Quyển 3 - Chương 142: Đại điển song tu thành!
Thanh Khâu Thiên Dạ
18/07/2020
Tạ Chinh Hồng vừa dứt lời, các tán tiên chung quanh như cảm giác được gì đó. Tay áo Tạ Chinh Hồng phấp phới, sợi tóc tung bay, ánh mắt nhìn
thẳng vào các tán tiên nọ, như thể có ngàn vạn cương phong thổi qua cơ
thể. Đột nhiên, lòng bàn tay Tạ Chinh Hồng hướng ra ngoài, bầu trời xuất hiện một bàn tay khổng lồ, sấm sét “Xẹt xẹt” chớp lóe xung quanh bàn
tay, vừa nhìn đã thấy tràn đầy nguy hiểm.
“Như Lai thần chưởng?”
“Không, không phải, không phải Như Lai thần chưởng!”
Ngón tay Tạ Chinh Hồng gập lại, bàn tay khổng lồ cũng làm theo động tác của hắn, không ngừng hút vào linh khí chung quanh, chầm chậm ép xuống dưới.
Ánh mắt Văn Xuân Tương dần thay đổi.
Nếu y nhớ không lầm, đây hẳn là một trong những chiêu thức nổi tiếng của Tống Thanh.
Năm xưa khi còn lánh trong môn phái mà Tống Thanh tu hành, y nhớ rõ có một thời gian các trưởng lão trong môn phái đều ra ngoài làm việc, mấy trưởng lão còn lại thì bế quan, có vài Ma tu lợi hại thừa dịp đến gây sự. Tống Thanh đứng trước gian nguy, chẳng những không hề tránh né mà ngược lại còn nghênh đón chính diện.
Cũng sau lần ấy, Tống Thanh mới chính thức được môn phái coi trọng.
Trong môn phái truyền thừa, nếu có một nhân tố còn quan trọng hơn cả thiên phú căn cốt, vậy thì đó nhất định là sự trung thành với tông môn. Tống Thanh đã chứng minh hoàn mỹ điểm này, hơn nữa còn biểu hiện ra tiềm lực cao cường, tông môn đương nhiên hết sức ưu ái hắn.
Văn Xuân Tương ngẩn ngơ nhìn Tạ Chinh Hồng lơ lửng ở phía trên, không nhịn được so sánh với dáng vẻ của Tống Thanh trong ký ức.
Vẫn không giống nhau.
Tạ Chinh Hồng cảm nhận được tầm mắt của Văn Xuân Tương, bèn mỉm cười với y.
Không giống nhau.
Văn Xuân Tương cảm thấy ngọt ngào, đây là tiểu hòa thượng của y, đạo lữ song tu của y, dù kiếp trước kiếp này đều là cùng một người, nhưng với y mà nói, người trước mắt chỉ là Tạ Chinh Hồng mà thôi.
Cơ mà, tiểu hòa thượng có thể sử dụng chiêu thức của Tống Thanh, có phải ký ức của hắn đang dần khôi phục, thậm chí nhớ được chuyện chứng được Phật Thân như thế nào, phi thăng như thế nào hay không?
Chẳng ai biết cả.
Theo sức ép của bàn tay kia ngày càng mạnh, mọi người cũng nhận thấy bất ổn. Một tán tiên vô cùng kinh sợ, như thể nghĩ đến điều gì đó, nhìn Tạ Chinh Hồng nói: “Hắn, tên Tạ Chinh Hồng này rốt cuộc là ai, hắn muốn làm gì?”
Không ai có thể trả lời câu hỏi của ông ta.
Sắc mặt các tán tiên Phật Đà khác cũng chẳng tốt hơn ông ta là bao.
Có người không muốn ngồi chờ chết, lập tức đánh ra một chưởng hòng phá hủy bàn tay khổng lồ kia, gián đoạn Tạ Chinh Hồng thi pháp, có người thì muốn đối đầu với chính chủ, lao đến trước mặt Tạ Chinh Hồng.
“Tới đi!”
Văn Xuân Tương nở nụ cười, chắn ở trước mặt Tạ Chinh Hồng, “Chẳng mấy khi tiểu hòa thượng nhà ta có hứng, chư vị không đợi xem hết động tác được sao?”
“Đừng để ý đến y, lên!”
Không ai muốn nương tay cả, Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương biểu hiện càng chú tâm thì chứng tỏ uy lực của thuật pháp càng mạnh.
Nếu Tạ Chinh Hồng thật sự là Phật Tiên chuyển thế, không chừng hắn biết chiêu thức cổ quái nào đó? Bọn họ mà trở tay không kịp thì ắt hẳn sẽ trúng chiêu! Hơn nữa, Văn Xuân Tương sở học uyên thâm, ai mà biết y sẽ giở trò gì?
Mọi người nhanh chóng chia thành hai tốp, một tốp lo nội đấu, một tốp cùng đánh với Văn Xuân Tương.
“Hạ An Nghĩa, Vinh Cẩm thành, hai người các ngươi rốt cuộc có ý gì?” Đông Môn Nhã Sướng, Hồ Kiều Kiều và Tuân Nguyên Thanh bị Hạ An Nghĩa và Vinh Cẩm Thành ngăn cản, không dám tin vào mắt mình.
“Chẳng có ý gì cả, chỉ là thấy Quý Hiết ngứa mắt thôi.” Hạ An Nghĩa cười tủm tỉm nói, “Hắn rõ ràng nhắm vào Tạ Chinh Hồng, khiến hắn mất hứng thì bọn ta liền cao hứng. Vừa hay, bọn ta cũng không muốn đấu với lũ tu sĩ Chính đạo kia, đành phải tìm đám bạn cũ các ngươi vậy.”
“Đúng thế.” Vinh Cẩm Thành gật đầu, “Đông Môn đạo huynh, ngươi xưa nay luôn thông minh, tin đồn lần này vốn đã vô lý rồi, hơn nữa, ngay cả lời mời của Ma Giới mà chúng ta cũng từ chối được, thì tại sao phải cố chấp vì một Tạ Chinh Hồng? Nếu như không có hiệu quả, sau này ngươi định hoàn toàn mặc kệ tộc nhân của mình hay sao?”
Sắc mặt Đông Môn Nhã Sướng lập tức thay đổi.
Nếu không phải vì an nguy của tộc nhân thì sao hắn lại e ngại sinh tử?
“Đã đến nước này rồi, ta còn có đường rút lui ư?” Đông Môn Nhã Sướng cười khổ.
“Đương nhiên là có.” Văn Xuân Tương ở đằng xa cười một tiếng, “Nếu mấy vị đồng ý rời đi, Văn Xuân Tương ta cam đoan sẽ bỏ qua chuyện cũ!”
“Ngươi đừng để bị y lừa!” Hồ Kiều Kiều thấy Đông Môn Nhã Sướng rõ ràng dao động, liền nói.
“Hồ đạo hữu, ngươi cần gì phải cố chấp mãi như thế?” Hạ An Nghĩa thở dài nói, “Mặc dù năm đó ngươi bị Văn Xuân Tương cự tuyệt, vì yêu sinh hận, nhưng nhiều năm trôi qua rồi, ngươi cũng nên buông xuống đi.”
Hồ Kiều Kiều khẽ cắn môi, không nói gì.
Tạ Chinh Hồng buông tay, bàn tay trên đỉnh đầu không cần hắn thao túng cũng có thể tự động hấp thu linh khí, hắn chỉ cần chờ là được.
“Tiền bối, thì ra ngươi từng có một mối nghiệt duyên như vậy.” Tạ Chinh Hồng thở dài, “Tuy nhiên với phong tư của tiền bối, ấy cũng là bình thường thôi. Có qua có lại, xem ra cũng không kém nhau.”
Văn Xuân Tương lập tức nghẹn lời.
Y hay lấy chuyện chim tạp mao để nói Tạ Chinh Hồng, không ngờ hôm nay thời thế đổi thay, y cũng có ngày bị nói lại.
Rầm rầm rầm!
Bàn tay kia không ngừng hút linh khí, ngày càng hạ xuống thấp, Linh Quân đảo vốn đã chẳng còn lại bao nhiêu cũng triệt để tiêu biến, tất cả mọi người lơ lửng trên không trung, nhìn đất đá cây cối thuộc về Linh Quân đảo dần dần rơi xuống, làm bốc lên tro bụi mù mịt.
Càng khiến các tán tiên kinh ngạc hơn là, đối mặt với bàn tay này, bọn họ cảm thấy tiên nguyên trong thân thể hơi tắc nghẽn. Điểm khác biệt lớn nhất giữa tán tiên và tu sĩ kỳ Độ Kiếp là ở chỗ chân nguyên trong cơ thể bọn họ sẽ từng chút một chuyển hóa thành tiên nguyên, sau mỗi ngàn năm thành công vượt qua một lần Thiên kiếp, tốc độ chuyển hóa sẽ nhanh hơn một tầng, sau khi vượt qua chín kiếp, tiên nguyên trọn vẹn, đương nhiên có thể phi thăng thành công.
Nhưng giờ lại khác.
Linh khí đã không thể thỏa mãn được nhu cầu của các tán tiên, tốc độ hấp thu linh khí của bọn họ kém tốc độ tiêu hao, vậy nên bọn họ quanh năm không lộ diện, cực ít khi xuất hiện ở ngoại giới. Nói cách khác, bọn họ có thể tu hành đấu pháp ở ngoại giới, không chỉ dựa vào linh khí mà còn dựa vào chân nguyên trong thân thể. Bây giờ tiên nguyên trong thân thể tắc nghẽn, khiến tất cả bọn họ đều ngơ ngác.
“Làm sao……. Làm sao có thể?”
“Lẽ nào đạo hữu cũng…….”
Văn Xuân Tương tuy không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn sắc mặt mấy tán tiên này, y cũng đoán được phần nào, so với đối phó một đám tán tiên thủ đoạn dồn dập này, chẳng thà trực tiếp rút củi đáy nồi còn hơn.
“Tiểu hòa thượng, chiêu này của ngươi là gì vậy?”
“Bất chợt nhớ ra.” Tạ Chinh Hồng cười khẽ, “Năm xưa sau khi độ kiếp thành công, để khiến mình không nhanh chóng phi thăng, Tống Thanh đã nghiên cứu cách áp chế sự chuyển hoán của chân nguyên và tiên nguyên trong cơ thể.”
Năm đó Tống Thanh muốn giải quyết chuyện của Văn Xuân Tương xong rồi mới phi thăng, không ngờ sau này phát hiện vẫn còn thiếu thứ cần tìm nên không thể nào thành Phật, cho dù phi thăng đến Phật Giới, phỏng chừng cũng sẽ lập tức đi vào luân hồi. Vì thế, Tống Thanh buộc phải bỏ thời gian nghiên cứu phương pháp này, áp chế tu vi của mình, hi vọng thời gian mình lưu lại Tu Chân giới sẽ lâu hơn một chút, về sau vì giúp Văn Xuân Tương không độ kiếp thất bại mà đã vận dụng tiên nguyên trong cơ thể để chặn Thiên kiếp.
Hết thảy sau đó, chính là giống như ký ức của Văn Xuân Tương.
“Chư vị tiền bối có chắc muốn dừng lại ở đây không?” Tạ Chinh Hồng nâng tay, khống chế bàn tay đang hạ xuống kia, “Nếu sẵn lòng tiếp tục đánh với bần tăng, vậy cũng không sao.”
Sắc mặt các tán tiên rất chi khó coi.
Văn Xuân Tương thì vui mừng tán thưởng.
Bọn họ cứ ngỡ sẽ thắng lợi, cũng đã lường trước đủ loại tình huống, duy chỉ không ngờ Tạ Chinh Hồng sẽ dùng cách này để uy hiếp bọn họ?
Nếu không thể chuyển hóa tiên nguyên, thì dù có ăn thịt Tạ Chinh Hồng, cũng chỉ có thể ở lại Tu Chân giới, mọi thứ bọn họ làm đều trở thành vô ích. Nào có ai biết cách phá giải thuật pháp này? Bọn họ cũng không thể tiếp tục tiêu hao như thế được.
“Hay hay hay!” Trảm Thương Sinh vỗ tay cười to, “Không hổ là Phật Tiên chuyển thế, thủ đoạn thế này, quả thực chưa nghe đến bao giờ.”
“Các hạ quá khen.” Tạ Chinh Hồng ngẩng đầu nhìn về phía Trảm Thương Sinh, “Chính bản thân bần tăng còn chưa phi thăng thì cắn nuốt máu thịt của bần tăng sao có thể lập địa thành tiên được?” Dứt lời, Tạ Chinh Hồng lại khom lưng hành lễ với các tán tiên chung quanh, “Chư vị tiền bối kiến thức rộng rãi, chẳng hay có ghi chép minh chứng thực tế nào không?”
Tiên nguyên dừng lại, thần trí của các tu sĩ này cũng thanh tỉnh hơn nhiều.
“Ngươi giải thích thế nào về chuyện đá Tam Sinh và gương Chiếu Thế?”
“Cho dù là thần khí thượng cổ, thì truyền lưu tới nay cũng sẽ có lúc mất linh. Có biết bao tiên khí pháp bảo vì lâu năm mà hạ cấp, đây vốn là chuyện thường. Thiên nhân còn có ngũ suy chi kiếp, huống chi là pháp bảo?” Tạ Chinh Hồng điềm tĩnh trả lời.
“Ngươi!”
“Không biết chư vị còn gì muốn hỏi không?” Tạ Chinh Hồng hỏi ngược lại, “Nếu như không có, vậy giờ lành vẫn chưa qua, bần tăng còn muốn tiếp tục đại điển song tu này!”
“Tạ pháp sư đã nói thế, vậy lão nạp cũng đi thôi.” Người đầu tiên lên tiếng là một trưởng lão của Pháp Tướng tông.
Văn Xuân Tương nhận ra đó là một trong những trưởng lão lúc trước bất ngờ phản bội.
Tiếp đó, lại có mấy tán tiên không muốn đối địch với Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương chuẩn bị rời đi.
Bọn họ đã phá hủy toàn bộ Linh Quân đảo, hiện tại kẻ còn lưu lại đều chẳng phải quả hồng mềm, không có năng lực trấn áp quần hùng, đương nhiên không thể mạo hiểm.
“Vậy tại hạ cũng cung chúc hai vị hạnh phúc dài lâu, sau này gặp lại.” Lại một tán tiên ôm quyền rời đi.
Văn Xuân Tương nhìn mấy tu sĩ còn đang chần chừ chưa quyết định, bèn cười lạnh tung ra một kích cuối cùng, “Tiểu hòa thượng chỉ có một, dù các ngươi đánh tới cùng, một người phải chia như thế nào đây? Hay là bây giờ bắt đầu giết vài tên trước nhé?”
Không ít tu sĩ biến sắc, mờ mịt liếc nhìn các đồng đạo chung quang, cuối cùng hạ quyết tâm, vái chào Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, tức khắc biến mất khỏi nơi này.Bọn họ vốn không ngốc, nhất thời mụ mị đầu óc, giờ đã tỉnh ra, sao còn chịu làm việc tốn công vô ích này nữa? Vả lại Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng rõ ràng rất khó đối phó, sau khi cân nhắc thiệt hơn, đương nhiên sẽ không dễ dàng động thủ nữa.
Thấy một đám tán tiên và Phật Đà đều rời đi, trong lòng Văn Xuân Tương cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.
Bằng không nếu cùng lúc đối phó với nhiều người như vậy thì thực sự là khó khăn.
Còn sau này……
Hừ!
Văn Xuân Tương thầm cười lạnh, bị tiểu hòa thượng bái mấy cái như thế, cứ chờ gặp xui xẻo đi nhé!
Đợi y giải quyết xong mớ sắt vụn này rồi tính sổ sau cũng không muộn.
“Tại hạ đã có nhiều chỗ đắc tội.” Đông Môn Nhã Sướng lấy ra một món bảo vật từ trong tay áo, đưa đến trước mặt Tạ Chinh Hồng, “Chúc mừng đại điển song tu của hai vị, tại hạ xin đi trước một bước.”
Nói rồi, Đông Môn Nhã Sướng liền bay đi trước ánh mắt sửng sốt của Hồ Kiều Kiều.
Tuân Nguyên Thanh thấy Đông Môn Nhã Sướng đi rồi, cũng tặng một món lễ vật, nói mấy câu có lệ rồi rời đi.
Hồ Kiều Kiều một cây chẳng chống vững nhà, ai oán nhìn thoáng qua Văn Xuân Tương, nhẹ giọng hỏi, “Ma Hoàng thật sự thích Tạ Chinh Hồng đến thế ư?”
Văn Xuân Tương gật đầu chẳng chút do dự.
“Vậy… Ta thì sao?” Hồ Kiều Kiều rưng rưng chực khóc, “Chẳng lẽ Ma Hoàng chỉ thích nam tử thôi ư?”
Văn Xuân Tương bình tĩnh nhìn Hồ Kiều Kiều, Hồ Kiều Kiều nở nụ cười e thẹn, trông vô cùng quyến rũ.
“Các hạ hẳn là Xích Vân Hồ Hoàng, tộc trưởng Hồ tộc?” Văn Xuân Tương do dự hỏi.
“Đúng vậy.” Hồ Kiều Kiều gật đầu đáp.
“Hình như ta đâu có bao nhiêu quan hệ với Hồ Hoàng.” Văn Xuân Tương ngập ngừng nói, “Không biết câu hỏi lúc trước của Hồ Hoàng là do đâu mà ra?”
Nụ cười của Hồ Kiều Kiều cứng lại.
Trong mắt Tạ Chinh Hồng mang theo chút tiếu ý, mỉm cười nhìn Văn Xuân Tương đang không hiểu ra sao ở bên cạnh.
Hắn nhận ra được, tiền bối thật sự không hiểu.
Hồ Kiều Kiều quả thực là đại mỹ nhân, thế nhưng có lẽ ở trong lòng tiền bối thì cũng chẳng khác một người xa lạ là bao. Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, không, có lẽ tiền bối còn chẳng phải nước chảy, mà chỉ là một cơn gió thoảng qua thôi.
“Ngươi…… Ngươi……” Biết bao tình cảm của Hồ Kiều Kiều đều chẳng nói được thành lời, nhiều năm qua Hồ Kiều Kiều nàng chỉ thích một người ấy thôi, cứ tưởng mình không có hi vọng thì người khác cũng chẳng có khả năng, nhưng không ngờ, thì ra trong lòng đối phương, nàng chẳng là gì cả.
Năm đó nàng từng phái người đến thăm dò, muốn biết Văn Xuân Tương thích mẫu người như thế nào, nàng sẽ nắm chắc biến thành người như thế ấy. Không ngờ người nàng phái đi vừa chạm vào Văn Xuân Tương thì liền bị ma khí nuốt mất nửa cái mạng, nếu không phải Văn Xuân Tương nương tay thì e rằng ngay cả xương vụn cũng chẳng còn. Bấy giờ Hồ Kiều Kiều mới biết, thì ra ma khí của Văn Xuân Tương lợi hại như thế, tu sĩ hơi yếu chút thôi muốn tới gần y cũng cực khó.
Hồ Kiều Kiều không phải không động tâm, chỉ là nàng không dám chắc có thể tiếp cận Văn Xuân Tương được hay không.
Nếu một người mà ngay cả tiếp cận cũng không được, thậm chí còn khiến mình bị thụ thương, Hồ Kiều Kiều dù có thích Văn Xuân Tương đến đâu, cũng phải nhịn xuống, tìm cách loại trừ bớt ma khí. Không ngờ mới thoáng chốc, chỉ một hai trăm năm trôi qua, Văn Xuân Tương đã ở bên một Phật tu chẳng biết từ đâu chui ra, thậm chí còn muốn kết làm đạo lữ song tu?
Rõ ràng là nàng thích người ta trước!
Xét dung mạo, xét tu vi, xét địa vị, nàng có điểm nào không tốt chứ?
Cho dù Văn Xuân Tương chỉ thích nam tử, với tu vi hiện tại của nàng, biến đổi thân thể mình thành nam tử cũng chẳng phải việc gì khó!
Tình cảm đong đầy chẳng cách nào thổ lộ của Hồ Kiều Kiều, đều bị một câu hỏi của Văn Xuân Tương làm nghẹn họng không trả lời được.
Nàng có thể nói gì được đây? Nói rằng ta từng thử thăm dò ngươi rất nhiều lần hay sao?
“Mà thôi.” Hồ Kiều Kiều khẽ cắn môi, nâng tay vái chào Văn Xuân Tương, “Bổn hoàng sẽ không chúc phúc cho các ngươi, tạm biệt.”
Nói rồi, Hồ Kiều Kiều liền hóa thành một vệt sáng đỏ bay đi xa.
“Cửu Châu Ma Hoàng cần gì phải làm tổn thương người ta như thế?” Nhan Kiều cười to, chuyện kiểu này cũng không phải mới lần một lần hai. Văn Xuân Tương thoạt nhìn bất cận nhân tình, mà lại được nhiều người thích, song chính y cũng không biết điều này, hơn nữa còn hành tung bất định, người có lòng cũng chẳng tìm được y, chỉ có thể khiến không ít kẻ ngưỡng mộ phải buồn bã thở dài.
“Bổn tọa đã có đạo lữ, cần gì phải tốn nước miếng với một người xa lạ?” Văn Xuân Tương phản bác, “Chẳng lẽ ngươi có đạo lữ rồi mà còn thân mật với người khác hả?”
Nhan Kiều tức thì cảm nhận được một tầm mắt nóng cháy từ phía sau, lập tức xua tay, “Không không không, sao có thể thế được?”
“Có điều tình huống hiện tại…..” Nhan Kiều vội lảng sang chuyện khác, nhìn về phía Trảm Thương Sinh, “Vị này…… Không biết phải xưng hô như thế nào?”
“Ngươi nghĩ ta là ai?” Trảm Thương Sinh quay đầu nói với Nhan Kiều.
“Nói chung ngươi không phải Quý Hiết.” Nhan Kiều sờ mũi, “Tại hạ cũng xem như tinh thông thuật bói toán, Quý Hiết hẳn vẫn chưa xuất hiện.”
“Tại hạ Trảm Thương Sinh.” Trảm Thương Sinh chắp tay với Nhan Kiều, “Nghe nói bàn cờ Thiên Cơ của Nhật Nguyệt Yêu Hoàng có thể tính được hết thảy thiên cơ, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
“Đâu có, đâu có.”
Trảm Thương Sinh không dừng lại, “Ta mang theo chừng hai mươi thuộc hạ, bên phía Cửu Châu Ma Hoàng cũng có vài trợ thủ, nếu thật sự ra tay, chỉ e sẽ gây không ít rắc rối.”
“Ồ, chẳng lẽ ý ngươi là, ngươi muốn đơn đả độc đấu với bổn tọa?” Văn Xuân Tương cười lạnh, “Được thôi, chỉ cần ngươi không sợ.”
“Tại hạ không định đối chiến với Ma Hoàng.” Trảm Thương Sinh thản nhiên nói, “Chủ nhân của ta chưa xuất quan, muốn đánh thì cũng nên là Cửu Châu Ma Hoàng đánh cùng ngài ấy.”
“Giờ lại lôi chủ nhân của ngươi ra cơ à.” Văn Xuân Tương châm chọc.
“Ta tới đây chỉ để xác nhận một việc thôi.” Trảm Thương Sinh không để bụng lời nói của Văn Xuân Tương, mà nhắm mũi dùi vào Tạ Chinh Hồng, “Không biết Tạ Chinh Hồng có thể cùng tại hạ đánh một trận hay không?”“Tiểu hòa thượng, ngươi đừng đáp ứng……”
“Được.”
Văn uân Tương còn chưa dứt lời, Tạ Chinh Hồng đã gật đầu đồng ý.
Văn Xuân Tương vừa king ngạc vừa giận dữ, “Tiểu hòa thượng, ngươi…..”
“Tiền bối.” Tạ Chinh Hồng tiến đến bên cạnh Văn Xuân Tương, giữ chặt tay y, dùng thần thức truyền âm, “Mặc dù thoạt nhìn có vẻ chúng ta đang chiếm ưu thế, nhưng hai vị Ma Hoàng Nhan Kiều và Mục Đình lúc trước ngăn cản không ít công kích từ tán tiên cho chúng ta, e rằng chân nguyên đã tiêu hao nhiều. Lần này Trảm Thương Sinh đến đây, ắt có hậu chiêu.”
“Biết có hậu chiêu mà ngươi còn…..”
“Nếu không thể đuổi Trảm Thương Sinh đi, lần này bất thành, sẽ còn có lần sau lần sau nữa, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, chúng ta rồi sẽ có lúc đối đầu chính diện, một khi đã vậy, sao không kết thúc ngay tại đây? Tiền bối, lúc trước chúng ta lựa chọn mời đông đảo tu sĩ Tu Chân giới, chẳng phải chính là vì thế hay sao?”
Văn Xuân Tương còn định khuyên can, song trong lòng cũng đồng tình với ý kiến của Tạ Chinh Hồng.
Nếu không thể giải quyết trong một lần, thì e rằng mớ sắt vụn này sẽ còn nảy ra không ít mưu đồ xấu xa nữa.
“Vậy ngươi hãy cẩn thận.” Văn Xuân Tương buông tay Tạ Chinh Hồng ra, dù sao cũng có y ở đây, chẳng lẽ lại mặc cho tiểu hòa thượng bị kẻ khác bắt nạt ư?
“Mong Tạ đạo hữu thủ hạ lưu tình.” Như thể đã biết trước Tạ Chinh Hồng sẽ đáp ứng mình, Trảm Thương Sinh gật đầu cười nói.
“Mời.”
Tạ Chinh Hồng vươn hai tay, hai luồng linh khí cuồn cuộn hội tụ ở đầu ngón tay, một lớn một nhỏ, một trước một sau, lại phối hợp với nhau, trông giống như thể song sinh.
Đây chẳng qua là trò xiếc nhỏ, thực tế không có bao nhiêu uy lực.
Giống như bàn tay khổng lồ lúc trước vậy, ngay sau khi các tán tiên rời đi liền nhanh chóng tan biến, biện pháp ngăn chặn tiên nguyên chuyển hóa sao có thể kéo dài lâu, chẳng qua là lừa đám tán tiên trong lòng có quỷ mà thôi.
Nhưng trong mắt Trảm Thương Sinh, trò xiếc kiểu này dường như lại ẩn chứa thâm ý, y không thể xác định đây rốt cuộc là hư chiêu của Tạ Chinh Hồng hay thật sự có một pháp thuật chưa nghe bao giờ như vậy.
Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương khiến người ta sợ hãi, ngoại trừ vì thực lực của bản thân y, thứ khiến người ta sợ hãi hơn đó là y tinh thông mọi thứ, điều này nghĩa là mỗi chiêu pháp thuật ngươi tung ra, ở trong mắt người khác đều tràn ngập sơ hở.
Trảm Thương Sinh thoáng nhướn mày, bàn tay trống trơn bỗng xuất hiện một thanh trường kiếm đỏ như máu.
Vù —— Vù ——
Gió trong không khí trở nên mãnh liệt, không ngừng phát ra thanh âm. Nơi càng gần Trảm Thương Sinh thì gió càng dữ dội, chỉ tới gần một chút thôi thì ngay cả hô hấp cũng muôn phần khổ sở, như thể cả vùng đất trời này đều bị kiếm khí của y bao bọc.
Trường kiếm vừa xuất hiện, đám thành chủ Ninh Thụy Hàm lập tức lui về sau hơn ngàn dặm.
Sự vật trong phạm vi ngàn dặm vuông chung quanh trường kiếm chợt như thể cây lá úa tàn, lộ ra những khe nứt, chẳng mấy chốc đã bị một đạo kiếm quang vô hình đập nát, ầm ầm ầm ầm, hóa thành một đống vụn vỡ.
“Lợi hại.” Dù là Mục Đình kiến thức rộng rãi, cũng phải sửng sốt vì chiêu này.
Nếu như Trảm Thương Sinh cố ý làm thì y đã chẳng ngạc nhiên đến vậy.
Nhưng Mục Đình ở gần nên hiểu được đây không phải là Trảm Thương Sinh làm gì, mà vì kiếm trong tay y vừa xuất hiện, sát khí của kiếm đã tự động tạo thành hiệu quả cỡ này.
Nếu đổi thành Quý Hiết ở đây, hoàn toàn nắm giữ Trảm Thương Sinh trong tay, vậy thì sẽ là cảnh tượng ra sao đây?
Sức mạnh có được từ việc huyết tế vài trung thế giới còn nhiều hơn trăm ngàn năm khổ tu của bọn họ, chẳng trách Quý Hiết tình nguyện đối mặt với khả năng vạn kiếp bất phục, cũng phải phạm vào tội nghiệt nhường này.
Trảm Thương Sinh cầm kiếm trong tay, tùy ý vung một cái, nở nụ cười thong dong với Tạ Chinh Hồng, “Xin chỉ giáo cho.”
Dứt lời, thân hình Trảm Thương Sinh bất chợt biến mất, chỉ nháy mắt đã tới gần ngay trước người Tạ Chinh Hồng.
Ầm!
Tạ Chinh Hồng tung ra một chiêu Như Lai thần chưởng, đến bên cạnh Văn Xuân Tương, kéo Văn Xuân Tương bay xa mấy bước.
“Tiểu…..”
Văn Xuân Tương chưa kịp phản ứng thì tay liền bị Tạ Chinh Hồng nhét vào một nén hương đã đốt từ bao giờ.
“Tiền bối, ngươi thất thần gì vậy, chúng ta nên dâng hương thôi.” Trong tay Tạ Chinh Hồng cầm một nén hương tương tự, nở nụ cười với Văn Xuân Tương.
Chư Hành Vô Thường ấn trên người hắn đánh toàn lực ra ngoài, chặn ở ngay trước mặt Trảm Thương Sinh.
“Tạ Chinh Hồng!”
Trảm Thương SInh không ngờ giữa lúc đối chiến chính thức lại bị Tạ Chinh Hồng đùa giỡn một phen, nghiến răng nghiến lợi thốt ra cái tên này.
Nhan Kiều, Mục Đình và Tịnh Hỏa chắn ở trước mặt Trảm Thương Sinh, cười nói, “Quấy rầy đại điển song tu của người ta là sẽ bị sét đánh đấy.”
“Các hạ không cần sốt ruột, song tu đại điển hoàn thành rồi bần tăng sẽ tiếp tục đấu pháp với ngươi.” Khóe mắt Tạ Chinh Hồng cong cong, một tay cầm hương, một tay nắm bàn tay trống của Văn Xuân Tương, “Tiền bối, chúng ta đến rồi.”
Văn Xuân Tương nhìn đại đỉnh ngay trong tầm với, vẻ ngơ ngác trong mắt vẫn chưa rút đi, “Ngươi đồng ý đối chiến với y, là để khiến y nhường đường?”
“Tiền bối, lúc trước bần tăng có nói, ngày lành tháng tốt, không thể bỏ lỡ.” Tạ Chinh Hồng viện cớ, “Bây giờ rốt cuộc không còn vướng bận nào nữa, chúng ta không nên tiếp tục việc vẫn chưa hoàn thành sao?”
“Nào.”
Tạ Chinh Hồng cắm nén hương của mình trên đại đỉnh, ánh mắt ân cần nhìn Văn Xuân Tương.
Văn Xuân Tương ngây ngốc cắm hương lên.
“Đệ tử Tạ Chinh Hồng, dưới sự chứng kiến của Thiên Đạo, nguyện cùng Văn Xuân Tương kết làm đạo lữ song tu, cùng mưu trường sinh, sinh sinh tử tử, tuyệt chẳng phụ lòng.”
Văn Xuân Tương nở nụ cười thật tươi, vô số hình ảnh lần lượt hiện lên trước mắt y, cuối cùng dừng lại ở gương mặt của Tạ Chinh Hồng.
Bất kể tiểu hòa thượng rốt cuộc là ai, giờ phút này, người trước mắt chỉ là đạo lữ song tu của y mà thôi.
Thiên Đạo, Quý Hiết hay phi thăng, đều chẳng liên quan gì tới y.
Thiên thượng thiên hạ, vĩnh viễn chỉ có một Tạ Chinh Hồng!
“Được, ngươi nói đấy nhé.”
Dứt lời, đầu ngón tay hai người nhỏ ra một giọt máu, hòa vào hương trong đỉnh, theo khói xanh vương vất bay lên trời.
Hương thắp, máu nhỏ, thưa với trời cao, đạo tâm hứa thề, song tu đại điển đã thành.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi cạn mấy cái truyền thuyết cố sự rồi….. Hay thử viết Tây Sương Ký nhỉ?
Viết đi viết lại, cuối cùng vẫn quyết định hoàn thành đại điển song tu trước đã, tình hình cụ thể sẽ nói ở chương sau.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Thanh Dương đạo quan ngày càng nổi tiếng, người trong phạm vi trăm dặm hầu như đều biết nơi đây có đạo quan này, không chỉ quan chủ pháp lực cao cường mà các đồng tử thủ hạ cũng vô cùng lợi hại. Trừ tà bắt quỷ chưa từng thất bại, hơn nữa thu phí cũng không đắt, khiến bách tính chung quanh rất an tâm. Các quan gia phu nhân địa phương cũng đều đến Thanh Dương quan, hết mực thành kính.
Điều duy nhất khiến người ta thấy không hài lòng, có lẽ là không ít người muốn bái sư, nhưng người thành công lại ít ỏi chẳng được mấy.
Có bách tính ước tính, trong một ngàn người chỉ có hai ba người thành công thôi. Dù công tử của thái thú muốn đi học đạo thuật, cũng đều bỏ cuộc trở về, nói là không có cơ duyên. Vì thế mà người ta lại càng kính trọng, cảm thấy bọn họ không phải phường lừa đời lấy tiếng.
Nhưng thôn xóm dưới một ngọn núi khác thì lại không giống vậy.
Bách tính nơi khác vô cùng coi trọng thổ địa của mình, cố thổ khó rời chính là đạo lý như vậy đấy. Song dù lưu luyến quê hương thì cũng chẳng quang trọng bằng tính mạng mình. Ở một ngọn núi khác, tháng nào cũng có nam tử trẻ tuổi mất tích, nữ tử trẻ tuổi chết oan. Hầu như nhà nào cũng treo vải tang, bởi thế, dù không suy xét vì bản thân mình thì cũng phải suy xét vì con cái mình. Các thôn dân cắn răng, quyết định chuyển đến một ngọn núi khác.
“Quan chủ, ngọn núi khác yêu khí nặng như vậy, chúng ta cứ mặc kệ sao?” Thỏ yêu đồng tử hiếu kỳ hỏi.
“Ta vẫn chưa nắm chắc có thể đối phó được với chủ nhân của ngọn núi kia.” Phật Tử lắc đầu nói, “Hơn nữa núi nào có quy củ của núi ấy, thôn dân nơi khác không mời chúng ta qua, chúng ta không thể tùy tiện đi vào được. Ngươi là yêu quái, hẳn phải hiểu đạo lý này hơn ta chứ.”
“Còn chẳng phải là vì thấy những bách tính kia đáng thương hay sao?” Thỏ yêu thở dài bảo.
“Nhưng bọn họ cũng đâu có ý định nhờ giúp đỡ.” Phật Tử nói tiếp, “Nếu vậy thì những quan viên kia ăn bớt tiền của bách tính, còn quá đáng hơn cả yêu quái, ngươi cũng muốn đi giết những quan viên ấy sao? Bọn họ không cầu trợ, chúng ta tùy tiện ra tay, nếu không thể nhất kích tất sát, chờ chúng ta rời đi rồi, bọn họ sẽ bị phản kích càng nghiêm trọng hơn.”
Đám yêu tinh sống cùng Phật Tử trong đạo quan, cũng xem như đã thấy đủ loại nhân gian bách thái, đành phải gật đầu đồng tình.
Vài ngày sau, một kiếm hiệp đi ngang qua Thanh Dương quan, xin được tá túc một đêm.
Editor: Giờ mới biết phần ngoại truyện lần này là dựa theo phim Thiến Nữ U Hồn, mình cũng chưa có xem nên ko biết:v
Thính của Ma Hoàng lại rơi vãi rồi, chậc chậc…. À mà vẫn chưa xong đâu nhé, đập nhau tơi bời hết quyển này mới thôi, boss cuối còn chưa xuất hiện cơ mà:)))
“Như Lai thần chưởng?”
“Không, không phải, không phải Như Lai thần chưởng!”
Ngón tay Tạ Chinh Hồng gập lại, bàn tay khổng lồ cũng làm theo động tác của hắn, không ngừng hút vào linh khí chung quanh, chầm chậm ép xuống dưới.
Ánh mắt Văn Xuân Tương dần thay đổi.
Nếu y nhớ không lầm, đây hẳn là một trong những chiêu thức nổi tiếng của Tống Thanh.
Năm xưa khi còn lánh trong môn phái mà Tống Thanh tu hành, y nhớ rõ có một thời gian các trưởng lão trong môn phái đều ra ngoài làm việc, mấy trưởng lão còn lại thì bế quan, có vài Ma tu lợi hại thừa dịp đến gây sự. Tống Thanh đứng trước gian nguy, chẳng những không hề tránh né mà ngược lại còn nghênh đón chính diện.
Cũng sau lần ấy, Tống Thanh mới chính thức được môn phái coi trọng.
Trong môn phái truyền thừa, nếu có một nhân tố còn quan trọng hơn cả thiên phú căn cốt, vậy thì đó nhất định là sự trung thành với tông môn. Tống Thanh đã chứng minh hoàn mỹ điểm này, hơn nữa còn biểu hiện ra tiềm lực cao cường, tông môn đương nhiên hết sức ưu ái hắn.
Văn Xuân Tương ngẩn ngơ nhìn Tạ Chinh Hồng lơ lửng ở phía trên, không nhịn được so sánh với dáng vẻ của Tống Thanh trong ký ức.
Vẫn không giống nhau.
Tạ Chinh Hồng cảm nhận được tầm mắt của Văn Xuân Tương, bèn mỉm cười với y.
Không giống nhau.
Văn Xuân Tương cảm thấy ngọt ngào, đây là tiểu hòa thượng của y, đạo lữ song tu của y, dù kiếp trước kiếp này đều là cùng một người, nhưng với y mà nói, người trước mắt chỉ là Tạ Chinh Hồng mà thôi.
Cơ mà, tiểu hòa thượng có thể sử dụng chiêu thức của Tống Thanh, có phải ký ức của hắn đang dần khôi phục, thậm chí nhớ được chuyện chứng được Phật Thân như thế nào, phi thăng như thế nào hay không?
Chẳng ai biết cả.
Theo sức ép của bàn tay kia ngày càng mạnh, mọi người cũng nhận thấy bất ổn. Một tán tiên vô cùng kinh sợ, như thể nghĩ đến điều gì đó, nhìn Tạ Chinh Hồng nói: “Hắn, tên Tạ Chinh Hồng này rốt cuộc là ai, hắn muốn làm gì?”
Không ai có thể trả lời câu hỏi của ông ta.
Sắc mặt các tán tiên Phật Đà khác cũng chẳng tốt hơn ông ta là bao.
Có người không muốn ngồi chờ chết, lập tức đánh ra một chưởng hòng phá hủy bàn tay khổng lồ kia, gián đoạn Tạ Chinh Hồng thi pháp, có người thì muốn đối đầu với chính chủ, lao đến trước mặt Tạ Chinh Hồng.
“Tới đi!”
Văn Xuân Tương nở nụ cười, chắn ở trước mặt Tạ Chinh Hồng, “Chẳng mấy khi tiểu hòa thượng nhà ta có hứng, chư vị không đợi xem hết động tác được sao?”
“Đừng để ý đến y, lên!”
Không ai muốn nương tay cả, Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương biểu hiện càng chú tâm thì chứng tỏ uy lực của thuật pháp càng mạnh.
Nếu Tạ Chinh Hồng thật sự là Phật Tiên chuyển thế, không chừng hắn biết chiêu thức cổ quái nào đó? Bọn họ mà trở tay không kịp thì ắt hẳn sẽ trúng chiêu! Hơn nữa, Văn Xuân Tương sở học uyên thâm, ai mà biết y sẽ giở trò gì?
Mọi người nhanh chóng chia thành hai tốp, một tốp lo nội đấu, một tốp cùng đánh với Văn Xuân Tương.
“Hạ An Nghĩa, Vinh Cẩm thành, hai người các ngươi rốt cuộc có ý gì?” Đông Môn Nhã Sướng, Hồ Kiều Kiều và Tuân Nguyên Thanh bị Hạ An Nghĩa và Vinh Cẩm Thành ngăn cản, không dám tin vào mắt mình.
“Chẳng có ý gì cả, chỉ là thấy Quý Hiết ngứa mắt thôi.” Hạ An Nghĩa cười tủm tỉm nói, “Hắn rõ ràng nhắm vào Tạ Chinh Hồng, khiến hắn mất hứng thì bọn ta liền cao hứng. Vừa hay, bọn ta cũng không muốn đấu với lũ tu sĩ Chính đạo kia, đành phải tìm đám bạn cũ các ngươi vậy.”
“Đúng thế.” Vinh Cẩm Thành gật đầu, “Đông Môn đạo huynh, ngươi xưa nay luôn thông minh, tin đồn lần này vốn đã vô lý rồi, hơn nữa, ngay cả lời mời của Ma Giới mà chúng ta cũng từ chối được, thì tại sao phải cố chấp vì một Tạ Chinh Hồng? Nếu như không có hiệu quả, sau này ngươi định hoàn toàn mặc kệ tộc nhân của mình hay sao?”
Sắc mặt Đông Môn Nhã Sướng lập tức thay đổi.
Nếu không phải vì an nguy của tộc nhân thì sao hắn lại e ngại sinh tử?
“Đã đến nước này rồi, ta còn có đường rút lui ư?” Đông Môn Nhã Sướng cười khổ.
“Đương nhiên là có.” Văn Xuân Tương ở đằng xa cười một tiếng, “Nếu mấy vị đồng ý rời đi, Văn Xuân Tương ta cam đoan sẽ bỏ qua chuyện cũ!”
“Ngươi đừng để bị y lừa!” Hồ Kiều Kiều thấy Đông Môn Nhã Sướng rõ ràng dao động, liền nói.
“Hồ đạo hữu, ngươi cần gì phải cố chấp mãi như thế?” Hạ An Nghĩa thở dài nói, “Mặc dù năm đó ngươi bị Văn Xuân Tương cự tuyệt, vì yêu sinh hận, nhưng nhiều năm trôi qua rồi, ngươi cũng nên buông xuống đi.”
Hồ Kiều Kiều khẽ cắn môi, không nói gì.
Tạ Chinh Hồng buông tay, bàn tay trên đỉnh đầu không cần hắn thao túng cũng có thể tự động hấp thu linh khí, hắn chỉ cần chờ là được.
“Tiền bối, thì ra ngươi từng có một mối nghiệt duyên như vậy.” Tạ Chinh Hồng thở dài, “Tuy nhiên với phong tư của tiền bối, ấy cũng là bình thường thôi. Có qua có lại, xem ra cũng không kém nhau.”
Văn Xuân Tương lập tức nghẹn lời.
Y hay lấy chuyện chim tạp mao để nói Tạ Chinh Hồng, không ngờ hôm nay thời thế đổi thay, y cũng có ngày bị nói lại.
Rầm rầm rầm!
Bàn tay kia không ngừng hút linh khí, ngày càng hạ xuống thấp, Linh Quân đảo vốn đã chẳng còn lại bao nhiêu cũng triệt để tiêu biến, tất cả mọi người lơ lửng trên không trung, nhìn đất đá cây cối thuộc về Linh Quân đảo dần dần rơi xuống, làm bốc lên tro bụi mù mịt.
Càng khiến các tán tiên kinh ngạc hơn là, đối mặt với bàn tay này, bọn họ cảm thấy tiên nguyên trong thân thể hơi tắc nghẽn. Điểm khác biệt lớn nhất giữa tán tiên và tu sĩ kỳ Độ Kiếp là ở chỗ chân nguyên trong cơ thể bọn họ sẽ từng chút một chuyển hóa thành tiên nguyên, sau mỗi ngàn năm thành công vượt qua một lần Thiên kiếp, tốc độ chuyển hóa sẽ nhanh hơn một tầng, sau khi vượt qua chín kiếp, tiên nguyên trọn vẹn, đương nhiên có thể phi thăng thành công.
Nhưng giờ lại khác.
Linh khí đã không thể thỏa mãn được nhu cầu của các tán tiên, tốc độ hấp thu linh khí của bọn họ kém tốc độ tiêu hao, vậy nên bọn họ quanh năm không lộ diện, cực ít khi xuất hiện ở ngoại giới. Nói cách khác, bọn họ có thể tu hành đấu pháp ở ngoại giới, không chỉ dựa vào linh khí mà còn dựa vào chân nguyên trong thân thể. Bây giờ tiên nguyên trong thân thể tắc nghẽn, khiến tất cả bọn họ đều ngơ ngác.
“Làm sao……. Làm sao có thể?”
“Lẽ nào đạo hữu cũng…….”
Văn Xuân Tương tuy không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn sắc mặt mấy tán tiên này, y cũng đoán được phần nào, so với đối phó một đám tán tiên thủ đoạn dồn dập này, chẳng thà trực tiếp rút củi đáy nồi còn hơn.
“Tiểu hòa thượng, chiêu này của ngươi là gì vậy?”
“Bất chợt nhớ ra.” Tạ Chinh Hồng cười khẽ, “Năm xưa sau khi độ kiếp thành công, để khiến mình không nhanh chóng phi thăng, Tống Thanh đã nghiên cứu cách áp chế sự chuyển hoán của chân nguyên và tiên nguyên trong cơ thể.”
Năm đó Tống Thanh muốn giải quyết chuyện của Văn Xuân Tương xong rồi mới phi thăng, không ngờ sau này phát hiện vẫn còn thiếu thứ cần tìm nên không thể nào thành Phật, cho dù phi thăng đến Phật Giới, phỏng chừng cũng sẽ lập tức đi vào luân hồi. Vì thế, Tống Thanh buộc phải bỏ thời gian nghiên cứu phương pháp này, áp chế tu vi của mình, hi vọng thời gian mình lưu lại Tu Chân giới sẽ lâu hơn một chút, về sau vì giúp Văn Xuân Tương không độ kiếp thất bại mà đã vận dụng tiên nguyên trong cơ thể để chặn Thiên kiếp.
Hết thảy sau đó, chính là giống như ký ức của Văn Xuân Tương.
“Chư vị tiền bối có chắc muốn dừng lại ở đây không?” Tạ Chinh Hồng nâng tay, khống chế bàn tay đang hạ xuống kia, “Nếu sẵn lòng tiếp tục đánh với bần tăng, vậy cũng không sao.”
Sắc mặt các tán tiên rất chi khó coi.
Văn Xuân Tương thì vui mừng tán thưởng.
Bọn họ cứ ngỡ sẽ thắng lợi, cũng đã lường trước đủ loại tình huống, duy chỉ không ngờ Tạ Chinh Hồng sẽ dùng cách này để uy hiếp bọn họ?
Nếu không thể chuyển hóa tiên nguyên, thì dù có ăn thịt Tạ Chinh Hồng, cũng chỉ có thể ở lại Tu Chân giới, mọi thứ bọn họ làm đều trở thành vô ích. Nào có ai biết cách phá giải thuật pháp này? Bọn họ cũng không thể tiếp tục tiêu hao như thế được.
“Hay hay hay!” Trảm Thương Sinh vỗ tay cười to, “Không hổ là Phật Tiên chuyển thế, thủ đoạn thế này, quả thực chưa nghe đến bao giờ.”
“Các hạ quá khen.” Tạ Chinh Hồng ngẩng đầu nhìn về phía Trảm Thương Sinh, “Chính bản thân bần tăng còn chưa phi thăng thì cắn nuốt máu thịt của bần tăng sao có thể lập địa thành tiên được?” Dứt lời, Tạ Chinh Hồng lại khom lưng hành lễ với các tán tiên chung quanh, “Chư vị tiền bối kiến thức rộng rãi, chẳng hay có ghi chép minh chứng thực tế nào không?”
Tiên nguyên dừng lại, thần trí của các tu sĩ này cũng thanh tỉnh hơn nhiều.
“Ngươi giải thích thế nào về chuyện đá Tam Sinh và gương Chiếu Thế?”
“Cho dù là thần khí thượng cổ, thì truyền lưu tới nay cũng sẽ có lúc mất linh. Có biết bao tiên khí pháp bảo vì lâu năm mà hạ cấp, đây vốn là chuyện thường. Thiên nhân còn có ngũ suy chi kiếp, huống chi là pháp bảo?” Tạ Chinh Hồng điềm tĩnh trả lời.
“Ngươi!”
“Không biết chư vị còn gì muốn hỏi không?” Tạ Chinh Hồng hỏi ngược lại, “Nếu như không có, vậy giờ lành vẫn chưa qua, bần tăng còn muốn tiếp tục đại điển song tu này!”
“Tạ pháp sư đã nói thế, vậy lão nạp cũng đi thôi.” Người đầu tiên lên tiếng là một trưởng lão của Pháp Tướng tông.
Văn Xuân Tương nhận ra đó là một trong những trưởng lão lúc trước bất ngờ phản bội.
Tiếp đó, lại có mấy tán tiên không muốn đối địch với Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương chuẩn bị rời đi.
Bọn họ đã phá hủy toàn bộ Linh Quân đảo, hiện tại kẻ còn lưu lại đều chẳng phải quả hồng mềm, không có năng lực trấn áp quần hùng, đương nhiên không thể mạo hiểm.
“Vậy tại hạ cũng cung chúc hai vị hạnh phúc dài lâu, sau này gặp lại.” Lại một tán tiên ôm quyền rời đi.
Văn Xuân Tương nhìn mấy tu sĩ còn đang chần chừ chưa quyết định, bèn cười lạnh tung ra một kích cuối cùng, “Tiểu hòa thượng chỉ có một, dù các ngươi đánh tới cùng, một người phải chia như thế nào đây? Hay là bây giờ bắt đầu giết vài tên trước nhé?”
Không ít tu sĩ biến sắc, mờ mịt liếc nhìn các đồng đạo chung quang, cuối cùng hạ quyết tâm, vái chào Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, tức khắc biến mất khỏi nơi này.Bọn họ vốn không ngốc, nhất thời mụ mị đầu óc, giờ đã tỉnh ra, sao còn chịu làm việc tốn công vô ích này nữa? Vả lại Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng rõ ràng rất khó đối phó, sau khi cân nhắc thiệt hơn, đương nhiên sẽ không dễ dàng động thủ nữa.
Thấy một đám tán tiên và Phật Đà đều rời đi, trong lòng Văn Xuân Tương cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.
Bằng không nếu cùng lúc đối phó với nhiều người như vậy thì thực sự là khó khăn.
Còn sau này……
Hừ!
Văn Xuân Tương thầm cười lạnh, bị tiểu hòa thượng bái mấy cái như thế, cứ chờ gặp xui xẻo đi nhé!
Đợi y giải quyết xong mớ sắt vụn này rồi tính sổ sau cũng không muộn.
“Tại hạ đã có nhiều chỗ đắc tội.” Đông Môn Nhã Sướng lấy ra một món bảo vật từ trong tay áo, đưa đến trước mặt Tạ Chinh Hồng, “Chúc mừng đại điển song tu của hai vị, tại hạ xin đi trước một bước.”
Nói rồi, Đông Môn Nhã Sướng liền bay đi trước ánh mắt sửng sốt của Hồ Kiều Kiều.
Tuân Nguyên Thanh thấy Đông Môn Nhã Sướng đi rồi, cũng tặng một món lễ vật, nói mấy câu có lệ rồi rời đi.
Hồ Kiều Kiều một cây chẳng chống vững nhà, ai oán nhìn thoáng qua Văn Xuân Tương, nhẹ giọng hỏi, “Ma Hoàng thật sự thích Tạ Chinh Hồng đến thế ư?”
Văn Xuân Tương gật đầu chẳng chút do dự.
“Vậy… Ta thì sao?” Hồ Kiều Kiều rưng rưng chực khóc, “Chẳng lẽ Ma Hoàng chỉ thích nam tử thôi ư?”
Văn Xuân Tương bình tĩnh nhìn Hồ Kiều Kiều, Hồ Kiều Kiều nở nụ cười e thẹn, trông vô cùng quyến rũ.
“Các hạ hẳn là Xích Vân Hồ Hoàng, tộc trưởng Hồ tộc?” Văn Xuân Tương do dự hỏi.
“Đúng vậy.” Hồ Kiều Kiều gật đầu đáp.
“Hình như ta đâu có bao nhiêu quan hệ với Hồ Hoàng.” Văn Xuân Tương ngập ngừng nói, “Không biết câu hỏi lúc trước của Hồ Hoàng là do đâu mà ra?”
Nụ cười của Hồ Kiều Kiều cứng lại.
Trong mắt Tạ Chinh Hồng mang theo chút tiếu ý, mỉm cười nhìn Văn Xuân Tương đang không hiểu ra sao ở bên cạnh.
Hắn nhận ra được, tiền bối thật sự không hiểu.
Hồ Kiều Kiều quả thực là đại mỹ nhân, thế nhưng có lẽ ở trong lòng tiền bối thì cũng chẳng khác một người xa lạ là bao. Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, không, có lẽ tiền bối còn chẳng phải nước chảy, mà chỉ là một cơn gió thoảng qua thôi.
“Ngươi…… Ngươi……” Biết bao tình cảm của Hồ Kiều Kiều đều chẳng nói được thành lời, nhiều năm qua Hồ Kiều Kiều nàng chỉ thích một người ấy thôi, cứ tưởng mình không có hi vọng thì người khác cũng chẳng có khả năng, nhưng không ngờ, thì ra trong lòng đối phương, nàng chẳng là gì cả.
Năm đó nàng từng phái người đến thăm dò, muốn biết Văn Xuân Tương thích mẫu người như thế nào, nàng sẽ nắm chắc biến thành người như thế ấy. Không ngờ người nàng phái đi vừa chạm vào Văn Xuân Tương thì liền bị ma khí nuốt mất nửa cái mạng, nếu không phải Văn Xuân Tương nương tay thì e rằng ngay cả xương vụn cũng chẳng còn. Bấy giờ Hồ Kiều Kiều mới biết, thì ra ma khí của Văn Xuân Tương lợi hại như thế, tu sĩ hơi yếu chút thôi muốn tới gần y cũng cực khó.
Hồ Kiều Kiều không phải không động tâm, chỉ là nàng không dám chắc có thể tiếp cận Văn Xuân Tương được hay không.
Nếu một người mà ngay cả tiếp cận cũng không được, thậm chí còn khiến mình bị thụ thương, Hồ Kiều Kiều dù có thích Văn Xuân Tương đến đâu, cũng phải nhịn xuống, tìm cách loại trừ bớt ma khí. Không ngờ mới thoáng chốc, chỉ một hai trăm năm trôi qua, Văn Xuân Tương đã ở bên một Phật tu chẳng biết từ đâu chui ra, thậm chí còn muốn kết làm đạo lữ song tu?
Rõ ràng là nàng thích người ta trước!
Xét dung mạo, xét tu vi, xét địa vị, nàng có điểm nào không tốt chứ?
Cho dù Văn Xuân Tương chỉ thích nam tử, với tu vi hiện tại của nàng, biến đổi thân thể mình thành nam tử cũng chẳng phải việc gì khó!
Tình cảm đong đầy chẳng cách nào thổ lộ của Hồ Kiều Kiều, đều bị một câu hỏi của Văn Xuân Tương làm nghẹn họng không trả lời được.
Nàng có thể nói gì được đây? Nói rằng ta từng thử thăm dò ngươi rất nhiều lần hay sao?
“Mà thôi.” Hồ Kiều Kiều khẽ cắn môi, nâng tay vái chào Văn Xuân Tương, “Bổn hoàng sẽ không chúc phúc cho các ngươi, tạm biệt.”
Nói rồi, Hồ Kiều Kiều liền hóa thành một vệt sáng đỏ bay đi xa.
“Cửu Châu Ma Hoàng cần gì phải làm tổn thương người ta như thế?” Nhan Kiều cười to, chuyện kiểu này cũng không phải mới lần một lần hai. Văn Xuân Tương thoạt nhìn bất cận nhân tình, mà lại được nhiều người thích, song chính y cũng không biết điều này, hơn nữa còn hành tung bất định, người có lòng cũng chẳng tìm được y, chỉ có thể khiến không ít kẻ ngưỡng mộ phải buồn bã thở dài.
“Bổn tọa đã có đạo lữ, cần gì phải tốn nước miếng với một người xa lạ?” Văn Xuân Tương phản bác, “Chẳng lẽ ngươi có đạo lữ rồi mà còn thân mật với người khác hả?”
Nhan Kiều tức thì cảm nhận được một tầm mắt nóng cháy từ phía sau, lập tức xua tay, “Không không không, sao có thể thế được?”
“Có điều tình huống hiện tại…..” Nhan Kiều vội lảng sang chuyện khác, nhìn về phía Trảm Thương Sinh, “Vị này…… Không biết phải xưng hô như thế nào?”
“Ngươi nghĩ ta là ai?” Trảm Thương Sinh quay đầu nói với Nhan Kiều.
“Nói chung ngươi không phải Quý Hiết.” Nhan Kiều sờ mũi, “Tại hạ cũng xem như tinh thông thuật bói toán, Quý Hiết hẳn vẫn chưa xuất hiện.”
“Tại hạ Trảm Thương Sinh.” Trảm Thương Sinh chắp tay với Nhan Kiều, “Nghe nói bàn cờ Thiên Cơ của Nhật Nguyệt Yêu Hoàng có thể tính được hết thảy thiên cơ, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
“Đâu có, đâu có.”
Trảm Thương Sinh không dừng lại, “Ta mang theo chừng hai mươi thuộc hạ, bên phía Cửu Châu Ma Hoàng cũng có vài trợ thủ, nếu thật sự ra tay, chỉ e sẽ gây không ít rắc rối.”
“Ồ, chẳng lẽ ý ngươi là, ngươi muốn đơn đả độc đấu với bổn tọa?” Văn Xuân Tương cười lạnh, “Được thôi, chỉ cần ngươi không sợ.”
“Tại hạ không định đối chiến với Ma Hoàng.” Trảm Thương Sinh thản nhiên nói, “Chủ nhân của ta chưa xuất quan, muốn đánh thì cũng nên là Cửu Châu Ma Hoàng đánh cùng ngài ấy.”
“Giờ lại lôi chủ nhân của ngươi ra cơ à.” Văn Xuân Tương châm chọc.
“Ta tới đây chỉ để xác nhận một việc thôi.” Trảm Thương Sinh không để bụng lời nói của Văn Xuân Tương, mà nhắm mũi dùi vào Tạ Chinh Hồng, “Không biết Tạ Chinh Hồng có thể cùng tại hạ đánh một trận hay không?”“Tiểu hòa thượng, ngươi đừng đáp ứng……”
“Được.”
Văn uân Tương còn chưa dứt lời, Tạ Chinh Hồng đã gật đầu đồng ý.
Văn Xuân Tương vừa king ngạc vừa giận dữ, “Tiểu hòa thượng, ngươi…..”
“Tiền bối.” Tạ Chinh Hồng tiến đến bên cạnh Văn Xuân Tương, giữ chặt tay y, dùng thần thức truyền âm, “Mặc dù thoạt nhìn có vẻ chúng ta đang chiếm ưu thế, nhưng hai vị Ma Hoàng Nhan Kiều và Mục Đình lúc trước ngăn cản không ít công kích từ tán tiên cho chúng ta, e rằng chân nguyên đã tiêu hao nhiều. Lần này Trảm Thương Sinh đến đây, ắt có hậu chiêu.”
“Biết có hậu chiêu mà ngươi còn…..”
“Nếu không thể đuổi Trảm Thương Sinh đi, lần này bất thành, sẽ còn có lần sau lần sau nữa, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, chúng ta rồi sẽ có lúc đối đầu chính diện, một khi đã vậy, sao không kết thúc ngay tại đây? Tiền bối, lúc trước chúng ta lựa chọn mời đông đảo tu sĩ Tu Chân giới, chẳng phải chính là vì thế hay sao?”
Văn Xuân Tương còn định khuyên can, song trong lòng cũng đồng tình với ý kiến của Tạ Chinh Hồng.
Nếu không thể giải quyết trong một lần, thì e rằng mớ sắt vụn này sẽ còn nảy ra không ít mưu đồ xấu xa nữa.
“Vậy ngươi hãy cẩn thận.” Văn Xuân Tương buông tay Tạ Chinh Hồng ra, dù sao cũng có y ở đây, chẳng lẽ lại mặc cho tiểu hòa thượng bị kẻ khác bắt nạt ư?
“Mong Tạ đạo hữu thủ hạ lưu tình.” Như thể đã biết trước Tạ Chinh Hồng sẽ đáp ứng mình, Trảm Thương Sinh gật đầu cười nói.
“Mời.”
Tạ Chinh Hồng vươn hai tay, hai luồng linh khí cuồn cuộn hội tụ ở đầu ngón tay, một lớn một nhỏ, một trước một sau, lại phối hợp với nhau, trông giống như thể song sinh.
Đây chẳng qua là trò xiếc nhỏ, thực tế không có bao nhiêu uy lực.
Giống như bàn tay khổng lồ lúc trước vậy, ngay sau khi các tán tiên rời đi liền nhanh chóng tan biến, biện pháp ngăn chặn tiên nguyên chuyển hóa sao có thể kéo dài lâu, chẳng qua là lừa đám tán tiên trong lòng có quỷ mà thôi.
Nhưng trong mắt Trảm Thương Sinh, trò xiếc kiểu này dường như lại ẩn chứa thâm ý, y không thể xác định đây rốt cuộc là hư chiêu của Tạ Chinh Hồng hay thật sự có một pháp thuật chưa nghe bao giờ như vậy.
Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương khiến người ta sợ hãi, ngoại trừ vì thực lực của bản thân y, thứ khiến người ta sợ hãi hơn đó là y tinh thông mọi thứ, điều này nghĩa là mỗi chiêu pháp thuật ngươi tung ra, ở trong mắt người khác đều tràn ngập sơ hở.
Trảm Thương Sinh thoáng nhướn mày, bàn tay trống trơn bỗng xuất hiện một thanh trường kiếm đỏ như máu.
Vù —— Vù ——
Gió trong không khí trở nên mãnh liệt, không ngừng phát ra thanh âm. Nơi càng gần Trảm Thương Sinh thì gió càng dữ dội, chỉ tới gần một chút thôi thì ngay cả hô hấp cũng muôn phần khổ sở, như thể cả vùng đất trời này đều bị kiếm khí của y bao bọc.
Trường kiếm vừa xuất hiện, đám thành chủ Ninh Thụy Hàm lập tức lui về sau hơn ngàn dặm.
Sự vật trong phạm vi ngàn dặm vuông chung quanh trường kiếm chợt như thể cây lá úa tàn, lộ ra những khe nứt, chẳng mấy chốc đã bị một đạo kiếm quang vô hình đập nát, ầm ầm ầm ầm, hóa thành một đống vụn vỡ.
“Lợi hại.” Dù là Mục Đình kiến thức rộng rãi, cũng phải sửng sốt vì chiêu này.
Nếu như Trảm Thương Sinh cố ý làm thì y đã chẳng ngạc nhiên đến vậy.
Nhưng Mục Đình ở gần nên hiểu được đây không phải là Trảm Thương Sinh làm gì, mà vì kiếm trong tay y vừa xuất hiện, sát khí của kiếm đã tự động tạo thành hiệu quả cỡ này.
Nếu đổi thành Quý Hiết ở đây, hoàn toàn nắm giữ Trảm Thương Sinh trong tay, vậy thì sẽ là cảnh tượng ra sao đây?
Sức mạnh có được từ việc huyết tế vài trung thế giới còn nhiều hơn trăm ngàn năm khổ tu của bọn họ, chẳng trách Quý Hiết tình nguyện đối mặt với khả năng vạn kiếp bất phục, cũng phải phạm vào tội nghiệt nhường này.
Trảm Thương Sinh cầm kiếm trong tay, tùy ý vung một cái, nở nụ cười thong dong với Tạ Chinh Hồng, “Xin chỉ giáo cho.”
Dứt lời, thân hình Trảm Thương Sinh bất chợt biến mất, chỉ nháy mắt đã tới gần ngay trước người Tạ Chinh Hồng.
Ầm!
Tạ Chinh Hồng tung ra một chiêu Như Lai thần chưởng, đến bên cạnh Văn Xuân Tương, kéo Văn Xuân Tương bay xa mấy bước.
“Tiểu…..”
Văn Xuân Tương chưa kịp phản ứng thì tay liền bị Tạ Chinh Hồng nhét vào một nén hương đã đốt từ bao giờ.
“Tiền bối, ngươi thất thần gì vậy, chúng ta nên dâng hương thôi.” Trong tay Tạ Chinh Hồng cầm một nén hương tương tự, nở nụ cười với Văn Xuân Tương.
Chư Hành Vô Thường ấn trên người hắn đánh toàn lực ra ngoài, chặn ở ngay trước mặt Trảm Thương Sinh.
“Tạ Chinh Hồng!”
Trảm Thương SInh không ngờ giữa lúc đối chiến chính thức lại bị Tạ Chinh Hồng đùa giỡn một phen, nghiến răng nghiến lợi thốt ra cái tên này.
Nhan Kiều, Mục Đình và Tịnh Hỏa chắn ở trước mặt Trảm Thương Sinh, cười nói, “Quấy rầy đại điển song tu của người ta là sẽ bị sét đánh đấy.”
“Các hạ không cần sốt ruột, song tu đại điển hoàn thành rồi bần tăng sẽ tiếp tục đấu pháp với ngươi.” Khóe mắt Tạ Chinh Hồng cong cong, một tay cầm hương, một tay nắm bàn tay trống của Văn Xuân Tương, “Tiền bối, chúng ta đến rồi.”
Văn Xuân Tương nhìn đại đỉnh ngay trong tầm với, vẻ ngơ ngác trong mắt vẫn chưa rút đi, “Ngươi đồng ý đối chiến với y, là để khiến y nhường đường?”
“Tiền bối, lúc trước bần tăng có nói, ngày lành tháng tốt, không thể bỏ lỡ.” Tạ Chinh Hồng viện cớ, “Bây giờ rốt cuộc không còn vướng bận nào nữa, chúng ta không nên tiếp tục việc vẫn chưa hoàn thành sao?”
“Nào.”
Tạ Chinh Hồng cắm nén hương của mình trên đại đỉnh, ánh mắt ân cần nhìn Văn Xuân Tương.
Văn Xuân Tương ngây ngốc cắm hương lên.
“Đệ tử Tạ Chinh Hồng, dưới sự chứng kiến của Thiên Đạo, nguyện cùng Văn Xuân Tương kết làm đạo lữ song tu, cùng mưu trường sinh, sinh sinh tử tử, tuyệt chẳng phụ lòng.”
Văn Xuân Tương nở nụ cười thật tươi, vô số hình ảnh lần lượt hiện lên trước mắt y, cuối cùng dừng lại ở gương mặt của Tạ Chinh Hồng.
Bất kể tiểu hòa thượng rốt cuộc là ai, giờ phút này, người trước mắt chỉ là đạo lữ song tu của y mà thôi.
Thiên Đạo, Quý Hiết hay phi thăng, đều chẳng liên quan gì tới y.
Thiên thượng thiên hạ, vĩnh viễn chỉ có một Tạ Chinh Hồng!
“Được, ngươi nói đấy nhé.”
Dứt lời, đầu ngón tay hai người nhỏ ra một giọt máu, hòa vào hương trong đỉnh, theo khói xanh vương vất bay lên trời.
Hương thắp, máu nhỏ, thưa với trời cao, đạo tâm hứa thề, song tu đại điển đã thành.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi cạn mấy cái truyền thuyết cố sự rồi….. Hay thử viết Tây Sương Ký nhỉ?
Viết đi viết lại, cuối cùng vẫn quyết định hoàn thành đại điển song tu trước đã, tình hình cụ thể sẽ nói ở chương sau.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Thanh Dương đạo quan ngày càng nổi tiếng, người trong phạm vi trăm dặm hầu như đều biết nơi đây có đạo quan này, không chỉ quan chủ pháp lực cao cường mà các đồng tử thủ hạ cũng vô cùng lợi hại. Trừ tà bắt quỷ chưa từng thất bại, hơn nữa thu phí cũng không đắt, khiến bách tính chung quanh rất an tâm. Các quan gia phu nhân địa phương cũng đều đến Thanh Dương quan, hết mực thành kính.
Điều duy nhất khiến người ta thấy không hài lòng, có lẽ là không ít người muốn bái sư, nhưng người thành công lại ít ỏi chẳng được mấy.
Có bách tính ước tính, trong một ngàn người chỉ có hai ba người thành công thôi. Dù công tử của thái thú muốn đi học đạo thuật, cũng đều bỏ cuộc trở về, nói là không có cơ duyên. Vì thế mà người ta lại càng kính trọng, cảm thấy bọn họ không phải phường lừa đời lấy tiếng.
Nhưng thôn xóm dưới một ngọn núi khác thì lại không giống vậy.
Bách tính nơi khác vô cùng coi trọng thổ địa của mình, cố thổ khó rời chính là đạo lý như vậy đấy. Song dù lưu luyến quê hương thì cũng chẳng quang trọng bằng tính mạng mình. Ở một ngọn núi khác, tháng nào cũng có nam tử trẻ tuổi mất tích, nữ tử trẻ tuổi chết oan. Hầu như nhà nào cũng treo vải tang, bởi thế, dù không suy xét vì bản thân mình thì cũng phải suy xét vì con cái mình. Các thôn dân cắn răng, quyết định chuyển đến một ngọn núi khác.
“Quan chủ, ngọn núi khác yêu khí nặng như vậy, chúng ta cứ mặc kệ sao?” Thỏ yêu đồng tử hiếu kỳ hỏi.
“Ta vẫn chưa nắm chắc có thể đối phó được với chủ nhân của ngọn núi kia.” Phật Tử lắc đầu nói, “Hơn nữa núi nào có quy củ của núi ấy, thôn dân nơi khác không mời chúng ta qua, chúng ta không thể tùy tiện đi vào được. Ngươi là yêu quái, hẳn phải hiểu đạo lý này hơn ta chứ.”
“Còn chẳng phải là vì thấy những bách tính kia đáng thương hay sao?” Thỏ yêu thở dài bảo.
“Nhưng bọn họ cũng đâu có ý định nhờ giúp đỡ.” Phật Tử nói tiếp, “Nếu vậy thì những quan viên kia ăn bớt tiền của bách tính, còn quá đáng hơn cả yêu quái, ngươi cũng muốn đi giết những quan viên ấy sao? Bọn họ không cầu trợ, chúng ta tùy tiện ra tay, nếu không thể nhất kích tất sát, chờ chúng ta rời đi rồi, bọn họ sẽ bị phản kích càng nghiêm trọng hơn.”
Đám yêu tinh sống cùng Phật Tử trong đạo quan, cũng xem như đã thấy đủ loại nhân gian bách thái, đành phải gật đầu đồng tình.
Vài ngày sau, một kiếm hiệp đi ngang qua Thanh Dương quan, xin được tá túc một đêm.
Editor: Giờ mới biết phần ngoại truyện lần này là dựa theo phim Thiến Nữ U Hồn, mình cũng chưa có xem nên ko biết:v
Thính của Ma Hoàng lại rơi vãi rồi, chậc chậc…. À mà vẫn chưa xong đâu nhé, đập nhau tơi bời hết quyển này mới thôi, boss cuối còn chưa xuất hiện cơ mà:)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.