Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3 - Chương 95: Sinh con ít, trồng cây nhiều

Trương Tiểu Hoa

04/05/2015

Chính là Kinh khờ.

Nhìn xem con mắt quen thuộc kia, tôi thật muốn chạy tới ôm anh ấy, huynh đệ không tiếc thân đỡ giùm tôi mấy viên đạn.

Nhưng mà tên ngốc này lại vô cùng lẫm liên, thấy tôi chỉ gật gật đầu, sau đó cúc cung 45 độ, còn không chờ tôi nói gì, bỗng nhiên từ sau lưng Kinh khờ có một người đi tới, người này còn cao hơn Kinh Kha nửa cái đầu, vẻ mặt hung hãn, tròng trắng nhiều lòng đen ít, vừa thấy đã biết là nhân vật độc ác, hắn quét mắt qua tôi, dùng khẩu khí khinh miệt: “Quốc quân thất quốc ta gặp qua không ít, sao chỉ Tần Quốc các ngươi quy củ nhiều vậy?”

Tôi kinh ngạc: “Ngươi là....”

“Tần Vũ Dương, 13 tuổi giết người.”

Hắn cũng tới? Phó thủ đi theo Kinh Kha thứ Tần, tại đại điện sợ tới mức đái ra quần, xem ra là tên giá áo túi cơm, đúng là có chút kém cỏi, còn hò hét cái gì nói là 13 tuổi giết người, chẳng phải rõ ràng khiến người ta đề phòng mình? Hơn nữa 13 tuổi giết người thì có cái cứt gì mà kêu. Xem phim JAV cũng chẳng mấy thằng tự giới thiệu mình “13 tuổi xem JAV là hổ báo cỡ nào.”

Tôi hiện tại rốt cục hiểu kế hoạch của thái tử Yên Đan vì sao không thành công, xem xem phái tới hai người, một tên ngốc một thằng kém cỏi, bộ đôi hoàng kim kiểu “Dumb and Dumber”. (phim hai gã khờ của Jim Carrey).

Tôi hơi thất thần, miễn cưỡng nói: “Sao ngươi cũng tới?”

Tần Vũ Dương hừ lạnh: “Không phải nói triệu kiến sứ giả Yến quốc dự lễ sao, nhanh bắt đầu đi.”

Trách tôi không nói rõ, trong tiềm thức của tôi căn bản không coi Tần Vũ Dương ra gì, nhưng người ta chính xác cũng là sứ giả Yến Quốc, làm sao bây giờ? Xử lý hắn thì dễ nhưng mà vậy thì Kinh khờ khẳng định cũng sẽ trở mặt rời đi.

Tôi trước tiên đành cho hai người vào, Tần Vũ Dương ngồi lên chiếu, một chân gác lên giống hệt một đại ca lưu manh, Kinh khờ thì im hơi lặng tiếng ngồi quỳ bình thường trên chiếu, đây là cách ngồi phù hợp lễ tiết, mắt không chớp nhìn tôi, tôi cười khan, đưa cái chậu có đặt táo cùng hấp dẫn thảo xê dịch qua bên cạnh. Tần Vũ Dương không coi ai ra gì có thể cầm ăn, tên không buồn suy nghĩ này làm người ta vô cùng thụ động.

Tần Vũ Dương ồn ào: “Có gì nói đi, bình thường lễ tiết chúng ta đều biết.”

Kinh Kha liếc mắt nhìn qua, Tần Vũ Dương lúc này mới ngồi ngay ngắn hơn chút.

Không được, trước hết phải tách hai tên này ra, nếu không không làm được gì cả, tôi cân nhắc một chút, lập tức có chủ ý, phất tay nói lạnh lẽo: “Tần Quốc luật pháp, gặp vương trước phải hiểu rõ quốc sách nước ta.” Chỉ có thể làm bừa thôi, phương diện lễ tiết tôi còn sợ không bằng hai người bọn họ.

Tần Vũ Dương không hiểu: “Quốc sách của các người liên quan gì tới chuyện chúng ta gặp Tần Vương?”

“....Chuyện này là vì lợi ích lâu dài của hai nước cùng cộng tác.”

Tần Vũ Dương dù sao thân phân chỉ là sứ giả, đành nói: “ Nội dung gì?”

“Điều thứ nhất...ừ...” Tôi nào biết có gì - tôi cũng không phải người địa phương. Đành thuận miệng nói: “Điều thứ nhất, nếu muốn giàu, bớt sinh trẻ con, trồng cây nhiều....”

Tần Vũ Dương ngạc nhiên: “Chuyện này nghe mới mẻ nè.”

Cũng không phải mới mẻ, thời kỳ cuối của Chiến quốc, cư dân bảy nước tổng cộng mới mấy chục triệu, còn chưa tới lúc sinh đẻ có kế hoạch, hơn nữa người ta có hệ sinh thái tốt, rất nhiều kỳ nhân dị sĩ đều xuất thân tiều phu đốn củi, nếu là cấm giết lung tung phạt loạn chỉ sợ mất cái nôi của mấy người này.

Tôi e hèm nói: “Điều thứ hai, cấm tùy chỗ đại tiểu tiện.”

Tần Vũ Dương: “...đây là quốc sách cơ bản của các ngươi sao?”

Tôi không để ý, nói tiếp: “Thứ ba, hai vị nghe chút, nói không chừng hữu dụng.”

“Là gì?” Tần Vũ Dương bất đắc dĩ.

“Cản đường cướp bóc, đương trường đánh gục.”

Tần Vũ Dương: “....”



Tôi cứ thế nói bậy, Kinh Kha quỳ một bên bình tĩnh nhìn tôi, anh ấy đương nhiên sẽ không để ý tới tôi nói gì, chỉ là dường như thấy hứng thú với tôi, có thể bản thân cũng không biết là gì, cho nên mắt có vẻ mê mang.

Tôi nói xong ba điều, lại không biết nói gì, vốn tôi không phải là chuyên gia việc này, môn giáo dục con dâu thì miễn cưỡng qua. Tôi vò đầu bứt tai, bỗng nhiên ra vẻ thần bí hỏi: “Biết không, theo trí năng đoàn của Tần quốc nghiên cứu, cho ra một kết luận không biết lục quốc các ngươi biết không.”

“Đó là gì?” Tần Vũ Dương bất giác lại đảm nhiệm gián điệp.

“Xuất môn ngồi xe tốt hơn đi bộ.”

Tần Vũ Dương: “....”

“Còn nữa, quốc gia các ngươi có phải có rất nhiều dân chúng vì không mua được nhà ở mà oán giận? Đừng để ý bọn họ, đúng là không thể để mọi người đều mua được nhà ở.”

Tần Vũ Dương: “....”

Tôi thấy Tần Vũ Dương đã gần như điên lên rồi, rèn sắt khi còn nóng - nhân cơ hội chơi luôn: “Tiếp đó cho các ngươi biết Tần Quốc chúng ta có ngũ thập vinh ngũ thập sỉ....” Ta sợ bát binh bát sỉ không dọa ngất hắn, thuận miệng kiếm đủ 100.

Quả nhiên, Tần Vũ Dương nhíu mày: “Mấy cái này chúng ta có thể không nghe không? Ngươi nói xem ngày mai chúng ta gặp Tần Vương nên chú ý cái gì là được.”

Tôi không thích: “Không được, đây là quy định, cho dù các ngươi không nghe ta cũng phải nói hết -- thứ nhất, lấy biết ngũ thập vinh ngũ thập sỉ là vinh, lấy không biết ngũ thập vinh ngũ thập sỉ là sĩ....”

Tần Vũ Dương bó tay: “Chẳng phải vô nghĩa sao, mặt sau là gì?”

“Lấy thuộc lòng ngũ thập vinh vi vinh, lấy không thuộc ngũ thập vinh ngũ thập sỉ vi sỉ....”

Tần Vũ Dương mắt trợn tròn mồm há hốc.

“Điều thứ ba, ra sức vì đại vương phục vụ là vinh...”

Tần Vũ Dương tiếp lời: “Lấy không thể vì đại vương phục vụ vi sỉ.”

Tôi liếc đểu qua, nói; “Không đúng, lấy xa hoa dâm dật vì sỉ.” Không làm cho hắn thấy hiểu được tôi.

Vũ Dương lập tức phát điên: “Bố ai nhớ nổi?”

Tôi thản nhiên: “Mày phải tham kiến điều thứ nhất cùng thứ hai, lấy không biết cùng không thể nhớ ngũ thập vinh, ngũ thập sỉ vi sỉ.”

Tần Vũ Dương không nói thêm được gì nữa.

Tôi tiếp tục nói: “Thứ tư là bốn mươi tuổi mới có tân nhân là vinh, không tới bốn mươi có tân nhân là sỉ -- còn cái gì là bốn mươi mới có tân nhân, ta sẽ ở kể xong ngũ thập vinh ngũ thập sỉ sẽ tỉ mỉ vì hai vị giải thích.”

“Vậy...” Tần Vũ Dương không còn vẻ mặt kiêu căng ngang ngược nữa. Cẩn thận đứng lên nói với tôi: “Thực xin lỗi, ta muốn lui bước trước, nội dung tiếp đó ngươi có thể nói cho Kinh sứ giả, để ông ấy truyền đạt cho ta, he he, chúng ta mới đến còn rất nhiều chuyện cần ta trở về sắp xếp.”

Tôi nói: “Không hề nghe giảng? Phía sau còn có nhất bách linh tam ái nhất bách linh tâm hận, rất có lợi cho quản lý quý quốc.”

Tần Vũ Dương đổi sắc mặt, cười làm lành: “Có cơ hội.... có cơ hội lại lắng nghe cao kiến, cáo từ.” Nói xong không dám liếc mắt nhìn tôi, lao ra cửa chạy trối chết.

Tôi kêu người đưa hắn về dịch quán, cười dài chắp tay sau lưng trở về, tôi biết người như thế sợ gì nhất, ngươi ngay mặt cùng hắn hô đánh hô giết hắn không để ý, nhưng mà chỉ sợ nghe ngươi thao thao bất tuyệt. Cứ như tôi năm đó, đi học bị thầy giáo kỷ luật chạy 5000 mét tôi vui nhất, chỉ sợ trong giờ bị hiệu triệu lên bảng giáo huấn, ông lão kia nói tương đương dài dòng, còn đặc biệt nhấn mạnh kỷ luật, chúng tôi không được lộn xộn, thao trường của chúng tôi là nơi toàn đất cát, ông ấy vừa nói, tôi dùng chân đào đất chơi, có lần ông ấy nói dài, tôi kiên quyết đào tới lúc chỉ còn nửa người lộ ra khỏi mặt đất....

Tôi xoay người, thấy Kinh Kha đang nghiêng đầu dò xét tôi, tôi cười nói: “Kinh sứ tiết có phải thấy mặt tôi quen quen?”

Kinh Kha vò đầu: “Ngài giống một bằng hữu từng cho ta uống nước bẩn?”



“...Bằng hữu của ngài không phải chết rồi sao?” Tôi nhớ rõ việc này Kinh khờ đã nói với tôi, anh ấy có một người bạn uống nước bẩn mà chết, ngày mà tôi muốn cho anh ấy uống nước giặt quần áo.

Kinh khờ không rõ: “Tôi cũng nhớ rõ chết rồi - nhưng còn nhận biết một cái không chết.”

Tôi bó tay, cầm chậu hoa quả đặt lên bàn nói: “Đặc sản Tần Quốc chúng tôi, nếm thử đi.”

Kinh Khờ chậm rãi lắc đầu: “Tôi không đói.”

“Thứ này mát lạnh, chống khát nước.”

Kinh khờ lắc đầu: “Cũng không khát.”

Tôi cầm một miếng táo bỏ vào miệng nhai, nói đùa: “Ngươi hẳn là sợ có độc hả?”

Kinh khờ lắc đầu: “Không sợ, các ngươi muốn giết ta không cần hạ độc.”

...Ngàn tính vạn tính vẫn tính sai. Tôi không tính tới thần kinh chấp ảo của tên ngốc này, anh ta không muốn ăn thì tuyệt đối không ăn, mặc kệ dẫn dụ cũng tốt, kích tướng cũng không sao, logic của tên ngốc vĩnh viễn chỉ đơn giản là vậy.

Tôi thử hỏi: “Ngươi có phải nhận biết một người tên là Cái Nhiếp?”

“Đó là bằng hữu của tôi.” Tên ngốc này tự nhiên nói, tâm tình không chút động.

“Vậy... tiểu Triệu thì sao?” Tôi cẩn thận hỏi.

“Tiểu Triệu...” Kinh khờ bỗng lẩm bẩm: “Tiểu Triệu là ai, vì sao tôi thấy quen thuộc vậy?”

Tôi đẩy chậu đựng trái cây ra nói: “Vừa ăn vừa nghĩ, nó có thể giúp ngươi nhớ ra.”

Kinh khờ si ngốc nhìn tôi, máy móc cầm một miếng táo bỏ vào miệng, nhưng hồn nhiên chẳng biết nhai tiếp. Sau đó ôm đầu buồn rầu: “Tiểu Triệu là ai?”

Tôi nghe Sáu Lưu nói rồi, bình thường người có thiếu sót về trí lực sẽ sinh ra chống lại Mạnh bà thang. Tôi xem ra Kinh Kha chưa ăn dược đại khái không giống Hạng Vũ cùng Chính Béo chưa ăn dược. Anh ấy đối với tôi cùng Triệu mặt trắng còn chút ấn tượng mông lung, tôi đặt hấp dẫn thảo vào chỗ dễ thấy nhất, cứ thế tiếp tục nói: “Ngươi cố gắng nghĩ lại, nói không chừng lập tức nghĩ ra - Kha Tử, có muốn tiền mua pin không? Cái đài Radio của anh cùng đám người tí hon đều nhớ anh...”

Kinh Kha sắc mặt như tro tàn, nuốt ực miếng táo xuống, ngơ ngác vươn tay ra nói: “Cho anh tiền, anh đi mua pin”

Tôi vui quá, đặt hấp dẫn thảo vào tay anh ấy, không nói gì, bỗng chợt có một người vọt vào, quát to: “Ngu ngộc.” Đúng là Tần Thủy Hoàng.

Tôi thấy anh ấy lao vào đúng lúc quan trọng, cực kỳ sợ hãi, vội vàng đứng lên ra hiệu, lại cực lực dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Anh ra ngoài, lát nữa em kêu người gọi anh tới hãy tới.”

Chính béo cũng không để ý bước dài tới trước mặt ôm chầm lấy Kinh Khờ, kêu lên: “Ngộc tự, mạy cọn muộn ạm sạt tao nựa không?”

Kinh Kha bị người ôm, bộ dạng sợ hãi, kinh ngạc nhìn Tần Thủy Hoàng, đẩy mạnh thoát ra, điềm nhiên nói: “Ngươi là Tần Vương?”

Chính béo sững sờ, tôi thấy không giấu được, hét lớn: “Doanh ca chạy mau, anh ấy còn chưa khôi phục trí nhớ.”

Nhưng mà Chính bếo muốn chạy đã chậm, Kinh Kha dù sao cũng là sát thủ, anh ấy kéo Chính béo vào lòng, dùng ngón cái cùng ngón trỏ tay kia đặt lên cổ Chính béo, sau đó quát lên: “Không được nhúc nhích.”

Tôi vừa mới giơ lên một cái đỉnh nhỏ, vội vàng buông ra lui ra sau, hai tay xua loạn: “Kha tử, đừng làm loạn, mọi người là người một nhà.”

Chính béo khoa tay múa chân dù bị Kinh Kha bắt, không chút úy kỵ nói: “Chọ chệt, mạy chị biệt giệt tao phọng, mạy chị biệt giệt tao...”

Kinh Kha tỉnh táo vô cùng, nhìn Tần Thủy Hoàng không lộ chút xung động, nói rất bình tĩnh: “Trước khi tao giết mày - mày phải trả nợ tao 300 đồng tiền đã.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook