Chương 122: Thiên tài tuyệt đỉnh! Đại khai sát giới! Lâm Chước chết thảm
Cao Điểm Trầm Mặc
05/10/2019
Thành Tấn Hải, khoảng cách thành Huyền Vũ hơn hai trăm.
Gia tộc họ Kim đã từng là chủ nhân thành Huyền Vũ.
Đồng dạng, gia tộc họ Đường cũng đã từng là chủ nhân thành Tấn Hải.
Kỳ thực trước đây rất lâu, quan hệ hai nhà này rất tốt, thậm chí còn thông gia qua vài thập niên.
Thậm chí tước vị lúc trước gia tộc họ Đường càng cao hơn, lúc đó là phủ Hầu tước Tấn Hải, mà không phải phủ Bá tước Tấn Hải.
Hết thảy chuyện này đều thay đổi ở 180 năm trước.
180 năm trước, bỗng nhiên một vị tổ tiên gia tộc họ Kim chết đi sống lại, từ một tên phế vật biến thành thiên tài võ đạo.
Vị tổ tiên đó tên gọi Kim Trụ (金宙), sau đổi tên là Kim Trụ (金纣) (*).
(*) Hai chữ Trụ này đọc giống nhau nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác. Chữ 宙 có nghĩa là “từ xưa đến nay”, chữ 纣 lại mang nghĩa “người tàn nhẫn, độc ác” (cũng đồng thời là chữ Trụ trong Trụ Vương)
Cuộc đời của ông ta, quả thực chính là gian lận nhân sinh, còn nhiều chuyện lắm nhưng chả dám viết ra.
Từ phế vật đến cao thủ hàng đầu, ông ta dùng chưa tới 5 năm.
Ông ta dẫn đầu đại quân nam chinh bắc chiến, dẫn đầu đại quân Việt quốc đánh thắng nước Ngô, lại đánh thắng nước Sở.
Chỉ 39 tuổi, ông ta thăng làm Thái Bảo của Thái tử, Phiêu Kị đại tướng quân.
Cũng vì ông ta không hứng thú với tước vị, bằng không đã sớm phong hầu, thậm chí tiến hơn một bước.
Cũng chính là ở trong tay gã, đất phong gia tộc họ Kim đã từng đạt được nghịch thiên 5000 km2.
Bởi vì vậy một đời Bá tước Huyền Vũ Kim Trụ, quả thực biến Hầu Tước Tấn Hải trở nên chìm nghỉm, chả còn chút ánh sáng gì.
Kim Trụ chiến thắng dồn dập, còn đời Hầu Tước Tấn Hải đánh trận nào thua trận đó.
Đất phong của gia tộc họ Kim khuếch trương gấp mấy lần, mà đất phong của phủ Hầu tước Tấn Hải giảm bớt trên phân nửa, tước vị cũng từ Hầu tước xuống làm Bá tước.
Cũng chính là khi đó, quan hệ giữa phủ Hầu tước Tấn Hải cùng phủ Bá tước Tấn Hải tan vỡ, không còn thông gia, từ đó kéo xuống cả hai bên không còn quan hệ gì với nhau cả.
Mà tranh chấp đảo Kim Sơn, cũng chính là cái thời kỳ hỗn loạn này kiện tụng mà sinh ra.
Đầu tiên ngay từ đầu đảo Kim Sơn quả thực là lãnh địa phủ Hầu tước Tấn Hải, nhưng bọn họ lại đánh mất, bị một đám hải tặc lợi hại đoạt đi rồi.
Đám hải tặc này lợi hại trâu bò lắm, không chỉ đoạt đi đảo Kim Sơn, còn cướp luôn rất nhiều đảo nhỏ phụ cận, hơn nữa kết bè kết đội mà tập kích cướp bóc vùng duyên hải Việt quốc.
Cũng chính là đời Bá tước Huyền Vũ Kim Trụ đó dẫn đầu đại quân, đánh đám hải tặc ấy vãi ra phân, cướp về được mấy chục đảo nhỏ vùng duyên hải, kết thúc hỗn loạn vùng biển kéo dài đến mười mấy năm của Việt quốc.
Vì khen ngợi công lao của Kim Trụ, một đời quốc quân ấy ban đảo Kim Sơn cho gia tộc họ Kim.
Từ đó về sau, gia tộc họ Kim và gia tộc họ Đường hoàn toàn quyết liệt, trở mặt thành thù.
Chỉ có điều khi đó Bá tước Kim Trụ quá mạnh, phủ Bá tước Tấn Hải hoàn toàn không đủ lực đoạt lại đảo Kim Sơn.
Thế nhưng, gia tộc họ Kim vị có ngón tay cái nghịch thiên kia tuổi gần 43 liền chết bất đắc kỳ tử.
Mà người đàn ông ngang trời xuất thế giống như dùng hết may mắn mấy trăm năm của gia tộc họ Kim.
Sau đó gia tộc họ Kim ra mấy thế hệ người đều bình thường, khiến cho đất phong của gia tộc càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại một phần ba.
Mà vận may của phủ Bá tước Tấn Hải phảng phất dần dần khôi phục, thế hệ sau càng mạnh hơn thế hệ trước.
Bên này giảm bên kia tăng, bọn họ sẽ sẵn lòng bỏ đi đảo Kim Sơn ư?
Đương nhiên không.
Cho nên, vì đảo Kim Sơn, hai nhà đánh chả biết bao nhiêu lần rồi.
Gần như muốn đánh văng não luôn.
Các triều đại quốc quân đều đáng ghét, đảo Kim Sơn trở thành nơi hai cái gia tộc lấy máu.
Bây giờ thời gian phủ Bá tước Tấn Hải nắm giữ đảo Kim Sơn đảo đã vài thập niên.
Trên cái đảo nhỏ đó liên tục sản xuất quặng sắt chất lượng tốt không ngừng, khiến cho diện tích đất phong của gia tộc họ Đường không bằng phủ Bá tước Huyền Vũ, thế nhưng thực lực lại cường thịnh hơn, quân đội trang bị cũng càng thêm ưu tú.
Hơn nữa thế hệ này của gia tộc họ Đường, nhân tài cũng vượt xa gia tộc họ Kim.
Luận văn, thế tử Đường Doãn là thi đình Thám hoa.
Luận võ, Đường Viêm mê võ nghệ dứt khoát xứng đáng cao thủ trẻ tuổi đệ nhất vùng Thiên Nam.
Cho nên lúc này không triệt để mà chiếm đảo Kim Sơn làm của mình, lúc này bất diệt gia tộc họ Kim, còn đợi đến khi nào?
...
Bên trong phủ Bá Tước Tấn Hải.
Gã Đường Nghiêm mê võ rất không hài lòng, gã đang ở Nam Hải khá tốt, kết quả bị gia tộc triệu hồi.
Nhưng mà chỉ cần có chiến đấu, gã vẫn vui lòng.
