Chương 111
Thanh Khâu Thiên Dạ
07/02/2022
Chương 112:
Sư Vô Cữu vừa mới cảm thấy mình may mắn bởi vì đụng được Ngự Phong không quá mạnh trong số các đại năng thần tu. Kết quả chỉ trong nháy mắt, hắn đã gặp phải Yêu Hoàng Ngọc Sương hắn không muốn gặp nhất, hơn nữa còn bị nhìn thấy dáng vẻ thật.
Bây giờ không còn cái gì có thể bết bát hơn bây giờ.
"Nếu ta nói ta cũng không biết, chỉ là vừa hay trông rất giống Thánh Yêu Hoàng, ngươi có tin không?" Sư Vô Cữu trầm mặc hồi lâu, đưa ra một đáp án như thế.
Lần này đến phiên Ngọc Sương trầm mặc.
Haizz, nhìn dáng vẻ của hắn, chắc là không tin.
Sư Vô Cữu cảm thấy rất bất đắc dĩ, bởi vì nếu đổi thành người khác nghe thấy đáp án này chỉ sợ cũng không thèm tin. Có lúc, lời nói thật còn hoang đường hơn so với lời nói dối.
"Các hạ không muốn nói, ta cũng không làm khó." Hai mắt Ngọc Sương nhìn chòng chọc vào Sư Vô Cữu, hoàn toàn không nỡ rời đi.
Năm đó hắn nhận đại ân của Thánh Yêu Hoàng bệ hạ sâu sắc, thế nhưng đáng tiếc khi đó còn chưa hiểu chuyện thì bệ hạ đã chết. Mỗi khi nhớ tới, đều khiến Ngọc Sương hối hận. Bây giờ nhìn thấy Sư Vô Cữu, dù biết rõ đối phương không phải Thánh Yêu Hoàng bệ hạ, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được sinh ra một tia mong đợi.
"Ngươi cứ xem như ta không muốn nói đi." Sư Vô Cữu hơi suy nghĩ, không định làm khó Ngọc Sương, "Ngươi còn có chuyện gì không? Nếu chỉ muốn hỏi ta vấn đề này thì ta không trả lời ngươi được."
"Các ngươi thật sự lấy được đại đạo thánh binh từ bên trong thôn?" Ngọc Sương tạm bỏ qua nghi ngờ, tiếp tục hỏi vấn đề của mình.
Lại là một vấn đề khó trả lời nữa.
"Trận pháp trên người ngươi cũng phát ra ánh sáng như Ngự Phong." Chu Trường Dung cắt ngang bầu không khí trầm mặc, cũng đưa ra vấn đề của mình.
"Ngươi nói Trận Tiểu Phù Đồ trên người ta?" Ngọc Sương giơ tay phủi ống tay áo một cái, bình tĩnh nói, "Ngoại trừ hai người các ngươi, ai cũng có trận pháp."
Nói xong, Ngọc Sương còn tốt bụng giới thiệu tác dụng của Trận Tiểu Phù Đồ.
"Nghe đâu khi Trận Tiểu Phù Đồ đến gần đại đạo thánh binh thì sẽ phát ra ánh sáng." Ngọc Sương hơi thở dài, "Dù hai người các ngươi muốn phủ nhận cũng không thể phủ nhận."
Lòng Sư Vô Cữu chậm rãi chìm xuống dưới.
Lần này, dù Chu Trường Dung giao ngọc ngói ra cũng hết tác dụng rồi. Bởi vì ngọc ngói không phải đại đạo thánh binh, đại đạo thánh binh chân chính là Sổ Sinh Tử.
Vốn bọn họ cho rằng có thể phá hoại biện pháp các đại năng dùng để tìm kiếm đại đạo thánh binh từ giữa, nhưng hôm nay ai ai cũng có trận pháp, bọn họ phải phá hoại thế nào?
Có thể trấn áp số lượng tử khí khủng bố trên người Chu Trường là nhờ vào cả Sổ Sinh Tử. Một khi Sổ Sinh Tử bị lấy ra, bản thân Chu Trường Dung hoàn toàn không có đủ tiên nguyên để chống lại tử khí bên trong cơ thể, khi đó sợ là chỉ có cái chết mà thôi.
"Các ngươi giao đại đạo thánh binh ra thì có thể sống sót." Ngọc Sương thật sự không muốn Sư Vô Cữu có vẻ ngoài của Thánh Yêu Hoàng Đại Đế phải chết vì đại đạo thánh binh.
Từ cổ chí kim, thần ma phải chết chỉ bởi vì đại đạo thánh binh có nhiều lắm. Thêm một Sư Vô Cữu cũng chẳng đáng kể bao nhiêu.
Dù Ngọc Sương trời sinh nhạt nhẽo thất tình lục dục, nhưng khi đối mặt với đại đạo thánh cũng sẽ nổi lên lòng tham.
Đó lí lý tưởng của chúng sinh tu đạo, nếu như không có kiên trì thì sao bọn họ có thể vượt qua những năm thánh tu chân dài đằng đẵng?
"Bọn ta không thể đưa cho ngươi." Thái độ Sư Vô Cữu lần này vô cùng kiên định.
Nếu chỉ là đại đạo thánh binh, có lẽ hắn sẽ khuyên Chu Trường Dung giao ra, đồ là vật chết, mà người là sống. Thế nhưng bây giờ đại đạo thánh binh có quan hệ trực tiếp đến sự sống của Chu Trường Dung, như vậy tuyệt đối không thể giao ra.
"Các ngươi đối mặt không chỉ có ta, ta có thể phát hiện ra các ngươi thì các thần ma khác cũng có thể!" Ánh mắt Ngọc Sương nhìn Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung thất vọng không thôi. Bọn họ căn bản không hiểu, đại đạo thánh binh không phải món đồ mà bọn họ có thể tùy ý khống chế, nó không giống với các thiên tài địa bảo khác.
"Nếu bọn ta dám lấy, tất nhiên biết rõ đại đạo thánh binh là vật gì cũng biết nó có ích lợi gì." Chu Trường Dung chủ động che chắn ở trước mặt Sư Vô Cữu nói, "Yêu Hoàng đừng nhiều lời."
Sư Vô Cữu tức giận ở sau lưng bóp Chu Trường Dung một cái.
Tu vi ngươi thấp như vậy còn khoe cái gì, để tầm mắt của những người khác đặt trên người hắn là được rồi mà.
Hai người Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung cùng lúc xuất hiện, tuyệt đại đa số mọi người đều sẽ cho rằng đại đạo thánh binh ở trên người Sư Vô Cữu, bởi vì Sư Vô Cữu mạnh hơn. Lúc đó, có lẽ Chu Trường Dung sẽ có hội cơ hội chạy trốn.
Mặc kệ Sư Vô Cữu bóp thế nào, Chu Trường Dung cũng không định tránh ra, "Yêu Hoàng bệ hạ, yêu tộc cần gì phải nhúng tay vào việc phân tranh đại đạo thánh binh này chứ? Yêu tộc chỉ cần ở trong tầng trời Tiêu Dao thì sẽ không có ai đến gây náo động."
"Đúng là ta không muốn, nhưng đại đạo thánh binh tuyệt đối không thể rơi vào tay nhân tộc hay ma tộc." Lúc Ngọc Sương đối diện với Chu Trường Dung thì lại không khách khí như khi đối diện với Sư Vô Cữu.
Mà Chu Trường Dung cũng không quan tâm đến những thứ đó.
"Bọn ta bảo đảm sẽ không giao đại đạo thánh binh cho nhân tộc hoặc ma tộc. Nếu ta và Sư Vô Cữu có thể bình yên rời đi, ngàn năm thậm chí vạn năm, bọn ta sẽ không xuất hiện, đồng thời bảo đảm vĩnh viễn không đối địch với yêu tộc."
"Ha, bình yên rời đi? Các ngươi tưởng mình có bản lĩnh cỡ đó à?" Đã nói rõ hết lời mà hai người này từ đầu đến cuối vẫn không chịu thay đổi suy nghĩ của mình.
Trong Lòng Ngọc Sương hoàn toàn thất vọng về bọn họ.
"Các ngươi không giao ra thì ta chỉ có thể tự mình cầm đi." Ngọc Sương trầm tư, vẫn quyết định, "Ta có thể mang đại đạo thánh binh đi phong ấn, không để ai tìm ra nó, như vậy mới là tốt nhất cho yêu tộc!"
Hắn có thể nể tình Sư Vô Cữu có vẻ ngoài giống như Thánh Yêu Hoàng Đại mà buông tha cho họ, nhưng là Yêu Hoàng của yêu tộc, hắn càng phải thay Thánh Yêu Hoàng bệ hạ gánh vác trách nhiệm yêu tộc.
Dù ai ai có được đại đạo thánh binh cũng sẽ là bất lợi với yêu tộc.
Hắn ra tay thì còn có thể bảo vệ tính mạng của hai người này, thế nhưng đổi thành các khác đại năng thì chưa chắc có thể.
Nếu bọn họ nói muốn bình yên rời đi, vậy phải nhìn xem xem họ có thể bình yên rời đi dưới tay hắn trước tiên hay không đã!
Ngọc Sương tấn công mạnh mẽ hơn thần tu Ngự Phong nhiều.
Hắn chỉ nhẹ nhàng nâng tay, Chu Trường Dung đã có thể cảm giác được một luồng khí thế mạnh mẽ tràn ngập khắp không gian bốn phía, ngay cả tử khí trong cơ thể hắn cũng hơi rục rà rục rịch.
Rất khác so với nguồn sinh cơ bàng bạc bên trong cơ thể Sư Vô Cữu, Ngọc Sương là linh ngọc hoá hình, trong cơ thể hắn ẩn chứa tiên linh khí tinh khiết nhất, là thứ mà mỗi một tiên tu đều luôn mơ ước.
Mà Ngọc Sương tu luyện nhiều năm, đã có thể tự do khống chế sức mạnh của mình từ lâu, đồng thời biết phải làm sao mới có thể phát huy sức mạnh của mình đến trình độ cao nhất.
Mà sức mạnh mạnh mẽ thuần túy, thường sẽ là thứ mà tử khí bên trong cơ thể Chu Trường Dung thích cắn nuốt nhất. Cộng thêm lúc trước Chu Trường Dung liên tục lợi dụng tử khí trong cơ thể để chạy trốn bên trong cảnh giới hư không đã tạo thành tình trạng động một cái là nổ.
Sư Vô Cữu biết rất rõ Chu Trường Dung, hầu như chỉ trong nháy mắt hắn đã cảm nhận được biến hóa bên trong thân thể Chu Trường Dung.
Từ sau khi Chu Trường Dung phi thăng thành tiên, hắn rất ít bị tử khí hành hạ.
Mà bây giờ, nhờ Ngọc Sương mà Chu Trường Dung lại được một lần nữa cảm nhận loại đau đớn quen thuộc đó.
Nỗi khổ tử khí lan tràn khắp gân mạch toàn thân, đối với hắn mà nói đã từng như chuyện cơm bữa.
Thật đã rất lâu.
"Ngươi thật sự muốn đối địch với bọn ta?" Sư Vô Cữu kéo Chu Trường Dung ra phía sau, lặng lẽ chuyển sinh khí của mình vào cơ thể Chu Trường Dung, ánh mắt nhìn Ngọc Sương mang một tia phẫn nộ.
Vất vả lắm nhóc lừa đảo mới có thể sống như người bình thường, hắn tuyệt đối không cho phép bất kì người nào đến phá hoại!
"Không phải ta đối địch với các ngươi, mà là các ngươi muốn đối địch với toàn bộ cửu thiên thập giới!" Ngọc Sương bình tĩnh trả lời, "Đề nghị của ta luôn có hiệu lực, là do các ngươi không chịu nghe lọt!"
"Đạo bất đồng bất tương vi mưu, xem ra chúng ta chỉ có thể so tài xem thực hư." Sư Vô Cữu cười lạnh một tiếng, "Cũng được, lần trước bản tọa vội vã trở về, không đánh với ngươi một trận được, bây giờ bổ sung lại cuộc chiến trước đó cũng không tồi."
[Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được.]
Sư Vô Cữu vừa nói chuyện với Ngọc Sương vừa lặng lẽ dùng thần thức truyền âm cho Chu Trường Dung, "Ngươi còn không chạy mau? Thừa dịp ta ngăn cản hắn, chạy càng xa càng tốt. Khi đó ta lại tìm cơ hội hội hợp với ngươi."
Sư Vô Cữu đã quyết định chủ ý muốn hấp dẫn hỏa lực thay Chu Trường Dung.
Tuy ai ai cũng có Trận Tiểu Phù Đồ nhưng không phải sẽ luôn có tác dụng, nếu được vậy, hẳn các đại năng đã men theo ánh sáng trận pháp tới đây từ lâu.
Có thể thấy, Trận Tiểu Phù Đồ chỉ khi ở trong một khoảng cách nhất định mới có thể phát huy tác dụng.
Chỉ cần Chu Trường Dung chạy đủ xa, rời khỏi phạm vi của Trận Tiểu Phù Đồ, như vậy những người khác sẽ không tìm ra hắn.
Về phần mình? Nực cười, với bản lĩnh của hắn, dù không thể cùng lúc đánh thắng nhiều người nhưng mà muốn tìm cơ hội chạy trốn cũng không khó.
Không có Chu Trường Dung cản trở, chắc chắn hắn có thể chạy thoát.
Sư Vô Cữu tính toán mưu đồ đến tỉ mỉ, mà bất đắc dĩ là Chu Trường Dung không chịu làm theo.
"Sư Vô Cữu, dù một mình ta chạy thì có thể chạy được bao xa?" Chu Trường Dung trả lời rồi không nhúc nhích đứng tại chỗ.
Thiếu chút nữa Sư Vô Cữu bị làm cho tức chết.
Nhóc lừa đảo xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ bị đoạt xác? Trước đây Chu Trường Dung nào có dông dài do dự nhiều như vậy?
Hiện tại đang là thời điểm quan trọng thì sao có thể đứt dây?
"Ngươi còn không đi? Không đi nữa là ta tức đó!" Sư Vô Cữu quên cả dùng thần thức truyền âm, rống thẳng vào mặt Chu Trường Dung.
Chu Trường Dung cười trấn an Sư Vô Cữu, nhưng không chịu rời đi.
"Xem ra ý tốt của các hạ, hắn không hiểu được." Ngọc Sương nhìn hai người tương tác ở trong mắt, đứng ở một bên nói, "Các ngươi không có lý trí như thế, dù lấy được đại đạo thánh binh cũng chết sớm."
Một tia do dự cuối cùng trong lòng Ngọc Sương đã hoàn toàn biến mất, "Vậy đừng trách ta không khách khí!"
Yêu tộc gốc gác thâm sâu, đó là điều mà mọi người trong cửu thiên thập giới đều biết. Mà họ cũng là bên giữ nhiều bí bảo thượng cổ nhất, ai bảo lúc trước yêu tộc một hơi xuất hiện vài thánh nhân làm chi?
"Kiếm đến —— "
Ngọc Sương khẽ gọi một tiếng, trong tay đột ngột xuất hiện một thanh kiếm gỗ dài bằng cánh tay.
Kiếm gỗ thoạt nhìn hơi cong, không được thẳng, so sánh với các pháp bảo khác mà nói thì vẻ ngoài của nó thật sự quá xấu, nhưng tự thân nó lại mang theo một luồng khí thế ghê người, phảng phất như chỉ cần nơi nào có nó ở thì những món linh kiếm khác đều sẽ vô cùng thua kém. Ngay lúc thanh kiếm xuất hiện, Chu Trường Dung phát hiện ra sắc mặt Sư Vô Cữu hơi thay đổi.
"Xem ra các hạ cũng biết thanh kiếm này." Ngọc Sương cầm cán kiếm, không nhanh không chậm nhìn về phía Sư Vô Cữu, hiển nhiên rất tự tin.
"Nghe đồn năm xưa Đông Hoàng Thái Nhất đã từng đi đến Cây Thế Giới lấy một cành cây khô, sau đó tế luyện 7749 ngày rồi rèn thành kiếm gỗ. Bởi vì khi gỡ cành xuống thì cành đã cong nên gọi tên là 'Bất Trực Kiếm'. Sau đó đổi qua các đời Yêu Hoàng, Bất Trực Kiếm được chọn làm tín vật truyền thừa cho Yêu Hoàng. Vật quan trọng như vậy, sao ta có thể không biết?"
▷ Đông Hoàng Thái Nhất
Đông Hoàng Thái Nhất là vị thần cao nhất trong thần thoại Sở, và nhiều người cũng nói rằng ông chính là một trong những người sáng lập ra Thiên đình. Ông sở hữu thứ vũ khí ma thuật đặc biệt mạnh mẽ trong tay – Chuông Đông Hoàng.
Thậm chí ở trong ký ức của hắn, Sư Hoàn Chân đã từng dùng qua thanh kiếm này.
Sư Hoàn Chân có thể để lại toàn bộ kho tàng cá nhân của mình cho Sư Vô Cữu, nhưng Bất Trực Kiếm là tín vật của Yêu Hoàng, hiển nhiên y phải để lại yêu tộc, đó trách nhiệm mà một Yêu Hoàng phải ý thức được.
Sư Vô Cữu biết rõ sự lợi hại của Bất Trực Kiếm.
Cây Thế Giới đã không còn tồn tại từ lâu, Bất Trực Kiếm gần như là một phần Cây Thế Giới hiếm hoi cuối cùng còn sót lại trong thiên địa. Nó gϊếŧ người gϊếŧ yêu gϊếŧ thần gϊếŧ phật, không có gì là nó không thể gϊếŧ được.
Năm xưa khi Đông Hoàng Thái Nhất vẫn chưa có được Chuông Đông Hoàng, thanh kiếm này đã đồng hành cùng ngài chinh chiến tứ phương. Chỉ là ngày sau bởi vì tiếng tăm của Chuông Đông Hoàng quá vang dội, mọi người mới quên mất còn có một thanh kiếm gỗ như thế tồn tại.
Ngọc Sương lấy Bất Trực Kiếm ra, thứ nhất là bởi vì cảm nhận được sự đáng sợ của Sư Vô Cữu, thứ hai cũng là muốn khuyên bảo Sư Vô Cữu từ bỏ.
Bất Trực Kiếm đại biểu cho yêu tộc, mặc kệ Sư Vô Cữu đến từ đâu, cuối cùng hắn vẫn là một phần tử của yêu tộc.
"Dù ngươi biết vẫn muốn đánh với ta?" Ngọc Sương hỏi lần thứ hai, "Nếu chúng ta đánh nhau, thế tất yếu sẽ làm cho người khác những chú ý. Khi đó, tình hình so với hiện tại còn tệ hơn nhiều."
"Không phải ngươi là linh ngọc thành tinh à? Sao ngươi nói nhiều thế, xém nữa ta tưởng ngươi là chim sẻ thành tinh đấy?" Sư Vô Cữu đã hơi mất kiên nhẫn, "Đúng là Bất Trực Kiếm rất lợi hại, nhưng mà cũng phải nhìn xem xem nó nằm trong tay ai."
Dứt lời, Sư Vô Cữu siết nắm đấm, trong nháy mắt hóa thành hàng ngàn, hàng vạn ảo ảnh, đảo mắt đã bao quanh Ngọc Sương thành từng tầng từng tầng.
Ngọc Sương xông lên, cầm Bất Trực Kiếm trong tay, vung tay, cùng chuyển động với vô số bóng mờ thuộc về Sư Vô Cữu.
"Khá thú vị." Ngọc Sương chỉ kiếm gỗ, ánh kiếm phá không gian vọt thẳng về một nơi nào đó, hiển nhiên đã chắc chắn nơi chân thân của Sư Vô Cữu tồn tại.
Ánh kiếm đã đi vào bên trong hư ảnh nọ nhưng lại không hề dừng lại, tiếp tục xông về phía trước, có thể thấy ở đó không phải Sư Vô Cữu. Mà một bên khác, tầng tầng phân thân liên tiếp kéo đến, cũng trong lúc đó, công kích từ bốn phương tám hướng đồng thời dồn tới.
Ngọc Sương cả kinh trong lòng nhưng Bất Trực Kiếm trong tay vẫn không hề dừng lại, phảng phất như có thể phá trời chém đất, quét sạch bốn phía, kiếm reo từng trận có khác nào cửu thiên sấm sét.
Kiếm thế như vậy, đã đủ để dùng ít địch nhiều.
Mà Sư Vô Cữu lại vô cùng trầm ổn, dưới kiếm thế vô cùng uy mãnh cũng không hề thua kém, ngược lại hắn gần như có thể tránh hết mọi đường kiếm, còn nhân cơ hội đó đánh Ngọc Sương mấy quyền. Mấy quyền đập vào người Ngọc Sương tựa như quần núi áp đầu.
Rốt cuộc Sư Vô Cữu từ đâu mà ra? Tại sao lại có được năng lực mạnh mẽ đến thế?
Hắn nhờ nào sức mạnh của Bất Trực Kiếm, chỉ cần dưới Chuẩn Thánh thì hắn gần như có thể cười nhạo quần hùng, nhưng Sư Vô Cữu lại như hoàn toàn không thể nhìn thấu, vĩnh viễn không biết cực hạn của hắn ở đâu?
Một người như vậy, thế nhưng thật sự không có một chút tiếng tăm nào?
Nếu trên người Sư Vô Cữu có lửa thuộc về phượng hoàng đích thực, hai mắt là màu đỏ đậm, chỉ sợ Ngọc Sương đã thật sự cho rằng Sư Vô Cữu chính là Thánh Yêu Hoàng Đại Đế.
Cheng!
Bất Trực Kiếm lần thứ hai chém đứt bóng mờ, đám bóng mờ kia tựa như bọt biển, chỉ vừa phá vụn đã lập tức phân hoá ra càng nhiều Sư Vô Cữu.
"Đã có rất nhiều người chạy về phía bên này rồi, ngươi còn không chịu đi?" Sư Vô Cữu vừa đối phó với Ngọc Sương vừa thúc giục Chu Trường Dung.
Chu Trường Dung trầm ngâm trong chốc lát, "Dù bây giờ ta muốn đi, sợ là cũng không đi nổi. Sư Vô Cữu, ngươi đi trước đi."
Vốn ban đầu Sư Vô Cữu chỉ định phân ra một vệt ý niệm trò chuyện với Chu Trường Dung, phần lớn tâm tư đều đặt trên trận đấu với Ngọc Sương. Kết quả nghe thấy Chu Trường Dung thẳng thừng cướp lời hắn muốn nói, bảo hắn đi trước đi, thiếu chút nữa tức phát cười.
"Là ngươi nói sai hay là ta nghe nhầm? Chu Trường Dung, ngươi nói ta đi trước? Nếu ta đi, chỉ sợ toàn thây ngươi cũng gánh không nổi!"
Chu Trường Dung nghiêm túc suy tư chốc lát, thuận theo lời Sư Vô Cữu nói gật gật đầu, "Sư Vô Cữu nói không sai, thật ra hai người chúng ta, phải có một ngày như thế."
Từ khi hắn có được Sổ Sinh Tử, từ khi gặp được Sư Vô Cữu, quả thật đã chú định hắn phải đối địch với cả cửu thiên thập giới, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Bây giờ, đã không thể lui được nữa rồi.
Bọn họ vốn là người đạp trên vách núi cheo leo.
"Ngươi thật sự không đi?" Sư Vô Cữu hỏi lại lần thứ hai.
"Không đi." Chu Trường Dung kiên định chứng minh thái độ của mình.
"Nếu ngươi không muốn đi, cũng chỉ có thể để ta giúp ngươi đi." Sư Vô Cữu mở bảo khố bên người mình, rút ra một cái sào tre.
[sào tre]
Sào tre kì dị kia màu trắng ngà, tương tự bạch ngọc, nhưng sắp xếp liên tiếp rõ ràng, mơ hồ mang theo chút xanh đậm.
"Khổ Trúc Hậu Thiên?" Ngọc Sương vừa phân tâm đã bị phân thân của Sư Vô Cữu đập thêm mấy phát, nhưng hắn lúc này lại không hề đặt lực chú ý lên người mình, trái lại ánh mắt sáng quắc nhìn Sư Vô Cữu.
"Đây là quà mừng thọ yêu tộc đã từng dâng tặng cho sinh nhật của Thánh Yêu Hoàng bệ hạ, tại sao ở trong tay ngươi?"
"Ngươi đi ——" Sư Vô Cữu xoay tay đẩy một cái, lúc này Khổ Trúc Hậu Thiên hóa thành một tia sáng trắng, bay thẳng đến chỗ Chu Trường Dung.
Chu Trường Dung muốn ngăn cản đã thấy Khổ Trúc Hậu Thiên vừa đến gần người hắn chớp mắt một cái lập tức hóa thành dây leo, cuốn cả người hắn lên, bay đi.
"Vô..."
Ngay cả tên của Sư Vô Cữu cũng chưa kịp nói ra khỏi miệng, toàn thân Chu Trường Dung như ánh sao biến mất không còn tăm tích.
Tốc độ nhanh đến mức dù dùng thần thức bên trong cảnh giới hư không cũng khó có thể bắt giữ kịp.
"Tại sao ngươi có Khổ Trúc?" Ngọc Sương nhìn thấy đồ vật của Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, tấn công càng thêm mãnh liệt.
Nơi ánh kiếm bay lượn tựa như sao băng rơi vào khoảng không.
"Vấn đề này, sau này trả lời cũng không muộn." Sư Vô Cữu phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn bản thân một cái, phát hiện ống tay áo của mình bị Bất Trực Kiếm cắt thành một lỗ hổng, không khỏi nhíu mày, nhìn Ngọc Sương, "Yêu Hoàng Ngọc Sương, quả nhiên lợi hại."
Sư Vô Cữu tiện tay đổi cho mình một bộ hồng bào rộng rãi, trên hồng bào thêu một con kim phượng trông rất sống động, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bay lượn khỏi quần áo mà ra.
"Chuyện này... Đó là quần áo của bệ hạ."
Nếu như Hậu Thiên Khổ Trúc chỉ là Sư Vô Cữu nhất thời đúng dịp lấy ra, thế nhưng quần áo Sư Vô Cữu mặc trên người, không thể dùng từ ngẫu nhiên để hình dung.
Sư Vô Cữu và Thánh Yêu Hoàng bệ hạ, chắc chắn có liên quan không ít.
Chẳng lẽ, thực sự là kiếp sau của bệ hạ?
Nhưng nếu là kiếp sau của bệ hạ, sao lại không biết đại đạo thánh binh có ảnh hưởng như thế nào đến yêu tộc?
Trong đầu Ngọc Sương có vô số tâm tư hỗn loạn, thế kiếm trong tay cũng vì vậy mà chậm rãi ngừng lại.
Một nơi khác.
Chu Trường Dung bị Khổ Trúc Hậu Thiên điều khiển, trong thời gian phi hành ngắn ngủi, khoảng cách đã gần muốn vượt qua tổng chiều dài đường đi hắn từng đi qua.
Mà Khổ Trúc không thể đi mãi đi mãi, sẽ có lúc cạn kiệt.
Đồ ngốc Sư Vô Cữu, đồ ngu si này, thế mà lại tính kế hắn như vậy? Trước đây hắn chưa từng nghe Sư Vô Cữu nói hắn còn có pháp bảo giống như vầy đâu!
Chu Trường Dung nỗ lực thoát khỏi Khổ Trúc, mà Hậu Thiên Khổ Trúc là thiên linh căn, đã tuyệt chủng trong cửu thiên thập giới từ lâu, có thể dễ dàng thoát khỏi sao?
Bất đắc dĩ, Chu Trường Dung chỉ có thể yên lặng khởi động Sổ Sinh Tử bên trong đan điền.
Sổ Sinh Tử chậm rãi lật qua một trang.
"Chủ nhân!"
Ba người Ứng Trúc Xuân, Bạch Đồng Tử và Khổng Thư biến ảo xuất hiện từ Sổ Sinh Tử, liên tiếp đứng trước mặt Chu Trường Dung.
"Chủ nhân, hành động của Sư công tử cũng là vì suy nghĩ cho an nguy của chủ nhân. "Ứng Trúc Xuân nhịn không được nói, "Vừa nãy Sư công tử cũng nói với chúng ta, bảo chúng ta ngăn cản ngài."
"Đúng vậy, chủ nhân, dựa vào thực lực của chúng ta hôm nay, cũng chỉ có thể gây thêm phiền cho Sư công tử mà thôi." Khổng Thư vẫn đang còn trong khiếp sợ, hắn không ngờ Sư Vô Cữu Sư công tử lại mạnh mẽ đến vậy, đủ để đè đánh Yêu Hoàng Ngọc Sương yêu tộc bọn họ.
Thật sự rất khủng bố!
Còn có, Yêu Hoàng Ngọc Sương nói Sư Vô Cữu Sư công tử trông giống Thánh Yêu Hoàng Đại Đế bệ hạ như đúc. Đối với một yêu tộc lớn lên tại bản địa như Khổng Thư mà nói, Thánh Yêu Hoàng Đại Đế là một nhân vật giống như thần tượng vậy. Theo đó, Sư Vô Cữu nói cái gì y cũng theo bản năng muốn tin.
"Các ngươi sợ chết?" Chu Trường Dung nhìn bọn họ hỏi.
"Chủ nhân nói đùa, chúng ta đã là người chết từ lâu, nào còn biết sợ chết?"
"Nếu vậy, có thể chúng ta sẽ phải chết thêm một lần nữa." Chu Trường Dung mỉm cười tự giễu, "Đừng nhiều lời, chúng ta trở về thôi."
Dứt lời, Chu Trường Dung lấy Sổ Sinh Tử ra, cưỡng ép bản thân gọi ra từng người một, sau đó mới quay đầu trở lại.
Chắc Sư Vô Cữu sẽ tức muốn nổ phổi thôi ha.
"Vâng, chủ nhân."
Từ lúc Chu Trường Dung lấy Sổ Sinh Tử ra, ba quỷ tinh đã biết quyết định của chủ nhân.
Hiển nhiên bọn họ sẽ đi theo đến cùng!
"Sư Vô Cữu, rốt cuộc ngươi là ai?" Ngọc Sương nắm thật chặt Bất Trực Kiếm trong tay, khắp mặt mang đầy hoài nghi cùng khiếp sợ, "Ngươi trông giống bệ hạ như đúc, còn giữ đồ vật năm xưa của bệ hạ, ngươi và bệ hạ, rốt cuộc có quan hệ như thế nào?"
Càng khỏi phải nói đến pháp lực của Sư Vô Cữu như vũ trụ mênh mông, không hề bị giới hạn, chân nguyên bên trong cơ thể không những không vì chiến đấu mà giảm bớt, ngược lại càng ngày càng cuộn trào bàng bạc.
Nguồn sinh cơ cực thịnh kia, dù là Ngọc Sương cũng khó thích ứng.
Mặc cho Ngọc Sương là người đứng đầu cũng không thể ngờ tới bên trong yêu tộc lại có bộ tộc sinh ra được một người như Sư Vô Cữu.
Tuy Thánh Yêu Hoàng bệ hạ mạnh, lửa trong cơ thể đủ sức thiêu hủy mọi thứ, nhưng nó cũng kéo theo bản thân ngài, bởi vậy dù phượng hoàng có năng lực niết bàn nhưng sinh cơ trong cơ thể Thánh Yêu Hoàng bệ hạ lại ít hơn yêu tộc phổ thông rất nhiều, so với Sư Vô Cữu chính là hai thái cực.
"Ta không biết." Sư Vô Cữu quả thật không biết, "Nếu ngươi có thể nói cho ta một đáp án, ngược lại ta rất muốn cảm ơn ngươi."
Nói xong, tầm mắt Sư Vô Cữu nhìn trên người Ngọc Sương, phát hiện Trận Tiểu Phù Đồ trên người hắn vẫn còn sáng, không khỏi cả kinh.
"Sao trận pháp trên người ngươi vẫn còn sáng?" Với tốc độ của Khổ Trúc Hậu Thiên, hẳn Chu Trường Dung đã phải chạy được rất xa rồi mới đúng.
Sắc mặt Ngọc Sương quái lạ, lẽ nào không phải đại đạo thánh binh đang ở trên người Sư Vô Cữu?
Mà nhanh chóng, Sư Vô Cữu đã biết đáp án.
Bởi vì hắn phát hiện Khổ Trúc Hậu Thiên thế mà lại mang Chu Trường Dung trở về?
"Sao lại có cảm giác có người đang đấu pháp?"
"Kỳ quặc, luồng hơi thở này... hình như là hậu thiên linh căn?"
"Khá lắm, ai dám lấy bảo vật ép đáy hòm ra đó?"
...
Vô số đại năng phát hiện ra dư âm đấu pháp giữa Sư Vô Cữu và Ngọc Sương, còn có hơi thở của Hậu Thiên Khổ Trúc, trong lòng suy đoán không ngừng, dồn dập đi về nơi hơi thở kia tồn tại.
Mà bọn họ càng chạy, Trận Tiểu Phù Đồ trên người càng thêm sáng ngời.
Sắc mặt các đại năng vui vẻ, chứng tỏ phương hướng bọn họ đang đi là đúng, phía trước thật sự có đại đạo thánh binh, hơn nữa còn là nơi đang đấu pháp!
Không được, không thể để người khác giành trước được, bọn họ phải tăng nhanh tốc độ thôi.
Quy Cửu bói toán thêm một lần nữa.
Lần bói toán này sử dụng mai rùa tổ tiên hắn truyền lại, chỉ có thể dùng ba lần. Nếu không phải là chuyện quá khẩn cấp, dù như thế nào đi nữa Quy Cửu cũng sẽ không dùng.
Nhưng mà, mai rùa vừa rơi xuống đất, Quy Cửu còn chưa dò hỏi đã lập tức hóa thành bột mịn.
Lập tức, mặt Quy Cửu biến sắc, quay đầu, đột nhiên phun ra hai ngụm máu.
"Sư phụ!" Phong Tế Tế hoang mang hô to.
"Bắt đầu." Quy Cửu dựa vào người Phong Tế Tế, cố gắng duy trì tinh thần, không đến nỗi để bản thân bị phản phệ cắn nuốt.
"Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, biến số bắt đầu!"
Vương Bình Nhược xiết chặt kiếm của mình.
Kiếm của hắn đang nhẹ run.
"Chu Trường Dung, ngươi bị điên rồi hả?" Sư Vô Cữu nhìn thấy Chu Trường Dung liền đầu liền đuôi trở về, tức điên.
Sư Vô Cữu chưa từng tức giận như vậy bao giờ.
Ý tốt của hắn bị Chu Trường Dung chà đạp lặp đi lặp lại nhiều lần, Sư Vô Cữu đã không thể kìm nén được lửa giận trong lòng, "Ngươi muốn chết lắm sao? Ngươi không biết bây giờ mình đang trong tình trạng nào hả?"
Lần này thì tốt rồi, đám đại năng đó đã gần đến, dù Chu Trường Dung muốn chạy cũng không thể kịp nữa rồi.
Chu Trường Dung lại nở nụ cười.
Hắn tránh thoát khỏi Khổ Trúc, kéo tay Sư Vô Cữu, chậm rãi nói, "Có một việc, ta vẫn luôn lừa ngươi."
"Hả?" Sư Vô Cữu không hiểu vì sao Chu Trường Dung lại muốn nói chuyện này.
"Tặng người nhẫn thật ra không phải để chúc phúc." Chu Trường Dung móc đầu ngón tay đeo nhẫn của Sư Vô Cữu, tay hai người giao vào nhau, "Ý nghĩa của nó không khác đặt sính lễ là mấy."
Đặt... Đặt sính lễ.
Con ngươi Sư Vô Cữu kém chút nữa trợn trừng ra ngoài.
Đáng ghét, nhóc lừa đảo nhất định phải lừa hắn, nhất định phải dời sự chú ý của hắn để hắn không tức giận nữa thế ư.
Vấn đề chính là, hắn bây giờ thế nhưng không tức giận nổi nữa.
"Cho nên ta không thể đi." Ngón tay Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu móc chặt vào nhau, "Ta đã nói rồi, hai người chúng ta, chú định phải đối địch với toàn bộ cửu thiên thập giới."
Dứt lời không lâu, các đại năng đỉnh cấp trong cửu thiên thập giới ngoại trừ Dịch Chi Xuân đều dùng hết sức đuổi đến.
Sư Vô Cữu theo bản năng chắn ở trước mặt Chu Trường Dung, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể mang Chu Trường Dung gϊếŧ ra ngoài.
Dù thế nào, hắn cũng không thể để Sổ Sinh Tử của Chu Trường Dung rơi vào tay những người này.
"Giao đại đạo thánh binh ra, tha chết cho các ngươi!"
"Có thể chạy đến bây giờ, ta đúng là rất muốn khen các ngươi một câu, nhưng mà phải chấm dứt tại đây rồi."
"Đại đạo thánh binh, tuyệt đối không phải là thứ mà hai người các ngươi có thể khống chế."
Vào lúc này, thần cũng tốt, tiên cũng được, yêu cũng hay, mà ma cũng chả sao.
Tất cả các đại năng tiếng tăm xưng hùng một phương trong khắp cửu thiên thập giới đều có cùng một khuôn mặt.
Khuôn mặt viết đầy khát vọng đối với đại đạo thánh binh.
Sư Vô Cữu cảm thấy cực kỳ trào phúng.
Đây chính là đại năng cửu thiên thập giới sao?
"Chu Trường Dung, ngươi ta đều là quỷ tu, ta không muốn thấy ngươi chết tại đây." Thái Sơn phủ quân trầm giọng nói, "Ngươi còn có vô hạn khả năng, hà tất gì phải níu kéo nhất thời?"
Thương Hải nữ quân và Hoan Hỉ quỷ mẫu kích động khó có thể dùng lời diễn tả, ánh mắt nhìn hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu mang thêm hai phần sảng khoái khi báo được thù lớn.
Việc đến nước này mà hai tên đó còn không chịu giao đại đạo thánh binh ra, là kẻ chắc chắn phải chết.
"Buồn cười." Sư Vô Cữu phản bác, "Đồ là do chúng ta tìm được trước, nếu các ngươi không tìm được thì là vô duyên."
"Nếu là vô duyên, sao chúng ta có thể xuất hiện tại đây?"
"Kiên trì của chúng ta có giới hạn, đừng tiếp tục kéo dài thời gian."
"Nơi đây đã bị chúng ta phong tỏa, các ngươi không thể trốn đi đâu được đâu!"
...
Các đại năng không dại dột nói chuyện đạo nghĩa đạo đức vào lúc này.
Trời cho không lấy, phải chịu tội lỗi.
Nếu đã để bọn họ gặp được đại đạo thánh binh thì làm gì có chuyện lùi về sau!
Trong đầu Sư Vô Cữu nhanh chóng nghĩ biện pháp mang theo Chu Trường Dung thoát thân.
Thật sự có sao?
Trong lúc Sư Vô Cữu suy nghĩ, Trận Tiểu Phù Đồ trên người các đại năng không ngừng phát sáng, sau khi hội tụ lại bỗng xảy ra biến hóa mới.
Phù văn trên người các đại năng, từng cái từng cái bay lên, hóa thành một chuỗi ký tự, không ngừng xoay tròn, bay thẳng đến chỗ hai người Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung.
Chu Trường Dung bước lên hai bước.
Ký tự của Trận Tiểu Phù Đồ chặt chẽ quấn quanh Chu Trường Dung.
Sư Vô Cữu và các đại năng nín thở hết mức.
Sau một khắc, Trận Tiểu Phù Đồ bay khỏi người Chu Trường Dung.
Chuyện gì xảy ra? Nó không phát hiện được Sổ Sinh Tử.
Sư Vô Cữu thầm vui vẻ trong lòng, nhưng cũng biết đây là một cơ hội tốt, cất cao giọng nói, "Thứ bọn ta lấy không phải là đại đạo thánh binh, ngọc ngói cho các ngươi là được, các ngươi thả Chu Trường Dung ra."
"... Ngu ngốc." Chu Trường Dung nhẹ giọng than một câu, chuẩn bị lấy Sổ Sinh Tử trong người mình ra.
Có vậy, Trận Tiểu Phù Đồ sẽ bị hấp dẫn lại đây.
Nếu giao Sổ Sinh Tử ra có thể bảo vệ hắn và Sư Vô Cữu thì cũng không phải không thể.
"Ngươi làm gì?" Sư Vô Cữu mắt sắc lợi hại, có cảm giác trong lòng, nhào thẳng về phía Chu Trường Dung.
Làm Chu Trường Dung vẫn chưa kịp lấy Sổ Sinh Tử ra nhào về phía trước không nói, còn tiện thể hạ một cấm chế lên đan điền của Chu Trường Dung.
Không thể để hắn ngu si lấy Sổ Sinh Tử ra!
Lúc này lấy Sổ Sinh Tử ra, bộ ghét bỏ bản thân chết chưa đủ nhanh hả?
Nói không chừng Trận Tiểu Phù Đồ hoàn toàn không thể phát huy tác dụng, không phát hiện được sự tồn tại của Sổ Sinh Tử.
Sư Vô Cữu hơi chuyển động, Trận Tiểu Phù Đồ cũng chuyển động.
Kí tự của Trận Tiểu Phù Đồ lướt qua Chu Trường Dung, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người chứng kiến nó bao vậy cả người Sư Vô Cữu lại, nhất thời hào quang chói lọi.
Trần ai lạc định.
"Đại đạo thánh binh đang ở trên tay hắn!" Khô Diệp tiên tôn nói đầu tiên.
Thần ma tiên phật bốn phía, hầu như lập tức đặt tầm mắt lên Sư Vô Cữu.
"Sư Vô Cữu!" Chu Trường Dung muốn cởi thứ trên người Sư Vô Cữu ra, mà sinh cơ trong cơ thể Sư Vô Cữu lại đột nhiên bạo phát vào lúc này.
Trái lại Chu Trường Dung bị Sư Vô Cữu đẩy ra thật xa.
Hai mắt Sư Vô Cữu đã bất tri bất giác biến thành màu xanh lục.
Trận văn của Trận Tiểu Phù Đồ quấn quanh chặt chẽ.
Trên mặt Chu Trường Dung lần thứ hai chợt lóe lên vẻ mê man như lúc trước, chỉ là lần này không mang nét yếu đuối nữa, ngược lại tràn ngập vẻ dứt khoát thấy chết không sợ.
"Sư Vô Cữu..."
Vốn Sư Vô Cữu còn định cười nhạo trận pháp quá ngu, nhưng khi đối diện với ánh mắt lo lắng của Chu Trường Dung, nhất thời Sư Vô Cữu không nói được gì.
Có phải, hắn không biết cái gì đó?
Trong nhất thời, Sư Vô Cữu như phúc chí tâm linh, đột nhiên hiểu rõ tất cả.
[phúc chí tâm linh: khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.]
Hắn không rõ nơi đến, không biết lai lịch.
Bị chôn trong quan tài băng ở tầng trời Hồng Trần giới Thế Gian, 7 vạn năm chưa từng được thấy ánh mặt trời.
Cố tình có một ngày, có một người mang theo Sổ Sinh Tử đào hắn ra khỏi quan tài băng.
Nếu Thần Tàng thật sự có Sổ Sinh Tử, vì sao hắn chưa bao giờ thu một quỷ tinh nào?
Mà có ai nói, đại đạo thánh binh trong tay Thần Tàng nhất định phải là Sổ Sinh Tử đâu?
Không, xưa nay chưa từng có ai nói qua, là bởi vì đại đạo thánh binh mà mọi người biết từ đó đến giờ chỉ có một quyển Sổ Sinh Tử mà thôi.
Nhưng ai có thể bảo đảm, chỉ có một đại đạo thánh binh đâu?
Xưa nay Chu Trường Dung vừa thận trọng lại thông minh, chưa từng mạo hiểm làm bất kì chuyện thâm hụt lỗ vốn nào, nhưng bây giờ, hắn chỉ vì một mảnh ngọc ngói mà bất chấp đối nghịch với nhiều đại năng như thế.
Thậm chí, hắn dự định để lộ Sổ Sinh Tử trước mặt mọi người, hấp dẫn sự chú ý của Trận Tiểu Phù Đồ.
Hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường.
Trừ phi, Chu Trường Dung muốn bảo vệ một người khác cũng có đại đạo thánh binh.
Với tính cách của Chu Trường Dung, có ai đáng để hắn mạo hiểm như vậy ư?
Tất cả những việc đó, chẳng qua đều là vì hắn.
Bởi vì hắn, vì Sư Vô Cữu.
Sư Vô Cữu ngơ ngác nhìn tay mình, hắn dường như có thể nhìn được dòng máu bên trong mình.
Không, đây là máu sao?
Đây thật sự là tay của ta sao?
Hắn, thân thể, ký ức, mọi thứ thuộc về hắn, đều thật sự tồn tại sao?
Hay là nói, hắn chỉ là một cơn mơ.
Những kí ức phủ đầy bụi mù trong đầu Sư Vô Cữu như được dùng lớp khăn mỏng lau đi một góc nhỏ.
Đó là một đạo nhân trẻ tuổi hai mắt tang thương.
Phong thái xuất chúng khiến người ta quên đi vẻ ngoài của hắn, chỉ có cặp mắt kia làm ta nhớ mãi khó quên.
Mà người đứng ở bên cạnh đạo nhân trẻ tuổi kia, là người mà Sư Vô Cữu không thể nào quen thuộc hơn.
Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, Sư Hoàn Chân.
"... Có thể trấn áp mệnh số chết trẻ của ngươi chỉ có đại đạo thánh binh."
"Tại nơi đạo tổ tầng trời Hoàng Tuyền và một tổ đạo khác ngã xuống, ta tìm được một đại đạo thánh binh đã tiêu tán đạo ý, tổn hại nghiêm trọng, ta chữa trị nhiều năm cũng đã hơi có thành quả rồi."
"Nhưng khi ta gặp được nó thì ta đã biết, đại đạo thánh binh không thuộc về ta."
"Cơ duyên của nó nằm ở ngươi."
"Hoàn Chân, ta đã thành thánh, đại đạo thánh binh này, ta tặng cho ngươi, nguyện ngươi sống mãi vô lo, không phải chịu nỗi khổ liệt hỏa thiêu thân."
...
Sư Vô Cữu thấp giọng nở nụ cười.
"Ha ha ha, ha ha ha ha."
Chẳng trách Hỏa Nhất chuẩn thánh nói nhìn không thấu lai lịch chủng tộc của hắn.
Chẳng trách rõ ràng thực lực của hắn đủ để vượt xa các tiên tôn khác, thế nhưng mãi vẫn không thể thành Chuẩn Thánh được.
Hắn không phải người, không phải yêu, vốn cũng không phải số mệnh thuộc về thiên đạo, sao có thể dễ dàng được đến thiên đạo thừa nhận, để hắn tu thành Chuẩn Thánh cơ chứ?
Trước khi hắn gặp được Chu Trường Dung, thật sự đã từng sống sao?
Hay là trong một khắc được gặp Chu Trường Dung kia, mới là lần đầu tiên hắn được cảm nhận nhịp sống trên đời?
Tất cả những nghi hoặc, ngày hôm nay, ngay lúc này, mọi thứ đều đã có đáp án.
Đáp án rất đơn giản.
"Thì ra, ta mới là thứ trong tay Thần Tàng thánh nhân..."
"Đại đạo thánh binh."
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: =V=! Ngạc nhiên chưa, chiêm chiếp, lai lịch của ngươi thật trâu bò, bàn tay vàng mạnh nhất đều cho ngươi.
Sư Vô Cữu: (ノ 'Д) ノ cút đi, ta đã từng cho rằng mình là Yêu Hoàng, kết quả không phải, mà bây giờ thậm chí ngay cả yêu tộc cũng không phải luôn!
Tác giả: Không thể nói như thế, thật ra khí linh cũng được xem là yêu tộc ớ nha!
Sư Vô Cữu vừa mới cảm thấy mình may mắn bởi vì đụng được Ngự Phong không quá mạnh trong số các đại năng thần tu. Kết quả chỉ trong nháy mắt, hắn đã gặp phải Yêu Hoàng Ngọc Sương hắn không muốn gặp nhất, hơn nữa còn bị nhìn thấy dáng vẻ thật.
Bây giờ không còn cái gì có thể bết bát hơn bây giờ.
"Nếu ta nói ta cũng không biết, chỉ là vừa hay trông rất giống Thánh Yêu Hoàng, ngươi có tin không?" Sư Vô Cữu trầm mặc hồi lâu, đưa ra một đáp án như thế.
Lần này đến phiên Ngọc Sương trầm mặc.
Haizz, nhìn dáng vẻ của hắn, chắc là không tin.
Sư Vô Cữu cảm thấy rất bất đắc dĩ, bởi vì nếu đổi thành người khác nghe thấy đáp án này chỉ sợ cũng không thèm tin. Có lúc, lời nói thật còn hoang đường hơn so với lời nói dối.
"Các hạ không muốn nói, ta cũng không làm khó." Hai mắt Ngọc Sương nhìn chòng chọc vào Sư Vô Cữu, hoàn toàn không nỡ rời đi.
Năm đó hắn nhận đại ân của Thánh Yêu Hoàng bệ hạ sâu sắc, thế nhưng đáng tiếc khi đó còn chưa hiểu chuyện thì bệ hạ đã chết. Mỗi khi nhớ tới, đều khiến Ngọc Sương hối hận. Bây giờ nhìn thấy Sư Vô Cữu, dù biết rõ đối phương không phải Thánh Yêu Hoàng bệ hạ, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được sinh ra một tia mong đợi.
"Ngươi cứ xem như ta không muốn nói đi." Sư Vô Cữu hơi suy nghĩ, không định làm khó Ngọc Sương, "Ngươi còn có chuyện gì không? Nếu chỉ muốn hỏi ta vấn đề này thì ta không trả lời ngươi được."
"Các ngươi thật sự lấy được đại đạo thánh binh từ bên trong thôn?" Ngọc Sương tạm bỏ qua nghi ngờ, tiếp tục hỏi vấn đề của mình.
Lại là một vấn đề khó trả lời nữa.
"Trận pháp trên người ngươi cũng phát ra ánh sáng như Ngự Phong." Chu Trường Dung cắt ngang bầu không khí trầm mặc, cũng đưa ra vấn đề của mình.
"Ngươi nói Trận Tiểu Phù Đồ trên người ta?" Ngọc Sương giơ tay phủi ống tay áo một cái, bình tĩnh nói, "Ngoại trừ hai người các ngươi, ai cũng có trận pháp."
Nói xong, Ngọc Sương còn tốt bụng giới thiệu tác dụng của Trận Tiểu Phù Đồ.
"Nghe đâu khi Trận Tiểu Phù Đồ đến gần đại đạo thánh binh thì sẽ phát ra ánh sáng." Ngọc Sương hơi thở dài, "Dù hai người các ngươi muốn phủ nhận cũng không thể phủ nhận."
Lòng Sư Vô Cữu chậm rãi chìm xuống dưới.
Lần này, dù Chu Trường Dung giao ngọc ngói ra cũng hết tác dụng rồi. Bởi vì ngọc ngói không phải đại đạo thánh binh, đại đạo thánh binh chân chính là Sổ Sinh Tử.
Vốn bọn họ cho rằng có thể phá hoại biện pháp các đại năng dùng để tìm kiếm đại đạo thánh binh từ giữa, nhưng hôm nay ai ai cũng có trận pháp, bọn họ phải phá hoại thế nào?
Có thể trấn áp số lượng tử khí khủng bố trên người Chu Trường là nhờ vào cả Sổ Sinh Tử. Một khi Sổ Sinh Tử bị lấy ra, bản thân Chu Trường Dung hoàn toàn không có đủ tiên nguyên để chống lại tử khí bên trong cơ thể, khi đó sợ là chỉ có cái chết mà thôi.
"Các ngươi giao đại đạo thánh binh ra thì có thể sống sót." Ngọc Sương thật sự không muốn Sư Vô Cữu có vẻ ngoài của Thánh Yêu Hoàng Đại Đế phải chết vì đại đạo thánh binh.
Từ cổ chí kim, thần ma phải chết chỉ bởi vì đại đạo thánh binh có nhiều lắm. Thêm một Sư Vô Cữu cũng chẳng đáng kể bao nhiêu.
Dù Ngọc Sương trời sinh nhạt nhẽo thất tình lục dục, nhưng khi đối mặt với đại đạo thánh cũng sẽ nổi lên lòng tham.
Đó lí lý tưởng của chúng sinh tu đạo, nếu như không có kiên trì thì sao bọn họ có thể vượt qua những năm thánh tu chân dài đằng đẵng?
"Bọn ta không thể đưa cho ngươi." Thái độ Sư Vô Cữu lần này vô cùng kiên định.
Nếu chỉ là đại đạo thánh binh, có lẽ hắn sẽ khuyên Chu Trường Dung giao ra, đồ là vật chết, mà người là sống. Thế nhưng bây giờ đại đạo thánh binh có quan hệ trực tiếp đến sự sống của Chu Trường Dung, như vậy tuyệt đối không thể giao ra.
"Các ngươi đối mặt không chỉ có ta, ta có thể phát hiện ra các ngươi thì các thần ma khác cũng có thể!" Ánh mắt Ngọc Sương nhìn Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung thất vọng không thôi. Bọn họ căn bản không hiểu, đại đạo thánh binh không phải món đồ mà bọn họ có thể tùy ý khống chế, nó không giống với các thiên tài địa bảo khác.
"Nếu bọn ta dám lấy, tất nhiên biết rõ đại đạo thánh binh là vật gì cũng biết nó có ích lợi gì." Chu Trường Dung chủ động che chắn ở trước mặt Sư Vô Cữu nói, "Yêu Hoàng đừng nhiều lời."
Sư Vô Cữu tức giận ở sau lưng bóp Chu Trường Dung một cái.
Tu vi ngươi thấp như vậy còn khoe cái gì, để tầm mắt của những người khác đặt trên người hắn là được rồi mà.
Hai người Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung cùng lúc xuất hiện, tuyệt đại đa số mọi người đều sẽ cho rằng đại đạo thánh binh ở trên người Sư Vô Cữu, bởi vì Sư Vô Cữu mạnh hơn. Lúc đó, có lẽ Chu Trường Dung sẽ có hội cơ hội chạy trốn.
Mặc kệ Sư Vô Cữu bóp thế nào, Chu Trường Dung cũng không định tránh ra, "Yêu Hoàng bệ hạ, yêu tộc cần gì phải nhúng tay vào việc phân tranh đại đạo thánh binh này chứ? Yêu tộc chỉ cần ở trong tầng trời Tiêu Dao thì sẽ không có ai đến gây náo động."
"Đúng là ta không muốn, nhưng đại đạo thánh binh tuyệt đối không thể rơi vào tay nhân tộc hay ma tộc." Lúc Ngọc Sương đối diện với Chu Trường Dung thì lại không khách khí như khi đối diện với Sư Vô Cữu.
Mà Chu Trường Dung cũng không quan tâm đến những thứ đó.
"Bọn ta bảo đảm sẽ không giao đại đạo thánh binh cho nhân tộc hoặc ma tộc. Nếu ta và Sư Vô Cữu có thể bình yên rời đi, ngàn năm thậm chí vạn năm, bọn ta sẽ không xuất hiện, đồng thời bảo đảm vĩnh viễn không đối địch với yêu tộc."
"Ha, bình yên rời đi? Các ngươi tưởng mình có bản lĩnh cỡ đó à?" Đã nói rõ hết lời mà hai người này từ đầu đến cuối vẫn không chịu thay đổi suy nghĩ của mình.
Trong Lòng Ngọc Sương hoàn toàn thất vọng về bọn họ.
"Các ngươi không giao ra thì ta chỉ có thể tự mình cầm đi." Ngọc Sương trầm tư, vẫn quyết định, "Ta có thể mang đại đạo thánh binh đi phong ấn, không để ai tìm ra nó, như vậy mới là tốt nhất cho yêu tộc!"
Hắn có thể nể tình Sư Vô Cữu có vẻ ngoài giống như Thánh Yêu Hoàng Đại mà buông tha cho họ, nhưng là Yêu Hoàng của yêu tộc, hắn càng phải thay Thánh Yêu Hoàng bệ hạ gánh vác trách nhiệm yêu tộc.
Dù ai ai có được đại đạo thánh binh cũng sẽ là bất lợi với yêu tộc.
Hắn ra tay thì còn có thể bảo vệ tính mạng của hai người này, thế nhưng đổi thành các khác đại năng thì chưa chắc có thể.
Nếu bọn họ nói muốn bình yên rời đi, vậy phải nhìn xem xem họ có thể bình yên rời đi dưới tay hắn trước tiên hay không đã!
Ngọc Sương tấn công mạnh mẽ hơn thần tu Ngự Phong nhiều.
Hắn chỉ nhẹ nhàng nâng tay, Chu Trường Dung đã có thể cảm giác được một luồng khí thế mạnh mẽ tràn ngập khắp không gian bốn phía, ngay cả tử khí trong cơ thể hắn cũng hơi rục rà rục rịch.
Rất khác so với nguồn sinh cơ bàng bạc bên trong cơ thể Sư Vô Cữu, Ngọc Sương là linh ngọc hoá hình, trong cơ thể hắn ẩn chứa tiên linh khí tinh khiết nhất, là thứ mà mỗi một tiên tu đều luôn mơ ước.
Mà Ngọc Sương tu luyện nhiều năm, đã có thể tự do khống chế sức mạnh của mình từ lâu, đồng thời biết phải làm sao mới có thể phát huy sức mạnh của mình đến trình độ cao nhất.
Mà sức mạnh mạnh mẽ thuần túy, thường sẽ là thứ mà tử khí bên trong cơ thể Chu Trường Dung thích cắn nuốt nhất. Cộng thêm lúc trước Chu Trường Dung liên tục lợi dụng tử khí trong cơ thể để chạy trốn bên trong cảnh giới hư không đã tạo thành tình trạng động một cái là nổ.
Sư Vô Cữu biết rất rõ Chu Trường Dung, hầu như chỉ trong nháy mắt hắn đã cảm nhận được biến hóa bên trong thân thể Chu Trường Dung.
Từ sau khi Chu Trường Dung phi thăng thành tiên, hắn rất ít bị tử khí hành hạ.
Mà bây giờ, nhờ Ngọc Sương mà Chu Trường Dung lại được một lần nữa cảm nhận loại đau đớn quen thuộc đó.
Nỗi khổ tử khí lan tràn khắp gân mạch toàn thân, đối với hắn mà nói đã từng như chuyện cơm bữa.
Thật đã rất lâu.
"Ngươi thật sự muốn đối địch với bọn ta?" Sư Vô Cữu kéo Chu Trường Dung ra phía sau, lặng lẽ chuyển sinh khí của mình vào cơ thể Chu Trường Dung, ánh mắt nhìn Ngọc Sương mang một tia phẫn nộ.
Vất vả lắm nhóc lừa đảo mới có thể sống như người bình thường, hắn tuyệt đối không cho phép bất kì người nào đến phá hoại!
"Không phải ta đối địch với các ngươi, mà là các ngươi muốn đối địch với toàn bộ cửu thiên thập giới!" Ngọc Sương bình tĩnh trả lời, "Đề nghị của ta luôn có hiệu lực, là do các ngươi không chịu nghe lọt!"
"Đạo bất đồng bất tương vi mưu, xem ra chúng ta chỉ có thể so tài xem thực hư." Sư Vô Cữu cười lạnh một tiếng, "Cũng được, lần trước bản tọa vội vã trở về, không đánh với ngươi một trận được, bây giờ bổ sung lại cuộc chiến trước đó cũng không tồi."
[Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được.]
Sư Vô Cữu vừa nói chuyện với Ngọc Sương vừa lặng lẽ dùng thần thức truyền âm cho Chu Trường Dung, "Ngươi còn không chạy mau? Thừa dịp ta ngăn cản hắn, chạy càng xa càng tốt. Khi đó ta lại tìm cơ hội hội hợp với ngươi."
Sư Vô Cữu đã quyết định chủ ý muốn hấp dẫn hỏa lực thay Chu Trường Dung.
Tuy ai ai cũng có Trận Tiểu Phù Đồ nhưng không phải sẽ luôn có tác dụng, nếu được vậy, hẳn các đại năng đã men theo ánh sáng trận pháp tới đây từ lâu.
Có thể thấy, Trận Tiểu Phù Đồ chỉ khi ở trong một khoảng cách nhất định mới có thể phát huy tác dụng.
Chỉ cần Chu Trường Dung chạy đủ xa, rời khỏi phạm vi của Trận Tiểu Phù Đồ, như vậy những người khác sẽ không tìm ra hắn.
Về phần mình? Nực cười, với bản lĩnh của hắn, dù không thể cùng lúc đánh thắng nhiều người nhưng mà muốn tìm cơ hội chạy trốn cũng không khó.
Không có Chu Trường Dung cản trở, chắc chắn hắn có thể chạy thoát.
Sư Vô Cữu tính toán mưu đồ đến tỉ mỉ, mà bất đắc dĩ là Chu Trường Dung không chịu làm theo.
"Sư Vô Cữu, dù một mình ta chạy thì có thể chạy được bao xa?" Chu Trường Dung trả lời rồi không nhúc nhích đứng tại chỗ.
Thiếu chút nữa Sư Vô Cữu bị làm cho tức chết.
Nhóc lừa đảo xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ bị đoạt xác? Trước đây Chu Trường Dung nào có dông dài do dự nhiều như vậy?
Hiện tại đang là thời điểm quan trọng thì sao có thể đứt dây?
"Ngươi còn không đi? Không đi nữa là ta tức đó!" Sư Vô Cữu quên cả dùng thần thức truyền âm, rống thẳng vào mặt Chu Trường Dung.
Chu Trường Dung cười trấn an Sư Vô Cữu, nhưng không chịu rời đi.
"Xem ra ý tốt của các hạ, hắn không hiểu được." Ngọc Sương nhìn hai người tương tác ở trong mắt, đứng ở một bên nói, "Các ngươi không có lý trí như thế, dù lấy được đại đạo thánh binh cũng chết sớm."
Một tia do dự cuối cùng trong lòng Ngọc Sương đã hoàn toàn biến mất, "Vậy đừng trách ta không khách khí!"
Yêu tộc gốc gác thâm sâu, đó là điều mà mọi người trong cửu thiên thập giới đều biết. Mà họ cũng là bên giữ nhiều bí bảo thượng cổ nhất, ai bảo lúc trước yêu tộc một hơi xuất hiện vài thánh nhân làm chi?
"Kiếm đến —— "
Ngọc Sương khẽ gọi một tiếng, trong tay đột ngột xuất hiện một thanh kiếm gỗ dài bằng cánh tay.
Kiếm gỗ thoạt nhìn hơi cong, không được thẳng, so sánh với các pháp bảo khác mà nói thì vẻ ngoài của nó thật sự quá xấu, nhưng tự thân nó lại mang theo một luồng khí thế ghê người, phảng phất như chỉ cần nơi nào có nó ở thì những món linh kiếm khác đều sẽ vô cùng thua kém. Ngay lúc thanh kiếm xuất hiện, Chu Trường Dung phát hiện ra sắc mặt Sư Vô Cữu hơi thay đổi.
"Xem ra các hạ cũng biết thanh kiếm này." Ngọc Sương cầm cán kiếm, không nhanh không chậm nhìn về phía Sư Vô Cữu, hiển nhiên rất tự tin.
"Nghe đồn năm xưa Đông Hoàng Thái Nhất đã từng đi đến Cây Thế Giới lấy một cành cây khô, sau đó tế luyện 7749 ngày rồi rèn thành kiếm gỗ. Bởi vì khi gỡ cành xuống thì cành đã cong nên gọi tên là 'Bất Trực Kiếm'. Sau đó đổi qua các đời Yêu Hoàng, Bất Trực Kiếm được chọn làm tín vật truyền thừa cho Yêu Hoàng. Vật quan trọng như vậy, sao ta có thể không biết?"
▷ Đông Hoàng Thái Nhất
Đông Hoàng Thái Nhất là vị thần cao nhất trong thần thoại Sở, và nhiều người cũng nói rằng ông chính là một trong những người sáng lập ra Thiên đình. Ông sở hữu thứ vũ khí ma thuật đặc biệt mạnh mẽ trong tay – Chuông Đông Hoàng.
Thậm chí ở trong ký ức của hắn, Sư Hoàn Chân đã từng dùng qua thanh kiếm này.
Sư Hoàn Chân có thể để lại toàn bộ kho tàng cá nhân của mình cho Sư Vô Cữu, nhưng Bất Trực Kiếm là tín vật của Yêu Hoàng, hiển nhiên y phải để lại yêu tộc, đó trách nhiệm mà một Yêu Hoàng phải ý thức được.
Sư Vô Cữu biết rõ sự lợi hại của Bất Trực Kiếm.
Cây Thế Giới đã không còn tồn tại từ lâu, Bất Trực Kiếm gần như là một phần Cây Thế Giới hiếm hoi cuối cùng còn sót lại trong thiên địa. Nó gϊếŧ người gϊếŧ yêu gϊếŧ thần gϊếŧ phật, không có gì là nó không thể gϊếŧ được.
Năm xưa khi Đông Hoàng Thái Nhất vẫn chưa có được Chuông Đông Hoàng, thanh kiếm này đã đồng hành cùng ngài chinh chiến tứ phương. Chỉ là ngày sau bởi vì tiếng tăm của Chuông Đông Hoàng quá vang dội, mọi người mới quên mất còn có một thanh kiếm gỗ như thế tồn tại.
Ngọc Sương lấy Bất Trực Kiếm ra, thứ nhất là bởi vì cảm nhận được sự đáng sợ của Sư Vô Cữu, thứ hai cũng là muốn khuyên bảo Sư Vô Cữu từ bỏ.
Bất Trực Kiếm đại biểu cho yêu tộc, mặc kệ Sư Vô Cữu đến từ đâu, cuối cùng hắn vẫn là một phần tử của yêu tộc.
"Dù ngươi biết vẫn muốn đánh với ta?" Ngọc Sương hỏi lần thứ hai, "Nếu chúng ta đánh nhau, thế tất yếu sẽ làm cho người khác những chú ý. Khi đó, tình hình so với hiện tại còn tệ hơn nhiều."
"Không phải ngươi là linh ngọc thành tinh à? Sao ngươi nói nhiều thế, xém nữa ta tưởng ngươi là chim sẻ thành tinh đấy?" Sư Vô Cữu đã hơi mất kiên nhẫn, "Đúng là Bất Trực Kiếm rất lợi hại, nhưng mà cũng phải nhìn xem xem nó nằm trong tay ai."
Dứt lời, Sư Vô Cữu siết nắm đấm, trong nháy mắt hóa thành hàng ngàn, hàng vạn ảo ảnh, đảo mắt đã bao quanh Ngọc Sương thành từng tầng từng tầng.
Ngọc Sương xông lên, cầm Bất Trực Kiếm trong tay, vung tay, cùng chuyển động với vô số bóng mờ thuộc về Sư Vô Cữu.
"Khá thú vị." Ngọc Sương chỉ kiếm gỗ, ánh kiếm phá không gian vọt thẳng về một nơi nào đó, hiển nhiên đã chắc chắn nơi chân thân của Sư Vô Cữu tồn tại.
Ánh kiếm đã đi vào bên trong hư ảnh nọ nhưng lại không hề dừng lại, tiếp tục xông về phía trước, có thể thấy ở đó không phải Sư Vô Cữu. Mà một bên khác, tầng tầng phân thân liên tiếp kéo đến, cũng trong lúc đó, công kích từ bốn phương tám hướng đồng thời dồn tới.
Ngọc Sương cả kinh trong lòng nhưng Bất Trực Kiếm trong tay vẫn không hề dừng lại, phảng phất như có thể phá trời chém đất, quét sạch bốn phía, kiếm reo từng trận có khác nào cửu thiên sấm sét.
Kiếm thế như vậy, đã đủ để dùng ít địch nhiều.
Mà Sư Vô Cữu lại vô cùng trầm ổn, dưới kiếm thế vô cùng uy mãnh cũng không hề thua kém, ngược lại hắn gần như có thể tránh hết mọi đường kiếm, còn nhân cơ hội đó đánh Ngọc Sương mấy quyền. Mấy quyền đập vào người Ngọc Sương tựa như quần núi áp đầu.
Rốt cuộc Sư Vô Cữu từ đâu mà ra? Tại sao lại có được năng lực mạnh mẽ đến thế?
Hắn nhờ nào sức mạnh của Bất Trực Kiếm, chỉ cần dưới Chuẩn Thánh thì hắn gần như có thể cười nhạo quần hùng, nhưng Sư Vô Cữu lại như hoàn toàn không thể nhìn thấu, vĩnh viễn không biết cực hạn của hắn ở đâu?
Một người như vậy, thế nhưng thật sự không có một chút tiếng tăm nào?
Nếu trên người Sư Vô Cữu có lửa thuộc về phượng hoàng đích thực, hai mắt là màu đỏ đậm, chỉ sợ Ngọc Sương đã thật sự cho rằng Sư Vô Cữu chính là Thánh Yêu Hoàng Đại Đế.
Cheng!
Bất Trực Kiếm lần thứ hai chém đứt bóng mờ, đám bóng mờ kia tựa như bọt biển, chỉ vừa phá vụn đã lập tức phân hoá ra càng nhiều Sư Vô Cữu.
"Đã có rất nhiều người chạy về phía bên này rồi, ngươi còn không chịu đi?" Sư Vô Cữu vừa đối phó với Ngọc Sương vừa thúc giục Chu Trường Dung.
Chu Trường Dung trầm ngâm trong chốc lát, "Dù bây giờ ta muốn đi, sợ là cũng không đi nổi. Sư Vô Cữu, ngươi đi trước đi."
Vốn ban đầu Sư Vô Cữu chỉ định phân ra một vệt ý niệm trò chuyện với Chu Trường Dung, phần lớn tâm tư đều đặt trên trận đấu với Ngọc Sương. Kết quả nghe thấy Chu Trường Dung thẳng thừng cướp lời hắn muốn nói, bảo hắn đi trước đi, thiếu chút nữa tức phát cười.
"Là ngươi nói sai hay là ta nghe nhầm? Chu Trường Dung, ngươi nói ta đi trước? Nếu ta đi, chỉ sợ toàn thây ngươi cũng gánh không nổi!"
Chu Trường Dung nghiêm túc suy tư chốc lát, thuận theo lời Sư Vô Cữu nói gật gật đầu, "Sư Vô Cữu nói không sai, thật ra hai người chúng ta, phải có một ngày như thế."
Từ khi hắn có được Sổ Sinh Tử, từ khi gặp được Sư Vô Cữu, quả thật đã chú định hắn phải đối địch với cả cửu thiên thập giới, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Bây giờ, đã không thể lui được nữa rồi.
Bọn họ vốn là người đạp trên vách núi cheo leo.
"Ngươi thật sự không đi?" Sư Vô Cữu hỏi lại lần thứ hai.
"Không đi." Chu Trường Dung kiên định chứng minh thái độ của mình.
"Nếu ngươi không muốn đi, cũng chỉ có thể để ta giúp ngươi đi." Sư Vô Cữu mở bảo khố bên người mình, rút ra một cái sào tre.
[sào tre]
Sào tre kì dị kia màu trắng ngà, tương tự bạch ngọc, nhưng sắp xếp liên tiếp rõ ràng, mơ hồ mang theo chút xanh đậm.
"Khổ Trúc Hậu Thiên?" Ngọc Sương vừa phân tâm đã bị phân thân của Sư Vô Cữu đập thêm mấy phát, nhưng hắn lúc này lại không hề đặt lực chú ý lên người mình, trái lại ánh mắt sáng quắc nhìn Sư Vô Cữu.
"Đây là quà mừng thọ yêu tộc đã từng dâng tặng cho sinh nhật của Thánh Yêu Hoàng bệ hạ, tại sao ở trong tay ngươi?"
"Ngươi đi ——" Sư Vô Cữu xoay tay đẩy một cái, lúc này Khổ Trúc Hậu Thiên hóa thành một tia sáng trắng, bay thẳng đến chỗ Chu Trường Dung.
Chu Trường Dung muốn ngăn cản đã thấy Khổ Trúc Hậu Thiên vừa đến gần người hắn chớp mắt một cái lập tức hóa thành dây leo, cuốn cả người hắn lên, bay đi.
"Vô..."
Ngay cả tên của Sư Vô Cữu cũng chưa kịp nói ra khỏi miệng, toàn thân Chu Trường Dung như ánh sao biến mất không còn tăm tích.
Tốc độ nhanh đến mức dù dùng thần thức bên trong cảnh giới hư không cũng khó có thể bắt giữ kịp.
"Tại sao ngươi có Khổ Trúc?" Ngọc Sương nhìn thấy đồ vật của Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, tấn công càng thêm mãnh liệt.
Nơi ánh kiếm bay lượn tựa như sao băng rơi vào khoảng không.
"Vấn đề này, sau này trả lời cũng không muộn." Sư Vô Cữu phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn bản thân một cái, phát hiện ống tay áo của mình bị Bất Trực Kiếm cắt thành một lỗ hổng, không khỏi nhíu mày, nhìn Ngọc Sương, "Yêu Hoàng Ngọc Sương, quả nhiên lợi hại."
Sư Vô Cữu tiện tay đổi cho mình một bộ hồng bào rộng rãi, trên hồng bào thêu một con kim phượng trông rất sống động, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bay lượn khỏi quần áo mà ra.
"Chuyện này... Đó là quần áo của bệ hạ."
Nếu như Hậu Thiên Khổ Trúc chỉ là Sư Vô Cữu nhất thời đúng dịp lấy ra, thế nhưng quần áo Sư Vô Cữu mặc trên người, không thể dùng từ ngẫu nhiên để hình dung.
Sư Vô Cữu và Thánh Yêu Hoàng bệ hạ, chắc chắn có liên quan không ít.
Chẳng lẽ, thực sự là kiếp sau của bệ hạ?
Nhưng nếu là kiếp sau của bệ hạ, sao lại không biết đại đạo thánh binh có ảnh hưởng như thế nào đến yêu tộc?
Trong đầu Ngọc Sương có vô số tâm tư hỗn loạn, thế kiếm trong tay cũng vì vậy mà chậm rãi ngừng lại.
Một nơi khác.
Chu Trường Dung bị Khổ Trúc Hậu Thiên điều khiển, trong thời gian phi hành ngắn ngủi, khoảng cách đã gần muốn vượt qua tổng chiều dài đường đi hắn từng đi qua.
Mà Khổ Trúc không thể đi mãi đi mãi, sẽ có lúc cạn kiệt.
Đồ ngốc Sư Vô Cữu, đồ ngu si này, thế mà lại tính kế hắn như vậy? Trước đây hắn chưa từng nghe Sư Vô Cữu nói hắn còn có pháp bảo giống như vầy đâu!
Chu Trường Dung nỗ lực thoát khỏi Khổ Trúc, mà Hậu Thiên Khổ Trúc là thiên linh căn, đã tuyệt chủng trong cửu thiên thập giới từ lâu, có thể dễ dàng thoát khỏi sao?
Bất đắc dĩ, Chu Trường Dung chỉ có thể yên lặng khởi động Sổ Sinh Tử bên trong đan điền.
Sổ Sinh Tử chậm rãi lật qua một trang.
"Chủ nhân!"
Ba người Ứng Trúc Xuân, Bạch Đồng Tử và Khổng Thư biến ảo xuất hiện từ Sổ Sinh Tử, liên tiếp đứng trước mặt Chu Trường Dung.
"Chủ nhân, hành động của Sư công tử cũng là vì suy nghĩ cho an nguy của chủ nhân. "Ứng Trúc Xuân nhịn không được nói, "Vừa nãy Sư công tử cũng nói với chúng ta, bảo chúng ta ngăn cản ngài."
"Đúng vậy, chủ nhân, dựa vào thực lực của chúng ta hôm nay, cũng chỉ có thể gây thêm phiền cho Sư công tử mà thôi." Khổng Thư vẫn đang còn trong khiếp sợ, hắn không ngờ Sư Vô Cữu Sư công tử lại mạnh mẽ đến vậy, đủ để đè đánh Yêu Hoàng Ngọc Sương yêu tộc bọn họ.
Thật sự rất khủng bố!
Còn có, Yêu Hoàng Ngọc Sương nói Sư Vô Cữu Sư công tử trông giống Thánh Yêu Hoàng Đại Đế bệ hạ như đúc. Đối với một yêu tộc lớn lên tại bản địa như Khổng Thư mà nói, Thánh Yêu Hoàng Đại Đế là một nhân vật giống như thần tượng vậy. Theo đó, Sư Vô Cữu nói cái gì y cũng theo bản năng muốn tin.
"Các ngươi sợ chết?" Chu Trường Dung nhìn bọn họ hỏi.
"Chủ nhân nói đùa, chúng ta đã là người chết từ lâu, nào còn biết sợ chết?"
"Nếu vậy, có thể chúng ta sẽ phải chết thêm một lần nữa." Chu Trường Dung mỉm cười tự giễu, "Đừng nhiều lời, chúng ta trở về thôi."
Dứt lời, Chu Trường Dung lấy Sổ Sinh Tử ra, cưỡng ép bản thân gọi ra từng người một, sau đó mới quay đầu trở lại.
Chắc Sư Vô Cữu sẽ tức muốn nổ phổi thôi ha.
"Vâng, chủ nhân."
Từ lúc Chu Trường Dung lấy Sổ Sinh Tử ra, ba quỷ tinh đã biết quyết định của chủ nhân.
Hiển nhiên bọn họ sẽ đi theo đến cùng!
"Sư Vô Cữu, rốt cuộc ngươi là ai?" Ngọc Sương nắm thật chặt Bất Trực Kiếm trong tay, khắp mặt mang đầy hoài nghi cùng khiếp sợ, "Ngươi trông giống bệ hạ như đúc, còn giữ đồ vật năm xưa của bệ hạ, ngươi và bệ hạ, rốt cuộc có quan hệ như thế nào?"
Càng khỏi phải nói đến pháp lực của Sư Vô Cữu như vũ trụ mênh mông, không hề bị giới hạn, chân nguyên bên trong cơ thể không những không vì chiến đấu mà giảm bớt, ngược lại càng ngày càng cuộn trào bàng bạc.
Nguồn sinh cơ cực thịnh kia, dù là Ngọc Sương cũng khó thích ứng.
Mặc cho Ngọc Sương là người đứng đầu cũng không thể ngờ tới bên trong yêu tộc lại có bộ tộc sinh ra được một người như Sư Vô Cữu.
Tuy Thánh Yêu Hoàng bệ hạ mạnh, lửa trong cơ thể đủ sức thiêu hủy mọi thứ, nhưng nó cũng kéo theo bản thân ngài, bởi vậy dù phượng hoàng có năng lực niết bàn nhưng sinh cơ trong cơ thể Thánh Yêu Hoàng bệ hạ lại ít hơn yêu tộc phổ thông rất nhiều, so với Sư Vô Cữu chính là hai thái cực.
"Ta không biết." Sư Vô Cữu quả thật không biết, "Nếu ngươi có thể nói cho ta một đáp án, ngược lại ta rất muốn cảm ơn ngươi."
Nói xong, tầm mắt Sư Vô Cữu nhìn trên người Ngọc Sương, phát hiện Trận Tiểu Phù Đồ trên người hắn vẫn còn sáng, không khỏi cả kinh.
"Sao trận pháp trên người ngươi vẫn còn sáng?" Với tốc độ của Khổ Trúc Hậu Thiên, hẳn Chu Trường Dung đã phải chạy được rất xa rồi mới đúng.
Sắc mặt Ngọc Sương quái lạ, lẽ nào không phải đại đạo thánh binh đang ở trên người Sư Vô Cữu?
Mà nhanh chóng, Sư Vô Cữu đã biết đáp án.
Bởi vì hắn phát hiện Khổ Trúc Hậu Thiên thế mà lại mang Chu Trường Dung trở về?
"Sao lại có cảm giác có người đang đấu pháp?"
"Kỳ quặc, luồng hơi thở này... hình như là hậu thiên linh căn?"
"Khá lắm, ai dám lấy bảo vật ép đáy hòm ra đó?"
...
Vô số đại năng phát hiện ra dư âm đấu pháp giữa Sư Vô Cữu và Ngọc Sương, còn có hơi thở của Hậu Thiên Khổ Trúc, trong lòng suy đoán không ngừng, dồn dập đi về nơi hơi thở kia tồn tại.
Mà bọn họ càng chạy, Trận Tiểu Phù Đồ trên người càng thêm sáng ngời.
Sắc mặt các đại năng vui vẻ, chứng tỏ phương hướng bọn họ đang đi là đúng, phía trước thật sự có đại đạo thánh binh, hơn nữa còn là nơi đang đấu pháp!
Không được, không thể để người khác giành trước được, bọn họ phải tăng nhanh tốc độ thôi.
Quy Cửu bói toán thêm một lần nữa.
Lần bói toán này sử dụng mai rùa tổ tiên hắn truyền lại, chỉ có thể dùng ba lần. Nếu không phải là chuyện quá khẩn cấp, dù như thế nào đi nữa Quy Cửu cũng sẽ không dùng.
Nhưng mà, mai rùa vừa rơi xuống đất, Quy Cửu còn chưa dò hỏi đã lập tức hóa thành bột mịn.
Lập tức, mặt Quy Cửu biến sắc, quay đầu, đột nhiên phun ra hai ngụm máu.
"Sư phụ!" Phong Tế Tế hoang mang hô to.
"Bắt đầu." Quy Cửu dựa vào người Phong Tế Tế, cố gắng duy trì tinh thần, không đến nỗi để bản thân bị phản phệ cắn nuốt.
"Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, biến số bắt đầu!"
Vương Bình Nhược xiết chặt kiếm của mình.
Kiếm của hắn đang nhẹ run.
"Chu Trường Dung, ngươi bị điên rồi hả?" Sư Vô Cữu nhìn thấy Chu Trường Dung liền đầu liền đuôi trở về, tức điên.
Sư Vô Cữu chưa từng tức giận như vậy bao giờ.
Ý tốt của hắn bị Chu Trường Dung chà đạp lặp đi lặp lại nhiều lần, Sư Vô Cữu đã không thể kìm nén được lửa giận trong lòng, "Ngươi muốn chết lắm sao? Ngươi không biết bây giờ mình đang trong tình trạng nào hả?"
Lần này thì tốt rồi, đám đại năng đó đã gần đến, dù Chu Trường Dung muốn chạy cũng không thể kịp nữa rồi.
Chu Trường Dung lại nở nụ cười.
Hắn tránh thoát khỏi Khổ Trúc, kéo tay Sư Vô Cữu, chậm rãi nói, "Có một việc, ta vẫn luôn lừa ngươi."
"Hả?" Sư Vô Cữu không hiểu vì sao Chu Trường Dung lại muốn nói chuyện này.
"Tặng người nhẫn thật ra không phải để chúc phúc." Chu Trường Dung móc đầu ngón tay đeo nhẫn của Sư Vô Cữu, tay hai người giao vào nhau, "Ý nghĩa của nó không khác đặt sính lễ là mấy."
Đặt... Đặt sính lễ.
Con ngươi Sư Vô Cữu kém chút nữa trợn trừng ra ngoài.
Đáng ghét, nhóc lừa đảo nhất định phải lừa hắn, nhất định phải dời sự chú ý của hắn để hắn không tức giận nữa thế ư.
Vấn đề chính là, hắn bây giờ thế nhưng không tức giận nổi nữa.
"Cho nên ta không thể đi." Ngón tay Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu móc chặt vào nhau, "Ta đã nói rồi, hai người chúng ta, chú định phải đối địch với toàn bộ cửu thiên thập giới."
Dứt lời không lâu, các đại năng đỉnh cấp trong cửu thiên thập giới ngoại trừ Dịch Chi Xuân đều dùng hết sức đuổi đến.
Sư Vô Cữu theo bản năng chắn ở trước mặt Chu Trường Dung, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể mang Chu Trường Dung gϊếŧ ra ngoài.
Dù thế nào, hắn cũng không thể để Sổ Sinh Tử của Chu Trường Dung rơi vào tay những người này.
"Giao đại đạo thánh binh ra, tha chết cho các ngươi!"
"Có thể chạy đến bây giờ, ta đúng là rất muốn khen các ngươi một câu, nhưng mà phải chấm dứt tại đây rồi."
"Đại đạo thánh binh, tuyệt đối không phải là thứ mà hai người các ngươi có thể khống chế."
Vào lúc này, thần cũng tốt, tiên cũng được, yêu cũng hay, mà ma cũng chả sao.
Tất cả các đại năng tiếng tăm xưng hùng một phương trong khắp cửu thiên thập giới đều có cùng một khuôn mặt.
Khuôn mặt viết đầy khát vọng đối với đại đạo thánh binh.
Sư Vô Cữu cảm thấy cực kỳ trào phúng.
Đây chính là đại năng cửu thiên thập giới sao?
"Chu Trường Dung, ngươi ta đều là quỷ tu, ta không muốn thấy ngươi chết tại đây." Thái Sơn phủ quân trầm giọng nói, "Ngươi còn có vô hạn khả năng, hà tất gì phải níu kéo nhất thời?"
Thương Hải nữ quân và Hoan Hỉ quỷ mẫu kích động khó có thể dùng lời diễn tả, ánh mắt nhìn hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu mang thêm hai phần sảng khoái khi báo được thù lớn.
Việc đến nước này mà hai tên đó còn không chịu giao đại đạo thánh binh ra, là kẻ chắc chắn phải chết.
"Buồn cười." Sư Vô Cữu phản bác, "Đồ là do chúng ta tìm được trước, nếu các ngươi không tìm được thì là vô duyên."
"Nếu là vô duyên, sao chúng ta có thể xuất hiện tại đây?"
"Kiên trì của chúng ta có giới hạn, đừng tiếp tục kéo dài thời gian."
"Nơi đây đã bị chúng ta phong tỏa, các ngươi không thể trốn đi đâu được đâu!"
...
Các đại năng không dại dột nói chuyện đạo nghĩa đạo đức vào lúc này.
Trời cho không lấy, phải chịu tội lỗi.
Nếu đã để bọn họ gặp được đại đạo thánh binh thì làm gì có chuyện lùi về sau!
Trong đầu Sư Vô Cữu nhanh chóng nghĩ biện pháp mang theo Chu Trường Dung thoát thân.
Thật sự có sao?
Trong lúc Sư Vô Cữu suy nghĩ, Trận Tiểu Phù Đồ trên người các đại năng không ngừng phát sáng, sau khi hội tụ lại bỗng xảy ra biến hóa mới.
Phù văn trên người các đại năng, từng cái từng cái bay lên, hóa thành một chuỗi ký tự, không ngừng xoay tròn, bay thẳng đến chỗ hai người Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung.
Chu Trường Dung bước lên hai bước.
Ký tự của Trận Tiểu Phù Đồ chặt chẽ quấn quanh Chu Trường Dung.
Sư Vô Cữu và các đại năng nín thở hết mức.
Sau một khắc, Trận Tiểu Phù Đồ bay khỏi người Chu Trường Dung.
Chuyện gì xảy ra? Nó không phát hiện được Sổ Sinh Tử.
Sư Vô Cữu thầm vui vẻ trong lòng, nhưng cũng biết đây là một cơ hội tốt, cất cao giọng nói, "Thứ bọn ta lấy không phải là đại đạo thánh binh, ngọc ngói cho các ngươi là được, các ngươi thả Chu Trường Dung ra."
"... Ngu ngốc." Chu Trường Dung nhẹ giọng than một câu, chuẩn bị lấy Sổ Sinh Tử trong người mình ra.
Có vậy, Trận Tiểu Phù Đồ sẽ bị hấp dẫn lại đây.
Nếu giao Sổ Sinh Tử ra có thể bảo vệ hắn và Sư Vô Cữu thì cũng không phải không thể.
"Ngươi làm gì?" Sư Vô Cữu mắt sắc lợi hại, có cảm giác trong lòng, nhào thẳng về phía Chu Trường Dung.
Làm Chu Trường Dung vẫn chưa kịp lấy Sổ Sinh Tử ra nhào về phía trước không nói, còn tiện thể hạ một cấm chế lên đan điền của Chu Trường Dung.
Không thể để hắn ngu si lấy Sổ Sinh Tử ra!
Lúc này lấy Sổ Sinh Tử ra, bộ ghét bỏ bản thân chết chưa đủ nhanh hả?
Nói không chừng Trận Tiểu Phù Đồ hoàn toàn không thể phát huy tác dụng, không phát hiện được sự tồn tại của Sổ Sinh Tử.
Sư Vô Cữu hơi chuyển động, Trận Tiểu Phù Đồ cũng chuyển động.
Kí tự của Trận Tiểu Phù Đồ lướt qua Chu Trường Dung, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người chứng kiến nó bao vậy cả người Sư Vô Cữu lại, nhất thời hào quang chói lọi.
Trần ai lạc định.
"Đại đạo thánh binh đang ở trên tay hắn!" Khô Diệp tiên tôn nói đầu tiên.
Thần ma tiên phật bốn phía, hầu như lập tức đặt tầm mắt lên Sư Vô Cữu.
"Sư Vô Cữu!" Chu Trường Dung muốn cởi thứ trên người Sư Vô Cữu ra, mà sinh cơ trong cơ thể Sư Vô Cữu lại đột nhiên bạo phát vào lúc này.
Trái lại Chu Trường Dung bị Sư Vô Cữu đẩy ra thật xa.
Hai mắt Sư Vô Cữu đã bất tri bất giác biến thành màu xanh lục.
Trận văn của Trận Tiểu Phù Đồ quấn quanh chặt chẽ.
Trên mặt Chu Trường Dung lần thứ hai chợt lóe lên vẻ mê man như lúc trước, chỉ là lần này không mang nét yếu đuối nữa, ngược lại tràn ngập vẻ dứt khoát thấy chết không sợ.
"Sư Vô Cữu..."
Vốn Sư Vô Cữu còn định cười nhạo trận pháp quá ngu, nhưng khi đối diện với ánh mắt lo lắng của Chu Trường Dung, nhất thời Sư Vô Cữu không nói được gì.
Có phải, hắn không biết cái gì đó?
Trong nhất thời, Sư Vô Cữu như phúc chí tâm linh, đột nhiên hiểu rõ tất cả.
[phúc chí tâm linh: khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.]
Hắn không rõ nơi đến, không biết lai lịch.
Bị chôn trong quan tài băng ở tầng trời Hồng Trần giới Thế Gian, 7 vạn năm chưa từng được thấy ánh mặt trời.
Cố tình có một ngày, có một người mang theo Sổ Sinh Tử đào hắn ra khỏi quan tài băng.
Nếu Thần Tàng thật sự có Sổ Sinh Tử, vì sao hắn chưa bao giờ thu một quỷ tinh nào?
Mà có ai nói, đại đạo thánh binh trong tay Thần Tàng nhất định phải là Sổ Sinh Tử đâu?
Không, xưa nay chưa từng có ai nói qua, là bởi vì đại đạo thánh binh mà mọi người biết từ đó đến giờ chỉ có một quyển Sổ Sinh Tử mà thôi.
Nhưng ai có thể bảo đảm, chỉ có một đại đạo thánh binh đâu?
Xưa nay Chu Trường Dung vừa thận trọng lại thông minh, chưa từng mạo hiểm làm bất kì chuyện thâm hụt lỗ vốn nào, nhưng bây giờ, hắn chỉ vì một mảnh ngọc ngói mà bất chấp đối nghịch với nhiều đại năng như thế.
Thậm chí, hắn dự định để lộ Sổ Sinh Tử trước mặt mọi người, hấp dẫn sự chú ý của Trận Tiểu Phù Đồ.
Hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường.
Trừ phi, Chu Trường Dung muốn bảo vệ một người khác cũng có đại đạo thánh binh.
Với tính cách của Chu Trường Dung, có ai đáng để hắn mạo hiểm như vậy ư?
Tất cả những việc đó, chẳng qua đều là vì hắn.
Bởi vì hắn, vì Sư Vô Cữu.
Sư Vô Cữu ngơ ngác nhìn tay mình, hắn dường như có thể nhìn được dòng máu bên trong mình.
Không, đây là máu sao?
Đây thật sự là tay của ta sao?
Hắn, thân thể, ký ức, mọi thứ thuộc về hắn, đều thật sự tồn tại sao?
Hay là nói, hắn chỉ là một cơn mơ.
Những kí ức phủ đầy bụi mù trong đầu Sư Vô Cữu như được dùng lớp khăn mỏng lau đi một góc nhỏ.
Đó là một đạo nhân trẻ tuổi hai mắt tang thương.
Phong thái xuất chúng khiến người ta quên đi vẻ ngoài của hắn, chỉ có cặp mắt kia làm ta nhớ mãi khó quên.
Mà người đứng ở bên cạnh đạo nhân trẻ tuổi kia, là người mà Sư Vô Cữu không thể nào quen thuộc hơn.
Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, Sư Hoàn Chân.
"... Có thể trấn áp mệnh số chết trẻ của ngươi chỉ có đại đạo thánh binh."
"Tại nơi đạo tổ tầng trời Hoàng Tuyền và một tổ đạo khác ngã xuống, ta tìm được một đại đạo thánh binh đã tiêu tán đạo ý, tổn hại nghiêm trọng, ta chữa trị nhiều năm cũng đã hơi có thành quả rồi."
"Nhưng khi ta gặp được nó thì ta đã biết, đại đạo thánh binh không thuộc về ta."
"Cơ duyên của nó nằm ở ngươi."
"Hoàn Chân, ta đã thành thánh, đại đạo thánh binh này, ta tặng cho ngươi, nguyện ngươi sống mãi vô lo, không phải chịu nỗi khổ liệt hỏa thiêu thân."
...
Sư Vô Cữu thấp giọng nở nụ cười.
"Ha ha ha, ha ha ha ha."
Chẳng trách Hỏa Nhất chuẩn thánh nói nhìn không thấu lai lịch chủng tộc của hắn.
Chẳng trách rõ ràng thực lực của hắn đủ để vượt xa các tiên tôn khác, thế nhưng mãi vẫn không thể thành Chuẩn Thánh được.
Hắn không phải người, không phải yêu, vốn cũng không phải số mệnh thuộc về thiên đạo, sao có thể dễ dàng được đến thiên đạo thừa nhận, để hắn tu thành Chuẩn Thánh cơ chứ?
Trước khi hắn gặp được Chu Trường Dung, thật sự đã từng sống sao?
Hay là trong một khắc được gặp Chu Trường Dung kia, mới là lần đầu tiên hắn được cảm nhận nhịp sống trên đời?
Tất cả những nghi hoặc, ngày hôm nay, ngay lúc này, mọi thứ đều đã có đáp án.
Đáp án rất đơn giản.
"Thì ra, ta mới là thứ trong tay Thần Tàng thánh nhân..."
"Đại đạo thánh binh."
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: =V=! Ngạc nhiên chưa, chiêm chiếp, lai lịch của ngươi thật trâu bò, bàn tay vàng mạnh nhất đều cho ngươi.
Sư Vô Cữu: (ノ 'Д) ノ cút đi, ta đã từng cho rằng mình là Yêu Hoàng, kết quả không phải, mà bây giờ thậm chí ngay cả yêu tộc cũng không phải luôn!
Tác giả: Không thể nói như thế, thật ra khí linh cũng được xem là yêu tộc ớ nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.