Chương 129: Vấn đáp
Thủy Thiện
18/01/2016
- Gia Địch!
- Mặc!
Vừa nhìn thấy người trước mặt, cả hai gần như cùng lúc bật thốt lên, giọng tràn đầy vui mừng lẫn ngạc nhiên.
Thế nhưng đàn rắn độc vừa lúc đuổi đến sát đít đã nói cho bọn họ biết giờ không phải là lúc ôn chuyện.
Chỉ trong tíc tắc, đã có tới vài chục con rắn độc hàng đầu phóng người mổ tới, miệng phì phì ghê rợn!
- Đời này ta ghét nhất là rắn!
Lôi điện không đình trệ mà phóng ra, Trần Mặc đã sớm nghiêng người né qua rồi công kích, thuận tế tóm Bản Bản quẳng tới.
Một tấm thép diện tích mấy mét, mang theo ánh sáng xanh từ trên trời giáng xuống, đơn giản chôn vùi vô số rắn độc chi chít nhau trên mặt đất.
- Tiếc thế, canh rắn ngon lắm!
Trong tiếng cảm thán của Oa Oa, số rắn độc còn lại ào ào trườn đi chạy trốn, chỉ chốc lát đã biến sạch không còn tung tích.
Gia Địch khẽ thở phào một cái, chậm rãi thu hồi quyền trượng, đồng thời quay đầu lại mỉm cười.
Tuy rằng cũng không nói thêm gì, nhưng trong đôi mắt biếc kia lại mang theo niềm vui sướng cùng lưu luyến không hề che giấu…
- Ầy, đã lâu không gặp!
Trần Mặc có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, mặc dù có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ngay lập tức hắn lại không biết mở miệng thế nào.
Gia Địch mỉm cười lắc đầu, giang hai tay đi tới ôm lấy hắn, rồi dịu dàng ngửa mặt, làm động tác hôn tới.
Nhưng ngay lúc này, Oa Oa lại đột nhiên phá vỡ không khí lãng mạn:
- Lão đại, anh xác định cô ấy là Gia Địch?
- Ặc…
Cảnh tượng vốn đang kiều diễm lại bởi vì một câu này mà trở nên thật quỷ dị.
Trong ánh mắt khó hiểu của Gia Địch, Trần Mặc lập tức theo bản năng lùi về sau vài bước, làm trạng thái phòng ngự sẵn sàng đón địch.
Cũng không trách được hắn. Vừa rồi thiếu chút nữa bị "Ngu mỹ nhân" xử lý, như vậy ai có thể cam đoan "Gia Địch" trước mắt này không phải là gã người rắn kia cải trang?
- Làm sao vậy?
Gia Địch ngạc nhiên hỏi, tựa hồ còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trần Mặc hơi hơi nhíu mày, cùng mấy đồ điện liếc mắt nhìn nhau, rồi bất ngờ hỏi:
- Gia Địch, anh hỏi em một việc: nếu em muốn mua một món đồ, nhưng mà trả tới một trăm ngàn đối phương cũng không chịu bán thì em sẽ làm thế nào? (100 ngàn NDT khoảng hơn 340 triệu tiền Việt)
- Một trăm ngàn cũng không chịu bán?
Gia Địch ngẩn ra, hiển nhiên không rõ vì sao Trần Mặc lại hỏi cái này.
Có điều theo bản năng, nàng không hề cần suy nghĩ mà đáp luôn:
- Rất đơn giản, vậy ra hai trăm ngàn, vẫn không được thì ba trăm ngàn, cái gì cũng đều có giá cả thôi!
- Phù!
Nghe câu trả lời này, Trần Mặc cùng mấy đồ điện nhất thời thở một hơi dài nhẹ nhõm, thầm nghĩ quả nhiên là Gia Địch không thể nghi ngờ.
Nhưng mà bọn hắn vừa thở xong, Gia Địch lại như hiểu ra, không khỏi nhíu mày hỏi:
- Sao thế? Mọi người nghi em là giả sao?
- Không phải tự dưng nghi ngờ em, mà bởi vì vừa mới nếm đòn xong!
Trần Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, rồi nhanh chóng đem chuyện vừa rồi nói ra:
- Tóm lại, hiện giờ anh không biết phải đi đường nào… Đúng rồi, sao em ở nơi này?
- Em là theo manh mối của phòng thí nghiệm kia mà tới.
Nhìn khu rừng yên tĩnh chung quanh, Gia Địch bình tĩnh hồi đáp.
- Tháng trước, rốt cục em tìm được phòng thí nghiệm kia, nhưng bên trong đã bị cháy sạch. Cẩn thận kiểm tra thật lâu thì bọn em tìm được một mảnh bản đồ không trọn vẹn, mặt sau ghi rõ vị trí của di tích này, nhưng sau khi em tới đây thì cũng lạc đường.
- Trong phòng thí nghiệm có bản đồ khu di tích?
Trần Mặc ngẩn ra, không tự chủ được xoa xoa cằm.
Nếu dựa theo logic mà đoán, chẳng lẽ người kiến tạo phòng thí nghiệm kia là Thuần Dương Tử? Cũng không đúng, Thuần Dương Tử đã mất tích 50 năm, mà theo như Trư Đầu Tam nói thì phòng thí nghiệm kia mới xuất hiện từ hơn mười năm trước.
- Lão đại, em thấy trước hết chúng ta cứ tìm tới di tích kia đi đã, nơi đó có lẽ sẽ có đáp án!
Bản Bản nhắc nhở một câu.
Chỉ có điều chuyện này lại không dễ như nói. Ngu mỹ nhân giờ không ở đây, ai biết làm sao để tìm được cái di tích kia?
- Ba ba, cẩu cẩu lại tới nữa kìa!
Ngay lúc này, Huân Nhi bỗng giật nhẹ tay áo hắn, chỉ về phía con chó ngao Tây Tang miệng còn ngậm lấy Nặc Nặc đang đi tới.
Trần Mặc ngẩn ra, bỗng tỉnh ngộ nói:
- Khoan! Anh có cách, nếu con chó này là thủ hộ di tích, vậy nhất định nó biết di tích ở đâu.
- Đúng rồi lão đại, nhưng mà anh định làm thế nào cho nó dẫn chúng ta đi?
Bị hai hàng răng nanh cắn qua cắn lại, Nặc Nặc ‘hấp hối’ nhắc nhở:
- Chẳng lẽ tự dưng chúng ta kêu nó về nhà, nó sẽ ngoan ngoan… Ặc, không phải chứ!
Có trời mới biết đây là có chuyện gì? Khi Nặc Nặc hô một câu "Về nhà" thì con chó ngao Tây Tạng đang ngồi tại chỗ liền đột nhiên xoay người nhảy vào rừng.
Trần Mặc tròn mắt ngẩn ra, lẩm bẩm nói:
- Quái thật, ca đột nhiên phát hiện Nặc Nặc nói chuyện càng ngày càng linh nghiệm!
Cảm khái là thế, hắn lập tức kéo theo đám Gia Địch theo sát con chó kia, xuyên qua rừng cây.
Hai giờ sau, ngay khi Trần Mặc lao ra khỏi một đám cây cối rậm rạp, cảnh tượng trước mắt đột ngột sáng bừng.
Bất tri bất giác, khu rừng đã bị bỏ lại phía sau, mà giờ phút này cảnh tượng trước mặt mọi người là một bình nguyên ngập tràn màu xanh hoa cỏ.
- Nhìn!
Theo hướng Gia Địch chỉ, một căn nhà gỗ vốn không hề có ban đầu, lại từ từ hiện ra theo làn khói gợn trong không khí.
Chó ngao Tây Tạng chạy vài vòng quanh nhà gỗ, đột nhiên ngồi xổm trước cửa, khẽ tru lên vài tiếng.
Ngay sau đó, cánh cửa được đẩy ra, Ngu mỹ nhân từ bên trong chậm rãi bước ra ngoài, rồi lập tức như có suy nghĩ gì quay đầu trông lại…
- A Mặc, làm sao anh có thể tìm tới nơi này?
Ngu mỹ nhân ngẩn ra, không khỏi mặt đầy kinh hỉ chào đón.
Trần Mặc thực hồ nghi nhìn nàng vài lần, đột nhiên nâng tay ngăn lại nói:
- Đợi một chút! Trước tiên cô cứ đứng đó đi, tôi hỏi cô một chuyện: lần trước sau khi cô uống sau thì đã làm gì với tôi?
- Hôn anh?
Ngu mỹ nhân ngẩn ra, theo bản năng buột miệng nói.
Trần Mặc nhất thời thở phào, thầm nghĩ vị này xem ra là hàng thật, thế nhưng ngay sau đó, hắn liền vì một câu tự mình hỏi mà hối hận.
Gần như tức thì sau khi Ngu mỹ nhân trả lời, Gia Địch đang lặng thinh chợt bộc phát ra sát khí…
- Mặc, vị này là?
Mang theo thái độ lạnh nhạt không thể che giấu, Gia Địch hất hàm hướng về Ngu mỹ nhân hỏi, giống như là nữ vương đang cho gọi nữ hầu của mình.
Ngu mỹ nhân khẽ biến sắc, đột nhiên như nghĩ ra cái gì liếc mắt nhìn Trần Mặc một cái, lập tức nũng nịu đón chào:
- Chủ nhân, đây là có chuyện gì?
- Sặc, cô không thể đổi lại xưng hô sao?
Trần Mặc đau đầu mà thở dài, đột nhiên cảm thấy mình thật nhớ Dung tỷ.
Nếu có nàng ở đây, trận chiến không có khói súng này nhất định sẽ càng thêm kịch liệt. Có điều như hiện giờ cũng đã không tồi rồi.
Ít nhất, nghe được Ngu mỹ nhân gọi một tiếng "Chủ nhân" thì Gia Địch đã không khỏi nhăn mặt lại, gằn từng tiếng hỏi:
- Mặc, chủ nhân nghĩa là…
- Chuyện này nói ra dài lắm!
Thực bất đắc dĩ nhún nhún vai, Trần Mặc lập tức biết điều nói sang chuyện khác, giản lược kể lại những việc đã xảy ra, thuận tiện giới thiệu hai cô gái với nhau.
Nghe được gã người rắn đang ẩn núp tại đây, Ngu mỹ nhân không khỏi ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Việc này không thể nào! Đây là nơi ở của chủ nhân, gã người rắn kia làm sao biết được vị trí cụ thể? Còn nữa, trong cái phòng thí nghiệm kia làm sao có thể có bản đồ nơi này được?
Trần Mặc cùng Gia Địch đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ việc này cả cô cũng không rõ, hai người ngoài như bọn tôi làm sao biết?
Ngu mỹ nhân thoáng trầm ngâm, lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Nói như vậy, trận sương mù kia cũng là gã người rắn giở trò quỷ? Em từ từ tiến về phía trước, quay đầu lại đã không thấy anh, rơi vào đường cùng chỉ có thể tới căn nhà này trước, tiếp tục mượn pháp thuật để xác định vị trí của anh.
- Còn may có con chó này…
Nhìn con ngao Tây Tạng đang ngồi bên cạnh, Trần Mặc nhịn không được nhớ tới màn vừa rồi.
Ngu mỹ nhân hé miệng mỉm cười, nhè nhẹ vỗ đầu con chó ngao, nói:
- Hình như Đại Hắc rất thích anh, việc này làm cho em càng cảm giác anh là… A! Thiếu chút nữa quên việc chính rồi. A Mặc, anh nhanh vào đây đi, em tìm được khối Tam Sinh Thạch kia rồi!
Nói xong, nàng đã vội vàng kéo Trần Mặc vào trong căn nhà gỗ. Trần Mặc chỉ vừa nháy mắt mấy cái, đã phát giác mình đang ở bên trong căn nhà kỳ lạ - nhỏ nhưng không gian bên trong rất rộng này.
Phải biết rằng căn nhà gỗ này nhìn bên ngoài chỉ chừng mấy chục mét vuông, không nghĩ tới sau khi đi vào lại rộng tới hơn 100 mét vuông, hẳn là có người cài đặt trận pháp gì đó.
Ngu mỹ nhân không có tâm tình giảng giải mấy cái này, vội vàng kéo hắn đi đến đại sảnh, lại từ trên bàn cầm lấy một khối đá hình tròn nhiều màu sắc.
- Ặc, khối Tam Sinh Thạch này dùng thế nào?
Thấy Ngu mỹ nhân nhẹ nhàng nâng Tam Sinh Thạch lên, Trần Mặc đột nhiên thấy bất an.
Quả nhiên ngay sau đó, Ngu mỹ nhân liền dường như không có việc gì cười cười nói:
- Rất đơn giản! Chỉ cần đập thứ này lên đầu anh, nếu anh là chủ nhân của em thì Tam Sinh Thạch sẽ dung hợp cùng anh, sau đó anh sẽ khôi phục lại trí nhớ và lực lượng.
- Thế nếu như không phải?
Trần Mặc hiển nhiên quan tâm tới kết quả thứ hai.
Ngu mỹ nhân vẫn một bộ cười cười, nhẹ giọng nói:
- Nếu không phải, đó là đương nhiên là đầu rơi máu chảy, nhưng nhất định không nguy hiểm tính mạng.
- Tôi ngất!
Trần Mặc trợn tròn mắt, thầm nghĩ Ngu mỹ nhân hẳn hồi bé rất hiếu động, đập gạch đá lại lão luyện thản nhiên như vậy.
Nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn tảng đá kia một cái, hắn nhịn không được hỏi:
- Này, có thể đổi cách khôi phục trí nhớ khác không, tôi thấy phương pháp này rất dã man… Móa, cô làm thật à!
Biết đại khái hắn sẽ thoái thác, Ngu mỹ nhân làm sao để hắn có cơ hội trốn, trực tiếp cầm Tam Sinh Thạch đập xuống.
Chỉ nghe một tiếng “bốp” trầm đục, Trần Mặc chỉ cảm thấy đầu hoa mắt choáng, thất tha thất thểu lui về phía sau vài chục bước.
Nhưng mà giờ phút này lại không có ai để ý đến cảm thụ của hắn. Tiếng vang vừa tan, Ngu mỹ nhân cùng Gia Địch đã đồng thời quay đầu, vẻ mặt khẩn trương nhìn phía Tam Sinh Thạch…
- Mặc!
Vừa nhìn thấy người trước mặt, cả hai gần như cùng lúc bật thốt lên, giọng tràn đầy vui mừng lẫn ngạc nhiên.
Thế nhưng đàn rắn độc vừa lúc đuổi đến sát đít đã nói cho bọn họ biết giờ không phải là lúc ôn chuyện.
Chỉ trong tíc tắc, đã có tới vài chục con rắn độc hàng đầu phóng người mổ tới, miệng phì phì ghê rợn!
- Đời này ta ghét nhất là rắn!
Lôi điện không đình trệ mà phóng ra, Trần Mặc đã sớm nghiêng người né qua rồi công kích, thuận tế tóm Bản Bản quẳng tới.
Một tấm thép diện tích mấy mét, mang theo ánh sáng xanh từ trên trời giáng xuống, đơn giản chôn vùi vô số rắn độc chi chít nhau trên mặt đất.
- Tiếc thế, canh rắn ngon lắm!
Trong tiếng cảm thán của Oa Oa, số rắn độc còn lại ào ào trườn đi chạy trốn, chỉ chốc lát đã biến sạch không còn tung tích.
Gia Địch khẽ thở phào một cái, chậm rãi thu hồi quyền trượng, đồng thời quay đầu lại mỉm cười.
Tuy rằng cũng không nói thêm gì, nhưng trong đôi mắt biếc kia lại mang theo niềm vui sướng cùng lưu luyến không hề che giấu…
- Ầy, đã lâu không gặp!
Trần Mặc có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, mặc dù có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ngay lập tức hắn lại không biết mở miệng thế nào.
Gia Địch mỉm cười lắc đầu, giang hai tay đi tới ôm lấy hắn, rồi dịu dàng ngửa mặt, làm động tác hôn tới.
Nhưng ngay lúc này, Oa Oa lại đột nhiên phá vỡ không khí lãng mạn:
- Lão đại, anh xác định cô ấy là Gia Địch?
- Ặc…
Cảnh tượng vốn đang kiều diễm lại bởi vì một câu này mà trở nên thật quỷ dị.
Trong ánh mắt khó hiểu của Gia Địch, Trần Mặc lập tức theo bản năng lùi về sau vài bước, làm trạng thái phòng ngự sẵn sàng đón địch.
Cũng không trách được hắn. Vừa rồi thiếu chút nữa bị "Ngu mỹ nhân" xử lý, như vậy ai có thể cam đoan "Gia Địch" trước mắt này không phải là gã người rắn kia cải trang?
- Làm sao vậy?
Gia Địch ngạc nhiên hỏi, tựa hồ còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trần Mặc hơi hơi nhíu mày, cùng mấy đồ điện liếc mắt nhìn nhau, rồi bất ngờ hỏi:
- Gia Địch, anh hỏi em một việc: nếu em muốn mua một món đồ, nhưng mà trả tới một trăm ngàn đối phương cũng không chịu bán thì em sẽ làm thế nào? (100 ngàn NDT khoảng hơn 340 triệu tiền Việt)
- Một trăm ngàn cũng không chịu bán?
Gia Địch ngẩn ra, hiển nhiên không rõ vì sao Trần Mặc lại hỏi cái này.
Có điều theo bản năng, nàng không hề cần suy nghĩ mà đáp luôn:
- Rất đơn giản, vậy ra hai trăm ngàn, vẫn không được thì ba trăm ngàn, cái gì cũng đều có giá cả thôi!
- Phù!
Nghe câu trả lời này, Trần Mặc cùng mấy đồ điện nhất thời thở một hơi dài nhẹ nhõm, thầm nghĩ quả nhiên là Gia Địch không thể nghi ngờ.
Nhưng mà bọn hắn vừa thở xong, Gia Địch lại như hiểu ra, không khỏi nhíu mày hỏi:
- Sao thế? Mọi người nghi em là giả sao?
- Không phải tự dưng nghi ngờ em, mà bởi vì vừa mới nếm đòn xong!
Trần Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, rồi nhanh chóng đem chuyện vừa rồi nói ra:
- Tóm lại, hiện giờ anh không biết phải đi đường nào… Đúng rồi, sao em ở nơi này?
- Em là theo manh mối của phòng thí nghiệm kia mà tới.
Nhìn khu rừng yên tĩnh chung quanh, Gia Địch bình tĩnh hồi đáp.
- Tháng trước, rốt cục em tìm được phòng thí nghiệm kia, nhưng bên trong đã bị cháy sạch. Cẩn thận kiểm tra thật lâu thì bọn em tìm được một mảnh bản đồ không trọn vẹn, mặt sau ghi rõ vị trí của di tích này, nhưng sau khi em tới đây thì cũng lạc đường.
- Trong phòng thí nghiệm có bản đồ khu di tích?
Trần Mặc ngẩn ra, không tự chủ được xoa xoa cằm.
Nếu dựa theo logic mà đoán, chẳng lẽ người kiến tạo phòng thí nghiệm kia là Thuần Dương Tử? Cũng không đúng, Thuần Dương Tử đã mất tích 50 năm, mà theo như Trư Đầu Tam nói thì phòng thí nghiệm kia mới xuất hiện từ hơn mười năm trước.
- Lão đại, em thấy trước hết chúng ta cứ tìm tới di tích kia đi đã, nơi đó có lẽ sẽ có đáp án!
Bản Bản nhắc nhở một câu.
Chỉ có điều chuyện này lại không dễ như nói. Ngu mỹ nhân giờ không ở đây, ai biết làm sao để tìm được cái di tích kia?
- Ba ba, cẩu cẩu lại tới nữa kìa!
Ngay lúc này, Huân Nhi bỗng giật nhẹ tay áo hắn, chỉ về phía con chó ngao Tây Tang miệng còn ngậm lấy Nặc Nặc đang đi tới.
Trần Mặc ngẩn ra, bỗng tỉnh ngộ nói:
- Khoan! Anh có cách, nếu con chó này là thủ hộ di tích, vậy nhất định nó biết di tích ở đâu.
- Đúng rồi lão đại, nhưng mà anh định làm thế nào cho nó dẫn chúng ta đi?
Bị hai hàng răng nanh cắn qua cắn lại, Nặc Nặc ‘hấp hối’ nhắc nhở:
- Chẳng lẽ tự dưng chúng ta kêu nó về nhà, nó sẽ ngoan ngoan… Ặc, không phải chứ!
Có trời mới biết đây là có chuyện gì? Khi Nặc Nặc hô một câu "Về nhà" thì con chó ngao Tây Tạng đang ngồi tại chỗ liền đột nhiên xoay người nhảy vào rừng.
Trần Mặc tròn mắt ngẩn ra, lẩm bẩm nói:
- Quái thật, ca đột nhiên phát hiện Nặc Nặc nói chuyện càng ngày càng linh nghiệm!
Cảm khái là thế, hắn lập tức kéo theo đám Gia Địch theo sát con chó kia, xuyên qua rừng cây.
Hai giờ sau, ngay khi Trần Mặc lao ra khỏi một đám cây cối rậm rạp, cảnh tượng trước mắt đột ngột sáng bừng.
Bất tri bất giác, khu rừng đã bị bỏ lại phía sau, mà giờ phút này cảnh tượng trước mặt mọi người là một bình nguyên ngập tràn màu xanh hoa cỏ.
- Nhìn!
Theo hướng Gia Địch chỉ, một căn nhà gỗ vốn không hề có ban đầu, lại từ từ hiện ra theo làn khói gợn trong không khí.
Chó ngao Tây Tạng chạy vài vòng quanh nhà gỗ, đột nhiên ngồi xổm trước cửa, khẽ tru lên vài tiếng.
Ngay sau đó, cánh cửa được đẩy ra, Ngu mỹ nhân từ bên trong chậm rãi bước ra ngoài, rồi lập tức như có suy nghĩ gì quay đầu trông lại…
- A Mặc, làm sao anh có thể tìm tới nơi này?
Ngu mỹ nhân ngẩn ra, không khỏi mặt đầy kinh hỉ chào đón.
Trần Mặc thực hồ nghi nhìn nàng vài lần, đột nhiên nâng tay ngăn lại nói:
- Đợi một chút! Trước tiên cô cứ đứng đó đi, tôi hỏi cô một chuyện: lần trước sau khi cô uống sau thì đã làm gì với tôi?
- Hôn anh?
Ngu mỹ nhân ngẩn ra, theo bản năng buột miệng nói.
Trần Mặc nhất thời thở phào, thầm nghĩ vị này xem ra là hàng thật, thế nhưng ngay sau đó, hắn liền vì một câu tự mình hỏi mà hối hận.
Gần như tức thì sau khi Ngu mỹ nhân trả lời, Gia Địch đang lặng thinh chợt bộc phát ra sát khí…
- Mặc, vị này là?
Mang theo thái độ lạnh nhạt không thể che giấu, Gia Địch hất hàm hướng về Ngu mỹ nhân hỏi, giống như là nữ vương đang cho gọi nữ hầu của mình.
Ngu mỹ nhân khẽ biến sắc, đột nhiên như nghĩ ra cái gì liếc mắt nhìn Trần Mặc một cái, lập tức nũng nịu đón chào:
- Chủ nhân, đây là có chuyện gì?
- Sặc, cô không thể đổi lại xưng hô sao?
Trần Mặc đau đầu mà thở dài, đột nhiên cảm thấy mình thật nhớ Dung tỷ.
Nếu có nàng ở đây, trận chiến không có khói súng này nhất định sẽ càng thêm kịch liệt. Có điều như hiện giờ cũng đã không tồi rồi.
Ít nhất, nghe được Ngu mỹ nhân gọi một tiếng "Chủ nhân" thì Gia Địch đã không khỏi nhăn mặt lại, gằn từng tiếng hỏi:
- Mặc, chủ nhân nghĩa là…
- Chuyện này nói ra dài lắm!
Thực bất đắc dĩ nhún nhún vai, Trần Mặc lập tức biết điều nói sang chuyện khác, giản lược kể lại những việc đã xảy ra, thuận tiện giới thiệu hai cô gái với nhau.
Nghe được gã người rắn đang ẩn núp tại đây, Ngu mỹ nhân không khỏi ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Việc này không thể nào! Đây là nơi ở của chủ nhân, gã người rắn kia làm sao biết được vị trí cụ thể? Còn nữa, trong cái phòng thí nghiệm kia làm sao có thể có bản đồ nơi này được?
Trần Mặc cùng Gia Địch đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ việc này cả cô cũng không rõ, hai người ngoài như bọn tôi làm sao biết?
Ngu mỹ nhân thoáng trầm ngâm, lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Nói như vậy, trận sương mù kia cũng là gã người rắn giở trò quỷ? Em từ từ tiến về phía trước, quay đầu lại đã không thấy anh, rơi vào đường cùng chỉ có thể tới căn nhà này trước, tiếp tục mượn pháp thuật để xác định vị trí của anh.
- Còn may có con chó này…
Nhìn con ngao Tây Tạng đang ngồi bên cạnh, Trần Mặc nhịn không được nhớ tới màn vừa rồi.
Ngu mỹ nhân hé miệng mỉm cười, nhè nhẹ vỗ đầu con chó ngao, nói:
- Hình như Đại Hắc rất thích anh, việc này làm cho em càng cảm giác anh là… A! Thiếu chút nữa quên việc chính rồi. A Mặc, anh nhanh vào đây đi, em tìm được khối Tam Sinh Thạch kia rồi!
Nói xong, nàng đã vội vàng kéo Trần Mặc vào trong căn nhà gỗ. Trần Mặc chỉ vừa nháy mắt mấy cái, đã phát giác mình đang ở bên trong căn nhà kỳ lạ - nhỏ nhưng không gian bên trong rất rộng này.
Phải biết rằng căn nhà gỗ này nhìn bên ngoài chỉ chừng mấy chục mét vuông, không nghĩ tới sau khi đi vào lại rộng tới hơn 100 mét vuông, hẳn là có người cài đặt trận pháp gì đó.
Ngu mỹ nhân không có tâm tình giảng giải mấy cái này, vội vàng kéo hắn đi đến đại sảnh, lại từ trên bàn cầm lấy một khối đá hình tròn nhiều màu sắc.
- Ặc, khối Tam Sinh Thạch này dùng thế nào?
Thấy Ngu mỹ nhân nhẹ nhàng nâng Tam Sinh Thạch lên, Trần Mặc đột nhiên thấy bất an.
Quả nhiên ngay sau đó, Ngu mỹ nhân liền dường như không có việc gì cười cười nói:
- Rất đơn giản! Chỉ cần đập thứ này lên đầu anh, nếu anh là chủ nhân của em thì Tam Sinh Thạch sẽ dung hợp cùng anh, sau đó anh sẽ khôi phục lại trí nhớ và lực lượng.
- Thế nếu như không phải?
Trần Mặc hiển nhiên quan tâm tới kết quả thứ hai.
Ngu mỹ nhân vẫn một bộ cười cười, nhẹ giọng nói:
- Nếu không phải, đó là đương nhiên là đầu rơi máu chảy, nhưng nhất định không nguy hiểm tính mạng.
- Tôi ngất!
Trần Mặc trợn tròn mắt, thầm nghĩ Ngu mỹ nhân hẳn hồi bé rất hiếu động, đập gạch đá lại lão luyện thản nhiên như vậy.
Nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn tảng đá kia một cái, hắn nhịn không được hỏi:
- Này, có thể đổi cách khôi phục trí nhớ khác không, tôi thấy phương pháp này rất dã man… Móa, cô làm thật à!
Biết đại khái hắn sẽ thoái thác, Ngu mỹ nhân làm sao để hắn có cơ hội trốn, trực tiếp cầm Tam Sinh Thạch đập xuống.
Chỉ nghe một tiếng “bốp” trầm đục, Trần Mặc chỉ cảm thấy đầu hoa mắt choáng, thất tha thất thểu lui về phía sau vài chục bước.
Nhưng mà giờ phút này lại không có ai để ý đến cảm thụ của hắn. Tiếng vang vừa tan, Ngu mỹ nhân cùng Gia Địch đã đồng thời quay đầu, vẻ mặt khẩn trương nhìn phía Tam Sinh Thạch…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.