Chương 63
Thanh Khâu Thiên Dạ
21/01/2022
Chương 64:
Sư Vô Cữu vừa nói xong, những người này lập tức thay đổi sắc mặt.
Trong số bọn họ không phải không có người cố gắng tiêu trừ ký hiệu trên người, nhưng rõ ràng tên yêu tộc này không dùng thủ pháp của nhân tộc, bọn họ đã sử dụng rất nhiều biện pháp rồi nhưng nó vẫn cứ an ổn dính lì ở đó.
"Các ngươi khỏi uổng phí thời gian." Sư Vô Cữu quét mắt nhìn một lượt đã biết những người này đang muốn làm gì, đơn giản là không muốn bị người khác khống chế thôi. Đáng tiếc, những người phàm kia đã được cứu rồi, còn những kẻ ẩn trốn ở phía sau vì lòng tham mà cũng lộ diện hết cả đám, trận này còn chưa bắt đầu đấu đã có thể tuyên bố Sư Vô Cữu chiến thắng.
"Bây giờ bản tọa vẫn có tâm trạng chơi đùa với các ngươi một chút." Sư Vô Cữu cười khẩy nói. Nếu vừa nãy những kẻ này xem nhóm người phàm kia không khác gì giun dế mà mặc sức đùa bỡn thì bây giờ hắn lấy cái đó làm trò vui cũng là chuyện đương nhiên.
Tiểu tử lừa đảo nói đúng, hi vọng những tên tiên tôn ma tôn cao cao tại thượng này hiểu được bốn chữ "thiết thân xử địa" là điều hoàn toàn không có khả năng. Bọn họ tự xem mình là người đứng trên cao luôn luôn mạnh mẽ, tự cho mình cái quyền có thể tùy ý ức hiếp người khác. Đã vậy thì chỉ có khi nào đánh vỡ nhận thức của bọn họ, khiến bọn họ nhìn cho rõ đâu mới là tư thái của người mạnh mẽ chân chính thì bọn họ mới biết kính nể.
[thiết nhân xử địa: đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.]
"Tu vi của Sư tiền bối như thế, nhưng trong lòng vẫn có mang lòng thương hại sinh linh phổ thông, thế nhưng bọn họ lại được mấy phần như ngài, mà dám trắng trợn hành xử không chút kiêng dè như thế? Nếu đại năng trong khắp cửu thiên thập giới này đều giống như Sư tiền bối thì sinh linh phổ thông mới có ngày được sống dễ chịu. Còn những người này, chỉ khi nào bọn họ cảm thụ được sự lợi hại của Sư tiền bối ngài thì mới biết sai ở đâu."
Lời nói của Chu Trường Dung như phảng phất vang lên bên tai Sư Vô Cữu, thế nhưng lại rất chân thực gần gũi làm cho Sư Vô Cữu hơi ngứa ngáy trong lòng.
Nghĩ đến Sư Vô Cữu hắn thân là Thánh Yêu Hoàng Đại Đế một đời mà còn biết bảo vệ sinh mệnh của người phàm bình thường và yêu tộc phổ thông, thế mà những kẻ này chỉ là tiên tôn ma tôn cũng dám coi trời bằng vung, xem lời giáo huấn của thánh nhân và đạo tổ năm xưa không ra gì.
Hắn, Sư Vô Cữu thân là chuẩn thánh, đương nhiên cần phải cho những kẻ này nếm thử sự lợi hại của thánh nhân.
Sư Vô Cữu đồng ý giúp Chu Trường Dung, ngoại trừ Chu Trường sẽ nói lời hay ý đẹp Dung dỗ hắn thì càng nhiều hơn là do bản thân Sư Vô Cữu không thích loại chuyện như này chút nào.
"Trong số các ngươi tùy tiện lên một tên trước đi." Sư Vô Cữu ngoắc ngoắc tay những người này, vẻ xem thường lộ rõ trên mặt, "Biết đâu, bản tọa cảm thấy hứng thú với đồ bọn người đưa ra, lúc đó tâm tình tốt, trực tiếp nói cho các ngươi biết luôn."
Trong lòng những tên tiên tôn ma tôn này vẫn cảm thấy nghi ngờ, nhưng lại không có cách rời khỏi đây. Quan trọng nhất là, hoàn toàn không có một ai dám vung tay hô to phản kháng gã yêu tộc thực lực cao thâm khó dò đó.
Vết xe đổ của hai vị tiên tôn Hoa Lam và Trác Phong vẫn còn đang sừng sững trước mắt, nếu bọn họ cũng rơi xuống hoàn cảnh như hai người Hoa Lam, còn không bằng gϊếŧ chết bọn họ luôn đi cho rồi.
"Để ta lên trước thử xem." Cuối cùng, có một tên ma tôn không nhịn được động lòng.
Bọn họ và yêu tộc này không thù không oán, đối phương sẽ không đến nổi lạnh lùng hạ sát thủ. Chỉ cần mình tốn chút máu, nói không chừng có thể lấy được tin tức thật sự!
"Không tệ, coi như khá dũng cảm." Sư Vô Cữu cười, khen ngợi một câu, "Đến đây đi."
Tên ma tôn này không thể không lấy ra pháp bảo mình đã cất giữ bảo dưỡng nhiều năm.
"Đây là bí bảo thượng cổ, lúc ta lấy được nó tới tay thì đã bị hư hao quá nữa, ta phải bỏ ra tâm huyết nhiều năm mới chữa trị được nó như bây giờ, kính xin vị đạo hữu nhận lấy cho." Tên ma tôn này trái lại rất thức thời, cũng rất sảng khoái thể hiện thái độ của mình.
Co được dãn được như thế, chắc chắn cũng là một tên ma tôn uy danh hiển hách trong tầng trời Thị Phi.
Đáng tiếc, Sư Vô Cữu không chút để ý đến nó.
"Bản tọa là yêu tộc, bí bảo thượng cổ ít lắm sao? Theo bản tọa thấy ngươi hoàn toàn không có tí thành tâm trao đổi tin tức nào hết!" Sư Vô Cữu còn chưa nói xong đã trực tiếp đánh thân phân của tên ma tôn này thành tro bụi, ra tay ngoan tuyệt như thế, đủ để nhóm những tên tiên tôn ma tôn kinh sợ.
Thậm chí tên ma tôn kia còn chưa kịp nói thêm một chữ, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng Sư Vô Cữu, rồi nuốt hận rời khỏi nhân gian.
Dù đó có là phương pháp thân ngoại hóa đi nữa thì cũng không thể liên tiếp sử dụng.
Dựa theo tu vi của những người này mà tính, phỏng chừng nếu muốn sử dụng lần nữa thì ít nhất cũng đã là mấy ngàn năm sau.
Nếu nửa điểm hạn chế cũng không có thì e rằng giới Thế Gian và Tu Chân đã bị hóa thân của những tên tiên tôn này chia cắt từ lâu hết rồi.
"Tiếp theo." Phảng phất như Sư Vô Cữu chỉ vừa làm một chuyện nhỏ không đáng kể vậy, sau khi thu tay về, rồi làm như không có chuyện gì nhìn về phía những người còn lại, "Đừng để ta phải nóng."
"Ngươi đi về đi." Hình như Sư Vô Cữu bỗng nhớ tới bên chân mình vẫn còn có một con hoàng thử lang, phất tay ra hiệu cho nó rời đi.
Hoàng thử lang đã chết cứng ngắc cung kính khom người, sau đó biến mất không thấy hình bóng.
Lúc này trong mắt những tên tiên tôn và ma tôn đã sớm không còn cái bóng nào của Hoàng Đại Tiên, toàn bộ đều đã bị Sư Vô Cữu chiếm trọn hết rồi. Sư Vô Cữu hiện giờ không thể nghi ngờ là nhân vật còn khủng bố hơn so với tên ma tôn tà ác nhất tầng trời Thị Phi.
"Vị Sư đạo hữu thật sự có thể một lần đối phó với nhiều người như vậy sao?" Tử Sơn Quân có hơi bận tâm, "Đến giờ hắn vẫn chưa về."
"Đừng lo lắng." Chu Trường Dung bước từng bước nhỏ, nghiêm túc trả lời, "Nếu ngay cả hắn cũng không thể giải quyết thì mấy người chúng ta cũng chỉ có thể chờ chết thôi."
"Chu đạo hữu, rốt cuộc các ngươi là ai?" Trần Hóa Vũ không nhịn được hỏi.
"Ta chỉ là một quỷ tu, còn hắn cũng chỉ là một yêu tu thôi." Chu Trường Dung cười trả lời, "Ta nghĩ, điều này, hẳn Hoàng đạo hữu sẽ càng rõ hơn."
Tử Sơn Quân thấy Hoàng Đại Tiên xuất hiện, trên mặt rốt cuộc không thể che giấu nổi vẻ vui mừng, "Hoàng đạo hữu, ngươi có thể quay lại rồi, ngươi không xảy ra chuyện gì chứ."
"Không sao." Hoàng Đại Tiên phẩy phẩy tay, xoa xoa vai, "Chỉ là lâu lắm rồi không đóng kịch, có hơi mới lạ. Cũng may trước khi ta nhập đạo cũng thường hay giả chết né công kích, coi như vẫn quen tay hay việc."
Nói xong, sắc mặt Hoàng Đại Tiên phức tạp nhìn Chu Trường Dung, "Kế hoạch ngươi nói rất hữu dụng. Người sư huynh kia của người, bây giờ vẫn còn dư sức đối phó với những người kia đấy."
Trên mặt Chu Trường Dung lộ ra một nụ cười cùng nhau vinh quanh, "Sư tiền bối quả thật là một người tâm địa thiện lương."
Không, ta cảm thấy cái này hổng có liên quan đến tâm địa thiện lương gì hết á, là do lúc trước ngươi đội cho người ta cái mũ quá cao thôi. Nội tâm Hoàng Đại Tiên nghĩ, vị Sư đạo hữu kia nhìn qua thì vô cùng lợi hại đấy, nhưng chẳng biết vì sao tâm tư lại đơn thuần thế chứ?
"Nói chung, các ngươi muốn tìm, cũng chỉ là một người có dấu ấn công đức bẩm sinh mà thôi." Hoàng Đại Tiên nói tới đây, rất bất đắc dĩ, "Chuyện này vốn liên quan đến bí mật quật khởi của thần tu bọn ta, nhưng ngươi là quỷ tu, ta cũng tin tưởng vào nhân phẩm của ngươi, được rồi, ngươi lại đây đi, ta chỉ nói cho một mình ngươi nghe."
"Ta có thể nghe một chút không?" Tử Sơn Quân bị mọi chuyện xảy ra liên tiếp làm cho vô cùng tò mò, nhịn không được muốn đến gần.
"Nghe xong dễ chết, ngươi xác định ngươi muốn nghe?" Hoàng Đại Tiên liếc mắt nhìn Tử Sơn Quân hỏi.
Tử Sơn Quân rụt đầu, lùi lại mấy bước, "Quên đi, ta không nghe."
"Sư phụ, người đúng là có dũng khí quá đi." Sùng Minh đứng bên cạnh chế nhạo nói.
"Nhóc thúi, con mà cũng dám trêu ghẹo sư phụ hả?" Tử Sơn Quân nhéo lỗ tai Sùng Minh một cái, "Nhìn thấy chưa, cố gắng tu hành thì sau này con mới có thể sống dễ chịu! Đừng có giống như Trần sư thúc của con, đợi đến khi người ta đánh đến cửa nhà mới biết nỗ lực cố gắng."
"... Quá đáng, ta có chọc gì ngươi đâu." Trần Hóa Vũ lẩm bẩm một câu, "Hơn nữa, tuy tu vi của ta tiến bộ không nhanh, nhưng trình luyện đan của ta tiến bộ rất nhanh đấy."
Hai người Chu Trường Dung và Hoàng Đại Tiên khắc xuống một trận pháp, ngăn chặn ngoại giới phát hiện và kiểm tra, lúc này mới có thể yên tâm nói thẳng.
"Không biết Hoàng đạo hữu muốn nói với ta cái gì?" Chu Trường Dung hỏi.
"Nếu thả một viên trân châu vào trong một đống mắt cá, thì dù đó có là người lựa châu kinh nghiệm phong phú cũng khó có thể nhân ra." Hoàng Đại Tiên cúi đầu nhìn Chu Trường Dung, nói thật, "Nhưng nếu để cá phân biệt thì chắc chắn nó có thể biết rõ mắt cá khác trân châu như thế nào."
"Ý của Hoàng đạo hữu, thần tu là cá?"
"Có thể nói như vậy." Hoàng Đại Tiên gật đầu, ánh mắt nhìn Chu Trường cũng nhiều hơn mấy phần thưởng thức, "Trên thực tế, dấu ấn công đức của thần tu bọn ta vào thời kì ban đầu hoàn toàn không có khả năng giúp cho thần ta bọn ta tu hành nhanh hơn hay tiện lợi hơn gì cả, mà nó cũng không hề có tác dùng nào khác. Chỉ khi tích lũy đến trình độ nhất định, công đức nhiều đến mức có thể khiến cho thiên đạo khó lòng bỏ qua thì nó mới có thể phát huy tác dụng khi gặp lôi kiếp."
Nói trắng ra, đây chính là một liều thuốc giúp nhóm thần tu an tâm.
Nó không hẳn vô dụng, nhưng cũng tuyệt đối không hữu dụng đến mức có thể làm cho toàn bộ thần tu cam tâm tình nguyện liều mạng vì nó.
Mà, bởi vì có một loại dấu ấn công đức như thế tồn tại, mới có thể giúp cho ý chí chiến đầu và nỗ lực của những thần tu không bị cắt đứt.
Vì thế mới nói, loại đồ vật có thể cân đo đong đếm so với những thứ đồ không thể tính, không thể đoán mới là thứ đáng tin nhất.
"Ta biết." Chu Trường Dung rất thông cảm, "Thế nhưng sau khi những thần tu kia phát hiện mình có thể có được dấu ấn công đức, sẽ theo bản năng nghĩ tất cả mọi thứ tốt lành mình gặp được, đều quy công hết cho dấu ấn công đức trên người, bởi vậy, đa số thần tu đều rất cố gắng tích lũy công đức."
Hoàng Đại Tiên không ngờ chỉ nói có một điều mà Chu Trường Dung đã có thể thông suốt hết như thế? Nhưng hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, cố tận hết khả năng nhìn Chu Trường Dung với ánh mắt bình tĩnh.
Cảnh giới của thần tu, không thể để quỷ tu coi thường.
Hoàng Đại Tiên không biết, loại biện pháp như vậy đã được sử dụng trong thời hiện đại rất nhiều lần, Chu Trường Dung đã không còn cảm thấy kinh ngạc từ lâu.
Nói trắng ra, đó là một loại tâm lý an ủi.
Nhưng mà khi loại tâm lý an ủi này được khuếch tán càng rộng thì nó sẽ biến thành một loại tín ngưỡng.
Sở dĩ Hoàng Đại Tiên chỉ có thể nói chuyện này với Chu Trường Dung, đó chính là vì để bảo mật.
Nếu để thần tu như Tử Sơn Quân biết rõ dấu ấn công đức chỉ là một âm mưu thì dù bản thân Tử Sơn Quân có thể lý giải, nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến đạo tâm của hắn. Có lẽ đợi đến sau này trong giới thần tu lại xuất hiện thêm một loại công pháp lợi hại gì đó nữa, chắc hẳn phản ứng đầu tiên của Tử Sơn Quân sẽ nghi ngờ.
Thứ gọi là tín nhiệm, muốn thành lập rất dễ, thế nhưng muốn duy trì cũng rất khó.
Hoàng Đại Tiên không muốn tiết lộ điều này, hắn không thể trơ mắt nhìn thần tu đã bắt đầu đông sơn tái khởi lại rơi vào tình trạng sa sút.
Mặc kệ dấu ấn công đức là thật hay là giả, nhưng chỉ cần có thể giữ chân người, có thể giúp nhóm thần tu nhìn thấy con đường tương lai, vậy thì nó phải là sự thật.
Vốn ban đầu Hoàng Đại Tiên luôn cho rằng mình sẽ không bao giờ nói ra bí mật này, thế nhưng sau khi tiếp xúc với Chu Trường Dung, hắn đã thay đổi suy nghĩ ban đầu.
Nếu như không thể tìm ra người nắm giữ dấu ấn công đức bẩm sinh, chắc hẳn những đại năng ở khắp cửu thiên thập giới sẽ dừng chân ở Thế Gian mãi.
Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu có thể cứu người phàm được một lần, nhưng có thể cứu được những người phàm mãi sao?
Trừ phi việc này được giải quyết hoàn toàn, trừ phi Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu lấy được đèn Thanh Tà, nếu không, chuyện này sẽ không ngừng.
"Muốn phân biệt dấu ấn công đức của thần tu là thật hay giả, ngoại trừ máu tiên nhân, thật ra vẫn còn có một biện pháp." Lời đã nói đến mức này rồi, dù có muốn giấu giếm nữa cũng không cần thiết, "Chỉ có ta biết bí pháp này, ta có thể tạm thời dạy cho ngươi. Nhưng có một điều, ta hi vọng ngươi biết."
"Chuyện gì?"
"Trong khắp cửu thiên thập giới, người nắm giữ dấu ấn công đức, tuyệt đối không chỉ có một mình người ngươi muốn tìm kia." Hoàng Đại Tiên nghiêm túc nói, "Không nói đến cái khác, chỉ nói từ khi thần tu bọn ta bắt đầu tu luyện cũng đã có không ít đại năng thần tu chết đi từ sau cuộc tranh giành đạo thống thất bại với tiên tu. Trong đó có rất nhiều đại năng khi còn sống vì nguyên nhân tín ngưỡng mà cứu trợ không biết bao nhiêu quốc gia. Sau khi bọn họ đầu thai, trên người cũng thường mang theo dấu ấn công đức. Còn ngươi, nhiều nhất chỉ có thể mang một người lên tầng trời Thị Phi thôi. Cơ hội chỉ có một lần, ngươi phải phân biệt cho kĩ."
"Đương nhiên." Chu Trường Dung khẳng định nói, "Có thể thu hẹp phạm vi đến mức này là ta đã thoả mãn lắm rồi." Dù sao cũng đỡ hơn mò kim đáy biển rất nhiều.
"Được." Hoàng Đại Tiên nhìn về phía Chu Trường Dung, biểu cảm khá phức tạp, "Chỉ hi vọng sau khi các ngươi tìm ra người kia rồi thì có thể kết thúc chuyện này. Người trong khắp cửu thiên thập giới, nên ở nơi bọn họ nên ở, chứ không phải chạy đến Thế Gian làm mưa làm gió."
Chu Trường Dung rất bất đắc dĩ, hắn cũng rất muốn kết thúc chuyện này nhanh chóng.
Ngay lúc Chu Trường Dung chỉ hơi thoáng phân tâm đã thấy Hoàng Đại Tiên đột nhiên há miệng phun ra một cái, thứ phun ra là một viên bảo châu đang tỏa ra ánh vàng êm dịu rực rỡ.
Viên bảo châu này ước chừng chỉ to bằng cái móng tay, nhưng bên trong lại ẩn chứa vô số lực lượng của tín ngưỡng đèn nhang.
Trong chớp mắt Chu Trường Dung nhìn thấy nó, tựa như nghe thấy được vô số giọng nói văng vẳng bên tai.
"Tín nữ nguyện một đời ăn chay, khẩn cầu Hoàng Đại Tiên bảo vệ con của con bình an."
"Con nguyện ý dùng mười năm tuổi thọ của mình, đổi lấy một năm tuổi thọ cho mẹ con, kính xin đại tiên trợ giúp."
"... Con nguyện dâng lên con gái mình, kính xin đại tiên giúp con thăng quan phát tài."
Chu Trường Dung sắp bị những giọng nói này làm cho không chịu nổi.
Trong số những tâm nguyện này, có tốt thì đương nhiên cũng có thứ suy nghĩ khiến người buồn nôn.
Nhưng là một thần tu, đặc biệt là một thần tu mạnh mẽ, từ khi bước vào con đường tu hành thì đã phải học cách làm thế nào để lược đi những thông tin lung ta lung tung, rồi sau đó chiết ra thứ mình muốn nhất.
Còn Chu Trường Dung chưa từng được trãi qua huấn luyện, cũng chưa kịp chuẩn bị.
Bất thình lình nghe thấy nhiều giọng nói như vậy, đủ loại tâm nguyện như thế, vẫn làm cho hắn luống cuống tay chân.
"Tất cả những cái đó đều là tâm nguyện của tín đồ ta khẩn cầu ta." Chẳng hiểu vì sao giọng nói của Hoàng Đại Tiên có hơi suy yếu, "Còn viên bảo châu này, chính là toàn bộ tín ngưỡng và nhang đèn của ta ngưng tụ thành một viên niệm châu. Hiển nhiên, ngươi cũng có thể xem nó là thần vị của ta."
Chu Trường Dung nghe thấy Hoàng Đại Tiên nói vậy liền vội vàng dời tầm mắt khỏi viên bảo châu, tránh cho Hoàng Đại Tiên hiểu lầm.
"Ta lấy nó ra, là để ngươi mượn dùng." Hoàng Đại Tiên thấy Chu Trường Dung đã bé xíu dễ thương như vậy rồi mà còn muốn giả vờ nghiêm túc, không khỏi mềm lòng thêm mấy phần.
Không thể không nói, cái loại vẻ ngoài mềm mại đáng yêu có thể đâm sâu vào nội tâm của Sư Vô Cữu, đặt ở một trình độ nào đó, đúng là muốn gϊếŧ người.
"Tử Sơn Quân cũng đã nói với ngươi rồi, trước đây bản nguyên của ta bị tổn thương, tuy có thể bắt đầu tu hành lại từ đầu, từ từ khôi phục, nhưng so với lúc ta mạnh nhất thì vẫn chưa bằng một phần mười. Nhưng ta biết, dù ta có tiếp tục cố gắng như thế nào đi nữa, sợ là cũng không thể khôi phục bằng một nửa khi đó."
Một tu sĩ có thể đạt được thành tựu đỉnh cấp, rất nhiều lúc, ngoại trừ thiên phú và nổ lực của bản thân thì may mắn cũng là một phần không thể thiếu. Khi xưa lúc đạo thống thần tu còn cường thịnh, Hoàng Đại Tiên cũng là một người có số mệnh rất nghịch thiên mới có thể may mắn được thánh nhân chỉ điểm. Nhưng theo thời gian dần trôi qua, Hoàng Đại Tiên cũng đã có thể cảm giác được số mệnh của mình kém xa trước đây.
Dù hắn đã quen tay hay việc, biết làm thế nào để có thể nhanh chóng có được tín ngưỡng của nhân tộc thì cũng không thể lấy lại lượng sức mạnh như trước kia.
Bởi vì thời đại này đã không còn cần một thần tu của mười mấy vạn năm trước.
"Dù niệm châu này ở trong cơ thể ta thì ta cũng không thể nhận ra đâu là dấu ấn công đức thật hay giả được nữa. Mắt của ta, đã hỏng từ lâu, bình thường ta có thể trò chuyện với ngươi là nhờ vào thần thức, chứ không phải dựa mắt của mình."
Nhưng muốn tìm ra dấu ấn công đức bẩm sinh thì phải dùng mắt thường mới được.
"Ta là quỷ tu, không phải thần tu, dùng niệm châu của ngươi, sợ là sẽ gây ra thương tổn không cách nào tránh khỏi đối với ngươi." Chu Trường Dung vô cùng chắc chắn với suy đoán của mình, "Nếu không ảnh hưởng, hẳn Hoàng đạo hữu đã làm như vậy từ lâu."
"Không sao." Hoàng Đại Tiên lắc đầu một cái, không biết đã biến về nguyên hình từ lúc nào, chỉ là không còn to giống như ở trước mặt mọi người vừa nãy, nhìn qua thì cũng to cỡ một con hoàng thử lang bình thường, "Ngươi dùng nhanh đi, thời gian ta có thể chống đỡ không nhiều. Ngươi thả thần thức ra, xem hạt châu này là con mắt của ngươi, sau đó dùng hết khả năng mà nhìn, có thể nhìn bao xa thì nhìn bao xa. Còn nhìn được bao nhiêu, tìm ra được mấy người có dấu ấn công đức bẩm sinh thì phải xem vào bản lĩnh của ngươi."
Chu Trường Dung gật đầu, không từ chối nữa.
Hoàng Đại Tiên đã làm đến nước này rồi thì điều duy nhất hắn có thể làm là nhanh chóng tìm ra chuyển kiếp của đạo lữ Diệp Tiêu, sau đó trở lại tầng trời Thị Phi.
Chu Trường Dung phóng thần thức của mình ra, một hơi bay vào bên trong hạt châu.
Đột nhiên, hình dáng của toàn bộ thế giới tựa như đã thay đổi trong mắt Chu Trường Dung.
Sinh linh trên thế giới này, giống như có đủ loại khí.
Tỷ như khí của thực vật là màu xanh, còn gà vịt thì là màu vàng, tu sĩ thì có người màu trắng, có người màu đen, nhưng cũng có người màu vàng.
Chu Trường Dung cũng nhìn thấy Sư Vô Cữu.
Sư Vô Cữu đã đuổi được hơn một nửa tiên tôn và ma tôn về chín tầng trời.
Nếu ngay từ lúc bắt đầu, những người này chịu liên hợp lại với nhau cùng đối phó Sư Vô Cữu thì vẫn còn có hi vọng chạy trốn. Nhưng bây giờ, Sư Vô Cữu càng gϊếŧ càng ít, hiện giờ những người này đã hoàn toàn không thể làm được trò trống gì nữa rồi.
Lúc trước Sư Vô Cữu còn có thể ra vẻ bịa ra một cái cớ đàng hoàng, thế nhưng càng về sau ngay cả bịa cớ hắn cũng lười bịa. Dù sao những người này cũng đã nhìn ra, mình chỉ đang chơi đùa với bọn họ mà thôi.
"Dù ngươi có gϊếŧ bọn ta ở đây đi nữa thì cũng không tạo ra bao nhiêu ảnh hưởng đối với bọn ta đâu. Đợi đến khi bọn ta trở lại bản thể, thứ ngươi phải đối mặt chính là truy sát của đủ loại tiên tôn ma tôn trong khắp cửu thiên thập giới, ngươi thật sự cho rằng chỉ bằng một cái bí bảo thượng cổ là đã có thể bình chân như vại sao?"
Những tiên tôn ma tôn còn ở lại đã bắt đầu căm thù Sư Vô Cữu một cách triệt để.
Rõ ràng bọn họ không chọc ghẹo gì tên này, vậy mà hắn lại đột nhiên muốn đối phó với bọn họ, lúc trước còn giả vờ muốn hợp tác với họ nữa chứ.
Cũng chỉ là dụ địch rơi vào bẫy mà thôi.
Buồn cười chính là, âm mưu vụng về như vậy, cố tình lại có thể lừa đẹp tất cả bọn họ.
"Nếu ta sợ, còn động thủ sao?" Sư Vô Cữu nhếch miệng, "Coi như các ngươi có trở lại bản thể, thì với chút bản lĩnh thế này cũng hoàn toàn không lọt được vào mắt của ta. Cũng đừng nhìn ta với ánh mắt như thế, bình thường các ngươi cũng hay làm chuyện giống như ta đấy thôi, chỉ là trước đây các ngươi là người thực thi, còn bây giờ các ngươi là người được nhận."
Nhân tộc đúng là một chủng tộc có ưu và khuyết điểm vô cùng rõ ràng.
Những người này nghĩ rằng mình đã đạt đến đẳng cấp bá chủ một phương, không thèm đặt người phàm vào trong mắt. Nhưng trên thực tế, bọn họ và những người phàm kia có khác gì nhau sao? Bọn họ không bỏ được thói hư thật xấu chân chính của người phàm thì dù bọn họ có là tiên tôn ma tôn tu hành vạn năm hay mười vạn năm đi nữa, chắc chắn bọn họ cũng không thể trở thành một chuẩn thánh.
Điều kiện quan trọng nhất để trở thành chuẩn thánh, chính là phải vứt bỏ chém chết mọi thói hư tật xấu.
Khí trên người Sư Vô Cữu là màu gì nhỉ?
Chu Trường Dung giương mắt nhìn, thấy một đống màu.
"Ai?"
Sư Vô Cữu nhanh chóng phát hiện ra Chu Trường Dung đang nhìn, hai mắt bích lục phóng ra đồng thuật, trực tiếp đối đầu với Chu Trường Dung.
Chu Trường Dung vội dời tầm mắt.
Hắn đang dùng niệm hạt của Hoàng Đại Tiên, không thể tùy tiện tiêu hao sức mạnh.
Chu Trường Dung vội chuyển sang phía dông.
Trước đó khi hắn quăng cành cây, được gợi ý đến phía đông.
Bởi vậy, cứ xem ở phía đông trước vậy.
Chu Trường Dung nhìn cực xa, gần như xa tới tận chân trời góc biển.
Thế nhưng hắn lại không phát hiện ra người nào có dấu ấn công đức.
Xem ra các đại năng thần tu đã chết trong miệng Hoàng Đại Tiên cũng không thích Thế Gian là mấy ha.
Chu Trường Dung hơi tiếc nuối thu tầm mắt lại.
"Haizz, sao Chu đạo hữu và Hoàng đạo hữu vẫn chưa ra vậy?" Tử Sơn Quân có hơi sốt ruột, "Bọn họ đi cũng lâu quá đi."
"Sư phụ, ngài bình tĩnh một chút."
"Sao sư phụ có thể bình tĩnh chứ?" Tử Sơn Quân nắm tóc, "Vừa nãy ta mới cảm giác được thần vị của Hoàng đạo hữu hơi biến đổi, đang yên đang lành, tự nhiên hắn lấy cái thứ bùa đòi mạng ấy ra làm chi?"
Hai mắt Chu Trường Dung không tránh được bị hai người Tử Sơn Quân và Sùng Minh hấp dẫn.
Cả hai người bọn họ đều là loại khí phổ thông nhất, màu trắng.
Thế nhưng, cũng có chút khác nhau.
Trên lưng Tử Sơn Quân, có một cái bớt màu đỏ bình thường.
Lúc thường cái bớt này nhìn rất bình thường, tựa như không có gì đặc biệt.
Nhưng ngay lúc này ở trong mắt Chu Trường Dung, bên dưới cái bớt màu đỏ còn có thể nhìn thấy thêm một vệt dấu ấn công đức nho nhỏ bị che lấp!
Còn có đệ tử Sùng Minh ở bên cạnh Tử Sơn Quân nữa.
Ngay mắt cá chân của nhóc, cũng tương tự có một vết dấu ấn công đức như ẩn như hiện, chỉ là tu vi nhóc bây giờ còn thấp, dấu ấn công đức còn trùng với dấu ấn tu hành sau này, bởi vậy mới khó nhận ra.
Mà hiện giờ, trên người bọn họ thật sự đều có dấu ấn công đức, không thể sai!
"Quay về —— "
Hoàng Đại Tiên không thể chống đỡ nổi nữa, phải triệu hoán niệm hạt trở về.
Hai mắt Chu Trường Dung cũng khôi phục bình thường trong nháy mắt.
"Chu đạo hữu, xem ra ngươi đã tìm được." Hai mắt Hoàng Đại Tiên lúc này, một mảnh mờ mịt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
"Chỉ sợ mấy năm tiếp theo ta sẽ biến thành một kẻ mù rồi." Trên mặt Hoàng Đại Tiên nặn ra một nụ cười khổ, "Chu đạo hữu, thần thức của ngài, mạnh mẽ ngoài dự liệu của ta."
Cái ta thấy, mới là ngoài dự liệu của ta.
Tâm tình Chu Trường Dung cũng rất phức tạp.
Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công.
Thì ra người hắn muốn tìm, vẫn luôn ở bên cạnh hắn, hơn nữa một hơi còn lòi ra hai người!
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Trường Dung: Tác giả, ngươi thật sự không chơi ta đấy chứ?
Tác giả: Ta thật sự không mà!
Sư Vô Cữu vừa nói xong, những người này lập tức thay đổi sắc mặt.
Trong số bọn họ không phải không có người cố gắng tiêu trừ ký hiệu trên người, nhưng rõ ràng tên yêu tộc này không dùng thủ pháp của nhân tộc, bọn họ đã sử dụng rất nhiều biện pháp rồi nhưng nó vẫn cứ an ổn dính lì ở đó.
"Các ngươi khỏi uổng phí thời gian." Sư Vô Cữu quét mắt nhìn một lượt đã biết những người này đang muốn làm gì, đơn giản là không muốn bị người khác khống chế thôi. Đáng tiếc, những người phàm kia đã được cứu rồi, còn những kẻ ẩn trốn ở phía sau vì lòng tham mà cũng lộ diện hết cả đám, trận này còn chưa bắt đầu đấu đã có thể tuyên bố Sư Vô Cữu chiến thắng.
"Bây giờ bản tọa vẫn có tâm trạng chơi đùa với các ngươi một chút." Sư Vô Cữu cười khẩy nói. Nếu vừa nãy những kẻ này xem nhóm người phàm kia không khác gì giun dế mà mặc sức đùa bỡn thì bây giờ hắn lấy cái đó làm trò vui cũng là chuyện đương nhiên.
Tiểu tử lừa đảo nói đúng, hi vọng những tên tiên tôn ma tôn cao cao tại thượng này hiểu được bốn chữ "thiết thân xử địa" là điều hoàn toàn không có khả năng. Bọn họ tự xem mình là người đứng trên cao luôn luôn mạnh mẽ, tự cho mình cái quyền có thể tùy ý ức hiếp người khác. Đã vậy thì chỉ có khi nào đánh vỡ nhận thức của bọn họ, khiến bọn họ nhìn cho rõ đâu mới là tư thái của người mạnh mẽ chân chính thì bọn họ mới biết kính nể.
[thiết nhân xử địa: đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.]
"Tu vi của Sư tiền bối như thế, nhưng trong lòng vẫn có mang lòng thương hại sinh linh phổ thông, thế nhưng bọn họ lại được mấy phần như ngài, mà dám trắng trợn hành xử không chút kiêng dè như thế? Nếu đại năng trong khắp cửu thiên thập giới này đều giống như Sư tiền bối thì sinh linh phổ thông mới có ngày được sống dễ chịu. Còn những người này, chỉ khi nào bọn họ cảm thụ được sự lợi hại của Sư tiền bối ngài thì mới biết sai ở đâu."
Lời nói của Chu Trường Dung như phảng phất vang lên bên tai Sư Vô Cữu, thế nhưng lại rất chân thực gần gũi làm cho Sư Vô Cữu hơi ngứa ngáy trong lòng.
Nghĩ đến Sư Vô Cữu hắn thân là Thánh Yêu Hoàng Đại Đế một đời mà còn biết bảo vệ sinh mệnh của người phàm bình thường và yêu tộc phổ thông, thế mà những kẻ này chỉ là tiên tôn ma tôn cũng dám coi trời bằng vung, xem lời giáo huấn của thánh nhân và đạo tổ năm xưa không ra gì.
Hắn, Sư Vô Cữu thân là chuẩn thánh, đương nhiên cần phải cho những kẻ này nếm thử sự lợi hại của thánh nhân.
Sư Vô Cữu đồng ý giúp Chu Trường Dung, ngoại trừ Chu Trường sẽ nói lời hay ý đẹp Dung dỗ hắn thì càng nhiều hơn là do bản thân Sư Vô Cữu không thích loại chuyện như này chút nào.
"Trong số các ngươi tùy tiện lên một tên trước đi." Sư Vô Cữu ngoắc ngoắc tay những người này, vẻ xem thường lộ rõ trên mặt, "Biết đâu, bản tọa cảm thấy hứng thú với đồ bọn người đưa ra, lúc đó tâm tình tốt, trực tiếp nói cho các ngươi biết luôn."
Trong lòng những tên tiên tôn ma tôn này vẫn cảm thấy nghi ngờ, nhưng lại không có cách rời khỏi đây. Quan trọng nhất là, hoàn toàn không có một ai dám vung tay hô to phản kháng gã yêu tộc thực lực cao thâm khó dò đó.
Vết xe đổ của hai vị tiên tôn Hoa Lam và Trác Phong vẫn còn đang sừng sững trước mắt, nếu bọn họ cũng rơi xuống hoàn cảnh như hai người Hoa Lam, còn không bằng gϊếŧ chết bọn họ luôn đi cho rồi.
"Để ta lên trước thử xem." Cuối cùng, có một tên ma tôn không nhịn được động lòng.
Bọn họ và yêu tộc này không thù không oán, đối phương sẽ không đến nổi lạnh lùng hạ sát thủ. Chỉ cần mình tốn chút máu, nói không chừng có thể lấy được tin tức thật sự!
"Không tệ, coi như khá dũng cảm." Sư Vô Cữu cười, khen ngợi một câu, "Đến đây đi."
Tên ma tôn này không thể không lấy ra pháp bảo mình đã cất giữ bảo dưỡng nhiều năm.
"Đây là bí bảo thượng cổ, lúc ta lấy được nó tới tay thì đã bị hư hao quá nữa, ta phải bỏ ra tâm huyết nhiều năm mới chữa trị được nó như bây giờ, kính xin vị đạo hữu nhận lấy cho." Tên ma tôn này trái lại rất thức thời, cũng rất sảng khoái thể hiện thái độ của mình.
Co được dãn được như thế, chắc chắn cũng là một tên ma tôn uy danh hiển hách trong tầng trời Thị Phi.
Đáng tiếc, Sư Vô Cữu không chút để ý đến nó.
"Bản tọa là yêu tộc, bí bảo thượng cổ ít lắm sao? Theo bản tọa thấy ngươi hoàn toàn không có tí thành tâm trao đổi tin tức nào hết!" Sư Vô Cữu còn chưa nói xong đã trực tiếp đánh thân phân của tên ma tôn này thành tro bụi, ra tay ngoan tuyệt như thế, đủ để nhóm những tên tiên tôn ma tôn kinh sợ.
Thậm chí tên ma tôn kia còn chưa kịp nói thêm một chữ, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng Sư Vô Cữu, rồi nuốt hận rời khỏi nhân gian.
Dù đó có là phương pháp thân ngoại hóa đi nữa thì cũng không thể liên tiếp sử dụng.
Dựa theo tu vi của những người này mà tính, phỏng chừng nếu muốn sử dụng lần nữa thì ít nhất cũng đã là mấy ngàn năm sau.
Nếu nửa điểm hạn chế cũng không có thì e rằng giới Thế Gian và Tu Chân đã bị hóa thân của những tên tiên tôn này chia cắt từ lâu hết rồi.
"Tiếp theo." Phảng phất như Sư Vô Cữu chỉ vừa làm một chuyện nhỏ không đáng kể vậy, sau khi thu tay về, rồi làm như không có chuyện gì nhìn về phía những người còn lại, "Đừng để ta phải nóng."
"Ngươi đi về đi." Hình như Sư Vô Cữu bỗng nhớ tới bên chân mình vẫn còn có một con hoàng thử lang, phất tay ra hiệu cho nó rời đi.
Hoàng thử lang đã chết cứng ngắc cung kính khom người, sau đó biến mất không thấy hình bóng.
Lúc này trong mắt những tên tiên tôn và ma tôn đã sớm không còn cái bóng nào của Hoàng Đại Tiên, toàn bộ đều đã bị Sư Vô Cữu chiếm trọn hết rồi. Sư Vô Cữu hiện giờ không thể nghi ngờ là nhân vật còn khủng bố hơn so với tên ma tôn tà ác nhất tầng trời Thị Phi.
"Vị Sư đạo hữu thật sự có thể một lần đối phó với nhiều người như vậy sao?" Tử Sơn Quân có hơi bận tâm, "Đến giờ hắn vẫn chưa về."
"Đừng lo lắng." Chu Trường Dung bước từng bước nhỏ, nghiêm túc trả lời, "Nếu ngay cả hắn cũng không thể giải quyết thì mấy người chúng ta cũng chỉ có thể chờ chết thôi."
"Chu đạo hữu, rốt cuộc các ngươi là ai?" Trần Hóa Vũ không nhịn được hỏi.
"Ta chỉ là một quỷ tu, còn hắn cũng chỉ là một yêu tu thôi." Chu Trường Dung cười trả lời, "Ta nghĩ, điều này, hẳn Hoàng đạo hữu sẽ càng rõ hơn."
Tử Sơn Quân thấy Hoàng Đại Tiên xuất hiện, trên mặt rốt cuộc không thể che giấu nổi vẻ vui mừng, "Hoàng đạo hữu, ngươi có thể quay lại rồi, ngươi không xảy ra chuyện gì chứ."
"Không sao." Hoàng Đại Tiên phẩy phẩy tay, xoa xoa vai, "Chỉ là lâu lắm rồi không đóng kịch, có hơi mới lạ. Cũng may trước khi ta nhập đạo cũng thường hay giả chết né công kích, coi như vẫn quen tay hay việc."
Nói xong, sắc mặt Hoàng Đại Tiên phức tạp nhìn Chu Trường Dung, "Kế hoạch ngươi nói rất hữu dụng. Người sư huynh kia của người, bây giờ vẫn còn dư sức đối phó với những người kia đấy."
Trên mặt Chu Trường Dung lộ ra một nụ cười cùng nhau vinh quanh, "Sư tiền bối quả thật là một người tâm địa thiện lương."
Không, ta cảm thấy cái này hổng có liên quan đến tâm địa thiện lương gì hết á, là do lúc trước ngươi đội cho người ta cái mũ quá cao thôi. Nội tâm Hoàng Đại Tiên nghĩ, vị Sư đạo hữu kia nhìn qua thì vô cùng lợi hại đấy, nhưng chẳng biết vì sao tâm tư lại đơn thuần thế chứ?
"Nói chung, các ngươi muốn tìm, cũng chỉ là một người có dấu ấn công đức bẩm sinh mà thôi." Hoàng Đại Tiên nói tới đây, rất bất đắc dĩ, "Chuyện này vốn liên quan đến bí mật quật khởi của thần tu bọn ta, nhưng ngươi là quỷ tu, ta cũng tin tưởng vào nhân phẩm của ngươi, được rồi, ngươi lại đây đi, ta chỉ nói cho một mình ngươi nghe."
"Ta có thể nghe một chút không?" Tử Sơn Quân bị mọi chuyện xảy ra liên tiếp làm cho vô cùng tò mò, nhịn không được muốn đến gần.
"Nghe xong dễ chết, ngươi xác định ngươi muốn nghe?" Hoàng Đại Tiên liếc mắt nhìn Tử Sơn Quân hỏi.
Tử Sơn Quân rụt đầu, lùi lại mấy bước, "Quên đi, ta không nghe."
"Sư phụ, người đúng là có dũng khí quá đi." Sùng Minh đứng bên cạnh chế nhạo nói.
"Nhóc thúi, con mà cũng dám trêu ghẹo sư phụ hả?" Tử Sơn Quân nhéo lỗ tai Sùng Minh một cái, "Nhìn thấy chưa, cố gắng tu hành thì sau này con mới có thể sống dễ chịu! Đừng có giống như Trần sư thúc của con, đợi đến khi người ta đánh đến cửa nhà mới biết nỗ lực cố gắng."
"... Quá đáng, ta có chọc gì ngươi đâu." Trần Hóa Vũ lẩm bẩm một câu, "Hơn nữa, tuy tu vi của ta tiến bộ không nhanh, nhưng trình luyện đan của ta tiến bộ rất nhanh đấy."
Hai người Chu Trường Dung và Hoàng Đại Tiên khắc xuống một trận pháp, ngăn chặn ngoại giới phát hiện và kiểm tra, lúc này mới có thể yên tâm nói thẳng.
"Không biết Hoàng đạo hữu muốn nói với ta cái gì?" Chu Trường Dung hỏi.
"Nếu thả một viên trân châu vào trong một đống mắt cá, thì dù đó có là người lựa châu kinh nghiệm phong phú cũng khó có thể nhân ra." Hoàng Đại Tiên cúi đầu nhìn Chu Trường Dung, nói thật, "Nhưng nếu để cá phân biệt thì chắc chắn nó có thể biết rõ mắt cá khác trân châu như thế nào."
"Ý của Hoàng đạo hữu, thần tu là cá?"
"Có thể nói như vậy." Hoàng Đại Tiên gật đầu, ánh mắt nhìn Chu Trường cũng nhiều hơn mấy phần thưởng thức, "Trên thực tế, dấu ấn công đức của thần tu bọn ta vào thời kì ban đầu hoàn toàn không có khả năng giúp cho thần ta bọn ta tu hành nhanh hơn hay tiện lợi hơn gì cả, mà nó cũng không hề có tác dùng nào khác. Chỉ khi tích lũy đến trình độ nhất định, công đức nhiều đến mức có thể khiến cho thiên đạo khó lòng bỏ qua thì nó mới có thể phát huy tác dụng khi gặp lôi kiếp."
Nói trắng ra, đây chính là một liều thuốc giúp nhóm thần tu an tâm.
Nó không hẳn vô dụng, nhưng cũng tuyệt đối không hữu dụng đến mức có thể làm cho toàn bộ thần tu cam tâm tình nguyện liều mạng vì nó.
Mà, bởi vì có một loại dấu ấn công đức như thế tồn tại, mới có thể giúp cho ý chí chiến đầu và nỗ lực của những thần tu không bị cắt đứt.
Vì thế mới nói, loại đồ vật có thể cân đo đong đếm so với những thứ đồ không thể tính, không thể đoán mới là thứ đáng tin nhất.
"Ta biết." Chu Trường Dung rất thông cảm, "Thế nhưng sau khi những thần tu kia phát hiện mình có thể có được dấu ấn công đức, sẽ theo bản năng nghĩ tất cả mọi thứ tốt lành mình gặp được, đều quy công hết cho dấu ấn công đức trên người, bởi vậy, đa số thần tu đều rất cố gắng tích lũy công đức."
Hoàng Đại Tiên không ngờ chỉ nói có một điều mà Chu Trường Dung đã có thể thông suốt hết như thế? Nhưng hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, cố tận hết khả năng nhìn Chu Trường Dung với ánh mắt bình tĩnh.
Cảnh giới của thần tu, không thể để quỷ tu coi thường.
Hoàng Đại Tiên không biết, loại biện pháp như vậy đã được sử dụng trong thời hiện đại rất nhiều lần, Chu Trường Dung đã không còn cảm thấy kinh ngạc từ lâu.
Nói trắng ra, đó là một loại tâm lý an ủi.
Nhưng mà khi loại tâm lý an ủi này được khuếch tán càng rộng thì nó sẽ biến thành một loại tín ngưỡng.
Sở dĩ Hoàng Đại Tiên chỉ có thể nói chuyện này với Chu Trường Dung, đó chính là vì để bảo mật.
Nếu để thần tu như Tử Sơn Quân biết rõ dấu ấn công đức chỉ là một âm mưu thì dù bản thân Tử Sơn Quân có thể lý giải, nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến đạo tâm của hắn. Có lẽ đợi đến sau này trong giới thần tu lại xuất hiện thêm một loại công pháp lợi hại gì đó nữa, chắc hẳn phản ứng đầu tiên của Tử Sơn Quân sẽ nghi ngờ.
Thứ gọi là tín nhiệm, muốn thành lập rất dễ, thế nhưng muốn duy trì cũng rất khó.
Hoàng Đại Tiên không muốn tiết lộ điều này, hắn không thể trơ mắt nhìn thần tu đã bắt đầu đông sơn tái khởi lại rơi vào tình trạng sa sút.
Mặc kệ dấu ấn công đức là thật hay là giả, nhưng chỉ cần có thể giữ chân người, có thể giúp nhóm thần tu nhìn thấy con đường tương lai, vậy thì nó phải là sự thật.
Vốn ban đầu Hoàng Đại Tiên luôn cho rằng mình sẽ không bao giờ nói ra bí mật này, thế nhưng sau khi tiếp xúc với Chu Trường Dung, hắn đã thay đổi suy nghĩ ban đầu.
Nếu như không thể tìm ra người nắm giữ dấu ấn công đức bẩm sinh, chắc hẳn những đại năng ở khắp cửu thiên thập giới sẽ dừng chân ở Thế Gian mãi.
Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu có thể cứu người phàm được một lần, nhưng có thể cứu được những người phàm mãi sao?
Trừ phi việc này được giải quyết hoàn toàn, trừ phi Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu lấy được đèn Thanh Tà, nếu không, chuyện này sẽ không ngừng.
"Muốn phân biệt dấu ấn công đức của thần tu là thật hay giả, ngoại trừ máu tiên nhân, thật ra vẫn còn có một biện pháp." Lời đã nói đến mức này rồi, dù có muốn giấu giếm nữa cũng không cần thiết, "Chỉ có ta biết bí pháp này, ta có thể tạm thời dạy cho ngươi. Nhưng có một điều, ta hi vọng ngươi biết."
"Chuyện gì?"
"Trong khắp cửu thiên thập giới, người nắm giữ dấu ấn công đức, tuyệt đối không chỉ có một mình người ngươi muốn tìm kia." Hoàng Đại Tiên nghiêm túc nói, "Không nói đến cái khác, chỉ nói từ khi thần tu bọn ta bắt đầu tu luyện cũng đã có không ít đại năng thần tu chết đi từ sau cuộc tranh giành đạo thống thất bại với tiên tu. Trong đó có rất nhiều đại năng khi còn sống vì nguyên nhân tín ngưỡng mà cứu trợ không biết bao nhiêu quốc gia. Sau khi bọn họ đầu thai, trên người cũng thường mang theo dấu ấn công đức. Còn ngươi, nhiều nhất chỉ có thể mang một người lên tầng trời Thị Phi thôi. Cơ hội chỉ có một lần, ngươi phải phân biệt cho kĩ."
"Đương nhiên." Chu Trường Dung khẳng định nói, "Có thể thu hẹp phạm vi đến mức này là ta đã thoả mãn lắm rồi." Dù sao cũng đỡ hơn mò kim đáy biển rất nhiều.
"Được." Hoàng Đại Tiên nhìn về phía Chu Trường Dung, biểu cảm khá phức tạp, "Chỉ hi vọng sau khi các ngươi tìm ra người kia rồi thì có thể kết thúc chuyện này. Người trong khắp cửu thiên thập giới, nên ở nơi bọn họ nên ở, chứ không phải chạy đến Thế Gian làm mưa làm gió."
Chu Trường Dung rất bất đắc dĩ, hắn cũng rất muốn kết thúc chuyện này nhanh chóng.
Ngay lúc Chu Trường Dung chỉ hơi thoáng phân tâm đã thấy Hoàng Đại Tiên đột nhiên há miệng phun ra một cái, thứ phun ra là một viên bảo châu đang tỏa ra ánh vàng êm dịu rực rỡ.
Viên bảo châu này ước chừng chỉ to bằng cái móng tay, nhưng bên trong lại ẩn chứa vô số lực lượng của tín ngưỡng đèn nhang.
Trong chớp mắt Chu Trường Dung nhìn thấy nó, tựa như nghe thấy được vô số giọng nói văng vẳng bên tai.
"Tín nữ nguyện một đời ăn chay, khẩn cầu Hoàng Đại Tiên bảo vệ con của con bình an."
"Con nguyện ý dùng mười năm tuổi thọ của mình, đổi lấy một năm tuổi thọ cho mẹ con, kính xin đại tiên trợ giúp."
"... Con nguyện dâng lên con gái mình, kính xin đại tiên giúp con thăng quan phát tài."
Chu Trường Dung sắp bị những giọng nói này làm cho không chịu nổi.
Trong số những tâm nguyện này, có tốt thì đương nhiên cũng có thứ suy nghĩ khiến người buồn nôn.
Nhưng là một thần tu, đặc biệt là một thần tu mạnh mẽ, từ khi bước vào con đường tu hành thì đã phải học cách làm thế nào để lược đi những thông tin lung ta lung tung, rồi sau đó chiết ra thứ mình muốn nhất.
Còn Chu Trường Dung chưa từng được trãi qua huấn luyện, cũng chưa kịp chuẩn bị.
Bất thình lình nghe thấy nhiều giọng nói như vậy, đủ loại tâm nguyện như thế, vẫn làm cho hắn luống cuống tay chân.
"Tất cả những cái đó đều là tâm nguyện của tín đồ ta khẩn cầu ta." Chẳng hiểu vì sao giọng nói của Hoàng Đại Tiên có hơi suy yếu, "Còn viên bảo châu này, chính là toàn bộ tín ngưỡng và nhang đèn của ta ngưng tụ thành một viên niệm châu. Hiển nhiên, ngươi cũng có thể xem nó là thần vị của ta."
Chu Trường Dung nghe thấy Hoàng Đại Tiên nói vậy liền vội vàng dời tầm mắt khỏi viên bảo châu, tránh cho Hoàng Đại Tiên hiểu lầm.
"Ta lấy nó ra, là để ngươi mượn dùng." Hoàng Đại Tiên thấy Chu Trường Dung đã bé xíu dễ thương như vậy rồi mà còn muốn giả vờ nghiêm túc, không khỏi mềm lòng thêm mấy phần.
Không thể không nói, cái loại vẻ ngoài mềm mại đáng yêu có thể đâm sâu vào nội tâm của Sư Vô Cữu, đặt ở một trình độ nào đó, đúng là muốn gϊếŧ người.
"Tử Sơn Quân cũng đã nói với ngươi rồi, trước đây bản nguyên của ta bị tổn thương, tuy có thể bắt đầu tu hành lại từ đầu, từ từ khôi phục, nhưng so với lúc ta mạnh nhất thì vẫn chưa bằng một phần mười. Nhưng ta biết, dù ta có tiếp tục cố gắng như thế nào đi nữa, sợ là cũng không thể khôi phục bằng một nửa khi đó."
Một tu sĩ có thể đạt được thành tựu đỉnh cấp, rất nhiều lúc, ngoại trừ thiên phú và nổ lực của bản thân thì may mắn cũng là một phần không thể thiếu. Khi xưa lúc đạo thống thần tu còn cường thịnh, Hoàng Đại Tiên cũng là một người có số mệnh rất nghịch thiên mới có thể may mắn được thánh nhân chỉ điểm. Nhưng theo thời gian dần trôi qua, Hoàng Đại Tiên cũng đã có thể cảm giác được số mệnh của mình kém xa trước đây.
Dù hắn đã quen tay hay việc, biết làm thế nào để có thể nhanh chóng có được tín ngưỡng của nhân tộc thì cũng không thể lấy lại lượng sức mạnh như trước kia.
Bởi vì thời đại này đã không còn cần một thần tu của mười mấy vạn năm trước.
"Dù niệm châu này ở trong cơ thể ta thì ta cũng không thể nhận ra đâu là dấu ấn công đức thật hay giả được nữa. Mắt của ta, đã hỏng từ lâu, bình thường ta có thể trò chuyện với ngươi là nhờ vào thần thức, chứ không phải dựa mắt của mình."
Nhưng muốn tìm ra dấu ấn công đức bẩm sinh thì phải dùng mắt thường mới được.
"Ta là quỷ tu, không phải thần tu, dùng niệm châu của ngươi, sợ là sẽ gây ra thương tổn không cách nào tránh khỏi đối với ngươi." Chu Trường Dung vô cùng chắc chắn với suy đoán của mình, "Nếu không ảnh hưởng, hẳn Hoàng đạo hữu đã làm như vậy từ lâu."
"Không sao." Hoàng Đại Tiên lắc đầu một cái, không biết đã biến về nguyên hình từ lúc nào, chỉ là không còn to giống như ở trước mặt mọi người vừa nãy, nhìn qua thì cũng to cỡ một con hoàng thử lang bình thường, "Ngươi dùng nhanh đi, thời gian ta có thể chống đỡ không nhiều. Ngươi thả thần thức ra, xem hạt châu này là con mắt của ngươi, sau đó dùng hết khả năng mà nhìn, có thể nhìn bao xa thì nhìn bao xa. Còn nhìn được bao nhiêu, tìm ra được mấy người có dấu ấn công đức bẩm sinh thì phải xem vào bản lĩnh của ngươi."
Chu Trường Dung gật đầu, không từ chối nữa.
Hoàng Đại Tiên đã làm đến nước này rồi thì điều duy nhất hắn có thể làm là nhanh chóng tìm ra chuyển kiếp của đạo lữ Diệp Tiêu, sau đó trở lại tầng trời Thị Phi.
Chu Trường Dung phóng thần thức của mình ra, một hơi bay vào bên trong hạt châu.
Đột nhiên, hình dáng của toàn bộ thế giới tựa như đã thay đổi trong mắt Chu Trường Dung.
Sinh linh trên thế giới này, giống như có đủ loại khí.
Tỷ như khí của thực vật là màu xanh, còn gà vịt thì là màu vàng, tu sĩ thì có người màu trắng, có người màu đen, nhưng cũng có người màu vàng.
Chu Trường Dung cũng nhìn thấy Sư Vô Cữu.
Sư Vô Cữu đã đuổi được hơn một nửa tiên tôn và ma tôn về chín tầng trời.
Nếu ngay từ lúc bắt đầu, những người này chịu liên hợp lại với nhau cùng đối phó Sư Vô Cữu thì vẫn còn có hi vọng chạy trốn. Nhưng bây giờ, Sư Vô Cữu càng gϊếŧ càng ít, hiện giờ những người này đã hoàn toàn không thể làm được trò trống gì nữa rồi.
Lúc trước Sư Vô Cữu còn có thể ra vẻ bịa ra một cái cớ đàng hoàng, thế nhưng càng về sau ngay cả bịa cớ hắn cũng lười bịa. Dù sao những người này cũng đã nhìn ra, mình chỉ đang chơi đùa với bọn họ mà thôi.
"Dù ngươi có gϊếŧ bọn ta ở đây đi nữa thì cũng không tạo ra bao nhiêu ảnh hưởng đối với bọn ta đâu. Đợi đến khi bọn ta trở lại bản thể, thứ ngươi phải đối mặt chính là truy sát của đủ loại tiên tôn ma tôn trong khắp cửu thiên thập giới, ngươi thật sự cho rằng chỉ bằng một cái bí bảo thượng cổ là đã có thể bình chân như vại sao?"
Những tiên tôn ma tôn còn ở lại đã bắt đầu căm thù Sư Vô Cữu một cách triệt để.
Rõ ràng bọn họ không chọc ghẹo gì tên này, vậy mà hắn lại đột nhiên muốn đối phó với bọn họ, lúc trước còn giả vờ muốn hợp tác với họ nữa chứ.
Cũng chỉ là dụ địch rơi vào bẫy mà thôi.
Buồn cười chính là, âm mưu vụng về như vậy, cố tình lại có thể lừa đẹp tất cả bọn họ.
"Nếu ta sợ, còn động thủ sao?" Sư Vô Cữu nhếch miệng, "Coi như các ngươi có trở lại bản thể, thì với chút bản lĩnh thế này cũng hoàn toàn không lọt được vào mắt của ta. Cũng đừng nhìn ta với ánh mắt như thế, bình thường các ngươi cũng hay làm chuyện giống như ta đấy thôi, chỉ là trước đây các ngươi là người thực thi, còn bây giờ các ngươi là người được nhận."
Nhân tộc đúng là một chủng tộc có ưu và khuyết điểm vô cùng rõ ràng.
Những người này nghĩ rằng mình đã đạt đến đẳng cấp bá chủ một phương, không thèm đặt người phàm vào trong mắt. Nhưng trên thực tế, bọn họ và những người phàm kia có khác gì nhau sao? Bọn họ không bỏ được thói hư thật xấu chân chính của người phàm thì dù bọn họ có là tiên tôn ma tôn tu hành vạn năm hay mười vạn năm đi nữa, chắc chắn bọn họ cũng không thể trở thành một chuẩn thánh.
Điều kiện quan trọng nhất để trở thành chuẩn thánh, chính là phải vứt bỏ chém chết mọi thói hư tật xấu.
Khí trên người Sư Vô Cữu là màu gì nhỉ?
Chu Trường Dung giương mắt nhìn, thấy một đống màu.
"Ai?"
Sư Vô Cữu nhanh chóng phát hiện ra Chu Trường Dung đang nhìn, hai mắt bích lục phóng ra đồng thuật, trực tiếp đối đầu với Chu Trường Dung.
Chu Trường Dung vội dời tầm mắt.
Hắn đang dùng niệm hạt của Hoàng Đại Tiên, không thể tùy tiện tiêu hao sức mạnh.
Chu Trường Dung vội chuyển sang phía dông.
Trước đó khi hắn quăng cành cây, được gợi ý đến phía đông.
Bởi vậy, cứ xem ở phía đông trước vậy.
Chu Trường Dung nhìn cực xa, gần như xa tới tận chân trời góc biển.
Thế nhưng hắn lại không phát hiện ra người nào có dấu ấn công đức.
Xem ra các đại năng thần tu đã chết trong miệng Hoàng Đại Tiên cũng không thích Thế Gian là mấy ha.
Chu Trường Dung hơi tiếc nuối thu tầm mắt lại.
"Haizz, sao Chu đạo hữu và Hoàng đạo hữu vẫn chưa ra vậy?" Tử Sơn Quân có hơi sốt ruột, "Bọn họ đi cũng lâu quá đi."
"Sư phụ, ngài bình tĩnh một chút."
"Sao sư phụ có thể bình tĩnh chứ?" Tử Sơn Quân nắm tóc, "Vừa nãy ta mới cảm giác được thần vị của Hoàng đạo hữu hơi biến đổi, đang yên đang lành, tự nhiên hắn lấy cái thứ bùa đòi mạng ấy ra làm chi?"
Hai mắt Chu Trường Dung không tránh được bị hai người Tử Sơn Quân và Sùng Minh hấp dẫn.
Cả hai người bọn họ đều là loại khí phổ thông nhất, màu trắng.
Thế nhưng, cũng có chút khác nhau.
Trên lưng Tử Sơn Quân, có một cái bớt màu đỏ bình thường.
Lúc thường cái bớt này nhìn rất bình thường, tựa như không có gì đặc biệt.
Nhưng ngay lúc này ở trong mắt Chu Trường Dung, bên dưới cái bớt màu đỏ còn có thể nhìn thấy thêm một vệt dấu ấn công đức nho nhỏ bị che lấp!
Còn có đệ tử Sùng Minh ở bên cạnh Tử Sơn Quân nữa.
Ngay mắt cá chân của nhóc, cũng tương tự có một vết dấu ấn công đức như ẩn như hiện, chỉ là tu vi nhóc bây giờ còn thấp, dấu ấn công đức còn trùng với dấu ấn tu hành sau này, bởi vậy mới khó nhận ra.
Mà hiện giờ, trên người bọn họ thật sự đều có dấu ấn công đức, không thể sai!
"Quay về —— "
Hoàng Đại Tiên không thể chống đỡ nổi nữa, phải triệu hoán niệm hạt trở về.
Hai mắt Chu Trường Dung cũng khôi phục bình thường trong nháy mắt.
"Chu đạo hữu, xem ra ngươi đã tìm được." Hai mắt Hoàng Đại Tiên lúc này, một mảnh mờ mịt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
"Chỉ sợ mấy năm tiếp theo ta sẽ biến thành một kẻ mù rồi." Trên mặt Hoàng Đại Tiên nặn ra một nụ cười khổ, "Chu đạo hữu, thần thức của ngài, mạnh mẽ ngoài dự liệu của ta."
Cái ta thấy, mới là ngoài dự liệu của ta.
Tâm tình Chu Trường Dung cũng rất phức tạp.
Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công.
Thì ra người hắn muốn tìm, vẫn luôn ở bên cạnh hắn, hơn nữa một hơi còn lòi ra hai người!
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Trường Dung: Tác giả, ngươi thật sự không chơi ta đấy chứ?
Tác giả: Ta thật sự không mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.