Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia (Dịch Full)
Chương 27: Gặp Kẻ Đào Tường! 1
Bát Nguyệt Phi Ưng
27/08/2024
Lâm Phong không dùng sức mạnh, mà là đem pháp lực linh khí trong cơ thể biến thành một loại phương thức hình xoắn ốc đi xung kích huyệt khiếu.
Khi linh khí hình xoắn ốc làm chủ lực tiến hành đột phá chính diện, Lâm Phong cẩn thận rút ra mấy đạo linh khí yếu ớt, áp dụng phương pháp vòng vo bên cạnh, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt khiếu, từng chút từng chút thẩm thấu vào bên trong, khiến cho nó không ngừng lỏng ra.
Công kích chính diện và thẩm thấu hai mặt cùng tiến hành, cuối cùng trước lúc Lâm Phong lại một lần nữa kiệt sức, huyệt khiếu thứ bảy rốt cuộc đã có biến hóa!
Trước kia, một mực trở ngại pháp lực và linh khí vận hành, giống như đê đập ngăn sông, rốt cuộc ở nước sông không ngừng trùng kích dưới sự sụp đổ, linh khí trong cơ thể Lâm Phong ầm ầm trút xuống, rót vào trong huyệt khiếu thứ bảy.
Linh khí dồi dào xoay quanh huyệt khiếu, giống như tự thành một vũ trụ tinh đoàn không ngừng vận chuyển. Ở chỗ này, linh khí không ngừng chuyển hóa thành pháp lực của bản thân Lâm Phong.
Luyện Khí tầng bảy, thành công.
Trên mặt Lâm Phong lộ ra nụ cười, thở ra một hơi thật dài, đem toàn bộ những khí đục không chứa linh lực kia bài xuất ra ngoài cơ thể.
Lâm Phong lại thổ nạp thêm mấy lần, ôn dưỡng huyệt khiếu mới mở ra một chút, rồi đứng lên, duỗi lưng một cái: "Lần này cũng không dễ dàng chút nào! Hắc hắc, nhưng cuối cùng vẫn thành công."
Đang lúc cảm thấy vui sướng, lại không thấy nhóc tỳ đâu nữa, Lâm Phong bất đắc dĩ thở dài. nhóc tỳ còn chưa tới bốn tuổi đã thể hiện đầy đủ tính chất đặc biệt của cái gọi là nhóc quậy, nhảy nhót tưng bừng không có một khắc nào chịu yên tĩnh lại, lúc này lại không biết chạy đi đâu nữa rồi.
Sau khi tu thành thần thông Vân Long Độn, chim bay thú chạy khắp núi càng gặp tai ương.
Lần này, khi Lâm Phong đang toàn lực trùng kích huyệt khiếu thứ bảy thì nhóc tỳ bị một con chim tước màu vàng xinh đẹp câu mất tâm tư.
Nhóc tỳ đuổi theo chim sẻ vàng tiến vào sâu trong rừng, chim sẻ tuy thân hình nhỏ bé, nhưng cũng là dị chủng, tốc độ bay nhanh như tia chớp, nhóc tỳ Luyện Khí tầng bốn nhào mấy lần cũng không bắt được nó.
Nhóc tỳ cũng không nản chí, nhớ tới lời dạy bảo của Lâm Phong: "Lỗ mãng nóng nảy chẳng có chút tác dụng nào, cẩn thận thăm dò chi tiết mục tiêu, tự nhiên dễ như trở bàn tay."
Nghĩ tới đây, nhóc tỳ không còn mù quáng tấn công nữa mà kiên nhẫn quan sát quỹ đạo bay của chim sẻ. Một lát sau, nhóc tỳ đột nhiên nhảy vọt lên, pháp lực Luyện Khí tầng bốn kích động trong thân thể nhỏ bé, trong nháy mắt đã đến trước mặt chim sẻ.
Chim sẻ lúc này muốn chạy trốn nhưng không kịp nữa rồi, bị nhóc tỳ chụp lấy trong tay.
Nhóc tỳ vui vẻ cười rạng rỡ, đang mân mê đôi cánh chim sẻ vàng, chơi đùa thích thú, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác, vừa quay đầu lại đã thấy một thanh niên áo bào đỏ dưới gốc cây đang lộ vẻ kinh hãi nhìn mình.
Thanh niên áo bào đỏ tất nhiên là kinh hãi, tiểu gia hỏa trước mắt này, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí tầng thứ tư, thiên phú như thế cho dù là tông môn của hắn, cũng là hiếm có.
"Nếu ta mang tiểu gia hỏa này về, các trưởng lão trong môn ắt sẽ phát điên, ngay cả tông chủ cũng phải ngồi không yên, đến lúc đó, ta lập được đại công..." Nghĩ tới đây, thanh niên áo bào đỏ trong lòng lập tức nóng lên, cười híp mắt nhìn nhóc tỳ.
Nhóc tỳ có phần cảnh giác liếc mắt nhìn thanh niên áo đỏ, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên bộ dáng ngây thơ hồn nhiên.
Thanh niên áo đỏ cười nói: "Đứa nhỏ, người nhà của ngươi đâu?"
Nhóc tỳ chớp chớp mắt: "Ta đi ra cùng sư phụ."
Thanh niên áo đỏ hỏi: "Ngươi là người của tông môn nào? Sư phụ ngươi là ai vậy?" nhóc tỳ lắc đầu: "Ta không có tông môn, sư phụ chính là sư phụ."
"Không có môn phái, xem ra sư phụ của hắn cũng không phải là đại tông môn gì, đoán chừng là một kẻ tu luyện tản tu." Thanh niên áo bào đỏ hoàn toàn yên lòng, trên mặt không tự giác lộ ra một tia kiêu ngạo: "Tiểu hài tử, hôm nay ngươi và ta gặp nhau, chính là tiên duyên của ngươi, đến đây, theo ta về núi, ta sẽ truyền thụ cho ngươi vô thượng đạo pháp, thành tựu đại đạo."
Nhóc tỳ chớp chớp đôi mắt đen láy, vẻ mặt mờ mịt.
Thanh niên áo bào đỏ tỉnh ngộ, thầm mắng mình hồ đồ, tiểu tử trước mắt này, thiên phú cao đến đâu, cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Thế là y đổi giọng: "Đại ca là đệ tử Liệt Hỏa Kiếm Tông, Liệt Hỏa Kiếm Tông ngươi đã từng nghe qua chưa? Trong thiên hạ, tông môn mạnh nhất chính là Liệt Hỏa Kiếm Tông của chúng ta, ngươi gia nhập môn hạ của ta, sẽ không còn ai dám khi dễ ngươi nữa, giữa trời đất này, ngươi hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu mà đi."
Nhóc tỳ há miệng, cuối cùng nói: "Nhưng mà ta đã có sư phụ rồi."
Thanh niên áo đỏ cười nhạt: "Vậy cũng không sao, ngươi vẫn có thể bái nhập môn hạ Liệt Hỏa Kiếm Tông của ta. Ngươi dẫn ta đi gặp sư phụ ngươi, ta sẽ nói với hắn, tất nhiên hắn sẽ đồng ý thôi."
Khi linh khí hình xoắn ốc làm chủ lực tiến hành đột phá chính diện, Lâm Phong cẩn thận rút ra mấy đạo linh khí yếu ớt, áp dụng phương pháp vòng vo bên cạnh, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt khiếu, từng chút từng chút thẩm thấu vào bên trong, khiến cho nó không ngừng lỏng ra.
Công kích chính diện và thẩm thấu hai mặt cùng tiến hành, cuối cùng trước lúc Lâm Phong lại một lần nữa kiệt sức, huyệt khiếu thứ bảy rốt cuộc đã có biến hóa!
Trước kia, một mực trở ngại pháp lực và linh khí vận hành, giống như đê đập ngăn sông, rốt cuộc ở nước sông không ngừng trùng kích dưới sự sụp đổ, linh khí trong cơ thể Lâm Phong ầm ầm trút xuống, rót vào trong huyệt khiếu thứ bảy.
Linh khí dồi dào xoay quanh huyệt khiếu, giống như tự thành một vũ trụ tinh đoàn không ngừng vận chuyển. Ở chỗ này, linh khí không ngừng chuyển hóa thành pháp lực của bản thân Lâm Phong.
Luyện Khí tầng bảy, thành công.
Trên mặt Lâm Phong lộ ra nụ cười, thở ra một hơi thật dài, đem toàn bộ những khí đục không chứa linh lực kia bài xuất ra ngoài cơ thể.
Lâm Phong lại thổ nạp thêm mấy lần, ôn dưỡng huyệt khiếu mới mở ra một chút, rồi đứng lên, duỗi lưng một cái: "Lần này cũng không dễ dàng chút nào! Hắc hắc, nhưng cuối cùng vẫn thành công."
Đang lúc cảm thấy vui sướng, lại không thấy nhóc tỳ đâu nữa, Lâm Phong bất đắc dĩ thở dài. nhóc tỳ còn chưa tới bốn tuổi đã thể hiện đầy đủ tính chất đặc biệt của cái gọi là nhóc quậy, nhảy nhót tưng bừng không có một khắc nào chịu yên tĩnh lại, lúc này lại không biết chạy đi đâu nữa rồi.
Sau khi tu thành thần thông Vân Long Độn, chim bay thú chạy khắp núi càng gặp tai ương.
Lần này, khi Lâm Phong đang toàn lực trùng kích huyệt khiếu thứ bảy thì nhóc tỳ bị một con chim tước màu vàng xinh đẹp câu mất tâm tư.
Nhóc tỳ đuổi theo chim sẻ vàng tiến vào sâu trong rừng, chim sẻ tuy thân hình nhỏ bé, nhưng cũng là dị chủng, tốc độ bay nhanh như tia chớp, nhóc tỳ Luyện Khí tầng bốn nhào mấy lần cũng không bắt được nó.
Nhóc tỳ cũng không nản chí, nhớ tới lời dạy bảo của Lâm Phong: "Lỗ mãng nóng nảy chẳng có chút tác dụng nào, cẩn thận thăm dò chi tiết mục tiêu, tự nhiên dễ như trở bàn tay."
Nghĩ tới đây, nhóc tỳ không còn mù quáng tấn công nữa mà kiên nhẫn quan sát quỹ đạo bay của chim sẻ. Một lát sau, nhóc tỳ đột nhiên nhảy vọt lên, pháp lực Luyện Khí tầng bốn kích động trong thân thể nhỏ bé, trong nháy mắt đã đến trước mặt chim sẻ.
Chim sẻ lúc này muốn chạy trốn nhưng không kịp nữa rồi, bị nhóc tỳ chụp lấy trong tay.
Nhóc tỳ vui vẻ cười rạng rỡ, đang mân mê đôi cánh chim sẻ vàng, chơi đùa thích thú, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác, vừa quay đầu lại đã thấy một thanh niên áo bào đỏ dưới gốc cây đang lộ vẻ kinh hãi nhìn mình.
Thanh niên áo bào đỏ tất nhiên là kinh hãi, tiểu gia hỏa trước mắt này, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí tầng thứ tư, thiên phú như thế cho dù là tông môn của hắn, cũng là hiếm có.
"Nếu ta mang tiểu gia hỏa này về, các trưởng lão trong môn ắt sẽ phát điên, ngay cả tông chủ cũng phải ngồi không yên, đến lúc đó, ta lập được đại công..." Nghĩ tới đây, thanh niên áo bào đỏ trong lòng lập tức nóng lên, cười híp mắt nhìn nhóc tỳ.
Nhóc tỳ có phần cảnh giác liếc mắt nhìn thanh niên áo đỏ, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên bộ dáng ngây thơ hồn nhiên.
Thanh niên áo đỏ cười nói: "Đứa nhỏ, người nhà của ngươi đâu?"
Nhóc tỳ chớp chớp mắt: "Ta đi ra cùng sư phụ."
Thanh niên áo đỏ hỏi: "Ngươi là người của tông môn nào? Sư phụ ngươi là ai vậy?" nhóc tỳ lắc đầu: "Ta không có tông môn, sư phụ chính là sư phụ."
"Không có môn phái, xem ra sư phụ của hắn cũng không phải là đại tông môn gì, đoán chừng là một kẻ tu luyện tản tu." Thanh niên áo bào đỏ hoàn toàn yên lòng, trên mặt không tự giác lộ ra một tia kiêu ngạo: "Tiểu hài tử, hôm nay ngươi và ta gặp nhau, chính là tiên duyên của ngươi, đến đây, theo ta về núi, ta sẽ truyền thụ cho ngươi vô thượng đạo pháp, thành tựu đại đạo."
Nhóc tỳ chớp chớp đôi mắt đen láy, vẻ mặt mờ mịt.
Thanh niên áo bào đỏ tỉnh ngộ, thầm mắng mình hồ đồ, tiểu tử trước mắt này, thiên phú cao đến đâu, cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Thế là y đổi giọng: "Đại ca là đệ tử Liệt Hỏa Kiếm Tông, Liệt Hỏa Kiếm Tông ngươi đã từng nghe qua chưa? Trong thiên hạ, tông môn mạnh nhất chính là Liệt Hỏa Kiếm Tông của chúng ta, ngươi gia nhập môn hạ của ta, sẽ không còn ai dám khi dễ ngươi nữa, giữa trời đất này, ngươi hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu mà đi."
Nhóc tỳ há miệng, cuối cùng nói: "Nhưng mà ta đã có sư phụ rồi."
Thanh niên áo đỏ cười nhạt: "Vậy cũng không sao, ngươi vẫn có thể bái nhập môn hạ Liệt Hỏa Kiếm Tông của ta. Ngươi dẫn ta đi gặp sư phụ ngươi, ta sẽ nói với hắn, tất nhiên hắn sẽ đồng ý thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.