Chương 47: Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư, ngươi đừng chỉ chạy a!
Bát Nguyệt Phi Ưng
17/08/2016
Lòng bàn tay trái của Yến Triệu Ca, một mảnh đỏ tím. `
Cương khí bốc lên trên đó, giống như ngưng tụ một đoàn lửa màu đỏ tím chân thật.
Ánh lửa khắp nơi, Cương khí toàn thân của Tiêu Thăng liền có dấu hiệu sụp đổ!
Dưới một chưởng này, cả người hắn giống như đặt trong hoả lò vậy, nếu bị Đâu Suất Tử Hoả đốt sẽ thành tro bụi.
Cùng Thất Tinh Kiếm đều là một trong Thái Thượng Bát Cực, Võ đạo đích truyền của Quảng Thừa Sơn, Đâu Suất Chưởng!
Yến Triệu Ca cùng Tiêu Thăng đồng thời quát khẽ, ngoại trừ Bích Long Linh Kiếm cùng Huy Nhật Luân trên hai người ra, lại có nhiều bảo quang sáng lên.
Trong chớp nhoáng giao thủ trên không trung này, từng món bảo vật đều tuôn ra uy năng của mình, đụng vào nhau.
Người trong sơn cốc ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng lóng lánh trên bầu trời, sáng lạn chói mắt.
Hai người Yến Triệu Ca cùng Tiêu Thăng, đều là một thân bảo vật, trong nháy mắt cùng nhau bạo phát, công phòng đánh thành một đoàn.
Lực lượng của lượng lớn bảo vật trung hoà nhau.
Nhưng Đâu Suất Chưởng trên tay trái của Yến Triệu Ca, cuối cùng vẫn không chịu buông tha, như cũ đánh lên người của Tiêu Thăng!
Tiêu Thăng kêu đau một tiếng, mũi miệng đầy máu, thân hình bay ra sau rơi xuống.
Một đám đệ tử của Đại Nhật Thánh Tông, đều kinh hô thành tiếng, mặt xám như tro tàn.
Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư Tiêu Thăng, đối chiến với Ngoại Cương trung kỳ Tông Sư Yến Triệu Ca, kết quả dĩ nhiên là Tiêu Thăng thua!
Kết quả này, so với Yến Triệu Ca hai lần đánh bại Triều Nguyên Long cùng cảnh giới, còn muốn chấn động hơn nhiều lắm.
Dù sao Tiêu Thăng cũng không phải Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư bình thường, đó là nhân vật thiên tài trong lúc ở Ngoại Cương sơ kỳ, vượt cấp chiến thắng đối thủ có thực lực Ngoại Cương trung kỳ!
Lúc trước cùng giao thủ với Triều Nguyên Long trong Trấn Long Uyên, thực lực hai bên trước kia như thế nào không cần bản luận, nhưng câu nói đầu tiên của Yến Triệu Ca làm Triều Nguyên Long không dám vận dụng vũ khí.
Tay trắng đọ sức, hai bên giao thủ đều là thiếu niên thiên kiêu, dựa vào tu vi, nhưng nếu dùng vũ khí, Triều Nguyên Long cho dù là thiên tài đích truyền của Đại Nhật Thánh Tông, làm sao có thể so sánh với cha của Yến Triệu Ca là một cự đầu của Quảng Thừa Sơn?
Tiêu Thăng thì không giống vậy, hắn cùng với Yến Triệu Ca đều như nhau, cả người đều là bảo.
Thế nhưng lúc này bảo vật của hai bên kiềm chế lẫn nhau, hắn lại bị Yến Triệu Ca vượt cấp đánh bại, chênh lệch cảnh giới chân thật ở đây, không thể xoá bỏ.
Đừng nói là, bình chướng cảnh giới của Yến Triệu Ca là không đáng kể, từ Ngoại Cương sơ kỳ đến Ngoại Cương trung kỳ, tuỳ theo tâm ý, muốn bước qua liền bước qua.
Khi gặp hắn ở Trấn Long Uyên trước đây thì hắn vẫn là Nội Cương hậu kỳ, đến bây giờ là Ngoại Cương trung kỳ, thời gian ngắn làm người ta khó có thể tin được.
Yến Triệu Ca như thế, giống như núi cao chót vót, làm người khác sinh ra tuyệt vọng.
Thân hình của Yến Triệu Ca từ không trung hạ xuống, không chần chờ chút nào, tay phải vung lên, trực tiếp ném Bích Long Linh Kiếm tới Tiêu Thăng!
Tiêu Thăng cắn chặt răng, thôi động Huy Nhật Luân, đỡ Bích Long Linh Kiếm.
Hai kiện Linh binh liền đấu cùng một chỗ.
Yến Triệu Ca nhìn Tiêu Thăng cười nói:
- Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư, ngươi đừng chỉ có chạy a.
Dứt lời, dưới chân phát lực lần nữa, trong nháy mắt rút ngắn khoảng cách hơn trăm thước, lần thứ hai vọt tới Tiêu Thăng!
Tiêu Thăng trừng mắt nhìn hắn, vành mắt muốn nứt ra, cuối cùng buồn bực gầm nhẹ một tiếng, hướng về những đệ tử Đại Nhật Thánh Tông khác quát:
- Đi!
Mọi người chấn động toàn thân, sắc mặt phức tạp liếc nhìn Yến Triệu Ca cùng Tiêu Thăng, tim của tất cả mọi người như đã chết, vội vàng mang theo Triều Nguyên Long hôn mê từ lâu, chạy ra ngoài sơn cốc.
Yến Triệu Ca cũng không làm khó bọn họ, chuyên tâm nhìn chằm chằm Tiêu Thăng tiếp tục đánh cho mập ra.
Tiêu Thăng phiền muộn thi triển Đại Nhật Đông Thăng Hoành Thiên Túng, lần này lại không phải vì tập kích, mà là một lòng muốn né tránh Yến Triệu Ca, sau đó bỏ chạy.
Tuy rằng trong lòng như đang rỉ máu, một trăm cái không muốn thừa nhận.
Nhưng đến lúc này rồi, Tiêu Thăng cũng ý thức được, hắn thật không phải là đối thủ của Yến Triệu Ca!
Hắn là Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư, đánh không lại Ngoại Cương trung kỳ Yến Triệu Ca!
Dựa vào phù không lực của Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư, cùng sự nhanh nhẹn của Đại Nhật Đông Thăng Hoành Thiên Túng, Tiêu Thăng hiểm hiểm tránh được một kích của Yến Triệu Ca.
Thế nhưng Cương khí ở khắp nơi, làm chùm râu trên mặt của Tiêu Thăng, đột nhiên vỡ vụn tung bay.
Tiêu Thăng ngẩn ngơ, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ lên, đỏ thẫm như máu, tâm tình không khống chế được, không cách nào duy trì tiếng nói hào phóng, phát ra một tiếng kêu to phẫn nộ và bén nhọn.
Yến Triệu Ca thấy vậy, cũng nao nao (ngẩn ra).
Tiêu Thăng trước mắt, cũng không phải là râu mép bị cắt đứt, mà chùm râu quay hàm bị bóc ra, gò má quay hàm nhẵn bóng, liền một cọng râu đều không thấy.
Không có chòm râu, dáng dấp của Tiêu Thăng trùng hợp với hình dạng trong trí nhớ của Yến Triệu Ca, cũng là một thanh niên tuấn lãng.
Nhưng kết hợp với âm thanh bén nhọn lúc này, Tiêu Thăng nhìn như thế nào, cũng lộ ra có chút âm nhu, khác hẳn với nam tử bình thường!
Tiêu Thăng thẹn quá thành giận trừng mắt liếc Yến Triệu Ca, sau đó lại tràn ngập oán độc liếc nhìn Phong Vân Sanh, cuối cùng không tiếp tục ở lại, xoay người rời đi.
Khoé miệng của Yến Triệu Ca hơi co quắp, quay đầu lại nhìn Phong Vân Sanh.
- Ngươi nói trước đây ngươi làm hắn bị thương nặng, rốt cuộc là hắn bị thương ở đâu hả?
Phong Vân Sanh đối sự phẫn hận của Tiêu Thăng không có cảm giác chút nào, trái lại một mực nhìn kỹ Yến Triệu Ca.
Tuy rằng lúc này bởi vì nàng bị trọng thương, thực lực chỉ có Luyện Thể, nhưng nhãn lực kiến thức vẫn còn đó.
Cũng chính là bởi vì biết hàng, cho nên mới kinh dị khi Yến Triệu Ca bày ra tất cả.
Cho đến khi Yến Triệu Ca xoay người lại hỏi nàng, nàng vẫn còn đang há miệng, tràn đầy kinh ngạc.
Nghe câu hỏi của Yến Triệu Ca, Phong Vân Sanh phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt ung dung nói:
- Tiểu huynh đệ của hắn lúc trước có hạnh kiểm xấu, muốn chiếm tiện nghi ta, dĩ nhiên ta giúp hắn quản giáo lại đệ đệ của hắn rồi.
- ... ngươi lợi hại.
Yến Triệu Ca bĩu môi, đột nhiên cảm giác trong quần mình cũng có chút lạnh lẽo.
Nghe nói ông ngoại của Tiêu Thăng dưới gối chỉ có mẫu thân hắn là một nữ nhi, đến đời hắn cũng chỉ có một ngoại tôn như thế.
Cha hắn họ Tiêu, đến hắn, là độc đinh mấy đời...
Thảo nào người ta muốn đuổi tận giết tuyệt ngươi, sư tổ ngươi đã chết, Đại Nhật Thánh Tông cũng không có ai bảo hộ ngươi.
Phong Vân Sanh không thèm để ý tới mà nói:
- Nếu nói Đại Nhật Thánh Tông, thế hệ trẻ có Sơ Dương tứ kiệt, Tiêu Thăng cùng Triều Nguyên Long đều có nhiều vấn đề.
- Tính cách của Triều Nguyên Long kiên nghị, không hãi sợ nguy hiểm gian khổ, nhưng là lại thích đi đường nghiêng, luôn muốn làm chuyện tình mà người khác không muốn làm, giống như chỉ như vậy mới thể hiện ra tài năng của hắn vậy.
- Kỳ thực nếu như hắn thành thật đi từng bước, giống như các đệ tử khác tu luyện Võ học chính thống của Đại Nhật Thánh Tông, mà không phải loại thiên môn (hiếm thấy) như Thái Dương Kim Châm Khí Công cùng Thiên Xà Triền Ti Thủ như vậy, lấy thiên phú của cùng nghị lực của hắn, thực lực chiến đấu có thể hơi thấp một chút, nhưng thành tựu trong tương lai sẽ càng cao.
Phong Vân Sanh lắc đầu nói:
- Nghị lực của Tiêu Thăng không bằng Triều Nguyên Long, nhưng ngộ tính cũng có, đáng tiếc tâm tính người này quá lỗ mãng, lại tham lam háo sắc, không quản được tiểu Tiêu Thăng nhà hắn, bằng không thành tựu cũng sẽ so với hiện tại càng cao.
Nói đến đây, Phong Vân Sanh cười:
- Ta giúp hắn chặt đứt gốc rễ phiền não, thực lực trong hai năm qua của hắn tiến bộ nhanh hơn trước kia rõ ràng.
Yến Triệu Ca nghe vậy, trợn trắng mắt:
- Hắn còn thiếu một quyển Quỳ Hoa Bảo Điển.
Phong Vân Sanh giật mình nói:
- Đó là Võ học gì, cho tới bây giờ ta chưa nghe nói qua.
Yến Triệu Ca khoát tay, không nói nữa, mà bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm của mình.
Đánh với Tiêu Thăng một trận, lượng lớn bảo vật của hai bên liều mạng.
Cuối cùng Tiêu Thăng đào tẩu, liên hệ của hắn cùng nhiều bảo vật, đều bị Yến Triệu Ca đánh gãy.
Tiêu Thăng hoảng hốt bỏ chạy, tự nhiên cũng không kịp thu những bảo vật này, tất nhiên là toàn bộ rơi vào túi của Yến Triệu Ca.
Trong này, có hai kiện Trung phẩm Bảo binh, thích hợp cho mình sử dụng bây giờ, bất quá chỉ là Trung phẩm Bảo binh, bản thân Yến Triệu Ca cũng không thiếu.
Nhưng thật ra có một kiện Thượng phẩm Bảo binh, cuối cùng cũng có giá trị.
Nhưng chân chính hấp dẫn hắn, là kiện Linh binh, Huy Nhật Luân!
Giá trị của thứ này so với Bảo binh, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Lấy tài sản của Yến Triệu Ca, hiện nay cũng chỉ có một kiện Linh binh là Bích Long Linh Kiếm.
Cương khí bốc lên trên đó, giống như ngưng tụ một đoàn lửa màu đỏ tím chân thật.
Ánh lửa khắp nơi, Cương khí toàn thân của Tiêu Thăng liền có dấu hiệu sụp đổ!
Dưới một chưởng này, cả người hắn giống như đặt trong hoả lò vậy, nếu bị Đâu Suất Tử Hoả đốt sẽ thành tro bụi.
Cùng Thất Tinh Kiếm đều là một trong Thái Thượng Bát Cực, Võ đạo đích truyền của Quảng Thừa Sơn, Đâu Suất Chưởng!
Yến Triệu Ca cùng Tiêu Thăng đồng thời quát khẽ, ngoại trừ Bích Long Linh Kiếm cùng Huy Nhật Luân trên hai người ra, lại có nhiều bảo quang sáng lên.
Trong chớp nhoáng giao thủ trên không trung này, từng món bảo vật đều tuôn ra uy năng của mình, đụng vào nhau.
Người trong sơn cốc ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng lóng lánh trên bầu trời, sáng lạn chói mắt.
Hai người Yến Triệu Ca cùng Tiêu Thăng, đều là một thân bảo vật, trong nháy mắt cùng nhau bạo phát, công phòng đánh thành một đoàn.
Lực lượng của lượng lớn bảo vật trung hoà nhau.
Nhưng Đâu Suất Chưởng trên tay trái của Yến Triệu Ca, cuối cùng vẫn không chịu buông tha, như cũ đánh lên người của Tiêu Thăng!
Tiêu Thăng kêu đau một tiếng, mũi miệng đầy máu, thân hình bay ra sau rơi xuống.
Một đám đệ tử của Đại Nhật Thánh Tông, đều kinh hô thành tiếng, mặt xám như tro tàn.
Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư Tiêu Thăng, đối chiến với Ngoại Cương trung kỳ Tông Sư Yến Triệu Ca, kết quả dĩ nhiên là Tiêu Thăng thua!
Kết quả này, so với Yến Triệu Ca hai lần đánh bại Triều Nguyên Long cùng cảnh giới, còn muốn chấn động hơn nhiều lắm.
Dù sao Tiêu Thăng cũng không phải Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư bình thường, đó là nhân vật thiên tài trong lúc ở Ngoại Cương sơ kỳ, vượt cấp chiến thắng đối thủ có thực lực Ngoại Cương trung kỳ!
Lúc trước cùng giao thủ với Triều Nguyên Long trong Trấn Long Uyên, thực lực hai bên trước kia như thế nào không cần bản luận, nhưng câu nói đầu tiên của Yến Triệu Ca làm Triều Nguyên Long không dám vận dụng vũ khí.
Tay trắng đọ sức, hai bên giao thủ đều là thiếu niên thiên kiêu, dựa vào tu vi, nhưng nếu dùng vũ khí, Triều Nguyên Long cho dù là thiên tài đích truyền của Đại Nhật Thánh Tông, làm sao có thể so sánh với cha của Yến Triệu Ca là một cự đầu của Quảng Thừa Sơn?
Tiêu Thăng thì không giống vậy, hắn cùng với Yến Triệu Ca đều như nhau, cả người đều là bảo.
Thế nhưng lúc này bảo vật của hai bên kiềm chế lẫn nhau, hắn lại bị Yến Triệu Ca vượt cấp đánh bại, chênh lệch cảnh giới chân thật ở đây, không thể xoá bỏ.
Đừng nói là, bình chướng cảnh giới của Yến Triệu Ca là không đáng kể, từ Ngoại Cương sơ kỳ đến Ngoại Cương trung kỳ, tuỳ theo tâm ý, muốn bước qua liền bước qua.
Khi gặp hắn ở Trấn Long Uyên trước đây thì hắn vẫn là Nội Cương hậu kỳ, đến bây giờ là Ngoại Cương trung kỳ, thời gian ngắn làm người ta khó có thể tin được.
Yến Triệu Ca như thế, giống như núi cao chót vót, làm người khác sinh ra tuyệt vọng.
Thân hình của Yến Triệu Ca từ không trung hạ xuống, không chần chờ chút nào, tay phải vung lên, trực tiếp ném Bích Long Linh Kiếm tới Tiêu Thăng!
Tiêu Thăng cắn chặt răng, thôi động Huy Nhật Luân, đỡ Bích Long Linh Kiếm.
Hai kiện Linh binh liền đấu cùng một chỗ.
Yến Triệu Ca nhìn Tiêu Thăng cười nói:
- Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư, ngươi đừng chỉ có chạy a.
Dứt lời, dưới chân phát lực lần nữa, trong nháy mắt rút ngắn khoảng cách hơn trăm thước, lần thứ hai vọt tới Tiêu Thăng!
Tiêu Thăng trừng mắt nhìn hắn, vành mắt muốn nứt ra, cuối cùng buồn bực gầm nhẹ một tiếng, hướng về những đệ tử Đại Nhật Thánh Tông khác quát:
- Đi!
Mọi người chấn động toàn thân, sắc mặt phức tạp liếc nhìn Yến Triệu Ca cùng Tiêu Thăng, tim của tất cả mọi người như đã chết, vội vàng mang theo Triều Nguyên Long hôn mê từ lâu, chạy ra ngoài sơn cốc.
Yến Triệu Ca cũng không làm khó bọn họ, chuyên tâm nhìn chằm chằm Tiêu Thăng tiếp tục đánh cho mập ra.
Tiêu Thăng phiền muộn thi triển Đại Nhật Đông Thăng Hoành Thiên Túng, lần này lại không phải vì tập kích, mà là một lòng muốn né tránh Yến Triệu Ca, sau đó bỏ chạy.
Tuy rằng trong lòng như đang rỉ máu, một trăm cái không muốn thừa nhận.
Nhưng đến lúc này rồi, Tiêu Thăng cũng ý thức được, hắn thật không phải là đối thủ của Yến Triệu Ca!
Hắn là Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư, đánh không lại Ngoại Cương trung kỳ Yến Triệu Ca!
Dựa vào phù không lực của Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư, cùng sự nhanh nhẹn của Đại Nhật Đông Thăng Hoành Thiên Túng, Tiêu Thăng hiểm hiểm tránh được một kích của Yến Triệu Ca.
Thế nhưng Cương khí ở khắp nơi, làm chùm râu trên mặt của Tiêu Thăng, đột nhiên vỡ vụn tung bay.
Tiêu Thăng ngẩn ngơ, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ lên, đỏ thẫm như máu, tâm tình không khống chế được, không cách nào duy trì tiếng nói hào phóng, phát ra một tiếng kêu to phẫn nộ và bén nhọn.
Yến Triệu Ca thấy vậy, cũng nao nao (ngẩn ra).
Tiêu Thăng trước mắt, cũng không phải là râu mép bị cắt đứt, mà chùm râu quay hàm bị bóc ra, gò má quay hàm nhẵn bóng, liền một cọng râu đều không thấy.
Không có chòm râu, dáng dấp của Tiêu Thăng trùng hợp với hình dạng trong trí nhớ của Yến Triệu Ca, cũng là một thanh niên tuấn lãng.
Nhưng kết hợp với âm thanh bén nhọn lúc này, Tiêu Thăng nhìn như thế nào, cũng lộ ra có chút âm nhu, khác hẳn với nam tử bình thường!
Tiêu Thăng thẹn quá thành giận trừng mắt liếc Yến Triệu Ca, sau đó lại tràn ngập oán độc liếc nhìn Phong Vân Sanh, cuối cùng không tiếp tục ở lại, xoay người rời đi.
Khoé miệng của Yến Triệu Ca hơi co quắp, quay đầu lại nhìn Phong Vân Sanh.
- Ngươi nói trước đây ngươi làm hắn bị thương nặng, rốt cuộc là hắn bị thương ở đâu hả?
Phong Vân Sanh đối sự phẫn hận của Tiêu Thăng không có cảm giác chút nào, trái lại một mực nhìn kỹ Yến Triệu Ca.
Tuy rằng lúc này bởi vì nàng bị trọng thương, thực lực chỉ có Luyện Thể, nhưng nhãn lực kiến thức vẫn còn đó.
Cũng chính là bởi vì biết hàng, cho nên mới kinh dị khi Yến Triệu Ca bày ra tất cả.
Cho đến khi Yến Triệu Ca xoay người lại hỏi nàng, nàng vẫn còn đang há miệng, tràn đầy kinh ngạc.
Nghe câu hỏi của Yến Triệu Ca, Phong Vân Sanh phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt ung dung nói:
- Tiểu huynh đệ của hắn lúc trước có hạnh kiểm xấu, muốn chiếm tiện nghi ta, dĩ nhiên ta giúp hắn quản giáo lại đệ đệ của hắn rồi.
- ... ngươi lợi hại.
Yến Triệu Ca bĩu môi, đột nhiên cảm giác trong quần mình cũng có chút lạnh lẽo.
Nghe nói ông ngoại của Tiêu Thăng dưới gối chỉ có mẫu thân hắn là một nữ nhi, đến đời hắn cũng chỉ có một ngoại tôn như thế.
Cha hắn họ Tiêu, đến hắn, là độc đinh mấy đời...
Thảo nào người ta muốn đuổi tận giết tuyệt ngươi, sư tổ ngươi đã chết, Đại Nhật Thánh Tông cũng không có ai bảo hộ ngươi.
Phong Vân Sanh không thèm để ý tới mà nói:
- Nếu nói Đại Nhật Thánh Tông, thế hệ trẻ có Sơ Dương tứ kiệt, Tiêu Thăng cùng Triều Nguyên Long đều có nhiều vấn đề.
- Tính cách của Triều Nguyên Long kiên nghị, không hãi sợ nguy hiểm gian khổ, nhưng là lại thích đi đường nghiêng, luôn muốn làm chuyện tình mà người khác không muốn làm, giống như chỉ như vậy mới thể hiện ra tài năng của hắn vậy.
- Kỳ thực nếu như hắn thành thật đi từng bước, giống như các đệ tử khác tu luyện Võ học chính thống của Đại Nhật Thánh Tông, mà không phải loại thiên môn (hiếm thấy) như Thái Dương Kim Châm Khí Công cùng Thiên Xà Triền Ti Thủ như vậy, lấy thiên phú của cùng nghị lực của hắn, thực lực chiến đấu có thể hơi thấp một chút, nhưng thành tựu trong tương lai sẽ càng cao.
Phong Vân Sanh lắc đầu nói:
- Nghị lực của Tiêu Thăng không bằng Triều Nguyên Long, nhưng ngộ tính cũng có, đáng tiếc tâm tính người này quá lỗ mãng, lại tham lam háo sắc, không quản được tiểu Tiêu Thăng nhà hắn, bằng không thành tựu cũng sẽ so với hiện tại càng cao.
Nói đến đây, Phong Vân Sanh cười:
- Ta giúp hắn chặt đứt gốc rễ phiền não, thực lực trong hai năm qua của hắn tiến bộ nhanh hơn trước kia rõ ràng.
Yến Triệu Ca nghe vậy, trợn trắng mắt:
- Hắn còn thiếu một quyển Quỳ Hoa Bảo Điển.
Phong Vân Sanh giật mình nói:
- Đó là Võ học gì, cho tới bây giờ ta chưa nghe nói qua.
Yến Triệu Ca khoát tay, không nói nữa, mà bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm của mình.
Đánh với Tiêu Thăng một trận, lượng lớn bảo vật của hai bên liều mạng.
Cuối cùng Tiêu Thăng đào tẩu, liên hệ của hắn cùng nhiều bảo vật, đều bị Yến Triệu Ca đánh gãy.
Tiêu Thăng hoảng hốt bỏ chạy, tự nhiên cũng không kịp thu những bảo vật này, tất nhiên là toàn bộ rơi vào túi của Yến Triệu Ca.
Trong này, có hai kiện Trung phẩm Bảo binh, thích hợp cho mình sử dụng bây giờ, bất quá chỉ là Trung phẩm Bảo binh, bản thân Yến Triệu Ca cũng không thiếu.
Nhưng thật ra có một kiện Thượng phẩm Bảo binh, cuối cùng cũng có giá trị.
Nhưng chân chính hấp dẫn hắn, là kiện Linh binh, Huy Nhật Luân!
Giá trị của thứ này so với Bảo binh, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Lấy tài sản của Yến Triệu Ca, hiện nay cũng chỉ có một kiện Linh binh là Bích Long Linh Kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.