Chương 80: Linh Phong Cốc công phòng
Bát Nguyệt Phi Ưng
12/09/2016
Yến Triệu Ca nhìn Tiêu Thăng một cái, rồi không để ý nữa.
"So với dự đoán còn nhanh hơn, không chỉ là Đông Đường quốc có vấn đề. . ."
Yến Triệu Ca híp mắt lại:
"Nghiêm Húc. . ."
Cường giả của Đại Nhật Thánh Tông đông đảo, Yến Triệu Ca phải trợ giúp Triệu Thế Thành duy trì trận pháp, lập tức kêu lớn:
- Hứa trưởng lão!
- Ta rõ.
Chính sự trước mắt, Hứa Xuyên không có bộ dạng nịnh hót láu cá nữa.
Hắn bình tĩnh chỉ huy những Võ giả Quảng Thừa Sơn dưới trướng, đi đầu nghênh đón Võ giả của Đại Nhật Thánh Tông.
Võ giả Đông Đường đi cùng Yến Triệu Ca, Triệu Thế Thành, cũng tiến lên nghênh chiến.
Võ giả Đại Nhật Thánh Tông tới đây, tập hợp nhiều người tinh nhuệ, cao thủ đông đảo.
Bởi vì Vân Văn Thạch có thể sản xuất Ngọc Tinh Tủy, mặc dù Quảng Thừa Sơn có thể che dấu tai mắt người khác, không gióng trống khua chiêng, nhưng Linh Phong Cốc ngoại buông nội chặt, lực lượng phòng ngự bí mật tăng lên.
Nếu không có như vậy, lúc này sợ là đã bị Đại Nhật Thánh Tông công phá.
Nhưng mà, rất nhiều cường giả Tông Sư của Đại Nhật Thánh Tông đồng loạt ra tay, làm cho áp lực lên Linh Phong Cốc tăng mạnh.
Hứa Xuyên cùng cường giả Tiên Thiên Tông Sư của Đông Đường, cùng nhau đẩy lùi đối thủ ra bên ngoài.
Chiến cuộc của hai bên, trong lúc này liền rơi vào giằng co.
Tên Đại Tông Sư của Đại Nhật Thánh Tông đang bị ngăn ngoài sơn cốc, thế tấn công như thuỷ triều, không ngừng phát ra công kích vào Linh Phong Cốc cùng Triệu Thế Thành.
Vẻ mặt của Yến Triệu Ca và Triệu Thế Thành đều nghiêm túc.
Bởi vì phải ứng phó với công kích như thế này, có thể làm tranh đoạt bên Cảnh Dương Thành lại rơi xuống hạ phong lần nữa.
Hai bên chiến trường, mang áp lực rất lớn cho Triệu Thế Thành.
Trận pháp nghịch chuyển chưa bố trí thoả đáng, Cẩn Vương Triệu Thế Liệt ở Cảnh Dương Thành liên tục ra sức, quyền khống chế Cảnh Dương đại trận từ từ rơi vào tay hắn.
Nếu cứ kéo dài như thế, Linh Phong Cốc bên này, lực lượng trận pháp bị Triệu Thế Thành dẫn dắt, cũng dần dần không đủ dùng.
Đại Tông Sư bên địch nhân đang cùng giao thủ, chắc cũng cảm thấy chuyện này.
Hắn thét dài một tiếng:
- Triệu Thế Thành, ngươi khăng khăng cố chấp, làm địch nhân với Thánh Tông ta, đây chính là kết cục của ngươi!
- Ngươi quá ngu muội, không thấy rõ thiên hạ đại thế, Quảng Thừa Sơn từ lâu đã là ánh chiều tà, Thánh Tông ta là mặt trời ban trưa!
- Đệ đệ Triệu Thế Liệt của ngươi thông minh hơn ngươi nhiều lắm, vì Đông Đường lo lắng, ngôi vị hoàng đế vẫn là hắn ngồi mới tốt!
Vừa nói, hai chưởng của hắn hợp lại, đẩy về phía trước.
Đại Nhật Thất Pháp, Trung Thiên Thần Chưởng!
Thái dương treo trên cao, như mặt trời ban trưa!
Một đòn mạnh mẽ, sở trường về lực lượng, đem Võ đạo thiên (nghiêng) về mãnh liệt dữ dội này của Đại Nhật Thánh Tông bày ra vô cùng nhuần nhuyễn!
Lấy thế đè người, lấy lực áp người.
Tu vi thực lực của Võ giả càng cao, uy lực của môn Võ học này càng mạnh.
Lúc này, một Đại Tông Sư thi triển Trung Thiên Thần Chưởng, Triều Nguyên Long ở cảnh giới Tông Sư không thể so sánh được.
Mọi người tại đây, đều cảm thấy trước mắt một mảnh vàng rực, nóng cháy mãnh liệt.
Một đám Võ giả Tông Sư, cảm thấy Cương khí của bản thân dưới một chưởng này dường như bị thiêu đốt!
Triệu Thế Thành biểu hiện ngưng trọng, khuôn mặt biến thành màu đen.
Hai khí màu xanh đỏ, hiện lên trên mặt hắn lần nữa.
Loạn lưu sát khí chưa được thanh trừ sạch sẽ trong cơ thể Triệu Thế Thành liên tục tác loạn.
Lúc này lại cùng người khác giao thủ, dưới áp lực, sát khí tác loạn càng ngày càng kịch liệt.
Hắn hít sâu một hơi, lần thứ hai đánh ra một quyền, Kim Lân Long Hoa Khải trên người chớp động quang mang, truyền ra tiếng long ngâm.
Tên Đại Tông Sư của Đại Nhật Thánh Tông, khẽ quát một tiếng, trên cánh tay phải có tử kim quang mang sáng lên.
Đó là một cái bao tay, cả bao tay là vàng ròng, có chín viên tinh thạch màu tím sáng rực, khí thế ngút trời.
Cũng là một kiện Linh binh!
Hai bên đụng nhau, cả thân thể của Triệu Thế Thành đều chấn động.
Trận pháp lay động một cái, ưu thế của Triệu Thế Liệt bên Cảnh Dương Thành càng lớn hơn nữa.
Ngược lại, lực lượng trận pháp mà Triệu Thế Thành có thể dẫn động giảm xuống lần nữa.
Đại Tông Sư của Đại Nhật Thánh Tông được thế không buông, liên tục đánh ra Trung Thiên Thần Chưởng, đánh cho không gian chấn động liên tục, như muốn vỡ vụn ra.
Mặt trời rực rỡ chiếu rọi, ánh sáng Linh văn của trận pháp, đều ảm đạm xuống.
Triệu Thế Thành đành phải co rút lại vòng tròn phòng ngự của mình.
Nhưng vì thế, thế tiến công của địch nhân, liền lan đến phòng ngự của Linh Phong Cốc.
Dưới Đại Tông Sư giúp đỡ, một đám Võ giả Đại Nhật Thánh Tông từng bước ép sát.
Tầm nhìn của Tiêu Thăng quét qua tất cả mọi người, nhìn chòng chọc vào Yến Triệu Ca, ánh mắt thâm độc như xà.
Một Tiên Thiên Tông Sư bên cạnh hắn, tay trái ngắt kiếm quyết, tay phải vỗ vào hộp kiếm.
Kiếm quang sáng lên, phá vỡ chân trời, giống như mặt trời mọc lên từ phương đông, ánh sáng bình minh.
Đại Nhật Thất Pháp, Phá Hiểu Thần Kiếm!
Hạ phẩm Linh binh, Lưu Hoả Kiếm!
Kiếm quang kinh thiên, như ánh rạng đông, mặt trời mọc lên từ phương đông, đến mặt trời nhô lên cao, đến khi mặt trời ngã về tây, một kiếm diễn biến mặt trời thăng trầm, từ thủy đến chung (khởi đầu - chung kết).
Yến Triệu Ca thấy thế, lăng không bổ ra một chưởng, Huy Nhật Luân bay ra!
Nhìn thấy Huy Nhật Luân, động tác của Võ giả Đại Nhật Thánh Tông đều có chút ngừng lại, nhưng tiếp tục tấn công mạnh hơn.
Tiêu Thăng gắt gao nhìn chòng chọc vào Huy Nhật Luân, vành mắt muốn nứt ra.
Hắn rống một tiếng bén nhọn, đánh ra một chưởng.
Trong lòng bàn tay chớp động một đồ văn, giống như mặt trời.
Huy Nhật Luân trên không, động tác liền chậm lại.
"Sặc! Quả nhiên. . ."
Yến Triệu Ca nhíu mày:
"Đáng tiếc phải dùng Bích Long Linh Kiếm bố trí trận pháp nghịch chuyển, bằng không đổi lại là tốt rồi."
Huy Nhật Luân trên không trung bị kiềm hãm, Võ giả Đại Nhật Thánh Tông thôi động Lưu Hoả Kiếm, đánh xuống Linh Phong Cốc.
Trận pháp phòng ngự của Linh Phong Cốc bị Đại Tông Sư của đối phương áp bách, lúc này lại chịu một đòn của Lưu Hoả Kiếm, cuối cùng cũng bị xé ra một cái khe!
Một đám Võ giả Đại Nhật Thánh Tông liền nhảy vào!
Tiêu Thăng quay đầu lại nhìn về phía tên Tiên Thiên Tông Sư kia:
- Lương trưởng lão, giúp ta một tay!
Tên Tiên Thiên Tông Sư kia gật đầu, một chiêu Phá Hiểu Thần Kiếm.
Lưu Hoả Kiếm hoá thành một đạo hồng quang, cuốn lấy Huy Nhật Luân.
Yến Triệu Ca vẫn lạnh nhạt một màn này, thân hình vụt tới bên người Triệu Thế Thành.
Nắm lấy Bích Long Linh Kiếm, kiếm quyết của Yến Triệu Ca dẫn động, Linh văn của trận pháp nghịch chuyển sáng lên.
Tình thế bên Triệu Thế Thành, cũng ổn định lại một chút.
Tiêu Thăng phóng lên, chụp tới Huy Nhật Luân, Huy Nhật Luân chấn động kịch liệt, đồ văn hình mặt trời trong lòng bàn tay của Tiêu Thăng phát sáng.
Rung động của Huy Nhật Luân, bắt đầu ngưng lại.
Tiêu Thăng nhắm mắt lại, trong bóng tối, giống như có ánh mặt trời dần sáng lên.
Cảm thụ liên hệ giữa mình cùng Huy Nhật Luân thành lập lại, lấy lại được Linh binh, làm Tiêu Thăng không nhịn được mà thả lỏng cả người, lỗ chân lông toàn thân giống như mở ra.
Hắn bắt đầu khu trục liên hệ của Yến Triệu Ca cùng Huy Nhật Luân.
Tiêu Thăng mở mắt ra, trong đôi mắt chớp động lãnh quang, nhìn Yến Triệu Ca nói:
- Yến Triệu Ca, ngươi cũng là một nhân vật.
- Nhưng ngươi càng kiệt xuất, đối với Đại Nhật Thánh Tông uy hiếp càng lớn!
- Ta cũng phải thừa nhận, sỉ nhục ngươi cho ta, ta không cách nào rữa sạch.
- Nhưng muốn bóp chết ngươi, có người có thể làm được!
Một đám Võ giả Đại Nhật Thánh Tông, cùng đám người Hứa Xuyên đánh thành một đoàn.
Nhưng cao thủ của Đại Nhật Thánh Tông rất nhiều, không có trận pháp của Linh Phong Cốc giúp trợ, đám người Hứa Xuyên liền rơi vào hạ phong.
Đại Nhật Thánh Tông phân một người, là một Tiên Thiên Tông Sư, đi tới Yến Triệu Ca!
Yến Triệu Ca nhìn người này.
Đối phương bước ra một bước, không gian cảnh vật xung quanh giống như run rẩy!
"So với dự đoán còn nhanh hơn, không chỉ là Đông Đường quốc có vấn đề. . ."
Yến Triệu Ca híp mắt lại:
"Nghiêm Húc. . ."
Cường giả của Đại Nhật Thánh Tông đông đảo, Yến Triệu Ca phải trợ giúp Triệu Thế Thành duy trì trận pháp, lập tức kêu lớn:
- Hứa trưởng lão!
- Ta rõ.
Chính sự trước mắt, Hứa Xuyên không có bộ dạng nịnh hót láu cá nữa.
Hắn bình tĩnh chỉ huy những Võ giả Quảng Thừa Sơn dưới trướng, đi đầu nghênh đón Võ giả của Đại Nhật Thánh Tông.
Võ giả Đông Đường đi cùng Yến Triệu Ca, Triệu Thế Thành, cũng tiến lên nghênh chiến.
Võ giả Đại Nhật Thánh Tông tới đây, tập hợp nhiều người tinh nhuệ, cao thủ đông đảo.
Bởi vì Vân Văn Thạch có thể sản xuất Ngọc Tinh Tủy, mặc dù Quảng Thừa Sơn có thể che dấu tai mắt người khác, không gióng trống khua chiêng, nhưng Linh Phong Cốc ngoại buông nội chặt, lực lượng phòng ngự bí mật tăng lên.
Nếu không có như vậy, lúc này sợ là đã bị Đại Nhật Thánh Tông công phá.
Nhưng mà, rất nhiều cường giả Tông Sư của Đại Nhật Thánh Tông đồng loạt ra tay, làm cho áp lực lên Linh Phong Cốc tăng mạnh.
Hứa Xuyên cùng cường giả Tiên Thiên Tông Sư của Đông Đường, cùng nhau đẩy lùi đối thủ ra bên ngoài.
Chiến cuộc của hai bên, trong lúc này liền rơi vào giằng co.
Tên Đại Tông Sư của Đại Nhật Thánh Tông đang bị ngăn ngoài sơn cốc, thế tấn công như thuỷ triều, không ngừng phát ra công kích vào Linh Phong Cốc cùng Triệu Thế Thành.
Vẻ mặt của Yến Triệu Ca và Triệu Thế Thành đều nghiêm túc.
Bởi vì phải ứng phó với công kích như thế này, có thể làm tranh đoạt bên Cảnh Dương Thành lại rơi xuống hạ phong lần nữa.
Hai bên chiến trường, mang áp lực rất lớn cho Triệu Thế Thành.
Trận pháp nghịch chuyển chưa bố trí thoả đáng, Cẩn Vương Triệu Thế Liệt ở Cảnh Dương Thành liên tục ra sức, quyền khống chế Cảnh Dương đại trận từ từ rơi vào tay hắn.
Nếu cứ kéo dài như thế, Linh Phong Cốc bên này, lực lượng trận pháp bị Triệu Thế Thành dẫn dắt, cũng dần dần không đủ dùng.
Đại Tông Sư bên địch nhân đang cùng giao thủ, chắc cũng cảm thấy chuyện này.
Hắn thét dài một tiếng:
- Triệu Thế Thành, ngươi khăng khăng cố chấp, làm địch nhân với Thánh Tông ta, đây chính là kết cục của ngươi!
- Ngươi quá ngu muội, không thấy rõ thiên hạ đại thế, Quảng Thừa Sơn từ lâu đã là ánh chiều tà, Thánh Tông ta là mặt trời ban trưa!
- Đệ đệ Triệu Thế Liệt của ngươi thông minh hơn ngươi nhiều lắm, vì Đông Đường lo lắng, ngôi vị hoàng đế vẫn là hắn ngồi mới tốt!
Vừa nói, hai chưởng của hắn hợp lại, đẩy về phía trước.
Đại Nhật Thất Pháp, Trung Thiên Thần Chưởng!
Thái dương treo trên cao, như mặt trời ban trưa!
Một đòn mạnh mẽ, sở trường về lực lượng, đem Võ đạo thiên (nghiêng) về mãnh liệt dữ dội này của Đại Nhật Thánh Tông bày ra vô cùng nhuần nhuyễn!
Lấy thế đè người, lấy lực áp người.
Tu vi thực lực của Võ giả càng cao, uy lực của môn Võ học này càng mạnh.
Lúc này, một Đại Tông Sư thi triển Trung Thiên Thần Chưởng, Triều Nguyên Long ở cảnh giới Tông Sư không thể so sánh được.
Mọi người tại đây, đều cảm thấy trước mắt một mảnh vàng rực, nóng cháy mãnh liệt.
Một đám Võ giả Tông Sư, cảm thấy Cương khí của bản thân dưới một chưởng này dường như bị thiêu đốt!
Triệu Thế Thành biểu hiện ngưng trọng, khuôn mặt biến thành màu đen.
Hai khí màu xanh đỏ, hiện lên trên mặt hắn lần nữa.
Loạn lưu sát khí chưa được thanh trừ sạch sẽ trong cơ thể Triệu Thế Thành liên tục tác loạn.
Lúc này lại cùng người khác giao thủ, dưới áp lực, sát khí tác loạn càng ngày càng kịch liệt.
Hắn hít sâu một hơi, lần thứ hai đánh ra một quyền, Kim Lân Long Hoa Khải trên người chớp động quang mang, truyền ra tiếng long ngâm.
Tên Đại Tông Sư của Đại Nhật Thánh Tông, khẽ quát một tiếng, trên cánh tay phải có tử kim quang mang sáng lên.
Đó là một cái bao tay, cả bao tay là vàng ròng, có chín viên tinh thạch màu tím sáng rực, khí thế ngút trời.
Cũng là một kiện Linh binh!
Hai bên đụng nhau, cả thân thể của Triệu Thế Thành đều chấn động.
Trận pháp lay động một cái, ưu thế của Triệu Thế Liệt bên Cảnh Dương Thành càng lớn hơn nữa.
Ngược lại, lực lượng trận pháp mà Triệu Thế Thành có thể dẫn động giảm xuống lần nữa.
Đại Tông Sư của Đại Nhật Thánh Tông được thế không buông, liên tục đánh ra Trung Thiên Thần Chưởng, đánh cho không gian chấn động liên tục, như muốn vỡ vụn ra.
Mặt trời rực rỡ chiếu rọi, ánh sáng Linh văn của trận pháp, đều ảm đạm xuống.
Triệu Thế Thành đành phải co rút lại vòng tròn phòng ngự của mình.
Nhưng vì thế, thế tiến công của địch nhân, liền lan đến phòng ngự của Linh Phong Cốc.
Dưới Đại Tông Sư giúp đỡ, một đám Võ giả Đại Nhật Thánh Tông từng bước ép sát.
Tầm nhìn của Tiêu Thăng quét qua tất cả mọi người, nhìn chòng chọc vào Yến Triệu Ca, ánh mắt thâm độc như xà.
Một Tiên Thiên Tông Sư bên cạnh hắn, tay trái ngắt kiếm quyết, tay phải vỗ vào hộp kiếm.
Kiếm quang sáng lên, phá vỡ chân trời, giống như mặt trời mọc lên từ phương đông, ánh sáng bình minh.
Đại Nhật Thất Pháp, Phá Hiểu Thần Kiếm!
Hạ phẩm Linh binh, Lưu Hoả Kiếm!
Kiếm quang kinh thiên, như ánh rạng đông, mặt trời mọc lên từ phương đông, đến mặt trời nhô lên cao, đến khi mặt trời ngã về tây, một kiếm diễn biến mặt trời thăng trầm, từ thủy đến chung (khởi đầu - chung kết).
Yến Triệu Ca thấy thế, lăng không bổ ra một chưởng, Huy Nhật Luân bay ra!
Nhìn thấy Huy Nhật Luân, động tác của Võ giả Đại Nhật Thánh Tông đều có chút ngừng lại, nhưng tiếp tục tấn công mạnh hơn.
Tiêu Thăng gắt gao nhìn chòng chọc vào Huy Nhật Luân, vành mắt muốn nứt ra.
Hắn rống một tiếng bén nhọn, đánh ra một chưởng.
Trong lòng bàn tay chớp động một đồ văn, giống như mặt trời.
Huy Nhật Luân trên không, động tác liền chậm lại.
"Sặc! Quả nhiên. . ."
Yến Triệu Ca nhíu mày:
"Đáng tiếc phải dùng Bích Long Linh Kiếm bố trí trận pháp nghịch chuyển, bằng không đổi lại là tốt rồi."
Huy Nhật Luân trên không trung bị kiềm hãm, Võ giả Đại Nhật Thánh Tông thôi động Lưu Hoả Kiếm, đánh xuống Linh Phong Cốc.
Trận pháp phòng ngự của Linh Phong Cốc bị Đại Tông Sư của đối phương áp bách, lúc này lại chịu một đòn của Lưu Hoả Kiếm, cuối cùng cũng bị xé ra một cái khe!
Một đám Võ giả Đại Nhật Thánh Tông liền nhảy vào!
Tiêu Thăng quay đầu lại nhìn về phía tên Tiên Thiên Tông Sư kia:
- Lương trưởng lão, giúp ta một tay!
Tên Tiên Thiên Tông Sư kia gật đầu, một chiêu Phá Hiểu Thần Kiếm.
Lưu Hoả Kiếm hoá thành một đạo hồng quang, cuốn lấy Huy Nhật Luân.
Yến Triệu Ca vẫn lạnh nhạt một màn này, thân hình vụt tới bên người Triệu Thế Thành.
Nắm lấy Bích Long Linh Kiếm, kiếm quyết của Yến Triệu Ca dẫn động, Linh văn của trận pháp nghịch chuyển sáng lên.
Tình thế bên Triệu Thế Thành, cũng ổn định lại một chút.
Tiêu Thăng phóng lên, chụp tới Huy Nhật Luân, Huy Nhật Luân chấn động kịch liệt, đồ văn hình mặt trời trong lòng bàn tay của Tiêu Thăng phát sáng.
Rung động của Huy Nhật Luân, bắt đầu ngưng lại.
Tiêu Thăng nhắm mắt lại, trong bóng tối, giống như có ánh mặt trời dần sáng lên.
Cảm thụ liên hệ giữa mình cùng Huy Nhật Luân thành lập lại, lấy lại được Linh binh, làm Tiêu Thăng không nhịn được mà thả lỏng cả người, lỗ chân lông toàn thân giống như mở ra.
Hắn bắt đầu khu trục liên hệ của Yến Triệu Ca cùng Huy Nhật Luân.
Tiêu Thăng mở mắt ra, trong đôi mắt chớp động lãnh quang, nhìn Yến Triệu Ca nói:
- Yến Triệu Ca, ngươi cũng là một nhân vật.
- Nhưng ngươi càng kiệt xuất, đối với Đại Nhật Thánh Tông uy hiếp càng lớn!
- Ta cũng phải thừa nhận, sỉ nhục ngươi cho ta, ta không cách nào rữa sạch.
- Nhưng muốn bóp chết ngươi, có người có thể làm được!
Một đám Võ giả Đại Nhật Thánh Tông, cùng đám người Hứa Xuyên đánh thành một đoàn.
Nhưng cao thủ của Đại Nhật Thánh Tông rất nhiều, không có trận pháp của Linh Phong Cốc giúp trợ, đám người Hứa Xuyên liền rơi vào hạ phong.
Đại Nhật Thánh Tông phân một người, là một Tiên Thiên Tông Sư, đi tới Yến Triệu Ca!
Yến Triệu Ca nhìn người này.
Đối phương bước ra một bước, không gian cảnh vật xung quanh giống như run rẩy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.