Chương 18
Thanh Khâu Thiên Dạ
21/01/2022
Chương 18:
Buổi tối trước khi đến cương vực phương tây, Trần Hóa Vũ chần chờ hồi lâu, cuối cùng quyết định thẳng thắn với Chu Trường Dung.
Thời gian nửa năm, đã thành công làm cho Trần Hóa Vũ bỏ đi cảnh giác đối với Chu Trường Dung, hơn nữa với năng lực của Chu Trường Dung, chỉ bởi vì trên người có quái bệnh mà không thể thành danh, thực sự vô cùng đáng tiếc. Vì vậy suy nghĩ trước sau, Trần Hóa Vũ quyết định đem tin tức mình có được nói cho Chu Trường Dung.
Lúc Trần Hóa Vũ đi vào phòng Chu Trường Dung, mới ý thức được trong phòng Chu Trường Dung còn có đồng môn sư huynh của hắn ở.
Đúng vậy, đối với người bên ngoài, Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu là đồng môn, gọi nhau là huynh đệ.
"Trần huynh tựa hồ có lời muốn nói." Chu Trường Dung là một chuyên gia nhìn mặt đoán ý, bây giờ vừa nhìn thấy bộ dáng Trần Hóa Vũ liền biết đối phương có chuyện muốn nói. Lúc này do dự, chắc chắn là vì sự tồn tại của Sư Vô Cữu.
Chu Trường Dung trong đầu thoáng suy nghĩ, đã phân rõ nặng nhẹ.
Nhìn trước mắt mà nói, Sư Vô Cữu là lá bài bảo mệnh lớn nhất của hắn, nhất định phải dỗ dành.
"Sư huynh của ta hoàn toàn có thể tín nhiệm, Trần huynh có chuyện cứ nói đừng ngại." Chu Trường Dung mỉm cười khuyên.
Sư Vô Cữu lười biếng nằm ở trên ghế, xem hai người này như không tồn tại.
Một tên ngốc, một tên khôn, dù có chuyện gì xảy ra hắn cũng không bất ngờ.
"Nếu Chu huynh đã nói thế, ta cũng yên lòng." Trần Hóa Vũ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nếu đã quyết định nói, không thể cứ ấp a ấp úng mãi.
"Chu huynh cũng biết vì sao ta phải ngàn dặm xa xôi đi tới cương vực phương tây?" Trần Hóa Vũ sắp xếp từ ngữ, suy nghĩ phải bắt đầu nói từ đâu mới tốt.
"Trần huynh là luyện đan sư, đương nhiên là vì linh hoa linh thảo cương vực phương tây mà tới." Chu Trường Dung trả lời.
"Đúng vậy." Trần Hóa Vũ gật gật đầu, "Nhưng nếu là linh hoa linh thảo phổ thông, sao có thể khiến cho ta đặc biệt tới đây một lần chứ?"
"Ồ?" Chu Trường Dung nghe ra một chút vấn đề, theo ý Trần Hóa Vũ, chẳng lẽ lần này thật sự có bảo vật gì hay sao?
"Người biết tin tức này cũng không nhiều, nhưng nếu ta có thể biết, e rằng người khác cũng có thể biết." Trần Hóa Vũ nhìn nước da trắng xanh hơn người bình thường của Chu Trường Dung, nét do dự cuối cùng cũng biến mất không còn.
Hiếm khi gặp được tri kỷ như vậy, chẳng lẽ chỉ vì tư tâm của bản thân dù biết biện pháp kéo dài tính mạng cho đối phương cũng không nói?
"Ma xui quỷ khiến, ta ngẫu nhiên biết được ở bên trong cương vực phương tây sẽ có một trái Vạn Niên Thu Thật trưởng thành." Trần Hóa Vũ rốt cục nói ra mục đích mình đến, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm không ít, lời kế tiếp càng thêm thông thuận, "Vạn Niên Thu Thật này từ nhỏ kỳ dị, chỉ sang mùa thu mới có thể sinh trưởng, ba mùa xuân hạ đông thì sẽ dừng lại. Ngày qua ngày, năm qua năm, mùa thu sinh trưởng, mùa thu trưởng thành, nhất định ở mùa thu mới có thể hái. Bởi vậy, nó sinh ra đã có sinh cơ nồng đậm, là phương thuốc kéo dài tính mạng đỉnh cấp tốt nhất."
Người phàm thường có câu cửa miệng mùa xuân ra hoa, mùa thu kết quả, mùa thu đối với trời xanh là tuần hoàn theo nguyên tắc đất trời. Mà trái Vạn Niên Thu Thật này, dường như đã tập hợp mọi sinh cơ của vô số kỳ hoa dị thảo.
Người ta đồn rằng một trái Vạn Niên Thu Thật, có thể kéo dài ngàn năm tuổi thọ.
Nếu người phàm ăn, có thể vững vàng kết anh, từ một người phàm trực tiếp trở thành tu sĩ Nguyên Anh. Nếu người linh căn hỗn tạp ăn, có thể tẩy rửa gân cốt, trong nháy mắt nắm giữ thiên phú trở thành thiên tài.
Vì vậy Vạn Niên Thu Thật, có thể xưng tụng là trân bảo hiếm có trong Tu Chân giới.
Thân là luyện đan sư, nghe được tin tức về Vạn Niên Thu Thật, Trần Hóa Vũ sao có thể không động lòng? Nhưng hắn cũng biết, nếu tin tức Vạn Niên Thu Thật bị lộ, sợ là sẽ có vô số đại năng tranh đoạt.
Bởi vậy, Trần Hóa Vũ mới lựa chọn tự mình đi tìm, chính là để giảm bớt khả năng cạnh tranh.
Nhưng mà bây giờ hắn thấy Chu Trường Dung suốt ngày bị bệnh tật hành hạ, sắc mặt ngày qua ngày càng tệ, bởi vậy đêm trước khi đến mới nói ra bí mật.
Chu Trường Dung trầm mặc hồi lâu.
Vì để cho bản thân bớt đau đớn bởi tử khí, hắn cũng đã tìm kiếm những đồ vật, báu vật sinh cơ nồng đậm có thể kéo dài tính mạng khắp nơi, sao có thể chưa từng nghe qua tên tuổi Vạn Niên Thu Thật?
Để tìm được dị bảo như vậy có biết bao khó khăn hắn đương nhiên biết rõ, không ngờ hắn chỉ ôm tâm tư lợi dụng vậy mà Trần Hóa Vũ lại tiết lộ tin tức cho hắn.
Dù Chu Trường Dung từ trước đến giờ có chút lạnh lùng vô tâm, cũng không khỏi ngẩn người.
"Chu huynh không tin ta sao?" Trần Hóa Vũ thấy Chu Trường Dung không nói lời nào, có chút hoang mang.
Nhìn hắn yếu đuối mong manh, trên thực tế lại cực kỳ có chủ ý của mình.
Nếu hắn lựa chọn nói ra tin tức, đương nhiên đã chấp nhận Chu Trường Dung.
"Ta chỉ là có chút kinh ngạc." Chu Trường Dung không phải là ngươi không biết tốt xấu, càng không phải là người có ân báo oán.
Người khác dùng chân tâm đối đãi với hắn, hắn cũng sẽ dùng chân tâm với người đó.
Chắc là bởi vì đối với chân tâm thật tình như vậy, hắn vốn có được qua ít, cho nên mới vô cùng quý trọng.
"Tin tức như vậy, có liên quan hệ trọng đến tính mạng, sao ngươi có thể nói cho ta? Nếu như ta có chút suy nghĩ xấu xa, hoặc là ta sẽ từng bước cướp đoạt Vạn Niên Thu Thật trên tay ngươi, vậy thì ngươi sẽ làm gì?" Chu Trường Dung nghiêm túc dò hỏi.
Ứng Trúc Xuân như vậy, Trần Hóa Vũ cũng như vậy.
Chẳng lẽ trên mặt luyện đan sư đều in đậm bốn chữ "Ngây Thơ Dễ Lừa" sao?
"Ta và Chu huynh đã quen biết gần nửa năm, nếu Chu huynh là người lòng dạ hẹp hòi thật, sao có thể hiểu rõ đại đạo tu hành như vậy? Hơn nữa, nếu ta dám một mình đi ngao du, đương nhiên sẽ tự có bản lãnh của ta." Trần Hóa Vũ nghe Chu Trường Dung chất vấn, không những không sinh khí, mà còn có chút vui vẻ.
Bởi vì Chu Trường Dung có thể nói như vậy, cũng chứng minh hắn không nhìn lầm người.
"Vạn Niên Thu Thật cụ thể ở đâu, ta cũng không biết, chỉ có thể chậm rãi tìm kiếm mà thôi. Sức mạnh một ngươi đương nhiên có hạn, nhưng nếu có thêm Chu huynh trợ giúp, sẽ nhanh hơn nhiều. Trên hết, nếu chúng ta thật sự có duyên với bảo vật, Vạn Niên Thu Thật kia, chúng ta mỗi người một nữa là được." Trần Hóa Vũ cười nói.
"Vậy thì ngày mừng thọ của Thải Vân phu nhân..." Chu Trường Dung nghe Trần Hóa Vũ nhắc đến Vạn Niên Thu Thật, không khỏi suy nghĩ nhiều hơn chút.
Ghép hai chuyện này lại với nhau, thật sự sẽ làm cho ngươi ta dễ dàng suy nghĩ nhiều.
"Thải Vân phu nhân đã là y tu lợi hại nhất cương vực phương tây, hơn nữa còn là tu sĩ Đại Thừa đỉnh cấp, cách phi thăng chỉ còn một bước, tuổi thọ dồi dào, Vạn Niên Thu Thật đối với nàng không có tác dụng gì, chưa chắc nàng sẽ ra tay tranh đoạt." Trần Hóa Vũ nói ra suy nghĩ của mình "Chỉ là trong số người đến chúc thọ, nói không chừng cũng có người biết được tin tức giống ta, mượn cơ hội chúc thọ đến cương vực phương tây tìm kiếm."
"Thải Vân phu nhân ở cương vực phương tây có quan hệ thâm sâu." Chu Trường Dung không giống như Trần Hóa Vũ xem mọi chuyện tốt đẹp như mơ. Nếu Thải Vân phu nhân cho phép người khác đi chúc thọ mình vào thời gian này, hơn nữa nàng còn là một trong số ít đại năng cương vực phương tây, tin tức Vạn Niên Thu Thật xuất hiện bên trong địa bàn của mình, sao có thể không biết?
Xem xét lại một chút, dù cho Thải Vân phu nhân không cần, chẳng lẽ ba ngàn đệ tử dưới trướng nàng, không có ai cần?
Trần Hóa Vũ hình như cũng chưa từng nghĩ tới điểm này.
Đúng vậy, dù cho Thải Vân phu nhân không dùng, chẳng lẽ nàng cũng không ra tay?
Nói cho cùng, vẫn là Trần Hóa Vũ suy nghĩ đơn giản, cảm thấy bí mật không có bao nhiêu người biết, vì vậy mới yên tâm.
Mà mấy chuyện mang tên bí mật, trừ phi vĩnh viễn không bao giờ được nói trên miệng, còn không nhất định sẽ lưu truyền.
Chu Trường Dung vì sao lại vội vã tìm kiếm Quỷ Tinh Cửu Mệnh tăng cao thực lực như thế, bởi vì hắn biết tin tức Sổ Sinh Tử nằm trong tay hắn không thể mãi mãi không lộ.
Chỉ cần hắn còn phải mượn sức mạnh Sổ Sinh Tử sinh tồn một ngày, nguy cơ hắn bị phát hiện sẽ nhiều hơn một phần!
"Là do ta xem mọi chuyện quá đơn giản." Trần Hóa Vũ phản ứng lại, mồ hôi lạnh thuận theo toát ra. Nếu hắn cứ thế tùy tiện ngây thơ đi tìm Vạn Niên Thu Thật, nói không chừng sẽ lọt vào trong mắt người hữu tâm, "Đa tạ Chu huynh nhắc nhở."
"Nào có, nếu không có Trần huynh báo cho, ta cũng không biết chuyện này. Còn xin Trần huynh buông lỏng tinh thần, trước mắt Vạn Niên Thu Thật không có tung tích, dù cho chúng ta đi tìm, e là trong thời gian ngắn cũng không có manh mối. Chúng ta sắp đến cương vực phương tây, tốt nhất đừng để người khác phát hiện."
"Ta hiểu rồi."
Sau khi Trần Hóa Vũ đi ra khỏi phòng Chu Trường Dung, Sư Vô Cữu mới chậm rãi lên tiếng, "Đừng nói là Vạn Niên Thu Thật, dù là Thập Vạn Niên Thu Thật, cũng không cứu được ngươi, chỉ là trị ngọn không trị gốc mà thôi."
"Trị ngọn thôi cũng đã đủ rồi." Chu Trường Dung nhìn tử khí sắp tràn đến lòng bàn tay, trong lòng đã quyết, nếu thật sự có Vạn Niên Thu Thật, dù có liều cái mạng hắn cũng muốn lấy.
"Sư tiền bối là yêu tộc, đối với Vạn Niên Thu Thật chắc cũng không lạ." Chiếm lấy thời cơ tốt, Chu Trường Dung vô cùng tự nhiên nói ra.
"Ừ, trước đây ăn qua không ít, nhưng mà toàn là Thập Vạn Niên. Trong tộc có một bí cảnh đặc biệt, chuyên dùng để trồng các loại kỳ hoa dị quả. Trong tộc bọn ta có rất nhiều yêu tộc trường thọ, những thứ cần thời gian này cũng dễ trồng, không hiếm lạ gì."
Nếu không tại sao lại có câu yêu tộc khiến người ghen ghét chứ?
Chu Trường Dung có chút câm nín, yêu tộc đúng là được trời cao yêu thương. Nếu không phải dòng dõi bọn nó không đa dạng, còn thích nội đấu, ở thế giới này, sợ là còn có thể đấu tranh với nhân tộc mấy vạn năm!
"Trên người tiền bối, không có vật tương tự sao?" Chu Trường Dung hiếu kì hỏi.
"Đồ vật của bản tọa đều ở trong bảo khố, chỗ này không thể mở ra, nếu bây giờ ngươi theo bản tọa đi Tầng trời Tiêu Dao, muốn bao nhiêu trái Thu Thật cũng có." Vừa nhắc tới chuyện này Sư Vô Cữu liền tức, rõ ràng hắn có rất nhiều dị bảo, nhưng bởi vì ở Tầng trời Hồng Trần cấp thấp này làm cho hắn trở nên nghèo rớt mồng tơi, đúng là không cam lòng.
Chu Trường Dung xác định Sư Vô Cữu không nói dối.
Hắn và Sư Vô Cữu ở chung, cùng ăn cùng ở trong một gian phòng nửa năm, nếu trên người Sư Vô Cữu thật sự có đồ vật sinh cơ nồng đậm, hắn không thể một chút cũng không phát hiện. Mà thứ sinh cơ nồng nặc trên người Sư Vô Cữu kia, chỉ có lúc hắn phá quan tài mới xuất hiện một phút chốc rồi biến mất.
Bí mật trên người Sư Vô Cữu, không phải là thứ hắn có năng lực khám phá bây giờ.
Chu Trường Dung thấy được rồi thì thôi, không hỏi nữa.
Hôm sau, ba người Chu Trường Dung, Sư Vô Cữu và Trần Hóa Vũ xuống thuyền, chính thức đặt chân vào cương vực phương tây, mới chân thực cảm nhận được sự khác nhau giữa nơi này với cương vực phương đông.
Phóng tầm mắt ra xa, xung quanh bốn phía đều là núi non cao cao không thể với tới, mây mù bao quanh, xanh um tươi tốt.
Nếu không phải đôi khi còn có tu sĩ ngự kiếm trên trời bay qua, nơi này cũng chỉ có thể nghe thấy âm thanh từng cơn gió nhẹ thổi qua núi còn có tiếng chim hót và côn trùng kêu vang.
[ngự kiếm: đạp trên thân kiếm bay lên]
Cũng may Trần Hóa Vũ đối với cương vực phương tây vẫn có chút hiểu biết, lúc này tự gánh chức trách làm người dẫn đường, quyết tâm dẫn hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu trước tiên đi đến đạo trường một người bằng hữu nghỉ ngơi, thuận tiện thám thính tin tức một chút.
"Hai vị yên tâm, người bạn kia của ta không những tính tình tốt, mà còn là một thần tu trời sinh hàng thật giá thật, công đức vô số. Hắn tới đây cũng là muốn mở đạo trường thu môn đồ, chỉ là tín đồ của hắn đông đảo, nhất thời khó có thể thu xếp, nên mới chậm trễ mà thôi." Trần Hóa Vũ nhắc đến người bằng hữu này của mình, vô cùng tín nhiệm.
Thần tu trời sinh?
Chu Trường Dung hiếm khi nghe nhắc đến thần tu, dù sao đạo thống thần tu ở Tầng trời Hồng Trần cũng rất ít. Đương nhiên, so với quỷ tu thưa thớt dường như không còn, thần tu vẫn coi là phồn vinh hưng thịnh.
Tiếc là, hình như bát tự Trần Hóa Vũ không hợp với cương vực phương tây.
[bát tự: là một cách xem số mệnh của Trung quốc, lấy năm, tháng, ngày, giờ sinh và nơi sinh để sắp xếp theo trật tự nhất định, tìm ra cát hung của đời người.]
Trần Hóa Vũ vừa dẫn hai người Chu Trường Dung, Sư Vô Cữu tới trước một tòa đạo trường, chuẩn bị gọi bạn tốt của mình ra, thì thấy nơi chân trời sáng lên ánh kiếm mạnh mẽ, hướng về phía ba người họ vọt tới.
Sư Vô Cữu khẽ hừ một tiếng, vừa muốn động thủ, đã bị Chu Trường Dung tay mắt lanh lẹ kéo ống tay áo Sư Vô Cữu, khẽ làm một cái pháp quyết, ba người trực tiếp di chuyển từ nơi này đến nơi khác.
[pháp quyết: kiểu như thi triển phép thuật bằng một hoặc một loạt động tác tay nào đó]
"Ngươi ngăn bản... ngăn ta làm gì?" Sư Vô Cữu liếc mắt nhìn Trần Hóa Vũ một cái, nuốt xuống hai chữ "bản tọa".
Chỉ một ánh kiếm cỏn con mà dám múa rìu trước mặt hắn, làm càn!
"Ánh kiếm kia không hướng về phía chúng ta, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện." Chu Trường Dung chỉ chỉ vị trí ánh kiếm kia vụt qua giữa bọn họ, đỉnh ngọn núi cao trước mặt bọn họ bị cắt ngang thành mặt phẳng.
Dù cho lúc nãy bọn họ không di chuyển, ánh kiếm kia chắc chắn cũng sẽ không làm bọn họ bị thương.
"Vớ vẩn, cầm kiếm ở trước mặt ta là khiêu khích ta!" Sư Vô Cữu vẫn muốn động thủ.
Chu Trường Dung cảm thấy có chút đau đầu. Nếu Sư Vô Cữu động thủ, sao bọn họ có thể tiếp tục tránh người khác chú ý? Xém chút nữa thành công cốc.
Mang theo vũ khí hạt nhân bên người đi hành tẩu là trải nghiệm như thế nào, Chu Trường Dung coi như đã triệt để thấu hiểu.
Cũng may Trần Hóa Vũ không để ý đến Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, tâm trí của hắn đã bị hấp dẫn bởi ánh kiếm khiến người kinh hãi không thôi kia rồi.
Chu Trường Dung đối với chuyện bên ngoài thì thờ ơ, Sư Vô Cữu thì càng nhìn không lọt ánh kiếm giống trò trẻ con, thế nhưng đối với Trần Hóa Vũ lớn lên trong môi trường tu sĩ mà nói, chỉ một kiếm như vậy đã đủ để làm cho hắn nhớ mãi không quên.
Dù cho là luyện đan sư, đối với cường giả cũng rất thưởng thức đấy!
Ở cương vực phương tây này, từ khi nào lại có kiếm tu lợi hại như vậy?
Một lát sau.
Trên ngọn núi bị san bằng kia, một bóng người không tiếng động rơi xuống.
Núi xanh xa xa, người mặc bạch y, một thanh trường kiếm, làm cho người khác đặc biệt chú ý.
Giống như bên trong bức tranh sơn thủy đột nhiên xuất hiện bóng dáng sự sống, khiến cho người xem luyến lưu không thôi.
[tranh sơn thủy: thường vẽ cảnh núi non, sông nước này kia, tông màu chủ yếu là trắng đen.]
Người kia cầm kiếm, âm thanh vang vọng bốn phía.
"Tử Sơn Quân, quyết đấu một trận thắng thua với ta đi!"
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Trường Dung: Thì ra là gặp phải đấu võ công khai!
Buổi tối trước khi đến cương vực phương tây, Trần Hóa Vũ chần chờ hồi lâu, cuối cùng quyết định thẳng thắn với Chu Trường Dung.
Thời gian nửa năm, đã thành công làm cho Trần Hóa Vũ bỏ đi cảnh giác đối với Chu Trường Dung, hơn nữa với năng lực của Chu Trường Dung, chỉ bởi vì trên người có quái bệnh mà không thể thành danh, thực sự vô cùng đáng tiếc. Vì vậy suy nghĩ trước sau, Trần Hóa Vũ quyết định đem tin tức mình có được nói cho Chu Trường Dung.
Lúc Trần Hóa Vũ đi vào phòng Chu Trường Dung, mới ý thức được trong phòng Chu Trường Dung còn có đồng môn sư huynh của hắn ở.
Đúng vậy, đối với người bên ngoài, Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu là đồng môn, gọi nhau là huynh đệ.
"Trần huynh tựa hồ có lời muốn nói." Chu Trường Dung là một chuyên gia nhìn mặt đoán ý, bây giờ vừa nhìn thấy bộ dáng Trần Hóa Vũ liền biết đối phương có chuyện muốn nói. Lúc này do dự, chắc chắn là vì sự tồn tại của Sư Vô Cữu.
Chu Trường Dung trong đầu thoáng suy nghĩ, đã phân rõ nặng nhẹ.
Nhìn trước mắt mà nói, Sư Vô Cữu là lá bài bảo mệnh lớn nhất của hắn, nhất định phải dỗ dành.
"Sư huynh của ta hoàn toàn có thể tín nhiệm, Trần huynh có chuyện cứ nói đừng ngại." Chu Trường Dung mỉm cười khuyên.
Sư Vô Cữu lười biếng nằm ở trên ghế, xem hai người này như không tồn tại.
Một tên ngốc, một tên khôn, dù có chuyện gì xảy ra hắn cũng không bất ngờ.
"Nếu Chu huynh đã nói thế, ta cũng yên lòng." Trần Hóa Vũ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nếu đã quyết định nói, không thể cứ ấp a ấp úng mãi.
"Chu huynh cũng biết vì sao ta phải ngàn dặm xa xôi đi tới cương vực phương tây?" Trần Hóa Vũ sắp xếp từ ngữ, suy nghĩ phải bắt đầu nói từ đâu mới tốt.
"Trần huynh là luyện đan sư, đương nhiên là vì linh hoa linh thảo cương vực phương tây mà tới." Chu Trường Dung trả lời.
"Đúng vậy." Trần Hóa Vũ gật gật đầu, "Nhưng nếu là linh hoa linh thảo phổ thông, sao có thể khiến cho ta đặc biệt tới đây một lần chứ?"
"Ồ?" Chu Trường Dung nghe ra một chút vấn đề, theo ý Trần Hóa Vũ, chẳng lẽ lần này thật sự có bảo vật gì hay sao?
"Người biết tin tức này cũng không nhiều, nhưng nếu ta có thể biết, e rằng người khác cũng có thể biết." Trần Hóa Vũ nhìn nước da trắng xanh hơn người bình thường của Chu Trường Dung, nét do dự cuối cùng cũng biến mất không còn.
Hiếm khi gặp được tri kỷ như vậy, chẳng lẽ chỉ vì tư tâm của bản thân dù biết biện pháp kéo dài tính mạng cho đối phương cũng không nói?
"Ma xui quỷ khiến, ta ngẫu nhiên biết được ở bên trong cương vực phương tây sẽ có một trái Vạn Niên Thu Thật trưởng thành." Trần Hóa Vũ rốt cục nói ra mục đích mình đến, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm không ít, lời kế tiếp càng thêm thông thuận, "Vạn Niên Thu Thật này từ nhỏ kỳ dị, chỉ sang mùa thu mới có thể sinh trưởng, ba mùa xuân hạ đông thì sẽ dừng lại. Ngày qua ngày, năm qua năm, mùa thu sinh trưởng, mùa thu trưởng thành, nhất định ở mùa thu mới có thể hái. Bởi vậy, nó sinh ra đã có sinh cơ nồng đậm, là phương thuốc kéo dài tính mạng đỉnh cấp tốt nhất."
Người phàm thường có câu cửa miệng mùa xuân ra hoa, mùa thu kết quả, mùa thu đối với trời xanh là tuần hoàn theo nguyên tắc đất trời. Mà trái Vạn Niên Thu Thật này, dường như đã tập hợp mọi sinh cơ của vô số kỳ hoa dị thảo.
Người ta đồn rằng một trái Vạn Niên Thu Thật, có thể kéo dài ngàn năm tuổi thọ.
Nếu người phàm ăn, có thể vững vàng kết anh, từ một người phàm trực tiếp trở thành tu sĩ Nguyên Anh. Nếu người linh căn hỗn tạp ăn, có thể tẩy rửa gân cốt, trong nháy mắt nắm giữ thiên phú trở thành thiên tài.
Vì vậy Vạn Niên Thu Thật, có thể xưng tụng là trân bảo hiếm có trong Tu Chân giới.
Thân là luyện đan sư, nghe được tin tức về Vạn Niên Thu Thật, Trần Hóa Vũ sao có thể không động lòng? Nhưng hắn cũng biết, nếu tin tức Vạn Niên Thu Thật bị lộ, sợ là sẽ có vô số đại năng tranh đoạt.
Bởi vậy, Trần Hóa Vũ mới lựa chọn tự mình đi tìm, chính là để giảm bớt khả năng cạnh tranh.
Nhưng mà bây giờ hắn thấy Chu Trường Dung suốt ngày bị bệnh tật hành hạ, sắc mặt ngày qua ngày càng tệ, bởi vậy đêm trước khi đến mới nói ra bí mật.
Chu Trường Dung trầm mặc hồi lâu.
Vì để cho bản thân bớt đau đớn bởi tử khí, hắn cũng đã tìm kiếm những đồ vật, báu vật sinh cơ nồng đậm có thể kéo dài tính mạng khắp nơi, sao có thể chưa từng nghe qua tên tuổi Vạn Niên Thu Thật?
Để tìm được dị bảo như vậy có biết bao khó khăn hắn đương nhiên biết rõ, không ngờ hắn chỉ ôm tâm tư lợi dụng vậy mà Trần Hóa Vũ lại tiết lộ tin tức cho hắn.
Dù Chu Trường Dung từ trước đến giờ có chút lạnh lùng vô tâm, cũng không khỏi ngẩn người.
"Chu huynh không tin ta sao?" Trần Hóa Vũ thấy Chu Trường Dung không nói lời nào, có chút hoang mang.
Nhìn hắn yếu đuối mong manh, trên thực tế lại cực kỳ có chủ ý của mình.
Nếu hắn lựa chọn nói ra tin tức, đương nhiên đã chấp nhận Chu Trường Dung.
"Ta chỉ là có chút kinh ngạc." Chu Trường Dung không phải là ngươi không biết tốt xấu, càng không phải là người có ân báo oán.
Người khác dùng chân tâm đối đãi với hắn, hắn cũng sẽ dùng chân tâm với người đó.
Chắc là bởi vì đối với chân tâm thật tình như vậy, hắn vốn có được qua ít, cho nên mới vô cùng quý trọng.
"Tin tức như vậy, có liên quan hệ trọng đến tính mạng, sao ngươi có thể nói cho ta? Nếu như ta có chút suy nghĩ xấu xa, hoặc là ta sẽ từng bước cướp đoạt Vạn Niên Thu Thật trên tay ngươi, vậy thì ngươi sẽ làm gì?" Chu Trường Dung nghiêm túc dò hỏi.
Ứng Trúc Xuân như vậy, Trần Hóa Vũ cũng như vậy.
Chẳng lẽ trên mặt luyện đan sư đều in đậm bốn chữ "Ngây Thơ Dễ Lừa" sao?
"Ta và Chu huynh đã quen biết gần nửa năm, nếu Chu huynh là người lòng dạ hẹp hòi thật, sao có thể hiểu rõ đại đạo tu hành như vậy? Hơn nữa, nếu ta dám một mình đi ngao du, đương nhiên sẽ tự có bản lãnh của ta." Trần Hóa Vũ nghe Chu Trường Dung chất vấn, không những không sinh khí, mà còn có chút vui vẻ.
Bởi vì Chu Trường Dung có thể nói như vậy, cũng chứng minh hắn không nhìn lầm người.
"Vạn Niên Thu Thật cụ thể ở đâu, ta cũng không biết, chỉ có thể chậm rãi tìm kiếm mà thôi. Sức mạnh một ngươi đương nhiên có hạn, nhưng nếu có thêm Chu huynh trợ giúp, sẽ nhanh hơn nhiều. Trên hết, nếu chúng ta thật sự có duyên với bảo vật, Vạn Niên Thu Thật kia, chúng ta mỗi người một nữa là được." Trần Hóa Vũ cười nói.
"Vậy thì ngày mừng thọ của Thải Vân phu nhân..." Chu Trường Dung nghe Trần Hóa Vũ nhắc đến Vạn Niên Thu Thật, không khỏi suy nghĩ nhiều hơn chút.
Ghép hai chuyện này lại với nhau, thật sự sẽ làm cho ngươi ta dễ dàng suy nghĩ nhiều.
"Thải Vân phu nhân đã là y tu lợi hại nhất cương vực phương tây, hơn nữa còn là tu sĩ Đại Thừa đỉnh cấp, cách phi thăng chỉ còn một bước, tuổi thọ dồi dào, Vạn Niên Thu Thật đối với nàng không có tác dụng gì, chưa chắc nàng sẽ ra tay tranh đoạt." Trần Hóa Vũ nói ra suy nghĩ của mình "Chỉ là trong số người đến chúc thọ, nói không chừng cũng có người biết được tin tức giống ta, mượn cơ hội chúc thọ đến cương vực phương tây tìm kiếm."
"Thải Vân phu nhân ở cương vực phương tây có quan hệ thâm sâu." Chu Trường Dung không giống như Trần Hóa Vũ xem mọi chuyện tốt đẹp như mơ. Nếu Thải Vân phu nhân cho phép người khác đi chúc thọ mình vào thời gian này, hơn nữa nàng còn là một trong số ít đại năng cương vực phương tây, tin tức Vạn Niên Thu Thật xuất hiện bên trong địa bàn của mình, sao có thể không biết?
Xem xét lại một chút, dù cho Thải Vân phu nhân không cần, chẳng lẽ ba ngàn đệ tử dưới trướng nàng, không có ai cần?
Trần Hóa Vũ hình như cũng chưa từng nghĩ tới điểm này.
Đúng vậy, dù cho Thải Vân phu nhân không dùng, chẳng lẽ nàng cũng không ra tay?
Nói cho cùng, vẫn là Trần Hóa Vũ suy nghĩ đơn giản, cảm thấy bí mật không có bao nhiêu người biết, vì vậy mới yên tâm.
Mà mấy chuyện mang tên bí mật, trừ phi vĩnh viễn không bao giờ được nói trên miệng, còn không nhất định sẽ lưu truyền.
Chu Trường Dung vì sao lại vội vã tìm kiếm Quỷ Tinh Cửu Mệnh tăng cao thực lực như thế, bởi vì hắn biết tin tức Sổ Sinh Tử nằm trong tay hắn không thể mãi mãi không lộ.
Chỉ cần hắn còn phải mượn sức mạnh Sổ Sinh Tử sinh tồn một ngày, nguy cơ hắn bị phát hiện sẽ nhiều hơn một phần!
"Là do ta xem mọi chuyện quá đơn giản." Trần Hóa Vũ phản ứng lại, mồ hôi lạnh thuận theo toát ra. Nếu hắn cứ thế tùy tiện ngây thơ đi tìm Vạn Niên Thu Thật, nói không chừng sẽ lọt vào trong mắt người hữu tâm, "Đa tạ Chu huynh nhắc nhở."
"Nào có, nếu không có Trần huynh báo cho, ta cũng không biết chuyện này. Còn xin Trần huynh buông lỏng tinh thần, trước mắt Vạn Niên Thu Thật không có tung tích, dù cho chúng ta đi tìm, e là trong thời gian ngắn cũng không có manh mối. Chúng ta sắp đến cương vực phương tây, tốt nhất đừng để người khác phát hiện."
"Ta hiểu rồi."
Sau khi Trần Hóa Vũ đi ra khỏi phòng Chu Trường Dung, Sư Vô Cữu mới chậm rãi lên tiếng, "Đừng nói là Vạn Niên Thu Thật, dù là Thập Vạn Niên Thu Thật, cũng không cứu được ngươi, chỉ là trị ngọn không trị gốc mà thôi."
"Trị ngọn thôi cũng đã đủ rồi." Chu Trường Dung nhìn tử khí sắp tràn đến lòng bàn tay, trong lòng đã quyết, nếu thật sự có Vạn Niên Thu Thật, dù có liều cái mạng hắn cũng muốn lấy.
"Sư tiền bối là yêu tộc, đối với Vạn Niên Thu Thật chắc cũng không lạ." Chiếm lấy thời cơ tốt, Chu Trường Dung vô cùng tự nhiên nói ra.
"Ừ, trước đây ăn qua không ít, nhưng mà toàn là Thập Vạn Niên. Trong tộc có một bí cảnh đặc biệt, chuyên dùng để trồng các loại kỳ hoa dị quả. Trong tộc bọn ta có rất nhiều yêu tộc trường thọ, những thứ cần thời gian này cũng dễ trồng, không hiếm lạ gì."
Nếu không tại sao lại có câu yêu tộc khiến người ghen ghét chứ?
Chu Trường Dung có chút câm nín, yêu tộc đúng là được trời cao yêu thương. Nếu không phải dòng dõi bọn nó không đa dạng, còn thích nội đấu, ở thế giới này, sợ là còn có thể đấu tranh với nhân tộc mấy vạn năm!
"Trên người tiền bối, không có vật tương tự sao?" Chu Trường Dung hiếu kì hỏi.
"Đồ vật của bản tọa đều ở trong bảo khố, chỗ này không thể mở ra, nếu bây giờ ngươi theo bản tọa đi Tầng trời Tiêu Dao, muốn bao nhiêu trái Thu Thật cũng có." Vừa nhắc tới chuyện này Sư Vô Cữu liền tức, rõ ràng hắn có rất nhiều dị bảo, nhưng bởi vì ở Tầng trời Hồng Trần cấp thấp này làm cho hắn trở nên nghèo rớt mồng tơi, đúng là không cam lòng.
Chu Trường Dung xác định Sư Vô Cữu không nói dối.
Hắn và Sư Vô Cữu ở chung, cùng ăn cùng ở trong một gian phòng nửa năm, nếu trên người Sư Vô Cữu thật sự có đồ vật sinh cơ nồng đậm, hắn không thể một chút cũng không phát hiện. Mà thứ sinh cơ nồng nặc trên người Sư Vô Cữu kia, chỉ có lúc hắn phá quan tài mới xuất hiện một phút chốc rồi biến mất.
Bí mật trên người Sư Vô Cữu, không phải là thứ hắn có năng lực khám phá bây giờ.
Chu Trường Dung thấy được rồi thì thôi, không hỏi nữa.
Hôm sau, ba người Chu Trường Dung, Sư Vô Cữu và Trần Hóa Vũ xuống thuyền, chính thức đặt chân vào cương vực phương tây, mới chân thực cảm nhận được sự khác nhau giữa nơi này với cương vực phương đông.
Phóng tầm mắt ra xa, xung quanh bốn phía đều là núi non cao cao không thể với tới, mây mù bao quanh, xanh um tươi tốt.
Nếu không phải đôi khi còn có tu sĩ ngự kiếm trên trời bay qua, nơi này cũng chỉ có thể nghe thấy âm thanh từng cơn gió nhẹ thổi qua núi còn có tiếng chim hót và côn trùng kêu vang.
[ngự kiếm: đạp trên thân kiếm bay lên]
Cũng may Trần Hóa Vũ đối với cương vực phương tây vẫn có chút hiểu biết, lúc này tự gánh chức trách làm người dẫn đường, quyết tâm dẫn hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu trước tiên đi đến đạo trường một người bằng hữu nghỉ ngơi, thuận tiện thám thính tin tức một chút.
"Hai vị yên tâm, người bạn kia của ta không những tính tình tốt, mà còn là một thần tu trời sinh hàng thật giá thật, công đức vô số. Hắn tới đây cũng là muốn mở đạo trường thu môn đồ, chỉ là tín đồ của hắn đông đảo, nhất thời khó có thể thu xếp, nên mới chậm trễ mà thôi." Trần Hóa Vũ nhắc đến người bằng hữu này của mình, vô cùng tín nhiệm.
Thần tu trời sinh?
Chu Trường Dung hiếm khi nghe nhắc đến thần tu, dù sao đạo thống thần tu ở Tầng trời Hồng Trần cũng rất ít. Đương nhiên, so với quỷ tu thưa thớt dường như không còn, thần tu vẫn coi là phồn vinh hưng thịnh.
Tiếc là, hình như bát tự Trần Hóa Vũ không hợp với cương vực phương tây.
[bát tự: là một cách xem số mệnh của Trung quốc, lấy năm, tháng, ngày, giờ sinh và nơi sinh để sắp xếp theo trật tự nhất định, tìm ra cát hung của đời người.]
Trần Hóa Vũ vừa dẫn hai người Chu Trường Dung, Sư Vô Cữu tới trước một tòa đạo trường, chuẩn bị gọi bạn tốt của mình ra, thì thấy nơi chân trời sáng lên ánh kiếm mạnh mẽ, hướng về phía ba người họ vọt tới.
Sư Vô Cữu khẽ hừ một tiếng, vừa muốn động thủ, đã bị Chu Trường Dung tay mắt lanh lẹ kéo ống tay áo Sư Vô Cữu, khẽ làm một cái pháp quyết, ba người trực tiếp di chuyển từ nơi này đến nơi khác.
[pháp quyết: kiểu như thi triển phép thuật bằng một hoặc một loạt động tác tay nào đó]
"Ngươi ngăn bản... ngăn ta làm gì?" Sư Vô Cữu liếc mắt nhìn Trần Hóa Vũ một cái, nuốt xuống hai chữ "bản tọa".
Chỉ một ánh kiếm cỏn con mà dám múa rìu trước mặt hắn, làm càn!
"Ánh kiếm kia không hướng về phía chúng ta, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện." Chu Trường Dung chỉ chỉ vị trí ánh kiếm kia vụt qua giữa bọn họ, đỉnh ngọn núi cao trước mặt bọn họ bị cắt ngang thành mặt phẳng.
Dù cho lúc nãy bọn họ không di chuyển, ánh kiếm kia chắc chắn cũng sẽ không làm bọn họ bị thương.
"Vớ vẩn, cầm kiếm ở trước mặt ta là khiêu khích ta!" Sư Vô Cữu vẫn muốn động thủ.
Chu Trường Dung cảm thấy có chút đau đầu. Nếu Sư Vô Cữu động thủ, sao bọn họ có thể tiếp tục tránh người khác chú ý? Xém chút nữa thành công cốc.
Mang theo vũ khí hạt nhân bên người đi hành tẩu là trải nghiệm như thế nào, Chu Trường Dung coi như đã triệt để thấu hiểu.
Cũng may Trần Hóa Vũ không để ý đến Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, tâm trí của hắn đã bị hấp dẫn bởi ánh kiếm khiến người kinh hãi không thôi kia rồi.
Chu Trường Dung đối với chuyện bên ngoài thì thờ ơ, Sư Vô Cữu thì càng nhìn không lọt ánh kiếm giống trò trẻ con, thế nhưng đối với Trần Hóa Vũ lớn lên trong môi trường tu sĩ mà nói, chỉ một kiếm như vậy đã đủ để làm cho hắn nhớ mãi không quên.
Dù cho là luyện đan sư, đối với cường giả cũng rất thưởng thức đấy!
Ở cương vực phương tây này, từ khi nào lại có kiếm tu lợi hại như vậy?
Một lát sau.
Trên ngọn núi bị san bằng kia, một bóng người không tiếng động rơi xuống.
Núi xanh xa xa, người mặc bạch y, một thanh trường kiếm, làm cho người khác đặc biệt chú ý.
Giống như bên trong bức tranh sơn thủy đột nhiên xuất hiện bóng dáng sự sống, khiến cho người xem luyến lưu không thôi.
[tranh sơn thủy: thường vẽ cảnh núi non, sông nước này kia, tông màu chủ yếu là trắng đen.]
Người kia cầm kiếm, âm thanh vang vọng bốn phía.
"Tử Sơn Quân, quyết đấu một trận thắng thua với ta đi!"
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Trường Dung: Thì ra là gặp phải đấu võ công khai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.