Quyển 3 - Chương 14: Tìm ngựa
Trương Tiểu Hoa
10/09/2013
Nhị béo là Lữ Bố? Tôi cùng với Lữ Bố chơi xỏ nhau mà lớn lên? Tôi có nên nói theo một cách khác: Lữ Bố là loại người đức hạnh này?
Không có chút chém gió nào khi tôi nói rằng mặc dù khi còn bé tôi đánh không lại hắn, nhưng khi lên cấp 2 tôi đập nó suốt, Nhị béo hồi học trong trường thật ra cũng coi như là một học sinh ngoan, hắn vô tâm với giang hồ thì tôi đạt tới thời kỳ đỉnh phong, hơn nữa tía nó quản nó rất nghiêm, chỉ cần biết nó ở bên ngoài đánh nhau thì về sẽ lấy dây lưng quật nó - các bạn nói liệu tía nó có phải là Đổng Trác không?
Mặc dù biết đây là sự thật, tôi cũng không nhịn được mở mồm ra nói móc nó: “Bộ dạng mày thế này cũng giống Lữ Bố sao?” Tôi nhéo nhéo cái bụng mỡ của nó: “Lữ Bố mà thế này à…?”
Nhị béo hóp bụng lại, cúi đầu nói: “Đời trước tao không phải thế.”
Tôi thuận miệng nói: “Mày nếu là Lữ Bố thì tao là…” Nhưng nghĩ mãi cũng không nói nên lời, trong Tam Quốc Lữ Bố hoàn toàn xứng danh nhân tài kiệt xuất, nói tới ai cũng phí công, tực ngữ nói nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố. Tôi không thể nói tôi là Xích Thố chứ?
Tôi nhìn nó, lại hỏi: “Hà Thiên Đậu kêu mày tới à?”
“Mày biết cả à?”
“Cà dốt. Mày tìm Quan nhị ca làm gì?”
Nhị béo nhún vai: “Mày nói có chuyện gì? Dù sao cũng là công chuyện, nó đâu rồi?”
Tôi nói: “Hôm qua đến một lúc rồi đi rồi, đi nơi khác.”
Nhị béo: “Thật à?”
“Vậy mày cho rằng Quan nhị gia sợ mày sao, lão ấy mà ở đây đã sớm lao ra rồi.” Tôi bực tức: “Hơn nữa mày mặc dù đã đánh nhau với Nhị gia, nhưng dường như cũng chẳng có bao nhiêu cừu oán nhỉ? Mày muốn tìm thì tìm Tào Tháo ấy, tìm Lưu Bị cũng được, mày tìm Nhị gia chẳng phải là hỏi một đằng trả lời một nẻo?”
Nhị béo nói: “Mày cứ nói cho tao bao giờ nó về là được, được không?”
Tôi trừng mắt: “Tao nói rồi mà đéo nghe, mày thích tìm phiền phức nhỉ?”
Nhị béo cười he he: “Đừng dọa tao. Hiện tại tao chấp mày một tay mày cũng vãi đái ra quần.”
…Cũng đúng, cho dù nó không phải Lữ Bố, chỉ bằng khổ người này thì tôi cũng chẳng đánh lại nó, thằng chó này mấy năm không gặp càng lúc càng béo khỏe.
Tôi ngửa người ra sô pha, bộ dáng như lợn chết không sợ nước sôi nói: “Dù sao Quan nhị gia cũng chẳng có ở đây, tao cũng không liên lạc được, mày thích làm gì thì làm đi.”
Nhị béo kinh ngạc: “Nhiều năm qua không gặp, thằng nhãi này vẫn như ngày xưa?” Nó cầm điện thoại: “Tao gọi cho lão bản một cuộc, hỏi chút xem lão có ý kiến gì.”
Một chốc lát điện thoại thông, Nhị béo nói vài câu bỗng đưa điện thoại cho tôi: “Lão muốn nói với mày.”
Tôi nhận điện thoại, è hèm: “Uy, lão Hà à?”
Hà Thiên Đậu: “Quan Vũ đâu?”
Tôi nói: “Chẳng phải là lão biết bấm độn sao, xem thử 1 quẻ đi.”
“Tao không tính, hôm qua hai người bọn mày còn dọn dẹp hơn 50 người, giờ sớm đã lan truyền xôn xao, ngoại trừ Quan Vân Trường, ai có bản sự này?”
Tôi nói: “Có người còn có bản lĩnh còn cao hơn, lão làm sao biết nhất định là nhị gia?”
“He he, đừng cho là anh không biết rằng thời gian này chú tiếp những người nào, trong khi chịu áp lực lớn như vậy vẫn gửi tới một võ tướng, chỉ có Quan Vũ mà thôi.”
“Ôi, lão xem nhiều Sherlock Holmes quá rồi, vậy lão lại suy luận thử xem nhị gia đi đâu, lúc này tao còn nhớ lão ấy đây.”
Hà Thiên Đậu im lặng một lúc mới nói: “Nó không ở đó cũng tốt, kỳ thực tao rất bội phục cách làm người của Vân Trường, cũng không muốn làm khó nó, thế này đi, Quan Vũ không ở thì Hạng Vũ ở đó đúng không?”
Tôi nói: “Mày có bị thần kinh không, hai người bọn họ có cừu oán gì?”
Hà Thiên Đậu nói: “Tao mặc kệ. Dù sao tao vất vả tìm được Lữ Bố, chú mày làm gì thì làm cũng phải cho anh thắng một trận, hơn nữa thằng nhóc Hạng Vũ xông tới nhà đập vỡ ám thất của anh mày, thù này anh còn chưa báo mà.”
Tôi mắng: “Có giỏi thì mày đi ra, chúng ta vương bài đấu vương bài, tao không lấy gạch đập vỡ mặt mày đâu.”
Hà Thiên Đậu cười nói: “Chú mày mà là vương bài cái cứt gì, vương bài có thằng nào xài gạch không? Không thèm nghe mày chém nữa. Đưa điện thoại cho Lữ Bố đi.”
Tôi đành trả điện thoại cho Nhị béo, nó lại thì thầm xì xụp với Hà Thiên Đậu một lúc mới cúp máy, hỏi tôi: “Hạng Vũ có ở đây không?”
“Đi ra ngoài còn chưa về.’
Nhị béo ngồi phịch xuống sô pha, gác chân lên bàn: “Tao chờ nó về.”
Tôi không nói gì, tình hình này như là bị người ta tới cửa đòi nợ vậy, chạy không cũng thoát, mà đuổi cũng không xong, tôi cùng Nhị béo mắt nhắm mắt mở nhìn nhau, lâm vào tình cảnh khó xử, vốn dĩ là 2 thằng bạn nối khố gặp lại nên tay bắt mặt mừng, nhưng chưa nói được hai câu lại phát hiện hai thằng thuộc trận doanh đối địch, thật hí kịch hóa, thật như film, thực là tuyệt đại song kiều.
Rốt cuộc cuối cùng tôi cũng không nén nổi tò mò hỏi: “Giờ mày ở đâu?” Dù sao trước mắt cũng là một thằng bạn nối khố, hỏi thăm tí chút. Nhị béo nhét điện thoại vào cái bao da cá sấu đeo bên thắt lưng, tôi rất khó mà liên hệ hình ảnh nó trong tiềm thức với Lữ Bố.
“…Tao mở một cửa hàng sửa xe.” Nhị béo dường như chưa thể thích ứng với cách nói chuyện như vậy.
“Chẳng phải mày…”
Nhị béo dường như biết tôi hỏi gì, thẹn thùng nói: “Thi đại học áp lực lớn quá, tao trượt, sau đó cứ thế.” Chính xác tôi rất khó mà hiểu nổi, thành tích học tập của Nhị béo trước kia rất tốt. Nghe nó nói vậy tôi cũng cảm thấy lằng nhoằng, nói thế nào thì nó cũng là nhân vật kiêu dũng quán tam quân, đi thi bị trượt vỏ chuối, nếu thời tam quốc cũng thi tuyển đầu vào là toán lý hóa chắc Lữ Bố cũng chỉ đi đóng móng ngựa cho người ta, tương đương với sửa chữa xe hiện tại.
Tôi đi tới trước mặt nó, ra vẻ thần bí: “Ài, tao hỏi mày chuyện này.”
“Gì?”
“Điêu Thuyền đẹp thật hả?” Mặc dù trước mặt là thằng béo đánh nhau với tôi từ bé, nhưng nó dù sao cũng là Lữ Bố, cơ hội khó có được, cho nên không thể bỏ qua vấn đề hỏi thăm mấy chuyện giật gân.
“Ặc.. đẹp.” Nhị béo sững người, mất khả năng ngôn ngữ.
Tôi bỗng lùi lại về phía sau, nhìn hắn chằm chằm: “Mẹ ơi, vậy thằng họ Hà lấy Điêu Thuyền áp chế mày, buộc mày đến tìm tao gây chiến tranh hả? Tao biết ngày mà, cái thằng nhóc này, mày đời trước chịu thiệt vì đàn bà còn chưa đủ sao?”
Nhị béo dở khóc dở cười: “Đừng nói cái này, tao kết hôn rồi, để vợ tao nghe thấy thì đập chết tao luôn đó.”
Tôi phì cười: “Lữ Bố mà cũng sợ vợ hả? Mày đánh không lại sao?”
Nhị béo lạnh nhạt: “Thằng ku nhà tao cũng đã hai tuổi rồi, còn đánh cái gì mà đánh?”
“…mày vừa nói mới kết hôn năm vừa rồi mà? Sao lại lòi ra đứa nhỏ hai tuổi?”
“Cái thai đầu tiên mà không phá giờ đã 3 tuổi.”
Tôi không nói gì, hỏi đơn giản: “Vì sao mày giúp thằng họ Hà?”
Nhị béo khoát tay: “Mày đừng hỏi tao chuyện này.”
“Vì 100 vạn đặt cược hả??”
Nhị béo ánh mắt rực lửa nhìn tôi: “Mày cho rằng Lữ Bố này là loại dùng tiền là có thể dễ dàng mua chuộc sao?”
Tôi lui ra sau một bước, không thể không nói thằng chó này trừng mắt lên rất có uy thế, tam quốc mãnh tướng như mây, nhưng làm đệ nhất thiện chiến thì không phải chém gió ra rồi. Nghĩ thế nhưng mồm tôi vẫn nói: “Mày cho rằng mày là cái chim gì, có tí sữa tưởng là đàn ông chắc.”
Nhị béo nắm chặt tay lại: “Tao với mày dù sao cũng là bạn từ nhỏ, mày nói tao cũng được, nhưng không được nói Lữ Bố, nếu không đừng trách tao không khách khí.”
Con mẹ nó, còn làm bộ với bố, mày có cái của khỉ gì, một tên béo sửa xe. Hơn nữa mày chẳng qua chỉ là Lữ Bố thôi sao?
Nghèo hèn không thể thay đổi, uy vũ không khuất phục, Tiểu Cường tôi là người dễ bị dọa sao? Tôi mở két sắt, lấy từ bên trong ra một cái hộp, cẩn thận đưa ra cho nó: “Ăn bánh quy không?”
“…” Nhị béo bó tay, thiếu chút nữa thua cả bàn, đối phó với mập mạp tôi có kinh nghiệm phong phú, cho dù hắn là Lữ Bố. Sỉ nhục hắn thì cũng là ngựa quen đường cũ thôi.
Đúng lúc này Hạng Vũ đi về, anh ấy ném chìa khóa xe lên bàn, nói: “Anh đổ đầy xăng rồi đó.”
Nhị béo nhìn thấy một tên to con, thanh thế kinh người, không nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Hạng Vũ?”
Hạng Vũ nhìn nó, nói: “Mày là ai?”
Nhị béo vội giới thiệu chính mình: “Hạnh ngộ, hạnh ngộ, ta Lữ Bố - Lữ Phụng Tiên.”
Tôi thấy nhị béo sắp ăn bánh quy giờ lại buông xuống, ảo não đấm ngực dậm chân, thuận miệng nói: “Đây là tam quốc đệ nhất mãnh tướng.” tôi hy vọng câu tâng bốc này sẽ làm tên béo thư thái để nó vào khuôn khổ. Đến ngày nào đó nó mà làm tôi bực mình, tôi lôi bánh quy ra ăn rồi đập nó như năm xưa.
Hạng Vũ nghe nói là một viên võ tướng, gật đầu với Nhị béo tỏ vẻ chào hỏi, sau đó muốn đi lên lầu, Nhị béo vội vàng bỏ lại miếng bánh quy: “Hạng Vũ, tao đánh với mày một trận.”
Hạng Vũ quay đầu lại, bực tức đánh giá Nhị béo. Lại nhìn về tôi, tôi chỉ Nhị béo nói: “Đây là người của Hà Thiên Đậu.”
Hạng Vũ lại nhìn Nhị béo: “Anh đã không liên quan tới Hà Thiên Đậu, muốn đánh đi tìm người khác đi.”
Đây là chuyện tôi sớm nghĩ tới, Hạng Vũ là một người dễ để người khác dắt mũi sao? Tây Sở Bá Vương tâm cao khí ngạo, trong mắt căn bản không có người khác. Cái gì mà “đệ nhất mãnh tướng”…, trong mắt anh ấy thì chỉ là một bãi cứt, tâm tình tốt thì gật đầu chào, không buồn để ý thì cho dù chạy tới khiêu khích cũng lười đánh. Cho nên Hà Thiên Đậu muốn đấu với Hạng Vũ tôi cũng chẳng vội.
Nhị béo thấy Hạng Vũ lại muốn đi, gân cổ nói: “Uy, tao là Lữ Bố đó.” Mặc dù cách mấy đời, hắn lúc đó còn chưa xuất quan (mẹ còn chưa có bầu ý chứ) nên bị người khác không thèm để ý đến.
Hạng Vũ chẳng buồn quay đầu lại hừ lạnh: “Lữ Bố là cái thứ gì?” Tôi giơ ngón cái, đúng tâm khảm của tôi.
Nhị béo nhìn Hạng Vũ đi thêm vài bước nữa muốn lên lầu, vội vươn tay bắt lấy vai hạng Vũ. Hạng Vũ không quay người lại, vai húc tới định hất ngã, Nhị Béo trầm người ngưng khí. Rắc, rắc, hai viên gạch trên sàn vỡ tan.
Tôi đau lòng, vỗ bàn quát lên: “Hai người ra ngoài đánh nhau.”
Hai người đều dừng tay, đồng loạt nhìn tôi….
Tôi dọn dẹp một chút, trấn định: “Vậy nếu không thì tôi ra ngoài?”
Nhị béo cùng Hạng Vũ ghìm tay nhau: “Mày có thể không đánh với tao, chẳng lẽ ngay cả Ngu Cơ mày cũng không muốn?”
Hạng Vũ buông tay ra: “Mày nói gì?”
“Ông chủ của bọn tao nói, chỉ cần mày thắng tao, ông ấy sẽ giúp mày tìm lại Ngu Cơ.”
Tôi vội nói: “Ngu Cơ chúng ta đã tìm ra rồi.”
Nhị béo giương mắt nhìn Hạng Vũ: “Mày tự tính toán thế nào rồi làm, tao nhắc mày một câu, Ngu Cơ bọn mày tìm ra rốt cục đúng hay không cũng khó nói, nhưng ông chủ của bọn tao cam đoan nhất định giúp mày tìm được Ngu Cơ chính thức.”
Hạng Vũ biến sắc: “Mày có ý gì?”
“Không có ý gì cả, về phương diện tìm người ông chủ của bọn tao khá chuyên nghiệp.”
Hạng Vũ dứt khoát: “Mày muốn đánh thế nào?”
Tôi vội nói: “Vũ ca, không thể đáp ứng.”
Nhị béo nói: “Đương nhiên là kỵ chiến, mày cũng là người giống tao, chẳng lẽ muốn lăn trên mặt đất cắn xe như bộ binh?”
Tôi ngắt lời: “Nhưng bọn tao không có ngựa.”
Nhị béo nhìn tôi: “Tiểu Cường, ông chủ bọn tao nói, ông ấy bán rượu giúp mày không phải là để mày phát tài.” Nhị béo viết một dãy số đưa cho Hạng Vũ: “Khi nào mua được ngựa, liên lạc tao.”
Nhị béo đi rồi, tôi hỏi Hạng Vũ; “Anh sao lại đáp ứng, anh đã không muốn tìm Ngu Cơ nữa rồi còn gì?”
Hạng Vũ bình thản nhìn tôi: “Chú nói.. có thể Trương Băng không phải là Ngu Cơ, chúng ta tìm sai người rồi sao?”
Tôi vội nói: “Em cho anh xác định mấy lần, anh nói nàng tướng mạo cùng thói quen thậm chí là dáng điệu đều giống hệt Ngu Cơ mà.”
Hạng Vũ lẩm bẩm: “Anh nói buông tha không tìm nữa là vì sợ thất vọng, nếu thật sự có thể tìm được A Ngu, anh vì sao không tìm? Mặc kệ thế nào, anh nhất định phải đánh thắng trận này.” Nói xong anh ấy kéo tôi ngoài, tôi vội kêu lên: “Anh bị điên à?”
“Theo anh đi kiếm ngựa.”
Lên xe, tôi xoa tay nói: “Anh nghĩ lại đi, ngoài ngựa chiến còn cần thêm gì nữa, chúng ta mua một lần thôi.”
“Ngoại trừ ngựa, cần đánh cho anh 1 cái thiết thương 130 cân (65kg)”
“Khôi giáp thì sao, bộ của Mộc Lan tỷ anh mặc được không?” Hỏi cũng chẳng khắc gì không hỏi, bộ giáp của Hoa Mộc Lan mà khoác lên người Hạng Vũ thì không khác gì đồ lót.
Hạng Vũ: “Không cần khôi giáp, chém giết thế này không cần phòng tiễn, cũng không cần khôi giáp để phân biệt hướng đi của chủ tướng - chủ yếu nhất là tên mập đó không gây thương tổn cho anh được.”
Tôi nói: “Anh đừng sơ ý, mập mạp sống sau anh mấy trăm năm, cũng được cho là mãnh tướng số 1, trước khi em 13 tuổi đánh nhau với nó chưa từng thắng.” Một câu cuối cùng nói quá thừa, Hạng Vũ cười ha hả: “Bọn đạo chích, anh sợ sao?”
…Nhị béo là bọn đạo chích, thế tôi là cái gì? Shi**.
Tôi gãi đầu: “Thiết thương thì đơn giản, phụ huynh học sinh trường ta có một người làm thợ rèn, có thể lập tức chuẩn bị? Mà ngựa tốt, ngựa giống của nước Anh, Đức, Thổ cũng tốt, nhưng mà mua về phải mất ba tháng tới nửa năm, hơn nữa thủ tục cũng rườm rà, không biết thu thuế thế nào nữa.”
Hạng Vũ sầm mặt: “Đừng nói phí lời, gần đây nhất chỗ nào có ngựa?.”
Tôi bó tay: “Đó là công viên, nhưng mà…” Hạng Vũ ngồi vào xe: “Đi mau, đi mau.”
Không có chút chém gió nào khi tôi nói rằng mặc dù khi còn bé tôi đánh không lại hắn, nhưng khi lên cấp 2 tôi đập nó suốt, Nhị béo hồi học trong trường thật ra cũng coi như là một học sinh ngoan, hắn vô tâm với giang hồ thì tôi đạt tới thời kỳ đỉnh phong, hơn nữa tía nó quản nó rất nghiêm, chỉ cần biết nó ở bên ngoài đánh nhau thì về sẽ lấy dây lưng quật nó - các bạn nói liệu tía nó có phải là Đổng Trác không?
Mặc dù biết đây là sự thật, tôi cũng không nhịn được mở mồm ra nói móc nó: “Bộ dạng mày thế này cũng giống Lữ Bố sao?” Tôi nhéo nhéo cái bụng mỡ của nó: “Lữ Bố mà thế này à…?”
Nhị béo hóp bụng lại, cúi đầu nói: “Đời trước tao không phải thế.”
Tôi thuận miệng nói: “Mày nếu là Lữ Bố thì tao là…” Nhưng nghĩ mãi cũng không nói nên lời, trong Tam Quốc Lữ Bố hoàn toàn xứng danh nhân tài kiệt xuất, nói tới ai cũng phí công, tực ngữ nói nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố. Tôi không thể nói tôi là Xích Thố chứ?
Tôi nhìn nó, lại hỏi: “Hà Thiên Đậu kêu mày tới à?”
“Mày biết cả à?”
“Cà dốt. Mày tìm Quan nhị ca làm gì?”
Nhị béo nhún vai: “Mày nói có chuyện gì? Dù sao cũng là công chuyện, nó đâu rồi?”
Tôi nói: “Hôm qua đến một lúc rồi đi rồi, đi nơi khác.”
Nhị béo: “Thật à?”
“Vậy mày cho rằng Quan nhị gia sợ mày sao, lão ấy mà ở đây đã sớm lao ra rồi.” Tôi bực tức: “Hơn nữa mày mặc dù đã đánh nhau với Nhị gia, nhưng dường như cũng chẳng có bao nhiêu cừu oán nhỉ? Mày muốn tìm thì tìm Tào Tháo ấy, tìm Lưu Bị cũng được, mày tìm Nhị gia chẳng phải là hỏi một đằng trả lời một nẻo?”
Nhị béo nói: “Mày cứ nói cho tao bao giờ nó về là được, được không?”
Tôi trừng mắt: “Tao nói rồi mà đéo nghe, mày thích tìm phiền phức nhỉ?”
Nhị béo cười he he: “Đừng dọa tao. Hiện tại tao chấp mày một tay mày cũng vãi đái ra quần.”
…Cũng đúng, cho dù nó không phải Lữ Bố, chỉ bằng khổ người này thì tôi cũng chẳng đánh lại nó, thằng chó này mấy năm không gặp càng lúc càng béo khỏe.
Tôi ngửa người ra sô pha, bộ dáng như lợn chết không sợ nước sôi nói: “Dù sao Quan nhị gia cũng chẳng có ở đây, tao cũng không liên lạc được, mày thích làm gì thì làm đi.”
Nhị béo kinh ngạc: “Nhiều năm qua không gặp, thằng nhãi này vẫn như ngày xưa?” Nó cầm điện thoại: “Tao gọi cho lão bản một cuộc, hỏi chút xem lão có ý kiến gì.”
Một chốc lát điện thoại thông, Nhị béo nói vài câu bỗng đưa điện thoại cho tôi: “Lão muốn nói với mày.”
Tôi nhận điện thoại, è hèm: “Uy, lão Hà à?”
Hà Thiên Đậu: “Quan Vũ đâu?”
Tôi nói: “Chẳng phải là lão biết bấm độn sao, xem thử 1 quẻ đi.”
“Tao không tính, hôm qua hai người bọn mày còn dọn dẹp hơn 50 người, giờ sớm đã lan truyền xôn xao, ngoại trừ Quan Vân Trường, ai có bản sự này?”
Tôi nói: “Có người còn có bản lĩnh còn cao hơn, lão làm sao biết nhất định là nhị gia?”
“He he, đừng cho là anh không biết rằng thời gian này chú tiếp những người nào, trong khi chịu áp lực lớn như vậy vẫn gửi tới một võ tướng, chỉ có Quan Vũ mà thôi.”
“Ôi, lão xem nhiều Sherlock Holmes quá rồi, vậy lão lại suy luận thử xem nhị gia đi đâu, lúc này tao còn nhớ lão ấy đây.”
Hà Thiên Đậu im lặng một lúc mới nói: “Nó không ở đó cũng tốt, kỳ thực tao rất bội phục cách làm người của Vân Trường, cũng không muốn làm khó nó, thế này đi, Quan Vũ không ở thì Hạng Vũ ở đó đúng không?”
Tôi nói: “Mày có bị thần kinh không, hai người bọn họ có cừu oán gì?”
Hà Thiên Đậu nói: “Tao mặc kệ. Dù sao tao vất vả tìm được Lữ Bố, chú mày làm gì thì làm cũng phải cho anh thắng một trận, hơn nữa thằng nhóc Hạng Vũ xông tới nhà đập vỡ ám thất của anh mày, thù này anh còn chưa báo mà.”
Tôi mắng: “Có giỏi thì mày đi ra, chúng ta vương bài đấu vương bài, tao không lấy gạch đập vỡ mặt mày đâu.”
Hà Thiên Đậu cười nói: “Chú mày mà là vương bài cái cứt gì, vương bài có thằng nào xài gạch không? Không thèm nghe mày chém nữa. Đưa điện thoại cho Lữ Bố đi.”
Tôi đành trả điện thoại cho Nhị béo, nó lại thì thầm xì xụp với Hà Thiên Đậu một lúc mới cúp máy, hỏi tôi: “Hạng Vũ có ở đây không?”
“Đi ra ngoài còn chưa về.’
Nhị béo ngồi phịch xuống sô pha, gác chân lên bàn: “Tao chờ nó về.”
Tôi không nói gì, tình hình này như là bị người ta tới cửa đòi nợ vậy, chạy không cũng thoát, mà đuổi cũng không xong, tôi cùng Nhị béo mắt nhắm mắt mở nhìn nhau, lâm vào tình cảnh khó xử, vốn dĩ là 2 thằng bạn nối khố gặp lại nên tay bắt mặt mừng, nhưng chưa nói được hai câu lại phát hiện hai thằng thuộc trận doanh đối địch, thật hí kịch hóa, thật như film, thực là tuyệt đại song kiều.
Rốt cuộc cuối cùng tôi cũng không nén nổi tò mò hỏi: “Giờ mày ở đâu?” Dù sao trước mắt cũng là một thằng bạn nối khố, hỏi thăm tí chút. Nhị béo nhét điện thoại vào cái bao da cá sấu đeo bên thắt lưng, tôi rất khó mà liên hệ hình ảnh nó trong tiềm thức với Lữ Bố.
“…Tao mở một cửa hàng sửa xe.” Nhị béo dường như chưa thể thích ứng với cách nói chuyện như vậy.
“Chẳng phải mày…”
Nhị béo dường như biết tôi hỏi gì, thẹn thùng nói: “Thi đại học áp lực lớn quá, tao trượt, sau đó cứ thế.” Chính xác tôi rất khó mà hiểu nổi, thành tích học tập của Nhị béo trước kia rất tốt. Nghe nó nói vậy tôi cũng cảm thấy lằng nhoằng, nói thế nào thì nó cũng là nhân vật kiêu dũng quán tam quân, đi thi bị trượt vỏ chuối, nếu thời tam quốc cũng thi tuyển đầu vào là toán lý hóa chắc Lữ Bố cũng chỉ đi đóng móng ngựa cho người ta, tương đương với sửa chữa xe hiện tại.
Tôi đi tới trước mặt nó, ra vẻ thần bí: “Ài, tao hỏi mày chuyện này.”
“Gì?”
“Điêu Thuyền đẹp thật hả?” Mặc dù trước mặt là thằng béo đánh nhau với tôi từ bé, nhưng nó dù sao cũng là Lữ Bố, cơ hội khó có được, cho nên không thể bỏ qua vấn đề hỏi thăm mấy chuyện giật gân.
“Ặc.. đẹp.” Nhị béo sững người, mất khả năng ngôn ngữ.
Tôi bỗng lùi lại về phía sau, nhìn hắn chằm chằm: “Mẹ ơi, vậy thằng họ Hà lấy Điêu Thuyền áp chế mày, buộc mày đến tìm tao gây chiến tranh hả? Tao biết ngày mà, cái thằng nhóc này, mày đời trước chịu thiệt vì đàn bà còn chưa đủ sao?”
Nhị béo dở khóc dở cười: “Đừng nói cái này, tao kết hôn rồi, để vợ tao nghe thấy thì đập chết tao luôn đó.”
Tôi phì cười: “Lữ Bố mà cũng sợ vợ hả? Mày đánh không lại sao?”
Nhị béo lạnh nhạt: “Thằng ku nhà tao cũng đã hai tuổi rồi, còn đánh cái gì mà đánh?”
“…mày vừa nói mới kết hôn năm vừa rồi mà? Sao lại lòi ra đứa nhỏ hai tuổi?”
“Cái thai đầu tiên mà không phá giờ đã 3 tuổi.”
Tôi không nói gì, hỏi đơn giản: “Vì sao mày giúp thằng họ Hà?”
Nhị béo khoát tay: “Mày đừng hỏi tao chuyện này.”
“Vì 100 vạn đặt cược hả??”
Nhị béo ánh mắt rực lửa nhìn tôi: “Mày cho rằng Lữ Bố này là loại dùng tiền là có thể dễ dàng mua chuộc sao?”
Tôi lui ra sau một bước, không thể không nói thằng chó này trừng mắt lên rất có uy thế, tam quốc mãnh tướng như mây, nhưng làm đệ nhất thiện chiến thì không phải chém gió ra rồi. Nghĩ thế nhưng mồm tôi vẫn nói: “Mày cho rằng mày là cái chim gì, có tí sữa tưởng là đàn ông chắc.”
Nhị béo nắm chặt tay lại: “Tao với mày dù sao cũng là bạn từ nhỏ, mày nói tao cũng được, nhưng không được nói Lữ Bố, nếu không đừng trách tao không khách khí.”
Con mẹ nó, còn làm bộ với bố, mày có cái của khỉ gì, một tên béo sửa xe. Hơn nữa mày chẳng qua chỉ là Lữ Bố thôi sao?
Nghèo hèn không thể thay đổi, uy vũ không khuất phục, Tiểu Cường tôi là người dễ bị dọa sao? Tôi mở két sắt, lấy từ bên trong ra một cái hộp, cẩn thận đưa ra cho nó: “Ăn bánh quy không?”
“…” Nhị béo bó tay, thiếu chút nữa thua cả bàn, đối phó với mập mạp tôi có kinh nghiệm phong phú, cho dù hắn là Lữ Bố. Sỉ nhục hắn thì cũng là ngựa quen đường cũ thôi.
Đúng lúc này Hạng Vũ đi về, anh ấy ném chìa khóa xe lên bàn, nói: “Anh đổ đầy xăng rồi đó.”
Nhị béo nhìn thấy một tên to con, thanh thế kinh người, không nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Hạng Vũ?”
Hạng Vũ nhìn nó, nói: “Mày là ai?”
Nhị béo vội giới thiệu chính mình: “Hạnh ngộ, hạnh ngộ, ta Lữ Bố - Lữ Phụng Tiên.”
Tôi thấy nhị béo sắp ăn bánh quy giờ lại buông xuống, ảo não đấm ngực dậm chân, thuận miệng nói: “Đây là tam quốc đệ nhất mãnh tướng.” tôi hy vọng câu tâng bốc này sẽ làm tên béo thư thái để nó vào khuôn khổ. Đến ngày nào đó nó mà làm tôi bực mình, tôi lôi bánh quy ra ăn rồi đập nó như năm xưa.
Hạng Vũ nghe nói là một viên võ tướng, gật đầu với Nhị béo tỏ vẻ chào hỏi, sau đó muốn đi lên lầu, Nhị béo vội vàng bỏ lại miếng bánh quy: “Hạng Vũ, tao đánh với mày một trận.”
Hạng Vũ quay đầu lại, bực tức đánh giá Nhị béo. Lại nhìn về tôi, tôi chỉ Nhị béo nói: “Đây là người của Hà Thiên Đậu.”
Hạng Vũ lại nhìn Nhị béo: “Anh đã không liên quan tới Hà Thiên Đậu, muốn đánh đi tìm người khác đi.”
Đây là chuyện tôi sớm nghĩ tới, Hạng Vũ là một người dễ để người khác dắt mũi sao? Tây Sở Bá Vương tâm cao khí ngạo, trong mắt căn bản không có người khác. Cái gì mà “đệ nhất mãnh tướng”…, trong mắt anh ấy thì chỉ là một bãi cứt, tâm tình tốt thì gật đầu chào, không buồn để ý thì cho dù chạy tới khiêu khích cũng lười đánh. Cho nên Hà Thiên Đậu muốn đấu với Hạng Vũ tôi cũng chẳng vội.
Nhị béo thấy Hạng Vũ lại muốn đi, gân cổ nói: “Uy, tao là Lữ Bố đó.” Mặc dù cách mấy đời, hắn lúc đó còn chưa xuất quan (mẹ còn chưa có bầu ý chứ) nên bị người khác không thèm để ý đến.
Hạng Vũ chẳng buồn quay đầu lại hừ lạnh: “Lữ Bố là cái thứ gì?” Tôi giơ ngón cái, đúng tâm khảm của tôi.
Nhị béo nhìn Hạng Vũ đi thêm vài bước nữa muốn lên lầu, vội vươn tay bắt lấy vai hạng Vũ. Hạng Vũ không quay người lại, vai húc tới định hất ngã, Nhị Béo trầm người ngưng khí. Rắc, rắc, hai viên gạch trên sàn vỡ tan.
Tôi đau lòng, vỗ bàn quát lên: “Hai người ra ngoài đánh nhau.”
Hai người đều dừng tay, đồng loạt nhìn tôi….
Tôi dọn dẹp một chút, trấn định: “Vậy nếu không thì tôi ra ngoài?”
Nhị béo cùng Hạng Vũ ghìm tay nhau: “Mày có thể không đánh với tao, chẳng lẽ ngay cả Ngu Cơ mày cũng không muốn?”
Hạng Vũ buông tay ra: “Mày nói gì?”
“Ông chủ của bọn tao nói, chỉ cần mày thắng tao, ông ấy sẽ giúp mày tìm lại Ngu Cơ.”
Tôi vội nói: “Ngu Cơ chúng ta đã tìm ra rồi.”
Nhị béo giương mắt nhìn Hạng Vũ: “Mày tự tính toán thế nào rồi làm, tao nhắc mày một câu, Ngu Cơ bọn mày tìm ra rốt cục đúng hay không cũng khó nói, nhưng ông chủ của bọn tao cam đoan nhất định giúp mày tìm được Ngu Cơ chính thức.”
Hạng Vũ biến sắc: “Mày có ý gì?”
“Không có ý gì cả, về phương diện tìm người ông chủ của bọn tao khá chuyên nghiệp.”
Hạng Vũ dứt khoát: “Mày muốn đánh thế nào?”
Tôi vội nói: “Vũ ca, không thể đáp ứng.”
Nhị béo nói: “Đương nhiên là kỵ chiến, mày cũng là người giống tao, chẳng lẽ muốn lăn trên mặt đất cắn xe như bộ binh?”
Tôi ngắt lời: “Nhưng bọn tao không có ngựa.”
Nhị béo nhìn tôi: “Tiểu Cường, ông chủ bọn tao nói, ông ấy bán rượu giúp mày không phải là để mày phát tài.” Nhị béo viết một dãy số đưa cho Hạng Vũ: “Khi nào mua được ngựa, liên lạc tao.”
Nhị béo đi rồi, tôi hỏi Hạng Vũ; “Anh sao lại đáp ứng, anh đã không muốn tìm Ngu Cơ nữa rồi còn gì?”
Hạng Vũ bình thản nhìn tôi: “Chú nói.. có thể Trương Băng không phải là Ngu Cơ, chúng ta tìm sai người rồi sao?”
Tôi vội nói: “Em cho anh xác định mấy lần, anh nói nàng tướng mạo cùng thói quen thậm chí là dáng điệu đều giống hệt Ngu Cơ mà.”
Hạng Vũ lẩm bẩm: “Anh nói buông tha không tìm nữa là vì sợ thất vọng, nếu thật sự có thể tìm được A Ngu, anh vì sao không tìm? Mặc kệ thế nào, anh nhất định phải đánh thắng trận này.” Nói xong anh ấy kéo tôi ngoài, tôi vội kêu lên: “Anh bị điên à?”
“Theo anh đi kiếm ngựa.”
Lên xe, tôi xoa tay nói: “Anh nghĩ lại đi, ngoài ngựa chiến còn cần thêm gì nữa, chúng ta mua một lần thôi.”
“Ngoại trừ ngựa, cần đánh cho anh 1 cái thiết thương 130 cân (65kg)”
“Khôi giáp thì sao, bộ của Mộc Lan tỷ anh mặc được không?” Hỏi cũng chẳng khắc gì không hỏi, bộ giáp của Hoa Mộc Lan mà khoác lên người Hạng Vũ thì không khác gì đồ lót.
Hạng Vũ: “Không cần khôi giáp, chém giết thế này không cần phòng tiễn, cũng không cần khôi giáp để phân biệt hướng đi của chủ tướng - chủ yếu nhất là tên mập đó không gây thương tổn cho anh được.”
Tôi nói: “Anh đừng sơ ý, mập mạp sống sau anh mấy trăm năm, cũng được cho là mãnh tướng số 1, trước khi em 13 tuổi đánh nhau với nó chưa từng thắng.” Một câu cuối cùng nói quá thừa, Hạng Vũ cười ha hả: “Bọn đạo chích, anh sợ sao?”
…Nhị béo là bọn đạo chích, thế tôi là cái gì? Shi**.
Tôi gãi đầu: “Thiết thương thì đơn giản, phụ huynh học sinh trường ta có một người làm thợ rèn, có thể lập tức chuẩn bị? Mà ngựa tốt, ngựa giống của nước Anh, Đức, Thổ cũng tốt, nhưng mà mua về phải mất ba tháng tới nửa năm, hơn nữa thủ tục cũng rườm rà, không biết thu thuế thế nào nữa.”
Hạng Vũ sầm mặt: “Đừng nói phí lời, gần đây nhất chỗ nào có ngựa?.”
Tôi bó tay: “Đó là công viên, nhưng mà…” Hạng Vũ ngồi vào xe: “Đi mau, đi mau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.