Chương 102: Lão đại, anh biết phân thân hả?
Thủy Thiện
07/04/2015
Khi tiếng nói còn vang trong căn phòng chưa tan hết, con
dơi vàng đã quắp Ngu mỹ nhân vẫn còn trong cơn say mà bay ra ngoài cửa
sổ.
Trần Mặc theo bản năng tay vận chuyển pháp quyết, gọi lôi điện ầm ầm nện xuống, đột nhiên quát:
- Oa Oa, đi ra quần ẩu!
Dựa theo lẽ thường, sau đó mấy đồ điện sẽ cùng nhau nhảy ra, hô lớn "rớt trang bị nào, rớt trang bị nào" rồi nhào lên.
Thế nhưng vào lúc này, dù cho tiếng của Trần Mặc lớn đến mức khiến nóc nhà cũng rung lên làm một đám bụi lớn rớt xuống, bốn con yêu quái kia lại vẫn mất tăm mất tích.
Thực hiển nhiên, con dơi vàng bị quần ẩu một lần đã sợ mãi, cơ hồ là theo bản năng rụt rụt đầu, nhưng khi nó phát hiện xung quanh không có thêm mống nào thì lập tức cất tiếng cười to.
Trong tiếng cười chói tai, nó cũng đã quắp theo Ngu mỹ nhân chuẩn bị bay vọt lên trời đi mất. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng đột ngột vang lên:
- Đom đóm cũng muốn so sánh với mặt trăng, lại dám trước mặt ta mà ra oai, lưu lại đi!
Lời còn chưa dứt, liền thấy một dải tóc đen nhanh như sét đánh phóng tới.
Con dơi vàng lập tức bị kiềm hãm, rồi kêu lên những tiếng thê lương thảm thiết, giống như là bị vạn độc phệ hồn.
Chỉ trong nháy mắt, một luồng sáng xanh nhạt tỏa ra, rồi tràn lan trên cơ thể con dơi…
“Oành’ một tiếng, con dơi vàng mới vừa hung hăng càn quấy tức thì như bị một cái búa vô hình đập trúng, rơi thật mạnh xuống đất.
- Thật mạnh!
Nhìn màn công kích quỷ dị này, Trần Mặc khẽ rùng mình một cái.
Chờ hắn tiếp được Ngu mỹ nhân rơi xuống, ngẩng đầu lên nhìn lại đã thấy một thân ảnh được bao phủ trong thanh mang đang lơ lửng trên không.
Thanh mang che đi hết cả mặt mũi của người kia, chỉ có thể nhận định được đó là một cô gái. Thế nhưng dù không biết trước mắt là ai, chỉ bằng khả năng lơ lửng trên không kia cũng đã quá đủ để người kinh sợ!
- Cô là…
Ôm Ngu mỹ nhân vẫn còn say rượu mà ngủ mê mệt, lại nhìn Diệp Dung đang nằm hôn mê dưới đất, Trần Mặc thật không biết mình cần bảo vệ ai.
Mà cùng lúc đó, thân ảnh lơ lửng kia đã theo gió mà tiến lại rồi đặt chân trên thềm cửa sổ, rồi bất động.
Qua phút rung động, Trần Mặc bỗng cảm thấy đối phương dường như rất quen thuộc, nhịn không được hỏi:
- Gia Địch? Mộc Vân?
- Ngươi không cần biết!
Giọng nói lạnh như băng, hiển nhiên là bị cố ý bóp méo, căn bản không thể phân rõ thân phận.
Trong chớp mắt, đầu ngón tay cô gái kia bắn ra một luồng sáng, chiếu thẳng lên trán Diệp Dung:
- Yên tâm, ta chỉ xóa đi trí nhớ của cô ta… Còn nữa, ta đã đặt kết giới quanh tiệm cơm này, không cần lo bị người phát hiện.
- Gia Địch?
Bất kể là xóa đi trí nhớ hay bố trí kết giới đều là sở trường của Gia Địch, cho nên Trần Mặc lại không tự chủ được mở miệng hỏi.
Không để ý đến hắn hỏi, thân ảnh kia bạo xuất thanh mang, hào quang chói mắt khiến người không thể nhìn thẳng.
Mà đợi khi Trần Mặc mở được mắt nhìn lên thì cửa sổ đã trống trơn, chỉ còn lại một đám ánh sáng đang dần dần tắt…
- Rốt cuộc là ai?
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn lên cửa sổ, Trần Mặc chỉ cảm thấy đầu muốn nổ ra rồi:
- Hình như mình quên cái gì…
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng rít chói tai vang tới, Trần Mặc tức thì vứt bỏ suy nghĩ, nghiêng người nhé qua.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, con dơi vàng kia chẳng biết đã tỉnh dậy lúc nào, công kích trượt mục tiêu, bay vút qua rồi đập đầu vào vách tường.
Lảo đảo mấy cái, nó lần nữa quay đầu nhìn phía Trần Mặc, nói khẽ:
- Nhân loại! Chuyện này không có quan hệ với mày, chỉ cần mày giao con hồ ly kia ra đây, tao cam đoan mày bình an…
Chưa nói hết câu, con dơi vàng đã lao tới, ánh sáng đỏ lòm như máu theo người nó phát ra bao trùm cả căn phòng.
- Đê tiện!
Trần Mặc ngẩn ra, ngón tay lập tức phóng sét, thế nhưng bị vòng sáng đỏ kia cản lại.
- Không có bốn đồ điện kia thì mày làm gì được tao?
Con dơi hơi run lên, nhất thời tinh thần đại chấn tăng tốc, vòng sáng đỏ bao quanh thân thể nó càng bành chướng thêm.
Bị vòng sáng này chiếu trúng, Trần Mặc chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc, trong nhất thời không cách nào cử động.
Mà nhân lúc này, con dơi đã nhắm sẵn Ngu mỹ nhân đang hôn mê mà lao đến.
Thế nhưng ngay khi bay gần cửa sổ, có lẽ nó nhớ tới đau khổ ban nãy, tốc độ không khỏi thoáng giảm bớt…
"Ầm!"
Chỉ chậm một chút, lại mang đến biến hóa không ngờ, tựa như hào quang màu trắng không biết từ đâu khuếch tán trước mắt này!
Trong tiếng nổ mạnh, Ngu mỹ nhân vốn đang hôn mê lại trợn mắt, vỗ một chưởng thật mạnh lên đầu con dơi.
Chưa hết, cái đuôi cáo thon dài phía sau lưng nàng lại nhấp nháy ngân quang mà kéo dài rồi phóng ra, tựa như những lưỡi dao sắc bén đâm lên ngực đối phương.
"Gréccccccc!"
Tiếng kêu thê lương vang vọng trong phòng, con dơi mang tâm lý quyết tử mặc kệ công kích của đối phương, dấn thân giương vuốt đâm tới.
Thế nhưng ngay khi mắt thấy móng vuốt sắc bén kia sắp đâm vào thân thể, Ngu mỹ nhân lại chợt biến hóa khó tin nổi, hóa thành hồng quang tán ra tứ phía, nhẹ nhàng thoát khỏi đòn công kích.
- Hả?
Trong tầm mắt kinh hãi của Trần Mặc, hồng quang kia dần dần ngưng tụ, nhưng cũng không chuyển hóa thành dạng người…
Một tiếng rít trầm thấp vang lên, một con cáo màu trắng to lớn ngang mãnh hổ chợt thoáng hiện, phần đuôi gồm chín cái lay động, rồi từ bốn phương tám hướng phóng tới.
Trong chớp mắt, chín cái đuôi này che khuất bầu trời, cơ hồ bao phủ trọn cả gian phòng.
Con dơi đáng thương kia căn bản không có chỗ nào né tránh, tức thì bị cuốn vào đuôi cáo, sau đó chỉ nghe có tiếng xương vỡ vụn vang lên.
Nhưng liền ngay sau đó, cáo trắng giống như thoát lực, kịch liệt run rẩy trên không.
Không đợi Trần Mặc kịp phản ứng, nó đã lảo đảo lật nghiêng rơi xuống đất, rồi một luồng sáng trắng lóa lên, lập tức biến trở về Ngu mỹ nhân.
Trần Mặc ngẩn ra, rốt cục vẫn do dự mà bước lên vài bước, đem nàng nhẹ nhàng ôm trong lòng.
- Hóa ra… hóa ra mày chỉ có một chút hồn lực!
Con dơi vàng may mắn chưa ngoẻo, kinh hồn chưa định, thấy như vậy một màn lại đột nhiên cười ha hả.
Nhưng dù đắc ý vênh váo, nó cũng đã là cả người vết thương, ngay cả bay cũng rất miễn cưỡng.
Chỉ là dù thương thế như vậy, nó vẫn gắng sức bộc phát ra hồng quang chói mắt, đánh về hướng Trần Mặc và Ngu mỹ nhân!
"Brừmmmmmm!"
Một tiếng ồn vang giòn đúng lúc này chợt vang lên.
Khi con dơi ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe điện đang bay trên trời, theo bên ngoài cửa sổ gào thét bay vào.
- Bà mẹ nó!
Chỉ tới kịp phát ra một tiếng than khóc như vậy, con dơi xui xẻo đã bị bánh xe nghiền qua, hoàn toàn hóa thành thịt vụn.
- Ặc… Thật sự là thắng lợi quái dị!
Trần Mặc gãi gãi đầu, nhìn cứu binh từ trên trời giáng xuống, đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải.
Trong tầm mắt của hắn, Xa Xa mang theo tụi Nặc Nặc lúc này đã quay cuồng ngã lăn trên mặt đất.
Trong bụi khói tràn ngập, Oa Oa lung la lung lay đi về phía trước, nói ngọng nghịu không rõ lời:
- Rượu ngon! Rượu ngon! Thật là ngon… Ơ, lão đại, tự nhiên anh lại biết phân thân thế này?
Nó không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng đã thấy mùi rượu nồng nặc bay khắp nhà, đúng hoàn cảnh nhà có người say về.
Trần Mặc im lặng nhìn chúng nó, thầm nghĩ khó trách mấy thằng này mất tích, hóa ra chạy đi uống rượu…
Nhưng mà nói đi thì nói lại, có thể khiến mấy thằng yêu quái này say thì cần bao nhiêu rượu mới đủ đây?
- Không nhiều mà, chỉ có một chút!
Cười ngây ngô, Nặc Nặc trực tiếp lăn từ trên lưng Xa Xa xuống, rồi chỉ nghe nó ngáy khò khò say ngủ.
Tiếng ngáy giống như bệnh lây nhiễm, chỉ trong khoảnh khắc, mấy đồ điện đều đã ngủ, chỉ có Oa Oa thi thoảng còn mở cái nắp nồi, phun ra mấy tia rượu đế.
- Này, không phải là chúng mày…
Trần Mặc gãi gãi cái mũi, đột nhiên có dự cảm rất bất an.
Tiếng rên rỉ khe khẽ vang lên sau lưng, cắt đứt Trần Mặc cảm khái. Ngu mỹ nhân đang chậm rãi mở to mắt, gian nan nhấc người dậy, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
- Đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy, Trần Mặc không khỏi ngạc nhiên hỏi.
Hắn hiện chỉ cảm thấy đầu óc không đủ dùng, thậm chí còn muốn cắn ngón tay xem mình có đang nằm mơ hay không. Có lẽ chỉ có cô gái rõ ràng là con người lại biến thành cáo chín đuôi trước mắt này mới có thể nói cho hắn biết chuyện gì mới xảy ra.
- Đừng hỏi em, ít nhất bây giờ đừng hỏi em!
Ngu mỹ nhân suy yếu lắc đầu, im lặng một chốc mới miễn cưỡng thở gấp nói:
- Tìm cho em một căn phòng yên tĩnh, em sẽ hôn mê, ngắn thì ba ngày, lâu thì một tháng.
- Chẳng là là vì cô hao phí yêu lực?
Trần Mặc do dự hỏi đến, nhưng vẫn y theo phân phó ôm lấy nàng.
- Tình huống nơi này chờ khi em tỉnh lại sẽ giải thích cho anh!
Ngu mỹ nhân gian nan gật đầu, thấp giọng nói”
- Nhưng anh phải nhớ kỹ, em không có ác ý!
- Lạy hồn, thà là cô có ác ý còn hơn!
Nhìn vách tường chi chít vết nứt đón gió chào trăng, Trần Mặc cũng chỉ có thể cười khổ.
Có lẽ hiện toàn trường duy nhất bình thường, chính là Diệp Dung đang ngủ say, nhưng phỏng chừng đợi nàng ngày mai tỉnh lại chứng kiến tình huống tiệm cơm…
- Em sẽ giải thích cho anh, đây là một chuyện rất phức tạp!
Yếu đuối vô lực thốt ra những lời này, Ngu mỹ nhân rốt cục lâm vào hôn mê.
Trong tiệm cơm bị phá hư, lúc này lần nữa trở về yên tĩnh, chỉ còn những tiếng hô hấp đều đều của những người say ngủ.
- Được rồi! Còn một chút may mắn cuối cùng là quanh tiệm cơm có kết giới!
Nhìn bóng đêm tĩnh lặng bên ngoài, Trần Mặc khe khẽ thở phào, xem ra chưa có ai phát hiện dị tượng bên này.
Nhưng bất kể như thế nào, hắn hiện thật sự cao hứng không nổi, chỉ cảm thấy đầy trong đầu đều là dấu chấm hỏi.
Trước tiên là bị Ngu mỹ nhân tập kích trong đêm, sau đó đến con dơi kia từ đâu bay đến, rồi Ngu mỹ nhân lại biến thành cáo chín đuôi… Đúng rồi, còn có thân ảnh bao phủ trong thanh mang kia là ai?
Điên cuồng! Hỗn loạn! Một đêm này chỉ có thể dùng hai tính từ đó để hình dung!
Nhìn nhìn Diệp Dung đang ngủ say trên đất, lại nhìn Ngu mỹ nhân đang nằm trong lòng, sau đó chiếu ánh mắt sang bốn đồ điện say rượu ngáy như sấm, Trần mặc rốt cục làm ra một cái tổng kết cho đêm nay…
Được rồi! Đây thật là một đêm điên cuồng, điên cuồng đến độ làm cho người ta không muốn trải qua lần thứ hai.
- Rượu ngon! Rượu ngon a!
Chép miệng nói mê mấy câu, Oa Oa lại phun ra mấy tia rượu, rồi tiếp tục mê man lảm nhảm:
- Núi tốt thì nước tốt, nước tốt có rượu ngon… Phục vụ, cho ca thêm hai mươi chai!
Trần Mặc theo bản năng tay vận chuyển pháp quyết, gọi lôi điện ầm ầm nện xuống, đột nhiên quát:
- Oa Oa, đi ra quần ẩu!
Dựa theo lẽ thường, sau đó mấy đồ điện sẽ cùng nhau nhảy ra, hô lớn "rớt trang bị nào, rớt trang bị nào" rồi nhào lên.
Thế nhưng vào lúc này, dù cho tiếng của Trần Mặc lớn đến mức khiến nóc nhà cũng rung lên làm một đám bụi lớn rớt xuống, bốn con yêu quái kia lại vẫn mất tăm mất tích.
Thực hiển nhiên, con dơi vàng bị quần ẩu một lần đã sợ mãi, cơ hồ là theo bản năng rụt rụt đầu, nhưng khi nó phát hiện xung quanh không có thêm mống nào thì lập tức cất tiếng cười to.
Trong tiếng cười chói tai, nó cũng đã quắp theo Ngu mỹ nhân chuẩn bị bay vọt lên trời đi mất. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng đột ngột vang lên:
- Đom đóm cũng muốn so sánh với mặt trăng, lại dám trước mặt ta mà ra oai, lưu lại đi!
Lời còn chưa dứt, liền thấy một dải tóc đen nhanh như sét đánh phóng tới.
Con dơi vàng lập tức bị kiềm hãm, rồi kêu lên những tiếng thê lương thảm thiết, giống như là bị vạn độc phệ hồn.
Chỉ trong nháy mắt, một luồng sáng xanh nhạt tỏa ra, rồi tràn lan trên cơ thể con dơi…
“Oành’ một tiếng, con dơi vàng mới vừa hung hăng càn quấy tức thì như bị một cái búa vô hình đập trúng, rơi thật mạnh xuống đất.
- Thật mạnh!
Nhìn màn công kích quỷ dị này, Trần Mặc khẽ rùng mình một cái.
Chờ hắn tiếp được Ngu mỹ nhân rơi xuống, ngẩng đầu lên nhìn lại đã thấy một thân ảnh được bao phủ trong thanh mang đang lơ lửng trên không.
Thanh mang che đi hết cả mặt mũi của người kia, chỉ có thể nhận định được đó là một cô gái. Thế nhưng dù không biết trước mắt là ai, chỉ bằng khả năng lơ lửng trên không kia cũng đã quá đủ để người kinh sợ!
- Cô là…
Ôm Ngu mỹ nhân vẫn còn say rượu mà ngủ mê mệt, lại nhìn Diệp Dung đang nằm hôn mê dưới đất, Trần Mặc thật không biết mình cần bảo vệ ai.
Mà cùng lúc đó, thân ảnh lơ lửng kia đã theo gió mà tiến lại rồi đặt chân trên thềm cửa sổ, rồi bất động.
Qua phút rung động, Trần Mặc bỗng cảm thấy đối phương dường như rất quen thuộc, nhịn không được hỏi:
- Gia Địch? Mộc Vân?
- Ngươi không cần biết!
Giọng nói lạnh như băng, hiển nhiên là bị cố ý bóp méo, căn bản không thể phân rõ thân phận.
Trong chớp mắt, đầu ngón tay cô gái kia bắn ra một luồng sáng, chiếu thẳng lên trán Diệp Dung:
- Yên tâm, ta chỉ xóa đi trí nhớ của cô ta… Còn nữa, ta đã đặt kết giới quanh tiệm cơm này, không cần lo bị người phát hiện.
- Gia Địch?
Bất kể là xóa đi trí nhớ hay bố trí kết giới đều là sở trường của Gia Địch, cho nên Trần Mặc lại không tự chủ được mở miệng hỏi.
Không để ý đến hắn hỏi, thân ảnh kia bạo xuất thanh mang, hào quang chói mắt khiến người không thể nhìn thẳng.
Mà đợi khi Trần Mặc mở được mắt nhìn lên thì cửa sổ đã trống trơn, chỉ còn lại một đám ánh sáng đang dần dần tắt…
- Rốt cuộc là ai?
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn lên cửa sổ, Trần Mặc chỉ cảm thấy đầu muốn nổ ra rồi:
- Hình như mình quên cái gì…
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng rít chói tai vang tới, Trần Mặc tức thì vứt bỏ suy nghĩ, nghiêng người nhé qua.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, con dơi vàng kia chẳng biết đã tỉnh dậy lúc nào, công kích trượt mục tiêu, bay vút qua rồi đập đầu vào vách tường.
Lảo đảo mấy cái, nó lần nữa quay đầu nhìn phía Trần Mặc, nói khẽ:
- Nhân loại! Chuyện này không có quan hệ với mày, chỉ cần mày giao con hồ ly kia ra đây, tao cam đoan mày bình an…
Chưa nói hết câu, con dơi vàng đã lao tới, ánh sáng đỏ lòm như máu theo người nó phát ra bao trùm cả căn phòng.
- Đê tiện!
Trần Mặc ngẩn ra, ngón tay lập tức phóng sét, thế nhưng bị vòng sáng đỏ kia cản lại.
- Không có bốn đồ điện kia thì mày làm gì được tao?
Con dơi hơi run lên, nhất thời tinh thần đại chấn tăng tốc, vòng sáng đỏ bao quanh thân thể nó càng bành chướng thêm.
Bị vòng sáng này chiếu trúng, Trần Mặc chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc, trong nhất thời không cách nào cử động.
Mà nhân lúc này, con dơi đã nhắm sẵn Ngu mỹ nhân đang hôn mê mà lao đến.
Thế nhưng ngay khi bay gần cửa sổ, có lẽ nó nhớ tới đau khổ ban nãy, tốc độ không khỏi thoáng giảm bớt…
"Ầm!"
Chỉ chậm một chút, lại mang đến biến hóa không ngờ, tựa như hào quang màu trắng không biết từ đâu khuếch tán trước mắt này!
Trong tiếng nổ mạnh, Ngu mỹ nhân vốn đang hôn mê lại trợn mắt, vỗ một chưởng thật mạnh lên đầu con dơi.
Chưa hết, cái đuôi cáo thon dài phía sau lưng nàng lại nhấp nháy ngân quang mà kéo dài rồi phóng ra, tựa như những lưỡi dao sắc bén đâm lên ngực đối phương.
"Gréccccccc!"
Tiếng kêu thê lương vang vọng trong phòng, con dơi mang tâm lý quyết tử mặc kệ công kích của đối phương, dấn thân giương vuốt đâm tới.
Thế nhưng ngay khi mắt thấy móng vuốt sắc bén kia sắp đâm vào thân thể, Ngu mỹ nhân lại chợt biến hóa khó tin nổi, hóa thành hồng quang tán ra tứ phía, nhẹ nhàng thoát khỏi đòn công kích.
- Hả?
Trong tầm mắt kinh hãi của Trần Mặc, hồng quang kia dần dần ngưng tụ, nhưng cũng không chuyển hóa thành dạng người…
Một tiếng rít trầm thấp vang lên, một con cáo màu trắng to lớn ngang mãnh hổ chợt thoáng hiện, phần đuôi gồm chín cái lay động, rồi từ bốn phương tám hướng phóng tới.
Trong chớp mắt, chín cái đuôi này che khuất bầu trời, cơ hồ bao phủ trọn cả gian phòng.
Con dơi đáng thương kia căn bản không có chỗ nào né tránh, tức thì bị cuốn vào đuôi cáo, sau đó chỉ nghe có tiếng xương vỡ vụn vang lên.
Nhưng liền ngay sau đó, cáo trắng giống như thoát lực, kịch liệt run rẩy trên không.
Không đợi Trần Mặc kịp phản ứng, nó đã lảo đảo lật nghiêng rơi xuống đất, rồi một luồng sáng trắng lóa lên, lập tức biến trở về Ngu mỹ nhân.
Trần Mặc ngẩn ra, rốt cục vẫn do dự mà bước lên vài bước, đem nàng nhẹ nhàng ôm trong lòng.
- Hóa ra… hóa ra mày chỉ có một chút hồn lực!
Con dơi vàng may mắn chưa ngoẻo, kinh hồn chưa định, thấy như vậy một màn lại đột nhiên cười ha hả.
Nhưng dù đắc ý vênh váo, nó cũng đã là cả người vết thương, ngay cả bay cũng rất miễn cưỡng.
Chỉ là dù thương thế như vậy, nó vẫn gắng sức bộc phát ra hồng quang chói mắt, đánh về hướng Trần Mặc và Ngu mỹ nhân!
"Brừmmmmmm!"
Một tiếng ồn vang giòn đúng lúc này chợt vang lên.
Khi con dơi ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe điện đang bay trên trời, theo bên ngoài cửa sổ gào thét bay vào.
- Bà mẹ nó!
Chỉ tới kịp phát ra một tiếng than khóc như vậy, con dơi xui xẻo đã bị bánh xe nghiền qua, hoàn toàn hóa thành thịt vụn.
- Ặc… Thật sự là thắng lợi quái dị!
Trần Mặc gãi gãi đầu, nhìn cứu binh từ trên trời giáng xuống, đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải.
Trong tầm mắt của hắn, Xa Xa mang theo tụi Nặc Nặc lúc này đã quay cuồng ngã lăn trên mặt đất.
Trong bụi khói tràn ngập, Oa Oa lung la lung lay đi về phía trước, nói ngọng nghịu không rõ lời:
- Rượu ngon! Rượu ngon! Thật là ngon… Ơ, lão đại, tự nhiên anh lại biết phân thân thế này?
Nó không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng đã thấy mùi rượu nồng nặc bay khắp nhà, đúng hoàn cảnh nhà có người say về.
Trần Mặc im lặng nhìn chúng nó, thầm nghĩ khó trách mấy thằng này mất tích, hóa ra chạy đi uống rượu…
Nhưng mà nói đi thì nói lại, có thể khiến mấy thằng yêu quái này say thì cần bao nhiêu rượu mới đủ đây?
- Không nhiều mà, chỉ có một chút!
Cười ngây ngô, Nặc Nặc trực tiếp lăn từ trên lưng Xa Xa xuống, rồi chỉ nghe nó ngáy khò khò say ngủ.
Tiếng ngáy giống như bệnh lây nhiễm, chỉ trong khoảnh khắc, mấy đồ điện đều đã ngủ, chỉ có Oa Oa thi thoảng còn mở cái nắp nồi, phun ra mấy tia rượu đế.
- Này, không phải là chúng mày…
Trần Mặc gãi gãi cái mũi, đột nhiên có dự cảm rất bất an.
Tiếng rên rỉ khe khẽ vang lên sau lưng, cắt đứt Trần Mặc cảm khái. Ngu mỹ nhân đang chậm rãi mở to mắt, gian nan nhấc người dậy, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
- Đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy, Trần Mặc không khỏi ngạc nhiên hỏi.
Hắn hiện chỉ cảm thấy đầu óc không đủ dùng, thậm chí còn muốn cắn ngón tay xem mình có đang nằm mơ hay không. Có lẽ chỉ có cô gái rõ ràng là con người lại biến thành cáo chín đuôi trước mắt này mới có thể nói cho hắn biết chuyện gì mới xảy ra.
- Đừng hỏi em, ít nhất bây giờ đừng hỏi em!
Ngu mỹ nhân suy yếu lắc đầu, im lặng một chốc mới miễn cưỡng thở gấp nói:
- Tìm cho em một căn phòng yên tĩnh, em sẽ hôn mê, ngắn thì ba ngày, lâu thì một tháng.
- Chẳng là là vì cô hao phí yêu lực?
Trần Mặc do dự hỏi đến, nhưng vẫn y theo phân phó ôm lấy nàng.
- Tình huống nơi này chờ khi em tỉnh lại sẽ giải thích cho anh!
Ngu mỹ nhân gian nan gật đầu, thấp giọng nói”
- Nhưng anh phải nhớ kỹ, em không có ác ý!
- Lạy hồn, thà là cô có ác ý còn hơn!
Nhìn vách tường chi chít vết nứt đón gió chào trăng, Trần Mặc cũng chỉ có thể cười khổ.
Có lẽ hiện toàn trường duy nhất bình thường, chính là Diệp Dung đang ngủ say, nhưng phỏng chừng đợi nàng ngày mai tỉnh lại chứng kiến tình huống tiệm cơm…
- Em sẽ giải thích cho anh, đây là một chuyện rất phức tạp!
Yếu đuối vô lực thốt ra những lời này, Ngu mỹ nhân rốt cục lâm vào hôn mê.
Trong tiệm cơm bị phá hư, lúc này lần nữa trở về yên tĩnh, chỉ còn những tiếng hô hấp đều đều của những người say ngủ.
- Được rồi! Còn một chút may mắn cuối cùng là quanh tiệm cơm có kết giới!
Nhìn bóng đêm tĩnh lặng bên ngoài, Trần Mặc khe khẽ thở phào, xem ra chưa có ai phát hiện dị tượng bên này.
Nhưng bất kể như thế nào, hắn hiện thật sự cao hứng không nổi, chỉ cảm thấy đầy trong đầu đều là dấu chấm hỏi.
Trước tiên là bị Ngu mỹ nhân tập kích trong đêm, sau đó đến con dơi kia từ đâu bay đến, rồi Ngu mỹ nhân lại biến thành cáo chín đuôi… Đúng rồi, còn có thân ảnh bao phủ trong thanh mang kia là ai?
Điên cuồng! Hỗn loạn! Một đêm này chỉ có thể dùng hai tính từ đó để hình dung!
Nhìn nhìn Diệp Dung đang ngủ say trên đất, lại nhìn Ngu mỹ nhân đang nằm trong lòng, sau đó chiếu ánh mắt sang bốn đồ điện say rượu ngáy như sấm, Trần mặc rốt cục làm ra một cái tổng kết cho đêm nay…
Được rồi! Đây thật là một đêm điên cuồng, điên cuồng đến độ làm cho người ta không muốn trải qua lần thứ hai.
- Rượu ngon! Rượu ngon a!
Chép miệng nói mê mấy câu, Oa Oa lại phun ra mấy tia rượu, rồi tiếp tục mê man lảm nhảm:
- Núi tốt thì nước tốt, nước tốt có rượu ngon… Phục vụ, cho ca thêm hai mươi chai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.