Quyển 3 - Chương 106: Tha hương ngộ cố tri – 2
Thanh Khâu Thiên Dạ
17/07/2020
Sau khi nhận ra người đối diện là Thẩm Phá Thiên, lòng Tạ Chinh Hồng liền không thể bình tĩnh nổi.
Vừa rồi Khưu Dị Nhiên và Điền Ngọc nói rằng, Thẩm Phá Thiên là đệ tử của Ninh Thụy Hàm, mà Ninh Thụy Hàm kia thực sự là Ma tu…..
Với những gì Tạ Chinh Hồng hiểu về Thẩm Phá Thiên, hắn sẽ không đời nào cam tâm tình nguyện trở thành đệ tử Ma tu, cho dù hiện giờ Thẩm Phá Thiên có mang sát khí ngút trời đi chăng nữa. Bản tính con người từ trong xương tủy vẫn không thể thay đổi, Thẩm Phá Thiên một đường tu hành đến nay, cũng từng vài lần thể ngộ Kiếm đạo trong giây phút sinh tử, thời điểm ấy hắn còn chưa từng buông tay, huống chi là hiện tại? Mấy người bọn họ cũng từng cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất, uống rượu luận đạo, lòng kiên trì của Thẩm Phá Thiên đối với Kiếm đạo, bọn họ rõ như ban ngày. Chẳng có lý nào thời khắc gian nan nhất đều đã qua rồi, mà lại té ngã ở bước này, một lần nữa làm lại.
Nhưng trên người Thẩm Phá Thiên, quả thực không tìm thấy được một chút kiếm khí nào.
Thẩm Phá Thiên của trước đây tựa như một thanh kiếm sắc bén vô cùng, nhưng hắn của hiện tại chỉ có thể bị sát khí này vây quanh tầng tầng, ngay cả mặt mũi cũng chẳng thấy rõ.
Song không biết đây rốt cuộc là cố ý làm vậy hay là sao nữa.
“Tiền bối, sát khí trên người Thẩm đạo hữu có vẻ đã trở nên hết sức dày đặc, là do phong ấn mất hiệu lực sao?” Tạ Chinh Hồng lo lắng hỏi.
“Phong ấn kia của ngươi vốn không duy trì liên tục được lâu. Tiên thiên tán ma chi thể, biết bao nhiêu người cầu còn chẳng được, năm ấy ngươi mới chỉ là một tu sĩ kỳ Kim Đan nho nhỏ, muốn phong bế tán ma chi thể của hắn vốn là việc bất khả thi, phát huy được hiệu quả là ngươi nên cười được rồi.” Văn Xuân Tương hơi nheo mắt, hiện ra mấy phần biếng nhác, “Tán ma chi thể của Thẩm Phá Thiên hiện tại đã thành thục, hắn hẳn đã phế bỏ công pháp ban đầu, tu luyện lại một lần nữa, hôm nay đã là tu sĩ kỳ Hóa Thần rồi. Việc phế bỏ tu vi chỉ có thể làm một lần, hắn vốn phải trở thành Ma tu, giờ đây trong mắt các Ma tu, như vậy có lẽ là bát loạn phản chính rồi.” (Bát loạn phản chính: lập lại trật tự sau hỗn loạn.)
“Xem ra chuyện mà Thẩm đạo hữu phải trải qua không hề đơn giản.” Tạ Chinh Hồng thở dài, “Trước đây, tiểu tăng chưa bao giờ nghĩ, chúng ta sẽ gặp lại trong tình cảnh thế này.”
Trong suy nghĩ ban đầu của Tạ Chinh Hồng, bọn họ hẳn sẽ tình cờ gặp nhau ở một nơi nào đó, rồi ngồi xuống cùng uống rượu tán gẫu, xong lại rời đi.
Càng tu hành đến thời kỳ sau, con đường của bọn họ lại càng hẹp, cuối cùng sẽ đến lúc bọn họ có không ít cơ hội gặp mặt.
Mà không có tin tức, đã là tin tức tốt nhất rồi. Quân tử chi giao như thế, hẳn mới là phương thức tiếp xúc của những người như họ.
Đáng tiếc, sự đời trớ trêu.
“Tiểu hòa thượng, ngươi nên kiềm chế một chút, bây giờ ngươi cũng không thể xông lên ôn chuyện với hắn được.” Văn Xuân Tương bỏ qua chút không vui trong lòng, nói, “Hắn hiện tại chưa đủ sức mạnh, kẻ như Ninh Thụy Hàm mặc dù không quá phiền phức cho lắm, nhưng bây giờ nếu chúng ta muốn đối phó với Quý Hiết, thời gian đầu vẫn không thể lộ tẩy được, ngươi hiểu chứ?”
“Tiền bối yên tâm, bên nào nặng, bên nào nhẹ, tiểu tăng tự biết lấy.” Tạ Chinh Hồng trả lời.
“Ngươi hiểu được là tốt rồi.” Văn Xuân Tương không nhẫn tâm bức bách quá, chỉ là để ngừa vạn nhất mà thôi.
Bên kia, hai người Khưu Dị Nhiên và Điền Ngọc cũng nhìn thấy Thẩm Phá Thiên sát khí ngút trời, sắc mặt thoáng biến đổi.
“Thảo nào ngươi xem đồ đệ này chẳng khác gì bảo bối, ra là tiên thiên tán ma chi thể, chỉ riêng sát khí nồng đậm này thôi cũng đủ lấy lại vốn liếng cho ngươi rồi.” Điền Ngọc đè nén sự ghen tị trong lòng.
Ma tu tu hành, ngoại trừ ma khí, huyết khí và oán khí có thể dùng thủ đoạn tạo ra, thì sát khí cũng là thứ chắc chắn không thể thiếu.
Có điều muốn tạo ra sát khí thì có hơi phiền toái, cần phải lấy từ trên người các loại quỷ vật yêu ma, hoặc là chính bản thân luyện công tạo ra. Nhưng tán ma chi thể thì lại khác, bọn họ bẩm sinh đã sở hữu sát khí, ở thế gian chính là kẻ gọi là thiên sát cô tinh, người bình thường không trấn nổi. Nhưng ở Tu Chân giới thì lại là mầm tốt để tu Ma.
Sát khí thuần túy như vậy, nếu có thể lấy được một ít, dù là luyện đan hay luyện khí, đều đem lại không ít ích lợi.
Theo Điền Ngọc thấy, có một đệ tử tự mang sát khí tốt như vậy, Ninh Thụy Hàm không thể nào không kè kè bên cạnh đệ tử nhà mình, cướp lấy một ít sát khí bản nguyên để tu luyện ma công.
Gã Ninh Thụy Hàm này đúng là tốt số!
Sao y có thể tìm được một đệ tử vừa ý như vậy cơ chứ!
“Thường thôi thường thôi.” Ninh Thụy Hàm cười từ tốn, làm bộ không thấy sự khó chịu trong mắt Điền Ngọc, “Nó vẫn còn trẻ, sau này hẳn phải cần chư vị chỉ bảo nhiều nhiều. Giờ Tiêu Thái thành của ta đã có người kế tục, sau này ta có thể an tâm du lịch tìm kiếm cơ duyên thăng cấp rồi.”
Ninh Thụy Hàm cũng đâu phải kẻ ăn no rửng mỡ, đương nhiên sẽ không tùy ý nổi hứng thu đệ tử.
Phải biết rằng chuyện dạy dỗ đồ đệ này lao tâm lao lực, có khi ngươi tốn bao nhiêu công sức bồi dưỡng, lại dưỡng ra một con bạch nhãn lang. Nói chuyện tình nghĩa sư đồ trong giới Ma tu hoàn toàn là nói đùa mà thôi, bao nhiêu kẻ dùng đệ tử làm lô đỉnh hoặc vật liệu luyện khí, giết thầy cũng là chuyện phổ biến. Hơn nữa dù ngươi có dưỡng ra một kẻ trung thành tận tâm, ngươi cũng không thể dám chắc hắn sẽ không bỏ mạng giữa chừng, như vậy thì đúng là phí công mà chẳng được lợi lộc gì.
Nhưng Ninh Thụy Hàm lại không thể không thu.
Tiêu Thái thành xếp thứ ba trong chín mươi chín tòa thành, ở chỗ Ma Hoàng Quý Hiết cũng có thứ hạng cao, không giống với những thành trì trung hạ đẳng, muốn đổi là rời đi ngay được. Vả lại bản thân Ninh Thụy Hàm cũng là tiên thiên ma thể, công pháp đến nay vẫn chưa tìm được truyền nhân y bát, trở thành nỗi lo trong lòng y, tu vi trì trệ đến nay đã nhiều năm rồi. Giờ tìm được Thẩm Phá Thiên, khiến hắn đến trước mặt Ma Hoàng trình diện tạo ấn tượng, tới lúc đó y có thể truyền ngôi vị thành chủ cho hắn, nhẹ nhõm rời đi. Về phần trong lòng Thẩm Phá Thiên nghĩ thế nào, có nguyện ý hay không, đó không phải chuyện của y.
Nếu như có năng lực, thì đến mà giết y.
Không có năng lực, vậy thì chịu đi.
Nếu đã thành Ma tu, thì phải tuân theo phương thức sinh tồn của Ma tu.
“Ninh thành chủ thật khiêm tốn quá.” Khưu Dị Nhiên nhìn thoáng qua Thẩm Phá Thiên ở bên cạnh, quay đầu nói, “Chẳng hay đại danh của đệ tử thành chủ là gì?”
“Tên nó là….. là…..”Ninh Thụy Hàm vốn định trực tiếp nói tên Thẩm Phá Thiên ra, cái tên này không tồi, vô cùng khí phách, vừa nghe đã biết là Ma tu. Nhưng mà tu sĩ tên “Thẩm Phá Thiên” vừa mới chết chưa lâu, dù tu sĩ ở đây chẳng có bao nhiêu khả năng từng nghe đến một tiểu tu sĩ như vậy, nhưng đợi sau này thanh danh của Thẩm Phá Thiên lan rộng rồi, không chừng sẽ có người liên hệ tới.
“Để nó tự mình nói đi.” Ninh Thụy Hàm cười trừ, gọi Thẩm Phá Thiên, “Đồ nhi, con lại đây, bọn họ đang hỏi thăm con đấy. Con nói đi, tên con nên là gì mới phải nhỉ?”
Thân thể Thẩm Phá Thiên chợt khựng lại, nháy mắt đã đứng phía trước Ninh Thụy Hàm, khẽ gật đầu với Khưu Dị Nhiên và Điền Ngọc, nói, “Chỉ là tiểu danh, không đáng nhắc tới, cứ gọi tại hạ Vô Danh là được rồi.”
Ninh Thụy Hàm đang định vuốt râu, đột nhiên phát hiện cằm mình bóng loáng, mới nhớ ra râu mình đã cạo rồi còn đâu.
Đồ nhi đặt tên cũng tùy tiện quá, sợ người khác không biết ngươi đang qua loa có lệ à?
“Ra là Vô Danh huynh.” Khưu Dị Nhiên hiểu ý nói, “Đại bỉ lần này, không biết Vô Danh huynh có ý tham gia không?”
“Tại hạ chỉ đến đây xem một chút thôi.” Dù Khưu Dị Nhiên có ra vẻ ôn hòa đến đâu, Thẩm Phá Thiên vẫn có thể cảm nhận được đối phương đang ngầm mang địch ý.
Hắn hiện giờ sát khí quấn thân, có thể cảm nhận rất rõ sát ý của người khác, dù chỉ một chút ít thôi cũng không thể qua mặt được hắn.
Hôm nay hắn mới chỉ bước đầu tiến vào kỳ Hóa Thần, dù không thích những Ma tu này, song vẫn biết với sức của mình nếu đánh một trận sinh tử với mấy kẻ này thì e rằng cũng chẳng có phần thắng.
Một khi đã vậy, cần gì phải khoe mẽ nhất thời chứ?
Theo lý thì sát khí càng nặng, tính tình Thẩm Phá Thiên hẳn phải càng táo bạo hơn mới đúng.
Phía trước hắn bị Ninh Thụy Hàm bức ép, phía sau nhìn thấy nỗi khổ tâm của hảo hữu, lòng Thẩm Phá Thiên tràn đầy sự chống đối với biến chuyển vận mệnh của mình. Tu vi Kiếm đạo của hắn bị hủy nhưng Kiếm Tâm thì vẫn còn. Trong lúc tu luyện ma công, hắn dùng sức mạnh ý chí mà người ngoài khó có thể tưởng tượng nổi để buộc mình phải trấn định, thậm chí còn dùng tới một ít pháp khí Phật đạo mà Tạ Chinh Hồng từng đưa cho để giúp thần chí mình thanh tỉnh.
Thường xuyên như vậy, ngược lại khiến khí chất sắc bén của hắn bị mài mòn.
Đau khổ xót xa trong đó, người ngoài chẳng hề hay.
Nhưng Thẩm Phá Thiên biết, nếu bản thân không thay đổi, thì sẽ chẳng có ngày thoát ra.
“Vậy thì tiếc thật.” Khưu Dị Nhiên ôn nhu nói, “Hi vọng đại bỉ lần sau, chúng ta sẽ có cơ hội so tài một phen.”
Thẩm Phá Thiên gật đầu có lệ.
“Cũng muộn rồi, thiếp thân có hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi.” Điền Ngọc duỗi eo, dịu dàng cười nói.
“Vậy xin phép không tiễn.” Ninh Thụy Hàm ôm quyền nói.
“Nào dám làm phiền ngài chứ?” Điền Ngọc dứt lời, liền hóa thành một vệt sáng đỏ bay đi.
Khưu Dị Nhiên và Thẩm Phá Thiên trò chuyện thêm một lát rồi cũng rời đi.
“Đồ nhi, đi thôi, con đang nhìn gì thế?” Ninh Thụy Hàm dẫn mấy tu sĩ trong thành mình tới, thuận miệng phân phó vài câu, rồi liền hỏi Thẩm Phá Thiên.
Thẩm Phá Thiên chú ý tới chỗ của Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương lúc trước, có điều hiện giờ người đã đi rồi.
“Không có gì.” Thẩm Phá Thiên hờ hững nói.
Chắc là hắn cảm giác lầm thôi.
Tạ đạo hữu là Phật tu, sao có thể đến Tiểu Ma Giới này được?
Thẩm Phá Thiên đang định rời đi cùng Ninh Thụy Hàm, trong lòng lại bỗng dâng lên một nỗ bất lực mơ hồ.
Càng không khả năng, thì Tạ đạo hữu lại càng có khả năng tới đây.
Trước đây chuyện Tạ Chinh Hồng làm ở Đạo Xuân trung thế giới, bọn họ đâu có đoán trước được? Với cá tính của Tạ Chinh Hồng, không chừng sẽ đến nơi này thật.
Nghĩ đến đây, Thẩm Phá Thiên không nhịn được mà nở một nụ cười, sát khí trên người dường như yếu đi một chút.
Nếu thật sự là thế, vậy thì dù dốc hết toàn lực, hắn cũng phải bảo hộ Tạ đạo hữu bình an!
Sau khi Điền Ngọc rời đi, Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương liền trở về động phủ của mình, với tình hình hiện giờ, tốt nhất là đừng nên chạm mặt.
“Tiền bối, ngài có nhận ra được Thẩm đạo hữu luyện công pháp gì không, có gây mối họa ngầm hay chăng?” Tạ Chinh Hồng vẫn có phần không yên lòng. Khi đến hắn đã cẩn thận tìm hiểu một phen, xác định Thẩm Phá Thiên đã vượt qua mấy lần Thiên kiếp thăng lên kỳ Hóa Thần chỉ trong hơn mười năm ngắn ngủi. Hơn nữa còn có chuyện phế bỏ tu vi mà tiền bối nói, càng khiến cho Tạ Chinh Hồng thêm lo lắng.
Tu hành quá nhanh đến cuối cùng sẽ có họa ngầm, mà chuyện Ma tu bất chấp hết thảy vì tu vi lại càng phổ biến. Ngộ nhỡ Thẩm đạo hữu cũng gặp bất trắc trong quá trình tu hành, vậy thì mất nhiều hơn được.
“Cụ thể là công pháp gì thì ta không rõ lắm, hẳn là loại mà tu sĩ mang tiên thiên ma thể thường luyện. Còn chuyện tốc độ quá nhanh thì ngươi không cần lo lắng. Thẩm Phá Thiên cũng đâu phải đồ ngốc, chắc chắn có thể phân rõ nặng nhẹ.” Văn Xuân Tương vốn định nói vài câu nặng lời, nhưng rồi nghĩ tiểu hòa thượng thân thiết với chẳng bao nhiêu tu sĩ, sau này lại vì mình mà ba chữ “Tạ Chinh Hồng” càng trở nên tệ hại đối với Phật tu, muốn kết giao thêm vài hảo hữu nữa là rất khó. Vậy cho nên tiểu hòa thượng quan tâm đến Thẩm Phá Thiên cũng là việc hết sức bình thường.
“Tiểu hòa thượng, tu sĩ tu hành vốn là tự mình lựa chọn, đạo lý này ai cũng biết, nhưng thật sự làm được thì lại là một chuyện khác.”
Tạ Chinh Hồng thoáng cười khổ, “Tiền bối nói phải, chỉ là tiểu tăng dù thế nào vẫn không buông bỏ được.”
“Hay là ngươi ra ngoài một chút xem, có lẽ sẽ gặp được chuyện gì vui đấy.” Văn Xuân Tương yên lặng một hồi rồi liền nói.
Trong Lục Nhâm thành, Ma tu không dám tùy tiện động võ, ai nấy đều cẩn thận dè chừng, dù tiểu hòa thượng ra ngoài cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, dạo quanh thả lỏng một chút, ngắm nhìn cảnh sắc cũng tốt.
Đương nhiên, biện pháp tốt nhất là bọn họ lại song tu lần nữa, phiền não gì cũng biến mất hết.
Khụ khụ.
Văn Xuân Tương bị choáng bởi sự vô sỉ của chính mình, nhưng vừa nghĩ đến mình độc thân gần vạn năm, lại thấy mình có ý nghĩ kiểu này cũng chẳng có gì kỳ lạ. Vốn chính là chuyện vừa khoái hoạt lại vừa tăng tu vi, có gì mà phải thẹn thùng chứ?
“Cũng được.” Tạ Chinh Hồng do dự một lát, rồi nhanh chóng ra quyết định, “Tiền bối, ngài một mình ở nơi này, cũng cần phải bảo trọng nhé.”
“……Ngươi cùng lắm chỉ ra ngoài một hai ngày thôi, Lục Nhâm thành lớn thế kia cơ mà.” Văn Xuân Tương tuy ngoài miệng nói vậy nhưng tròng lòng lại rất sung sướng, “Đi đi đi đi.”
“Hẹn gặp lại tiền bối.”
Tạ Chinh Hồng tạm biệt Văn Xuân Tương, rồi chỉnh khuôn mặt lại một phen, thay đổi tướng mạo xong, liền bắt đầu khám phá Lục Nhâm thành này.
Nụ cười của Văn Xuân Tương dần nhạt đi, y ngồi xuống đất, phân hóa ra một thần niệm phân thân.
Nếu tiểu hòa thượng lo lắng cho cái người tên Thẩm Phá Thiên kia, vậy để cho phân thân qua xem là xong.
Làm một tiền bối sống lâu hơn tiểu hòa thượng không biết bao nhiêu năm, cần phải biểu hiện bình tĩnh trầm ổn mới được.
“Đến rồi, các ngươi sẽ nghỉ ngơi ở chỗ này, nếu không có việc gì thì tốt nhất đừng ra ngoài.” Cảnh Dĩ Phong dẫn Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh đến trước một động phủ, rồi không quan tâm nữa. Thực tế, Ma Hoàng cũng chỉ hạ lệnh dẫn hai người này đến thôi, còn về phần sắp xếp như thế nào thì không nằm trong phạm vi suy xét của y.
“Ngươi muốn đi?” Kỳ Vĩnh Duyên khẽ nhíu mày, Cảnh Dĩ Phong trăm phương nghìn kế mang bọn họ đến, chẳng nói chẳng rằng liền đặt bọn họ ở chỗ này, nếu không phải lúc trước nghe rằng bọn chúng muốn đối phó với Tạ đạo hữu, thì có lẽ thật sự mời bọn họ đến đây chỉ để xem kịch thôi.
“Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, phải trở về phục mệnh.” Cảnh Dĩ Phong bình tĩnh trả lời, “Tu vi của các ngươi không cao, ngoan ngoãn ở trong này thì sẽ không có ai tới đây tập kích các ngươi. Bằng không nếu xảy ra chuyện gì, thì chẳng nói chắc được đâu.”
“Ngươi đang đe dọa hay giam cầm vậy?” Chu Ninh cười khẩy châm chọc.
“Tùy các ngươi nghĩ sao cũng được.” Cảnh Dĩ Phong cũng chẳng để ý, “Vậy xin cáo từ nhé.”
Nói xong, Cảnh Dĩ Phong trực tiếp rời đi không quay đầu lại, bỏ mặc Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh hai mặt nhìn nhau.
“Rốt cuộc là có ý gì vậy chứ?” Chu Ninh gãi tóc, quả thực muốn quỳ mấy tên Ma tu này luôn.
Năm đó ở Đạo Xuân trung thế giới, phong cách hành sự của Cảnh Dĩ Phong rất rõ ràng, còn có đường mà lần, nhưng hiện tại lại như đổi thành một người hoàn toàn khác, khiến người ta đoán không ra y rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
“Chắc là khinh thường chăng.” Kỳ Vĩnh Duyên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên vẻ xấu hổ và giận dữ, “Hai chúng ta mới chỉ là kỳ Xuất Khiếu, lại không phải Kiếm tu Pháp tu có sức chiến đấu cao cường, trong mắt bọn chúng, chỉ cần chúng ta không muốn tìm đường chết, thì sẽ không dễ dàng rời khỏi nơi này.”
Chu Ninh sửng sốt bởi lời nói của Kỳ Vĩnh Duyên, nhưng cẩn thận ngẫm lại, dường như đúng là vậy thật.
Nơi này là địa bàn của người ta, ra ngoài đường cái tùy tiện vơ đại một tu sĩ cũng đều có tu vi trên cơ bọn họ, đương nhiên chẳng cần ai canh giữ.
Nếu quả thực muốn uy hiếp Tạ đạo hữu thì còn có rất nhiều cách.
Hai người bọn họ, thực sự không xem là đặc biệt quan trọng gì cả.
“Đại thế giới, suy cho cùng vẫn khác thế giới nơi ngươi và ta sinh sống.” Kỳ Vĩnh Duyên nở nụ cười khổ, “Năm ấy ở Đạo Xuân trung thế giới, ta thân là tán tu, mặc dù bước đường gian nan, nhưng cũng không cảm giác thua kém gì người khác. Đến đại thế giới rồi, mới biết rằng đạo kém một chút cũng là cách biệt cả ngàn dặm. Những tu sĩ đi cùng ta năm đó không bỏ mạng giữa chừng thì cũng mất tích trên đường, một thời gian ngắn trôi qua, chẳng còn được mấy người.” Vốn cho rằng kỳ Xuất Khiếu đã được xem là cao thủ, nhưng sau khi đến Tiểu Ma Giới này, mới biết được nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, thảo nào những môn phái Tiên tu kia tuy có nhiều tán tiên, nhưng cũng chưa bao giờ dám xen vào chuyện của Tiểu Ma Giới.
Giờ đây, Thẩm Phá Thiên đạo hữu bỏ mạng, hai người bọn họ lại bị mang đến làm thứ uy hiếp Tạ Chinh Hồng.
Cũng thật là quá mất mặt.
Trước kia khi vừa đến đại thế giới, bọn họ không có ai là không thỏa thuê mãn nguyện, hôm nay thì đâu mấy người có kết cục tốt?
“Kỳ Vĩnh Duyên, Đạo Tâm của ngươi rối loạn!” Chu Ninh ý thức được gì đó, đột nhiên quát lên.
Kỳ Vĩnh Duyên bị tiếng quát của Chu Ninh làm bừng tỉnh, lập tức thoát ra khỏi cảm xúc bất lực ai oán bản thân, trên trán vã ra không ít mồ hôi lạnh.
Chẳng qua chỉ một thoáng ngắn ngủi, y lại như thể vừa đi một hồi lên trời xuống đất.
“Đường tu hành xa xôi khó vời, trên đường có vô số chướng ngại cản trở Đạo Tâm.” Chu Ninh thở dài, quay đầu nói, “Vĩnh Duyên đạo hữu, vừa rồi ngươi suýt chút nữa hãm sâu vào ma chướng đấy.”
Kỳ Vĩnh Duyên phục hồi tinh thần, luôn miệng nói cảm ơn, “Vừa rồi suy nghĩ có hơi lệch lạc, đa tạ ngươi lên tiếng giúp đỡ.”
Chu Ninh xua tay, “Đâu có gì, với giao tình của chúng ta, còn phải tính toán mấy việc này hay sao? Nếu giờ ta rơi vào ma chướng Đạo Tâm, ngươi cũng sẽ đánh thức ta thôi. Đường tu hành không thể chỉ trông chờ may mắn, bước sai một bước nhỏ là muôn đời không trở lại được.”
Kỳ Vĩnh Duyên gật đầu, “Không sai.”
“Đúng rồi, Chu Ninh, ta có cách có thể giúp chúng ta ra ngoài một lát mà không bị phát hiện.” Kỳ Vĩnh Duyên bỗng nhớ tới gì đó, vội vàng nói.
“Hả?”
“Ngươi còn nhớ Thiên Biến Vạn Hóa phù chứ?”
“Có nhớ có nhớ, chẳng phải chính là cái lần Tạ Chinh Hồng biến thành A Hồng cô nương hay sao!” Chu Ninh cười to, “Sau này ta du lịch ở đại thế giới cũng gặp qua không ít nữ Phật tu, nếu chỉ xét riêng tướng mạo xinh đẹp thì không ai là không xếp trên A Hồng. Song khí độ Phật gia kia thì lại tuyệt đối không so được.” Càng gặp Phật tu trong đại thế giới, bọn họ mới biết năm ấy Phật khí tinh thuần của Tạ Chinh Hồng hiếm có cỡ nào!
“Sau này ta nhờ cơ duyên xảo hợp mà bái một vị phù lục tông sư làm thầy, trình Thiên Biến Vạn Hóa phù này cho gia sư xem xét, gia sư nghiên cứu rất sâu về phù lục, không chỉ bổ sung hoàn chỉnh mà còn tặng ta một đoạn khẩu quyết ngắn, có thể tùy ý thao túng phù này. Dù có là đại năng kỳ Hợp Thể, nếu không nhìn kỹ thì cũng không thể biết được chúng ta sâu cạn ra sao.”
“Có cơ duyện như thế cơ à!” Chu Ninh vỗ tay cười to, “Vậy còn không mau lấy ra? Cảnh Dĩ Phong không cho chúng ta ra ngoài, chúng ta càng phải ra xem xem, nếu thật sự gặp phải tình cảnh thân tử đạo tiêu thì cũng là chúng ta tự chọn lấy.”
“Không sai, thế còn hơn ở lại làm thịt cá.”
Bản tính Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh đều không phải kẻ an phận gì, nếu thật sự là người quy củ thì bọn họ đã chẳng kết giao với Tạ Chinh Hồng.
Nếu tu hành mà cứ thận trọng lời nói việc làm, nơm nớp thấp thỏm, sống như chim sợ cành cong thì còn gì là lạc thú nữa?
“Chu Ninh, đây là của ngươi.” Kỳ Vĩnh Duyên móc ra một tấm phù, chữ trên phù khiến Chu Ninh cảm giác vô cùng quen thuộc, thế nhưng nhìn kỹ thì lại khác biệt rõ ràng, thoạt nhìn chỉ thấy phù này tự nhiên mà thành, không chỗ nào để chê.
“Phù tốt!” Bản thân Chu Ninh xuất thân trận pháp, trong trận pháp cũng thường dùng đến không ít phù văn, vậy nên mắt nhìn rất tinh tường.
“Đều là công của gia sư.” Kỳ Vĩnh Duyên cười nói, “Rồi sẽ có một ngày ta vẽ được phù lục tốt hơn cả sư phụ.”
“Đến lúc đó nhất định phải cho ta thêm mấy tấm nhé.”
Hai người nói đi nói lại, cảm giác căng thẳng trong lòng liền biến mất tăm, tâm cảnh còn tăng cao hơn một bậc.
Là phúc hay họa, không đến cuối cùng thì làm sao có thể biết được?
Bên kia, thần niệm phân thân của Văn Xuân Tương dễ dàng tìm đến chỗ ở của Thẩm Phá Thiên, vẫn luôn chờ ở bên cạnh. Đợi cho Ninh Thụy Hàm rời đi hẳn rồi, Văn Xuân Tương mới thận trọng tiến vào động phủ, ý định thám tính tin tức của Thẩm Phá Thiên.
Trong động phủ, trong tay Thẩm Phá Thiên đang cẩn thận nắm chuôi của bảo kiếm bản mạng bị mình bẻ gãy năm đó, ánh mắt tràn đầy quý trọng. Sát khí trên người cũng bị hắn thu lại, chí ít hình dáng đã rõ ràng hơn nhiều.
Văn Xuân Tương thêm cho phân thân của mình một thân pháp ẩn nấp, lặng lẽ lẻn vào, đúng lúc thấy rõ động tác và vẻ mặt của Thẩm Phá Thiên giờ phút này.
Thẩm Phá Thiên năm đó là một Kiếm tu hào sảng cởi mở, bây giờ lại có vẻ u ám, gương mặt trắng quá mức khiến hắn nhiều thêm mấy phầm bệnh trạng và méo mó, thiếu đi vài phần tùy ý và kiêu ngạo. Dáng vẻ hôm nay, e rằng những người từng gặp hắn trước đây cũng không thể nhận ra hắn.
Bất luận là khí chất hay ngoại hình, hắn đều trở nên không giống với Thẩm Phá Thiên.
Nhưng hắn lại thực sự là Thẩm Phá Thiên.
Nhìn dáng vẻ hắn, Văn Xuân Tương không khỏi nhớ tới chuyện năm đó mình từ trắng biến thành đen, bị buộc phải chuyển sang tu Ma, trong lòng chợt dâng lên chút cảm giác đồng bệnh tương liên.
Tốt xấu gì cũng xem như tu sĩ mà y nhìn không ít năm.
Mặc dù đám người Thẩm Phá Thiên không biết, rằng bên cạnh tiểu hòa thượng còn có một người là mình.
Thế sự đổi thay, Thiên cơ mịt mờ, ai có thể đoán trước được chứ?
Có câu rằng:
Linh kiếm kham chiết đại mộng tiêu, tiểu hạ ma tẩy ức vãng triều.
Nhân duyên yêu lai tích nhật khách, đạo ma duyên thâm tỏa tâm kiều.
(Dịch, không chắc đúng không:
Linh kiếm gãy đại mộng tan, dần rửa trôi đi hồi ức ngày cũ
Nhân duyên đưa bước khách xa xưa, đạo ma duyên sâu cầu khóa tâm.)
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
“Hầu ca, Hầu ca, là ta, Bát Giới đây.” Cái mặt to bự của Trư Bát Giới chẳng mấy chốc đã vọt tới phía trước Tôn Ngộ Không và Phật Tử, “Ồ, đầy chẳng phải là tiểu lão hổ sao, ngươi cũng ở đây hả.”
“Xin chào Tịnh Đàn sứ giả.” Phật Tử liếc nhìn Trư Bát Giới, cúi đầu nói.
“Chớ khách khí chớ khách khí, đều là bạn cũ mà.” Trư Bát Giới cười ha ha.
Tôn Ngộ Không bí mật dùng hỏa nhãn kim tinh quan sát Trư Bát Giới, vẫn không phát hiện gì.
Lần trước khi lang yêu kia chết, từng hiện ra một đóa hắc liên trong thoáng chốc, chỉ e cũng là do hắc liên kia cản trở hỏa nhãn kim tinh của hắn.
Song nếu đối phương có thể nhận ra tiểu lão hổ, vậy thì chắc là thật rồi.
Suy nghĩ trong lòng Tôn Ngộ Không phiên chuyển mấy hồi, hắn mỉm cười nhìn Trư Bát Giới, hỏi, “Đồ ngốc nhà đệ sao lại đến đây? Thật chẳng giống đệ chút nào.”
“Hầu ca, mau mang đồ ăn ngon ở Hoa Quả sơn nhà huynh tới đây đi, ta đi đường mệt nhọc, sắp chết đói mất rồi.” Trư Bát Giới ngồi bệt xuống đất, uể oải nói.
“Được thôi.” Tôn Ngộ Không nhìn thoáng qua Phật Tử, “Ngươi trò chuyện với Bát Giới trước nhé, ta đi kiếm chút đồ ngon mang về.”
“Mau đi đi, Hầu ca!” Trư Bát Giới xua tay nói.
Tôn Ngộ Không và Phật Tử đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng bay ra khỏi Thủy Liêm động.
“Tiểu lão hổ, gần đây có phải ngươi tới gặp sư phụ không, sư phụ nhớ ngươi lắm đấy.” Trư Bát Giới nhìn Phật Tử, cười tít mắt hỏi.
“Phải, gần đây chẳng có việc gì làm.” Phật Tử điềm đạm đáp.
“Dạo này hình như Thiên Đình nhiều việc lắm mà, ngươi không phải đi báo cáo công tác à?” Trư Bát Giới nói tiếp, “Lão Trư ta hồi trước lúc làm Thiên Bồng nguyên soái có quen mấy người đồng nghiệp, nếu ngươi muốn gây dựng công danh, ta có thể nói giúp ngươi.”
“Đa tạ sứ giả, có điều tiểu tiên không có chí hướng gì cả, cuộc sống bình đạm như thế này là tốt lắm rồi.” Phật Tử trả lời.
“Lão Trư ta cũng là vì rảnh rỗi quá thôi, nghe Phật Tổ nói đại sư huynh phải đi tìm yêu đồng, ha ha, chuyện thú vị như vậy sao có thể không gọi lão Trư ta được chứ? Thế gian có biết bao mỹ nữ thế kia!” Vẻ mặt Trư Bát Giới đầy si mê.
“Có Trư sứ giả tương trợ, chuyến này nhất định sẽ làm ít công nhiều.”
Editor: Tui thích Ninh Thụy Hãm vỡi >_< Dù ổng xuất hiện chẳng có bao nhiêu, cảm giác ổng gian gian bựa bựa sao á.
Vừa rồi Khưu Dị Nhiên và Điền Ngọc nói rằng, Thẩm Phá Thiên là đệ tử của Ninh Thụy Hàm, mà Ninh Thụy Hàm kia thực sự là Ma tu…..
Với những gì Tạ Chinh Hồng hiểu về Thẩm Phá Thiên, hắn sẽ không đời nào cam tâm tình nguyện trở thành đệ tử Ma tu, cho dù hiện giờ Thẩm Phá Thiên có mang sát khí ngút trời đi chăng nữa. Bản tính con người từ trong xương tủy vẫn không thể thay đổi, Thẩm Phá Thiên một đường tu hành đến nay, cũng từng vài lần thể ngộ Kiếm đạo trong giây phút sinh tử, thời điểm ấy hắn còn chưa từng buông tay, huống chi là hiện tại? Mấy người bọn họ cũng từng cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất, uống rượu luận đạo, lòng kiên trì của Thẩm Phá Thiên đối với Kiếm đạo, bọn họ rõ như ban ngày. Chẳng có lý nào thời khắc gian nan nhất đều đã qua rồi, mà lại té ngã ở bước này, một lần nữa làm lại.
Nhưng trên người Thẩm Phá Thiên, quả thực không tìm thấy được một chút kiếm khí nào.
Thẩm Phá Thiên của trước đây tựa như một thanh kiếm sắc bén vô cùng, nhưng hắn của hiện tại chỉ có thể bị sát khí này vây quanh tầng tầng, ngay cả mặt mũi cũng chẳng thấy rõ.
Song không biết đây rốt cuộc là cố ý làm vậy hay là sao nữa.
“Tiền bối, sát khí trên người Thẩm đạo hữu có vẻ đã trở nên hết sức dày đặc, là do phong ấn mất hiệu lực sao?” Tạ Chinh Hồng lo lắng hỏi.
“Phong ấn kia của ngươi vốn không duy trì liên tục được lâu. Tiên thiên tán ma chi thể, biết bao nhiêu người cầu còn chẳng được, năm ấy ngươi mới chỉ là một tu sĩ kỳ Kim Đan nho nhỏ, muốn phong bế tán ma chi thể của hắn vốn là việc bất khả thi, phát huy được hiệu quả là ngươi nên cười được rồi.” Văn Xuân Tương hơi nheo mắt, hiện ra mấy phần biếng nhác, “Tán ma chi thể của Thẩm Phá Thiên hiện tại đã thành thục, hắn hẳn đã phế bỏ công pháp ban đầu, tu luyện lại một lần nữa, hôm nay đã là tu sĩ kỳ Hóa Thần rồi. Việc phế bỏ tu vi chỉ có thể làm một lần, hắn vốn phải trở thành Ma tu, giờ đây trong mắt các Ma tu, như vậy có lẽ là bát loạn phản chính rồi.” (Bát loạn phản chính: lập lại trật tự sau hỗn loạn.)
“Xem ra chuyện mà Thẩm đạo hữu phải trải qua không hề đơn giản.” Tạ Chinh Hồng thở dài, “Trước đây, tiểu tăng chưa bao giờ nghĩ, chúng ta sẽ gặp lại trong tình cảnh thế này.”
Trong suy nghĩ ban đầu của Tạ Chinh Hồng, bọn họ hẳn sẽ tình cờ gặp nhau ở một nơi nào đó, rồi ngồi xuống cùng uống rượu tán gẫu, xong lại rời đi.
Càng tu hành đến thời kỳ sau, con đường của bọn họ lại càng hẹp, cuối cùng sẽ đến lúc bọn họ có không ít cơ hội gặp mặt.
Mà không có tin tức, đã là tin tức tốt nhất rồi. Quân tử chi giao như thế, hẳn mới là phương thức tiếp xúc của những người như họ.
Đáng tiếc, sự đời trớ trêu.
“Tiểu hòa thượng, ngươi nên kiềm chế một chút, bây giờ ngươi cũng không thể xông lên ôn chuyện với hắn được.” Văn Xuân Tương bỏ qua chút không vui trong lòng, nói, “Hắn hiện tại chưa đủ sức mạnh, kẻ như Ninh Thụy Hàm mặc dù không quá phiền phức cho lắm, nhưng bây giờ nếu chúng ta muốn đối phó với Quý Hiết, thời gian đầu vẫn không thể lộ tẩy được, ngươi hiểu chứ?”
“Tiền bối yên tâm, bên nào nặng, bên nào nhẹ, tiểu tăng tự biết lấy.” Tạ Chinh Hồng trả lời.
“Ngươi hiểu được là tốt rồi.” Văn Xuân Tương không nhẫn tâm bức bách quá, chỉ là để ngừa vạn nhất mà thôi.
Bên kia, hai người Khưu Dị Nhiên và Điền Ngọc cũng nhìn thấy Thẩm Phá Thiên sát khí ngút trời, sắc mặt thoáng biến đổi.
“Thảo nào ngươi xem đồ đệ này chẳng khác gì bảo bối, ra là tiên thiên tán ma chi thể, chỉ riêng sát khí nồng đậm này thôi cũng đủ lấy lại vốn liếng cho ngươi rồi.” Điền Ngọc đè nén sự ghen tị trong lòng.
Ma tu tu hành, ngoại trừ ma khí, huyết khí và oán khí có thể dùng thủ đoạn tạo ra, thì sát khí cũng là thứ chắc chắn không thể thiếu.
Có điều muốn tạo ra sát khí thì có hơi phiền toái, cần phải lấy từ trên người các loại quỷ vật yêu ma, hoặc là chính bản thân luyện công tạo ra. Nhưng tán ma chi thể thì lại khác, bọn họ bẩm sinh đã sở hữu sát khí, ở thế gian chính là kẻ gọi là thiên sát cô tinh, người bình thường không trấn nổi. Nhưng ở Tu Chân giới thì lại là mầm tốt để tu Ma.
Sát khí thuần túy như vậy, nếu có thể lấy được một ít, dù là luyện đan hay luyện khí, đều đem lại không ít ích lợi.
Theo Điền Ngọc thấy, có một đệ tử tự mang sát khí tốt như vậy, Ninh Thụy Hàm không thể nào không kè kè bên cạnh đệ tử nhà mình, cướp lấy một ít sát khí bản nguyên để tu luyện ma công.
Gã Ninh Thụy Hàm này đúng là tốt số!
Sao y có thể tìm được một đệ tử vừa ý như vậy cơ chứ!
“Thường thôi thường thôi.” Ninh Thụy Hàm cười từ tốn, làm bộ không thấy sự khó chịu trong mắt Điền Ngọc, “Nó vẫn còn trẻ, sau này hẳn phải cần chư vị chỉ bảo nhiều nhiều. Giờ Tiêu Thái thành của ta đã có người kế tục, sau này ta có thể an tâm du lịch tìm kiếm cơ duyên thăng cấp rồi.”
Ninh Thụy Hàm cũng đâu phải kẻ ăn no rửng mỡ, đương nhiên sẽ không tùy ý nổi hứng thu đệ tử.
Phải biết rằng chuyện dạy dỗ đồ đệ này lao tâm lao lực, có khi ngươi tốn bao nhiêu công sức bồi dưỡng, lại dưỡng ra một con bạch nhãn lang. Nói chuyện tình nghĩa sư đồ trong giới Ma tu hoàn toàn là nói đùa mà thôi, bao nhiêu kẻ dùng đệ tử làm lô đỉnh hoặc vật liệu luyện khí, giết thầy cũng là chuyện phổ biến. Hơn nữa dù ngươi có dưỡng ra một kẻ trung thành tận tâm, ngươi cũng không thể dám chắc hắn sẽ không bỏ mạng giữa chừng, như vậy thì đúng là phí công mà chẳng được lợi lộc gì.
Nhưng Ninh Thụy Hàm lại không thể không thu.
Tiêu Thái thành xếp thứ ba trong chín mươi chín tòa thành, ở chỗ Ma Hoàng Quý Hiết cũng có thứ hạng cao, không giống với những thành trì trung hạ đẳng, muốn đổi là rời đi ngay được. Vả lại bản thân Ninh Thụy Hàm cũng là tiên thiên ma thể, công pháp đến nay vẫn chưa tìm được truyền nhân y bát, trở thành nỗi lo trong lòng y, tu vi trì trệ đến nay đã nhiều năm rồi. Giờ tìm được Thẩm Phá Thiên, khiến hắn đến trước mặt Ma Hoàng trình diện tạo ấn tượng, tới lúc đó y có thể truyền ngôi vị thành chủ cho hắn, nhẹ nhõm rời đi. Về phần trong lòng Thẩm Phá Thiên nghĩ thế nào, có nguyện ý hay không, đó không phải chuyện của y.
Nếu như có năng lực, thì đến mà giết y.
Không có năng lực, vậy thì chịu đi.
Nếu đã thành Ma tu, thì phải tuân theo phương thức sinh tồn của Ma tu.
“Ninh thành chủ thật khiêm tốn quá.” Khưu Dị Nhiên nhìn thoáng qua Thẩm Phá Thiên ở bên cạnh, quay đầu nói, “Chẳng hay đại danh của đệ tử thành chủ là gì?”
“Tên nó là….. là…..”Ninh Thụy Hàm vốn định trực tiếp nói tên Thẩm Phá Thiên ra, cái tên này không tồi, vô cùng khí phách, vừa nghe đã biết là Ma tu. Nhưng mà tu sĩ tên “Thẩm Phá Thiên” vừa mới chết chưa lâu, dù tu sĩ ở đây chẳng có bao nhiêu khả năng từng nghe đến một tiểu tu sĩ như vậy, nhưng đợi sau này thanh danh của Thẩm Phá Thiên lan rộng rồi, không chừng sẽ có người liên hệ tới.
“Để nó tự mình nói đi.” Ninh Thụy Hàm cười trừ, gọi Thẩm Phá Thiên, “Đồ nhi, con lại đây, bọn họ đang hỏi thăm con đấy. Con nói đi, tên con nên là gì mới phải nhỉ?”
Thân thể Thẩm Phá Thiên chợt khựng lại, nháy mắt đã đứng phía trước Ninh Thụy Hàm, khẽ gật đầu với Khưu Dị Nhiên và Điền Ngọc, nói, “Chỉ là tiểu danh, không đáng nhắc tới, cứ gọi tại hạ Vô Danh là được rồi.”
Ninh Thụy Hàm đang định vuốt râu, đột nhiên phát hiện cằm mình bóng loáng, mới nhớ ra râu mình đã cạo rồi còn đâu.
Đồ nhi đặt tên cũng tùy tiện quá, sợ người khác không biết ngươi đang qua loa có lệ à?
“Ra là Vô Danh huynh.” Khưu Dị Nhiên hiểu ý nói, “Đại bỉ lần này, không biết Vô Danh huynh có ý tham gia không?”
“Tại hạ chỉ đến đây xem một chút thôi.” Dù Khưu Dị Nhiên có ra vẻ ôn hòa đến đâu, Thẩm Phá Thiên vẫn có thể cảm nhận được đối phương đang ngầm mang địch ý.
Hắn hiện giờ sát khí quấn thân, có thể cảm nhận rất rõ sát ý của người khác, dù chỉ một chút ít thôi cũng không thể qua mặt được hắn.
Hôm nay hắn mới chỉ bước đầu tiến vào kỳ Hóa Thần, dù không thích những Ma tu này, song vẫn biết với sức của mình nếu đánh một trận sinh tử với mấy kẻ này thì e rằng cũng chẳng có phần thắng.
Một khi đã vậy, cần gì phải khoe mẽ nhất thời chứ?
Theo lý thì sát khí càng nặng, tính tình Thẩm Phá Thiên hẳn phải càng táo bạo hơn mới đúng.
Phía trước hắn bị Ninh Thụy Hàm bức ép, phía sau nhìn thấy nỗi khổ tâm của hảo hữu, lòng Thẩm Phá Thiên tràn đầy sự chống đối với biến chuyển vận mệnh của mình. Tu vi Kiếm đạo của hắn bị hủy nhưng Kiếm Tâm thì vẫn còn. Trong lúc tu luyện ma công, hắn dùng sức mạnh ý chí mà người ngoài khó có thể tưởng tượng nổi để buộc mình phải trấn định, thậm chí còn dùng tới một ít pháp khí Phật đạo mà Tạ Chinh Hồng từng đưa cho để giúp thần chí mình thanh tỉnh.
Thường xuyên như vậy, ngược lại khiến khí chất sắc bén của hắn bị mài mòn.
Đau khổ xót xa trong đó, người ngoài chẳng hề hay.
Nhưng Thẩm Phá Thiên biết, nếu bản thân không thay đổi, thì sẽ chẳng có ngày thoát ra.
“Vậy thì tiếc thật.” Khưu Dị Nhiên ôn nhu nói, “Hi vọng đại bỉ lần sau, chúng ta sẽ có cơ hội so tài một phen.”
Thẩm Phá Thiên gật đầu có lệ.
“Cũng muộn rồi, thiếp thân có hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi.” Điền Ngọc duỗi eo, dịu dàng cười nói.
“Vậy xin phép không tiễn.” Ninh Thụy Hàm ôm quyền nói.
“Nào dám làm phiền ngài chứ?” Điền Ngọc dứt lời, liền hóa thành một vệt sáng đỏ bay đi.
Khưu Dị Nhiên và Thẩm Phá Thiên trò chuyện thêm một lát rồi cũng rời đi.
“Đồ nhi, đi thôi, con đang nhìn gì thế?” Ninh Thụy Hàm dẫn mấy tu sĩ trong thành mình tới, thuận miệng phân phó vài câu, rồi liền hỏi Thẩm Phá Thiên.
Thẩm Phá Thiên chú ý tới chỗ của Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương lúc trước, có điều hiện giờ người đã đi rồi.
“Không có gì.” Thẩm Phá Thiên hờ hững nói.
Chắc là hắn cảm giác lầm thôi.
Tạ đạo hữu là Phật tu, sao có thể đến Tiểu Ma Giới này được?
Thẩm Phá Thiên đang định rời đi cùng Ninh Thụy Hàm, trong lòng lại bỗng dâng lên một nỗ bất lực mơ hồ.
Càng không khả năng, thì Tạ đạo hữu lại càng có khả năng tới đây.
Trước đây chuyện Tạ Chinh Hồng làm ở Đạo Xuân trung thế giới, bọn họ đâu có đoán trước được? Với cá tính của Tạ Chinh Hồng, không chừng sẽ đến nơi này thật.
Nghĩ đến đây, Thẩm Phá Thiên không nhịn được mà nở một nụ cười, sát khí trên người dường như yếu đi một chút.
Nếu thật sự là thế, vậy thì dù dốc hết toàn lực, hắn cũng phải bảo hộ Tạ đạo hữu bình an!
Sau khi Điền Ngọc rời đi, Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương liền trở về động phủ của mình, với tình hình hiện giờ, tốt nhất là đừng nên chạm mặt.
“Tiền bối, ngài có nhận ra được Thẩm đạo hữu luyện công pháp gì không, có gây mối họa ngầm hay chăng?” Tạ Chinh Hồng vẫn có phần không yên lòng. Khi đến hắn đã cẩn thận tìm hiểu một phen, xác định Thẩm Phá Thiên đã vượt qua mấy lần Thiên kiếp thăng lên kỳ Hóa Thần chỉ trong hơn mười năm ngắn ngủi. Hơn nữa còn có chuyện phế bỏ tu vi mà tiền bối nói, càng khiến cho Tạ Chinh Hồng thêm lo lắng.
Tu hành quá nhanh đến cuối cùng sẽ có họa ngầm, mà chuyện Ma tu bất chấp hết thảy vì tu vi lại càng phổ biến. Ngộ nhỡ Thẩm đạo hữu cũng gặp bất trắc trong quá trình tu hành, vậy thì mất nhiều hơn được.
“Cụ thể là công pháp gì thì ta không rõ lắm, hẳn là loại mà tu sĩ mang tiên thiên ma thể thường luyện. Còn chuyện tốc độ quá nhanh thì ngươi không cần lo lắng. Thẩm Phá Thiên cũng đâu phải đồ ngốc, chắc chắn có thể phân rõ nặng nhẹ.” Văn Xuân Tương vốn định nói vài câu nặng lời, nhưng rồi nghĩ tiểu hòa thượng thân thiết với chẳng bao nhiêu tu sĩ, sau này lại vì mình mà ba chữ “Tạ Chinh Hồng” càng trở nên tệ hại đối với Phật tu, muốn kết giao thêm vài hảo hữu nữa là rất khó. Vậy cho nên tiểu hòa thượng quan tâm đến Thẩm Phá Thiên cũng là việc hết sức bình thường.
“Tiểu hòa thượng, tu sĩ tu hành vốn là tự mình lựa chọn, đạo lý này ai cũng biết, nhưng thật sự làm được thì lại là một chuyện khác.”
Tạ Chinh Hồng thoáng cười khổ, “Tiền bối nói phải, chỉ là tiểu tăng dù thế nào vẫn không buông bỏ được.”
“Hay là ngươi ra ngoài một chút xem, có lẽ sẽ gặp được chuyện gì vui đấy.” Văn Xuân Tương yên lặng một hồi rồi liền nói.
Trong Lục Nhâm thành, Ma tu không dám tùy tiện động võ, ai nấy đều cẩn thận dè chừng, dù tiểu hòa thượng ra ngoài cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, dạo quanh thả lỏng một chút, ngắm nhìn cảnh sắc cũng tốt.
Đương nhiên, biện pháp tốt nhất là bọn họ lại song tu lần nữa, phiền não gì cũng biến mất hết.
Khụ khụ.
Văn Xuân Tương bị choáng bởi sự vô sỉ của chính mình, nhưng vừa nghĩ đến mình độc thân gần vạn năm, lại thấy mình có ý nghĩ kiểu này cũng chẳng có gì kỳ lạ. Vốn chính là chuyện vừa khoái hoạt lại vừa tăng tu vi, có gì mà phải thẹn thùng chứ?
“Cũng được.” Tạ Chinh Hồng do dự một lát, rồi nhanh chóng ra quyết định, “Tiền bối, ngài một mình ở nơi này, cũng cần phải bảo trọng nhé.”
“……Ngươi cùng lắm chỉ ra ngoài một hai ngày thôi, Lục Nhâm thành lớn thế kia cơ mà.” Văn Xuân Tương tuy ngoài miệng nói vậy nhưng tròng lòng lại rất sung sướng, “Đi đi đi đi.”
“Hẹn gặp lại tiền bối.”
Tạ Chinh Hồng tạm biệt Văn Xuân Tương, rồi chỉnh khuôn mặt lại một phen, thay đổi tướng mạo xong, liền bắt đầu khám phá Lục Nhâm thành này.
Nụ cười của Văn Xuân Tương dần nhạt đi, y ngồi xuống đất, phân hóa ra một thần niệm phân thân.
Nếu tiểu hòa thượng lo lắng cho cái người tên Thẩm Phá Thiên kia, vậy để cho phân thân qua xem là xong.
Làm một tiền bối sống lâu hơn tiểu hòa thượng không biết bao nhiêu năm, cần phải biểu hiện bình tĩnh trầm ổn mới được.
“Đến rồi, các ngươi sẽ nghỉ ngơi ở chỗ này, nếu không có việc gì thì tốt nhất đừng ra ngoài.” Cảnh Dĩ Phong dẫn Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh đến trước một động phủ, rồi không quan tâm nữa. Thực tế, Ma Hoàng cũng chỉ hạ lệnh dẫn hai người này đến thôi, còn về phần sắp xếp như thế nào thì không nằm trong phạm vi suy xét của y.
“Ngươi muốn đi?” Kỳ Vĩnh Duyên khẽ nhíu mày, Cảnh Dĩ Phong trăm phương nghìn kế mang bọn họ đến, chẳng nói chẳng rằng liền đặt bọn họ ở chỗ này, nếu không phải lúc trước nghe rằng bọn chúng muốn đối phó với Tạ đạo hữu, thì có lẽ thật sự mời bọn họ đến đây chỉ để xem kịch thôi.
“Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, phải trở về phục mệnh.” Cảnh Dĩ Phong bình tĩnh trả lời, “Tu vi của các ngươi không cao, ngoan ngoãn ở trong này thì sẽ không có ai tới đây tập kích các ngươi. Bằng không nếu xảy ra chuyện gì, thì chẳng nói chắc được đâu.”
“Ngươi đang đe dọa hay giam cầm vậy?” Chu Ninh cười khẩy châm chọc.
“Tùy các ngươi nghĩ sao cũng được.” Cảnh Dĩ Phong cũng chẳng để ý, “Vậy xin cáo từ nhé.”
Nói xong, Cảnh Dĩ Phong trực tiếp rời đi không quay đầu lại, bỏ mặc Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh hai mặt nhìn nhau.
“Rốt cuộc là có ý gì vậy chứ?” Chu Ninh gãi tóc, quả thực muốn quỳ mấy tên Ma tu này luôn.
Năm đó ở Đạo Xuân trung thế giới, phong cách hành sự của Cảnh Dĩ Phong rất rõ ràng, còn có đường mà lần, nhưng hiện tại lại như đổi thành một người hoàn toàn khác, khiến người ta đoán không ra y rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
“Chắc là khinh thường chăng.” Kỳ Vĩnh Duyên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên vẻ xấu hổ và giận dữ, “Hai chúng ta mới chỉ là kỳ Xuất Khiếu, lại không phải Kiếm tu Pháp tu có sức chiến đấu cao cường, trong mắt bọn chúng, chỉ cần chúng ta không muốn tìm đường chết, thì sẽ không dễ dàng rời khỏi nơi này.”
Chu Ninh sửng sốt bởi lời nói của Kỳ Vĩnh Duyên, nhưng cẩn thận ngẫm lại, dường như đúng là vậy thật.
Nơi này là địa bàn của người ta, ra ngoài đường cái tùy tiện vơ đại một tu sĩ cũng đều có tu vi trên cơ bọn họ, đương nhiên chẳng cần ai canh giữ.
Nếu quả thực muốn uy hiếp Tạ đạo hữu thì còn có rất nhiều cách.
Hai người bọn họ, thực sự không xem là đặc biệt quan trọng gì cả.
“Đại thế giới, suy cho cùng vẫn khác thế giới nơi ngươi và ta sinh sống.” Kỳ Vĩnh Duyên nở nụ cười khổ, “Năm ấy ở Đạo Xuân trung thế giới, ta thân là tán tu, mặc dù bước đường gian nan, nhưng cũng không cảm giác thua kém gì người khác. Đến đại thế giới rồi, mới biết rằng đạo kém một chút cũng là cách biệt cả ngàn dặm. Những tu sĩ đi cùng ta năm đó không bỏ mạng giữa chừng thì cũng mất tích trên đường, một thời gian ngắn trôi qua, chẳng còn được mấy người.” Vốn cho rằng kỳ Xuất Khiếu đã được xem là cao thủ, nhưng sau khi đến Tiểu Ma Giới này, mới biết được nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, thảo nào những môn phái Tiên tu kia tuy có nhiều tán tiên, nhưng cũng chưa bao giờ dám xen vào chuyện của Tiểu Ma Giới.
Giờ đây, Thẩm Phá Thiên đạo hữu bỏ mạng, hai người bọn họ lại bị mang đến làm thứ uy hiếp Tạ Chinh Hồng.
Cũng thật là quá mất mặt.
Trước kia khi vừa đến đại thế giới, bọn họ không có ai là không thỏa thuê mãn nguyện, hôm nay thì đâu mấy người có kết cục tốt?
“Kỳ Vĩnh Duyên, Đạo Tâm của ngươi rối loạn!” Chu Ninh ý thức được gì đó, đột nhiên quát lên.
Kỳ Vĩnh Duyên bị tiếng quát của Chu Ninh làm bừng tỉnh, lập tức thoát ra khỏi cảm xúc bất lực ai oán bản thân, trên trán vã ra không ít mồ hôi lạnh.
Chẳng qua chỉ một thoáng ngắn ngủi, y lại như thể vừa đi một hồi lên trời xuống đất.
“Đường tu hành xa xôi khó vời, trên đường có vô số chướng ngại cản trở Đạo Tâm.” Chu Ninh thở dài, quay đầu nói, “Vĩnh Duyên đạo hữu, vừa rồi ngươi suýt chút nữa hãm sâu vào ma chướng đấy.”
Kỳ Vĩnh Duyên phục hồi tinh thần, luôn miệng nói cảm ơn, “Vừa rồi suy nghĩ có hơi lệch lạc, đa tạ ngươi lên tiếng giúp đỡ.”
Chu Ninh xua tay, “Đâu có gì, với giao tình của chúng ta, còn phải tính toán mấy việc này hay sao? Nếu giờ ta rơi vào ma chướng Đạo Tâm, ngươi cũng sẽ đánh thức ta thôi. Đường tu hành không thể chỉ trông chờ may mắn, bước sai một bước nhỏ là muôn đời không trở lại được.”
Kỳ Vĩnh Duyên gật đầu, “Không sai.”
“Đúng rồi, Chu Ninh, ta có cách có thể giúp chúng ta ra ngoài một lát mà không bị phát hiện.” Kỳ Vĩnh Duyên bỗng nhớ tới gì đó, vội vàng nói.
“Hả?”
“Ngươi còn nhớ Thiên Biến Vạn Hóa phù chứ?”
“Có nhớ có nhớ, chẳng phải chính là cái lần Tạ Chinh Hồng biến thành A Hồng cô nương hay sao!” Chu Ninh cười to, “Sau này ta du lịch ở đại thế giới cũng gặp qua không ít nữ Phật tu, nếu chỉ xét riêng tướng mạo xinh đẹp thì không ai là không xếp trên A Hồng. Song khí độ Phật gia kia thì lại tuyệt đối không so được.” Càng gặp Phật tu trong đại thế giới, bọn họ mới biết năm ấy Phật khí tinh thuần của Tạ Chinh Hồng hiếm có cỡ nào!
“Sau này ta nhờ cơ duyên xảo hợp mà bái một vị phù lục tông sư làm thầy, trình Thiên Biến Vạn Hóa phù này cho gia sư xem xét, gia sư nghiên cứu rất sâu về phù lục, không chỉ bổ sung hoàn chỉnh mà còn tặng ta một đoạn khẩu quyết ngắn, có thể tùy ý thao túng phù này. Dù có là đại năng kỳ Hợp Thể, nếu không nhìn kỹ thì cũng không thể biết được chúng ta sâu cạn ra sao.”
“Có cơ duyện như thế cơ à!” Chu Ninh vỗ tay cười to, “Vậy còn không mau lấy ra? Cảnh Dĩ Phong không cho chúng ta ra ngoài, chúng ta càng phải ra xem xem, nếu thật sự gặp phải tình cảnh thân tử đạo tiêu thì cũng là chúng ta tự chọn lấy.”
“Không sai, thế còn hơn ở lại làm thịt cá.”
Bản tính Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh đều không phải kẻ an phận gì, nếu thật sự là người quy củ thì bọn họ đã chẳng kết giao với Tạ Chinh Hồng.
Nếu tu hành mà cứ thận trọng lời nói việc làm, nơm nớp thấp thỏm, sống như chim sợ cành cong thì còn gì là lạc thú nữa?
“Chu Ninh, đây là của ngươi.” Kỳ Vĩnh Duyên móc ra một tấm phù, chữ trên phù khiến Chu Ninh cảm giác vô cùng quen thuộc, thế nhưng nhìn kỹ thì lại khác biệt rõ ràng, thoạt nhìn chỉ thấy phù này tự nhiên mà thành, không chỗ nào để chê.
“Phù tốt!” Bản thân Chu Ninh xuất thân trận pháp, trong trận pháp cũng thường dùng đến không ít phù văn, vậy nên mắt nhìn rất tinh tường.
“Đều là công của gia sư.” Kỳ Vĩnh Duyên cười nói, “Rồi sẽ có một ngày ta vẽ được phù lục tốt hơn cả sư phụ.”
“Đến lúc đó nhất định phải cho ta thêm mấy tấm nhé.”
Hai người nói đi nói lại, cảm giác căng thẳng trong lòng liền biến mất tăm, tâm cảnh còn tăng cao hơn một bậc.
Là phúc hay họa, không đến cuối cùng thì làm sao có thể biết được?
Bên kia, thần niệm phân thân của Văn Xuân Tương dễ dàng tìm đến chỗ ở của Thẩm Phá Thiên, vẫn luôn chờ ở bên cạnh. Đợi cho Ninh Thụy Hàm rời đi hẳn rồi, Văn Xuân Tương mới thận trọng tiến vào động phủ, ý định thám tính tin tức của Thẩm Phá Thiên.
Trong động phủ, trong tay Thẩm Phá Thiên đang cẩn thận nắm chuôi của bảo kiếm bản mạng bị mình bẻ gãy năm đó, ánh mắt tràn đầy quý trọng. Sát khí trên người cũng bị hắn thu lại, chí ít hình dáng đã rõ ràng hơn nhiều.
Văn Xuân Tương thêm cho phân thân của mình một thân pháp ẩn nấp, lặng lẽ lẻn vào, đúng lúc thấy rõ động tác và vẻ mặt của Thẩm Phá Thiên giờ phút này.
Thẩm Phá Thiên năm đó là một Kiếm tu hào sảng cởi mở, bây giờ lại có vẻ u ám, gương mặt trắng quá mức khiến hắn nhiều thêm mấy phầm bệnh trạng và méo mó, thiếu đi vài phần tùy ý và kiêu ngạo. Dáng vẻ hôm nay, e rằng những người từng gặp hắn trước đây cũng không thể nhận ra hắn.
Bất luận là khí chất hay ngoại hình, hắn đều trở nên không giống với Thẩm Phá Thiên.
Nhưng hắn lại thực sự là Thẩm Phá Thiên.
Nhìn dáng vẻ hắn, Văn Xuân Tương không khỏi nhớ tới chuyện năm đó mình từ trắng biến thành đen, bị buộc phải chuyển sang tu Ma, trong lòng chợt dâng lên chút cảm giác đồng bệnh tương liên.
Tốt xấu gì cũng xem như tu sĩ mà y nhìn không ít năm.
Mặc dù đám người Thẩm Phá Thiên không biết, rằng bên cạnh tiểu hòa thượng còn có một người là mình.
Thế sự đổi thay, Thiên cơ mịt mờ, ai có thể đoán trước được chứ?
Có câu rằng:
Linh kiếm kham chiết đại mộng tiêu, tiểu hạ ma tẩy ức vãng triều.
Nhân duyên yêu lai tích nhật khách, đạo ma duyên thâm tỏa tâm kiều.
(Dịch, không chắc đúng không:
Linh kiếm gãy đại mộng tan, dần rửa trôi đi hồi ức ngày cũ
Nhân duyên đưa bước khách xa xưa, đạo ma duyên sâu cầu khóa tâm.)
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
“Hầu ca, Hầu ca, là ta, Bát Giới đây.” Cái mặt to bự của Trư Bát Giới chẳng mấy chốc đã vọt tới phía trước Tôn Ngộ Không và Phật Tử, “Ồ, đầy chẳng phải là tiểu lão hổ sao, ngươi cũng ở đây hả.”
“Xin chào Tịnh Đàn sứ giả.” Phật Tử liếc nhìn Trư Bát Giới, cúi đầu nói.
“Chớ khách khí chớ khách khí, đều là bạn cũ mà.” Trư Bát Giới cười ha ha.
Tôn Ngộ Không bí mật dùng hỏa nhãn kim tinh quan sát Trư Bát Giới, vẫn không phát hiện gì.
Lần trước khi lang yêu kia chết, từng hiện ra một đóa hắc liên trong thoáng chốc, chỉ e cũng là do hắc liên kia cản trở hỏa nhãn kim tinh của hắn.
Song nếu đối phương có thể nhận ra tiểu lão hổ, vậy thì chắc là thật rồi.
Suy nghĩ trong lòng Tôn Ngộ Không phiên chuyển mấy hồi, hắn mỉm cười nhìn Trư Bát Giới, hỏi, “Đồ ngốc nhà đệ sao lại đến đây? Thật chẳng giống đệ chút nào.”
“Hầu ca, mau mang đồ ăn ngon ở Hoa Quả sơn nhà huynh tới đây đi, ta đi đường mệt nhọc, sắp chết đói mất rồi.” Trư Bát Giới ngồi bệt xuống đất, uể oải nói.
“Được thôi.” Tôn Ngộ Không nhìn thoáng qua Phật Tử, “Ngươi trò chuyện với Bát Giới trước nhé, ta đi kiếm chút đồ ngon mang về.”
“Mau đi đi, Hầu ca!” Trư Bát Giới xua tay nói.
Tôn Ngộ Không và Phật Tử đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng bay ra khỏi Thủy Liêm động.
“Tiểu lão hổ, gần đây có phải ngươi tới gặp sư phụ không, sư phụ nhớ ngươi lắm đấy.” Trư Bát Giới nhìn Phật Tử, cười tít mắt hỏi.
“Phải, gần đây chẳng có việc gì làm.” Phật Tử điềm đạm đáp.
“Dạo này hình như Thiên Đình nhiều việc lắm mà, ngươi không phải đi báo cáo công tác à?” Trư Bát Giới nói tiếp, “Lão Trư ta hồi trước lúc làm Thiên Bồng nguyên soái có quen mấy người đồng nghiệp, nếu ngươi muốn gây dựng công danh, ta có thể nói giúp ngươi.”
“Đa tạ sứ giả, có điều tiểu tiên không có chí hướng gì cả, cuộc sống bình đạm như thế này là tốt lắm rồi.” Phật Tử trả lời.
“Lão Trư ta cũng là vì rảnh rỗi quá thôi, nghe Phật Tổ nói đại sư huynh phải đi tìm yêu đồng, ha ha, chuyện thú vị như vậy sao có thể không gọi lão Trư ta được chứ? Thế gian có biết bao mỹ nữ thế kia!” Vẻ mặt Trư Bát Giới đầy si mê.
“Có Trư sứ giả tương trợ, chuyến này nhất định sẽ làm ít công nhiều.”
Editor: Tui thích Ninh Thụy Hãm vỡi >_< Dù ổng xuất hiện chẳng có bao nhiêu, cảm giác ổng gian gian bựa bựa sao á.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.