Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 5 - Chương 220: Phiên ngoại: Có nói dối hay không

Thanh Khâu Thiên Dạ

22/07/2020

Sau khi nghe được tin này sắc mặt Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương trở nên hết sức kỳ quái.

Ở Tiên giới, một khi thành danh thì nghĩa là sẽ có đủ loại truyền thuyết lưu hành. Hai người cũng không phải chưa từng xem qua mấy câu chuyện thêu dệt đó. Nhưng mà không biết “Mộc Hoả” đạo nhân này là ai, chẳng lẽ là vị tiên nhân nào đó ăn no rửng mỡ?

“Đạo hữu quá lo.” Tạ Chinh Hồng khẽ cười với tiên nhân nọ, “Phật ở trong tâm, nếu tiểu tăng chỉ nhìn mấy quyển sách thôi đã khiến đạo tâm bất ổn, vậy thì tiểu tăng có tu hành thêm mấy vạn năm hay mấy chục vạn năm nữa cũng sẽ chẳng có kết quả.”

“Ha ha, nói có lý.” Tiên nhân nọ nghiêm túc gật đầu, rồi sau đó cười to đưa ngọc giản kia cho Tạ Chinh Hồng, “Nếu đạo hữu thích truyện của Mộc Hỏa tiên sinh thì cứ liên hệ với ta, chỗ ta phiên bản gì cũng có, tuyệt không để sót, ha ha.” Nói rồi hắn lập tức biến mất.

Mấy tiên nhân chung quanh hít khí lạnh.

Đây…… Đây…… Đây là Tiên Đế hả?

Văn Xuân Tương thấy ánh mắt sửng sốt của bọn họ thì yên lặng lắc đầu, Tiên Đế thì có là gì, với khí vận của tiểu hòa thượng, đi ra ngoài bắt chuyện với một người mà không phải cấp Tiên Đế trở lên thì y còn lâu mới tin!

“Đã lấy được rồi thì chúng ta cũng rời đi thôi.” Văn Xuân Tương nhìn các tiên nhân một lượt, “Chư vị, xin phép cáo từ nhé.” Y không có sở thích đọc thoại bản kể về mình và tiểu hòa thượng ở ngay trước mắt công chúng đâu.

“Tạm biệt”

Các tiên nhân xung quanh hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng, ai nấy ngơ ngác nhìn Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương cứ như vậy rời đi.

Sau khi cáo biệt mọi người, Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng trở về trong không gian của mình. Còn có nơi nào khiến người ta yên tâm hơn không gian của chính mình sao? Hơn nữa với thực lực hiện tại của Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, biến không gian này thành một tiểu thế giới cũng không phải việc gì khó. Chỉ là Văn Xuân Tương xưa nay không thích thứ có sinh mệnh cướp mất sự chú ý của Tạ Chinh Hồng, cho nên ý tưởng này chỉ có thể giữ trong đầu thôi.

“Tiểu hòa thượng, đưa ngọc giản cho ta xem.” Văn Xuân Tương đưa tay qua, thậm chí còn có vẻ chờ mong.

Bất kể những kẻ đó viết ra câu chuyện như thế nào thì khản giả chung quy chỉ có một mà thôi, chủ nhân chân chính của câu chuyện đó, mãi mãi là mình và tiểu hòa thượng. Khoái cảm bí ẩn ấy khiến Văn Xuân Tương khó có thể tự kiềm chế, thậm chí còn muốn đặt bút tự viết cơ. Đáng tiếc tiểu hòa thượng theo dõi y sát sao, muốn giấu tiểu hòa thượng là không hề dễ.

“Đây, tiền bối.” Tạ Chinh Hồng đưa ngọc giản cho Văn Xuân Tương.

Văn Xuân Tương hào hứng nhận lấy, dùng thần thức quét qua miếng ngọc giản.

Một thoáng lặng im.

“Nhan Kiềuuuuu!!!!!!”

“Ắt xì.” Nhan Kiều hắt xì một cái rõ to, sau lưng bỗng cảm thấy ớn lạnh.

“Kiều Kiều, ngươi làm sao vậy?” Tịnh Hỏa lo lắng nhìn Nhan Kiều, “Có phải sinh bệnh không, ta luyện cho ngươi ít đan dược nhé?”

“Ha ha, sao ta lại sinh bệnh được chứ?” Nhan Kiều cười xoa xoa đầu Tịnh Hỏa, “Chắc là có kẻ nào nói xấu sau lưng ta đấy mà.” Khó khăn lắm hắn mới dụ được Tịnh Hỏa lên giường, sao có thể thả y đi luyện đan gì gì đó được, phí hết cả công sức! “Nếu có vấn đề gì thật thì chúng ta cứ song tu một lần là khỏi hết.”

“Cũng đúng.” Tịnh Hỏa nghiêm túc gật đầu, “Vậy công pháp song tu mới mà bữa trước ngươi kiếm được, chúng ta có thể thử một lần xem sao.”

“Được được được, chúng ta thử xem.” Nhan Kiều cười tươi rói.

Đêm xuân khổ đoản.

Lúc Văn Xuân Tương tức xì khói dẫn Tạ Chinh Hồng đi đến Ma giới, tu sĩ Ma giới đều nói cho y rằng Nhan Kiều đã nghỉ lâu rồi, nhiệm vụ của Nhan Kiều đều do Mục Đình tiếp nhận hết, bọn họ cũng không biết tung tích của hắn.

Tên Nhan Kiều này giỏi trốn nhất, hơn nữa hắn còn am hiểu bói toán, Văn Xuân Tương muốn tìm được hắn ngay là việc không hề đơn giản.

Ha ha, tưởng cứ như vậy là có thể xem như chưa từng có gì xảy ra hả?

“Tiền bối, rốt cuộc là làm sao?” Tạ Chinh Hồng tò mò hỏi. Từ sau chuyện của Hoa Giá, đã mấy ngày y không thấy dáng vẻ tiền bối căng tràn sức sống như vậy. Ban nãy Văn Xuân Tương xem xong ngọc giản là lập tức bóp nát luôn, sau đó liền mang theo mình đi tìm Nhan Kiều.

“Không có gì đâu, một thứ vớ vẩn thôi ấy mà, đừng làm bẩn mắt ngươi.” Mắt Văn Xuân Tương bốc hỏa, “Tên Nhan Kiều lắm mồm kia, lúc trước chỉ đi khắp nơi lan truyền tin đồn về bổn tọa, bây giờ tu vi tăng, gan cũng to hơn nhiều, còn dám đặt bút viết cơ đấy!” Mộc Hoả Mộc Hoả, chẳng phải chính là Nhan Kiều sao? Tên này viết sách mà còn chả thèm đặt một cái tên giả hẳn hoi, đúng là chẳng để y vào mắt.



Ha ha, xem ra giao nhiệm vụ vẫn chưa đủ nhiều.

Ngọc giản kia viết vừa giống thật vừa giống giả, thật thật giả giả mỗi thứ trộn lẫn một nửa, viết y thành một gã chồng ghen tuông nói một đằng nghĩ một nẻo, còn tiểu hòa thượng thì biến thành một tên hòa thượng giả bên ngoài đạo mạo bên trong bại hoại. Giỡn hả, vu vạ cho y thì được, nhưng tiểu hòa thượng đối xử với Nhan Kiều còn chưa đủ tốt hay sao mà cũng bị Nhan Kiều bôi đen như thế? Ngoài mấy cái đó ra thì còn đủ cái miêu tả lộ liễu, vừa nghĩ đến việc những thứ này sẽ bị người không liên quan thấy được, ngọn lửa trong lòng Văn Xuân Tương lập tức bùng lên dữ dội.

Vô sỉ, quá vô sỉ!

“Tiểu hòa thượng, nào, giúp ta tìm tên khốn Nhan Kiều này.” Văn Xuân Tương nắm lấy tay Tạ Chinh Hồng, nói gằn từng chữ, “Ta cam đoan sẽ không lột da hắn.”

Nhìn vẻ sung sức như vậy của Văn Xuân Tương, trong lòng Tạ Chinh Hồng thầm nói câu xin lỗi với Nhan Kiều, hắn mỉm cười đáp, “Được, tiền bối.”

“Kiều Kiều, sắc mặt của ngươi có vẻ không khỏe lắm.” Song tu xong, Tịnh Hỏa đặt tay trên mặt Nhan Kiều, “Chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì thật ư? Thôi chúng ta vẫn nên kiểm tra đi.”

“Cứ cảm giác bất an sao đó.” Nhan Kiều thẳng lưng dậy, xoa xoa trán, loại cảm giác bất an này xảy đến quá mơ hồ.“Ta dùng bàn cờ Thiên Cơ bói xem là biết ngay.” Nhan Kiều nở nụ cười, lòng bàn tay nhanh chóng xuất hiện một bàn cờ nhỏ. Sau khi phi thăng, hắn sử dụng không ít tài nguyên của Ma giới để tế luyện bàn cờ của mình một lần nữa, hơn nữa mấy ngày trước hắn có tìm được một cành khô nhỏ của Bồ Đề thụ, đem nó dung nhập vào cơ thể mình, Nhan Kiều hôm nay và Nhan Kiều ngày xưa đã cách biệt như trời với đất rồi.

“Ừ.” Tịnh Hỏa ngoan ngoãn chờ ở một bên, cố gắng không quấy rầy đến Nhan Kiều.

Khí thế của Nhan Kiều biến đổi, bàn cờ trên tay xoay tròn vun vút.

“Nhan Kiều, ngươi có thời gian để bói, sao không trực tiếp hỏi bổn tọa luôn đi?” Bỗng nhiên trên bầu trời vang lên tiếng cười gằn của Văn Xuân Tương.

Văn Xuân Tương tuy vẫn chưa tới, nhưng y đã cảm ứng được Nhan Kiều dùng bàn cờ Thiên Cơ để bói toán.

Nhan Kiều biến sắc, biết việc mình làm đã bại lộ, vội cầm lấy tay Tịnh Hỏa, “Tịnh Hỏa, chúng ta mau trốn ngay, cái tên Văn Xuân Tương thấy sắc quên bạn kia tìm đến rồi.”

Tịnh Hỏa nắm tay Nhan Kiều, thở dài nói, “Kiều Kiều, chúng ta trốn không thoát đâu.”

Một người là Phật Tử, một người là Ma Chủ, y và Nhan Kiều biết trốn đi đằng nào? Tuy cái truyện kia viết thật sự rất hay, nhưng Tịnh Hỏa hôm nay cũng không còn ngây thơ như năm đó nữa, y đương nhiên có thể đoán ra được phản ứng của Văn Xuân Tương.

“Ta đâu có viết linh tinh đâu.” Nhan Kiều xụ mặt, “Ta rõ ràng chỉ ghi chép lại một cách chi tiết thôi mà.”

“Kiều Kiều, gần đây ta mới luyện đan dược mới, có chút tác dụng cho việc tu hành của Tạ đạo hữu.” Tịnh Hỏa ôm lấy đầu Nhan Kiều áp vào ngực mình, “Kiều Kiều, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.”

Nhan Kiều cảm giác tư thế của bọn họ lúc này hơi sai sai, thế nhưng nghe Tịnh Hỏa nói vậy, sự rối rắm trong lòng hắn lập tức bị ném sang một bên.

Thực ra xét về tướng mạo thì gương mặt Nhan Kiều ôn hòa tuấn tú, Tịnh Hỏa lại có vẻ tà khí yêu nghiệt, đáng tiếc tính tình thì trái ngược hoàn toàn.

“Ồ, thế mà không trốn cơ đấy.” Văn Xuân Tương hùng hổ dẫn theo Tạ Chinh Hồng tiến vào, thấy Nhan Kiều và Tịnh Hỏa ăn vận chỉnh tề đứng chờ sẵn ở đó thì liền buông lời châm chọc.

“Trời đất bao la, ta làm cách nào thoát khỏi tay hai vị được chứ?” Nhan Kiều nghiêm túc nói, “Dù gì cũng là bạn bè nhiều năm, ta chỉ bịa ra chút thoại bản thôi mà, người đừng nên giận như thế.”

“Đừng nên giận á?” Văn Xuân Tương cất cao âm lượng, “Ngươi nhìn xem ngươi viết cái khỉ gì đi kìa?”

“Ta viết toàn là thật hết mà.” Trong tay Nhan Kiều xuất hiện mấy tấm ngọc giản, ném cho Tạ Chinh Hồng một cái, “Chẳng lẽ ngươi dám nói ngươi chưa từng hát cho Tạ Chinh Hồng nghe, chưa từng đùa giỡn hắn, chưa từng đỏ mặt hả? Hay là tiểu hòa thượng của người chưa từng thủ thỉ nói lời tình tứ với ngươi, chưa từng song tu cùng ngươi?”

Thần thức của Tạ Chinh Hồng đảo qua, bấy giờ mới xem rõ nội dung trong ngọc giản, ánh mắt hắn nhìn Nhan Kiều cũng khó nói thành lời.

Văn Xuân Tương còn chưa kịp nói đừng xem thì đã thấy sắc mặt Tạ Chinh Hồng thay đổi, thế là càng nổi đóa lên, “Nhan Kiều, xem ra ngươi ngứa đòn quá nhỉ.”

“Ma Chủ giao cho ta nhiều nhiệm vụ như thế mà chả có tí bổng lộc nào, ta đành phải tự kiếm cho mình chút trợ cấp để mà tiêu xài thôi.” Nhan Kiều giở bài nói dối không chớp mắt, “Còn về mặt khác, ta viết giàu cảm súc thế kia, hẳn sẽ không có chuyện gì đâu.”

Thấy cơn tam bành của Văn Xuân Tương càng lúc càng bốc cao, Tịnh Hỏa vội nhéo Nhan Kiều một cái, rồi cười nói với Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, “Mong hai vị đạo hữu bớt giận, mấy bữa nay Kiều Kiều sắp mọc lá cành lá mới cho nên tính tình có hơi thất thường. Ta có mấy viên đan dược vừa luyện chế xong đây, xin hai vị đạo hữu hãy nhận lấy.”

Nói rồi, Tịnh Hỏa liền lấy ra hai bình đan dược một đỏ một trắng, đỏ cho Văn Xuân Tương, trắng cho Tạ Chinh Hồng.

Văn Xuân Tương dùng thần thức đảo qua, liền biết trong bình đựng cái gì, lửa giận cũng dịu đi đôi chút, “Tịnh Hỏa, ngươi phải trông chừng hắn cho cẩn thận đấy.”

Biểu cảm của Tịnh Hỏa có phần lúng túng, “Thực ra…… Thực ra Kiều Kiều làm vậy chỉ là để hấp dẫn sự chú ý của ta thôi. Lúc trước ta mải mê luyện đan quá…….” Tịnh Hỏa ngượng ngùng cúi đầu.



Cái tên Nhan Kiều này đúng là quá may mắn!

Tịnh Hỏa chỉ có cái mặt lừa người chứ phương diện khác đều thuần lương ngây thơ. Đương nhiên, xét về thuần lương thì tiểu hòa thượng vẫn hợp ý y hơn.

“Tiền bối, thực ra cũng đâu có gì.” Tạ Chinh Hồng thấy thế thì vội đứng ra giải hòa, “Bây giờ truyện về chúng ta bên ngoài truyền bá không một ngàn thì cũng tám trăm phiên bản rồi, người ngoài đồn thổi thế nào, không cần phải để ở trong lòng.”

“Vẫn là Tạ đạo hữu nói có lý.” Nhan Kiều vội vàng xen mồm.

Tạ Chinh Hồng nhìn Nhan Kiều, bỗng nhiên quay sang cười với Tịnh Hỏa, “Bây giờ ngẫm lại, năm xưa khi còn ở Viêm Hỏa đại thế giới, Nhan đạo hữu còn từng nói rằng muốn bắt giữ linh hỏa về để nướng thịt cơ, không ngờ cuối cùng ngài và Tịnh Hỏa đạo hữu lại ân ái như thế, đúng là thiên ý khó lường mà.”

Dứt lời, sắc mặt Tịnh Hỏa, Văn Xuân Tương và Nhan Kiều tức khắc thay đổi.

Văn Xuân Tương: Hở, Nhan Kiều có từng nói như vậy hả?

Nhan Kiều: Hỏng rồi, tên Tạ Chinh Hồng này gạt ta!

Tịnh Hỏa: ……

“Tịnh Hỏa, ngươi nghe ta giải thích……” Nhan Kiều gian nan quay đầu, nhìn về phía Tịnh Hỏa nói.

Sắc mặt Tịnh Hỏa hơi tái đi, “Tạ đạo hữu…… Tạ đạo hữu sẽ không nói dối. Kiều Kiều, thì ra ngươi muốn dùng ta để nướng thịt sao?”

“Không phảiiiiiiiii!!!” Nhan Kiều chỉ thiếu điều chỉ thiên mà thề, “Ta là một cái cây thì sao lại ăn thịt nướng làm gì chứ? Tạ đạo hữu, nói lời thì phải chịu trách nhiệm.”

“Ồ, thế thì chắc là tiểu tăng nhớ nhầm rồi.” Tạ Chinh Hồng tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Nhan đạo hữu nói thế nào thì là thế ấy.”

Tịnh Hỏa nhìn Tạ Chinh Hồng, rồi lại nhìn Nhan Kiều, “Kiều Kiều, ta còn mấy viên đan dược chưa luyện, ta đi trước đây.”

“Đợi đã, Tịnh Hỏa, ngươi hãy nghe ta giải thích, Tạ Chinh Hồng rất giỏi nói dối, thật đó!”

Nhan Kiều đuổi theo Tịnh Hỏa, bỏ lại Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng nhìn nhau cười.

“Tiểu hòa thượng, ngươi lại nói dối rồi.”

“Tiểu tăng đã bảo là tiểu tăng nhớ nhầm mà, thừa nhận sai lầm thì sao lại là nói dối được?”

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Phật Tử đi theo lão hòa thượng ấy đến Niết Bàn tự.

Cảnh sắc ở đại thế giới khác hoàn toàn so với tiểu thế giới, lão Phật tu cứ tưởng Phật Tử nhìn thấy đại thế giới phồn vinh rộng lớn thì phải ngạc nhiên lắm, ấy thế nhưng đối phương lại chẳng có phản ứng gì. Điều này thật không phù hợp với lẽ thường.

Lão Phật tu âm thầm quan sát Phật Tử hồi lâu, song nghĩ mãi vẫn chẳng ra.

Các Phật tu ở Niết Bàn tự gặp Phật Tử thì hết sức hài lòng, bọn họ nhận ra thiếu niên này sinh ra là để tu Phật, điểm nào cũng tốt, duy chỉ có một chỗ không tốt, có lẽ chính là hắn “quá tốt”.

Cho Phật Tử mấy quyển kinh thư thì hắn có thể ngồi im một chỗ suốt mấy ngày liền, như thể hoàn toàn đắm chìm trong sách vậy, cũng chẳng nghe hắn bảo nhớ nhà hay có bất mãn gì cả. Điều ấy làm không ít Phật tu cảm thấy lo lắng. Tuy bọn họ rất vui khi có một hạt giống tốt như vậy, song họ cũng lo phải chăng Phật Tử có chút khuyết điểm gì đó, chỉ là tạm thời chưa bộc phát ra mà thôi.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định lặng yên xem biến.

Thoắt cái đã năm mươi năm trôi qua, lão thái gia Văn gia thăng cấp Nguyên Anh thất bại rồi bỏ mạng, nhân quả hồng trần của Phật Tử cũng kết thúc. Trong năm mươi năm này, Phật Tử đã đọc hết toàn bộ kinh văn ở Niết Bàn tự, tu vi cũng tiến triển cực nhanh. Từ một thiếu niên vô tri trở thành một tu sĩ Kim Đan như hôm nay, thật khiến người ta phải trầm trồ thán phục.

Những Phật tu muốn nhận Phật Tử làm đồ đệ cũng vì vấn đề ai làm sư phụ mà đánh nhau một trận náo loạn, cuối cùng khiến mấy vị trưởng lão Niết Bàn tự phải xuất quan, một vị thái thượng trưởng lão sắp phi thăng nhận Phật Tử làm đồ đệ.

Từ đó về sau, mỗi lần nhìn thấy Phật Tử, các Phật tu tranh giành muốn nhận Phật Tử làm đồ đệ đều phải cung kính gọi hắn một tiếng sư thúc tổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook