Quyển 2 - Chương 31: Phần hồi ức – Kết thúc
Thanh Khâu Thiên Dạ
15/07/2020
Khi Văn Xuân Tương lại mở mắt lần nữa, phát hiện mình bị trồng trong một chậu hoa.
……….Là một cây mẫu đơn từng được nuôi trồng, bị trồng trong chậu cũng là chuyện thường.
Văn Xuân Tương bình tĩnh tiếp nhận tình trạng hiện tại của mình, việc cấp bách là phải xem xem đây cụ thể là nơi nào.
Văn Xuân Tương ngạc nhiên là linh khí ở đây rất dày, y trải thần thức ra xem thử, liền biết mình đã đến Tu Chân giới. Chỉ có điều không biết là nơi nào trong ba ngàn thế giới thôi.
Mặc dù y không thể biến hóa thành công, thế nhưng lại về đến Tu Chân giới, chuyện này quả thực không biết rốt cuộc là tốt hay xấu. Lúc ấy y vốn phải chết dưới Thiên lôi, lại được lão hòa thượng lưu lại một Pháp ấn cứu y đưa đến Tu Chân giới.
Lão hòa thượng rốt cuộc là ai?
Văn Xuân Tương buồn rầu hồi lâu, nếu nói ông là tu sĩ, nhưng y đã thấy lão hòa thượng có sinh lão bệnh tử. Nếu nói ông là phàm nhân, nhưng phàm nhân không thể có năng lực lợi hại như vậy, chẳng những cứu y khỏi Thiên lôi mà còn đưa y tới Tu Chân giới bình an.
Phàm nhân thường hay nhắc đến “Phật sống”, lẽ nào lão hòa thượng chính là người như thế?
Văn Xuân Tương rung lá cây, cúi đầu nhìn thân thể đen tuyền của mình, không hiểu sao hơi muốn khóc.
Y rõ ràng là mẫu đơn trắng thế mà lại biến thành mẫu đơn đen. Từ rễ cây đến cánh hoa, đều đen đến không thể đen hơn, dù y có ngâm nát mình trong nước thì nhất định vẫn đen.
Văn Xuân Tương muốn thử nở hoa xem sao, ý nghĩ này vừa nảy ra, trong lòng liền dâng lên một dục vọng muốn hút máu.
Như thể chỉ cần y nhẹ nhàng vung tay là có thể phá hủy hết thảy mọi thứ. Tu sĩ gì chứ, Tu Chân giới gì chứ, toàn bộ đều không phải đối thủ của y!
Sức mạnh này quá mức quỷ dị, cũng quá mức khiến người ta mê muội. Mà giờ đây dòng sức mạnh này lại đang tồn tại trong cơ thể y, sau khi trải qua Thiên lôi đã chuyển hai hợp làm một với y, cuối cùng không thể chia tách.
Văn Xuân Tương rùng mình, vội vàng khép lá lại, ra sức ép nụ hoa rút về, lại lần nữa trở thành một cây mẫu đơn đen trơ trụi chỉ có lá chẳng có hoa.
Cảm giác vừa rồi rất kỳ quái, như thể nở hoa rồi thì sẽ không còn là chính mình vậy.
Y đường đường là hoa vương mẫu đơn, dù có biến thành mẫu đơn đen thì cũng đành thôi, sao ngay cả tính cách cũng trở nên đen tối như vậy?
“Sư huynh xem kìa, sao cây mẫu đơn đen này chẳng có lấy một cánh hoa nào?” Thiếu niên bộ dáng mi thanh mục tú, trông rất trẻ con. Trên người hắn mặc một bộ đồ mộc mạc không có bất cứ hoa văn nào, trên tay còn mang một chuỗi phật châu bằng hạt Bồ Đề.
“Hoa nở hoa tàn vốn là chuyện thường. Nếu cây mẫu đơn này có linh tính, ắt sẽ lấy tu hành làm chủ, không hao phí linh khí để nở hoa.”
Nam tử được gọi là sư huynh trông khoảng hai mươi tuổi, trẻ trung tuấn mỹ, khiến người ta thấy như được tắm gió xuân. Hắn mặc bộ đồ giống hệt của thiếu niên, có vẻ ôn hòa mà khiêm tốn.
“Ồ.” Thiếu niên ngạc nhiên, “Sư huynh, lúc trước nghe nói mấy vị trưởng lão muốn thu nhận đệ tử, quy y lấy pháp hào cho bọn họ, tục gia ngoại môn như chúng ta có thể có được bao nhiêu suất đây?”
Tiểu thế giới nơi bọn họ ở nhân tài hiếm hoi, truyền thừa cũng ít đến đáng thương, rất nhiều người muốn chen chân vào tông môn, song tài nguyên chỉ có hạn. Ngay cả Phật môn thanh tịnh cũng phân chia nội môn ngoại môn, đệ tử tục gia ở ngoại môn nhiều gấp hơn trăm lần nội môn. Về phần công pháp, họ chỉ được dạy một ít tâm kinh thô thiển nhất. Tiền phí mỗi tháng gần như không có, tuy nhiên tháng nào cũng phải tiêu hao một viên Luyện Khí đan hạ phẩm.
Hiện giờ vất vả lắm mới có trưởng lão tới ngoại môn thu đệ tử, nghe nói trong nội môn đã rục rịch vài tin tức nội bộ.
Tống Thanh yên lặng một lát, “Chắc là khoảng năm người.”
“Những vị trưởng lão đó muốn thu hai mươi đệ tử, đệ tử nội môn tổng cộng chưa tới trăm người, chiếm giữ đại bộ phận danh ngạch rồi. Nếu bọn họ mạnh hơn chúng ta thật thì không nói làm gì, nhưng Tống Thanh sư huynh đã Trúc Cơ thành công, dù ở trong nội môn cũng là độc nhất, mà bọn họ lại………”
“Nói năng cẩn thận.” Tống Thanh vươn tay ngăn cản sư đệ nói tiếp.
Thiếu niên đành phải căm giận ngậm miệng.
“Trở về niệm kinh nhiều vào, bình tĩnh một chút.” Tống Thanh vỗ vai sư đệ, “Bây giờ vẫn chưa tới tình cảnh sơn cùng thủy tận.” (“Sơn cùng thủy tận” ý chỉ nơi xa xôi hẻo lánh, cũng là chỉ con đường cuối cùng, tình cảnh sơn cùng thủy tận là tình cảnh bế tắc tuyệt vọng, không lối thoát.)
Sư đệ đành phải rầu rĩ quay về.
Tống Thanh đi đến trước mặt Văn Xuân Tương, cười khẽ một tiếng, “Nếu chỉ nhìn tư thái, quả thực đúng là rất giống cây mẫu đơn trắng mà ta từng gặp.”
“Ta vốn chính là mẫu đơn trắng.” Văn Xuân Tương buồn bực phản bác.
“Ngươi đang nói chuyện sao?” Tống Thanh nghe thấy giọng nói của một thiếu niên, sau khi đánh giá bốn phía, mới đưa mắt nhìn vào Văn Xuân Tương.
Văn Xuân Tương không ngờ được việc này cũng vô cùng giật mình, “Ngươi nghe được lời ta nói hả?”
“Đương nhiên nghe được.” Tống Thanh gật đầu nói, “Ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ là mẫu đơn bình thường, thì ra là đạo hữu, Tống Thanh thất lễ rồi.” Tống Thanh chắp tay nói.
Văn Xuân Tương ngạc nhiên một chốc, bấy giờ mới kịp phản ứng, e là sau khi trải qua Thiên kiếp, tu vi của mình lại cao hơn một chút rồi. Vả lại Tống Thanh cũng là tu sĩ, vậy hắn nghe thấy lời mình nói cũng là bình thường.
“Đa……. Đa tạ ngươi đã cứu ta.” Văn Xuân Tương nghiêm túc nói, y chưa từng chính thức nói chuyện với con người bao giờ, lần duy nhất có lẽ cũng chỉ có thể tính là ở trong mộng, lão hòa thượng cũng chẳng kịp nói gì.
“Nào có.” Tống Thanh bật cười, “Chỉ là trùng hợp thôi, lúc ấy trên người đạo hữu cũng không có bao nhiêu thương tích, dù bần tăng không làm vậy thì cũng chẳng có vấn đề gì đâu.”
“Phải rồi, xin hỏi cao tính đại danh của đạo hữu?”
“Ta, ta là……..” Văn Xuân Tương chần chừ một lát, không biết nên nói mình tên gì mới phải?
Trực tiếp nói cho đối phương mình là Bạch Mẫu Đơn hay là………
“Hết thảy những gì tươi đẹp nhất của cảnh xuân nơi thế gian đều đặt trên cây hoa này, chi bằng gọi là “Xuân Tương” đi.”
Lời nói của lão hòa thượng bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Văn Xuân Tương.
Theo bản năng, Văn Xuân Tương thốt ra, “Ta là Văn Xuân Tương.”
Văn là tục tính (họ khi còn ở trần tục) trước khi xuất gia của lão hòa thượng, y nhớ rõ từng có người tình cờ đề cập một lần.
“Tên hay lắm.” Tống Thanh yên lặng nhẩm lại ba chữ Văn Xuân Tương mấy lần, cười nói.
“Ngươi là hòa thượng à?” Văn Xuân Tương lắc lư lá hỏi.
“Tại hạ vẫn chưa quy y, chỉ có thể xem như Phật tu.” Tống Thanh buồn cười.
“Phật tu, là gì vậy?” Văn Xuân Tương tiếp tục hỏi.
“Người tu Phật.”
Văn Xuân Tương ngừng một lát, có lẽ lão hòa thượng cũng có thể coi là Phật tu nhỉ. Mặc dù người trước mắt vẫn chưa quy y, cũng không có trọc đầu, nhưng về sau hắn sẽ phải làm hòa thượng.
Vì đối phương sẽ trở thành hòa thượng, Văn Xuân Tương quyết định phải đối xử tốt với đối phương một chút.
Có Tống Thanh ở bên, Văn Xuân Tương hiểu thêm được không ít kiến thức về Tu Chân giới. Nơi y ở trước đây khi còn chưa ra khỏi sơn cốc rất có khả năng là đại thế giới, chỉ ở nơi đó mới có linh thực gần đạt đến cấp tiên phẩm.
“Tống Thanh, phàm nhân có khả năng sẽ kết ấn không?” Có một ngày, Văn Xuân Tương nhịn không được bèn hỏi.
“Chuyện này, là không thể, cho dù là Phật tu, cả trăm vạn người cũng không chắc có một người có thể kết ấn. Song thế giới này rộng lớn không gì không có, thế gian cũng có Phật sống, tại hạ không dám khẳng định.” Tống Thanh trầm ngâm một lát, đưa ra một đáp án chung chung.
“Ta biết rồi.”
Càng hiểu biết nhiều hơn về Tu Chân giới, y lại càng không biết lão hòa thượng rốt cuộc là ai. Uy lực của Thiên kiếp cho dù có là Phật tu kết ấn cũng phải ăn quả đắng, huống chi chỉ là kẻ được đưa tặng pháp ấn?
“Truyền thuyết kể rằng nếu có Chân Phật La Hán chuyển thế thành người, cho dù là phàm nhân cũng có thể bộc phát ra sức mạnh không tầm thường.” Tống Thanh thấy bộ dáng rầu rĩ không vui của Văn Xuân Tương, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, sau đó nói như thật như giả.
“Chân Phật?” Văn Xuân Tương thấp giọng đọc lại một lần, “Có lẽ lão hòa thượng quả thực là Chân Phật chuyển thế.”
Sau khi trò chuyện cùng Tống Thanh, Văn Xuân Tương mới biết thì ra Tống Thành cũng từng là phàm nhân, thậm chí còn từng gặp mặt y ở hoàng cung. Tuy nhiên Văn Xuân Tương không định nói cho Tống Thanh biết mình chính là cây mẫu đơn trắng kia.
Tống Thanh chẳng qua chỉ trưởng thành từ đứa trẻ thành người lớn, mà y đã đổi chủng tộc.
Đúng vậy, theo quan niệm của mẫu đơn, mẫu đơn trắng và mẫu đơn đen tuyệt đối là hai chủng tộc, hoàn toàn không giống nhau!
Tống Thanh được một tu sĩ nhìn trúng trong thời chiến loạn, đưa đến Tu Chân giới. Tiếc rằng vị tu sĩ kia đã chết khi kết Đan thất bại, bấy giờ Tống Thanh mới bái nhập vào Phật môn, làm một đệ tử ngoại môn phổ thông bình thường.
“Ngươi định ở đây mãi sao?” Văn Xuân Tương vươn lá vỗ vỗ bả vai Tống Thanh.
Bây giờ Văn Xuân Tương đã có thể tùy ý biến lớn biến nhỏ bản thể của mình, không còn là cây kiều hoa dễ dàng bị người bẻ gãy nữa.
“Qua một thời gian nữa, ta sẽ hỏi xem sư đệ dự tính như thế nào.” Tống Thanh nghiêm túc trả lời.
Mặc dù Tống Thanh trông trẻ tuổi, song lại là người rất cẩn trọng, có đôi khi Văn Xuân Tương không khỏi nghĩ khi còn trẻ phải chăng lão hòa thượng cũng mang dáng vẻ trẻ trung mà chín chắn như vậy?
Tiếc rằng Tống Thanh đặt tên sư đệ thiếu niên kia ở trong lòng, nhưng người ta lại không hề coi trọng hắn như hắn tưởng. (Coi trọng là quan tâm thôi nha, ko phải yêu đâu nha các mẹ)
Tính tình gã thiếu niên kia vốn kiêu ngạo dễ kích động, không chịu nghe Tống Thanh khuyên bảo, cùng vài đệ tử tạp dịch khác rời khỏi tông môn, tìm con đường khác.
“Đừng thương tâm, chuyện này, đời người vốn là chia chia hợp hợp mà.” Văn Xuân Tương sợ Tống Thanh sẽ đau lòng, nhịn không được khuyên nhủ.
“Không sao. Thực ra thì với tính tình của sư đệ, ta đã sớm đoán được rồi. Chỉ là ta vốn muốn đợi sau khoảng thời gian này mới rời đi thì sẽ không gây chú ý như vậy, không ngờ sư đệ cũng có suy nghĩ của mình.” Tống Thanh khẽ lắc đầu, “Văn đạo hữu có nguyện ý rời đi cùng ta không?”
“Được chứ.” Văn Xuân Tương gật đầu, đồng ý không chút do dự.
Tống Thanh vốn đang định nói cuộc sống bên ngoài sẽ không quá tốt đẹp, không được an ổn như ở trong tông môn, hơn nữa hiện giờ Văn Xuân Tương vẫn còn ở trạng thái thực vật, sẽ càng đầy rẫy nguy hiểm. Có điều so với sự tín nhiệm của Văn Xuân Tương đối với mình, những lo lắng đó chẳng đáng nhắc tới.
“Tại hạ nhất định sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ đạo hữu an toàn.” Tống Thanh kiên định nói.
——————————————————————————
“Tiền bối, tiền bối?” Tạ Chinh Hồng thấy Văn Xuân Tương lại ngây ngẩn, bèn gọi.
Chẳng lẽ là vì vừa rồi hắn đùa giỡn tiền bối một chút nên tiền bối nổi giận ư?
“Đừng gọi nữa.” Văn Xuân Tương tỉnh lại từ trong hồi ức, tâm tình rất kém.
Ai cũng bảo khi về già thì sẽ thích nhớ lại chuyện cũ, y đâu có già tí nào, so với tên yêu quái sống mấy vạn năm như Nhan Kiều thì chỉ có thể tính là người trẻ tuổi, thế mà cũng bắt đầu học mấy lão nhân kia nhớ về quá khứ?
“Tiểu hòa thượng, sao ngươi lại phát hiện được thân phận của bổn tọa?” Văn Xuân Tương hung tợn hỏi. Dù có lừa gạt, thì cũng phải có cơ sở mà lừa gạt chứ. Nếu không phải Tạ Chinh Hồng nói ra hai chữ “Hoa yêu”, Văn Xuân Tương vốn tự nhận mình khôn khéo sao có thể một câu liền triệt để bại lộ như vậy được?
“Mặc dù tiền bối ngụy trang rất tốt, nhưng khi đối mặt với Niêm Hoa Chỉ, biểu cảm luôn có chút thay đổi.” Tạ Chinh Hồng suy nghĩ, từ từ nói ra những hoài nghi trong lòng, “Đây là điểm thứ nhất.” (Ai ko nhớ Niêm Hoa Chỉ thì coi lại chú thích ở Văn án nha, tui lười ghi lại lắm.)
Điểm thứ nhất?
Chẳng lẽ bổn tọa còn lộ chân tướng ở mặt khác nữa sao?
Tâm tình Văn Xuân Tương tương đối phức tạp.
Thuật pháp Niêm Hoa Chỉ này của Phật môn nghe vào tai thì rất có mỹ cảm, nhưng tiền đề là nếu ngươi đừng là đóa hoa kia.
Thuật pháp này xuất phát từ cố sự “Niêm Hoa Nhất Tiếu”, được lưu truyền rộng rãi. Nhưng đối với những hoa yêu, đây nhất định đã biến thành giở trò lưu manh. (Ai ko nhớ cái này thì giở lại chương 65)
Vì nguyên nhân oán khí và huyết khí trên người, đã mấy trăm năm rồi Văn Xuân Tương chưa từng nở hoa.
Một khi nở hoa, oán khí và huyết khí trong thân thể y sẽ thoát ra ngoài. Những oán khí và huyết khí đó vốn là của mấy trăm vạn người tích tụ suốt hơn ba mươi năm ngưng kết mà thành, đã ở trong thân thể y trên vạn năm, từ lâu đã không còn là thứ mà trước kia có thể so được. Vận khí của y kém như vậy, là do mấy thứ trên người y. Song cũng chính bởi vì những oán khí và huyết khí này, y mới có thể tiến bộ thần tốc, từ một phàm hoa trở thành hoa vương chân chính. Hoàng Tuyền Du Hoa kia mặc dù cũng là ma hoa, nhưng so với mẫu đơn đen nhiễm oán khí thì căn bản chẳng đáng nhắc đến.
Hiện tại y đang bị Khốn Tiên thằng trói chặt, không thể khống chế thân thể mạnh như trước được.
Nếu hoa kỳ đến, e rằng y sẽ khó mà áp chế nổi, đến lúc đó, toàn bộ Đạo Xuân trung thế giới có thể bị y phá hủy.
Y đã đủ xui xẻo lắm rồi, nếu mà còn áp chế thêm khí vận của cả một trung thế giới, e rằng y có luân hồi mấy trăm kiếp cũng không tẩy sạch hết nghiệt trái trên người.
Bởi vậy, để tiểu hòa thượng cởi trói cho mình trước khi hoa kỳ đến là biện pháp tốt nhất.
“Điểm thứ hai là gì?” Tuy rằng trong lòng Văn Xuân Tương chồng chất sầu lo, nhưng cởi bỏ nghi hoặc trong lòng mới là việc cấp bách.
“Thứ hai, hiểu biết của tiền bối về linh thực rõ ràng sâu sắc hơn những thứ khác nhiều. Nhật Nguyệt Yêu Hoàng nói là vì Như Lai thần chưởng mà đến, không bằng nói là vì tiền bối mà đến. Nghe giọng điệu của hắn, hẳn là rất thân quen với tiền bối.”
“Điều đó rất bình thường.” Văn Xuân Tương nhíu mày nói.
“Trước đây khi đưa bần tăng đến Tà Dương đại thế giới, tiền bối từng lấy ra một chiếc lá. Mà ngay từ đầu tiền bối quả thực từng nói, đồ đạc của ngài hầu hết đều đã bị phong ấn. Chiếc lá kia, hẳn là sau khi quay về Nhân Chân tự, tiền bối lấy từ chỗ bản tôn của mình.” Tạ Chinh Hồng sờ mũi cười nói, “Hơn nữa, tiền bối không phát hiện ra sao, trên người ngài có mùi hoa.”
“Không thể nào.” Văn Xuân Tương phản bác chắc như đinh đóng cột, “Trên người bổn tọa không thể nào có mùi hoa được.” Trên người y gần như đã bị huyết khí và oán khí dày đặc bao phủ kín kẽ, bằng không thì cũng sẽ không bị nhận lầm là con người nhiều năm như vậy.
“Nhưng bần tăng quả thực có ngửi thấy được.” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc nói, “Tiền bối thiện ác rõ ràng, chưa bao giờ làm chuyện xấu, huyết khí trên người hẳn không nên nặng như vậy.”
“Lúc bổn tọa giết người, ngươi còn không biết đang ở nơi nào đâu.” Văn Xuân Tương cười nhạo một tiếng, “Ban đầu, bổn tọa thực sự không cam tâm tình nguyện làm Ma tu, nhưng sau đó, liền phát hiện chỗ ưu việt.”
“Tiền bối……..”
“Được rồi, tiểu hòa thượng, ngươi mau đi theo đi. Nếu không Nhan Kiều sẽ phát hiện đấy.” Văn Xuân Tương cắt lời Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng đành phải nuốt lại lời định nói.
Mặc dù hắn biết tiền bối là hoa yêu tu thành Ma tu, nhưng là loại nào thì lại không biết.
Có điều mỗi khi Tạ Chinh Hồng tự hỏi rốt cuộc tiền bối là loại hoa nào, cuối cùng trong đầu luôn không tự chủ hiện lên hai chữ “Mẫu đơn”.
Có lẽ chỉ có mẫu đơn hoa trung chi vương, mới có thể xứng với tiền bối.
Tạ Chinh Hồng chỉnh trang lại bản thân một chút, bay theo hướng Nhan Kiều rời đi.
Mặc dù Nhan Kiều bảo hắn ở lại đừng đi đâu, nhưng với tốc độ của Nhan Kiều, đi cũng đủ lâu rồi.
Nếu một Yêu Hoàng như Nhan Kiều mà cũng không có biện pháp, vậy hắn ở lại đây cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Nhan Kiều giờ phút này đang nắm chặt ống tay áo của một người không buông, thấy Tạ Chinh Hồng bay tới, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng, “Ngươi tới đúng lúc lắm, mau giúp ta khuyên nhủ y.”
“Buông ra.” Toàn thân người nọ bị phủ trong áo choàng, không biết là dùng thuật pháp gì mà không nhìn rõ mặt được, nam nữ cũng khó mà phân biệt. Giọng nói khàn khàn, ẩn chứa ý lạnh từ tận đáy lòng.
“Không buông.” Nhan Kiều cũng hưng phấn, “Nếu ngươi và ta ra tay, nhất định sẽ kinh động Cực Địa u hoả, ngươi có thể thử xem.”
Người nọ im lặng một lát, mặc cho Nhan Kiều lôi kéo, vẫn không rời đi.
“Yêu Hoàng đại nhân.” Tạ Chinh Hồng gọi một tiếng, lại quay đầu nhìn về phía vị quái nhân này, “Xin chào tiền bối.”
“…….Ngươi là Phật tu?” Người nọ quay đầu nhìn Tạ Chinh Hồng hỏi.
“Phải.” Tạ Chinh Hồng gật đầu.
“Các ngươi đến đây vì Như Lai thần chưởng.” Người nọ xác định được ý đồ của bọn họ, song cũng không vội rời đi, “Người như các ngươi, ta gặp không ít rồi. Trừ phi ngươi có thể đưa ra thứ có giá trị tương đương thức thứ hai của Như Lai thần chưởng, bằng không ta sẽ không lấy ra.”
“Ngươi quả nhiên là đại trưởng lão!” Nhan Kiều khẳng định.
“Ta không phải đại trưởng lão.” Quái nhân lắc đầu, “Nhưng đại trưởng lão đã giao thức thứ hai cho ta.”
“Ngươi là gì của đại trưởng lão mà hắn lại đồng ý giao thức thứ hai của Như Lai thần chưởng cho ngươi?” Nhan Kiều khẽ cười, hiển nhiên cũng không tin tưởng.
“Chủ nợ.” Người nọ vươn tay, bỏ mũ áo choàng xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn lãng tà khí.
Áo choàng vừa buông xuống, Nhan Kiều như thể động phải thứ gì không nên động, nhanh chóng rụt tay về.
“Hả?” Nhan Kiều nhìn thoáng qua ngón tay giống như bị đốt trụi, mí mắt cũng chẳng buồn động, nhổ phựt toàn bộ cánh tay xuống, không hề có máu chảy ra, nháy mắt lại có một nhánh cây thô to mọc ra từ miệng vết thương, chỉ chốc lát sau liền biến trở về bộ dáng ban đầu.
Mà cánh tay vừa nhổ thì bị ném xuống đất, ngay khi cánh tay mới của Nhan Kiều mọc ra thì nó cũng hóa thành tro tàn.
“Linh hỏa trong thiên địa cũng có thể hóa thành hình người, lợi hại thật.” Nhan Kiều sâu xa nhìn nam tử nọ, ngạc nhiên như thể nhìn thấy vật hiếm lạ, “Cũng may là ở Viêm Hỏa đại thế giới, đi vào quá khó cũng quá phiền toái, bằng không e rằng chẳng ai biết được Viêm Hỏa đại thế giới lại lặng yên không tiếng động xuất hiện một nhân vật cấp bậc tán tiên như thế này.”
Dị chủng trong thiên địa, chẳng hạn như linh hỏa linh thực linh thú, càng hiếm có thì lại càng khó tu ra linh trí, thường thì mấy vạn năm cũng không chắc sẽ có một. Nhưng một khi đã tu thành, khi hóa thành hình người thì sẽ có tu vi kỳ Độ Kiếp. Chỉ chờ vài đạo Thiên lôi cuối cùng đánh xuống là có thể thuận lợi phi thăng, được xem là sinh linh mà thiên địa yêu mến.
Tạ Chinh Hồng giờ đang ngoan ngoãn đứng sau Nhan Kiều.
Hai đại năng kỳ Độ Kiếp, đã không còn là cảnh giới mà hắn có thể nhúng tay vào.
“Hắn giam cầm ta suốt mấy ngàn năm, bắt ta làm một ngọn linh hỏa cho hắn sử dụng, đã giúp hắn rất nhiều. Hiện giờ ta đã hóa thành hình người, tu vi không chênh lệch với hắn là bao, vì không muốn bị ta phản phệ phải trả giá đắt nên đã giao thức thứ hai của Như Lai thần chưởng cho ta.” Nam tử bình tĩnh như thể không phải đang nói chuyện của mình, “Ta là Tịnh Cốt linh hỏa.”
Tịnh Cốt linh hỏa xếp thứ ba trên Linh Hỏa bảng, là thứ mà hầu như luyện đan sư nào cũng tha thiết ao ước. Có được linh hỏa như vậy, trình độ của luyện đan sư ít nhất cũng vọt lên một bậc, có thể làm thủ đoạn bảo mệnh hộ thân. Linh hỏa bậc này, thảo nào đại trưởng lão không dễ dàng chịu buông tay.
Giữa các luyện đan sư có một quy định bất thành văn, nếu linh hỏa không sinh ra linh trí thì không nói đến, nhưng nếu đã sinh ra linh trí thì không thể xóa thần trí của chúng, cũng không thể bắt chúng làm linh hỏa để sử dụng, nhất định phải ký khế ước bình đẳng. Quy định này là để phòng ngừa luyện đan sư bị linh hỏa trong tay phản phệ, sau này thì tỏ vẻ là để tôn trọng Thiên Đạo. Tiếc rằng đại trưởng lão nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, giam cầm Tịnh Cốt linh hỏa, đây chính là phá hủy quy củ.
Thức thứ hai của Như Lai thần chưởng đổi lấy một mạng của hắn, vụ làm ăn này quả thực xứng đáng.
“Nếu ngươi đã nguyện ý để lộ mặt thật, vậy hẳn là ngươi cũng đã nghĩ xong mình muốn lấy thứ gì rồi nhỉ. Chi bằng nói ra, để cho chúng ta suy xét xem sao.” Nhan Kiều chẳng có hứng thú gì với chuyện của mấy ngọn lửa này.
“Yêu Hoàng minh giám.” Tịnh Cốt linh hỏa bình tĩnh trả lời, “Tại hạ từ khi sinh ra ở Viêm Hỏa đại thế giới tới nay chưa từng tiếp xúc với ngoại giới, lúc trước đã thất lễ với Yêu Hoàng. Thức thứ hai của Như Lai thần chưởng không có tác dụng với ta, thứ ta cần là thức thứ nhất của Như Lai thần chưởng. Nghe nói Phật Quang Sơ Hiện có thể khiến người ta cảm nhận được pháp tắc của thiên địa, tại hạ rất tò mò về sự tồn tại của mình, cần có thức thứ nhất để lĩnh ngộ một phen. Yêu Hoàng kiến thức rộng rãi, nếu có thể tìm được thức thứ nhất để ta sao chép một bản, ta sẽ dâng thức thứ hai tận hai tay.”
Nói trắng ra là, Tịnh Cốt linh hỏa cảm thấy mơ hồ vì mối nhân quả bản thân sinh ra là linh hỏa, do bị đại trưởng lão bắt làm linh hỏa luyện đan nên càng không có cơ hội trải nghiệm tình đời. Y đi đến Bạch Sa Cảnh này, đơn giản là vì nghe nói Cực Đại u hoả cũng có linh trí, muốn đến xem thử xem cùng là dị hỏa đồng bạn thì có suy nghĩ như thế nào thôi.
Y vừa nghe thấy Tạ Chinh Hồng gọi Nhan Kiều là Yêu Hoàng, Nhan Kiều lại vừa để lộ cánh tay kia, đương nhiên xác định được thân phận của đối phương.
“Nếu ta có thể tìm được thức thứ nhất thì còn đến đây tìm ngươi hỏi thức thứ hai làm gì?” Nhan Kiều bực bội nhìn Tịnh Cốt linh hỏa.
Tạ Chinh Hồng đứng một bên làm phông nền. Tuy rằng hắn có thức thứ nhất của Như Lai thần chưởng, nhưng tuyệt đối không thể nói ra được.
Chỉ có thể lén tìm cơ hội khác trao đổi với Tịnh Cốt linh hỏa.
Bởi vì thức thứ nhất là do tiền bối truyền cho mình, với tính tình của tiền bối, hẳn là trong thế giới khác cũng không có người thứ hai từng thấy chiêu thức Phật Quang Sơ Hiện này. Nghĩ đến đây, Tạ Chinh Hồng cũng không hề nôn nóng.
“Vậy xin thứ cho tại hạ thất lễ.” Tịnh Cốt linh hỏa cứng mềm không ăn, nhất định muốn có được thức thứ nhất, “Nếu bản thể của Yêu Hoàng giá lâm, có lẽ còn có thể uy hiếp được tại hạ mấy phần, phân thân như thế này, Yêu Hoàng bệ hạ đừng nên giao thủ với tại hạ thì hơn.” Linh hỏa vốn là thiên địch của thực vật, một phân thân như Nhan Kiều, quả thực không chiếm lợi được bao nhiêu.
“Thân thể làm từ nhánh cây này của ta, ngay cả đám Mục Đình cũng không nhận ra được, ngươi quả là có nhãn lực đấy.” Nhan Kiều rất ngạc nhiên.
“Cái khác thì tại hạ không biết, nhưng nếu chân thân của Yêu Hoàng ở đây, nhất định sẽ không dễ dàng bị ta đốt thành tro như thế.” Tịnh Cốt linh hỏa rất tự hiểu mình. Y vừa buông áo choàng xuống là có thể thiêu đốt tay của Nhan Kiều, người này sao có thể là bản tôn thật được?
Bản thể chân chính của Nhật Nguyệt khổng lồ cỡ nào, sao có thể tự mình mạo hiểm đến đây tìm thức thứ hai của Như Lai thần chưởng chứ?
“Đó là đương nhiên.” Nhan Kiều bị bóc trần thân phận cũng chẳng hề xấu hổ, “Ta cũng đâu phải tên Văn Xuân Tương kia, đi ăn cướp đều dùng chân thân ra trận. Nếu y cũng làm giống ta, hiện tại kẻ xuất hiện trước mặt ngươi có lẽ chính là y đấy.”
Tạ Chinh Hồng đứng phía sau Nhan Kiều, yên lặng không nói gì.
May mà bây giờ tiền bối đã chặn hết cảm giác. Bằng không nếu tiền bối mà nghe được lời này, e là lại nổi giận cho xem.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Có lần đầu tiên, đương nhiên sẽ có lần thứ hai lần thứ ba.
Sau khi Phật Tử dẫn dắt đám yêu tinh đánh lùi kẻ địch xâm phạm hết tốp này đến tốp khác, thanh danh của bọn họ cũng ngày một lớn hơn.
Phật Tử không thể không buông xuống kinh Phật trong tay, khắc xuống hai trận pháp một Phật một Ma ở dưới chân núi.
Trận pháp lấp lóe Phật quang là để phòng ngừa không cho đám tiểu yêu quái ồn ào này chui ra ngoài, còn trận pháp tràn ngập ma khí là để ngăn chặn đám đạo sĩ hòa thượng khác tiến vào.
Đỉnh núi nơi bọn họ ở không nhỏ, lại có thêm trận pháp mở rộng, đủ cho mấy yêu tinh này an cư ở đây. Nếu chuyển đi, với nhân số và yêu khí của bọn họ, e rằng còn chưa ra ngoài được hai dặm thì đã bị mấy đạo sĩ hòa thượng cưỡi gió đến bắt sạch.
Hơn nữa, cũng không chắc là mấy yêu tinh này có trở mặt hai lòng cấu kết người ngoài hay không.
Hành động của Phật Tử tuy rằng không được một số ít yêu tinh tán đồng, nhưng khiến bọn nó từ bỏ việc buông tay chốn đào hoa nguyên này trốn ra ngoài là điều không thể. Vả lại đại đa số yêu tinh vẫn thích cuộc sống thanh tĩnh hơn, vậy nên cũng ỡm ờ đáp ứng.
Xương cứng khó gặm, họ không đi ra ngoài, mấy đạo sĩ hòa thượng kia cũng mất kiên nhẫn.
Vẫn còn nhiều yêu ma quỷ quái du đãng bên ngoài làm hại chúng sinh như vậy, bọn họ chẳng còn thời gian và sức lực để mà hoang phí nữa.
Phật Tử tập hợp đám yêu tinh lại, bắt đầu kiếp sống mỗi ngày giảng kinh của mình.
Muốn cho bọn họ sống tốt, thì phải loại trừ hết yêu khí trên người.
Muốn loại trừ yêu khí, thì phải niệm kinh nhiều vào.
Từ đây, ngọn núi liền nghênh đón cuộc sống học Phật thống khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.