Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 2 - Chương 39: Người tiếp cận thượng đế nhất

Trương Tiểu Hoa

13/04/2013



Sau khi Triệu Bạch Kiểm đi đến phía sau đám người, trước hết hắn ló đầu nhìn thoáng qua Kinh Kha đang bị vây ở bên trong rồi vỗ vỗ bả vai một tên côn đồ đứng phía bên ngoài, tên kia quay đầu lại, ngạc nhiên nói: "Ngươi..."

"Bốp!" Không đợi hắn nói xong cái gì, Triệu Bạch Kiểm quạt vỉ đập ruồi thẳng vào mặt hắn, dấu vết bằng phẳng như bị ấn một quân cờ năm quân(1).

"Đệt!" Tên con đồ kia giận tím mặt, lao tới vả một cái tát, tôi sợ hãi hít vào một hơi lãnh khí, với vóc người nhỏ bé của Triệu Bạch Kiểm mà bị dính một phát tát này thì không thể không tàn.

Nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện, sau một khắc tên côn đồ kia bắt đầu giơ tay thì Triệu Bạch Kiểm đã bắt đầu cúi người, đến khi tay hắn vung tới thì Triệu Bạch Kiểm đã nửa ngồi xổm xuống đất rồi, cú này cứ thế sạt qua đầu hắn, đánh vào khoảng không.

"Bốp!" Triệu Bạch Kiểm lại dễ dàng vỗ một lần nữa lên trên mặt tên côn đồ kia, vẫn tạo thành một quân cờ trên mặt, ăn 2 cái vả, tên côn đồ này rõ ràng đã bắt đầu bước loạng choạng, mê hoặc đi lảo đảo vài bước, tôi chớp đúng thời cơ dậm chân tiến lên một bước thong dong quất qua một bao....

Triệu Bạch Kiểm cúi đầu nhìn hắn, rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi, có vẻ như hơi lúng túng, cuối cùng, hắn thật nghiêm túc nói với tôi: "Anh không cần nhúng tay."

Tôi: "...."

Nói xong câu đấy, hắn cầm vỉ đập ruồi rồi vỗ vỗ vào một tên côn đồ khác trong đám người, tên côn đồ kia vừa mới quay đầu lại - "Bốp!", một quân cờ lại xuất hiện trên mặt, sau đó Triệu Bạch Kiểm chậm rãi bước sang bên cạnh một bước, tránh được một cước của tên kia đá tới. "Bốp!", sau một cái vả thứ hai, một người sống đời sống thực vật trực tiếp sinh ra.

Kỳ lạ là, sau khi vỗ người thứ hai đến mức hơn cả giận muốn điên lên, Triệu Bạch Kiểm lại hành động thong dong, ánh mắt trở nên ngốc trệ, giống như là uống rượu say thất tha thất thểu chạy loạn trong sân, không có nửa điểm lực công kích.

Vào lúc Triệu Bạch Kiểm chế tạo thành công người sống thực vật thứ ba. Lũ lưu manh bắt đầu để ý. Lập tức phân ra bốn năm người đến đối phó với tên ngốc này, bọn họ đồng loạt bay lên đá ra một cước, Triệu Bạch Kiểm xoay người chạy vài bước. Rồi lại chậm rãi quay trở về: "Bốp, bốp, bốp, bốp!", cho mỗi người một phát vào mặt, sau đó vô duyên vô cớ lệch đầu sang một bên, một quả đấm của tên côn đồ vô tri vô giác đã đánh trượt, "Bốp!", lập tức biến thành người sống thực vật.

Lúc này, một màn cực kỳ quái dị bỗng nhiên được trình diễn, chỉ thấy Triệu Bạch Kiểm hơi khom lưng, sau đó dùng lực nhảy lên cao một thước, đang lúc tôi thấy khó hiểu, một tên côn đồ đá ngang qua trong chân tơ kẽ tóc sạt qua dưới người Triệu Bạch Kiểm....

Biết vì sao quái dị rồi chứ?

