Sử Thượng Tối Cường Luyện Khí Kỳ (Dịch)
Chương 15: Tôi Muốn Cậu Ta Biến Mất (1)
Lý đạo nhiên
19/12/2021
Một lúc lâu sau, tâm trạng của Phan Cường mới bình tĩnh lại được một chút, trầm giọng nói: "Phương Vũ, nếu như em có thái độ tốt một chút, tôi còn có thể giúp em xin người ta bỏ qua cho. Nhưng cái thái độ của em làm cho tôi thấy thật thất vọng, một khi đã như vậy thì em tự gánh chịu toàn bộ hậu quả di!"
Phương Vũ không nói lời nào.
Vài phút sau, bên ngoài phòng giáo vụ vang lên tiếng bước chân dồn dập gấp rút.
Một người đầu trọc vạm vỡ, cánh tay hình xăm chi chít, vẻ mặt dữ tợn bước đi vào phòng làm việc.
"Ai là Phương Vũ?" Tên đầu trọc lớn tiếng hỏi.
"Xin hỏi ngài là phụ huynh của học sinh Hà Đông Lâm?" Phan Cường đúng lên, trong lòng có chút sợ sệt.
"Tôi là Đại Bưu, đại ca tôi đến phòng y tế xem Đông Lâm rồi, anh ấy bảo tôi qua đây bắt cái thằng nhãi con tên Phương Vũ qua bên đó!" Tên đầu trọc đáp.
Phan Cường theo bản năng nhìn về phía Phương Vũ.
"Chính là mày?" Đại Bưu nhìn đến Phương Vũ, ánh mắt hung tợn bước qua.
"Anh...anh Đại Bưu, nơi này dù sao cũng là trường học, hy vọng anh đừng chỗ này làm ra mấy hành vi vi phạm pháp luật, trái kỷ luật... " Phan Cường lau lau mồ hôi lạnh trên trán nói.
"Cái thứ đồ chơi này dám đem bảo bối của đại ca tôi ra đánh, tôi không đem tay chân nó đánh gãy thì làm sao xứng đáng với đại ca tôi?" Đại Bưu cười lạnh, đối mặt với cái gáy của Phương Vũ, tay trái liền vươn ra.
Ngay lúc này, Phương Vũ xoay người lại bắt lấy tay trái đang đưa ra kia của Đại Bưu.
"Còn muốn phản kháng?" Trên mặt Đại Bưu lộ vẻ cười xấu xa, tay trái hơi dùng lực.
Nhưng không ngờ rằng, tay trái của hắn ngay cả cử động cũng động không được.
"Ừm!?" Sắc mặt Đại Bưu khẽ biến, nghiến răng nghiến lợi dùng hết toàn lực sức lực, bắp thịt trên cánh tay thô khỏe kéo căng buộc chặt, gân xanh nổi lên, nhưng vẫn mảy may không cách nào động đậy được.
Sao lại có thể như thế được?
Phương Vũ chẳng qua chỉ là một thằng nhóc học sinh trung học thoạt nhìn có vẻ gầy gầy ốm yếu, làm sao có thể có sức lực to lớn đến như vậy?
"Nếu không muốn nằm trong phòng y tế giống như Hà Đông Lâm thì anh tốt nhất là nên dùng tay." Phương Vũ mở miệng nói.
Đại Bưu là kẻ lăn lộn giang hồ mười mấy năm nay, có bao giờ từng bị người ta uy hiếp như thế này không?
Đặc biệt là đối phương lại chỉ là một học sinh trung học lông cánh còn chưa mọc đủ!
Trong lúc nhất thời, Đại Bưu tức giận đến nỗi đỏ cả hai mắt, cả giận nói: "Mày nghĩ mày là ai!?"
Đại Buu vừa nói vừa vung tay phải lên một quyền đánh tới.
Phương Vũ căn bản không trốn không tránh, dơ tay phải lên liền dễ dàng chặn lại một quyền này của Đại Bưu.
"Tôi là người có thể đánh gục anh!" Phương Vũ nhẹ nhàng nhả ra một câu sau đó đá một cước vào bụng Đại Bưu.
"Phịch!"
m thanh bỗng chốc bị bóp nghẹt, Đại Bưu một người đàn ông to con thân cao một mét chín trong nháy mắt bay ra khỏi cửa văn phòng, nặng nề ngã xuống trên hành lang, hiển nhiên không đứng dậy nổi.
Lúc này, Phan Cường cùng Hoàng Hải đứng bên cạnh đều sợ đến ngây người, hai mắt trợn tròn nhìn Phương Vũ phảng phất như nhìn thấy một con quái vật.
"Các thầy chắc hẳn đều nhìn thấy được, là hắn ta động thủ với em trước, em chỉ là phòng vệ chính đáng. Lúc em đối diện với Hà Đông Lâm cũng giống như tình huống vừa rồi." Phương Vũ quay đầu lại nói với Phan Cường.
"Cái này, cái này..." Phan Cường há miệng thở dốc nói không nên lời.
Phương Vũ nhìn Đại Bưu ngã nằm bên ngoài cửa, trong lòng thở dài một hơi.
Bất kể như thế nào, sau tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, hắn không thể nào ở lại ngôi trường này được nữa rồi.
"Reng reng reng..."
Ngay lúc này điện thoại bàn trên bàn làm việc của Phan Cường vang lên.
Phan Cường phục hồi lại tinh thần, cầm lấy điện thoại.
"Alo, hiệu trưởng Hà... đúng rồi, em ấy hiện tại đang ở chỗ tôi...Hả? Thế nhưng phụ huynh em Hà Đông Lâm bên kia... Được, tôi hiểu rồi."
Hai phút sau, Phan Cường đặt điện thoại xuống, sau đó nhìn Phương Vũ với ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Phương Vũ... em có thể quay về lớp học, những chuyện còn lại thấy cô bên trường sẽ giúp em giải quyết."
Phương Vũ còn chưa có phản ứng gì thì vẻ mặt của Hoàng Hải ở một bên lại chợt thay đổi, hỏi: "Chủ nhiệm Phan, đây là..."
Phan Cường không để ý đến Hoàng Hải, tiếp tục nói với Phương Vũ: "Bạn học Phương Vũ, những việc làm trước đó của chúng tôi cũng là căn cứ vào nội quy và kỷ luật của nhà trường, hy vọng em có thể hiểu cho những khó khăn của chúng tôi..."
"Không sao, em đi đây." Phương Vũ nói xong liền xoay người bước ra khỏi phòng giáo vụ.
Sau khi Phương Vũ rời đi, Hoàng Hải lại một lần nữa hỏi: "Chủ nhiệm Phan, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
"... Hiệu trưởng Hà vừa mới gọi điện thoại đến nói có người bảo vệ cho Phương Vũ." Phan cường hít một hơi thật sâu nói.
"Là ai vậy?" Hoàng Hải hỏi.
Theo lý mà nói Phương Vũ không có họ hàng thân thích nào, gia cảnh thì bần hàn, ở trường cũng không có bạn bè gì, hẳn là sẽ không có giúp đỡ cậu ta.
Với lại người bị Phương Vũ đánh bị thương thế nhưng lại là Hà Đông Lâm! Cha của cậu ta Hà Văn Thành lại là một nhân vật ác bá nổi tiếng ở thành phố Giang Hải!
Phương Vũ không nói lời nào.
Vài phút sau, bên ngoài phòng giáo vụ vang lên tiếng bước chân dồn dập gấp rút.
Một người đầu trọc vạm vỡ, cánh tay hình xăm chi chít, vẻ mặt dữ tợn bước đi vào phòng làm việc.
"Ai là Phương Vũ?" Tên đầu trọc lớn tiếng hỏi.
"Xin hỏi ngài là phụ huynh của học sinh Hà Đông Lâm?" Phan Cường đúng lên, trong lòng có chút sợ sệt.
"Tôi là Đại Bưu, đại ca tôi đến phòng y tế xem Đông Lâm rồi, anh ấy bảo tôi qua đây bắt cái thằng nhãi con tên Phương Vũ qua bên đó!" Tên đầu trọc đáp.
Phan Cường theo bản năng nhìn về phía Phương Vũ.
"Chính là mày?" Đại Bưu nhìn đến Phương Vũ, ánh mắt hung tợn bước qua.
"Anh...anh Đại Bưu, nơi này dù sao cũng là trường học, hy vọng anh đừng chỗ này làm ra mấy hành vi vi phạm pháp luật, trái kỷ luật... " Phan Cường lau lau mồ hôi lạnh trên trán nói.
"Cái thứ đồ chơi này dám đem bảo bối của đại ca tôi ra đánh, tôi không đem tay chân nó đánh gãy thì làm sao xứng đáng với đại ca tôi?" Đại Bưu cười lạnh, đối mặt với cái gáy của Phương Vũ, tay trái liền vươn ra.
Ngay lúc này, Phương Vũ xoay người lại bắt lấy tay trái đang đưa ra kia của Đại Bưu.
"Còn muốn phản kháng?" Trên mặt Đại Bưu lộ vẻ cười xấu xa, tay trái hơi dùng lực.
Nhưng không ngờ rằng, tay trái của hắn ngay cả cử động cũng động không được.
"Ừm!?" Sắc mặt Đại Bưu khẽ biến, nghiến răng nghiến lợi dùng hết toàn lực sức lực, bắp thịt trên cánh tay thô khỏe kéo căng buộc chặt, gân xanh nổi lên, nhưng vẫn mảy may không cách nào động đậy được.
Sao lại có thể như thế được?
Phương Vũ chẳng qua chỉ là một thằng nhóc học sinh trung học thoạt nhìn có vẻ gầy gầy ốm yếu, làm sao có thể có sức lực to lớn đến như vậy?
"Nếu không muốn nằm trong phòng y tế giống như Hà Đông Lâm thì anh tốt nhất là nên dùng tay." Phương Vũ mở miệng nói.
Đại Bưu là kẻ lăn lộn giang hồ mười mấy năm nay, có bao giờ từng bị người ta uy hiếp như thế này không?
Đặc biệt là đối phương lại chỉ là một học sinh trung học lông cánh còn chưa mọc đủ!
Trong lúc nhất thời, Đại Bưu tức giận đến nỗi đỏ cả hai mắt, cả giận nói: "Mày nghĩ mày là ai!?"
Đại Buu vừa nói vừa vung tay phải lên một quyền đánh tới.
Phương Vũ căn bản không trốn không tránh, dơ tay phải lên liền dễ dàng chặn lại một quyền này của Đại Bưu.
"Tôi là người có thể đánh gục anh!" Phương Vũ nhẹ nhàng nhả ra một câu sau đó đá một cước vào bụng Đại Bưu.
"Phịch!"
m thanh bỗng chốc bị bóp nghẹt, Đại Bưu một người đàn ông to con thân cao một mét chín trong nháy mắt bay ra khỏi cửa văn phòng, nặng nề ngã xuống trên hành lang, hiển nhiên không đứng dậy nổi.
Lúc này, Phan Cường cùng Hoàng Hải đứng bên cạnh đều sợ đến ngây người, hai mắt trợn tròn nhìn Phương Vũ phảng phất như nhìn thấy một con quái vật.
"Các thầy chắc hẳn đều nhìn thấy được, là hắn ta động thủ với em trước, em chỉ là phòng vệ chính đáng. Lúc em đối diện với Hà Đông Lâm cũng giống như tình huống vừa rồi." Phương Vũ quay đầu lại nói với Phan Cường.
"Cái này, cái này..." Phan Cường há miệng thở dốc nói không nên lời.
Phương Vũ nhìn Đại Bưu ngã nằm bên ngoài cửa, trong lòng thở dài một hơi.
Bất kể như thế nào, sau tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, hắn không thể nào ở lại ngôi trường này được nữa rồi.
"Reng reng reng..."
Ngay lúc này điện thoại bàn trên bàn làm việc của Phan Cường vang lên.
Phan Cường phục hồi lại tinh thần, cầm lấy điện thoại.
"Alo, hiệu trưởng Hà... đúng rồi, em ấy hiện tại đang ở chỗ tôi...Hả? Thế nhưng phụ huynh em Hà Đông Lâm bên kia... Được, tôi hiểu rồi."
Hai phút sau, Phan Cường đặt điện thoại xuống, sau đó nhìn Phương Vũ với ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Phương Vũ... em có thể quay về lớp học, những chuyện còn lại thấy cô bên trường sẽ giúp em giải quyết."
Phương Vũ còn chưa có phản ứng gì thì vẻ mặt của Hoàng Hải ở một bên lại chợt thay đổi, hỏi: "Chủ nhiệm Phan, đây là..."
Phan Cường không để ý đến Hoàng Hải, tiếp tục nói với Phương Vũ: "Bạn học Phương Vũ, những việc làm trước đó của chúng tôi cũng là căn cứ vào nội quy và kỷ luật của nhà trường, hy vọng em có thể hiểu cho những khó khăn của chúng tôi..."
"Không sao, em đi đây." Phương Vũ nói xong liền xoay người bước ra khỏi phòng giáo vụ.
Sau khi Phương Vũ rời đi, Hoàng Hải lại một lần nữa hỏi: "Chủ nhiệm Phan, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
"... Hiệu trưởng Hà vừa mới gọi điện thoại đến nói có người bảo vệ cho Phương Vũ." Phan cường hít một hơi thật sâu nói.
"Là ai vậy?" Hoàng Hải hỏi.
Theo lý mà nói Phương Vũ không có họ hàng thân thích nào, gia cảnh thì bần hàn, ở trường cũng không có bạn bè gì, hẳn là sẽ không có giúp đỡ cậu ta.
Với lại người bị Phương Vũ đánh bị thương thế nhưng lại là Hà Đông Lâm! Cha của cậu ta Hà Văn Thành lại là một nhân vật ác bá nổi tiếng ở thành phố Giang Hải!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.