Quyển 3 - Chương 94: Di Lộc thành – 2
Thanh Khâu Thiên Dạ
17/07/2020
“Đến rồi.” Tu sĩ Diệu Không môn nọ dừng bước, quay đầu nhìn Ôn Hồng và
Hoa Tương ở phía sau, cười nói, “Đằng trước là nơi khảo nghiệm, nếu hai
vị muốn đổi ý…… À, hiện tại đổi ý cũng không được nữa rồi.”
“Ai nói bọn ta muốn đổi ý?” Hoa Tương, cũng chính là Văn Xuân Tương khẽ nhíu mày, khinh thường nhìn hắn, “Nếu các ngươi dám cả gan mơ tưởng đạo lữ của ta, vậy thì nên trả cái giá tương ứng đi!”
“Ha ha, tiểu mỹ nhân đúng là miệng lưỡi không buông tha người khác.” Tu sĩ này nghe Văn Xuân Tương nói vậy thì bật cười, chỉ vào Tạ Chinh Hồng bên cạnh Văn Xuân Tương, nói, “Kỳ thực tiểu mỹ nhân ngươi cũng không tồi, tiếc là chỗ bọn ta không thiếu nhất chính là loại hình như ngươi. Còn đạo lữ của ngươi, chậc chậc, hương vị cấm dục này quả nhiên khiến người ta khó mà quên được.”
“Một là mẫu đơn quý chốn nhân gian, một là bạch tuyết liên nơi thiên sơn. Đáng tiếc hiện tại chúng ta đều nhìn mẫu đơn đến chán ngấy rồi, tiểu mỹ nhân ngươi cũng chỉ đành lui về tuyến hai đi.” Lại có mấy tu sĩ tiếp tục cười nói. Hiển nhiên, hai người kia trong mắt bọn họ đều chẳng là gì cả.
Vả lại khi đến bọn họ nghe được tin tức rằng, địa điểm khảo nghiệm lần này hình như đã thay đổi, chắc là hạ thấp độ khó xuống.
Phải biết rằng, cách đại bỉ chỉ còn hai mươi năm nữa, nhưng năm người vẫn chưa tìm đủ, có lẽ thành chủ cũng hơi sốt ruột nên mới thay đổi nơi thí luyện. Không thì cũng sẽ chẳng có nhiều tu sĩ gấp gáp đến chịu chết như vậy.
Văn Xuân Tương siết chặt quyền, đang định động thủ thì giọng nói của Tạ Chinh Hồng đúng lúc truyền tới.
“Tiền bối, bình tâm tĩnh khí, bình tâm tĩnh khí.” Tạ Chinh Hồng cố nén ý cười, nói.
Văn Xuân Tương tức chẳng muốn nói gì.
Tạ Chinh Hồng thấy Văn Xuân Tương không trả lời, trong lòng càng thấy tiền bối như vậy quả thực hết sức đáng yêu.
Văn Xuân Tương có một tật xấu kỳ lạ, có lẽ là bệnh chung của rất nhiều hoa yêu.
Y không thấy người ta bảo mình đẹp, y sẽ tức giận. Thế nhưng nếu ngươi nói y khó coi, y sẽ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị đụng chạm, lại càng thêm tức giận hơn. Bởi vậy khi ở chung với Văn Xuân Tương, Tạ Chinh Hồng sẽ không cố ý khen Văn Xuân Tương, mà chỉ thuận miệng nói mấy câu như vậy thôi. Nhờ đó, chẳng những dỗ được Văn Xuân Tương vui vẻ, mà chính hắn cũng thấy vui vẻ.
Đợi đến khi quen thuộc với Văn Xuân Tương, Tạ Chinh Hồng càng phát hiện, có đôi khi làm bộ lơ đãng khen Văn Xuân Tương vài câu, tâm tình Văn Xuân Tương suốt mấy ngày liền đều rất tốt, cũng dễ nói chuyện hơn rất nhiều. Mà một khi Tạ Chinh Hồng muốn làm quyết định gì, thông thường đều sẽ hỏi thăm ý kiến của Văn Xuân Tương trong khoảng thời gian này, hầu như không thất bại bao giờ.
Song bản thân tiền bối lại không nhận thức được điều này, cũng không biết tật xấu ưa đỏm dáng của mình đã bị Tạ Chinh Hồng nhìn thấu nhất thanh nhị sở.
Văn Xuân Tương có hai điểm mấu chốt cơ bản, một là tiểu hòa thượng, một là bản thân mình. Mà lời nói của mấy tu sĩ này đều chọc trúng hai điểm mấu chốt của y. (là ranh giới cuối cùng ấy, vượt quá là bùng nổ:>)
Cho dù việc này vốn là do tiểu hòa thượng một tay bày ra cũng vậy.
Ma tu Diệu Không môn kia chỉ vì trộm đồ, chọc đến người không nên dây vào, vì không muốn làm liên lụy đến tông môn nên mới tự mình rời đi, tự nguyện đọa lạc Ma đạo, tránh gây phiền toái cho sư môn. Mà lúc ở trong Ngọc Tuyền động thiên, Văn Xuân Tương hóa thân thành Bàn Nhược thiền sư đưa mấy người của Diệu Không môn đi, chiếm được cảm kích của lão giả nọ, được tặng một khối tín vật của Diệu Không môn.
Lúc Ma tu nọ nhìn thấy tín vật Diệu Không môn của bọn họ, liền lén liên hệ với nhóm người Tạ Chinh Hồng, hỏi thăm chút tin tức của sư môn.
Khi nghe nói Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương muốn tham gia đại hội so đấu, hắn liền nghĩa bất dung từ mà đáp ứng kế hoạch của Tạ Chinh Hồng. (Nghĩa bất dung từ: làm việc nghĩa không thể chối từ)
Chín mươi chín tòa thành này là chiếu theo một thành trung tâm, vây thành từng vòng quanh tòa thành thứ nhất.
Nhưng mỗi khi xuất hiện, Quý Hiết đều chỉ dùng một thần niệm phân thân, không có bất cứ ai biết được hắn thực sự ở nơi nào. Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng muốn tìm được hắn thì phải tốn không ít thời gian, hơn nữa chỉ vừa bất cẩn liền dễ dàng đả thảo kinh xà.
Nhưng nếu bọn họ được một thành chủ nào đó mang đi, thì độ khả thi liền cao hơn rất nhiều.
Ít nhất bọn họ có thể nhìn thấy một mảnh thần niệm của Quý Hiết, đến lúc đó theo thần niệm mà tìm đến bản thể của hắn cũng không phải chuyện khó.
Mà thân phận Tạ Chinh Hồng định ra cho bọn họ, chính là một đôi đạo lữ song tu Ma Phật.
Khi nghe đến bốn chữ đạo lữ song tu này, Văn Xuân Tương liền đáp ứng không chút nghĩ ngợi.
Y và tiểu hòa thượng không thể cử hành đại điển song tu.
Trước hết không nói đến ảnh hưởng của việc này với Tu Chân giới, dù sao hai người bọn họ cũng chẳng để ý tới mấy thứ ấy. Nhưng với tính cách nghiêm túc của tiểu hòa thượng, Văn Xuân Tương chắc chắn rằng Tạ Chinh Hồng sẽ cùng y định ước ấn ký song tu ở đẳng cấp cao nhất.
Cần gì phải vậy chứ?
Năm đó y chẳng thể hiểu nổi vì sao Tống Thanh phải lựa chọn phi thăng, nhưng giờ y sống lâu như vậy, đã sớm hiểu được đạo lý dưới Thiên Đạo đều chỉ là con kiến. Mặc kệ ngươi tu vi cái thế, có thể khiến ba ngàn thế giới trời long đất lở thì sao, chỉ cần ngươi không phi thăng, thì bất cứ lúc nào ngươi cũng sẽ chết dưới Thiên kiếp.
Chỉ có chứng được Kim Thân phi thăng, mới có thể thoát ly khỏi phạm trù tu sĩ, thực sự đạt được tự do, đồng thọ cùng thiên địa, tự tại tiêu dao.
Có thể cùng tiểu hòa thượng gọi nhau là đạo lữ song tu, dẫu chỉ là giả, nhưng vẫn không ngăn được niềm vui của y.
Chỉ có điều……
Quả nhiên là gần mực thì đen, tu sĩ trong Tuyết Sa đại thế giới mà Quý Hiết khống chế, cũng rặt một lũ đáng ghét y như thế!
“Tiền bối……”
“Tiểu hòa thượng, ngươi không cần nói nữa.” Thanh âm lạnh lùng của Văn Xuân Tương truyền đến, “Bổn tọa còn chưa đến nỗi tức giận chỉ vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy đâu.” Y chẳng qua chỉ ngụy trang một chút, tránh để bị mấy tên phàm phu tục tử này nhận ra mà thôi.
“Vâng.” Tạ Chinh Hồng đương nhiên sẽ không nói gì thêm.
Tuy rằng mấy tu sĩ này có một điểm nói không sai.
Tiền bối, đúng thật là một đóa mẫu đơn mà.
“Chuyện phiếm đủ chưa? Chẳng lẽ cuộc khảo nghiệm này so xem ai mồm mép lưu loát hơn hả?” Văn Xuân Tương liếc xéo mấy tu sĩ kia, buông lời châm chọc.
“Ta thấy đạo hữu cũng chẳng kém là bao đâu.” Một tu sĩ đứng đầu đi vài vòng quanh Tạ Chinh Hồng, rồi mới quay đầu nhìn Văn Xuân Tương nói, “Đợi đến khi cánh cửa lớn này mở ra là có thể lần lượt đi vào.”
Nơi khảo nghiệm trong Di Lộc thành thực ra chính là một ngọn núi sừng sững cao không thấy đỉnh.
Bên trên ngọn núi bị vô số trận pháp bao quanh, mây mù phủ kín, hai bên triền núi có hai sợi xích vắt ngang trời đất, nhìn thật giống như là có người dùng thủ đoạn thông thiên khóa ngọn đại sơn này ở đây vậy.
Văn Xuân Tương hờ hững liếc nhìn ngọn núi này, có vẻ cũng không mấy để ý.
Ngược lại, một vài tu sĩ ngoài bình phong thấy thế, giọng điệu không khỏi nhuốm mùi chua chua, “Lão già này, ngươi đúng là không thiếu thứ hay nhỉ, cả Yên Vũ Tỏa Linh trận cũng lấy ra rồi. Thảo nào người thông qua khảo nghiệm càng ngày càng ít, thì ra ngươi thiết lập chướng ngại vật và điểm mấu chốt ở nơi này?”
Đạo nhân trung niên nghe vậy, liền nở nụ cười hơi co quắp, “Đều là thành chủ phân phó.”
Ánh mắt mọi người chuyển về phía Cung Tử Hiên ở trên đài, “Không sai, là ta phân phó hắn làm.”
“Thành chủ anh minh.”
“Thành chủ suy nghĩ chu đáo.”
Khóe miệng đạo nhân trung niên giật giật, những kẻ này nịnh hót cũng chẳng kém lão chút nào.
Cung Tử Hiên bật cười, hắn cũng không giống mấy thành chủ khác, có sở thích hở một cái liền xem thủ hạ như đồ vật mà thuận miệng nuốt ăn hoặc đem đi luyện khí, nhưng đám thủ hạ này vẫn thường xuyên nịnh bợ khiến người ta dở khóc dở cười.
Song lực chú ý của hắn hiện tại cũng không đặt trên những kẻ này, biểu hiện của hai người trong bình phong kia quả thực có điểm kỳ quái.
Yên Vũ Tỏa Linh trận không êm tai như tên của nó. Cái gọi là Yên Vũ Tỏa Linh trận thực ra là giam cầm sinh linh trong núi, biến chúng nó thành một loại pháp thuật của bản thân, phí tổn cao hiệu quả chậm, song một khi đã thành, uy lực sẽ cực lớn. Cộng thêm hai sợi xích sắt khổng lồ được cố ý chế tạo này, thường sẽ hấp dẫn ánh mắt của phần đông tu sĩ. Kỳ thực, xích sắt này chẳng qua là dùng để ngụy trang mà thôi.
Song biểu hiện của hai Ma Phật tên Hoa Tương và Ôn Hồng này lại không giống thế.
Giống như là…… Thấy chẳng có gì ngạc nhiên vậy.
Kỳ lạ thật.
Hai người bọn họ chưa từng đi tới nơi khảo nghiệm này bao giờ, Yên Vũ Tỏa Linh trận này cũng mới hoàn thành xong gần đây, theo lý thuyết, bọn họ hẳn chưa từng gặp qua mới đúng. Ở thế giới khác, loại trận pháp này luôn bị coi là thuật pháp ác độc tàn hại sinh linh. Trận pháp bình thường tiêu hao linh thạch, nhưng loại trận pháp này lại tiêu hao sinh cơ của sinh linh trên núi. Thường thì một khi trận pháp hình thành, sinh linh trong núi này, dù là yêu thú hay linh thực cũng đều từ từ mất đi sinh cơ, cuối cùng hóa thành một ngọn núi hoang. Tu sĩ bước vào nơi đây, dù là đại năng kỳ Hợp Thể kỳ Độ Kiếp, cũng phải chuẩn bị để ứng phó cho tốt.
Tuy nhiên Tiểu Ma Giới bọn họ không thiếu nhất chính là người kinh tài tuyệt diễm như vậy.
Thế giới bên ngoài đâu đâu cũng là Tiên Phật chi đạo hoành hành, làm lỡ vô số hạt giống tốt. Mấy ngày trước hắn còn nghe nói, khi thành chủ Văn Hồng thành xếp hạng ba ra ngoài du lịch, đã gặp được một Kiếm tu mang tiên thiên tán ma chi thể, lập tức đánh bất tỉnh người kia khiêng về đây.
Tiên thiên tán ma chi thể gần như là vì tu Ma mà sinh, cho dù trong chín mươi chín tòa thành này, cũng chỉ có ít ỏi vài người có được thể chất tu Ma trời sinh như vậy. Thành chủ Văn Hồng thành này chính là một trong số đó. Nghe nói y vẫn luôn muốn tìm một người có tư chất giống mình làm đồ đệ, giờ vất vả lắm mới gặp được, đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua.
Giỡn hả, người mang thiên tư như vậy mà lại chạy đi làm Kiếm tu Tiên đạo, đúng là phung phí của trời!
Cung Tử Hiên thu hồi tâm tư, tùy tay phân phó một hạ nhân gọi ba Ma tu chuẩn bị tham gia thi đấu của thành bọn họ cùng đến quan sát.
Nếu dự cảm của hắn không sai, hắn sắp có thể gom đủ năm người rồi.
“Đại Dã sơn đã mở, thí luyện bắt đầu, sinh tử bất luận mong chư vị đạo hữu tự mình gánh vác.” Một giọng nói già nua vang lên.
Theo cánh cửa đá khổng lồ trước mặt ngọn núi này chậm rãi mở ra, một mùi máu tươi khiến người ta chán ngán lập tức xông ra.
“Thật ghê tởm.” Văn Xuân Tương chán ghét nói, “Tiểu hòa thượng, ngươi đừng ngửi, xem ra khảo nghiệm này đúng thật là muốn cho người ta không chết không ngừng.”
Văn Xuân Tương vừa dứt lời, Tạ Chinh Hồng liền nhận thấy mấy tu sĩ bên cạnh mình lập tức đỏ mắt lên, có vẻ là bị khí vị này hấp dẫn, ma khí trên người cũng đậm hơn không ít.
“Đây cũng là một trong những hiệu quả của Yên Vũ Tỏa Linh trận, sẽ khiến tu sĩ vô cùng hưng phấn, đặc biệt đối với Ma tu lại càng dễ dàng nhiệt huyết sôi trào, tu tập luyện khí trong này đều sẽ nhận được kỳ hiệu, nhưng sau đó….. phải xem thọ nguyên của mình có đủ dài hay không đã.”
Trên thế giới này không có chuyện tốt không làm mà hưởng, trong tu hành thì lại càng như thế.
Ngươi ăn bao nhiêu thiên tài địa bảo, sau đó sẽ phải mất bấy nhiêu thời gian để tiêu hóa. Trừ phi ngươi có công đức khí vận trong người, giúp ngươi trừ bỏ quá trình này, thì mới có thể triến triển đặc biệt thuận lợi.
Yên Vũ Tỏa Linh trận có tham khảo điểm này, thông qua phương pháp chuyển dời tiêu hao để nâng cao hiệu suất, nhưng một phần trong đó cũng sẽ phản phệ bản thân tu sĩ. Chịu đựng được thì tu vi sẽ tiến một bước lớn, song nếu không chịu được, vậy thì chỉ có thể trở thành những luồng huyết khí chán ngán này, bị kẻ kế tiếp hấp thu.
Cung Tử Hiên sở dĩ phí nhiều thời gian để tạo nên trận pháp này, chính là bởi hi vọng có thể khiến tu vi của những tu sĩ đến khảo nghiệm nâng cao một bậc.
Dù sao đi đến khảo nghiệm cũng chỉ có mấy người có thể an toàn sống sót, vậy chi bằng trực tiếp tiêu hao thọ nguyên của ngươi trước để ngươi có được vũ lực hơn người. Nhờ đó, cho dù cuối cùng trong Di Lộc thành của bọn họ có người thông qua trận pháp này lấy được hạng nhất, thậm chí đánh bại hắn, trở thành thành chủ mới, hắn cũng không cần lo lắng. Bởi vì rất nhanh thôi, thành chủ mới sẽ hao hết thọ nguyên, cùng hắn tới hoàng tuyền!
“Tiểu tăng hiểu rồi.” Lúc tiến vào Tạ Chinh Hồng cũng đã nhận thấy điểm bất ổn, nên không hấp thu huyết khí này. Thế nhưng huyết khí xung quanh tiền bối hình như đã bắt đầu biến mất, đây là…….
“Lần trước nở hoa có tiêu hao chút ma khí, lần này vừa hay bổ sung một ít.” Thanh âm lười biếng của Văn Xuân Tương truyền đến, “Dù sao lần tới nở hoa đã có ngươi rồi, bổn tọa cũng không cần nhịn nữa.”
Tạ Chinh Hồng cười nhẹ, cũng không cự tuyệt.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Văn Xuân Tương, lại có cảm giác như thể chính mình chịu thiệt vậy.
Thật sự nên để đám Ma tu có mắt không tròng kia nhìn xem, tu sĩ cấm dục thánh khiết trong mắt bọn chúng rốt cuộc là cái dạng gì?
Khụ, chỉ là nghĩ vậy thôi.
Văn Xuân Tương nhủ thầm, y còn lâu mới để tiểu hòa thượng bị kẻ khác nhìn.
Đợi đến khi tất cả tu sĩ tham gia khảo nghiệm đều đã vào, cánh cửa phía sau liền hoàn toàn biến mất, lại có vô số sương mù huyết sắc xông tới, màu máu ngập tràn, không thể phân rõ mình đang ở đâu khi nào. Thậm chí ngay cả tu sĩ trong phạm vi một bước cũng không thấy rõ, thần thức cũng không dùng được.
Có người thử dùng pháp bảo xua tan màn huyết khí này, song vẫn chẳng có nửa điểm tác dụng. Vả lại sau khi hít vào huyết khí này, thân thể không cảm thấy có gì bất ổn, cũng chỉ đành từ bỏ.
Chẳng mấy chốc sau, màn huyết khí dần dần tan đi.
Tạ Chinh Hồng phát hiện chung quanh mình chẳng có lấy một bóng người, chỉ có từng tiếng ve cổ quái thỉnh thoảng vang lên.
“Tiền bối, tiền bối?” Tạ Chinh Hồng thử liên hệ với Văn Xuân Tương.
“Tạm thời chia nhau hành động.” Văn Xuân Tương chậm rãi đáp một câu.
Tạ Chinh Hồng đành đáp ứng.
Văn Xuân Tương lẳng lặng nhìn cái nơi chẳng có lấy một bóng người này, lặng lẽ nở nụ cười.
Đám tu sĩ kia lúc trước cười nhạo y, lại còn thèm muốn tiểu hòa thượng của y nữa.
Giờ tiểu hòa thượng không có ở đây, y sẽ không khách khí nữa đâu!
Tạ Chinh Hồng bắt đầu đi dọc theo sơn đạo, sắc trời vẫn luôn mờ mịt, không có mặt trời cũng chẳng thấy mặt trăng, có vẻ rất áp bách. Càng kỳ lạ là, ngọn núi này chẳng có lấy một bóng người, rõ ràng bên tai có tiếng ve kêu, nhưng ngay cả một con ve hắn cũng không thấy.
Nếu là ảo cảnh thì cũng thật cổ quái.
Thứ bên trong Tiểu Ma Giới này, quả nhiên có chút môn đạo.
“Ra là trận pháp không gian sao?” Yên Vũ Tỏa Linh trận này hiện tại mới vừa hoàn thành, đạo nhân trung niên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Khi màn sương huyết khí kia xuất hiện, những tu sĩ tham dự khảo nghiệm cũng bắt đầu bị truyền tống ra ngoài. Khu vực và cảnh tượng nơi mỗi người ở đều giống nhau như đúc. Vậy thì hẳn là khi tạo nên mấy khu vực này, có vận dụng đến kính tượng (gương) trận pháp nên mới như thế.
“Phải ở hoàn cảnh giống hệt nhau thì mới nhìn ra điểm khác biệt của bọn họ, không phải sao?” Cung Tử Hiên vừa lòng nhìn thành quả của mình, cười nói, “Chỉ cần không chết, người có thể đi ra từ nơi này, tu vi nhất định sẽ tăng vọt một bước lớn.”
“Thành chủ, ba vị sứ giả đã đến ạ.” Hạ nhân chạy lên báo.
“Cho bọn họ vào.” Cung Tử Hiên khẽ gật đầu nói.
Trong đại sảnh lại xuất hiện ba người.
Một người trông dáng vẻ mới chỉ thiếu niên, phía sau cõng một thanh chùy đá khổng lồ, cười hì hì nhìn rất ngây thơ. Nhưng tu sĩ ở đây đều biết rõ thiếu niên này chẳng qua là vì thuật pháp đặc biệt nào đó nên mới biến thành như thế, nguyên thân đã là lão bất tử già khú rồi, lại thêm mấy lần từng nếm quả đắng từ tay hắn, nào dám coi khinh.
“Chẳng trách hôm nay thành chủ lại mời chúng ta đến đây, ra là có trò hay để xem.” Thiếu niên thấy cảnh tượng bên trên Bát Bảo bình phong, hai mắt liền sáng lên.
“Vu Trạch đạo hữu, mời ngồi.” Cung Tử Hiên rất khách khí với thiếu niên Vu Trạch này, hai người khác cũng không có vẻ gì là không vui. Ai cũng nhìn ra được Vu Trạch mới là vương bài của Di Lộc thành, là người cuối cùng có thể dẫn dắt bọn họ sống sót trong cuộc đại chiến.
Vu Trạch khoanh chân lơ lửng, chùy đá hạ xuống chạm vào mặt ghế, xem như đã ngồi.
“Dạ Lam, Dạ Tử đạo hữu cũng mời ngồi.” Cung Tử Hiên nhướn mày nói.
Hai tu sĩ khác chính là một đôi đạo lữ song tu.
Nam thanh niên tên Dạ Lam, còn thiếu phụ để kiều tóc nữ tử tên là Dạ Tử.
Trong tu sĩ ít có kẻ xấu xí, nhưng đôi vợ chồng này lại bất đồng.
Chỉ nhìn vào nửa khuôn mặt bọn họ, tuyệt đối là tuấn nam mĩ nữ, nhưng nửa khuôn mặt khác lại chẳng có chút da thịt nào, chỉ có nửa mặt đầu lâu mà thôi.
“Thành chủ khách khí rồi.” Dạ Lam dìu Dạ Tử ngồi xuống cạnh Vu Trạch, chẳng mảy may để ý ánh mắt của những tu sĩ khác.
Chỉ nhìn bộ dáng quấn quít âu yếm của hai người này, thì quả thực cũng là một đôi đạo lữ ân ái. Nhưng nếu hai người bọn họ đã trở thành thượng khách của tòa Di Lộc thành này, vậy lai lịch đương nhiên cũng bị điều tra hai năm rõ mười.
Dạ Tử và Dạ Lam vốn đều là tu sĩ của Ma Dạ sơn, đệ tử ở nơi đó hầu như đều lấy Dạ làm họ, chỉ có những đệ tử được trưởng lão coi trọng mới có thể lấy màu sắc làm tên. Dạ Tử này vốn là sư mẫu của Dạ Lam, đạo lữ song tu của chưởng môn Ma Dạ sơn – sư phụ của Dạ Lam. Song không ngờ rằng khi sư phụ của Dạ Lam đang bế quan, lại bị đạo lữ của mình làm trọng thương, đạo lữ và đệ tử liên thủ phản bội mình, muốn đoạt quyền khống chế Ma Dạ sơn.
Chưởng môn Ma Dạ sơn liều chút sức lực cuối cùng đánh lui hai kẻ này, hạ xuống thuật pháp không thể khôi phục trên mặt hai người bọn họ, đem vị trí chưởng môn truyền lại cho sư đệ mình rồi mới thân tử đạo tiêu. Vị sư đệ kia vừa tiếp nhận chức chưởng môn liền lập tức phát lệnh đuổi giết hai người.
Dạ Lam và Dạ Tử cầu cứu vô vọng, bấy giờ mới đến Di Lộc thành muốn mượn tay thành chủ Di Lộc thành đổi lấy bình an. Sau đó lại liên thủ thông qua khảo nghiệm trở thành thượng khách của Di Lộc thành. Cung Tử Hiên tự mình đến Ma Dạ sơn phân trần cùng chưởng môn, kéo dài lệnh truy nã của bọn họ thêm hai mươi năm. Có ân oán gì thì cũng phải đợi sau khi đại bỉ trăm năm một lần kết thúc rồi hẵng nói.
Ít nhất trong Di Lộc thành, bọn họ có thể an ổn tu luyện sinh sống hai mươi năm, nếu sống sót được trong cuộc đại đấu, sẽ được ban thưởng một lần nữa quay lại Ma Dạ sơn trả thù, còn có một đường sinh cơ. Còn nếu không liều, bọn họ sẽ lập tức chết trong tay đồng môn.
“Hai nam tử này chính là đôi đạo lữ song tu kia sao?” Dạ Tử vươn tay chỉ vào Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương trên bình phong.
Khi đi đến bọn họ cũng đã nghe được tin tức từ miệng mọi người, lại thấy vị trí của hai người này trên bình phong được cố ý đặt ở chính giữa, trong lòng cũng minh bạch vài phần.
“Hình như vẫn chưa chính thức kết đại điển song tu, trên người bọn họ không có ấn ký đạo lữ chính thức.” Một tu sĩ nói xen vào.
Dạ Tử cũng không thèm nhìn tu sĩ xen lời kia, tự mình cười nói, “Đều thật tuấn tú, người như vậy vốn không nên xuất gia, bây giờ hoàn tục làm Ma Phật cũng rất tốt.” Còn về phần ấn ký song tu, ha ha ha, đừng nói là các Ma tu vốn cực kỳ đa nghi, ngay cả những Tiên tu kia, cũng không thích khắc xuống ấn ký như vậy trên người mình. Đa phần là tổ chức đại điển song tu, nhưng không khắc xuống ấn ký.
Nói khó nghe là, một khi khắc lên ấn ký, bọn họ muốn trêu ghẹo muốn tán tỉnh người khác sẽ khó hơn nhiều.
Đại bộ phận tu sĩ, nếu có chút lòng hổ thẹn thì sẽ không muốn đi đùa bỡn mấy tu sĩ đã khắc ấn ký.
“Có vẻ bọn họ đã che giấu tu vi.” Vu Trạch lẳng lặng nhìn Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, bỗng lên tiếng, “Hẳn là một người có tu vi kỳ Hợp Thể, một người sắp đạt đến Hợp Thể, cũng coi như không tồi.”
Chung quy tu sĩ Hợp Thể trung hậu kỳ là đã có thể khiêu chiến ngôi vị thành chủ.
Vu Trạch có thể nhận được tôn trọng ở Di Lộc thành này, một phần cũng bởi hắn là tu sĩ kỳ Hợp Thể.
Còn Dạ Lam và Dạ Tử, bọn họ tuy rằng là tu sĩ Hóa Thần đỉnh phong, nhưng họ vốn là đồng môn, lại kết làm đạo lữ, khi hai người ở cùng một chỗ, pháp thuật sử ra thậm chí còn lợi hại hơn tu sĩ kỳ Hợp Thể bình thường một chút.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người chiến thắng cuộc khảo nghiệm này, hẳn là hai người bọn họ.” Cung Tử Hiên gật đầu nói, “Có điều cụ thể ra sao, còn phải xem biểu hiện của bọn họ.”
Đã nói đến đây, ba người này cũng không nói cười nữa.
Trong cuộc đại đấu, mỗi tòa thành cần cử ra năm người, khảo nghiệm không chỉ tu vi của mỗi người. Nếu ngay từ đầu đồng đội của mình đã thân tử đạo tiêu, người phía sau sẽ rất vất vả, ăn ý đương nhiên cũng là không thể thiếu. Mà giờ phút này, chính là thời điểm để bọn họ cẩn thận đánh giá độ sâu cạn của tu sĩ của mình.
Văn Xuân Tương đi tới đi lui, bỗng cảm thấy có chút bất ổn, vội vàng nghiêng người, ngọn gió vô hình chợt lóe qua, một sợi tóc bị cắt xuống. Mà một cây đại thụ ở phía xa xa cũng bị chém ngang, rầm một tiếng ngã xuống.
“Chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi ư?” Văn Xuân Tương khẽ thở dài, khom lưng nhặt tóc của mình lên.
Y vốn có thể tránh đi, nhưng nghĩ hiện tại mình đang ngụy trang, không thể biểu hiện thuận lợi như vậy được.
Y ngẩng đầu nhìn chung quanh thâm sơn, bắt đầu đi về phía ngọn núi cao nhất.
Dọc đường đi, Văn Xuân Tương gặp phải ít nhất mấy chục kiểu công kích cùng loại, có đôi khi là gió, có đôi khi là yêu thú. Nhưng điểm tương đồng duy nhất chính là chúng đều không có khí tức, không có thanh âm.
Không, không thể nói như vậy.
Không phải chúng không có thanh âm và khí tức, mà là đại sơn này đã che giấu thanh âm và khí tức cho chúng, cho nên mới như thể vô hình.
Công kích lộn xộn thế này, với bản lĩnh của tiểu hòa thượng, chắc chẳng làm gì được hắn đâu.
Nghĩ đến đây, Văn Xuân Tương cũng liền có tâm tình chậm rãi chơi tiếp với những kẻ này.
Thời điểm cách đại sơn chỉ còn vài bước, Văn Xuân Tương dừng lại, bắt đầu bày một trận pháp đơn giản trên mặt đất.
Chẳng phải chỉ là trận pháp không gian thôi sao, làm như khó lắm ấy!
Lại nhìn đến nơi khác.
Rất nhiều tu sĩ đã bị những công kích bất ngờ mà vô hình này làm cho thiếu tay khuyết chân.
Bọn họ đều lấy ra phù lục và pháp bảo, thậm chí dùng đến không ít con rối để dò đường. Nhưng chẳng có tác dụng gì, những con rối kia qua đường vô cùng an toàn, ngay sau đó bọn họ vẫn sẽ bị công kích.
Sau một hồi như vậy, đã có vài tu sĩ bị xẻ làm tám mảnh, thi thể nhanh chóng bị đất vùi lấp, biến mất vô tung vô ảnh.
Mà cảnh tượng ấy lọt vào mắt tu sĩ bên ngoài bình phong, chính là những tu sĩ này đang đi yên lành, bỗng dưng thân thể bị ngũ mã phanh thây, ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp kêu lên một tiếng liền thân tử đạo tiêu.
Dù cách một lớp bình phong, vẫn khiến người ta không rét mà run.
Nếu là công kích hữu hình, có khi bọn họ còn không sợ. Nhưng phương thức công kích không thể lường được này, thật sự khiến bọn họ khó mà hiểu nổi.
So ra, hai người Hoa Tương và Ôn Hồng đều có vẻ đặc lập độc hành. (đặc biệt, không trộn lẫn.)
“Hoa Tương này dường như là cao thủ trận pháp, hẳn là đã nhìn ra được một chút manh mối rồi.” Một tu sĩ tinh thông trận pháp đứng ra, không khỏi tán thưởng, “Hiện giờ y đang bày một trận dịch chuyển không gian nhỏ, nếu lão phu đoán không lầm, đợi đến khi trận pháp này hoàn thành, những công kích vô hình kia đều sẽ bị trận pháp không gian này dịch chuyển đến nơi khác. Nhờ đó, y sẽ không còn nỗi lo về sau. Lúc trước khi y tránh né công kích kia cũng ẩn chứa nhịp điệu nào đó, hẳn là một loại bộ pháp đặc biệt, hơi giống Bồ Đề Ẩn Bộ – tuyệt học của Phật môn, ảo diệu phi thường, không ngờ lại thấy được từ kẻ này.”
“Có thể dừng lại bày trận pháp này ngay trước đại sơn, Hoa Tương này cũng không phải kiêu ngạo lỗ mãng giống như những gì y biểu hiện ra ngoài.”
Vu Trạch và Cung Tử Hiên cùng bật cười.
“Y là tu sĩ kỳ Hợp Thể, làm sao có thể thật sự ngây thơ vô tri được chứ?”
Lời này vừa nói ra, các Ma tu đều có chút ngỡ ngàng.
Lúc trước Vu Trạch chỉ nói hai người này một là kỳ Hợp Thể, một sắp bước vào Hợp Thể, bọn họ đều theo bản năng cho rằng Hoa Tương là người sắp trở thành Hợp Thể. Cũng không phải Hoa Tương không giống tu sĩ kỳ Hợp Thể, mà là so sánh với Ôn Hồng, y có vẻ quá chú trọng tinh nhanh.
Cung Tử Hiên thấy cảnh tượng trên bình phong, cũng thấy có hơi khó hiểu, “Có lẽ…… Ôn Hồng này cũng có bản lĩnh đặc biệt nào đó chăng.”
Cũng không biết kẻ này rốt cuộc làm như thế nào.
Trong bình phong, Tạ Chinh Hồng một đường đi tới, không hề quanh co lòng vòng, thậm chí chẳng có chuyện bên trái lóe một cái, bên phải giật một cái như Văn Xuân Tương. Mà tất cả công kích vô hình kia đều tránh Tạ Chinh Hồng, toàn bộ đều chỉ sượt qua bên cạnh hắn thôi.
Tạ Chinh Hồng thuận buồm xuôi gió đi thẳng tới đỉnh núi, trước mặt lại xuất hiện cánh cửa đá kia.
……Thế này xem như là thông qua rồi ư?
Tạ Chinh Hồng chẳng hiểu ra làm sao.
“Chẳng lẽ thí luyện còn chưa bắt đầu?” Tạ Chinh Hồng lẩm bẩm.
Tu sĩ ngoài bình phong: …….
Không, là đã kết thúc rồi!
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Đường Tăng và Phật Tử hổ yêu vừa trò chuyện, liền trò chuyện suốt ba tháng tròn.
Hôm nay Đường Tăng đã không còn là nhục thể phàm thai, mà được Phật Tử phong Phật. Ba tháng không ăn cơm, không uống nước cũng chẳng bị sao hết, ông và Phật Tử trò chuyện tận hứng, càng chẳng chú ý tới thời gian trôi qua.
Ngay cả hoàng đế mấy lần đến truyền Đường Tăng vào cung, cũng đều bị đám Tôn Ngộ Không xua đi.
“Có thể đàm luận Phật pháp với hổ tiên ngươi, quả thực là hưởng thụ lớn lao.” Đường Tăng thật lòng chắp tay với Phật Tử, nói.
“Đâu có, có thể trao đổi Phật pháp với thánh tăng, mới là việc may mắn vinh hạnh.” Phật Tử vội vàng trả lời.
“Sư phụ, người đi ra rồi.” Đám Tôn Ngộ Không tươi cười chào đón, “Gần đây Bát Giới phát hiện một chỗ làm đồ ăn chay ngon vô cùng, đã nhắm sẵn từ trước rồi. Vừa lúc tiểu lão hổ trở về, hay là cùng đi nếm thử nhé?”
Đường Tăng đáp sao cũng được.
Kỳ thực, hoàng đế ban thưởng cho bọn họ rất nhiều vàng bạc của cải, nhưng bọn họ căn bản chẳng có chỗ tiêu. Cuối cùng vẫn là Đường Tăng đề ra chủ ý, đem những thứ này đổi thành lương thực, phân phát cho lão nhược bệnh nhụ. Song Trư Bát Giới thuận miệng nói một câu, bảo Đường Tăng khi phân phát lương thực thì lấy danh nghĩa hoàng đế vì nước cầu phúc, Đường Tăng dẫu thấy khó hiểu nhưng vẫn đáp ứng.
Sau đó, bọn họ được ban thưởng càng nhiều hơn.
Đường Tăng mờ mịt khó hiểu, chỉ có Trư Bát Giới và Tôn Ngộ Không ngầm hiểu.
Haiz, sư phụ của bọn họ là mầm tốt để tu Phật, nhưng muốn thấu hiểu lòng người, thì vẫn còn phải học nhiều.
Phật Tử thấy Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới như vậy, trong lòng cũng hiểu phần nào, không khỏi cảm thán tình nghĩa của bọn họ.
Editor: Chương sau lại mở ra hồi ức của tiền bối, lần này là về Tống Thanh nhé.
Ôn thi ko quên nhiệm vụ ^^
“Ai nói bọn ta muốn đổi ý?” Hoa Tương, cũng chính là Văn Xuân Tương khẽ nhíu mày, khinh thường nhìn hắn, “Nếu các ngươi dám cả gan mơ tưởng đạo lữ của ta, vậy thì nên trả cái giá tương ứng đi!”
“Ha ha, tiểu mỹ nhân đúng là miệng lưỡi không buông tha người khác.” Tu sĩ này nghe Văn Xuân Tương nói vậy thì bật cười, chỉ vào Tạ Chinh Hồng bên cạnh Văn Xuân Tương, nói, “Kỳ thực tiểu mỹ nhân ngươi cũng không tồi, tiếc là chỗ bọn ta không thiếu nhất chính là loại hình như ngươi. Còn đạo lữ của ngươi, chậc chậc, hương vị cấm dục này quả nhiên khiến người ta khó mà quên được.”
“Một là mẫu đơn quý chốn nhân gian, một là bạch tuyết liên nơi thiên sơn. Đáng tiếc hiện tại chúng ta đều nhìn mẫu đơn đến chán ngấy rồi, tiểu mỹ nhân ngươi cũng chỉ đành lui về tuyến hai đi.” Lại có mấy tu sĩ tiếp tục cười nói. Hiển nhiên, hai người kia trong mắt bọn họ đều chẳng là gì cả.
Vả lại khi đến bọn họ nghe được tin tức rằng, địa điểm khảo nghiệm lần này hình như đã thay đổi, chắc là hạ thấp độ khó xuống.
Phải biết rằng, cách đại bỉ chỉ còn hai mươi năm nữa, nhưng năm người vẫn chưa tìm đủ, có lẽ thành chủ cũng hơi sốt ruột nên mới thay đổi nơi thí luyện. Không thì cũng sẽ chẳng có nhiều tu sĩ gấp gáp đến chịu chết như vậy.
Văn Xuân Tương siết chặt quyền, đang định động thủ thì giọng nói của Tạ Chinh Hồng đúng lúc truyền tới.
“Tiền bối, bình tâm tĩnh khí, bình tâm tĩnh khí.” Tạ Chinh Hồng cố nén ý cười, nói.
Văn Xuân Tương tức chẳng muốn nói gì.
Tạ Chinh Hồng thấy Văn Xuân Tương không trả lời, trong lòng càng thấy tiền bối như vậy quả thực hết sức đáng yêu.
Văn Xuân Tương có một tật xấu kỳ lạ, có lẽ là bệnh chung của rất nhiều hoa yêu.
Y không thấy người ta bảo mình đẹp, y sẽ tức giận. Thế nhưng nếu ngươi nói y khó coi, y sẽ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị đụng chạm, lại càng thêm tức giận hơn. Bởi vậy khi ở chung với Văn Xuân Tương, Tạ Chinh Hồng sẽ không cố ý khen Văn Xuân Tương, mà chỉ thuận miệng nói mấy câu như vậy thôi. Nhờ đó, chẳng những dỗ được Văn Xuân Tương vui vẻ, mà chính hắn cũng thấy vui vẻ.
Đợi đến khi quen thuộc với Văn Xuân Tương, Tạ Chinh Hồng càng phát hiện, có đôi khi làm bộ lơ đãng khen Văn Xuân Tương vài câu, tâm tình Văn Xuân Tương suốt mấy ngày liền đều rất tốt, cũng dễ nói chuyện hơn rất nhiều. Mà một khi Tạ Chinh Hồng muốn làm quyết định gì, thông thường đều sẽ hỏi thăm ý kiến của Văn Xuân Tương trong khoảng thời gian này, hầu như không thất bại bao giờ.
Song bản thân tiền bối lại không nhận thức được điều này, cũng không biết tật xấu ưa đỏm dáng của mình đã bị Tạ Chinh Hồng nhìn thấu nhất thanh nhị sở.
Văn Xuân Tương có hai điểm mấu chốt cơ bản, một là tiểu hòa thượng, một là bản thân mình. Mà lời nói của mấy tu sĩ này đều chọc trúng hai điểm mấu chốt của y. (là ranh giới cuối cùng ấy, vượt quá là bùng nổ:>)
Cho dù việc này vốn là do tiểu hòa thượng một tay bày ra cũng vậy.
Ma tu Diệu Không môn kia chỉ vì trộm đồ, chọc đến người không nên dây vào, vì không muốn làm liên lụy đến tông môn nên mới tự mình rời đi, tự nguyện đọa lạc Ma đạo, tránh gây phiền toái cho sư môn. Mà lúc ở trong Ngọc Tuyền động thiên, Văn Xuân Tương hóa thân thành Bàn Nhược thiền sư đưa mấy người của Diệu Không môn đi, chiếm được cảm kích của lão giả nọ, được tặng một khối tín vật của Diệu Không môn.
Lúc Ma tu nọ nhìn thấy tín vật Diệu Không môn của bọn họ, liền lén liên hệ với nhóm người Tạ Chinh Hồng, hỏi thăm chút tin tức của sư môn.
Khi nghe nói Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương muốn tham gia đại hội so đấu, hắn liền nghĩa bất dung từ mà đáp ứng kế hoạch của Tạ Chinh Hồng. (Nghĩa bất dung từ: làm việc nghĩa không thể chối từ)
Chín mươi chín tòa thành này là chiếu theo một thành trung tâm, vây thành từng vòng quanh tòa thành thứ nhất.
Nhưng mỗi khi xuất hiện, Quý Hiết đều chỉ dùng một thần niệm phân thân, không có bất cứ ai biết được hắn thực sự ở nơi nào. Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng muốn tìm được hắn thì phải tốn không ít thời gian, hơn nữa chỉ vừa bất cẩn liền dễ dàng đả thảo kinh xà.
Nhưng nếu bọn họ được một thành chủ nào đó mang đi, thì độ khả thi liền cao hơn rất nhiều.
Ít nhất bọn họ có thể nhìn thấy một mảnh thần niệm của Quý Hiết, đến lúc đó theo thần niệm mà tìm đến bản thể của hắn cũng không phải chuyện khó.
Mà thân phận Tạ Chinh Hồng định ra cho bọn họ, chính là một đôi đạo lữ song tu Ma Phật.
Khi nghe đến bốn chữ đạo lữ song tu này, Văn Xuân Tương liền đáp ứng không chút nghĩ ngợi.
Y và tiểu hòa thượng không thể cử hành đại điển song tu.
Trước hết không nói đến ảnh hưởng của việc này với Tu Chân giới, dù sao hai người bọn họ cũng chẳng để ý tới mấy thứ ấy. Nhưng với tính cách nghiêm túc của tiểu hòa thượng, Văn Xuân Tương chắc chắn rằng Tạ Chinh Hồng sẽ cùng y định ước ấn ký song tu ở đẳng cấp cao nhất.
Cần gì phải vậy chứ?
Năm đó y chẳng thể hiểu nổi vì sao Tống Thanh phải lựa chọn phi thăng, nhưng giờ y sống lâu như vậy, đã sớm hiểu được đạo lý dưới Thiên Đạo đều chỉ là con kiến. Mặc kệ ngươi tu vi cái thế, có thể khiến ba ngàn thế giới trời long đất lở thì sao, chỉ cần ngươi không phi thăng, thì bất cứ lúc nào ngươi cũng sẽ chết dưới Thiên kiếp.
Chỉ có chứng được Kim Thân phi thăng, mới có thể thoát ly khỏi phạm trù tu sĩ, thực sự đạt được tự do, đồng thọ cùng thiên địa, tự tại tiêu dao.
Có thể cùng tiểu hòa thượng gọi nhau là đạo lữ song tu, dẫu chỉ là giả, nhưng vẫn không ngăn được niềm vui của y.
Chỉ có điều……
Quả nhiên là gần mực thì đen, tu sĩ trong Tuyết Sa đại thế giới mà Quý Hiết khống chế, cũng rặt một lũ đáng ghét y như thế!
“Tiền bối……”
“Tiểu hòa thượng, ngươi không cần nói nữa.” Thanh âm lạnh lùng của Văn Xuân Tương truyền đến, “Bổn tọa còn chưa đến nỗi tức giận chỉ vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy đâu.” Y chẳng qua chỉ ngụy trang một chút, tránh để bị mấy tên phàm phu tục tử này nhận ra mà thôi.
“Vâng.” Tạ Chinh Hồng đương nhiên sẽ không nói gì thêm.
Tuy rằng mấy tu sĩ này có một điểm nói không sai.
Tiền bối, đúng thật là một đóa mẫu đơn mà.
“Chuyện phiếm đủ chưa? Chẳng lẽ cuộc khảo nghiệm này so xem ai mồm mép lưu loát hơn hả?” Văn Xuân Tương liếc xéo mấy tu sĩ kia, buông lời châm chọc.
“Ta thấy đạo hữu cũng chẳng kém là bao đâu.” Một tu sĩ đứng đầu đi vài vòng quanh Tạ Chinh Hồng, rồi mới quay đầu nhìn Văn Xuân Tương nói, “Đợi đến khi cánh cửa lớn này mở ra là có thể lần lượt đi vào.”
Nơi khảo nghiệm trong Di Lộc thành thực ra chính là một ngọn núi sừng sững cao không thấy đỉnh.
Bên trên ngọn núi bị vô số trận pháp bao quanh, mây mù phủ kín, hai bên triền núi có hai sợi xích vắt ngang trời đất, nhìn thật giống như là có người dùng thủ đoạn thông thiên khóa ngọn đại sơn này ở đây vậy.
Văn Xuân Tương hờ hững liếc nhìn ngọn núi này, có vẻ cũng không mấy để ý.
Ngược lại, một vài tu sĩ ngoài bình phong thấy thế, giọng điệu không khỏi nhuốm mùi chua chua, “Lão già này, ngươi đúng là không thiếu thứ hay nhỉ, cả Yên Vũ Tỏa Linh trận cũng lấy ra rồi. Thảo nào người thông qua khảo nghiệm càng ngày càng ít, thì ra ngươi thiết lập chướng ngại vật và điểm mấu chốt ở nơi này?”
Đạo nhân trung niên nghe vậy, liền nở nụ cười hơi co quắp, “Đều là thành chủ phân phó.”
Ánh mắt mọi người chuyển về phía Cung Tử Hiên ở trên đài, “Không sai, là ta phân phó hắn làm.”
“Thành chủ anh minh.”
“Thành chủ suy nghĩ chu đáo.”
Khóe miệng đạo nhân trung niên giật giật, những kẻ này nịnh hót cũng chẳng kém lão chút nào.
Cung Tử Hiên bật cười, hắn cũng không giống mấy thành chủ khác, có sở thích hở một cái liền xem thủ hạ như đồ vật mà thuận miệng nuốt ăn hoặc đem đi luyện khí, nhưng đám thủ hạ này vẫn thường xuyên nịnh bợ khiến người ta dở khóc dở cười.
Song lực chú ý của hắn hiện tại cũng không đặt trên những kẻ này, biểu hiện của hai người trong bình phong kia quả thực có điểm kỳ quái.
Yên Vũ Tỏa Linh trận không êm tai như tên của nó. Cái gọi là Yên Vũ Tỏa Linh trận thực ra là giam cầm sinh linh trong núi, biến chúng nó thành một loại pháp thuật của bản thân, phí tổn cao hiệu quả chậm, song một khi đã thành, uy lực sẽ cực lớn. Cộng thêm hai sợi xích sắt khổng lồ được cố ý chế tạo này, thường sẽ hấp dẫn ánh mắt của phần đông tu sĩ. Kỳ thực, xích sắt này chẳng qua là dùng để ngụy trang mà thôi.
Song biểu hiện của hai Ma Phật tên Hoa Tương và Ôn Hồng này lại không giống thế.
Giống như là…… Thấy chẳng có gì ngạc nhiên vậy.
Kỳ lạ thật.
Hai người bọn họ chưa từng đi tới nơi khảo nghiệm này bao giờ, Yên Vũ Tỏa Linh trận này cũng mới hoàn thành xong gần đây, theo lý thuyết, bọn họ hẳn chưa từng gặp qua mới đúng. Ở thế giới khác, loại trận pháp này luôn bị coi là thuật pháp ác độc tàn hại sinh linh. Trận pháp bình thường tiêu hao linh thạch, nhưng loại trận pháp này lại tiêu hao sinh cơ của sinh linh trên núi. Thường thì một khi trận pháp hình thành, sinh linh trong núi này, dù là yêu thú hay linh thực cũng đều từ từ mất đi sinh cơ, cuối cùng hóa thành một ngọn núi hoang. Tu sĩ bước vào nơi đây, dù là đại năng kỳ Hợp Thể kỳ Độ Kiếp, cũng phải chuẩn bị để ứng phó cho tốt.
Tuy nhiên Tiểu Ma Giới bọn họ không thiếu nhất chính là người kinh tài tuyệt diễm như vậy.
Thế giới bên ngoài đâu đâu cũng là Tiên Phật chi đạo hoành hành, làm lỡ vô số hạt giống tốt. Mấy ngày trước hắn còn nghe nói, khi thành chủ Văn Hồng thành xếp hạng ba ra ngoài du lịch, đã gặp được một Kiếm tu mang tiên thiên tán ma chi thể, lập tức đánh bất tỉnh người kia khiêng về đây.
Tiên thiên tán ma chi thể gần như là vì tu Ma mà sinh, cho dù trong chín mươi chín tòa thành này, cũng chỉ có ít ỏi vài người có được thể chất tu Ma trời sinh như vậy. Thành chủ Văn Hồng thành này chính là một trong số đó. Nghe nói y vẫn luôn muốn tìm một người có tư chất giống mình làm đồ đệ, giờ vất vả lắm mới gặp được, đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua.
Giỡn hả, người mang thiên tư như vậy mà lại chạy đi làm Kiếm tu Tiên đạo, đúng là phung phí của trời!
Cung Tử Hiên thu hồi tâm tư, tùy tay phân phó một hạ nhân gọi ba Ma tu chuẩn bị tham gia thi đấu của thành bọn họ cùng đến quan sát.
Nếu dự cảm của hắn không sai, hắn sắp có thể gom đủ năm người rồi.
“Đại Dã sơn đã mở, thí luyện bắt đầu, sinh tử bất luận mong chư vị đạo hữu tự mình gánh vác.” Một giọng nói già nua vang lên.
Theo cánh cửa đá khổng lồ trước mặt ngọn núi này chậm rãi mở ra, một mùi máu tươi khiến người ta chán ngán lập tức xông ra.
“Thật ghê tởm.” Văn Xuân Tương chán ghét nói, “Tiểu hòa thượng, ngươi đừng ngửi, xem ra khảo nghiệm này đúng thật là muốn cho người ta không chết không ngừng.”
Văn Xuân Tương vừa dứt lời, Tạ Chinh Hồng liền nhận thấy mấy tu sĩ bên cạnh mình lập tức đỏ mắt lên, có vẻ là bị khí vị này hấp dẫn, ma khí trên người cũng đậm hơn không ít.
“Đây cũng là một trong những hiệu quả của Yên Vũ Tỏa Linh trận, sẽ khiến tu sĩ vô cùng hưng phấn, đặc biệt đối với Ma tu lại càng dễ dàng nhiệt huyết sôi trào, tu tập luyện khí trong này đều sẽ nhận được kỳ hiệu, nhưng sau đó….. phải xem thọ nguyên của mình có đủ dài hay không đã.”
Trên thế giới này không có chuyện tốt không làm mà hưởng, trong tu hành thì lại càng như thế.
Ngươi ăn bao nhiêu thiên tài địa bảo, sau đó sẽ phải mất bấy nhiêu thời gian để tiêu hóa. Trừ phi ngươi có công đức khí vận trong người, giúp ngươi trừ bỏ quá trình này, thì mới có thể triến triển đặc biệt thuận lợi.
Yên Vũ Tỏa Linh trận có tham khảo điểm này, thông qua phương pháp chuyển dời tiêu hao để nâng cao hiệu suất, nhưng một phần trong đó cũng sẽ phản phệ bản thân tu sĩ. Chịu đựng được thì tu vi sẽ tiến một bước lớn, song nếu không chịu được, vậy thì chỉ có thể trở thành những luồng huyết khí chán ngán này, bị kẻ kế tiếp hấp thu.
Cung Tử Hiên sở dĩ phí nhiều thời gian để tạo nên trận pháp này, chính là bởi hi vọng có thể khiến tu vi của những tu sĩ đến khảo nghiệm nâng cao một bậc.
Dù sao đi đến khảo nghiệm cũng chỉ có mấy người có thể an toàn sống sót, vậy chi bằng trực tiếp tiêu hao thọ nguyên của ngươi trước để ngươi có được vũ lực hơn người. Nhờ đó, cho dù cuối cùng trong Di Lộc thành của bọn họ có người thông qua trận pháp này lấy được hạng nhất, thậm chí đánh bại hắn, trở thành thành chủ mới, hắn cũng không cần lo lắng. Bởi vì rất nhanh thôi, thành chủ mới sẽ hao hết thọ nguyên, cùng hắn tới hoàng tuyền!
“Tiểu tăng hiểu rồi.” Lúc tiến vào Tạ Chinh Hồng cũng đã nhận thấy điểm bất ổn, nên không hấp thu huyết khí này. Thế nhưng huyết khí xung quanh tiền bối hình như đã bắt đầu biến mất, đây là…….
“Lần trước nở hoa có tiêu hao chút ma khí, lần này vừa hay bổ sung một ít.” Thanh âm lười biếng của Văn Xuân Tương truyền đến, “Dù sao lần tới nở hoa đã có ngươi rồi, bổn tọa cũng không cần nhịn nữa.”
Tạ Chinh Hồng cười nhẹ, cũng không cự tuyệt.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Văn Xuân Tương, lại có cảm giác như thể chính mình chịu thiệt vậy.
Thật sự nên để đám Ma tu có mắt không tròng kia nhìn xem, tu sĩ cấm dục thánh khiết trong mắt bọn chúng rốt cuộc là cái dạng gì?
Khụ, chỉ là nghĩ vậy thôi.
Văn Xuân Tương nhủ thầm, y còn lâu mới để tiểu hòa thượng bị kẻ khác nhìn.
Đợi đến khi tất cả tu sĩ tham gia khảo nghiệm đều đã vào, cánh cửa phía sau liền hoàn toàn biến mất, lại có vô số sương mù huyết sắc xông tới, màu máu ngập tràn, không thể phân rõ mình đang ở đâu khi nào. Thậm chí ngay cả tu sĩ trong phạm vi một bước cũng không thấy rõ, thần thức cũng không dùng được.
Có người thử dùng pháp bảo xua tan màn huyết khí này, song vẫn chẳng có nửa điểm tác dụng. Vả lại sau khi hít vào huyết khí này, thân thể không cảm thấy có gì bất ổn, cũng chỉ đành từ bỏ.
Chẳng mấy chốc sau, màn huyết khí dần dần tan đi.
Tạ Chinh Hồng phát hiện chung quanh mình chẳng có lấy một bóng người, chỉ có từng tiếng ve cổ quái thỉnh thoảng vang lên.
“Tiền bối, tiền bối?” Tạ Chinh Hồng thử liên hệ với Văn Xuân Tương.
“Tạm thời chia nhau hành động.” Văn Xuân Tương chậm rãi đáp một câu.
Tạ Chinh Hồng đành đáp ứng.
Văn Xuân Tương lẳng lặng nhìn cái nơi chẳng có lấy một bóng người này, lặng lẽ nở nụ cười.
Đám tu sĩ kia lúc trước cười nhạo y, lại còn thèm muốn tiểu hòa thượng của y nữa.
Giờ tiểu hòa thượng không có ở đây, y sẽ không khách khí nữa đâu!
Tạ Chinh Hồng bắt đầu đi dọc theo sơn đạo, sắc trời vẫn luôn mờ mịt, không có mặt trời cũng chẳng thấy mặt trăng, có vẻ rất áp bách. Càng kỳ lạ là, ngọn núi này chẳng có lấy một bóng người, rõ ràng bên tai có tiếng ve kêu, nhưng ngay cả một con ve hắn cũng không thấy.
Nếu là ảo cảnh thì cũng thật cổ quái.
Thứ bên trong Tiểu Ma Giới này, quả nhiên có chút môn đạo.
“Ra là trận pháp không gian sao?” Yên Vũ Tỏa Linh trận này hiện tại mới vừa hoàn thành, đạo nhân trung niên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Khi màn sương huyết khí kia xuất hiện, những tu sĩ tham dự khảo nghiệm cũng bắt đầu bị truyền tống ra ngoài. Khu vực và cảnh tượng nơi mỗi người ở đều giống nhau như đúc. Vậy thì hẳn là khi tạo nên mấy khu vực này, có vận dụng đến kính tượng (gương) trận pháp nên mới như thế.
“Phải ở hoàn cảnh giống hệt nhau thì mới nhìn ra điểm khác biệt của bọn họ, không phải sao?” Cung Tử Hiên vừa lòng nhìn thành quả của mình, cười nói, “Chỉ cần không chết, người có thể đi ra từ nơi này, tu vi nhất định sẽ tăng vọt một bước lớn.”
“Thành chủ, ba vị sứ giả đã đến ạ.” Hạ nhân chạy lên báo.
“Cho bọn họ vào.” Cung Tử Hiên khẽ gật đầu nói.
Trong đại sảnh lại xuất hiện ba người.
Một người trông dáng vẻ mới chỉ thiếu niên, phía sau cõng một thanh chùy đá khổng lồ, cười hì hì nhìn rất ngây thơ. Nhưng tu sĩ ở đây đều biết rõ thiếu niên này chẳng qua là vì thuật pháp đặc biệt nào đó nên mới biến thành như thế, nguyên thân đã là lão bất tử già khú rồi, lại thêm mấy lần từng nếm quả đắng từ tay hắn, nào dám coi khinh.
“Chẳng trách hôm nay thành chủ lại mời chúng ta đến đây, ra là có trò hay để xem.” Thiếu niên thấy cảnh tượng bên trên Bát Bảo bình phong, hai mắt liền sáng lên.
“Vu Trạch đạo hữu, mời ngồi.” Cung Tử Hiên rất khách khí với thiếu niên Vu Trạch này, hai người khác cũng không có vẻ gì là không vui. Ai cũng nhìn ra được Vu Trạch mới là vương bài của Di Lộc thành, là người cuối cùng có thể dẫn dắt bọn họ sống sót trong cuộc đại chiến.
Vu Trạch khoanh chân lơ lửng, chùy đá hạ xuống chạm vào mặt ghế, xem như đã ngồi.
“Dạ Lam, Dạ Tử đạo hữu cũng mời ngồi.” Cung Tử Hiên nhướn mày nói.
Hai tu sĩ khác chính là một đôi đạo lữ song tu.
Nam thanh niên tên Dạ Lam, còn thiếu phụ để kiều tóc nữ tử tên là Dạ Tử.
Trong tu sĩ ít có kẻ xấu xí, nhưng đôi vợ chồng này lại bất đồng.
Chỉ nhìn vào nửa khuôn mặt bọn họ, tuyệt đối là tuấn nam mĩ nữ, nhưng nửa khuôn mặt khác lại chẳng có chút da thịt nào, chỉ có nửa mặt đầu lâu mà thôi.
“Thành chủ khách khí rồi.” Dạ Lam dìu Dạ Tử ngồi xuống cạnh Vu Trạch, chẳng mảy may để ý ánh mắt của những tu sĩ khác.
Chỉ nhìn bộ dáng quấn quít âu yếm của hai người này, thì quả thực cũng là một đôi đạo lữ ân ái. Nhưng nếu hai người bọn họ đã trở thành thượng khách của tòa Di Lộc thành này, vậy lai lịch đương nhiên cũng bị điều tra hai năm rõ mười.
Dạ Tử và Dạ Lam vốn đều là tu sĩ của Ma Dạ sơn, đệ tử ở nơi đó hầu như đều lấy Dạ làm họ, chỉ có những đệ tử được trưởng lão coi trọng mới có thể lấy màu sắc làm tên. Dạ Tử này vốn là sư mẫu của Dạ Lam, đạo lữ song tu của chưởng môn Ma Dạ sơn – sư phụ của Dạ Lam. Song không ngờ rằng khi sư phụ của Dạ Lam đang bế quan, lại bị đạo lữ của mình làm trọng thương, đạo lữ và đệ tử liên thủ phản bội mình, muốn đoạt quyền khống chế Ma Dạ sơn.
Chưởng môn Ma Dạ sơn liều chút sức lực cuối cùng đánh lui hai kẻ này, hạ xuống thuật pháp không thể khôi phục trên mặt hai người bọn họ, đem vị trí chưởng môn truyền lại cho sư đệ mình rồi mới thân tử đạo tiêu. Vị sư đệ kia vừa tiếp nhận chức chưởng môn liền lập tức phát lệnh đuổi giết hai người.
Dạ Lam và Dạ Tử cầu cứu vô vọng, bấy giờ mới đến Di Lộc thành muốn mượn tay thành chủ Di Lộc thành đổi lấy bình an. Sau đó lại liên thủ thông qua khảo nghiệm trở thành thượng khách của Di Lộc thành. Cung Tử Hiên tự mình đến Ma Dạ sơn phân trần cùng chưởng môn, kéo dài lệnh truy nã của bọn họ thêm hai mươi năm. Có ân oán gì thì cũng phải đợi sau khi đại bỉ trăm năm một lần kết thúc rồi hẵng nói.
Ít nhất trong Di Lộc thành, bọn họ có thể an ổn tu luyện sinh sống hai mươi năm, nếu sống sót được trong cuộc đại đấu, sẽ được ban thưởng một lần nữa quay lại Ma Dạ sơn trả thù, còn có một đường sinh cơ. Còn nếu không liều, bọn họ sẽ lập tức chết trong tay đồng môn.
“Hai nam tử này chính là đôi đạo lữ song tu kia sao?” Dạ Tử vươn tay chỉ vào Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương trên bình phong.
Khi đi đến bọn họ cũng đã nghe được tin tức từ miệng mọi người, lại thấy vị trí của hai người này trên bình phong được cố ý đặt ở chính giữa, trong lòng cũng minh bạch vài phần.
“Hình như vẫn chưa chính thức kết đại điển song tu, trên người bọn họ không có ấn ký đạo lữ chính thức.” Một tu sĩ nói xen vào.
Dạ Tử cũng không thèm nhìn tu sĩ xen lời kia, tự mình cười nói, “Đều thật tuấn tú, người như vậy vốn không nên xuất gia, bây giờ hoàn tục làm Ma Phật cũng rất tốt.” Còn về phần ấn ký song tu, ha ha ha, đừng nói là các Ma tu vốn cực kỳ đa nghi, ngay cả những Tiên tu kia, cũng không thích khắc xuống ấn ký như vậy trên người mình. Đa phần là tổ chức đại điển song tu, nhưng không khắc xuống ấn ký.
Nói khó nghe là, một khi khắc lên ấn ký, bọn họ muốn trêu ghẹo muốn tán tỉnh người khác sẽ khó hơn nhiều.
Đại bộ phận tu sĩ, nếu có chút lòng hổ thẹn thì sẽ không muốn đi đùa bỡn mấy tu sĩ đã khắc ấn ký.
“Có vẻ bọn họ đã che giấu tu vi.” Vu Trạch lẳng lặng nhìn Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, bỗng lên tiếng, “Hẳn là một người có tu vi kỳ Hợp Thể, một người sắp đạt đến Hợp Thể, cũng coi như không tồi.”
Chung quy tu sĩ Hợp Thể trung hậu kỳ là đã có thể khiêu chiến ngôi vị thành chủ.
Vu Trạch có thể nhận được tôn trọng ở Di Lộc thành này, một phần cũng bởi hắn là tu sĩ kỳ Hợp Thể.
Còn Dạ Lam và Dạ Tử, bọn họ tuy rằng là tu sĩ Hóa Thần đỉnh phong, nhưng họ vốn là đồng môn, lại kết làm đạo lữ, khi hai người ở cùng một chỗ, pháp thuật sử ra thậm chí còn lợi hại hơn tu sĩ kỳ Hợp Thể bình thường một chút.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người chiến thắng cuộc khảo nghiệm này, hẳn là hai người bọn họ.” Cung Tử Hiên gật đầu nói, “Có điều cụ thể ra sao, còn phải xem biểu hiện của bọn họ.”
Đã nói đến đây, ba người này cũng không nói cười nữa.
Trong cuộc đại đấu, mỗi tòa thành cần cử ra năm người, khảo nghiệm không chỉ tu vi của mỗi người. Nếu ngay từ đầu đồng đội của mình đã thân tử đạo tiêu, người phía sau sẽ rất vất vả, ăn ý đương nhiên cũng là không thể thiếu. Mà giờ phút này, chính là thời điểm để bọn họ cẩn thận đánh giá độ sâu cạn của tu sĩ của mình.
Văn Xuân Tương đi tới đi lui, bỗng cảm thấy có chút bất ổn, vội vàng nghiêng người, ngọn gió vô hình chợt lóe qua, một sợi tóc bị cắt xuống. Mà một cây đại thụ ở phía xa xa cũng bị chém ngang, rầm một tiếng ngã xuống.
“Chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi ư?” Văn Xuân Tương khẽ thở dài, khom lưng nhặt tóc của mình lên.
Y vốn có thể tránh đi, nhưng nghĩ hiện tại mình đang ngụy trang, không thể biểu hiện thuận lợi như vậy được.
Y ngẩng đầu nhìn chung quanh thâm sơn, bắt đầu đi về phía ngọn núi cao nhất.
Dọc đường đi, Văn Xuân Tương gặp phải ít nhất mấy chục kiểu công kích cùng loại, có đôi khi là gió, có đôi khi là yêu thú. Nhưng điểm tương đồng duy nhất chính là chúng đều không có khí tức, không có thanh âm.
Không, không thể nói như vậy.
Không phải chúng không có thanh âm và khí tức, mà là đại sơn này đã che giấu thanh âm và khí tức cho chúng, cho nên mới như thể vô hình.
Công kích lộn xộn thế này, với bản lĩnh của tiểu hòa thượng, chắc chẳng làm gì được hắn đâu.
Nghĩ đến đây, Văn Xuân Tương cũng liền có tâm tình chậm rãi chơi tiếp với những kẻ này.
Thời điểm cách đại sơn chỉ còn vài bước, Văn Xuân Tương dừng lại, bắt đầu bày một trận pháp đơn giản trên mặt đất.
Chẳng phải chỉ là trận pháp không gian thôi sao, làm như khó lắm ấy!
Lại nhìn đến nơi khác.
Rất nhiều tu sĩ đã bị những công kích bất ngờ mà vô hình này làm cho thiếu tay khuyết chân.
Bọn họ đều lấy ra phù lục và pháp bảo, thậm chí dùng đến không ít con rối để dò đường. Nhưng chẳng có tác dụng gì, những con rối kia qua đường vô cùng an toàn, ngay sau đó bọn họ vẫn sẽ bị công kích.
Sau một hồi như vậy, đã có vài tu sĩ bị xẻ làm tám mảnh, thi thể nhanh chóng bị đất vùi lấp, biến mất vô tung vô ảnh.
Mà cảnh tượng ấy lọt vào mắt tu sĩ bên ngoài bình phong, chính là những tu sĩ này đang đi yên lành, bỗng dưng thân thể bị ngũ mã phanh thây, ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp kêu lên một tiếng liền thân tử đạo tiêu.
Dù cách một lớp bình phong, vẫn khiến người ta không rét mà run.
Nếu là công kích hữu hình, có khi bọn họ còn không sợ. Nhưng phương thức công kích không thể lường được này, thật sự khiến bọn họ khó mà hiểu nổi.
So ra, hai người Hoa Tương và Ôn Hồng đều có vẻ đặc lập độc hành. (đặc biệt, không trộn lẫn.)
“Hoa Tương này dường như là cao thủ trận pháp, hẳn là đã nhìn ra được một chút manh mối rồi.” Một tu sĩ tinh thông trận pháp đứng ra, không khỏi tán thưởng, “Hiện giờ y đang bày một trận dịch chuyển không gian nhỏ, nếu lão phu đoán không lầm, đợi đến khi trận pháp này hoàn thành, những công kích vô hình kia đều sẽ bị trận pháp không gian này dịch chuyển đến nơi khác. Nhờ đó, y sẽ không còn nỗi lo về sau. Lúc trước khi y tránh né công kích kia cũng ẩn chứa nhịp điệu nào đó, hẳn là một loại bộ pháp đặc biệt, hơi giống Bồ Đề Ẩn Bộ – tuyệt học của Phật môn, ảo diệu phi thường, không ngờ lại thấy được từ kẻ này.”
“Có thể dừng lại bày trận pháp này ngay trước đại sơn, Hoa Tương này cũng không phải kiêu ngạo lỗ mãng giống như những gì y biểu hiện ra ngoài.”
Vu Trạch và Cung Tử Hiên cùng bật cười.
“Y là tu sĩ kỳ Hợp Thể, làm sao có thể thật sự ngây thơ vô tri được chứ?”
Lời này vừa nói ra, các Ma tu đều có chút ngỡ ngàng.
Lúc trước Vu Trạch chỉ nói hai người này một là kỳ Hợp Thể, một sắp bước vào Hợp Thể, bọn họ đều theo bản năng cho rằng Hoa Tương là người sắp trở thành Hợp Thể. Cũng không phải Hoa Tương không giống tu sĩ kỳ Hợp Thể, mà là so sánh với Ôn Hồng, y có vẻ quá chú trọng tinh nhanh.
Cung Tử Hiên thấy cảnh tượng trên bình phong, cũng thấy có hơi khó hiểu, “Có lẽ…… Ôn Hồng này cũng có bản lĩnh đặc biệt nào đó chăng.”
Cũng không biết kẻ này rốt cuộc làm như thế nào.
Trong bình phong, Tạ Chinh Hồng một đường đi tới, không hề quanh co lòng vòng, thậm chí chẳng có chuyện bên trái lóe một cái, bên phải giật một cái như Văn Xuân Tương. Mà tất cả công kích vô hình kia đều tránh Tạ Chinh Hồng, toàn bộ đều chỉ sượt qua bên cạnh hắn thôi.
Tạ Chinh Hồng thuận buồm xuôi gió đi thẳng tới đỉnh núi, trước mặt lại xuất hiện cánh cửa đá kia.
……Thế này xem như là thông qua rồi ư?
Tạ Chinh Hồng chẳng hiểu ra làm sao.
“Chẳng lẽ thí luyện còn chưa bắt đầu?” Tạ Chinh Hồng lẩm bẩm.
Tu sĩ ngoài bình phong: …….
Không, là đã kết thúc rồi!
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Đường Tăng và Phật Tử hổ yêu vừa trò chuyện, liền trò chuyện suốt ba tháng tròn.
Hôm nay Đường Tăng đã không còn là nhục thể phàm thai, mà được Phật Tử phong Phật. Ba tháng không ăn cơm, không uống nước cũng chẳng bị sao hết, ông và Phật Tử trò chuyện tận hứng, càng chẳng chú ý tới thời gian trôi qua.
Ngay cả hoàng đế mấy lần đến truyền Đường Tăng vào cung, cũng đều bị đám Tôn Ngộ Không xua đi.
“Có thể đàm luận Phật pháp với hổ tiên ngươi, quả thực là hưởng thụ lớn lao.” Đường Tăng thật lòng chắp tay với Phật Tử, nói.
“Đâu có, có thể trao đổi Phật pháp với thánh tăng, mới là việc may mắn vinh hạnh.” Phật Tử vội vàng trả lời.
“Sư phụ, người đi ra rồi.” Đám Tôn Ngộ Không tươi cười chào đón, “Gần đây Bát Giới phát hiện một chỗ làm đồ ăn chay ngon vô cùng, đã nhắm sẵn từ trước rồi. Vừa lúc tiểu lão hổ trở về, hay là cùng đi nếm thử nhé?”
Đường Tăng đáp sao cũng được.
Kỳ thực, hoàng đế ban thưởng cho bọn họ rất nhiều vàng bạc của cải, nhưng bọn họ căn bản chẳng có chỗ tiêu. Cuối cùng vẫn là Đường Tăng đề ra chủ ý, đem những thứ này đổi thành lương thực, phân phát cho lão nhược bệnh nhụ. Song Trư Bát Giới thuận miệng nói một câu, bảo Đường Tăng khi phân phát lương thực thì lấy danh nghĩa hoàng đế vì nước cầu phúc, Đường Tăng dẫu thấy khó hiểu nhưng vẫn đáp ứng.
Sau đó, bọn họ được ban thưởng càng nhiều hơn.
Đường Tăng mờ mịt khó hiểu, chỉ có Trư Bát Giới và Tôn Ngộ Không ngầm hiểu.
Haiz, sư phụ của bọn họ là mầm tốt để tu Phật, nhưng muốn thấu hiểu lòng người, thì vẫn còn phải học nhiều.
Phật Tử thấy Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới như vậy, trong lòng cũng hiểu phần nào, không khỏi cảm thán tình nghĩa của bọn họ.
Editor: Chương sau lại mở ra hồi ức của tiền bối, lần này là về Tống Thanh nhé.
Ôn thi ko quên nhiệm vụ ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.