Thực ra gã và Đường Doãn không phải sanh đôi, nhưng ngoại hình lại giống vô cùng, thậm chí người ngoài khó mà phân biệt được ngay.
Cho nên, gã rạch hai đao lên mặt.
Lý do của gã rất cố chấp.
Đệ nhất, gã chẳng muốn dáng dấp giống Đường Doãn thế, gã chính là gã, khói lửa chẳng đồng dạng nữa.
Thứ hai, người đàn ông quá đẹp trai không phải chuyện tốt, dễ phân tâm. Chả cần nói đến chuyện khác, mỗi ngày soi gương đều lãng phí bao nhiêu thời gian rồi?
Cái gì là thiên tài, thời gian soi gương đều dùng để luyện võ.
Hơn nữa Đường Viêm luyện võ chẳng hề giống với những kẻ khác đâu, mà gã thực sự chuyên tâm hết mức.
Sau 13 tuổi, căn cơ của gã đã vô cùng bền chắc.
Từ đó về sau, gã chỉ luyện một loại kiếm pháp.
Thiên Ngoại Lưu Tinh!
Với lại bộ kiếm pháp này, chỉ có một chiêu.
Đều gọi Thiên Ngoại Lưu Tinh.
Luyện chừng mười bốn năm!
Một chiêu kiếm pháp, luyện cỡ mười bốn năm?
Đáng sợ cỡ nào nhỉ?
Vậy tương đương với một bộ phim, coi hết mười bốn năm.
Không được, càng quá đáng thêm.
Tương đương với hướng về phía một tấm hình, x mười bốn năm.
Cho nên, một chiêu kiếm pháp đó sành sỏi cỡ nào?
Nói như thế!
Trong đám thế hệ trẻ, một chiêu kiếm pháp của Đường Viêm còn chưa gặp đối thủ.
- Ngày hôm nay người muốn cùng con tỷ võ gọi Trương Tấn, cũng là cao thủ đứng đầu thế hệ trẻ tỉnh Thiên Nam, sáu năm trước trúng võ tiến sĩ, còn hạng nhất. - Bá tước Tấn Hải nói.
Đường Viêm không để ý gật đầu.
Gã chưa bao giờ quan tâm đối thủ là ai, cũng không chú ý võ công đối phương lợi hại dường nào.
Dù sao có lợi hại đến cỡ nào đi nữa, cũng chả lợi hại bằng ta.
- Con muốn toàn lực ứng phó. - Bá tước Tấn Hải tiếp.
- Dạ! - Đường Viêm gật đầu, ánh mắt lại đần ra mà nhìn con kiến cách 10m.
Không đúng, con kiến đó siêu giỏi luôn ấy, lợi hại hơn cả mình nữa!
Nói như vậy, một con kiến thường chỉ có thể nâng lên vật nặng tương đương với bản thân gấp năm mươi lần.
Con kiến kia còn nâng vượt qua gấp trăm lần.
Đường Viêm cảm thấy, bản thân dứt khoát phải nghiên cứu con kiến đó cho cho tốt mới được.
...
Sau nửa canh giờ, trong đầu gã Đường Nghiêm mê võ vẫn còn nghĩ về con kiến.
Cầm trong tay một thanh trọng kiếm còn chưa bóc tem, chân chính kiếm nặng đúc bằng thép đen, rèn từ thiên thạch mà thành.
Thầy của gã vì rèn thanh kiếm này, gần như chạy gãy chân.
- Xin chỉ giáo! - Trương Tấn nói.
Trương Tấn chợt cúi người.
Trong nháy mắt, hình thái của gã thay đổi.
Giống như trong nháy mắt hóa thành một mãnh thú.
Không ngừng ngưng tụ năng lượng trên người lại.
Cơ bắp cùng gân mạch toàn thân chợt nổi lên.
Loại cảm giác này, giống như thân thể bỗng muốn nổ tung vậy.
Trương Tấn thật mạnh!
Bằng không gã cũng không có khả năng ở mười bảy tuổi trúng võ tiến sĩ, chỉ hai mươi mấy tuổi liền đảm nhiệm thống lĩnh Vệ Quân thành Huyền Vũ, lĩnh quan hàm tướng quân chiến sĩ du kích.
Sau khi tới thành Huyền Vũ, đầu tiên gã tìm tới Điền hoành so chiêu.
Kết quả, một chiêu của gã nháy mắt hạ gục Điền Hoành!
- Rầm!
Chợt một tiếng nổ vang.
Cơ thể Trương Tấn chợt bắn ranhư đạn pháo.
Đao chém trong tay như là tia chớp sấm sét ấy, hướng Đường Viêm chém tới.
Đường Viêm kinh ngạc.
Sau đó, bản năng huyền thiết trọng kiếm trong tay gã vung ra.
Thiên Ngoại Lưu Tinh!
Vẫn là một chiêu đó.
Đã không biết là mấy triệu, hơn một nghìn vạn lần dùng ra.
Chân chính sành sỏi, tùy tâm sở dục.
- Ầm!
Cơ thể mânh mẽ của Trương Tấn, phảng phất chợt đụng phải khí tràng hùng mạnh.
Giống như một chiếc xe chạy tốc độ cao hung hăng đâm vào bức tường không khí.
Gã dùng bao nhiêu lực thì lực bắn ngược càng cao.
Chiến đấu kết thúc!
...
Bên trong gian phòng!
Trương Xung hỏi:
- Như thế nào rồi?
- Đặc biệt lợi hại, nhưng quỷ dị lắm, hết sức quỷ dị. - Trương Tấn đáp.
- Kỳ thực luận nội lực, Đường Viêm chưa chắc mạnh hơn so với con.
Trương Xung nói:
- Là bởi vì tự bản thân chiêu kiếm đó quỷ dị sao?
Trương Tấn giải thích:
- Dạ đúng! Lúc hắn ra chiêu, cả người giống như xuất hiện một cổ lực lượng cường đại, bất luận lực lượng khổng lồ gì muốn đột phá vào, đều có thể sản sinh lực lực bắn ngược khổng lồ. Lực lượng của người đó càng lớn, lực bắn ngược lại càng nhiều.
Trương Xung nói:
- Lực của thế tử Trấn Bắc Hầu Tô Kiếm Đình rất mạnh, kiếm thuật càng hạng nhất, nhưng vẫn sẽ thua trong tay Đường Viêm. 10 lần liên tục, đều không thể phá chiêu đó Thiên Ngoại Lưu Tinh của hắn.
Trương Tấn nói:
- Con đã từng so qua với Tô Kiếm Đình, dù sao hắn cũng là người tu luyện võ đạo, cho nên trình độ kiếm thuật có hơn con chút. Nhưng luận nội lực, chưa chắc hắn mạnh hơn con.
Trương Xung nói:
- Một người, chỉ luyện tập một chiêu kiếm pháp 14 năm, quả nhiên vô địch.
Trương Tấn gật đầu.
Trương Xung nói:
- Căn cứ cảm giác của con, chiêu đó của Đường Viêm có cách giải không? Nhất là đối với Kim Mộc Lan thì sao?
- Kim Mộc Lan là thiên tài, nhưng là nội lực của ả cũng không như con. - Trương Tấn bày tỏ:
- Tô Kiếm Đình cùng con đều không phá được một kiếm của Đường Viêm, Kim Mộc Lan càng thêm chẳng có khả năng, con ả này nhất định chả có cơ hội thắng đâu.
Trương Xung liền sai:
- Được rồi, nhiệm vụ của con kết thúc, trở về thành Huyền Vũ đi.
Trương Tấn đáp:
- Dạ vâng!
Trương Xung nói:
- Nhỡ ra nhà họ Từ không xong, vượt không được cửa ải khó khăn này, con phải nhớ kỹ, chúng ta không thể từ hôn.
Khuôn mặt Trương Tấn run lên, gã đáp:
- Vâng!
Dĩ nhiên gã nghe được nửa lời sau mà cha mình chưa bàn đến.
Không thể từ hôn phá hỏng nhân phẩm, cũng không thể lấy Từ Thiên Thiên vào cửa?
Vậy... Lại nên làm gì bây giờ?
Đáp án này quá tàn nhẫn, không thể nói ra khỏi miệng.
...
Phủ Bá tước Tĩnh An!
Ngũ Triệu Trọng trần truồng đứng ở nơi đó, dang cả tứ chi.
Bốn tên đại phu tỉ mỉ kiểm tra mỗi một tấc trên người ông ta.
Trên người mỗi một đại phu đều đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại.
Bởi vì một khi kiểm tra ra vị bá tước đại nhân đó có bệnh đường sinh dục gì thì, mạng nhỏ của bọn họ chắc cú khó giữ nổi, chí ít không có tự do.
Còn có một vấn đề nữa!
Cái chỗ đó của Tĩnh An đầy tính xâm lược mạnh mẽ, để cho bọn họ thật tự ti luôn.
- Tứ phu nhân đã nhiễm giang mai, gần đây Bá tước đại nhân có cùng chăn gối với phu nhân chăng? - Một đại phu cẩn thận hỏi từng li từng tí.
- Bảy ngày trước. - Tĩnh An đáp.
Ông ta có mười mấy người thê thiếp, cho dù là nuông chiều tiểu thiếu nọ, cũng chẳng có khả năng ngủ mỗi ngày.
Với lại đến tuổi này của ông ta, ở phương diện kia vẫn tương đối khắc chế, tối đa hai ngày một lần.
Một đại phu thận trọng nói:
- Vậy xin hỏi ngài sủng hạnh chỗ nào của phu nhân vậy…
Bá tước Tĩnh An Ngũ Triệu Trọng nói:
- Lỗ hậu thôi, ngày đó nàng có kinh.
Đại phu nói:
- Ít nhất hiện tại, chúng ta kiểm tra trên người của ngài chưa phát hiện giang mai, cũng chưa thấy sùi mào gà, chí ít bây giờ ngài an toàn. Thế nhưng thời kỳ ủ bệnh thứ này không giống nhau, có mười ngày nửa tháng, có một tháng.
- Biết rồi! - Ngũ Triệu Trọng mặc quần áo cái rẹt nói:
- Trong nửa năm này, bốn vị đại phu cũng không cần rời khỏi nhà ta.
...
- Phụ thân, là Tứ Nương chủ động quyến rũ con đó. - con thứ ba Ngũ Nguyên Hùng gào khóc.
Cơ thể Bá tước Tĩnh An hùng tráng như mãnh hổ vậy, dường như muốn cắn người khác.
- Vì cái gì? - Ngũ Triệu Trọng nói:
- Lẽ nào, ta còn không thỏa mãn được nàng sao?
Ngũ Nguyên Hùng giải bày:
- Cũng là bởi vì phụ thân quá hung mãnh lợi hại, để cho bà ấy như chịu khổ hình không thể tả nổi, tiền vốn con trai không to lắm, cho nên khá dịu dàng, khá chú ý kỹ xảo...
Tiếp tục, con thứ ba Ngũ Nguyên Hùng khóc ròng nói:
- Phụ thân, mau cứu con với, ngài nhất định có biện pháp mà.
Ngũ Triệu Trọng nói:
- Nguồn bệnh là ai?
Con thứ ba Ngũ Nguyên Hùng ngẫm nghĩ hồi lâu, lắc đầu đáp:
- Con trai không biết ạ.
Gã thực sự ngủ qua quá nhiều người, thật tình nhớ không ra.
Con trai thứ năm Ngũ Nguyên Bao bỗng nhiên nói:
- Có thể là Lâm Chước.
Ngũ Triệu Trọng lạnh lùng ra lệnh:
- Nói!
Con trai thứ năm Ngũ Nguyên Bao nói:
- Cái đoàn thể nhỏ chúng con đều là vô cùng cố định, nếu có người nhiễm bệnh đã sớm phát tác, ngày đó chỉ có Lâm Chước kia là người ngoài thôi.
Ánh mắt Ngũ Triệu Trọng trở nên tàn nhẫn:
- Nguyên Bạo, vào đây.
Một cao thủ võ đạo tiến vào, quỳ trên mặt đất, nói:
- Bái kiến nhạc phụ.
Ngũ Triệu Trọng nói:
- Con đến thành Huyền Vũ kiểm tra thân thể Lâm Chước, nếu như phát hiện trên người hắn có bệnh đường sinh dục, hơn nữa phát tác càng mạnh, lập tức giết chết hắn, dùng đòn tàn nhẫn nhất giết hắn đi.
- Vâng! - Nghĩa tử Ngũ Nguyên Bạo đi ra.
Hai đứa con trai quỳ trên mặt đất ra sức dập đầu kêu lên:
- Phụ thân, chúng con biết sai rồi, chúng con biết sai rồi, về sau nhất định giữ mình trong sạch, phụ thân chúng con đi mà.
Ngũ Triệu Trọng chả buồn nói, trực tiếp đeo găng tay lên.
Đi tới hai đứa con trai đưa tay ra, mỗi tay nắm cổ mỗi đứa con trai.
- Phụ thân, phụ thân đừng mà!
- Đừng, tha mạng đi!
Ngũ Triệu Trọng bình thản bảo:
- Các ngươi là con trai của ta, dám ngủ thiếp thị của ta tất nhiên là đại nghịch bất đạo, nhưng cũng không phải sai lầm gì quá lớn cả. Nhưng các ngươi đã là người hẳn phải chết rồi, giữ lại cũng vô pháp vì gia tộc xuất lực, chỉ biết mang đến tai hoạ ngầm, cho nên...
Ngũ Triệu Trọng chợt dùng lực, liền vặn gãy cổ hai đứa con trai ruột.
Hai người này ngay cả kêu thảm thiết cũng chưa kịp nữa, miệng mũi trào máu không ngừng, trực tiếp chết thẳng cẳng.
...
- Đi vào, đi vào...
Mấy chục người của phủ Bá tước Tĩnh An kêu trời trách đất, những người này toàn bộ qua kiểm ra đã phát hiện nhiễm bệnh.
Bị binh sĩ Phủ Bá tước Tĩnh An trục xuất đến trong một cái hầm.
- Xin đừng, chúng ta còn cứu được mà.
- Bá tước đại nhân, tha mạng a!
- Ngũ Triệu Trọng ngươi không chết tử tế được, không chết yên lành được đâu…
- Ngũ Triệu Trọng, một đêm phu thêm trăm ngày tình nghĩa, người đã cướp đoạt ta bằng được, hôm nay lại muốn giết ta sao?
- Ngũ Triệu Trọng, ta đội nón xanh cho ngươi, hai đứa con trai ngươi đều bị ta quyến rũ, ha ha...
Sau khi tiến vào hầm.
Bên trong đốt mười mấy bồn than củi, hơn nữa còn là than củi có khói, than vẫn còn đang cháy âm ỉ.
- Rầm!
Cửa sắt của hầm đóng kín.
Một lát sau, bên trong truyền đến từng đợt ho khan.
Từng đợt kêu gào thê lương thảm thiết.
Lại một lát sau.
Không còn tiếng thở!
Mấy chục người bị dính bệnh đều chết sạch.
Trên gác lửng!
Huynh trưởng của Ngũ Triệu Trọng là Ngũ Triệu Ấn, thản nhiên nhìn tất cả mọi việc, khuôn mặt nho nhã của ông lộ ra nụ cười tàn nhẫn huyền bí.
Tiếp đó, ông nhỏ giọng nói thầm:
- Thẩm Lãng, không cần cảm ơn đâu.
Đương nhiên, từ đầu tới đuôi ông ta cũng chưa cùng Thẩm Lãng cấu kết quá.
Chỉ bất quá đối với loại người thông minh tuyệt đỉnh, sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
...
Lâm Chước gầy đi, thế nhưng còn đáng sợ hơn nữa.
Giống như một con rắn độc vậy.
Gã suất lĩnh mấy chục võ sĩ mai phục trong bụi cỏ.
Mục tiêu của gã là Kim Kiếm Nương.
Đội trưởng kỵ binh phủ Bá tước Huyền Vũ, nghĩa tỷ của Kim Mộc Lan.
Chính là cô gái võ công cao cường, thủ đoạn độc ác trên chiến trường, thế nhưng vừa thấy Thẩm Lãng liền mặt đỏ đến tay chân luống cuống.
Sau khi gã xác định bị bệnh đường sinh dục đáng sợ, Lâm Chước đầu tiên là tuyệt vọng, sợ hãi.
Sau đó là thù hận khôn cùng.
Gã muốn trả thù Thẩm Lãng, muốn trả thù thế giới.
Gã xem ra, Kim Kiếm Nương khẳng định cùng Thẩm Lãng có một chân.
Cho nên gã phải bắt được cô gái này, sau đó giày vò mười lần, một trăm lần, truyền tất cả bệnh đường sinh dục lên người nàng.
Khả năng nàng truyền cho Thẩm Lãng càng tốt, nhưng chưa truyền được cũng chả sao.
Tóm lại ở trước khi chết, Lâm Chước nhất định phải kéo một đệm lưng.
Mang theo mục đích này, Lâm Chước ngược lại hạ lệnh ngừng tập kích cùng quấy rầy, mai phục tại chỗ này đã ước chừng ba ngày.
Cuối cùng...
Kim Kiếm Nương xuất hiện.
Cô gái này mặc áo giáp, cưỡi trên con ngựa cao to, vóc dáng có vẻ thon dài hấp dẫn.
Nàng mang theo mấy chục tên kỵ binh.
Thật chẳng dễ chơi, nhưng Lâm Chước cũng đã thiết kế cạm bẫy đáng sợ thật to trên đường.
Khoảng cách Kim Kiếm Nương suất lĩnh đội kỵ binh ngũ đến cạm bẫy vĩ đại ấy càng ngày càng gần.
Lâm Chước trong lòng càng ngày càng hưng phấn, càng ngày càng khẩn trương.
Nhanh, nhanh rơi vào cạm bẫy đi nào!
Cái con đĩ của phủ Bá tước Huyền Vũ, một khi ngươi rơi vào trong tay của ta, ta nhất định để ngươi biết cái gì là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Lâm Chước quyết định, gã không chỉ có lôi kéo Kim Kiếm Nương cùng xuống địa ngục, còn muốn mang theo toàn bộ võ sĩ phía sau gã cùng nhau xuống địa ngục luôn một thể.
Đứa con gái như Kim Kiếm Nương cô gái như vậy, nói vậy những võ sĩ phủ Bá tước Tĩnh An sẽ không từ chối đâu.
Thế nhưng...
Khi khoảng cách cạm bẫy đó còn có mười mấy thước, bỗng nhiên Kim Kiếm Nương chợt giơ tay lên, quát to:
- Dừng lại.
Con đường này mỗi một chỗ nàng đều nhớ rõ ràng, trước mắt không nên có những thứ lá rụng đó, không nên có những cành cây kia.
Cho nên, gặp nguy hiểm, có cạm bẫy!
- Chuẩn bị chiến đấu!
Kim Kiếm Nương ra lệnh một tiếng, chợt rút ra loan đao.
Mấy chục tên kỵ sĩ sau lưng nàng toàn bộ rút ra chiến đao.
Lâm Chước giận dữ, thật không ngờ con bé của phủ Bá tước Huyền Vũ này giảo hoạt đến thế.
- Lên đi, bắt được con ả kia, chà đạp một trăm lần, một nghìn lần!
Lâm Chước rống to một tiếng.
Tiếp đó, cả người chợt nhảy lên từ trong bụi cỏ.
Ước chừng nhảy lên hơn hai thước, hướng Kim Kiếm Nương xuất chiêu hung tàn.
Tiếp đó, thân thể gã rơi xuống.
Bởi vì, hai chân gã bị chặt tận bẹn.
Máu tươi bẩn thỉu bắn mạnh ra!
Một cao thủ đằng sau chậm rãi xuất hiện.
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay vẫn như cũ ba chương hơn một vạn năm ngàn chữ, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng a!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Có ai để ý trong truyện này hiện tại có tận… 4 thằng chơi với kiến không. Trong đó hết 3 thằng thiên tài (Đại Tráng, Thẩm Lãng, Đường Viêm), chỉ có Kim Mộc Thông chưa biết có năng khiếu ẩn tàng gì thôi.
Bên cạnh đó, bất kỳ truyện nào của Bánh cũng vang cái câu “một đêm phu thêm trăm ngày tình nghĩa” và đương nhiên cái câu này đều sai bét nhè gà què từ Cửu Dương Kiếm Thánh, Diệt Thế Ma Đế, Thái Giám Võ Đế =)) con tác có vợ có khác, nhìn mọi chuyện đều rất phũ.
Gia tộc họ Kim đã từng là chủ nhân thành Huyền Vũ.
Đồng dạng, gia tộc họ Đường cũng đã từng là chủ nhân thành Tấn Hải.
Kỳ thực trước đây rất lâu, quan hệ hai nhà này rất tốt, thậm chí còn thông gia qua vài thập niên.
Thậm chí tước vị lúc trước gia tộc họ Đường càng cao hơn, lúc đó là phủ Hầu tước Tấn Hải, mà không phải phủ Bá tước Tấn Hải.
Hết thảy chuyện này đều thay đổi ở 180 năm trước.
180 năm trước, bỗng nhiên một vị tổ tiên gia tộc họ Kim chết đi sống lại, từ một tên phế vật biến thành thiên tài võ đạo.
Vị tổ tiên đó tên gọi Kim Trụ (金宙), sau đổi tên là Kim Trụ (金纣) (*).
(*) Hai chữ Trụ này đọc giống nhau nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác. Chữ 宙 có nghĩa là “từ xưa đến nay”, chữ 纣 lại mang nghĩa “người tàn nhẫn, độc ác” (cũng đồng thời là chữ Trụ trong Trụ Vương)
Cuộc đời của ông ta, quả thực chính là gian lận nhân sinh, còn nhiều chuyện lắm nhưng chả dám viết ra.
Từ phế vật đến cao thủ hàng đầu, ông ta dùng chưa tới 5 năm.
Ông ta dẫn đầu đại quân nam chinh bắc chiến, dẫn đầu đại quân Việt quốc đánh thắng nước Ngô, lại đánh thắng nước Sở.
Chỉ 39 tuổi, ông ta thăng làm Thái Bảo của Thái tử, Phiêu Kị đại tướng quân.
Cũng vì ông ta không hứng thú với tước vị, bằng không đã sớm phong hầu, thậm chí tiến hơn một bước.
Cũng chính là ở trong tay gã, đất phong gia tộc họ Kim đã từng đạt được nghịch thiên 5000 km2.
Bởi vì vậy một đời Bá tước Huyền Vũ Kim Trụ, quả thực biến Hầu Tước Tấn Hải trở nên chìm nghỉm, chả còn chút ánh sáng gì.
Kim Trụ chiến thắng dồn dập, còn đời Hầu Tước Tấn Hải đánh trận nào thua trận đó.
Đất phong của gia tộc họ Kim khuếch trương gấp mấy lần, mà đất phong của phủ Hầu tước Tấn Hải giảm bớt trên phân nửa, tước vị cũng từ Hầu tước xuống làm Bá tước.
Cũng chính là khi đó, quan hệ giữa phủ Hầu tước Tấn Hải cùng phủ Bá tước Tấn Hải tan vỡ, không còn thông gia, từ đó kéo xuống cả hai bên không còn quan hệ gì với nhau cả.
Mà tranh chấp đảo Kim Sơn, cũng chính là cái thời kỳ hỗn loạn này kiện tụng mà sinh ra.
Đầu tiên ngay từ đầu đảo Kim Sơn quả thực là lãnh địa phủ Hầu tước Tấn Hải, nhưng bọn họ lại đánh mất, bị một đám hải tặc lợi hại đoạt đi rồi.
Đám hải tặc này lợi hại trâu bò lắm, không chỉ đoạt đi đảo Kim Sơn, còn cướp luôn rất nhiều đảo nhỏ phụ cận, hơn nữa kết bè kết đội mà tập kích cướp bóc vùng duyên hải Việt quốc.
Cũng chính là đời Bá tước Huyền Vũ Kim Trụ đó dẫn đầu đại quân, đánh đám hải tặc ấy vãi ra phân, cướp về được mấy chục đảo nhỏ vùng duyên hải, kết thúc hỗn loạn vùng biển kéo dài đến mười mấy năm của Việt quốc.
Vì khen ngợi công lao của Kim Trụ, một đời quốc quân ấy ban đảo Kim Sơn cho gia tộc họ Kim.
Từ đó về sau, gia tộc họ Kim và gia tộc họ Đường hoàn toàn quyết liệt, trở mặt thành thù.
Chỉ có điều khi đó Bá tước Kim Trụ quá mạnh, phủ Bá tước Tấn Hải hoàn toàn không đủ lực đoạt lại đảo Kim Sơn.
Thế nhưng, gia tộc họ Kim vị có ngón tay cái nghịch thiên kia tuổi gần 43 liền chết bất đắc kỳ tử.
Mà người đàn ông ngang trời xuất thế giống như dùng hết may mắn mấy trăm năm của gia tộc họ Kim.
Sau đó gia tộc họ Kim ra mấy thế hệ người đều bình thường, khiến cho đất phong của gia tộc càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại một phần ba.
Mà vận may của phủ Bá tước Tấn Hải phảng phất dần dần khôi phục, thế hệ sau càng mạnh hơn thế hệ trước.
Bên này giảm bên kia tăng, bọn họ sẽ sẵn lòng bỏ đi đảo Kim Sơn ư?
Đương nhiên không.
Cho nên, vì đảo Kim Sơn, hai nhà đánh chả biết bao nhiêu lần rồi.
Gần như muốn đánh văng não luôn.
Các triều đại quốc quân đều đáng ghét, đảo Kim Sơn trở thành nơi hai cái gia tộc lấy máu.
Bây giờ thời gian phủ Bá tước Tấn Hải nắm giữ đảo Kim Sơn đảo đã vài thập niên.
Trên cái đảo nhỏ đó liên tục sản xuất quặng sắt chất lượng tốt không ngừng, khiến cho diện tích đất phong của gia tộc họ Đường không bằng phủ Bá tước Huyền Vũ, thế nhưng thực lực lại cường thịnh hơn, quân đội trang bị cũng càng thêm ưu tú.
Hơn nữa thế hệ này của gia tộc họ Đường, nhân tài cũng vượt xa gia tộc họ Kim.
Luận văn, thế tử Đường Doãn là thi đình Thám hoa.
Luận võ, Đường Viêm mê võ nghệ dứt khoát xứng đáng cao thủ trẻ tuổi đệ nhất vùng Thiên Nam.
Cho nên lúc này không triệt để mà chiếm đảo Kim Sơn làm của mình, lúc này bất diệt gia tộc họ Kim, còn đợi đến khi nào?
...
Bên trong phủ Bá Tước Tấn Hải.
Gã Đường Nghiêm mê võ rất không hài lòng, gã đang ở Nam Hải khá tốt, kết quả bị gia tộc triệu hồi.
Nhưng mà chỉ cần có chiến đấu, gã vẫn vui lòng.
Thực ra gã và Đường Doãn không phải sanh đôi, nhưng ngoại hình lại giống vô cùng, thậm chí người ngoài khó mà phân biệt được ngay.
Cho nên, gã rạch hai đao lên mặt.
Lý do của gã rất cố chấp.
Đệ nhất, gã chẳng muốn dáng dấp giống Đường Doãn thế, gã chính là gã, khói lửa chẳng đồng dạng nữa.
Thứ hai, người đàn ông quá đẹp trai không phải chuyện tốt, dễ phân tâm. Chả cần nói đến chuyện khác, mỗi ngày soi gương đều lãng phí bao nhiêu thời gian rồi?
Cái gì là thiên tài, thời gian soi gương đều dùng để luyện võ.
Hơn nữa Đường Viêm luyện võ chẳng hề giống với những kẻ khác đâu, mà gã thực sự chuyên tâm hết mức.
Sau 13 tuổi, căn cơ của gã đã vô cùng bền chắc.
Từ đó về sau, gã chỉ luyện một loại kiếm pháp.
Thiên Ngoại Lưu Tinh!
Với lại bộ kiếm pháp này, chỉ có một chiêu.
Đều gọi Thiên Ngoại Lưu Tinh.
Luyện chừng mười bốn năm!
Một chiêu kiếm pháp, luyện cỡ mười bốn năm?
Đáng sợ cỡ nào nhỉ?
Vậy tương đương với một bộ phim, coi hết mười bốn năm.
Không được, càng quá đáng thêm.
Tương đương với hướng về phía một tấm hình, x mười bốn năm.
Cho nên, một chiêu kiếm pháp đó sành sỏi cỡ nào?
Nói như thế!
Trong đám thế hệ trẻ, một chiêu kiếm pháp của Đường Viêm còn chưa gặp đối thủ.
- Ngày hôm nay người muốn cùng con tỷ võ gọi Trương Tấn, cũng là cao thủ đứng đầu thế hệ trẻ tỉnh Thiên Nam, sáu năm trước trúng võ tiến sĩ, còn hạng nhất. - Bá tước Tấn Hải nói.
Đường Viêm không để ý gật đầu.
Gã chưa bao giờ quan tâm đối thủ là ai, cũng không chú ý võ công đối phương lợi hại dường nào.
Dù sao có lợi hại đến cỡ nào đi nữa, cũng chả lợi hại bằng ta.
- Con muốn toàn lực ứng phó. - Bá tước Tấn Hải tiếp.
- Dạ! - Đường Viêm gật đầu, ánh mắt lại đần ra mà nhìn con kiến cách 10m.
Không đúng, con kiến đó siêu giỏi luôn ấy, lợi hại hơn cả mình nữa!
Nói như vậy, một con kiến thường chỉ có thể nâng lên vật nặng tương đương với bản thân gấp năm mươi lần.
Con kiến kia còn nâng vượt qua gấp trăm lần.
Đường Viêm cảm thấy, bản thân dứt khoát phải nghiên cứu con kiến đó cho cho tốt mới được.
...
Sau nửa canh giờ, trong đầu gã Đường Nghiêm mê võ vẫn còn nghĩ về con kiến.
Cầm trong tay một thanh trọng kiếm còn chưa bóc tem, chân chính kiếm nặng đúc bằng thép đen, rèn từ thiên thạch mà thành.
Thầy của gã vì rèn thanh kiếm này, gần như chạy gãy chân.
- Xin chỉ giáo! - Trương Tấn nói.
Trương Tấn chợt cúi người.
Trong nháy mắt, hình thái của gã thay đổi.
Giống như trong nháy mắt hóa thành một mãnh thú.
Không ngừng ngưng tụ năng lượng trên người lại.
Cơ bắp cùng gân mạch toàn thân chợt nổi lên.
Loại cảm giác này, giống như thân thể bỗng muốn nổ tung vậy.
Trương Tấn thật mạnh!
Bằng không gã cũng không có khả năng ở mười bảy tuổi trúng võ tiến sĩ, chỉ hai mươi mấy tuổi liền đảm nhiệm thống lĩnh Vệ Quân thành Huyền Vũ, lĩnh quan hàm tướng quân chiến sĩ du kích.
Sau khi tới thành Huyền Vũ, đầu tiên gã tìm tới Điền hoành so chiêu.
Kết quả, một chiêu của gã nháy mắt hạ gục Điền Hoành!
- Rầm!
Chợt một tiếng nổ vang.
Cơ thể Trương Tấn chợt bắn ranhư đạn pháo.
Đao chém trong tay như là tia chớp sấm sét ấy, hướng Đường Viêm chém tới.
Đường Viêm kinh ngạc.
Sau đó, bản năng huyền thiết trọng kiếm trong tay gã vung ra.
Thiên Ngoại Lưu Tinh!
Vẫn là một chiêu đó.
Đã không biết là mấy triệu, hơn một nghìn vạn lần dùng ra.
Chân chính sành sỏi, tùy tâm sở dục.
- Ầm!
Cơ thể mânh mẽ của Trương Tấn, phảng phất chợt đụng phải khí tràng hùng mạnh.
Giống như một chiếc xe chạy tốc độ cao hung hăng đâm vào bức tường không khí.
Gã dùng bao nhiêu lực thì lực bắn ngược càng cao.
Chiến đấu kết thúc!
...
Bên trong gian phòng!
Trương Xung hỏi:
- Như thế nào rồi?
- Đặc biệt lợi hại, nhưng quỷ dị lắm, hết sức quỷ dị. - Trương Tấn đáp.
- Kỳ thực luận nội lực, Đường Viêm chưa chắc mạnh hơn so với con.
Trương Xung nói:
- Là bởi vì tự bản thân chiêu kiếm đó quỷ dị sao?
Trương Tấn giải thích:
- Dạ đúng! Lúc hắn ra chiêu, cả người giống như xuất hiện một cổ lực lượng cường đại, bất luận lực lượng khổng lồ gì muốn đột phá vào, đều có thể sản sinh lực lực bắn ngược khổng lồ. Lực lượng của người đó càng lớn, lực bắn ngược lại càng nhiều.
Trương Xung nói:
- Lực của thế tử Trấn Bắc Hầu Tô Kiếm Đình rất mạnh, kiếm thuật càng hạng nhất, nhưng vẫn sẽ thua trong tay Đường Viêm. 10 lần liên tục, đều không thể phá chiêu đó Thiên Ngoại Lưu Tinh của hắn.
Trương Tấn nói:
- Con đã từng so qua với Tô Kiếm Đình, dù sao hắn cũng là người tu luyện võ đạo, cho nên trình độ kiếm thuật có hơn con chút. Nhưng luận nội lực, chưa chắc hắn mạnh hơn con.
Trương Xung nói:
- Một người, chỉ luyện tập một chiêu kiếm pháp 14 năm, quả nhiên vô địch.
Trương Tấn gật đầu.
Trương Xung nói:
- Căn cứ cảm giác của con, chiêu đó của Đường Viêm có cách giải không? Nhất là đối với Kim Mộc Lan thì sao?
- Kim Mộc Lan là thiên tài, nhưng là nội lực của ả cũng không như con. - Trương Tấn bày tỏ:
- Tô Kiếm Đình cùng con đều không phá được một kiếm của Đường Viêm, Kim Mộc Lan càng thêm chẳng có khả năng, con ả này nhất định chả có cơ hội thắng đâu.
Trương Xung liền sai:
- Được rồi, nhiệm vụ của con kết thúc, trở về thành Huyền Vũ đi.
Trương Tấn đáp:
- Dạ vâng!
Trương Xung nói:
- Nhỡ ra nhà họ Từ không xong, vượt không được cửa ải khó khăn này, con phải nhớ kỹ, chúng ta không thể từ hôn.
Khuôn mặt Trương Tấn run lên, gã đáp:
- Vâng!
Dĩ nhiên gã nghe được nửa lời sau mà cha mình chưa bàn đến.
Không thể từ hôn phá hỏng nhân phẩm, cũng không thể lấy Từ Thiên Thiên vào cửa?
Vậy... Lại nên làm gì bây giờ?
Đáp án này quá tàn nhẫn, không thể nói ra khỏi miệng.
...
Phủ Bá tước Tĩnh An!
Ngũ Triệu Trọng trần truồng đứng ở nơi đó, dang cả tứ chi.
Bốn tên đại phu tỉ mỉ kiểm tra mỗi một tấc trên người ông ta.
Trên người mỗi một đại phu đều đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại.
Bởi vì một khi kiểm tra ra vị bá tước đại nhân đó có bệnh đường sinh dục gì thì, mạng nhỏ của bọn họ chắc cú khó giữ nổi, chí ít không có tự do.
Còn có một vấn đề nữa!
Cái chỗ đó của Tĩnh An đầy tính xâm lược mạnh mẽ, để cho bọn họ thật tự ti luôn.
- Tứ phu nhân đã nhiễm giang mai, gần đây Bá tước đại nhân có cùng chăn gối với phu nhân chăng? - Một đại phu cẩn thận hỏi từng li từng tí.
- Bảy ngày trước. - Tĩnh An đáp.
Ông ta có mười mấy người thê thiếp, cho dù là nuông chiều tiểu thiếu nọ, cũng chẳng có khả năng ngủ mỗi ngày.
Với lại đến tuổi này của ông ta, ở phương diện kia vẫn tương đối khắc chế, tối đa hai ngày một lần.
Một đại phu thận trọng nói:
- Vậy xin hỏi ngài sủng hạnh chỗ nào của phu nhân vậy…
Bá tước Tĩnh An Ngũ Triệu Trọng nói:
- Lỗ hậu thôi, ngày đó nàng có kinh.
Đại phu nói:
- Ít nhất hiện tại, chúng ta kiểm tra trên người của ngài chưa phát hiện giang mai, cũng chưa thấy sùi mào gà, chí ít bây giờ ngài an toàn. Thế nhưng thời kỳ ủ bệnh thứ này không giống nhau, có mười ngày nửa tháng, có một tháng.
- Biết rồi! - Ngũ Triệu Trọng mặc quần áo cái rẹt nói:
- Trong nửa năm này, bốn vị đại phu cũng không cần rời khỏi nhà ta.
...
- Phụ thân, là Tứ Nương chủ động quyến rũ con đó. - con thứ ba Ngũ Nguyên Hùng gào khóc.
Cơ thể Bá tước Tĩnh An hùng tráng như mãnh hổ vậy, dường như muốn cắn người khác.
- Vì cái gì? - Ngũ Triệu Trọng nói:
- Lẽ nào, ta còn không thỏa mãn được nàng sao?
Ngũ Nguyên Hùng giải bày:
- Cũng là bởi vì phụ thân quá hung mãnh lợi hại, để cho bà ấy như chịu khổ hình không thể tả nổi, tiền vốn con trai không to lắm, cho nên khá dịu dàng, khá chú ý kỹ xảo...
Tiếp tục, con thứ ba Ngũ Nguyên Hùng khóc ròng nói:
- Phụ thân, mau cứu con với, ngài nhất định có biện pháp mà.
Ngũ Triệu Trọng nói:
- Nguồn bệnh là ai?
Con thứ ba Ngũ Nguyên Hùng ngẫm nghĩ hồi lâu, lắc đầu đáp:
- Con trai không biết ạ.
Gã thực sự ngủ qua quá nhiều người, thật tình nhớ không ra.
Con trai thứ năm Ngũ Nguyên Bao bỗng nhiên nói:
- Có thể là Lâm Chước.
Ngũ Triệu Trọng lạnh lùng ra lệnh:
- Nói!
Con trai thứ năm Ngũ Nguyên Bao nói:
- Cái đoàn thể nhỏ chúng con đều là vô cùng cố định, nếu có người nhiễm bệnh đã sớm phát tác, ngày đó chỉ có Lâm Chước kia là người ngoài thôi.
Ánh mắt Ngũ Triệu Trọng trở nên tàn nhẫn:
- Nguyên Bạo, vào đây.
Một cao thủ võ đạo tiến vào, quỳ trên mặt đất, nói:
- Bái kiến nhạc phụ.
Ngũ Triệu Trọng nói:
- Con đến thành Huyền Vũ kiểm tra thân thể Lâm Chước, nếu như phát hiện trên người hắn có bệnh đường sinh dục, hơn nữa phát tác càng mạnh, lập tức giết chết hắn, dùng đòn tàn nhẫn nhất giết hắn đi.
- Vâng! - Nghĩa tử Ngũ Nguyên Bạo đi ra.
Hai đứa con trai quỳ trên mặt đất ra sức dập đầu kêu lên:
- Phụ thân, chúng con biết sai rồi, chúng con biết sai rồi, về sau nhất định giữ mình trong sạch, phụ thân chúng con đi mà.
Ngũ Triệu Trọng chả buồn nói, trực tiếp đeo găng tay lên.
Đi tới hai đứa con trai đưa tay ra, mỗi tay nắm cổ mỗi đứa con trai.
- Phụ thân, phụ thân đừng mà!
- Đừng, tha mạng đi!
Ngũ Triệu Trọng bình thản bảo:
- Các ngươi là con trai của ta, dám ngủ thiếp thị của ta tất nhiên là đại nghịch bất đạo, nhưng cũng không phải sai lầm gì quá lớn cả. Nhưng các ngươi đã là người hẳn phải chết rồi, giữ lại cũng vô pháp vì gia tộc xuất lực, chỉ biết mang đến tai hoạ ngầm, cho nên...
Ngũ Triệu Trọng chợt dùng lực, liền vặn gãy cổ hai đứa con trai ruột.
Hai người này ngay cả kêu thảm thiết cũng chưa kịp nữa, miệng mũi trào máu không ngừng, trực tiếp chết thẳng cẳng.
...
- Đi vào, đi vào...
Mấy chục người của phủ Bá tước Tĩnh An kêu trời trách đất, những người này toàn bộ qua kiểm ra đã phát hiện nhiễm bệnh.
Bị binh sĩ Phủ Bá tước Tĩnh An trục xuất đến trong một cái hầm.
- Xin đừng, chúng ta còn cứu được mà.
- Bá tước đại nhân, tha mạng a!
- Ngũ Triệu Trọng ngươi không chết tử tế được, không chết yên lành được đâu…
- Ngũ Triệu Trọng, một đêm phu thêm trăm ngày tình nghĩa, người đã cướp đoạt ta bằng được, hôm nay lại muốn giết ta sao?
- Ngũ Triệu Trọng, ta đội nón xanh cho ngươi, hai đứa con trai ngươi đều bị ta quyến rũ, ha ha...
Sau khi tiến vào hầm.
Bên trong đốt mười mấy bồn than củi, hơn nữa còn là than củi có khói, than vẫn còn đang cháy âm ỉ.
- Rầm!
Cửa sắt của hầm đóng kín.
Một lát sau, bên trong truyền đến từng đợt ho khan.
Từng đợt kêu gào thê lương thảm thiết.
Lại một lát sau.
Không còn tiếng thở!
Mấy chục người bị dính bệnh đều chết sạch.
Trên gác lửng!
Huynh trưởng của Ngũ Triệu Trọng là Ngũ Triệu Ấn, thản nhiên nhìn tất cả mọi việc, khuôn mặt nho nhã của ông lộ ra nụ cười tàn nhẫn huyền bí.
Tiếp đó, ông nhỏ giọng nói thầm:
- Thẩm Lãng, không cần cảm ơn đâu.
Đương nhiên, từ đầu tới đuôi ông ta cũng chưa cùng Thẩm Lãng cấu kết quá.
Chỉ bất quá đối với loại người thông minh tuyệt đỉnh, sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
...
Lâm Chước gầy đi, thế nhưng còn đáng sợ hơn nữa.
Giống như một con rắn độc vậy.
Gã suất lĩnh mấy chục võ sĩ mai phục trong bụi cỏ.
Mục tiêu của gã là Kim Kiếm Nương.
Đội trưởng kỵ binh phủ Bá tước Huyền Vũ, nghĩa tỷ của Kim Mộc Lan.
Chính là cô gái võ công cao cường, thủ đoạn độc ác trên chiến trường, thế nhưng vừa thấy Thẩm Lãng liền mặt đỏ đến tay chân luống cuống.
Sau khi gã xác định bị bệnh đường sinh dục đáng sợ, Lâm Chước đầu tiên là tuyệt vọng, sợ hãi.
Sau đó là thù hận khôn cùng.
Gã muốn trả thù Thẩm Lãng, muốn trả thù thế giới.
Gã xem ra, Kim Kiếm Nương khẳng định cùng Thẩm Lãng có một chân.
Cho nên gã phải bắt được cô gái này, sau đó giày vò mười lần, một trăm lần, truyền tất cả bệnh đường sinh dục lên người nàng.
Khả năng nàng truyền cho Thẩm Lãng càng tốt, nhưng chưa truyền được cũng chả sao.
Tóm lại ở trước khi chết, Lâm Chước nhất định phải kéo một đệm lưng.
Mang theo mục đích này, Lâm Chước ngược lại hạ lệnh ngừng tập kích cùng quấy rầy, mai phục tại chỗ này đã ước chừng ba ngày.
Cuối cùng...
Kim Kiếm Nương xuất hiện.
Cô gái này mặc áo giáp, cưỡi trên con ngựa cao to, vóc dáng có vẻ thon dài hấp dẫn.
Nàng mang theo mấy chục tên kỵ binh.
Thật chẳng dễ chơi, nhưng Lâm Chước cũng đã thiết kế cạm bẫy đáng sợ thật to trên đường.
Khoảng cách Kim Kiếm Nương suất lĩnh đội kỵ binh ngũ đến cạm bẫy vĩ đại ấy càng ngày càng gần.
Lâm Chước trong lòng càng ngày càng hưng phấn, càng ngày càng khẩn trương.
Nhanh, nhanh rơi vào cạm bẫy đi nào!
Cái con đĩ của phủ Bá tước Huyền Vũ, một khi ngươi rơi vào trong tay của ta, ta nhất định để ngươi biết cái gì là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Lâm Chước quyết định, gã không chỉ có lôi kéo Kim Kiếm Nương cùng xuống địa ngục, còn muốn mang theo toàn bộ võ sĩ phía sau gã cùng nhau xuống địa ngục luôn một thể.
Đứa con gái như Kim Kiếm Nương cô gái như vậy, nói vậy những võ sĩ phủ Bá tước Tĩnh An sẽ không từ chối đâu.
Thế nhưng...
Khi khoảng cách cạm bẫy đó còn có mười mấy thước, bỗng nhiên Kim Kiếm Nương chợt giơ tay lên, quát to:
- Dừng lại.
Con đường này mỗi một chỗ nàng đều nhớ rõ ràng, trước mắt không nên có những thứ lá rụng đó, không nên có những cành cây kia.
Cho nên, gặp nguy hiểm, có cạm bẫy!
- Chuẩn bị chiến đấu!
Kim Kiếm Nương ra lệnh một tiếng, chợt rút ra loan đao.
Mấy chục tên kỵ sĩ sau lưng nàng toàn bộ rút ra chiến đao.
Lâm Chước giận dữ, thật không ngờ con bé của phủ Bá tước Huyền Vũ này giảo hoạt đến thế.
- Lên đi, bắt được con ả kia, chà đạp một trăm lần, một nghìn lần!
Lâm Chước rống to một tiếng.
Tiếp đó, cả người chợt nhảy lên từ trong bụi cỏ.
Ước chừng nhảy lên hơn hai thước, hướng Kim Kiếm Nương xuất chiêu hung tàn.
Tiếp đó, thân thể gã rơi xuống.
Bởi vì, hai chân gã bị chặt tận bẹn.
Máu tươi bẩn thỉu bắn mạnh ra!
Một cao thủ đằng sau chậm rãi xuất hiện.
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay vẫn như cũ ba chương hơn một vạn năm ngàn chữ, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng a!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Có ai để ý trong truyện này hiện tại có tận… 4 thằng chơi với kiến không. Trong đó hết 3 thằng thiên tài (Đại Tráng, Thẩm Lãng, Đường Viêm), chỉ có Kim Mộc Thông chưa biết có năng khiếu ẩn tàng gì thôi.
Bên cạnh đó, bất kỳ truyện nào của Bánh cũng vang cái câu “một đêm phu thêm trăm ngày tình nghĩa” và đương nhiên cái câu này đều sai bét nhè gà què từ Cửu Dương Kiếm Thánh, Diệt Thế Ma Đế, Thái Giám Võ Đế =)) con tác có vợ có khác, nhìn mọi chuyện đều rất phũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.