Quyển 4 - Chương 150: Hộ Quốc tự
Thanh Khâu Thiên Dạ
18/07/2020
Trở về phòng ngủ, Tạ Chinh Hồng đặt Văn Xuân Tương ở đầu giường, rửa mặt xong xuôi rồi tắt đèn lên giường nghỉ ngơi.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, Văn Xuân Tương rốt cuộc có thể tự do hành động ở trong mộng, vội vàng lao về phía Tạ Chinh Hồng.
“Tiểu hòa thượng, ngươi thật sự định không nói chuyện với ta cả đời hay sao, bắt nạt ta không thể biến hóa đúng không?” Văn Xuân Tương cực kỳ tức giận, hai phiến lá to ôm ghì Tạ Chinh Hồng không buông tay.
Văn Xuân Tương vốn không phải người không ổn trọng như vậy.
Y luôn rất chú ý hình tượng của mình trước mặt Tạ Chinh Hồng.
Nhưng giờ y đã thành ra cái dạng này rồi, đâu còn tí uy nghiêm gì nữa, cho nên đương nhiên là bại lộ bản tính, thủ đoạn nào dùng được thì đều tung ra hết!
Quả nhiên, Tạ Chinh Hồng xiêu lòng trước dáng vẻ này của Văn Xuân Tương, hắn vội kéo thân thể Văn Xuân Thương, thở dài nói: “Tiền bối, ngài cẩn thận chút, ngộ nhỡ va đụng thì ngài sẽ rất đau.”
“Ngươi chịu nói chuyện với ta rồi ư?” Văn Xuân Tương rúc trong lòng Tạ Chinh Hồng, giọng điệu có phần mệt mỏi, “Chính ta cũng không biết lúc ấy mình nghĩ thế nào nữa, đến khi ta tỉnh táo thì Thiên kiếp đã đến rồi. Có lẽ khi đó ta vẫn chưa thoát ra khỏi tâm ma.”
Tạ Chinh Hồng không nói gì, chỉ cẩn thận vuốt ve cành lá của Văn Xuân Tương.
“Khi thấy ta bị Thiên lôi đánh hồn phi phách tán, ngươi….. ngươi cảm giác thế nào?” Vừa dứt lời, Văn Xuân Tương liền muốn đánh mình một trận. Sao y có thể hỏi ra câu này chứ, chê tiểu hòa thượng chưa đủ lạnh nhạt với mình hả?
Tạ Chinh Hồng không nói gì, vào lúc Văn Xuân Tương tưởng rằng hắn sẽ không trả lời, Tạ Chinh Hồng rốt cuộc lên tiếng trả lời câu hỏi của y, “Lúc ấy chỉ cảm giác tiền bối vẫn chưa chết, chỉ là đang chờ ta ở một nơi khác thôi. Cho nên ta liền đi tìm ngươi.”
Khi đó, dù là Nhan Kiều, Tịnh Hỏa hay Mục Đình, thậm chí Ngọc Tuyền khí linh, đều muốn nói lại thôi, như thể tất cả những gì muốn nói cùng hắn đều không thể thốt ra khỏi miệng, cuối cùng vẫn là Tạ Chinh Hồng phá vỡ sự im lặng.
Văn Xuân Tương đã chết thật rồi, y đã thân tử đạo tiêu, điều này không thể nghi ngờ.
Thiên lôi bổ khoảng nửa năm, bổ cho đất trời biến sắc. Nếu không phải bọn họ được Văn Xuân Tương bố trí mẫu đơn bảo vệ thì có lẽ phải tốn không ít công sức mới giữ được mạng. Sau khi Văn Xuân Tương thân tử đạo tiêu, những cây mẫu đơn đó cũng nhanh chóng héo rũ, hóa thành cát bụi bay đi theo gió.
Lúc ấy, trong đầu Tạ Chinh Hồng chỉ có hai chữ “Hoang đường”.
Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương, bị tán tiên mưu hại vây công mà mặt chẳng đổi sắc, thậm chí còn rảnh tay đùa giỡn hắn, sao có thể dễ dàng chết dưới Thiên kiếp như vậy được? Trước đây bao nhiêu lần Thiên kiếp, chẳng phải cũng không thể cướp đi tính mạng Văn Xuân Tương hay sao?
Vì sao lại là lần này?
Vì sao lại là sau khi đại điển song tu kết thành?
Lòng Tạ Chinh Hồng bình tĩnh đến lạ kỳ.
Chính hắn cũng không biết, thì ra lúc ấy mình lại có thể hoàn toàn tỉnh táo, phân tích xem rốt cuộc Văn Xuân Tương có chết hay không. Ở trong lòng hắn, Văn Xuân Tương là một ngọn núi sừng sững không thể vượt qua, y dạy hắn tu hành, dạy hắn Phật pháp, dạy hắn đủ thứ kỳ quái, thi thoảng sẽ ghen, sẽ giận, sẽ nghĩ một đằng nói một nẻo. Một người như vậy, một Văn Xuân Tương như vậy, sao có thể biến mất không còn chút dấu vết được chứ?
Tạ Chinh Hồng không biết lúc ấy biểu cảm của mình ra sao, nhưng đám người Nhan Kiều đều có vẻ lo lắng, giờ ngẫm lại, hẳn là khó coi lắm.
“Tiền bối, ta không muốn nhớ lại chuyện lúc ấy.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, thấp giọng nói, “Có thể ôm ngươi như thế này, cũng đã tốt lắm rồi.”
“Xin….. Xin….. Xin lỗi.” Thanh âm của Văn Xuân Tương nhỏ như muỗi kêu, đây là lần đầu tiên trong đời y xin lỗi người khác, song lời ấy cũng chẳng hề khó nói ra khỏi miệng, “Lúc ấy, ta cũng không biết mình bị làm sao nữa. Ta nghĩ là, ta nghĩ là ngươi có thể thành công phi thăng.” Thế giới này, ai rời đi thì người đó sẽ sống tiếp, Văn Xuân Tương nghĩ, tiểu hòa thượng hẳn nên nhân cơ hội đột phá tình kiếp, thấu rõ hồng trần, lập địa thành Phật mới phải.
Tuy y có nghĩ tới khả năng Tạ Chinh Hồng và mình cùng nhau rời đi, nhưng lại nghĩ có mấy người Nhan Kiều và Ngọc Tuyền khí linh ở bên cạnh, tiểu hòa thượng sẽ không đến mức đưa ra lựa chọn như vậy. Ai ngờ, tiểu hòa thượng lại làm thật.
Phong ấn ký ức, không có bất cứ chuẩn bị nào, bất chấp tất cả để tới đây.
Văn Xuân Tương sẽ không nói cho Tạ Chinh Hồng, lần đầu tiên y xuất hiện trong mộng hắn, nhìn thấy tiểu tiểu hòa thượng còn chưa mở mắt, chẳng có bất kỳ ý thức nào, y đã vui sướng và áy náy đến nhường nào!
“Không có chuyện gì.” Tạ Chinh Hồng, “Chỉ cần tiền bối không bỏ ta đi nữa, ta sẽ ổn thôi.” Ta đã chẳng còn cơ hội lần sau nữa rồi.
Tạ Chinh Hồng nhìn thoáng qua Liên Hoa ấn trên tay phải mình, đã có chín mươi chín cánh hoa.
Nói cách khác, trăm kiếp luân hồi, đây là kiếp cuối cùng.
Kiếp cuối cùng luôn đặc biệt.
Chuyện mà Tạ Chinh Hồng biết được cũng bắt đầu nhiều thêm.
Thứ hắn muốn tìm đến giờ vẫn chưa tìm được, bởi vì ở Tu Chân giới của bọn họ vốn không tồn tại thứ hắn mất đi.
Dù là Thần Tú lão quốc sư và Tống Thanh trước kia cũng không biết rằng, chỉ cần đến kiếp thứ một trăm, bất kể có phi thăng được hay không, hắn đều sẽ trở về Phật Giới. Chỉ là nếu thứ ấy vẫn chưa tìm được hết, thì hắn chỉ có thể bắt đầu từ một tiểu tiên nhỏ nhất ở Phật giới mà thôi.
“Sẽ không đâu.” Văn Xuân Tương nhỏ giọng nói, “Lần này ta nhất định sẽ khống chế bản tâm, tuyệt đối không bỏ ngươi mà đi, nếu như vi phạm lời thề, ta nguyện chịu…..”
“Tiền bối, ta tin ngươi.” Tạ Chinh Hồng ngắt lời Văn Xuân Tương.
Lần này, ta sẽ chú ý trông chừng ngươi, sẽ không để tiền bối bị tâm ma nhập thể nữa.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Chinh Hồng và hoàng đế cùng thương lượng cẩn thận chuyện Hộ Quốc tự, sau đó hắn gói ghém chút đồ đạc chuẩn bị đi.
Để cho an toàn, bọn họ tốt nhất không nên tiếp xúc quá nhiều.
Hoàng đế tuy đắn đo, rất yêu mến tài hoa của Tạ Chinh Hồng, nhưng ông cũng biết đây là cơ hội ngàn năm có một. Muốn tìm một thiếu niên tài trí lừa được trụ trì Hộ Quốc tự là khó đến cỡ nào?
Hoàng đế suy nghĩ điều gì, đương nhiên không phải việc Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương cần lo lắng.
Văn Xuân Tương hết sức vui vẻ, sau khi nói chuyện được với Tạ Chinh Hồng, y đương nhiên muốn nhanh chóng ở một mình với hắn. Mặc dù hiện tại y vẫn chưa thể hóa thành người, nhưng được tiểu hòa thượng bưng trong tay thế này cũng có một kiểu tình thú khác.
“Thần Tú, ngươi chờ chút đã.” Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương còn chưa đi được mấy bước thì hoàng đế bỗng dưng đứng dậy đuổi theo.
Văn Xuân Tương bực bội vô cùng, đừng bảo tên hoàng đế này định đổi ý đấy nhé!
Chẳng lẽ phát hiện tiểu hòa thượng tốt nên giờ luyến tiếc rồi?
Cũng có mắt nhìn đấy chứ.
Phỉ phui, không đúng.
Dù có mắt nhìn thì cũng không được phép lớ rớ gì đến người của y!
“Thượng đại ca còn có chuyện gì?” Tạ Chinh Hồng quay đầu hỏi.
“Thần Tú, cây mẫu đơn của ngươi, tốt nhất nên giấu đi thì hơn.” Hoàng đế đằng hắng, ngượng ngùng nói. Vì Thần Tú mà ông suýt nữa quên mất hắc mẫu đơn.
Nhìn Thần Tú ăn ngủ đều không rời hắc mẫu đơn này liền biết đây là vật yêu quý của đối phương. Tuy nói quân tử không đoạt thứ tốt của người khác, nhưng cây hắc mẫu đơn này trút bỏ hết vẻ rũ rượi hôm qua, dần dần hiển lộ dáng vẻ tao nhã tuyệt đại, quả thực đẹp đến độ người ta không rời mắt nổi.
Nếu đối phương không phải thiếu niên khiến ông tán thưởng, thì dù tự nhận là hoàng đế thánh minh, gặp được một cây hoa đẹp như vậy, ông cũng khó cưỡng lại muốn sử dụng chút “đặc quyền”.
Tạ Chinh Hồng cúi đầu nhìn Văn Xuân Tương đang nở rộ, gật đầu với hoàng đế, “Đa tạ Thượng đại ca nhắc nhở. Ta sẽ che giấu nó đi.”
“Ừm, thế là tốt rồi.” Hoàng đế tiếc nuối rời mắt khỏi Văn Xuân Tương, “Ta cũng lần đầu trông thấy cây mẫu đơn đẹp đến nhường này. Hiện tại rất nhiều người yêu hoa, ngươi mà bưng cây mẫu đơn này đi chung quanh thì dễ rước phải tai họa lắm.”
“Quý hiếm lắm sao?” Tạ Chinh Hồng vuốt ve cánh hoa của Văn Xuân Tương, hỏi với nụ cười chẳng rõ ý vị.
“Đương nhiên.” Hoàng đế cho rằng Thần Tú không hiểu giá trị của chậu hoa này nên vội nghiêm mặt nói, “Ta yêu mẫu đơn đã nhiều năm, cũng có nhiều hoa nông tài giỏi, mỗi khi gây trồng được giống mới đều có không ít cây kinh diễm. Nhưng những cây mẫu đơn ta từng thấy so với chậu trong tay ngươi thì chỉ như cỏ dại ven đường. Đen mà không đậm, đẹp mà không yêu, quả thực hiếm có. Nếu mang nó tham gia hội hoa mẫu đơn thì hạng nhất chắc chắn phải là nó.”
Hoàng đế vừa nói xong, trên trời bỗng giáng xuống một luồng thần tức huyền diệu, rơi thẳng vào cơ thể Văn Xuân Tương.Bỗng chốc, mùi hoa ngập tràn tứ phía.
Nếu có tu sĩ ở đây thì sẽ lập tức phát hiện bên cạnh cánh hoa mẫu đơn có thêm một tia kim quang lấp lóe.
“Nói như vậy, hoa vương chắc chắn phải là nó.” Tạ Chinh Hồng nói tiếp.
Tức khắc, trên cánh hoa của Văn Xuân Tương lại có thêm một tầng khói tím như ẩn như hiện, vương vất lượn lờ, hòa cùng kim quang, làm tăng thêm thêm phẩm tướng xuất trần.
Tạ Chinh Hồng nghiêm túc nói lời cảm tạ hoàng đế, sau đó mới xoay người rời đi.
Hoàng đế cũng thấy thần thanh khí sảng, thân thể khoan khóai hơn mấy phần.
Đây có lẽ là một điềm báo tốt.
Nếu nói trước đây Văn Xuân Tương còn có chút bất mãn với hoàng đế, thì bây giờ tâm tình y lại hơi phức tạp.
“Tiểu hòa thượng, ngươi cố ý đúng không?”
Văn Xuân Tương lắc lắc lá cây, tò mò hỏi.
Tạ Chinh Hồng rõ ràng cố ý dụ dỗ hoàng đế nói ra lời khen ngợi, lại thêm một câu khẳng định của Tạ Chinh Hồng, càng khiến Văn Xuân Tương nhận được không ít lợi ích.
Thế giới này linh khí mỏng manh, hoàng đế chính là con của trời, lại có long khí quấn quanh, lời ông nói ra trên mức độ nào đó thậm chí còn có thể “phong chính” cho đám yêu tinh, ích lợi trong đó thì càng khó diễn tả. Mà Tạ Chinh Hồng nay đã là trăm kiếp luân hồi, tràn đầy tư thái Phật Tiên, có hắn và hoàng đế cùng nhau khen ngợi “phong chính”, sẽ khiến Văn Xuân Tương có thêm nhiều “chính khí”, rất có lợi cho việc tu hành.
(Phong chính là một loại chúc phúc tinh thần mà Nhân tu dành cho Yêu tu, có thể giúp Yêu tu tu hành tốt hơn.)
“Chúng ta giúp hoàng đế loại bỏ mối tâm phúc đại họa là Hộ Quốc tự, vốn đã có nhân quả liên hệ. Dù hoàng đế không nói, thì sau này khi giải quyết xong Hộ Quốc tự, ta cũng phải xin phong hào cho tiền bối.” Tạ Chinh Hồng thản nhiên đáp, “Thiên đại nhân, nhân là vạn vật chi linh, thiên tử tức là quân vương, lời ông ta nói đương nhiên có hiệu lực. Tiền bối, tiểu tăng không muốn thấy ngươi sau này chịu khổ nữa.”
Văn Xuân Tương yên lặng thu lại nụ hoa, không dám gây thêm phiền toái cho Tạ Chinh Hồng, “Sẽ không đâu.”
Có ngươi ở bên cạnh, dù có bao nhiêu chông gai và gian khổ thì cũng chẳng là gì hết.
Chẳng mấy chốc, Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương đã đến ngoài kinh thành.
“Quốc vận hưng thịnh.”
Tạ Chinh Hồng ngước đầu nhìn cổng thành, không khỏi cất lời tán thưởng.
Trên kinh thành có một con kim long uốn lượn, ngẩng đầu nhìn trời, trông như sắp sửa bay vút lên.
“Có vẻ đã xem thường tên hoàng đế kia rồi!” Văn Xuân Tương hiển nhiên cũng thấy được. Nếu kim long này bay lên trời thì hẳn có thể sáng lập ra một triều đại thịnh thế. Nói đến khí vận, ai có thể cao hơn nhân tộc? Mà khi thiên đạo luận công ban thưởng, người được ưu ái nhất cũng là vị quân chủ thịnh thế này, có đôi khi ngay cả Chân Tiên cũng không dám tùy ý vọng động.
Cũng nhờ nơi này linh khí yếu ớt, hầu như không có người tu chân, nếu không quốc gia này sẽ không thể có khí vận mạnh mẽ như vậy được.
“Hình như Hộ Quốc tự không ở trong kinh thành, mà là ở ngoài kinh thành.” Tạ Chinh Hồng nhìn kim long kia một lát rồi bảo với Văn Xuân Tương, “Tu sĩ không dám tùy tiện tiến vào.”
“Tiểu hòa thượng, ngươi đi vào không sao đâu.” Văn Xuân Tương cười nói, “Trải nghiệm một chút cũng tốt mà.”
Quan trọng là trời sắp tối rồi, bọn họ có thể tìm quán trọ, tắm rửa nghỉ ngơi, gặp gỡ trong mộng.
Cảm giác không thể khống chế cơ thể của mình thật sự chẳng hay chút nào.
Có được lời khen ngợi của hoàng đế và Tạ Chinh Hồng, Văn Xuân Tương cảm thấy mình có thể mượn sức mạnh của khế ước để thử biến hóa trong mộng xem sao!
Như thể biết được Văn Xuân Tương đang nghĩ gì, Tạ Chinh Hồng mỉm cười nhìn y, “Được.”
Văn Xuân Tương cảm thấy dáng vẻ hiện tại của mình chắc hẳn kỳ quái lắm.
Mà đúng là kỳ quái thật.
Nụ hoa gần như rủ đến tận đáy chậu hoa rồi.
Tạ Chinh Hồng kéo tay áo, che Văn Xuân Tương ở trong ngực, chậm rãi đi vào kinh thành, lính gác cổng cũng không dám ngăn cản, chẳng biết vị này là công tử nhà ai đi ra ngoài?
Hộ Quốc tự.
Mấy tiểu sa di cầm chổi cẩn thận quét tước, thở mạnh chút thôi cũng không dám.Hộ Quốc tự về đêm bao giờ cũng có vẻ lạnh lẽo đến lạ. Ánh trăng sáng soi chiếu rọi xuống, cho người ta một loại cảm giác quỷ dị.
Các tăng nhân của Hộ Quốc tự đều biết, sau khi đêm xuống, bọn họ phải cố gắng đi ngủ sớm một chút, bằng không thì chẳng ai biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.
Sự khác thường của Hộ Quốc tự bắt đầu từ khi trụ trì tuyên bố muốn tìm kiếm linh đồng. Các trưởng lão bảo là vì trụ trì phương trượng hiện giờ suy yếu, không áp chế nổi sát khí ở nơi này, cho nên mới gây ra một vài chuyện kỳ quái. Đợi tìm được linh đồng rồi, mọi thứ đương nhiên sẽ trở về như cũ.
Trước đây các tăng nhân Hộ Quốc tự cũng từng nghe nói rằng nơi này kỳ lạ, từng là bãi tha ma, nhưng không biết rằng trụ trì lấy sức mình hóa giải oán khí ở nơi đây, cho nên họ càng kính trọng trụ trì hơn. Bởi vì tin này truyền ra sẽ khiến dân chúng kinh hoảng, nên các tăng nhân không dám rêu rao, ngay cả ầm thầm truyền tai cũng rất ít.
Hộ Quốc tự mặt ngoài thì thái bình, nhưng vẫn có vài người biết được sự bất thường bên trong nó.
Giới Tham chỉ là một tiểu hòa thượng lo việc cơm chay hàng ngày trong Hộ Quốc tự, gần như chẳng có địa vị gì. Song cậu tròn trĩnh, vừa dễ mến vừa ngây thơ nên quan hệ với mọi người rất tốt. Điều cậu lấy làm tự hào nhất chính là trí nhớ của mình, dù toàn bộ tăng nhân trong Hộ Quốc tự này cộng lại phải cỡ hai ngàn người, cậu vẫn có thể nhận mặt được hai ngàn đồng môn này.
Nhưng dạo gần đây, Giới Tham rất ít khi ở lại nhà bếp ăn vụng, mà phần lớn thời gian đều lo lắng trốn ở trong phòng không ra ngoài.
Phòng cậu vốn có bốn người, nhưng giờ chỉ còn mình cậu, ba người kia, một thì hoàn tục về nhà, một thì bị phạt đến sau núi diện bích, một người nữa đi ra ngoài du lịch. Đáng lý mình cậu độc chiếm một phòng thì phải vui mới đúng, nhưng thực tế, Giới Tham chỉ có thể rúc trong chăn phát run.
Ngày nào cậu cũng đến phòng ăn, đương nhiên biết lượng ăn của mỗi người.
Mấy hôm nay, số cơm thừa lại ngày càng nhiều.
Nói cách khác, số người rời đi cũng ngày càng nhiều.
Tuy nhiên các sư huynh đệ khác đều không chú ý, chỉ cho rằng những người đó hoàn tục về nhà. Nhưng Giới Tham biết, chẳng có mấy ai hoàn tục về nhà cả, bọn họ đều “biến mất” trong Hộ Quốc tự này! Đáng sợ nhất là, khi cậu nhắc đến mấy sư huynh đệ mất tích, những sư huynh đệ khác đều nói rằng mình đã tận mắt trông thấy bọn họ hoàn tục về nhà.
Nhưng Giới Tham biết rõ ràng, căn bản không có chuyện này.
Giới Tham kéo chăn lút đầu, trốn trong chăn run cầm cập. Cậu không biết rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề, cậu sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ quên mất, cho nên bèn lén ghi chép lại sự việc mỗi ngày, giấu trong gối của mình.
Con người ta càng sợ hãi thì lại càng khó khống chế phản ứng cơ thể của mình.
Nửa đêm, Giới Tham thật sự không nhịn nổi nửa, buộc phải dậy đi vệ sinh.
“Sư huynh, sư huynh?” Giới Tham thử gọi các sư huynh gác đêm bên ngoài, song không ai đáp lại.
Giới Tham thấy sư huynh dựa vào cột ngủ, thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có gan đi đến nhà vệ sinh.
Rốt cuộc cũng giải quyết nhu cầu sinh lý xong, Giới Tham kéo quần, quay người trở về phòng.
Bỗng, một âm thanh kỳ lạ vang lên.
“Ai!”
Giới Tham tức tốc rút một con dao từ dưới chân lên, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Đây là vũ khí phòng thân mà cậu lén dùng tiền tiết kiệm nhiều năm để mua, chưa bao giờ dám để xa khỏi người.
Trên tường bỗng hiện lên một cái bóng, trông gầy gầy nhỏ nhỏ.
Giới Tham càng cảnh giác hơn, không dám thả lỏng một chút nào.
“Đại sư, có thể cho ta đi vệ sinh nhờ được không?”
Bóng người kia quay đầu lại, là một thiếu niên tuấn tú khoảng chừng mười một, mười hai tuổi.
Thiếu niên hình như đang ôm thứ gì đó trong lòng, vẻ mặt rất mệt mỏi. Nhưng dù chật vật như thế, cũng không thể giấu được phong tư của cậu ta.
“Ngươi là ai?” Thấy đối phương là trẻ con, hơn nữa còn chật vật như vậy, Giới Tham thầm thở phào. Mặc dù quanh năm ở trong chùa nhưng không phải cậu chẳng biết gì hết. Thiếu niên trước mắt còn nhỏ tuổi, dung mạo tuấn tú, quần áo mặc trên người cũng không tệ, da dẻ mềm mịn, nửa đêm nửa hôm lại lạy đến chùa lánh nạn, đã đủ khiến cậu liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
Trong kinh thành có không ít đại quan quý nhân yêu thích mấy thiếu niên chưa lớn, song vì đương kim thiên tử thánh minh nên bọn họ không dám tùy tiện bắt người, nhưng mà vẫn có vài kẻ làm chuyện như vậy.
“Ta….. Ta tên Thần Tú.” Thiếu niên bối rối, “Đại sư, ta có thể trốn ở đây một thời gian được không? Ta nghe nói Hộ Quốc tự rất lợi hại, người ngoài không dám vào.”
Mí mắt Giới Tham chợt giật giật, lại nghĩ đến những sư huynh đệ mất tích, cậu không dám giữ thiếu niên lại, “Không được, ngươi đến nơi khác trốn đi.”
“Đại sư.” Thiếu niên kia rất khẩn trương, thứ trong ngực cũng lộ ra, “Kẻ truy đuổi ta có thế lực không nhỏ, bọn chúng muốn cướp hoa của ta. Ta chỉ muốn trốn nhờ thôi, mấy hôm nữa hoa cũng tàn rồi, đến lúc ấy ta sẽ đi. Ta sẽ trả tiền đèn nhang mà.”
Giới Tham thấy hắc mẫu đơn trong ngực thiếu niên, quả thực xinh đẹp tuyệt trần, lại nghe thiếu niên nói vậy, nhất thời cảm thấy tâm mình thật bẩn thỉu, cho nên mới tưởng thiếu niên thuần khiết thế này là….. là….. Khụ khụ.
“Nhưng…..”
“Đại sư, ta hứa sẽ không chạy loạn, sẽ không hại ngài bị phạt đâu.” Thần Tú vội nói.
“Được rồi.” Chỉ là tá túc vài ngày, hẳn không có vấn đề gì. “Chỗ ta vẫn còn ba chiếc giường, ngươi có thể nghỉ ngơi ở đó. Có điều ngươi đừng chạy lung tung, đợi khi nào hoa của ngươi tàn rồi thì phải rời đi ngay, không thể ở lâu hơn nữa.” Giới Tham bảo.
“Đa tạ đại sư, đa tạ đại sư.” Thần Tú nở nụ cười, “Ta nhất định sẽ không chạy lung tung đâu.”
“Đi theo ta.”
Giới Tham gượng gạo gật đầu, sau khi chắc chắn phía trước không có người thì mới dần Thần Tú về phòng mình.
“Ngươi cứ tùy ý chọn một chỗ mà ngủ. Ban ngày ngươi có thể ra ngoài, nếu có ai hỏi thì cứ nói là ngươi đến đây dâng hương. Trước khi mặt trời xuống núi, ngươi nhất định phải trở về, buổi tối ta sẽ mang cơm cho ngươi, sau khi về đêm, tuyệt đối không được tự tiện ra ngoài, rõ chưa?” Giới Tham dặn kỹ càng.
“Vâng thưa đại sư.” Thần Tú vội gật đầu, “Ta sẽ ngoan ngoãn ạ.”
Giới Tham nghe được lời cam đoan của Thần Tú, sắc mặt cậu cũng dịu đi phần nào, cười nhìn hắc mẫu đơn trong ngực Thần Tú, “Cây mẫu đơn đẹp quá, chẳng trách người khác lại truy đuổi ngươi.”
“Nó rất quan trọng với ta, ta sẽ không để nó bị kẻ khác cướp đi.” Thần Tú xoa ót nói.
Giới Tham trông dáng vẻ ngây thơ của đối phương, bỗng cảm thấy như có thêm vài phần sức mạnh.
Một người ở nơi này, dù sao vẫn hơi sợ.
“Khuya rồi, ngươi cứ ngủ tạm một đêm đi nhé. Ngay cả quan viên đến Hộ Quốc tự cũng phải khách khí, sẽ không có ai cả gan bắt ngươi đâu.” Giới Tham an ủi.
“Dạ vâng, đa tạ đại sư.”
Nói rồi, Giới Tham liền đi ngủ, không chú ý đến Tạ Chinh Hồng nữa.
Thấy Giới Tham đã ngủ, Tạ Chinh Hồng mỉm cười.
Mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi.
