Chương 96: Cắn nuốt đất trời
Thủy Thiện
26/03/2015
Rất nhiều năm sau, Lâm Đức lấy ngữ khí cực kỳ trịnh trọng mà nói cho con cháu của hắn, chuyện hậu cung thật là khủng bố…
Ví dụ như vào cái đêm năm ấy, khi sư thúc tổ của các con triển khai kế hoạch tán gái thì đã bị một mỹ thiếu nữ chiến sĩ điên cuồng tấn công…
Để ủng hộ sư thúc tổ của các con, gia gia của các con dứt khoát lựa chọn cầu nguyện…
Loại lựa chọn này rất sáng suốt, bởi vì giờ phút này trên nóc nhà đích xác rất nguy hiểm, có lẽ chỉ cần một chút tàn thuốc cũng sẽ tạo thành nổ lớn.
Chẳng qua, so với Diệp Dung phẫn nộ đến cơ hồ muốn thiêu đốt, Ngu mỹ nhân lại vẫn giữ tư thế thanh nhã như cũ, giống như nàng không phải mới vừa cùng Trần Mặc hôn nồng nhiệt, mà là xuất phát từ tinh thần Lôi Phong tiến hành hô hấp nhân tạo. (Lôi Phong và tinh thần Lôi Phong đã có chương giải thích, đại ý là một ông chuyên làm việc tốt không tính toán)
- Không đúng! Không đúng!
Không có để ý tới các nàng giằng co, Trần Mặc hơi hơi nhíu mày, nghĩ lại về cái lưỡi thơm tho của Ngu mỹ nhân ban nãy.
Hắn cảm giác, nếu nói đó là hôn môi, chẳng bằng nói là đầu lưỡi kia muốn tìm kiếm cái gì đó…
Nhưng trước khi hắn nghĩ ra được, Ngu mỹ nhân đã chậm rãi đứng dậy, dường như không có việc gì mỉm cười nói:
- Không còn sớm nữa rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi! Mặc Mặc, có muốn xuống phòng em uống rượu tán gẫu tiếp không?
Trong nháy mắt, nụ cười của nàng đột nhiên đọng lại trên mặt, mà lại như có suy nghĩ gì nhìn phía phương xa.
Cơ hồ đồng thời, có tiếng gì đó từ đằng xa truyền đến, giống như có vật gì đó đang bay tới từ trong màn đêm.
Diệp Dung ngẩn ra, bản năng bắt lấy tay Trần Mặc, run giọng nói:
- Mặc Mặc, liệu có phải là chó hoang hay sói hoang không?
Chuyện này có thể lắm, nơi này xa xôi hẻo lánh, nếu có cả dã nhân cũng không có gì lạ.
Khi nói chuyện, tiếng xào xạc kia đã ngày càng gần, Diệp Dung cùng Ngu mỹ nhân đều run rẩy tới gần Trần Mặc, nắm chặt tay của hắn.
Mà ngay trong lúc này, vài chiếc đèn pha từ đâu đấy được bật lên, ánh sáng chói lòa đem nóc nhà chiếu rọi sáng như ban ngày.
- Đáng chết!
Trần Mặc khẽ quát một tiếng, đột nhiên phát lực ấn hai người ngã xuống.
Mà ngay khoảnh khắc hắn vừa nằm sấp lên mái nhà, mấy trăm viên đạn đã rít gào đến, vọt qua đỉnh đầu hắn rồi bắn lên trên mái hiên tạo thành từng chùm hoa lửa.
Trong tiếng nổ vang, không khí toàn mùi thuốc súng, mười mấy gã áo đen từ trong bóng tối vọt ra…
- Lại là Chu Vũ?
Một ý nghĩa nhoáng lên, Trần Mặc chợt lấy tay làm đao chém ra, khiến Diệp Dung cùng Ngu mỹ nhân hôn mê nằm xuống.
Mà trong nháy mắt, hắn đã rất nhanh mở ra song chưởng, một luồng điện mang xanh đen chợt xuất hiện, mang theo uy thế kinh người, xé màn đêm mà bổ xuống.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang, khói đặc mù mịt, vài tên tập kích không kịp kêu thảm đã bị lôi điện đánh bay!
Nhìn thấy uy thế như thế, những gã mặc áo đen kia không khỏi hoảng sợ dừng lại, Lâm Đức lúc này cũng đã vội vàng đuổi tới.
Trần Mặc không nói dài dòng, lập tức đem Diệp Dung cùng Ngu mỹ nhân ôm tới trao lại:
- Đừng để họ tỉnh lại! Nơi này giao cho ta!
Không đợi Lâm Đức trả lời, Trần Mặc lập tức thả người nhảy lên, thân thể giữa không trung lần thứ hai mở ra song chưởng.
Mấy luồng sét nhất thời nổ vang giáng xuống, điện quang như thanh xà len lỏi vào giữa đám người, mỗi một lần nổ vang đều lẫn theo máu tươi bắn ra.
Đám áo đen kia hiển nhiên kinh ngạc đến ngẩn người, đến lúc chứng kiến Trần Mặc lần thứ ba mở ra song chưởng thì mới thét chói tai bóp cò súng…
- Xa Xa!
Cảm thụ được tiếng gió gào thét, Trần Mặc tức thì quát lớn.
Lời còn chưa dứt, một chiếc Dodge Tomahawk phá cửa sổ mà ra, trong cơm mưa đạn vững vàng tiếp được hắn, bánh sau vừa mới chạm mặt đất đã lao vút ra ngoài.
Cát bụi bay lên mù mịt, cơ hồ che phủ hết thảy, mà khi những gã áo đen kia còn đang loay hoay tìm kiếm mục tiêu thì mấy đạo lôi đình đã lần nữa ầm ầm nện xuống!
- Số 2, đi lên!
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên từ chiếc ô tô màu đen có rèm che đỗ ngoài cửa biệt thự.
Một tiếng nổ lớn vang lên, một gã cốt đột thân cao quá 2 mét vác súng máy hạng nặng đi nhanh tới. Quay mắt về thân ảnh ẩn hiện trong làn khói bụi, gương mặt mang vết sẹo dài của hắn đột nhiên lộ ra nụ cười dữ tợn…
Trong chớp mắt, từng làn hoa lửa phóng ra, điên cuồng nhấp nháy trong đêm đem, bao trọn lấy khoảng đất trống có người và xe kia.
Mùi thuốc súng nồng nặc, vỏ đạn rơi leng keng không ngừng nghỉ trên mặt đất, đến khi nòng súng nóng đỏ lên thì gã cốt đột kia mới thỏa mãn hô một tiếng, chậm rãi nhả cò súng.
Gió đêm cuốn đi bụi mùi, cũng dần dần làm khung cảnh trở nên rõ ràng.
Chính là trong nháy mắt này, khi gã cốt đột kia thấy được hết cảnh tượng trước mặt thì nụ cười của hắn đột ngột cứng lại.
Không thể tin nổi, ngôi biệt thự loại nhỏ trước mắt kia lại không một chút hư hao, chỉ có hơn chục vết đạn lưu lại trên mặt đất sát bên ngoài.
Không chỉ có như thế, người thanh niên kia còn đang nhàn nhã dựa bên cạnh chiếc xe Dodge Tomahawk, thi thoảng lại phun ra mấy vòng khói thuốc, giống như đang làm khán giả xem một bộ phim chiến tranh.
- Làm sao mày…
Gã cốt đột chỉ cảm thấy mình muốn điên rồi, tới cùng là chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng qua vài giây sau, hắn đột nhiên nâng súng máy quát lên:
- Chó chết! Tao mặc kệ mày là cái quái quỷ gì, đi chết đi!
Lời còn chưa dứt, hoa lửa lập lòe đã lần nữa mang hàng trăm ngàn viên đạn lấy thế phô thiên cái địa mà bắn ra.
Thế nhưng trong ánh mắt của đông đảo gã áo đen, một vật thể hình tròn màu trắng đột nhiên nhảy ra, lăn qua lăn lại trước bãi đất trống.
Trong một sát na, cơn mưa đạn như bị hấp dẫn, không một ngoại lệ đều mạnh mẽ đổi hướng vọt tới, một viên cũng không bỏ sót.
- Đây là cái gì?
Mọi người nhất tề kinh hô, nhưng đến khi bọn hắn thấy rõ vật thể hình tròn kia thì nhất thời cứng họng không biết nói cái gì.
Nồi cơm điện? Một chiếc nồi cơm điện? Một chiếc nồi cơm điện đang cười ré lên?
Giờ khắc này, rất nhiều người đều kinh ngạc tới há hốc mồm, bọn hắn dùng sức véo đùi mình, không dám tin vào những gì mắt thấy.
Gã cốt đột suýt nữa ném luôn cả súng máy đi, thế nhưng điều khiến hắn kinh ngạc còn ở phía sau, bởi vì cái nồi cơm kia lại còn có thể mở miệng nói chuyện:
- Đạn này mùi vị cũng tạm được, còn nữa không?
- Còn…
Cơ hồ là theo bản năng gật đầu, gã cốt đột lần nữa bóp cò.
Nhưng kết quả hệt như lúc trước, thẳng đến khi súng nã hết đạn, nồi cơm điện vẫn lơ lửng nguyên tại chỗ.
Những gã áo đen kia đưa mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy như có một luồng gió lạh buốt từ lòng bàn chân thổi lên tới tận đỉnh đầu, bắt đầu có ý muốn thối lui, nhưng…
- Cận chiến!
Thanh âm trầm thấp, lần thứ hai từ trong chiếc xe truyền đến.
Một câu vô cùng đơn giản lại giống như là thuốc kích thích khiến đám áo đen như phát điên cả, rút ra đao kiếm xông tới.
Thế nhưng bọn hắn quên một chuyện rồi — trong phút chốc, mấy đạo lôi đình nổ vang nện xuống, lần này trực tiếp trúng giữa đám người!
Trong tiếng ầm ầm nổ vang, làn sóng xung kích biến thành cuồng phong quét bốn xung quanh, cả mặt đất cũng bị chấn động.
Giờ phút này, bãi đất trống nơi nơi đều có điện quang nhấp nháy. Mấy chục gã áo đen hoặc đã hóa thành tro tàn, hoặc bị luồng điện trùng kích mà bắn tung lên trời.
Tiếng kêu thảm cùng máu tươi văng khắp nơi, thịt da cùng tay chân cụt như hoa bay trong gió, cảnh tượng không khác nào địa ngục nhân gian, khiến những kẻ còn sót lại bị đốt sạch hết dũng khí tiến lên.
- Đủ rồi!
Hơi hơi nhíu mày, Trần Mặc cũng không muốn nhìn hình ảnh này thêm nữa.
Giống như biết tâm ý của hắn, Xa Xa chợt xoay mình, tăng tốc phóng như bay về phía chiếc xe đen có rèm che.
Trong phút chốc, khoảng cách mấy chục mét đã qua, Dodge Tomahawk không hề giảm tốc độ, tựa như hỏa tiễn đâm thẳng đến!
"Ầm!"
Theo cú va chạm thật mạnh, cửa của chiếc xe có rèm che gãy đôi thành hai đoạn tựa như bị xe tăng nghiền qua.
Mà sau khi phá tan chướng ngại, Xa Xa đã lần thứ hai thay đổi phương hướng, nhưng khi nó định lần nữa húc tới thì Trần Mặc lại đột nhiên thấp giọng quát:
- Chờ đã! Có vấn đề!
Đúng là có vấn, bởi vì chiếc xe kia bị nghiền ép đến muốn tan nát lại không hề có máu tươi chảy ra, cũng không nghe thấy dù chỉ là một tiếng rên.
Cơ hồ đồng thời, một âm thanh âm trầm đột nhiên vang lên:
- Khá lắm! Có điều cũng chỉ là khôn vặt!
Lời còn chưa dứt, đã thấy mấy luồng sáng đen kịt từ trên trời giáng xuống, mang theo tiếng rít như phanh xe vừa mới thay đập hướng mặt đất.
Xa Xa tức thì khởi động lao vụt ra xa mấy chục mét, khó khăn lắm mới né được đòn nguy hiểm này.
Trần Mặc không thèm ngẩng đầu, sớm phát động thanh mang, đợi khi xuất hiện hơn mười luồng sét từ trên không trung đan vào nhau sẵn sàng xuất kích thì hắn mới ngẩng đầu nhìn lại…
Giờ phút này, trôi nổi trên không trung lại không phải nhân loại, mà là một con dơi lớn đến độ cả camera của Iphone 6 plus cũng không chụp trọn cảnh được…
Cặp cánh đen vươn ra dài tới hơn 10 mét, cái đầu trông như con chuột khổng lồ dữ tợn chi chít răng nanh, mỗi khi nó vẫy cánh thì tạo thành từng đợt gió xoáy thổi quét lên mặt đất, khiến cát bụi bốc lên mùi mịt.
- Khí tức của thứ này sao quen vậy nhỉ?
Khẽ nhíu mày, Trần Mặc đột nhiên nhớ tới lần mình giao chiến với Trư Đầu Tam.
Nhưng không để hắn kịp nghĩ, con dơi kia né qua từng làn sét rồi chợt rít lên, như một đám mây đen lao xuống.
Bị gió xoáy tạo ra từ cặp cánh khổng lồ kia làm điêu đứng, Trần Mặc cùng Xa Xa cơ hồ nửa bước khó đi, cả người đều cảm giác như sắp bị thổi bay.
Thế nhưng hắn vẫn tỉnh táo lần nữa giương song chưởng khởi động pháp quyết, mấy luồng sét lần thứ hai đánh xuống.
Song con dơi kia đã quen với thế công đơn giản này, dễ dàng né tránh, rồi không hề báo trước lao thẳng xuống, hàm răng nanh nhọn hoắt cơ hồ đã tới trước mặt Trần Mặc.
Chẳng qua ngay lúc này, Nặc Nặc chợt từ túi áo Trần Mặc bay ra, cấp tốc phát tạp âm liên tiếp.
Sóng âm giống như thủy triều ào ào mà đến, khiến con dơi đen choáng váng đầu óc, không tự chủ được khựng lại.
Trần Mặc chỉ đợi lúc này, nắm lấy Oa Oa ném ra:
- Tiến lên Pikachu!
- Đệch! Vì sao hôm nay em phải làm nhiều như vậy chứ?
Trong tiếng kêu bi phẫn, Oa Oa vừa bay lên vừa liên tục to dần, thanh mang nhấp nháy làm cho người khác không thể mở mắt.
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm, con dơi to bự kia bị Oa Oa đánh trúng, tức thì hồn phi phách tán, hóa thành vô số hạt bụi tung tóe trên không.
Thế nhưng ngay sau đó không trung lại xảy ra dị biến…
- Đó là cái gì?
Nặc Nặc kinh hô, chỉ thấy những hạt bụi từ thi thể con dơi kia chớp lên, hóa thành một đàn dơi cực lớn.
Từng tiếng rít gào liên tiếp vang vọng trên bầu trời đêm, đàn dơi ùn ùn mà đến, như hóa thành một chiếc màn che khuất cả ánh trăng, khiến cả bãi đất trống chìm vào tăm tối!
Ví dụ như vào cái đêm năm ấy, khi sư thúc tổ của các con triển khai kế hoạch tán gái thì đã bị một mỹ thiếu nữ chiến sĩ điên cuồng tấn công…
Để ủng hộ sư thúc tổ của các con, gia gia của các con dứt khoát lựa chọn cầu nguyện…
Loại lựa chọn này rất sáng suốt, bởi vì giờ phút này trên nóc nhà đích xác rất nguy hiểm, có lẽ chỉ cần một chút tàn thuốc cũng sẽ tạo thành nổ lớn.
Chẳng qua, so với Diệp Dung phẫn nộ đến cơ hồ muốn thiêu đốt, Ngu mỹ nhân lại vẫn giữ tư thế thanh nhã như cũ, giống như nàng không phải mới vừa cùng Trần Mặc hôn nồng nhiệt, mà là xuất phát từ tinh thần Lôi Phong tiến hành hô hấp nhân tạo. (Lôi Phong và tinh thần Lôi Phong đã có chương giải thích, đại ý là một ông chuyên làm việc tốt không tính toán)
- Không đúng! Không đúng!
Không có để ý tới các nàng giằng co, Trần Mặc hơi hơi nhíu mày, nghĩ lại về cái lưỡi thơm tho của Ngu mỹ nhân ban nãy.
Hắn cảm giác, nếu nói đó là hôn môi, chẳng bằng nói là đầu lưỡi kia muốn tìm kiếm cái gì đó…
Nhưng trước khi hắn nghĩ ra được, Ngu mỹ nhân đã chậm rãi đứng dậy, dường như không có việc gì mỉm cười nói:
- Không còn sớm nữa rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi! Mặc Mặc, có muốn xuống phòng em uống rượu tán gẫu tiếp không?
Trong nháy mắt, nụ cười của nàng đột nhiên đọng lại trên mặt, mà lại như có suy nghĩ gì nhìn phía phương xa.
Cơ hồ đồng thời, có tiếng gì đó từ đằng xa truyền đến, giống như có vật gì đó đang bay tới từ trong màn đêm.
Diệp Dung ngẩn ra, bản năng bắt lấy tay Trần Mặc, run giọng nói:
- Mặc Mặc, liệu có phải là chó hoang hay sói hoang không?
Chuyện này có thể lắm, nơi này xa xôi hẻo lánh, nếu có cả dã nhân cũng không có gì lạ.
Khi nói chuyện, tiếng xào xạc kia đã ngày càng gần, Diệp Dung cùng Ngu mỹ nhân đều run rẩy tới gần Trần Mặc, nắm chặt tay của hắn.
Mà ngay trong lúc này, vài chiếc đèn pha từ đâu đấy được bật lên, ánh sáng chói lòa đem nóc nhà chiếu rọi sáng như ban ngày.
- Đáng chết!
Trần Mặc khẽ quát một tiếng, đột nhiên phát lực ấn hai người ngã xuống.
Mà ngay khoảnh khắc hắn vừa nằm sấp lên mái nhà, mấy trăm viên đạn đã rít gào đến, vọt qua đỉnh đầu hắn rồi bắn lên trên mái hiên tạo thành từng chùm hoa lửa.
Trong tiếng nổ vang, không khí toàn mùi thuốc súng, mười mấy gã áo đen từ trong bóng tối vọt ra…
- Lại là Chu Vũ?
Một ý nghĩa nhoáng lên, Trần Mặc chợt lấy tay làm đao chém ra, khiến Diệp Dung cùng Ngu mỹ nhân hôn mê nằm xuống.
Mà trong nháy mắt, hắn đã rất nhanh mở ra song chưởng, một luồng điện mang xanh đen chợt xuất hiện, mang theo uy thế kinh người, xé màn đêm mà bổ xuống.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang, khói đặc mù mịt, vài tên tập kích không kịp kêu thảm đã bị lôi điện đánh bay!
Nhìn thấy uy thế như thế, những gã mặc áo đen kia không khỏi hoảng sợ dừng lại, Lâm Đức lúc này cũng đã vội vàng đuổi tới.
Trần Mặc không nói dài dòng, lập tức đem Diệp Dung cùng Ngu mỹ nhân ôm tới trao lại:
- Đừng để họ tỉnh lại! Nơi này giao cho ta!
Không đợi Lâm Đức trả lời, Trần Mặc lập tức thả người nhảy lên, thân thể giữa không trung lần thứ hai mở ra song chưởng.
Mấy luồng sét nhất thời nổ vang giáng xuống, điện quang như thanh xà len lỏi vào giữa đám người, mỗi một lần nổ vang đều lẫn theo máu tươi bắn ra.
Đám áo đen kia hiển nhiên kinh ngạc đến ngẩn người, đến lúc chứng kiến Trần Mặc lần thứ ba mở ra song chưởng thì mới thét chói tai bóp cò súng…
- Xa Xa!
Cảm thụ được tiếng gió gào thét, Trần Mặc tức thì quát lớn.
Lời còn chưa dứt, một chiếc Dodge Tomahawk phá cửa sổ mà ra, trong cơm mưa đạn vững vàng tiếp được hắn, bánh sau vừa mới chạm mặt đất đã lao vút ra ngoài.
Cát bụi bay lên mù mịt, cơ hồ che phủ hết thảy, mà khi những gã áo đen kia còn đang loay hoay tìm kiếm mục tiêu thì mấy đạo lôi đình đã lần nữa ầm ầm nện xuống!
- Số 2, đi lên!
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên từ chiếc ô tô màu đen có rèm che đỗ ngoài cửa biệt thự.
Một tiếng nổ lớn vang lên, một gã cốt đột thân cao quá 2 mét vác súng máy hạng nặng đi nhanh tới. Quay mắt về thân ảnh ẩn hiện trong làn khói bụi, gương mặt mang vết sẹo dài của hắn đột nhiên lộ ra nụ cười dữ tợn…
Trong chớp mắt, từng làn hoa lửa phóng ra, điên cuồng nhấp nháy trong đêm đem, bao trọn lấy khoảng đất trống có người và xe kia.
Mùi thuốc súng nồng nặc, vỏ đạn rơi leng keng không ngừng nghỉ trên mặt đất, đến khi nòng súng nóng đỏ lên thì gã cốt đột kia mới thỏa mãn hô một tiếng, chậm rãi nhả cò súng.
Gió đêm cuốn đi bụi mùi, cũng dần dần làm khung cảnh trở nên rõ ràng.
Chính là trong nháy mắt này, khi gã cốt đột kia thấy được hết cảnh tượng trước mặt thì nụ cười của hắn đột ngột cứng lại.
Không thể tin nổi, ngôi biệt thự loại nhỏ trước mắt kia lại không một chút hư hao, chỉ có hơn chục vết đạn lưu lại trên mặt đất sát bên ngoài.
Không chỉ có như thế, người thanh niên kia còn đang nhàn nhã dựa bên cạnh chiếc xe Dodge Tomahawk, thi thoảng lại phun ra mấy vòng khói thuốc, giống như đang làm khán giả xem một bộ phim chiến tranh.
- Làm sao mày…
Gã cốt đột chỉ cảm thấy mình muốn điên rồi, tới cùng là chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng qua vài giây sau, hắn đột nhiên nâng súng máy quát lên:
- Chó chết! Tao mặc kệ mày là cái quái quỷ gì, đi chết đi!
Lời còn chưa dứt, hoa lửa lập lòe đã lần nữa mang hàng trăm ngàn viên đạn lấy thế phô thiên cái địa mà bắn ra.
Thế nhưng trong ánh mắt của đông đảo gã áo đen, một vật thể hình tròn màu trắng đột nhiên nhảy ra, lăn qua lăn lại trước bãi đất trống.
Trong một sát na, cơn mưa đạn như bị hấp dẫn, không một ngoại lệ đều mạnh mẽ đổi hướng vọt tới, một viên cũng không bỏ sót.
- Đây là cái gì?
Mọi người nhất tề kinh hô, nhưng đến khi bọn hắn thấy rõ vật thể hình tròn kia thì nhất thời cứng họng không biết nói cái gì.
Nồi cơm điện? Một chiếc nồi cơm điện? Một chiếc nồi cơm điện đang cười ré lên?
Giờ khắc này, rất nhiều người đều kinh ngạc tới há hốc mồm, bọn hắn dùng sức véo đùi mình, không dám tin vào những gì mắt thấy.
Gã cốt đột suýt nữa ném luôn cả súng máy đi, thế nhưng điều khiến hắn kinh ngạc còn ở phía sau, bởi vì cái nồi cơm kia lại còn có thể mở miệng nói chuyện:
- Đạn này mùi vị cũng tạm được, còn nữa không?
- Còn…
Cơ hồ là theo bản năng gật đầu, gã cốt đột lần nữa bóp cò.
Nhưng kết quả hệt như lúc trước, thẳng đến khi súng nã hết đạn, nồi cơm điện vẫn lơ lửng nguyên tại chỗ.
Những gã áo đen kia đưa mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy như có một luồng gió lạh buốt từ lòng bàn chân thổi lên tới tận đỉnh đầu, bắt đầu có ý muốn thối lui, nhưng…
- Cận chiến!
Thanh âm trầm thấp, lần thứ hai từ trong chiếc xe truyền đến.
Một câu vô cùng đơn giản lại giống như là thuốc kích thích khiến đám áo đen như phát điên cả, rút ra đao kiếm xông tới.
Thế nhưng bọn hắn quên một chuyện rồi — trong phút chốc, mấy đạo lôi đình nổ vang nện xuống, lần này trực tiếp trúng giữa đám người!
Trong tiếng ầm ầm nổ vang, làn sóng xung kích biến thành cuồng phong quét bốn xung quanh, cả mặt đất cũng bị chấn động.
Giờ phút này, bãi đất trống nơi nơi đều có điện quang nhấp nháy. Mấy chục gã áo đen hoặc đã hóa thành tro tàn, hoặc bị luồng điện trùng kích mà bắn tung lên trời.
Tiếng kêu thảm cùng máu tươi văng khắp nơi, thịt da cùng tay chân cụt như hoa bay trong gió, cảnh tượng không khác nào địa ngục nhân gian, khiến những kẻ còn sót lại bị đốt sạch hết dũng khí tiến lên.
- Đủ rồi!
Hơi hơi nhíu mày, Trần Mặc cũng không muốn nhìn hình ảnh này thêm nữa.
Giống như biết tâm ý của hắn, Xa Xa chợt xoay mình, tăng tốc phóng như bay về phía chiếc xe đen có rèm che.
Trong phút chốc, khoảng cách mấy chục mét đã qua, Dodge Tomahawk không hề giảm tốc độ, tựa như hỏa tiễn đâm thẳng đến!
"Ầm!"
Theo cú va chạm thật mạnh, cửa của chiếc xe có rèm che gãy đôi thành hai đoạn tựa như bị xe tăng nghiền qua.
Mà sau khi phá tan chướng ngại, Xa Xa đã lần thứ hai thay đổi phương hướng, nhưng khi nó định lần nữa húc tới thì Trần Mặc lại đột nhiên thấp giọng quát:
- Chờ đã! Có vấn đề!
Đúng là có vấn, bởi vì chiếc xe kia bị nghiền ép đến muốn tan nát lại không hề có máu tươi chảy ra, cũng không nghe thấy dù chỉ là một tiếng rên.
Cơ hồ đồng thời, một âm thanh âm trầm đột nhiên vang lên:
- Khá lắm! Có điều cũng chỉ là khôn vặt!
Lời còn chưa dứt, đã thấy mấy luồng sáng đen kịt từ trên trời giáng xuống, mang theo tiếng rít như phanh xe vừa mới thay đập hướng mặt đất.
Xa Xa tức thì khởi động lao vụt ra xa mấy chục mét, khó khăn lắm mới né được đòn nguy hiểm này.
Trần Mặc không thèm ngẩng đầu, sớm phát động thanh mang, đợi khi xuất hiện hơn mười luồng sét từ trên không trung đan vào nhau sẵn sàng xuất kích thì hắn mới ngẩng đầu nhìn lại…
Giờ phút này, trôi nổi trên không trung lại không phải nhân loại, mà là một con dơi lớn đến độ cả camera của Iphone 6 plus cũng không chụp trọn cảnh được…
Cặp cánh đen vươn ra dài tới hơn 10 mét, cái đầu trông như con chuột khổng lồ dữ tợn chi chít răng nanh, mỗi khi nó vẫy cánh thì tạo thành từng đợt gió xoáy thổi quét lên mặt đất, khiến cát bụi bốc lên mùi mịt.
- Khí tức của thứ này sao quen vậy nhỉ?
Khẽ nhíu mày, Trần Mặc đột nhiên nhớ tới lần mình giao chiến với Trư Đầu Tam.
Nhưng không để hắn kịp nghĩ, con dơi kia né qua từng làn sét rồi chợt rít lên, như một đám mây đen lao xuống.
Bị gió xoáy tạo ra từ cặp cánh khổng lồ kia làm điêu đứng, Trần Mặc cùng Xa Xa cơ hồ nửa bước khó đi, cả người đều cảm giác như sắp bị thổi bay.
Thế nhưng hắn vẫn tỉnh táo lần nữa giương song chưởng khởi động pháp quyết, mấy luồng sét lần thứ hai đánh xuống.
Song con dơi kia đã quen với thế công đơn giản này, dễ dàng né tránh, rồi không hề báo trước lao thẳng xuống, hàm răng nanh nhọn hoắt cơ hồ đã tới trước mặt Trần Mặc.
Chẳng qua ngay lúc này, Nặc Nặc chợt từ túi áo Trần Mặc bay ra, cấp tốc phát tạp âm liên tiếp.
Sóng âm giống như thủy triều ào ào mà đến, khiến con dơi đen choáng váng đầu óc, không tự chủ được khựng lại.
Trần Mặc chỉ đợi lúc này, nắm lấy Oa Oa ném ra:
- Tiến lên Pikachu!
- Đệch! Vì sao hôm nay em phải làm nhiều như vậy chứ?
Trong tiếng kêu bi phẫn, Oa Oa vừa bay lên vừa liên tục to dần, thanh mang nhấp nháy làm cho người khác không thể mở mắt.
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm, con dơi to bự kia bị Oa Oa đánh trúng, tức thì hồn phi phách tán, hóa thành vô số hạt bụi tung tóe trên không.
Thế nhưng ngay sau đó không trung lại xảy ra dị biến…
- Đó là cái gì?
Nặc Nặc kinh hô, chỉ thấy những hạt bụi từ thi thể con dơi kia chớp lên, hóa thành một đàn dơi cực lớn.
Từng tiếng rít gào liên tiếp vang vọng trên bầu trời đêm, đàn dơi ùn ùn mà đến, như hóa thành một chiếc màn che khuất cả ánh trăng, khiến cả bãi đất trống chìm vào tăm tối!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.