Chương 61: Chơi cho tới cùng không từ thủ đoạn! Sợ vãi đái
Cao Điểm Trầm Mặc
05/10/2019
Phụ thân của Đại Ngốc Tống Nghị không phải dân chúng bình thường, ông ta là một thợ săn nổi tiếng, là thủ lĩnh dân quân Phong Diệp, có mấy chục tên huynh đệ thủ hạ.
Chí ít ở thôn Phong Diệp, cũng là cường nhân có mặt mũi.
Khi ông ta về nhà, phát hiện trứng của thằng con bị Thẩm Lãng đá nát, đương nhiên tức sùi bọt mép.
Ông ta trước tiên muốn đi đạp chết Thẩm Lãng.
Nhưng mà cũng chỉ có thể ngẫm lại mà thôi, Thẩm Lãng ở bên trong phủ Bá Tước Huyền Vũ, ông ta muốn tiến vào thì chết chắc.
Cái ý niệm thứ hai trong đầu ông ta chính là trả thù cha mẹ với em trai Thẩm Lãng.
Thế nhưng cái ý niệm này còn chưa thành, liền lập tức bị thôn trưởng bác bỏ.
Thẩm Lãng ở thế nào cũng là cô gia phủ Bá Tước Huyền Vũ, cha mẹ hắn chính là thông gia Bá Tước đại nhân, ngươi muốn động thủ đối với bọn họ thì chết chắc.
Cho nên giây phút này Tống Nghị gọi trời không ứng, gọi đất mất linh.
Trời đất bất công mà!
Đương nhiên, đối với sự việc bản thân ông ta vứt bỏ Đại Ngốc, ông ta cảm thấy hoàn toàn không là cái gì sai lầm.
Nông dân đều làm như vậy, nếu gặp bệnh nặng không có tiền chữa đều ném tới trong núi chờ chết.
Huống chi thằng con cả này đầu óc có vấn đề, không có tương lai.
Nhưng đứa con thứ không giống vậy, từ nhỏ đã khôn khéo tàn nhẫn, hoàn toàn có thể kế thừa truyền thống của ông ta, xứng đáng là của quý của ông ta luôn.
Mà bây giờ của quý này lại bị Thẩm Lãng đạp một chân nát của quý.
Điều này hoàn toàn phá hủy hy vọng của ông ta.
Thẩm Lãng, dù mày là con rể phủ Bá Tước, tao cũng quyết báo thù này!
Tống Nghị lập tức mang con trai đến thành Huyền Vũ chữa trị, mặc dù hao tốn bao nhiều tiền, cũng phải giữ được của quý của nó.
Thế nhưng...
Đại phu của y quán xác nhận, cái đồ chơi đó không giữ được, hơn nữa phải lập tức cắt bỏ, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.
Thằng em của Đại Ngốc ở phương diện nào đó vẫn chưa thức tỉnh, biết mình thể nào cũng bị cắt mất trứng, cũng không có quá mức bi thương, ngược lại cắn răng nghiến lợi nói:
- Cha, con muốn vào cung, con muốn trở thành đại thái giám, sau đó giết chết thằng Nhị Ngốc Thẩm Lãng kia.
Tống Nghị rưng rưng đáp ứng.
Đây cũng là một con đường tương lai.
Tiếp đó, ông ta liền đi tìm Điền Hoành.
Điền Hoành là Thiên Hộ dân quân thành Huyền Vũ, cho nên có thể được xem là đại ca của đại ca Tống Nghị.
Hai người bọn họ có cùng kẻ thù Thẩm Lãng, cho nên ăn ý với nhau.
Điền Hoành nói:
- Vợ ngươi quả thực chứng kiến Thẩm Lãng một chân đá bay con của ngươi Tống Sung?
Tống Nghị nói:
- Vâng.
Điền Hoành nói:
- Ngươi xác định có mấy người thôn dân nhìn thấy Thẩm Lãng vọt vào trong nhà của ngươi, tiếp đó truyền tiếng động đùa giỡn?
Tống Nghị nói:
- Vâng, bọn họ có thể xuất hiện làm chứng. Nhưng tên súc sinh Thẩm Lãng này là cô gia phủ Bá Tước, tiểu nhân chỉ sợ thưa không được hắn.
Điền Hoành cười nhạt.
Thưa không được sao?
Nếu như lúc bình thường quả thật vậy, nhưng tối hôm nay sẽ có hai đại nhân vật đến dự phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Đến lúc đó, thì không chỉ là thưa kiện Thẩm Lãng đơn giản như vậy, mà cũng muốn kéo toàn bộ phủ Bá Tước xuống nước.
Điền Hoành thản nhiên nói:
- Giết người đền mạng, hoàng tử phạm pháp vẫn cùng tội với thứ dân, huống hồ chỉ là một tên ở rể phủ Bá Tước mà thôi? Ngươi tìm hết nhân chứng lại đây, nhất định sẽ có người làm chủ cho ngươi, nếu Bá Tước đại nhân dám che chở cho tên hung thủ giết người Thẩm Lãng này, chỉ e là sẽ kích động dân biến.
Tống Nghị kinh ngạc, Thẩm Lãng không có giết người, chẳng qua là đá bị thương con hắn, phế của quý con hắn mà thôi.
Điền Hoành cười mà không nói.
Chỉ là đá bị thương thôi à? Cái tội danh này làm gì đủ?
Nhất định phải tai nạn chết người mới đủ.
Cuối cùng chỉ có giết người, mới có thể làm cho Thẩm Lãng đền mạng!
...
Mẹ kế của Đại Ngốc, vợ Tống Nghị lúc đầu luôn luôn ở bên trong y quán thành Huyền Vũ chăm sóc con trai, nhưng đêm qua không biết vì sao bị đưa về.
Có người dường như muốn cố ý ép bà ta tránh ra.
Lúc này, Tống thị đang nằm trên giường không buồn ăn uống.
Nếu như con trai bị cắt bỏ trứng, trong nhà liền tuyệt hậu.
Vậy nên làm thế nào cho phải?
Nhưng mà, vẫn phải sống tiếp nữa.
Sau khi con mình tiến cung làm thái giám, nói không chừng có thể thăng chức rất nhanh thì sao?
Nói không chừng sau này còn có thể để cho bà ta tận hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý.
Còn nối dõi tông đường, bà còn trẻ, cùng lắm thì cùng chồng đẻ thêm một đứa là được.
Nghĩ thông suốt rồi, Tống thị bưng chén nước pha mật bên giường, hớp một nửa.
Không biết vì sao, nước mật này có chút là lạ.
Nhưng Tống thị vẫn uống cạn một hơi.
Tiếp đó...
Cổng của thế giới mới mở ra.
Bà ta cảm giác được sự trống rỗng, hiu quạnh, hưng phấn trước nay chưa từng có.
Não bộ của bà giống như nứt ra thành hai.
Bà ta trở nên nhạy cảm hơn cả bất kỳ cảm giác nào từ quá khứ.
Tiếng kiến bò, tiếng chuồn chuồn vỗ cánh từ bên ngoài cũng nghe được rõ ràng.
Hơn nữa, toàn bộ thế giới chung quanh cũng thay đổi, trở thành từng đạo quang ảnh.
Cả người giống như thành tiên vậy.
Thật không hỗ danh là loại thuốc gây ảo giác số một thế giới, hiệu quả quá mạnh, dù Thẩm Lãng điều chế ra không tinh khiết nhưng uy lực cũng thật sự kinh khủng.
May là Thẩm Lãng bỏ chút xíu vào nước mật của bà ta, bằng không chỉ sợ mạng nhỏ của Tống thị đều khó giữ lại.
Bà chỉ cảm thấy bản thân nhẹ nhàng lâng lâng, tiếp đó hôn mê bất tỉnh.
Bởi vì, Thẩm Lãng còn bỏ thêm những thứ khác trong nước mật của bà.
...
Không biết qua bao lâu, Tống thị tỉnh lại, thế nhưng loại cảm giác kỳ quái vẫn còn như cũ.
Nhưng mà, hết thảy chung quanh, bỗng nhiên trở nên vô cùng khủng bố.
Vẫn là nhà của bà, nhưng khắp nơi đều đầy ma trơi bay lượn.
Còn có tiếng ác quỷ tru tréo làm cho bà sợ đến sởn tóc gáy.
Tất cả giống hệt chốn âm ty địa phủ vậy.
Một giây sau, một nữ quỷ xinh đẹp bay ra, mặc váy xanh nhạt.
Đầu tóc của Tống thị gần như muốn dựng ngược lên.
Thật sự là nữ quỷ, bởi vì không cần bước đi, lướt qua một phát đã tới rồi
- Ngươi, ngươi là ai? - Tống thị run rẩy nói, nhưng phát hiện mình lại không phát ra thanh âm nào.
Cái này... cái này thật sự gặp quỷ, một chút thanh âm đều không phát ra được.
Nữ quỷ nói:
- Con đàn bà độc ác, ngươi lại hại Đại Ngốc của ta, ngươi chết đi!
Tống thị biết là ai rồi.
Đây là... mẹ ruột của Đại Ngốc, người đàn bà đã chết hai mươi năm.
Bà giựt giây chồng đem Đại Ngốc ném tới khe suối chờ chết, thật không ngờ mẹ đẻ Đại Ngốc từ địa ngục tới báo thù.
Thẩm Lãng thực sự xót xa cho chính mình ba giây, không chỉ giả gái, còn phải làm nữ quỷ.
- Ngươi chết đi... – Lòng bàn tay của nữ quỷ đột nhiên xuất hiện một đám lửa ma trơi, bay tới Tống thị.
Lửa quỷ đó rơi vào trên thân thể của bà, trực tiếp làm cháy rụi một vệt dài trên thân thể trắng nõn nà, đau đớn vô cùng, thế nhưng bà ta hoàn toàn không kêu lên nổi một tiếng.
Thế là bà ta vớ lấy chén nước dội lên lửa ma trơi.
Nhưng đáng sợ ở chỗ, ma trơi lại không có tắt, ngược lại vẫn tiếp tục đốt cháy.
Quá... quá đáng sợ.
Quả nhiên là ma trơi, thậm chí ngay cả nước đều tưới không tắt.
Thật sự là quỷ rồi!
- Tỷ tỷ ơi đừng giết muội, đừng giết muội... - Tống thị khóc lớn ra sức xin tha thứ, thế nhưng cổ họng khàn hoàn toàn không phát ra được thanh âm nào.
- Người mang con trai của tỷ vứt đi là Tống Nghị, không phải muội! - Tống thị không chút do dự bán đứng chồng mình.
Nữ quỷ tiến lên, bàn tay lạnh giá vỗ nhẹ trên đốm lửa ma trơi.
Ma trơi lập tức dập tắt.
Tiếp đó, móng tay dài ngoằn chạm trên ngực Tống thị một chút.
Tức khắc, Tống thị phát hiện mình không cách nào nhúc nhích.
Có thể thấy được, nghe thấy, cảm nhận được tất cả.
Chính là tứ chi không cách nào hoạt động, giống như cả người không phải là mình vậy.
Loại cảm giác này thật quen thuộc, chính là bị bóng đè.
- Trời đã thấy, con trai của ta không có chết, được phúc tinh trên trời cứu. - Nữ quỷ nói:
- Nhưng... con của ngươi Tống Sung lại đã chết.
Tống thị hết hồn, ra sức lắc đầu nói:
- Con trai của muội không có chết, chẳng qua là lập tức phải bị thiến mà thôi, muội về nhà sửa soạn một vài thứ, lập tức lại phải vào thành chăm sóc nó!
- Không, nó đã chết, ngay lúc này, hơn nữa bị chết cực kỳ thê thảm! - Nữ quỷ nói:
- Ngươi đoán là ai giết con trai ngươi đâu?
Ngay sau đó, giọng của hắn thay đổi, từ giọng của đàn bà biến thành tiếng của thiếu niên.
- Mẹ, con chết thê thảm lắm, con thực chết cực kỳ thê thảm!
Chất giọng này kỳ thực chả giống mấy giọng thằng con Tống Sung của bà, nhưng bản năng Tống thị cảm thấy đây chính là giọng con trai mình.
- Không, không, con trai của muội không có chết. - Tống thị ra sức nói, thế nhưng vẫn không phát ra được thanh âm nào.
Nữ quỷ nói:
- Con của ngươi chết hay chưa, ngươi sẽ nhanh biết thôi, Tống Nghị trở về sẽ nói cho ngươi biết. Hơn nữa sẽ nói là bị đòn hiểm của Thẩm Lãng, đồng thời đá trúng hạ thể không trị mà chết, tiếp đó quan phủ phải mang theo ngươi đến phủ Bá Tước chỉ ra xác nhận Thẩm Lãng giết người, nhưng chân chính người giết con trai ngươi là Điền Hoành cùng chồng ngươi.
- Không, không... - Tống thị khóc thút thít nói:
- Con trai của muội không có chết, hơn nữa muội ước gì Thẩm Lãng chết đi, muội nhất định sẽ chỉ ra và xác nhận hắn.
- Có dũng khí... - Nữ quỷ lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn chết à?
Tiếp đó, móng tay thật dài của nữ quỷ, chợt xẹt qua tường.
Một đường ma trơi, trực tiếp móng tay toát ra.
Lửa ma trơi thiêu đốt, tiến gần mắt của Tống thi.
- Ngươi muốn chết à? - Nữ quỷ lạnh lùng nói:
- Thẩm Lãng là phúc tinh trên trời chết đi sống lại, là thần hộ mệnh con trai của ta, ngươi lại muốn hại hắn? Tự tìm đường chết!
Nữ quỷ gào rú the thé, phía sau chợt toát ra một đám ma trơi khổng lồ, rồi biến mất trong nháy mắt.
Tống thị trực tiếp sợ vãi đái, hồn phi phách tán, ra sức lắc đầu.
- Muội không muốn chết, muội không muốn chết, tỷ tỷ bỏ qua cho ta đi! - Tống thị nói không ra hơi, nhưng vẫn cố sức mà nói.
Nữ quỷ nói:
- Con trai của ta đúng là được nó che chở mới có thể sống, ngươi muốn hại Thẩm Lãng, chính là muốn hại con trai của ta! Nói vậy ta liền kéo ngươi xuống dưới mười tám tầng địa ngục, đem ngươi cắt làm tám phần, nấu mỡ cho sôi lên.
Tống thị vừa vãi đái xong, giờ lại tiểu lần nữa.
- Ta không dám, ta không dám...
Nữ quỷ nói:
- Tối hôm nay, Điền Hoành sẽ mang theo ngươi đi phủ Bá Tước Huyền Vũ. Ngay trước mặt mấy đại quan, sẽ bảo ngươi xác nhận Thẩm Lãng giết con trai ngươi, đến lúc đó ngươi biết ngươi nên nói như thế nào đi?
Tống thị ra sức gật đầu, ngay sau đó lại ra sức lắc đầu, bởi vì nàng quả thực không biết nên nói như thế nào mới phù hợp tâm ý của vị nữ quỷ tỷ tỷ này.
Nữ quỷ nói:
- Ngay từ đầu, dù Điền Hoành nói cái gì ngươi cũng đồng ý. Nhưng đến phủ Bá Tước, ngay trước mặt toàn bộ đại nhân vật, ngươi lập tức lật lọng nói con trai ngươi là bị chồng ngươi Tống Nghị đá bị thương, bởi vì nó nhìn lén ngươi tắm rửa.
- A... - Tống thị kinh ngạc.
Nữ quỷ tiếp tục nói:
- Tiếp đó ngươi ngay trước mặt của mọi người chỉ ra và xác nhận Điền Hoành, nói là hắn thúc ép ngươi vu cáo Thẩm Lãng, nói hắn giết con trai ngươi, bảo đại quan to nhất làm chủ cho ngươi.
Tống thị sợ hãi.
Điền Hoành là một kẻ cực ác, nếu như bà ta dám chỉ ra và xác nhận Điền Hoành, sẽ bị đánh chết tươi.
Nữ quỷ nói:
- Ngươi yên tâm, chỉ ra và xác nhận Điền Hoành, phủ Bá Tước phải che chở ngươi, đến khi Điền Hoành chết đi, ngươi có thể về nhà, hơn nữa ta sẽ khen thưởng ngươi ba trăm lượng vàng, ngươi cầm số tiền này tái giá, có thể sinh hoạt giàu có vượt xa gấp trăm lần bây giờ.
- Thực sự... - Tống thị ngạc nhiên.
Trên tay nữ quỷ toát ra một đống lửa vàng, tiếp đó ném dưới sàn Tống thị một cái rồi nói.
- Ta đã chôn ba mươi lượng vàng dưới sàn, chờ ngươi chỉ chứng Điền Hoành xong, ngươi sẽ đào ra dưới sàn ba trăm lượng.
- Là muốn sống hay chết?
- Là vinh hoa phú quý, hay xuống mười tám tầng địa ngục, ngươi tự lựa chọn!
Tiếp đó!
Một trận sương mù bốc lên.
Giọng của nữ quỷ biến mất, không còn bóng dáng tăm hơi.
Chí ít ở thôn Phong Diệp, cũng là cường nhân có mặt mũi.
Khi ông ta về nhà, phát hiện trứng của thằng con bị Thẩm Lãng đá nát, đương nhiên tức sùi bọt mép.
Ông ta trước tiên muốn đi đạp chết Thẩm Lãng.
Nhưng mà cũng chỉ có thể ngẫm lại mà thôi, Thẩm Lãng ở bên trong phủ Bá Tước Huyền Vũ, ông ta muốn tiến vào thì chết chắc.
Cái ý niệm thứ hai trong đầu ông ta chính là trả thù cha mẹ với em trai Thẩm Lãng.
Thế nhưng cái ý niệm này còn chưa thành, liền lập tức bị thôn trưởng bác bỏ.
Thẩm Lãng ở thế nào cũng là cô gia phủ Bá Tước Huyền Vũ, cha mẹ hắn chính là thông gia Bá Tước đại nhân, ngươi muốn động thủ đối với bọn họ thì chết chắc.
Cho nên giây phút này Tống Nghị gọi trời không ứng, gọi đất mất linh.
Trời đất bất công mà!
Đương nhiên, đối với sự việc bản thân ông ta vứt bỏ Đại Ngốc, ông ta cảm thấy hoàn toàn không là cái gì sai lầm.
Nông dân đều làm như vậy, nếu gặp bệnh nặng không có tiền chữa đều ném tới trong núi chờ chết.
Huống chi thằng con cả này đầu óc có vấn đề, không có tương lai.
Nhưng đứa con thứ không giống vậy, từ nhỏ đã khôn khéo tàn nhẫn, hoàn toàn có thể kế thừa truyền thống của ông ta, xứng đáng là của quý của ông ta luôn.
Mà bây giờ của quý này lại bị Thẩm Lãng đạp một chân nát của quý.
Điều này hoàn toàn phá hủy hy vọng của ông ta.
Thẩm Lãng, dù mày là con rể phủ Bá Tước, tao cũng quyết báo thù này!
Tống Nghị lập tức mang con trai đến thành Huyền Vũ chữa trị, mặc dù hao tốn bao nhiều tiền, cũng phải giữ được của quý của nó.
Thế nhưng...
Đại phu của y quán xác nhận, cái đồ chơi đó không giữ được, hơn nữa phải lập tức cắt bỏ, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.
Thằng em của Đại Ngốc ở phương diện nào đó vẫn chưa thức tỉnh, biết mình thể nào cũng bị cắt mất trứng, cũng không có quá mức bi thương, ngược lại cắn răng nghiến lợi nói:
- Cha, con muốn vào cung, con muốn trở thành đại thái giám, sau đó giết chết thằng Nhị Ngốc Thẩm Lãng kia.
Tống Nghị rưng rưng đáp ứng.
Đây cũng là một con đường tương lai.
Tiếp đó, ông ta liền đi tìm Điền Hoành.
Điền Hoành là Thiên Hộ dân quân thành Huyền Vũ, cho nên có thể được xem là đại ca của đại ca Tống Nghị.
Hai người bọn họ có cùng kẻ thù Thẩm Lãng, cho nên ăn ý với nhau.
Điền Hoành nói:
- Vợ ngươi quả thực chứng kiến Thẩm Lãng một chân đá bay con của ngươi Tống Sung?
Tống Nghị nói:
- Vâng.
Điền Hoành nói:
- Ngươi xác định có mấy người thôn dân nhìn thấy Thẩm Lãng vọt vào trong nhà của ngươi, tiếp đó truyền tiếng động đùa giỡn?
Tống Nghị nói:
- Vâng, bọn họ có thể xuất hiện làm chứng. Nhưng tên súc sinh Thẩm Lãng này là cô gia phủ Bá Tước, tiểu nhân chỉ sợ thưa không được hắn.
Điền Hoành cười nhạt.
Thưa không được sao?
Nếu như lúc bình thường quả thật vậy, nhưng tối hôm nay sẽ có hai đại nhân vật đến dự phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Đến lúc đó, thì không chỉ là thưa kiện Thẩm Lãng đơn giản như vậy, mà cũng muốn kéo toàn bộ phủ Bá Tước xuống nước.
Điền Hoành thản nhiên nói:
- Giết người đền mạng, hoàng tử phạm pháp vẫn cùng tội với thứ dân, huống hồ chỉ là một tên ở rể phủ Bá Tước mà thôi? Ngươi tìm hết nhân chứng lại đây, nhất định sẽ có người làm chủ cho ngươi, nếu Bá Tước đại nhân dám che chở cho tên hung thủ giết người Thẩm Lãng này, chỉ e là sẽ kích động dân biến.
Tống Nghị kinh ngạc, Thẩm Lãng không có giết người, chẳng qua là đá bị thương con hắn, phế của quý con hắn mà thôi.
Điền Hoành cười mà không nói.
Chỉ là đá bị thương thôi à? Cái tội danh này làm gì đủ?
Nhất định phải tai nạn chết người mới đủ.
Cuối cùng chỉ có giết người, mới có thể làm cho Thẩm Lãng đền mạng!
...
Mẹ kế của Đại Ngốc, vợ Tống Nghị lúc đầu luôn luôn ở bên trong y quán thành Huyền Vũ chăm sóc con trai, nhưng đêm qua không biết vì sao bị đưa về.
Có người dường như muốn cố ý ép bà ta tránh ra.
Lúc này, Tống thị đang nằm trên giường không buồn ăn uống.
Nếu như con trai bị cắt bỏ trứng, trong nhà liền tuyệt hậu.
Vậy nên làm thế nào cho phải?
Nhưng mà, vẫn phải sống tiếp nữa.
Sau khi con mình tiến cung làm thái giám, nói không chừng có thể thăng chức rất nhanh thì sao?
Nói không chừng sau này còn có thể để cho bà ta tận hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý.
Còn nối dõi tông đường, bà còn trẻ, cùng lắm thì cùng chồng đẻ thêm một đứa là được.
Nghĩ thông suốt rồi, Tống thị bưng chén nước pha mật bên giường, hớp một nửa.
Không biết vì sao, nước mật này có chút là lạ.
Nhưng Tống thị vẫn uống cạn một hơi.
Tiếp đó...
Cổng của thế giới mới mở ra.
Bà ta cảm giác được sự trống rỗng, hiu quạnh, hưng phấn trước nay chưa từng có.
Não bộ của bà giống như nứt ra thành hai.
Bà ta trở nên nhạy cảm hơn cả bất kỳ cảm giác nào từ quá khứ.
Tiếng kiến bò, tiếng chuồn chuồn vỗ cánh từ bên ngoài cũng nghe được rõ ràng.
Hơn nữa, toàn bộ thế giới chung quanh cũng thay đổi, trở thành từng đạo quang ảnh.
Cả người giống như thành tiên vậy.
Thật không hỗ danh là loại thuốc gây ảo giác số một thế giới, hiệu quả quá mạnh, dù Thẩm Lãng điều chế ra không tinh khiết nhưng uy lực cũng thật sự kinh khủng.
May là Thẩm Lãng bỏ chút xíu vào nước mật của bà ta, bằng không chỉ sợ mạng nhỏ của Tống thị đều khó giữ lại.
Bà chỉ cảm thấy bản thân nhẹ nhàng lâng lâng, tiếp đó hôn mê bất tỉnh.
Bởi vì, Thẩm Lãng còn bỏ thêm những thứ khác trong nước mật của bà.
...
Không biết qua bao lâu, Tống thị tỉnh lại, thế nhưng loại cảm giác kỳ quái vẫn còn như cũ.
Nhưng mà, hết thảy chung quanh, bỗng nhiên trở nên vô cùng khủng bố.
Vẫn là nhà của bà, nhưng khắp nơi đều đầy ma trơi bay lượn.
Còn có tiếng ác quỷ tru tréo làm cho bà sợ đến sởn tóc gáy.
Tất cả giống hệt chốn âm ty địa phủ vậy.
Một giây sau, một nữ quỷ xinh đẹp bay ra, mặc váy xanh nhạt.
Đầu tóc của Tống thị gần như muốn dựng ngược lên.
Thật sự là nữ quỷ, bởi vì không cần bước đi, lướt qua một phát đã tới rồi
- Ngươi, ngươi là ai? - Tống thị run rẩy nói, nhưng phát hiện mình lại không phát ra thanh âm nào.
Cái này... cái này thật sự gặp quỷ, một chút thanh âm đều không phát ra được.
Nữ quỷ nói:
- Con đàn bà độc ác, ngươi lại hại Đại Ngốc của ta, ngươi chết đi!
Tống thị biết là ai rồi.
Đây là... mẹ ruột của Đại Ngốc, người đàn bà đã chết hai mươi năm.
Bà giựt giây chồng đem Đại Ngốc ném tới khe suối chờ chết, thật không ngờ mẹ đẻ Đại Ngốc từ địa ngục tới báo thù.
Thẩm Lãng thực sự xót xa cho chính mình ba giây, không chỉ giả gái, còn phải làm nữ quỷ.
- Ngươi chết đi... – Lòng bàn tay của nữ quỷ đột nhiên xuất hiện một đám lửa ma trơi, bay tới Tống thị.
Lửa quỷ đó rơi vào trên thân thể của bà, trực tiếp làm cháy rụi một vệt dài trên thân thể trắng nõn nà, đau đớn vô cùng, thế nhưng bà ta hoàn toàn không kêu lên nổi một tiếng.
Thế là bà ta vớ lấy chén nước dội lên lửa ma trơi.
Nhưng đáng sợ ở chỗ, ma trơi lại không có tắt, ngược lại vẫn tiếp tục đốt cháy.
Quá... quá đáng sợ.
Quả nhiên là ma trơi, thậm chí ngay cả nước đều tưới không tắt.
Thật sự là quỷ rồi!
- Tỷ tỷ ơi đừng giết muội, đừng giết muội... - Tống thị khóc lớn ra sức xin tha thứ, thế nhưng cổ họng khàn hoàn toàn không phát ra được thanh âm nào.
- Người mang con trai của tỷ vứt đi là Tống Nghị, không phải muội! - Tống thị không chút do dự bán đứng chồng mình.
Nữ quỷ tiến lên, bàn tay lạnh giá vỗ nhẹ trên đốm lửa ma trơi.
Ma trơi lập tức dập tắt.
Tiếp đó, móng tay dài ngoằn chạm trên ngực Tống thị một chút.
Tức khắc, Tống thị phát hiện mình không cách nào nhúc nhích.
Có thể thấy được, nghe thấy, cảm nhận được tất cả.
Chính là tứ chi không cách nào hoạt động, giống như cả người không phải là mình vậy.
Loại cảm giác này thật quen thuộc, chính là bị bóng đè.
- Trời đã thấy, con trai của ta không có chết, được phúc tinh trên trời cứu. - Nữ quỷ nói:
- Nhưng... con của ngươi Tống Sung lại đã chết.
Tống thị hết hồn, ra sức lắc đầu nói:
- Con trai của muội không có chết, chẳng qua là lập tức phải bị thiến mà thôi, muội về nhà sửa soạn một vài thứ, lập tức lại phải vào thành chăm sóc nó!
- Không, nó đã chết, ngay lúc này, hơn nữa bị chết cực kỳ thê thảm! - Nữ quỷ nói:
- Ngươi đoán là ai giết con trai ngươi đâu?
Ngay sau đó, giọng của hắn thay đổi, từ giọng của đàn bà biến thành tiếng của thiếu niên.
- Mẹ, con chết thê thảm lắm, con thực chết cực kỳ thê thảm!
Chất giọng này kỳ thực chả giống mấy giọng thằng con Tống Sung của bà, nhưng bản năng Tống thị cảm thấy đây chính là giọng con trai mình.
- Không, không, con trai của muội không có chết. - Tống thị ra sức nói, thế nhưng vẫn không phát ra được thanh âm nào.
Nữ quỷ nói:
- Con của ngươi chết hay chưa, ngươi sẽ nhanh biết thôi, Tống Nghị trở về sẽ nói cho ngươi biết. Hơn nữa sẽ nói là bị đòn hiểm của Thẩm Lãng, đồng thời đá trúng hạ thể không trị mà chết, tiếp đó quan phủ phải mang theo ngươi đến phủ Bá Tước chỉ ra xác nhận Thẩm Lãng giết người, nhưng chân chính người giết con trai ngươi là Điền Hoành cùng chồng ngươi.
- Không, không... - Tống thị khóc thút thít nói:
- Con trai của muội không có chết, hơn nữa muội ước gì Thẩm Lãng chết đi, muội nhất định sẽ chỉ ra và xác nhận hắn.
- Có dũng khí... - Nữ quỷ lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn chết à?
Tiếp đó, móng tay thật dài của nữ quỷ, chợt xẹt qua tường.
Một đường ma trơi, trực tiếp móng tay toát ra.
Lửa ma trơi thiêu đốt, tiến gần mắt của Tống thi.
- Ngươi muốn chết à? - Nữ quỷ lạnh lùng nói:
- Thẩm Lãng là phúc tinh trên trời chết đi sống lại, là thần hộ mệnh con trai của ta, ngươi lại muốn hại hắn? Tự tìm đường chết!
Nữ quỷ gào rú the thé, phía sau chợt toát ra một đám ma trơi khổng lồ, rồi biến mất trong nháy mắt.
Tống thị trực tiếp sợ vãi đái, hồn phi phách tán, ra sức lắc đầu.
- Muội không muốn chết, muội không muốn chết, tỷ tỷ bỏ qua cho ta đi! - Tống thị nói không ra hơi, nhưng vẫn cố sức mà nói.
Nữ quỷ nói:
- Con trai của ta đúng là được nó che chở mới có thể sống, ngươi muốn hại Thẩm Lãng, chính là muốn hại con trai của ta! Nói vậy ta liền kéo ngươi xuống dưới mười tám tầng địa ngục, đem ngươi cắt làm tám phần, nấu mỡ cho sôi lên.
Tống thị vừa vãi đái xong, giờ lại tiểu lần nữa.
- Ta không dám, ta không dám...
Nữ quỷ nói:
- Tối hôm nay, Điền Hoành sẽ mang theo ngươi đi phủ Bá Tước Huyền Vũ. Ngay trước mặt mấy đại quan, sẽ bảo ngươi xác nhận Thẩm Lãng giết con trai ngươi, đến lúc đó ngươi biết ngươi nên nói như thế nào đi?
Tống thị ra sức gật đầu, ngay sau đó lại ra sức lắc đầu, bởi vì nàng quả thực không biết nên nói như thế nào mới phù hợp tâm ý của vị nữ quỷ tỷ tỷ này.
Nữ quỷ nói:
- Ngay từ đầu, dù Điền Hoành nói cái gì ngươi cũng đồng ý. Nhưng đến phủ Bá Tước, ngay trước mặt toàn bộ đại nhân vật, ngươi lập tức lật lọng nói con trai ngươi là bị chồng ngươi Tống Nghị đá bị thương, bởi vì nó nhìn lén ngươi tắm rửa.
- A... - Tống thị kinh ngạc.
Nữ quỷ tiếp tục nói:
- Tiếp đó ngươi ngay trước mặt của mọi người chỉ ra và xác nhận Điền Hoành, nói là hắn thúc ép ngươi vu cáo Thẩm Lãng, nói hắn giết con trai ngươi, bảo đại quan to nhất làm chủ cho ngươi.
Tống thị sợ hãi.
Điền Hoành là một kẻ cực ác, nếu như bà ta dám chỉ ra và xác nhận Điền Hoành, sẽ bị đánh chết tươi.
Nữ quỷ nói:
- Ngươi yên tâm, chỉ ra và xác nhận Điền Hoành, phủ Bá Tước phải che chở ngươi, đến khi Điền Hoành chết đi, ngươi có thể về nhà, hơn nữa ta sẽ khen thưởng ngươi ba trăm lượng vàng, ngươi cầm số tiền này tái giá, có thể sinh hoạt giàu có vượt xa gấp trăm lần bây giờ.
- Thực sự... - Tống thị ngạc nhiên.
Trên tay nữ quỷ toát ra một đống lửa vàng, tiếp đó ném dưới sàn Tống thị một cái rồi nói.
- Ta đã chôn ba mươi lượng vàng dưới sàn, chờ ngươi chỉ chứng Điền Hoành xong, ngươi sẽ đào ra dưới sàn ba trăm lượng.
- Là muốn sống hay chết?
- Là vinh hoa phú quý, hay xuống mười tám tầng địa ngục, ngươi tự lựa chọn!
Tiếp đó!
Một trận sương mù bốc lên.
Giọng của nữ quỷ biến mất, không còn bóng dáng tăm hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.