Sử Thượng Tối Cường Luyện Khí Kỳ (Dịch)
Chương 30: (1) Đấu Đơn? Dương Húc Khiêu Khích. .
Lý đạo nhiên
22/12/2021
Khi đó đã là 1giờ sáng, bên ngoài rất yên tĩnh. Vào lúc này mà nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ rợn tóc gáy, còn cho rằng bản thân gặp phải chuyện tâm linh dị thường.
Thế nhưng Phương Vũ biết, đây là Vương Diễm ở dưới lầu đang khóc.
Lúc ăn cơm, Phương Vũ đã nhìn thấy những muộn phiền trong mắt bà, nhưng có lẽ do sợ Nguyệt Nguyệt lo lắng nên đến tận nửa đêm bà mới dám kìm nén mà khóc ra.
Rõ ràng là Vương Diễm đang gặp khó khăn rất lớn.
Vương Diễm là một người tốt.
Sau khi Phương Vũ chuyển đến đây, Vương Diễm thấy cậu lẻ loi đơn độc một mình nên thường hay rủ cậu xuống cùng ăn cơm, có khi mua trái cây hay đồ ăn vặt linh tinh cũng sẽ sai Vu Nguyệt Nguyệt đem cho cậu ăn.
Phương Vũ mặc dù tính cách lạnh nhạt, nhưng cũng không phải là người máu lạnh vô tình, huống hồ chi Vương Diễm còn là một người hàng xóm rất tốt.
Vậy nên cậu quyết định đợi khi trời sáng sẽ đi hỏi Vương Diễm xem rốt cuộc bà đã gặp phải chuyện gì.
Buổi sáng có một tiết thể dục.
Học thể dục ở cao trung thực chất chỉ là để cho đám nhóc học sinh vẫn luôn miệt mài học tập có thể thả lỏng một chút. Để cho học sinh được ở tự do bay nhảy ở thao trường.
Phần lớn đám học sinh này đều chọn chơi bóng hoặc chạy bộ, mà thành phần thiểu số lười biếng như Phương Vũ với Lưu mập thì ra cửa hàng tiện lợi mua kem, rồi ngồi trên ghế bên cạnh sân bóng rổ Vừa ăn kem vừa luận
. chuyện trên trời dưới đất.
Sân bóng chỗ Phương Vũ với Lưu mập ngồi lúc mới đầu chỉ có vài người đang chơi ném bóng, bỗng một lúc sau thình lình có một đám người kéo tới.
Mà tiêu điểm trong đám người này chính là tên Dương Húc đã gặp hôm qua.
“Mẹ nó, sao Dương Húc lại đến đây?" Lưu mập nhìn thấy Dương Húc, kinh ngạc nói.
Ngay lập tức cậu liền nhìn sang Phương Vũ đang ở bên cạnh, nhớ tới chuyện được đồn trong lớp hôm qua.
Dương Húc rất khó chịu chuyện Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu ngồi cùng bàn, trực tiếp đi thẳng tới cửa, hướng tới Phương Vũ khó chịu nói.
Bởi vì lúc xảy ra sự việc Lưu mập đang ghé lên bàn ngủ nên cậu không biết chân tướng sự tình là thế nào cả.
“Này, Phương Vũ, chuyện hôm qua ... có thật không vậy? Cậu ta thật sự Lưu mập đang muốn hỏi thử Phương Vũ.
Đúng lúc này, từ phía sân bóng rổ vang lên một hồi hò hét điếc tai.
Trên sân bóng rổ, Dương Húc cởi bỏ áo đồng phục, lộ ra cơ ngực cơ bụng cường tráng làm cho đám con gái ở sân nhộn nhạo.
Dương Húc lớn lên cao to, vóc dáng cường tráng, gương mặt đẹp trai, học hành giỏi, lại còn xuất thân từ nhà trâm anh thế phiệt.
Một người hoàn mỹ như vậy đích thị là nam thần trong lòng đám nữ sinh, là người yêu lí tưởng bạch mã hoàng tử chân chính.
Dương Húc nhặt bóng lên, rê bóng, chạy chậm, đến gần vạch đá phạt thì nhảy lên, nhẹ nhàng ném vào rổ.
. "Oa..."
Một phát này đã lần nữa làm cho toàn thao trường kinh hồ, có cả các nam sinh cũng hò reo theo.
Lấy đà ở ngay kế vạch ném phạt, điều này đến các cầu thủ ở NBA cũng không có nhiều người làm được như thế.
Vậy mà Dương Húc lại có thể làm được, đã vậy còn rất dễ dàng nữa.
“Trời ạ! Sao Dương Húc có thể nhảy lên vừa cao vừa xa như vậy chứ?” “Đúng đó, còn lợi hại hơn mấy cầu thủ NBA nữa!”
“Haha, vậy là do các cậu không biết rồi . Tớ nghe nói Dương Húc lúc còn nhỏ đã có học võ, hiện tại giống như là bẩm sinh gì đó ... À phải rồi, là võ giả thiên bẩm!(*)
(*) sinh ra đã có năng khiếu về võ thuật
Bên cạnh Dương Húc có vài nam sinh đang thảo luận ý kiến.
“Võ giả thiên bẩm." Nghe đến mấy từ này, Lưu mập kích động đến nỗi thịt trên mặt cũng rung lên.
“Phương Vũ, nếu như cậu với hắn thật sự có mâu thuẫn gì thì tốt nhất là cứ tranh thủ đi xin lỗi nhanh lên đi ... Võ giả thiên bẩm, thật sự là không thể chọc vào đâu a!”
Phương Vũ khẽ cười, lúc đối mặt hôm qua, hắn biết Dương Húc đích thị là một võ giả ngũ giai thiên bẩm, tương đương với tầng thứ 5 của Luyện Khí Kỳ.
Nhưng mà ở trước mặt Phương Vũ đây, một lão quái vật đã lên tới tầng 9832 của Luyện Khí Kỳ thì chút cấp bậc nhỏ xíu xiu đó của hắn cũng coi như là không tồn tại đi.
. Tuy nhiên thì, đối với người phàm mà nói, đặc biệt là còn ở độ tuổi đó của Dương Húc thì quả thật là rất mạnh.
Lúc này đây, sân tập càng lúc càng đông người đến xem, mà chủ yếu là đám nữ sinh.
Mỗi lần Dương Húc ghi điểm, đều khiến cho đám nữ sinh này hò hét đến chảy máu tại.
Lúc này Đường Tiểu Nhu cùng bạn thân Triệu Song Nhi ở lớp trọng điểm đang tản bộ trên đường chạy .
“Tiểu Nhu, cậu mau chuyển lại về lớp mình đi, không có cậu tớ buồn chán lắm." Triệu Song Nhi kéo tay Đường Tiểu Nhu nói.
“Tớ cũng muốn chuyển về đấy chứ, chỉ là lần trước xin chuyển bị chủ nhiệm bác bỏ, còn bị phê bình nữa." Đường Tiểu Nhu bất lực than.
“Hả? Ông ấy còn dám phê bình cậu nữa à? Cậu về nhà nói cho ba cậu biết để ba cậu gọi điện thoại qua, tớ đây không tin chủ nhiệm đó có khả năng bay được lên trời đâu." Triệu Song Nhi tức giận thở phì phò nói.
Sau đó, hình như nghĩ tới điều gì, Triệu Song Nhi ngờ vực nhìn Đường Tiểu Nhu, nói: “Nhưng mà một giáo viên chủ nhiệm bình thường sao có thể dám từ chối yêu cầu của cậu? Tớ thấy là do cậu không muốn chuyển lớp nên mới tìm đại cái cớ lừa tớ đúng không?"
“Thành thật khai báo mau ... Tiểu Nhu có phải là cậu đã thích tên Phương Vũ đó rồi không?”
Thế nhưng Phương Vũ biết, đây là Vương Diễm ở dưới lầu đang khóc.
Lúc ăn cơm, Phương Vũ đã nhìn thấy những muộn phiền trong mắt bà, nhưng có lẽ do sợ Nguyệt Nguyệt lo lắng nên đến tận nửa đêm bà mới dám kìm nén mà khóc ra.
Rõ ràng là Vương Diễm đang gặp khó khăn rất lớn.
Vương Diễm là một người tốt.
Sau khi Phương Vũ chuyển đến đây, Vương Diễm thấy cậu lẻ loi đơn độc một mình nên thường hay rủ cậu xuống cùng ăn cơm, có khi mua trái cây hay đồ ăn vặt linh tinh cũng sẽ sai Vu Nguyệt Nguyệt đem cho cậu ăn.
Phương Vũ mặc dù tính cách lạnh nhạt, nhưng cũng không phải là người máu lạnh vô tình, huống hồ chi Vương Diễm còn là một người hàng xóm rất tốt.
Vậy nên cậu quyết định đợi khi trời sáng sẽ đi hỏi Vương Diễm xem rốt cuộc bà đã gặp phải chuyện gì.
Buổi sáng có một tiết thể dục.
Học thể dục ở cao trung thực chất chỉ là để cho đám nhóc học sinh vẫn luôn miệt mài học tập có thể thả lỏng một chút. Để cho học sinh được ở tự do bay nhảy ở thao trường.
Phần lớn đám học sinh này đều chọn chơi bóng hoặc chạy bộ, mà thành phần thiểu số lười biếng như Phương Vũ với Lưu mập thì ra cửa hàng tiện lợi mua kem, rồi ngồi trên ghế bên cạnh sân bóng rổ Vừa ăn kem vừa luận
. chuyện trên trời dưới đất.
Sân bóng chỗ Phương Vũ với Lưu mập ngồi lúc mới đầu chỉ có vài người đang chơi ném bóng, bỗng một lúc sau thình lình có một đám người kéo tới.
Mà tiêu điểm trong đám người này chính là tên Dương Húc đã gặp hôm qua.
“Mẹ nó, sao Dương Húc lại đến đây?" Lưu mập nhìn thấy Dương Húc, kinh ngạc nói.
Ngay lập tức cậu liền nhìn sang Phương Vũ đang ở bên cạnh, nhớ tới chuyện được đồn trong lớp hôm qua.
Dương Húc rất khó chịu chuyện Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu ngồi cùng bàn, trực tiếp đi thẳng tới cửa, hướng tới Phương Vũ khó chịu nói.
Bởi vì lúc xảy ra sự việc Lưu mập đang ghé lên bàn ngủ nên cậu không biết chân tướng sự tình là thế nào cả.
“Này, Phương Vũ, chuyện hôm qua ... có thật không vậy? Cậu ta thật sự Lưu mập đang muốn hỏi thử Phương Vũ.
Đúng lúc này, từ phía sân bóng rổ vang lên một hồi hò hét điếc tai.
Trên sân bóng rổ, Dương Húc cởi bỏ áo đồng phục, lộ ra cơ ngực cơ bụng cường tráng làm cho đám con gái ở sân nhộn nhạo.
Dương Húc lớn lên cao to, vóc dáng cường tráng, gương mặt đẹp trai, học hành giỏi, lại còn xuất thân từ nhà trâm anh thế phiệt.
Một người hoàn mỹ như vậy đích thị là nam thần trong lòng đám nữ sinh, là người yêu lí tưởng bạch mã hoàng tử chân chính.
Dương Húc nhặt bóng lên, rê bóng, chạy chậm, đến gần vạch đá phạt thì nhảy lên, nhẹ nhàng ném vào rổ.
. "Oa..."
Một phát này đã lần nữa làm cho toàn thao trường kinh hồ, có cả các nam sinh cũng hò reo theo.
Lấy đà ở ngay kế vạch ném phạt, điều này đến các cầu thủ ở NBA cũng không có nhiều người làm được như thế.
Vậy mà Dương Húc lại có thể làm được, đã vậy còn rất dễ dàng nữa.
“Trời ạ! Sao Dương Húc có thể nhảy lên vừa cao vừa xa như vậy chứ?” “Đúng đó, còn lợi hại hơn mấy cầu thủ NBA nữa!”
“Haha, vậy là do các cậu không biết rồi . Tớ nghe nói Dương Húc lúc còn nhỏ đã có học võ, hiện tại giống như là bẩm sinh gì đó ... À phải rồi, là võ giả thiên bẩm!(*)
(*) sinh ra đã có năng khiếu về võ thuật
Bên cạnh Dương Húc có vài nam sinh đang thảo luận ý kiến.
“Võ giả thiên bẩm." Nghe đến mấy từ này, Lưu mập kích động đến nỗi thịt trên mặt cũng rung lên.
“Phương Vũ, nếu như cậu với hắn thật sự có mâu thuẫn gì thì tốt nhất là cứ tranh thủ đi xin lỗi nhanh lên đi ... Võ giả thiên bẩm, thật sự là không thể chọc vào đâu a!”
Phương Vũ khẽ cười, lúc đối mặt hôm qua, hắn biết Dương Húc đích thị là một võ giả ngũ giai thiên bẩm, tương đương với tầng thứ 5 của Luyện Khí Kỳ.
Nhưng mà ở trước mặt Phương Vũ đây, một lão quái vật đã lên tới tầng 9832 của Luyện Khí Kỳ thì chút cấp bậc nhỏ xíu xiu đó của hắn cũng coi như là không tồn tại đi.
. Tuy nhiên thì, đối với người phàm mà nói, đặc biệt là còn ở độ tuổi đó của Dương Húc thì quả thật là rất mạnh.
Lúc này đây, sân tập càng lúc càng đông người đến xem, mà chủ yếu là đám nữ sinh.
Mỗi lần Dương Húc ghi điểm, đều khiến cho đám nữ sinh này hò hét đến chảy máu tại.
Lúc này Đường Tiểu Nhu cùng bạn thân Triệu Song Nhi ở lớp trọng điểm đang tản bộ trên đường chạy .
“Tiểu Nhu, cậu mau chuyển lại về lớp mình đi, không có cậu tớ buồn chán lắm." Triệu Song Nhi kéo tay Đường Tiểu Nhu nói.
“Tớ cũng muốn chuyển về đấy chứ, chỉ là lần trước xin chuyển bị chủ nhiệm bác bỏ, còn bị phê bình nữa." Đường Tiểu Nhu bất lực than.
“Hả? Ông ấy còn dám phê bình cậu nữa à? Cậu về nhà nói cho ba cậu biết để ba cậu gọi điện thoại qua, tớ đây không tin chủ nhiệm đó có khả năng bay được lên trời đâu." Triệu Song Nhi tức giận thở phì phò nói.
Sau đó, hình như nghĩ tới điều gì, Triệu Song Nhi ngờ vực nhìn Đường Tiểu Nhu, nói: “Nhưng mà một giáo viên chủ nhiệm bình thường sao có thể dám từ chối yêu cầu của cậu? Tớ thấy là do cậu không muốn chuyển lớp nên mới tìm đại cái cớ lừa tớ đúng không?"
“Thành thật khai báo mau ... Tiểu Nhu có phải là cậu đã thích tên Phương Vũ đó rồi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.