Chương 62
Thanh Khâu Thiên Dạ
02/10/2023
Không thấy Vệ Hàm Ương!
Lúc Nhạc Minh ý thức được điểm này, toàn thân phát tán kiếm khí gần như phá nát động phủ của Vệ Hàm Ương.
“Thẩm sư đệ, đệ lập tức đi bẩm báo chưởng môn, kiếm cớ bỏ qua đại điển kim đan ngày mai và ngày kia.” Nhạc Minh cầm linh kiếm, đẩy mấy đệ tử hoảng hốt lo sợ, muốn đi ra ngoài động phủ.
“Đại… đại sư huynh!” Một đệ tử không sợ chết xông lên túm lấy ống tay áo Nhạc Minh, “Đại sư huynh, huynh bình tĩnh chút… Vệ sư huynh là chân quân kim đan thượng phẩm, dù có gặp chuyện thì nói không chừng sẽ trở về ngay mà.” Trạng thái này của đại sư huynh nếu thả ra, đoán chừng phải máu chảy thành sông! Kiếm tu vốn có sức chiến đấu cực mạnh, rất dễ bị sát khí trong kiếm ăn mòn vì vậy yêu cầu kiếm tu nhất định phải luôn luôn giữ vững tỉnh táo, không được phép để cơn giận trong lòng khởi động.
Một kiếm tu kỳ kim đan nếu nghiêm túc liều sống liều chết sẽ thật sự liều mạng.
Huống hồ Nhạc Minh còn không phải kiếm tu kim đan bình thường. Đánh thật, có khi chân nhân nguyên anh cũng không chiếm được lợi. Lỡ như đại sư huynh không khống chế để người vô tội bị thương thì chuyện này không hóa nhỏ được.
“Bây giờ mất tích không chỉ có Vệ sư huynh của đệ, còn có Nhiếp Khiết.” Nhạc Minh cau mày, nói, “Buông ra.”
“Hả, vậy đại sư huynh muốn đi đâu tìm?” Đệ tử kinh ngạc, hỏi ngược lại.
“… Trong tông môn có đèn Trưởng Hồn, ngọc bài bản mệnh Vệ sư huynh đệ vẫn ở đó.” Nhạc Minh hơi thở dài, chỉ cần có hai món đồ này, rất dễ tìm được vị trí của Vệ Hàm Ương. Người ngoài chỉ biết đèn Trưởng Hồn sẽ báo sống chết của đệ tử, nhưng ngay cả trong tông môn cũng rất ít người biết nếu đèn Trưởng Hồn và ngọc bài bản mệnh đặt chung một chỗ, nhờ trưởng lão thi pháp là có thể liên hệ đến vị trí chính đệ tử đó.
Chi phí chế tạo ngọc bài bản mệnh quá lớn, chỉ có đệ tử được tông môn coi trọng hoặc trưởng lão địa vị cao và chưởng môn mới có tư cách có. Sau khi Vệ Hàm Ương thành kim đan thì có một miếng ngọc bài bản mệnh được canh giữ trong Tàng Bảo các, mà ngọc bài bản mệnh trong Tam Nguyên kiếm đạo môn đều do một đại năng hóa thần trông coi.
Thế giới Thần Nguyên có thể dung nạp tu vi cao nhất là kỳ hóa thần, đã vượt qua mà còn ở lại trung thế giới lâu dài chẳng những phải đối mặt với linh khí cạn kiệt, tu vi thụt lùi mà còn đủ loại thiên kiếp.
Tương tự, từ đại thế giới vào trung thế giới tu vi cao nhất cũng không thể vượt qua kỳ hóa thần. Hoặc sử dụng đan dược tạm thời áp chế tu vi hoặc dùng pháp bảo giam giữ linh lực trong thân thể, nếu không có thể sẽ bị sét đánh, sống được không phải xem vận khí. Tu sĩ khổ cực tu hành đến trình độ này, chẳng ai có can đảm đi khiêu chiến kiếp nạn này.
Nhờ đó, trung tiểu thế giới tránh được bị đại thế giới chi phối. Môn phái đại thế giới cũng chỉ có thể thông qua lập chi nhánh để khống chế trung tiểu thế giới chặt chẽ hơn.
Tuy lạc đề hơi xa nhưng không thể nghi ngờ lúc này đèn Trưởng Hồn và ngọc bài bản mệnh của Vệ Hàm Ương đều không có chuyện gì, nếu không trưởng lão kỳ hóa thần đã sớm dùng thần niệm báo cho chưởng môn.
Nhạc Minh muốn tự đến xin trưởng lão kỳ hóa thần thi triển đạo pháp vô biên tìm vị trí hiện tại của Vệ Hàm Ương, tất nhiên không thể trì hoãn.
Đệ tử họ Thẩm không hiểu lắm, chỉ biết là rất lợi hại, chẳng qua dũng khí vất vả lắm mới nổi lên đã dùng hết lúc túm ống tay áo Nhạc Minh rồi. Bây giờ bị Nhạc Minh nhìn như thế lập tức bị dọa không dám động đậy, đành gật đầu như giã tỏi, bày tỏ mình hiểu rồi, đại sư huynh quá giỏi, đại sư huynh uy vũ!
Nhạc Minh gật đầu với bọn họ, đi thẳng ra cửa tìm trưởng lão giúp đỡ.
Vệ Hàm Ương và Nhiếp Khiết bị bắt ở trong Tam Nguyên kiếm đạo môn liên quan đến thể diện tông môn, bất kể là ai làm việc này xuất phát từ mục đích gì đều nhất định là kẻ địch của cả tông môn!
Trong động phủ nào đó.
Vệ Hàm Ương mơ màng tỉnh lại, phát hiện linh lực trong thân thể hoàn toàn bị giam giữ, thân thể cũng cực kỳ nặng nề.
Tại sao hắn lại ở chỗ này?
A, đúng rồi!
Vệ Hàm Ương mở to mắt, lúc đó hắn ra ngoài định nói rõ ràng với Nhiếp Khiết, sau đó nhìn thấy cánh hoa đào rơi vào tay, còn chưa kịp phản ứng mắt đã tối sầm rơi vào hôn mê.
Vệ Hàm Ương nghĩ có phải mình đắc tội ai không?
Hắn dầu gì cũng là tu sĩ kim đan thượng phẩm, hơn nữa thân là kiếm tu gần như không có khả năng không có chút lực phản kháng nào liền bị mê ngất. Để kiên định đạo tâm, trắc trở họ từng trải qua pháp tu hoặc phật tu không cách nào tưởng tượng ra. Vệ Hàm Ương tự nhận mình không dễ kết thù với người khác, dù có cũng tuyệt đối không ai dám to gan bắt người trong tông môn, đây căn bản là khiêu khích tông môn!
“Ngươi tỉnh rồi?” Nhiếp Khiết đột nhiên xuất hiện bên cạnh Vệ Hàm Ương, ngồi xổm xuống, hai ngón tay nâng cằm Vệ Hàm Ương, “Lớn lên bình thường, chẳng biết cô nhóc này thích ngươi chỗ nào?”
“… Ngươi không phải Nhiếp sư muội!” Vệ Hàm Ương trông thấy nụ cười quyến rũ tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên mặt Nhiếp Khiết, thầm căng thẳng, chẳng lẽ Nhiếp sư muội bị đoạt xá?
“Yên tâm, ta không đoạt xá. Ta còn chướng mắt thân thể yếu ớt này.” Giống như nhìn thấu Vệ Hàm Ương đang lo lắng gì, Nhiếp Khiết cười ha ha, “Xem như không tồi, dưới tình huống bản thân khó giữ nổi còn lo cho cô gái này.”
“Không biết ngài là vị tiền bối nào?” Vệ Hàm Ương cố gắng bày ra nụ cười đẹp nhất, hỏi, “Vãn bối có lỗi với ngài chỗ nào sao? Vậy ai làm nấy chịu, Nhiếp sư muội tu vi chỉ đến trúc cơ, sợ không chịu nổi thần hồn ngài.”
Nhiếp Khiết, à không, phải nói là Đào Hồng chậc chậc hai tiếng, đi một vòng quanh Vệ Hàm Ương, trên mặt là nụ cười ngây thơ ngọt ngào, “Thật tốt, Cửu Âm Tuyệt Mạch, dâng ngươi lên chủ thượng nhất định sẽ thu nhận ta lần nữa.” Ánh mắt nàng ta nhìn Vệ Hàm Ương như nhìn con vịt đã nấu chín, trong mắt toàn là lợi dụng và đánh giá, giống như đồ tể muốn bán thịt heo với giá tốt.
Khi nghe thấy bốn chữ Cửu Âm Tuyệt Mạch, sắc mặt Vệ Hàm Ương trắng bệch.
Nếu đến vì thể chất đáng chết này của hắn, đúng là không có gì có thể chạy trốn.
“Ngươi biết ta tìm ngươi bao lâu không?” Đào Hồng dứt khoát ngồi xuống, nhìn vào bên cạnh Vệ Hàm Ương, nói, “Hồi đó ta bị lão yêu phụ Băng Tâm đả thương, nếu không phải chủ thượng cứu giúp, ta đã hồn phi phách tán rồi. Đáng tiếc, ta chọc chủ thượng không vui, chỉ đành bị đuổi đi trung tiểu thế giới. Nếu không phải cố tình xin người xem bói, biết thế giới Thần Nguyên có lô đỉnh chủ thượng cần, ta cần gì phải đến cái nơi linh khí mỏng manh như thế?” Đào Hồng nói, khuôn mặt lại hiện vẻ cô đơn, cúi đầu xuống, hơi thở nhẹ nhàng phả bên tai Vệ Hàm Ương, mang theo buồn rầu mà cầu xin, “Ngươi ngoan ngoãn làm lô đỉnh của chủ thượng, ta giữ cho ngươi một mạng cũng có thể thả cô bé này, được không?”
Giọng nói này thật sự quá dịu dàng, quá đau thương lại có lực mê hoặc kỳ quái.
Khiến người ta không nhịn được thuận theo, đồng ý với nàng ta.
Vệ Hàm Ương sau khi tỉnh lại đã hiểu người bắt mình có năng lực mê hoặc, hắn là mắc lừa mới có thể đến đây. Vì thế khi Đào Hồng nói chuyện bên tai, Vệ Hàm Ương liền cắn đầu lưỡi, bảo trì tình hình phòng ngừa đối phương mê hoặc.
Ngọc bài bản mệnh của hắn còn ở môn phái, người này nếu đến từ thế giới khác sẽ không có khả năng biết bí thuật môn phái hắn, với lại tu vi khoảng từ nguyên anh đến hóa thần. Mình cố kiên trì, kiểu gì cũng được được trưởng lão đến cứu.
“Tội gì khổ thế chứ?” Đào Hồng luôn chăm chú nhìn Vệ Hàm Ương chẳng những không tức giận, ngược lại còn sờ mặt hắn, “Ngươi rất vất vả nhỉ. Một nam tử lại sinh ra thể chất như vậy. Ngay cả nữ tử có thể chất này muốn sống cũng không dễ dàng, huống chi là ngươi. Cửu Âm Tuyệt Mạch kỳ kim đan, ngươi biết thân phận này mà nói ra sẽ có bao nhiêu đại năng nhịn không được tìm đến ngươi không?”
“Tiền bối nghĩ nhiều.” Vệ Hàm Ương chật vật phun ra một câu, “Ta sống cũng không tệ.”
“Ha, không tệ.” Giọng điệu Đào Hồng bình tĩnh tiếp lời, bàn tay nhẹ nhàng để lên ngực Vệ Hàm Ương, pháp y của hắn chia năm xẻ bảy trong chớp mắt để lộ thân trên trắng nõn đầy sẹo.
Ngón tay Đào Hồng lạnh lẽo, lúc sờ lên vết thương của Vệ Hàm Ương còn tùy tiện vận dụng linh lực. Thân thể Vệ Hàm Ương không có linh lực chống đỡ yếu ớt như người phàm, bị Đào Hồng ấn nhẹ mà cảm giác như bị mũi khoan đâm vào.
“Ngươi thành kim đan thượng phẩm cũng không cách nào xóa sạch vết sẹo trên người, đây gọi là không tệ sao?” Đào Hồng nhẹ nhàng nói, “Ngươi rất thông minh, biết âm khí trong thân thể quá nặng nên thường tìm pháp khí sắc bén nhất, vào lúc dương khí thịnh nhất cứa từng nhát lên thân thể để giảm bớt tổn thương của âm khí. Ngươi cứa bao nhiêu vết? Có phải mỗi lần vết thương chưa kết vảy đã muốn cứa thêm lần nữa nên tốc độ khôi phục mới chậm như thế, trên người cũng lưu lại vết sẹo không tới nguyên anh rèn đúc lại thân thể thì không thể khôi phục.”
“Có phải trước kia nhất định phải mặc quần áo đỏ thẫm hoặc đen, đề phòng vết máu chảy ra dính vào quần áo bị phát hiện. Hơn nữa, còn phải đeo mấy viên hương hoàn che giấu mùi máu?” Đào Hồng nói một câu, sắc mặt Vệ Hàm Ương càng khó coi thêm một phần.
Bất kỳ ai bị người khác vạch trần vết sẹo ngay trước mặt như thế, tâm tình đều không tốt.
Hắn gian khổ như thế mới sống đến giờ, miễn cưỡng đè tác dụng phụ của thể chất xuống, sắp thoát ly biển khổ, kết quả từng sự việc cũng như tất cả đau đớn và vết thương trong quá khứ lại bị người ta nói ra!
Không biết bao lần hắn đã muốn cứ thế chết đi dưới sự tra tấn của âm khí.
Nhưng mà hắn không cam lòng.
Không cam lòng!
Dựa vào cái gì có người vừa ra đời đã định trước không thể sống tốt? Hắn leo núi lội sông bái nhập Tam Nguyên kiếm đạo môn, sau khi biết rõ thể chất của mình thì bị dọa đến cửa cũng không dám bước ra.
Ngày qua ngày tự tay lấy đao cứa bản thân, chẳng lẽ là chuyện dễ sao?
Tiếc rằng Đào Hồng không định dừng lại ở đó.
“Vất vả sống đến giờ, lẽ nào ngươi bằng lòng chết như thế?” Đào Hồng nói tiếp, “Ngươi không bằng lòng đâu nhỉ, cũng sẽ không muốn loại thể chất này. Ngươi thậm chí không thể gần gũi nữ tử, trẻ con, còn phải luôn luôn lo lắng mình bị phát hiện rồi bắt đi làm lô đỉnh.”
Vệ Hàm Ương bây giờ vẫn nhớ rõ lần đầu tiên xuống tay, hắn đau mà khóc, vì do dự không dám ra tay, cứa đi cứa lại nhiều lần mới miễn cưỡng thành vết thương ra hình ra dạng.
“Nào, đồng ý ta. Nếu ngươi bằng lòng làm lô đỉnh của chủ thượng, ta sẽ giúp ngươi đoạt xá một tu sĩ tư chất tốt tu vi cao, thậm chí giúp ngươi đổi đầu đến danh nghĩa chủ thượng bọn ta. Chủ thượng cho ngươi tuyệt đối nhiều hơn tông môn của ngươi!”
“Nếu ngươi không đồng ý, bây giờ ta sẽ đánh ngươi chỉ còn lại chút hơi tàn, luyện thành con rối để mang về cho chủ thượng hưởng dụng. Dù không hiệu quả như còn sống nhưng dẫu sao không cần ta tốn nhiều sức lực.”
“Muốn chết hay muốn sống, tự ngươi quyết định.”
Lúc Nhạc Minh ý thức được điểm này, toàn thân phát tán kiếm khí gần như phá nát động phủ của Vệ Hàm Ương.
“Thẩm sư đệ, đệ lập tức đi bẩm báo chưởng môn, kiếm cớ bỏ qua đại điển kim đan ngày mai và ngày kia.” Nhạc Minh cầm linh kiếm, đẩy mấy đệ tử hoảng hốt lo sợ, muốn đi ra ngoài động phủ.
“Đại… đại sư huynh!” Một đệ tử không sợ chết xông lên túm lấy ống tay áo Nhạc Minh, “Đại sư huynh, huynh bình tĩnh chút… Vệ sư huynh là chân quân kim đan thượng phẩm, dù có gặp chuyện thì nói không chừng sẽ trở về ngay mà.” Trạng thái này của đại sư huynh nếu thả ra, đoán chừng phải máu chảy thành sông! Kiếm tu vốn có sức chiến đấu cực mạnh, rất dễ bị sát khí trong kiếm ăn mòn vì vậy yêu cầu kiếm tu nhất định phải luôn luôn giữ vững tỉnh táo, không được phép để cơn giận trong lòng khởi động.
Một kiếm tu kỳ kim đan nếu nghiêm túc liều sống liều chết sẽ thật sự liều mạng.
Huống hồ Nhạc Minh còn không phải kiếm tu kim đan bình thường. Đánh thật, có khi chân nhân nguyên anh cũng không chiếm được lợi. Lỡ như đại sư huynh không khống chế để người vô tội bị thương thì chuyện này không hóa nhỏ được.
“Bây giờ mất tích không chỉ có Vệ sư huynh của đệ, còn có Nhiếp Khiết.” Nhạc Minh cau mày, nói, “Buông ra.”
“Hả, vậy đại sư huynh muốn đi đâu tìm?” Đệ tử kinh ngạc, hỏi ngược lại.
“… Trong tông môn có đèn Trưởng Hồn, ngọc bài bản mệnh Vệ sư huynh đệ vẫn ở đó.” Nhạc Minh hơi thở dài, chỉ cần có hai món đồ này, rất dễ tìm được vị trí của Vệ Hàm Ương. Người ngoài chỉ biết đèn Trưởng Hồn sẽ báo sống chết của đệ tử, nhưng ngay cả trong tông môn cũng rất ít người biết nếu đèn Trưởng Hồn và ngọc bài bản mệnh đặt chung một chỗ, nhờ trưởng lão thi pháp là có thể liên hệ đến vị trí chính đệ tử đó.
Chi phí chế tạo ngọc bài bản mệnh quá lớn, chỉ có đệ tử được tông môn coi trọng hoặc trưởng lão địa vị cao và chưởng môn mới có tư cách có. Sau khi Vệ Hàm Ương thành kim đan thì có một miếng ngọc bài bản mệnh được canh giữ trong Tàng Bảo các, mà ngọc bài bản mệnh trong Tam Nguyên kiếm đạo môn đều do một đại năng hóa thần trông coi.
Thế giới Thần Nguyên có thể dung nạp tu vi cao nhất là kỳ hóa thần, đã vượt qua mà còn ở lại trung thế giới lâu dài chẳng những phải đối mặt với linh khí cạn kiệt, tu vi thụt lùi mà còn đủ loại thiên kiếp.
Tương tự, từ đại thế giới vào trung thế giới tu vi cao nhất cũng không thể vượt qua kỳ hóa thần. Hoặc sử dụng đan dược tạm thời áp chế tu vi hoặc dùng pháp bảo giam giữ linh lực trong thân thể, nếu không có thể sẽ bị sét đánh, sống được không phải xem vận khí. Tu sĩ khổ cực tu hành đến trình độ này, chẳng ai có can đảm đi khiêu chiến kiếp nạn này.
Nhờ đó, trung tiểu thế giới tránh được bị đại thế giới chi phối. Môn phái đại thế giới cũng chỉ có thể thông qua lập chi nhánh để khống chế trung tiểu thế giới chặt chẽ hơn.
Tuy lạc đề hơi xa nhưng không thể nghi ngờ lúc này đèn Trưởng Hồn và ngọc bài bản mệnh của Vệ Hàm Ương đều không có chuyện gì, nếu không trưởng lão kỳ hóa thần đã sớm dùng thần niệm báo cho chưởng môn.
Nhạc Minh muốn tự đến xin trưởng lão kỳ hóa thần thi triển đạo pháp vô biên tìm vị trí hiện tại của Vệ Hàm Ương, tất nhiên không thể trì hoãn.
Đệ tử họ Thẩm không hiểu lắm, chỉ biết là rất lợi hại, chẳng qua dũng khí vất vả lắm mới nổi lên đã dùng hết lúc túm ống tay áo Nhạc Minh rồi. Bây giờ bị Nhạc Minh nhìn như thế lập tức bị dọa không dám động đậy, đành gật đầu như giã tỏi, bày tỏ mình hiểu rồi, đại sư huynh quá giỏi, đại sư huynh uy vũ!
Nhạc Minh gật đầu với bọn họ, đi thẳng ra cửa tìm trưởng lão giúp đỡ.
Vệ Hàm Ương và Nhiếp Khiết bị bắt ở trong Tam Nguyên kiếm đạo môn liên quan đến thể diện tông môn, bất kể là ai làm việc này xuất phát từ mục đích gì đều nhất định là kẻ địch của cả tông môn!
Trong động phủ nào đó.
Vệ Hàm Ương mơ màng tỉnh lại, phát hiện linh lực trong thân thể hoàn toàn bị giam giữ, thân thể cũng cực kỳ nặng nề.
Tại sao hắn lại ở chỗ này?
A, đúng rồi!
Vệ Hàm Ương mở to mắt, lúc đó hắn ra ngoài định nói rõ ràng với Nhiếp Khiết, sau đó nhìn thấy cánh hoa đào rơi vào tay, còn chưa kịp phản ứng mắt đã tối sầm rơi vào hôn mê.
Vệ Hàm Ương nghĩ có phải mình đắc tội ai không?
Hắn dầu gì cũng là tu sĩ kim đan thượng phẩm, hơn nữa thân là kiếm tu gần như không có khả năng không có chút lực phản kháng nào liền bị mê ngất. Để kiên định đạo tâm, trắc trở họ từng trải qua pháp tu hoặc phật tu không cách nào tưởng tượng ra. Vệ Hàm Ương tự nhận mình không dễ kết thù với người khác, dù có cũng tuyệt đối không ai dám to gan bắt người trong tông môn, đây căn bản là khiêu khích tông môn!
“Ngươi tỉnh rồi?” Nhiếp Khiết đột nhiên xuất hiện bên cạnh Vệ Hàm Ương, ngồi xổm xuống, hai ngón tay nâng cằm Vệ Hàm Ương, “Lớn lên bình thường, chẳng biết cô nhóc này thích ngươi chỗ nào?”
“… Ngươi không phải Nhiếp sư muội!” Vệ Hàm Ương trông thấy nụ cười quyến rũ tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên mặt Nhiếp Khiết, thầm căng thẳng, chẳng lẽ Nhiếp sư muội bị đoạt xá?
“Yên tâm, ta không đoạt xá. Ta còn chướng mắt thân thể yếu ớt này.” Giống như nhìn thấu Vệ Hàm Ương đang lo lắng gì, Nhiếp Khiết cười ha ha, “Xem như không tồi, dưới tình huống bản thân khó giữ nổi còn lo cho cô gái này.”
“Không biết ngài là vị tiền bối nào?” Vệ Hàm Ương cố gắng bày ra nụ cười đẹp nhất, hỏi, “Vãn bối có lỗi với ngài chỗ nào sao? Vậy ai làm nấy chịu, Nhiếp sư muội tu vi chỉ đến trúc cơ, sợ không chịu nổi thần hồn ngài.”
Nhiếp Khiết, à không, phải nói là Đào Hồng chậc chậc hai tiếng, đi một vòng quanh Vệ Hàm Ương, trên mặt là nụ cười ngây thơ ngọt ngào, “Thật tốt, Cửu Âm Tuyệt Mạch, dâng ngươi lên chủ thượng nhất định sẽ thu nhận ta lần nữa.” Ánh mắt nàng ta nhìn Vệ Hàm Ương như nhìn con vịt đã nấu chín, trong mắt toàn là lợi dụng và đánh giá, giống như đồ tể muốn bán thịt heo với giá tốt.
Khi nghe thấy bốn chữ Cửu Âm Tuyệt Mạch, sắc mặt Vệ Hàm Ương trắng bệch.
Nếu đến vì thể chất đáng chết này của hắn, đúng là không có gì có thể chạy trốn.
“Ngươi biết ta tìm ngươi bao lâu không?” Đào Hồng dứt khoát ngồi xuống, nhìn vào bên cạnh Vệ Hàm Ương, nói, “Hồi đó ta bị lão yêu phụ Băng Tâm đả thương, nếu không phải chủ thượng cứu giúp, ta đã hồn phi phách tán rồi. Đáng tiếc, ta chọc chủ thượng không vui, chỉ đành bị đuổi đi trung tiểu thế giới. Nếu không phải cố tình xin người xem bói, biết thế giới Thần Nguyên có lô đỉnh chủ thượng cần, ta cần gì phải đến cái nơi linh khí mỏng manh như thế?” Đào Hồng nói, khuôn mặt lại hiện vẻ cô đơn, cúi đầu xuống, hơi thở nhẹ nhàng phả bên tai Vệ Hàm Ương, mang theo buồn rầu mà cầu xin, “Ngươi ngoan ngoãn làm lô đỉnh của chủ thượng, ta giữ cho ngươi một mạng cũng có thể thả cô bé này, được không?”
Giọng nói này thật sự quá dịu dàng, quá đau thương lại có lực mê hoặc kỳ quái.
Khiến người ta không nhịn được thuận theo, đồng ý với nàng ta.
Vệ Hàm Ương sau khi tỉnh lại đã hiểu người bắt mình có năng lực mê hoặc, hắn là mắc lừa mới có thể đến đây. Vì thế khi Đào Hồng nói chuyện bên tai, Vệ Hàm Ương liền cắn đầu lưỡi, bảo trì tình hình phòng ngừa đối phương mê hoặc.
Ngọc bài bản mệnh của hắn còn ở môn phái, người này nếu đến từ thế giới khác sẽ không có khả năng biết bí thuật môn phái hắn, với lại tu vi khoảng từ nguyên anh đến hóa thần. Mình cố kiên trì, kiểu gì cũng được được trưởng lão đến cứu.
“Tội gì khổ thế chứ?” Đào Hồng luôn chăm chú nhìn Vệ Hàm Ương chẳng những không tức giận, ngược lại còn sờ mặt hắn, “Ngươi rất vất vả nhỉ. Một nam tử lại sinh ra thể chất như vậy. Ngay cả nữ tử có thể chất này muốn sống cũng không dễ dàng, huống chi là ngươi. Cửu Âm Tuyệt Mạch kỳ kim đan, ngươi biết thân phận này mà nói ra sẽ có bao nhiêu đại năng nhịn không được tìm đến ngươi không?”
“Tiền bối nghĩ nhiều.” Vệ Hàm Ương chật vật phun ra một câu, “Ta sống cũng không tệ.”
“Ha, không tệ.” Giọng điệu Đào Hồng bình tĩnh tiếp lời, bàn tay nhẹ nhàng để lên ngực Vệ Hàm Ương, pháp y của hắn chia năm xẻ bảy trong chớp mắt để lộ thân trên trắng nõn đầy sẹo.
Ngón tay Đào Hồng lạnh lẽo, lúc sờ lên vết thương của Vệ Hàm Ương còn tùy tiện vận dụng linh lực. Thân thể Vệ Hàm Ương không có linh lực chống đỡ yếu ớt như người phàm, bị Đào Hồng ấn nhẹ mà cảm giác như bị mũi khoan đâm vào.
“Ngươi thành kim đan thượng phẩm cũng không cách nào xóa sạch vết sẹo trên người, đây gọi là không tệ sao?” Đào Hồng nhẹ nhàng nói, “Ngươi rất thông minh, biết âm khí trong thân thể quá nặng nên thường tìm pháp khí sắc bén nhất, vào lúc dương khí thịnh nhất cứa từng nhát lên thân thể để giảm bớt tổn thương của âm khí. Ngươi cứa bao nhiêu vết? Có phải mỗi lần vết thương chưa kết vảy đã muốn cứa thêm lần nữa nên tốc độ khôi phục mới chậm như thế, trên người cũng lưu lại vết sẹo không tới nguyên anh rèn đúc lại thân thể thì không thể khôi phục.”
“Có phải trước kia nhất định phải mặc quần áo đỏ thẫm hoặc đen, đề phòng vết máu chảy ra dính vào quần áo bị phát hiện. Hơn nữa, còn phải đeo mấy viên hương hoàn che giấu mùi máu?” Đào Hồng nói một câu, sắc mặt Vệ Hàm Ương càng khó coi thêm một phần.
Bất kỳ ai bị người khác vạch trần vết sẹo ngay trước mặt như thế, tâm tình đều không tốt.
Hắn gian khổ như thế mới sống đến giờ, miễn cưỡng đè tác dụng phụ của thể chất xuống, sắp thoát ly biển khổ, kết quả từng sự việc cũng như tất cả đau đớn và vết thương trong quá khứ lại bị người ta nói ra!
Không biết bao lần hắn đã muốn cứ thế chết đi dưới sự tra tấn của âm khí.
Nhưng mà hắn không cam lòng.
Không cam lòng!
Dựa vào cái gì có người vừa ra đời đã định trước không thể sống tốt? Hắn leo núi lội sông bái nhập Tam Nguyên kiếm đạo môn, sau khi biết rõ thể chất của mình thì bị dọa đến cửa cũng không dám bước ra.
Ngày qua ngày tự tay lấy đao cứa bản thân, chẳng lẽ là chuyện dễ sao?
Tiếc rằng Đào Hồng không định dừng lại ở đó.
“Vất vả sống đến giờ, lẽ nào ngươi bằng lòng chết như thế?” Đào Hồng nói tiếp, “Ngươi không bằng lòng đâu nhỉ, cũng sẽ không muốn loại thể chất này. Ngươi thậm chí không thể gần gũi nữ tử, trẻ con, còn phải luôn luôn lo lắng mình bị phát hiện rồi bắt đi làm lô đỉnh.”
Vệ Hàm Ương bây giờ vẫn nhớ rõ lần đầu tiên xuống tay, hắn đau mà khóc, vì do dự không dám ra tay, cứa đi cứa lại nhiều lần mới miễn cưỡng thành vết thương ra hình ra dạng.
“Nào, đồng ý ta. Nếu ngươi bằng lòng làm lô đỉnh của chủ thượng, ta sẽ giúp ngươi đoạt xá một tu sĩ tư chất tốt tu vi cao, thậm chí giúp ngươi đổi đầu đến danh nghĩa chủ thượng bọn ta. Chủ thượng cho ngươi tuyệt đối nhiều hơn tông môn của ngươi!”
“Nếu ngươi không đồng ý, bây giờ ta sẽ đánh ngươi chỉ còn lại chút hơi tàn, luyện thành con rối để mang về cho chủ thượng hưởng dụng. Dù không hiệu quả như còn sống nhưng dẫu sao không cần ta tốn nhiều sức lực.”
“Muốn chết hay muốn sống, tự ngươi quyết định.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.