Chương 172: Lãng gia bị làm nhục! Sóng lớn vỗ bờ
Cao Điểm Trầm Mặc
05/10/2019
Trong phòng Thẩm Lãng, đã gần như muốn nổ tung.
Võ công của hắn yếu nhất.
Được rồi, trên thực tế là không có võ công.
Cho nên dược hiệu phát tác được nhanh nhất mạnh nhất, cộng thêm bản thân hắn chính là thể chất tra nam.
Cho nên khi ngọn lửa hừng hực đốt cháy, hắn căn bản không có một chút sức chống cự.
Trực tiếp đã bị đốt hết.
Toàn thân đỏ rực giống như đại hiệp bị nướng, cả người cũng bắt đầu giật lấy giật để.
Lúc này hắn đương nhiên biết, đây là bị người ta bỏ thuốc.
- Thiên Thiên, chúng ta bị người ta bỏ thuốc. - Thẩm Lãng dùng hết toàn bộ khí lực nói.
- Ta... Ta biết. - Trong phòng truyền đến thanh âm của Từ Thiên Thiên.
Thanh âm kia đã run nghe không ra chất giọng vốn có.
Từ Thiên Thiên đã ngâm toàn thân trong nước lạnh, nhưng vẫn nóng lên, căn bản là hạ không xuống.
Hơn nữa thần trí trong đầu, càng ngày càng không rõ.
Vậy ngọn lửa đó không chỉ đốt cháy trong lòng, hơn nữa còn đốt cháy bộ não.
- Nhất định là nhang thơm có vấn đề, ngươi... Ngươi đi dập tắt nó đi. - Thẩm Lãng nói.
Từ Thiên Thiên run rẩy nói:
- Ta... Ta không đi ra, ta đi ra ngoài sẽ bị ngươi đè mất, tại sao bản thân ngươi không đi dập tắt nó chứ?
Thẩm Lãng ngược lại rất muốn đi, thế nhưng toàn thân đều dường như bị thiêu cháy, căn bản không nhúc nhích được.
Hiệu quả của thuốc này quá mãnh liệt, hơn nữa còn là đặc biệt nhằm vào chút người có võ công cao cường. Đối với Thẩm Lãng mà nói, dược lực này khiến toàn thân hắn bốc cháy, gần như cầm cả xương thịt lẫn gân mạch của hắn đốt rụi vậy.
Toàn thân đều không thể hoạt động.
- Cửa phòng ta đã... khóa, ngươi chớ vào, ngươi nếu như vào đây đè ta, ta... Ta đời này cũng sẽ không tha thứ cho ngươi. - Từ Thiên Thiên nói.
Đi gặp quỷ của ngươi đi.
Hiện giờ toàn bộ sức mạnh của ta đều tập trung vào một chỗ, cái chỗ nhỏ xíu đó thì như kim cương, tứ chi như sợi mì, ta còn làm sao sống được.
Huống hồ ngươi lúc trước luôn mồm phải làm nô tỳ cho ta, tùy ý ta muốn làm gì thì làm, bây giờ còn nói ra lời như vậy.
- Xuống địa ngục đi... - Thẩm Lãng nói.
Tiếp đó dụng hết toàn lực trở mình lại, nằm rạp trên mặt đất đánh xuống.
Cuối cùng, thần trí trong đầu hắn dần dần biến mất.
Cả người giống như than bị đốt, trừ cháy ra, không biết làm gì khác nữa.
...
Đàn ông gặp nhiều mới có thể hiểu nhiều, lâu ngày mới có thể sinh tình.
Khỏi cần phải nói, đơn thuần quan điểm thẩm mỹ, Cừu Kiêu tuyệt đối là hạng nhất.
Cừu Yêu Nhi ở trong mắt những gã đàn ông có thể là nữ quái thú, nhưng trong mắt Cừu Kiêu lại là cô gái tràn trề sức hấp dẫn nhất thiên hạ.
Gã vẫn luôn cho rằng, đàn ông không phải là không thích cô gái như Cừu Yêu Nhi mà vì bản thân họ đã dần dần tự ti
Bởi vì nàng quá cao, quá cường đại.
Cừu Kiêu tự từ khi bắt đầu hiểu chuyện, trong lòng đã xây dựng một mục tiêu.
Gã phải ngủ với Cừu Yêu Nhi.
Theo thời gian trôi qua, lực hấp dẫn Cừu Yêu Nhi trong mắt gã càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều.
Dùng cách nói hiện đại diễn giải, ngay từ đầu chẳng qua là lựu đạn, sau đó trực tiếp biến thành bom nguyên tử.
Nếu như không ngủ được Cừu Yêu Nhi, vậy cuộc đời của gã là không hoàn chỉnh.
Dù sao cũng đây vốn không phải của chị ruột của gà.
Ngủ đủ một trăm lần, giết chết!
Tại sao muốn giết chết?
Cừu Yêu Nhi là dạng nữ bá vương vô địch như vậy, đơn giản thứ mỗi một quân chủ thích nhất.
Giết chết không đáng tiếc sao?
Nội tâm của Cừu Kiêu rất rõ, bản thân vĩnh viễn không thể chinh phục được Cừu Yêu Nhi.
Thậm chí, trên cái thế giới này cũng không có người đàn ông nào có thể chinh phục Cừu Yêu Nhi.
Dù cho nhà ngươi có ngủ với nàng một nghìn lần, một vạn lần, cũng đừng hòng lâu ngày sinh tình.
Vì cái mạng nhỏ của mình suy nghĩ, ngủ xong rồi, chỉ có thể giết chết.
Nếu phụ thân biết được, có thể nổi giận hay không?
Chắc chắn là có!
Thế nhưng sau khi ngủ chán chê, Cừu Kiêu trực tiếp liền bỏ trốn mất dạng và vọt đến đảo Vọng Nhai làm chánh sự.
Phụ thân cũng không thể đến đảo Vọng Nhai đuổi giết gã đâu.
Lại nói gã từ đầu đến cuối là con trai ruột, Cừu Yêu Nhi từ đầu đến cuối là con gái nuôi mà thôi.
Tối hôm nay ngoài một Cừu Yêu Nhi, còn có một nữ đại phu, một Từ Thiên Thiên.
Nữ đại phu? Còn một tuyệt sắc giai nhân?
Loại con gái có nghề nghiệp đặc biệt như thế này quá hiếm thấy.
Không biết y thuật thế nào, chắc là đặc biệt cao, bằng không sao chữa Cừu Yêu Nhi lành bệnh được.
Cho nên Cừu Kiêu quyết định sau khi ngủ sẽ không giết, trực tiếp nhận về nhà.
Từ Thiên Thiên thì sao?
Đây chính là con dâu của Thái thú Trương Xung, nghe nói còn là một xử nữ.
Cái này càng vi diệu.
Con tiện nhân Lục Y kia giựt giây để giết Từ Thiên Thiên, gã làm sao có thể không tiếc giết?
Cắm sừng cho kẻ khác thoải mái nhất, hơn nữa còn cắm cho một đại nhân vật nữa.
Nghe nói Từ Thiên Thiên vẫn còn chưa trưởng thành, quả thực không nên quá đẹp.
Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy bình thường đều vô cùng khó gặp được, hôm nay lập tức phải ngủ luôn ba cô.
Thần Biển đối đãi Cừu Kiêu ta đây sao mà tốt đến thể?
Nhưng mà trong nhà mình lập tức phải thêm hai nhân người mới, phải nghĩ biện pháp diệt hai đứa (cũ) mới được.
Cái con tiện nhân Lục Y kia, trước tiên phải diệt ả đi.
Nữ nhân quá hèn hạ, chơi không có ý nghĩa.
Cừu Kiêu mặc dù không có uống thuốc, thế nhưng cũng cảm giác được toàn thân khô nóng, dường như muốn nổ tung vậy.
Khoảng cách lâu đài của tỷ tỷ Cừu Yêu Nhi đã rất gần.
Thoáng do dự một chút, gã lấy ra một cái bình, bỏ mấy viên thuốc vào mồm.
Tuy rằng gã rất mạnh, bình thường có thể lấy một địch năm, hơn nữa còn có thể thắng toàn tập, đè người nào cũng khiến người ta chết đi sống lại.
Thế nhưng Cừu Yêu Nhi thực sự quá mạnh mẽ.
Cừu Kiêu thật lo lắng mình gánh không xuể.
Trước mắt chính là lâu đài màu trắng của Cừu Yêu Nhi.
- Hảo tỷ tỷ, ta đến đây!
Cừu Kiêu chợt vọt vào, thẳng đến căn phòng Cừu Yêu Nhi.
Trong lâu đài này đều là đàn bà con gái, nhưng đều đã say giấc, cho nên gã xông vào cũng không có khiến cho kinh động.
Trực tiếp vọt tới trước căn phòng của Cừu Yêu Nhi.
- Đứng lại!
Mười mấy võ sĩ rút kiếm, ngăn cản đường đi của gã.
Cừu Kiêu không giận ngược lại còn thích.
Cừu Yêu Nhi võ công nghịch thiên, bình thường bên ngoài gian phòng của nàng là căn bản không cần võ sĩ gác.
Mà bây giờ lập tức mười mấy võ sĩ thủ tại chỗ này, chứng minh cái gì?
Chứng minh bên trong xảy ra chuyện!
Chứng minh Cừu Yêu Nhi không khống chế nổi.
Trời cũng giúp ta.
Cừu Kiêu không khỏi vễnh tai lắng nghe.
Tiếp đó gã không khỏi hân hoan, thanh âm bên trong rất quái dị, cũng rất quen thuộc.
Tiếng thở, tiếng run rẩy, quả thực để cho người ta hồn phi phách tán.
Ha ha ha ha!
Bên trong xảy ra chuyện.
Mê hương tiêu hồn của ta đã phát huy tác dụng, thật không hỗ danh ta tốn hơn một trăm lượng vàng mua được.
Quả nhiên có hiệu quả.
Nữ võ sĩ thủ lĩnh cầm đầu nói:
- Cừu công tử, chủ nhân hạ lệnh, bất luận kẻ nào không thể vào gian phòng của ngài, bằng không giết chết bất luận tội.
Ánh mắt Cừu Kiêu rơi vào trước ngực nữ võ sĩ này, tiếp tục lại rơi vào bên hông, tiếp đó nhìn phía hai chân, cuối cùng mới nhìn gương mặt của nàng.
Dáng dấp vậy, hơn nữa bởi vì nguyên nhân luyện võ, quá mức hùng tráng.
Thế nhưng... Có một phong vị khác.
Đặt ở thời điểm khác, cô gái như vậy Cừu Kiêu cũng sẽ không bỏ qua, ăn quen bữa tiệc lớn, thuận tiện ăn bỏng ngô nướng ven đường cũng không tệ, quý giá ở độ chân thực, tự nhiên không ô nhiễm.
Thế nhưng hiện tại gã có một bữa tiệc lớn tuyệt trần.
- Không có mắt à? - Cừu Kiêu nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ta là ai? Ta là thiếu chủ thành Nộ Triều, ngay cả tòa thành này đều là của ta.
Nữ võ sĩ thủ lĩnh nói:
- Xin lỗi, chúng ta trong mắt chỉ có chủ nhân.
Những lời này đâm Cừu Kiêu đau nhói.
Gã ghét nhất chính là điểm này, Cừu Yêu Nhi vĩnh viễn là không coi ai ra gì, ngay cả võ sĩ chính quy của nàng cũng vậy.
Toàn bộ thành Nộ Triều là một liên minh hải tặc, nhiều phần hải tặc tụ tập cùng một chỗ, mọi người phụng Cừu Thiên Nguy là chủ.
Hôm nay Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy đã rất ít khi tự mình dẫn binh xuất chiến, mà là trấn thủ thành Nộ Triều, thế là đại quân hải tặc dưới trướng ông ta chia làm mấy bộ phận.
Thiếu chủ Cừu Kiêu, thống soái tám ngàn hải tặc. Nghĩa tử Cừu Hào, thống soái năm nghìn hải tặc. Cừu Yêu Nhi thống soái sáu nghìn hải tặc.
Cừu Thiên Nguy nắm giữ quân hải tặc tinh rất chính qui hải tặc tinh nhuệ, tầm một vạn người.
Cho nên Cừu Thiên Nguy dưới trướng toàn bộ hải tặc đại quân cộng lại, khoảng chừng gần ba vạn người.
Thế nhưng theo Cừu Yêu Nhi điên cuồng mà dẫn binh xuất chiến, thế lực dưới trướng nàng càng ngày càng bành trướng, hôm nay đã có chừng một vạn hải tặc đại quân, gần như cùng tương xứng với lực lượng chính qui của Cừu Thiên Nguy.
Đương nhiên một vạn hải tặc dưới trướng nàng nành, chân chính chính qui tinh nhuệ chỉ có hai nghìn, còn lại cũng là đám ô hợp.
Thế nhưng hai nghìn tinh nhuệ này, thậm chí ngay cả Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy cũng không cách nào chỉ huy, trong mắt họ chỉ có Cừu Yêu Nhi, không có bất kỳ người nào khác.
Cừu Kiêu nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Thân thể các ngươi ở lâu đài này là nhà của ta, mảnh đất dưới chân các ngươi cũng là nhà ta, thậm chí Cừu Yêu Nhi cũng thuộc về nhà ta. Năm đó nếu không phải phụ thân ta xuất thủ tương trợ, đồng thời nuôi lớn, e là cô ta sớm làm mồi cho cá.
- Tránh ra cho ta, bằng không giết chết bất luận tội.
Cừu Kiêu chợt gào to, rút ra chiến đao.
Mười mấy nữ võ sĩ cũng chợt rút ra loan đao.
- Tránh ra, bằng không đừng trách ta xuất thủ vô tình.
- Xin thiếu chủ Cừu Kiêu lập tức rời khỏi nơi này, bằng không giết chết bất luận tội.
Cừu Kiêu tức khắc nhe răng cười, nói:
- Là các ngươi ép ta đấy nhé.
Tiếp đó, chiến đao của gã chợt điên cuồng chém đi.
Mười mấy nữ võ sĩ, trong nháy mắt bao vây lấy gã.
Kịch liệt chiến đấu!
Cừu Kiêu vô cùng mạnh mẽ, võ công của gã cao hơn so với Kim Mộc Lan.
Lần trước cùng Kim Sĩ Anh đối chiến một chiêu, chiếm thượng phong.
Cho nên dù cho đối mặt mười mấy nữ võ sĩ, vẫn chiếm cứ thượng phong.
Hơn nữa gã dù sao cũng là thiếu chủ thành Nộ Triều, những nữ võ sĩ này dám ngăn trở, nhưng cũng không dám thực sự giết gã.
Họ thủ hạ lưu tình, nhưng Cừu Kiêu chính là độc ác vô tình.
- Bá bá bá...
Ba đao hung tàn.
Máu tươi tiêu bắn, nhưng không có kêu thảm thiết.
Thân thể ba nữ võ sĩ, đã bị đâm một lỗ to lớn, ngã vào trong vũng máu, sống chết chưa biết.
Cừu Kiêu cười gằn nói:
- Còn dám ngăn trở ta sao?
Nữ võ sĩ thủ lĩnh nhìn thấy thảm trạng đồng bọn, viền mắt muốn nứt ra, gào thét nói:
- Không cần lưu tình, giết.
Tiếp đó, mười mấy nữ võ sĩ điên cuồng tiến công.
Mỗi một chiêu đều không lưu tình.
Nhưng võ công Cừu Kiêu quá mạnh mẽ, dù cho liều mạng đấu pháp, mười mấy nữ võ sĩ này cũng vẫn rơi xuống hạ phong.
Ngược lại gã có vẻ thành thạo.
- Chát keng keng...
Lại là mấy đao hung tàn.
Ba nữ võ sĩ, lại một lần nữa ngã vào trong vũng máu.
- Ha ha ha ha... Đã ghiền, đã ghiền...
Cừu Kiêu càng hăng hái, toàn thân nhiệt huyết sôi trào, ra chiêu càng thêm độc ác!
Nữ võ sĩ thủ lĩnh lòng nóng như lửa đốt.
Còn lại đã không đủ mười người, sợ rằng đỡ không được tên súc sinh này.
Chủ nhân đã nói, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ người đàn ông nào tiến vào gian phòng của nàng.
Lời chủ nhân, chính là thánh chỉ.
- Liều mạng!
Còn dư lại mười nữ võ sĩ, điên cuồng mà dùng ra chiêu thức cuối cùng để đồng quy vu tận.
Từng chiêu ra sức, thậm chí xem thân thể của chính mình trở thành vũ khí, đi ngăn cản chiến đao Cừu Kiêu, tạo cơ hội cho đồng bọn thắng được.
Giết, giết, giết!
Đồng quy vu tận, đồng quy vu tận.
- Bá...
Cừu Kiêu phía sau nhói lên, nhưng bị rạch ra một vết thương.
- Tiện nhân, dám làm ta bị thương?
Gã chợt quay người lại, đạp một chân thật mạnh.
Tức khắc nữ võ sĩ bị đá bay ra ngoài hơn mười thước, miệng phun máu tươi.
Tiếp đó, chiến đao của gã nhanh hơn, thân pháp nhanh hơn, vô cùng độc địa.
Từng nữ võ sĩ ngã xuống.
- Xoẹt!
Cừu Kiêu chợt chém một đao, gác ở trên cổ nữ võ sĩ thủ lĩnh.
Tức khắc, còn lại mấy nữ võ sĩ toàn bộ ngừng lại, không dám động thủ, ánh mắt nhìn chằm chằm Cừu Kiêu gắt gao.
- Chỉ cần ta chém xuống một đao này, đầu của ngươi sẽ không còn. - Cừu Kiêu nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Bây giờ, ngươi còn dám cản ta sao?
Nữ võ sĩ tròng mắt sung huyết, trong lòng vô cùng sỉ nhục.
Chủ nhân để cho nàng bảo vệ cửa phòng, tầm mười mấy người vẫn không thủ được.
Bản thân rõ ràng quá vô năng, như vậy sống còn có ý gì?
- ...
- Ta chết cũng sẽ không bỏ qua đi tới, chết! - Nữ võ sĩ thủ lĩnh chợt rống lên một tiếng, điên cuồng mà hướng Cừu Kiêu nhào tới.
- Nếu ngươi muốn chết như vậy, ta sẽ thanh toàn cho ngươi.
Cừu Kiêu chợt chém xuống một đao.
Mắt thấy nữ võ sĩ thủ lĩnh này sẽ bị chặt đầu.
- Choang!
Bỗng nhiên, trong bóng tối như có một ngôi sao băng phóng tới.
Đây là một lượng vàng.
Chợt bắn ra ở phía trên chiến đao của Cừu Kiêu.
Tức khắc...
Tia lửa văng gắp nơi.
Một lực lượng vô cùng cường đại, trực tiếp để chiến đao trong tay Cừu Kiêu bay vuột khỏi tay, hổ khẩu nứt ra chảy máu.
Chỉ một lượng vàng làm ám khí đã lợi hại như vậy, quả thực để cho người ta rợn cả tóc gáy.
Cừu Kiêu trong lòng một phen run rẩy, vươn tay nhìn bàn tay đầy máu của mình.
- Là ai? Là ai dám phá hỏng chuyện tốt của ta?
Tiếp đó, một tấm thân cao lớn mà lại gợi cảm vô song trong bóng đêm như ẩn như hiện.
Chỉ lướt qua bóng dáng này, Cừu Kiêu biết ngay nàng là người nào.
Cừu Yêu Nhi!
Trong lòng Cừu Kiêu run rẩy một phen, hai chân như nhũn ra.
Chuyện gì xảy ra?
Cô ta không phải nên ở bên trong phòng à?
Không phải cô ta đã trúng mê hương của ta, bị dược tính phác tác rồi sao?
Tại sao sẽ xuất hiện ở bên ngoài?
- Tỷ tỷ đi ra ngoài làm cái gì? - Cừu Kiêu hỏi.
- Quyết đấu! - Cừu Yêu Nhi đáp.
Quyết đấu?
Cừu Kiêu biết rồi, hôm nay là ngày nàng và Chúc Hồng Tuyết quyết đấu.
Hôm nay nàng bình yên vô sự mà trở về, chỉ sợ sẽ là thắng.
Chúc Hồng Tuyết là kẻ mạnh như vậy, Cừu Yêu Nhi cũng có thể thắng?
Có thể thấy được nàng cũng không có trúng độc.
Hay là tác dụng của nhang này quá chậm, Từ Thiên Thiên cùng nữ đại phu trúng độc, nhưng Cừu Yêu Nhi giống như còn không có trúng độc.
Bằng không, nàng chạy thế nào đi quyết đấu, hơn nữa còn thắng về nữa?
Một Cừu Yêu Nhi cường đại, gã căn bản cũng không phải đối thủ.
- Chủ nhân, nhang trong phòng có độc, ta đã mở cửa sổ cho thoáng rồi. - Nữ võ sĩ thủ lĩnh nói:
- Thủ hạ vô năng, để tên súc sinh này bị thương bảy chị em.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Lập tức đưa họ đi chữa thương, bất kể giá nào cũng chữa khỏi đi.
- Vâng. - Nữ võ sĩ thủ lĩnh đáp.
Tiếp đó nữ võ sĩ ôm còn sót lại ôm lấy các chị em ngã trong vũng máu, rời khỏi hiện trường, đi tìm đại phu chữa trị.
Lòng Cừu Kiêu càng run lên sợ hãi.
Cừu Yêu Nhi phân tán những võ sĩ này, chứng minh được cái gì?
Chứng minh rồi nàng một chút cũng xem Cừu Kiêu vào mắt.
Cừu Kiêu muốn ngủ Cừu Yêu Nhi đã mười mấy năm, nghĩ hết tất cả biện pháp, cũng không dám thăm dò nàng.
Vì sao?
Cừu Yêu Nhi quá mạnh, quả thực để lại một cái bóng ma khổng lồ trong lòng gã. Mỗi một lần nhìn thấy Cừu Yêu Nhi giết người, trái tim Cừu Kiêu đều run cầm cập, thế nhưng khát vọng trong lòng với nàng càng thêm mãnh liệt.
Nếu không phải cảm thấy Cừu Yêu Nhi đã trúng tình dược, gã căn bản cũng không dám khinh thường.
Hôm nay xem ra, Cừu Yêu Nhi này ngay cả một chút ảnh hưởng cũng không có.
Vừa rồi một lượng vàng cách không bắn ra, sức mạnh vẫn kinh người như vậy, chỗ nào có vẻ trúng độc đâu.
Đối mặt một Cừu Yêu Nhi như thế, nếu như gã cố xông lên làm chuyện tày đình, hoàn toàn là muốn chết.
- Cừu Kiêu, nể tình là đệ đệ của ta, một lần nữa ta nhường đệ, thế nhưng hôm nay đệ dám làm người của ta bị thương, lần này ta không cách gì tha cho đệ nữa. - Trong bóng tối chất giọng của Cừu Yêu Nhi tràn trề thịnh nộ gần như rung chuyển không khí xung quanh.
- Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Như một ngôi sao hỏa đang bắn đến.
Quỷ Đầu Đao của Cừu Yêu Nhi chợt chém tới.
Tức khắc, một con sư tử đá nặng mấy trăm cân nứt ra, đầu sư tử như một cơn lốc bay về phía Cừu Kiêu.
Cừu Kiêu kinh hãi!
Tức khắc dục niệm toàn bộ tiêu tan, lao điên cuồng thật nhanh.
Bảo mệnh quan trọng hơn, hơn nữa gã lao thẳng về phía lâu đài của cha mình.
- Cừu Yêu Nhi ngươi chờ đó cho ta, thành Nộ Triều là thuộc về ta!
- Cuối cùng có một ngày, ta sẽ nhường ngài ở người của ta dưới kêu rên.
Trong nháy mắt, Cừu Kiêu bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
...
Mà lúc này, Cừu Yêu Nhi mới đi ra khỏi bóng tối.
Nàng... giống như đã biến thành người khác.
Toàn thân ửng hồng, như là nhuộm bằng hoa hồng.
Hai tròng mắt như sóng như nước rạo rực.
Đôi môi như nhuộm đỏ, dường như muốn phun ra lửa.
Nàng lúc này đã gần như ngay cả đứng không nổi, còn cần dùng Quỷ Đầu Đao cắm trên đất.
Toàn thân đổ mồ hôi nhễ nhại, gần như quần áo đều ướt đẫm.
Hai tròng mắt mơ mơ màng màng, đã cháy hết thần trí sau cùng.
Vừa rồi hù dọa Cừu Kiêu, đã dùng hết lực lượng cuối cùng của nàng.
Cũng chính là Cừu Kiêu chạy trốn, bằng không nàng Cừu Yêu Nhi có thể chỉ có nước tự sát, tác dụng thuốc đáng sợ đã hoàn toàn đốt cháy toàn thân nàng, căn bản không cách nào phản kháng.
Thậm chí, hai tròng mắt của Cừu Yêu Nhi đều không cách gì nhìn rõ vật trước mặt.
Cả người giống như muốn phát điên.
- Nữ đại phu ở đâu? Cô ta nhất định có thể chữa cho ta, cô ta nhất định có thể chữa cho ta!
Bằng vào bản năng sau cùng, Cừu Yêu Nhi lảo đảo vọt tới gian phòng của mình, chợt đẩy cửa ra.
Tiếp đó, gặp được một bóng người trên mặt đất quằn quại.
Người này... là nữ đại phu?
Vì sao không giống con gái?
Nếu như là lúc trước, Cừu Yêu Nhi với hơi thở của đàn ông đều dị ứng chán ghét, hơn nữa hoàn toàn chẳng mẩn cảm gì cả.
Nhưng lúc này...
Giống như căn phòng bị xì gas vậy.
Chỉ cần một chút lửa, là có thể trong nháy mắt đốt toàn bộ căn phòng và nổ tung cấp kỳ.
Cho nên...
Cừu Yêu Nhi nổ tung.
Thẩm Lãng này chỉ là một mồi lửa, trong nháy mắt đã đốt cháy ngọn lửa sẵn có trong nội tâm nàng.
Tiếp đó, chợt đốt cháy hừng hực.
Một chút thần trí cuối cùng, hoàn toàn tan rã.
Cừu Yêu Nhi chợt vận nội công phá vỡ chiến trang hải tặc trên người nàng.
Thật sự là chấn vỡ.
Trong nháy mắt nát bấy.
Lộ ra tòa thiên nhiên kinh tâm động phách.
Tiếp đó, nàng hướng Thẩm Lãng đang lăn long lóc trên đất mà tến công.
Chuyện đáng sợ xảy ra!
Cừu Yêu Nhi trở thành dã thú.
Một lát sau, bên trong gian phòng truyền đến từng đợt kêu gào thảm thiết của Thẩm Lãng.
Thứ quý giá suốt bốn mươi mấy năm (*) của Lãng gia khó thể giữ được nữa rồi.
(*) Lấy tuổi của Thẩm Lãng trước khi chết.
...
- Rầm rầm ầm...
Lâu đài vẫn ở trên mặt biển, dấy lên cơn sóng lớn.
Sóng biển khủng khiếp, vồ tới tấp vào bãi đá ngầm rồi tan tác thành những bọt nước nhỏ.
Gió trên biển thi nhau rít gào.
Rít lên từng đợt.
Thổi qua màu trắng lâu đài.
Thế nhưng chúng nó cũng không cách nào lấn át được cái tiếng vang vọng ly kỳ kia.
Nữ võ sĩ thủ lĩnh nghe được thanh âm, sau đó lao điên cuồng tới.
Tiếp đó, gặp được một màn hoàn toàn không thể tin nổi.
Tức khắc, nàng hoàn toàn không biết là vui sướng hay đau khổ.
Giống như là sét đánh.
Đây... Đây là chủ nhân của nàng à?
Đây là nữ thần của nàng sao?
Dường như đã biến thành một người khác.
Giống như một căn già giá lạnh, lúc này đang hoàn toàn bốc cháy, từ từ xông lên trời.
Ước chừng ngẩn người một lúc lâu.
Nữ võ sĩ thủ lĩnh lui ra ngoài, tiếp đó đóng cửa phòng lại.
Tiếp tục, từng tốp võ sĩ này đến tốp võ sĩ khác tiến lại.
Tầm mấy chục người.
Canh giữ ở ngoài căn phòng Cừu Yêu Nhi.
Dùng bảo kiếm gõ vào khôi giáp chính mình.
Phát ra âm thanh chát chúa như thế, mới có thể che giấu tất cả.
Một khắc đồng hồ.
Nửa canh giờ.
Một canh giờ!
Hai canh giờ!
Cuối cùng, tất cả khôi phục yên tĩnh!
...
Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ta tiếp tục viết chương thứ 3, viết xong ăn nữa cơm. Các huynh đệ cho ta lực lượng, cho ta hỗ trợ, húc vào ta!
Võ công của hắn yếu nhất.
Được rồi, trên thực tế là không có võ công.
Cho nên dược hiệu phát tác được nhanh nhất mạnh nhất, cộng thêm bản thân hắn chính là thể chất tra nam.
Cho nên khi ngọn lửa hừng hực đốt cháy, hắn căn bản không có một chút sức chống cự.
Trực tiếp đã bị đốt hết.
Toàn thân đỏ rực giống như đại hiệp bị nướng, cả người cũng bắt đầu giật lấy giật để.
Lúc này hắn đương nhiên biết, đây là bị người ta bỏ thuốc.
- Thiên Thiên, chúng ta bị người ta bỏ thuốc. - Thẩm Lãng dùng hết toàn bộ khí lực nói.
- Ta... Ta biết. - Trong phòng truyền đến thanh âm của Từ Thiên Thiên.
Thanh âm kia đã run nghe không ra chất giọng vốn có.
Từ Thiên Thiên đã ngâm toàn thân trong nước lạnh, nhưng vẫn nóng lên, căn bản là hạ không xuống.
Hơn nữa thần trí trong đầu, càng ngày càng không rõ.
Vậy ngọn lửa đó không chỉ đốt cháy trong lòng, hơn nữa còn đốt cháy bộ não.
- Nhất định là nhang thơm có vấn đề, ngươi... Ngươi đi dập tắt nó đi. - Thẩm Lãng nói.
Từ Thiên Thiên run rẩy nói:
- Ta... Ta không đi ra, ta đi ra ngoài sẽ bị ngươi đè mất, tại sao bản thân ngươi không đi dập tắt nó chứ?
Thẩm Lãng ngược lại rất muốn đi, thế nhưng toàn thân đều dường như bị thiêu cháy, căn bản không nhúc nhích được.
Hiệu quả của thuốc này quá mãnh liệt, hơn nữa còn là đặc biệt nhằm vào chút người có võ công cao cường. Đối với Thẩm Lãng mà nói, dược lực này khiến toàn thân hắn bốc cháy, gần như cầm cả xương thịt lẫn gân mạch của hắn đốt rụi vậy.
Toàn thân đều không thể hoạt động.
- Cửa phòng ta đã... khóa, ngươi chớ vào, ngươi nếu như vào đây đè ta, ta... Ta đời này cũng sẽ không tha thứ cho ngươi. - Từ Thiên Thiên nói.
Đi gặp quỷ của ngươi đi.
Hiện giờ toàn bộ sức mạnh của ta đều tập trung vào một chỗ, cái chỗ nhỏ xíu đó thì như kim cương, tứ chi như sợi mì, ta còn làm sao sống được.
Huống hồ ngươi lúc trước luôn mồm phải làm nô tỳ cho ta, tùy ý ta muốn làm gì thì làm, bây giờ còn nói ra lời như vậy.
- Xuống địa ngục đi... - Thẩm Lãng nói.
Tiếp đó dụng hết toàn lực trở mình lại, nằm rạp trên mặt đất đánh xuống.
Cuối cùng, thần trí trong đầu hắn dần dần biến mất.
Cả người giống như than bị đốt, trừ cháy ra, không biết làm gì khác nữa.
...
Đàn ông gặp nhiều mới có thể hiểu nhiều, lâu ngày mới có thể sinh tình.
Khỏi cần phải nói, đơn thuần quan điểm thẩm mỹ, Cừu Kiêu tuyệt đối là hạng nhất.
Cừu Yêu Nhi ở trong mắt những gã đàn ông có thể là nữ quái thú, nhưng trong mắt Cừu Kiêu lại là cô gái tràn trề sức hấp dẫn nhất thiên hạ.
Gã vẫn luôn cho rằng, đàn ông không phải là không thích cô gái như Cừu Yêu Nhi mà vì bản thân họ đã dần dần tự ti
Bởi vì nàng quá cao, quá cường đại.
Cừu Kiêu tự từ khi bắt đầu hiểu chuyện, trong lòng đã xây dựng một mục tiêu.
Gã phải ngủ với Cừu Yêu Nhi.
Theo thời gian trôi qua, lực hấp dẫn Cừu Yêu Nhi trong mắt gã càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều.
Dùng cách nói hiện đại diễn giải, ngay từ đầu chẳng qua là lựu đạn, sau đó trực tiếp biến thành bom nguyên tử.
Nếu như không ngủ được Cừu Yêu Nhi, vậy cuộc đời của gã là không hoàn chỉnh.
Dù sao cũng đây vốn không phải của chị ruột của gà.
Ngủ đủ một trăm lần, giết chết!
Tại sao muốn giết chết?
Cừu Yêu Nhi là dạng nữ bá vương vô địch như vậy, đơn giản thứ mỗi một quân chủ thích nhất.
Giết chết không đáng tiếc sao?
Nội tâm của Cừu Kiêu rất rõ, bản thân vĩnh viễn không thể chinh phục được Cừu Yêu Nhi.
Thậm chí, trên cái thế giới này cũng không có người đàn ông nào có thể chinh phục Cừu Yêu Nhi.
Dù cho nhà ngươi có ngủ với nàng một nghìn lần, một vạn lần, cũng đừng hòng lâu ngày sinh tình.
Vì cái mạng nhỏ của mình suy nghĩ, ngủ xong rồi, chỉ có thể giết chết.
Nếu phụ thân biết được, có thể nổi giận hay không?
Chắc chắn là có!
Thế nhưng sau khi ngủ chán chê, Cừu Kiêu trực tiếp liền bỏ trốn mất dạng và vọt đến đảo Vọng Nhai làm chánh sự.
Phụ thân cũng không thể đến đảo Vọng Nhai đuổi giết gã đâu.
Lại nói gã từ đầu đến cuối là con trai ruột, Cừu Yêu Nhi từ đầu đến cuối là con gái nuôi mà thôi.
Tối hôm nay ngoài một Cừu Yêu Nhi, còn có một nữ đại phu, một Từ Thiên Thiên.
Nữ đại phu? Còn một tuyệt sắc giai nhân?
Loại con gái có nghề nghiệp đặc biệt như thế này quá hiếm thấy.
Không biết y thuật thế nào, chắc là đặc biệt cao, bằng không sao chữa Cừu Yêu Nhi lành bệnh được.
Cho nên Cừu Kiêu quyết định sau khi ngủ sẽ không giết, trực tiếp nhận về nhà.
Từ Thiên Thiên thì sao?
Đây chính là con dâu của Thái thú Trương Xung, nghe nói còn là một xử nữ.
Cái này càng vi diệu.
Con tiện nhân Lục Y kia giựt giây để giết Từ Thiên Thiên, gã làm sao có thể không tiếc giết?
Cắm sừng cho kẻ khác thoải mái nhất, hơn nữa còn cắm cho một đại nhân vật nữa.
Nghe nói Từ Thiên Thiên vẫn còn chưa trưởng thành, quả thực không nên quá đẹp.
Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy bình thường đều vô cùng khó gặp được, hôm nay lập tức phải ngủ luôn ba cô.
Thần Biển đối đãi Cừu Kiêu ta đây sao mà tốt đến thể?
Nhưng mà trong nhà mình lập tức phải thêm hai nhân người mới, phải nghĩ biện pháp diệt hai đứa (cũ) mới được.
Cái con tiện nhân Lục Y kia, trước tiên phải diệt ả đi.
Nữ nhân quá hèn hạ, chơi không có ý nghĩa.
Cừu Kiêu mặc dù không có uống thuốc, thế nhưng cũng cảm giác được toàn thân khô nóng, dường như muốn nổ tung vậy.
Khoảng cách lâu đài của tỷ tỷ Cừu Yêu Nhi đã rất gần.
Thoáng do dự một chút, gã lấy ra một cái bình, bỏ mấy viên thuốc vào mồm.
Tuy rằng gã rất mạnh, bình thường có thể lấy một địch năm, hơn nữa còn có thể thắng toàn tập, đè người nào cũng khiến người ta chết đi sống lại.
Thế nhưng Cừu Yêu Nhi thực sự quá mạnh mẽ.
Cừu Kiêu thật lo lắng mình gánh không xuể.
Trước mắt chính là lâu đài màu trắng của Cừu Yêu Nhi.
- Hảo tỷ tỷ, ta đến đây!
Cừu Kiêu chợt vọt vào, thẳng đến căn phòng Cừu Yêu Nhi.
Trong lâu đài này đều là đàn bà con gái, nhưng đều đã say giấc, cho nên gã xông vào cũng không có khiến cho kinh động.
Trực tiếp vọt tới trước căn phòng của Cừu Yêu Nhi.
- Đứng lại!
Mười mấy võ sĩ rút kiếm, ngăn cản đường đi của gã.
Cừu Kiêu không giận ngược lại còn thích.
Cừu Yêu Nhi võ công nghịch thiên, bình thường bên ngoài gian phòng của nàng là căn bản không cần võ sĩ gác.
Mà bây giờ lập tức mười mấy võ sĩ thủ tại chỗ này, chứng minh cái gì?
Chứng minh bên trong xảy ra chuyện!
Chứng minh Cừu Yêu Nhi không khống chế nổi.
Trời cũng giúp ta.
Cừu Kiêu không khỏi vễnh tai lắng nghe.
Tiếp đó gã không khỏi hân hoan, thanh âm bên trong rất quái dị, cũng rất quen thuộc.
Tiếng thở, tiếng run rẩy, quả thực để cho người ta hồn phi phách tán.
Ha ha ha ha!
Bên trong xảy ra chuyện.
Mê hương tiêu hồn của ta đã phát huy tác dụng, thật không hỗ danh ta tốn hơn một trăm lượng vàng mua được.
Quả nhiên có hiệu quả.
Nữ võ sĩ thủ lĩnh cầm đầu nói:
- Cừu công tử, chủ nhân hạ lệnh, bất luận kẻ nào không thể vào gian phòng của ngài, bằng không giết chết bất luận tội.
Ánh mắt Cừu Kiêu rơi vào trước ngực nữ võ sĩ này, tiếp tục lại rơi vào bên hông, tiếp đó nhìn phía hai chân, cuối cùng mới nhìn gương mặt của nàng.
Dáng dấp vậy, hơn nữa bởi vì nguyên nhân luyện võ, quá mức hùng tráng.
Thế nhưng... Có một phong vị khác.
Đặt ở thời điểm khác, cô gái như vậy Cừu Kiêu cũng sẽ không bỏ qua, ăn quen bữa tiệc lớn, thuận tiện ăn bỏng ngô nướng ven đường cũng không tệ, quý giá ở độ chân thực, tự nhiên không ô nhiễm.
Thế nhưng hiện tại gã có một bữa tiệc lớn tuyệt trần.
- Không có mắt à? - Cừu Kiêu nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ta là ai? Ta là thiếu chủ thành Nộ Triều, ngay cả tòa thành này đều là của ta.
Nữ võ sĩ thủ lĩnh nói:
- Xin lỗi, chúng ta trong mắt chỉ có chủ nhân.
Những lời này đâm Cừu Kiêu đau nhói.
Gã ghét nhất chính là điểm này, Cừu Yêu Nhi vĩnh viễn là không coi ai ra gì, ngay cả võ sĩ chính quy của nàng cũng vậy.
Toàn bộ thành Nộ Triều là một liên minh hải tặc, nhiều phần hải tặc tụ tập cùng một chỗ, mọi người phụng Cừu Thiên Nguy là chủ.
Hôm nay Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy đã rất ít khi tự mình dẫn binh xuất chiến, mà là trấn thủ thành Nộ Triều, thế là đại quân hải tặc dưới trướng ông ta chia làm mấy bộ phận.
Thiếu chủ Cừu Kiêu, thống soái tám ngàn hải tặc. Nghĩa tử Cừu Hào, thống soái năm nghìn hải tặc. Cừu Yêu Nhi thống soái sáu nghìn hải tặc.
Cừu Thiên Nguy nắm giữ quân hải tặc tinh rất chính qui hải tặc tinh nhuệ, tầm một vạn người.
Cho nên Cừu Thiên Nguy dưới trướng toàn bộ hải tặc đại quân cộng lại, khoảng chừng gần ba vạn người.
Thế nhưng theo Cừu Yêu Nhi điên cuồng mà dẫn binh xuất chiến, thế lực dưới trướng nàng càng ngày càng bành trướng, hôm nay đã có chừng một vạn hải tặc đại quân, gần như cùng tương xứng với lực lượng chính qui của Cừu Thiên Nguy.
Đương nhiên một vạn hải tặc dưới trướng nàng nành, chân chính chính qui tinh nhuệ chỉ có hai nghìn, còn lại cũng là đám ô hợp.
Thế nhưng hai nghìn tinh nhuệ này, thậm chí ngay cả Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy cũng không cách nào chỉ huy, trong mắt họ chỉ có Cừu Yêu Nhi, không có bất kỳ người nào khác.
Cừu Kiêu nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Thân thể các ngươi ở lâu đài này là nhà của ta, mảnh đất dưới chân các ngươi cũng là nhà ta, thậm chí Cừu Yêu Nhi cũng thuộc về nhà ta. Năm đó nếu không phải phụ thân ta xuất thủ tương trợ, đồng thời nuôi lớn, e là cô ta sớm làm mồi cho cá.
- Tránh ra cho ta, bằng không giết chết bất luận tội.
Cừu Kiêu chợt gào to, rút ra chiến đao.
Mười mấy nữ võ sĩ cũng chợt rút ra loan đao.
- Tránh ra, bằng không đừng trách ta xuất thủ vô tình.
- Xin thiếu chủ Cừu Kiêu lập tức rời khỏi nơi này, bằng không giết chết bất luận tội.
Cừu Kiêu tức khắc nhe răng cười, nói:
- Là các ngươi ép ta đấy nhé.
Tiếp đó, chiến đao của gã chợt điên cuồng chém đi.
Mười mấy nữ võ sĩ, trong nháy mắt bao vây lấy gã.
Kịch liệt chiến đấu!
Cừu Kiêu vô cùng mạnh mẽ, võ công của gã cao hơn so với Kim Mộc Lan.
Lần trước cùng Kim Sĩ Anh đối chiến một chiêu, chiếm thượng phong.
Cho nên dù cho đối mặt mười mấy nữ võ sĩ, vẫn chiếm cứ thượng phong.
Hơn nữa gã dù sao cũng là thiếu chủ thành Nộ Triều, những nữ võ sĩ này dám ngăn trở, nhưng cũng không dám thực sự giết gã.
Họ thủ hạ lưu tình, nhưng Cừu Kiêu chính là độc ác vô tình.
- Bá bá bá...
Ba đao hung tàn.
Máu tươi tiêu bắn, nhưng không có kêu thảm thiết.
Thân thể ba nữ võ sĩ, đã bị đâm một lỗ to lớn, ngã vào trong vũng máu, sống chết chưa biết.
Cừu Kiêu cười gằn nói:
- Còn dám ngăn trở ta sao?
Nữ võ sĩ thủ lĩnh nhìn thấy thảm trạng đồng bọn, viền mắt muốn nứt ra, gào thét nói:
- Không cần lưu tình, giết.
Tiếp đó, mười mấy nữ võ sĩ điên cuồng tiến công.
Mỗi một chiêu đều không lưu tình.
Nhưng võ công Cừu Kiêu quá mạnh mẽ, dù cho liều mạng đấu pháp, mười mấy nữ võ sĩ này cũng vẫn rơi xuống hạ phong.
Ngược lại gã có vẻ thành thạo.
- Chát keng keng...
Lại là mấy đao hung tàn.
Ba nữ võ sĩ, lại một lần nữa ngã vào trong vũng máu.
- Ha ha ha ha... Đã ghiền, đã ghiền...
Cừu Kiêu càng hăng hái, toàn thân nhiệt huyết sôi trào, ra chiêu càng thêm độc ác!
Nữ võ sĩ thủ lĩnh lòng nóng như lửa đốt.
Còn lại đã không đủ mười người, sợ rằng đỡ không được tên súc sinh này.
Chủ nhân đã nói, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ người đàn ông nào tiến vào gian phòng của nàng.
Lời chủ nhân, chính là thánh chỉ.
- Liều mạng!
Còn dư lại mười nữ võ sĩ, điên cuồng mà dùng ra chiêu thức cuối cùng để đồng quy vu tận.
Từng chiêu ra sức, thậm chí xem thân thể của chính mình trở thành vũ khí, đi ngăn cản chiến đao Cừu Kiêu, tạo cơ hội cho đồng bọn thắng được.
Giết, giết, giết!
Đồng quy vu tận, đồng quy vu tận.
- Bá...
Cừu Kiêu phía sau nhói lên, nhưng bị rạch ra một vết thương.
- Tiện nhân, dám làm ta bị thương?
Gã chợt quay người lại, đạp một chân thật mạnh.
Tức khắc nữ võ sĩ bị đá bay ra ngoài hơn mười thước, miệng phun máu tươi.
Tiếp đó, chiến đao của gã nhanh hơn, thân pháp nhanh hơn, vô cùng độc địa.
Từng nữ võ sĩ ngã xuống.
- Xoẹt!
Cừu Kiêu chợt chém một đao, gác ở trên cổ nữ võ sĩ thủ lĩnh.
Tức khắc, còn lại mấy nữ võ sĩ toàn bộ ngừng lại, không dám động thủ, ánh mắt nhìn chằm chằm Cừu Kiêu gắt gao.
- Chỉ cần ta chém xuống một đao này, đầu của ngươi sẽ không còn. - Cừu Kiêu nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Bây giờ, ngươi còn dám cản ta sao?
Nữ võ sĩ tròng mắt sung huyết, trong lòng vô cùng sỉ nhục.
Chủ nhân để cho nàng bảo vệ cửa phòng, tầm mười mấy người vẫn không thủ được.
Bản thân rõ ràng quá vô năng, như vậy sống còn có ý gì?
- ...
- Ta chết cũng sẽ không bỏ qua đi tới, chết! - Nữ võ sĩ thủ lĩnh chợt rống lên một tiếng, điên cuồng mà hướng Cừu Kiêu nhào tới.
- Nếu ngươi muốn chết như vậy, ta sẽ thanh toàn cho ngươi.
Cừu Kiêu chợt chém xuống một đao.
Mắt thấy nữ võ sĩ thủ lĩnh này sẽ bị chặt đầu.
- Choang!
Bỗng nhiên, trong bóng tối như có một ngôi sao băng phóng tới.
Đây là một lượng vàng.
Chợt bắn ra ở phía trên chiến đao của Cừu Kiêu.
Tức khắc...
Tia lửa văng gắp nơi.
Một lực lượng vô cùng cường đại, trực tiếp để chiến đao trong tay Cừu Kiêu bay vuột khỏi tay, hổ khẩu nứt ra chảy máu.
Chỉ một lượng vàng làm ám khí đã lợi hại như vậy, quả thực để cho người ta rợn cả tóc gáy.
Cừu Kiêu trong lòng một phen run rẩy, vươn tay nhìn bàn tay đầy máu của mình.
- Là ai? Là ai dám phá hỏng chuyện tốt của ta?
Tiếp đó, một tấm thân cao lớn mà lại gợi cảm vô song trong bóng đêm như ẩn như hiện.
Chỉ lướt qua bóng dáng này, Cừu Kiêu biết ngay nàng là người nào.
Cừu Yêu Nhi!
Trong lòng Cừu Kiêu run rẩy một phen, hai chân như nhũn ra.
Chuyện gì xảy ra?
Cô ta không phải nên ở bên trong phòng à?
Không phải cô ta đã trúng mê hương của ta, bị dược tính phác tác rồi sao?
Tại sao sẽ xuất hiện ở bên ngoài?
- Tỷ tỷ đi ra ngoài làm cái gì? - Cừu Kiêu hỏi.
- Quyết đấu! - Cừu Yêu Nhi đáp.
Quyết đấu?
Cừu Kiêu biết rồi, hôm nay là ngày nàng và Chúc Hồng Tuyết quyết đấu.
Hôm nay nàng bình yên vô sự mà trở về, chỉ sợ sẽ là thắng.
Chúc Hồng Tuyết là kẻ mạnh như vậy, Cừu Yêu Nhi cũng có thể thắng?
Có thể thấy được nàng cũng không có trúng độc.
Hay là tác dụng của nhang này quá chậm, Từ Thiên Thiên cùng nữ đại phu trúng độc, nhưng Cừu Yêu Nhi giống như còn không có trúng độc.
Bằng không, nàng chạy thế nào đi quyết đấu, hơn nữa còn thắng về nữa?
Một Cừu Yêu Nhi cường đại, gã căn bản cũng không phải đối thủ.
- Chủ nhân, nhang trong phòng có độc, ta đã mở cửa sổ cho thoáng rồi. - Nữ võ sĩ thủ lĩnh nói:
- Thủ hạ vô năng, để tên súc sinh này bị thương bảy chị em.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Lập tức đưa họ đi chữa thương, bất kể giá nào cũng chữa khỏi đi.
- Vâng. - Nữ võ sĩ thủ lĩnh đáp.
Tiếp đó nữ võ sĩ ôm còn sót lại ôm lấy các chị em ngã trong vũng máu, rời khỏi hiện trường, đi tìm đại phu chữa trị.
Lòng Cừu Kiêu càng run lên sợ hãi.
Cừu Yêu Nhi phân tán những võ sĩ này, chứng minh được cái gì?
Chứng minh rồi nàng một chút cũng xem Cừu Kiêu vào mắt.
Cừu Kiêu muốn ngủ Cừu Yêu Nhi đã mười mấy năm, nghĩ hết tất cả biện pháp, cũng không dám thăm dò nàng.
Vì sao?
Cừu Yêu Nhi quá mạnh, quả thực để lại một cái bóng ma khổng lồ trong lòng gã. Mỗi một lần nhìn thấy Cừu Yêu Nhi giết người, trái tim Cừu Kiêu đều run cầm cập, thế nhưng khát vọng trong lòng với nàng càng thêm mãnh liệt.
Nếu không phải cảm thấy Cừu Yêu Nhi đã trúng tình dược, gã căn bản cũng không dám khinh thường.
Hôm nay xem ra, Cừu Yêu Nhi này ngay cả một chút ảnh hưởng cũng không có.
Vừa rồi một lượng vàng cách không bắn ra, sức mạnh vẫn kinh người như vậy, chỗ nào có vẻ trúng độc đâu.
Đối mặt một Cừu Yêu Nhi như thế, nếu như gã cố xông lên làm chuyện tày đình, hoàn toàn là muốn chết.
- Cừu Kiêu, nể tình là đệ đệ của ta, một lần nữa ta nhường đệ, thế nhưng hôm nay đệ dám làm người của ta bị thương, lần này ta không cách gì tha cho đệ nữa. - Trong bóng tối chất giọng của Cừu Yêu Nhi tràn trề thịnh nộ gần như rung chuyển không khí xung quanh.
- Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Như một ngôi sao hỏa đang bắn đến.
Quỷ Đầu Đao của Cừu Yêu Nhi chợt chém tới.
Tức khắc, một con sư tử đá nặng mấy trăm cân nứt ra, đầu sư tử như một cơn lốc bay về phía Cừu Kiêu.
Cừu Kiêu kinh hãi!
Tức khắc dục niệm toàn bộ tiêu tan, lao điên cuồng thật nhanh.
Bảo mệnh quan trọng hơn, hơn nữa gã lao thẳng về phía lâu đài của cha mình.
- Cừu Yêu Nhi ngươi chờ đó cho ta, thành Nộ Triều là thuộc về ta!
- Cuối cùng có một ngày, ta sẽ nhường ngài ở người của ta dưới kêu rên.
Trong nháy mắt, Cừu Kiêu bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
...
Mà lúc này, Cừu Yêu Nhi mới đi ra khỏi bóng tối.
Nàng... giống như đã biến thành người khác.
Toàn thân ửng hồng, như là nhuộm bằng hoa hồng.
Hai tròng mắt như sóng như nước rạo rực.
Đôi môi như nhuộm đỏ, dường như muốn phun ra lửa.
Nàng lúc này đã gần như ngay cả đứng không nổi, còn cần dùng Quỷ Đầu Đao cắm trên đất.
Toàn thân đổ mồ hôi nhễ nhại, gần như quần áo đều ướt đẫm.
Hai tròng mắt mơ mơ màng màng, đã cháy hết thần trí sau cùng.
Vừa rồi hù dọa Cừu Kiêu, đã dùng hết lực lượng cuối cùng của nàng.
Cũng chính là Cừu Kiêu chạy trốn, bằng không nàng Cừu Yêu Nhi có thể chỉ có nước tự sát, tác dụng thuốc đáng sợ đã hoàn toàn đốt cháy toàn thân nàng, căn bản không cách nào phản kháng.
Thậm chí, hai tròng mắt của Cừu Yêu Nhi đều không cách gì nhìn rõ vật trước mặt.
Cả người giống như muốn phát điên.
- Nữ đại phu ở đâu? Cô ta nhất định có thể chữa cho ta, cô ta nhất định có thể chữa cho ta!
Bằng vào bản năng sau cùng, Cừu Yêu Nhi lảo đảo vọt tới gian phòng của mình, chợt đẩy cửa ra.
Tiếp đó, gặp được một bóng người trên mặt đất quằn quại.
Người này... là nữ đại phu?
Vì sao không giống con gái?
Nếu như là lúc trước, Cừu Yêu Nhi với hơi thở của đàn ông đều dị ứng chán ghét, hơn nữa hoàn toàn chẳng mẩn cảm gì cả.
Nhưng lúc này...
Giống như căn phòng bị xì gas vậy.
Chỉ cần một chút lửa, là có thể trong nháy mắt đốt toàn bộ căn phòng và nổ tung cấp kỳ.
Cho nên...
Cừu Yêu Nhi nổ tung.
Thẩm Lãng này chỉ là một mồi lửa, trong nháy mắt đã đốt cháy ngọn lửa sẵn có trong nội tâm nàng.
Tiếp đó, chợt đốt cháy hừng hực.
Một chút thần trí cuối cùng, hoàn toàn tan rã.
Cừu Yêu Nhi chợt vận nội công phá vỡ chiến trang hải tặc trên người nàng.
Thật sự là chấn vỡ.
Trong nháy mắt nát bấy.
Lộ ra tòa thiên nhiên kinh tâm động phách.
Tiếp đó, nàng hướng Thẩm Lãng đang lăn long lóc trên đất mà tến công.
Chuyện đáng sợ xảy ra!
Cừu Yêu Nhi trở thành dã thú.
Một lát sau, bên trong gian phòng truyền đến từng đợt kêu gào thảm thiết của Thẩm Lãng.
Thứ quý giá suốt bốn mươi mấy năm (*) của Lãng gia khó thể giữ được nữa rồi.
(*) Lấy tuổi của Thẩm Lãng trước khi chết.
...
- Rầm rầm ầm...
Lâu đài vẫn ở trên mặt biển, dấy lên cơn sóng lớn.
Sóng biển khủng khiếp, vồ tới tấp vào bãi đá ngầm rồi tan tác thành những bọt nước nhỏ.
Gió trên biển thi nhau rít gào.
Rít lên từng đợt.
Thổi qua màu trắng lâu đài.
Thế nhưng chúng nó cũng không cách nào lấn át được cái tiếng vang vọng ly kỳ kia.
Nữ võ sĩ thủ lĩnh nghe được thanh âm, sau đó lao điên cuồng tới.
Tiếp đó, gặp được một màn hoàn toàn không thể tin nổi.
Tức khắc, nàng hoàn toàn không biết là vui sướng hay đau khổ.
Giống như là sét đánh.
Đây... Đây là chủ nhân của nàng à?
Đây là nữ thần của nàng sao?
Dường như đã biến thành một người khác.
Giống như một căn già giá lạnh, lúc này đang hoàn toàn bốc cháy, từ từ xông lên trời.
Ước chừng ngẩn người một lúc lâu.
Nữ võ sĩ thủ lĩnh lui ra ngoài, tiếp đó đóng cửa phòng lại.
Tiếp tục, từng tốp võ sĩ này đến tốp võ sĩ khác tiến lại.
Tầm mấy chục người.
Canh giữ ở ngoài căn phòng Cừu Yêu Nhi.
Dùng bảo kiếm gõ vào khôi giáp chính mình.
Phát ra âm thanh chát chúa như thế, mới có thể che giấu tất cả.
Một khắc đồng hồ.
Nửa canh giờ.
Một canh giờ!
Hai canh giờ!
Cuối cùng, tất cả khôi phục yên tĩnh!
...
Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ta tiếp tục viết chương thứ 3, viết xong ăn nữa cơm. Các huynh đệ cho ta lực lượng, cho ta hỗ trợ, húc vào ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.