Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 173: Địch nhân hồn phi phách tán! Biến đổi lớn kinh thiên

Cao Điểm Trầm Mặc

07/06/2020

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Đối với những lời kia của Vân Trung Hạc, mặc dù Uất Trì Đoan có chút tâm thần bất định, nhưng cũng không xem là thật.

Dù thủ tịch danh sĩ Nguyệt Đán Bình Từ Phúc lưu lại hậu chiêu gì, dù dẫn nổ, cũng không liên luỵ đến con của gã là Uất Trì Ngạn.

Dù sao trên danh nghĩa đệ tử Từ Phúc có hơn mấy trăm người, đừng nói là con trai Uất Trì Đoan gã, ngay cả nhi tử Thúc quốc công, còn có nhi tử tổng đốc, cũng xem là đệ tử của Từ Phúc.

Mà gã đã phái phụ tá đi tìm nhi tử Uất Trì Ngạn, tìm được lập tức đưa về quê quán tránh đầu gió.

Sự tình gì cũng sẽ không phát sinh!

Nhưng hoàng kim trước mắt là thực sự.

Mà Kim Châu bên kia binh biến đã bạo phát. Thần Tiên cũng cứu không được cả nhà Ngao Tâm, chết chắc.

Hiện tại Uất Trì Đoan gã cần phải làm là thừa dịp trước khi Ngao thị gia tộc bị chém đầu cả nhà, lừa bịp lấy càng nhiều hoàng kim đến tay càng tốt, số tiền kia không thể phân cho người khác, phải một mình phát đại tài.

Sau đó, vì bức Ngao Ngọc giao ra càng nhiều hoàng kim, có thể càng phải tra tấn Ngao Ninh Ninh, thậm chí lúc cần, cũng có thể tra tấn Nộ Lãng Hầu phu nhân Liễu thị.

Dù sao Ngao Tâm phải chết, Nộ Lãng Hầu phu nhân sụp đổ Phượng Hoàng không bằng gà, tra tấn cũng là hành hạ, tra tấn thì phải tra tấn, không nên lưu lại vết tích rõ ràng là được.

Ngao thị gia tộc thật đúng là phúc tinh của ta mà.

Nộ Lãng hầu tước phủ hủy diệt, chẳng những thành toàn quan chức ta, còn thành toàn trăm vạn gia tài, mấy đời phú quý ta.

Lần này giết chết cả nhà Ngao Tâm, Uất Trì Đoan gã xem như lập xuống công lao hãn mã, tiếp theo Lâm tướng luận công ban thưởng, hẳn là thăng quan một cấp à.

Hoặc là điều vào kinh thành thành làm một hữu thị lang Lục bộ, hoặc là đi hành tỉnh trung đẳng, đảm nhiệm quan sát sứ. Bất quá Uất Trì Đoan không thích chức quan quan sát sứ này, gã ưa thích là quan hàm trung đô đốc ấy.

Cứ như vậy, Uất Trì Đoan đứng bên ngoài phủ tổng đốc mơ màng hết bài này đến bài khác, vừa phàn nàn Tổng đốc đại nhân sao chậm như vậy? Dù đã lên giường thay quần áo ngủ, cũng không chậm như vậy, gã đã chờ hai phút đồng hồ rồi.

Nhưng vào lúc này, đại môn phủ tổng đốc mở ra.

"Uất Trì thái thú, Đại đô đốc xin mời ngài vào." Phụ tá đi ra nói.

Thái thú Uất Trì Đoan chắp tay, sau đó đi vào trong phủ tổng đốc.



Sau khi tiến vào, gã không khỏi kinh ngạc.

Đây là chuyện gì xảy ra? Nghiêm chỉnh mà đợi như thế? Lúc này trong phủ tổng đốc đã có mấy chục tên quan viên, mấy chủ quan, trưởng sử, chủ bộ hành tỉnh đều có mặt, đề học ngự sử Vu Tranh đại nhân cũng có tại đây.

Thậm chí hai huyện lệnh của Giang Châu cũng có, Giang Châu Chiết Xung phủ đô úy cũng có, thậm chí Thương Lãng đề đốc cũng đến.

Đây, đây là xảy ra đại sự gì? Vì sao ta không nhận được tin tức gì?

Uất Trì Đoan tiến lên chắp tay nói: "Nếu tân đô úy đều tại đây, vậy không cần ta nhiều lời, chắc hẳn thủ chiết điều binh của Tổng đốc đại nhân đã lấy được."

