Chương 400: Thành Nam Châu thất thủ! Trời diệt họ Tiết!
Cao Điểm Trầm Mặc
05/10/2019
Thành Nam Châu không giống như Nộ Triều.
Thành Nộ Triều là một thành thị mang tính mở cửa, là một tòa thành cho thương nhân, Cừu Thiên Nguy chỉ là thành chủ trên danh nghĩa.
Mà thành Nam Châu là thành trì hoàn toàn thuộc về gia tộc họ Tiết, nó có tường thành bình thường, chu vi vượt qua hai mươi dặm.
Toàn bộ dân cư trong thành khoảng tầm mười mấy vạn.
Nhưng mà, nó lại không giống thành trì truyền thống của nước Việt.
Đầu tiên, trong tòa thành trì này có nhiều người nước ngoài, từ các nước Nam Di đến các nước Tây Vực đều có.
Lối kiến trúc cũng đa dạng.
Ngay cả phủ Thành Chủ gia tộc họ Tiết cũng chẳng phải là kiểu phương đông mà đầy phong cách khác.
Nhưng nói chung.
Đây là một tòa thành thị tràn trề phong tình, thậm chí xinh đẹp, xa xỉ hoa lệ.
Mà lúc này hơn ba ngàn quân của Thẩm Lãng dần dần tiếp cận cái thành thị hoa lệ này.
Khoảng cách càng lúc càng gần.
Hai dặm, một dặm.
Mắt Tiết Đỉnh hơi cong lên.
Tiếp đó, tay gã giơ lên.
Một khi quân đội Thẩm Lãng tiến gần khoảng cách một trăm trượng, đệ tử Nam Hải kiếm phái sau lưng gã liền lập tức bắn tên.
Năm nghìn người, năm nghìn cây siêu cường cung.
- Chuẩn bị!
Năm nghìn người rút ra trường tiễn cổ trùng, giương cung cài tên, trên cao nhìn xuống, ngắm bắn quân Niết Bàn của Thẩm Lãng.
- Thẩm Lãng, ta cũng muốn nhìn xem, quân đội của ngươi có dừng lại chút nào hay tiếp tục đi về phía trước?
Kết quả quân đội Thẩm Lãng cũng không giảm tốc độ, vẫn bước tiến chỉnh tề đi về phía trước.
Chỉ bất quá số người hơi ít, chỉ hơn ba ngàn người mà thôi, cho nên cũng chỉ có mười mấy phương trận mà thôi.
Ánh mắt Tiết Đỉnh lạnh lẽo.
Thẩm Lãng nhà ngươi thật đúng là không biết chẳng sợ.
Ngươi cho là quân Niết Bàn của ngươi mặc giáp kín không kẽ hở sao?
Lẽ nào chống đỡ được cổ trùng thâm nhập?
Bốn trăm mét.
Ba trăm mét!
Quân Niết Bàn của Thẩm Lãng đã tiếp cận khu vực cách tường thành ba trăm mét.
Thế nhưng Tiết Đỉnh vẫn không có hạ lệnh tiến công.
Gã phải chờ tới toàn bộ quân đội Thẩm Lãng tiếp cận bán kính ba trăm mét, tốt nhất tiến vào hai trăm năm chục mét.
Lúc này thứ mà gã theo đuổi thì không phải là thắng, mà là giết hết trong thời gian nhanh nhất.
Mười giây còn chưa đủ.
Thời gian còn phải ngắn hơn.
Bởi cái tay Tiết Đỉnh là một kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ.
- Rầm rập rầm rập...
Quân đội Thẩm Lãng vẫn hành quân như trước.
Tiến vào hai trăm năm chục mét.
Tiết Đỉnh chợt vung tay lên.
Không có hô to chém tận giết tuyệt gì hết.
Kẻ lãnh khốc chưa bao giờ cần nhiều lời.
Theo một tiếng ra lệnh của gã.
- Vù vù vù vù...
Trên tường thành, năm nghìn võ sĩ Nam Hải kiếm phái bắn ra mưa tên.
Năm nghìn người phát tên liên tiếp.
Gần như ở trong vòng tám chín giây đã bắn hết năm mũi tên cổ trùng.
Mấy giây, bắn ra mấy vạn mũi tên.
Trong phút chốc.
Mũi tên như mưa lớn.
Đập mạnh vào quân trận của Thẩm Lãng.
- Bụp bụp...
Phần lớn mũi tên đã nổ trên không trung.
Một phần tên đã bắn trúng khôi giáp quân Niết Bàn rồi nổ.
Vô số sương mù xanh lục bắn ra.
Vô số cổ trùng Mục Xác cấp hai điên cuồng lan tràn.
Trên không khu vực quân Niết Bàn của Thẩm Lãng gần như hoàn toàn bị sương mù màu lục bao phủ.
Tiếp đó, võ sĩ Nam Hải kiếm phái ngừng bắn tên.
Lẳng lặng chờ đợi kết quả chiến đấu.
Từ đầu tới đuôi, thực sự chỉ có tám giây.
...
Những thứ sương mù màu lục này giống như sinh vật sống chui vào khe áo giáp quân Niết Bàn.
Tiếp đó...
- A... A... A...
Từng đợt kêu thảm thiết không gì sánh được.
Hơn ba ngàn quân Niết Bàn của Thẩm Lãng đều ngã xuống đất co giật.
Cả người run rẩy dữ dội, giống như bị ác quỷ lấy mạng vậy.
Thời gian đặc biệt ngắn.
Tất cả xảy ra chẳng bao lâu.
Hơn ba ngàn quân Niết Bàn liền im hơi lặng tiếng không động đậy nữa.
Tiếp đó chất lỏng màu lục từ trong khe hở áo giáp chảy ra.
Nhìn qua vô cùng thê thảm.
Trên người mỗi người đều bốc lên khí màu xanh lá.
Mà mấy người Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan bình yên vô sự, thế nhưng hắn nhìn thấy một màn trước mắt này, giống như kinh ngạc sững sờ, không cách nào phản ứng suốt thời gian dài.
...
Thoải mái!
Đây là cảm giác trong lòng của vị Thế tử mới gia tộc họ Tiết.
Quá sướng rồi!
Tất cả y như trong tưởng tượng.
Cha của gã yêu cầu mười giây đồng hồ, nhưng gã chỉ dùng tám giây đã diệt sạch quân Niết Bàn của Thẩm Lãng.
Quân đội số một thiên hạ gì chứ?
Quân đoàn vương bài gì chứ?
Thiên hạ vô địch gì chứ?
Rõ ràng buồn cười, ếch ngồi đáy giếng.
Quân Niết Bàn oai phong tám hướng, tung hoành vô địch, chỉ tám giây đã bị ta giết sạch rồi.
Nhìn sang cả người tay Thẩm Lãng giống như bị sét đánh vậy.
Trí gần như yêu gì chứ?
Thông thiên triệt địa cái gì?
Buồn cười cực kỳ.
Mặc dù có trí tuệ kinh ngạc, nhưng cuối cùng ở vào thế giới thế tục, ở trước mặt núi Phù Đồ của ta vẫn chẳng qua là con sâu cái kiến mà thôi.
Thằng hề thông minh, đó cũng là tên hề.
Ước chừng sau một lúc lâu.
Thẩm Lãng phát ra từng đợt thét thất thanh.
- A... A... Tại sao như thế?
- Tại sao?
- Ông trời của ta? Quân Niết Bàn của ta!
Thẩm Lãng chợt nhào tới trước một quân lính Niết Bàn như thể muốn đánh thức gã, kết quả tay lại dính toàn chất lỏng màu lục giống như chạm vào một người chết đi mấy tháng vậy.
Thẩm Lãng rống lên lạc giọng:
- Tiết Triệt, ta và ngươi không đội trời chung, không đội trời chung. Ngươi dám dùng cổ độc, ngươi dám vi phạm lệnh cấm hoàng đế, ngươi nên thiên đao vạn quả, thiên đao vạn quả!
Tiết Đỉnh cười nhạt một phen.
Lúc này, bên người Thẩm Lãng cũng chỉ có không đến bốn năm người mà thôi.
Tiết Đỉnh vung tay lên.
Tức khắc, cửa thành từ từ mở ra.
Mấy nghìn tên đệ tử Nam Hải kiếm phái bày trận thật chỉnh tề, tiếp đó bao vây lấy Thẩm Lãng.
Mỗi người đều cầm dầu cá.
Muốn hủy thi diệt tích.
Tuy rằng sức sống của thứ cổ trùng Mục Xác cấp hai này đặc biệt nhất thời, thế nhưng xác chết bị chúng nó giết vẫn có tính ăn mòn rất nhiều.
Nếu như không xử lý thì ô nhiễm sẽ rất lớn.
Cho nên cần phải đốt sạch thi thể. Hơn nữa muốn lập tức xử lý, bằng không một khi bị gió thổi qua, rất có khả năng sẽ lan tràn, dẫn phát bệnh dịch.
...
Trong thành Nam Châu.
Ninh Kỳ đã từng chứng kiến cảnh kia.
Gã tràn đầy ngạc nhiên vô cùng.
Quân Niết Bàn vô cùng mạnh, gần như vô địch cứ như vậy bị diệt?
Làm sao cảm giác không chân thật thế này?
Chỉ trong vòng thời gian một hai năm ngắn ngủi, quân Niết Bàn sáng lập chiến tích huy hoàng đến cỡ nào?
Đánh bại đại quân của vua Căng, đánh bại đại quân nước Sở, đánh bại đại quân họ Xung, hoàn toàn là bách chiến bách thắng.
Làm sao trong nháy mắt đã bị diệt sạch?
Luôn cảm giác có chút không chân thật.
Lẽ nào núi Phù Đồ liền lợi hại như vậy sao?
Tiết Tuyết nói:
- Điện hạ, đây là tàn sát của văn minh thượng cổ với thế giới này. Cũng là thế giới siêu thoát tàn sát với thế giới thế tục.
Ninh Kỳ khẽ nhíu mày, gã hơi không ưa khi nghe câu này.
Lẽ nào Tiết Tuyết thì không phải là thế giới thế tục?
Thế như nàng luôn luôn xem mình làm người phát ngôn thế giới siêu thoát?
Chẳng bao lâu, Ninh Kỳ cảm giác được không đúng.
Gã hiểu rất rõ Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng diễn quá lố, gào khóc như chim quyến khấp huyết căn bản không phải phong cách của hắn.
Không đúng, phương diện này có quỷ.
...
Sau khi Tiết Triệt nhìn thấy một màn này, ông ta hơi nheo mắt lại.
Hết thảy đều giống như kế hoạch vậy.
Chỉ bất quá đứa con trai Tiết Đỉnh này hình như có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất hạ gục quân Niết Bàn nhanh chưa từng có.
Thế nhưng cái này không ảnh hưởng toàn cục.
Nhưng mà, không biết vì sao, trong lòng Tiết Triệt tràn đầy cảm giác lo lắng.
Đó chẳng phải là bởi vì Thẩm Lãng biểu diễn quá mức xốc nổi.
Tiết Triệt cảm thấy Thẩm Lãng vốn là kẻ ưa làm lố.
Ông ta cảm thấy Kim Mộc Lan biểu hiện không đúng.
Cả đám quân Niết Bàn bị huỷ diệt, Kim Mộc Lan nhà ngươi tối thiểu phải biểu hiện ra tình cảm đau buồn gì chứ?
Kết quả hoàn toàn không có.
Sau khi khai chiến, tuy rằng khuôn mặt Kim Mộc Lan cũng mang theo mũ giáp, nhìn không thấy biểu cảm.
Thế nhưng ánh mắt có gì đó không đúng, nàng không có nhìn quân Niết Bàn trên mặt đất đã chết đi, ngược lại nhìn chằm chằm trên tường thành.
Mà Đại Ngốc!
Toàn thân đều che phủ ở bên trong khôi giáp, vì sao toàn thân run rẩy.
Là bởi vì đang khóc lóc thảm thiết à?
Những chi tiết này Tiết Triệt đều phát hiện.
Thế nhưng...
Đây hình như cũng không gọi được là sơ hở gì.
Chẳng qua là nội tâm cảm giác bất an hoàn toàn không có tản đi, ngược lại dần dần trở nên nồng nặc.
....
Năm nghìn đệ tử Nam Hải kiếm phái đi ra khỏi cửa thành, sau đó bắt đầu bày trận.
Tiếp đó, tiếp cận đám “thi thể” quân Niết Bàn chi chít quanh Thẩm Lãng.
Không thể không nói, bọn họ vẫn rất cẩn thận.
Rõ ràng nhìn thấy quân Niết Bàn đã chết sạch, nhưng còn có một nửa người giương cung cài tên.
Hơn nữa vẫn là độc tiễn cổ trùng.
Đôi bên càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
Đệ tử Nam Hải kiếm phái bắt đầu giơ lên mấy chiếc bình dầu cá.
Chí ít cần tới gần năm mươi mét, sau đó sẽ ném dầu cá tới, châm lửa hủy thi diệt tích.
Mà mấy người Thẩm Lãng vẫn không có rời khỏi?
Vậy càng tốt!
Hỏa hoạn sẽ đốt chúng chết cháy.
Bên người Thẩm Lãng bên người là có cường giả cấp tông sư, nhưng thì thế nào?
Những thứ này đệ tử Nam Hải kiếm phái là võ đạo quân đoàn, hơn nữa bên trong cũng có ngoại viện tông sư cường giả.
Đôi bên tới gần một trăm năm mươi mét.
Một trăm mét!
Nhưng mà vào lúc này!
Bỗng nhiên...
hơn ba ngàn quân Niết Bàn đã té trên mặt đất chết đi bỗng nhiên bật dậy thật ngay ngắn.
Trong phút chốc!
Mấy nghìn người Nam Hải kiếm phái kinh ngạc sững sờ.
Tiết Đỉnh kinh ngạc sững sờ.
Ninh Kỳ tê cả da đầu.
Quả nhiên có quỷ kế!
Bọn họ căn bản cũng không có thời gian phản ứng gì cả.
Quân Niết Bàn giương cung cài tên chỉnh tề.
Hơn nữa toàn bộ là mũi tên đặc biệt rút từ trong nước, trên đầu tên có phốt pho trắng.
- Vù vù vù vù...
Quân Niết Bàn bắn ra mưa tên.
Những mũi tên này xẹt qua trên không như tia chớp, ma sát với không khí, đốt cháy phốt pho trắng.
Lửa ma trơi xanh lục đột nhiên xuất hiện.
Trong nháy mắt!
Mưa tên cháy rực này bắn thật mạnh vào hàng ngũ mấy nghìn người của Nam Hải kiếm phái.
- Ầm ầm ầm rầm...
Trong tay rất nhiều người đệ tử Nam Hải kiếm phái đều có bình dầu cá.
Nên khi chúng bị bắn trúng, sau đó sẽ bùng nổ trong nháy mắt.
Nó bốc cháy hừng hực và biến người mang chiếc bình trở thành một ngọn đuốc sống.
Liên tiếp nổ tung không ngừng.
Liên tiếp đốt cháy không ngừng.
Vô số người hóa thành một đám lửa.
- Tản ra, tản ra...
- Phản kích, phản kích!
Võ sĩ Nam Hải kiếm phái còn sót lại dùng thời gian nhanh nhất tản ra tránh né, tiếp đó đều dùng cung tên phản kích.
Thế nhưng thảm thương.
Tên của bọn họ là loại mũi tên cổ độc.
Vì để nổ cho tiện, mũi tên chẳng hề bén tí nào, thậm chí căn bản nó chẳng phải làm bằng sắt théo mà là loại mũi tên đặc biệt dễ nát.
Thế là những thứ tên cổ độc này bắn đến trên thân quân Niết Bàn.
Lại một lần nữa bùng nổ.
Vô số cổ trùng lại một lần nữa chui vào trong khe hở áo giáp, chui vào trong máu của quân Niết Bàn.
Chỉ một lát sau.
Tất cả cổ trùng Mục Xác cấp hai đều chết hết.
Bởi vì trong cơ thể quân Niết Bàn đã sớm tiêm thuốc chủng ngừa.
- Vù vù vù vù...
Quân Niết Bàn bắn mưa tên điên cuồng.
Kế tiếp thì không phải là mũi tên phốt pho trắng, mà là mũi tên sắt thép bình thường.
Tàn sát về một phía.
Đệ tử Nam Hải kiếm phái muốn điên rồi.
Bọn họ bây giờ muốn bình thường mũi tên, không phải mũi tên cổ độc.
Nhưng bọn họ lại mang theo ống tên đặc thù, căn bản không sao bắn ra được mũi tên thép thông thường.
Dù có mang theo mũi tên théo bình thường cũng không có mấy nhánh.
Cho nên mưa tên căn bản không có tàn bạo bằng quân Niết Bàn.
Còn có, đệ tử Nam Hải kiếm phái tuy rằng sức lực cũng đủ, thế nhưng cuối cùng không phải cung thủ chuyên nghiệp, luận độ chính xác mà nói, kém xa quân Niết Bàn.
Quân Niết Bàn thứ hai ở khoảng cách hơn một trăm mét là vô địch bắn phá.
Cho nên, như là cắt lúa mạch vậy.
Đệ tử Nam Hải kiếm phái ngã xuống từng lớp từng lớp.
Lúc này bọn họ xông về phía trước không được, chạy về phía sau không xong, khoảng cách cùng quân Niết Bàn quá gần.
- Xung phong, xung phong, xung phong...
- Xông lên, chem chúng chết hết, chém giết sạch sẽ.
- Đệ tử Nam Hải kiếm phái chúng ta võ công cao cường, một khi tiến đến gần, chúng nó hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Những đệ tử Nam Hải kiếm phái còn sót lại quả nhiên dũng mãnh, không giống như là quân đội bình thường, đơn giản từ bỏ cung tên, rút ra đao kiếm vọt về hướng quân Niết Bàn.
- Vù vù vù vù vù...
Quân Niết Bàn vẫn không nhúc nhích, tiếp tục cuồng bắn mưa tên.
Điều này làm cho người nghĩ tới một từ.
Thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đệ tử Nam Hải kiếm phái tuy rằng gan dạ, thế nhưng người nhằm phía quân Niết Bàn càng lúc càng ít, càng lúc càng ít.
Sau cùng!
Có chừng hai ba trăm con người trực tiếp vọt tới trước mặt quân Niết Bàn.
Thật là lợi hại, thật là dũng cảm.
Trên mỗi người thậm chí cắm mấy mũi tên.
Ha ha ha.
Quân Niết Bàn, cuối cùng để chúng ta đến gần, bây giờ nhìn các ngươi chết như thế nào.
- Xoẹt!
Một nghìn tên quân Niết Bàn đệ nhất, Mạch Đao to lớn trong tay chợt chém xuống.
Nhất đao lưỡng đoạn!
Trong phút chốc!
Cả người bị chém thành hai nửa.
Trừ phi là loại cỗ máy chiến trường như Đại Ngốc, Lam Bạo, bằng không võ giả phổ thông ở trước mặt tập thể quân đội, chính là bi kịch.
Bá, bá!
Nhất đao lưỡng đoạn, nhất đao lưỡng đoạn!
- Vù vù vù...
Cuối cùng một con đợt mưa tên cuồng bắn.
Cuối cùng mấy trăm tên đệ tử Nam Hải kiếm phái hoàn toàn chết hết.
Đến tận đây!
Trừ vài tên đỉnh cấp võ đạo cường giả ngoại viện xem thời cơ không đúng, lập tức lui về bên trong thành Nam Châu, còn lại toàn bộ đệ tử Nam Hải kiếm phái đã bị diệt sạch.
...
Thẩm Lãng nhìn thi thể đầy đất.
Đưa ngón tay ra lau đi nửa giọt nước mắt trên khóe mi..
- Thấy rõ ràng chưa? Đây gọi là nước mắt cá sấu.
Đáng tiếc, võ công của hắn chưa đủ cao, giọng truyền đi chưa đủ xa, cho nên câu nói dằn mặt này kẻ địch nghe không được.
Thẩm Lãng hướng đầu thành Tiết Đỉnh hô:
- Đệ tử Nam Hải kiếm phái chết hết, có thoải mái hay không?
Đại Ngốc làm loa phóng thanh cho giọng Thẩm Lãng.
Có sướng hay không?
Có sướng hay không?
Ồ?
Kỳ quái, lại còn có echo?
Tất cả lặng yên như chết.
Tất cả chuyện này phát sinh quá nhanh, quá đột nhiên.
Tiết Đỉnh cũng rõ ràng cảm giác được, cái gì gọi là từ thiên đường ngã vào địa ngục.
Một khắc trước, quân Niết Bàn của Thẩm Lãng huỷ diệt toàn quân, cơ hồ bị hạ gục nhanh chưa từng có.
Sau một khắc, đệ tử Nam Hải kiếm phái chết hết.
Tại sao phải như thế?
Tại sao cổ độc núi Phù Đồ với quân Niết Bàn lại vô hiệu?
Bởi vì bọn họ huyết mạch đặc biệt à?
Không phải, núi Phù Đồ đã xác định rất nhiều lần, đặc thù huyết mạch của quân Niết Bàn không cách nào miễn dịch với cổ trùng.
Vậy vì sao bọn họ không chết?
Nguyên nhân chỉ có một.
Thẩm Lãng cũng có thuốc ngừa.
Cũng tỷ như đệ tử Nam Hải kiếm phái, những người này trước dùng cổ độc mũi tên toàn bộ đều phải dùng thuốc miễn dịch, như thế dù cho không cẩn thận bị cổ trùng Mục Xác cấp hai tập kích cũng sẽ không chết.
Nhưng Thẩm Lãng dựa vào cái gì có thuốc miễn dịch?
Đây là tuyệt mật núi Phù Đồ.
Ngô Đồ Tử cũng không có công thức thuốc miễn dịch.
Thậm chí Thẩm Lãng chắc không biết gia tộc họ Tiết có nhiều cổ trùng Mục Xác cấp hai.
Tại sao lại như thế?
Lúc này Tiết Đỉnh rốt cuộc biết, vì sao những người đó nói lên tên Thẩm Lãng đều triệt để biến sắc.
Người này thật là đáng sợ.
Cũng quá độc, quá hèn hạ.
Tiết Đỉnh nhịn không được quay đầu nhìn lại cửa sổ trên tòa thành.
Gã biết cha mình luôn luôn đang nhìn toàn bộ chiến cuộc.
Gã thấy được khuôn mặt Tiết Triệt, không có bất kỳ chỉ thị, không có bất kỳ phản ứng nào!
...
Tiết Triệt kỳ thật là toàn thân lạnh lẽo, nhưng ông ta không thể biểu hiện ra ngoài.
Lúc này càng phải tĩnh táo, bằng không người phía dưới sẽ loạn.
- Chuẩn bị loại vũ khí bí mật thứ hai.
- Vâng!
Tầng hầm tòa thành mở ra.
Mấy trăm tên võ sĩ lao vào điên cuồng, cẩn thận từng li từng tí dời ra hết rương này đến rương nọ.
Bọn họ không biết đây là vật gì.
Nhưng tuyệt đối đáng sợ.
Thậm chí so với cổ trùng Mục Xác cấp hai còn còn đáng sợ hơn.
- Mang lên tường thành, tiêu diệt quân Niết Bàn của Thẩm Lãng ở dưới tường thành!
- Vâng!
- Vâng!
Những thứ bên trong rương này là gì vậy?
Chân chính hơi độc, là loại hơi độc có thể tạo thành đại quy mô sát thương.
Cái này đồng dạng đến từ núi Phù Đồ.
Toàn bộ phải được đựng trong đồ chứa đặc biệt.
Đến lúc cần, cứ đập thẳng xuống là được.
Loại chất lỏng độc hại này dưới tình huống không có gió sẽ dần dần rơi xuống đất.
Cho nên cũng sẽ không phát sinh lan tràn quy mô lớn.
Nhưng nếu dưới tình huống có gió, cục diện kia có thể sẽ khuếch tán, sẽ dẫn đến thương vong của quân đội và nhân viên phe mình.
Đương nhiên nó sẽ tạo nên sự ô nhiễm đất đai đáng sợ, thế nhưng sau khi dùng lửa đốt cháy có thể tiêu trừ phần lớn độc tính.
Nhưng ít ra khi nó tuôn tràn, lực sát thương khủng khiếp không gì sánh được, cơ hồ là phải chết.
Nếu không có đến vạn bất đắc dĩ, Tiết Triệt thật sự không muốn dùng khí độc này.
Dễ mất kiểm soát quá mức.
Một khi không khống chế được, có thể tạo thành thương vong hơn vạn người.
Nhưng bây giờ ông ta đã không có lựa chọn nào khác.
Thằng tiểu súc sinh Thẩm Lãng này lại có thuốc miễn dịch cổ trùng Mục Xác cấp hai.
Thế nhưng trước mắt thứ hơi độc núi Phù Đồ, nhà ngươi cuối cùng không có thuốc miễn dịch.
Đừng nói ngươi không có, Tiết Triệt ta đây cũng không có.
- Mang lên tường thành!
Theo Tiết Triệt ra lệnh một tiếng.
Trên trăm rương đựng đầy bình khí độc, toàn bộ bị chuyển đến trên tường thành.
Chỉ cần quân đội của Thẩm Lãng tới gần.
Lập tức đập những bình độc này xuống.
Cam đoan đem quân Niết Bàn giết sạch.
Mà trước đó, toàn bộ quân phòng thủ thành Nam Châu trốn ở tsau ường thành, sau đó tuyệt đối không ló đầu ra.
Đây là Tiết Triệt.
Không từ thủ đoạn nào.
Thi triển ra cũng là kế tuyệt hậu.
Như vậy bình hơi độc của Tiết Triệt thì Thẩm Lãng có phương pháp phá giải không? Có thuốc giải không?
Không có!
Tiết Triệt cũng không có, Thẩm Lãng đương nhiên cũng không có.
Núi Phù Đồ có thuốc giải, nhưng lại là sau khi trúng độc giải cứu, mà không có thuốc miễn dịch.
Cho nên một khi những cái bình hơi độc này nện xuống quy mô lớn.
Quân Niết Bàn sẽ thực sự toàn quân huỷ diệt lại một lần nữa.
...
Quân Niết Bàn của Thẩm Lãng đạp vô số thi thể, tiếp tục tiếp cận thành Nam Châu.
Năm nghìn tên võ sĩ Nam Hải kiếm phái chết hết, thế nhưng trong thành còn dư lại một vạn quân phòng thủ.
Khoảng cách hai trăm mét!
Lúc này, quân Niết Bàn chuẩn bị giương cung cài tên, tiến hành bắn chết quân địch trên tường thành.
Tiết Đỉnh lạnh lùng nhìn Thẩm Lãng, trong ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn.
- Nằm xuống!
Theo gã ra lệnh một tiếng.
Một vạn quân phòng thủ, toàn bộ nằm sau lỗ châu mai.
Toàn bộ không ló đầu ra, để quân Niết Bàn không cách nào ngắm bắn.
Đương nhiên lúc này vẫn có thể vứt bắn, mũi tên từ trên trời giáng xuống bắn chết quân địch, thế nhưng tỷ số trúng mục tiêu sau đó giảm rất nhiều.
- Phu quân, ta cảm thấy nguy hiểm trí mạng. - Cục cưng Mộc Lan nói.
Thẩm Lãng gật đầu.
Tiếp tục tiến tới!
Quân Niết Bàn đạp bước tiến chỉnh tề.
Khoảng cách hai trăm mét, một trăm năm mươi mét, một trăm mét!
Tân Thế tử Tiết Đỉnh vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Lãng một cách lạnh lùng, đồng tử thu lại càng lúc càng nhỏ.
Thẩm Lãng, quân Niết Bàn của ngươi mau đến đây đi.
Đi tới dưới tường thành.
Chỉ cần bình hơi độc của ta đập xuống cam đoan giết sạch nhà ngươi.
Cam đoan để cho ngươi chân chính sống không bằng chết.
Hiệu quả thứ hơi độc này, Tiết Đỉnh đã chứng kiến.
Thật sự là sản phẩm của địa ngục.
Một khi ngửi vào bên trong cơ thể, sau đó trong lỗ mũi, trong khí quản giống như bị lửa đốt cháy qua vậy, đầu tiên là không ngừng sủi bọt, tiếp đó thối rữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ phổi đều có thể đun sôi.
Tối đa hơn nửa canh giờ, người trúng độc sẽ bị mất mạng.
Tiết Đỉnh từng thấy một kẻ bị trúng độc bỗng dưng nhãn cầu sưng to lên gấp đôi, hơn nữa còn mọc ra năm khối u.
Sau khi nổ tung thì hốc mắt chỉ còn một cái lỗ màu.
Gia tộc họ Tiết cho tới bây giờ vẫn không dùng chiến tranh đánh nhau thật sự.
Thẩm Lãng, quân Niết Bàn của ngươi gần chút nữa một chút, gần chút nữa nào.
Nhưng mà...
Khoảng cách còn có tám chín mười mét, quân Niết Bàn của Thẩm Lãng ngừng lại, không còn tiến tới.
Khoảng cách này vẫn l quá xa.
Cuối cùng, đây chỉ là bình khí độc chứ nào phải bom gas nên sẽ không nổ.
Nếu như võ sĩ Nam Hải kiếm phái lúc trước còn có thể ném mạnh ra xa mấy chục mét.
Mà những binh lính bình thường này, thực sự ném không được xa như vậy.
Nhưng mà vào lúc này!
Quân đội Thẩm Lãng bắt đầu giương cung cài tên.
Hơn nữa cũng là mũi tên đặc biệt.
Nhưng mà cấu tạo khá thô sơ, chính là cột một cái ống nho nhỏ trên mũi tên thôi.
Trong ống này là gì vậy?
Cổ trùng Mục Xác cấp hai.
Hắn thu được ba bình, nếu không dùng thì phí.
Tuy rằng số lượng không nhiều lắm, thế nhưng cũng có thể giết chết rất nhiều người.
Đệ tử Nam Hải kiếm phái đã sử dụng thuốc miễn dịch, Thẩm Lãng không tin tư quân gia tộc họ Tiết cũng đã ngừa.
Thuốc miễn dịch của núi Phù Đồ còn chưa đến độ không đáng giá như vậy.
- Vù vù vù vù...
Đây là vứt bắn!
Mưa tên trên không trung xẹt qua một đường vòng cung, tiếp đó hạ xuống trên tường thành.
Tiết Đỉnh hết hồn.
Cái này, đây là cái gì?
Tiếp đó một giây sau.
- Ầm ầm ầm rầm...
Tên của quân Niết Bàn bắn ra rơi vào trên tường thành.
Cái ống cột phía trên mũi tên trong nháy mắt đụng phải nát bấy.
Bên trong, vô số sương mù màu lục chợt xông ra!
Tiết Đỉnh sắc mặt kịch biến.
Cổ trùng Mục Xác cấp hai?
Tại sao Thẩm Lãng cũng có?
Chẳng lẽ là ba bình từ hạm đội Yến Nan Phi lãnh đạo sao?
Vì sao vừa đúng rơi vào trong tay Thẩm Lãng?
Đây cũng quá đúng dịp đi.
Đây quả thật là rất khéo, nhưng cũng không phải tuyệt đối trùng hợp.
Bởi vì ba cái bình này là Tiết Bàn bảo quản, lúc sóng thần ập tới, gã bản năng ôm lấy một khúc gỗ.
Mà ba cái bình này giấu trong một thân gỗ lớn.
Thứ quý giá này không thể bỏ trong rương được, bởi vì theo thói suy tư bình thường, đồ được giấu trong rương ắt quý giá.
Chỉ có giấu ở bên trong gỗ, mới có thể không để cho người khác chú ý.
Mấy hải tặc đầu lĩnh cứu Tiết Bàn, sau đó cũng phát hiện mánh khóe trong khúc gỗ này nên đã gỡ ba chiếc bình ra ngoài.
Sau khi những tên độc cổ trùng của Thẩm Lãng bùng nổ.
Thế là vô số khói độc cổ trùng chợt đánh xuống những người bên dưới.
Chuyện này còn trực tiếp hơn vì những quân phòng thủ này mặc không phải áo giáp vây kín toàn thân.
Nên những cổ trùng này dễ dàng tiến vào trong mắt, lỗ tai, lỗ mũi, miệng.
Dễ dàng tấn công niêm mạc, tiến vào bên trong mao mạch, bắt đầu điên cuồng hút máu, điên cuồng phân chia, điên cuồng phun ra siêu acid.
Một cảnh tượng như địa ngục xảy ra.
- A... A... A...
Tiếng kêu thê thảm vang dội.
Trên gương mặt vô số tư quân họ Tiết bắt đầu thối rữa, toàn thân bắt đầu bị ăn mòn.
Khủng bố như là ác quỷ.
Họ điên cuồng giãy dụa, lăn lộn.
Quân Niết Bàn của Thẩm Lãng tiếp tục vứt bắn.
- Vù vù vù vù...
Vô số cổ trùng độc tiễn lại một lần nữa bùng nổ.
Tư quân họ Tiết trúng độc càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều.
Rõ ràng gậy ông đập lưng ông.
Bỗng nhiên.
Có một binh sĩ bị trúng cổ độc thực sự không chịu nổi cái đau đớn này nên đã dùng đầu tông vào cái rương trên tường thành.
- A... A... A...
Bằng vào sức mạnh cuối cùng, gã nâng cái rương này lên và nện xuống đầu mình.
Rơi trúng đầu, sau đó cái rương vẫn không có nứt ra.
Thế nhưng kế tiếp cái rương đập mạnh vào nền tường thành, bỗng nhiên lại bật nắp.
Bên trong, hơi độc trong nháy mắt lan tràn ra.
Khói độc màu vàng bao phủ mấy chục mét vuông.
Càng thêm kêu gào thảm thiết.
- Mắt của ta.
- Mũi của ta.
- Miệng của ta!
Tiếp đó ra sức ho khan.
Nôn ra từng bãi máu vàng.
Tử trạng này so với trúng cổ trùng còn thảm hơn.
...
Thẩm Lãng nhìn thấy một màn này, tức khắc da đầu tê dại.
Hơi độc!
Gia tộc họ Tiết lại có hơi độc.
Hơn nữa còn là độc khí tuyệt đối trí mạng, có thể lợi hại hơn bom gas nguyên thủy Thẩm Lãng chế tạo rất nhiều.
Đây cũng là bàn tay núi Phù Đồ à?
Nhưng mà đã như vậy.
Những thứ hơi độc này liền do gia tộc họ Tiết của ngươi cùng nhau tiêu thụ đi.
Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
- Đổi mũi tên!
Theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
Quân Niết Bàn lại một lần nữa đổi lại mũi tên đặc biệt.
Trước tuê đốt kíp nổ, tiếp đó vứt bắn!
- Vù vù vù vù...
Mưa tên lại một lần nữa rơi vào trên tường thành.
- Ầm ầm ầm...
Những mũi tên này toàn bộ nổ tung.
Bởi vì nó buộc một ít thuốc nổ.
Thế nhưng...
Uy lực đặc biệt có hạn.
Thẩm Lãng không quan tâm lượng thuốc nổ bé nhỏ này có thể nổ chết bao nhiêu người, chẳng qua là hy vọng có thể nổ nát những cái rương trên đầu thành.
Nhưng mà không có thành công.
Uy lực thuốc nổ hắn tạo ra vẫn là quá nhỏ.
- Phu quân, để thiếp tới!
- Đại Ngốc, gánh một cột buồm qua đây!
Sau một lát!
Đại Ngốc khiêng một cột buồm đến hai mươi mét, giơ lên thật cao.
Mộc Lan nhẹ nhàng nhảy lên, vóc dáng ma quỷ nhún lên cây cột buồm, leo thẳng đến chỗ cao nhất.
Lúc này, độ cao của nàng liền vượt qua chiều cao tường thành.
Nàng cũng thấy rõ mỗi chiếc rương hơi độc sau lỗ châu mai.
Tiếp đó, Mộc Lan bắt đầu giương cung cài tên.
Siêu cường cung bắn ra mũi tên lớn với tốc độ khủng khiếp.
Ngắm bắn những chiếc rương này.
Bắn thật mạnh!
- Vù...
Một mũi tên đáng sợ bắn trúng một cái rương nhanh như chớp.
- Rầm!
Chợt nổ tung!
Hơi độc bên trong trào ra điên cuồng.
- A...
Nó biến khu vực xung quanh mấy chục mét trở thành địa ngục.
Viền mắt Tiết Đỉnh muốn nứt ra.
Chỉ vào Kim Mộc Lan hét lớn:
- Bắn chết ả, bắn chết ả.
Vô số võ sĩ gia tộc họ Tiết, điên cuồng bắn mưa tên về phía Mộc Lan.
Nhưng mà, hết thảy đều là phí công.
Mộc Lan có nhận biết tuyệt đối với nguy hiểm, hơn nữa có nhanh nhẹn tuyệt đối, dễ dàng có thể tránh bất kỳ mũi tên nào.
- Vù vù vù vù...
Như là điểm danh vậy.
Nàng bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác.
Dễ dàng bắn nổ từng chiếc rương chứa hơi độc.
Hơi độc đáng sợ lan tràn.
Điên cuồng mà tàn sát.
- Đi, đi, đi, mang rương hơi độc thật nhanh!
- Toàn bộ võ đạo cao thủ bắn chết Kim Mộc Lan, bắn chết Đại Ngốc, dùng hỏa tiễn đốt cháy cột buồm.
Theo Tiết Đỉnh ra lệnh một tiếng.
Tư quân họ Tiết còn sót lại ôm những rương độc này ra sức bỏ chạy.
Nhưng mà vào lúc này!
Sắc mặt Mộc Lan bỗng nhiên biến đổi.
Nàng lại đình chỉ bắn tên.
Nàng nhảy thẳng từ phía trên cột buồm hai mươi mét, đáp xuống trên người Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng kinh hãi.
Chuyện gì xảy ra?
Sao nương tử lại tỏ vẻ sợ hãi đến thế?
Rõ ràng tàn sát quên cả trời đất, vì sao bỗng nhiên ngừng lại.
Sau khi đáp xuống đất, Mộc Lan lao điên cuồng đến bên người Thẩm Lãng, một tay ôm lấy hắn, che lỗ tai của hắn.
- Phu quân, sắp động đất!
Thẩm Lãng kinh ngạc, sắp động đất?
Vậy lúc trước Mộc Lan vì sao không có dự đoán ra vậy?
Động đất đáy biển lần trước, nàng đã sớm biết trước từ lâu.
Mộc Lan nói:
- Lần này động đất không có quá trình tích lũy năng lượng trong đất, đặc biệt đột ngột.
Trên tường thành Tiết Đỉnh cũng có chút kinh ngạc sững sờ.
Chuyện này là thế nào hả?
Kim Mộc Lan vì sao làm ra động tác như thế?
Tiếp đó một giây sau!
- Rầm rầm ầm...
Một trận nổ vang dội.
Mặt đất chợt tét ra một vết nứt to lớn.
Tiếp đó, trời long đất lở.
Động đất khủng khiếp lại một lần nữa phát sinh.
Rầm rầm ầm...
Vô số nhà cửa trong thành Nam Châu bắt đầu sập.
Hơn nữa tường thành liền vừa vặn ở giữa động đất, rõ ràng bị vỡ ra.
- Ầm ầm ầm...
Dẫn đến mấy cái rương ít ỏi còn lại bị va chạm, bị đè ép nên tổ tung.
Vô số hơi độc điên cuồng trút ra.
Chân chính địa ngục đến.
Từng miếng từng miếng người chết đi.
Hoặc là bị hơi độc giết chết.
Hoặc là bị vết nứt do động đất nuốt chửng.
Hoặc là bị tảng đá đập chết.
...
Bầu trời giống như thực sự phải có kịch biến.
Vì sao khu vực này, nhiều lần động đất như vậy?
Một khắc đồng hồ sau đó!
Tất cả gió êm sóng lặng!
Bức tường thành Nam Châu trước mặt tét ra một lỗ thủng lớn.
Hơn vạn Nam Châu quân phòng thủ gần như toàn quân huỷ diệt.
Đây, đây là trời diệt gia tộc họ Tiết à?
Cứ như vậy, sào huyệt thành Nam Châu của gia tộc họ Tiết hoàn toàn thất thủ!
Thành Nộ Triều là một thành thị mang tính mở cửa, là một tòa thành cho thương nhân, Cừu Thiên Nguy chỉ là thành chủ trên danh nghĩa.
Mà thành Nam Châu là thành trì hoàn toàn thuộc về gia tộc họ Tiết, nó có tường thành bình thường, chu vi vượt qua hai mươi dặm.
Toàn bộ dân cư trong thành khoảng tầm mười mấy vạn.
Nhưng mà, nó lại không giống thành trì truyền thống của nước Việt.
Đầu tiên, trong tòa thành trì này có nhiều người nước ngoài, từ các nước Nam Di đến các nước Tây Vực đều có.
Lối kiến trúc cũng đa dạng.
Ngay cả phủ Thành Chủ gia tộc họ Tiết cũng chẳng phải là kiểu phương đông mà đầy phong cách khác.
Nhưng nói chung.
Đây là một tòa thành thị tràn trề phong tình, thậm chí xinh đẹp, xa xỉ hoa lệ.
Mà lúc này hơn ba ngàn quân của Thẩm Lãng dần dần tiếp cận cái thành thị hoa lệ này.
Khoảng cách càng lúc càng gần.
Hai dặm, một dặm.
Mắt Tiết Đỉnh hơi cong lên.
Tiếp đó, tay gã giơ lên.
Một khi quân đội Thẩm Lãng tiến gần khoảng cách một trăm trượng, đệ tử Nam Hải kiếm phái sau lưng gã liền lập tức bắn tên.
Năm nghìn người, năm nghìn cây siêu cường cung.
- Chuẩn bị!
Năm nghìn người rút ra trường tiễn cổ trùng, giương cung cài tên, trên cao nhìn xuống, ngắm bắn quân Niết Bàn của Thẩm Lãng.
- Thẩm Lãng, ta cũng muốn nhìn xem, quân đội của ngươi có dừng lại chút nào hay tiếp tục đi về phía trước?
Kết quả quân đội Thẩm Lãng cũng không giảm tốc độ, vẫn bước tiến chỉnh tề đi về phía trước.
Chỉ bất quá số người hơi ít, chỉ hơn ba ngàn người mà thôi, cho nên cũng chỉ có mười mấy phương trận mà thôi.
Ánh mắt Tiết Đỉnh lạnh lẽo.
Thẩm Lãng nhà ngươi thật đúng là không biết chẳng sợ.
Ngươi cho là quân Niết Bàn của ngươi mặc giáp kín không kẽ hở sao?
Lẽ nào chống đỡ được cổ trùng thâm nhập?
Bốn trăm mét.
Ba trăm mét!
Quân Niết Bàn của Thẩm Lãng đã tiếp cận khu vực cách tường thành ba trăm mét.
Thế nhưng Tiết Đỉnh vẫn không có hạ lệnh tiến công.
Gã phải chờ tới toàn bộ quân đội Thẩm Lãng tiếp cận bán kính ba trăm mét, tốt nhất tiến vào hai trăm năm chục mét.
Lúc này thứ mà gã theo đuổi thì không phải là thắng, mà là giết hết trong thời gian nhanh nhất.
Mười giây còn chưa đủ.
Thời gian còn phải ngắn hơn.
Bởi cái tay Tiết Đỉnh là một kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ.
- Rầm rập rầm rập...
Quân đội Thẩm Lãng vẫn hành quân như trước.
Tiến vào hai trăm năm chục mét.
Tiết Đỉnh chợt vung tay lên.
Không có hô to chém tận giết tuyệt gì hết.
Kẻ lãnh khốc chưa bao giờ cần nhiều lời.
Theo một tiếng ra lệnh của gã.
- Vù vù vù vù...
Trên tường thành, năm nghìn võ sĩ Nam Hải kiếm phái bắn ra mưa tên.
Năm nghìn người phát tên liên tiếp.
Gần như ở trong vòng tám chín giây đã bắn hết năm mũi tên cổ trùng.
Mấy giây, bắn ra mấy vạn mũi tên.
Trong phút chốc.
Mũi tên như mưa lớn.
Đập mạnh vào quân trận của Thẩm Lãng.
- Bụp bụp...
Phần lớn mũi tên đã nổ trên không trung.
Một phần tên đã bắn trúng khôi giáp quân Niết Bàn rồi nổ.
Vô số sương mù xanh lục bắn ra.
Vô số cổ trùng Mục Xác cấp hai điên cuồng lan tràn.
Trên không khu vực quân Niết Bàn của Thẩm Lãng gần như hoàn toàn bị sương mù màu lục bao phủ.
Tiếp đó, võ sĩ Nam Hải kiếm phái ngừng bắn tên.
Lẳng lặng chờ đợi kết quả chiến đấu.
Từ đầu tới đuôi, thực sự chỉ có tám giây.
...
Những thứ sương mù màu lục này giống như sinh vật sống chui vào khe áo giáp quân Niết Bàn.
Tiếp đó...
- A... A... A...
Từng đợt kêu thảm thiết không gì sánh được.
Hơn ba ngàn quân Niết Bàn của Thẩm Lãng đều ngã xuống đất co giật.
Cả người run rẩy dữ dội, giống như bị ác quỷ lấy mạng vậy.
Thời gian đặc biệt ngắn.
Tất cả xảy ra chẳng bao lâu.
Hơn ba ngàn quân Niết Bàn liền im hơi lặng tiếng không động đậy nữa.
Tiếp đó chất lỏng màu lục từ trong khe hở áo giáp chảy ra.
Nhìn qua vô cùng thê thảm.
Trên người mỗi người đều bốc lên khí màu xanh lá.
Mà mấy người Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan bình yên vô sự, thế nhưng hắn nhìn thấy một màn trước mắt này, giống như kinh ngạc sững sờ, không cách nào phản ứng suốt thời gian dài.
...
Thoải mái!
Đây là cảm giác trong lòng của vị Thế tử mới gia tộc họ Tiết.
Quá sướng rồi!
Tất cả y như trong tưởng tượng.
Cha của gã yêu cầu mười giây đồng hồ, nhưng gã chỉ dùng tám giây đã diệt sạch quân Niết Bàn của Thẩm Lãng.
Quân đội số một thiên hạ gì chứ?
Quân đoàn vương bài gì chứ?
Thiên hạ vô địch gì chứ?
Rõ ràng buồn cười, ếch ngồi đáy giếng.
Quân Niết Bàn oai phong tám hướng, tung hoành vô địch, chỉ tám giây đã bị ta giết sạch rồi.
Nhìn sang cả người tay Thẩm Lãng giống như bị sét đánh vậy.
Trí gần như yêu gì chứ?
Thông thiên triệt địa cái gì?
Buồn cười cực kỳ.
Mặc dù có trí tuệ kinh ngạc, nhưng cuối cùng ở vào thế giới thế tục, ở trước mặt núi Phù Đồ của ta vẫn chẳng qua là con sâu cái kiến mà thôi.
Thằng hề thông minh, đó cũng là tên hề.
Ước chừng sau một lúc lâu.
Thẩm Lãng phát ra từng đợt thét thất thanh.
- A... A... Tại sao như thế?
- Tại sao?
- Ông trời của ta? Quân Niết Bàn của ta!
Thẩm Lãng chợt nhào tới trước một quân lính Niết Bàn như thể muốn đánh thức gã, kết quả tay lại dính toàn chất lỏng màu lục giống như chạm vào một người chết đi mấy tháng vậy.
Thẩm Lãng rống lên lạc giọng:
- Tiết Triệt, ta và ngươi không đội trời chung, không đội trời chung. Ngươi dám dùng cổ độc, ngươi dám vi phạm lệnh cấm hoàng đế, ngươi nên thiên đao vạn quả, thiên đao vạn quả!
Tiết Đỉnh cười nhạt một phen.
Lúc này, bên người Thẩm Lãng cũng chỉ có không đến bốn năm người mà thôi.
Tiết Đỉnh vung tay lên.
Tức khắc, cửa thành từ từ mở ra.
Mấy nghìn tên đệ tử Nam Hải kiếm phái bày trận thật chỉnh tề, tiếp đó bao vây lấy Thẩm Lãng.
Mỗi người đều cầm dầu cá.
Muốn hủy thi diệt tích.
Tuy rằng sức sống của thứ cổ trùng Mục Xác cấp hai này đặc biệt nhất thời, thế nhưng xác chết bị chúng nó giết vẫn có tính ăn mòn rất nhiều.
Nếu như không xử lý thì ô nhiễm sẽ rất lớn.
Cho nên cần phải đốt sạch thi thể. Hơn nữa muốn lập tức xử lý, bằng không một khi bị gió thổi qua, rất có khả năng sẽ lan tràn, dẫn phát bệnh dịch.
...
Trong thành Nam Châu.
Ninh Kỳ đã từng chứng kiến cảnh kia.
Gã tràn đầy ngạc nhiên vô cùng.
Quân Niết Bàn vô cùng mạnh, gần như vô địch cứ như vậy bị diệt?
Làm sao cảm giác không chân thật thế này?
Chỉ trong vòng thời gian một hai năm ngắn ngủi, quân Niết Bàn sáng lập chiến tích huy hoàng đến cỡ nào?
Đánh bại đại quân của vua Căng, đánh bại đại quân nước Sở, đánh bại đại quân họ Xung, hoàn toàn là bách chiến bách thắng.
Làm sao trong nháy mắt đã bị diệt sạch?
Luôn cảm giác có chút không chân thật.
Lẽ nào núi Phù Đồ liền lợi hại như vậy sao?
Tiết Tuyết nói:
- Điện hạ, đây là tàn sát của văn minh thượng cổ với thế giới này. Cũng là thế giới siêu thoát tàn sát với thế giới thế tục.
Ninh Kỳ khẽ nhíu mày, gã hơi không ưa khi nghe câu này.
Lẽ nào Tiết Tuyết thì không phải là thế giới thế tục?
Thế như nàng luôn luôn xem mình làm người phát ngôn thế giới siêu thoát?
Chẳng bao lâu, Ninh Kỳ cảm giác được không đúng.
Gã hiểu rất rõ Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng diễn quá lố, gào khóc như chim quyến khấp huyết căn bản không phải phong cách của hắn.
Không đúng, phương diện này có quỷ.
...
Sau khi Tiết Triệt nhìn thấy một màn này, ông ta hơi nheo mắt lại.
Hết thảy đều giống như kế hoạch vậy.
Chỉ bất quá đứa con trai Tiết Đỉnh này hình như có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất hạ gục quân Niết Bàn nhanh chưa từng có.
Thế nhưng cái này không ảnh hưởng toàn cục.
Nhưng mà, không biết vì sao, trong lòng Tiết Triệt tràn đầy cảm giác lo lắng.
Đó chẳng phải là bởi vì Thẩm Lãng biểu diễn quá mức xốc nổi.
Tiết Triệt cảm thấy Thẩm Lãng vốn là kẻ ưa làm lố.
Ông ta cảm thấy Kim Mộc Lan biểu hiện không đúng.
Cả đám quân Niết Bàn bị huỷ diệt, Kim Mộc Lan nhà ngươi tối thiểu phải biểu hiện ra tình cảm đau buồn gì chứ?
Kết quả hoàn toàn không có.
Sau khi khai chiến, tuy rằng khuôn mặt Kim Mộc Lan cũng mang theo mũ giáp, nhìn không thấy biểu cảm.
Thế nhưng ánh mắt có gì đó không đúng, nàng không có nhìn quân Niết Bàn trên mặt đất đã chết đi, ngược lại nhìn chằm chằm trên tường thành.
Mà Đại Ngốc!
Toàn thân đều che phủ ở bên trong khôi giáp, vì sao toàn thân run rẩy.
Là bởi vì đang khóc lóc thảm thiết à?
Những chi tiết này Tiết Triệt đều phát hiện.
Thế nhưng...
Đây hình như cũng không gọi được là sơ hở gì.
Chẳng qua là nội tâm cảm giác bất an hoàn toàn không có tản đi, ngược lại dần dần trở nên nồng nặc.
....
Năm nghìn đệ tử Nam Hải kiếm phái đi ra khỏi cửa thành, sau đó bắt đầu bày trận.
Tiếp đó, tiếp cận đám “thi thể” quân Niết Bàn chi chít quanh Thẩm Lãng.
Không thể không nói, bọn họ vẫn rất cẩn thận.
Rõ ràng nhìn thấy quân Niết Bàn đã chết sạch, nhưng còn có một nửa người giương cung cài tên.
Hơn nữa vẫn là độc tiễn cổ trùng.
Đôi bên càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
Đệ tử Nam Hải kiếm phái bắt đầu giơ lên mấy chiếc bình dầu cá.
Chí ít cần tới gần năm mươi mét, sau đó sẽ ném dầu cá tới, châm lửa hủy thi diệt tích.
Mà mấy người Thẩm Lãng vẫn không có rời khỏi?
Vậy càng tốt!
Hỏa hoạn sẽ đốt chúng chết cháy.
Bên người Thẩm Lãng bên người là có cường giả cấp tông sư, nhưng thì thế nào?
Những thứ này đệ tử Nam Hải kiếm phái là võ đạo quân đoàn, hơn nữa bên trong cũng có ngoại viện tông sư cường giả.
Đôi bên tới gần một trăm năm mươi mét.
Một trăm mét!
Nhưng mà vào lúc này!
Bỗng nhiên...
hơn ba ngàn quân Niết Bàn đã té trên mặt đất chết đi bỗng nhiên bật dậy thật ngay ngắn.
Trong phút chốc!
Mấy nghìn người Nam Hải kiếm phái kinh ngạc sững sờ.
Tiết Đỉnh kinh ngạc sững sờ.
Ninh Kỳ tê cả da đầu.
Quả nhiên có quỷ kế!
Bọn họ căn bản cũng không có thời gian phản ứng gì cả.
Quân Niết Bàn giương cung cài tên chỉnh tề.
Hơn nữa toàn bộ là mũi tên đặc biệt rút từ trong nước, trên đầu tên có phốt pho trắng.
- Vù vù vù vù...
Quân Niết Bàn bắn ra mưa tên.
Những mũi tên này xẹt qua trên không như tia chớp, ma sát với không khí, đốt cháy phốt pho trắng.
Lửa ma trơi xanh lục đột nhiên xuất hiện.
Trong nháy mắt!
Mưa tên cháy rực này bắn thật mạnh vào hàng ngũ mấy nghìn người của Nam Hải kiếm phái.
- Ầm ầm ầm rầm...
Trong tay rất nhiều người đệ tử Nam Hải kiếm phái đều có bình dầu cá.
Nên khi chúng bị bắn trúng, sau đó sẽ bùng nổ trong nháy mắt.
Nó bốc cháy hừng hực và biến người mang chiếc bình trở thành một ngọn đuốc sống.
Liên tiếp nổ tung không ngừng.
Liên tiếp đốt cháy không ngừng.
Vô số người hóa thành một đám lửa.
- Tản ra, tản ra...
- Phản kích, phản kích!
Võ sĩ Nam Hải kiếm phái còn sót lại dùng thời gian nhanh nhất tản ra tránh né, tiếp đó đều dùng cung tên phản kích.
Thế nhưng thảm thương.
Tên của bọn họ là loại mũi tên cổ độc.
Vì để nổ cho tiện, mũi tên chẳng hề bén tí nào, thậm chí căn bản nó chẳng phải làm bằng sắt théo mà là loại mũi tên đặc biệt dễ nát.
Thế là những thứ tên cổ độc này bắn đến trên thân quân Niết Bàn.
Lại một lần nữa bùng nổ.
Vô số cổ trùng lại một lần nữa chui vào trong khe hở áo giáp, chui vào trong máu của quân Niết Bàn.
Chỉ một lát sau.
Tất cả cổ trùng Mục Xác cấp hai đều chết hết.
Bởi vì trong cơ thể quân Niết Bàn đã sớm tiêm thuốc chủng ngừa.
- Vù vù vù vù...
Quân Niết Bàn bắn mưa tên điên cuồng.
Kế tiếp thì không phải là mũi tên phốt pho trắng, mà là mũi tên sắt thép bình thường.
Tàn sát về một phía.
Đệ tử Nam Hải kiếm phái muốn điên rồi.
Bọn họ bây giờ muốn bình thường mũi tên, không phải mũi tên cổ độc.
Nhưng bọn họ lại mang theo ống tên đặc thù, căn bản không sao bắn ra được mũi tên thép thông thường.
Dù có mang theo mũi tên théo bình thường cũng không có mấy nhánh.
Cho nên mưa tên căn bản không có tàn bạo bằng quân Niết Bàn.
Còn có, đệ tử Nam Hải kiếm phái tuy rằng sức lực cũng đủ, thế nhưng cuối cùng không phải cung thủ chuyên nghiệp, luận độ chính xác mà nói, kém xa quân Niết Bàn.
Quân Niết Bàn thứ hai ở khoảng cách hơn một trăm mét là vô địch bắn phá.
Cho nên, như là cắt lúa mạch vậy.
Đệ tử Nam Hải kiếm phái ngã xuống từng lớp từng lớp.
Lúc này bọn họ xông về phía trước không được, chạy về phía sau không xong, khoảng cách cùng quân Niết Bàn quá gần.
- Xung phong, xung phong, xung phong...
- Xông lên, chem chúng chết hết, chém giết sạch sẽ.
- Đệ tử Nam Hải kiếm phái chúng ta võ công cao cường, một khi tiến đến gần, chúng nó hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Những đệ tử Nam Hải kiếm phái còn sót lại quả nhiên dũng mãnh, không giống như là quân đội bình thường, đơn giản từ bỏ cung tên, rút ra đao kiếm vọt về hướng quân Niết Bàn.
- Vù vù vù vù vù...
Quân Niết Bàn vẫn không nhúc nhích, tiếp tục cuồng bắn mưa tên.
Điều này làm cho người nghĩ tới một từ.
Thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đệ tử Nam Hải kiếm phái tuy rằng gan dạ, thế nhưng người nhằm phía quân Niết Bàn càng lúc càng ít, càng lúc càng ít.
Sau cùng!
Có chừng hai ba trăm con người trực tiếp vọt tới trước mặt quân Niết Bàn.
Thật là lợi hại, thật là dũng cảm.
Trên mỗi người thậm chí cắm mấy mũi tên.
Ha ha ha.
Quân Niết Bàn, cuối cùng để chúng ta đến gần, bây giờ nhìn các ngươi chết như thế nào.
- Xoẹt!
Một nghìn tên quân Niết Bàn đệ nhất, Mạch Đao to lớn trong tay chợt chém xuống.
Nhất đao lưỡng đoạn!
Trong phút chốc!
Cả người bị chém thành hai nửa.
Trừ phi là loại cỗ máy chiến trường như Đại Ngốc, Lam Bạo, bằng không võ giả phổ thông ở trước mặt tập thể quân đội, chính là bi kịch.
Bá, bá!
Nhất đao lưỡng đoạn, nhất đao lưỡng đoạn!
- Vù vù vù...
Cuối cùng một con đợt mưa tên cuồng bắn.
Cuối cùng mấy trăm tên đệ tử Nam Hải kiếm phái hoàn toàn chết hết.
Đến tận đây!
Trừ vài tên đỉnh cấp võ đạo cường giả ngoại viện xem thời cơ không đúng, lập tức lui về bên trong thành Nam Châu, còn lại toàn bộ đệ tử Nam Hải kiếm phái đã bị diệt sạch.
...
Thẩm Lãng nhìn thi thể đầy đất.
Đưa ngón tay ra lau đi nửa giọt nước mắt trên khóe mi..
- Thấy rõ ràng chưa? Đây gọi là nước mắt cá sấu.
Đáng tiếc, võ công của hắn chưa đủ cao, giọng truyền đi chưa đủ xa, cho nên câu nói dằn mặt này kẻ địch nghe không được.
Thẩm Lãng hướng đầu thành Tiết Đỉnh hô:
- Đệ tử Nam Hải kiếm phái chết hết, có thoải mái hay không?
Đại Ngốc làm loa phóng thanh cho giọng Thẩm Lãng.
Có sướng hay không?
Có sướng hay không?
Ồ?
Kỳ quái, lại còn có echo?
Tất cả lặng yên như chết.
Tất cả chuyện này phát sinh quá nhanh, quá đột nhiên.
Tiết Đỉnh cũng rõ ràng cảm giác được, cái gì gọi là từ thiên đường ngã vào địa ngục.
Một khắc trước, quân Niết Bàn của Thẩm Lãng huỷ diệt toàn quân, cơ hồ bị hạ gục nhanh chưa từng có.
Sau một khắc, đệ tử Nam Hải kiếm phái chết hết.
Tại sao phải như thế?
Tại sao cổ độc núi Phù Đồ với quân Niết Bàn lại vô hiệu?
Bởi vì bọn họ huyết mạch đặc biệt à?
Không phải, núi Phù Đồ đã xác định rất nhiều lần, đặc thù huyết mạch của quân Niết Bàn không cách nào miễn dịch với cổ trùng.
Vậy vì sao bọn họ không chết?
Nguyên nhân chỉ có một.
Thẩm Lãng cũng có thuốc ngừa.
Cũng tỷ như đệ tử Nam Hải kiếm phái, những người này trước dùng cổ độc mũi tên toàn bộ đều phải dùng thuốc miễn dịch, như thế dù cho không cẩn thận bị cổ trùng Mục Xác cấp hai tập kích cũng sẽ không chết.
Nhưng Thẩm Lãng dựa vào cái gì có thuốc miễn dịch?
Đây là tuyệt mật núi Phù Đồ.
Ngô Đồ Tử cũng không có công thức thuốc miễn dịch.
Thậm chí Thẩm Lãng chắc không biết gia tộc họ Tiết có nhiều cổ trùng Mục Xác cấp hai.
Tại sao lại như thế?
Lúc này Tiết Đỉnh rốt cuộc biết, vì sao những người đó nói lên tên Thẩm Lãng đều triệt để biến sắc.
Người này thật là đáng sợ.
Cũng quá độc, quá hèn hạ.
Tiết Đỉnh nhịn không được quay đầu nhìn lại cửa sổ trên tòa thành.
Gã biết cha mình luôn luôn đang nhìn toàn bộ chiến cuộc.
Gã thấy được khuôn mặt Tiết Triệt, không có bất kỳ chỉ thị, không có bất kỳ phản ứng nào!
...
Tiết Triệt kỳ thật là toàn thân lạnh lẽo, nhưng ông ta không thể biểu hiện ra ngoài.
Lúc này càng phải tĩnh táo, bằng không người phía dưới sẽ loạn.
- Chuẩn bị loại vũ khí bí mật thứ hai.
- Vâng!
Tầng hầm tòa thành mở ra.
Mấy trăm tên võ sĩ lao vào điên cuồng, cẩn thận từng li từng tí dời ra hết rương này đến rương nọ.
Bọn họ không biết đây là vật gì.
Nhưng tuyệt đối đáng sợ.
Thậm chí so với cổ trùng Mục Xác cấp hai còn còn đáng sợ hơn.
- Mang lên tường thành, tiêu diệt quân Niết Bàn của Thẩm Lãng ở dưới tường thành!
- Vâng!
- Vâng!
Những thứ bên trong rương này là gì vậy?
Chân chính hơi độc, là loại hơi độc có thể tạo thành đại quy mô sát thương.
Cái này đồng dạng đến từ núi Phù Đồ.
Toàn bộ phải được đựng trong đồ chứa đặc biệt.
Đến lúc cần, cứ đập thẳng xuống là được.
Loại chất lỏng độc hại này dưới tình huống không có gió sẽ dần dần rơi xuống đất.
Cho nên cũng sẽ không phát sinh lan tràn quy mô lớn.
Nhưng nếu dưới tình huống có gió, cục diện kia có thể sẽ khuếch tán, sẽ dẫn đến thương vong của quân đội và nhân viên phe mình.
Đương nhiên nó sẽ tạo nên sự ô nhiễm đất đai đáng sợ, thế nhưng sau khi dùng lửa đốt cháy có thể tiêu trừ phần lớn độc tính.
Nhưng ít ra khi nó tuôn tràn, lực sát thương khủng khiếp không gì sánh được, cơ hồ là phải chết.
Nếu không có đến vạn bất đắc dĩ, Tiết Triệt thật sự không muốn dùng khí độc này.
Dễ mất kiểm soát quá mức.
Một khi không khống chế được, có thể tạo thành thương vong hơn vạn người.
Nhưng bây giờ ông ta đã không có lựa chọn nào khác.
Thằng tiểu súc sinh Thẩm Lãng này lại có thuốc miễn dịch cổ trùng Mục Xác cấp hai.
Thế nhưng trước mắt thứ hơi độc núi Phù Đồ, nhà ngươi cuối cùng không có thuốc miễn dịch.
Đừng nói ngươi không có, Tiết Triệt ta đây cũng không có.
- Mang lên tường thành!
Theo Tiết Triệt ra lệnh một tiếng.
Trên trăm rương đựng đầy bình khí độc, toàn bộ bị chuyển đến trên tường thành.
Chỉ cần quân đội của Thẩm Lãng tới gần.
Lập tức đập những bình độc này xuống.
Cam đoan đem quân Niết Bàn giết sạch.
Mà trước đó, toàn bộ quân phòng thủ thành Nam Châu trốn ở tsau ường thành, sau đó tuyệt đối không ló đầu ra.
Đây là Tiết Triệt.
Không từ thủ đoạn nào.
Thi triển ra cũng là kế tuyệt hậu.
Như vậy bình hơi độc của Tiết Triệt thì Thẩm Lãng có phương pháp phá giải không? Có thuốc giải không?
Không có!
Tiết Triệt cũng không có, Thẩm Lãng đương nhiên cũng không có.
Núi Phù Đồ có thuốc giải, nhưng lại là sau khi trúng độc giải cứu, mà không có thuốc miễn dịch.
Cho nên một khi những cái bình hơi độc này nện xuống quy mô lớn.
Quân Niết Bàn sẽ thực sự toàn quân huỷ diệt lại một lần nữa.
...
Quân Niết Bàn của Thẩm Lãng đạp vô số thi thể, tiếp tục tiếp cận thành Nam Châu.
Năm nghìn tên võ sĩ Nam Hải kiếm phái chết hết, thế nhưng trong thành còn dư lại một vạn quân phòng thủ.
Khoảng cách hai trăm mét!
Lúc này, quân Niết Bàn chuẩn bị giương cung cài tên, tiến hành bắn chết quân địch trên tường thành.
Tiết Đỉnh lạnh lùng nhìn Thẩm Lãng, trong ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn.
- Nằm xuống!
Theo gã ra lệnh một tiếng.
Một vạn quân phòng thủ, toàn bộ nằm sau lỗ châu mai.
Toàn bộ không ló đầu ra, để quân Niết Bàn không cách nào ngắm bắn.
Đương nhiên lúc này vẫn có thể vứt bắn, mũi tên từ trên trời giáng xuống bắn chết quân địch, thế nhưng tỷ số trúng mục tiêu sau đó giảm rất nhiều.
- Phu quân, ta cảm thấy nguy hiểm trí mạng. - Cục cưng Mộc Lan nói.
Thẩm Lãng gật đầu.
Tiếp tục tiến tới!
Quân Niết Bàn đạp bước tiến chỉnh tề.
Khoảng cách hai trăm mét, một trăm năm mươi mét, một trăm mét!
Tân Thế tử Tiết Đỉnh vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Lãng một cách lạnh lùng, đồng tử thu lại càng lúc càng nhỏ.
Thẩm Lãng, quân Niết Bàn của ngươi mau đến đây đi.
Đi tới dưới tường thành.
Chỉ cần bình hơi độc của ta đập xuống cam đoan giết sạch nhà ngươi.
Cam đoan để cho ngươi chân chính sống không bằng chết.
Hiệu quả thứ hơi độc này, Tiết Đỉnh đã chứng kiến.
Thật sự là sản phẩm của địa ngục.
Một khi ngửi vào bên trong cơ thể, sau đó trong lỗ mũi, trong khí quản giống như bị lửa đốt cháy qua vậy, đầu tiên là không ngừng sủi bọt, tiếp đó thối rữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ phổi đều có thể đun sôi.
Tối đa hơn nửa canh giờ, người trúng độc sẽ bị mất mạng.
Tiết Đỉnh từng thấy một kẻ bị trúng độc bỗng dưng nhãn cầu sưng to lên gấp đôi, hơn nữa còn mọc ra năm khối u.
Sau khi nổ tung thì hốc mắt chỉ còn một cái lỗ màu.
Gia tộc họ Tiết cho tới bây giờ vẫn không dùng chiến tranh đánh nhau thật sự.
Thẩm Lãng, quân Niết Bàn của ngươi gần chút nữa một chút, gần chút nữa nào.
Nhưng mà...
Khoảng cách còn có tám chín mười mét, quân Niết Bàn của Thẩm Lãng ngừng lại, không còn tiến tới.
Khoảng cách này vẫn l quá xa.
Cuối cùng, đây chỉ là bình khí độc chứ nào phải bom gas nên sẽ không nổ.
Nếu như võ sĩ Nam Hải kiếm phái lúc trước còn có thể ném mạnh ra xa mấy chục mét.
Mà những binh lính bình thường này, thực sự ném không được xa như vậy.
Nhưng mà vào lúc này!
Quân đội Thẩm Lãng bắt đầu giương cung cài tên.
Hơn nữa cũng là mũi tên đặc biệt.
Nhưng mà cấu tạo khá thô sơ, chính là cột một cái ống nho nhỏ trên mũi tên thôi.
Trong ống này là gì vậy?
Cổ trùng Mục Xác cấp hai.
Hắn thu được ba bình, nếu không dùng thì phí.
Tuy rằng số lượng không nhiều lắm, thế nhưng cũng có thể giết chết rất nhiều người.
Đệ tử Nam Hải kiếm phái đã sử dụng thuốc miễn dịch, Thẩm Lãng không tin tư quân gia tộc họ Tiết cũng đã ngừa.
Thuốc miễn dịch của núi Phù Đồ còn chưa đến độ không đáng giá như vậy.
- Vù vù vù vù...
Đây là vứt bắn!
Mưa tên trên không trung xẹt qua một đường vòng cung, tiếp đó hạ xuống trên tường thành.
Tiết Đỉnh hết hồn.
Cái này, đây là cái gì?
Tiếp đó một giây sau.
- Ầm ầm ầm rầm...
Tên của quân Niết Bàn bắn ra rơi vào trên tường thành.
Cái ống cột phía trên mũi tên trong nháy mắt đụng phải nát bấy.
Bên trong, vô số sương mù màu lục chợt xông ra!
Tiết Đỉnh sắc mặt kịch biến.
Cổ trùng Mục Xác cấp hai?
Tại sao Thẩm Lãng cũng có?
Chẳng lẽ là ba bình từ hạm đội Yến Nan Phi lãnh đạo sao?
Vì sao vừa đúng rơi vào trong tay Thẩm Lãng?
Đây cũng quá đúng dịp đi.
Đây quả thật là rất khéo, nhưng cũng không phải tuyệt đối trùng hợp.
Bởi vì ba cái bình này là Tiết Bàn bảo quản, lúc sóng thần ập tới, gã bản năng ôm lấy một khúc gỗ.
Mà ba cái bình này giấu trong một thân gỗ lớn.
Thứ quý giá này không thể bỏ trong rương được, bởi vì theo thói suy tư bình thường, đồ được giấu trong rương ắt quý giá.
Chỉ có giấu ở bên trong gỗ, mới có thể không để cho người khác chú ý.
Mấy hải tặc đầu lĩnh cứu Tiết Bàn, sau đó cũng phát hiện mánh khóe trong khúc gỗ này nên đã gỡ ba chiếc bình ra ngoài.
Sau khi những tên độc cổ trùng của Thẩm Lãng bùng nổ.
Thế là vô số khói độc cổ trùng chợt đánh xuống những người bên dưới.
Chuyện này còn trực tiếp hơn vì những quân phòng thủ này mặc không phải áo giáp vây kín toàn thân.
Nên những cổ trùng này dễ dàng tiến vào trong mắt, lỗ tai, lỗ mũi, miệng.
Dễ dàng tấn công niêm mạc, tiến vào bên trong mao mạch, bắt đầu điên cuồng hút máu, điên cuồng phân chia, điên cuồng phun ra siêu acid.
Một cảnh tượng như địa ngục xảy ra.
- A... A... A...
Tiếng kêu thê thảm vang dội.
Trên gương mặt vô số tư quân họ Tiết bắt đầu thối rữa, toàn thân bắt đầu bị ăn mòn.
Khủng bố như là ác quỷ.
Họ điên cuồng giãy dụa, lăn lộn.
Quân Niết Bàn của Thẩm Lãng tiếp tục vứt bắn.
- Vù vù vù vù...
Vô số cổ trùng độc tiễn lại một lần nữa bùng nổ.
Tư quân họ Tiết trúng độc càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều.
Rõ ràng gậy ông đập lưng ông.
Bỗng nhiên.
Có một binh sĩ bị trúng cổ độc thực sự không chịu nổi cái đau đớn này nên đã dùng đầu tông vào cái rương trên tường thành.
- A... A... A...
Bằng vào sức mạnh cuối cùng, gã nâng cái rương này lên và nện xuống đầu mình.
Rơi trúng đầu, sau đó cái rương vẫn không có nứt ra.
Thế nhưng kế tiếp cái rương đập mạnh vào nền tường thành, bỗng nhiên lại bật nắp.
Bên trong, hơi độc trong nháy mắt lan tràn ra.
Khói độc màu vàng bao phủ mấy chục mét vuông.
Càng thêm kêu gào thảm thiết.
- Mắt của ta.
- Mũi của ta.
- Miệng của ta!
Tiếp đó ra sức ho khan.
Nôn ra từng bãi máu vàng.
Tử trạng này so với trúng cổ trùng còn thảm hơn.
...
Thẩm Lãng nhìn thấy một màn này, tức khắc da đầu tê dại.
Hơi độc!
Gia tộc họ Tiết lại có hơi độc.
Hơn nữa còn là độc khí tuyệt đối trí mạng, có thể lợi hại hơn bom gas nguyên thủy Thẩm Lãng chế tạo rất nhiều.
Đây cũng là bàn tay núi Phù Đồ à?
Nhưng mà đã như vậy.
Những thứ hơi độc này liền do gia tộc họ Tiết của ngươi cùng nhau tiêu thụ đi.
Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
- Đổi mũi tên!
Theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
Quân Niết Bàn lại một lần nữa đổi lại mũi tên đặc biệt.
Trước tuê đốt kíp nổ, tiếp đó vứt bắn!
- Vù vù vù vù...
Mưa tên lại một lần nữa rơi vào trên tường thành.
- Ầm ầm ầm...
Những mũi tên này toàn bộ nổ tung.
Bởi vì nó buộc một ít thuốc nổ.
Thế nhưng...
Uy lực đặc biệt có hạn.
Thẩm Lãng không quan tâm lượng thuốc nổ bé nhỏ này có thể nổ chết bao nhiêu người, chẳng qua là hy vọng có thể nổ nát những cái rương trên đầu thành.
Nhưng mà không có thành công.
Uy lực thuốc nổ hắn tạo ra vẫn là quá nhỏ.
- Phu quân, để thiếp tới!
- Đại Ngốc, gánh một cột buồm qua đây!
Sau một lát!
Đại Ngốc khiêng một cột buồm đến hai mươi mét, giơ lên thật cao.
Mộc Lan nhẹ nhàng nhảy lên, vóc dáng ma quỷ nhún lên cây cột buồm, leo thẳng đến chỗ cao nhất.
Lúc này, độ cao của nàng liền vượt qua chiều cao tường thành.
Nàng cũng thấy rõ mỗi chiếc rương hơi độc sau lỗ châu mai.
Tiếp đó, Mộc Lan bắt đầu giương cung cài tên.
Siêu cường cung bắn ra mũi tên lớn với tốc độ khủng khiếp.
Ngắm bắn những chiếc rương này.
Bắn thật mạnh!
- Vù...
Một mũi tên đáng sợ bắn trúng một cái rương nhanh như chớp.
- Rầm!
Chợt nổ tung!
Hơi độc bên trong trào ra điên cuồng.
- A...
Nó biến khu vực xung quanh mấy chục mét trở thành địa ngục.
Viền mắt Tiết Đỉnh muốn nứt ra.
Chỉ vào Kim Mộc Lan hét lớn:
- Bắn chết ả, bắn chết ả.
Vô số võ sĩ gia tộc họ Tiết, điên cuồng bắn mưa tên về phía Mộc Lan.
Nhưng mà, hết thảy đều là phí công.
Mộc Lan có nhận biết tuyệt đối với nguy hiểm, hơn nữa có nhanh nhẹn tuyệt đối, dễ dàng có thể tránh bất kỳ mũi tên nào.
- Vù vù vù vù...
Như là điểm danh vậy.
Nàng bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác.
Dễ dàng bắn nổ từng chiếc rương chứa hơi độc.
Hơi độc đáng sợ lan tràn.
Điên cuồng mà tàn sát.
- Đi, đi, đi, mang rương hơi độc thật nhanh!
- Toàn bộ võ đạo cao thủ bắn chết Kim Mộc Lan, bắn chết Đại Ngốc, dùng hỏa tiễn đốt cháy cột buồm.
Theo Tiết Đỉnh ra lệnh một tiếng.
Tư quân họ Tiết còn sót lại ôm những rương độc này ra sức bỏ chạy.
Nhưng mà vào lúc này!
Sắc mặt Mộc Lan bỗng nhiên biến đổi.
Nàng lại đình chỉ bắn tên.
Nàng nhảy thẳng từ phía trên cột buồm hai mươi mét, đáp xuống trên người Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng kinh hãi.
Chuyện gì xảy ra?
Sao nương tử lại tỏ vẻ sợ hãi đến thế?
Rõ ràng tàn sát quên cả trời đất, vì sao bỗng nhiên ngừng lại.
Sau khi đáp xuống đất, Mộc Lan lao điên cuồng đến bên người Thẩm Lãng, một tay ôm lấy hắn, che lỗ tai của hắn.
- Phu quân, sắp động đất!
Thẩm Lãng kinh ngạc, sắp động đất?
Vậy lúc trước Mộc Lan vì sao không có dự đoán ra vậy?
Động đất đáy biển lần trước, nàng đã sớm biết trước từ lâu.
Mộc Lan nói:
- Lần này động đất không có quá trình tích lũy năng lượng trong đất, đặc biệt đột ngột.
Trên tường thành Tiết Đỉnh cũng có chút kinh ngạc sững sờ.
Chuyện này là thế nào hả?
Kim Mộc Lan vì sao làm ra động tác như thế?
Tiếp đó một giây sau!
- Rầm rầm ầm...
Một trận nổ vang dội.
Mặt đất chợt tét ra một vết nứt to lớn.
Tiếp đó, trời long đất lở.
Động đất khủng khiếp lại một lần nữa phát sinh.
Rầm rầm ầm...
Vô số nhà cửa trong thành Nam Châu bắt đầu sập.
Hơn nữa tường thành liền vừa vặn ở giữa động đất, rõ ràng bị vỡ ra.
- Ầm ầm ầm...
Dẫn đến mấy cái rương ít ỏi còn lại bị va chạm, bị đè ép nên tổ tung.
Vô số hơi độc điên cuồng trút ra.
Chân chính địa ngục đến.
Từng miếng từng miếng người chết đi.
Hoặc là bị hơi độc giết chết.
Hoặc là bị vết nứt do động đất nuốt chửng.
Hoặc là bị tảng đá đập chết.
...
Bầu trời giống như thực sự phải có kịch biến.
Vì sao khu vực này, nhiều lần động đất như vậy?
Một khắc đồng hồ sau đó!
Tất cả gió êm sóng lặng!
Bức tường thành Nam Châu trước mặt tét ra một lỗ thủng lớn.
Hơn vạn Nam Châu quân phòng thủ gần như toàn quân huỷ diệt.
Đây, đây là trời diệt gia tộc họ Tiết à?
Cứ như vậy, sào huyệt thành Nam Châu của gia tộc họ Tiết hoàn toàn thất thủ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.