Nếu ngày mai Giới Tham đi điều tra thì cũng sẽ phát hiện thực sự có vài quan viên đang truy đuổi Tạ Chinh Hồng, muốn chiếm đoạt hoa mẫu đơn của hắn. Đã diễn thì phải diễn cho tròn vai, Hộ Quốc tự này có chút cổ quái, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Tạ Chinh Hồng lặng lẽ đặt Văn Xuân Tương ở trước gối, rồi nằm xuống ngủ.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, Văn Xuân Tương rốt cuộc có thể tự do hành động ở trong mộng, vội vàng lao về phía Tạ Chinh Hồng.
“Tiểu hòa thượng, ngươi thật sự định không nói chuyện với ta cả đời hay sao, bắt nạt ta không thể biến hóa đúng không?” Văn Xuân Tương cực kỳ tức giận, hai phiến lá to ôm ghì Tạ Chinh Hồng không buông tay.
Văn Xuân Tương vốn không phải người không ổn trọng như vậy.
Y luôn rất chú ý hình tượng của mình trước mặt Tạ Chinh Hồng.
Nhưng giờ y đã thành ra cái dạng này rồi, đâu còn tí uy nghiêm gì nữa, cho nên đương nhiên là bại lộ bản tính, thủ đoạn nào dùng được thì đều tung ra hết!
Quả nhiên, Tạ Chinh Hồng xiêu lòng trước dáng vẻ này của Văn Xuân Tương, hắn vội kéo thân thể Văn Xuân Thương, thở dài nói: “Tiền bối, ngài cẩn thận chút, ngộ nhỡ va đụng thì ngài sẽ rất đau.”
“Ngươi chịu nói chuyện với ta rồi ư?” Văn Xuân Tương rúc trong lòng Tạ Chinh Hồng, giọng điệu có phần mệt mỏi, “Chính ta cũng không biết lúc ấy mình nghĩ thế nào nữa, đến khi ta tỉnh táo thì Thiên kiếp đã đến rồi. Có lẽ khi đó ta vẫn chưa thoát ra khỏi tâm ma.”
Tạ Chinh Hồng không nói gì, chỉ cẩn thận vuốt ve cành lá của Văn Xuân Tương.
“Khi thấy ta bị Thiên lôi đánh hồn phi phách tán, ngươi….. ngươi cảm giác thế nào?” Vừa dứt lời, Văn Xuân Tương liền muốn đánh mình một trận. Sao y có thể hỏi ra câu này chứ, chê tiểu hòa thượng chưa đủ lạnh nhạt với mình hả?
Tạ Chinh Hồng không nói gì, vào lúc Văn Xuân Tương tưởng rằng hắn sẽ không trả lời, Tạ Chinh Hồng rốt cuộc lên tiếng trả lời câu hỏi của y, “Lúc ấy chỉ cảm giác tiền bối vẫn chưa chết, chỉ là đang chờ ta ở một nơi khác thôi. Cho nên ta liền đi tìm ngươi.”
Khi đó, dù là Nhan Kiều, Tịnh Hỏa hay Mục Đình, thậm chí Ngọc Tuyền khí linh, đều muốn nói lại thôi, như thể tất cả những gì muốn nói cùng hắn đều không thể thốt ra khỏi miệng, cuối cùng vẫn là Tạ Chinh Hồng phá vỡ sự im lặng.
Văn Xuân Tương đã chết thật rồi, y đã thân tử đạo tiêu, điều này không thể nghi ngờ.
Thiên lôi bổ khoảng nửa năm, bổ cho đất trời biến sắc. Nếu không phải bọn họ được Văn Xuân Tương bố trí mẫu đơn bảo vệ thì có lẽ phải tốn không ít công sức mới giữ được mạng. Sau khi Văn Xuân Tương thân tử đạo tiêu, những cây mẫu đơn đó cũng nhanh chóng héo rũ, hóa thành cát bụi bay đi theo gió.
Lúc ấy, trong đầu Tạ Chinh Hồng chỉ có hai chữ “Hoang đường”.
Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương, bị tán tiên mưu hại vây công mà mặt chẳng đổi sắc, thậm chí còn rảnh tay đùa giỡn hắn, sao có thể dễ dàng chết dưới Thiên kiếp như vậy được? Trước đây bao nhiêu lần Thiên kiếp, chẳng phải cũng không thể cướp đi tính mạng Văn Xuân Tương hay sao?
Vì sao lại là lần này?
Vì sao lại là sau khi đại điển song tu kết thành?
Lòng Tạ Chinh Hồng bình tĩnh đến lạ kỳ.
Chính hắn cũng không biết, thì ra lúc ấy mình lại có thể hoàn toàn tỉnh táo, phân tích xem rốt cuộc Văn Xuân Tương có chết hay không. Ở trong lòng hắn, Văn Xuân Tương là một ngọn núi sừng sững không thể vượt qua, y dạy hắn tu hành, dạy hắn Phật pháp, dạy hắn đủ thứ kỳ quái, thi thoảng sẽ ghen, sẽ giận, sẽ nghĩ một đằng nói một nẻo. Một người như vậy, một Văn Xuân Tương như vậy, sao có thể biến mất không còn chút dấu vết được chứ?
Tạ Chinh Hồng không biết lúc ấy biểu cảm của mình ra sao, nhưng đám người Nhan Kiều đều có vẻ lo lắng, giờ ngẫm lại, hẳn là khó coi lắm.
“Tiền bối, ta không muốn nhớ lại chuyện lúc ấy.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, thấp giọng nói, “Có thể ôm ngươi như thế này, cũng đã tốt lắm rồi.”
“Xin….. Xin….. Xin lỗi.” Thanh âm của Văn Xuân Tương nhỏ như muỗi kêu, đây là lần đầu tiên trong đời y xin lỗi người khác, song lời ấy cũng chẳng hề khó nói ra khỏi miệng, “Lúc ấy, ta cũng không biết mình bị làm sao nữa. Ta nghĩ là, ta nghĩ là ngươi có thể thành công phi thăng.” Thế giới này, ai rời đi thì người đó sẽ sống tiếp, Văn Xuân Tương nghĩ, tiểu hòa thượng hẳn nên nhân cơ hội đột phá tình kiếp, thấu rõ hồng trần, lập địa thành Phật mới phải.
Tuy y có nghĩ tới khả năng Tạ Chinh Hồng và mình cùng nhau rời đi, nhưng lại nghĩ có mấy người Nhan Kiều và Ngọc Tuyền khí linh ở bên cạnh, tiểu hòa thượng sẽ không đến mức đưa ra lựa chọn như vậy. Ai ngờ, tiểu hòa thượng lại làm thật.
Phong ấn ký ức, không có bất cứ chuẩn bị nào, bất chấp tất cả để tới đây.
Văn Xuân Tương sẽ không nói cho Tạ Chinh Hồng, lần đầu tiên y xuất hiện trong mộng hắn, nhìn thấy tiểu tiểu hòa thượng còn chưa mở mắt, chẳng có bất kỳ ý thức nào, y đã vui sướng và áy náy đến nhường nào!
“Không có chuyện gì.” Tạ Chinh Hồng, “Chỉ cần tiền bối không bỏ ta đi nữa, ta sẽ ổn thôi.” Ta đã chẳng còn cơ hội lần sau nữa rồi.
Tạ Chinh Hồng nhìn thoáng qua Liên Hoa ấn trên tay phải mình, đã có chín mươi chín cánh hoa.
Nói cách khác, trăm kiếp luân hồi, đây là kiếp cuối cùng.
Kiếp cuối cùng luôn đặc biệt.
Chuyện mà Tạ Chinh Hồng biết được cũng bắt đầu nhiều thêm.
Thứ hắn muốn tìm đến giờ vẫn chưa tìm được, bởi vì ở Tu Chân giới của bọn họ vốn không tồn tại thứ hắn mất đi.
Dù là Thần Tú lão quốc sư và Tống Thanh trước kia cũng không biết rằng, chỉ cần đến kiếp thứ một trăm, bất kể có phi thăng được hay không, hắn đều sẽ trở về Phật Giới. Chỉ là nếu thứ ấy vẫn chưa tìm được hết, thì hắn chỉ có thể bắt đầu từ một tiểu tiên nhỏ nhất ở Phật giới mà thôi.
“Sẽ không đâu.” Văn Xuân Tương nhỏ giọng nói, “Lần này ta nhất định sẽ khống chế bản tâm, tuyệt đối không bỏ ngươi mà đi, nếu như vi phạm lời thề, ta nguyện chịu…..”
“Tiền bối, ta tin ngươi.” Tạ Chinh Hồng ngắt lời Văn Xuân Tương.
Lần này, ta sẽ chú ý trông chừng ngươi, sẽ không để tiền bối bị tâm ma nhập thể nữa.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Chinh Hồng và hoàng đế cùng thương lượng cẩn thận chuyện Hộ Quốc tự, sau đó hắn gói ghém chút đồ đạc chuẩn bị đi.
Để cho an toàn, bọn họ tốt nhất không nên tiếp xúc quá nhiều.
Hoàng đế tuy đắn đo, rất yêu mến tài hoa của Tạ Chinh Hồng, nhưng ông cũng biết đây là cơ hội ngàn năm có một. Muốn tìm một thiếu niên tài trí lừa được trụ trì Hộ Quốc tự là khó đến cỡ nào?
Hoàng đế suy nghĩ điều gì, đương nhiên không phải việc Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương cần lo lắng.
Văn Xuân Tương hết sức vui vẻ, sau khi nói chuyện được với Tạ Chinh Hồng, y đương nhiên muốn nhanh chóng ở một mình với hắn. Mặc dù hiện tại y vẫn chưa thể hóa thành người, nhưng được tiểu hòa thượng bưng trong tay thế này cũng có một kiểu tình thú khác.
“Thần Tú, ngươi chờ chút đã.” Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương còn chưa đi được mấy bước thì hoàng đế bỗng dưng đứng dậy đuổi theo.
Văn Xuân Tương bực bội vô cùng, đừng bảo tên hoàng đế này định đổi ý đấy nhé!
Chẳng lẽ phát hiện tiểu hòa thượng tốt nên giờ luyến tiếc rồi?
Cũng có mắt nhìn đấy chứ.
Phỉ phui, không đúng.
Dù có mắt nhìn thì cũng không được phép lớ rớ gì đến người của y!
“Thượng đại ca còn có chuyện gì?” Tạ Chinh Hồng quay đầu hỏi.
“Thần Tú, cây mẫu đơn của ngươi, tốt nhất nên giấu đi thì hơn.” Hoàng đế đằng hắng, ngượng ngùng nói. Vì Thần Tú mà ông suýt nữa quên mất hắc mẫu đơn.
Nhìn Thần Tú ăn ngủ đều không rời hắc mẫu đơn này liền biết đây là vật yêu quý của đối phương. Tuy nói quân tử không đoạt thứ tốt của người khác, nhưng cây hắc mẫu đơn này trút bỏ hết vẻ rũ rượi hôm qua, dần dần hiển lộ dáng vẻ tao nhã tuyệt đại, quả thực đẹp đến độ người ta không rời mắt nổi.
Nếu đối phương không phải thiếu niên khiến ông tán thưởng, thì dù tự nhận là hoàng đế thánh minh, gặp được một cây hoa đẹp như vậy, ông cũng khó cưỡng lại muốn sử dụng chút “đặc quyền”.
Tạ Chinh Hồng cúi đầu nhìn Văn Xuân Tương đang nở rộ, gật đầu với hoàng đế, “Đa tạ Thượng đại ca nhắc nhở. Ta sẽ che giấu nó đi.”
“Ừm, thế là tốt rồi.” Hoàng đế tiếc nuối rời mắt khỏi Văn Xuân Tương, “Ta cũng lần đầu trông thấy cây mẫu đơn đẹp đến nhường này. Hiện tại rất nhiều người yêu hoa, ngươi mà bưng cây mẫu đơn này đi chung quanh thì dễ rước phải tai họa lắm.”
“Quý hiếm lắm sao?” Tạ Chinh Hồng vuốt ve cánh hoa của Văn Xuân Tương, hỏi với nụ cười chẳng rõ ý vị.
“Đương nhiên.” Hoàng đế cho rằng Thần Tú không hiểu giá trị của chậu hoa này nên vội nghiêm mặt nói, “Ta yêu mẫu đơn đã nhiều năm, cũng có nhiều hoa nông tài giỏi, mỗi khi gây trồng được giống mới đều có không ít cây kinh diễm. Nhưng những cây mẫu đơn ta từng thấy so với chậu trong tay ngươi thì chỉ như cỏ dại ven đường. Đen mà không đậm, đẹp mà không yêu, quả thực hiếm có. Nếu mang nó tham gia hội hoa mẫu đơn thì hạng nhất chắc chắn phải là nó.”
Hoàng đế vừa nói xong, trên trời bỗng giáng xuống một luồng thần tức huyền diệu, rơi thẳng vào cơ thể Văn Xuân Tương.Bỗng chốc, mùi hoa ngập tràn tứ phía.
Nếu có tu sĩ ở đây thì sẽ lập tức phát hiện bên cạnh cánh hoa mẫu đơn có thêm một tia kim quang lấp lóe.
“Nói như vậy, hoa vương chắc chắn phải là nó.” Tạ Chinh Hồng nói tiếp.
Tức khắc, trên cánh hoa của Văn Xuân Tương lại có thêm một tầng khói tím như ẩn như hiện, vương vất lượn lờ, hòa cùng kim quang, làm tăng thêm thêm phẩm tướng xuất trần.
Tạ Chinh Hồng nghiêm túc nói lời cảm tạ hoàng đế, sau đó mới xoay người rời đi.
Hoàng đế cũng thấy thần thanh khí sảng, thân thể khoan khóai hơn mấy phần.
Đây có lẽ là một điềm báo tốt.
Nếu nói trước đây Văn Xuân Tương còn có chút bất mãn với hoàng đế, thì bây giờ tâm tình y lại hơi phức tạp.
“Tiểu hòa thượng, ngươi cố ý đúng không?”
Văn Xuân Tương lắc lắc lá cây, tò mò hỏi.
Tạ Chinh Hồng rõ ràng cố ý dụ dỗ hoàng đế nói ra lời khen ngợi, lại thêm một câu khẳng định của Tạ Chinh Hồng, càng khiến Văn Xuân Tương nhận được không ít lợi ích.
Thế giới này linh khí mỏng manh, hoàng đế chính là con của trời, lại có long khí quấn quanh, lời ông nói ra trên mức độ nào đó thậm chí còn có thể “phong chính” cho đám yêu tinh, ích lợi trong đó thì càng khó diễn tả. Mà Tạ Chinh Hồng nay đã là trăm kiếp luân hồi, tràn đầy tư thái Phật Tiên, có hắn và hoàng đế cùng nhau khen ngợi “phong chính”, sẽ khiến Văn Xuân Tương có thêm nhiều “chính khí”, rất có lợi cho việc tu hành.
(Phong chính là một loại chúc phúc tinh thần mà Nhân tu dành cho Yêu tu, có thể giúp Yêu tu tu hành tốt hơn.)
“Chúng ta giúp hoàng đế loại bỏ mối tâm phúc đại họa là Hộ Quốc tự, vốn đã có nhân quả liên hệ. Dù hoàng đế không nói, thì sau này khi giải quyết xong Hộ Quốc tự, ta cũng phải xin phong hào cho tiền bối.” Tạ Chinh Hồng thản nhiên đáp, “Thiên đại nhân, nhân là vạn vật chi linh, thiên tử tức là quân vương, lời ông ta nói đương nhiên có hiệu lực. Tiền bối, tiểu tăng không muốn thấy ngươi sau này chịu khổ nữa.”
Văn Xuân Tương yên lặng thu lại nụ hoa, không dám gây thêm phiền toái cho Tạ Chinh Hồng, “Sẽ không đâu.”
Có ngươi ở bên cạnh, dù có bao nhiêu chông gai và gian khổ thì cũng chẳng là gì hết.
Chẳng mấy chốc, Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương đã đến ngoài kinh thành.
“Quốc vận hưng thịnh.”
Tạ Chinh Hồng ngước đầu nhìn cổng thành, không khỏi cất lời tán thưởng.
Trên kinh thành có một con kim long uốn lượn, ngẩng đầu nhìn trời, trông như sắp sửa bay vút lên.
“Có vẻ đã xem thường tên hoàng đế kia rồi!” Văn Xuân Tương hiển nhiên cũng thấy được. Nếu kim long này bay lên trời thì hẳn có thể sáng lập ra một triều đại thịnh thế. Nói đến khí vận, ai có thể cao hơn nhân tộc? Mà khi thiên đạo luận công ban thưởng, người được ưu ái nhất cũng là vị quân chủ thịnh thế này, có đôi khi ngay cả Chân Tiên cũng không dám tùy ý vọng động.
Cũng nhờ nơi này linh khí yếu ớt, hầu như không có người tu chân, nếu không quốc gia này sẽ không thể có khí vận mạnh mẽ như vậy được.
“Hình như Hộ Quốc tự không ở trong kinh thành, mà là ở ngoài kinh thành.” Tạ Chinh Hồng nhìn kim long kia một lát rồi bảo với Văn Xuân Tương, “Tu sĩ không dám tùy tiện tiến vào.”
“Tiểu hòa thượng, ngươi đi vào không sao đâu.” Văn Xuân Tương cười nói, “Trải nghiệm một chút cũng tốt mà.”
Quan trọng là trời sắp tối rồi, bọn họ có thể tìm quán trọ, tắm rửa nghỉ ngơi, gặp gỡ trong mộng.
Cảm giác không thể khống chế cơ thể của mình thật sự chẳng hay chút nào.
Có được lời khen ngợi của hoàng đế và Tạ Chinh Hồng, Văn Xuân Tương cảm thấy mình có thể mượn sức mạnh của khế ước để thử biến hóa trong mộng xem sao!
Như thể biết được Văn Xuân Tương đang nghĩ gì, Tạ Chinh Hồng mỉm cười nhìn y, “Được.”
Văn Xuân Tương cảm thấy dáng vẻ hiện tại của mình chắc hẳn kỳ quái lắm.
Mà đúng là kỳ quái thật.
Nụ hoa gần như rủ đến tận đáy chậu hoa rồi.
Tạ Chinh Hồng kéo tay áo, che Văn Xuân Tương ở trong ngực, chậm rãi đi vào kinh thành, lính gác cổng cũng không dám ngăn cản, chẳng biết vị này là công tử nhà ai đi ra ngoài?
Hộ Quốc tự.
Mấy tiểu sa di cầm chổi cẩn thận quét tước, thở mạnh chút thôi cũng không dám.Hộ Quốc tự về đêm bao giờ cũng có vẻ lạnh lẽo đến lạ. Ánh trăng sáng soi chiếu rọi xuống, cho người ta một loại cảm giác quỷ dị.
Các tăng nhân của Hộ Quốc tự đều biết, sau khi đêm xuống, bọn họ phải cố gắng đi ngủ sớm một chút, bằng không thì chẳng ai biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.
Sự khác thường của Hộ Quốc tự bắt đầu từ khi trụ trì tuyên bố muốn tìm kiếm linh đồng. Các trưởng lão bảo là vì trụ trì phương trượng hiện giờ suy yếu, không áp chế nổi sát khí ở nơi này, cho nên mới gây ra một vài chuyện kỳ quái. Đợi tìm được linh đồng rồi, mọi thứ đương nhiên sẽ trở về như cũ.
Trước đây các tăng nhân Hộ Quốc tự cũng từng nghe nói rằng nơi này kỳ lạ, từng là bãi tha ma, nhưng không biết rằng trụ trì lấy sức mình hóa giải oán khí ở nơi đây, cho nên họ càng kính trọng trụ trì hơn. Bởi vì tin này truyền ra sẽ khiến dân chúng kinh hoảng, nên các tăng nhân không dám rêu rao, ngay cả ầm thầm truyền tai cũng rất ít.
Hộ Quốc tự mặt ngoài thì thái bình, nhưng vẫn có vài người biết được sự bất thường bên trong nó.
Giới Tham chỉ là một tiểu hòa thượng lo việc cơm chay hàng ngày trong Hộ Quốc tự, gần như chẳng có địa vị gì. Song cậu tròn trĩnh, vừa dễ mến vừa ngây thơ nên quan hệ với mọi người rất tốt. Điều cậu lấy làm tự hào nhất chính là trí nhớ của mình, dù toàn bộ tăng nhân trong Hộ Quốc tự này cộng lại phải cỡ hai ngàn người, cậu vẫn có thể nhận mặt được hai ngàn đồng môn này.
Nhưng dạo gần đây, Giới Tham rất ít khi ở lại nhà bếp ăn vụng, mà phần lớn thời gian đều lo lắng trốn ở trong phòng không ra ngoài.
Phòng cậu vốn có bốn người, nhưng giờ chỉ còn mình cậu, ba người kia, một thì hoàn tục về nhà, một thì bị phạt đến sau núi diện bích, một người nữa đi ra ngoài du lịch. Đáng lý mình cậu độc chiếm một phòng thì phải vui mới đúng, nhưng thực tế, Giới Tham chỉ có thể rúc trong chăn phát run.
Ngày nào cậu cũng đến phòng ăn, đương nhiên biết lượng ăn của mỗi người.
Mấy hôm nay, số cơm thừa lại ngày càng nhiều.
Nói cách khác, số người rời đi cũng ngày càng nhiều.
Tuy nhiên các sư huynh đệ khác đều không chú ý, chỉ cho rằng những người đó hoàn tục về nhà. Nhưng Giới Tham biết, chẳng có mấy ai hoàn tục về nhà cả, bọn họ đều “biến mất” trong Hộ Quốc tự này! Đáng sợ nhất là, khi cậu nhắc đến mấy sư huynh đệ mất tích, những sư huynh đệ khác đều nói rằng mình đã tận mắt trông thấy bọn họ hoàn tục về nhà.
Nhưng Giới Tham biết rõ ràng, căn bản không có chuyện này.
Giới Tham kéo chăn lút đầu, trốn trong chăn run cầm cập. Cậu không biết rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề, cậu sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ quên mất, cho nên bèn lén ghi chép lại sự việc mỗi ngày, giấu trong gối của mình.
Con người ta càng sợ hãi thì lại càng khó khống chế phản ứng cơ thể của mình.
Nửa đêm, Giới Tham thật sự không nhịn nổi nửa, buộc phải dậy đi vệ sinh.
“Sư huynh, sư huynh?” Giới Tham thử gọi các sư huynh gác đêm bên ngoài, song không ai đáp lại.
Giới Tham thấy sư huynh dựa vào cột ngủ, thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có gan đi đến nhà vệ sinh.
Rốt cuộc cũng giải quyết nhu cầu sinh lý xong, Giới Tham kéo quần, quay người trở về phòng.
Bỗng, một âm thanh kỳ lạ vang lên.
“Ai!”
Giới Tham tức tốc rút một con dao từ dưới chân lên, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Đây là vũ khí phòng thân mà cậu lén dùng tiền tiết kiệm nhiều năm để mua, chưa bao giờ dám để xa khỏi người.
Trên tường bỗng hiện lên một cái bóng, trông gầy gầy nhỏ nhỏ.
Giới Tham càng cảnh giác hơn, không dám thả lỏng một chút nào.
“Đại sư, có thể cho ta đi vệ sinh nhờ được không?”
Bóng người kia quay đầu lại, là một thiếu niên tuấn tú khoảng chừng mười một, mười hai tuổi.
Thiếu niên hình như đang ôm thứ gì đó trong lòng, vẻ mặt rất mệt mỏi. Nhưng dù chật vật như thế, cũng không thể giấu được phong tư của cậu ta.
“Ngươi là ai?” Thấy đối phương là trẻ con, hơn nữa còn chật vật như vậy, Giới Tham thầm thở phào. Mặc dù quanh năm ở trong chùa nhưng không phải cậu chẳng biết gì hết. Thiếu niên trước mắt còn nhỏ tuổi, dung mạo tuấn tú, quần áo mặc trên người cũng không tệ, da dẻ mềm mịn, nửa đêm nửa hôm lại lạy đến chùa lánh nạn, đã đủ khiến cậu liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
Trong kinh thành có không ít đại quan quý nhân yêu thích mấy thiếu niên chưa lớn, song vì đương kim thiên tử thánh minh nên bọn họ không dám tùy tiện bắt người, nhưng mà vẫn có vài kẻ làm chuyện như vậy.
“Ta….. Ta tên Thần Tú.” Thiếu niên bối rối, “Đại sư, ta có thể trốn ở đây một thời gian được không? Ta nghe nói Hộ Quốc tự rất lợi hại, người ngoài không dám vào.”
Mí mắt Giới Tham chợt giật giật, lại nghĩ đến những sư huynh đệ mất tích, cậu không dám giữ thiếu niên lại, “Không được, ngươi đến nơi khác trốn đi.”
“Đại sư.” Thiếu niên kia rất khẩn trương, thứ trong ngực cũng lộ ra, “Kẻ truy đuổi ta có thế lực không nhỏ, bọn chúng muốn cướp hoa của ta. Ta chỉ muốn trốn nhờ thôi, mấy hôm nữa hoa cũng tàn rồi, đến lúc ấy ta sẽ đi. Ta sẽ trả tiền đèn nhang mà.”
Giới Tham thấy hắc mẫu đơn trong ngực thiếu niên, quả thực xinh đẹp tuyệt trần, lại nghe thiếu niên nói vậy, nhất thời cảm thấy tâm mình thật bẩn thỉu, cho nên mới tưởng thiếu niên thuần khiết thế này là….. là….. Khụ khụ.
“Nhưng…..”
“Đại sư, ta hứa sẽ không chạy loạn, sẽ không hại ngài bị phạt đâu.” Thần Tú vội nói.
“Được rồi.” Chỉ là tá túc vài ngày, hẳn không có vấn đề gì. “Chỗ ta vẫn còn ba chiếc giường, ngươi có thể nghỉ ngơi ở đó. Có điều ngươi đừng chạy lung tung, đợi khi nào hoa của ngươi tàn rồi thì phải rời đi ngay, không thể ở lâu hơn nữa.” Giới Tham bảo.
“Đa tạ đại sư, đa tạ đại sư.” Thần Tú nở nụ cười, “Ta nhất định sẽ không chạy lung tung đâu.”
“Đi theo ta.”
Giới Tham gượng gạo gật đầu, sau khi chắc chắn phía trước không có người thì mới dần Thần Tú về phòng mình.
“Ngươi cứ tùy ý chọn một chỗ mà ngủ. Ban ngày ngươi có thể ra ngoài, nếu có ai hỏi thì cứ nói là ngươi đến đây dâng hương. Trước khi mặt trời xuống núi, ngươi nhất định phải trở về, buổi tối ta sẽ mang cơm cho ngươi, sau khi về đêm, tuyệt đối không được tự tiện ra ngoài, rõ chưa?” Giới Tham dặn kỹ càng.
“Vâng thưa đại sư.” Thần Tú vội gật đầu, “Ta sẽ ngoan ngoãn ạ.”
Giới Tham nghe được lời cam đoan của Thần Tú, sắc mặt cậu cũng dịu đi phần nào, cười nhìn hắc mẫu đơn trong ngực Thần Tú, “Cây mẫu đơn đẹp quá, chẳng trách người khác lại truy đuổi ngươi.”
“Nó rất quan trọng với ta, ta sẽ không để nó bị kẻ khác cướp đi.” Thần Tú xoa ót nói.
Giới Tham trông dáng vẻ ngây thơ của đối phương, bỗng cảm thấy như có thêm vài phần sức mạnh.
Một người ở nơi này, dù sao vẫn hơi sợ.
“Khuya rồi, ngươi cứ ngủ tạm một đêm đi nhé. Ngay cả quan viên đến Hộ Quốc tự cũng phải khách khí, sẽ không có ai cả gan bắt ngươi đâu.” Giới Tham an ủi.
“Dạ vâng, đa tạ đại sư.”
Nói rồi, Giới Tham liền đi ngủ, không chú ý đến Tạ Chinh Hồng nữa.
Thấy Giới Tham đã ngủ, Tạ Chinh Hồng mỉm cười.
Mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi.
Nếu ngày mai Giới Tham đi điều tra thì cũng sẽ phát hiện thực sự có vài quan viên đang truy đuổi Tạ Chinh Hồng, muốn chiếm đoạt hoa mẫu đơn của hắn. Đã diễn thì phải diễn cho tròn vai, Hộ Quốc tự này có chút cổ quái, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Tạ Chinh Hồng lặng lẽ đặt Văn Xuân Tương ở trước gối, rồi nằm xuống ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.