Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 54

Thanh Khâu Thiên Dạ

21/01/2022

Chương 54:

Sau khi ma tu râu quai nón vào nhà rồi cũng không dám lỗ mãng, còn tự mình kể lại rõ ràng mười mươi mọi chuyện.

“Lúc trước kiếm A Thanh ở trong tay vị thành chủ tiền nhiệm, còn đao A Tà là sau này Diệp Tiêu lên làm thành chủ mới có được. Trước đó, cũng không có ai dám nghĩ tới chuyện kết hợp hai cây đao kiếm này lại với nhau.” Đừng nói chỉ là tên, từ tạo hình đến công dụng, đâu có thiếu cái giống nhau. Dù tên có hay như thế nào đi nữa thì có thể biến ra cái gì chứ? Một số tu sĩ vì muốn pháp bảo của mình đặc biệt hơn tất cả mọi người mà đặt tên cho pháp bảo tận mười mấy chữ kia kìa, nhớ cũng nhớ không nổi!

“Nghe nói trong cơ thể thành chủ Diệp Tiêu có huyết thống yêu tộc thượng cổ, có thể nhận ra dị bảo, bởi vậy mới có thể dung hợp một đao một kiếm lại.” Ma tu râu quai nón cảm thán không ngừng, “Đáng tiếc, hai món vũ khí này đều nổi tiếng ngang nhau, trước đây ta còn muốn chiếm được đao A Tà nữa đấy.”

“Ngươi nói ở đây có vỏ đao? Nhưng đao A Tà đã dung hợp thành đèn Thanh Tà, dù có vỏ đao cũng đâu còn ích lợi gì?” Chu Trường Dung không thể không cắt ngan tâm tình cảm thán của ma tu râu quai nón, miễn cho đối phương cứ nói mãi không ngừng.

“Đương nhiên có tác dụng.” Râu quai nón phản bác, “Đao A Tà và kiếm A Thanh là hai mặt khác nhau của đèn Thanh Tà. Đao A Tà đậm sát khí, chủ nhân đầu tiên của nó thấy vậy đã tìm một đại sư luyện khí luyện chế một vỏ đao chuyên dụng cho nó, làm bạn với đao A Tà nhiều năm, cũng đã cùng vinh uy một thể với đao A Tà từ lâu. Đèn Thanh Tà vốn được dung hợp từ đao kiếm mà thành, tự nhiên cũng có được đặc tính giống đao A Tà. Có vỏ đao thì có thể tìm ra vị trí cụ thể của đèn Thanh Tà. Bây giờ đèn Thanh Tà còn đại biểu cho cam kết của chuẩn thánh, giá trị bản thân của vỏ đao này cũng theo chiều nước dâng thuyền dâng rồi.”

Nói chung, bản thân vỏ đao A Tà không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng nó có thể hấp dẫn đao A Tà, hấp dẫn đèn Thanh Tà, xoay người một cái nó lập tức trở thành bảo bối độc nhất vô nhị.

Bây giờ, bảo bối giấu ở trong nhà này, đương nhiên râu quai nón sẽ vô cùng kích động.

“Tại sao ngươi lại biết được điều này?” Chu Trường Dung vô cùng tò mò.

“Bởi vì sư phụ ta chính là chủ nhân đời trước của đao A Tà chứ sao.” Ma tu râu quai nón trả lời, “Nãy giờ ta vẫn chưa tự giới bản thân, ta tên Mạc Hàn, là đồ đệ của ma đao. Sư phụ ta một lòng si mê đao, đao A Tà chính là pháp bảo tùy thân của người, chỉ là sau khi sư phụ ta ngã xuống, đao A Tà này cũng mất tung tích, ta đã tìm kiếm khắp nơi. Vậy mà đợi tới khi ta biết tin về đao A Tà thì nó đã trở thành một phần của đèn Thanh Tà. Vỏ đao này, cũng phải khó khăn cực khổ lắm ta mới tìm được.”

Về phần tại sao đao và vỏ đao lại tách ra thì không biết.

“Ngươi tìm được vỏ đao, vậy sao lại không lấy được nó?” Chu Trường Dung vẫn cảm thấy kỳ lạ.

“Khụ, ta không dùng đao.” Mạc Hàn hơi ngại, mà có đám râu che nửa mặt hắn nên cũng khó nhìn ra vẻ ngại ngùng, “Tuy sư phụ ta dùng đao nhưng ông lại không thích dạy người. Hơn nữa, ta thích dùng kiếm hơn, bởi vậy, sư phụ cứ mắng ta không biết cố gắng, nhiều lần còn muốn vứt ta ra chỗ khác tìm đồ đệ mới nữa. Vỏ đao này ở cùng một chỗ với đao A Tà đã lâu, trên vỏ dính đầy sát khí, tuy ta có thể tiếp cận nó nhưng lại không thể lấy nó ra, nếu dùng sức quá mạnh, có khi vỏ đao sẽ bị ta phá hư mất. Nhưng mà có lần ta rút nó ra, không cẩn thận đụng phải cấm chế phong ấn sát khí trên nó, trong khoảng thời gian ngắn không thể lại gần.”

Vì thế, Mạc Hàn không thể cùng sinh sống với vỏ đao trong cùng một mái nhà, lại không thể ra mặt ngăn cản không cho người khác vào ở, cuối cùng chỉ có thể đánh nhau với những người ở đây, để khỏi có người vào ở. Mắt thấy kế hoạch sắp thành công, ai ngờ Chu Trường Dung lại hiên ngang vào ở chứ?

“Chẳng phải bây giờ ngươi vào đây được rồi sao?” Chu Trường Dung khẽ cau mày, “Ta không nhận ra chút dị động nào.”

“Đó là lý do tại sao ta thành thật thú nhận như vậy đấy.” Mạc Hàn nhún vai, vô cùng bất đắc dĩ, “Theo lý mà nói thì ta không thể bước vào viện tử này nửa bước, nếu không vỏ đao sẽ phản ứng. Nhưng mà bây giờ ở nhà này lại có một luồng khí tức mạnh mẽ hơn chế ngự nó, cho nên ta mới có thể đi vào mà không gặp bất kì vấn đề gì. Mà ta nói này người anh em, có phải ngươi hoàn toàn không biết đạo lữ của mình mạnh như thế nào đúng không?”

Không, ta biết rất rõ.

Chỉ là ta không ngờ Sư Vô Cữu đã thông minh hơn chút, vậy mà không để lộ ra sơ hở nào. Không giống như ở Xuân Đằng tiểu trấn lúc trước, Sư Vô Cữu theo bản năng tiết lộ ra không ít dấu vết.

Ai.

Nghĩ vậy, Chu Trường Dung cảm thấy khá mất mát.

“Thì ra là vậy.” Nếu Chu Trường Dung đã biết điều mình muốn biết đương nhiên không cần Mạc Hàn ở lại nữa, “Xin các hạ rời đi đi, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói bí mật ra ngoài, cũng không tạo bất lợi cho ngươi.”

“Khoan đã.” Mạc Hàn không ngờ Chu Trường Dung lại có thể qua cầu rút ván như vậy, “Ta có điều kiện.”

Còn chưa bàn điều kiện gì mà, sao ngươi có thể đuổi là đuổi chứ?

“Ngươi dựa vào đâu để bàn điều kiện với ta? Điều ta muốn biết, ngươi đã nói rồi.” Chu Trường Dung hỏi ngược lại, “Còn những thứ khác, tạm thời không cần ngươi hỗ trợ. Mời rời đi cho.”

Nói xong Chu Trường Dung đưa tay đẩy một cái, muốn đuổi Mạc Hàn ra ngoài.

“Sao mà không cần?” Mạc Hàn gắt gao vịn chặt cửa, “Ngươi biết vỏ đao kia giấu ở đâu không? Chỗ của vỏ đao này vô cùng bí ẩn, đã nhiều người ở nhà này lắm rồi mà có ai phát hiện ra đâu. Ta biết ngươi lợi hại, một mình ta không vào phủ thành chủ thành A Thanh được, chỉ cần các ngươi đồng ý mang ta và vỏ đao theo, ta sẽ có cách lợi dụng vỏ đao tìm ra đèn Thanh Tà.”

“Với tu vi chuẩn ma tôn của các hạ, muốn vào phủ thành chủ không khó.” Chu Trường Dung tiếp tục đẩy hắn ra ngoài, “Mang theo một người không rõ lý lịch như ngươi, ta sợ sẽ bị Diệp thành chủ đuổi ra ngoài.”

“Lý lịch của ta rất trong sạch.” Mạc Hàn trợn trắng mắt, “Ít nhất trong sạch hơn các ngươi. Ta chỉ muốn hỏi thăm thành chủ Diệp Tiêu nguyên nhân sư phụ ta chết thôi, tuy sư phụ đối với ta không tốt nhưng dù sao cũng có công ơn nuôi dưỡng. Rốt cuộc Diệp thành chủ làm thế nào lấy được đao A Tà, một mình ta hoàn toàn tra không được. Các ngươi nghĩ ta chưa thử gặp Diệp thành chủ bao giờ sao? Ta đi mấy lần rồi, lần nào cũng không tiếp khách!”

“… Nhưng thoạt nhìn các hạ không giống kiểu người chịu nghe lời.” Chu Trường Dung làm bộ nói, “Nếu bọn ta vất vả lắm mới được vào phủ thành chủ, gặp thành chủ Diệp Tiêu, kết quả ngươi bay thẳng ra hỏi nguyên nhân cái chết của sư phụ ngươi, lúc đó chẳng phải cảnh tượng đẹp đẽ gì cả. Không được, ta không thể mang ngươi theo.”

“Ta nghe lời ngươi có được không?” Mạc Hàn nóng nảy, kích động hỏi.

“Thật?”

“Đương nhiên thật.”

“Vậy thì còn có thể nói chuyện.” Chu Trường Dung buông tay, khẽ mĩm cười, “Nào nào nào, mời ngồi.”

… Có phải lật mặt hơi nhanh rồi không người anh em?

Mạc Hàn vẫn còn chút ngất ngây, đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần, trong tay đã cầm sẵn chén trà, hơn nữa nước trà là nhờ Chu Trường Dung rót.

Người này có vấn đề!

Chắc chắn người này có vấn đề!

Ánh mắt Mạc Hàn nhìn Chu Trường Dung lập tức cảnh giác hơn không ít, “Ngươi… Có phải ngươi dùng yêu pháp gì lên người ta đúng không?”

Sao hắn chỉ mới hàn huyên với người này có một chút mà đã kể sạch sành sanh tất cả mọi chuyện ra rồi?

Yêu pháp gì chứ? Cùng lắm chỉ dùng chút thuật Ma Quỷ Mê Hoặc thôi.

Để an toàn, lượng pháp thuật Chu Trường Dung dùng rất nhỏ, hiệu quả chầm chậm, không ngờ tên Mạc Hàn lại không phát hiện ra? Nhưng mà uy lực của loại pháp thuật này cũng không lợi hại đến vậy, nó chỉ có thể giảm bớt lòng cảnh giác của người khác, làm cho tư duy người đó trở nên chậm chạp hơn bình thường một chút.

Không ngờ hiệu quả tốt đến kì lạ.

Chỉ có thể nói, Mạc Hàn quá đơn thuần.

“Tu vi ta chỉ mới là thiên ma, sao có thể làm yêu pháp gì chứ?” Chu Trường Dung tuyệt đối không thừa nhận, “Chẳng bằng nói, ta và Mạc đạo hữu có duyên. Ta vừa đến, đã chọn ngay tòa nhà này, lại đúng lúc quen biết được Mạc đạo hữu, mục tiêu cũng đồng lòng giống nhau, bởi vậy ta và ngươi như vừa gặp đã quen, cũng là chuyện dĩ nhiên thôi.”



Nếu không phải vừa nãy mới bị lừa, lời này, nói không chừng Mạc Hàn sẽ tin.

Nhưng Chu Trường Dung nói một câu rất đúng, đó chính là hắn chỉ vừa mới đạt tu vi thiên ma, thấp hơn mình nhiều, nếu dùng pháp thuật sao mình có thể không phát hiện?

Đáp án chính là, có đại đạo thánh binh trong tay, đương nhiên có thể xóa bỏ dấu vết sử dụng pháp thuật rồi.

Hơn nữa Chu Trường Dung còn là một cao thủ am hiểu dẫn dắt, hai cái kết hợp với nhau, muốn moi móc thông tin từ miệng Mạc Hàn chẳng khó chút nào.

“Ngươi và ta phải định ra khế ước, ta mới nói cho các ngươi biết chỗ giấu vỏ đao.” Bây giờ Mạc Hàn đã tỉnh táo hơn, dù sao cũng là tu vi chuẩn ma tôn, muốn thoát khỏi ảnh hưởng của pháp thuật, chỉ cần một chút thời gian mà thôi.

Vì lý do an toàn, Chu Trường Dung không sử dụng pháp thuật lại nữa.

“Cái này…”

“Không cần.”

Chính lúc Chu Trường Dung đang muốn trò chuyện tán gẫu tiếp, Sư Vô Cữu đột ngột cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, trực tiếp sãi bước đi vào, cùng lúc đó, trong tay Sư Vô Cữu còn cầm một cái vỏ đao toàn thân trắng như tuyết.

“Hẳn là nó. Lúc trước vừa vào bản tọa đã nhận ra trong nhà này có một cỗ sát khí không bình thường, đúng là giấu rất kĩ nhỉ, bố trí nhiều trận pháp và ảo cảnh như vậy, nếu nhãn lực bản tọa không phi phàm, thiếu chút nữa đã bỏ qua nó.”

Vốn ban đầu Sư Vô Cữu không muốn nhúng tay vào chuyện này, còn tên ma tu kia hắn chỉ muốn để cho Chu Trường Dung luyện tập chút, không hi vọng Chu Trường Dung có thể thắng, chỉ muốn nhìn thử xem Chu Trường Dung có thể làm tới mức độ nào mà thôi.

Không ngờ, tên chuẩn ma tôn này đúng đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hoàn toàn không chống lại nổi thế tiến công của Chu Trường Dung.

Nếu vỏ đao này có liên quan đến đèn Thanh Tà thì cũng liên quan đến chuyện mình khôi phục tu vi, sau khi Sư Vô Cữu biết đương nhiên sẽ không tiếp tục kéo dài thời gian, trực tiếp tìm vỏ đao ra.

Có cái gì quan trọng hơn so với lấy đèn Thanh Tà, đợi tới khi mình khôi phục tu vi, trong cửu thiên thập giới này, còn nơi nào mà mình không thể đi?

Tầm mắt Mạc Hàn lại không đặt trên vỏ đao A Tà mà ngơ ngác nhìn Sư Vô Cữu, con ngươi gần như muốn xoay xoay.

“Trời ơi, trên thế giới này có người giống thần tiên như vậy sao?” Mạc Hàn tấm tắc, không cam lòng dời hai mắt sang chỗ khác, ánh mắt nhìn Sư Vô Cữu vô cùng tham lam.

Chu Trường Dung theo bản năng chắn trước mặt Mạc Hàn.

Kỳ lạ, trước đây Sư Vô Cữu cũng bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, lúc đó mình đâu phản ứng thái quá gì đâu, sao bây giờ lại cảm thấy không thoái mái?

Sư Vô Cữu thấy hành động của Chu Trường Dung, không tự chủ được hơi câu khóe miệng.

“Mạc đạo hữu, vỏ đao A Tà đã ở trong tay đạo lữ của ta.” Chu Trường Dung cố ý nói, trọng điểm là bốn chữ “đạo lữ của ta”.

Nhưng Mạc Hàn hoàn toàn không bị dọa.

Hoặc là nói, loại sinh vật như nhóm ma tu, lúc họ gặp phải người mình muốn hoặc thứ mình muốn sẽ vô cùng cố chấp.  

“Vị… vị ma tôn này.” Mắt Mạc Hàn tự động vô hình hóa Chu Trường Dung, một mực chú ý nhìn Sư Vô Cữu, “Tuy ngài không thiếu đạo lữ, nhưng có thiếu tiểu sủng không? Ta quen biết rất nhiều ma tu, ai ai cũng đẹp cũng thông minh hết, kiểu tính cách gì cũng có, bảo đảm ngài hài lòng, lúc đó, chỉ cần ngài cho phép ta đi theo cùng nhau hầu hạ là được.”

Trong mắt Mạc Hàn, thực lực Sư Vô Cữu chắc chắn không chỉ ở đẳng cấp ma tôn, nói không chừng đã gần chuẩn thánh, không biết đại ma đầu có một không hai này từ đâu chui ra nữa? Càng đáng sợ hơn, nhan sắc đại ma đầu này lại còn xuất sắc như vậy, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.

Nói không chừng tầng trời Thị Phi bọn họ sau này sẽ xuất hiên thêm một vị chuẩn thánh nữa đấy.

Làm tiểu sủng của chuẩn thánh, không chỉ không thiệt thòi, còn kiếm lời cả bộn đấy có biết không? Bây giờ ở tầng trời Thị Phi ngoại trừ thành Cửu Tử thì những thành chủ chủ thành khác, ai dám bất kính với chuẩn thánh? Nếu không phải chuẩn thánh không nhận người hầu, sợ là thành chủ của 71 tòa chủ thành còn lại đã vứt bỏ cái chức thành chủ xuống làm người chạy việc cho chuẩn thánh hết rồi. Bởi vậy, hắn phải thừa dịp còn nóng chưa ai phát hiện ra sự tồn tại của Sư Vô Cữu, nhanh chóng tìm kiếm địa vị cho chính mình mới được.

“Ồ?” Sư Vô Cữu khá hứng thú, “Nghe cũng không tệ.”

“Không cần.” Chu Trường Dung xoay người, chăm chú nhìn Sư Vô Cữu khóe mắt mang ý cười, vẻ mặt trêu tức, “Ma tu bên trong tầng trời Thị Phi không phải dạng thiện nam tín nữ gì, đạo lữ ta tính cách đơn thuần, e là không phòng được nhiều người có ý như vậy.”

“Dù bọn họ có tới nhiều hơn nữa, cũng không phải bản tọa không có biện pháp đối phó chứ?” Sư Vô Cữu truyền âm nói, “Càng nhiều người, càng thêm nhiều sự trợ giúp, chẳng lẽ không được?”

“Đám người ô hợp này thật sự chẳng giúp được gì, còn có thể làm lòi đuôi. Dù sao mê hoặc từ đèn Thanh Tà quá lớn, chúng ta không thể bảo đảm tuyệt đối bọn họ không phản bội, dù có định khế ước cũng sẽ có biện pháp lợi dụng sơ hở.” Chu Trường Dung trả lời vô cùng hợp lí, “Ngoài ra, không phải Sư tiền bối muốn trở lại tầng trời Tiêu Dao sao? Chẳng lẽ lúc về tầng trời Tiêu Dao, cũng muốn dắt theo mấy tiểu sủng ma tu ở tầng trời Thị Phi đi luôn?”

“Cũng không phải không thể, dù sao bản tọa là Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, muốn làm gì chẳng được.” Sư Vô Cữu phản bác.

“Sư tiền bối, ngài đừng quên, Yêu Hoàng bây giờ không phải ngài.” Chu Trường Dung trả lời xong, không truyền âm với Sư Vô Cữu nữa, mà chuyên tâm đối phó với thằng cha Mạc Hàn này.

“Các ngươi truyền âm xong rồi” Tuy Mạc Hàn không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của bọn họ là biết chắc chắn đôi đạo lữ đang âm thầm nói chuyện, “Thế nào, mang theo ta đâu có phiền gì đâu? Ta cạo râu xong cũng là một nam nhân đẹp trai đấy, tu vi vừa chuẩn ma tôn vừa hiểu rất rõ thành A Thanh luôn!”

Mạc Hàn đang rất cố gắng chào hàng bản thân.

“Không, giữa ta và đạo lữ không thể chứa chấp người khác, lúc trước hai ta đã từng phát lời thề trước mặt thiên đạo, đúng không, Vô Cữu?” Chu Trường Dung tràn đầy tình ý hỏi Sư Vô Cữu, tựa như Sư Vô Cữu mà phủ nhận một câu, nước mắt Chu Trường Dung tuôn rơi liền.

Sư Vô Cữu sợ đến choáng váng.

Kinh hoàng, Chu Trường Dung còn có thể như vậy?

“Vô Cữu, ngươi muốn phản bội lời thề khi xưa hai ta từng thề sao?” Chu Trường Dung đẩy mạnh thế công, viền mắt đỏ hồng, “Rõ ràng lúc ấy ngươi nói, mặc kệ tu vi chúng ta chênh lệch, mặc kệ địa vị cao thấp, chỉ cần có thể ở cùng ta, ngươi không cần gì cả. Bây giờ chỉ vừa mới đến thành A Thanh ngày thứ hai, ngươi đã muốn tìm người mới? Ngươi như vậy, có xứng với ta không?”

… Vâng, bản tọa thua.

Sư Vô Cữu bị những câu này làm cho buồn nôn muốn ói, sa mạc lời.

 Chiêu này của Chu Trường Dung tuy hơi tởm lợm nhưng thành công làm cho Sư Vô Cữu từ bỏ suy nghĩ đùa dai.

Sao tên tiểu tử lừa đảo này có thể diễn nhập tâm như vậy chứ?

Sư Vô Cữu cảm thấy mình cần phải nâng cao cảnh giác về Chu Trường Dung hơn nữa rồi, cái tên này vốn dĩ không cần mặt mũi, ngay cả mấy câu buồn nôn như vậy cũng có thể mở miệng thốt ra.

Nhất thời, Sư Vô Cữu không biết cái ý tưởng “đạo lữ giả vờ” tuyệt vời này dùng để đối phó Chu Trường Dung hay là tự đối phó chính mình đây?



“Ngươi, các ngươi!” Mạc Hàn nghe xong toàn bộ, thấy Sư Vô Cữu không nói gì, biết là đối phương đã chấp nhận, trong lòng lại chẳng thể làm gì, một tu sĩ thực lực mạnh mẽ, dung mạo tuyệt trần như thế, sao có thể treo cổ trên một cái cây mãi chứ?

“Giữa hai người bọn ta không thể chứa chấp người khác, các hạ nhanh rời khỏi đây đi, miễn cho lúc đó bọn ta đại khai sát giới. Nếu bọn ta có thể đến phủ thành chủ, lúc đó sẽ kêu ngươi.”

Việc đến nước này đã hoàn toàn không cho Mạc Hàn cơ hội xen mồm vào.

Tốt xấu gì đối phương cũng đã đáp ứng mang mình vào phủ thành chủ theo, đỡ hơn không đạt được mục tiêu nào.

Mạc Hàn chán nản rời đi.

Hừ, giữa ma tu có cái khỉ gì mà chân ái chứ? Bên tiên tu người ta còn chưa lưu hành phát lời thề đại đạo đâu!

Tu chân không đếm ngày tháng, có thể ở bên cạnh một người mãi mãi sao?

Đợi đến khi Mạc Hàn đi xa, Sư Vô Cữu vô cùng lo lắng kéo dài khoảng cách với Chu Trường Dung.

“Chẳng lẽ Sư tiền bối muốn nhận hắn làm tiểu sủng thật?” Chu Trường Dung bày ra bộ dạng đau lòng, “Thật ra đây là chuyện riêng của Sư tiền bối, theo lý ta không nên xen vào. Chỉ là vì ta nghĩ cho Sư tiền bối. Lúc ngài trở về tầng trời Tiêu Dao, muốn gì mà không được? Đâu cần phải tìm tiểu sủng ở tầng trời Thị Phi này chứ? Hơn nữa, người ở đây lớn thành bộ dạng như vậy,  Sư tiền bối liếc mắt nhìn người khác nhiều hơn một cái, chính là để cho người ta chiếm lợi.”

“Bản tọa chưa nói muốn nhận!” Sư Vô Cữu tức muốn nhảy dựng.

Chu Trường Dung này, trái một câu tiểu sủng phải một câu tiểu sủng, làm như hắn giống quỷ háo sắc lắm vậy đó. Hắn chỉ là muốn nhìn xem phản ứng của tiểu tử lừa đảo Chu Trường Dung như thế nào mà thôi, không ngờ Chu Trường Dung lại đổ nguyên một chậu nước bẩn lên đầu hắn.

“Sư tiền bối, ngài không hiểu, dù ngài nói không muốn nhận, nhưng chỉ cần ngài không từ chối ngay từ đầu là đã cho người ta hi vọng. Thà rằng vậy, không bằng bóp tắt hi vọng ngay từ đầu. Càng để lâu để dài thì càng khó xử lý. Sư tiền bối ngài đẹp đẽ rộng lượng, có lẽ không ra tay tàn nhẫn, nhưng ta là một người quyết đoán, đương nhiên phải xử lý ta trước.” Chu Trường Dung tiếp tục nói.

Sư Vô Cữu như còn muốn nói lại gì đó đã bị Chu Trường Dung chặn đứng cổ họng, một chữ cũng không nói lên lời.

“Cho ngươi vỏ đao.” Sư Vô Cữu ném vỏ đao qua, “Nếu ta đoán không lầm, không lâu nữa tên Diệp Tiêu kia sẽ phái người đến mời chúng ta. Người đến từ cửu thiên thập giới nhiều như vậy, thân là chủ nhân, cũng nên thể hiện một chút.”

“Đa tạ tiền bối.” Chu Trường Dung nhận vỏ đao, hơi khom người chào Sư Vô Cữu.

Sư Vô Cữu rầu rĩ bỏ đi.

Tiểu tử lừa đảo, đáng ghét.

Nơi nào đó của thành A Thanh.

“Nhị công tử, mấy người Chu Trường Dung kia đã vào căn nhà kia ở rồi, nhưng kỳ lạ chính là, cái tên Mạc Hàn kia vô rồi lại ra, hình như bọn họ không đánh nhau.” Thuộc hạ thành Chiết Lộc bẩm báo lại.

Lần trước bọn họ không thăm dò được bản lĩnh thật sự của mấy người Chu Trường Dung, nhị công tử lập tức chú ý đến bọn họ, bọn họ đã tìm khắp thành A Thanh, cuối cùng mới tìm được căn nhà mà mấy người Chu Trường Dung đang ở, sau khi biết đến sự tồn tại của Mạc Hàn, mới để người dẫn dắt mấy người Chu Trường Dung vào. Ai ngờ tên Mạc Hàn này bình thường hùng hổ ngang tàng, bây giờ lại như hổ bị nhổ răng, chẳng dám nhúc nhích gì.

Nếu mấy người Chu Trường Dung biết tòa nhà này là đại lễ bọn họ đã tuyển chọn vô cùng tỉ mỉ mới có, e rằng cũng chẳng vui vẻ gì mấy có khi còn chuyển giao lễ về.

Mọi chuyện khác thường tất có vấn đề.

Nếu biết tòa nhà này quỷ dị, theo lẽ thường thì phải tự mình tra xét trước một phen mới đúng, sao lại lấy nó đi lừa người khác chứ? Chu Trường Dung không hiểu cách làm như vậy. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Chu Trường Dung lấy được đồ tốt. Bây giờ với tư cách là người được lợi, nói không chừng còn muốn cảm ơn bọn họ một, hai.

“Đạo lữ của Chu Trường Dung, không phải người bình thường.” Hứa Lô, nhị công tử của thành Chiết Lộc chậm rãi lắc đầu, “Hành trình từ thành Nam Phong đến thành A Thanh, không biết phải trải qua bao nhiêu đau khổ, ven đường có biết bao nhiêu người như hổ rình mồi cướp của. Trong bốn người này, ngoại trừ vị đạo lữ không lộ mặt kia, tu vi ba người còn lại dùng mắt trần là có thể thấy. Bởi vậy, bọn họ có thể lên đường bình an, nguyên nhân chính nằm ở trên người người không lộ mặt.”

“Ý của công tử là, chúng ta không điều tra Chu Trường Dung nữa?”

“Không, phải điều tra, phải tận lực điều tra.” Hứa Lô nhớ tới dáng vẻ của Chu Trường Dung lúc đó, trong lòng càng thêm bất an, “Người này tuyệt đối không phải hạng người lương thiện, với dung mạo của hắn, không thể không có chút danh tiếng nào.”

“Vâng.”

Cũng trong lúc đó, một nơi khác.

Nơi này không giống với tầng trời Thị Phi bị ma khí tàn phá bừa bãi, ngược lại tiên khí lượn lờ, gần như tự tập trung thành một không gian.

Đây chính là nơi các tiên nhân ở Tiên giới tầng trời Hồng Trần dùng trận pháp tạo ra một không gian khép kín ở tầng trời Thị Phi, thuận tiện cho tiên nhân như bọn họ sinh hoạt.

Đa số bọn họ đều là người quen của Diệp Tiêu khi còn ở Tiên giới. Nói đến tình cảm, ngược lại họ vẫn có một chút, nhưng với số tình cảm đó lúc Diệp Tiêu rơi vào ma đạo, lúc hắn biến mất lại chẳng có một ai thay hắn biện hộ.

Bây giờ họ đến đây, chủ yếu là vì đèn Thanh Tà.

“Đèn Thanh Tà vốn là pháp bảo của thánh nhân nhân tộc chúng ta, tầng trời Thị Phi này nên trả về chủ cũ mới đúng.” Một tên tiên quân sắc mặt khó chịu nói.

Từ khi đến tầng trời Thị Phi tới giờ, toàn thân bọn họ không chỗ nào thoải mái. Đến khi tạo ra không gian mới đỡ hơn một chút, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu!

“Nhân Hoàng Tịch Chu không muốn nhúng tay, chúng ta chỉ có thể tự lực cánh sinh.” Một tiên quân khác thở dài nói, “Nghĩ theo hướng tốt hơn, dù sao chúng ta vẫn mạnh hơn Trác Phong và Hoa Lam.”

Đây là hai tiên tôn, nhưng lại sống không bằng chết. Mọi người nhớ tới kết cục của bọn họ, không nhịn được run rẩy.

“Chúng ta không thể xem Diệp Tiêu như ngày xưa nữa, hôm nay hắn đã là người đứng đầu một thành, thực lực tăng mạnh. Vì an toàn của bản thân, chúng ta phải cẩn thận ở mọi nơi.”

“Hiểu.”



Đúng với dự đoán của Sư Vô Cữu, không lâu sau, lúc người từ cửu thiên thập giới đã đến gần như đầy đủ, thành chủ Diệp Tiêu lập tức phái người mang theo thiệp mời đến.

“Chu tiên sinh, Diệp thành chủ có lời mời hai vợ chồng ngài đến tham gia.”

Tác giả có lời muốn nói: 

Sư Vô Cữu: Rốt cuộc bản tọa buồn nôn vì ai? A a a a a a a nhóc lừa đảo đã biến thành lão lừa đảo rồi!

Chu Trường Dung: … Chú em đúng là chưa trãi nghiệm sự độc hại của phim ảnh yêu đương thời hiện đại, không cảm nhận được sự huyền bí của trà xanh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook