Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 24

Thanh Khâu Thiên Dạ

21/01/2022

Chương 24:

Lúc Chu Trường Dung đi vào mới phát hiện trên mặt, trên tay, trên cổ ba tỷ muội đều bị vẽ kín hình rùa con còn có hình vẽ gì đó không thấy rõ lắm.

Có thể thấy thua vô cùng thảm.

Ứng Trúc Xuân ở bên cạnh yên lặng luyện đan, không hề tham dự vào trò chơi này. Ngược lại ba tỷ muội nhìn thấy chủ nhân Chu Trường Dung trở lại, đôi mắt sáng ngời, không khác gì nhìn thấy cứu tinh.

"Chủ nhân!"

"Chủ nhân, ngài đã trở lại."

"Tốt quá chủ nhân đã về."

...

Lúc Chu Trường Dung nhấc chân đi vào vẫn còn hơi do dự, ba tỷ muội này trước đây cũng không nhiệt tình đợi hắn trở về như thế.

Dù sao hắn về, cũng mang ý nghĩa tỷ muội các nàng nên trở lại Sổ Sinh Tử.

"Thôi, bản tọa không bắt nạt các ngươi." Sư Vô Cữu mở lòng từ bi nhìn ba tỷ muội, "Các ngươi đúng là không thua không được, trở về nghỉ ngơi đi."

"Đa tạ công tử nhaaaaaaa."

Chu Trường Dung lấy Sổ Sinh Tử ra, ba tỷ muội lập tức chủ động quay về.

"Sư tiền bối cần gì phải bắt nạt các nàng tìm niềm vui chứ?" Chu Trường Dung không nhịn được trêu chọc một câu, "Trước đây mỗi ngày các nàng đều nói rất nhiều lời tốt đẹp về tiền bối đấy."

"Ba người các nàng liên hợp lại cũng không chơi lại bản tọa, bản tọa có thể làm gì? Còn tên này, chỉ một lòng luyện đan, cái gì cũng không quan tâm."

Ứng Trúc Xuân không ngờ làm khung cảnh cũng có thể bị nhắc, lúc này hướng về phía Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu lạy dài, "Chủ nhân, công tử, gần đây tiểu nhân phát hiện thủ pháp luyện đan ở Tây cương khá thú vị, muốn trở về Sổ Sinh Tử chuyên tâm nghiên cứu."

Tên này cũng muốn trốn?

"Ngươi đừng vội đi, ta có lời muốn hỏi ngươi." Chu Trường Dung liếc mắt nhìn Sư Vô Cữu, phát hiện đối phương hoàn toàn không ngại ngùng chút nào.

"Chủ nhân cứ nói đừng ngại, thuộc hạ nhất định biết gì nói nấy."

"Ta ở Tây cương, gặp được con trai Bạch Linh của Thải Vân phu nhân, hắn..."

Chu Trường Dung kể lại đơn giản đầu đuôi sự việc một lần, tập trung thuật lại tình huống của Bạch Linh một chút.

"Y tu trị bệnh như thế nào ta cũng không rõ ràng, nhưng giữa y tu và luyện đan sư cũng có chỗ tương đồng. Nếu Thải Vân phu nhân muốn tìm thiên tài địa bảo cho con trai, tám phần mười sẽ không ăn trực tiếp, mà là luyện chế thành đan dược mới có thể giữ cho hiệu lực bảo vật phát huy tốt nhất. Trong số đan dược ngươi biết, có loại nào hiệu quả tương tự như vậy?"

Trần Hóa Vũ không biết chuyện giữa Bạch Linh và Thải Vân phu nhân, Vương Thất Thập Ngũ Kiếm và Chu Trường Dung cũng không có ý định kể lại cho hắn.

Sau lưng Thải Vân phu nhân có thế lực bên ngoài tầng trời Hồng Trần nhúng tay, sợ là lai lịch không nhỏ. Vương Thất Thập Ngũ Kiếm chỉ có một mình, Bắc Cương nhiều yêu thú, không cần quá lo lắng, còn Trần Hóa Vũ chưa chắc có thể giữ được bí mật này, hơn nữa bản thân hắn cũng không có bao nhiêu năng lực tự vệ, hắn biết càng ít chuyện càng tốt, bởi vậy không nên dính líu là tốt nhất.

Hơn nữa, so sự hiểu biết về đan dược, Trần Hóa Vũ chưa chắc biết nhiều hơn Ứng Trúc Xuân.

Ứng Trúc Xuân nghe Chu Trường Dung nói xong, cân nhắc từ ngữ một chút, nói, "Bệnh trạng chủ nhân nhắc tới tuy rằng thuộc hạ chưa từng nghe qua, nhưng ta nhớ kiếp trước đệ đệ và sư phụ ta từng qua lại thân thiết với một tên quỷ tu, quỷ tu đó tặng cho sư phụ ta một phương thuốc. Sư phụ và đệ đệ cùng nhau bế quan ba năm, mới có thể luyện chế ra quỷ đan kia."

Quỷ tu tu linh hồn, không phải thân thể, đan dược phần lớn chỉ có tác dụng đối với thân thể. Bởi vậy quỷ đan quỷ tu cần, thường sẽ cần thủ pháp đặc thù, dược liệu cũng vô cùng quý giá kì lạ.

"Ta từng nghe sư phụ nhắc tới, quỷ đan kia có thể bảo trì thân thể con người ở trạng thái hoạt động trong thời gian ngắn, người chết cũng có thể hoạt động như người bình thường, trở thành thân thể cho quỷ tu, là một công cụ điều khiển vô cùng tốt. Theo lời chủ nhân, Bạch Linh có thể sinh hoạt như thường, có lẽ cũng ăn quỷ đan tương tự."

Đối với tu sĩ mà nói, muốn điều khiển một thi thể không có thần trí rất dễ dàng, nhưng muốn điều khiển người sống lại rất khó. Mà người chết muốn có được cuộc sống mới, chỉ có hai con đường để chọn là quỷ tu và đoạt xác.

Tình trạng của Bạch Linh, lại không liên quan đến hai cái trên.

Điều này Thải Vân phu nhân tuyệt đối không thể làm được.

Chu Trường Dung càng thiên về người sau lưng Thải Vân phu nhân muốn khống chế nàng nên mới hành động như vậy.

"Chủ nhân, Thải Vân phu nhân là y tu có khả năng nhất phi thăng nhất trong Tu Chân giới, sau khi phi thăng nhất định sẽ được tiên giới coi trọng. Người giật dây, sợ là cũng nhìn trúng điểm này." Ứng Trúc Xuân có chút lo lắng, hắn rất hiểu bốn chữ mang ngọc mắc tội. Hắn chỉ vì có được truyền thừa của đệ đệ mà bị giam một đời, mà chủ nhân nắm giữ Sổ Sinh Tử, nếu không cẩn thận bị thế lực bên ngoài tầng trời Hồng Trần phát hiện sự tồn tại của Chu Trường Dung và Sổ Sinh Tử, sợ rằng với thực lực của bọn họ bây giờ cũng không thể nào chống cự lại được.

"Sư tiền bối cảm thấy thế nào?" Chu Trường Dung không vội vã trả lời Ứng Trúc Xuân, trái lại nhìn về phía Sư Vô Cữu.

Sổ Sinh Tử, Sư Vô Cữu cũng muốn.

Hắn cũng là người bên ngoài tầng trời Hồng Trần.

"Bàn Cổ khai thiên lập địa, có cửu thiên thập giới. Nhân tộc các ngươi độc chiếm ba giới ở tầng trời thứ 5 gồm thế gian giới, tu chân giới và tiên giới. Hơn nữa, ở những nơi còn lại, đâu đâu cũng có dấu chân của nhân tộc các ngươi, dù là tầng trời Tiêu Dao của yêu tộc bọn ta cũng không ngoại lệ." Sư Vô Cữu cười lạnh một tiếng, đối với lo lắng của hai người bọn họ khịt mũi coi thường, "Nhân tộc các ngươi nhiều như thế, lòng người không đồng, mà bản thân các ngươi ai ai cũng có khí vận vô cùng, đương nhiên cũng làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Ở bên ngoài tầng trời Hồng Trần có người kiêng kỵ các ngươi, cũng có người đánh chủ ý lên các ngươi, chuyện này chẳng phải rất bình thường sao?"

[Bàn Cổ: nhân vật khai thiên lập địa trong truyện thần thoại Trung Quốc.]

"Nghe hàm ý của tiền bối, chẳng lẽ yêu tộc cũng đã làm những chuyện tương tự?" Chu Trường Dung tiếp tục hỏi.

"Nhân tộc các ngươi cũng gây ra mấy chuyện xích mích ly gián nội bộ yêu tộc, đương nhiên không thể ngăn cản người khác làm vậy với các ngươi." Sư Vô Cữu thoải mái thừa nhận, "Tranh giành đạo thống, chủng tộc tranh đấu, vốn là việc không thể tránh. Ngươi nắm giữ Sổ Sinh Tử, chẳng khác nào nắm giữ chìa khóa mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, nắm giữ truyền thừa luân hồi sinh tử của Vô Thường Đạo Tổ. Chuyện giống như Thải Vân phu nhân hôm nay, đối với ngươi sau này, là chuyện thường như cơm bữa. Chỉ có thêm chứ không bớt. Nếu có tên cáo già nào đó muốn nắm thóp người, có rất nhiều cách không lộ dấu vết. Nhưng người thao túng Thải Vân phu nhân, ít nhất bản tọa biết không phải đại năng gì, không cần phải sợ."

Lời Sư Vô Cữu như là một bảo đảm.

Sổ Sinh Tử là đồ vật hắn coi trọng, hắn còn chưa cầm đến tay, sao có thể để cho Chu Trường Dung xảy ra chuyện?

Nhưng mà có câu nói này của Sư Vô Cữu, Chu Trường Dung cũng an tâm hơn nhiều.

"Lúc đó, kính nhờ Sư tiền bối ra tay tương trợ."

"Không cần đến bản tọa, dùng Độ Vong Kinh của ngươi đối phó với tên Bạch gì đó là hữu dụng nhất. Thân thể hắn đã bị hủy, oán khí linh hồn không tiêu tan lại bị nhốt ở trong thân thể, chắc là rất muốn chết mà không thể chết, vì vậy mới dùng Vạn Niên Thu Thật làm mồi câu dẫn các tu sĩ có thể gϊếŧ được hắn. Nếu ngươi có thể gϊếŧ hắn, hoàn thành nguyện vọng của hắn, Vạn Niên Thu Thật chắc chắn sẽ là của ngươi. Chỉ cần che giấu tốt rồi rời khỏi nơi này, Thải Vân phu nhân và người sau lưng chưa chắc có thể tìm được ngươi."

"Một mực trốn tránh không phải điều ta muốn." Chu Trường Dung lắc đầu một cái, "Nếu ta đã bị cuốn vào chuyện này, hoặc là giải quyết triệt để mọi chuyện, hoặc là thẳng thắn rời đi. Làm việc chỉ làm một nửa, không phải tác phong của ta."

Hơn nữa, Chu Trường Dung phải thử đọ sức với người giật dây này một chút.

Hắn giữ Sổ Sinh Tử, sớm muộn gì cũng trở thành kẻ địch với cửu thiên thập giới. Bây giờ cơ hội luyện tập đưa tới cửa, sao không thử một lần chứ?

"... Tùy ngươi." Sư Vô Cữu chỉ có thể nói như vậy.

Lúc trước Chu Trường Dung đã đáp ứng với Thải Vân phu nhân ở trong yến hội, sẽ ở lại đạo trường của Thải Vân phu nhân chữa bệnh. Bây giờ, đã đến lúc thực hiện lời hứa.

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nói gì cũng muốn đi theo, Chu Trường Dung chỉ có thể để hắn đi theo. Có một kiếm tu như vậy bên cạnh, ít nhiều gì xem như cũng có chút bảo vệ.

Về phần Trần Hóa Vũ, Chu Trường Dung đã nói với Tử Sơn Quân rồi, hắn đi trước xem xét một chút.

Chuyện tiếp theo, không phải chuyện người ngốc bạch ngọt như Trần Hóa Vũ có thể dính vào.

Đệ tử Hồ Sơn đã được dặn dò từ sớm, biết có một đạo quân kỳ Đại Thừa như Chu Trường Dung đến, sư phụ mình tự chẩn bệnh cho hắn, bởi vậy thái độ bọn họ đối với Chu Trường Dung rất tôn kính, Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đi theo cũng được tiếp đãi long trọng.



"Chu đạo quân yên tâm, sư phụ ta nhất định có thể chữa khỏi cho ngài."

"Ta đã bái sư nhiều năm, chưa từng thấy ai mà sư tôn không thể trị hết bệnh."

"Đúng vậy."

Các đệ tử dồn dập an ủi, một người so với một người càng tràn đầy niềm tin.

Chu Trường Dung không nhịn được cũng cười theo, "Thải Vân phu nhân nổi danh bên ngoài, nếu ta không tin cũng sẽ không từ vạn dặm xa xôi tới cầu y. Chỉ là không biết các vị tiểu hữu học hành như thế nào, có thể kế thừa y bát của Thải Vân phu nhân chưa?"

Các đệ tử hiếm khi thấy đạo quân nào khách khí lễ độ như Chu Trường Dung, cũng dần dần thả lỏng.

"Y tu quá khó."

"Hơi, ta học nhiều năm, cũng chỉ ở trình độ nhập môn mà thôi."

"Học được chút xíu da lông, không lợi hại mấy, nhưng mà có một số sư huynh sư tỷ vô cùng lợi hại."

"Cứu giúp người đời còn có thể tu hành, y tu chính là ước mơ của ta."

Nhìn mấy đệ tử hăng hái náo nhiệt như vậy, trong lòng Vương Thất Thập Ngũ Kiếm vô cùng khó chịu. Vừa nghĩ tới một ngày nào đó các nàng sẽ tận mắt chứng kiến tay nghề của "Sư phụ" các nàng, thì tâm tình càng buồn bực.

"Vương đạo hữu, ngươi đừng nghiêm mặt như vậy, dọa người lắm đấy." Chu Trường Dung nhìn Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, cười híp mắt nói.

Dáng vẻ như cả nhà người ta nợ tiền mình không trả, bộ sợ Thải Vân phu nhân không nghi ngờ bọn họ hả?

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm cũng biết biểu hiện của mình không hợp, chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Chu Trường Dung thấy thế, trầm mặc một lát, thật lòng đưa ra ý kiến, "Ngươi vẫn nên nghiêm mặt thì hơn."

Cười so với khóc còn gớm hơn.

Đột nhiên nghĩ đến, nếu Sư Vô Cữu cười rộ lên như vậy, so sánh một chút, hắn thật sự không dám nhìn nổi, chẳng trách Sư Vô Cữu có thể tùy hứng mọi lúc.

Vừa nghĩ tới đó, vậy mà lại không cảm thấy tức giận chút nào với Sư Vô Cữu, lạ thật.

Được ông trời chiều chuộng, đúng là không cần lo lắng gì.

Đợi đến khi Chu Trường Dung chính thức ở lại Hồ Sơn, ngược lại không hành động gì.

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm vốn cho rằng Chu Trường Dung sẽ thừa cơ hội này đi điều tra một phen, ai ngờ sau khi hắn đến đây vẫn an tâm ngây ngốc trong động phủ, không ra khỏi cổng không bước khỏi cửa, làm cho Vương Thất Thập Ngũ Kiếm bất mãn hết sức.

Hắn không bất mãn với điều gì khác, mà là thuần túy lo lắng cho Bạch Linh mà thôi.

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nghĩ, nếu như bây giờ có người có thể cứu Bạch Linh, người này cũng chỉ có thể là Chu Trường Dung. Chu Trường Dung rốt cuộc là ai, biết bao nhiêu, có bản lĩnh gì, Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đều không biết.

Chỉ theo bản năng cảm nhận được, người này chắc chắn có biện pháp.

Dường như Chu Trường Dung trời sinh có năng lực làm cho mọi người tin phục.

Vì vậy, đợi mấy ngày, vẫn không đợi được Chu Trường Dung có phản ứng, Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đã không thể kiềm chế.

"Chu đạo quân, xin hỏi tiếp theo ngài định làm gì?" Vương Thất Thập Ngũ Kiếm cẩn thận từng li từng tí dò hỏi, chỉ sợ đến lúc đó Chu Trường Dung mặc kệ Bạch Linh.

"Ta tới đây để cầu y, đương nhiên là chờ y tu đến đây trị liệu cho ta." Chu Trường Dung cười nhìn về phía Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, "Không bằng Vương đạo hữu cũng kiên trì một chút, miễn cho lúc đó người ta không hoài nghi chúng ta, mà là chúng ta tự mình bại lộ."

Chu Trường Dung là do Thải Vân phu nhân mời tới, đây là một ưu thế lớn. Bởi vì trong tình huống bình thường, Thải Vân phu nhân sẽ không hoài nghi quyết định của mình, cũng sẽ không hoài nghi Chu Trường Dung. Nếu bây giờ bọn họ đi tìm Bạch Linh, tương đương với tự chui đầu vào lưới.

"Ta có thể chờ, ta chỉ lo lắng Bạch Linh không chờ được." Vương Thất Thập Ngũ Kiếm thở dài, tự mình kể lại, "Ta từ nhỏ sống ở Bắc Cương, rất ít khi đến cương vực khác, ở Bắc Cương ta không có bằng hữu nào. Có một lần ta luyện kiếm có chút nóng ruột dẫn đến sơ sẩy, vừa vặn lúc đó Bạch Linh đi ngao du đến Bắc Cương, cứu ta, chúng ta mới trở thành bằng hữu."

"Đó là chuyện khi nào?" Chu Trường Dung hỏi.

"Hai mươi năm trước." Vương Thất Thập Ngũ Kiếm có chút đau đớn, "Bây giờ nghĩ lại, Bạch Linh lúc đó cũng đã sống dở chết dở, hắn đến Bắc Cương, chắc là muốn tìm phương pháp trị liệu cho mình. Ta dẫn Bạch Linh tới nhà ta, tiếp đãi chu đáo, nhưng mà không lâu sau, Thải Vân phu nhân tới, lúc đó ta vào mới biết hắn là nam nhi, là con trai Thải Vân phu nhân."

"Lúc đó ta chạy trốn tới Bắc Cương, chỉ là chạy không được bao lâu, đã bị mẹ bắt về." Bạch Linh kể lại một câu chuyện hoàn toàn khác với Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, từ từ bước vào trong, "Ta nghe nói ở đấy có người bị tử khí quấn thân, cho nên mới chủ động yêu cầu đến đó, mẹ ta cũng đồng ý."

"Bạch Linh!" Vương Thất Thập Ngũ Kiếm có chút kích động, "Tốt quá, ngươi sẽ không có chuyện gì đâu."

"Mẹ ta sao có thể để ta có chuyện gì chứ?" Bạch Linh biểu cảm nhàn nhạt, không hề kích động như Vương Thất Thập Ngũ Kiếm.

Cũng đúng.

Đối với Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, Bạch Linh là ân nhân cứu mạng của hắn, một cuộc gặp gỡ như vậy có thể gọi là kỷ niệm đẹp trong đời.

Còn đối với Bạch Linh, đó lại là sự phản kháng cuối cùng, thế nhưng lại thất bại, làm cho hắn cả người mệt mỏi.

Kí ức khác nhau, thái độ đương nhiên cũng khác biệt.

"Khi đó, là lần đầu tiên ta phát hiện thuốc ta ăn mỗi tháng là tim của những đệ tử dưới trướng mẹ ta. Ta ói rất lâu, nhưng cái gì cũng phun không ra. Ta muốn chạy trốn, thế nhưng thị nữ bên người ta lại giúp đỡ mẹ ta đồng thời ngăn cản ta."

Có thể suy ra, lúc ấy, Bạch Linh cực kỳ tuyệt vọng.

Hắn không muốn sống theo kiểu người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy, thế nhưng pháp y hắn mặc trên người là pháp bảo thuần dương, cơ thể đã chết từ lâu, có muốn tự hủy cũng không làm được. Lúc đó hắn nghe nói Bắc Cương có yêu thú hung mãnh, có thể nuốt chửng tu sĩ hoàn toàn, một chút xương cũng không còn, lúc này mới nổi lên tâm tư.

Cùng với sống như vậy, không biết khi nào mẹ sẽ tiếp tục cứu mình, còn không bằng trực tiếp để yêu thú ăn, như vậy có thể làm cho mẹ từ bỏ triệt để.

"Thị nữ kia..." Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nhớ đến câu chuyện lúc trước nghe được.

"Chết rồi." Bạch Linh cúi đầu nhìn mình, "Có một lần, thiếu chút nữa mẹ ta bị phát hiện làm trễ nãi thời gian. Lúc đó ta không có thuốc, nàng tư móc tim làm thuốc cho ta."

"Tự nguyện hi sinh, cũng không thể làm cho ta cảm động, ta chỉ cảm thấy buồn nôn." Bạch Linh vô cùng lạnh cùng, thờ ơ nhớ lại, "Lúc đó ta không muốn ăn, nàng cứng rắn ép ta ăn, sau đó ngã trước mặt ta, nàng nói nàng yêu ta, không muốn ta chết. Biết mình dù chết cũng không hết tội, dứt khoát giúp ta sống sót, chết ở trong tay ta là tốt nhất, không muốn ta cãi lời mẹ, cố gắng sống tiếp."

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm không biết nên nói gì.

Bạch Linh thông minh dễ nhìn, hơn nữa tâm hồn còn mềm mại, rất dễ dàng hấp dẫn người khác.

Chỉ là đối với Bạch Linh, dù là nhân danh tình thân, hay tình yêu, đều quá mức nặng nề để gánh vác.

Hắn chỉ càng thêm chán ghét sự tồn tại của chính mình, càng muốn tìm một nơi không ai biết mà chết.

Thị nữ đã chết, rốt cuộc hắn tìm được một cơ hội đào tẩu, vượt qua nhiều gian nan hiểm trở, hắn cũng không thể chết trên đường tới Bắc Cương, cuối cùng bởi vì nhất thời thiện tâm cứu Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, kết quả bị mẹ phát hiện tung tích, bắt hắn trở về.

"Đây là Vạn Niên Thu Thật." Bạch Linh lấy ra một cái hộp, "Các ngươi cầm nó đi đi, đừng đợi ở đây. Ta không muốn liều thuốc tiếp theo của ta, là mạng của hai người."

Chu Trường Dung mĩm cười, không thèm nhìn, nhận lấy hộp.

"Đạo quân!" Vương Thất Thập Ngũ Kiếm ngăn cản không kịp, cũng không biết nên ngăn cản thế nào.

"Nếu ta nhận đồ của ngươi, đương nhiên sẽ giúp ngươi." Chu Trường Dung không thích nợ nhân tình người khác, nếu Bạch Linh thật sự muốn chết, vì sao hắn không thể giúp một tay?



"Ngay cả mình ngươi cũng cứu không được, còn muốn giúp ta?" Bạch Linh nhiều lần thử nghiệm thất bại đã vô cùng tuyệt vọng.

"Nói không chừng." Chu Trường Dung quay đầu nhìn về phía Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, "Vương đạo hữu, làm phiền ngươi ra ngoài trông coi."

"Bạch Linh, ngươi thật sự không thể không chết sao?" Vương Thất Thập Ngũ Kiếm khẽ cắn răng, "Đạo thống quỷ tu tuy rằng khó tìm, nhưng ta sẽ cố gắng tìm kiếm vì ngươi. Ngươi có thể bắt đầu lại từ đầu, không cần..."

"Thể chất của ta nếu như có thể trở thành quỷ tu, mẹ ta cũng không làm đến nỗi này." Bạch Linh chậm rãi lắc đầu, "Vương huynh, ta thật sự rất vui vì ngươi đến đây bảo vệ ta, ngươi đã không còn nợ ta cái gì nữa, không nên để bản thân cuốn vào chuyện này."

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm kinh ngạc nhìn hắn, lại nhớ tới thiếu nữ lúc trước cứu mình, lại phát hiện đến bây giờ mình mới có thể hiểu rốt cuộc hắn là một người như thế nào.

Hắn suy sụp đi ra ngoài.

"Vương Bình Nhược người cũng không tệ đâu." Chu Trường Dung chen vào một câu, "Làm người đứng đắn, thiên phú siêu quần, sau chuyện này, tâm cảnh tu vi nhất định sẽ tăng mạnh, tương lai xán lạn."

"Bởi vì hắn tiền đồ không giới hạn, cho nên không cần phải xoắn xuýt chuyện của ta." Bạch Linh bình tĩnh nói, "Ta vẫn luôn cảm thấy, trên thế giới này không có ai rời đi thì người khác sẽ sống không nổi. Mẹ ta, thị nữ, đều giống nhau, các nàng quá xem trọng tình ái, nhưng khi thật sự mất đi các nàng sẽ hiểu, thật ra cũng không quan trọng đến vậy."

Người trên đời luôn luôn có cái lý của mình.

Bạch Linh vốn thông minh, đối nhân xử thể cũng sẽ lạnh nhạt hơn một chút.

"Thi khí trên người ngươi muốn loại trừ cũng không khó, ta chủ tu Độ Vong Kinh, chuyên trị triệu chứng này..."

Tối đó, Bạch Linh thân thể thoải mái từ động phủ đi ra.

"Bạch Linh." Vương Thất Thập Ngũ Kiếm vui mừng hô một tiếng, "Ngươi còn sống?"

"Vương Bình Nhược, cảm tạ." Bạch Linh quay đầu, nhìn về phía Vương Thất Thập Ngũ Kiếm chậm rãi nở nụ cười.

Lập tức rời đi.

"Sư phụ, Bạch sư muội ở ngoài cửa cầu kiến." Nữ đệ tử chắp tay nói.

"Bạch Linh?" Thải Vân phu nhân thật sự không nghĩ tới, có ngày đứa con nhà mình sẽ chủ động tới tìm mình, lúc này nàng vui mừng khôn xiết!

"Nhanh, cho ngườivào." Thải Vân phu nhân đưa tay chải chải tóc, nỗ lực bày ra bộ dáng đẹp nhất.

Nữ đệ tử yên lặng cắn môi, sư phụ quả nhiên yêu thích Bạch sư muội nhất, xem ra sau này Hồ Sơn và danh hào Thải Vân phu nhân, đã là của Bạch sư muội.

Dựa vào đâu?!

Nữ đệ tử không cam lòng lui xuống, gọi Bạch Linh lại.

"Bạch sư muội, ngươi đừng nghĩ được sủng mà kiêu." Nữ đệ tử hạ giọng uy hiếp, "Thanh danh ngươi kém như vậy, tốt nhất cứ ngây ngốc ở động phủ đi, đừng có tùy tiện đi ra ngoài hủy hoại danh dự sư phụ."

"Sư tỷ, ngươi muốn làm gì thì cứ làm tiếp đi." Bạch Linh như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nữ đệ tử, ý tứ sâu xa nói, "Không ai giành với ngươi."

Nữ đệ tử sững sờ, không hiểu.

Nhưng mà Bạch Linh đã vào rồi.

"Linh Nhi, sao con lại tới đây? Có phải thân thể không thoải mái?" Thải Vân phu nhân vội vã tiến lên, nhìn thấy sắc mặt Bạch Linh vô cùng tốt.

"Để mẹ nhìn xem." Thải Vân phu nhân thân muốn nắm Bạch Linh tay.

Bạch Linh hơi lùi về sau, né qua.

"Mẹ, ta tới đây, chỉ muốn nói với mẹ, hãy ngừng tay đi." Bạch Linh cực kỳ nghiêm túc nói, "Người phía trên chỉ muốn lợi dụng mẹ mà thôi. Tiên giới trong tầng trời Hồng Trần, y tiên rất ít, một khi mẹ phi thăng, sẽ được rất nhiều tiên nhân khắp nơi coi trọng. Lúc đó, thứ mẹ có thể tiếp xúc ngày càng nhiều, đối với mẹ mà nói cũng càng nguy hiểm. Con không cần uống thuốc, mẹ biết mà, dù con có ăn nhiều thuốc hơn nữa, cũng sẽ không khỏi, người bên trên cũng không muốn con khỏe. Một khi con hết bệnh, mẹ cũng sẽ không chịu sự khống chế của hắn nữa."

Bạch Linh vô cùng rõ ràng.

Không phải Thải Vân phu nhân liên lụy hắn, mà là hắn liên lụy Thải Vân phu nhân.

Nếu như không có mình, mỗi một bước một dấu chân của mẹ, công đức viên mãn, sau khi phi thăng tiên giới cũng là một khởi đầu mới.

Nhưng bởi vì sự tồn tại của mình, mẹ mới bị bức ép làm nhiều chuyện như vậy.

Trong tiên giới, thế lực hỗn tạp khắp nơi.

Dù cho là tiên nhân, cũng sẽ sinh bệnh bị thương, đan dược cũng chỉ có thể giải quyết nhất thời nhưng không thể trị tận gốc, lúc đó, địa vị y tiên cao cả, có thể tiếp xúc với tình báo, tiếp xúc với rất nhiều tiên nhân, chỉ cần tiết lộ một chút, đã có thể bớt đi rất nhiều công sức.

"Nhắc đến cái này làm gì." Thải Vân phu nhân bất động như núi, "Con yên tâm, mẹ cũng không phải người ngu ngốc, lúc đó sẽ trở lại trả thù. Bây giờ quan trọng nhất là bệnh của con, mẹ đã mất cha con, không thể lại mất con. Mẹ biết con không thích ăn thuốc, không sao, chỉ mấy năm nữa mẹ đã có thể phi thăng, con chỉ cần ăn thuốc mấy năm nữa thôi. Nếu con không thích ăn người ở Hồ Sơn, mẹ sẽ tìm mấy người có bệnh không thể cứu, hoặc là mấy kẻ làm nhiều việc ác làm thuốc được không?"

"... Mẹ, tới bây giờ, mẹ vẫn cảm thấy bọn họ là thuốc, mà không phải là người?" Bạch Linh vô cùng thống khổ, "Mẹ, mẹ mở mắt ra nhìn đi, mẹ đừng tự gạt mình nữa, đó là con người, là bệnh nhân của mẹ đấy, không phải thuốc!"

Lẽ nào cứ nói bọn họ là thuốc, thì thật sự là thuốc sao?

Trên thế giới này làm gì có loại thuốc nào có thể nhảy nhót tưng bừng, có thể vui mừng đau khổ?

"Được rồi! Linh Nhi, khó lắm hai mẹ con ta mới gặp nhau một lần, đừng nói mấy điều mất hứng này nữa." Thải Vân phu nhân quát bảo ngưng lại, "Ở đây có một Chu đạo quân, bệnh tương tự với con, nói không chừng sau khi lấy hắn làm thuốc đối với bệnh tình của con sẽ có tiến triển, con an tâm chờ, mẹ đi chẩn trị cho hắn."

Vừa nói, Thải Vân phu nhân đã muốn ra ngoài.

"Mẹ." Bạch Linh ở phía sau gọi một tiếng, nhớ tới những ngày bọn họ còn là mẫu tử tình thâm, nhớ tới ba người bọn họ dù không có bao nhiêu tiếng tăm, không có bao nhiêu tu vi, nhưng vẫn có thể bình yên hạnh phúc sống qua từng ngày.

Nhưng từ khi nào, đã thành thế này vậy chứ?

Có lẽ từ lúc tu sĩ nào đó đến đây tìm mẹ cầu y, mẹ không có cách cứu trị, cuối cùng tu sĩ kia thẹn quá hóa giận tấn công bọn họ, cha vì muốn bảo vệ bọn họ mà chết.

Cũng có lẽ từ khi mẹ vất vả nuôi hắn lớn lên, lại không hiểu vì sao cả người hắn bắt đầu thối rữa, mẹ cầu viện khắp nơi nhưng không hi vọng.

Trước đây mỗi khi mẹ cứu một người, sẽ ghi chép lại, đó là quang vinh và đạo tâm của người. Nhưng từ khi hắn bắt đầu sinh bệnh, rốt cuộc mẹ không còn ghi chép lại nữa.

"Mẹ bảo trọng." Bạch Linh có chút tiếc nuối nhắm hai mắt lại.

Nguyện vọng của hắn, đã đạt rồi.

Thải Vân phu nhân vừa mới đi một bước, đột nhiên nhận ra có chút không đúng.

Tựa như "đề hồ quán đỉnh", ma xui quỷ khiến nàng quay đầu lại, nhìn thấy thân thể Bạch Linh ở trước mặt nàng biến mất từng chút từng chút một.

[Đề hồ quán đỉnh: đề hồ rưới lên đỉnh đầu, từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.]

"Không ----!"

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đi vào động phủ, nhìn thấy ngồi bên cạnh Chu Trường Dung, chỉ còn có một đống bạch cốt.

Trên người bạch cốt mặc một bộ pháp y chỉnh tề, ánh lên ánh sáng dìu dịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook