Chương 38
Thanh Khâu Thiên Dạ
02/10/2023
Thương Y Nhân quật khởi còn khó khăn trắc trở hơn cả Tưởng Phi.
Bách Hoa cung vì nguyên nhân địa lý và lịch sử mà luôn dính dáng mơ hồ với hoàng thất của mấy quốc gia. Bởi vậy, không phải cô gái không phú thì quý căn bản không thể vào Bách Hoa cung tu đạo, một ít cô gái gia cảnh bình thường nhưng thiên tư trác tuyệt rất dễ bị mai một.
Từ xưa khó khăn xuất anh hùng, xưa nay hoàn khố ít vĩ nam. Câu nói này cũng có thể dùng ở giới tu chân. Tu đạo tranh đoạt khó khăn nhường nào, chưa bao giờ gặp đối đầu hay khó khăn thì dù có được tài nguyên tốt đến đâu, tâm tính cao hơn nữa vẫn là không tốt.
Thương Y Nhân ban đầu cũng không phải đệ tử Bách Hoa cung mà là nữ nhi nhà nông bình thường. Năm khoảng bốn tuổi, bái vào một môn phái chẳng ra sao cách nhà không xa. Tên môn phái kia nói ra chưa chắc có người biết, chỉ là một môn phái gà rừng học đòi trong giới tu chân. Nhưng mà chính môn phái như thế đã cứu mạng cả nhà Thương Y Nhân. Khi quê nhà gặp đại hạn, vì Thương Y Nhân là một trong số những đệ tử ít ỏi, chưởng môn đặc biệt phái người đón cả nhà Thương Y Nhân tới nuôi dưỡng.
gà rừng: trái phép, chui, lậu
Tuy là môn phái gà rừng nhưng quan hệ của chưởng môn và bách tính bình thường lại tốt vô cùng, trong mấy ngôi làng cũng xem như có chút uy tín. Thương Y Nhân từ nhỏ đã quyết định phải tu đạo thật tốt để báo đáp chưởng môn và các sư tỷ, sư huynh.
“Đồ nhi à, tư chất con tốt như vậy, nơi này của chúng ta quá nhỏ, không giữ được con.” Chưởng môn là một lão nhân hiền lành, tu vi ngay cả trúc cơ cũng không tới, dựa vào một bản sách cổ mà tự học thành tài, đặt ở giới tu chân không ai muốn bèn dứt khoát tìm một ngọn núi nhỏ, chọn vài đứa nhỏ trong thôn về lập thành môn phái. Sự xuất hiện của Thương Y Nhân hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn, khi cha nàng đi săn thú bị hổ cắn bị thương được chưởng môn đi ngang qua cứu, mới bị cha nàng đưa người tới.
“Không sao đâu chưởng môn sư phụ.” Thương Y Nhân liếc nhìn sách cổ, nghiêm túc nói, “Con sẽ đưa môn phái phát dương quang đại, sau này chúng ta sẽ có danh tiếng trong mười cái làng quanh đây.” Theo Thương Y Nhân, có thể có danh tiếng trong mười làng đã là chuyện vô cùng ghê gớm.
Chưởng môn chỉ cười cười, ôm Thương Y Nhân, dạy nàng tu luyện.
Thương Y Nhân tu luyện trong núi, cha mẹ cũng được đón đến, thỉnh thoảng nàng sẽ trở về thăm. Trước ngày sinh nhật sáu tuổi, cha mẹ cảm thấy nàng nên mừng sinh nhật với người trong môn phái mới tốt liền dứt khoát dẫn con gái tới quán ăn nhỏ trong trấn ăn mừng trước một ngày. Thương Y Nhân đến nay vẫn nhớ đĩa bạch trảm kê nhỏ của quán ăn đó còn ngon hơn thịt của bất kỳ yêu thú nào.
Tiếc là đợi nàng vô cùng phấn khởi mang bọc giấy dầu về môn phái mới phát hiện sư phụ, sư tỷ, sư huynh đều chết hết rồi. Thi thể nằm trên đất không có người dọn, mấy viên linh thạch trong môn phái cũng bị lấy đi, sách cổ được chưởng môn xem như trân bảo bị xé nát, tùy tiện ném xuống đất.
Vẫn là cha mẹ tìm người xung quanh hỏi thăm mới biết Bách Hoa cung đối chiến với yêu ma nào đó, yêu ma kia chạy trốn ở gần đây, người trong môn phái liền bị xem là đồng bọn của yêu ma, bị giết sạch sẽ. Nói trắng ra là một đệ tử nội môn Bách Hoa cung thấy sư tỷ nàng lớn lên xinh đẹp hơn, không cam lòng nên cố ý gán tội. Mấy đệ tử kỳ dưỡng khí chẳng ra gì, một đệ tử Bách Hoa cung cũng có thể giết sạch họ.
Thương Y Nhân nhìn thấy khuôn mặt sư tỷ xinh đẹp nhất bị cháy rụi, không nhìn ra bộ dáng ban đầu. Tình trạng bi thảm trong môn phái nhiều năm sau vẫn luôn hiện hữu trong đầu Thương Y Nhân, không cách nào xóa đi.
Cha mẹ Thương Y Nhân vội vàng ôm nàng đi, gửi ở nhà cữu cữu, còn họ thì đi nhặt xác cho đám sư phụ.
Sau đó, cha mẹ nhặt xác về không đến một tháng cũng chết, đệ tử Bách Hoa cung kia vô cùng âm độc, sợ môn phái họ có người chưa chết hẳn, dứt khoát bôi độc dược lên thi thể. Trong mắt những tu sĩ này, người phàm chỉ là sâu kiến. Huống hồ đệ tử Bách Hoa cung tự xưng xuất thân cao quý, chưa từng để bình dân vào mắt.
Trăn trở đến mười tuổi, Thương Y Nhân nhờ cậy cữu cữu bán mình vào nhà giàu sang làm nha hoàn. Mười bốn tuổi đi theo tiểu thư nhà đó cùng bái vào Bách Hoa cung. Sau đó, Thương Y Nhân gần như một đường đạp lên thi cốt bò tới vị trí đệ tử nội môn Bách Hoa cung. Mà người hại chết sư phụ và cha mẹ nàng năm đó giờ đã là một trưởng lão Bách Hoa cung, cháu gái cung chủ Tưởng Phi, cũng là cô ruột Tưởng Dung Dung.
Thương Y Nhân không tu luyện công pháp của Bách Hoa cung mà là truyền thừa của một tu sĩ nàng đạt được khi du lịch ở bên ngoài. Tu sĩ kia từng là đệ tử môn phái lớn, xuất thân phi phàm, thấy Thương Y Nhân tư chất xuất chúng lại có duyên với công pháp nên truyền thụ cho nàng trước khi lâm chung.
Tu sĩ kia nói oán hận trong lòng Thương Y Nhân quá nặng, dù tu công pháp hàn băng cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc; trừ khi nàng từ bỏ oán hận, nếu không đời này không có khả năng thành kim đan. Sau khi tranh đoạt vị trí thiếu cung chủ với Tưởng Dung Dung thất bại, Thương Y Nhân trở về chỗ môn phái năm xưa, ép mình không ngừng nhớ lại tình cảnh khi đó, triệt để phân ra một nhân cách lạnh lùng, đạt được kim đan thượng phẩm quay về.
Thương Y Nhân đã giết trưởng lão kia nhưng còn sơ sót nên để lại dấu vết, bị Tưởng Phi phát hiện. Nàng trên danh nghĩa là thánh nữ nhưng tâm phúc trong Bách Hoa cung ít đến đáng thương, Tưởng Phi hạ quyết tâm bồi dưỡng nàng thành nắm đấm mà không cho bất cứ quyền lợi nào. Thương Y Nhân cũng nhịn được, bế quan ba mươi năm liền, tuyệt nhiên không dễ xuất hiện.
Hai loại nhân cách luôn xuất hiện luân phiên, nhưng trong lòng nàng vẫn ghi nhớ thù oán, dứt khoát không nói lời nào, không làm bất cứ động tác gì, trước khi triệt để loại bỏ mầm họa sẽ tuyệt không hành động thiếu suy nghĩ.
Đến tận khi nàng biết tác dụng của Tam Chuyển Tù Tâm đan, biết có một người là Thẩm Trì.
Yêu đan yêu thú kim đan, nàng chuẩn bị không chỉ một viên mà khoảng năm viên.
Thời gian khóa thiên môn gấp gáp, Thẩm Trì cũng không tình nguyện ở thời điểm mấu chốt làm phiền những đệ tử kia giúp mình tìm máu khổng tước, chuyện này cứ thế trì hoãn.
