Chương 85
Thanh Khâu Thiên Dạ
02/10/2023
Thái Nhất tiên tông, Thái Ngọ Phong.
Nhóm Kiều Tranh, Vinh Khách thuận thuận lợi lợi chờ được người tiếp dẫn vào sáng ngày thứ hai, à không, phải là một con chim khổng lồ đã thức tỉnh huyết mạch đại bàng.
Nó xòe hai cánh thì rộng đến mấy chục trượng, bộ lông đen nhánh bóng mượt, vô cùng rắn chắc, lúc bay tới gió lớn vù vù, rất uy mãnh.
“Ta là Hắc Diệu, phụng mệnh tôn giả Huyền Thành Thái Ngọ Phong đến dẫn đường cho các ngươi.” Cự điểu Hắc Diệu miệng nói tiếng người, mở một bên cánh, cuốn đám đệ tử lên lưng mình rồi đập cánh, bay lên trời.
Nhóm Kiều Tranh chỉ thấy gió từ bốn phương tám hương tụ lại, chỉ chốc lát đã đứng trong mây, khí lưu quanh thân tràn bờ, bên tay kèm thêm tiếng hét, tốc độ còn nhanh hơn bọn họ ngự kiếm, có lẽ không kém là bao với tốc độ của chân nhân kỳ nguyên anh. Một lát sau, Hắc Diệu mở miệng lần nữa, “Phía dưới chính là Thái Ngọ Phong, các ngươi tự đi.” Nói xong, nó thu cánh lại, hóa thành một con chim nhỏ cỡ bằng bàn tay nhanh nhẹn bay mất.
Trước mắt là một tòa tiểu viện hết sức bình thường, đại khái không lớn hơn tứ hợp viện của người phàm bao nhiêu, trang trí cũng giản dị tự nhiên, không có chỗ nào trân quý kỳ dị. Đừng nói là Thái Nhất tiên tông, ngay cả chỗ ở của tiểu môn tiểu phái thế giới Thần Nguyên còn tốt hơn.
Nơi này chính là Thái Ngọ Phong Thái Nhất tiên tông, nơi ở sau này của đệ tử Thái Ngọ môn họ?
Không thể nào.
Trong lòng mọi người nảy sinh cảm giác bất an kỳ lạ, luôn thấy cảnh tượng trước mắt kém hơn tưởng tượng của mình nhiều.
Chờ mọi người đẩy mở cửa lớn trạch viện mới phát hiện bên trong có động thiên khác.
Đập vào mắt là một cái bệ đá lơ lửng được bạch mang bao phủ, mặt sau quần sơn lượn quanh, mây mù mịt mờ, tiên hạc khi thì bay lên không khi thì nhẹ nhàng nhảy múa. Một dòng nước không có đầu nguồn quấn quanh bệ đá, trong suốt thấy đáy, linh khí phân tán. Theo một tiếng hét kỳ quái, Hắc Diệu thế mà đâm đầu vào dòng nước biến mất vô tung vô ảnh, sau đó một làn khói mù dâng lên từ trong nước, lan tràn đến bệ đá. Sương mù tan đi, mơ hồ có thể thấy hai vị đạo nhân vạt áo tung bay đứng trong đó, một ngồi một đứng, trên mặt đều mang nụ cười hiền lành.
Người ngồi là một vị lão giả, lúc nhìn về phía đám người, ánh mắt dừng lại trên người Kiều Tranh và Chu Thừa Phong hai lần nhưng không nói gì. Khi mọi người đều nghĩ lão giả này không vui vì Kiều Tranh và Chu Thừa Phong đấu pháp, lão giả mới vuốt chòm râu, chậm rãi nói, “Lão đạo Huyền Thành, trưởng lão Thái Ngọ môn đời ba mươi sáu.”
“Tại hạ Thường Tu.” Vị đạo nhân đứng thẳng hơi cười với Vinh Khách, “Ta và tôn giả Huyền Thành chính là người hướng dẫn các vị.”
“Đệ tử Thái Ngọ môn Vinh Khách.”
“Kiều Tranh.”
“Hà Tất Khinh.”
…
Đám người lần lượt báo tên, “Bái kiến tôn giả Huyền Thành, Thường chân nhân.”
“Không cần khách sáo.” Tôn giả Huyền Thành cười tủm tỉm khoát tay, “Các ngươi cũng không tệ, vượt thiên môn năm nay tuyển ra còn mạnh hơn năm của Thường Tu.”
Thường Tu nghe mà mặt không đổi sắc, gật đầu đáp, “Đúng là thế mới tốt.”
Đám người hành bái tiếp, “Tôn giả quá khen.”
“Các ngươi mới vào Thái Nhất tiên tông, chắc là chưa biết rõ quy củ.” Tôn giả Huyền Thành thu lại nụ cười, tiện tay vỗ tay cái bốp, “Đệ tử nội môn có thể lấy pháp chỉ lúc trước nhận được ra, mặt sau của nó đã phân cho các ngươi nhiệm vụ tương ứng. Còn đệ tử ngoại môn, à, trước tiên đi theo lão đạo tu luyện ở chỗ này một thời gian, qua mấy ngày sẽ có người chuyên biệt tới đưa các ngươi đi chủ tông.”
Tôn giả Huyền Thành nói xong, sáu người Vinh Khách, Kiều Tranh, Chu Thừa Phong, Hứa Nhàn Vân, Du Châu và Hà Tất Khinh lập tức lấy ra pháp chỉ mình đã nhận, mặt sau quả nhiên xuất hiện thêm mấy chữ.
“Cảnh Yên Thủy Tuyệt Tích.”
“Ma cảnh Thâm Uyên.”
“Cảnh Thập Phương Hoàng Sa.”
“Cảnh Kết Giới Hư Không.”
Năm người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đối với địa phương xuất hiện ở mặt sau pháp chỉ là ù ù cạc cạc, nghe tên giống như một nơi nào đó nhưng bọn họ đều chưa từng nghe qua. Người duy nhất có ấn tượng Kiều Tranh, giờ phút này không khỏi nhăn mày.
“Đây là thí luyện kiểm trắc các ngươi có đủ tư cách trở thành đệ tử nội môn hay không.” Thường Tu tốt bụng nói, “Đây chính là bốn cấm khu bí cảnh nổi tiếng ở đại thế giới Thiên Nguyên chúng ta. Nơi được phân là ngẫu nhiên, các ngươi chỉ cần đi vào bốn bí cảnh này tìm một người, giúp hắn hoàn thành một việc, để hắn lưu lại con dấu trên pháp chỉ thì xem như hoàn thành nhiệm vụ.”
Lời này của Thường Tu nói như không nói, hắn không nói bốn cấm khi bí cảnh này rốt cuộc là gì, cũng không nói người phải tìm là ai, càng không nói con dấu gì, thời gian phương thức đều không nói.
“Vậy nhiệm vụ này có thời hạn không, nếu thất bại thì sao?” Vinh Khách nhìn bốn chữ lớn “Thâm Uyên ma cảnh” trên pháp chỉ, nghi hoặc hỏi.
“Thất bại thì các ngươi vẫn là đệ tử nội môn, không có gì nguy ngập. Nhưng nếu các ngươi muốn trở thành đệ tử chân truyền, nhất định phải hoàn thành lần nhiệm vụ này. Đệ tử nội môn Thái Nhất tiên tông có số lượng một ngàn, mà đệ tử chân truyền chỉ cần mười người.” Thường Tu nhấn mạnh vào đệ tử chân truyền, tăng âm lượng, “Đương nhiên, nếu đến lúc đó các ngươi phát hiện mình không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ cũng có thể tự nguyện từ bỏ, quay về.” Thường Tu chần chờ rồi nói thêm, “Các ngươi đều đã là tu sĩ kỳ kim đan, đối với thực lực bản thân hẳn có thể ước đoán đại khái, từ bỏ cũng không có gì mất mặt. Nhiệm vụ của lần này phần lớn có đi không có về, từ bỏ đúng lúc cũng là chuyện tốt. Tông môn có vô số đạo thống chi nhánh, hàng năm đều có không ít đệ tử vượt thiên môn được đánh giá tư cách nội môn, vốn nên vượt qua con số một ngàn từ lâu. Nguyên nhân lớn nhất giữ vững con số này lâu dài chính là lần nhiệm vụ này.” Nói trắng ra là Thái Nhất tiên tông thấy đệ tử nội môn nhiều quá nên muốn giảm bớt thỏa đáng chút. Cho nên thừa dịp đám đệ tử mới tới, chưa sinh ra ảnh hưởng với tông môn đào thải một nhóm. Tự biết mình hoặc thông minh hơn người đều có thể giữ lại, còn nếu chết trong lúc làm nhiệm vụ, Thái Nhất tiên tông cũng tuyệt đối không đau lòng.
“Thường… chân nhân, bây giờ trong môn có bao nhiêu vị đệ tử chân truyền?” Hứa Nhàn Vân cuối cùng không hạ thấp cảm giác tồn tại nữa, mà hỏi ra chuyện mình quan tâm nhất. Chỉ có trở thành đệ tử chân truyền Thái Nhất tiên tông mới có thể học công pháp cực phẩm hoàn chỉnh. Người Thái Nhất tiên tông mỗi lần phi thăng, tám chín phần mười là đệ tử chân truyền. Trở thành đệ tử chân truyền chính là bước đầu tiên bước vào phi thăng, có thể tưởng tượng tranh giành mạnh cỡ nào.
“Sáu vị.” Giọng nói Thường Tu mang chút đáng tiếc, “Đệ tử chân truyền năm trăm năm một đời, không phải kỳ nguyên anh không thể thành. Nhưng mà năm trăm năm, chỉ có sáu vị hoàn thành lần nhiệm vụ này.”
Thường Tu nói xong, tôn giả Huyền Thành đứng lên, thản nhiên quét qua đám người, “Năm trăm năm chỉ có sáu đệ tử thành công, hài cốt tử vong phía sau đủ xếp thành một ngọn núi, mỗi người đều thiên tư trác tuyệt, dù là kim đan thượng nhất phẩm, chết ở nhiệm vụ này cũng không ít. Thái Nhất tiên tông có thêm hai người các ngươi, tổng cộng có một trăm lẻ một kim đan thượng nhất phẩm, nhưng tiền bối sư huynh của các ngươi, trong chín mươi chín kim đan thượng nhất phẩm ấy có tám mươi ba người tự động từ bỏ lần nhiệm vụ này. Vị trí đệ tử chân truyền tuy khó có được, nhưng không phải chỉ có đệ tử chân truyền mới phi thăng thành công.”
“Lời ta nói trước đó chẳng qua là đi lướt qua theo thường lệ thôi. Làm người từng trải, ta đề nghị các ngươi từ bỏ. Đương nhiên, các ngươi có thể đi tìm hiểu sự lợi hại của bốn cấm khu bí này một chút rồi đến nói đáp án cho ta.”
Nghe Huyền Thành nói xong, Kiều Tranh mới chậm rãi thả lỏng lông mày. Quả là vậy, nhiệm vụ này không phải ép buộc. Bốn cấm khu bí cảnh này trước kia y từng nghe sư phụ nói sơ qua, gần như đều là nơi chắc chắn phải chết. Nếu ép buộc chấp hành, chỉ sợ Thái Nhất tiên tông phải đứng trước hoàn cảnh nhân tài tàn lụi. Nhưng mà nguy hiểm nhiều lợi ích nhiều, không nói đến trong cấm khi bí cảnh rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối, chính vị trí đệ tử chân truyền đã đủ khiến vô số người động lòng.
Sáu người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, Hà Tất Khinh ra mặt đầu tiên, chủ động từ bỏ nhiệm vụ, tiếp theo Du Châu cũng tự nguyện từ bỏ. Bốn người còn lại, lắc đầu, dường như muốn xông pha một lần.
“Vậy thì bốn người các ngươi phải cố gắng.” Dù sao cuối cùng sẽ trở về, tôn giả Huyền Thành cũng không lo lắng. Phương pháp ra vào cấm khu bí cảnh vẫn có, chỉ là phải tốn chút thời gian. Quan trọng là tìm được người trong bí cảnh, mang con dấu hoàn thành nhiệm vụ về. “Nơi này là chỗ tu hành của Thái Ngọ Phong chúng ta, trong dòng nước có càn khôn vô tận, các ngươi tự đi tìm động phủ ở đi. Nếu muốn nhận nhiệm vụ này, ngày mai tự nhiên sẽ có người đến ghi chép tên các người, làm đèn trường hồn.”
Bốn người tỉnh ngộ, hóa ra cự điểu Hắc Diệu ngã vào dòng nước là vì trong dòng nước có càn khôn? Không hổ là chủ tông, động phủ xây dựng huyền diệu đến thế!
Hai người Huyền Thành, Thường Tu mang theo đệ tử ngoại môn và Hà Tất Khinh, Du Châu đã từ bỏ nhiệm vụ, hóa thành luồng sáng chui vào dòng nước.
“Cung tiễn tôn giả.” Bốn người cùng nhau bái tạ.
Đến khi chỉ còn lại bốn người cũng chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ, không thể không liên hợp thương lượng đối sách.
Chu Thừa Phong vừa nhìn Kiều Tranh đã thấy nhức nhối, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, hỏi đích đến của Vinh Khách.
Kết quả bốn người mỗi người một nơi, không ai cùng chỗ với ai, vận khí thực sự không tính là tốt.
Kiều Tranh phải đi cảnh Thập Phương Hoàng Sa.
“Kiều sư đệ, hình như đệ có hiểu biết về mấy bí cảnh này.” Vinh Khách hỏi.
“Đúng vậy.” Kiều Tranh nhẹ gật đầu, thấy cả ba người cùng nhìn mình cũng hào phóng tiết lộ tin tức mình biết. Chờ y nói xong, sắc mặt ba người đều vô cùng nặng nề.
“Theo ta thấy, vị trí đệ tử chân truyền nhất định phải hoàn thành lần nhiệm vụ này, trọng điểm là thứ gọi là con dấu.” Kiều Tranh nói ra cách nhìn của mình, “Không phải hoàn thành nhiệm vụ thì nhất định sẽ là đệ tử chân truyền, mà là đệ tử chân truyền đều hoàn thành nhiệm vụ.” Ấn ký ghi trong pháp chỉ nhất định là đồ vật có ích rất lớn với tu sĩ!
“Như thế chúng ta không thể không đi rồi.” Vinh Khách cười nói, “Hai vị sư đệ thấy thế nào?”
“Ta đi tìm hiểu trước.” Hứa Nhàn Vân tướng mạo rất tốt, lúc này mỉm cười nói chuyện cũng là cảnh đẹp ý vui, “Nếu đúng như Kiều sư đệ nói, nói không chừng ta cũng sẽ từ bỏ. Người tu chân, có bỏ có được.”
Chu Thừa Phong cũng nghĩ giống Hứa Nhàn Vân, nếu là trước đây có lẽ hắn sẽ thẳng tiến không lùi. Nhưng mới bị Kiều Tranh đánh đập một trận, vết thương trên người chắc phải một thời gian nữa hồi phục. Đã cho thời hạn nhiệm vụ là năm mươi năm, có thể tạm thời đi tìm hiểu tin tức trước nhân tiện chữa thương.
Đã ra quyết định thì không có đạo lý lui về sau.
