Quyển 2 - Chương 83: Đếm ngược thời gian nở hoa – 5
Thanh Khâu Thiên Dạ
17/07/2020
Khoe khoang tiểu hòa thượng xong, tiếp theo đương nhiên là chính sự.
Cho tới bây giờ, Văn Xuân Tương vẫn rất vừa lòng với hành vi khoe khoang của mình. Y có thể từ trong mắt đám người Mục Đình Hạ An Nghĩa nhìn ra sự tán thưởng và kiêng kị đối với tiểu hòa thượng. Vừa có thể chấn nhiếp bọn họ vừa có thể đạt được mục đích khoe mẽ, cớ gì mà lại không làm chứ?
“Quý Hiết dám lén lút ngáng chân ta, cùng là Ma Hoàng, bổn hoàng không cần phải nhẫn nhịn hắn.” Hạ An Nghĩa vỗ lên tay vịn ghế, cả giận nói.
Vinh Cẩm Thành nhíu mày, “Theo ta nghĩ, tên điên Quý Hiết kia ngoại trừ giở trò với mấy người chúng ta, những Ma Hoàng khác hoặc nhiều hoặc ít cũng nhận được một ít khiêu khích. Quý Hiết định trở thành cái đích để mọi người chỉ trích sao?”
“Có lẽ là nhàm chán chăng.” Mục Đình nghe Vinh Cẩm Thành và Hạ An Nghĩa nói xong thì tự hỏi một lát, “Quý Hiết mặc dù có làm chút chuyện, nhưng cũng không tính là khác người. Với tính cách của hắn thì ngược lại là rất bình thường. Trừ phi………” Mục Đình không lộ dấu vết liếc nhìn Văn Xuân Tương, “Trừ phi hắn muốn mượn cơ hội để che giấu mục đích khác.”
“Như vậy cũng khá có lý, nhưng hắn muốn che giấu điều gì?” Hạ An Nghĩa hỏi tiếp.
“Cái này sợ là chỉ có chính Quý Hiết mới biết được.” Mục Đình cười, “Ngươi nói có đúng không, Cửu Châu Ma Hoàng?”
Văn Xuân Tương không chút để ý liếc nhìn Mục Đình, “Bổn tọa vừa mới lấy lại tự do, có rất nhiều chuyện không rõ ràng.”
“Cũng phải.” Mục Đình cười với Văn Xuân Tương, “Nếu Cửu Châu Ma Hoàng không biết, vậy ta cũng không hỏi nữa.”
Ánh mắt Vinh Cẩm Thành đảo qua Mục Đình và Văn Xuân Tương, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ba người Mục Đình chung quy vẫn không tìm được nguyên cớ, đành phải tạm thời ở lại Khúc Ấm đảo.
Văn Xuân Tương mang theo Tạ Chinh Hồng đến ở trong động phủ, sau khi bố trí các loại trận pháp, vẻ mặt không kìm nén nữa, lập tức xụ xuống.
“Tiểu hòa thượng, ngươi nói xem Mục Đình rốt cuộc có biết Quý Hiết động tay động chân với bổn tọa hay không?” Văn Xuân Tương nhịn không được liền hỏi.
“Bách Hoa tửu kia, là do Quý Hiết đưa tới sao?” Tạ Chinh Hồng hỏi lại một câu.
Không xong!
Văn Xuân Tương thầm hối hận vì lời mình vừa thốt ra, lúc trước y vẫn gạt hắn không nói, sao giờ lại tự mình nói ra thế này?
“Chỉ là hoài nghi mà thôi.” Văn Xuân Tương nhanh chóng trấn định lại, gật đầu nói với Tạ Chinh Hồng.
“Bách Hoa tửu là do Lịch Hòa Quang đạo hữu đưa cho ta. Dù là thân phận thật của tiền bối, hay là hoa kỳ, đều không phải thứ mà Lịch đạo hữu có thể biết được. Bách Hoa tửu là do Cảnh Dĩ Phong đưa, nghe nói Cảnh Dĩ Phong trời xui đất khiến đi nhầm vào Tuyết Sa đại thế giới, e rằng khả năng Quy Hiết mượn tay Cảnh Dĩ Phong đưa Bách Hoa tửu tới là cao nhất.” Tạ Chinh Hồng vừa nói vừa khẽ thở dài, “Đây là một manh mối rõ ràng, Xuân Tương tiền bối cảm giác tiểu tăng sẽ không phát hiện ra sao?”
“Người biết được thân phận hoa yêu của bổn tọa chỉ có ngươi, Mục Đình và Nhan Kiều. Bổn tọa và Quý Hiết hầu như không hề có qua lại, hắn không thể nào tính toán thời gian hoa kỳ của bổn tọa rõ ràng như vậy được.” Văn Xuân Tương phản bác, đây cũng là điểm mà đến giờ y vẫn chưa hiểu nổi, nếu Quý Hiết biết được thân phận của y ngay từ đầu, vậy thì vì sao phải chờ tới bây giờ mới ra tay?
Trước đây Văn Xuân Tương luôn độc lai độc vãng, không phải là dễ xuống tay hơn bây giờ sao!
Hoặc là, Quý Hiết vốn không biết, thế nhưng sau này bởi vì vài người hay chuyện nào đó nên mới biết?
Mục Đình, Nhan Kiều và y đều chịu hạn chế của lời thề Đạo Tâm, không có khả năng nói ra bí mật của y.
Văn Xuân Tương suy nghĩ nát óc nhưng vẫn không ra, đành phải áp chế nỗi hoài nghi trong lòng. Nhưng Quý Hiết có liên quan đến Bách Hoa tửu kia, là sự thật dù có thế nào cũng không thoát được.
“Đợi khi đến Tuyết Sa đại thế giới là sẽ rõ thôi.” Văn Xuân Tương không muốn nghĩ nữa, liền phất tay nói.
“Ngài muốn đến nơi đó ư?” Tạ Chinh Hồng hiếu kỳ nói.
“Đương nhiên.” Sắc mặt Văn Xuân Tương trở nên dịu dàng không ít, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Tạ Chinh Hồng, “Nếu bổn tọa nói muốn dẫn ngươi đi gặp tám Ma Hoàng khác, thì dù có là chân trời góc bể, cũng nhất định sẽ khiến ngươi gặp được.”
Cảm xúc trên mặt Tạ Chinh Hồng cũng không có biến hóa, “Đa tạ tiền bối ưu ái.”
Ơ?
Y đã nói trắng ra như vậy rồi mà sao tiểu hòa thượng lại không thẹn thùng?
Đúng là đáng tiếc.
Văn Xuân Tương nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tạ Chinh Hồng, âm thầm nghĩ vậy.
Để bồi dưỡng tình cảm với tiểu hòa thượng, Văn Xuân Tương liền nghĩa chính ngôn từ mà ở cùng một gian động phủ với Tạ Chinh Hồng. Đối với chuyện này, Tạ Chinh Hồng không hề nói nửa chữ “Không”. Trước đây bọn họ cũng thường ở cùng một chỗ, giờ ở chung một động phủ thì có tính là gì?
Hành động này đặt ở trong mắt các tu sĩ khác trên Khúc Ấm đảo, liền càng khiến họ khẳng định phỏng đoán Văn Xuân Tương coi trọng Tạ Chinh Hồng.
Thời điểm La Sát Nữ đi tới, liền trùng hợp nghe được mấy tu sĩ đang thảo luận chuyện của Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương.
“Không ngờ Cửu Châu Ma Hoàng lại là một nhân vật tuyệt sắc như thế, quả thực là khiến người ta khó mà tin được.” Một Ma tu liên tục cảm thán.
Tuy rằng hắn chỉ nhìn lướt qua Văn Xuân Tương cùng đa số các tu sĩ khác, nhưng phong tư và khí độ hơn người kia vẫn khiến hắn hoa mắt thần mê. Hắn xưa nay luôn yêu thích mĩ sắc, hiện giờ lại càng nhớ mãi không quên.
Mấy tu sĩ bên cạnh hắn không nhìn thấy, lại sợ bị người khác nghe được, liền nhỏ giọng quát, “Ngươi không muốn sống nữa à, Ma Hoàng mà chúng ta cũng bàn luận được chắc? Ngươi muốn tìm chết thì tự đi chết một mình đi.”
“Ầy, ta chỉ nói thôi mà.” Ma tu nọ thấy mấy đồng bạn của mình đều tỏ vẻ hoảng hốt, liền vội vàng chuyển đề tài, “Kỳ thực Tạ Chinh Hồng cũng rất không tồi.”
“Trăm tuổi Hóa Thần, Phật tu kết ấn, tất nhiên là không tồi.” Một tu sĩ khác châm chọc nhìn hắn, “Ngươi đừng có đánh chủ ý lệch lạc nào, bằng không nếu xảy ra chuyện gì, người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi chính là Vạn Thánh Ma Hoàng.”
“Haiz, bọn họ tu vi cao thiên tư tốt thì thôi, sao ngoại hình lại còn xuất chúng như vậy chứ?” Dáng vẻ đúng theo thẩm mỹ của hắn luôn. Tu sĩ yêu thích mĩ sắc âm thầm tiếc nuối trong lòng, nếu hai người này một không phải Ma Hoàng, một không phải Phật tu kết ấn, vậy thì tốt biết bao.
“Nếu người ta tu vi không cao thiên tư không tốt, với dung mạo và khí độ của bọn họ, e là sớm đã bị kim ốc tàng kiều rồi, đâu đến lượt ngươi trông thấy?”
(Kim ốc tàng Kiều: một câu thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là nhà vàng cất người đẹp. Ở đây ý nói nếu hai người không có tu vi cao thiên tư tốt, thì đã bị kẻ khác mang về giữ làm của riêng.)
“Có đôi khi, ta rất hâm mộ La Sát Ma Tôn, môn nhân của nàng ta trải rộng khắp các thế giới lớn nhỏ, muốn tiểu mỹ nhân gì cũng có. Nghe nói hai lần trước, còn có mấy tên Phật tu quỳ gối dưới váy thạch lựu của nàng ta đấy?”
(Quỳ gối dưới váy thạch lựu là câu tục ngữ Trung Quốc để chỉ sự sùng bái khuynh đảo của nam tử đối với những nữ tử phong lưu.)
“Mà này, La Sát Ma Tôn cũng sắp tới kỳ Độ Kiếp rồi nhỉ. Ma Hoàng cứ cách mấy ngàn năm lại đổi một lần, các ngươi nói xem nàng ta có hi vọng không?”
“Ta thấy hi vọng không lớn đâu.” Một tu sĩ vẫn không lên tiếng thoáng suy nghĩ rồi nói, “Tu vi của nàng ta mặc dù tăng nhanh, nhưng dù sao vẫn không phải do chính mình tu luyện được, muốn chuyển hóa tu vi kia thành của mình e là phải phí tâm cố sức. Hơn nữa, nếu nàng ta trở thành Ma Hoàng, môn nhân của nàng ta chẳng phải sẽ càng thêm ngang ngược hay sao? Đến lúc đó chúng ta ai còn dám hái hoa ngắt cỏ nữa, bằng không vừa không cẩn thận liền chết trong tay môn nhân nàng ta.”
“Nói có lý, có lý.” Mấy tu sĩ nghĩ đến tình trạng của những đối tượng bị môn nhân của La Sát Nữ thải bổ, không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán.
Mỹ nhân rắn rết như vậy, vẫn nên càng ít càng tốt.
“Kẻ nào đang ở đó?” Một tu sĩ bỗng nhiên quay đầu hướng về phía sau quát lớn, đợi đến khi hắn thấy rõ người tới, sắc mặt liền trắng bệch như tờ giấy.
“La……. La Sát……. Ma Tôn tha mạng!”
Không đợi bọn họ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, bọn họ liền trơ mắt nhìn tay mình lộ ra xương cốt, huyết nhục mất hết, Nguyên Anh trong thân thể cũng dần dần héo rút.
Không qua bao lâu, những người nọ liền biến thành một đống xương trắng.
“Bàn tán về người khác, thì cũng nên tìm chỗ không có ai.” La Sát Nữ đau lòng nhìn bộ móng bị nhuốm đỏ của mình, nhẹ giọng cười, “Ta có làm được Ma Hoàng hay không, đương nhiên chỉ có mình ta biết!”
Đêm khuya thanh tĩnh.
Mục Đình không mời mà tự đến.
“Ban ngày nói còn chưa đủ hay sao mà đêm hôm lại muốn tới đây nói chuyện?” Văn Xuân Tương liếc nhìn Mục Đình, đau lòng nhìn Tạ Chinh Hồng đứng dậy từ mặt đất.
Công khóa buổi tối của tiểu hòa thượng mới làm được một nửa liền bị cắt ngang, lát nữa lại phải bắt đầu lại.
Đáng thương.
Mục Đình nhìn vẻ ghét bỏ trên mặt Văn Xuân Tương, lại nhìn về chỗ ánh mắt y hướng tới, nhất thời trong lòng dâng lên một nỗi ưu thương quen thuộc.
…….Hình như lúc Nhan Kiều và đạo lữ của mình là Tịnh Hỏa hoàn thành đại điển song tu, ánh mắt cũng giống như của Văn Xuân Tương vậy.
Chẳng lẽ hai Ma Hoàng linh thực thành tinh này đều lo thọ nguyên của mình quá dài, cho nên mới cố ý tìm đạo lữ bầu bạn sao?
“Ban ngày ta có rất nhiều thứ còn chưa nói, ngươi cũng không phải là không biết mà.” Mục Đình buồn bực thở dài. Trước kia y còn từng phiền não vì lời thề Đạo Tâm giữa ba người, hiện tại thì lại thấy có điểm may mắn. Bằng không, bây giờ chẳng phải là ngay cả một người có thể nói chuyện được y cũng không có hay sao?
“Tiểu hòa thượng đáng tín nhiệm, ngươi có chuyện gì thì cứ hỏi đi.” Văn Xuân Tương vẫy tay với Tạ Chinh Hồng, Tạ Chinh Hồng ngoan ngoãn đi đến phía sau Văn Xuân Tương, hai người dùng biểu tình y hệt nhau cùng nhìn Mục Đình.
……..Y vẫn nên nói ngắn gọn thôi.
“Lúc trước Nhan Kiều có truyền tin, bảo là ngươi không cẩn thận uống phải Bách Hoa tửu.” Mục Đình khẳng định.
“Cái tên Nhan Kiều lắm mồm này!” Văn Xuân Tương khó khăn nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, “Không sai, đúng là ta uống phải Bách Hoa tửu.”
“Ồ, chẳng trách.” Ánh mắt Mục Đình nhìn về phía Tạ Chinh Hồng tràn ngập vẻ chế nhạo, “Như vậy xem ra, mục tiêu của Quý Hiết hẳn là ngươi, đám Vinh Cẩm Thành chỉ thuần túy bị kéo đến làm tấm bia chuyển dời tầm mắt thôi.”
“Bổn tọa đâu có liên quan gì tới hắn.” Văn Xuân Tương thầm giật mình hiểu ra gì đó, song vẫn không nói ra.
“Vậy hiện tại chúng ta không ngại nói những chuyện mà chúng ta đều có liên quan nhé.” Mục Đình ngẩng đầu nhìn Tạ Chinh Hồng, “Tạ tiểu hữu, việc này không thoát được can hệ với ngươi, mời ngồi xuống nói chuyện.”
Tạ Chinh Hồng ngẩn người, liền ngồi xuống sát cạnh Văn Xuân Tương.
“Sao việc này còn liên quan tới cả tiểu hòa thượng?” Văn Xuân Tương mặc dù rất vui vẻ vì Tạ Chinh Hồng kề sát gần mình như vậy, nhưng vừa nghĩ đến chuyện tiểu hòa thượng lại bị cuốn vào cuộc tranh đấu cấp bậc Ma Hoàng, liền cảm thấy đau đầu không thôi.
Cẩn thận ngẫm lại, tiểu hòa thượng dường như bẩm sinh đã có bản lĩnh hấp dẫn phiền toái dính vào rắc rối.
Hơn nữa, mức độ của phiền toái còn vượt xa năng lực của bản thân tiểu hòa thượng. Thế nhưng đến cuối cùng, ngược lại chỉ có một mình tiểu hòa thượng chiếm lợi. Quả nhiên là ứng với câu “Phú quý hiểm trung cầu”. Nhưng càng là như thế, trong lòng Văn Xuân Tương lại càng bất an.
Một lần hai lần đều là do khí vận xui khiến, thế nhưng về sau sẽ còn có vô số lần. Chỉ cần có một lần vận khí của tiểu hòa thượng không tốt, thì tiểu hòa thượng còn giữ được mạng không đây?
Càng quan tâm tới Tạ Chinh Hồng, Văn Xuân Tương lại càng để ý tới vận khí của hắn.
“Đây cũng không phải chuyện mà ta có thể khống chế.” Mục Đình thấy Văn Xuân Tương như vậy, ngược lại còn cười, “Các ngươi còn nhớ La Sát Nữ không?”
Tạ Chinh Hồng gật đầu, “Khi ở Đạo Xuân trung thế giới, chính cô ta đã ra tay tương trợ, nghe nói là phụng lệnh của Ma Hoàng ngài.”
“Không sai.” Mục Đình gật đầu, nói với Văn Xuân Tương, “Cũng không phải ta thành tâm tìm người đi cứu ngươi, giúp ngươi chỉ là nhân tiện mà thôi.”
“Chuyện này ta đương nhiên biết.” Văn Xuân Tương gật đầu theo lý đương nhiên, quan hệ giữa y và Mục Đình vẫn chưa tốt đến mức đó.
“Ta sắp lịch kiếp, tu vi không ổn định, cũng đã bị mấy tên Ma Tôn dưới trướng phát hiện. Bọn chúng hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít động tác, thế nhưng chỉ có La Sát Nữ là khiến ta không an tâm nhất.” Mục Đình lắc đầu như thể buồn rầu, thế nhưng khóe môi y lại vẫn giương lên, “Vừa lúc biết ngươi sắp thoát ra, để quan sát động tĩnh của La Sát Nữ, ta liền phái ả ta đến Đạo Xuân trung thế giới để tìm manh mối của ngươi.”
“Vậy ngươi nhất định là hoàn toàn không đạt được mục đích rồi.” Văn Xuân Tương đánh giá Mục Đình từ trên xuống dưới, nói.
“Ha ha, đúng vậy.” Mục Đình cười ha ha, “La Sát Nữ rất thông minh, ả biết ta nghi ngờ ả, cho nên khi đến Đạo Xuân trung thế giới, ả ta chưa từng động thủ làm bất cứ chuyện gì. Thế nhưng càng như vậy, ả ta lại càng có vẻ khả nghi. Nếu ta không nhầm, e là thời điểm đó, La Sát Nữ muốn dụ dỗ vị Tạ tiểu hữu bên cạnh người nhỉ.”
Văn Xuân Tương quay đầu nhìn Tạ Chinh Hồng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Mục Đình, “Tiểu hòa thượng nhà ta cũng không phải kẻ nào cũng có thể bắt đi.” Đương nhiên, thời điểm ả Mạnh Tân Huyên kia ở trước mặt tiểu hòa thượng xoát cảm giác tồn tại, y vẫn còn nhớ đấy!
Tạ Chinh Hồng bỗng dưng thấy hơi hơi lạnh.
“Chuyện đó có lẽ cũng nằm ngoài ý liệu của ả ta. Phải biết rằng, ả vừa khống chế con rối phân thân của mình đi đến trung thế giới, lại vừa dùng bản thể dan díu với mấy tên đệ tử Phật tu. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, đã có năm đệ tử nội môn Phật tu vì ả mà rơi vào Ma đạo, trở thành môn nhân của ả. Vị này nhà ngươi thì lại tâm chí kiên định, chẳng hề bị ảnh hưởng.” Mục Đình khen ngợi.
“Đó là đương nhiên.” Văn Xuân Tương kiêu ngạo trả lời.
“A Di Đà Phật.” Tạ Chinh Hồng thật sự không biết nên nói gì cho phải, đành thấp giọng niệm một câu như vậy.
“Nhưng mà ta cũng không phải ăn chay, pháp thuật để im hơi lặng tiếng theo dõi hướng đi của La Sát Nữ cũng không phải không có, phiền thì có phiền một ít, nhưng ta thật sự tìm ra được vài thứ, có hứng thú nghe một chút không?” Mục Đình nói đến phần quan trọng.
“Ồ?” Văn Xuân Tương ung dung.
“Phúc Chân, các ngươi có biết Phật tu này không?” Mục Đình nhìn về phía Tạ Chinh Hồng, hỏi.
Văn Xuân Tương cúi đầu suy nghĩ, cái tên này hình như y không quen thuộc lắm.
“Có biết.” Tạ Chinh Hồng gật đầu, nói đơn giản thuật lại chân tướng “Tiền bối, năm đó khi bần tăng mới tới Tà Dương đại thế giới, đã từng đến di phủ của Minh Tâm thiền sư để thám hiểm. Phúc Chân cũng ở đó, từng chạm mặt với bần tăng. Lúc ấy, hắn biểu diễn một thuật pháp trước mặt bần tăng, mượn Phật tính của Xá Lợi để khiến tu vi Ma Phật của mình biến mất, biến thành Phật tu chính đạo. Mà mấy ngày trước, vài vị đệ tử Phật tu của Pháp Tướng tông gửi thiệp mời bần tăng đến trao đổi luận đạo, người đầu lĩnh trong đó cũng chính là Phúc Chân.”
“Nói vậy, kẻ này không có ý tốt với tiểu hòa thượng.” Văn Xuân Tương nhíu mày khẳng định. “Danh tiếng của Phúc Chân hiện tại không nhỏ, có người thậm chí còn đem hắn so sánh với Bàn Nhược thiền sư.” Mục Đình nói tiếp, “Lai lịch của hắn vô cùng bí ẩn, song ta lại tra được hắn có chút liên quan với Tuyết Sa đại thế giới, chỉ e là đã nguyện trung thành với Quy Hiết. Đương nhiên từ khi vị này nhà ngươi ở đại hội trao đổi lâm trận bỏ chạy, hiện tại tiếng tăm của hắn càng nâng thêm một tầng, danh vọng không nhỏ.”
“Lâm trận bỏ chạy?” Văn Xuân Tương bị bốn chữ này chọc tức muốn ngã ngửa, “Sao lại nói vậy?” Tiểu hòa thượng nhà y có thể xưng là số một số hai trong thế hệ trẻ của đệ tử Phật tu, hắn đi đối mặt với lũ lừa trọc kia mà cũng có thể đặt bốn chữ này cạnh hắn sao?!
Tạ Chinh Hồng thoáng trầm ngâm một chốc, rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Tiền bối, thực ra lời này cũng không thể tính là sai. Ngày đó bần tăng đúng thật là mới được một nửa đã rời đi.” Sau này bị truyền thành như vậy, có vẻ cũng rất bình thường thôi.
“Sai mười phần ra ấy.” Văn Xuân Tương cười lạnh.
Y đương nhiên biết tiểu hòa thượng bởi vì đâu mới rời đi, nói đến nói đi đều là vì cái sự xui xẻo của y!
Truy rõ ngọn nguồn, kỳ thực lỗi của y khá lớn.
Nhưng Văn Xuân Tương cũng không cảm thấy đây là lỗi của mình.
Đám lừa trọc Phật tu kia không ngoan ngoãn đi gõ chuông niệm kinh, chỉ biết bày mấy cái trò đường ngang ngõ tắt này, đúng là không biết xấu hổ.
“Giữa Phúc Chân và La Sát Nữ hình như có chút giao dịch, cụ thể thì ta vẫn chưa tra được.” Mục Đình thở dài, dường như có chút tiếc nuối, “Đúng lúc ta cũng thấy số lượng Ma Tôn dưới trướng ta hơi nhiều, một khi bọn chúng không an phận, vừa hay có thể lấy để lấp bụng.” Sau khi lịch kiếp, y sẽ đói bụng. Mặc dù đời này đã thành người, nhưng y vẫn kế thừa thực đơn của tiên thiên ma vật.
“Vậy thì ăn hết đi.” Văn Xuân Tương nhìn Mục Đình nói, tránh để sau này ả La Sát Nữ kia lại đánh chủ ý lên tiểu hòa thượng.
Kẻ nào dám cướp người với y thì đều ngoan ngoãn thân tử đạo tiêu đi!
“Mặt khác, Ngọc Tuyền động thiên hình như cũng sắp mở ra, Phúc Chân có khả năng sẽ đi.” Mục Đình tiếp tục nói, “Ngươi hẳn là cần nó nhỉ, vừa lúc một công đôi việc. Nếu ngươi tự mình đi, vậy ta liền không cần phái người đến điều tra nữa.”
Tạ Chinh Hồng nghe được bốn chữ “Ngọc Tuyền động thiên”, nhất thời nhớ tới Văn Xuân Tương khi say rượu từng nói những lời này.
“Xin hỏi Ma Hoàng, Ngọc Tuyền động thiên là cái gì?”
“Ngọc Tuyền động thiên ấy hả, nói nó là động thiên cũng không sai, mà nói nó không phải động thiên thực ra cũng không sai. Đại khái xem như một bán thành phẩm đi.” Mục Đình nghĩ, chỉ vào Văn Xuân Tương nói, “Về vấn đề này, y hiểu rõ hơn đấy.”
Văn Xuân Tương thấy Tạ Chinh Hồng nhìn mình như vậy, liền ngoan ngoãn nói hết ra những gì mình biết, dù sao y cũng đã hạ quyết tâm lần này nở hoa phải làm tiểu hòa thượng, như vậy hiện tại nói ra cũng không sao.
“Ngọc Tuyền động thiên còn được gọi là Phật Môn động thiên, là thứ mà vô số tông môn đều muốn có được, nhất là Phật tu.” Văn Xuân Tương mở đầu, những lời sau đó cũng rất thuận lợi nói tiếp, “Nó xuất thế khoảng một ngàn năm một lần, bởi vì người đầu tiên phát hiện nó tên là Ngọc Tuyền đạo nhân, nên liền lấy Ngọc Tuyền làm tên.”
“Song mấy lần trước Ngọc Tuyền động thiên xuất thế, lần nào cũng bị Văn Xuân Tương cướp đến tay.” Mục Đình nói xen vào một câu.
“Ngọc Tuyền động thiên có chỗ nào đặc dị ư?” Tạ Chinh Hồng hỏi tiếp.
“Sức phòng ngự của nó có thể nói là đứng đầu.” Văn Xuân Tương suy nghĩ, nhẹ giọng nói, “So với gọi nó là động thiên, chẳng bằng gọi nó là tiên khí. Nó có một khí linh hạch tâm khống chế bên trong, chỉ cần được khí linh hạch tâm này thừa nhận, liền tạm thời đạt được quyền chi phối Ngọc Tuyền động thiên. Nhưng quyền chi phối cũng có hạn chế thời gian, thời gian hết, khí linh sẽ tự động rời đi, Ngọc Tuyền động thiên cũng biến mất, phải chờ một ngàn năm tiếp theo mới xuất hiện. Mà quyền chi phối của hai lần trước, đều là ta lấy được.”
“Vậy tiền bối hẳn là rất có ưu thế.” Sắc mặt Tạ Chinh Hồng dịu đi một ít, thật lòng tán dương.
Văn Xuân Tương khoát tay, “Đâu có, khí linh kia trở mặt không nhận người, hình thái mỗi lần đều không giống nhau, muốn tìm được nó cũng vô cùng khó khăn, hai lần trước, bổn tọa chẳng qua là đầu cơ trục lợi thôi.”
Tạ Chinh Hồng có hơi khó hiểu.
Trên mặt Văn Xuân Tương không khỏi lộ ra một nụ cười, có chút tự đắc, “Nó ngụy trang vô cùng lợi hại, bổn tọa cũng không nhìn thấy được nó. Thế nhưng lúc đó bởi vì hoa kỳ của bổn tọa sắp đến, tâm tình có hơi táo bạo, cho nên trong Ngọc Tuyền động thiên phàm là thứ mắt thường có thể thấy được, đều bị bổn tọa phá hủy.”
Ma khí tàn sát sạch sẽ trong ngoài Ngọc Tuyền động thiên một lần, tu sĩ trong động thiên bị Văn Xuân Tương bức bách đào tẩu, cuối cùng trong động thiên chỉ có mình khí linh lành lặn nguyên vẹn đứng đó. Thứ duy nhất không bị ma khí của Văn Xuân Tương phá hủy, đương nhiên chính là hạch tâm của Ngọc Tuyền động thiên này.
Sau khi Văn Xuân Tương có được quyền chi phối Ngọc Tuyền động thiên, liền lẳng lặng ở đó vượt qua hai lần hoa kỳ của mình.
Khí linh của Ngọc Tuyền động thiên đối với y thì càng giận mà không dám nói gì.
Chỉ vì Văn Xuân Tương nở hoa, ma khí liền phô thiên cái địa tàn sát bừa bãi hết thảy bên trong Ngọc Tuyền động thiên, gần như hủy sạch thiên tài địa bảo, ngay cả linh mạch trong đất cũng bị thôn phệ hầu như không còn gì.
Kết quả hoa kỳ của Văn Xuân Tương vừa qua đi, ma khí của y trở nên lợi hại hơn, khí linh của Ngọc Tuyền động thiên thì ngược lại, phải mất thời gian một ngàn năm sửa sang tu chỉnh lại động thiên một lần nữa. Như vậy, khí linh mà thích Văn Xuân Tương thì mới là kỳ quặc quái gở!
Khi Văn Xuân Tương nở hoa lần hai xong, khí linh đã nói, lần sau sẽ tình nguyện giả chết không để cho Văn Xuân Tương tìm được nữa.
Đương nhiên, chuyện đó, không cần nói với tiểu hòa thượng làm gì.
“Trong Ngọc Tuyền động thiên kia ngoại trừ thiên tài địa bảo, còn có không ít linh thảo vật liệu thích hợp cho Phật tu sử dụng, một vài thứ đã tuyệt tích trên chợ thì trong Ngọc Tuyền động thiên cũng có. Thậm chí từng có một Phật tu tìm được một quyển công pháp Phật tu thất truyền đã lâu trong Ngọc Tuyền động thiên.” Mục Đình bổ sung, “Bởi vậy, không ít Phật tu đều cho rằng, Ngọc Tuyền động thiên này hẳn là do một vị đại năng có duyên với Phật lưu lại.
Đáng tiếc Văn Xuân Tương lại là kẻ mà thứ gì Phật tu coi trọng, y liền muốn cướp.
Đoạt đi vô số công pháp điển tịch còn chưa đủ, cả Ngọc Tuyền động thiên cũng đoạt luôn, kéo đến cừu hận của vô số Phật tu.
“Nơi Ngọc Tuyền động thiên mở ra không cố định, địa điểm mở ra lần này là Cô Đăng đại thế giới nơi có Tam Luận tông, hơn nữa còn cách vị trí của Tam Luận tông rất gần. Quyền sở hữu Ngọc Tuyền động thiên lần này, các Phật tu quyết phải có bằng được.” Mục Đình nói, “Tên Phúc Chân kia và La Sát Nữ cũng giao dịch vài thứ. Đại khái cũng là muốn đến Ngọc Tuyền động thiên thử thời vận.”
“Ngọc Tuyền động thiên lần này, vẫn sẽ do bổn tọa sở hữu.” Văn Xuân Tương đứng dậy, cười với Tạ Chinh Hồng, “Tiểu hòa thượng, ngươi nhìn nhé.”
Dứt lời, Văn Xuân Tương nhanh chóng biến hóa.
“A Di Đà Phật.”
Một nam tử mặc truy y, tướng mạo ôn hòa thanh tú hướng về phía Tạ Chinh Hồng chắp tay, “Bần tăng Bàn Nhược, xin chào Tạ đạo hữu.” (Truy y là áo làm bằng lụa thâm mà các nhà sư thường mặc.)
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
“Thư đề cử? Không viết, không viết!” Tôn Ngộ Không liên tục xua tay, “Lão Tôn đã mấy trăm năm không chạm vào bút rồi.”
“Đại Thánh hà tất phải cự tuyệt nhanh như vậy?” Phật Tử hổ yêu cười nói, “Tiểu yêu một lòng cầu đạo, mong Đại Thánh thông cảm cho.”
“Lão Tôn ta với ngươi không quen biết, giúp ngươi làm gì, ngươi cũng đâu phải khỉ cái, không giúp không giúp.” Tôn Ngộ Không xua tay liên tục, “Lão Tôn ta còn phải đi khất thực đây này?”
“Chỗ tiểu yêu có màn thầu củ cải, còn có chuối tiêu và đào tiên nữa.” Phật Tử hổ yêu trả lời.
Bước chân của Tôn Ngộ Không lập tức dừng lại.
“Chuối tiêu và đào tiên?” Tôn Ngộ Không gãi tóc, “Ngươi nói thật chứ? Lão Tôn ta tìm hơn ngàn dặm, đâu có thấy cái cây nào ra quả!”
Phật Tử hổ yêu cười cười, “Nơi này từng là nấm mồ, âm khí rất nặng, cây ăn quả trồng không sống nổi. Mấy thứ của ta là mang từ một ngọn núi khác đến. Xin Đại Thánh vui lòng nhận lấy.”
Chuối tiêu và đào tiên mà Phật Tử hổ yêu lấy ra đều tươi ngon căng mọng, nhìn vào rất muốn cắn một miếng.
Từ khi bị đè dưới Ngũ Chỉ sơn, ăn thuốc sắt uống nước đồng, trên hành trình hộ tống Đường Tăng lấy kinh cũng rất ít chú trọng chuyện ăn uống. Nhưng bây giờ chuối tiêu vàng tươi và đào tiên mọng nước đặt ngay trước mặt hắn, nếu hắn không ăn một ít, thì quá không đúng Hầu đạo.
(Khi Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Chỉ sơn, đã bị Phật Tổ bắt ăn thuốc sắt, uống nước hòa với đồng.)
“Không phải lão Tôn ta không viết giúp ngươi, nhưng thật sự là không có cách nào viết được. Lão Tôn ta cũng không ngại nói cho ngươi, mấy chữ đó ta nhận được, nhưng bảo ta viết thì không viết nổi. Năm đó lão Tôn ta đại náo thiên cung, đắc tội toàn bộ tám mươi mốt lộ thần tiên, có viết cũng vô dụng thôi. Nhưng ta lại có ông anh Ngưu Ma vương, giao tình với lão Tôn ta cũng không tệ. Song bây giờ không biết đã chuyển đến chỗ nào rồi.” Tôn Ngộ Không nhìn chằm chằm chuối và đào không chớp mắt.
“Việc này……. Nếu Đại Thánh không ghét bỏ, có thể cho tiểu yêu đồng hành cùng các vị một đoạn được không, đến khi nào tiểu yêu tìm được địa chỉ của Ngưu Ma Vương đại vương thì sẽ rời đi.” Phật Tử hổ yêu đưa thứ trên tay cho Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không cắn một miếng đào, lại cắn một miếng chuối, thầm nghĩ tiểu yêu này cũng chẳng có bản lĩnh gì. Trước đây sư phụ cứ ghét lão Tôn ta giết quá nhiều yêu quái, giờ mang tên này về vừa hay có thể chặn miệng sư phụ!
“Được, đi theo ta.”
“Báo báo báo cáo đại vương, tên hổ yêu kia làm phản rồi!” Một tiểu yêu lộn nhào một vòng đến trước mặt Bạch Cốt Tinh, la lớn.
Editor: Miền Bắc chuyển lạnh rồi, bà con cẩn thận đừng để bị ốm nha, tui ốm rồi nè ……
Cho tới bây giờ, Văn Xuân Tương vẫn rất vừa lòng với hành vi khoe khoang của mình. Y có thể từ trong mắt đám người Mục Đình Hạ An Nghĩa nhìn ra sự tán thưởng và kiêng kị đối với tiểu hòa thượng. Vừa có thể chấn nhiếp bọn họ vừa có thể đạt được mục đích khoe mẽ, cớ gì mà lại không làm chứ?
“Quý Hiết dám lén lút ngáng chân ta, cùng là Ma Hoàng, bổn hoàng không cần phải nhẫn nhịn hắn.” Hạ An Nghĩa vỗ lên tay vịn ghế, cả giận nói.
Vinh Cẩm Thành nhíu mày, “Theo ta nghĩ, tên điên Quý Hiết kia ngoại trừ giở trò với mấy người chúng ta, những Ma Hoàng khác hoặc nhiều hoặc ít cũng nhận được một ít khiêu khích. Quý Hiết định trở thành cái đích để mọi người chỉ trích sao?”
“Có lẽ là nhàm chán chăng.” Mục Đình nghe Vinh Cẩm Thành và Hạ An Nghĩa nói xong thì tự hỏi một lát, “Quý Hiết mặc dù có làm chút chuyện, nhưng cũng không tính là khác người. Với tính cách của hắn thì ngược lại là rất bình thường. Trừ phi………” Mục Đình không lộ dấu vết liếc nhìn Văn Xuân Tương, “Trừ phi hắn muốn mượn cơ hội để che giấu mục đích khác.”
“Như vậy cũng khá có lý, nhưng hắn muốn che giấu điều gì?” Hạ An Nghĩa hỏi tiếp.
“Cái này sợ là chỉ có chính Quý Hiết mới biết được.” Mục Đình cười, “Ngươi nói có đúng không, Cửu Châu Ma Hoàng?”
Văn Xuân Tương không chút để ý liếc nhìn Mục Đình, “Bổn tọa vừa mới lấy lại tự do, có rất nhiều chuyện không rõ ràng.”
“Cũng phải.” Mục Đình cười với Văn Xuân Tương, “Nếu Cửu Châu Ma Hoàng không biết, vậy ta cũng không hỏi nữa.”
Ánh mắt Vinh Cẩm Thành đảo qua Mục Đình và Văn Xuân Tương, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ba người Mục Đình chung quy vẫn không tìm được nguyên cớ, đành phải tạm thời ở lại Khúc Ấm đảo.
Văn Xuân Tương mang theo Tạ Chinh Hồng đến ở trong động phủ, sau khi bố trí các loại trận pháp, vẻ mặt không kìm nén nữa, lập tức xụ xuống.
“Tiểu hòa thượng, ngươi nói xem Mục Đình rốt cuộc có biết Quý Hiết động tay động chân với bổn tọa hay không?” Văn Xuân Tương nhịn không được liền hỏi.
“Bách Hoa tửu kia, là do Quý Hiết đưa tới sao?” Tạ Chinh Hồng hỏi lại một câu.
Không xong!
Văn Xuân Tương thầm hối hận vì lời mình vừa thốt ra, lúc trước y vẫn gạt hắn không nói, sao giờ lại tự mình nói ra thế này?
“Chỉ là hoài nghi mà thôi.” Văn Xuân Tương nhanh chóng trấn định lại, gật đầu nói với Tạ Chinh Hồng.
“Bách Hoa tửu là do Lịch Hòa Quang đạo hữu đưa cho ta. Dù là thân phận thật của tiền bối, hay là hoa kỳ, đều không phải thứ mà Lịch đạo hữu có thể biết được. Bách Hoa tửu là do Cảnh Dĩ Phong đưa, nghe nói Cảnh Dĩ Phong trời xui đất khiến đi nhầm vào Tuyết Sa đại thế giới, e rằng khả năng Quy Hiết mượn tay Cảnh Dĩ Phong đưa Bách Hoa tửu tới là cao nhất.” Tạ Chinh Hồng vừa nói vừa khẽ thở dài, “Đây là một manh mối rõ ràng, Xuân Tương tiền bối cảm giác tiểu tăng sẽ không phát hiện ra sao?”
“Người biết được thân phận hoa yêu của bổn tọa chỉ có ngươi, Mục Đình và Nhan Kiều. Bổn tọa và Quý Hiết hầu như không hề có qua lại, hắn không thể nào tính toán thời gian hoa kỳ của bổn tọa rõ ràng như vậy được.” Văn Xuân Tương phản bác, đây cũng là điểm mà đến giờ y vẫn chưa hiểu nổi, nếu Quý Hiết biết được thân phận của y ngay từ đầu, vậy thì vì sao phải chờ tới bây giờ mới ra tay?
Trước đây Văn Xuân Tương luôn độc lai độc vãng, không phải là dễ xuống tay hơn bây giờ sao!
Hoặc là, Quý Hiết vốn không biết, thế nhưng sau này bởi vì vài người hay chuyện nào đó nên mới biết?
Mục Đình, Nhan Kiều và y đều chịu hạn chế của lời thề Đạo Tâm, không có khả năng nói ra bí mật của y.
Văn Xuân Tương suy nghĩ nát óc nhưng vẫn không ra, đành phải áp chế nỗi hoài nghi trong lòng. Nhưng Quý Hiết có liên quan đến Bách Hoa tửu kia, là sự thật dù có thế nào cũng không thoát được.
“Đợi khi đến Tuyết Sa đại thế giới là sẽ rõ thôi.” Văn Xuân Tương không muốn nghĩ nữa, liền phất tay nói.
“Ngài muốn đến nơi đó ư?” Tạ Chinh Hồng hiếu kỳ nói.
“Đương nhiên.” Sắc mặt Văn Xuân Tương trở nên dịu dàng không ít, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Tạ Chinh Hồng, “Nếu bổn tọa nói muốn dẫn ngươi đi gặp tám Ma Hoàng khác, thì dù có là chân trời góc bể, cũng nhất định sẽ khiến ngươi gặp được.”
Cảm xúc trên mặt Tạ Chinh Hồng cũng không có biến hóa, “Đa tạ tiền bối ưu ái.”
Ơ?
Y đã nói trắng ra như vậy rồi mà sao tiểu hòa thượng lại không thẹn thùng?
Đúng là đáng tiếc.
Văn Xuân Tương nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tạ Chinh Hồng, âm thầm nghĩ vậy.
Để bồi dưỡng tình cảm với tiểu hòa thượng, Văn Xuân Tương liền nghĩa chính ngôn từ mà ở cùng một gian động phủ với Tạ Chinh Hồng. Đối với chuyện này, Tạ Chinh Hồng không hề nói nửa chữ “Không”. Trước đây bọn họ cũng thường ở cùng một chỗ, giờ ở chung một động phủ thì có tính là gì?
Hành động này đặt ở trong mắt các tu sĩ khác trên Khúc Ấm đảo, liền càng khiến họ khẳng định phỏng đoán Văn Xuân Tương coi trọng Tạ Chinh Hồng.
Thời điểm La Sát Nữ đi tới, liền trùng hợp nghe được mấy tu sĩ đang thảo luận chuyện của Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương.
“Không ngờ Cửu Châu Ma Hoàng lại là một nhân vật tuyệt sắc như thế, quả thực là khiến người ta khó mà tin được.” Một Ma tu liên tục cảm thán.
Tuy rằng hắn chỉ nhìn lướt qua Văn Xuân Tương cùng đa số các tu sĩ khác, nhưng phong tư và khí độ hơn người kia vẫn khiến hắn hoa mắt thần mê. Hắn xưa nay luôn yêu thích mĩ sắc, hiện giờ lại càng nhớ mãi không quên.
Mấy tu sĩ bên cạnh hắn không nhìn thấy, lại sợ bị người khác nghe được, liền nhỏ giọng quát, “Ngươi không muốn sống nữa à, Ma Hoàng mà chúng ta cũng bàn luận được chắc? Ngươi muốn tìm chết thì tự đi chết một mình đi.”
“Ầy, ta chỉ nói thôi mà.” Ma tu nọ thấy mấy đồng bạn của mình đều tỏ vẻ hoảng hốt, liền vội vàng chuyển đề tài, “Kỳ thực Tạ Chinh Hồng cũng rất không tồi.”
“Trăm tuổi Hóa Thần, Phật tu kết ấn, tất nhiên là không tồi.” Một tu sĩ khác châm chọc nhìn hắn, “Ngươi đừng có đánh chủ ý lệch lạc nào, bằng không nếu xảy ra chuyện gì, người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi chính là Vạn Thánh Ma Hoàng.”
“Haiz, bọn họ tu vi cao thiên tư tốt thì thôi, sao ngoại hình lại còn xuất chúng như vậy chứ?” Dáng vẻ đúng theo thẩm mỹ của hắn luôn. Tu sĩ yêu thích mĩ sắc âm thầm tiếc nuối trong lòng, nếu hai người này một không phải Ma Hoàng, một không phải Phật tu kết ấn, vậy thì tốt biết bao.
“Nếu người ta tu vi không cao thiên tư không tốt, với dung mạo và khí độ của bọn họ, e là sớm đã bị kim ốc tàng kiều rồi, đâu đến lượt ngươi trông thấy?”
(Kim ốc tàng Kiều: một câu thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là nhà vàng cất người đẹp. Ở đây ý nói nếu hai người không có tu vi cao thiên tư tốt, thì đã bị kẻ khác mang về giữ làm của riêng.)
“Có đôi khi, ta rất hâm mộ La Sát Ma Tôn, môn nhân của nàng ta trải rộng khắp các thế giới lớn nhỏ, muốn tiểu mỹ nhân gì cũng có. Nghe nói hai lần trước, còn có mấy tên Phật tu quỳ gối dưới váy thạch lựu của nàng ta đấy?”
(Quỳ gối dưới váy thạch lựu là câu tục ngữ Trung Quốc để chỉ sự sùng bái khuynh đảo của nam tử đối với những nữ tử phong lưu.)
“Mà này, La Sát Ma Tôn cũng sắp tới kỳ Độ Kiếp rồi nhỉ. Ma Hoàng cứ cách mấy ngàn năm lại đổi một lần, các ngươi nói xem nàng ta có hi vọng không?”
“Ta thấy hi vọng không lớn đâu.” Một tu sĩ vẫn không lên tiếng thoáng suy nghĩ rồi nói, “Tu vi của nàng ta mặc dù tăng nhanh, nhưng dù sao vẫn không phải do chính mình tu luyện được, muốn chuyển hóa tu vi kia thành của mình e là phải phí tâm cố sức. Hơn nữa, nếu nàng ta trở thành Ma Hoàng, môn nhân của nàng ta chẳng phải sẽ càng thêm ngang ngược hay sao? Đến lúc đó chúng ta ai còn dám hái hoa ngắt cỏ nữa, bằng không vừa không cẩn thận liền chết trong tay môn nhân nàng ta.”
“Nói có lý, có lý.” Mấy tu sĩ nghĩ đến tình trạng của những đối tượng bị môn nhân của La Sát Nữ thải bổ, không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán.
Mỹ nhân rắn rết như vậy, vẫn nên càng ít càng tốt.
“Kẻ nào đang ở đó?” Một tu sĩ bỗng nhiên quay đầu hướng về phía sau quát lớn, đợi đến khi hắn thấy rõ người tới, sắc mặt liền trắng bệch như tờ giấy.
“La……. La Sát……. Ma Tôn tha mạng!”
Không đợi bọn họ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, bọn họ liền trơ mắt nhìn tay mình lộ ra xương cốt, huyết nhục mất hết, Nguyên Anh trong thân thể cũng dần dần héo rút.
Không qua bao lâu, những người nọ liền biến thành một đống xương trắng.
“Bàn tán về người khác, thì cũng nên tìm chỗ không có ai.” La Sát Nữ đau lòng nhìn bộ móng bị nhuốm đỏ của mình, nhẹ giọng cười, “Ta có làm được Ma Hoàng hay không, đương nhiên chỉ có mình ta biết!”
Đêm khuya thanh tĩnh.
Mục Đình không mời mà tự đến.
“Ban ngày nói còn chưa đủ hay sao mà đêm hôm lại muốn tới đây nói chuyện?” Văn Xuân Tương liếc nhìn Mục Đình, đau lòng nhìn Tạ Chinh Hồng đứng dậy từ mặt đất.
Công khóa buổi tối của tiểu hòa thượng mới làm được một nửa liền bị cắt ngang, lát nữa lại phải bắt đầu lại.
Đáng thương.
Mục Đình nhìn vẻ ghét bỏ trên mặt Văn Xuân Tương, lại nhìn về chỗ ánh mắt y hướng tới, nhất thời trong lòng dâng lên một nỗi ưu thương quen thuộc.
…….Hình như lúc Nhan Kiều và đạo lữ của mình là Tịnh Hỏa hoàn thành đại điển song tu, ánh mắt cũng giống như của Văn Xuân Tương vậy.
Chẳng lẽ hai Ma Hoàng linh thực thành tinh này đều lo thọ nguyên của mình quá dài, cho nên mới cố ý tìm đạo lữ bầu bạn sao?
“Ban ngày ta có rất nhiều thứ còn chưa nói, ngươi cũng không phải là không biết mà.” Mục Đình buồn bực thở dài. Trước kia y còn từng phiền não vì lời thề Đạo Tâm giữa ba người, hiện tại thì lại thấy có điểm may mắn. Bằng không, bây giờ chẳng phải là ngay cả một người có thể nói chuyện được y cũng không có hay sao?
“Tiểu hòa thượng đáng tín nhiệm, ngươi có chuyện gì thì cứ hỏi đi.” Văn Xuân Tương vẫy tay với Tạ Chinh Hồng, Tạ Chinh Hồng ngoan ngoãn đi đến phía sau Văn Xuân Tương, hai người dùng biểu tình y hệt nhau cùng nhìn Mục Đình.
……..Y vẫn nên nói ngắn gọn thôi.
“Lúc trước Nhan Kiều có truyền tin, bảo là ngươi không cẩn thận uống phải Bách Hoa tửu.” Mục Đình khẳng định.
“Cái tên Nhan Kiều lắm mồm này!” Văn Xuân Tương khó khăn nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, “Không sai, đúng là ta uống phải Bách Hoa tửu.”
“Ồ, chẳng trách.” Ánh mắt Mục Đình nhìn về phía Tạ Chinh Hồng tràn ngập vẻ chế nhạo, “Như vậy xem ra, mục tiêu của Quý Hiết hẳn là ngươi, đám Vinh Cẩm Thành chỉ thuần túy bị kéo đến làm tấm bia chuyển dời tầm mắt thôi.”
“Bổn tọa đâu có liên quan gì tới hắn.” Văn Xuân Tương thầm giật mình hiểu ra gì đó, song vẫn không nói ra.
“Vậy hiện tại chúng ta không ngại nói những chuyện mà chúng ta đều có liên quan nhé.” Mục Đình ngẩng đầu nhìn Tạ Chinh Hồng, “Tạ tiểu hữu, việc này không thoát được can hệ với ngươi, mời ngồi xuống nói chuyện.”
Tạ Chinh Hồng ngẩn người, liền ngồi xuống sát cạnh Văn Xuân Tương.
“Sao việc này còn liên quan tới cả tiểu hòa thượng?” Văn Xuân Tương mặc dù rất vui vẻ vì Tạ Chinh Hồng kề sát gần mình như vậy, nhưng vừa nghĩ đến chuyện tiểu hòa thượng lại bị cuốn vào cuộc tranh đấu cấp bậc Ma Hoàng, liền cảm thấy đau đầu không thôi.
Cẩn thận ngẫm lại, tiểu hòa thượng dường như bẩm sinh đã có bản lĩnh hấp dẫn phiền toái dính vào rắc rối.
Hơn nữa, mức độ của phiền toái còn vượt xa năng lực của bản thân tiểu hòa thượng. Thế nhưng đến cuối cùng, ngược lại chỉ có một mình tiểu hòa thượng chiếm lợi. Quả nhiên là ứng với câu “Phú quý hiểm trung cầu”. Nhưng càng là như thế, trong lòng Văn Xuân Tương lại càng bất an.
Một lần hai lần đều là do khí vận xui khiến, thế nhưng về sau sẽ còn có vô số lần. Chỉ cần có một lần vận khí của tiểu hòa thượng không tốt, thì tiểu hòa thượng còn giữ được mạng không đây?
Càng quan tâm tới Tạ Chinh Hồng, Văn Xuân Tương lại càng để ý tới vận khí của hắn.
“Đây cũng không phải chuyện mà ta có thể khống chế.” Mục Đình thấy Văn Xuân Tương như vậy, ngược lại còn cười, “Các ngươi còn nhớ La Sát Nữ không?”
Tạ Chinh Hồng gật đầu, “Khi ở Đạo Xuân trung thế giới, chính cô ta đã ra tay tương trợ, nghe nói là phụng lệnh của Ma Hoàng ngài.”
“Không sai.” Mục Đình gật đầu, nói với Văn Xuân Tương, “Cũng không phải ta thành tâm tìm người đi cứu ngươi, giúp ngươi chỉ là nhân tiện mà thôi.”
“Chuyện này ta đương nhiên biết.” Văn Xuân Tương gật đầu theo lý đương nhiên, quan hệ giữa y và Mục Đình vẫn chưa tốt đến mức đó.
“Ta sắp lịch kiếp, tu vi không ổn định, cũng đã bị mấy tên Ma Tôn dưới trướng phát hiện. Bọn chúng hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít động tác, thế nhưng chỉ có La Sát Nữ là khiến ta không an tâm nhất.” Mục Đình lắc đầu như thể buồn rầu, thế nhưng khóe môi y lại vẫn giương lên, “Vừa lúc biết ngươi sắp thoát ra, để quan sát động tĩnh của La Sát Nữ, ta liền phái ả ta đến Đạo Xuân trung thế giới để tìm manh mối của ngươi.”
“Vậy ngươi nhất định là hoàn toàn không đạt được mục đích rồi.” Văn Xuân Tương đánh giá Mục Đình từ trên xuống dưới, nói.
“Ha ha, đúng vậy.” Mục Đình cười ha ha, “La Sát Nữ rất thông minh, ả biết ta nghi ngờ ả, cho nên khi đến Đạo Xuân trung thế giới, ả ta chưa từng động thủ làm bất cứ chuyện gì. Thế nhưng càng như vậy, ả ta lại càng có vẻ khả nghi. Nếu ta không nhầm, e là thời điểm đó, La Sát Nữ muốn dụ dỗ vị Tạ tiểu hữu bên cạnh người nhỉ.”
Văn Xuân Tương quay đầu nhìn Tạ Chinh Hồng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Mục Đình, “Tiểu hòa thượng nhà ta cũng không phải kẻ nào cũng có thể bắt đi.” Đương nhiên, thời điểm ả Mạnh Tân Huyên kia ở trước mặt tiểu hòa thượng xoát cảm giác tồn tại, y vẫn còn nhớ đấy!
Tạ Chinh Hồng bỗng dưng thấy hơi hơi lạnh.
“Chuyện đó có lẽ cũng nằm ngoài ý liệu của ả ta. Phải biết rằng, ả vừa khống chế con rối phân thân của mình đi đến trung thế giới, lại vừa dùng bản thể dan díu với mấy tên đệ tử Phật tu. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, đã có năm đệ tử nội môn Phật tu vì ả mà rơi vào Ma đạo, trở thành môn nhân của ả. Vị này nhà ngươi thì lại tâm chí kiên định, chẳng hề bị ảnh hưởng.” Mục Đình khen ngợi.
“Đó là đương nhiên.” Văn Xuân Tương kiêu ngạo trả lời.
“A Di Đà Phật.” Tạ Chinh Hồng thật sự không biết nên nói gì cho phải, đành thấp giọng niệm một câu như vậy.
“Nhưng mà ta cũng không phải ăn chay, pháp thuật để im hơi lặng tiếng theo dõi hướng đi của La Sát Nữ cũng không phải không có, phiền thì có phiền một ít, nhưng ta thật sự tìm ra được vài thứ, có hứng thú nghe một chút không?” Mục Đình nói đến phần quan trọng.
“Ồ?” Văn Xuân Tương ung dung.
“Phúc Chân, các ngươi có biết Phật tu này không?” Mục Đình nhìn về phía Tạ Chinh Hồng, hỏi.
Văn Xuân Tương cúi đầu suy nghĩ, cái tên này hình như y không quen thuộc lắm.
“Có biết.” Tạ Chinh Hồng gật đầu, nói đơn giản thuật lại chân tướng “Tiền bối, năm đó khi bần tăng mới tới Tà Dương đại thế giới, đã từng đến di phủ của Minh Tâm thiền sư để thám hiểm. Phúc Chân cũng ở đó, từng chạm mặt với bần tăng. Lúc ấy, hắn biểu diễn một thuật pháp trước mặt bần tăng, mượn Phật tính của Xá Lợi để khiến tu vi Ma Phật của mình biến mất, biến thành Phật tu chính đạo. Mà mấy ngày trước, vài vị đệ tử Phật tu của Pháp Tướng tông gửi thiệp mời bần tăng đến trao đổi luận đạo, người đầu lĩnh trong đó cũng chính là Phúc Chân.”
“Nói vậy, kẻ này không có ý tốt với tiểu hòa thượng.” Văn Xuân Tương nhíu mày khẳng định. “Danh tiếng của Phúc Chân hiện tại không nhỏ, có người thậm chí còn đem hắn so sánh với Bàn Nhược thiền sư.” Mục Đình nói tiếp, “Lai lịch của hắn vô cùng bí ẩn, song ta lại tra được hắn có chút liên quan với Tuyết Sa đại thế giới, chỉ e là đã nguyện trung thành với Quy Hiết. Đương nhiên từ khi vị này nhà ngươi ở đại hội trao đổi lâm trận bỏ chạy, hiện tại tiếng tăm của hắn càng nâng thêm một tầng, danh vọng không nhỏ.”
“Lâm trận bỏ chạy?” Văn Xuân Tương bị bốn chữ này chọc tức muốn ngã ngửa, “Sao lại nói vậy?” Tiểu hòa thượng nhà y có thể xưng là số một số hai trong thế hệ trẻ của đệ tử Phật tu, hắn đi đối mặt với lũ lừa trọc kia mà cũng có thể đặt bốn chữ này cạnh hắn sao?!
Tạ Chinh Hồng thoáng trầm ngâm một chốc, rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Tiền bối, thực ra lời này cũng không thể tính là sai. Ngày đó bần tăng đúng thật là mới được một nửa đã rời đi.” Sau này bị truyền thành như vậy, có vẻ cũng rất bình thường thôi.
“Sai mười phần ra ấy.” Văn Xuân Tương cười lạnh.
Y đương nhiên biết tiểu hòa thượng bởi vì đâu mới rời đi, nói đến nói đi đều là vì cái sự xui xẻo của y!
Truy rõ ngọn nguồn, kỳ thực lỗi của y khá lớn.
Nhưng Văn Xuân Tương cũng không cảm thấy đây là lỗi của mình.
Đám lừa trọc Phật tu kia không ngoan ngoãn đi gõ chuông niệm kinh, chỉ biết bày mấy cái trò đường ngang ngõ tắt này, đúng là không biết xấu hổ.
“Giữa Phúc Chân và La Sát Nữ hình như có chút giao dịch, cụ thể thì ta vẫn chưa tra được.” Mục Đình thở dài, dường như có chút tiếc nuối, “Đúng lúc ta cũng thấy số lượng Ma Tôn dưới trướng ta hơi nhiều, một khi bọn chúng không an phận, vừa hay có thể lấy để lấp bụng.” Sau khi lịch kiếp, y sẽ đói bụng. Mặc dù đời này đã thành người, nhưng y vẫn kế thừa thực đơn của tiên thiên ma vật.
“Vậy thì ăn hết đi.” Văn Xuân Tương nhìn Mục Đình nói, tránh để sau này ả La Sát Nữ kia lại đánh chủ ý lên tiểu hòa thượng.
Kẻ nào dám cướp người với y thì đều ngoan ngoãn thân tử đạo tiêu đi!
“Mặt khác, Ngọc Tuyền động thiên hình như cũng sắp mở ra, Phúc Chân có khả năng sẽ đi.” Mục Đình tiếp tục nói, “Ngươi hẳn là cần nó nhỉ, vừa lúc một công đôi việc. Nếu ngươi tự mình đi, vậy ta liền không cần phái người đến điều tra nữa.”
Tạ Chinh Hồng nghe được bốn chữ “Ngọc Tuyền động thiên”, nhất thời nhớ tới Văn Xuân Tương khi say rượu từng nói những lời này.
“Xin hỏi Ma Hoàng, Ngọc Tuyền động thiên là cái gì?”
“Ngọc Tuyền động thiên ấy hả, nói nó là động thiên cũng không sai, mà nói nó không phải động thiên thực ra cũng không sai. Đại khái xem như một bán thành phẩm đi.” Mục Đình nghĩ, chỉ vào Văn Xuân Tương nói, “Về vấn đề này, y hiểu rõ hơn đấy.”
Văn Xuân Tương thấy Tạ Chinh Hồng nhìn mình như vậy, liền ngoan ngoãn nói hết ra những gì mình biết, dù sao y cũng đã hạ quyết tâm lần này nở hoa phải làm tiểu hòa thượng, như vậy hiện tại nói ra cũng không sao.
“Ngọc Tuyền động thiên còn được gọi là Phật Môn động thiên, là thứ mà vô số tông môn đều muốn có được, nhất là Phật tu.” Văn Xuân Tương mở đầu, những lời sau đó cũng rất thuận lợi nói tiếp, “Nó xuất thế khoảng một ngàn năm một lần, bởi vì người đầu tiên phát hiện nó tên là Ngọc Tuyền đạo nhân, nên liền lấy Ngọc Tuyền làm tên.”
“Song mấy lần trước Ngọc Tuyền động thiên xuất thế, lần nào cũng bị Văn Xuân Tương cướp đến tay.” Mục Đình nói xen vào một câu.
“Ngọc Tuyền động thiên có chỗ nào đặc dị ư?” Tạ Chinh Hồng hỏi tiếp.
“Sức phòng ngự của nó có thể nói là đứng đầu.” Văn Xuân Tương suy nghĩ, nhẹ giọng nói, “So với gọi nó là động thiên, chẳng bằng gọi nó là tiên khí. Nó có một khí linh hạch tâm khống chế bên trong, chỉ cần được khí linh hạch tâm này thừa nhận, liền tạm thời đạt được quyền chi phối Ngọc Tuyền động thiên. Nhưng quyền chi phối cũng có hạn chế thời gian, thời gian hết, khí linh sẽ tự động rời đi, Ngọc Tuyền động thiên cũng biến mất, phải chờ một ngàn năm tiếp theo mới xuất hiện. Mà quyền chi phối của hai lần trước, đều là ta lấy được.”
“Vậy tiền bối hẳn là rất có ưu thế.” Sắc mặt Tạ Chinh Hồng dịu đi một ít, thật lòng tán dương.
Văn Xuân Tương khoát tay, “Đâu có, khí linh kia trở mặt không nhận người, hình thái mỗi lần đều không giống nhau, muốn tìm được nó cũng vô cùng khó khăn, hai lần trước, bổn tọa chẳng qua là đầu cơ trục lợi thôi.”
Tạ Chinh Hồng có hơi khó hiểu.
Trên mặt Văn Xuân Tương không khỏi lộ ra một nụ cười, có chút tự đắc, “Nó ngụy trang vô cùng lợi hại, bổn tọa cũng không nhìn thấy được nó. Thế nhưng lúc đó bởi vì hoa kỳ của bổn tọa sắp đến, tâm tình có hơi táo bạo, cho nên trong Ngọc Tuyền động thiên phàm là thứ mắt thường có thể thấy được, đều bị bổn tọa phá hủy.”
Ma khí tàn sát sạch sẽ trong ngoài Ngọc Tuyền động thiên một lần, tu sĩ trong động thiên bị Văn Xuân Tương bức bách đào tẩu, cuối cùng trong động thiên chỉ có mình khí linh lành lặn nguyên vẹn đứng đó. Thứ duy nhất không bị ma khí của Văn Xuân Tương phá hủy, đương nhiên chính là hạch tâm của Ngọc Tuyền động thiên này.
Sau khi Văn Xuân Tương có được quyền chi phối Ngọc Tuyền động thiên, liền lẳng lặng ở đó vượt qua hai lần hoa kỳ của mình.
Khí linh của Ngọc Tuyền động thiên đối với y thì càng giận mà không dám nói gì.
Chỉ vì Văn Xuân Tương nở hoa, ma khí liền phô thiên cái địa tàn sát bừa bãi hết thảy bên trong Ngọc Tuyền động thiên, gần như hủy sạch thiên tài địa bảo, ngay cả linh mạch trong đất cũng bị thôn phệ hầu như không còn gì.
Kết quả hoa kỳ của Văn Xuân Tương vừa qua đi, ma khí của y trở nên lợi hại hơn, khí linh của Ngọc Tuyền động thiên thì ngược lại, phải mất thời gian một ngàn năm sửa sang tu chỉnh lại động thiên một lần nữa. Như vậy, khí linh mà thích Văn Xuân Tương thì mới là kỳ quặc quái gở!
Khi Văn Xuân Tương nở hoa lần hai xong, khí linh đã nói, lần sau sẽ tình nguyện giả chết không để cho Văn Xuân Tương tìm được nữa.
Đương nhiên, chuyện đó, không cần nói với tiểu hòa thượng làm gì.
“Trong Ngọc Tuyền động thiên kia ngoại trừ thiên tài địa bảo, còn có không ít linh thảo vật liệu thích hợp cho Phật tu sử dụng, một vài thứ đã tuyệt tích trên chợ thì trong Ngọc Tuyền động thiên cũng có. Thậm chí từng có một Phật tu tìm được một quyển công pháp Phật tu thất truyền đã lâu trong Ngọc Tuyền động thiên.” Mục Đình bổ sung, “Bởi vậy, không ít Phật tu đều cho rằng, Ngọc Tuyền động thiên này hẳn là do một vị đại năng có duyên với Phật lưu lại.
Đáng tiếc Văn Xuân Tương lại là kẻ mà thứ gì Phật tu coi trọng, y liền muốn cướp.
Đoạt đi vô số công pháp điển tịch còn chưa đủ, cả Ngọc Tuyền động thiên cũng đoạt luôn, kéo đến cừu hận của vô số Phật tu.
“Nơi Ngọc Tuyền động thiên mở ra không cố định, địa điểm mở ra lần này là Cô Đăng đại thế giới nơi có Tam Luận tông, hơn nữa còn cách vị trí của Tam Luận tông rất gần. Quyền sở hữu Ngọc Tuyền động thiên lần này, các Phật tu quyết phải có bằng được.” Mục Đình nói, “Tên Phúc Chân kia và La Sát Nữ cũng giao dịch vài thứ. Đại khái cũng là muốn đến Ngọc Tuyền động thiên thử thời vận.”
“Ngọc Tuyền động thiên lần này, vẫn sẽ do bổn tọa sở hữu.” Văn Xuân Tương đứng dậy, cười với Tạ Chinh Hồng, “Tiểu hòa thượng, ngươi nhìn nhé.”
Dứt lời, Văn Xuân Tương nhanh chóng biến hóa.
“A Di Đà Phật.”
Một nam tử mặc truy y, tướng mạo ôn hòa thanh tú hướng về phía Tạ Chinh Hồng chắp tay, “Bần tăng Bàn Nhược, xin chào Tạ đạo hữu.” (Truy y là áo làm bằng lụa thâm mà các nhà sư thường mặc.)
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
“Thư đề cử? Không viết, không viết!” Tôn Ngộ Không liên tục xua tay, “Lão Tôn đã mấy trăm năm không chạm vào bút rồi.”
“Đại Thánh hà tất phải cự tuyệt nhanh như vậy?” Phật Tử hổ yêu cười nói, “Tiểu yêu một lòng cầu đạo, mong Đại Thánh thông cảm cho.”
“Lão Tôn ta với ngươi không quen biết, giúp ngươi làm gì, ngươi cũng đâu phải khỉ cái, không giúp không giúp.” Tôn Ngộ Không xua tay liên tục, “Lão Tôn ta còn phải đi khất thực đây này?”
“Chỗ tiểu yêu có màn thầu củ cải, còn có chuối tiêu và đào tiên nữa.” Phật Tử hổ yêu trả lời.
Bước chân của Tôn Ngộ Không lập tức dừng lại.
“Chuối tiêu và đào tiên?” Tôn Ngộ Không gãi tóc, “Ngươi nói thật chứ? Lão Tôn ta tìm hơn ngàn dặm, đâu có thấy cái cây nào ra quả!”
Phật Tử hổ yêu cười cười, “Nơi này từng là nấm mồ, âm khí rất nặng, cây ăn quả trồng không sống nổi. Mấy thứ của ta là mang từ một ngọn núi khác đến. Xin Đại Thánh vui lòng nhận lấy.”
Chuối tiêu và đào tiên mà Phật Tử hổ yêu lấy ra đều tươi ngon căng mọng, nhìn vào rất muốn cắn một miếng.
Từ khi bị đè dưới Ngũ Chỉ sơn, ăn thuốc sắt uống nước đồng, trên hành trình hộ tống Đường Tăng lấy kinh cũng rất ít chú trọng chuyện ăn uống. Nhưng bây giờ chuối tiêu vàng tươi và đào tiên mọng nước đặt ngay trước mặt hắn, nếu hắn không ăn một ít, thì quá không đúng Hầu đạo.
(Khi Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Chỉ sơn, đã bị Phật Tổ bắt ăn thuốc sắt, uống nước hòa với đồng.)
“Không phải lão Tôn ta không viết giúp ngươi, nhưng thật sự là không có cách nào viết được. Lão Tôn ta cũng không ngại nói cho ngươi, mấy chữ đó ta nhận được, nhưng bảo ta viết thì không viết nổi. Năm đó lão Tôn ta đại náo thiên cung, đắc tội toàn bộ tám mươi mốt lộ thần tiên, có viết cũng vô dụng thôi. Nhưng ta lại có ông anh Ngưu Ma vương, giao tình với lão Tôn ta cũng không tệ. Song bây giờ không biết đã chuyển đến chỗ nào rồi.” Tôn Ngộ Không nhìn chằm chằm chuối và đào không chớp mắt.
“Việc này……. Nếu Đại Thánh không ghét bỏ, có thể cho tiểu yêu đồng hành cùng các vị một đoạn được không, đến khi nào tiểu yêu tìm được địa chỉ của Ngưu Ma Vương đại vương thì sẽ rời đi.” Phật Tử hổ yêu đưa thứ trên tay cho Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không cắn một miếng đào, lại cắn một miếng chuối, thầm nghĩ tiểu yêu này cũng chẳng có bản lĩnh gì. Trước đây sư phụ cứ ghét lão Tôn ta giết quá nhiều yêu quái, giờ mang tên này về vừa hay có thể chặn miệng sư phụ!
“Được, đi theo ta.”
“Báo báo báo cáo đại vương, tên hổ yêu kia làm phản rồi!” Một tiểu yêu lộn nhào một vòng đến trước mặt Bạch Cốt Tinh, la lớn.
Editor: Miền Bắc chuyển lạnh rồi, bà con cẩn thận đừng để bị ốm nha, tui ốm rồi nè ……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.