Không cách nào tìm được khổng tước thuần thì chỉ có thể dựa vào yêu thú biến dị cùng họ với khổng tước. Mà yêu thú muốn biến dị, không thể rời bỏ yêu đan. Thương Y Nhân sở dĩ đưa yêu đan cho Kiều Kinh Vũ là muốn Đường Tam Dương trong ngực hắn biến bị. Khi nghe thấy Kiều Kinh Vũ không bằng lòng trao đổi yêu thú trong ngực với Tưởng Phi, Thương Y Nhân biết cơ hội của mình đến rồi.“Thương tiền bối, ngài có ý gì?” Kiều Kinh Vũ né tránh tay Thương Y Nhân, trong lòng không khẩn trương cũng như sợ hãi. Lúc này Kiều Kinh Vũ ngược lại hơi cảm tạ Đường Nhất Dương đoạt yêu thú với y. Có hắn ở bên, mình cũng có sức mạnh.
Thương Y Nhân lợi hại hơn nữa chẳng lẽ có thể lợi hại hơn yêu thú đã hóa hình?
Nếu Đường Nhất Dương không xuất hiện, có lẽ bây giờ Kiều Kinh Vũ sẽ lo lắng.
“Không có ý gì cả.” Thương Y Nhân thu tay về, vẻ mặt đầy hiền hòa nhìn Kiều Kinh Vũ. Chỉ là bộ dáng này đã không thể nào khiến người ta tin tưởng nữa.
“Ta biết ngươi và Chu Phàm là đồng bọn.” Khí thế Thương Y Nhân lại thay đổi, giọng điệu vô cùng lãnh đạm, “Ta và Bách Hoa cung quan hệ không tốt nên không có hứng vạch trần ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt. Sau khi gặp Thẩm Trì, ngươi chỉ cần lấy máu yêu thú của mình giao cho hắn, hắn sẽ vui lòng đền ơn ngươi.”
“Chịu thiệt?” Kiều Kinh Vũ nhìn Thương Y Nhân, buồn cười không thôi, “Yêu sủng nhà ta nếu bị lấy máu khổng tước, nói không chừng sẽ trở thành một con yêu thú bình thường, sau này không còn khả năng tiến cảnh nữa, ta dựa vào đâu mà đáp ứng ngài?”
Tay Kiều Kinh Vũ ôm Đường Tam Dương càng chặt hơn.
Đường Tam Dương cảm thấy không thoải mái lắm nhưng trong lòng vẫn vui vui.
Kiều Kinh Vũ coi trọng hắn như vậy vẫn khiến Đường Tam Dương rất hưởng thụ. Trước vấn đề phải trái rõ ràng, Kiều Kinh Vũ vẫn rất thức thời, hoàn toàn không bị sắc đẹp cám dỗ.
Gốc là mỹ xx hoặc, dựa vào ý toàn câu thì mình đoán là mỹ sắc dụ hoặc
Ơ, tại sao phải lo sắc đẹp cám dỗ?
Đường Tam Dương sững sờ tại chỗ, suy tư hồi lâu.
Hình như có chỗ không đúng.
Không, không có gì không đúng.
Chẳng qua là lo pháp tu gặp sắc quên nghĩa thôi.
“Ta có cỏ Khổng Tước.” Thương Y Nhân nhìn Kiều Kinh Vũ một lúc, xác định y nói thật, biết yêu đan chưa đủ hấp dẫn để đối phương giúp mình. Nàng ngược lại muốn dùng vũ lực giải quyết nhưng rốt cuộc không phải cách tốt nhất.
Thương Y Nhân vốn không phải người thích giết chóc, nàng phải báo thù Bách Hoa cung nhưng cũng không tình nguyện biến thành loại người không từ thủ đoạn như người hại mình trước kia.
“… Cỏ Khổng Tước?” Kiều Kinh Vũ giật mình, đây là một trong cửu dược y muốn tìm. Chỉ là không ngờ Thương Y Nhân thế mà lại lấy ra lợi thế kiểu này? Y biết cỏ Khổng Tước chín muồi còn cần hai, ba năm. Nếu bây giờ có thể sớm lấy được cũng không tồi.
“Ta nghiên cứu tộc Khổng Tước đã lâu.” Thương Y Nhân nói tiếp, “Cỏ Khổng Tước không chỉ có ích cho con người, đối với tộc Khổng Tước tác dụng còn lớn hơn. Yêu thú của ngươi nếu có nó, nhất định có thể nâng cao một bước. Dù bị lấy máu khổng tước cũng có thể nhanh chóng khôi phục.”
“Ồ?” Kiều Kinh Vũ đúng là thêm kiến thức. Y chỉ biết cỏ Khổng Tước có thể dùng kết đan, không ngờ cũng có ích với nhóc con? Nói vậy, hai, ba năm sau cỏ Khổng Tước chín muồi, nhất định phải lấy tới tay vì Đường Tam Dương.
Đồ tốt khó tìm, có lợi cho Tam Dương thì một thứ cũng không bỏ qua.
Kiều Kinh Vũ chính là một chủ nhân tốt thế đấy!
“Yêu sủng của ngươi hiện lâm vào kỳ ngủ say, đang tiêu hóa đan lực của yêu đan. Chờ nó tỉnh lại, huyết dịch trong thân thể sẽ chuyển hóa ra một ít máu khổng tước. Nếu dùng cỏ Khổng Tước, phân lượng máu khổng tước sẽ nhiều hơn. Đối với yêu thú có ý nghĩa thế nào, chắc chắn ngươi biết.” Thương Y Nhân kiên định nói, không tin Kiều Kinh Vũ không động lòng, “Có bỏ có được, ngươi không có khả năng bảo vệ yêu sủng cả đời.”
“… Ta sẽ cân nhắc.” Kiều Kinh Vũ hơi động lòng, dứt khoát đàm phán với Thương Y Nhân, “Cỏ Khổng Tước ta muốn hai gốc, nghiên cứu tộc Khổng Tước của ngài cũng sao chép một ngọc giản cho ta. Nói ta biết giúp nó tiến cấp như thế nào?”
“… Có thể.” Thương Y Nhân gật đầu, “Ta có thể lấy đạo tâm ra thề, định minh ước với ngươi.”
Kiều Kinh Vũ chần chừ, nhìn Đường Tam Dương trong ngực, đồng ý.
Thương Y Nhân thở phào, có thể giải quyết trong hòa bình là tốt nhất. Dạo này tình trạng của nàng ngày càng không tốt, hơn nữa ở trước mặt tiểu tu sĩ trúc cơ này kiểu gì cũng cảm thấy giống bị áp chế.
Người này không dễ chọc!
Trong đầu Thương Y Nhân mơ hồ có âm thanh nói như thế.
Nàng luôn tin vào trực giác của mình, lúc Kiều Kinh Vũ né tránh tay mình, nàng đã biết không thể cứng rắn đoạt. Tu sĩ trúc cơ viên mãn giết chết tu sĩ kim đan không phải không có ví dụ. Nàng lần đầu tiên cảm nhận được nguy hiểm từ người khác, tất nhiên càng cẩn thận.
Tu sĩ có thể kết thành kim đan thượng phẩm không có ai ngu ngốc, Thương Y Nhân sẽ không cho mình cơ hội hối hận.
Mà tâm tình Đường Tam Dương thì tương đối vi diệu.
Kiều Kinh Vũ nói chuyện với Thương Y Nhân, hắn nghe rõ.
Vừa mới khen ngươi đấy Kiều Kinh Vũ, ngươi biết không?
Đường Tam Dương nắm chặt tay, sắc mặt lập tức âm trầm.
Kiều Kinh Vũ thế mà đồng ý
Nói đùa gì vậy!
Cỏ Khổng Tước kia đối với hắn hiệu quả cực kỳ nhỏ, hắn vốn đã là khổng tước thuần chính nhất, chỗ nào cần cỏ Khổng Tước tăng tốc độ chuyển hóa máu khổng tước?
Tiễn Thương Y Nhân xong, Kiều Kinh Vũ ôm Đường Tam Dương ngồi xuống, trên người đã toát mồ hôi lạnh.
Giằng co với tu sĩ kim đan thượng phẩm không phải dễ bình thường đâu. Huống hồ Thương Y Nhân bây giờ rõ ràng tinh thần không bình thường, hoàn toàn không biết thu liễm uy áp tu sĩ kim đan.
“Yên tâm, ta mới không nỡ rút máu mi.” Kiều Kinh Vũ sờ cánh Đường Tam Dương, dùng mặt cọ cọ, “Đại ca kia của mi đến quá đúng lúc.”
“Một con lớn như vậy, lấy chút máu hẳn là không có vấn đề.” Kiều Kinh Vũ lẩm bẩm.
Đường Tam Dương: … Này không phải là ta phải bị rút máu sao T^T.
Bách Hoa cung vì nguyên nhân địa lý và lịch sử mà luôn dính dáng mơ hồ với hoàng thất của mấy quốc gia. Bởi vậy, không phải cô gái không phú thì quý căn bản không thể vào Bách Hoa cung tu đạo, một ít cô gái gia cảnh bình thường nhưng thiên tư trác tuyệt rất dễ bị mai một.
Từ xưa khó khăn xuất anh hùng, xưa nay hoàn khố ít vĩ nam. Câu nói này cũng có thể dùng ở giới tu chân. Tu đạo tranh đoạt khó khăn nhường nào, chưa bao giờ gặp đối đầu hay khó khăn thì dù có được tài nguyên tốt đến đâu, tâm tính cao hơn nữa vẫn là không tốt.
Thương Y Nhân ban đầu cũng không phải đệ tử Bách Hoa cung mà là nữ nhi nhà nông bình thường. Năm khoảng bốn tuổi, bái vào một môn phái chẳng ra sao cách nhà không xa. Tên môn phái kia nói ra chưa chắc có người biết, chỉ là một môn phái gà rừng học đòi trong giới tu chân. Nhưng mà chính môn phái như thế đã cứu mạng cả nhà Thương Y Nhân. Khi quê nhà gặp đại hạn, vì Thương Y Nhân là một trong số những đệ tử ít ỏi, chưởng môn đặc biệt phái người đón cả nhà Thương Y Nhân tới nuôi dưỡng.
gà rừng: trái phép, chui, lậu
Tuy là môn phái gà rừng nhưng quan hệ của chưởng môn và bách tính bình thường lại tốt vô cùng, trong mấy ngôi làng cũng xem như có chút uy tín. Thương Y Nhân từ nhỏ đã quyết định phải tu đạo thật tốt để báo đáp chưởng môn và các sư tỷ, sư huynh.
“Đồ nhi à, tư chất con tốt như vậy, nơi này của chúng ta quá nhỏ, không giữ được con.” Chưởng môn là một lão nhân hiền lành, tu vi ngay cả trúc cơ cũng không tới, dựa vào một bản sách cổ mà tự học thành tài, đặt ở giới tu chân không ai muốn bèn dứt khoát tìm một ngọn núi nhỏ, chọn vài đứa nhỏ trong thôn về lập thành môn phái. Sự xuất hiện của Thương Y Nhân hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn, khi cha nàng đi săn thú bị hổ cắn bị thương được chưởng môn đi ngang qua cứu, mới bị cha nàng đưa người tới.
“Không sao đâu chưởng môn sư phụ.” Thương Y Nhân liếc nhìn sách cổ, nghiêm túc nói, “Con sẽ đưa môn phái phát dương quang đại, sau này chúng ta sẽ có danh tiếng trong mười cái làng quanh đây.” Theo Thương Y Nhân, có thể có danh tiếng trong mười làng đã là chuyện vô cùng ghê gớm.
Chưởng môn chỉ cười cười, ôm Thương Y Nhân, dạy nàng tu luyện.
Thương Y Nhân tu luyện trong núi, cha mẹ cũng được đón đến, thỉnh thoảng nàng sẽ trở về thăm. Trước ngày sinh nhật sáu tuổi, cha mẹ cảm thấy nàng nên mừng sinh nhật với người trong môn phái mới tốt liền dứt khoát dẫn con gái tới quán ăn nhỏ trong trấn ăn mừng trước một ngày. Thương Y Nhân đến nay vẫn nhớ đĩa bạch trảm kê nhỏ của quán ăn đó còn ngon hơn thịt của bất kỳ yêu thú nào.
Tiếc là đợi nàng vô cùng phấn khởi mang bọc giấy dầu về môn phái mới phát hiện sư phụ, sư tỷ, sư huynh đều chết hết rồi. Thi thể nằm trên đất không có người dọn, mấy viên linh thạch trong môn phái cũng bị lấy đi, sách cổ được chưởng môn xem như trân bảo bị xé nát, tùy tiện ném xuống đất.
Vẫn là cha mẹ tìm người xung quanh hỏi thăm mới biết Bách Hoa cung đối chiến với yêu ma nào đó, yêu ma kia chạy trốn ở gần đây, người trong môn phái liền bị xem là đồng bọn của yêu ma, bị giết sạch sẽ. Nói trắng ra là một đệ tử nội môn Bách Hoa cung thấy sư tỷ nàng lớn lên xinh đẹp hơn, không cam lòng nên cố ý gán tội. Mấy đệ tử kỳ dưỡng khí chẳng ra gì, một đệ tử Bách Hoa cung cũng có thể giết sạch họ.
Thương Y Nhân nhìn thấy khuôn mặt sư tỷ xinh đẹp nhất bị cháy rụi, không nhìn ra bộ dáng ban đầu. Tình trạng bi thảm trong môn phái nhiều năm sau vẫn luôn hiện hữu trong đầu Thương Y Nhân, không cách nào xóa đi.
Cha mẹ Thương Y Nhân vội vàng ôm nàng đi, gửi ở nhà cữu cữu, còn họ thì đi nhặt xác cho đám sư phụ.
Sau đó, cha mẹ nhặt xác về không đến một tháng cũng chết, đệ tử Bách Hoa cung kia vô cùng âm độc, sợ môn phái họ có người chưa chết hẳn, dứt khoát bôi độc dược lên thi thể. Trong mắt những tu sĩ này, người phàm chỉ là sâu kiến. Huống hồ đệ tử Bách Hoa cung tự xưng xuất thân cao quý, chưa từng để bình dân vào mắt.
Trăn trở đến mười tuổi, Thương Y Nhân nhờ cậy cữu cữu bán mình vào nhà giàu sang làm nha hoàn. Mười bốn tuổi đi theo tiểu thư nhà đó cùng bái vào Bách Hoa cung. Sau đó, Thương Y Nhân gần như một đường đạp lên thi cốt bò tới vị trí đệ tử nội môn Bách Hoa cung. Mà người hại chết sư phụ và cha mẹ nàng năm đó giờ đã là một trưởng lão Bách Hoa cung, cháu gái cung chủ Tưởng Phi, cũng là cô ruột Tưởng Dung Dung.
Thương Y Nhân không tu luyện công pháp của Bách Hoa cung mà là truyền thừa của một tu sĩ nàng đạt được khi du lịch ở bên ngoài. Tu sĩ kia từng là đệ tử môn phái lớn, xuất thân phi phàm, thấy Thương Y Nhân tư chất xuất chúng lại có duyên với công pháp nên truyền thụ cho nàng trước khi lâm chung.
Tu sĩ kia nói oán hận trong lòng Thương Y Nhân quá nặng, dù tu công pháp hàn băng cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc; trừ khi nàng từ bỏ oán hận, nếu không đời này không có khả năng thành kim đan. Sau khi tranh đoạt vị trí thiếu cung chủ với Tưởng Dung Dung thất bại, Thương Y Nhân trở về chỗ môn phái năm xưa, ép mình không ngừng nhớ lại tình cảnh khi đó, triệt để phân ra một nhân cách lạnh lùng, đạt được kim đan thượng phẩm quay về.
Thương Y Nhân đã giết trưởng lão kia nhưng còn sơ sót nên để lại dấu vết, bị Tưởng Phi phát hiện. Nàng trên danh nghĩa là thánh nữ nhưng tâm phúc trong Bách Hoa cung ít đến đáng thương, Tưởng Phi hạ quyết tâm bồi dưỡng nàng thành nắm đấm mà không cho bất cứ quyền lợi nào. Thương Y Nhân cũng nhịn được, bế quan ba mươi năm liền, tuyệt nhiên không dễ xuất hiện.
Hai loại nhân cách luôn xuất hiện luân phiên, nhưng trong lòng nàng vẫn ghi nhớ thù oán, dứt khoát không nói lời nào, không làm bất cứ động tác gì, trước khi triệt để loại bỏ mầm họa sẽ tuyệt không hành động thiếu suy nghĩ.
Đến tận khi nàng biết tác dụng của Tam Chuyển Tù Tâm đan, biết có một người là Thẩm Trì.
Yêu đan yêu thú kim đan, nàng chuẩn bị không chỉ một viên mà khoảng năm viên.
Thời gian khóa thiên môn gấp gáp, Thẩm Trì cũng không tình nguyện ở thời điểm mấu chốt làm phiền những đệ tử kia giúp mình tìm máu khổng tước, chuyện này cứ thế trì hoãn.
Không cách nào tìm được khổng tước thuần thì chỉ có thể dựa vào yêu thú biến dị cùng họ với khổng tước. Mà yêu thú muốn biến dị, không thể rời bỏ yêu đan. Thương Y Nhân sở dĩ đưa yêu đan cho Kiều Kinh Vũ là muốn Đường Tam Dương trong ngực hắn biến bị. Khi nghe thấy Kiều Kinh Vũ không bằng lòng trao đổi yêu thú trong ngực với Tưởng Phi, Thương Y Nhân biết cơ hội của mình đến rồi.“Thương tiền bối, ngài có ý gì?” Kiều Kinh Vũ né tránh tay Thương Y Nhân, trong lòng không khẩn trương cũng như sợ hãi. Lúc này Kiều Kinh Vũ ngược lại hơi cảm tạ Đường Nhất Dương đoạt yêu thú với y. Có hắn ở bên, mình cũng có sức mạnh.
Thương Y Nhân lợi hại hơn nữa chẳng lẽ có thể lợi hại hơn yêu thú đã hóa hình?
Nếu Đường Nhất Dương không xuất hiện, có lẽ bây giờ Kiều Kinh Vũ sẽ lo lắng.
“Không có ý gì cả.” Thương Y Nhân thu tay về, vẻ mặt đầy hiền hòa nhìn Kiều Kinh Vũ. Chỉ là bộ dáng này đã không thể nào khiến người ta tin tưởng nữa.
“Ta biết ngươi và Chu Phàm là đồng bọn.” Khí thế Thương Y Nhân lại thay đổi, giọng điệu vô cùng lãnh đạm, “Ta và Bách Hoa cung quan hệ không tốt nên không có hứng vạch trần ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt. Sau khi gặp Thẩm Trì, ngươi chỉ cần lấy máu yêu thú của mình giao cho hắn, hắn sẽ vui lòng đền ơn ngươi.”
“Chịu thiệt?” Kiều Kinh Vũ nhìn Thương Y Nhân, buồn cười không thôi, “Yêu sủng nhà ta nếu bị lấy máu khổng tước, nói không chừng sẽ trở thành một con yêu thú bình thường, sau này không còn khả năng tiến cảnh nữa, ta dựa vào đâu mà đáp ứng ngài?”
Tay Kiều Kinh Vũ ôm Đường Tam Dương càng chặt hơn.
Đường Tam Dương cảm thấy không thoải mái lắm nhưng trong lòng vẫn vui vui.
Kiều Kinh Vũ coi trọng hắn như vậy vẫn khiến Đường Tam Dương rất hưởng thụ. Trước vấn đề phải trái rõ ràng, Kiều Kinh Vũ vẫn rất thức thời, hoàn toàn không bị sắc đẹp cám dỗ.
Gốc là mỹ xx hoặc, dựa vào ý toàn câu thì mình đoán là mỹ sắc dụ hoặc
Ơ, tại sao phải lo sắc đẹp cám dỗ?
Đường Tam Dương sững sờ tại chỗ, suy tư hồi lâu.
Hình như có chỗ không đúng.
Không, không có gì không đúng.
Chẳng qua là lo pháp tu gặp sắc quên nghĩa thôi.
“Ta có cỏ Khổng Tước.” Thương Y Nhân nhìn Kiều Kinh Vũ một lúc, xác định y nói thật, biết yêu đan chưa đủ hấp dẫn để đối phương giúp mình. Nàng ngược lại muốn dùng vũ lực giải quyết nhưng rốt cuộc không phải cách tốt nhất.
Thương Y Nhân vốn không phải người thích giết chóc, nàng phải báo thù Bách Hoa cung nhưng cũng không tình nguyện biến thành loại người không từ thủ đoạn như người hại mình trước kia.
“… Cỏ Khổng Tước?” Kiều Kinh Vũ giật mình, đây là một trong cửu dược y muốn tìm. Chỉ là không ngờ Thương Y Nhân thế mà lại lấy ra lợi thế kiểu này? Y biết cỏ Khổng Tước chín muồi còn cần hai, ba năm. Nếu bây giờ có thể sớm lấy được cũng không tồi.
“Ta nghiên cứu tộc Khổng Tước đã lâu.” Thương Y Nhân nói tiếp, “Cỏ Khổng Tước không chỉ có ích cho con người, đối với tộc Khổng Tước tác dụng còn lớn hơn. Yêu thú của ngươi nếu có nó, nhất định có thể nâng cao một bước. Dù bị lấy máu khổng tước cũng có thể nhanh chóng khôi phục.”
“Ồ?” Kiều Kinh Vũ đúng là thêm kiến thức. Y chỉ biết cỏ Khổng Tước có thể dùng kết đan, không ngờ cũng có ích với nhóc con? Nói vậy, hai, ba năm sau cỏ Khổng Tước chín muồi, nhất định phải lấy tới tay vì Đường Tam Dương.
Đồ tốt khó tìm, có lợi cho Tam Dương thì một thứ cũng không bỏ qua.
Kiều Kinh Vũ chính là một chủ nhân tốt thế đấy!
“Yêu sủng của ngươi hiện lâm vào kỳ ngủ say, đang tiêu hóa đan lực của yêu đan. Chờ nó tỉnh lại, huyết dịch trong thân thể sẽ chuyển hóa ra một ít máu khổng tước. Nếu dùng cỏ Khổng Tước, phân lượng máu khổng tước sẽ nhiều hơn. Đối với yêu thú có ý nghĩa thế nào, chắc chắn ngươi biết.” Thương Y Nhân kiên định nói, không tin Kiều Kinh Vũ không động lòng, “Có bỏ có được, ngươi không có khả năng bảo vệ yêu sủng cả đời.”
“… Ta sẽ cân nhắc.” Kiều Kinh Vũ hơi động lòng, dứt khoát đàm phán với Thương Y Nhân, “Cỏ Khổng Tước ta muốn hai gốc, nghiên cứu tộc Khổng Tước của ngài cũng sao chép một ngọc giản cho ta. Nói ta biết giúp nó tiến cấp như thế nào?”
“… Có thể.” Thương Y Nhân gật đầu, “Ta có thể lấy đạo tâm ra thề, định minh ước với ngươi.”
Kiều Kinh Vũ chần chừ, nhìn Đường Tam Dương trong ngực, đồng ý.
Thương Y Nhân thở phào, có thể giải quyết trong hòa bình là tốt nhất. Dạo này tình trạng của nàng ngày càng không tốt, hơn nữa ở trước mặt tiểu tu sĩ trúc cơ này kiểu gì cũng cảm thấy giống bị áp chế.
Người này không dễ chọc!
Trong đầu Thương Y Nhân mơ hồ có âm thanh nói như thế.
Nàng luôn tin vào trực giác của mình, lúc Kiều Kinh Vũ né tránh tay mình, nàng đã biết không thể cứng rắn đoạt. Tu sĩ trúc cơ viên mãn giết chết tu sĩ kim đan không phải không có ví dụ. Nàng lần đầu tiên cảm nhận được nguy hiểm từ người khác, tất nhiên càng cẩn thận.
Tu sĩ có thể kết thành kim đan thượng phẩm không có ai ngu ngốc, Thương Y Nhân sẽ không cho mình cơ hội hối hận.
Mà tâm tình Đường Tam Dương thì tương đối vi diệu.
Kiều Kinh Vũ nói chuyện với Thương Y Nhân, hắn nghe rõ.
Vừa mới khen ngươi đấy Kiều Kinh Vũ, ngươi biết không?
Đường Tam Dương nắm chặt tay, sắc mặt lập tức âm trầm.
Kiều Kinh Vũ thế mà đồng ý
Nói đùa gì vậy!
Cỏ Khổng Tước kia đối với hắn hiệu quả cực kỳ nhỏ, hắn vốn đã là khổng tước thuần chính nhất, chỗ nào cần cỏ Khổng Tước tăng tốc độ chuyển hóa máu khổng tước?
Tiễn Thương Y Nhân xong, Kiều Kinh Vũ ôm Đường Tam Dương ngồi xuống, trên người đã toát mồ hôi lạnh.
Giằng co với tu sĩ kim đan thượng phẩm không phải dễ bình thường đâu. Huống hồ Thương Y Nhân bây giờ rõ ràng tinh thần không bình thường, hoàn toàn không biết thu liễm uy áp tu sĩ kim đan.
“Yên tâm, ta mới không nỡ rút máu mi.” Kiều Kinh Vũ sờ cánh Đường Tam Dương, dùng mặt cọ cọ, “Đại ca kia của mi đến quá đúng lúc.”
“Một con lớn như vậy, lấy chút máu hẳn là không có vấn đề.” Kiều Kinh Vũ lẩm bẩm.
Đường Tam Dương: … Này không phải là ta phải bị rút máu sao T^T.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.