“Hôm nay trời tối rồi, chúng ta vẫn là điều dưỡng một thời gian ngắn đã. Hơn nữa muốn đi cấm khu bí cảnh, sợ là phải chuẩn bị không ít thứ.” Vinh Khách thở dài, cuối cùng nói.
Ba người gật đầu, đồng ý với lời Vinh Khách.
“…” Đường Tam Dương mờ mịt nhìn dãy núi xa lạ, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ, nhịn không được giơ tay xoa trán.
Thất sách, thật là thất sách!
Hắn không nên tin tưởng cái tên Khổng Thanh Nghi không đáng tin kia. Rõ ràng hắn, Minh Hư và Khổng Thanh Nghi cùng bước vào trận truyền tống, nhưng bây giờ người xuất hiện ở nơi lạ lẫm này lại chỉ có hắn, hai người kia căn bản không biết đang ở đâu? Trận tuyền tống chắc chắn có vấn đề, nơi này có phải đại thế giới Thiên Nguyên không còn chưa chắc chắn.
Pháp tu không đáng tin cậy thì thôi, hóa ra yêu tu cũng không đáng tin cậy sao? Mà bản thân đi tin tưởng mấy tên này, hình như dáng vẻ cũng không quá đáng tin cậy. Đường Tam Dương nghĩ đến đây, biết mình mắc sai lầm không biết rõ người khác, vì thế mà đau buồn.
Đường Tam Dương phóng thần thức, phạm vi ngàn dặm không một bóng người cũng không có yêu thú ẩn hiện. Nơi này mênh mông vô bờ, nhìn qua toàn bộ đều là hoang sơn dã lĩnh, ánh mắt đi tới đâu đều thấy màu xám và màu vàng, không có chút dấu vết sự sống. Linh khí cũng lúc có lúc không, chẳng kém gì nơi người phàm sinh sống. Nếu không phải bây giờ Đường Tam Dương đã đến kỳ hóa thần, căn bản không cần ăn cũng không cần linh khí bên ngoài bổ sung cho bản thân, nếu mà đổi thành một tu sĩ kim đan hoặc vừa lên nguyên anh tới đây, chỉ sợ chưa tới nửa năm đã phải đứng trước tình cảnh tu vi thụt lùi.
Nhập gia tùy tục.
Đường Tam Dương ở tình trạng hoàn toàn không quen thuộc cũng không thể giữ vững tinh thần, phải sớm bay khỏi cái nơi chim không thèm ỉa này.
Hi vọng nơi này là đại thế giới Thiên Nguyên, bằng không nếu truyền tống sai chỗ sẽ phiền phức lớn, Đường Tam Dương âm thầm cầu nguyện.
Có lẽ là vạn hạnh trong bất hạnh, tuy trận truyền tống của Khổng Thanh Nghi xảy ra vấn đề thật nhưng nơi này quả thực là đại thế giới Thiên Nguyên. Chỉ là mỗi thế giới chắc chắn sẽ có vài chỗ không thể sống, bình thường được tu sĩ gọi là “cấm khu”. Mà nơi này chính là một trong những cấm khu nổi tiếng đại thế giới Thiên Nguyên. Đại thế giới Thiên Nguyên từng đứng ở bờ vực vỡ vụn, dù sau đó do các đại năng rời đi hay vẫn lạc mà từ từ khôi phục, nhưng một số nơi bị phá hủy nặng nề thì vẫn như cũ. “Thập Phương Hoàng Sa” Đường Tam Dương đang đứng chính là kiểu di tích cổ đó.
Chẳng qua đã được xưng là di tích cổ, dù nó là cấm khu, sẽ vẫn có người đi vào tầm bảo.
Thập Phương Hoàng Sa cũng từng là nơi sung túc linh khí, nhưng thời thượng cổ, các đại năng đã đại chiến một trận kinh thiên động địa ở đây, vô số đại năng vẫn lạc, linh khí bị tiêu hao quá mức, không còn một ngọn cỏ, hơn ngàn năm nay không ai đặt chân đến, tu sĩ kỳ hóa thần trở xuống đến bí cảnh Thập Phương Hoàng Sa cũng chỉ có thể thân tử đạo tiêu. Thế là nơi này bị liệt vào danh sách cấm khu đại thế giới Thiên Nguyên, các đại môn phái đều khuyên bảo đệ tử nhà mình đừng có nghĩ quẩn mà vào Thập Phương Hoàng Sa thám hiểm. Bí cảnh Thập Phương Hoàng Sa cũng luôn bị đối xử như nơi chắc chắn phải chết. Cho đến mấy trăm năm trước, một tu sĩ nhỏ đi nhầm vào nơi này mạng không đến cùng đường, chẳng những sống sót ra ngoài mà còn tìm được một món pháp bảo thượng cổ, chấn kinh đại thế giới Thiên Nguyên.
Từ đó, có không ít tu sĩ muốn thám hiểm Thập Phương Hoàng Sa, thử vận may. Đủ loại cách dò đường và bản đồ trôi giạt ra, cấm khu lập tức biến thành bí cảnh độ nguy hiểm cao. Ngẫm lại, có thể đem linh mạch linh khí dư thừa hóa thành mười phương cát vàng, pháp bảo uy lực lớn cỡ nào mới làm được? Nếu không có thành quả thì thôi đi, đằng này cứ có một số ít người tìm được đồ tốt trong Thập Phương Hoàng Sa, lập tức một bước lên mây, thành người trên người, tu vi cũng soạt soạt tăng vọt.
Đường Tam Dương vận khí tốt, hắn bay theo một hướng cố định trong Thập Phương Hoàng Sa, chưa tới ba ngày đã tìm được một đội tu sĩ thám hiểm, tiếp đó, cực kỳ nhanh chóng dùng thực lực tuyệt đối đánh gục đám tu sĩ mới đến kỳ kim đan.
“Tiền bối tha mạng, tha mạng.” Một tu sĩ trẻ tuổi ôm ngực gào khóc không ngừng xin khoan dung.
Nói đến cũng là bọn họ không may.
Đội bọn họ cũng chỉ là mấy kẻ liều mạng, bình thường ở bên ngoài ngày ngày đánh cướp cũng sống tốt, nhưng mà vận khí không tốt đụng phải một gã công tử bột của thế gia tu chân, còn không cẩn thận phế linh căn rồi lại để người chạy thoát. Kết quả người ta ngóc đầu trở lại muốn cùng bọn họ không chết không thôi, nơi đang sống không ở nổi nữa, không thể không chạy vào Thập Phương Hoàng Sa, vận khí tốt là có thể tìm được pháp bảo bí tịch trở về giết chết kẻ địch, vận khí không tốt cũng đành chọn ở lại mấy chục năm, chờ đối phương quên chuyện này rồi ra ngoài. Lúc đầu bọn họ thấy Đường Tam Dương nét mặt mờ mịt, dáng vẻ hoàn toàn không biết gì còn định lừa một phen, kết quả lại đẩy mình vào hố!
Chắc chắn là bình thường làm nhiều chuyện xấu ảnh hưởng đến vận may.
“Ta chỉ cần một người dẫn đường thôi.” Đường Tam Dương nhìn hắn, thản nhiên nói.
Những người này vừa thấy đã muốn động thủ với hắn, trên người cũng quấn quanh không ít huyết khí, chẳng phải người tốt lành gì, hắn giết thì giết thôi. Nhưng cần tìm người dẫn đường nên mới không hạ sát thủ.
“Tiền bối, ta có thể.”
“Tiền bối, ta khá quen thuộc nơi này!”
Mắt thấy một đường sống, ai cũng không muốn chết, những kẻ còn sống từng người đề cử bản thân với Đường Tam Dương, thậm chí còn đề phòng đồng đội bên cạnh, tránh cho bị hạ sát thủ giết chết. Đội bọn họ vốn vì lợi ích mới tổ hợp với nhau, bây giờ liên quan đến sống chết, ngoài mình ra ai cũng không tin được.
