Sử Thượng Tối Cường Luyện Khí Kỳ (Dịch)
Chương 22: Tôi Muốn Khiến Cô Ta Cách Xa Tôi (4)
Lý đạo nhiên
20/12/2021
"Cậu nhóc, tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng. Nói thật đi, rốt cuộc là ai đã củ cậu đến đây, với mục đích gì?" Đường Minh Đức nhăn chặt mày hỏi.
Là một đại gia tộc hào môn, kẻ thù của nhà họ Đường thực sự quá nhiều, bất kể là ngoài ánh sáng hay là trong bóng tối. Đối với Đường Minh Đức mà nói, một trong số những kẻ này chỉ cần đáng nghi, dù có phải hay không thì ông thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
“Tôi đã nói sự thật mà các người lại không tin tôi, tôi có thể làm gì?" Phương Vũ đáp trả.
Bộ dạng không chút sợ hãi của Phương Vũ đã hoàn toàn thành công khiến Đường Minh Đức bùng nổ tức giận.
“Xem ra cậu chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Giọng nói của Đường Minh Đức hoàn toàn lạnh đi.
Đường Tú Vươn tay hướng đến chỗ Phương Vũ.
"Dừng tay! Khụ khụ..." Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói già nua vọng lại từ trên lầu, kèm theo đó là một tràng tiếng họ.
“Ông nội ơi!” Đường Tiểu Nhu kích động kêu lên khi thấy Đường lão gia đang ngồi trên xe lăn được người hầu đẩy tới, xuất hiện ở của cầu thang trên lầu hai.
“Ta bằng lòng để cậu Phương Vũ đây chữa trị cho ta." Đưởng lão gia nhìn Đường Minh Đức nói.
Sắc mặt của Đường Minh Đức khẽ biến, ông lo lắng nói: "Cha, mấy thứ đồ như thuốc chữa bệnh làm sao có thể dùng loạn được? Còn chưa nói đến việc thằng nhóc này liệu có ý đồ xấu hay không, chỉ mới nhìn đến tuổi của nó trẻ như vậy thì căn bản không thể nào là bác sĩ được!"
"Đường tiên sinh nói chí phải, Đường lão gia, mặc dù ngài bị bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối, nhưng ngài tuyệt đối không thể tin vào những người lại lịch không rõ như thế này. Điều này đồng nghĩa với việc ngài chính là đang từ bỏ hy vọng sống sót... Chỉ cần ngài làm theo phương pháp hóa trị mà tôi đã sắp xếp cho ngài. Cả tinh thần và thể xác đều nên thả lỏng thư thái thì tuổi thọ của ngài có thể được kéo dài..." Đứng bên cạnh đường lão gia là bác sĩ chuyên gia về ung thư phổi, người được Đường Minh Đức mời về từ Bắc Kinh, Trần Cảnh Tân.
"Cha, bác sĩ Trần là một người có chuyên môn về bệnh này. Cho nên nghe theo những gì ông ấy nói." Đường Minh Đức nói lại.
Đường lão gia lắc đầu không đồng ý: "Cho dù là chuyên nghiệp như thế nào, ông ta cũng chỉ có thể làm ta sống không đến ba tháng mà thôi. Ta đã tận mắt chứng kiến năng lực của đứa nhỏ Phương Vũ này. Ta nguyện ý tin tưởng. Các con đừng có cản trở cậu ấy."
Đường Minh Đức còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Đường lão gia thì liền nuốt lại lời sắp nói vào bụng. Thân thể của Đường lão gia vốn dĩ đã rất tệ, ngàn vạn lần không thể chọc cho công tác giận.
"Cha, con đồng ý để Phương Vũ xem bệnh cho người, nhưng mà chúng con và bác sĩ Trần nhất định phải có mặt ở đó." Đường Minh Đức nói.
Đây là giới hạn cuối cùng của ông.
"Cậu Phương Vũ, như vậy..... cậu có đồng ý không?" Đường lão gia nhìn về phía Phương Vũ hỏi.
"Không thành vấn đề, làm thế nào mà nhanh thì cứ làm như vậy." Phương Vũ vươn vai lười biếng ngáp một cái.
Tư thế không xem ai ra gì của hắn khiến đám người Đường Minh Đức cảm thấy hết sức không hài lòng.
Đến ngay cả Đường Tiểu Nhu trong lòng cũng sinh ra chút hoài nghi không tin tưởng hắn cho lắm.
Thoạt nhìn có vẻ không quá đáng tin.
Mấy phút sau, Phường Vũ bước lên tầng hai, thư phòng của Đường lão gia. Phương Vũ cầm lấy một cái ghế, ngồi ở trước người Đường lão gia.
Đám người Đường Minh Đức còn lại đứng ở một bên, cách đó chưa đầy năm mét.
Hơn nữa ngoại trừ Đường Tú ra, Đường Minh Đức còn gọi thêm hai vệ sĩ lên để đề phòng Phương Vũ bất ngờ làm loạn.
Phương Vũ nắm lấy cổ tay phải của Đường lão gia bắt mạch cho ông.
Thấy một màn như vậy, Trần Cảnh Tân đang đứng bên cạnh mặt lộ vẻ khinh thường.
Đường lão gia bị bệnh ung thư phổi, bắt mạch thì có ích gì?
Đáng tiếc là những gì Trần Cảnh Tân chứng kiến chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài.
Trên thực tế, trong quá trình bắt mạch, Phương Vũ đã đem chân khí truyền vào trong mạch đập của Đường lão gia, cũng làm cho chân khí lưu chuyển trong cơ thể Đường lão gia một vòng, từ đó có thể biết được tình trạng cơ thể của ông.
Theo lý thuyết mà nói, có thể phóng chân khí ra ngoài, chỉ có người ở cảnh giới kỳ trúc cơ mới có thể làm được. CO'
Nhưng Phương Vũ từ lúc còn trong tầng thứ một trăm của thời kì tu luyện là đã có thể làm được việc giải phóng chân khi ra ngoài.
Một phút sau, Phương Vũ thu tay trở về.
"Tình hình không tốt lắm."
Nghe xong câu này, Trần Cảnh Tân bên cạnh lại càng thêm xem thường.
Ông ta vẫn luôn coi thường Đông y, cho rằng Đông y là không có khoa học, , là một đám đạo sĩ đang giả thần giả quỷ.
Mà tất cả những gì Phương Vũ đã làm vừa vặn chúng thực quan điểm của ông ta. Bắt mạch có một chút, sau đó liền bày ra vẻ mặt nghiêm trọng mà nói một câu tình hình không quá tốt, là một người bình thường cũng có thể diễn được!
Là một đại gia tộc hào môn, kẻ thù của nhà họ Đường thực sự quá nhiều, bất kể là ngoài ánh sáng hay là trong bóng tối. Đối với Đường Minh Đức mà nói, một trong số những kẻ này chỉ cần đáng nghi, dù có phải hay không thì ông thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
“Tôi đã nói sự thật mà các người lại không tin tôi, tôi có thể làm gì?" Phương Vũ đáp trả.
Bộ dạng không chút sợ hãi của Phương Vũ đã hoàn toàn thành công khiến Đường Minh Đức bùng nổ tức giận.
“Xem ra cậu chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Giọng nói của Đường Minh Đức hoàn toàn lạnh đi.
Đường Tú Vươn tay hướng đến chỗ Phương Vũ.
"Dừng tay! Khụ khụ..." Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói già nua vọng lại từ trên lầu, kèm theo đó là một tràng tiếng họ.
“Ông nội ơi!” Đường Tiểu Nhu kích động kêu lên khi thấy Đường lão gia đang ngồi trên xe lăn được người hầu đẩy tới, xuất hiện ở của cầu thang trên lầu hai.
“Ta bằng lòng để cậu Phương Vũ đây chữa trị cho ta." Đưởng lão gia nhìn Đường Minh Đức nói.
Sắc mặt của Đường Minh Đức khẽ biến, ông lo lắng nói: "Cha, mấy thứ đồ như thuốc chữa bệnh làm sao có thể dùng loạn được? Còn chưa nói đến việc thằng nhóc này liệu có ý đồ xấu hay không, chỉ mới nhìn đến tuổi của nó trẻ như vậy thì căn bản không thể nào là bác sĩ được!"
"Đường tiên sinh nói chí phải, Đường lão gia, mặc dù ngài bị bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối, nhưng ngài tuyệt đối không thể tin vào những người lại lịch không rõ như thế này. Điều này đồng nghĩa với việc ngài chính là đang từ bỏ hy vọng sống sót... Chỉ cần ngài làm theo phương pháp hóa trị mà tôi đã sắp xếp cho ngài. Cả tinh thần và thể xác đều nên thả lỏng thư thái thì tuổi thọ của ngài có thể được kéo dài..." Đứng bên cạnh đường lão gia là bác sĩ chuyên gia về ung thư phổi, người được Đường Minh Đức mời về từ Bắc Kinh, Trần Cảnh Tân.
"Cha, bác sĩ Trần là một người có chuyên môn về bệnh này. Cho nên nghe theo những gì ông ấy nói." Đường Minh Đức nói lại.
Đường lão gia lắc đầu không đồng ý: "Cho dù là chuyên nghiệp như thế nào, ông ta cũng chỉ có thể làm ta sống không đến ba tháng mà thôi. Ta đã tận mắt chứng kiến năng lực của đứa nhỏ Phương Vũ này. Ta nguyện ý tin tưởng. Các con đừng có cản trở cậu ấy."
Đường Minh Đức còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Đường lão gia thì liền nuốt lại lời sắp nói vào bụng. Thân thể của Đường lão gia vốn dĩ đã rất tệ, ngàn vạn lần không thể chọc cho công tác giận.
"Cha, con đồng ý để Phương Vũ xem bệnh cho người, nhưng mà chúng con và bác sĩ Trần nhất định phải có mặt ở đó." Đường Minh Đức nói.
Đây là giới hạn cuối cùng của ông.
"Cậu Phương Vũ, như vậy..... cậu có đồng ý không?" Đường lão gia nhìn về phía Phương Vũ hỏi.
"Không thành vấn đề, làm thế nào mà nhanh thì cứ làm như vậy." Phương Vũ vươn vai lười biếng ngáp một cái.
Tư thế không xem ai ra gì của hắn khiến đám người Đường Minh Đức cảm thấy hết sức không hài lòng.
Đến ngay cả Đường Tiểu Nhu trong lòng cũng sinh ra chút hoài nghi không tin tưởng hắn cho lắm.
Thoạt nhìn có vẻ không quá đáng tin.
Mấy phút sau, Phường Vũ bước lên tầng hai, thư phòng của Đường lão gia. Phương Vũ cầm lấy một cái ghế, ngồi ở trước người Đường lão gia.
Đám người Đường Minh Đức còn lại đứng ở một bên, cách đó chưa đầy năm mét.
Hơn nữa ngoại trừ Đường Tú ra, Đường Minh Đức còn gọi thêm hai vệ sĩ lên để đề phòng Phương Vũ bất ngờ làm loạn.
Phương Vũ nắm lấy cổ tay phải của Đường lão gia bắt mạch cho ông.
Thấy một màn như vậy, Trần Cảnh Tân đang đứng bên cạnh mặt lộ vẻ khinh thường.
Đường lão gia bị bệnh ung thư phổi, bắt mạch thì có ích gì?
Đáng tiếc là những gì Trần Cảnh Tân chứng kiến chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài.
Trên thực tế, trong quá trình bắt mạch, Phương Vũ đã đem chân khí truyền vào trong mạch đập của Đường lão gia, cũng làm cho chân khí lưu chuyển trong cơ thể Đường lão gia một vòng, từ đó có thể biết được tình trạng cơ thể của ông.
Theo lý thuyết mà nói, có thể phóng chân khí ra ngoài, chỉ có người ở cảnh giới kỳ trúc cơ mới có thể làm được. CO'
Nhưng Phương Vũ từ lúc còn trong tầng thứ một trăm của thời kì tu luyện là đã có thể làm được việc giải phóng chân khi ra ngoài.
Một phút sau, Phương Vũ thu tay trở về.
"Tình hình không tốt lắm."
Nghe xong câu này, Trần Cảnh Tân bên cạnh lại càng thêm xem thường.
Ông ta vẫn luôn coi thường Đông y, cho rằng Đông y là không có khoa học, , là một đám đạo sĩ đang giả thần giả quỷ.
Mà tất cả những gì Phương Vũ đã làm vừa vặn chúng thực quan điểm của ông ta. Bắt mạch có một chút, sau đó liền bày ra vẻ mặt nghiêm trọng mà nói một câu tình hình không quá tốt, là một người bình thường cũng có thể diễn được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.