Tổng đốc Vương Kỳ Xương thản nhiên nói: "Uất Trì Đoan, hai ngày nay ngươi đã làm gì?"

Uất Trì Đoan nói: "Đi cùng khâm sai đại thần xét nhà Nộ Lãng hầu tước phủ."

Tổng đốc Vương Kỳ Xương nói: "Thế nhưng xét nhà đã ba ngày trước, còn mấy ngày nay làm gì?"

Uất Trì Đoan nói: "Thẩm vấn Ngao Ngọc, xem tiền tham ô còn lại ở đâu? Mọi người đều biết, Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm đảm nhiệm Chinh Nam đại đô đốc, Nam cảnh đại đô hộ trong vài năm, tham ô vô số kể tiền, chí ít mấy triệu lượng bạc, đây đều là mồ hôi nước mắt nhân dân. Dù phải giết Ngao Tâm cũng phải lấy khoản tiền tham ô này về, khoản bạc này có thể xử lý bao nhiêu đại sự cho đế quốc. Đại Chu ta sở dĩ chiến bại, cũng là vì có Ngao Tâm bực đại tham quan sâu mọt này. Tổng đốc đại nhân, ta cũng nghĩ không thông, lúc này vì sao còn không tước đoạt công danh Ngao Ngọc? Vì sao còn lấy lễ tiếp đón người nhà Ngao Tâm? Bọn hắn là tội nhân đế quốc, là sỉ nhục của Giang Châu, vì sao không bắt giam toàn bộ các nàng?"

Tổng đốc Vương Kỳ Xương lạnh giọng nói: "Uất Trì Đoan đại nhân, ngươi thật đúng là ưu quốc ưu dân à."

Lời này vừa ra, ánh mắt Uất Trì Đoan co rụt lại, ngôn ngữ đối phương bất thiện à.

Mặc dù đối phương là tổng đốc, nhưng Uất Trì Đoan tự cao có núi dựa lớn, cho nên bình thường cũng không hoà thuận với Vương Kỳ Xương, dù đối phương cũng coi là cùng đảng Nhị hoàng tử. Nhưng Vương Kỳ Xương cũng là một thành viên huân quý, mà Uất Trì Đoan xem như quan văn nhất hệ.

"Tổng đốc đại nhân, lời ngài ta nghe không hiểu, ta nói Ngao Tâm là tội nhân đế quốc, không nên lấy lễ để tiếp đón người nhà hắn, hẳn là nên hạ ngục toàn bộ. Lời ta nói có gì sai sao?" Uất Trì Đoan nói: "Đừng nói là Tổng đốc đại nhân có chút đồng tình với gian thần Ngao Tâm hại nước hại dân này chứ?"

Vương Kỳ Xương lạnh giọng nói: "Sắp chết đến nơi, còn phát ngôn bừa bãi. Người đâu, bắt Uất Trì Đoan lại, lột quan phục, mũ quan, đeo gông xiềng, nhốt vào tử lao."

Theo Vương Kỳ Xương ra lệnh một tiếng, hơn mười võ sĩ phủ tổng đốc xông lên phía trước, đè Uất Trì Đoan xuống đất, lột quan phục và mũ quan ra.

Sắc mặt Uất Trì Đoan kịch biến, run giọng nói: "Vương Kỳ Xương, ngươi làm gì vậy?"

Gã thật triệt để chấn kinh, tổng đốc Vương Kỳ Xương chẳng lẽ điên rồi sao?

Gã là thái thú Giang Châu, đường đường quan to tam phẩm à, mặc dù thấp hơn chức quan tổng đốc Vương Kỳ Xương, nhưng triều đình lệ thuộc trực tiếp quan viên cao cấp. Đừng nói Vương Kỳ Xương, dù Lại bộ Thượng thư cũng không có tư cách lột quan phục gã.

Chỉ có hoàng đế bệ hạ, mới có tư cách bãi miễn chức quan tam phẩm thái thú quận lớn của Uất Trì Đoan. Vương Kỳ Xương ngươi làm như vậy, không phải mưu phản là gì?

Nhưng mặc cho Uất Trì Đoan giãy dụa thế nào, gã vẫn bị lột xuống mũ quan, lột quan phục, mang lên gông xiềng.



"Vương Kỳ Xương, ta muốn vạch tội ngươi, ta muốn vạch tội ngươi!" Uất Trì Đoan rống to.