Đường Tam Dương chọn một người trông thuận mắt, các tu sĩ khác một chiêu giải quyết xong.
“Nói hoàn chỉnh tình huống nơi này cho ta, nếu ngươi không tìm thấy đường ra ngoài…” Đường Tam Dương nhẹ nhàng lườm đối phương. “Vâng vâng vâng, tiền bối cứ yên tâm.” Nam tu liên tục gật đầu, “Tiền bối từ từ nghe ta nói.”
Nam tu tên Vương Huân, theo lời hắn thì hắn mới gia nhập tiểu đội này không lâu, còn chưa kịp tạo nghiệt gì nên huyết khí trên người rất mỏng manh, đây cũng là nguyên nhân Đường Tam Dương giữ mạng hắn lại. Vương Huân một năm một mười nói hết ngọn nguồn của Thập Phương Hoàng Sa, vừa nói vừa đánh giá lai lịch Đường Tam Dương. Theo suy nghĩ của Vương Huân, Đường Tam Dương hẳn là tu sĩ đại năng từ thế giới khác đến, tu vi ít nhất từ hậu kỳ nguyên anh trở lên. Cho nên hắn có thể đơn giản lưu loát giết sạch đội ngũ bọn họ đồng thời không biết tí gì về Thập Phương Hoàng Sa.
“Tiền bối, Thập Phương Hoàng Sa khắp nơi là núi cát vàng, không có ranh giới, với lại thường xuyên xuất hiện ảo cảnh, vô cùng nguy hiểm. Muốn rời khỏi đây chỉ có thể đi tìm một vị tu sĩ đại năng ở đây, chỉ trong tay hắn mới có bản đồ đường ra ngoài.” Vương Huân ngẩng đầu, thấy Đường Tam Dương lạnh lùng nhìn mình, không dám giấu giếm cái gì, lập tức nói hết những gì mình biết. “Trước kia có một tu sĩ thành công thoát khỏi nơi này đồng thời có được pháp bảo, cho nên nơi này cũng từ cấm khu người người nghe đến đã biến sắc thành cấm khu bí cảnh. Vị đại năng tiểu nhân nói đến chính là tu sĩ thoát khỏi nơi này, mấy trăm năm trước đã có tu vi kỳ hóa thần, tự xưng tôn giả Hoàng Sa. Muốn rời khỏi bí cảnh Thập Phương Hoàng Sa, chỉ có hai con đường. Hoặc là kiếm được một món pháp bảo thượng cổ mang đi đổi bản đồ hoặc tự nguyện trở thành thuộc hạ của hắn, cho hắn sử dụng một trăm năm, đến hạn hắn sẽ đưa bản đồ.” Đoàn người Vương Huân lúc đầu cũng là đánh chủ ý đầu quân cho vị tôn giả Hoàng Sa này.
Vị tôn giả Hoàng Sa này nói đến cũng là một truyền kỳ, không quyền không thế nhưng trời sinh số mệnh hơn người. Bị người đuổi giết chạy nhầm vào Thập Phương Hoàng Sa chẳng những không chết, còn lấy được một món pháp bảo truyền kỳ, nhanh chóng bước vào tu vi kỳ hóa thần.
Pháp bảo truyền kỳ còn ít ỏi hơn cả pháp bảo thuần dương, gần như có thể xếp vào hàng chân bảo. Lại còn là đại năng thượng cổ để lại, ảo diệu vô tận, rước lấy không ít mơ ước. Vị tôn giả Hoàng Sa này tu vi tăng nhanh như thế rất khó không khiến người ta liên tưởng đến pháp bảo của hắn, cho nên đợi hắn ra ngoài mới phát hiện người thân bạn bè đều đã bị diệt cả nhà. Sau khi tôn giả Hoàng Sa giết hết kẻ thù thì mang theo pháp bảo truyền kỳ đi vào bí cảnh Hoàng Sa lần nữa, dùng bản đồ ra ngoài để trao đổi, thành lập thế lực của mình, đến khi thực lực ổn định là có thể ra ngoài tiếp tục đối đầu với gia tộc kẻ thù.
“Ngoài hai con đường này không có lựa chọn nào khác à?” Đường Tam Dương khẽ nhíu mày, hai con đường này rõ ràng hắn đều không muốn. Hắn không có hứng thú với pháp bảo công pháp, hắn chỉ muốn nhanh rời khỏi đây đi tìm Kiều Tranh. Bất luận là tìm pháp bảo hay để người ta sai sử đều phải tốn không ít thời gian, Đường Tam Dương không có sự kiên nhẫn này.
“Chuyện này… Tiền bối hay là suy nghĩ thêm đi, không có gì quan trọng hơn mạng đúng không?” Lúc đầu Vương Huân cũng muốn lừa Đường Tam Dương đi đánh một trận lưỡng bại câu thương với tôn giả Hoàng Sa. Nhưng nghĩ lại vẫn buông tha suy nghĩ này. Tôn giả Hoàng Sa nổi tiếng cầu tài như khát nước, đến lúc đó lỡ không đánh với vị này, khó giữ mạng nhỏ chính là hắn. Thật vất vả sống tiếp, hắn cũng không dám lấy mạng mình ra cược.
Lại nói, nếu Vương Huân thật sự có tâm trí đi lừa Đường Tam Dương, hắn đã không rơi vào hoàn cảnh chó nhà có tang bây giờ.
“Trước kia cũng từng xuất hiện vài tôn giả đi khiêu chiến tôn giả Hoàng Sa, pháp bảo truyền kỳ hấp dẫn không ít người đến đây đâu. Nhưng đều bị vị tôn giả Hoàng Sa này đánh bại, chưa từng có ngoại lệ. Kiếm tu vốn đã không dễ chọc, pháp bảo truyền kỳ trong tay vị tôn giả kia còn là một thanh kiếm, như hổ thêm cánh, càng khiến người ta khó chống đỡ, nghe nói cho dù vượt cấp đối mặt thiên quân kỳ đại thừa cũng có thể chiến một trận.” Vương Huân tốt bụng khuyên, “Tiền bối tu vi như thế, tất nhiên sẽ được tôn giả trọng dụng. Sai sử một trăm năm là tiêu chuẩn tu sĩ kim đan, tiền bối chắc mấy chục năm là đủ.” Như thế, nói không chừng mình cũng có thể thuận lợi bám chân ghế tôn giả Hoàng Sa, không cần sợ hãi bị đuổi giết không có chỗ trốn nữa.
“Ngươi nói hắn là kiếm tu?” Đường Tam Dương mắt hiện ánh vàng, đầy kích động.
Kiếm tu kỳ hóa thần, linh kiếm đẳng cấp pháp bảo truyền kỳ, không thể tốt hơn!
Ngược lại là Vương Huân bị dáng vẻ hung hăng lúc này của Đường Tam Dương làm giật mình.
Này này, hắn vừa nói rõ lắm rồi đấy, tôn giả kiếm tu kỳ hóa thần cộng linh kiếm pháp bảo truyền kỳ đấy, thiên quân kỳ đại thừa còn phải nể mặt mấy phần không dám tùy tiện động đậy, bằng không tôn giả Hoàng Sa là một kỳ hóa thần muốn xưng vương xưng bá trong cấm khu bí cảnh là không có khả năng đâu! Vị tiền bối trước mắt này lợi hại hơn nữa cũng tuyệt chưa đến kỳ đại thừa, thiên quân kỳ đại thừa có công pháp xé rách không gian, muốn rời khỏi cấm khu bí cảnh không khó. Vị tiền bối này trông đẹp đẽ tuấn mỹ, không phải đứa ngốc không tự biết mình hay tên điên có dục vọng chiến đấu đấy chứ?
Nếu có thể, Vương Huân thật sự muốn rớt nước mắt, chẳng lẽ mới trở về từ cõi chết lại tìm đường chết luôn sao?
Nhóm Kiều Tranh, Vinh Khách thuận thuận lợi lợi chờ được người tiếp dẫn vào sáng ngày thứ hai, à không, phải là một con chim khổng lồ đã thức tỉnh huyết mạch đại bàng.
Nó xòe hai cánh thì rộng đến mấy chục trượng, bộ lông đen nhánh bóng mượt, vô cùng rắn chắc, lúc bay tới gió lớn vù vù, rất uy mãnh.
“Ta là Hắc Diệu, phụng mệnh tôn giả Huyền Thành Thái Ngọ Phong đến dẫn đường cho các ngươi.” Cự điểu Hắc Diệu miệng nói tiếng người, mở một bên cánh, cuốn đám đệ tử lên lưng mình rồi đập cánh, bay lên trời.
Nhóm Kiều Tranh chỉ thấy gió từ bốn phương tám hương tụ lại, chỉ chốc lát đã đứng trong mây, khí lưu quanh thân tràn bờ, bên tay kèm thêm tiếng hét, tốc độ còn nhanh hơn bọn họ ngự kiếm, có lẽ không kém là bao với tốc độ của chân nhân kỳ nguyên anh. Một lát sau, Hắc Diệu mở miệng lần nữa, “Phía dưới chính là Thái Ngọ Phong, các ngươi tự đi.” Nói xong, nó thu cánh lại, hóa thành một con chim nhỏ cỡ bằng bàn tay nhanh nhẹn bay mất.
Trước mắt là một tòa tiểu viện hết sức bình thường, đại khái không lớn hơn tứ hợp viện của người phàm bao nhiêu, trang trí cũng giản dị tự nhiên, không có chỗ nào trân quý kỳ dị. Đừng nói là Thái Nhất tiên tông, ngay cả chỗ ở của tiểu môn tiểu phái thế giới Thần Nguyên còn tốt hơn.
Nơi này chính là Thái Ngọ Phong Thái Nhất tiên tông, nơi ở sau này của đệ tử Thái Ngọ môn họ?
Không thể nào.
Trong lòng mọi người nảy sinh cảm giác bất an kỳ lạ, luôn thấy cảnh tượng trước mắt kém hơn tưởng tượng của mình nhiều.
Chờ mọi người đẩy mở cửa lớn trạch viện mới phát hiện bên trong có động thiên khác.
Đập vào mắt là một cái bệ đá lơ lửng được bạch mang bao phủ, mặt sau quần sơn lượn quanh, mây mù mịt mờ, tiên hạc khi thì bay lên không khi thì nhẹ nhàng nhảy múa. Một dòng nước không có đầu nguồn quấn quanh bệ đá, trong suốt thấy đáy, linh khí phân tán. Theo một tiếng hét kỳ quái, Hắc Diệu thế mà đâm đầu vào dòng nước biến mất vô tung vô ảnh, sau đó một làn khói mù dâng lên từ trong nước, lan tràn đến bệ đá. Sương mù tan đi, mơ hồ có thể thấy hai vị đạo nhân vạt áo tung bay đứng trong đó, một ngồi một đứng, trên mặt đều mang nụ cười hiền lành.
Người ngồi là một vị lão giả, lúc nhìn về phía đám người, ánh mắt dừng lại trên người Kiều Tranh và Chu Thừa Phong hai lần nhưng không nói gì. Khi mọi người đều nghĩ lão giả này không vui vì Kiều Tranh và Chu Thừa Phong đấu pháp, lão giả mới vuốt chòm râu, chậm rãi nói, “Lão đạo Huyền Thành, trưởng lão Thái Ngọ môn đời ba mươi sáu.”
“Tại hạ Thường Tu.” Vị đạo nhân đứng thẳng hơi cười với Vinh Khách, “Ta và tôn giả Huyền Thành chính là người hướng dẫn các vị.”
“Đệ tử Thái Ngọ môn Vinh Khách.”
“Kiều Tranh.”
“Hà Tất Khinh.”
…
Đám người lần lượt báo tên, “Bái kiến tôn giả Huyền Thành, Thường chân nhân.”
“Không cần khách sáo.” Tôn giả Huyền Thành cười tủm tỉm khoát tay, “Các ngươi cũng không tệ, vượt thiên môn năm nay tuyển ra còn mạnh hơn năm của Thường Tu.”
Thường Tu nghe mà mặt không đổi sắc, gật đầu đáp, “Đúng là thế mới tốt.”
Đám người hành bái tiếp, “Tôn giả quá khen.”
“Các ngươi mới vào Thái Nhất tiên tông, chắc là chưa biết rõ quy củ.” Tôn giả Huyền Thành thu lại nụ cười, tiện tay vỗ tay cái bốp, “Đệ tử nội môn có thể lấy pháp chỉ lúc trước nhận được ra, mặt sau của nó đã phân cho các ngươi nhiệm vụ tương ứng. Còn đệ tử ngoại môn, à, trước tiên đi theo lão đạo tu luyện ở chỗ này một thời gian, qua mấy ngày sẽ có người chuyên biệt tới đưa các ngươi đi chủ tông.”
Tôn giả Huyền Thành nói xong, sáu người Vinh Khách, Kiều Tranh, Chu Thừa Phong, Hứa Nhàn Vân, Du Châu và Hà Tất Khinh lập tức lấy ra pháp chỉ mình đã nhận, mặt sau quả nhiên xuất hiện thêm mấy chữ.
“Cảnh Yên Thủy Tuyệt Tích.”
“Ma cảnh Thâm Uyên.”
“Cảnh Thập Phương Hoàng Sa.”
“Cảnh Kết Giới Hư Không.”
Năm người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đối với địa phương xuất hiện ở mặt sau pháp chỉ là ù ù cạc cạc, nghe tên giống như một nơi nào đó nhưng bọn họ đều chưa từng nghe qua. Người duy nhất có ấn tượng Kiều Tranh, giờ phút này không khỏi nhăn mày.
“Đây là thí luyện kiểm trắc các ngươi có đủ tư cách trở thành đệ tử nội môn hay không.” Thường Tu tốt bụng nói, “Đây chính là bốn cấm khu bí cảnh nổi tiếng ở đại thế giới Thiên Nguyên chúng ta. Nơi được phân là ngẫu nhiên, các ngươi chỉ cần đi vào bốn bí cảnh này tìm một người, giúp hắn hoàn thành một việc, để hắn lưu lại con dấu trên pháp chỉ thì xem như hoàn thành nhiệm vụ.”
Lời này của Thường Tu nói như không nói, hắn không nói bốn cấm khi bí cảnh này rốt cuộc là gì, cũng không nói người phải tìm là ai, càng không nói con dấu gì, thời gian phương thức đều không nói.
“Vậy nhiệm vụ này có thời hạn không, nếu thất bại thì sao?” Vinh Khách nhìn bốn chữ lớn “Thâm Uyên ma cảnh” trên pháp chỉ, nghi hoặc hỏi.
“Thất bại thì các ngươi vẫn là đệ tử nội môn, không có gì nguy ngập. Nhưng nếu các ngươi muốn trở thành đệ tử chân truyền, nhất định phải hoàn thành lần nhiệm vụ này. Đệ tử nội môn Thái Nhất tiên tông có số lượng một ngàn, mà đệ tử chân truyền chỉ cần mười người.” Thường Tu nhấn mạnh vào đệ tử chân truyền, tăng âm lượng, “Đương nhiên, nếu đến lúc đó các ngươi phát hiện mình không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ cũng có thể tự nguyện từ bỏ, quay về.” Thường Tu chần chờ rồi nói thêm, “Các ngươi đều đã là tu sĩ kỳ kim đan, đối với thực lực bản thân hẳn có thể ước đoán đại khái, từ bỏ cũng không có gì mất mặt. Nhiệm vụ của lần này phần lớn có đi không có về, từ bỏ đúng lúc cũng là chuyện tốt. Tông môn có vô số đạo thống chi nhánh, hàng năm đều có không ít đệ tử vượt thiên môn được đánh giá tư cách nội môn, vốn nên vượt qua con số một ngàn từ lâu. Nguyên nhân lớn nhất giữ vững con số này lâu dài chính là lần nhiệm vụ này.” Nói trắng ra là Thái Nhất tiên tông thấy đệ tử nội môn nhiều quá nên muốn giảm bớt thỏa đáng chút. Cho nên thừa dịp đám đệ tử mới tới, chưa sinh ra ảnh hưởng với tông môn đào thải một nhóm. Tự biết mình hoặc thông minh hơn người đều có thể giữ lại, còn nếu chết trong lúc làm nhiệm vụ, Thái Nhất tiên tông cũng tuyệt đối không đau lòng.
“Thường… chân nhân, bây giờ trong môn có bao nhiêu vị đệ tử chân truyền?” Hứa Nhàn Vân cuối cùng không hạ thấp cảm giác tồn tại nữa, mà hỏi ra chuyện mình quan tâm nhất. Chỉ có trở thành đệ tử chân truyền Thái Nhất tiên tông mới có thể học công pháp cực phẩm hoàn chỉnh. Người Thái Nhất tiên tông mỗi lần phi thăng, tám chín phần mười là đệ tử chân truyền. Trở thành đệ tử chân truyền chính là bước đầu tiên bước vào phi thăng, có thể tưởng tượng tranh giành mạnh cỡ nào.
“Sáu vị.” Giọng nói Thường Tu mang chút đáng tiếc, “Đệ tử chân truyền năm trăm năm một đời, không phải kỳ nguyên anh không thể thành. Nhưng mà năm trăm năm, chỉ có sáu vị hoàn thành lần nhiệm vụ này.”
Thường Tu nói xong, tôn giả Huyền Thành đứng lên, thản nhiên quét qua đám người, “Năm trăm năm chỉ có sáu đệ tử thành công, hài cốt tử vong phía sau đủ xếp thành một ngọn núi, mỗi người đều thiên tư trác tuyệt, dù là kim đan thượng nhất phẩm, chết ở nhiệm vụ này cũng không ít. Thái Nhất tiên tông có thêm hai người các ngươi, tổng cộng có một trăm lẻ một kim đan thượng nhất phẩm, nhưng tiền bối sư huynh của các ngươi, trong chín mươi chín kim đan thượng nhất phẩm ấy có tám mươi ba người tự động từ bỏ lần nhiệm vụ này. Vị trí đệ tử chân truyền tuy khó có được, nhưng không phải chỉ có đệ tử chân truyền mới phi thăng thành công.”
“Lời ta nói trước đó chẳng qua là đi lướt qua theo thường lệ thôi. Làm người từng trải, ta đề nghị các ngươi từ bỏ. Đương nhiên, các ngươi có thể đi tìm hiểu sự lợi hại của bốn cấm khu bí này một chút rồi đến nói đáp án cho ta.”
Nghe Huyền Thành nói xong, Kiều Tranh mới chậm rãi thả lỏng lông mày. Quả là vậy, nhiệm vụ này không phải ép buộc. Bốn cấm khu bí cảnh này trước kia y từng nghe sư phụ nói sơ qua, gần như đều là nơi chắc chắn phải chết. Nếu ép buộc chấp hành, chỉ sợ Thái Nhất tiên tông phải đứng trước hoàn cảnh nhân tài tàn lụi. Nhưng mà nguy hiểm nhiều lợi ích nhiều, không nói đến trong cấm khi bí cảnh rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối, chính vị trí đệ tử chân truyền đã đủ khiến vô số người động lòng.
Sáu người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, Hà Tất Khinh ra mặt đầu tiên, chủ động từ bỏ nhiệm vụ, tiếp theo Du Châu cũng tự nguyện từ bỏ. Bốn người còn lại, lắc đầu, dường như muốn xông pha một lần.
“Vậy thì bốn người các ngươi phải cố gắng.” Dù sao cuối cùng sẽ trở về, tôn giả Huyền Thành cũng không lo lắng. Phương pháp ra vào cấm khu bí cảnh vẫn có, chỉ là phải tốn chút thời gian. Quan trọng là tìm được người trong bí cảnh, mang con dấu hoàn thành nhiệm vụ về. “Nơi này là chỗ tu hành của Thái Ngọ Phong chúng ta, trong dòng nước có càn khôn vô tận, các ngươi tự đi tìm động phủ ở đi. Nếu muốn nhận nhiệm vụ này, ngày mai tự nhiên sẽ có người đến ghi chép tên các người, làm đèn trường hồn.”
Bốn người tỉnh ngộ, hóa ra cự điểu Hắc Diệu ngã vào dòng nước là vì trong dòng nước có càn khôn? Không hổ là chủ tông, động phủ xây dựng huyền diệu đến thế!
Hai người Huyền Thành, Thường Tu mang theo đệ tử ngoại môn và Hà Tất Khinh, Du Châu đã từ bỏ nhiệm vụ, hóa thành luồng sáng chui vào dòng nước.
“Cung tiễn tôn giả.” Bốn người cùng nhau bái tạ.
Đến khi chỉ còn lại bốn người cũng chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ, không thể không liên hợp thương lượng đối sách.
Chu Thừa Phong vừa nhìn Kiều Tranh đã thấy nhức nhối, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, hỏi đích đến của Vinh Khách.
Kết quả bốn người mỗi người một nơi, không ai cùng chỗ với ai, vận khí thực sự không tính là tốt.
Kiều Tranh phải đi cảnh Thập Phương Hoàng Sa.
“Kiều sư đệ, hình như đệ có hiểu biết về mấy bí cảnh này.” Vinh Khách hỏi.
“Đúng vậy.” Kiều Tranh nhẹ gật đầu, thấy cả ba người cùng nhìn mình cũng hào phóng tiết lộ tin tức mình biết. Chờ y nói xong, sắc mặt ba người đều vô cùng nặng nề.
“Theo ta thấy, vị trí đệ tử chân truyền nhất định phải hoàn thành lần nhiệm vụ này, trọng điểm là thứ gọi là con dấu.” Kiều Tranh nói ra cách nhìn của mình, “Không phải hoàn thành nhiệm vụ thì nhất định sẽ là đệ tử chân truyền, mà là đệ tử chân truyền đều hoàn thành nhiệm vụ.” Ấn ký ghi trong pháp chỉ nhất định là đồ vật có ích rất lớn với tu sĩ!
“Như thế chúng ta không thể không đi rồi.” Vinh Khách cười nói, “Hai vị sư đệ thấy thế nào?”
“Ta đi tìm hiểu trước.” Hứa Nhàn Vân tướng mạo rất tốt, lúc này mỉm cười nói chuyện cũng là cảnh đẹp ý vui, “Nếu đúng như Kiều sư đệ nói, nói không chừng ta cũng sẽ từ bỏ. Người tu chân, có bỏ có được.”
Chu Thừa Phong cũng nghĩ giống Hứa Nhàn Vân, nếu là trước đây có lẽ hắn sẽ thẳng tiến không lùi. Nhưng mới bị Kiều Tranh đánh đập một trận, vết thương trên người chắc phải một thời gian nữa hồi phục. Đã cho thời hạn nhiệm vụ là năm mươi năm, có thể tạm thời đi tìm hiểu tin tức trước nhân tiện chữa thương.
Đã ra quyết định thì không có đạo lý lui về sau.
“Hôm nay trời tối rồi, chúng ta vẫn là điều dưỡng một thời gian ngắn đã. Hơn nữa muốn đi cấm khu bí cảnh, sợ là phải chuẩn bị không ít thứ.” Vinh Khách thở dài, cuối cùng nói.
Ba người gật đầu, đồng ý với lời Vinh Khách.
“…” Đường Tam Dương mờ mịt nhìn dãy núi xa lạ, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ, nhịn không được giơ tay xoa trán.
Thất sách, thật là thất sách!
Hắn không nên tin tưởng cái tên Khổng Thanh Nghi không đáng tin kia. Rõ ràng hắn, Minh Hư và Khổng Thanh Nghi cùng bước vào trận truyền tống, nhưng bây giờ người xuất hiện ở nơi lạ lẫm này lại chỉ có hắn, hai người kia căn bản không biết đang ở đâu? Trận tuyền tống chắc chắn có vấn đề, nơi này có phải đại thế giới Thiên Nguyên không còn chưa chắc chắn.
Pháp tu không đáng tin cậy thì thôi, hóa ra yêu tu cũng không đáng tin cậy sao? Mà bản thân đi tin tưởng mấy tên này, hình như dáng vẻ cũng không quá đáng tin cậy. Đường Tam Dương nghĩ đến đây, biết mình mắc sai lầm không biết rõ người khác, vì thế mà đau buồn.
Đường Tam Dương phóng thần thức, phạm vi ngàn dặm không một bóng người cũng không có yêu thú ẩn hiện. Nơi này mênh mông vô bờ, nhìn qua toàn bộ đều là hoang sơn dã lĩnh, ánh mắt đi tới đâu đều thấy màu xám và màu vàng, không có chút dấu vết sự sống. Linh khí cũng lúc có lúc không, chẳng kém gì nơi người phàm sinh sống. Nếu không phải bây giờ Đường Tam Dương đã đến kỳ hóa thần, căn bản không cần ăn cũng không cần linh khí bên ngoài bổ sung cho bản thân, nếu mà đổi thành một tu sĩ kim đan hoặc vừa lên nguyên anh tới đây, chỉ sợ chưa tới nửa năm đã phải đứng trước tình cảnh tu vi thụt lùi.
Nhập gia tùy tục.
Đường Tam Dương ở tình trạng hoàn toàn không quen thuộc cũng không thể giữ vững tinh thần, phải sớm bay khỏi cái nơi chim không thèm ỉa này.
Hi vọng nơi này là đại thế giới Thiên Nguyên, bằng không nếu truyền tống sai chỗ sẽ phiền phức lớn, Đường Tam Dương âm thầm cầu nguyện.
Có lẽ là vạn hạnh trong bất hạnh, tuy trận truyền tống của Khổng Thanh Nghi xảy ra vấn đề thật nhưng nơi này quả thực là đại thế giới Thiên Nguyên. Chỉ là mỗi thế giới chắc chắn sẽ có vài chỗ không thể sống, bình thường được tu sĩ gọi là “cấm khu”. Mà nơi này chính là một trong những cấm khu nổi tiếng đại thế giới Thiên Nguyên. Đại thế giới Thiên Nguyên từng đứng ở bờ vực vỡ vụn, dù sau đó do các đại năng rời đi hay vẫn lạc mà từ từ khôi phục, nhưng một số nơi bị phá hủy nặng nề thì vẫn như cũ. “Thập Phương Hoàng Sa” Đường Tam Dương đang đứng chính là kiểu di tích cổ đó.
Chẳng qua đã được xưng là di tích cổ, dù nó là cấm khu, sẽ vẫn có người đi vào tầm bảo.
Thập Phương Hoàng Sa cũng từng là nơi sung túc linh khí, nhưng thời thượng cổ, các đại năng đã đại chiến một trận kinh thiên động địa ở đây, vô số đại năng vẫn lạc, linh khí bị tiêu hao quá mức, không còn một ngọn cỏ, hơn ngàn năm nay không ai đặt chân đến, tu sĩ kỳ hóa thần trở xuống đến bí cảnh Thập Phương Hoàng Sa cũng chỉ có thể thân tử đạo tiêu. Thế là nơi này bị liệt vào danh sách cấm khu đại thế giới Thiên Nguyên, các đại môn phái đều khuyên bảo đệ tử nhà mình đừng có nghĩ quẩn mà vào Thập Phương Hoàng Sa thám hiểm. Bí cảnh Thập Phương Hoàng Sa cũng luôn bị đối xử như nơi chắc chắn phải chết. Cho đến mấy trăm năm trước, một tu sĩ nhỏ đi nhầm vào nơi này mạng không đến cùng đường, chẳng những sống sót ra ngoài mà còn tìm được một món pháp bảo thượng cổ, chấn kinh đại thế giới Thiên Nguyên.
Từ đó, có không ít tu sĩ muốn thám hiểm Thập Phương Hoàng Sa, thử vận may. Đủ loại cách dò đường và bản đồ trôi giạt ra, cấm khu lập tức biến thành bí cảnh độ nguy hiểm cao. Ngẫm lại, có thể đem linh mạch linh khí dư thừa hóa thành mười phương cát vàng, pháp bảo uy lực lớn cỡ nào mới làm được? Nếu không có thành quả thì thôi đi, đằng này cứ có một số ít người tìm được đồ tốt trong Thập Phương Hoàng Sa, lập tức một bước lên mây, thành người trên người, tu vi cũng soạt soạt tăng vọt.
Đường Tam Dương vận khí tốt, hắn bay theo một hướng cố định trong Thập Phương Hoàng Sa, chưa tới ba ngày đã tìm được một đội tu sĩ thám hiểm, tiếp đó, cực kỳ nhanh chóng dùng thực lực tuyệt đối đánh gục đám tu sĩ mới đến kỳ kim đan.
“Tiền bối tha mạng, tha mạng.” Một tu sĩ trẻ tuổi ôm ngực gào khóc không ngừng xin khoan dung.
Nói đến cũng là bọn họ không may.
Đội bọn họ cũng chỉ là mấy kẻ liều mạng, bình thường ở bên ngoài ngày ngày đánh cướp cũng sống tốt, nhưng mà vận khí không tốt đụng phải một gã công tử bột của thế gia tu chân, còn không cẩn thận phế linh căn rồi lại để người chạy thoát. Kết quả người ta ngóc đầu trở lại muốn cùng bọn họ không chết không thôi, nơi đang sống không ở nổi nữa, không thể không chạy vào Thập Phương Hoàng Sa, vận khí tốt là có thể tìm được pháp bảo bí tịch trở về giết chết kẻ địch, vận khí không tốt cũng đành chọn ở lại mấy chục năm, chờ đối phương quên chuyện này rồi ra ngoài. Lúc đầu bọn họ thấy Đường Tam Dương nét mặt mờ mịt, dáng vẻ hoàn toàn không biết gì còn định lừa một phen, kết quả lại đẩy mình vào hố!
Chắc chắn là bình thường làm nhiều chuyện xấu ảnh hưởng đến vận may.
“Ta chỉ cần một người dẫn đường thôi.” Đường Tam Dương nhìn hắn, thản nhiên nói.
Những người này vừa thấy đã muốn động thủ với hắn, trên người cũng quấn quanh không ít huyết khí, chẳng phải người tốt lành gì, hắn giết thì giết thôi. Nhưng cần tìm người dẫn đường nên mới không hạ sát thủ.
“Tiền bối, ta có thể.”
“Tiền bối, ta khá quen thuộc nơi này!”
Mắt thấy một đường sống, ai cũng không muốn chết, những kẻ còn sống từng người đề cử bản thân với Đường Tam Dương, thậm chí còn đề phòng đồng đội bên cạnh, tránh cho bị hạ sát thủ giết chết. Đội bọn họ vốn vì lợi ích mới tổ hợp với nhau, bây giờ liên quan đến sống chết, ngoài mình ra ai cũng không tin được.
Đường Tam Dương chọn một người trông thuận mắt, các tu sĩ khác một chiêu giải quyết xong.
“Nói hoàn chỉnh tình huống nơi này cho ta, nếu ngươi không tìm thấy đường ra ngoài…” Đường Tam Dương nhẹ nhàng lườm đối phương. “Vâng vâng vâng, tiền bối cứ yên tâm.” Nam tu liên tục gật đầu, “Tiền bối từ từ nghe ta nói.”
Nam tu tên Vương Huân, theo lời hắn thì hắn mới gia nhập tiểu đội này không lâu, còn chưa kịp tạo nghiệt gì nên huyết khí trên người rất mỏng manh, đây cũng là nguyên nhân Đường Tam Dương giữ mạng hắn lại. Vương Huân một năm một mười nói hết ngọn nguồn của Thập Phương Hoàng Sa, vừa nói vừa đánh giá lai lịch Đường Tam Dương. Theo suy nghĩ của Vương Huân, Đường Tam Dương hẳn là tu sĩ đại năng từ thế giới khác đến, tu vi ít nhất từ hậu kỳ nguyên anh trở lên. Cho nên hắn có thể đơn giản lưu loát giết sạch đội ngũ bọn họ đồng thời không biết tí gì về Thập Phương Hoàng Sa.
“Tiền bối, Thập Phương Hoàng Sa khắp nơi là núi cát vàng, không có ranh giới, với lại thường xuyên xuất hiện ảo cảnh, vô cùng nguy hiểm. Muốn rời khỏi đây chỉ có thể đi tìm một vị tu sĩ đại năng ở đây, chỉ trong tay hắn mới có bản đồ đường ra ngoài.” Vương Huân ngẩng đầu, thấy Đường Tam Dương lạnh lùng nhìn mình, không dám giấu giếm cái gì, lập tức nói hết những gì mình biết. “Trước kia có một tu sĩ thành công thoát khỏi nơi này đồng thời có được pháp bảo, cho nên nơi này cũng từ cấm khu người người nghe đến đã biến sắc thành cấm khu bí cảnh. Vị đại năng tiểu nhân nói đến chính là tu sĩ thoát khỏi nơi này, mấy trăm năm trước đã có tu vi kỳ hóa thần, tự xưng tôn giả Hoàng Sa. Muốn rời khỏi bí cảnh Thập Phương Hoàng Sa, chỉ có hai con đường. Hoặc là kiếm được một món pháp bảo thượng cổ mang đi đổi bản đồ hoặc tự nguyện trở thành thuộc hạ của hắn, cho hắn sử dụng một trăm năm, đến hạn hắn sẽ đưa bản đồ.” Đoàn người Vương Huân lúc đầu cũng là đánh chủ ý đầu quân cho vị tôn giả Hoàng Sa này.
Vị tôn giả Hoàng Sa này nói đến cũng là một truyền kỳ, không quyền không thế nhưng trời sinh số mệnh hơn người. Bị người đuổi giết chạy nhầm vào Thập Phương Hoàng Sa chẳng những không chết, còn lấy được một món pháp bảo truyền kỳ, nhanh chóng bước vào tu vi kỳ hóa thần.
Pháp bảo truyền kỳ còn ít ỏi hơn cả pháp bảo thuần dương, gần như có thể xếp vào hàng chân bảo. Lại còn là đại năng thượng cổ để lại, ảo diệu vô tận, rước lấy không ít mơ ước. Vị tôn giả Hoàng Sa này tu vi tăng nhanh như thế rất khó không khiến người ta liên tưởng đến pháp bảo của hắn, cho nên đợi hắn ra ngoài mới phát hiện người thân bạn bè đều đã bị diệt cả nhà. Sau khi tôn giả Hoàng Sa giết hết kẻ thù thì mang theo pháp bảo truyền kỳ đi vào bí cảnh Hoàng Sa lần nữa, dùng bản đồ ra ngoài để trao đổi, thành lập thế lực của mình, đến khi thực lực ổn định là có thể ra ngoài tiếp tục đối đầu với gia tộc kẻ thù.
“Ngoài hai con đường này không có lựa chọn nào khác à?” Đường Tam Dương khẽ nhíu mày, hai con đường này rõ ràng hắn đều không muốn. Hắn không có hứng thú với pháp bảo công pháp, hắn chỉ muốn nhanh rời khỏi đây đi tìm Kiều Tranh. Bất luận là tìm pháp bảo hay để người ta sai sử đều phải tốn không ít thời gian, Đường Tam Dương không có sự kiên nhẫn này.
“Chuyện này… Tiền bối hay là suy nghĩ thêm đi, không có gì quan trọng hơn mạng đúng không?” Lúc đầu Vương Huân cũng muốn lừa Đường Tam Dương đi đánh một trận lưỡng bại câu thương với tôn giả Hoàng Sa. Nhưng nghĩ lại vẫn buông tha suy nghĩ này. Tôn giả Hoàng Sa nổi tiếng cầu tài như khát nước, đến lúc đó lỡ không đánh với vị này, khó giữ mạng nhỏ chính là hắn. Thật vất vả sống tiếp, hắn cũng không dám lấy mạng mình ra cược.
Lại nói, nếu Vương Huân thật sự có tâm trí đi lừa Đường Tam Dương, hắn đã không rơi vào hoàn cảnh chó nhà có tang bây giờ.
“Trước kia cũng từng xuất hiện vài tôn giả đi khiêu chiến tôn giả Hoàng Sa, pháp bảo truyền kỳ hấp dẫn không ít người đến đây đâu. Nhưng đều bị vị tôn giả Hoàng Sa này đánh bại, chưa từng có ngoại lệ. Kiếm tu vốn đã không dễ chọc, pháp bảo truyền kỳ trong tay vị tôn giả kia còn là một thanh kiếm, như hổ thêm cánh, càng khiến người ta khó chống đỡ, nghe nói cho dù vượt cấp đối mặt thiên quân kỳ đại thừa cũng có thể chiến một trận.” Vương Huân tốt bụng khuyên, “Tiền bối tu vi như thế, tất nhiên sẽ được tôn giả trọng dụng. Sai sử một trăm năm là tiêu chuẩn tu sĩ kim đan, tiền bối chắc mấy chục năm là đủ.” Như thế, nói không chừng mình cũng có thể thuận lợi bám chân ghế tôn giả Hoàng Sa, không cần sợ hãi bị đuổi giết không có chỗ trốn nữa.
“Ngươi nói hắn là kiếm tu?” Đường Tam Dương mắt hiện ánh vàng, đầy kích động.
Kiếm tu kỳ hóa thần, linh kiếm đẳng cấp pháp bảo truyền kỳ, không thể tốt hơn!
Ngược lại là Vương Huân bị dáng vẻ hung hăng lúc này của Đường Tam Dương làm giật mình.
Này này, hắn vừa nói rõ lắm rồi đấy, tôn giả kiếm tu kỳ hóa thần cộng linh kiếm pháp bảo truyền kỳ đấy, thiên quân kỳ đại thừa còn phải nể mặt mấy phần không dám tùy tiện động đậy, bằng không tôn giả Hoàng Sa là một kỳ hóa thần muốn xưng vương xưng bá trong cấm khu bí cảnh là không có khả năng đâu! Vị tiền bối trước mắt này lợi hại hơn nữa cũng tuyệt chưa đến kỳ đại thừa, thiên quân kỳ đại thừa có công pháp xé rách không gian, muốn rời khỏi cấm khu bí cảnh không khó. Vị tiền bối này trông đẹp đẽ tuấn mỹ, không phải đứa ngốc không tự biết mình hay tên điên có dục vọng chiến đấu đấy chứ?
Nếu có thể, Vương Huân thật sự muốn rớt nước mắt, chẳng lẽ mới trở về từ cõi chết lại tìm đường chết luôn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.