Dưới tình huống bình thường, A đá ngang ra một cái, B sẽ nhảy lên, chuyện này cũng chẳng có gì kỳ lạ. Nhưng mà tình huống hiện tại là: A đang đứng rất bình thường. B đột nhiên nhảy lên cao, sau đó như kiểu để phối hợp A mới đá ngang ra một cước, giống như là hai tên ngốc quay phim võ thuật.

Nhưng mà Triệu Bạch Kiểm cùng tên côn đồ kia hiển nhiên là không quen biết, vậy chỉ có một cách giải thích: Tên côn đồ vừa định dùng một chiêu này - còn chưa có dùng. Đã bị Triệu Ngốc Tử của chúng ta cảm thấy được rồi....

Quá khủng bố!

Tôi ngây ngốc đứng nhìn một lúc mới phát hiện ra một việc: Động tác của Triệu Bạch Kiểm sở dĩ chậm chạp là do thân thể hắn quá suy yếu, mấy tên côn đồ này tùy tiện chọn một người cũng cường tráng hơn nhiều so với hắn. Còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên tôi gặp hắn còn cơ hồ coi hắn như là một u linh không? Nếu không phải dự đoán được trước đối phương sẽ dùng chiêu gì, hắn căn bản một quyền cũng không thể tránh khỏi.

Nhưng mà viên đạn có nhanh nữa, cũng sẽ không chuyển hướng, nếu trước khi ngươi nổ súng tao biết được suy nghĩ của mày, cả đời này mày cũng đừng mong bắn trúng được tao.

Cùng một đạo lý, mặc dù động tác của Triệu Bạch Kiểm chậm chạp như một người bệnh bị tắc động mạch não, nhưng hắn không trúng một quyền một cước nào, nhưng mà như thế cũng khiến thể lực của hắn giảm sút rõ ràng, vừa rồi có thể hai vả làm ngất một người, hiện tại thì cần bốn năm cái thậm chí là nhiều hơn, về sau thì cái vỉ của hắn đã không thể tạo thành uy hiếp với người khác. Đến giờ thì mấy tên này bị hắn quay đến mức đầu óc choáng váng đá bừa một cước, lúc này mới nằm xuống, ngất đi.

Nhưng như vậy là đã đủ rồi, sau khi hắn thanh toán được sáu bảy người, Kinh Kha đại phát thần uy, một quyền một cước có thể đánh ngã một gã, cho dù như thế, người đến đánh Kinh Kha vẫn nhiều hơn so với Triệu Bạch Kiểm. Rất đơn giản, một tướng quân mặc áo giáp cầm binh khí, hắn có can đảm một mình đối mặt với thiên quân vạn mã, nhưng hắn rất khó có dũng khí đối mặt với một nữ nhân ngang ngược bưng một chậu cứt - vũ khí của Triệu Bạch Kiểm thật sự là quá ác độc.

Lúc này rốt cuộc có mấy tên côn đồ nhớ tới nhặt lên cây gậy bên cạnh, xem ra trong chận hỗn chiến này bọn họ chuẩn bị vẫn chưa đủ, ngược lại lần này bọn họ lại nhắc nhở cho Kinh Kha, Nhị Ngốc thấy có người cầm gậy xông lên, nhìn trái nhìn phải, cầm lấy cái muôi ở trên kệ bếp, đúng lúc hai cây gậy nhằm đầu đập xuống thì, Nhị Ngốc thuận tay vung muôi, hai cây gậy cùng lúc bị chém đứt....

Mấy tên côn đồ còn lại lạnh cả tim gan, đều đứng ở xa xa, tiểu Lục hô to: "Ba Nhi, đi gọi người!"

Tôi kinh hãi, không thể tưởng tượng được mấy tên côn đồ còn có quân dự bị, nếu lại còn tới thêm 20 người nữa thì vô luận như thế nào cũng không thể đối phó được. Tôi liếc mắt nhìn tên côn đồ gọi là Ba Nhi kia thì nửa người hắn đã ở bên ngoài cửa, bỗng nhiên lại kêu thảm một tiếng ôm đầu ngã ra đằng sau, từ ngoài cửa, Lưu Bang mang theo một cái chân bàn trong tay thong thả dạo bước trở về, nguyên lại tiểu tử này căn bản chưa đi, một mực đứng ở ngoài cửa nhìn.



Ba Nhi vừa mới lảo đảo đứng lên, từ phía sau Lưu Bang nhảy ra một viên hãn tướng, hai tay cầm một vật nhỏ hình thù cổ quái, liên tiếp đập vào đầu Ba Nhi, mắng to: "Cho ngươi đòi tiền của lão nương, cho ngươi đi gọi người..." Chính là dân gian nhân tình Hắc quả phụ Quách Thiên Phượng của Lưu Bang, lập tức trên đầu Ba Nhi nổi lên một loạt cục nhỏ, Hắc quả phụ hả giận xong, lấy tay đặt vũ khí ở dưới chân, hóa ra là một đôi giày cao gót.

Việc này, khiến mấy tên côn đồ vốn không thể đánh lại đã hoàn toàn tuyệt vọng, bọn họ đồng loạt nhảy ra, hô: "Chúng tôi không đánh nữa." Khiến cho tôi dở khóc dở cười chính là trong đó có cả tiểu Lục, trước tiên tôi nhìn Nhị Ngốc, quần áo trên người hắn đã rách toang, nhưng mà người thì vẫn ổn, thảm nhất chính là vị bị hắn ném vào trong nồi, phàm là bộ phận không lộ ra được bên ngoài đều bị nấu đến mức trong trắng ngoài hồng, dáng vẻ nhìn qua rất là ngon, hiện tại đang đứng ở trong góc tường lấy quần lau nước mắt.

Tôi đi đến trước mặt tiểu Lục, hỏi: "Không đánh nữa?"

Hắn dùng sức gật mạnh đầu.

Tôi đá một cước vào bụng dưới của hắn: "Sao không sớm dừng?" Tôi khua túi về hướng mấy tên côn đồ, bọn họ sợ tới mức ngồi xổm xuống.

Kinh Kha có chút tức giận đi đến trước mặt Triệu Bạch Kiểm, nắm lấy vai của hắn nói: "Bọn anh đợi chú lâu như vậy, chú ở đâu?"

Triệu mặt trắng cầm vỉ đập ruồi làm động tác đút kiếm vào vỏ. Ngỡ ngàng nói: "Em không biết anh đang đợi em...."

Tôi cũng không hiểu hai tên ngốc này đang nói cái gì. Tôi nói: "Bọn ta đi thôi."

Lưu Bang nhìn tôi lắc đầu, sau đó mỉm cười tủm tỉm đi đến trước mặt tiểu Lục, nói: "Chú làm khó anh. Là ai sai chú?"

Một câu này của hắn lập tức nhắc nhở tôi, theo lời Lưu Bang, hắn cùng tiểu Lục bình thường vẫn chơi với nhau không có gì, nhưng mà vì cái gì hôm nay bọn họ lại đột nhiên thay mặt, biểu hiện bên ngoài là vì thua nhiều nên muốn đòi lại, có thể vì 2000 đồng tiền mà đáng giá cho bọn họ phải làm như vậy sao?

Tiểu Lục khó khăn bò dậy. Ôm bụng miễn cường cười nói: "Lưu ca, tôi chỉ là muốn đùa với anh một chút mà thôi..."

Lưu Bang một chân ghế đập tiểu Lục ngã trên mặt đát, máu trên đầu nhanh chóng khiến tóc bạc của hắn nhuộm hồng, nằm lăn ra đất, quằn quại như con rắn nhỏ. Lưu Bang chống gậy, vẫn như trước cười tủm tỉm nói: "Hiện tại chơi đùa xong rồi, nói đi, là ai?"

Tôi rùng người một cái. Không thể tưởng được Lưu Bang trở mình trở mặt nhanh đến vậy, nói thế nào thì tiểu Lục đối với hắn cũng không tệ, không đánh không mắng lại còn cho dưa hấu để ăn.

Tiểu Lục quỳ rạp trên mặt đất rên rỉ nói: "Lưu ca, anh tha cho em đi. Tiền của anh em sẽ trả lại anh." Một tên côn đồ bên cạnh nơm nớp lo sợ đem tiền của Lưu Bang cùng Hắc quả phụ móc ra trả lại cho hắn.

Lưu Bang cầm lấy rồi thuận tay đưa cho Hắc quả phụ. Tất cả mọi người ở đây đều nghĩ rằng việc này đã đến thời điểm chấm dứt, Lưu Bang cầm một cái ghế băng đi tới, hắn nhẹ nhàng để một cái chân ghế lên tay của tiểu Lục, mông hơi đặt lên mặt ghế, cười như không cười nói: "Chú không nói cho anh biết anh sẽ ngồi lên trên.."

Hắc quả phụ rốt cục không nhìn được nữa, nàng kéo tay Lưu Bang nói: "Bỏ đi..."

Lưu Bang mạnh mẽ gạt tay nàng, nghiêm mặt nói: "Có người muốn hại anh, em không cho anh tìm ra người này có phải muốn để anh chết phải không?" Hắc quả phụ sững sờ một lúc, không nói gì đứng một bên.

Lưu Bang quay đầu lại, bộc lộ vẻ mặt hung ác nói: "Mày có tin hay không tao sẽ ngồi gãy từng tấc xương cốt trên người mày?"

....Lưu Bang là một hoàng đế đặc biệt trong lịch sử Trung Quốc, từ khi hắn chém bạch xà khởi nghĩa, luôn trong hoàn cảnh bị người vây khốn, sau đó phá vòng vây, rồi lại bị vây... Nhưng mà cho dù một lần cũng không thể chính thức đưa hắn vào chỗ chết, việc này có quan hệ với xuất thân bần hàn cùng tư thái xử thế của hắn, nhưng lại tạo thành thói quen đặc biệt nhạy cảm với nguy cơ của hắn, mãi đến sau này, hắn đoạt được thiên hạ, những tên phản bội hắn cũng đều bị băm thành thịt, Lưu Bang có thể nồng hậu tiếp đãi thiên hạ, nhưng đối với người bên cạnh lại đặc biệt ngoan độc, điểm này lại ngược lại với Hạng Vũ.

Lưu Bang dần dần tăng thêm lực đạo, tiểu Lục đau đến mức diện mạo méo xệch, rốt cục hô: "Có người bỏ ra vạn khối để bọn em làm như vậy!"

Lưu Bang lập tức ngừng tay, hỏi: "Là ai, người đó nói như thế nào?"

"... Cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp mặt, hắn trực tiếp vứt cho bọn em 10 vạn khối bảo chúng ta làm như vậy."



"Hắn không nói là tại sao?"

"Không..." Tiểu Lục vừa nói một chữ Lưu Bang liền càng đè mạnh ghế xuống, tiểu Lục khóc kêu lên: "Em nhớ ra rồi, hắn nói chỉ cần có thể đưa một người gọi là Tiểu Cường đến là được, việc khác với bọn em không có quan hệ!"

"Thật vậy?" Lưu Bang sát ngôn quan sắc (2), thấy mấy tên côn đồ ngồi ở chân tường đang sợ hãi nhìn hắn, liền hỏi: "Việc này bọn mày có biết không?"

Mấy tên côn đồ hỗn loạn nói: "Biết!". "Đúng như vậy."

Lưu Bang quăng bỏ cái ghế, nói với tôi: "Xem ra người kia muốn đối phó với chú."

Tôi kinh hãi, không nghĩ tới việc này lại liên quan đến tôi, lập tức nghĩ tới có thể đã thực sự trúng kế điệu hổ ly sơn của đối phương, tôi vội vàng chạy ra ngoài gọi điện thoại, vô luận trong nhà, trường học hay là tửu quán cũng đều báo lên là an toàn, tôi lập tức nghĩ tới: Kỳ thực tôi không phải là hổ....

Lưu Bang nâng tiểu Lục dậy, giống như chuyện gì cũng không có phát sinh nói: "Bây giờ các chú có tiền rồi, sau này mỗi ngày anh lại đến chơi." Bất quá không ai dám đáp trả lại hắn.

Hiện tại tôi đang lục lại toàn bộ trí nhớ, vừa dẫn bọn Nhị Ngốc đi về vừa suy nghĩ việc này, vừa ra cửa Hắc quả phụ liền lấy cớ có việc gấp tự mình lái xe rời đi, hành động vừa rồi của Lưu Bang hiển nhiên đã dọa sợ nàng, ít nhất làm cho nàng cảm thấy không thoải mái. Hắc quả phụ đi rồi Lưu Bang hỏi tôi: "Vừa rồi anh làm gì sai sao? Nếu là nữ nhân họ Lã kia thì khẳng định còn oán trách là anh nương tay rồi."

Tôi biết hắn đang nói tới Lữ Hậu, tôi mở lời nói: "Nghe nói chị dâu rất đẹp?"

Lưu Bang gật đầu nói: "Còn hơn..."

Sau đó chúng ta trăm miệng một lời: "Tương đối có vài phần tư sắc"

Tôi cười nói: "Chị dâu phong tao như vậy, nhưng mà vì sao anh lại không thích nàng thế?"

Lưu Bang suy nghĩ một chút gật gật đầu: "Xem ra anh hơi chú trọng phẩm vị."

Tôi: "..."

Ngồi lên xe, tôi quay lại hỏi Triệu mặt trắng: "Tiểu Triệu, hôm nay coi như chú đã lập công lớn." Tôi bỗng nhiên phát hiện hai tên ngốc đã không còn thân mật như trước nữa, tôi hỏi Kinh Kha: "Hai người làm sao vậy?"

Nhị Ngốc giống như đang giận dỗi ai nói: "Đều tại nó không chịu tới!"

Đối với cái kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo này tôi chỉ có thể lắc đầu cười khổ, cho nên vì sao Triệu mặt trắng có một thân hảo công phu, đương nhiên là càng hỏi càng không rõ, bất quá tôi nghĩ Triệu Bạch Kiểm dường như cũng không biết công phu, hắn chỉ là có thể đề cao cảm giác biết trước đối phương sẽ ra chiêu gì mà thôi, việc này kiến tôi nghĩ tới câu nói thường xuyên đọng ở cửa miệng của hắn: Có sát khí!

Chắc vậy, tôi đoán là hắn có thể cảm nhận được sát khí trên người người khác để có thể tránh thoát được hành vi gây bất lợi đối với hắn, nhưng chuyện này thì vì sao lại không thể dùng khoa học để giải thích được, không phải có một câu nói sao, kẻ ngốc là người tiếp cận nhất với thượng đế....

Hiện tại tôi nghĩ tới nhiều nhất là ai chịu bỏ ra 10 vạn đồng tiền để thuê một băng côn đồ vớ vẩn đi đối phó với tôi? Nếu hắn thực sực coi tôi trở thành địch nhân mà nói, hắn nên thực sự hiểu rằng mười mấy tên côn đồ cũng không thể tạo cho tôi một phiền toái lớn, có lẽ hắn làm như vậy ngược lại là muốn nhắc nhở tôi rằng hắn hiểu rõ tôi đến từng chi tiết, tôi có rất nhiều bằng hữu, vì sao hắn lại nhằm vào Lưu Bang?

Nói như vậy, hắn thật sự chỉ là một trò đùa ác ý mà thôi: Con cóc không cắn người, nó chơi đểu bạn.

oOo

(1) Quân cờ tướng Trung Quốc, có hình ngũ giác

(2) Sát ngôn quan sắc: tùy mặt gửi lời thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, đoán ý qua lời nói và sắc mặt

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook