Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 5

Thanh Khâu Thiên Dạ

21/01/2022

Chương 5:

Chu Trường Dung đành phải đi theo sau Sư Vô Cữu.

Có Sư Vô Cữu bắt mắt dễ thấy, hắn biểu hiện khiêm tốn sẽ rất dễ dàng. Nhưng mà Sư Vô Cữu ở đây, phỏng chừng Tô Nhân Phượng cũng chỉ nhìn thấy một mình Sư Vô Cữu mà thôi, còn thuận tiện cho hắn làm việc hơn nhiều.

Phóng lao thì phải theo lao.

Sư Vô Cữu chỉ trong lúc nguy hiểm mới ra tay giúp đỡ làm tròn bổn phận "Hộ vệ", ngày thường nếu muốn sai khiến hắn sợ là còn khó hơn lên trời. Vốn do chính mình phí hết tâm tư lừa gạt đem về, đương nhiên không thể yêu cầu quá cao, huống hồ mình còn muốn mưu đoạt bảo vật tràn ngập sinh cơ trên người hắn?

Nghĩ như vậy, thì không có gì là không thể nhẫn nhịn .

Chu Trường Dung nỗ lực điều tiết tâm tình của mình.

"Nói đến thì tại hạ cũng coi như là hay đi ngao du khắp nơi, mà đây là lần đầu tiên được gặp người xuất sắc như đạo hữu đây." Tô Nhân Phượng so với tu sĩ bình thường thì điềm tĩnh hơn một chút, lúc này đi cùng một chỗ với Sư Vô Cữu, còn có thể nói chuyện bình thường không mất phong độ.

"Bình thường, người xuất sắc như bản tọa, ngươi có thể gặp được một lần đã có thể xưng tụng là cơ duyên." Sư Vô Cữu nói như là chuyện đương nhiên.

Nếu đặt ở trước đây, dù hắn có buồn chán rảnh rang như thế nào, cũng sẽ không chạy đến chỗ ở của nhân tộc làm gì, đã vậy còn là nhân tộc nhỏ yếu nhất để mấy tầng trời khác chơi đùa. Hơn nữa trong thời điểm hắn thịnh lực như vậy, tùy tiện chạy đến mấy chỗ cấp thấp hơn tầng trời thứ 9, sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể xóa nhòa với thế giới đó.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà phải mở ra tầng trời Tạo Hóa để các bậc thánh nhân, đạo tổ cư trú.

Có thể trở thành thánh nhân, đạo tổ không người nào là không có một thân đại khí vận, nếu như có người xuất hiện ở mấy thế giới nhỏ yếu đó, người phàm nhìn nhiều một chút hay thậm chí chỉ nghe bọn họ nói một chữ, sợ là sẽ hồn phi phách tán.

Đến mức này, bọn họ đương nhiên sẽ không ngu ngốc tiếp tục ở mấy tầng trời cấp thấp nữa.

Sư Vô Cữu mặc dù không mạnh đến trình độ như vậy, nhưng làm Yêu Hoàng, đến giới Thế Gian, Tu Chân của tầng trời Hồng Trần vẫn sẽ bị thiên đạo trục xuất.

Mà bây giờ bị phong ấn đến 70 ngàn năm, đã làm cho thực lực Sư Vô Cữu tổn thất rất lớn.

Ít nhất thiên đạo của tầng trời Hồng Trần cũng sẽ không tiếp tục cho là Sư Vô Cữu uy hiếp tới an nguy của nó, bởi vậy mới có thể chứa chấp hắn.

Tương tự, với cảnh giới tu vi của Sư Vô Cữu, muốn gϊếŧ chết hắn đã rất khó. Dù bị phong ấn 70 ngàn năm, cũng chỉ có thể làm cho thực lực của hắn tổn hại, cũng sẽ không làm tính mạng của hắn nguy hiểm.

"Đạo hữu nói có lý." Tô Nhân Phượng rất tán thành, "Không biết tục danh của đạo hữu là?"

"Danh hào của ta ngươi không cần phải biết." Sư Vô Cữu qua loa trả lời, dưới con mắt của hắn, một nhân tộc nho nhỏ không có tư cách biết được danh hào của hắn.

Khuôn mặt tươi cười của Tô Nhân Phượng có chút cứng ngắc.

Hắn cũng không phải không cảm nhận được sự tùy hứng của Sư Vô Cữu.

Dưới cái nhìn của hắn, thật sự không nhìn ra sâu cạn của Sư Vô Cữu, thêm vào đối phương dám to gan dùng dung mạo như vậy đi khắp nơi, một thân khí độ không ai bằng, có thể thấy đối phương là một đại năng đỉnh cấp, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể phi thăng. Cường giả như vậy, dù muốn tiếp tục tùy hứng cũng có thể.

"Tại hạ Chu Trường Dung." Chu Trường Dung cuối cùng cũng coi như không tiếp tục làm khung nền nữa. Để Sư Vô Cữu tán gẫu như vậy, thật sự sẽ làm cho cuộc trò chuyện không mở mà kết luôn.

"Thì ra là Chu huynh." Tô Nhân Phượng thấy Chu Trường Dung tiếp lời, vội vã bắt chuyện.

Hai người thật giống như hoàn toàn không có sự lạnh nhạt cùng xa cách như trước, đảo mắt một cái liền trò chuyện vô cùng tận hứng.

Sư Vô Cữu bên cạnh bày một vẻ thờ ơ lạnh nhạt, mà trong lòng thì âm thầm xem thường.

Nhân tộc xưa nay đều như vậy, dối trá!

Tô Nhân Phượng phát hiện mình thật sự quá mức trông mặt mà bắt hình dong. Tuy rằng hào quang của Sư Vô Cữu đã đủ khiến người ta xem nhẹ tất cả mọi thứ bên cạnh, nhưng khi hắn trò chuyện cùng Chu Trường Dung, mới bất ngờ phát hiện Chu Trường Dung cũng là một nhân vật lợi hại. Không những đối với đại đạo của mình hắn đều có thể giải thích thảo luận, hơn nữa tu vi cũng không hề thấp.

Có thể tên gọi cấp bậc tu vi của các khu vực tu hành là khác nhau, nhưng đối với sự phân chia cấp độ tu vi vẫn tương đối giống nhau.

Ở cương vực phương đông, phương tây, đại thể chia làm chín loại cấp độ Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Hóa Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa. Mà ở cương vực nam bộ, bắc bộ đơn giản chia làm ba loại, Luyện Tinh Hóa Khí, Luyện Khí Hóa Thần, Luyện Thần Hóa Hư. Nghe nói yêu tu ma tu ở đó, còn có phương pháp phân chia cấp độ tu hành khác, nhưng mà dù sao đó cũng chỉ là bộ phận nhỏ, tạm thời không đề cập đến.

Trước đó mọi người đều nói Vân Trung Quân, Tinh Dạ Hầu và Lâm Tiêu, đều là tu sĩ tuổi còn trẻ chưa đầy trăm tuổi đã đạt đến kỳ hóa thần. Mà Tô Nhân Phượng, cũng đã là hậu kỳ xuất khiếu.



Cương vực phương đông linh khí sung túc, tài nguyên phong phú, xuất thân từ gia tộc như bọn họ, đời đời đều có người có thể phi thăng tiên giới, lúc bắt đầu tu hành thì tiến triển càng nhanh. Một ít tu sĩ thiên phú hơn người, vừa ra đời đã là Kim Đan, thấy rõ vô cùng lợi hại!

"Thì ra Chu huynh đã là tu sĩ kỳ hóa thần, xin thứ cho tại hạ có mắt như mù." Tô Nhân Phượng rất khí phách nói, phát hiện mình lúc trước coi thường Chu Trường Dung sau liền lập tức quyết đoán nói lời xin lỗi.

"Không sao." Chu Trường Dung giả vờ giả vịt nói, "Ta bởi vì không cố gắng tu hành, bây giờ tử khí quấn thân, để người xem nhẹ cũng là chuyện bình thường. Nếu không phải vừa vặn gặp được vị tiền bối này, e là đã sớm "thân tử đạo tiêu"".

Tô Nhân Phượng nghe Chu Trường Dung chủ động nhắc đến chuyện liên quan tới Sư Vô Cữu, mắt không khỏi sáng lên.

Sư Vô Cữu cũng lặng lẽ vểnh tai, cái tên chuyên lừa gạt này rốt cuộc lại muốn lừa người như thế nào nữa đây?

Chu Trường Dung không chút hoang mang đem lời giải thích đã sớm chuẩn bị kỹ càng nói ra, "Tại hạ bởi vì thân mang tử khí bị xem là tà ma ngoại đạo khắp nơi bị đuổi gϊếŧ, vừa vặn gặp phải vị tiền bối đang ngao du. Tiền bối dung mạo như tiên nhân, lòng mang thiên hạ, nhân từ hiền lành, liền ra tay cứu giúp."

Đúng, đây chính xác là sự thật.

Sư Vô Cữu hơi vừa lòng một chút.

"Nhưng mà tiền bối tu hành nhiều năm, đối với chuyện bên ngoài biết rất ít, vì thế mới không cẩn thận đi đến cương vực đông phương chúng ta. Muốn nhanh chóng biết rõ cương vực phương đông, gặp thiên tài tu sĩ lãnh thổ phương đông một lần là có thể suy ra hoàn cảnh đại khái. Biết được toàn cảnh, cũng có thể nhận thức nhiều người hơn. Tại hạ bất tài, nghĩ đến ân tình của tiền bối, dù ta có làm trâu làm ngựa cũng khó có thể báo đáp, vì vậy liền đi theo tiền bối làm một chân sai vặt, cũng đỡ cho tiền bối phải vì những việc vặt vãnh mà phân tâm." Chu Trường Dung đàng hoàng trịnh trọng nói, "Điều này cũng là phúc phận của tại hạ, có thể hầu hạ tiền bối cũng là chuyện vô cùng tốt rồi."

"Chu huynh ngươi là người có tình có nghĩa, ân oán rõ ràng." Tô Nhân Phượng vô cùng cảm thán. Nếu hắn cũng gặp phải tình huống giống Chu Trường Dung, dù phải bỏ xuống tất cả đi theo Sư Vô Cữu, hắn cũng vô cùng nguyện ý.

Đáng tiếc, tại sao lúc hắn xuất môn ra ngoài cũng không có mỹ nhân cứu giúp như vậy chứ?

Tô Nhân Phượng thì đang rất tiếc nuối.

Sư Vô Cữu đã nghe không nổi nữa.

Nếu không có tờ chứng từ kia, thì hắn còn có thể tin mấy phần.

Nhưng bây giờ, ha ha.

Đi trên đường cũng không lâu lắm, khoảng chừng gần nửa ngày, Tô Nhân Phượng đã mang bọn họ tới một trấn nhỏ trông rất đặc biệt.

Mới vừa vào, Chu Trường Dung liền phát hiện cảm giác trầm trọng trên người mình tiêu tán đi không ít.

"Nơi này dùng Hoán Linh Trận?" Chu Trường Dung đặt câu hỏi.

Hoán Linh Trận cần sử dụng cực kỳ nhiều linh thạch mới có thể bố trí. Thay vào đó có thể gia tăng tốc độ sinh trưởng của linh thảo linh hoa, rút ngắn thời gian, sinh cơ đậm đặc.

Trước đây thời điểm Chu Trường Dung không chịu đựng được nữa cũng sẽ dùng trận pháp này để áp chế tử khí trên người mình. Chỉ là chung quy trị ngọn không trị gốc, hơn nữa Chu Trường Dung cũng không thể cả đời đều ở trong trận pháp.

"Chu huynh quả nhiên thật tinh tường!" Tô Nhân Phượng cười ha ha, "Đúng là Hoán Linh Trận. Chỉ là Chu huynh có chỗ không biết, trấn này tên là Xuân Đằng tiểu trấn, do tông sư luyện đan một đời Ứng Ngọc Xuân ở đây đã từng xây dựng động phủ. Sau khi Ứng đại sư phi thăng, có cảm giác con đường tu hành của luyện đan sư trên thiên hạ sẽ vô cùng gian nan, vì vậy đem động phủ mở ra, tổ chức giải đấu luyện đan, để cho linh thú hình người của chính mình làm trọng tài, ở mỗi giải đấu luyện đan tại các thế giới, sẽ tặng cho người đứng đầu một bình đan dược. Bên trong những đan dược này có số ít là linh dược thất truyền, số ít là do tự thân Ứng đại sư điều chế, mỗi loại đều toàn là thứ đặc biệt."

Giải đấu luyện đan không phải là đưa thiên tài địa bảo gì, cũng không phải là công pháp truyền thừa gì, mà là đưa đan dược không xác định?

Chu Trường Dung chỉ cần nghĩ một chút đã có thể cảm nhận được sự hết lòng bảo vệ hậu bối của vị đại sư luyện đan này.

"Không hổ là đại sư một đời." Chu Trường Dung gật gật đầu hiểu được, "Nếu đưa thiên tài địa bảo, nói không chừng còn có thể đem đến tai ương ngập đầu cho người chiến thắng, hơn nữa luyện đan sư từ trước đến giờ đều không quen đấu pháp. Nếu đưa công pháp, nhiều nhất cũng chỉ có thể bồi dưỡng ra được Ứng đại sư thứ hai. Nhưng nếu đưa đan dược, đầu tiên những đan dược này hiệu quả không rõ, người ngoài nghề sẽ không dễ dàng ra tay. Thứ hai, người có thể chiến thắng đến cuối cùng hẳn là thiên phú phi phàm trong việc luyện đan có kiến thức nhất định, khi nghiên cứu những đan dược này cũng sẽ thu được rất nhiều kiến thức, như vậy sẽ có thể khai sáng ra đan đạo của chính mình, mà độ nguy hiểm cũng giảm mạnh ."

Điều này so với việc tùy tiện dựng lên mấy cái động phủ, đem toàn bộ tài sản của mình bỏ ở bên trong, chờ người hữu duyên không biết từ nơi nào tới lấy đương nhiên sẽ có trách nhiệm hơn rất nhiều.

"Đúng vậy, Ứng đại sư cũng là một người có lòng yêu thương hậu bối hết mực, làm cho ta vô cùng kính ngưỡng." Tô Nhân Phượng nói tới đây, sắc mặt cũng hơi ảm đạm, "Đáng tiếc, những năm trước đây còn có thể tìm ra được một ít luyện đan sư lợi hại, nguyện ý đi nghiên cứu đan dược. Mà đan dược Ứng đại sư lưu lại sao có thể là vật tầm thường? Không ít luyện đan sư dùng cả một đời, cũng khó có thể dò ra được nét ảo diệu trong đó. Sau đó lại có không ít tông môn, thế gia mua lại những đan dược này, thu nạp một đống luyện đan sư cùng hợp tác nghiên cứu, hợp mưu hợp sức, trái lại có thể nghiên cứu ra một số thứ."

"Con đường tu đạo, vốn là như vậy." Sư Vô Cữu đối với chuyện này vô cùng xem thường.

Cho dù bọn họ là yêu tu, trời sinh có truyền thừa huyết thống cũng có khả năng sẽ sinh ra dòng dõi huyết thống không tinh khiết hoặc là ngộ tính quá thấp, huống chi còn là nhân tộc căn bản không hề có huyết thống truyền thừa? Luyện đan sư đời trước dù có suy nghĩ nhiều hơn như thế nào đi nữa, mà hậu bối không cố gắng thì còn có thể làm sao.

"Tiền bối nói đúng lắm." Tô Nhân Phượng cũng không dám cùng Sư Vô Cữu xưng huynh gọi đệ, "Nhưng mà ta mang hai vị đến đây, cũng không phải bởi vì cái này. Như Lâm Tiêu ba người bọn họ, bởi vì tuổi tác không lớn, thực lực lại mạnh, đều là người dẫn đầu từng tông môn gia tộc. Bởi vì đại hội luyện đan ở Xuân Đằng tiểu trấn, bọn họ đều đến đây, phỏng chừng cũng sẽ ở lại mấy ngày. Ta ở chỗ này cũng có chút sản nghiệp, không bằng hai vị trước tiên ở lại đây, sau đó ta lại dẫn hai vị đi tiếp."

"Vậy làm phiền Tô đạo hữu." Chu Trường Dung mỉm cười nói tạ ơn.

Rất nhanh, hai người Sư Vô Cữu cùng Chu Trường Dung đã vào ở trong tiểu viện riêng biệt.

Tô Nhân Phượng vậy mà lại đi đến khách điếm.



Hết cách rồi, Sư Vô Cữu vào khách điếm ở, cửa khách điếm kém chút nữa đã bị các tu sĩ vây xem đè bẹp mất tiêu.

Sư Vô Cữu tuy rằng không ngại người khác ngắm hắn, nhưng mà đường đi bị chặn vẫn sẽ không vui, xém chút nữa đã muốn động thủ "Dọn đường" .

Tô Nhân Phượng tự nhận mình là người biết nhận thức được bầu không khí, lúc này liền cống hiến ra biệt viện của mình thỉnh hai người vào ở mới tránh được một trận rung chuyển.

Mà Sư Vô Cữu không thích cùng Tô Nhân Phượng ở cùng một chỗ, Tô Nhân Phượng cũng chỉ có thể làm theo.

Sự việc phát triển như vậy, cũng làm cho Chu Trường Dung vô cùng thán phục.

Người như Sư Vô Cữu, trời sinh có thể đem tất cả những chuyện không hợp lý thành chuyện vô cùng hợp lý, thật sự lợi hại.

"Tên nhân tộc lừa đảo, đan dược người đứng đầu giải đấu luyện đan nhận được, ngươi đi tìm mấy bình cho ta, ta muốn ăn vặt." Sư Vô Cữu dựa vào ghế, vênh váo tự đắc nói.

Chu Trường Dung sắc mặt như thường, đối mặt với đôi mắt trừng trừng của Sư Vô Cữu cũng có thể như núi bất động, "Sư tiền bối không có chuyện gì đi ăn đan dược làm gì? Là thuốc đều có ba phần độc, hay là tiền bối thân thể có bệnh?"

Theo Chu Trường Dung suy đoán, đối phương bị phong ấn nhiều năm, thân thể không có chuyện gì mới không bình thường.

"Không phải, ta cảm thấy đồ ăn nhân loại các ngươi thật sự quá khó ăn." Sư Vô Cữu trên mặt lộ ra tràn đầy ghét bỏ, "Đan dược nhân tộc các ngươi luyện chế ngược lại thì không tệ, khi nào ta khẩu vị không tốt thì sẽ ăn vặt một chút."

Chu Trường Dung không tránh được mà nhớ tới con gà nhỏ lúc trước từng nuôi.

Tụi nó thỉnh thoảng sẽ mổ mấy hòn đá nhỏ để ăn.

Không lẽ...

"Đừng tưởng rằng bản tọa không gϊếŧ ngươi là ngươi có thể nghĩ bậy nghĩ bạ." Sư Vô Cữu thấy ánh mắt Chu Trường Dung đánh giá mình có chút không đúng, dù cho không biết cụ thể đối phương đang nghĩ cái gì, cũng biết chắc không phải ý nghĩ gì tốt lành, "Bản tọa không thể tự mình động thủ cũng có thể gϊếŧ ngươi bằng rất nhiều phương pháp!"

"Sư tiền bối chỉ muốn ăn đan dược của bậc thầy luyện đan kia?" Chu Trường Dung thu hồi suy nghĩ, nhìn như ngoan ngoãn hỏi.

"Đương nhiên." Sư Vô Cữu gật đầu nói, "Tuy rằng có chút ít cũng còn hơn không, mà đan dược luyện đan sư có thể phi thăng luyện chế ra mới có thể miễn cưỡng gọi là đan dược."

"Nhưng ta sẽ không luyện chế đan dược." Chu Trường Dung có chút bất đắc dĩ, hắn không tham gia luyện đan hội sẽ không lấy được đan dược đâu.

"Xì, bản tọa mà ngươi còn có thể lừa gạt, chỉ là mấy bình đan dược thôi có đáng gì?"

Chu Trường Dung chỉ có thể gật gật đầu, biểu thị chính mình sẽ cố hết sức.

"Cút đi, bản tọa muốn nghỉ ngơi." Sư Vô Cữu bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.

Chu Trường Dung liếc mắt nhìn hắn, yên lặng đi ra ngoài.

Sư Vô Cữu cười lạnh một tiếng.

"Chỉ là nhân tộc, dám to gan tính kế ta? Lần này xem ta lột cái mặt nạ của ngươi ra!" Sư Vô Cữu đi tới Xuân Đằng tiểu trấn cũng đã thi triển Thuật Vọng Khí.

Xuân Đằng tiểu trấn, thật là thú vị cực kỳ.

Đợi đến khi tên nhân tộc lừa đảo này bị người ta đánh cho vỡ đầu chảy máu, lúc đó mình hẳn xuất hiện sẽ không muộn. Miễn cho người ta cho là Sư Vô Cữu hắn dễ ức hiếp!

Chu Trường Dung đi ra sau tiểu viện, sắc mặt cũng chìm xuống.

Sư Vô Cữu nói không thể tin.

Đối phương nhất định đã phát hiện ra cái gì, mới đưa ra yêu cầu như thế.

Có cái mốc xì chứ lấy đan dược làm đồ ăn vặt, lí do như vậy cũng chỉ có thể lừa được mấy đứa con nít.

Như vậy cũng tốt.

Vậy thì tự dựa vào bản lĩnh của mình đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook