Quyển 4 - Chương 176: Nhận nhau
Thanh Khâu Thiên Dạ
18/07/2020
Văn Xuân Tương lại cúi đầu nhìn thân thể mình vài lần, cảm giác hết sức
phiền lòng, dứt khoát không để ý nữa để tĩnh tâm đả tọa tu hành.
Nhưng mà vừa tĩnh tâm là lại nhịn không được nhớ tới việc mình mọc thêm một nụ hoa, bực đến độ suýt nữa tiên khí chảy ngược, cuối cùng y quyết định ra ngoài giải sầu để chuyển dời lực chú ý.
“Văn đạo hữu, ngươi xuất quan rồi đấy à.” Một giọng nữ vang lên sau lưng.
Văn Xuân Tương nghe thấy giọng nói ấy thì lập tức quay đầu lại, trông thấy Hoa Giá đang cười nhẹ nhàng nhìn mình, “Lúc trước bệ hạ nói ngươi đang bế quan, dặn bọn ta chớ đến quấy rầy. Giờ thấy tu vi của ngươi tiến bộ thế này, thật khiến chúng ta xấu hổ quá.” Giờ mới mấy trăm năm trôi qua mà Văn Xuân Tương đã là Đại La Kim Tiên tầng sáu, nói ra chắc chẳng ai tin. Tuy Hoa Giá không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra với Văn Xuân Tương, nhưng chắc hẳn bệ hạ đã bỏ không ít công sức vì y. Tốt xấu gì cũng là người mà bệ hạ muốn dẫn đến Tứ Phương Thiên Hội, nếu như tu vi không đủ thì ra ngoài cũng làm mất mặt Linh Tu thiên cung bọn họ.
“Đâu có, Hoa hộ pháp khách khí rồi” Văn Xuân Tương hơi rũ mi, nói.
“Lần trước còn gọi ta là Hoa Giá tỷ tỷ cơ mà!” Hoa Giá che miệng cười bảo, “Ầy, ngươi gọi ta là tỷ tỷ ta cũng rất vui, đã lâu rồi không có ai gọi ta như thế.”
“Hoa hộ pháp nói đùa, nhất định có rất nhiều người nguyện ý gọi ngài là tỷ tỷ.” Văn Xuân Tương nhớ lại cảnh tượng náo nhiệt trong cốc năm xưa, không khỏi cười nói. Hồi ấy trong cốc tuổi của Hoa Giá không phải lớn nhất, thời gian biến hóa cũng không phải sớm nhất, nhưng nàng vẫn là đại tỷ của cả cốc. Nàng giỏi đấu pháp nhất, Tùng Lục tuy có thể đấu với nàng một trận nhưng cứ luôn nương tay, cuối cùng Hoa Giá trở thành lão đại, người trong cốc thấy nàng đều gọi một tiếng Hoa Giá tỷ tỷ.
Mà Văn Xuân Tương là bé con thảm nhất chưa biến hóa, đương nhiên là kẻ bị Hoa Giá bắt phải gọi nhiều nhất. Thế nên mãi đến bây giờ, Văn Xuân Tương nhìn thấy Hoa Giá thì vẫn không khỏi khiếp đảm.
“Không có đâu.” Ánh mắt Hoa Giá hiện lên vẻ cô đơn, “Người trong Linh Tu thiên cung chưa từng gọi ta như vậy. Nếu Văn đạo hữu không chê thì đến động phủ của ta ngồi một lát nhé, từ lúc ngươi vào cung đến giờ, chúng ta vẫn chưa nói chuyện với nhau mấy!”
“Ờm……” Văn Xuân Tương hơi lưỡng lự. Đối với y, đây tuy là lời khách sáo của Hoa Giá nhưng vẫn là cơ hội tốt, nhưng Văn Xuân Tương lại lo không biết có phải đối phương thật sự nhớ được mình không?
“Ha ha, chẳng lẽ ngươi sợ đạo lữ ghen hả? Tuổi của ta lớn hơn ngươi không biết bao nhiêu, ta sẽ không gặm cọng cỏ non như ngươi đâu.” Hoa Giá nhìn Văn Xuân Tương từ trên xuống dưới rồi trêu chọc.
Văn Xuân Tương cảm thấy mặt già đỏ hết cả lên.
Thực ra quan hệ của y với tiểu hòa thượng cũng là trâu già gặm cỏ non.
“Hoa hộ pháp nói đùa, chỉ là tại hạ sợ quấy rầy Hoa hộ pháp thôi.”
“Vậy thì đừng rề rà nữa, chúng ta đi nào.” Hoa Giá cười hì hì sáp lại, không để ý đến ánh mắt sửng sốt của Văn Xuân Tương, trực tiếp khoác lấy cánh tay y.
“Bản thể của ta chẳng có xíu mùi hương nào. Nghe nói hoa mẫu đơn có hương thơm say lòng người, không biết có thể lây được một chút từ ngươi không.” Hoa Giá chớp chớp mắt, nhìn Văn Xuân Tương cười nói.
Văn Xuân Tương nhất thời không dám động đậy.
Vừa động là dễ dàng đụng tới cái không nên đụng.
Đối phương là đại tỷ trong sơn cốc mà y sống trước đây, y ngó lơ cũng không được mà nhận cũng chẳng xong, đành phải giữ im lặng.
Mà Hoa Giá thấy Văn Xuân Tương như vậy thì trong lòng không khỏi cười thầm.
Nàng cũng không biết vì sao mình nhìn thấy Văn Xuân Tương thì cứ muốn trêu chọc, đây có lẽ chính là nhãn duyên mà người ta hay nói chăng. (Nhãn duyên: lần đầu gặp ai đó mà đã lập tức có cảm tình, bị thu hút bởi ngoại hình, khí chất của đối phương thì gọi là nhãn duyên.)
Tạ Chinh Hồng và Bùi Ngọc Vận cùng trao đổi Phật pháp một phen, thi thoảng thảo luận xong thì còn tán gẫu vài chuyện lý thú ở Tu Chân giới. Thậm chí Bùi Ngọc Vận còn kể một ít chuyện phiếm ở Phật giới cho Tạ Chinh Hồng nghe, sự ngăn cách bởi nhiều năm không gặp dường như cũng vơi đi không ít.
“Tạ đạo hữu có vẻ đang có tâm sự. Nếu như nguyện ý tin tưởng ta thì cứ nói ra, không cần phân vân.” Thấy Tạ Chinh Hồng cứ muốn nói lại thôi, Bùi Ngọc Vận bèn bảo.
Tạ Chinh Hồng lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn giãi bày nỗi băn khoăn trong lòng.
“Kể ra sợ đạo hữu chê cười.” Tạ Chinh Hồng tỏ vẻ hổ thẹn, “Hồi ấy lúc còn ở Tu Chân giới, bởi vì ta và đạo lữ chọc phải một kẻ địch lợi hại, cộng thêm bọn ta chưa suy xét chu toàn, cho nên đã gián tiếp hại chết một vị bằng hữu.” Nhớ tới dáng vẻ Thẩm Phá Thiên bị Trảm Thương Sinh xuyên thủng ngực năm ấy, Tạ Chinh Hồng lại cảm thấy áy náy vô cùng, ngày đó nếu như hắn và tiền bối suy tính cẩn thận hơn thì sao có thể ra nông nỗi ấy?
“Sau này chúng ta có nhờ người tính giúp xem vị bằng hữu ấy chuyển thế đến đâu, hi vọng có thể dẫn dắt hắn nhập đạo. Nhưng người xem bói kia nói, hồn phách của hắn đã mất hết, không sót lại bất cứ dấu vết gì. Khả năng lớn nhất là hắn là từ Tiên giới chuyển thế đến, khi chết đi thì hồn phách sẽ quay về, cho nên mới không tìm được. Đạo hữu cũng chuyển thế trở về, không chừng ngài biết chút tin tức gì đó.”
“Đúng là ta biết những người chuyển thế cùng với ta, vị bằng hữu của ngươi họ tên là gì, có đặc điểm gì không” Bùi Ngọc Vận hỏi.
“Hắn tên Thẩm Phá Thiên, là Kiếm tu, sở hữu tiên thiên tán ma chi thể.” Tạ Chinh Hồng trả lời.
“Là ma kiếm nhập đạo hả?”
“Việc này…..” Tạ Chinh Hồng suy nghĩ, “Việc này ta cũng không rõ. Hắn vốn xuất thân là Kiếm tu Chính đạo, nhưng lại sở hữu tiên thiên tán ma chi thể, về sau có kẻ coi trọng tư chất hắn nên hắn mới bị ép nhập Ma đạo. Kiếm chủng của hắn đã vỡ, sau đó lại tu Kiếm lại, còn chưa kịp nói gì nhiều với ta thì đã thân tử đạo tiêu rồi.” Tạ Chinh Hồng vô cùng tiếc nuối, “Có phải ma kiếm nhập đạo hay không ta cũng không dám chắc.”
“Ra là vậy.” Bùi Ngọc Vận gật đầu, “Ta có biết người như thế, dù bằng hữu của người không phải hắn thì có lẽ ngươi cũng có thể kiếm được chút tin tức gì đó từ chỗ hắn.”
“Xin đạo hữu nói rõ.” Đôi mắt Tạ Chinh Hồng sáng lên, chắp tay hỏi.
“Chớ gấp chớ gấp.” Bùi Ngọc Vận cười tủm tỉm nói, “Mấy ngày nữa, ngươi có thể trông thấy hắn ở Tứ Phương Thiên Hội. Hắn là một Kiếm Tiên dùng ma kiếm nhập đạo, trước khi thành danh thì tu hành Ma đạo, nhưng lại dùng chánh tâm vô biên để trừ gian diệt ác, công đức vô lượng, cuối cùng phi thăng thành Kiếm Tiên. Sau này hắn đại chiến với người khác, căn cơ bị tổn hại, liền chuyển thế tìm kiếm cách chữa trị. Nói chung, cuộc đời trước và sau khi chuyển thế sẽ có chút tương phản, bằng hữu của ngươi vốn xuất thân Chính đạo, sau lại đọa Ma đạo, vừa khéo trái ngược với hắn. Mấy bữa trước nghe nói hắn đã trở về rồi, ở Tứ Phương Thiên Hội hắn hẳn cũng dẫn đệ tử đến.
“Xin hỏi đại danh của vị này Kiếm Tiên này là gì?”
“Hắn tên là Ninh Hàm Ý.” Bùi Ngọc Vận đáp, “Tính tình hắn khá tốt, ta cũng được mời đến làm chứng ở Tứ Phương Thiên Hội, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đi gặp hắn. Nếu như không phải hắn thì cũng có thể hỏi xem. Hắn khá quen thuộc với chuyện của giới Kiếm Tiên.”
“Đa tạ.”
“Đừng khách khí.” Bùi Ngọc Vận cười nói, “Ngươi ở chỗ ta cũng một lúc lâu rồi, điều nên nói chúng ta cũng đã nói không ít, ta thấy ngươi cứ suy nghĩ vẩn vơ, chắc là đạo lữ của ngươi xuất quan rồi hả?”
Mặt Tạ Chinh Hồng hơi nóng lên, lẽ nào hắn biểu hiện rõ ràng lắm ư?
“Ha ha.” Bùi Ngọc Vận bật cười, “Tạ đạo hữu à Tạ đạo hữu, ngươi có biết bình thường ngươi giống y như pho tượng phật, chỉ những lúc có việc liên quan đến đạo lữ ngươi, ngươi mới giống như người bình thường không?”
“Khiến đạo hữu chê cười rồi.” Tạ Chinh Hồng ngượng ngùng.
“Có gì đâu.” Bùi Ngọc Vận chậm rãi thu lại nụ cười, “Là Bùi Ngọc Vận, ta đương nhiên thấy mừng vì ngươi có một đạo lữ như vậy. Nhưng là Hưu Tức tôn giả, ta nói lời này chẳng dễ nghe lắm. Nếu muốn Phật đạo đại thành, ngươi cần phải dứt bỏ tình căn.”
Tạ Chinh Hồng không trả lời, hắn không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào.
“Tơ trần của ngươi vẫn chưa đứt, nó còn được gọi là tơ tình, có lẽ chính là tượng trưng cho tình cảnh của ngươi ngày hôm nay.” Bùi Ngọc Vận nhìn mái tóc Tạ Chinh Hồng dài hơn trước kia, thản nhiên nói, “Nếu một ngày nào đó ngươi nguyện ý cắt nó đi, có lẽ tình căn của ngươi cũng sẽ dứt.”
Tạ Chinh Hồng khe khẽ thở dài, “Nhưng trước mắt ta không muốn cắt nó đi.”
“Đáng tiếc, đáng tiếc.”
Trên người Bùi Ngọc Vận tỏa ra thần quang nhàn nhạt, chốc lát đã khôi phục lại hình hài Hưu Tức tôn giả.
Bất kể trước khi chuyển thế Tạ Chinh Hồng là thần phật gì, bất kể hắn sống có suôn sẻ đến đâu, ngộ tính có cao đến đâu, thì chung quy vẫn khó nhìn thấu ải tình.
Có lẽ thời cơ chuyển thế của hắn chính là như thế.
Bùi Ngọc Vận đã biến về Hưu Tức tôn giả, Tạ Chinh Hồng cũng không tiện trò chuyện tiếp với hắn nữa. Hai người nói thêm mấy câu rồi chính thức cáo từ.
“Thần Tú, còn vài năm nữa là đến ngày bắt đầu Tứ Phương Thiên Hội, ngươi trở về Linh Tu thiên cung trước đi, hẹn sau này gặp lại ở Tứ Phương Thiên Hội. Tinh hoa Phật hội bao năm qua, ngươi cũng nên cẩn thận lĩnh ngộ.” Thấy Thần Tú trở về từ chỗ La Hán Ngủ, Kim Bà La Hoa bèn bảo.
“Vâng, xin đa tạ tôn giả.” Tạ Chinh Hồng kính cẩn hành lễ.
“Ta có một món quà, xem như là chúc mừng.” Trong tay Kim Bà La Hoa hiện ra một cây thiền trượng, bay thẳng về phía Tạ Chinh Hồng.
“Đây là……?” Tạ Chinh Hồng nhìn cây thiền trượng, thấy nó tỏa bảo quang rực rỡ, cầm vào tay còn cảm nhận được chút nhiệt độ, khiến tâm can cũng ấm theo, liền biết đây nhất định không phải phàm vật.
“Tích Ma thiền trượng lục phẩm.” Thấy Tạ Chinh Hồng như thế, Kim Bà La Hoa liền biết hắn thích mòn quà này, Kim Bà La Hoa cũng lấy làm vui vẻ. Nếu quà tặng không được thích thì người tặng cũng sẽ chẳng thoải mái gì. Thiền trượng này hắn có được khá đúng dịp, tuy nhiên lại không dùng được.
“Ngươi cảm thấy nó thế nào?”
“Rất ấm áp.” Tạ Chinh Hồng đáp.
Cầm nó cảm giác giống như được dương quang bao bọc, ấm áp đến nỗi khiến người tarên rỉ khoan khoái.
“Tốt lắm, nó là của ngươi.” Kim Bà La Hoa vỗ tay cười to, “Dù sao ta cũng không cần đến, cầm trong tay lãng phí đi, chi bằng chọn cho nó một chủ nhân tốt.”
Kim Bà La Hoa thích ru rú trong nhà suốt ngày, hơn nữa đấu pháp toàn dùng sức mình nên thiền trượng chẳng dùng làm gì. Tích Ma thiền trượng lục phẩm này rất thích hợp cho Tiên Quân đẳng cấp cao sử dụng, hiện tại Tạ Chinh Hồng cầm nó thì có lẽ chỉ phát huy được một phần mười sức mạnh. Tuy nhiên dùng để phòng thân cũng không tệ.
Thiền trượng này vốn dĩ là bát phẩm, nó từng là vật yêu thích của một vị Phật Tôn, đáng tiếc Phật Tôn đó đã chuyển thế, khí linh của thiền trượng trung thành với ông nên cũng luân hồi theo, thiền trượng không có khí linh cho nên hạ xuống lục phẩm. Song dù vậy, cũng không phải ai cũng nguyện ý thừa nhận Tích Ma thiền trượng này. Người bình thường gặp nó thì chỉ cảm giác lạnh lẽo thấu xương, nhưng Tạ Chinh Hồng rõ ràng không như thế.
“Nếu chỉ là thiền trượng lục phẩm thôi thì ta sẽ không trịnh trọng tặng nó cho ngươi.” Kim Bà La Hoa cười nói, “Mấy hôm trước nghe nói ngươi học mấy thức Như Lai Thần Chưởng, thế là ta liền nghĩ tới. Chủ nhân cũ của Tích Ma thiền trượng này hình như cũng biết Như Lai thần chưởng, thiền trượng này đi theo người đó nhiều năm, nếu không phải ông ấy bỏ mình thì nó cũng chẳng đến được tay ta. Ngươi mang thiền trượng này về luyện hóa cẩn thận, hẳn là có thể thể hội chân ý của Như Lai Thần Chưởng, xuất được chiêu thức ra. Biết đâu một ngày nào đó có thể nhìn thấy ngươi sử dụng Vạn Phật Triều Tông ấy chứ!”
Tạ Chinh Hồng không nghĩ còn có niềm vui bất ngờ này, “Đa tạ tôn giả.”
Kim Bà La Hoa vẫy vẫy tay với Tạ Chinh Hồng, “Ngươi đi nhé.”
Tạ Chinh Hồng hành lễ một lần nữa với Kim Bà La Hoa, cất thiền trượng vào trong không gian, lấy lệnh bài đi thông đến Linh Tu thiên cung rồi men theo đường trở về.
Kim Bà La Hoa tươi cười đi vào động phủ của Hưu Tức tôn giả, hắn đã nói xong với Tạ Chinh Hồng rồi, cũng nên nói một câu với bạn cũ nữa. Năm ấy ở Tây Thiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Hưu Tức tôn giả lại ưu ái Tạ Chinh Hồng như thế, nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.
Nếu nói là vì tình nghĩa trước khi chuyển thế thì Kim Bà La Hoa không tin. Sau khi hồn phách quay về, tuy vẫn giữ nguyên ký ức và tư duy nhưng đại đa số tiên nhân đều không xem trọng quãng thời gian ấy. Thời gian chuyển thế ở thế gian có thể dài bao lâu chứ, làm sao so được với mấy vạn năm thành Tiên thành Phật?
Hưu Tức tôn giả dường như biết trước Kim Bà La Hoa sẽ tới, nhìn thấy Kim Bà La Hoa đến mà hắn chẳng hề có vẻ gì là ngạc nhiên.
“Hưu Tức tôn giả, ta nhớ quan hệ giữa ngươi và Ca Diếp khá tốt.” Kim Bà La Hoa hỏi Hưu Tức tôn giả, “Chuyện của Tạ Chinh Hồng tạm gác sang một bên đi, còn chuyện của Ca Diếp thì ngươi nên nói cho ta biết chút ít chứ.”
Năm ấy Phật Tổ cầm hoa, duy chỉ Ca Diếp cười đáp, giữa Kim Bà La Hoa và Ca Diếp có nhân quả liên hệ chặt chẽ, đối với hắn, Ca Diếp vừa là huynh trưởng vừa là sư phụ, nhưng mấy vạn năm trước hắn đã mất tin tức về Ca Diếp. Mà các La Hán giao hảo với Ca Diếp, người thì chết người thì đi, khó khăn lắm mới có một Hưu Tức tôn giả trở về, Kim Bà La Hoa tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Đừng vội, chi bằng ngồi xuống từ từ nói chuyện.” Hưu Tức tôn giả trả lời.
Văn Xuân Tương đến động phủ của Hoa Giá, đột nhiên ngừng lại.
“Sao vậy?” Hoa Giá quay đầu nhìn Văn Xuân Tương, hỏi, “Đến rồi đấy, vào trong ngồi đi.”
Văn Xuân Tương nhìn sơn cốc trước mắt, thảng thốt ốt ngỡ rằng mình trở về cái nơi mình đã sinh ra.
Đáng tiếc sơn cốc trước mắt dù giống hệt trong trí nhớ, nhưng suy cho cùng vẫn không phải nơi y sinh ra.
Nơi này hẳn là Hoa Giá phỏng theo sơn cốc kia. Phải chăng điều này cũng có nghĩa là Hoa Giá kỳ thực không hề quên những năm tháng trong sơn cốc?
“Động phủ của Hoa hộ pháp chính là sơn cốc trước mắt sao?” Thanh âm của Văn Xuân Tương mang chút hoài niệm mà chính bản thân y cũng không nhận ra.
“Ừ, đúng vậy.” Hoa Giá nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, không chú ý tới sự khác thường ở Văn Xuân Tương, “Ta là người cố chấp, thứ ta càng quen, càng thích thì lại càng không muốn đổi. Ta sinh ra ở nơi đây, quen với từng mầm cây ngọn cỏ ở đây, trước kia không có điều kiện thì thôi, giờ vất vả lắm mới có chút bản lĩnh tự an thân lập mệnh, liền thay đổi nó theo suy nghĩ của mình, biến nó thành dáng vẻ mà mình thích.” Nhờ đó nàng cũng có thể nhắc nhở bản thân rằng, huyết hải thâm cừu tuyệt đối không thể quên! Nếu không vì biến cố bất ngờ thì sơn cốc này cũng chẳng trống trải như thế!
“Dường như hơi vắng vẻ.” Văn Xuân Tương nhìn sơn cốc nói, y nhớ rõ chỗ kia từng là nơi ở của Tùng Lục. Bởi vì bản thể Tùng Lục rất lớn nên diện tích đất sống nhiều nhất, kích thước cũng to nhất. Các huynh đệ hay bảo Tùng Lục biến hóa xong nhất định sẽ là một tráng hán cơ bắp, bởi vì bản thể của nàng lớn hơn người khác gấp mấy trăm lần. Song không ngờ Tùng Lục lại biến thành một thiếu nữ áo trắng xinh xắn đáng yêu.“Đúng là hơi trống vắng thật.” Hoa Giá gật đầu nói, “Sau này nếu có cơ hội thì ta sẽ lấp đầy, thôi đừng đứng đây nữa, vào trong đi.” Nói rồi, Hoa Giá liền dẫn Văn Xuân Tương vào sơn cốc.
Hai cây cỏ nhỏ cạnh sơn cốc lay động theo gió, tức khắc hóa thành hai tiểu đồng áo xanh, tu vi kỳ Nguyên Anh.
“Tỷ tỷ về rồi ạ.” Hai tiểu đồng đồng thanh thưa.
Hoa Giá nhìn thấy hai tiểu đồng này thì cười bảo, “Đây là Văn Xuân Tương mới gia nhập Linh Tu thiên cung, cả hai gọi ca ca cũng được.” Nói xong, Hoa Giá lại cười tủm tỉm nhìn Văn Xuân Tương, “Ngươi không ngại hai đứa nó gọi như vậy chứ?”
“Đương nhiên.” Văn Xuân Tương cười nói.
“Hai đứa đi lấy chút điểm tâm với trà đến đây.” Hoa Giá khoát tay nói.
“Vâng ạ.” Hai tiểu đồng gật đầu, nhanh chóng chạy chẳng thấy bóng dáng.
“Bọn nó sinh ra ở Tiên giới, cỏ xanh như bọn nó hiếm khi biến hóa được lắm, chẳng phải thiên tài địa bảo gì, ăn cũng không có tác dụng, các tiên nhân hay điểm hóa để dùng làm đồng tử.” Hoa Giá kể, “Hồi trước ta du lịch ở bên ngoài, thấy một tiên nhân quá hà khắc với hai đứa nhỏ này, ta nhìn không nổi cho nên liền mua lại bọn nó, để chúng ở đây làm đồng tử trông cửa. Nếu hai đứa có thể thuận lợi tu hành đến kỳ Độ Kiếp, ta sẽ dẫn chúng đến hồ phi thăng ngâm một chút, tốt xấu gì cũng có thể làm Địa Tiên.”
“Hoa hộ pháp thật là nhân hậu.” Văn Xuân Tương cảm khái.
“Đâu có.” Hoa Giá cười khổ, “Chẳng qua là ở đây có một mình nên thấy cô đơn thôi.”
Văn Xuân Tương không nói gì, trực tiếp đi thẳng tới bãi đất trống bên trái.
“Ấy, ngươi khoan đã, phía trước có trận pháp!” Hoa Giá vội kêu lên.
Văn Xuân Tương lại như thể không nghe thấy, thân hình lướt qua lướt lại, miệng vô thanh hé mở, niệm thầm vài câu chú ngữ, chẳng mấy chốc đã đến chính giữa mảnh đất trống kia, y quay đầu mỉm cười nhìn Hoa Giá, “Hoa Giá tỷ tỷ, sao tỷ không lại đây?”
“Ngươi…… Ngươi là ai, sao ngươi phá được trận pháp này, sao lại biết khẩu quyết của trận pháp?” Sắc mặt Hoa Giá lập tức chùng xuống.
Chỗ đó là trận pháp nàng làm dựa theo nơi Tùng Lục sinh trưởng.
Năm đó Tùng Lục vì một mình chắn hết ánh mặt trời nên thường khiến linh thực trong sơn cốc bất mãn, ngày nào cũng leo lên người muội ấy phơi mình. Tùng Lục phiền quá nên thiết trí một trận pháp, thêm cả vài câu chú ngữ, dù phá được trận nhưng không biết chú ngữ thì cũng không vào được.
Đừng nói là Văn Xuân Tương, ngay cả mấy huynh đệ tỷ muội trong sơn cốc cũng chẳng mấy ai biết, đây gần như là bí mật thuộc về nàng và Tùng Lục. Mà pháo bảo Hoa Giá tích cóp nhiều năm cũng đều ở trong mảnh đất trống kia hết.
“Trận pháp này ngoài phải đi đúng bộ pháp thì còn cần khẩu quyết tương ứng.” Văn Xuân Tương vén sợi tóc bên tai, nhẹ nhàng nói, “Khẩu quyết chính là ‘Ta muốn càng lúc càng lớn, tức chết đám lùn tịt các ngươi!’, năm xưa Tùng Lục tỷ tỷ không hề phiền não vì mình cao lớn lạc quẻ mà ngược lại còn rất tự hào, cho nên mới đặt khẩu quyết như vậy.”
Hồi đó Hoa Giá vất vả lắm mới hỏi được khẩu quyết từ chỗ Tùng Lục, nhưng lại bị Tùng Lục cấm nói cho người khác, thế là nghẹn trong lòng không chịu nổi.
Hoa Giá vốn không phải người giỏi giữ bí mật, ấy thế nhưng lại bị Tùng Lục bắt ngay nhược điểm buộc phải như vậy, nàng không ngăn nổi sự hiếu kỳ của mình, có thể nói là cực kỳ khó chịu.
Sau đó Hoa Giá nghĩ đến một điều.
Tùng Lục nói không thể tiết lộ khẩu quyết cho người khác, nhưng bé con bây giờ vẫn chưa hóa thành hình người, chưa thể xem là người được! Cho nên nói với em ấy thì hẳn không vấn đề gì.
Hoa Giá lén đi đến trước mặt Văn Xuân Tương, thò tay gẩy gẩy lá của y, “Bé con, mau dậy đi.”
Văn Xuân Tương đong đưa thân thể, mơ màng tỉnh dậy, “Hoa Giá tỷ tỷ, tỷ có việc gì sao?”
“Đương nhiên rồi, ta có việc rất quan trọng!” Hoa Giá chống nạnh cười to, “Ha ha, trời không phụ người có lòng, ta cuối cùng cũng hỏi được khẩu quyết trận pháp từ chỗ Tùng Lục rồi, em có muốn biết là gì không?”
Văn Xuân Tương ngáp một cái, “Không muốn biết, dù sao ta cũng chẳng đi được.”
“Đúng thế, chính bởi vì em không đi được nên ta mới muốn nói cho em, như vậy Tùng Lục không thể bảo là ta không giữ lời hứa.” Hoa Giá cười âm hiểm, “Đừng ngủ, em nghe ta nói này, Tùng Lục xấu tính lắm, muội ấy đặt khẩu quyết là ‘Ta muốn càng lúc càng lớn, tức chết đám lùn tịt các ngươi’, ha ha ha, em thấy muội ấy có xấu tính không, thế này chẳng phải cố ý bắt nạt các huynh đệ khác hay sao? Nếu các huynh đệ khác mà biết thì thể nào cũng liên hợp nhau nhổ sạch lá của muội ấy a ha ha ha!”
Văn Xuân Tương buồn bực nghe Hoa Giá cười ngặt nghẽo.
Hoa Giá tỷ tỷ cười không ngừng nổi, cười nguyên một đêm liền.
Trời ạ, khẩu quyết này buồn cười đến thế hả?
Văn Xuân Tương nhìn cơ thể chỉ mới mọc được hai cái lá của mình, lại nhìn thân cây chỉ cao được một tấc của mình, chỉ cảm nhận được ác ý nồng nặc.
“Ngươi…… Ngươi rốt cuộc là ai?” Hoa Giá kích động đến nỗi run rẩy tay chân,”Bí mật này ta chỉ nói cho một người, nhưng nó đã chết từ lâu rồi.”
“Nó chưa chết, nó cũng không phải cỏ đuôi mèo.” Văn Xuân Tương nở nụ cười xán lạn với Hoa Giá, vươn tay sờ sờ mũi, “Hoa Giá tỷ tỷ, tỷ từng gọi ta là bé con, nhưng bây giờ, ta hình như đã cao hơn tỷ nửa cái đầu rồi!”
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Phật Tử quyết định trước hết đi xem xem thế giới mình ở là thế nào đã, hắn thật sự rất lạ lẫm với Kê Quả đại thế giới.
“Ôi ôi, các huynh xem, kia chính là hạt thông còn sót lại đấy. Đáng thương quá, nghe nói chín mươi tám huynh đệ đều được chọn, chỉ có hắn bị bỏ lại. Oa oa oa, ta sinh ra cũng không đủ chắc mẩy, có phải sau này cũng sẽ bị bỏ lại không?” Một hạt macca khóc lóc.
Các huynh đệ của nó đều vừa to vừa tròn, chỉ có nó là hình bầu dục, không những thế đầu còn nhỏ nữa, nó dường như đã thấy được tương lai của mình từ hạt thông vàng kia.
“Không sao đâu Tiểu Thất, đệ vẫn còn rất nhiều thời gian mà.” Mấy huynh đệ vội vàng chạy tới an ủi, “Đệ nhìn hạt hướng dương nhà hàng xóm đi, vẫn còn mấy đứa chưa có ruột kia kìa, thế mà chúng nó vẫn vui vẻ, đệ khóc cái gì chứ?”
Hạt macca tên Tiểu Thất nghe vậy thì tâm tình mới dễ chịu hơn một chút.
Phật Tử quay sang cười với bọn nó, như thể không hề nghe thấy lời bọn nó nói vậy.
“Ôi chao…… Thực ra hắn rất đẹp đấy chứ.” Tiểu Thất ngây ngốc nhìn bóng dáng Phật Tử rời đi, không nhịn được nói.
“Tiểu Thất, hình thể của chúng ta hơi lớn. Hạt thông dù có tìm đạo lữ thì bình thường cũng sẽ tìm hạt hướng dương có kích thước tương đương mình. Với cả cái kiểu gầy gầy nhỏ nhỏ như hắn thì có gì hay, tròn tròn mập mập như chúng ta vẫn đáng yêu hơn!”
Đúng vậy, hạt macca sau khi biến hóa thì đa phần đều có ngoại hình dễ thương kiểu trắng trẻo mũm mĩm, thường được các tu sĩ lớn tuổi thích nhất, đặc biệt các tu sĩ nữ lớn tuổi chiếm đa số.
Phật Tử nghe bọn nó nói chuyện thì không khỏi bật cười, có nên sang chỗ hạt hướng dương xem chút không nhỉ?
Nhưng mà vừa tĩnh tâm là lại nhịn không được nhớ tới việc mình mọc thêm một nụ hoa, bực đến độ suýt nữa tiên khí chảy ngược, cuối cùng y quyết định ra ngoài giải sầu để chuyển dời lực chú ý.
“Văn đạo hữu, ngươi xuất quan rồi đấy à.” Một giọng nữ vang lên sau lưng.
Văn Xuân Tương nghe thấy giọng nói ấy thì lập tức quay đầu lại, trông thấy Hoa Giá đang cười nhẹ nhàng nhìn mình, “Lúc trước bệ hạ nói ngươi đang bế quan, dặn bọn ta chớ đến quấy rầy. Giờ thấy tu vi của ngươi tiến bộ thế này, thật khiến chúng ta xấu hổ quá.” Giờ mới mấy trăm năm trôi qua mà Văn Xuân Tương đã là Đại La Kim Tiên tầng sáu, nói ra chắc chẳng ai tin. Tuy Hoa Giá không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra với Văn Xuân Tương, nhưng chắc hẳn bệ hạ đã bỏ không ít công sức vì y. Tốt xấu gì cũng là người mà bệ hạ muốn dẫn đến Tứ Phương Thiên Hội, nếu như tu vi không đủ thì ra ngoài cũng làm mất mặt Linh Tu thiên cung bọn họ.
“Đâu có, Hoa hộ pháp khách khí rồi” Văn Xuân Tương hơi rũ mi, nói.
“Lần trước còn gọi ta là Hoa Giá tỷ tỷ cơ mà!” Hoa Giá che miệng cười bảo, “Ầy, ngươi gọi ta là tỷ tỷ ta cũng rất vui, đã lâu rồi không có ai gọi ta như thế.”
“Hoa hộ pháp nói đùa, nhất định có rất nhiều người nguyện ý gọi ngài là tỷ tỷ.” Văn Xuân Tương nhớ lại cảnh tượng náo nhiệt trong cốc năm xưa, không khỏi cười nói. Hồi ấy trong cốc tuổi của Hoa Giá không phải lớn nhất, thời gian biến hóa cũng không phải sớm nhất, nhưng nàng vẫn là đại tỷ của cả cốc. Nàng giỏi đấu pháp nhất, Tùng Lục tuy có thể đấu với nàng một trận nhưng cứ luôn nương tay, cuối cùng Hoa Giá trở thành lão đại, người trong cốc thấy nàng đều gọi một tiếng Hoa Giá tỷ tỷ.
Mà Văn Xuân Tương là bé con thảm nhất chưa biến hóa, đương nhiên là kẻ bị Hoa Giá bắt phải gọi nhiều nhất. Thế nên mãi đến bây giờ, Văn Xuân Tương nhìn thấy Hoa Giá thì vẫn không khỏi khiếp đảm.
“Không có đâu.” Ánh mắt Hoa Giá hiện lên vẻ cô đơn, “Người trong Linh Tu thiên cung chưa từng gọi ta như vậy. Nếu Văn đạo hữu không chê thì đến động phủ của ta ngồi một lát nhé, từ lúc ngươi vào cung đến giờ, chúng ta vẫn chưa nói chuyện với nhau mấy!”
“Ờm……” Văn Xuân Tương hơi lưỡng lự. Đối với y, đây tuy là lời khách sáo của Hoa Giá nhưng vẫn là cơ hội tốt, nhưng Văn Xuân Tương lại lo không biết có phải đối phương thật sự nhớ được mình không?
“Ha ha, chẳng lẽ ngươi sợ đạo lữ ghen hả? Tuổi của ta lớn hơn ngươi không biết bao nhiêu, ta sẽ không gặm cọng cỏ non như ngươi đâu.” Hoa Giá nhìn Văn Xuân Tương từ trên xuống dưới rồi trêu chọc.
Văn Xuân Tương cảm thấy mặt già đỏ hết cả lên.
Thực ra quan hệ của y với tiểu hòa thượng cũng là trâu già gặm cỏ non.
“Hoa hộ pháp nói đùa, chỉ là tại hạ sợ quấy rầy Hoa hộ pháp thôi.”
“Vậy thì đừng rề rà nữa, chúng ta đi nào.” Hoa Giá cười hì hì sáp lại, không để ý đến ánh mắt sửng sốt của Văn Xuân Tương, trực tiếp khoác lấy cánh tay y.
“Bản thể của ta chẳng có xíu mùi hương nào. Nghe nói hoa mẫu đơn có hương thơm say lòng người, không biết có thể lây được một chút từ ngươi không.” Hoa Giá chớp chớp mắt, nhìn Văn Xuân Tương cười nói.
Văn Xuân Tương nhất thời không dám động đậy.
Vừa động là dễ dàng đụng tới cái không nên đụng.
Đối phương là đại tỷ trong sơn cốc mà y sống trước đây, y ngó lơ cũng không được mà nhận cũng chẳng xong, đành phải giữ im lặng.
Mà Hoa Giá thấy Văn Xuân Tương như vậy thì trong lòng không khỏi cười thầm.
Nàng cũng không biết vì sao mình nhìn thấy Văn Xuân Tương thì cứ muốn trêu chọc, đây có lẽ chính là nhãn duyên mà người ta hay nói chăng. (Nhãn duyên: lần đầu gặp ai đó mà đã lập tức có cảm tình, bị thu hút bởi ngoại hình, khí chất của đối phương thì gọi là nhãn duyên.)
Tạ Chinh Hồng và Bùi Ngọc Vận cùng trao đổi Phật pháp một phen, thi thoảng thảo luận xong thì còn tán gẫu vài chuyện lý thú ở Tu Chân giới. Thậm chí Bùi Ngọc Vận còn kể một ít chuyện phiếm ở Phật giới cho Tạ Chinh Hồng nghe, sự ngăn cách bởi nhiều năm không gặp dường như cũng vơi đi không ít.
“Tạ đạo hữu có vẻ đang có tâm sự. Nếu như nguyện ý tin tưởng ta thì cứ nói ra, không cần phân vân.” Thấy Tạ Chinh Hồng cứ muốn nói lại thôi, Bùi Ngọc Vận bèn bảo.
Tạ Chinh Hồng lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn giãi bày nỗi băn khoăn trong lòng.
“Kể ra sợ đạo hữu chê cười.” Tạ Chinh Hồng tỏ vẻ hổ thẹn, “Hồi ấy lúc còn ở Tu Chân giới, bởi vì ta và đạo lữ chọc phải một kẻ địch lợi hại, cộng thêm bọn ta chưa suy xét chu toàn, cho nên đã gián tiếp hại chết một vị bằng hữu.” Nhớ tới dáng vẻ Thẩm Phá Thiên bị Trảm Thương Sinh xuyên thủng ngực năm ấy, Tạ Chinh Hồng lại cảm thấy áy náy vô cùng, ngày đó nếu như hắn và tiền bối suy tính cẩn thận hơn thì sao có thể ra nông nỗi ấy?
“Sau này chúng ta có nhờ người tính giúp xem vị bằng hữu ấy chuyển thế đến đâu, hi vọng có thể dẫn dắt hắn nhập đạo. Nhưng người xem bói kia nói, hồn phách của hắn đã mất hết, không sót lại bất cứ dấu vết gì. Khả năng lớn nhất là hắn là từ Tiên giới chuyển thế đến, khi chết đi thì hồn phách sẽ quay về, cho nên mới không tìm được. Đạo hữu cũng chuyển thế trở về, không chừng ngài biết chút tin tức gì đó.”
“Đúng là ta biết những người chuyển thế cùng với ta, vị bằng hữu của ngươi họ tên là gì, có đặc điểm gì không” Bùi Ngọc Vận hỏi.
“Hắn tên Thẩm Phá Thiên, là Kiếm tu, sở hữu tiên thiên tán ma chi thể.” Tạ Chinh Hồng trả lời.
“Là ma kiếm nhập đạo hả?”
“Việc này…..” Tạ Chinh Hồng suy nghĩ, “Việc này ta cũng không rõ. Hắn vốn xuất thân là Kiếm tu Chính đạo, nhưng lại sở hữu tiên thiên tán ma chi thể, về sau có kẻ coi trọng tư chất hắn nên hắn mới bị ép nhập Ma đạo. Kiếm chủng của hắn đã vỡ, sau đó lại tu Kiếm lại, còn chưa kịp nói gì nhiều với ta thì đã thân tử đạo tiêu rồi.” Tạ Chinh Hồng vô cùng tiếc nuối, “Có phải ma kiếm nhập đạo hay không ta cũng không dám chắc.”
“Ra là vậy.” Bùi Ngọc Vận gật đầu, “Ta có biết người như thế, dù bằng hữu của người không phải hắn thì có lẽ ngươi cũng có thể kiếm được chút tin tức gì đó từ chỗ hắn.”
“Xin đạo hữu nói rõ.” Đôi mắt Tạ Chinh Hồng sáng lên, chắp tay hỏi.
“Chớ gấp chớ gấp.” Bùi Ngọc Vận cười tủm tỉm nói, “Mấy ngày nữa, ngươi có thể trông thấy hắn ở Tứ Phương Thiên Hội. Hắn là một Kiếm Tiên dùng ma kiếm nhập đạo, trước khi thành danh thì tu hành Ma đạo, nhưng lại dùng chánh tâm vô biên để trừ gian diệt ác, công đức vô lượng, cuối cùng phi thăng thành Kiếm Tiên. Sau này hắn đại chiến với người khác, căn cơ bị tổn hại, liền chuyển thế tìm kiếm cách chữa trị. Nói chung, cuộc đời trước và sau khi chuyển thế sẽ có chút tương phản, bằng hữu của ngươi vốn xuất thân Chính đạo, sau lại đọa Ma đạo, vừa khéo trái ngược với hắn. Mấy bữa trước nghe nói hắn đã trở về rồi, ở Tứ Phương Thiên Hội hắn hẳn cũng dẫn đệ tử đến.
“Xin hỏi đại danh của vị này Kiếm Tiên này là gì?”
“Hắn tên là Ninh Hàm Ý.” Bùi Ngọc Vận đáp, “Tính tình hắn khá tốt, ta cũng được mời đến làm chứng ở Tứ Phương Thiên Hội, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đi gặp hắn. Nếu như không phải hắn thì cũng có thể hỏi xem. Hắn khá quen thuộc với chuyện của giới Kiếm Tiên.”
“Đa tạ.”
“Đừng khách khí.” Bùi Ngọc Vận cười nói, “Ngươi ở chỗ ta cũng một lúc lâu rồi, điều nên nói chúng ta cũng đã nói không ít, ta thấy ngươi cứ suy nghĩ vẩn vơ, chắc là đạo lữ của ngươi xuất quan rồi hả?”
Mặt Tạ Chinh Hồng hơi nóng lên, lẽ nào hắn biểu hiện rõ ràng lắm ư?
“Ha ha.” Bùi Ngọc Vận bật cười, “Tạ đạo hữu à Tạ đạo hữu, ngươi có biết bình thường ngươi giống y như pho tượng phật, chỉ những lúc có việc liên quan đến đạo lữ ngươi, ngươi mới giống như người bình thường không?”
“Khiến đạo hữu chê cười rồi.” Tạ Chinh Hồng ngượng ngùng.
“Có gì đâu.” Bùi Ngọc Vận chậm rãi thu lại nụ cười, “Là Bùi Ngọc Vận, ta đương nhiên thấy mừng vì ngươi có một đạo lữ như vậy. Nhưng là Hưu Tức tôn giả, ta nói lời này chẳng dễ nghe lắm. Nếu muốn Phật đạo đại thành, ngươi cần phải dứt bỏ tình căn.”
Tạ Chinh Hồng không trả lời, hắn không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào.
“Tơ trần của ngươi vẫn chưa đứt, nó còn được gọi là tơ tình, có lẽ chính là tượng trưng cho tình cảnh của ngươi ngày hôm nay.” Bùi Ngọc Vận nhìn mái tóc Tạ Chinh Hồng dài hơn trước kia, thản nhiên nói, “Nếu một ngày nào đó ngươi nguyện ý cắt nó đi, có lẽ tình căn của ngươi cũng sẽ dứt.”
Tạ Chinh Hồng khe khẽ thở dài, “Nhưng trước mắt ta không muốn cắt nó đi.”
“Đáng tiếc, đáng tiếc.”
Trên người Bùi Ngọc Vận tỏa ra thần quang nhàn nhạt, chốc lát đã khôi phục lại hình hài Hưu Tức tôn giả.
Bất kể trước khi chuyển thế Tạ Chinh Hồng là thần phật gì, bất kể hắn sống có suôn sẻ đến đâu, ngộ tính có cao đến đâu, thì chung quy vẫn khó nhìn thấu ải tình.
Có lẽ thời cơ chuyển thế của hắn chính là như thế.
Bùi Ngọc Vận đã biến về Hưu Tức tôn giả, Tạ Chinh Hồng cũng không tiện trò chuyện tiếp với hắn nữa. Hai người nói thêm mấy câu rồi chính thức cáo từ.
“Thần Tú, còn vài năm nữa là đến ngày bắt đầu Tứ Phương Thiên Hội, ngươi trở về Linh Tu thiên cung trước đi, hẹn sau này gặp lại ở Tứ Phương Thiên Hội. Tinh hoa Phật hội bao năm qua, ngươi cũng nên cẩn thận lĩnh ngộ.” Thấy Thần Tú trở về từ chỗ La Hán Ngủ, Kim Bà La Hoa bèn bảo.
“Vâng, xin đa tạ tôn giả.” Tạ Chinh Hồng kính cẩn hành lễ.
“Ta có một món quà, xem như là chúc mừng.” Trong tay Kim Bà La Hoa hiện ra một cây thiền trượng, bay thẳng về phía Tạ Chinh Hồng.
“Đây là……?” Tạ Chinh Hồng nhìn cây thiền trượng, thấy nó tỏa bảo quang rực rỡ, cầm vào tay còn cảm nhận được chút nhiệt độ, khiến tâm can cũng ấm theo, liền biết đây nhất định không phải phàm vật.
“Tích Ma thiền trượng lục phẩm.” Thấy Tạ Chinh Hồng như thế, Kim Bà La Hoa liền biết hắn thích mòn quà này, Kim Bà La Hoa cũng lấy làm vui vẻ. Nếu quà tặng không được thích thì người tặng cũng sẽ chẳng thoải mái gì. Thiền trượng này hắn có được khá đúng dịp, tuy nhiên lại không dùng được.
“Ngươi cảm thấy nó thế nào?”
“Rất ấm áp.” Tạ Chinh Hồng đáp.
Cầm nó cảm giác giống như được dương quang bao bọc, ấm áp đến nỗi khiến người tarên rỉ khoan khoái.
“Tốt lắm, nó là của ngươi.” Kim Bà La Hoa vỗ tay cười to, “Dù sao ta cũng không cần đến, cầm trong tay lãng phí đi, chi bằng chọn cho nó một chủ nhân tốt.”
Kim Bà La Hoa thích ru rú trong nhà suốt ngày, hơn nữa đấu pháp toàn dùng sức mình nên thiền trượng chẳng dùng làm gì. Tích Ma thiền trượng lục phẩm này rất thích hợp cho Tiên Quân đẳng cấp cao sử dụng, hiện tại Tạ Chinh Hồng cầm nó thì có lẽ chỉ phát huy được một phần mười sức mạnh. Tuy nhiên dùng để phòng thân cũng không tệ.
Thiền trượng này vốn dĩ là bát phẩm, nó từng là vật yêu thích của một vị Phật Tôn, đáng tiếc Phật Tôn đó đã chuyển thế, khí linh của thiền trượng trung thành với ông nên cũng luân hồi theo, thiền trượng không có khí linh cho nên hạ xuống lục phẩm. Song dù vậy, cũng không phải ai cũng nguyện ý thừa nhận Tích Ma thiền trượng này. Người bình thường gặp nó thì chỉ cảm giác lạnh lẽo thấu xương, nhưng Tạ Chinh Hồng rõ ràng không như thế.
“Nếu chỉ là thiền trượng lục phẩm thôi thì ta sẽ không trịnh trọng tặng nó cho ngươi.” Kim Bà La Hoa cười nói, “Mấy hôm trước nghe nói ngươi học mấy thức Như Lai Thần Chưởng, thế là ta liền nghĩ tới. Chủ nhân cũ của Tích Ma thiền trượng này hình như cũng biết Như Lai thần chưởng, thiền trượng này đi theo người đó nhiều năm, nếu không phải ông ấy bỏ mình thì nó cũng chẳng đến được tay ta. Ngươi mang thiền trượng này về luyện hóa cẩn thận, hẳn là có thể thể hội chân ý của Như Lai Thần Chưởng, xuất được chiêu thức ra. Biết đâu một ngày nào đó có thể nhìn thấy ngươi sử dụng Vạn Phật Triều Tông ấy chứ!”
Tạ Chinh Hồng không nghĩ còn có niềm vui bất ngờ này, “Đa tạ tôn giả.”
Kim Bà La Hoa vẫy vẫy tay với Tạ Chinh Hồng, “Ngươi đi nhé.”
Tạ Chinh Hồng hành lễ một lần nữa với Kim Bà La Hoa, cất thiền trượng vào trong không gian, lấy lệnh bài đi thông đến Linh Tu thiên cung rồi men theo đường trở về.
Kim Bà La Hoa tươi cười đi vào động phủ của Hưu Tức tôn giả, hắn đã nói xong với Tạ Chinh Hồng rồi, cũng nên nói một câu với bạn cũ nữa. Năm ấy ở Tây Thiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Hưu Tức tôn giả lại ưu ái Tạ Chinh Hồng như thế, nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.
Nếu nói là vì tình nghĩa trước khi chuyển thế thì Kim Bà La Hoa không tin. Sau khi hồn phách quay về, tuy vẫn giữ nguyên ký ức và tư duy nhưng đại đa số tiên nhân đều không xem trọng quãng thời gian ấy. Thời gian chuyển thế ở thế gian có thể dài bao lâu chứ, làm sao so được với mấy vạn năm thành Tiên thành Phật?
Hưu Tức tôn giả dường như biết trước Kim Bà La Hoa sẽ tới, nhìn thấy Kim Bà La Hoa đến mà hắn chẳng hề có vẻ gì là ngạc nhiên.
“Hưu Tức tôn giả, ta nhớ quan hệ giữa ngươi và Ca Diếp khá tốt.” Kim Bà La Hoa hỏi Hưu Tức tôn giả, “Chuyện của Tạ Chinh Hồng tạm gác sang một bên đi, còn chuyện của Ca Diếp thì ngươi nên nói cho ta biết chút ít chứ.”
Năm ấy Phật Tổ cầm hoa, duy chỉ Ca Diếp cười đáp, giữa Kim Bà La Hoa và Ca Diếp có nhân quả liên hệ chặt chẽ, đối với hắn, Ca Diếp vừa là huynh trưởng vừa là sư phụ, nhưng mấy vạn năm trước hắn đã mất tin tức về Ca Diếp. Mà các La Hán giao hảo với Ca Diếp, người thì chết người thì đi, khó khăn lắm mới có một Hưu Tức tôn giả trở về, Kim Bà La Hoa tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Đừng vội, chi bằng ngồi xuống từ từ nói chuyện.” Hưu Tức tôn giả trả lời.
Văn Xuân Tương đến động phủ của Hoa Giá, đột nhiên ngừng lại.
“Sao vậy?” Hoa Giá quay đầu nhìn Văn Xuân Tương, hỏi, “Đến rồi đấy, vào trong ngồi đi.”
Văn Xuân Tương nhìn sơn cốc trước mắt, thảng thốt ốt ngỡ rằng mình trở về cái nơi mình đã sinh ra.
Đáng tiếc sơn cốc trước mắt dù giống hệt trong trí nhớ, nhưng suy cho cùng vẫn không phải nơi y sinh ra.
Nơi này hẳn là Hoa Giá phỏng theo sơn cốc kia. Phải chăng điều này cũng có nghĩa là Hoa Giá kỳ thực không hề quên những năm tháng trong sơn cốc?
“Động phủ của Hoa hộ pháp chính là sơn cốc trước mắt sao?” Thanh âm của Văn Xuân Tương mang chút hoài niệm mà chính bản thân y cũng không nhận ra.
“Ừ, đúng vậy.” Hoa Giá nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, không chú ý tới sự khác thường ở Văn Xuân Tương, “Ta là người cố chấp, thứ ta càng quen, càng thích thì lại càng không muốn đổi. Ta sinh ra ở nơi đây, quen với từng mầm cây ngọn cỏ ở đây, trước kia không có điều kiện thì thôi, giờ vất vả lắm mới có chút bản lĩnh tự an thân lập mệnh, liền thay đổi nó theo suy nghĩ của mình, biến nó thành dáng vẻ mà mình thích.” Nhờ đó nàng cũng có thể nhắc nhở bản thân rằng, huyết hải thâm cừu tuyệt đối không thể quên! Nếu không vì biến cố bất ngờ thì sơn cốc này cũng chẳng trống trải như thế!
“Dường như hơi vắng vẻ.” Văn Xuân Tương nhìn sơn cốc nói, y nhớ rõ chỗ kia từng là nơi ở của Tùng Lục. Bởi vì bản thể Tùng Lục rất lớn nên diện tích đất sống nhiều nhất, kích thước cũng to nhất. Các huynh đệ hay bảo Tùng Lục biến hóa xong nhất định sẽ là một tráng hán cơ bắp, bởi vì bản thể của nàng lớn hơn người khác gấp mấy trăm lần. Song không ngờ Tùng Lục lại biến thành một thiếu nữ áo trắng xinh xắn đáng yêu.“Đúng là hơi trống vắng thật.” Hoa Giá gật đầu nói, “Sau này nếu có cơ hội thì ta sẽ lấp đầy, thôi đừng đứng đây nữa, vào trong đi.” Nói rồi, Hoa Giá liền dẫn Văn Xuân Tương vào sơn cốc.
Hai cây cỏ nhỏ cạnh sơn cốc lay động theo gió, tức khắc hóa thành hai tiểu đồng áo xanh, tu vi kỳ Nguyên Anh.
“Tỷ tỷ về rồi ạ.” Hai tiểu đồng đồng thanh thưa.
Hoa Giá nhìn thấy hai tiểu đồng này thì cười bảo, “Đây là Văn Xuân Tương mới gia nhập Linh Tu thiên cung, cả hai gọi ca ca cũng được.” Nói xong, Hoa Giá lại cười tủm tỉm nhìn Văn Xuân Tương, “Ngươi không ngại hai đứa nó gọi như vậy chứ?”
“Đương nhiên.” Văn Xuân Tương cười nói.
“Hai đứa đi lấy chút điểm tâm với trà đến đây.” Hoa Giá khoát tay nói.
“Vâng ạ.” Hai tiểu đồng gật đầu, nhanh chóng chạy chẳng thấy bóng dáng.
“Bọn nó sinh ra ở Tiên giới, cỏ xanh như bọn nó hiếm khi biến hóa được lắm, chẳng phải thiên tài địa bảo gì, ăn cũng không có tác dụng, các tiên nhân hay điểm hóa để dùng làm đồng tử.” Hoa Giá kể, “Hồi trước ta du lịch ở bên ngoài, thấy một tiên nhân quá hà khắc với hai đứa nhỏ này, ta nhìn không nổi cho nên liền mua lại bọn nó, để chúng ở đây làm đồng tử trông cửa. Nếu hai đứa có thể thuận lợi tu hành đến kỳ Độ Kiếp, ta sẽ dẫn chúng đến hồ phi thăng ngâm một chút, tốt xấu gì cũng có thể làm Địa Tiên.”
“Hoa hộ pháp thật là nhân hậu.” Văn Xuân Tương cảm khái.
“Đâu có.” Hoa Giá cười khổ, “Chẳng qua là ở đây có một mình nên thấy cô đơn thôi.”
Văn Xuân Tương không nói gì, trực tiếp đi thẳng tới bãi đất trống bên trái.
“Ấy, ngươi khoan đã, phía trước có trận pháp!” Hoa Giá vội kêu lên.
Văn Xuân Tương lại như thể không nghe thấy, thân hình lướt qua lướt lại, miệng vô thanh hé mở, niệm thầm vài câu chú ngữ, chẳng mấy chốc đã đến chính giữa mảnh đất trống kia, y quay đầu mỉm cười nhìn Hoa Giá, “Hoa Giá tỷ tỷ, sao tỷ không lại đây?”
“Ngươi…… Ngươi là ai, sao ngươi phá được trận pháp này, sao lại biết khẩu quyết của trận pháp?” Sắc mặt Hoa Giá lập tức chùng xuống.
Chỗ đó là trận pháp nàng làm dựa theo nơi Tùng Lục sinh trưởng.
Năm đó Tùng Lục vì một mình chắn hết ánh mặt trời nên thường khiến linh thực trong sơn cốc bất mãn, ngày nào cũng leo lên người muội ấy phơi mình. Tùng Lục phiền quá nên thiết trí một trận pháp, thêm cả vài câu chú ngữ, dù phá được trận nhưng không biết chú ngữ thì cũng không vào được.
Đừng nói là Văn Xuân Tương, ngay cả mấy huynh đệ tỷ muội trong sơn cốc cũng chẳng mấy ai biết, đây gần như là bí mật thuộc về nàng và Tùng Lục. Mà pháo bảo Hoa Giá tích cóp nhiều năm cũng đều ở trong mảnh đất trống kia hết.
“Trận pháp này ngoài phải đi đúng bộ pháp thì còn cần khẩu quyết tương ứng.” Văn Xuân Tương vén sợi tóc bên tai, nhẹ nhàng nói, “Khẩu quyết chính là ‘Ta muốn càng lúc càng lớn, tức chết đám lùn tịt các ngươi!’, năm xưa Tùng Lục tỷ tỷ không hề phiền não vì mình cao lớn lạc quẻ mà ngược lại còn rất tự hào, cho nên mới đặt khẩu quyết như vậy.”
Hồi đó Hoa Giá vất vả lắm mới hỏi được khẩu quyết từ chỗ Tùng Lục, nhưng lại bị Tùng Lục cấm nói cho người khác, thế là nghẹn trong lòng không chịu nổi.
Hoa Giá vốn không phải người giỏi giữ bí mật, ấy thế nhưng lại bị Tùng Lục bắt ngay nhược điểm buộc phải như vậy, nàng không ngăn nổi sự hiếu kỳ của mình, có thể nói là cực kỳ khó chịu.
Sau đó Hoa Giá nghĩ đến một điều.
Tùng Lục nói không thể tiết lộ khẩu quyết cho người khác, nhưng bé con bây giờ vẫn chưa hóa thành hình người, chưa thể xem là người được! Cho nên nói với em ấy thì hẳn không vấn đề gì.
Hoa Giá lén đi đến trước mặt Văn Xuân Tương, thò tay gẩy gẩy lá của y, “Bé con, mau dậy đi.”
Văn Xuân Tương đong đưa thân thể, mơ màng tỉnh dậy, “Hoa Giá tỷ tỷ, tỷ có việc gì sao?”
“Đương nhiên rồi, ta có việc rất quan trọng!” Hoa Giá chống nạnh cười to, “Ha ha, trời không phụ người có lòng, ta cuối cùng cũng hỏi được khẩu quyết trận pháp từ chỗ Tùng Lục rồi, em có muốn biết là gì không?”
Văn Xuân Tương ngáp một cái, “Không muốn biết, dù sao ta cũng chẳng đi được.”
“Đúng thế, chính bởi vì em không đi được nên ta mới muốn nói cho em, như vậy Tùng Lục không thể bảo là ta không giữ lời hứa.” Hoa Giá cười âm hiểm, “Đừng ngủ, em nghe ta nói này, Tùng Lục xấu tính lắm, muội ấy đặt khẩu quyết là ‘Ta muốn càng lúc càng lớn, tức chết đám lùn tịt các ngươi’, ha ha ha, em thấy muội ấy có xấu tính không, thế này chẳng phải cố ý bắt nạt các huynh đệ khác hay sao? Nếu các huynh đệ khác mà biết thì thể nào cũng liên hợp nhau nhổ sạch lá của muội ấy a ha ha ha!”
Văn Xuân Tương buồn bực nghe Hoa Giá cười ngặt nghẽo.
Hoa Giá tỷ tỷ cười không ngừng nổi, cười nguyên một đêm liền.
Trời ạ, khẩu quyết này buồn cười đến thế hả?
Văn Xuân Tương nhìn cơ thể chỉ mới mọc được hai cái lá của mình, lại nhìn thân cây chỉ cao được một tấc của mình, chỉ cảm nhận được ác ý nồng nặc.
“Ngươi…… Ngươi rốt cuộc là ai?” Hoa Giá kích động đến nỗi run rẩy tay chân,”Bí mật này ta chỉ nói cho một người, nhưng nó đã chết từ lâu rồi.”
“Nó chưa chết, nó cũng không phải cỏ đuôi mèo.” Văn Xuân Tương nở nụ cười xán lạn với Hoa Giá, vươn tay sờ sờ mũi, “Hoa Giá tỷ tỷ, tỷ từng gọi ta là bé con, nhưng bây giờ, ta hình như đã cao hơn tỷ nửa cái đầu rồi!”
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Phật Tử quyết định trước hết đi xem xem thế giới mình ở là thế nào đã, hắn thật sự rất lạ lẫm với Kê Quả đại thế giới.
“Ôi ôi, các huynh xem, kia chính là hạt thông còn sót lại đấy. Đáng thương quá, nghe nói chín mươi tám huynh đệ đều được chọn, chỉ có hắn bị bỏ lại. Oa oa oa, ta sinh ra cũng không đủ chắc mẩy, có phải sau này cũng sẽ bị bỏ lại không?” Một hạt macca khóc lóc.
Các huynh đệ của nó đều vừa to vừa tròn, chỉ có nó là hình bầu dục, không những thế đầu còn nhỏ nữa, nó dường như đã thấy được tương lai của mình từ hạt thông vàng kia.
“Không sao đâu Tiểu Thất, đệ vẫn còn rất nhiều thời gian mà.” Mấy huynh đệ vội vàng chạy tới an ủi, “Đệ nhìn hạt hướng dương nhà hàng xóm đi, vẫn còn mấy đứa chưa có ruột kia kìa, thế mà chúng nó vẫn vui vẻ, đệ khóc cái gì chứ?”
Hạt macca tên Tiểu Thất nghe vậy thì tâm tình mới dễ chịu hơn một chút.
Phật Tử quay sang cười với bọn nó, như thể không hề nghe thấy lời bọn nó nói vậy.
“Ôi chao…… Thực ra hắn rất đẹp đấy chứ.” Tiểu Thất ngây ngốc nhìn bóng dáng Phật Tử rời đi, không nhịn được nói.
“Tiểu Thất, hình thể của chúng ta hơi lớn. Hạt thông dù có tìm đạo lữ thì bình thường cũng sẽ tìm hạt hướng dương có kích thước tương đương mình. Với cả cái kiểu gầy gầy nhỏ nhỏ như hắn thì có gì hay, tròn tròn mập mập như chúng ta vẫn đáng yêu hơn!”
Đúng vậy, hạt macca sau khi biến hóa thì đa phần đều có ngoại hình dễ thương kiểu trắng trẻo mũm mĩm, thường được các tu sĩ lớn tuổi thích nhất, đặc biệt các tu sĩ nữ lớn tuổi chiếm đa số.
Phật Tử nghe bọn nó nói chuyện thì không khỏi bật cười, có nên sang chỗ hạt hướng dương xem chút không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.