Tổng đốc Vương Kỳ Xương lạnh giọng nói: "Uất Trì Đoan, ngươi mau khai, vì sao chửi bới hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng, anh minh thần võ?"

Uất Trì Đoan cả giận nói: "Ta không có, ta đời này ngưỡng mộ nhất chính là hoàng đế bệ hạ. Ngài trong lòng ta như mặt trời chói chang, ta làm sao lại chửi bới quân phụ, ngươi không nên vu oan cho ta."

Phụ tá phủ tổng đốc tiến lên, thấp giọng nói bên tai Uất Trì Đoan: "Con của ngươi Uất Trì Ngạn tại yến hội, công khai tuyên bố. Đại Chu ta sở dĩ chiến bại, là vì Vạn Duẫn hoàng đế bệ hạ ngu ngốc vô năng, chỉ có thái thượng hoàng hoàn chính, mới có thể cứu vớt Đại Chu đế quốc ta."

Phụ tá này chỉ dám dùng thanh âm thấp nhất nói cho Uất Trì Đoan nghe, thậm chí lúc thuật lại những lời này, nội tâm phụ tá này cũng đang run rẩy.

Thuật lại xong, phụ tá này bỗng nhiên tung một chưởng, hung hăng đánh vào trên mặt mình, trực tiếp đánh rớt mấy cái răng ra ngoài.

Điều này biểu thị y trung thành với hoàng đế bệ hạ, cho dù thuật lại những lời này, cũng không thể tha thứ chính mình bất kính.

Nghe xong phụ tá nói, thái thú Uất Trì Đoan như bị sét đánh vậy.

Trong nháy mắt, gã hoàn toàn hồn phi phách tán.

Vừa rồi còn giãy dụa, giờ biến mất vô ảnh vô tung, thậm chí cả người đã mất đi tất cả phản ứng.

Gã thở hồng hộc, như cá lên bờ, toàn thân chết lặng, phảng phất không còn cảm giác.

Trọn vẹn một lúc lâu sau, Uất Trì Đoan liều mạng dập đầu nói: "Tổng đốc đại nhân minh giám, Tổng đốc đại nhân minh giám... Đây nhất định là âm mưu, nhất định là oan uổng, con ta Uất Trì Ngạn tuyệt đối trung thành với hoàng đế bệ hạ, tuyệt đối không có khả năng nói ra những lời phát rồ như vậy. Mà con ta Uất Trì Ngạn mặc dù không tính là thông minh, nhưng cũng không trở thành kẻ hoa mắt ù tai đến nước này."

Đừng nói Uất Trì Đoan chấn kinh, tất cả quan viên ở đây cũng chấn kinh.

Uất Trì Ngạn tốt xấu gì cũng là tiến sĩ, hơn nữa còn là đường đường huyện lệnh, trong này lợi hại chẳng lẽ còn không biết sao? Mặc kệ trong lòng ngươi nghĩ thế nào, nhưng làm sao có thể nói ra miệng? Phàm là người có chút hiểu rõ chính trị, đều khó có khả năng nói ra lời như vậy.

Ngươi hẳn phải biết nói ra câu này, chính là bị tru sát cửu tộc đó.

Tổng đốc Vương Kỳ Xương lạnh lùng nói: "Tại yến hội có hơn trăm người làm chứng, bọn hắn đều nghe thấy, con của ngươi Uất Trì Ngạn không chỉ nói một lần, mà lại là ba bốn lần, là thao thao bất tuyệt, hoàn toàn là suy nghĩ trong lòng của hắn. Hắn nói những lời kia hoang đường cực kỳ, đều không có người nào dám thuật lại. Chửi bới thánh minh hoàng đế bệ hạ như vậy, đúng là phát rồ."

"Không có khả năng, không thể nào..." Uất Trì Đoan không ngừng run rẩy nói.

"Uất Trì Đoan, ngươi là thái thú tam phẩm Giang Châu, nếu như không có chứng cứ rõ ràng, ta dám lột quan phục ngươi sao? Ta dám lấy xuống mũ quan ngươi sao?" Vương Kỳ Xương lạnh giọng hỏi.

Lúc này, Uất Trì Đoan mới chính thức xác định, đây hết thảy không phải có người vu oan hãm hại, một màn đáng sợ này thật đã phát sinh.

Đầu óc gã hoa mắt từng đợt, tứ chi không còn nhiệt độ, thậm chí có một loại cảm giác cứt đái cùng ra

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook