Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 3 - Chương 119: Thần Tú quốc sư

Thanh Khâu Thiên Dạ

17/07/2020

Văn Xuân Tương sững sờ.

Đây không phải giọng nói của tiểu hòa thượng, đây là giọng nói của Tống Thanh.

Hai người tuy có điểm tương đồng, nhưng rõ ràng là khác nhau.

Nhưng giọng điệu gọi “Tiểu mẫu đơn” kia lại giống hệt, khiến Văn Xuân Tương suýt nữa tưởng rằng, giờ phút này người đang ôm lấy y không phải tiểu hòa thượng, mà là Tống Thanh.

“Ngươi….. Ngươi…..” Văn Xuân Tương muốn thoát khỏi cái ôm của Tạ Chinh Hồng, song lại bị Tạ Chinh Hồng ôm càng chặt hơn.

“Hắn không có thi cốt của Tống Thanh, Tống Thanh không lưu lại bất kỳ tro cốt hay xá lợi gì cả, thứ hắn có được chỉ là một chuỗi phật châu mà thôi.”

Trên mặt Văn Xuân Tương thoáng hiện vẻ giận dữ, “Tiểu hòa thượng, ngươi đừng nói nữa.”

“Tiền bối, dù ngài không muốn nghe, ta vẫn phải nói.” Tạ Chinh Hồng ôm chặt Văn Xuân Tương, nói từng từ, “Tiền bối, tiểu tăng thi thoảng nằm mơ, thường hay mơ thấy một căn phòng, phòng không lớn, trên cửa sổ có một chậu hoa.”

Nắm tay buông lỏng của Văn Xuân Tương lại siết chặt, ngực quặn thắt không nói nên lời.

Y biết tiếp theo tiểu hòa thượng muốn nói gì.

Thời điểm y và tiểu hòa thượng mới gặp nhau, y đã thấy Liên Hoa ấn trên tay tiểu hòa thượng, ấn ký mà chỉ Phật tu đại năng chuyển thế mới có. Nếu như tiểu hòa thượng chính là Tống Thanh, vậy thì hết thảy những chuyện này đều có thể giải thích được. Việc tu sĩ đoạt xá cũng thường có, nhưng kiếp trước kiếp này đối với tu sĩ mà nói, chẳng qua chỉ là chuyện cười mà thôi. Có biết bao nhiêu đại năng vì tìm một được sống, đột phá bản thân mà không tiếc từ bỏ tu vi hiện tại, hạ giới chuyển thế lần nữa? So ra thì, Tống Thanh tọa hóa rồi mà vẫn có thể tìm được một đường sinh cơ, bắt đầu lại từ đầu, đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

Rõ ràng lý trí của tu sĩ mách bảo y rằng, giờ phút này y hẳn nên vui cho tiểu hòa thượng mới đúng, nhưng Văn Xuân Tương lại chẳng thể vui nổi.

Y không biết hiện tại mình nên bày ra vẻ mặt gì nữa?

“Ngươi biết từ bao giờ?” Cảm xúc của Văn Xuân Tương biến đổi không ngừng, thanh âm cũng mang phần ủy khuất. Tiểu hòa thượng nhớ lại từ bao giờ, vì sao chưa từng nói chuyện này cho y? Nếu không phải xảy ra việc lần này, tiểu hòa thượng định gạt y bao lâu?

“Tiền bối, ngài đang thương tâm sao?” Tạ Chinh Hồng không nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Văn Xuân Tương, cũng không định dùng thần thức để nhìn.

“Không.” Văn Xuân Tương lạnh lùng đáp, đẩy Tạ Chinh Hồng ra, “Nếu trong tay Hình Khai Sướng không có thứ Tống Thanh lưu lại, vậy thì đừng trách bổn tọa không khách khí.”

“Tiền bối!” Tạ Chinh Hồng kinh ngạc bởi hành động của Văn Xuân Tương.

Văn Xuân Tương nghe thấy thanh âm của Tạ Chinh Hồng, tốc độ càng nhanh hơn, giây lát đã đến trước mặt Hình Khai Sướng.

“Văn Xuân Tương, ngươi làm cái gì vậy?” Hình Khai Sướng cách hơi xa, vả lại Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương dùng thần thức truyền âm với nhau nên hắn cũng không biết hai người này đang rì rầm cái gì. Song trong mắt hắn, dù có nói thì cũng chỉ là mấy lời ly biệt giữa đạo lữ bình thường với nhau thôi. Hình Khai Sướng sao có thể ngờ được, Phật tu bình thường trước mắt lại chính là chuyển thế của sư huynh hắn?

Trên thế giới này, sao có thể có chuyện trùng hợp như thế?

Ấy thế nhưng, Văn Xuân Tương lại gặp phải chuyện trùng hợp như vậy.

“Làm cái gì hả? Tất nhiên là lấy lại thứ không thuộc về ngươi mà ngươi đang cầm trong tay!” Khi Văn Xuân Tương thốt ra lời này, chung quanh truyền đến tiếng sấm vang rền, thấu tận mây xanh, phía sau ma khí cuồn cuộn tràn ra, chẳng mấy chốc đã che kín nửa phương thiên địa.

“Ngươi….. Ngươi không muốn thi cốt của Tống Thanh sao?” Hình Khai Sướng vội lui về sau hai bước, cố gắng trấn định nói.

Tu vi của hắn mặc dù không thấp, nhưng suy cho cùng cũng chỉ chống đỡ bằng một bộ xương. Mà Văn Xuân Tương Phật pháp thâm hậu, có thể dễ dàng giải quyết kẻ không ra người chẳng ra quỷ như hắn. Hơn nữa, nếu Hình Khai Sướng có thực lực đấu được với Văn Xuân Tương thì cần gì phải bày đủ trò rách việc như vậy?

Người tính, chẳng bằng trời tính.

“Sợ à?” Văn Xuân Tương nhướn mày, nở nụ cười châm chọc, “Cái trận pháp cỏn con này mà cũng đòi vây bổn tọa trong Lục Nhâm thành sao?”

Dứt lời, Văn Xuân Tương chỉ tay lên trời, ma khí phía sau hóa thành một con ác long hung tợn, mắt rồng đỏ thẫm như máu, dễ dàng hấp thụ sạch sẽ ma khí trong Lục Nhâm thành.

Giờ phút này, những thành chủ chật vật muốn chay khỏi Lục Nhâm thành cũng hướng tầm mắt lại đây.

Nếu Cửu Châu Ma Hoàng thật sự phá vỡ trận pháp này, vậy thì bọn họ cũng thoát ra được!

Bấy giờ, lại có một tu sĩ vừa cật lực thi pháp và quay đầu nhìn về phía Văn Xuân Tương, “Nếu Cửu Châu Ma Hoàng có gì sai phái, ta tuyệt không phản kháng!”

Hiện giờ trong Lục Nhâm thành chỉ có Cửu Châu Ma Hoàng là người duy nhất cứu được bọn họ, nào còn hơi đâu mà để ý đối phương có phải địch nhân của Ma Hoàng Quý Hiết hay không? Ma Hoàng bệ hạ không thể quản được linh kiếm của mình, khiến bọn họ trở thành miếng mồi của Trảm Thương Sinh. Ma Hoàng đã nhẫn tâm đến vậy thì cũng không thể trách bọn họ đi tìm chủ khác được! Mà Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương nhìn kiểu gì cũng là một đối tượng tốt để nguyện trung thành.

Lời này vừa thốt ra, lập tức có thêm một vài tu sĩ nhao nhao hưởng ứng, “Đứng trước bờ vực sinh tử tồn vong này, xin Ma Hoàng đừng để ý hiềm khích trước kí. Nếu chúng ta có chỗ nào không phải, mong Ma Hoàng bỏ quá cho.”

Tiếp đó lời khen không cần tiền cũng tuôn ra, hận không thể khen Văn Xuân Tương thành số một trên đời.

“Câm miệng!” Văn Xuân Tương phiền không chịu nổi, hai mắt chợt lóe ánh đỏ, ma long phía sau gào thét lao tới hướng ngón tay y chỉ. Ma long ngẩng đầu thét dài, xông thẳng lên không trung, trận pháp trên bầu trời Lục Nhâm thành phát ra tiếng “Răng rắc” như đáp lời. Các tu sĩ cạnh đó thấy thế thì đều mừng rỡ khôn xiết, túm năm tụm ba vọt về phía khe nứt.

“Chết tiệt!” Hình Khai Sướng không biết tên Văn Xuân Tương này rốt cuộc phát điên cái gì, mới vừa rồi còn đang thuận lợi mà giờ y lại bỗng không đoái hoài, “Văn Xuân Tương, ngươi thực sự muốn thấy thi cốt của sư huynh ta bị nghiền thành tro sao!”

“Nếu ngươi có thì cứ việc thử xem.” Trong mắt Văn Xuân Tương, hành động và lời nói của Hình Khai Sướng quả thực chẳng khác nào tìm chết.

A, trước mặt bổn tọa mà còn ở đây ra vẻ vùng vẫy giãy chết, tưởng Văn Xuân Tương ta là quả hồng mềm dễ bóp thật đấy à?

Nghĩ đến đây, Văn Xuân Tương chợt động tâm niệm, lại có vô số ma khí cuồn cuộn trào ra, tay y đặt ngang trước ngực, liên tiếp biến hóa đủ loại chỉ pháp thủ ấn, màn hình rạn nứt, kim quang tứ tán.

Đỉnh đầu Văn Xuân Tương hiện ra một hư ảnh Kim Phật, quấn cùng một chỗ với ma long, có vẻ quỷ dị vô cùng mà đồng thời cũng cao quý trang nghiêm.

Tạ Chinh Hồng nhìn không chớp mắt, hắn biết lần này tiền bối quả nhiên giận thật rồi.

Mặc dù bình thường Văn Xuân Tương cũng hay nổi giận, nhưng xuống tay luôn có chừng mực, y biết rõ ma khí trên người mình có uy lực kinh khủng cỡ nào, nên khi sử dụng cũng không cần phải tàn nhẫn như lúc quyết chiến với bốn tán tiên. Song giờ đây vì song tu với Tạ Chinh Hồng nên Văn Xuân Tương khống chế ma khí tốt hơn trước kia không ít, có thể giữ tâm trí mình thanh tỉnh, không đến mức bị ma khí khống chế.

Bởi vậy, khi Văn Xuân Tương hoàn toàn không nương tay, thực sự phóng ra ma khí của mình, đừng nói là một Lục Nhâm thành nho nhỏ, mà toàn bộ Tiểu Ma giới cũng bắt đầu rung chuyển.

“……Vốn tưởng ma khí ngút trời mấy ngày trước đã là khó lường rồi, không ngờ Ma Hoàng dùng toàn lực còn kinh thế hãi tục như vậy?” Có mấy thành chủ may mắn đào thoát, không dám nhìn nhiều, đều lũ lượt vận thân pháp trốn xa. Cách cả mấy ngàn dặm mà vẫn cảm nhận được áp lực và uy thế đập vào mặt.

Nếu không phải Tiểu Ma giới địa hình đặc biệt, tài nguyên dồi dào mà đổi thành một tiểu thế giới, e rằng giờ phút này đã đứng trên bờ vực hủy diệt rồi.

Kẻ có thể huyết tế thế giới, không chỉ có mỗi mình Quý Hiết!

Tạ Chinh Hồng ở bên kia, tay làm thủ thế giống của Văn Xuân Tương.

Đây là Như Lai thần chưởng mà tiền bối từng dạy hắn.

“Đi!”

Ngón tay dựng thẳng của Văn Xuân Tương hạ xuống, hư ảnh màu vàng trên đỉnh hóa thành một bàn tay khổng lồ chói lóa, chấn thiên động địa, chỉ một bàn tay mà có thể bao phủ cả tòa Lục Nhâm thành, đưa mắt nhìn từ xa, chỉ thấy một màn kim quang chói mắt bao trùm lấy Lục Nhâm thành, cách xa thêm chút thôi liền không thấy rõ bộ dáng chân thật của bàn tay kia!

Hình Khai Sướng chỉ cảm thấy trên đầu truyền đến vô vàn khí tức khiến hắn khó chịu, ngẩng đầu lên nhìn, mắt đau muốn nứt, sắp không duy trì nổi hình người nữa.

“Văn Xuân Tương, mau dừng tay!”

Hình Khai Sướng liên tiếp tung ra vài chiêu pháp thuật thần thông hòng ngăn lại bàn tay khổng lồ này, nhưng những phép thần thông đó gặp phải bàn tay chói lóa thì lại như trâu đất xuống biển, kiến càng lay cây, chẳng mảy may gây được ảnh hưởng gì, mà ngược lại, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mình như vị lửa thiêu, thống khổ khiến hắn thiếu điều kêu rên la hét.

“A Di Đà Phật.” Tạ Chinh Hồng thu chưởng, ngừng lại Như Lai thần chưởng còn chưa dử dụng của mình.

Có tiền bối ở phía trước rồi, hắn cần gì phải ra tay nữa?

Mà, có lẽ tiền bối muốn tự mình đánh bại Hình Khai Sướng hơn.

Mặc dù có một ít ký ức của Tống Thanh, nhưng đối với người “Sư đệ” này, Tạ Chinh Hồng kỳ thực chẳng có bao nhiêu ấn tượng.

Ký ức mà hắn “thấy” được đều vụn vỡ, chỉ có từng quyển kinh Phật và từng chậu hoa mẫu đơn.

Với Tống Thanh, thế giới của hắn chỉ có hai thứ, một thứ là Phật đạo của hắn, một thứ là tiểu mẫu đơn của hắn.

Đơn giản, đơn điệu nhưng lại phong phú vô cùng.

“Như Lai thần chưởng thức thứ tư, Phật Vấn Già Lam.” Văn Xuân Tương thu tay, lẳng lặng nhìn bàn tay vàng khổng lồ từ từ đè xuống Hình Khai Sướng, trên mặt chẳng có bất kỳ cảm xúc gì, “Phật Vấn Già Lam chuyên khắc Quỷ tu. Mặc dù ngươi không phải Quỷ tu, nhưng cũng chẳng khác là mấy.”

“Văn Xuân Tương, ngươi chớ đắc ý…..” Hình Khai Sướng bị Phật Vấn Già Lam áp bách, một phần cơ thể đã khôi phục thành xương khô, nửa kia lại vẫn là dáng vẻ thiếu niên, “Văn Xuân Tương, ngươi tưởng ngươi sẽ qua được Thiên kiếp sao? Ha ha, chúng ta đều không nên sống sót tới hậu thế, ta chẳng qua chỉ đi trước một bước mà thôi.”

“Văn Xuân Tương, ta chờ ngươi ở địa ngục!”

Không biết Hình Khai Sướng nghĩ tới cái gì mà bỗng cười ha ha, từ bỏ phản kháng, mặc cho bàn tay khổng lồ đánh về phía mình.



Trận chiến lần này, hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi.

Không thành công, thì thành nhân.

Văn Xuân Tương muốn sống yên ổn, muốn qua Thiên kiếp ư, không có khả năng đâu!

Khoảnh khắc bị ánh sáng mênh mang nuốt chửng, Hình Khai Sướng chợt nhớ tới lúc nhỏ, mình và sư huynh cùng sống thanh thản bên nhau. Hắn mỗi ngày đều phiền não nghĩ xem làm sao mới vào được nội môn, sư huynh thì ngày nào cũng đều đổi cách trấn an hắn.

Nếu năm ấy hắn không rời đi, cho dù có đóa hắc mẫu đơn như Văn Xuân Tương ở đó, có lẽ hắn vẫn có thể sống rất tốt.

Nhưng chuyện đã qua chẳng thể nào làm lại.

“Sư đệ, đệ quá cố chấp. Chúng ta có thể vào nội môn hay không thì có gì quan trọng đâu chứ?” Tống Thanh tưới nước cho mẫu đơn trong chậu, quay đầu khuyên nhủ.

“Sư huynh, nếu không thể vào được nội môn thì chúng ta có thể chết bất cứ lúc nào.” Hình Khai Sướng ngẩng đầu phản bác, “Giống như cây mẫu đơn mà chúng ta nhặt được vậy, chỉ có thể ở trên mặt đất bị người ta giẫm đạp, sống hay chết đều dựa vào vận số. Nhưng mà sư huynh, nếu có một ngày, chúng ta rơi vào tình cảnh còn tồi tệ hơn cây mẫu đơn này, ai sẽ nhặt chúng ta về đây?”

Hình Khai Sướng bị nuốt trọn vào trong kim quang, kể cả những bộ xương hắn mang đến cũng đều biến mất sạch sẽ.

Trên bầu trời rơi xuống một chuỗi phật châu, được một bàn tay đỡ được, nắm vào trong lòng bàn tay.

“Ngươi có thể đợi, nhưng ta thì không chắc sẽ đến đâu.” Văn Xuân Tương phủi phủi tay áo, đeo phật châu lên tay. Sắc mặt y dù hơi tái, nhưng kết hợp với thần tình của y giờ phút này lại càng tăng thêm sức mạnh.

Hình Khai Sướng chẳng qua chỉ là tên hề nhảy nhót giở trò quỷ sau lưng, nhân vật phiền toái thực sự vẫn còn đang ở trong Tiểu Ma cung!

Văn Xuân Tương ngẩng đầu, Tiểu Ma cung lơ lửng trên trời không biết đã biến mất từ bao giờ.

Lúc ấy y cũng ở trong Tiểu Ma cung, vậy mà lại chẳng phát hiện ra chút bất thường nào.

Tu vi của Quý Hiết rốt cuộc cao đến mức nào, y căn bản không tưởng tượng nổi.

“Tiền bối!” Tạ Chinh Hồng gọi.

Văn Xuân Tương thong thả quay đầu lại, nhìn Tạ Chinh Hồng, sắc mặt trở nên hơi lạ.

“Tiền bối, ngài làm sao vậy?” Tạ Chinh Hồng tiến lên một bước.

“Đừng tới đây.” Văn Xuân Tương vươn tay, ngăn cản bước chân đang định tiến lên của Tạ Chinh Hồng.

“Ngươi đừng gọi ta như thế.”

“Không gọi ngươi như thế?” Tạ Chinh Hồng nghiêng đầu khẽ cười, “Vậy thì gọi là tiểu mẫu đơn sao?”

Mặt Văn Xuân Tương tức khắc trắng bệch.

“Tiền……”

Không đợi Tạ Chinh Hồng nói thêm câu gì, Văn Xuân Tương đã hóa thành một vệt sáng xanh, tức tốc bay khỏi thế giới này, biến mất vô tung vô ảnh.

“…..”

Tạ Chinh Hồng thu lại bàn tay vươn ra, mặt tỏ vẻ quả nhiên là thế.

Đây chính là nguyên nhân hắn rề rà không muốn nói chân tướng cho tiền bối.

Văn Xuân Tương trông thì thông minh song thực tế lại hồ đồ. Thế nhưng lúc nên hồ đồ, y lại khôn khéo đến đáng ghét.

Văn Xuân Tương không biết phải đối mặt với Tạ Chinh Hồng như thế nào.

Y không biết đây rốt cuộc là tiểu hòa thượng của y, hay y là tiểu mẫu đơn của hắn.

Quan hệ vốn đang tốt đẹp, bỗng dưng lại lòi ra nhân tố bất thường như vậy, khiến tâm trí vừa tràn ngập chiến ý của Văn Xuân Tương lập tức thanh tỉnh lại, dù giội vào mặt hơn mười chậu nước lạnh thì vẫn thế thôi.

Y tạm thời không muốn gặp tiểu hòa thượng.

Y phải cẩn thận ngẫm lại đã.

Văn Xuân Tương bỏ chạy.

Bỏ chạy cực nhanh.

Không phải Tạ Chinh Hồng chưa từng định dùng khế ước để liên hệ với Văn Xuân Tương, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định đó. Nếu bản thân tiền bối không muốn hiểu thì dù hắn có nói thế nào cũng vô dụng. Không chỉ riêng tiền bối, chính Tạ Chinh Hồng hiện tại cũng thấy dở khóc dở cười.

Tạ Chinh Hồng nhìn Liên Hoa ấn trên tay mình, vẫn là chín mươi tám.

Ở niên đại của Tống Thanh, số cánh của Liên Hoa ấn là tám mươi.

Mỗi một kiếp luân hồi, lại tăng thêm một cánh.

Trước khi Liên Hoa ấn hoàn chỉnh, hắn cần phải tìm lại thứ mình đã mất thì mới ghép lại toàn vẹn được.

Năm ấy Tống Thanh tọa hóa nhanh như vậy, ngoại trừ nguyên nhân do Văn Xuân Tương thì còn là vì đồ của hắn vẫn chưa tìm hết.

Tạ Chinh Hồng thở dài một hơi, cuối cùng cũng biến mất khỏi nơi này.

Giờ hắn nên quay về Tà Dương đại thế giới, chờ tiền bối trở lại vậy.

Sau khi Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng cùng rời khỏi Tiểu Ma Giới, Tiểu Ma cung lại lần nữa xuất hiện, một nữ tử áo trắng từ trong đi ra.

“Cuối cùng cũng đi rồi.” Nữ tử áo trắng lau mồ hôi trên trán, nhìn Lục Nhâm thành bị phá tan hoang, muốn khóc mà khóc không được.

Đám thủ hạ bọn họ đều bị kiếm linh của Trảm Thương Sinh nhốt trong Tiểu Ma cung, không thể truyền tin cũng không thể đi ra được. Bây giờ Trảm Thương Sinh đã ăn no, địch nhân cũng đi rồi, cấm chế của Tiểu Ma cung liền được giải trừ, thả bọn họ ra đi thu dọn cục diện hỗn loạn.

Nữ tử áo trắng thực muốn đổ lệ tròng vì cuộc sống tới đây của mình.

Nàng lấy ra một tấm lệnh bài, tập hợp lại những người nguyện trung thành với Ma Hoàng, nên thưởng thì thưởng, nên phạt thì phạt.

“Cảnh Dĩ Phong, giờ Hình Khai Sướng đã chết, thủ hạ của hắn đã giải quyết hết chưa?”

“Đã giải quyết cả rồi ạ.”

Cảnh Dĩ Phong cúi đầu với nữ tử áo trắng, mặt mang nụ cười tươi, “Tính cả tài nguyên mà Hình Khai Sướng tích cóp, đều đã phân loại mang về hết rồi.”

“Làm tốt lắm.” Nữ tử áo trắng gật đầu, “Cửu Châu Ma Hoàng quả nhiên không thể xem thường, còn cả Tạ Chinh Hồng kia nữa, haiz, cũng không biết sau này thế giới bên ngoài sẽ náo nhiệt cỡ nào. Hiện tại Ma Hoàng bế quan chưa ra, trước khi nhận được thông tri, ngươi có thể đi xung quanh du ngoạn, không cần ở lại trong Tiểu Ma Giới nữa.”

“Đa tạ tôn giả.”

Văn Xuân Tương không biết mình đã bay bao lâu, cũng chẳng biết mình bay đến nơi nào.

Đến khi y rốt cuộc chỉnh lý lại mớ suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu, y đã ngồi trong một quán rượu nhỏ, biến thành bộ dáng phàm nhân yên vị hồi lâu.

Văn Xuân Tương xác định vị trí của mình, có chút dở khóc dở cười.

Có lẽ bản thân y rất ỷ lại vào nơi này, hoặc cũng có lẽ chỉ nơi đây mới có thể khiến y an lòng.

Vạn năm trước, đây từng là nơi y và lão hòa thượng gặp nhau.

Thời gian chảy trôi, phàm nhân nơi này dù là trang phục hay văn hóa, đều đã hoàn toàn thay đổi.

Chốn cũ về lại, song chẳng tìm được điểm tương đồng nào với trong trí nhớ, quả thực là một chuyện bi ai.

Song đối với tu sĩ mà nói, chuyện như thế lại rất đỗi bình thường.

Văn Xuân Tương một hơi uống cạn sạch chén trà trong tay.

“Tiểu nhị, có rượu không?” Văn Xuân Tương cảm nhận hương vị, vẫn không quen với trà kiểu này lắm.

Còn chẳng bằng nước mưa trên trời rơi xuống nữa!



“Có có có, khách quan muốn rượu loại nào ạ?” Tiểu nhị niềm nở tiến lên, cúi đầu khom lưng nói.

Tiểu nhị làm ở đây đã lâu, cũng coi như kiến thức rộng rãi.

Nhưng hắn chưa từng thấy bất cứ khách nhân nào có được khí chất của vị khách trước mắt này.

Thật giống như thể bọn họ là người của hai thế giới vậy.

Đây hẳn là vị đại quan quý nhân nào đó đi du lịch!

Tiểu nhị ngĩ như thế.

Bởi vậy, khi tiếp đón Văn Xuân Tương, biểu hiện của hắn đặc biệt nhiệt tình.

“Cứ tùy tiện sao cũng được.” Văn Xuân Tương nói chẳng buồn để ý, dù sao đối với y mà nói, rượu ở thế gian cũng chẳng có gì khác nhau.

“Vâng, vâng.” Tiểu nhị biết đối phương tuy nói vậy nhưng mình không thể tùy tiện qua loa được, bèn lần lượt bày ra rượu tốt trong quán mỗi loại một bình, đi qua đi lại mấy chuyến mới mang xong.

“Thế này được rồi.” Văn Xuân Tương ném cho hắn một thỏi bạc, tiểu nhị mừng rỡ nhận lấy.

Ngoại trừ tiền rượu, phần còn lại gần bằng tiền công nửa năm của hắn rồi!

Văn Xuân Tương bắt đầu uống rượu.

Mùi vị rất tệ.

So sánh với rượu mà tiểu hòa thượng từng đưa cho y, quả đúng là một trời một vực.

Khoan đã, sao y lại nghĩ đến tiểu hòa thượng thế này?

Văn Xuân Tương đỡ trán, cảm giác mình sắp hết thuốc chữa rồi.

Y như thể phân thân thành hai người, bên nào cũng cho là mình đúng, cãi nhau quyết liệt.

Văn Xuân Tương màu đen bên này chửi ầm lên: “Tiểu hòa thượng giấu giếm không nói, chính là cố ý, chính là đùa bỡn ngươi!”

Văn Xuân Tương màu trắng hai mắt đẫm lệ: “Nhưng mà đó là tiểu hòa thượng do bổn tọa tự tay dạy dỗ.”

Văn Xuân Tương màu đen nói, “Tiểu hòa thượng cái gì, đó là Tống Thanh, là Tống Thanh! Tên khốn Tống Thanh ấy lúc trước lừa ngươi phi thăng, bây giờ luân hồi thành tiểu hòa thượng lại vẫn lừa ngươi tiếp. Ngụy trang trước mặt ngươi, khiến ngươi chẳng hay biết gì nhiều năm như vậy, ngươi cô đơn nhiều năm như vậy, ngươi không hận chút nào sao? Thời điểm ngươi thương tâm hối hận thì người ta đang thong dong chuyển thế tu hành. Nếu không có Hình Khai Sướng thì tiểu hòa thượng của ngươi còn định gạt ngươi bao lâu?”

Văn Xuân Tương màu trắng hai mắt đẫm lệ: “Nhưng mà đó là tiểu hòa thượng do chính bổn tọa chọn.”

Văn Xuân Tương màu đen tức giận mắng: “Xí, ngươi bị mụ đầu rồi. Sa vào đó gần vạn năm rồi còn chưa đủ hay sao mà vẫn muốn tiếp tục hãm sâu vào cái động không đáy này!”

Văn Xuân Tương màu trắng hai mắt đẫm lệ: “Nhưng mà bọn ta còn song tu nữa.”

Văn Xuân Tương màu đen bỏ mình, ngã xuống đất không dậy nổi.

Sắc mặt Văn Xuân Tương hết xanh lại trắng, hết trắng lại đỏ, y hệt như cái bảng pha màu, rất chi là đặc sắc.

Y vẫn không vượt qua được ranh giới trong lòng.

Y không thể nào gộp tiểu hòa thượng và Tống Thanh làm cùng một người.

Y có lẽ từng ái mộ Tống Thanh, xem hắn là người bạn, người huynh trưởng duy nhất trong đời, thậm chí là người mà y sùng bái. Nhưng cảm giác của y đối với tiểu hòa thượng không giống như thế. Y tận mắt chứng kiến tiểu hòa thượng từng bước trưởng thành đến hiện tại, khi tiểu hòa thượng không nói y biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, y cũng rất thích nghe tiểu hòa thượng nhẹ nhàng gọi mình một tiếng “Tiền bối”.

Y tưởng mình là trâu già gặm cỏ non, lại không biết rằng, mình mới là cọng cỏ non bị ăn kia!

Đáng cười cỡ nào?

Quanh đi quẩn lại, thì ra người ở bên y lại vẫn là người từ nhiều năm về trước.

Nghĩ thế, Văn Xuân Tương lại uống mấy hớp rượu.

Người muốn uống say thì dù ngàn chén không say, cũng có thể say đến bất tỉnh nhân sự.

Trong người Văn Xuân Tương mang theo không ít tiền, đủ cho y ở đây uống rượu suốt mấy chục năm.

Sự ân cần ban đầu của tiểu nhị về sau cũng biến thành lo lắng, thời thời khắc khắc sợ vị khách nhân này sẽ say chết trong quán rượu của bọn họ.

“Này, ngươi nghe nói gì chưa? Mấy hôm trước, bệ hạ dẫn theo các hoàng tử đi săn, kết quả tìm được một tấm bia đá lâu năm, chữ viết bên trên mơ hồ không rõ, hình như là từ hơn vạn năm trước cơ đấy!”

“Hả! Xưa như vậy ư?”

“Ai mà biết được? Bệ hạ đích thân đi cầu tiên sư, muốn giải nội dung trên tấm bia kia. Tiên môn của tiên sư có lịch sử mấy ngàn năm, không chừng có thể giải được nội dung của tấm bia ấy.”

“Hê hê, ta nghe nói đây là trời ban điềm lành? Lúc đó bệ hạ suýt nữa bị mãnh hổ cắn, không ngờ lại nổi sét giữa trời quang, đánh chết con hổ kia, mặt đất nứt ra một hố sâu, bên trong hố chính là tấm bia đó.”

“Ồ ồ, lợi hại thật!”

“Haiz, các ngươi chậm tiến quá đấy.” Lại có mấy người khách hào hứng tụ lại, “Tấm bia này, buổi sáng nay đã giải được rồi, mới dán bố cáo đấy, ở ngay đầu phố kia kìa!”

“Trên bố cáo viết gì?”

“Cũng chẳng có gì, tấm bia đó là từ một quốc gia gần vạn năm trước, bởi vì mấy năm liên tục mưa thuận gió hòa, cho nên khắc bia cảm tạ quốc sư của bọn họ.”

“Quốc sư của bọn họ còn có thể phù hộ mưa thuận gió hòa được sao?” Khách nhân trong quán rượu đều sửng sốt.

“Sao lại không thể?”

Văn Xuân Tương bị những người này làm ồn không ngủ được, đang định ngủ tiếp thì sâu bên trong dường như có một sức mạnh gào thét bảo y tỉnh dậy.

“Quốc sư gì cơ?”

“Hình như là hòa thượng, biết chữa bệnh, trong những năm ông ấy làm quốc sư, không xuất hiện bất cứ tai họa gì.”

“Ồ? Hòa thượng quốc sư kia tên là gì thế!”

“Không nhớ rõ nữa.”

“Sao lại không nhớ vậy chứ?”

“Ầy, để ta nhớ đã, để ta nhớ đã.” Khách nhân gõ gõ đầu mình, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, vui vẻ reo lên với người trong quán rượu, “Người đó tên Thần Tú, Thần Tú quốc sư!”

Tác giả có lời muốn nói:

Sau khi trúng 1 vạn điểm bạo kích “Tiểu hòa thượng = Tống Thanh”, Xuân Tương lại nghênh đón 10 vạn điểm bạo kích “Bọn họ = Lão hòa thượng”.

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

“Thật tốt quá, căn cốt này chính là mầm tốt tu luyện!” Một đạo nhân áo xanh tươi cười bế đứa bé vừa nhặt được ven đường, vui sướng đến độ râu cũng rung rinh, “Lũ lừa trọc Phật môn bắt nạt Đạo môn chúng ta ít người, ỷ hoàng đế tin Phật nên chèn ép Đạo môn ta đến bước này. Hôm nay Thái Thượng lão quân phù hộ, cuối cùng cũng có truyền nhân kế tục rồi.”

Phật Tử lên sáu tuổi, từ khi bắt đầu biết nhớ thì mỗi ngày đều phải học tập đủ loại đạo thuật.

Hoàng thất khi ấy tôn sùng Phật đạo, trắng trợn công kích Đạo môn. Ngay cả yêu tinh ở nông thôn sơn dã cũng biết đường tránh hòa thượng mà đi, còn đạo sĩ ấy à, đa phần toàn là loại bịp bợm.

Đạo nhân thu dưỡng Phật Tử chính là truyền nhân đích hệ của một chi Thanh Dương đạo quan, đồng thời cũng là chưởng môn đương nhiệm. Đạo pháp của ông cao thâm, một lòng xem chấn hưng Đạo môn là nghĩa vụ của mình, cũng không phải không có người muốn bái sư học nghệ, song ông luôn chướng mắt căn cốt của đám phàm phu tục tử kia. Vất vả lắm mới nhặt được một đứa bé căn cốt bất phàm như vậy, đương nhiên là dốc lòng dạy dỗ, hi vọng nó sẽ trấn hưng lại uy danh của Đạo môn.

Thời điểm Phật Tử bảy tuổi, gặp được một con ngư tinh đáng thương, lén lút thả nó đi, không dám nói với sư phụ.

Năm tám tuổi, lại nhặt được một con lang yêu, cảm thấy đối phương là người tốt nên vụng trộm thả đi.

Sau đó nhân lúc sư phụ không chú ý, lại thả một ít yêu tinh bị ông đả thương đi.

Sư phụ của Phật Tử thì lại cảm thấy nơi ở của mình càng ngày càng ít yêu khí, chắc hẳn là vì lũ yêu tinh kia sợ mình nên tránh còn chẳng kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook