Chương 385: Khải hoàn vĩ đại! Muôn người ủng hộ!
Cao Điểm Trầm Mặc
05/10/2019
Cuộc chiến trên đỉnh Tuyết Sơn mở ra!
Ninh Chính một phương, bảy đại tông sư, năm cao thủ hàng đầu.
Tiết Triệt một phương, mười đại tông sư, năm cao thủ hàng đầu.
Đây có lẽ là trận chiến võ đạo đầu tiên suốt hai mươi mấy năm qua.
Kinh ngạc hơn bao giờ hết.
... (Chú thích của Bánh: chỗ này lược đi một vạn chữ quá trình chiến đấu)...
Sau nửa canh giờ!
Đại Tuyết Sơn có độ cao bảy ngàn mét so với mặt biển trực tiếp bị san bằng mười mấy mét.
Lại qua một khắc đồng hồ.
- Ầm ầm...
Từng đợt nổ vang.
Giống như trời long đất lở, núi lở đất mòn.
Tuyết lở lại một lần nữa xảy ra.
Tuyết vô biên vô tận điên cuồng cuốn phăng tất cả xuống.
Ngọn núi tuyết này có thể lần đầu tiên lộ ra nham thạch trong suốt nghìn năm qua.
Cả ngọn núi tuyết đều rung lên kịch liệt.
Đỉnh phong chiến đấu, lại một lần nữa ngừng.
Đôi bên giằng co!
...
Một trận chiến này cùng trong tưởng tượng không giống như vậy.
Lý Thiên Thu dẫu có võ công siêu cường cũng không có phát huy ra sức chiến đấu kinh người.
Thế nhưng có ba người, vượt xa dự liệu của tất cả mọi người ra.
Tông sư Ban Nhược, Thần nữ Tuyết Ẩn, Đại Ngốc.
Bất kể là Ban Nhược, hay là Tuyết Ẩn, võ công hai người ở trên mặt đất cũng không bằng Lý Thiên Thu.
Thế nhưng ở đỉnh núi tuyết này, lại phát huy ra sức chiến đấu kinh người.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Bởi vì hai người từng ở lâu trên núi cao so với mặt biển.
Ở đây không khí loãng, nhiệt độ không khí hết sức giá lạnh, có ảnh hưởng rất lớn đến khả năng phát huy của cường giả cấp tông sư.
Mà Ban Nhược cùng Tuyết Ẩn, coi như là tác chiến ở sân nhà.
Thế nhưng!
Phía Tiết Triệt cuối cùng nhiều hơn ba tông sư.
Cho nên, một trận chiến này vẫn là chiếm cứ phản thượng phong.
Lý Thiên Thu thụ thương, trúng ba kiếm.
Vợ của Lý Thiên Thu, cổ tay trái bị cắt đứt.
Khổ Đầu Hoan trúng năm kiếm, Chung Sở Khách trúng bốn kiếm.
Tiết Triệt một phương, ba đại tông sư thụ thương, ba đỉnh cấp cường giả chết trận.
Một trận chiến này, cực kỳ để cho người ta khiếp sợ, vẫn là Đại Ngốc.
Gã bảo hộ sát bên Ninh Chính.
Hiện tại, gã quả thật nước tát không lọt.
Gã sử dụng kiếm pháp bình thường, cảm giác tốc độ cũng không phải thật nhanh.
Nhưng thực sự giống như một bức tường vậy, căn bản không cách nào xuyên thấu.
Trên người Đại Ngốc bị đâm trúng mười mấy kiếm, máu tươi chảy ra rất nhiều, nhưng là hoàn toàn bình yên vô sự.
Sức chiến đấu không bị hao tổn chút nào.
Cho dù cường giả cấp tông sư, ở giữa chiến đấu cường độ cao đã tiêu hao hết nội lực mất rồi.
Chỉ có Đại Ngốc, càng đánh càng hăng, sức chiến đấu không hư hao chút nào.
...
- Ầm ầm ầm ầm...
Tuyết lở tiếp tục.
Chiến đấu vẫn đình chỉ.
Thanh âm đinh tai nhức óc.
Ngọn núi tuyết xinh đẹp lộ ra nham thạch trụi lủi đen thui, chẳng còn đẹp như trước nữa.
Cuối cùng, tuyết lở kết thúc.
Tiết Triệt quay đầu lại ngó bên mình, có thể tiếp tục chiến đấu.
Lúc này, Lý Thiên Thu trở về bảo vệ Ninh Chính.
Đại Ngốc cầm được huyền thiết trọng kiếm, che ở trước mặt chém giết.
Bởi vì tất cả cao thủ ở chỗ này, nội lực đều tiêu hao đại bộ phận.
Chỉ có Đại Ngốc, vẫn ở vào đỉnh phong.
Đám người Tiết Triệt cùng Yến Nan Phi triệt để kinh hãi.
Đây là Hoàng Kim Huyết Mạch à?
Nghịch thiên thế này sao?
Tu vi cấp tông sư gì ở trước mặt gã chẳng còn chút ý nghĩa nào.
Lúc vừa đánh, cường giả tông sư có thể áp chế đánh Đại Ngốc.
Cho nên Đại Ngốc bị đâm mười mấy kiếm.
Khả năng đón đỡ của gã thực sự xấp xỉ nhanh đến trình độ cao nhất.
Mười kiếm có thể ngăn trở chín kiếm, dù cho bị đâm trúng một kiếm, cũng rất khó tổn thương tính mạng gã.
Đại Ngốc này cũng đã cường đại như vậy, vậy Cừu Yêu Nhi thì sao?
Chỉ sợ còn mạnh hơn.
Không nghĩ tới, mang đến mười tông sư, cũng vẫn giết không được Ninh Chính.
- Ngồi xuống, khôi phục nội lực, đánh luân phiên!
Tiết Triệt ra lệnh một tiếng.
Mười một người phía sau ông ta trực tiếp xếp bằng ngồi dưới đất.
Cao thủ phía thủ hộ Ninh Chính cũng trực tiếp ngồi xếp bằng cùng một chỗ.
Nắm chặt tất cả thời gian, khôi phục nội lực.
Hai người Khổ Đầu Hoan, Ninh Chính đang nối lại cổ tay cho vợ Kiếm vương.
Ninh Chính đốt rượu mạnh, khử trùng vết thương cho Khâu Thị.
Khổ Đầu Hoan đang tỉ mỉ khâu lại cho vợ Kiếm vương.
- Thẩm thẩm, xin người hãy yên tâm. - Khổ Đầu Hoan nói:
- Tuy con không bằng công tử, nhưng ít ra trước tiên vá kín lại, để tay sống. Sau khi trở về, lại để công tử giải phẫu kỹ hơn cho thẩm, công tử ngay cả gân mạch cũng có thể khâu liền lại hết.
Vợ của Kiếm Vương Khâu Thị nói:
- Không có việc gì, dù sao cũng tay trái của ta không có chuyện gì, đứt thì đứt thôi.
Trái tim của Kiếm vương Lý Thiên Thu đau như cắt.
Kẻ chặt đứt cánh tay của vợ ông lại là Yến Nan Phi.
Vốn là sinh tử đại thù, bây giờ thù càng thêm thù.
Ngô Đồ Tử tiến lên, xuất ra một chai chất lỏng, quét lên ở trên tay của vợ của Kiếm Vương.
Như thế có thể bảo trì nhiệt độ trong thời tiết lạnh giá đáng sợ này.
Khâu lại hoàn tất, sau đó sẽ băng bó lại cẩn thận.
...
Mà bên kia bắt đầu đánh luân phiên!
Đôi bên tất cả cường giả, xấp xỉ đều đã tiêu hao hết nội lực.
Chỉ có mỗi Đại Ngốc vẫn có sức lực liên tục không ngừng.
Cho nên phía Tiết Triệt bắt đầu tiến hành đánh luân phiên với Đại Ngốc.
Vì sao không nhào lên một lượt?
Bởi vì thời gian đặc biệt quý giá, cần nắm chặt mỗi một phút mỗi một giây khôi phục nội lực.
Dùng đánh luân phiên làm Đại Ngốc hao hết sức mạnh, bọn họ liền trực tiếp thắng.
- Ầm ầm ầm bùm bùm...
Cùng Đại Ngốc chiến đấu, nhất định là không hấp dẫn.
Không có kiếm pháp huyễn hoặc khó hiểu.
Không có tiên bay trên trời.
Chính là một trận cuồng đập, cuồng đâm.
- Ta đỡ, ta cản, ta đỡ nào!
Đại Ngốc cũng chỉ đón đỡ, vô hiệu công kích của cường giả cấp tông sư.
Cản hơn mấy trăm ngàn kiếm.
- Phụt...
Một cao thủ tuyệt đỉnh phe địch không chịu nổi, phải phun ra một ngụm máu tươi.
Chỗ vị trí ngực phổi vô cùng đau đớn.
Ngay sau đó, lại tuôn ra hết ngụm máu này đến ngụm máu khác.
Đây không phải là từ trong dạ dày ói ra máu, mà là từ trong phổi.
Vì chiến đấu cường độ cao, phổi không chịu nổi, trực tiếp giãn phế quản, điên cuồng chảy máu.
Tên cao thủ kia lui về phía sau thật nhanh.
Đại Ngốc cuồng xông lên trước, huyền thiết trọng kiếm chợt chém xuống.
Trong nháy mắt!
Tên tuyệt đỉnh cao thủ kia trực tiếp bị chém thành hai nửa.
Máu tươi còn chưa kịp chảy ra, cũng đã bị đông lại.
- Đi!
Tiết Triệt ra lệnh một tiếng.
Năm tên không phải cường giả cấp tông sư do ông ta mang đến đã chết bốn người.
Người cuối cùng chợt cắn răng một cái, lại xông tới.
Tên đó bắt đầu điên cuồng chém.
Đại Ngốc lại bắt đầu ta cản, ta đỡ, ta cản...
Một khắc đồng hồ sau đó.
Tên tuyệt đỉnh cao thủ kia cũng không nhịn được, một ngụm máu tươi phún ra điên cuồng.
Tiếp đó, máu tươi không ngừng từ phổi tuôn ra.
Đại Ngốc lại chợt rống lên một tiếng, chém người nọ thành hai nửa.
Tiết Triệt hoàn toàn thờ ơ.
Ông ta muốn tranh thủ, chính là thời gian!
Không sai biệt lắm!
Tuy rằng chỉ khôi phục không đến hơn nửa canh giờ, nhưng có thể!
Tay của Lý Thiên Thu mới vừa tiếp nối, sức chiến đấu đáng lo ngại.
Lý Thiên Thu quan tâm sẽ bị loạn, sức chiến đấu giảm đi.
Tô Nan, Sa Ẩm, Chung Sở Khách, Ngô Đồ Tử, nội lực xấp xỉ đã tiêu hao hết.
Phía bên Ninh Chính chỉ còn lại Đại Ngốc, Tuyết Ẩn cùng Ban Nhược, mà nội lực của hai người sau cũng còn lại không nhiều lắm.
Một trận chiến này, Tiết Triệt ta đây bất chấp thương vong của hai ba tông sư vẫn có thể bắt, giết chết Ninh Chính.
Tiết Triệt nói:
- Hai vị sư huynh núi Phù Đồ, đều đến lúc này, không cần chú ý cái quy củ gì nữa.
Hai cái tông sư núi Phù Đồ do dự một chút, xuất ra một cái lọ đổ xuống trên mũi kiếm.
Tức khắc, trên mũi kiếm bốc lên làn sương màu xanh lá.
Đây không phải là độc dược, mà là cổ trùng.
Có vẻ càng quỷ dị.
Ánh mắt Ngô Đồ Tử lạnh lẽo.
Đeo găng tay, lấy ra bình.
Đổ chất lỏng nhớt nhợt ra tay.
Thứ chất lỏng này là sống.
Vô số cổ trùng phun trào, nhưng vì ở dưới khung cảnh hết sức giá lạnh nên chúng nó có vẻ hơi lười nhác.
Ngô Đồ Tử lại lấy ra một cái bình màu đỏ, đổ chất lỏng màu đỏ như lửa lên tay.
Trong phút chốc.
Cổ trùng đáng sợ dường như trong nháy mắt tiến vào trạng thái hoạt động mạnh.
Cả người Ngô Đồ Tử đều bị sương màu xanh lá cây cùng màu đỏ che phủ.
- Đồng quy vu tận, ai muốn thử? - Ngô Đồ Tử nói bằng giọng lạnh lẽo.
- Ngô sư muội, muội điên rồi sao? - Núi Phù Đồ một tông sư nói:
- Muội sẽ giết tất cả mọi người, kể cả người của phe muội đấy.
Ngô Đồ Tử nói:
- Chí ít Đại Ngốc sẽ không chết.
- Vù vù...
Trong nháy mắt vận công, đã không nhìn thấy thân thể Ngô Đồ Tử.
Cả người giống như ngọn lửa thiêu cháy.
Nhưng đây không phải là ngọn lửa, mà là cổ trùng còn sống.
Vài tỷ con hoặc hơn.
Màu xanh lá cây hòa lẫn màu đỏ, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.
Đồng quy vu tận, ai muốn thử?
- Ha ha ha ha... - Tông sư núi Phù Đồ nói:
- Không nghĩ tới, núi Phù Đồ của ta lại ở trên đỉnh Đại Tuyết Sơn lại gà nhà bôi mặt đá nhau, vậy thì tới đi!
Tiếp đó, hai người này đau lòng không gì sánh được lấy ra hai bình cổ trùng, đổ vào trên mũi kiếm.
Tức khắc kiếm hai người này, chợt bốc lên vô số sương mù, như là ngọn lửa quỷ dị hừng hực bốc cháy.
- Rút lui!
- Rút lui!
Theo Ngô Đồ Tử ra lệnh một tiếng.
Những người bên cạnh Ninh Chính, rút lui ra mấy chục mét.
Bọn người Tiết Triệt cũng rút lui ra mấy chục mét.
Vì sợ những con cổ trùng này đến gần.
Chiến đấu, tức khắc diễn biến thành nội chiến núi Phù Đồ.
Hai tông sư, đối chiến một mình Ngô Đồ Tử.
- Ầm...
Kiếm trong tay hai tông sư núi Phù Đồ chợt chém ra.
Trong nháy mắt, hai dòng khói màu lục trên thân kiếm đánh mạnh đến Ngô Đồ Tử.
- Đi...
Ngô Đồ Tử vặn mạnh thân thể.
Trong nháy mắt, khói độc lan tràn toàn thân như cuốn phăng tất cả theo gió.
Ba dòng cổ trùng núi Phù Đồ chợt đánh trên không trung.
- Rầm!
Sự bùng nổ im hơi lặng tiếng.
Hàng chục tỷ cổ trùng giống như bom cầu vồng lan ràn điên cuồng khắp bốn phía.
Che phủ địa bàn mười mấy thước xungq uanh.
Một tên tông sư hội Ẩn Nguyên cảm thấy cánh tay có một trận gió thổi qua.
Tiếp đó...
Một màn quỷ dị đáng sợ không gì sánh được xảy ra.
Tay của ông ta mục nát với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
- A...
Tức khắc, phát sinh một trận thét chói tai thảm thiết.
Tiếp đó, loại hư thối này lan tràn thật nhanh.
- Lui về phía sau, lui về phía sau...
Tiết Triệt chợt bắn ra phi đao trong tay.
Trực tiếp chặt đứt cánh tay tông sư hội Ẩn Nguyên kia.
Tiếp đó, tám người nhanh chóng lui ra khỏi.
Đường Viêm mê võ, tốc độ thoáng chậm một chút.
Đột nhiên cảm giác được phía sau lưng một trận tê dại, một mảnh cổ trùng dính vào.
Tiếp đó, trong nháy mắt phía sau xuất hiện vô số cái lỗ mục nát thật nhanh.
- A...
Cho dù là Đường Viêm, cũng phát sinh kêu thê lương thảm thiết.
Khổ Đầu Hoan xuất ra một chai nước thuốc, chợt dội lên sau lưng Đường Viêm một phát.
Trong nháy mắt...
Vô số cổ trùng sau lưng Đường Viêm đều chết bất đắc kỳ tử.
Như là vô số bụi rơi xuống trên đất.
Thành phần chính của thuốc này chính là máu của Thẩm Lãng.
Thế nhưng cái này đã mang đến tổn thương thật lớn cho Đường Viêm, chậm một chút nữa chỉ sợ tính mạng khó bảo toàn.
Nội chiến của Ngô Đồ Tử cùng hai tông sư núi Phù Đồ vẫn tiến hành.
Ba người điều khiển vô số cổ trùng, điên cuồng chiến đấu kịch liệt.
Lan tràn càng ngày càng đáng sợ.
Cuối cùng mấy chục mét không trung đều bị hoàn toàn che phủ.
Đây thật là cuộc chiến đồng quy vu tận.
Cổ trùng này cũng không phân rõ địch ta, một khi lan tràn đến, gần như hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lòng Ngô Đồ Tử đang rỉ máu.
Lòng hai vị tông sư núi Phù Đồ cũng đang rỉ máu.
Đào tạo cổ trùng mười mấy năm, gần như ở một trận chiến này đều đã tiêu hao sạch sẽ.
Mà tất cả mọi người xung quanh nhìn sợ nổi da gà.
Mà chính là núi Phù Đồ à?
Quả thực để cho người ta khó lòng phòng bị?
Một khi không ai áp chế, những thứ vũ khí cổ trùng núi Phù Đồ sẽ lan tràn khắp thế gian, lại là kinh khủng bực nào?
Cuộc chiến cổ trùng của ba người Ngô Đồ Tử càng ngày càng kịch liệt.
Cuối cùng, gần như muốn hoàn toàn không khống chế được.
Hoàn toàn chính là tư thế đồng quy vu tận.
Nhưng mà vào lúc này!
- Bạch Ngọc Kinh trên trời!
- Chỗ thiên hạ có tuyết đều là vùng Bạch Ngọc Kinh chúng ta cai quản!
- Các vị tác chiến ngay trên đỉnh Đại Tuyết Sơn này có xem Bạch Ngọc Kinh của ta vào đâu không?
Toàn bộ Đại Tuyết Sơn bỗng nhiên truyền đến một thanh âm, vang dội khắp bầu trời.
- Vù vù vù...
Tiếp đó, một trận gió lạnh hết sức điên cuồng thổi tới.
Trong nháy mắt!
Sương mù cổ trùng đang điên cuồng lan tràn khắp đỉnh núi bỗng nhiên cứng lại, bị vô số hàn băng khóa lại rơi xuống.
Tựa như những mưa tuyết rực rỡ.
Hình ảnh hoa lệ tuyệt vời không gì sánh được.
Ngay sau đó!
Mây đen cuồn cuộn.
Gió lạnh hò hét.
Tuyết lớn bay xuống.
- Các vị muốn chiến, chớ quyết đấu trên núi tuyết.
- Giờ hãy tản đi, tản đi hết!
Thanh âm vẫn truyền đến, thế nhưng không gặp bất kỳ bóng dáng nào.
Tiết Triệt cất cao giọng nói:
- Bạch Ngọc Kinh đạo hữu, có thể phá lệ một cái? Chuyện này xong xuôi, núi Phù Đồ cùng Thiên Nhai Hải Các đều có thể lên bắc, tiếp Bạch Ngọc Kinh.
- Bạch Ngọc Kinh trên trời, không cần tiếp.
- Chỗ không có tuyết không phải nơi ta quản. Chỗ có tuyết, đều là đất của ta!
- Mau mau tản đi!
Tiếp đó!
Ầm ầm ầm!
Ba dòng sông tuyết trắng gì đó chợt xông lên phía chân trời, tiếp đó chợt nổ tung.
Trong nháy mắt!
Nhiệt độ trên đỉnh núi điên cuồng hạ xuống.
Vốn tâm 20 độ âm, lập tức giảm xuống âm 40 độ, âm 50 độ.
Hơn nữa còn đang giảm xuống thật nhanh.
Lúc này, tuyết rơi trên bầu trời mạnh hơn, hoa tuyết màu sắc lại từ màu trắng, biến thành hơi màu xanh da trời.
- Toàn bộ tản đi!
- Nếu nếu không tản đi, đừng vội trách Bạch Ngọc Kinh chúng ta hạ thủ vô tình.
- Bạch Ngọc Kinh trên trời, ở chỗ có tuyết, chúng ta thiên hạ vô địch.
- Các ngươi một bên xuống sườn đông, một bên xuống sườn tây, chúng ta sẽ toàn diện giám thị.
- Muốn đánh, đi dưới chân núi mà đánh!
Người của Bạch Ngọc Kinh, vẫn không có lộ diện.
Đám người Tiết Triệt cùng núi Phù Đồ, Thiên Nhai Hải Các liếc nhau.
Đối phương đều lắc đầu.
Bạch Ngọc Kinh là thế lực ngạo mạn nhất trong sáu đại thế lực siêu thoát của thiên hạ.
Ít cùng thế lực khác giao tiếp, cũng là một nhà thần bí nhất.
Hôm nay Bạch Ngọc Kinh đứng ra, chắc là giết không được Ninh Chính.
- Ra khỏi!
Tiết Triệt ra lệnh một tiếng.
Mười tên tông sư lui lại thật nhanh, rời khỏi đỉnh núi hết sức giá lạnh, xuống núi theo sườn đông.
Tuyết Ẩn tông sư cố nén giá rét cảm ơn:
- Cảm ơn Bạch Ngọc Kinh đạo hữu tương trợ.
Tĩnh lặng không tiếng động.
Một lát sau, người của Bạch Ngọc Kinh nói:
- Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, thập nhị lâu ngũ thành. Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh (*).
(*) Chú thích của Mèo Thầy Mo: Khi Loạn An Sử xảy ra, Lý Bạch gia nhập phủ Vĩnh Vương Lý Lân làm phụ tá trợ giúp ông này tạo phản. Vì thất bại nên Lý Bạch bị giam vào ngục. Nhờ Quách Tử Nghi cầu tình, Lý Bạch bị lưu đày sung quân cách xa ngàn dặm. Sau đó đến thành Bạch Đế ở Tứ Xuyên, triều đình đại xá thiên hạ, tạo nên bối cảnh của bài thơ Tảo Phát Bạch Đế Thành (sáng rời thành Bạch Đế). Rồi sau đó được bạn cũ Thái thú Vi Lương tiễn đãi rượu thịt tiễn Lý Bạch qua sông Hạ, ông bèn làm một bài thơ tên Kinh Loạn Ly Hậu Thiên An Lưu Dạ Lang Ức Cựu Du Thư Hoài Tặng Giang Hạ Vi Thái Thủ Lương Tể, bài này dài đến 830 chữ. Trong đó phần đề chủ của bài thơ chính là các câu trên. Tạm dịch là: Bạch Ngọc Kinh trên trời, mười hai lầu năm thành. Phủ tiên nhân trước mặt, kết tóc được trường sinh.
- Thơ hay, thơ hay, tuyệt đỉnh thơ hay!
- Trở lại nói cho Thẩm Lãng, giá tiền bài thơ này chúng ta trả xong rồi, từ rày về sau đừng tới tìm chúng ta.
- Các ngươi xuống núi từ phía tây, nhưng đã đến chỗ không tuyết, hết thảy đều không còn chỗ chúng ta quản nữa đây.
- Sống hay chết, nhìn chính tạo hóa các ngươi.
Đám người Lý Thiên Thu, Tuyết Ẩn, Ninh Chính nhanh chóng xuống sườn tây Đại Tuyết Sơn.
Tuyết vẫn rơi lưu loát trên đỉnh Đại Tuyết Sơn.
Nguyên bản đỉnh núi lộ ra nham thạch đen đúa trơ trọi, lại một lần nữa bị tuyết trắng bao trùm.
Nhanh chóng khôi phục vẻ xinh đẹp thần bí trước đó.
...
Mấy người xuống Đại Tuyết Sơn từ phía tây, sau đó tiến vào trong nước Khương.
Đám người Tiết Triệt dùng tốc độ nhanh nhất xuống núi.
Xuống đến độ cao hơn một ngàn mét so với mặt biển, đã không tuyết.
Bọn họ điên cuồng xung phong về phía tây, muốn chặn đứng đám người Ninh Chính, tiếp tục đánh chết.
Nhưng mà...
Chờ đến khi bọn họ vọt tới dưới chân núi phía tây.
Gặp được một nhánh kỵ binh.
Nữ vương Arunana suất lĩnh ba vạn kỵ binh, bày trận thật chỉnh tề, chờ ở đồng bằng dưới chân núi.
Mười mấy người Lý Thiên Thu, Ninh Chính vọt vào trong ba vạn đại quân Nữ vương Arunana.
Trong nháy mắt, biến mất không thấy.
Triệt để mất đi cơ hội giết chết Ninh Chính.
Tiết Triệt bên này còn có mười tên tông sư, lẽ nào nhảy vào ba vạn kỵ binh bên trong tiếp tục giết chết à?
Đó là muốn chết!
Võ đạo về võ đạo.
Đại quân về đại quân.
Trừ loại yêu nghiệt nghịch thiên như Đại Ngốc, bằng không dù cho cường giả cấp đại tông sư rơi vào trong đại quân cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Một đại tông sư như thế, mười đại tông sư cũng như thế.
Đây là đang ở nước Khương, mà không phải ở đất Sở.
Nếu như Ninh Chính đi nước Sở trở về Việt quốc, vậy là có thể phối hợp tới hơn một nghìn tên võ sĩ núi Phù Đồ.
Ám sát thất bại!
Cần phải dùng tốc độ nhanh nhất trở về Việt quốc, chuẩn bị đối sách mới!
- Đi!
Tiết Triệt ra lệnh một tiếng, mười tên cường giả cấp tông sư không có xuống núi, mà là dọc theo núi non, hướng phía đông lao điên cuồng.
- Đi!
Nữ vương Arunana ra lệnh một tiếng.
Ba vạn kỵ binh hộ tống Ninh Chính, nhanh chóng phi về phía đông.
...
Trên xe ngựa lớn!
- Tay của Khâu Thị không kịp đợi Thẩm Lãng. - Ngô Đồ Tử nói:
- Vừa rồi nhiệt độ đỉnh núi quá thấp, sẽ nhanh chóng hoại tử mất.
Vợ của Kiếm Vương Khâu Thị nói:
- Không gánh nổi liền chém đi, ta đã nói rồi, dù sao tay trái ta cũng không có tác dụng gì. Hôm nay ta khôi phục dung nhan xinh đẹp, mất đi một tay, cũng không có gì.
- Không thể chém, không thể chém. - Lý Thiên Thu nói:
- Nương tử, ta lập tức cõng nàng đi tìm Thẩm Lãng, nhất định phải nối lại tay trái cho nàng.
Vợ của Kiếm Vương Khâu Thị nổi giận nói:
- Nếu như chàng rời khỏi, người nào bảo hộ Ninh Chính điện hạ? Ngươi muốn trọng tư phế công à? Ta vốn là ngườhẳn phải chết i, nhặt trở về một cái mạng chưa đủ à? Mất một tay có sá gì?
Tiếp đó, Lý Thiên Thu không nói hai lời, sẽ phải cõng vợ lên bắc đi tìm Thẩm Lãng.
- Chậm đã. - Ngô Đồ Tử suy nghĩ thật lâu.
Tiếp đó, nàng móc ra một chai thuốc từ trong ngực.
- Phụ thân ta vì cứu mẫu thân của ta, đi thăm dò di tích thượng cổ nơi nơi, muốn có được Tẩy Tủy Tinh, nhưng mà không có chút thu hoạch gì. - Ngô Đồ Tử nói:
- Thế nhưng hắn tìm được ba bình thượng cổ ma dược, ta cho ngươi dùng một chai, có thể có thể cứu trở về cánh tay gãy của ngươi. Nhưng là các ngươi trở lại nhớ kỹ nói cho Thẩm Lãng, hắn thiếu ta một chai thượng cổ ma dược, phải trả.
- Ta đến trả, ta đến trả... - Lý Thiên Thu nói.
Ngô Đồ Tử cất giọng thản nhiên:
- Ngươi không trả nổi.
Tiếp đó Ngô Đồ Tử kiểm tra sau lưng Đường Viêm mê võ.
Gồ ghề, khủng bố dữ tợn.
Tiếp tục, nàng lại buông xuống một chai thuốc, rồi nói:
- Mỗi ngày hai lần, quét lên miệng vết thương.
Đường Viêm kinh ngạc nói:
- Đây cũng là thuốc thượng cổ à? Vậy ta cũng không trả nổi.
Ngô Đồ Tử nói:
- Đây là thuốc trị thương thượng hạng, một lượng vàng một chai. Nhưng mà vết thương này là tiêu không đi, cả đời đều có thể xấu như thế, có vấn đề không?
Đường Viêm nói:
- Vậy tốt, không cần cưới vợ.
Sặc!
...
- Thay ta nói với Thẩm Lãng một tiếng, ta đi, tiếp tục chuyện của ta đi. - Thần nữ Tuyết Ẩn nói:
- Thuận tiện hỏi một cái, nó làm sao biết ta đã đã trở về? Lần sau nó đến tìm ta, không nên đưa thư vào chỗ đó, đổi chỗ khác, địa chỉ viết ở phía trên tờ giấy này.
Thần nữ Tuyết Ẩn đặt một tờ giầy ở trên tay của Chung Sở Khách.
Chung Sở Khách nói:
- Sư muội, bằng không ta theo muội cùng đi.
Tuyết Ẩn lắc đầu nói:
- Không, kế tiếp cục diện Việt quốc sẽ đặc biệt phức tạp, huynh có cần phải lưu lại ở bên cạnh họ, hơn nữa Đại Ngốc cần huynh tiếp tục chỉ đạo, nó mới là tương lai võ đạo chúng ta.
- Ninh Chính, cáo từ.
Ninh Chính khom người lạy xuống.
Thần nữ Tuyết Ẩn, phiêu nhiên mà đi.
Lúc này lại đi về hướng tây nam.
Hy vọng tất cả chuyện này, còn kịp.
Hy vọng còn kịp.
Đây là tiếng lòng duy nhất của Thần nữ Tuyết Ẩn.
...
Kế tiếp.
Nữ vương Arunana hạ lệnh hai vạn kỵ binh trở về kinh đô nước Khương.
Nàng suất lĩnh một vạn kỵ binh, tiếp tục hộ tống Ninh Chính đông tiến.
Một vạn kỵ binh này một mình hai ngựa, thậm chí ba ngựa.
Ngày đêm thần tốc, không ngủ không nghỉ.
Từ nước Khương tiến vào hành tỉnh Thiên Tây miền nam, hành tỉnh Thiên Tây Trung đô đốc Trương Tử Húc còn nỗ lực cản trở.
Khổ Đầu Hoan trực tiếp rống to hơn:
- Trương Tử Húc, nếu như ngươi dám để lỡ một khắc đồng hồ, công tử Thẩm Lãng sẽ giết chết cả nhà ngươi. Tru sát ngươi cửu tộc, không để lại một cành cây ngọn cỏ nào!
Mà lúc này!
Đại thái giám Lê Ân công khai lộ diện, hô to:
- Trương Tử Húc tiếp chỉ.
- Nữ vương nước Khương Arunana chính thức viếng thăm Việt quốc, lấy thân phận khách quý tham gia Tế Thiên Đại Điển, bất luận kẻ nào cũng không được cản trở, khâm thử!
Đều nói ý chỉ thiên hạ chư vương không thể lại dùng khâm thử.
Nhưng Ninh Nguyên Hiến vẫn dùng như cũ.
Lê Ân nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Trương Tử Húc, ngươi muốn kháng chỉ à?
Nghe những lời này, tay Lê Ân cầm chuôi kiếm.
Cấm Vệ Quân sau lưng ông đều đặt tay trên chuôi đao.
Chỉ cần Trương Tử Húc kháng chỉ, lập tức giệt ngay tại chỗ.
- Thần tuân chỉ!
- Cho đi!
Tức khắc Nữ vương Arunana dẫn đầu một vạn kỵ binh, hò hét tiến vào hành tỉnh Thiên Tây cảnh nội, hộ tống Ninh Chính xuất phát về phía kinh đô thành Thiên Việt.
...
Cùng lúc đó!
Thẩm Lãng suất lĩnh hơn bốn ngàn quân đội tiến vào trong hành tỉnh Thiên Tây.
Vương hậu Sa Mạn suất lĩnh quân đội vương bài Thần xạ thủ của tộc Sa Man rời khỏi từ ải Bình Nam, mượn đường nước Khương, trở về tộc Sa Man.
Lúc này đây viễn chinh kinh đô nước Sở.
Quân đội vương bài tộc Sa Man bỏ ra cái giá rất lớn, năm nghìn người thương vong hơn phân nửa.
Chỉ còn lại có hơn hai ngàn người trở về nước Đại Nam.
Vì thương vong hơn hai ngàn người này, Thẩm Lãng bồi thương ba mươi vạn lượng vàng tiền tử.
Vương hậu Sa Mạn vừa đi, trong tay hắn cộng cả quân Niết Bàn đầu tiên và thứ hai chỉ có hơn bốn ngàn người mà thôi.
Nhìn qua nhánh quân đội này có vẻ suy yếu bé nhỏ hả?
Thế nhưng, Thẩm Lãng vẫn nghênh ngang tiến vào phía bắc hành tỉnh Thiên Tây, tiến vào bên trong địa bàn gia tộc họ Xung.
Hắn không có ý kiến muốn dấu đầu lộ đuôi chút nào, ngược lại thả chậm tốc độ, có vẻ rêu rao khắp nơi.
Hành động kia rõ ràng giống như một đại mỹ nữ, trang điểm lộng lẫy mà đi ở ở giữa đám lưu manh.
Hận không thể vẫy tay duyên dáng kêu lên:
- Đại gia, lại đây, lại đây...
Đây hoàn toàn là đang câu dẫn gia tộc họ Xung.
Các ngươi vội vàng tới đánh ta đi chứ?
Ta chỉ còn lại hơn bốn ngàn người mà thôi.
Gia tộc họ Xung các ngươi còn dư lại không ít quân đội đi?
Nguyên bản mười hai vạn quân đội, trải qua cùng nước Sở đại chiến thương vong hơn phân nửa.
Thế nhưng cũng còn dư lại năm sáu vạn đi.
Năm sáu vạn đánh hơn bốn ngàn người.
Cơ hội ngàn năm một thuở.
Then chốt quân Niết Bàn đầu tiên, quân Niết Bàn thứ hai của ta lúc này thật sự đặc biệt mệt mỏi rã rời kia mà.
Vội vàng tới tiêu diệt ta đi nè..
Lý do ta đều vì ngươi nghĩ xong, quân Sở không cam lòng thất bại, vượt biên đánh chết quân Niết Bàn của ta, đồng thời cầm tội danh vu oan đến trên đầu gia tộc họ Xung, nỗ lực kéo lên nội chiến Việt quốc.
Bên kia Ninh Chính đi được chẳng bao lâu, cơ hồ là điên cuồng chạy đi trở về thành Thiên Việt.
Mà bên này Thẩm Lãng, cố ý đi chậm rãi khoan thai, hận không thể một bước lắc ba cái.
Xung Nghiêu, ông mau dẫn đầu đại quân tới đánh ta đi chớ!
Ông tới đánh ta đi!
Cuối cùng!
Thẩm Lãng tồi tệ hơn, quân đội trực tiếp dừng lại không đi.
Ở chỗ cách thành Trấn Tây hơn một trăm dặm trực tiếp đóng quân nghỉ dưỡng sức.
Đây hoàn toàn là khiêu khích hết sức với gia tộc họ Xung!
...
Mùng chín tháng bảy tiến hành Tế Thiên Đại Điển.
Tối mùng tám tháng bảy.
Kinh đô thành Thiên Việt tiến hành cấm đi lại ban đêm.
Ninh Chính vẫn còn chưa trở về kinh đô.
Văn võ bá quan, đối với lần này không nói được một lời.
Vạn dân Việt quốc thì là nghị luận ầm ĩ.
Ý chỉ của quốc quân rõ ràng, Tế Thiên Đại Điển do Ninh Chính đọc sớ tế thiên.
Nhưng nếu Ninh Chính cản không đến, vậy thì do Ninh Kỳ thay thế.
Vạn dân kinh đô không khỏi trong lòng tiếc hận.
Xem ra Ninh Chính điện hạ là không chạy về được.
Kể từ đó, ngay thời khắc tranh ngôi then chốt lại rơi vào thế hạ phong.
Ai cũng biết, người nào đọc sớ tế thiên, lại cơ hồ là thiếu quân.
Thế nhưng, vương tử Ninh Kỳ cũng không đến nỗi nào.
...
Sáng sớm hôm sau!
Quốc quân mang theo văn võ bá quan rời đi vương cung, bộ hành đi thượng cổ tế đàn.
Không chỉ có như thế, quốc quân còn xuất phát so với bình thường sớm một canh giờ, gần như trời còn mờ tối, cũng đã động thân.
Cơ thể ông lúc này càng run rõ ràng, bước đi đã có vẻ có chút khó khăn.
Nhưng ông vẫn kiên trì đi bộ.
Trong sắc trời tờ mờ, vô số đèn lồng như những vì sao trên trời.
Ninh Kỳ mặc kim bào, ngay bên cạnh Ninh Nguyên Hiến.
Văn võ bá quan theo ở phía sau thật chỉnh tề, toàn tràng tĩnh lặng không tiếng động.
Bầu không khí có vẻ nghiêm trọng, thậm chí là áp lực.
- Răng rắc, răng rắc...
Ba nghìn Cấm Vệ Quân đi trên mặt đất, tiếng áo giáp va chạm nhau có vẻ càng rõ rệt.
Nhưng mà rất nhiều người phát hiện, quốc quân Ninh Nguyên Hiến đi con đường này không phải đi thượng cổ tế đàn, mà là đi cổng Chu Tước a.
Nhưng, không aidám hỏi.
Cứ như vậy, quốc quân Ninh Nguyên Hiến mang theo văn võ bá quan, mang theo ba nghìn Cấm Vệ Quân, trên đường đi tới bên ngoà cổng Chu Tước i.
Tiếp đó lẳng lặng chờ!
Đây là chờ người nào hả?
Chẳng lẽ là chờ Ninh Chính điện hạ à?
Bệ hạ ngài buông tha đi, Ninh Chính điện hạ không chạy về kịp đâu.
Hơn nữa giờ lành cũng không chờ người.
Một khi bỏ lỡ thời gian tốt nhất Tế Thiên Đại Điển, chính là phải làm tức giận trời cao.
Thế nhưng...
Cũng không có chờ quá lâu.
- Ầm ầm ầm...
Mặt đất bắt đầu run nhè nhẹ, giống như động đất vậy.
Tiếp đó, thanh âm càng lúc càng lớn.
Đây là tiếng kỵ binh, đây là tiếng vó của vạn con ngựa chạm vào trên mặt đất.
Một khắc đồng hồ sau đó!
Chân trời phía tây xuất hiện một cái đường màu đen.
Hai mặt cờ lay động.
Ninh, khương!
Tiếp đó, kỵ binh nước Khương như thủy triều xuất hiện ở trong tầm mắt văn võ quần thần.
Thanh âm càng lúc càng lớn, đinh tai nhức óc.
Mặt đất chấn động, càng ngày càng mãnh liệt.
Kỵ binh nước Khương chẳng những không có giảm tốc độ, ngược lại bắt đầu gia tăng tốc độ, xung phong về phía quân thần nước Việt.
Đây là đang thị uy à?
Đúng, đây là đang thị uy.
Hướng về phía văn võ đại thần triều đình Việt quốc thị uy.
Lúc khoảng cách còn tầm một hơn trăm mét.
Một vạn kỵ binh nước Khương ngừng lại.
Thật nhiều, huống chi bọn họ đều là một mình hai ngựa.
Một vạn kỵ binh nhìn qua, rõ ràng vô biên vô tận.
Hai con ngựa khỏi hàng.
Nữ vương Arunana phía trước, Ninh Chính ở phía sau.
Đi tới trước mặt quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
Nữ vương Arunana xuống chiến mã, khom người nói:
- nước Khương Arunana, gặp qua Việt vương.
Ninh Nguyên Hiến cẩn thận tỉ mỉ hoàn lễ nói:
- Việt quốc Ninh Nguyên Hiến, gặp qua vua Khương.
Ninh Chính tiến lên, quỳ sát ở trước mặt quốc quân, rồi nói:
- Nhi thần Ninh Chính, bái kiến phụ vương.
Giọng của gã cuối cùng run nhè nhẹ.
Thời khắc này Ninh Chính, cũng rất khó ức chế nội tâm kích động.
Ninh Nguyên Hiến tiến lên, đỡ Ninh Chính dậy, tiếp đó bắt được cánh tay gã chợt giơ lên.
- Con ta Ninh Chính chiến thắng trở về!
- Việt quốc vạn thắng, Việt quốc vạn tuế!
Đế quốc không phải âm thầm lưu truyền, không cho dùng vạn tuế à?
Ninh Nguyên Hiến chợt hô to.
Phía sau Cấm Vệ Quân hô vang.
Trong thành vô số dân chúng xem lễ hô to.
- Việt quốc vạn thắng!
- Việt quốc vạn tuế!
- Ninh Chính điện hạ uy vũ!
Ninh Chính một phương, bảy đại tông sư, năm cao thủ hàng đầu.
Tiết Triệt một phương, mười đại tông sư, năm cao thủ hàng đầu.
Đây có lẽ là trận chiến võ đạo đầu tiên suốt hai mươi mấy năm qua.
Kinh ngạc hơn bao giờ hết.
... (Chú thích của Bánh: chỗ này lược đi một vạn chữ quá trình chiến đấu)...
Sau nửa canh giờ!
Đại Tuyết Sơn có độ cao bảy ngàn mét so với mặt biển trực tiếp bị san bằng mười mấy mét.
Lại qua một khắc đồng hồ.
- Ầm ầm...
Từng đợt nổ vang.
Giống như trời long đất lở, núi lở đất mòn.
Tuyết lở lại một lần nữa xảy ra.
Tuyết vô biên vô tận điên cuồng cuốn phăng tất cả xuống.
Ngọn núi tuyết này có thể lần đầu tiên lộ ra nham thạch trong suốt nghìn năm qua.
Cả ngọn núi tuyết đều rung lên kịch liệt.
Đỉnh phong chiến đấu, lại một lần nữa ngừng.
Đôi bên giằng co!
...
Một trận chiến này cùng trong tưởng tượng không giống như vậy.
Lý Thiên Thu dẫu có võ công siêu cường cũng không có phát huy ra sức chiến đấu kinh người.
Thế nhưng có ba người, vượt xa dự liệu của tất cả mọi người ra.
Tông sư Ban Nhược, Thần nữ Tuyết Ẩn, Đại Ngốc.
Bất kể là Ban Nhược, hay là Tuyết Ẩn, võ công hai người ở trên mặt đất cũng không bằng Lý Thiên Thu.
Thế nhưng ở đỉnh núi tuyết này, lại phát huy ra sức chiến đấu kinh người.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Bởi vì hai người từng ở lâu trên núi cao so với mặt biển.
Ở đây không khí loãng, nhiệt độ không khí hết sức giá lạnh, có ảnh hưởng rất lớn đến khả năng phát huy của cường giả cấp tông sư.
Mà Ban Nhược cùng Tuyết Ẩn, coi như là tác chiến ở sân nhà.
Thế nhưng!
Phía Tiết Triệt cuối cùng nhiều hơn ba tông sư.
Cho nên, một trận chiến này vẫn là chiếm cứ phản thượng phong.
Lý Thiên Thu thụ thương, trúng ba kiếm.
Vợ của Lý Thiên Thu, cổ tay trái bị cắt đứt.
Khổ Đầu Hoan trúng năm kiếm, Chung Sở Khách trúng bốn kiếm.
Tiết Triệt một phương, ba đại tông sư thụ thương, ba đỉnh cấp cường giả chết trận.
Một trận chiến này, cực kỳ để cho người ta khiếp sợ, vẫn là Đại Ngốc.
Gã bảo hộ sát bên Ninh Chính.
Hiện tại, gã quả thật nước tát không lọt.
Gã sử dụng kiếm pháp bình thường, cảm giác tốc độ cũng không phải thật nhanh.
Nhưng thực sự giống như một bức tường vậy, căn bản không cách nào xuyên thấu.
Trên người Đại Ngốc bị đâm trúng mười mấy kiếm, máu tươi chảy ra rất nhiều, nhưng là hoàn toàn bình yên vô sự.
Sức chiến đấu không bị hao tổn chút nào.
Cho dù cường giả cấp tông sư, ở giữa chiến đấu cường độ cao đã tiêu hao hết nội lực mất rồi.
Chỉ có Đại Ngốc, càng đánh càng hăng, sức chiến đấu không hư hao chút nào.
...
- Ầm ầm ầm ầm...
Tuyết lở tiếp tục.
Chiến đấu vẫn đình chỉ.
Thanh âm đinh tai nhức óc.
Ngọn núi tuyết xinh đẹp lộ ra nham thạch trụi lủi đen thui, chẳng còn đẹp như trước nữa.
Cuối cùng, tuyết lở kết thúc.
Tiết Triệt quay đầu lại ngó bên mình, có thể tiếp tục chiến đấu.
Lúc này, Lý Thiên Thu trở về bảo vệ Ninh Chính.
Đại Ngốc cầm được huyền thiết trọng kiếm, che ở trước mặt chém giết.
Bởi vì tất cả cao thủ ở chỗ này, nội lực đều tiêu hao đại bộ phận.
Chỉ có Đại Ngốc, vẫn ở vào đỉnh phong.
Đám người Tiết Triệt cùng Yến Nan Phi triệt để kinh hãi.
Đây là Hoàng Kim Huyết Mạch à?
Nghịch thiên thế này sao?
Tu vi cấp tông sư gì ở trước mặt gã chẳng còn chút ý nghĩa nào.
Lúc vừa đánh, cường giả tông sư có thể áp chế đánh Đại Ngốc.
Cho nên Đại Ngốc bị đâm mười mấy kiếm.
Khả năng đón đỡ của gã thực sự xấp xỉ nhanh đến trình độ cao nhất.
Mười kiếm có thể ngăn trở chín kiếm, dù cho bị đâm trúng một kiếm, cũng rất khó tổn thương tính mạng gã.
Đại Ngốc này cũng đã cường đại như vậy, vậy Cừu Yêu Nhi thì sao?
Chỉ sợ còn mạnh hơn.
Không nghĩ tới, mang đến mười tông sư, cũng vẫn giết không được Ninh Chính.
- Ngồi xuống, khôi phục nội lực, đánh luân phiên!
Tiết Triệt ra lệnh một tiếng.
Mười một người phía sau ông ta trực tiếp xếp bằng ngồi dưới đất.
Cao thủ phía thủ hộ Ninh Chính cũng trực tiếp ngồi xếp bằng cùng một chỗ.
Nắm chặt tất cả thời gian, khôi phục nội lực.
Hai người Khổ Đầu Hoan, Ninh Chính đang nối lại cổ tay cho vợ Kiếm vương.
Ninh Chính đốt rượu mạnh, khử trùng vết thương cho Khâu Thị.
Khổ Đầu Hoan đang tỉ mỉ khâu lại cho vợ Kiếm vương.
- Thẩm thẩm, xin người hãy yên tâm. - Khổ Đầu Hoan nói:
- Tuy con không bằng công tử, nhưng ít ra trước tiên vá kín lại, để tay sống. Sau khi trở về, lại để công tử giải phẫu kỹ hơn cho thẩm, công tử ngay cả gân mạch cũng có thể khâu liền lại hết.
Vợ của Kiếm Vương Khâu Thị nói:
- Không có việc gì, dù sao cũng tay trái của ta không có chuyện gì, đứt thì đứt thôi.
Trái tim của Kiếm vương Lý Thiên Thu đau như cắt.
Kẻ chặt đứt cánh tay của vợ ông lại là Yến Nan Phi.
Vốn là sinh tử đại thù, bây giờ thù càng thêm thù.
Ngô Đồ Tử tiến lên, xuất ra một chai chất lỏng, quét lên ở trên tay của vợ của Kiếm Vương.
Như thế có thể bảo trì nhiệt độ trong thời tiết lạnh giá đáng sợ này.
Khâu lại hoàn tất, sau đó sẽ băng bó lại cẩn thận.
...
Mà bên kia bắt đầu đánh luân phiên!
Đôi bên tất cả cường giả, xấp xỉ đều đã tiêu hao hết nội lực.
Chỉ có mỗi Đại Ngốc vẫn có sức lực liên tục không ngừng.
Cho nên phía Tiết Triệt bắt đầu tiến hành đánh luân phiên với Đại Ngốc.
Vì sao không nhào lên một lượt?
Bởi vì thời gian đặc biệt quý giá, cần nắm chặt mỗi một phút mỗi một giây khôi phục nội lực.
Dùng đánh luân phiên làm Đại Ngốc hao hết sức mạnh, bọn họ liền trực tiếp thắng.
- Ầm ầm ầm bùm bùm...
Cùng Đại Ngốc chiến đấu, nhất định là không hấp dẫn.
Không có kiếm pháp huyễn hoặc khó hiểu.
Không có tiên bay trên trời.
Chính là một trận cuồng đập, cuồng đâm.
- Ta đỡ, ta cản, ta đỡ nào!
Đại Ngốc cũng chỉ đón đỡ, vô hiệu công kích của cường giả cấp tông sư.
Cản hơn mấy trăm ngàn kiếm.
- Phụt...
Một cao thủ tuyệt đỉnh phe địch không chịu nổi, phải phun ra một ngụm máu tươi.
Chỗ vị trí ngực phổi vô cùng đau đớn.
Ngay sau đó, lại tuôn ra hết ngụm máu này đến ngụm máu khác.
Đây không phải là từ trong dạ dày ói ra máu, mà là từ trong phổi.
Vì chiến đấu cường độ cao, phổi không chịu nổi, trực tiếp giãn phế quản, điên cuồng chảy máu.
Tên cao thủ kia lui về phía sau thật nhanh.
Đại Ngốc cuồng xông lên trước, huyền thiết trọng kiếm chợt chém xuống.
Trong nháy mắt!
Tên tuyệt đỉnh cao thủ kia trực tiếp bị chém thành hai nửa.
Máu tươi còn chưa kịp chảy ra, cũng đã bị đông lại.
- Đi!
Tiết Triệt ra lệnh một tiếng.
Năm tên không phải cường giả cấp tông sư do ông ta mang đến đã chết bốn người.
Người cuối cùng chợt cắn răng một cái, lại xông tới.
Tên đó bắt đầu điên cuồng chém.
Đại Ngốc lại bắt đầu ta cản, ta đỡ, ta cản...
Một khắc đồng hồ sau đó.
Tên tuyệt đỉnh cao thủ kia cũng không nhịn được, một ngụm máu tươi phún ra điên cuồng.
Tiếp đó, máu tươi không ngừng từ phổi tuôn ra.
Đại Ngốc lại chợt rống lên một tiếng, chém người nọ thành hai nửa.
Tiết Triệt hoàn toàn thờ ơ.
Ông ta muốn tranh thủ, chính là thời gian!
Không sai biệt lắm!
Tuy rằng chỉ khôi phục không đến hơn nửa canh giờ, nhưng có thể!
Tay của Lý Thiên Thu mới vừa tiếp nối, sức chiến đấu đáng lo ngại.
Lý Thiên Thu quan tâm sẽ bị loạn, sức chiến đấu giảm đi.
Tô Nan, Sa Ẩm, Chung Sở Khách, Ngô Đồ Tử, nội lực xấp xỉ đã tiêu hao hết.
Phía bên Ninh Chính chỉ còn lại Đại Ngốc, Tuyết Ẩn cùng Ban Nhược, mà nội lực của hai người sau cũng còn lại không nhiều lắm.
Một trận chiến này, Tiết Triệt ta đây bất chấp thương vong của hai ba tông sư vẫn có thể bắt, giết chết Ninh Chính.
Tiết Triệt nói:
- Hai vị sư huynh núi Phù Đồ, đều đến lúc này, không cần chú ý cái quy củ gì nữa.
Hai cái tông sư núi Phù Đồ do dự một chút, xuất ra một cái lọ đổ xuống trên mũi kiếm.
Tức khắc, trên mũi kiếm bốc lên làn sương màu xanh lá.
Đây không phải là độc dược, mà là cổ trùng.
Có vẻ càng quỷ dị.
Ánh mắt Ngô Đồ Tử lạnh lẽo.
Đeo găng tay, lấy ra bình.
Đổ chất lỏng nhớt nhợt ra tay.
Thứ chất lỏng này là sống.
Vô số cổ trùng phun trào, nhưng vì ở dưới khung cảnh hết sức giá lạnh nên chúng nó có vẻ hơi lười nhác.
Ngô Đồ Tử lại lấy ra một cái bình màu đỏ, đổ chất lỏng màu đỏ như lửa lên tay.
Trong phút chốc.
Cổ trùng đáng sợ dường như trong nháy mắt tiến vào trạng thái hoạt động mạnh.
Cả người Ngô Đồ Tử đều bị sương màu xanh lá cây cùng màu đỏ che phủ.
- Đồng quy vu tận, ai muốn thử? - Ngô Đồ Tử nói bằng giọng lạnh lẽo.
- Ngô sư muội, muội điên rồi sao? - Núi Phù Đồ một tông sư nói:
- Muội sẽ giết tất cả mọi người, kể cả người của phe muội đấy.
Ngô Đồ Tử nói:
- Chí ít Đại Ngốc sẽ không chết.
- Vù vù...
Trong nháy mắt vận công, đã không nhìn thấy thân thể Ngô Đồ Tử.
Cả người giống như ngọn lửa thiêu cháy.
Nhưng đây không phải là ngọn lửa, mà là cổ trùng còn sống.
Vài tỷ con hoặc hơn.
Màu xanh lá cây hòa lẫn màu đỏ, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.
Đồng quy vu tận, ai muốn thử?
- Ha ha ha ha... - Tông sư núi Phù Đồ nói:
- Không nghĩ tới, núi Phù Đồ của ta lại ở trên đỉnh Đại Tuyết Sơn lại gà nhà bôi mặt đá nhau, vậy thì tới đi!
Tiếp đó, hai người này đau lòng không gì sánh được lấy ra hai bình cổ trùng, đổ vào trên mũi kiếm.
Tức khắc kiếm hai người này, chợt bốc lên vô số sương mù, như là ngọn lửa quỷ dị hừng hực bốc cháy.
- Rút lui!
- Rút lui!
Theo Ngô Đồ Tử ra lệnh một tiếng.
Những người bên cạnh Ninh Chính, rút lui ra mấy chục mét.
Bọn người Tiết Triệt cũng rút lui ra mấy chục mét.
Vì sợ những con cổ trùng này đến gần.
Chiến đấu, tức khắc diễn biến thành nội chiến núi Phù Đồ.
Hai tông sư, đối chiến một mình Ngô Đồ Tử.
- Ầm...
Kiếm trong tay hai tông sư núi Phù Đồ chợt chém ra.
Trong nháy mắt, hai dòng khói màu lục trên thân kiếm đánh mạnh đến Ngô Đồ Tử.
- Đi...
Ngô Đồ Tử vặn mạnh thân thể.
Trong nháy mắt, khói độc lan tràn toàn thân như cuốn phăng tất cả theo gió.
Ba dòng cổ trùng núi Phù Đồ chợt đánh trên không trung.
- Rầm!
Sự bùng nổ im hơi lặng tiếng.
Hàng chục tỷ cổ trùng giống như bom cầu vồng lan ràn điên cuồng khắp bốn phía.
Che phủ địa bàn mười mấy thước xungq uanh.
Một tên tông sư hội Ẩn Nguyên cảm thấy cánh tay có một trận gió thổi qua.
Tiếp đó...
Một màn quỷ dị đáng sợ không gì sánh được xảy ra.
Tay của ông ta mục nát với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
- A...
Tức khắc, phát sinh một trận thét chói tai thảm thiết.
Tiếp đó, loại hư thối này lan tràn thật nhanh.
- Lui về phía sau, lui về phía sau...
Tiết Triệt chợt bắn ra phi đao trong tay.
Trực tiếp chặt đứt cánh tay tông sư hội Ẩn Nguyên kia.
Tiếp đó, tám người nhanh chóng lui ra khỏi.
Đường Viêm mê võ, tốc độ thoáng chậm một chút.
Đột nhiên cảm giác được phía sau lưng một trận tê dại, một mảnh cổ trùng dính vào.
Tiếp đó, trong nháy mắt phía sau xuất hiện vô số cái lỗ mục nát thật nhanh.
- A...
Cho dù là Đường Viêm, cũng phát sinh kêu thê lương thảm thiết.
Khổ Đầu Hoan xuất ra một chai nước thuốc, chợt dội lên sau lưng Đường Viêm một phát.
Trong nháy mắt...
Vô số cổ trùng sau lưng Đường Viêm đều chết bất đắc kỳ tử.
Như là vô số bụi rơi xuống trên đất.
Thành phần chính của thuốc này chính là máu của Thẩm Lãng.
Thế nhưng cái này đã mang đến tổn thương thật lớn cho Đường Viêm, chậm một chút nữa chỉ sợ tính mạng khó bảo toàn.
Nội chiến của Ngô Đồ Tử cùng hai tông sư núi Phù Đồ vẫn tiến hành.
Ba người điều khiển vô số cổ trùng, điên cuồng chiến đấu kịch liệt.
Lan tràn càng ngày càng đáng sợ.
Cuối cùng mấy chục mét không trung đều bị hoàn toàn che phủ.
Đây thật là cuộc chiến đồng quy vu tận.
Cổ trùng này cũng không phân rõ địch ta, một khi lan tràn đến, gần như hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lòng Ngô Đồ Tử đang rỉ máu.
Lòng hai vị tông sư núi Phù Đồ cũng đang rỉ máu.
Đào tạo cổ trùng mười mấy năm, gần như ở một trận chiến này đều đã tiêu hao sạch sẽ.
Mà tất cả mọi người xung quanh nhìn sợ nổi da gà.
Mà chính là núi Phù Đồ à?
Quả thực để cho người ta khó lòng phòng bị?
Một khi không ai áp chế, những thứ vũ khí cổ trùng núi Phù Đồ sẽ lan tràn khắp thế gian, lại là kinh khủng bực nào?
Cuộc chiến cổ trùng của ba người Ngô Đồ Tử càng ngày càng kịch liệt.
Cuối cùng, gần như muốn hoàn toàn không khống chế được.
Hoàn toàn chính là tư thế đồng quy vu tận.
Nhưng mà vào lúc này!
- Bạch Ngọc Kinh trên trời!
- Chỗ thiên hạ có tuyết đều là vùng Bạch Ngọc Kinh chúng ta cai quản!
- Các vị tác chiến ngay trên đỉnh Đại Tuyết Sơn này có xem Bạch Ngọc Kinh của ta vào đâu không?
Toàn bộ Đại Tuyết Sơn bỗng nhiên truyền đến một thanh âm, vang dội khắp bầu trời.
- Vù vù vù...
Tiếp đó, một trận gió lạnh hết sức điên cuồng thổi tới.
Trong nháy mắt!
Sương mù cổ trùng đang điên cuồng lan tràn khắp đỉnh núi bỗng nhiên cứng lại, bị vô số hàn băng khóa lại rơi xuống.
Tựa như những mưa tuyết rực rỡ.
Hình ảnh hoa lệ tuyệt vời không gì sánh được.
Ngay sau đó!
Mây đen cuồn cuộn.
Gió lạnh hò hét.
Tuyết lớn bay xuống.
- Các vị muốn chiến, chớ quyết đấu trên núi tuyết.
- Giờ hãy tản đi, tản đi hết!
Thanh âm vẫn truyền đến, thế nhưng không gặp bất kỳ bóng dáng nào.
Tiết Triệt cất cao giọng nói:
- Bạch Ngọc Kinh đạo hữu, có thể phá lệ một cái? Chuyện này xong xuôi, núi Phù Đồ cùng Thiên Nhai Hải Các đều có thể lên bắc, tiếp Bạch Ngọc Kinh.
- Bạch Ngọc Kinh trên trời, không cần tiếp.
- Chỗ không có tuyết không phải nơi ta quản. Chỗ có tuyết, đều là đất của ta!
- Mau mau tản đi!
Tiếp đó!
Ầm ầm ầm!
Ba dòng sông tuyết trắng gì đó chợt xông lên phía chân trời, tiếp đó chợt nổ tung.
Trong nháy mắt!
Nhiệt độ trên đỉnh núi điên cuồng hạ xuống.
Vốn tâm 20 độ âm, lập tức giảm xuống âm 40 độ, âm 50 độ.
Hơn nữa còn đang giảm xuống thật nhanh.
Lúc này, tuyết rơi trên bầu trời mạnh hơn, hoa tuyết màu sắc lại từ màu trắng, biến thành hơi màu xanh da trời.
- Toàn bộ tản đi!
- Nếu nếu không tản đi, đừng vội trách Bạch Ngọc Kinh chúng ta hạ thủ vô tình.
- Bạch Ngọc Kinh trên trời, ở chỗ có tuyết, chúng ta thiên hạ vô địch.
- Các ngươi một bên xuống sườn đông, một bên xuống sườn tây, chúng ta sẽ toàn diện giám thị.
- Muốn đánh, đi dưới chân núi mà đánh!
Người của Bạch Ngọc Kinh, vẫn không có lộ diện.
Đám người Tiết Triệt cùng núi Phù Đồ, Thiên Nhai Hải Các liếc nhau.
Đối phương đều lắc đầu.
Bạch Ngọc Kinh là thế lực ngạo mạn nhất trong sáu đại thế lực siêu thoát của thiên hạ.
Ít cùng thế lực khác giao tiếp, cũng là một nhà thần bí nhất.
Hôm nay Bạch Ngọc Kinh đứng ra, chắc là giết không được Ninh Chính.
- Ra khỏi!
Tiết Triệt ra lệnh một tiếng.
Mười tên tông sư lui lại thật nhanh, rời khỏi đỉnh núi hết sức giá lạnh, xuống núi theo sườn đông.
Tuyết Ẩn tông sư cố nén giá rét cảm ơn:
- Cảm ơn Bạch Ngọc Kinh đạo hữu tương trợ.
Tĩnh lặng không tiếng động.
Một lát sau, người của Bạch Ngọc Kinh nói:
- Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, thập nhị lâu ngũ thành. Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh (*).
(*) Chú thích của Mèo Thầy Mo: Khi Loạn An Sử xảy ra, Lý Bạch gia nhập phủ Vĩnh Vương Lý Lân làm phụ tá trợ giúp ông này tạo phản. Vì thất bại nên Lý Bạch bị giam vào ngục. Nhờ Quách Tử Nghi cầu tình, Lý Bạch bị lưu đày sung quân cách xa ngàn dặm. Sau đó đến thành Bạch Đế ở Tứ Xuyên, triều đình đại xá thiên hạ, tạo nên bối cảnh của bài thơ Tảo Phát Bạch Đế Thành (sáng rời thành Bạch Đế). Rồi sau đó được bạn cũ Thái thú Vi Lương tiễn đãi rượu thịt tiễn Lý Bạch qua sông Hạ, ông bèn làm một bài thơ tên Kinh Loạn Ly Hậu Thiên An Lưu Dạ Lang Ức Cựu Du Thư Hoài Tặng Giang Hạ Vi Thái Thủ Lương Tể, bài này dài đến 830 chữ. Trong đó phần đề chủ của bài thơ chính là các câu trên. Tạm dịch là: Bạch Ngọc Kinh trên trời, mười hai lầu năm thành. Phủ tiên nhân trước mặt, kết tóc được trường sinh.
- Thơ hay, thơ hay, tuyệt đỉnh thơ hay!
- Trở lại nói cho Thẩm Lãng, giá tiền bài thơ này chúng ta trả xong rồi, từ rày về sau đừng tới tìm chúng ta.
- Các ngươi xuống núi từ phía tây, nhưng đã đến chỗ không tuyết, hết thảy đều không còn chỗ chúng ta quản nữa đây.
- Sống hay chết, nhìn chính tạo hóa các ngươi.
Đám người Lý Thiên Thu, Tuyết Ẩn, Ninh Chính nhanh chóng xuống sườn tây Đại Tuyết Sơn.
Tuyết vẫn rơi lưu loát trên đỉnh Đại Tuyết Sơn.
Nguyên bản đỉnh núi lộ ra nham thạch đen đúa trơ trọi, lại một lần nữa bị tuyết trắng bao trùm.
Nhanh chóng khôi phục vẻ xinh đẹp thần bí trước đó.
...
Mấy người xuống Đại Tuyết Sơn từ phía tây, sau đó tiến vào trong nước Khương.
Đám người Tiết Triệt dùng tốc độ nhanh nhất xuống núi.
Xuống đến độ cao hơn một ngàn mét so với mặt biển, đã không tuyết.
Bọn họ điên cuồng xung phong về phía tây, muốn chặn đứng đám người Ninh Chính, tiếp tục đánh chết.
Nhưng mà...
Chờ đến khi bọn họ vọt tới dưới chân núi phía tây.
Gặp được một nhánh kỵ binh.
Nữ vương Arunana suất lĩnh ba vạn kỵ binh, bày trận thật chỉnh tề, chờ ở đồng bằng dưới chân núi.
Mười mấy người Lý Thiên Thu, Ninh Chính vọt vào trong ba vạn đại quân Nữ vương Arunana.
Trong nháy mắt, biến mất không thấy.
Triệt để mất đi cơ hội giết chết Ninh Chính.
Tiết Triệt bên này còn có mười tên tông sư, lẽ nào nhảy vào ba vạn kỵ binh bên trong tiếp tục giết chết à?
Đó là muốn chết!
Võ đạo về võ đạo.
Đại quân về đại quân.
Trừ loại yêu nghiệt nghịch thiên như Đại Ngốc, bằng không dù cho cường giả cấp đại tông sư rơi vào trong đại quân cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Một đại tông sư như thế, mười đại tông sư cũng như thế.
Đây là đang ở nước Khương, mà không phải ở đất Sở.
Nếu như Ninh Chính đi nước Sở trở về Việt quốc, vậy là có thể phối hợp tới hơn một nghìn tên võ sĩ núi Phù Đồ.
Ám sát thất bại!
Cần phải dùng tốc độ nhanh nhất trở về Việt quốc, chuẩn bị đối sách mới!
- Đi!
Tiết Triệt ra lệnh một tiếng, mười tên cường giả cấp tông sư không có xuống núi, mà là dọc theo núi non, hướng phía đông lao điên cuồng.
- Đi!
Nữ vương Arunana ra lệnh một tiếng.
Ba vạn kỵ binh hộ tống Ninh Chính, nhanh chóng phi về phía đông.
...
Trên xe ngựa lớn!
- Tay của Khâu Thị không kịp đợi Thẩm Lãng. - Ngô Đồ Tử nói:
- Vừa rồi nhiệt độ đỉnh núi quá thấp, sẽ nhanh chóng hoại tử mất.
Vợ của Kiếm Vương Khâu Thị nói:
- Không gánh nổi liền chém đi, ta đã nói rồi, dù sao tay trái ta cũng không có tác dụng gì. Hôm nay ta khôi phục dung nhan xinh đẹp, mất đi một tay, cũng không có gì.
- Không thể chém, không thể chém. - Lý Thiên Thu nói:
- Nương tử, ta lập tức cõng nàng đi tìm Thẩm Lãng, nhất định phải nối lại tay trái cho nàng.
Vợ của Kiếm Vương Khâu Thị nổi giận nói:
- Nếu như chàng rời khỏi, người nào bảo hộ Ninh Chính điện hạ? Ngươi muốn trọng tư phế công à? Ta vốn là ngườhẳn phải chết i, nhặt trở về một cái mạng chưa đủ à? Mất một tay có sá gì?
Tiếp đó, Lý Thiên Thu không nói hai lời, sẽ phải cõng vợ lên bắc đi tìm Thẩm Lãng.
- Chậm đã. - Ngô Đồ Tử suy nghĩ thật lâu.
Tiếp đó, nàng móc ra một chai thuốc từ trong ngực.
- Phụ thân ta vì cứu mẫu thân của ta, đi thăm dò di tích thượng cổ nơi nơi, muốn có được Tẩy Tủy Tinh, nhưng mà không có chút thu hoạch gì. - Ngô Đồ Tử nói:
- Thế nhưng hắn tìm được ba bình thượng cổ ma dược, ta cho ngươi dùng một chai, có thể có thể cứu trở về cánh tay gãy của ngươi. Nhưng là các ngươi trở lại nhớ kỹ nói cho Thẩm Lãng, hắn thiếu ta một chai thượng cổ ma dược, phải trả.
- Ta đến trả, ta đến trả... - Lý Thiên Thu nói.
Ngô Đồ Tử cất giọng thản nhiên:
- Ngươi không trả nổi.
Tiếp đó Ngô Đồ Tử kiểm tra sau lưng Đường Viêm mê võ.
Gồ ghề, khủng bố dữ tợn.
Tiếp tục, nàng lại buông xuống một chai thuốc, rồi nói:
- Mỗi ngày hai lần, quét lên miệng vết thương.
Đường Viêm kinh ngạc nói:
- Đây cũng là thuốc thượng cổ à? Vậy ta cũng không trả nổi.
Ngô Đồ Tử nói:
- Đây là thuốc trị thương thượng hạng, một lượng vàng một chai. Nhưng mà vết thương này là tiêu không đi, cả đời đều có thể xấu như thế, có vấn đề không?
Đường Viêm nói:
- Vậy tốt, không cần cưới vợ.
Sặc!
...
- Thay ta nói với Thẩm Lãng một tiếng, ta đi, tiếp tục chuyện của ta đi. - Thần nữ Tuyết Ẩn nói:
- Thuận tiện hỏi một cái, nó làm sao biết ta đã đã trở về? Lần sau nó đến tìm ta, không nên đưa thư vào chỗ đó, đổi chỗ khác, địa chỉ viết ở phía trên tờ giấy này.
Thần nữ Tuyết Ẩn đặt một tờ giầy ở trên tay của Chung Sở Khách.
Chung Sở Khách nói:
- Sư muội, bằng không ta theo muội cùng đi.
Tuyết Ẩn lắc đầu nói:
- Không, kế tiếp cục diện Việt quốc sẽ đặc biệt phức tạp, huynh có cần phải lưu lại ở bên cạnh họ, hơn nữa Đại Ngốc cần huynh tiếp tục chỉ đạo, nó mới là tương lai võ đạo chúng ta.
- Ninh Chính, cáo từ.
Ninh Chính khom người lạy xuống.
Thần nữ Tuyết Ẩn, phiêu nhiên mà đi.
Lúc này lại đi về hướng tây nam.
Hy vọng tất cả chuyện này, còn kịp.
Hy vọng còn kịp.
Đây là tiếng lòng duy nhất của Thần nữ Tuyết Ẩn.
...
Kế tiếp.
Nữ vương Arunana hạ lệnh hai vạn kỵ binh trở về kinh đô nước Khương.
Nàng suất lĩnh một vạn kỵ binh, tiếp tục hộ tống Ninh Chính đông tiến.
Một vạn kỵ binh này một mình hai ngựa, thậm chí ba ngựa.
Ngày đêm thần tốc, không ngủ không nghỉ.
Từ nước Khương tiến vào hành tỉnh Thiên Tây miền nam, hành tỉnh Thiên Tây Trung đô đốc Trương Tử Húc còn nỗ lực cản trở.
Khổ Đầu Hoan trực tiếp rống to hơn:
- Trương Tử Húc, nếu như ngươi dám để lỡ một khắc đồng hồ, công tử Thẩm Lãng sẽ giết chết cả nhà ngươi. Tru sát ngươi cửu tộc, không để lại một cành cây ngọn cỏ nào!
Mà lúc này!
Đại thái giám Lê Ân công khai lộ diện, hô to:
- Trương Tử Húc tiếp chỉ.
- Nữ vương nước Khương Arunana chính thức viếng thăm Việt quốc, lấy thân phận khách quý tham gia Tế Thiên Đại Điển, bất luận kẻ nào cũng không được cản trở, khâm thử!
Đều nói ý chỉ thiên hạ chư vương không thể lại dùng khâm thử.
Nhưng Ninh Nguyên Hiến vẫn dùng như cũ.
Lê Ân nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Trương Tử Húc, ngươi muốn kháng chỉ à?
Nghe những lời này, tay Lê Ân cầm chuôi kiếm.
Cấm Vệ Quân sau lưng ông đều đặt tay trên chuôi đao.
Chỉ cần Trương Tử Húc kháng chỉ, lập tức giệt ngay tại chỗ.
- Thần tuân chỉ!
- Cho đi!
Tức khắc Nữ vương Arunana dẫn đầu một vạn kỵ binh, hò hét tiến vào hành tỉnh Thiên Tây cảnh nội, hộ tống Ninh Chính xuất phát về phía kinh đô thành Thiên Việt.
...
Cùng lúc đó!
Thẩm Lãng suất lĩnh hơn bốn ngàn quân đội tiến vào trong hành tỉnh Thiên Tây.
Vương hậu Sa Mạn suất lĩnh quân đội vương bài Thần xạ thủ của tộc Sa Man rời khỏi từ ải Bình Nam, mượn đường nước Khương, trở về tộc Sa Man.
Lúc này đây viễn chinh kinh đô nước Sở.
Quân đội vương bài tộc Sa Man bỏ ra cái giá rất lớn, năm nghìn người thương vong hơn phân nửa.
Chỉ còn lại có hơn hai ngàn người trở về nước Đại Nam.
Vì thương vong hơn hai ngàn người này, Thẩm Lãng bồi thương ba mươi vạn lượng vàng tiền tử.
Vương hậu Sa Mạn vừa đi, trong tay hắn cộng cả quân Niết Bàn đầu tiên và thứ hai chỉ có hơn bốn ngàn người mà thôi.
Nhìn qua nhánh quân đội này có vẻ suy yếu bé nhỏ hả?
Thế nhưng, Thẩm Lãng vẫn nghênh ngang tiến vào phía bắc hành tỉnh Thiên Tây, tiến vào bên trong địa bàn gia tộc họ Xung.
Hắn không có ý kiến muốn dấu đầu lộ đuôi chút nào, ngược lại thả chậm tốc độ, có vẻ rêu rao khắp nơi.
Hành động kia rõ ràng giống như một đại mỹ nữ, trang điểm lộng lẫy mà đi ở ở giữa đám lưu manh.
Hận không thể vẫy tay duyên dáng kêu lên:
- Đại gia, lại đây, lại đây...
Đây hoàn toàn là đang câu dẫn gia tộc họ Xung.
Các ngươi vội vàng tới đánh ta đi chứ?
Ta chỉ còn lại hơn bốn ngàn người mà thôi.
Gia tộc họ Xung các ngươi còn dư lại không ít quân đội đi?
Nguyên bản mười hai vạn quân đội, trải qua cùng nước Sở đại chiến thương vong hơn phân nửa.
Thế nhưng cũng còn dư lại năm sáu vạn đi.
Năm sáu vạn đánh hơn bốn ngàn người.
Cơ hội ngàn năm một thuở.
Then chốt quân Niết Bàn đầu tiên, quân Niết Bàn thứ hai của ta lúc này thật sự đặc biệt mệt mỏi rã rời kia mà.
Vội vàng tới tiêu diệt ta đi nè..
Lý do ta đều vì ngươi nghĩ xong, quân Sở không cam lòng thất bại, vượt biên đánh chết quân Niết Bàn của ta, đồng thời cầm tội danh vu oan đến trên đầu gia tộc họ Xung, nỗ lực kéo lên nội chiến Việt quốc.
Bên kia Ninh Chính đi được chẳng bao lâu, cơ hồ là điên cuồng chạy đi trở về thành Thiên Việt.
Mà bên này Thẩm Lãng, cố ý đi chậm rãi khoan thai, hận không thể một bước lắc ba cái.
Xung Nghiêu, ông mau dẫn đầu đại quân tới đánh ta đi chớ!
Ông tới đánh ta đi!
Cuối cùng!
Thẩm Lãng tồi tệ hơn, quân đội trực tiếp dừng lại không đi.
Ở chỗ cách thành Trấn Tây hơn một trăm dặm trực tiếp đóng quân nghỉ dưỡng sức.
Đây hoàn toàn là khiêu khích hết sức với gia tộc họ Xung!
...
Mùng chín tháng bảy tiến hành Tế Thiên Đại Điển.
Tối mùng tám tháng bảy.
Kinh đô thành Thiên Việt tiến hành cấm đi lại ban đêm.
Ninh Chính vẫn còn chưa trở về kinh đô.
Văn võ bá quan, đối với lần này không nói được một lời.
Vạn dân Việt quốc thì là nghị luận ầm ĩ.
Ý chỉ của quốc quân rõ ràng, Tế Thiên Đại Điển do Ninh Chính đọc sớ tế thiên.
Nhưng nếu Ninh Chính cản không đến, vậy thì do Ninh Kỳ thay thế.
Vạn dân kinh đô không khỏi trong lòng tiếc hận.
Xem ra Ninh Chính điện hạ là không chạy về được.
Kể từ đó, ngay thời khắc tranh ngôi then chốt lại rơi vào thế hạ phong.
Ai cũng biết, người nào đọc sớ tế thiên, lại cơ hồ là thiếu quân.
Thế nhưng, vương tử Ninh Kỳ cũng không đến nỗi nào.
...
Sáng sớm hôm sau!
Quốc quân mang theo văn võ bá quan rời đi vương cung, bộ hành đi thượng cổ tế đàn.
Không chỉ có như thế, quốc quân còn xuất phát so với bình thường sớm một canh giờ, gần như trời còn mờ tối, cũng đã động thân.
Cơ thể ông lúc này càng run rõ ràng, bước đi đã có vẻ có chút khó khăn.
Nhưng ông vẫn kiên trì đi bộ.
Trong sắc trời tờ mờ, vô số đèn lồng như những vì sao trên trời.
Ninh Kỳ mặc kim bào, ngay bên cạnh Ninh Nguyên Hiến.
Văn võ bá quan theo ở phía sau thật chỉnh tề, toàn tràng tĩnh lặng không tiếng động.
Bầu không khí có vẻ nghiêm trọng, thậm chí là áp lực.
- Răng rắc, răng rắc...
Ba nghìn Cấm Vệ Quân đi trên mặt đất, tiếng áo giáp va chạm nhau có vẻ càng rõ rệt.
Nhưng mà rất nhiều người phát hiện, quốc quân Ninh Nguyên Hiến đi con đường này không phải đi thượng cổ tế đàn, mà là đi cổng Chu Tước a.
Nhưng, không aidám hỏi.
Cứ như vậy, quốc quân Ninh Nguyên Hiến mang theo văn võ bá quan, mang theo ba nghìn Cấm Vệ Quân, trên đường đi tới bên ngoà cổng Chu Tước i.
Tiếp đó lẳng lặng chờ!
Đây là chờ người nào hả?
Chẳng lẽ là chờ Ninh Chính điện hạ à?
Bệ hạ ngài buông tha đi, Ninh Chính điện hạ không chạy về kịp đâu.
Hơn nữa giờ lành cũng không chờ người.
Một khi bỏ lỡ thời gian tốt nhất Tế Thiên Đại Điển, chính là phải làm tức giận trời cao.
Thế nhưng...
Cũng không có chờ quá lâu.
- Ầm ầm ầm...
Mặt đất bắt đầu run nhè nhẹ, giống như động đất vậy.
Tiếp đó, thanh âm càng lúc càng lớn.
Đây là tiếng kỵ binh, đây là tiếng vó của vạn con ngựa chạm vào trên mặt đất.
Một khắc đồng hồ sau đó!
Chân trời phía tây xuất hiện một cái đường màu đen.
Hai mặt cờ lay động.
Ninh, khương!
Tiếp đó, kỵ binh nước Khương như thủy triều xuất hiện ở trong tầm mắt văn võ quần thần.
Thanh âm càng lúc càng lớn, đinh tai nhức óc.
Mặt đất chấn động, càng ngày càng mãnh liệt.
Kỵ binh nước Khương chẳng những không có giảm tốc độ, ngược lại bắt đầu gia tăng tốc độ, xung phong về phía quân thần nước Việt.
Đây là đang thị uy à?
Đúng, đây là đang thị uy.
Hướng về phía văn võ đại thần triều đình Việt quốc thị uy.
Lúc khoảng cách còn tầm một hơn trăm mét.
Một vạn kỵ binh nước Khương ngừng lại.
Thật nhiều, huống chi bọn họ đều là một mình hai ngựa.
Một vạn kỵ binh nhìn qua, rõ ràng vô biên vô tận.
Hai con ngựa khỏi hàng.
Nữ vương Arunana phía trước, Ninh Chính ở phía sau.
Đi tới trước mặt quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
Nữ vương Arunana xuống chiến mã, khom người nói:
- nước Khương Arunana, gặp qua Việt vương.
Ninh Nguyên Hiến cẩn thận tỉ mỉ hoàn lễ nói:
- Việt quốc Ninh Nguyên Hiến, gặp qua vua Khương.
Ninh Chính tiến lên, quỳ sát ở trước mặt quốc quân, rồi nói:
- Nhi thần Ninh Chính, bái kiến phụ vương.
Giọng của gã cuối cùng run nhè nhẹ.
Thời khắc này Ninh Chính, cũng rất khó ức chế nội tâm kích động.
Ninh Nguyên Hiến tiến lên, đỡ Ninh Chính dậy, tiếp đó bắt được cánh tay gã chợt giơ lên.
- Con ta Ninh Chính chiến thắng trở về!
- Việt quốc vạn thắng, Việt quốc vạn tuế!
Đế quốc không phải âm thầm lưu truyền, không cho dùng vạn tuế à?
Ninh Nguyên Hiến chợt hô to.
Phía sau Cấm Vệ Quân hô vang.
Trong thành vô số dân chúng xem lễ hô to.
- Việt quốc vạn thắng!
- Việt quốc vạn tuế!
- Ninh Chính điện hạ uy vũ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.