Chương 123: Tới cửa cầu người?
Bát Nguyệt Phi Ưng
30/10/2016
Sau khi nghe đối phương nói, Yến Triệu Ca không khỏi ngẩng đầu lên nhìn
chỗ sườn núi của Vân Triệu Sơn, xuất hiện ánh lửa cùng khói dày đặc.
Địa phương đó chính là Âm Dương Vân Linh Tuyền, bảo địa Cô Âm Uẩn Cô Dương.
Linh điền mà Xích Hồng Phái mướn để trồng Linh thảo cũng ở nơi đó.
Tên tuỳ tùng kia vội vàng nói:
- Tứ Hoàng tử cùng Cảnh cô nương đều ở trên núi, người của Thương Mang Sơn đốt Linh điền của Xích Hồng Phái, Tứ Hoàng tử không kềm chế được nên động thủ với bọn họ.
Yến Triệu Ca "nâng trán", tính tình của Triệu Minh không giống đám người Triệu Nguyên, Triệu Thịnh, mà thuộc về loại dễ dàng xung động.
Đối phương đốt Linh điền của nhà Cảnh Vân Chi, Triệu Minh tất nhiên sẽ giận dữ, cũng không để ý mình đang ở trên đại bàn của Thương Mang Sơn.
- Người của Thương Mang Sơn tại sao lại đốt Linh điền của Xích Hồng Phái?
Yến Triệu Ca hỏi thẳng.
Tên tuỳ tùng kia hơi do dự một chút, rồi thành thật đáp:
- Dưới Vân Triệu Lĩnh có một thế lực nhỏ là Thiết Nguyên Phái, bọn họ xâm chiếm thổ địa gần trang viên kia.
- Chủ nhân của trang viên không nghe theo, hai bên phát sinh xung đột, trong lúc xung đột, con trai của chủ nhân trang viên đả thương người của Thiết Nguyên Phái, đối phương muốn phá huỷ trang viên, giết người hả giận.
- Cảnh cô nương đã từng làm khác trong trang viên, là người quen cũ của chủ nhân trang viên, sau khi biết tình huống liền chạy tới cứu người.
- Kết quả là tên chưởng môn của Thiết Nguyên Phái lại quen biết với một tên đệ tử của Thương Mang Sơn nơi này, đưa đến cứu binh, hưng sư vấn tội muốn Xích Hồng Phái giao người.
- Tứ Hoàng tử cùng Cảnh cô nương không muốn giao người, đối phương liền đốt Linh điền.
Yến Triệu Ca ngẩng đầu:
- Là cố ý sao?
Tên tuỳ tùng kia kinh hãi nói:
- Yến công tử, Tứ Hoàng tử cũng không phải cố ý trở thành địch với Thương Mang Sơn, chỉ là... chỉ là....
- Ta không phải nói bọn người Triệu Minh.
Yến Triệu Ca khoát tay, quay đầu về phía A Hổ nói:
- Đi nói với Phó sư bá một tiếng.
A Hổ gãi đầu nói:
- Công tử, Thương Mang Sơn có ba vị trưởng lão cao tầng chỗ này, vài cường giả Đại Tông Sư...
Yến Triệu Ca lắc đầu nói:
- Chỉ chút chuyện này, còn không kinh động tới tầng cấp như bọn người Phó sư bá, Thương Mang Sơn khẳng định sẽ cho người phía dưới tới xử lý chuyện này.
- Ta kêu ngươi thông báo cho Phó sư bá, là vì cho Phó sư bá hiểu tình huống, có chuẩn bị sớm, nếu thật kinh động tới tầng cấp đó, chúng ta cũng không sợ.
- Hiện tại ta chạy tới trước, phòng ngừa đối phương có cao thủ, Triệu Minh phải chịu thiệt.
Vừa nói xong, Yến Triệu Ca đi lên núi.
Phong Vân Sanh cùng Tư Không Tinh đứng ở cửa cốc, đang thảo luận chiêu thức Võ học mà Phó Ân Thư mới truyền thụ, khi thấy Yến Triệu Ca, không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Chúng ta muốn đi nơi nào?
Yến Triệu Ca chỉ vào khói đen giữa sườn núi:
- Có đồng môn trên núi nổi lên xung đột với người của Thương Mang Sơn, chúng ta đi qua xem.
Phong Vân Sanh cùng Tư Không Tinh liếc nhau, gật đầu, đi theo Yến Triệu Ca.
Trên đường núi, có Võ giả của Thương Mang Sơn xuất hiện ngăn cản:
- Trên núi có biến, người tới xin dừng bước!
Yến Triệu Ca nhàn nhạt nói:
- Ta dừng lại, mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch của các ngươi liền gặp xui xẻo.
Đối phương sửng sốt nói:
- Mạch khoáng ở dưới chân núi. . .
Yến Triệu Ca đi tiếp, vượt qua đối phương nói:
- Trách nhiệm này ngươi gánh không nổi.
Tên Võ giả Thương Mang Sơn kia muốn ngăn cản, lại cảm giác một cơn gió mạnh đánh tới, khiến lời hắn muốn nói ngậm lại trong miệng, không cách nào há mồm, thân thể không ngừng lùi về sau.
Phong Vân Sanh cùng Tư Không Tinh không nói lời nào, theo sát phía sau Yến Triệu Ca xông lên núi.
Khi đến gần đám cháy giữa sườn núi, Yến Triệu Ca nhìn qua, chỉ thấy trong khói đen, có người đang giao thủ.
Một người trong đó, chính là Triệu Minh, đối thủ của hắn là một nam tử trung niên, có tu vi Ngoại Cương trung kỳ Tông Sư, không sử dụng Võ đạo của Thương Mang Sơn, đoán được hắn là chưởng môn của Thiết Nguyên Phái.
Nam tử trung niên này bị Triệu Minh áp chế, nhưng có không ít người giúp hắn bao vây Triệu Minh.
Võ đạo Quảng Thừa Sơn tinh thâm rất xa so với đối thủ của Triệu Minh, cho dù hắn bị vây đánh cũng không luống cuống, thậm chí còn bảo vệ một bé trai.
Chỉ là Triệu Minh bị cuốn lấy khó mà thoát thân, vẻ mặt của hắn lo lắng, nhìn về bên kia.
Hướng đó, có một nữ tử, cũng đang giao thủ với một đệ tử của Thương Mang Sơn.
Nàng ấy là đồng môn của Yến Triệu Ca, Tư Không Tinh, người yêu của Triệu Minh, Cảnh Vân Chi.
Hai người đều là Nội Cương trung kỳ Tông Sư, một người thi triển Võ đạo của Quảng Thừa Sơn, một người thi triển Võ đạo của Thương Mang Sơn, kết quả lại là Cảnh Vân Chi bị áp chế.
Nhìn qua cực kỳ nguy hiểm.
Yến Triệu Ca nhìn kỹ, nhớ lại tình báo trong tông môn, biết đối phương hình như gọi là Hầu Tường, chính là một nhân vật thiên tài mới quật khởi những năm gần đây của Thương Mang Sơn.
Gần đám cháy mọi người đang gia thủ, có mấy cổ thi thể nằm ngổn ngang, nhìn quần áo, đều là một nhóm người bên Triệu Minh, Cảnh Vân Chi.
Yến Triệu Ca nhìn thoáng qua, trực tiếp nói:
- Tư Không sư muội giúp Cảnh sư muội, Phong sư muội giúp Triệu sư đệ.
Phong Vân Sanh sờ chuôi đao, không đợi nàng trả lời, Yến Triệu Ca trực tiếp vung tay lên:
- Giết người, đền mạng.
Vừa dứt lời, Yến Triệu Ca vung lên ống tay áo, một trận gió mạnh nổi lên, thổi tan khói đen, dập tắt lửa cháy.
Một bên khác, Tư Không Tinh không nói gì, trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang chớp động, trực tiếp thay thế Cảnh Vân Chi, chiến đấu với đệ tử của Thương Mang Sơn, Hầu Tường!
Phong Vân Sanh càng không khách khí, chém ra một đao, phong vân biến sắc, đao thế như cuồng phong, trực tiếp bức lui đám người đang vây đánh Triệu Minh.
Triệu Minh thét to, triển khai trường kiếm trong tay, kiếm ảnh chớp nhoáng, như thất tinh ngang trời, chăm chú đối phó tên nam tử trung niên Ngoại Cương kia, dùng công đối công làm đối phương chảy đầy mồ hôi.
Tên đệ tử Thương Mang Sơn tên Hầu Tường giận dữ:
- Người của Quảng Thừa Sơn ở trên địa bàn của bản môn lại lớn lối như vậy?
Yến Triệu Ca đang xua tan lửa cháy, cũng không quay đầu lại, lạnh nhạt nói:
- Người chết ở chỗ này, đều chết dưới vết đao kiếm, ngươi tay không, hiển nhiên không phải ngươi giết, cho nên ngươi yên tâm, ngươi không cần đền mạng.
Hầu Tường tức giận, cười lạnh nhìn Yến Triệu Ca nói:
- Ngày hôm nay thật đúng là thêm hiểu biết, cho tới bây giờ chưa thấy người nào đến cửa cầu giúp đỡ lại lớn lối như vậy!
- Ta biết ngươi là ai, cũng biết ngươi tới Sơn Vực chúng ta làm gì.
- Nhưng ngươi không rõ, nên hiểu một điểm, cho tới bây giờ là Quảng Thừa Sơn ngươi muốn cầu cạnh Thương Mang Sơn ta!
- Thái Âm Quan Miện vào tay của Đại Nhật Thánh Tông, Đông Lai Võ Thánh của Đại Nhật Thánh Tông không xuất quan, chỉ bằng hai kiện Thánh binh, cũng không phải Quảng Thừa Sơn ngươi có thể một mình ngăn cản!
Tuổi của Hầu Tường cũng không lớn lắm, nhìn qua chưa tới hai mươi, tu thành Nội Cương trung kỳ Tông Sư, rất khó có được.
Hơn nữa, nhìn thân thủ của hắn, giao thủ với Tư Không Tinh cũng không rơi xuống hạ phong, có công có thủ, có trật tự rõ ràng.
Hắn cười lạnh nhìn về phía Yến Triệu Ca:
- Các ngươi tới Thương Mang Sơn ta, nói một cách thẳng thắn, chính là cầu cứu binh, muốn bản môn cùng các ngươi chống đỡ áp lực từ Đại Nhật Thánh Tông.
- Trong trận chiến Đông Đường trước đây, nếu không phải bản môn đứng nhìn, mà giúp đỡ Đại Nhật Thánh Tông, cho dù các ngươi liên hợp cùng Bích Hải Thành, thắng bại còn chưa biết đây.
- Hiện tại cũng giống như vậy, Bích Hải Thành không có Thái Âm Quan Miện, lại bị Thiên Lôi Điện kiềm chế.
- Bản môn trợ giúp Quảng Thừa Sơn các ngươi, các ngươi không sợ Đại Nhật Thánh Tông, nếu bản môn trợ giúp Đại Nhật Thánh Tông, Quảng Thừa Sơn các ngươi liền xong đời!
Hai tay của Hầu Tường đan vào nhau, chấn lui kiếm của Tư Không Tinh, quát lên:
- Thông minh một chút, muốn cầu người khác phải có hình dạng của người cầu xin, đây không phải là địa phương các ngươi có thể dương oai!
Địa phương đó chính là Âm Dương Vân Linh Tuyền, bảo địa Cô Âm Uẩn Cô Dương.
Linh điền mà Xích Hồng Phái mướn để trồng Linh thảo cũng ở nơi đó.
Tên tuỳ tùng kia vội vàng nói:
- Tứ Hoàng tử cùng Cảnh cô nương đều ở trên núi, người của Thương Mang Sơn đốt Linh điền của Xích Hồng Phái, Tứ Hoàng tử không kềm chế được nên động thủ với bọn họ.
Yến Triệu Ca "nâng trán", tính tình của Triệu Minh không giống đám người Triệu Nguyên, Triệu Thịnh, mà thuộc về loại dễ dàng xung động.
Đối phương đốt Linh điền của nhà Cảnh Vân Chi, Triệu Minh tất nhiên sẽ giận dữ, cũng không để ý mình đang ở trên đại bàn của Thương Mang Sơn.
- Người của Thương Mang Sơn tại sao lại đốt Linh điền của Xích Hồng Phái?
Yến Triệu Ca hỏi thẳng.
Tên tuỳ tùng kia hơi do dự một chút, rồi thành thật đáp:
- Dưới Vân Triệu Lĩnh có một thế lực nhỏ là Thiết Nguyên Phái, bọn họ xâm chiếm thổ địa gần trang viên kia.
- Chủ nhân của trang viên không nghe theo, hai bên phát sinh xung đột, trong lúc xung đột, con trai của chủ nhân trang viên đả thương người của Thiết Nguyên Phái, đối phương muốn phá huỷ trang viên, giết người hả giận.
- Cảnh cô nương đã từng làm khác trong trang viên, là người quen cũ của chủ nhân trang viên, sau khi biết tình huống liền chạy tới cứu người.
- Kết quả là tên chưởng môn của Thiết Nguyên Phái lại quen biết với một tên đệ tử của Thương Mang Sơn nơi này, đưa đến cứu binh, hưng sư vấn tội muốn Xích Hồng Phái giao người.
- Tứ Hoàng tử cùng Cảnh cô nương không muốn giao người, đối phương liền đốt Linh điền.
Yến Triệu Ca ngẩng đầu:
- Là cố ý sao?
Tên tuỳ tùng kia kinh hãi nói:
- Yến công tử, Tứ Hoàng tử cũng không phải cố ý trở thành địch với Thương Mang Sơn, chỉ là... chỉ là....
- Ta không phải nói bọn người Triệu Minh.
Yến Triệu Ca khoát tay, quay đầu về phía A Hổ nói:
- Đi nói với Phó sư bá một tiếng.
A Hổ gãi đầu nói:
- Công tử, Thương Mang Sơn có ba vị trưởng lão cao tầng chỗ này, vài cường giả Đại Tông Sư...
Yến Triệu Ca lắc đầu nói:
- Chỉ chút chuyện này, còn không kinh động tới tầng cấp như bọn người Phó sư bá, Thương Mang Sơn khẳng định sẽ cho người phía dưới tới xử lý chuyện này.
- Ta kêu ngươi thông báo cho Phó sư bá, là vì cho Phó sư bá hiểu tình huống, có chuẩn bị sớm, nếu thật kinh động tới tầng cấp đó, chúng ta cũng không sợ.
- Hiện tại ta chạy tới trước, phòng ngừa đối phương có cao thủ, Triệu Minh phải chịu thiệt.
Vừa nói xong, Yến Triệu Ca đi lên núi.
Phong Vân Sanh cùng Tư Không Tinh đứng ở cửa cốc, đang thảo luận chiêu thức Võ học mà Phó Ân Thư mới truyền thụ, khi thấy Yến Triệu Ca, không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Chúng ta muốn đi nơi nào?
Yến Triệu Ca chỉ vào khói đen giữa sườn núi:
- Có đồng môn trên núi nổi lên xung đột với người của Thương Mang Sơn, chúng ta đi qua xem.
Phong Vân Sanh cùng Tư Không Tinh liếc nhau, gật đầu, đi theo Yến Triệu Ca.
Trên đường núi, có Võ giả của Thương Mang Sơn xuất hiện ngăn cản:
- Trên núi có biến, người tới xin dừng bước!
Yến Triệu Ca nhàn nhạt nói:
- Ta dừng lại, mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch của các ngươi liền gặp xui xẻo.
Đối phương sửng sốt nói:
- Mạch khoáng ở dưới chân núi. . .
Yến Triệu Ca đi tiếp, vượt qua đối phương nói:
- Trách nhiệm này ngươi gánh không nổi.
Tên Võ giả Thương Mang Sơn kia muốn ngăn cản, lại cảm giác một cơn gió mạnh đánh tới, khiến lời hắn muốn nói ngậm lại trong miệng, không cách nào há mồm, thân thể không ngừng lùi về sau.
Phong Vân Sanh cùng Tư Không Tinh không nói lời nào, theo sát phía sau Yến Triệu Ca xông lên núi.
Khi đến gần đám cháy giữa sườn núi, Yến Triệu Ca nhìn qua, chỉ thấy trong khói đen, có người đang giao thủ.
Một người trong đó, chính là Triệu Minh, đối thủ của hắn là một nam tử trung niên, có tu vi Ngoại Cương trung kỳ Tông Sư, không sử dụng Võ đạo của Thương Mang Sơn, đoán được hắn là chưởng môn của Thiết Nguyên Phái.
Nam tử trung niên này bị Triệu Minh áp chế, nhưng có không ít người giúp hắn bao vây Triệu Minh.
Võ đạo Quảng Thừa Sơn tinh thâm rất xa so với đối thủ của Triệu Minh, cho dù hắn bị vây đánh cũng không luống cuống, thậm chí còn bảo vệ một bé trai.
Chỉ là Triệu Minh bị cuốn lấy khó mà thoát thân, vẻ mặt của hắn lo lắng, nhìn về bên kia.
Hướng đó, có một nữ tử, cũng đang giao thủ với một đệ tử của Thương Mang Sơn.
Nàng ấy là đồng môn của Yến Triệu Ca, Tư Không Tinh, người yêu của Triệu Minh, Cảnh Vân Chi.
Hai người đều là Nội Cương trung kỳ Tông Sư, một người thi triển Võ đạo của Quảng Thừa Sơn, một người thi triển Võ đạo của Thương Mang Sơn, kết quả lại là Cảnh Vân Chi bị áp chế.
Nhìn qua cực kỳ nguy hiểm.
Yến Triệu Ca nhìn kỹ, nhớ lại tình báo trong tông môn, biết đối phương hình như gọi là Hầu Tường, chính là một nhân vật thiên tài mới quật khởi những năm gần đây của Thương Mang Sơn.
Gần đám cháy mọi người đang gia thủ, có mấy cổ thi thể nằm ngổn ngang, nhìn quần áo, đều là một nhóm người bên Triệu Minh, Cảnh Vân Chi.
Yến Triệu Ca nhìn thoáng qua, trực tiếp nói:
- Tư Không sư muội giúp Cảnh sư muội, Phong sư muội giúp Triệu sư đệ.
Phong Vân Sanh sờ chuôi đao, không đợi nàng trả lời, Yến Triệu Ca trực tiếp vung tay lên:
- Giết người, đền mạng.
Vừa dứt lời, Yến Triệu Ca vung lên ống tay áo, một trận gió mạnh nổi lên, thổi tan khói đen, dập tắt lửa cháy.
Một bên khác, Tư Không Tinh không nói gì, trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang chớp động, trực tiếp thay thế Cảnh Vân Chi, chiến đấu với đệ tử của Thương Mang Sơn, Hầu Tường!
Phong Vân Sanh càng không khách khí, chém ra một đao, phong vân biến sắc, đao thế như cuồng phong, trực tiếp bức lui đám người đang vây đánh Triệu Minh.
Triệu Minh thét to, triển khai trường kiếm trong tay, kiếm ảnh chớp nhoáng, như thất tinh ngang trời, chăm chú đối phó tên nam tử trung niên Ngoại Cương kia, dùng công đối công làm đối phương chảy đầy mồ hôi.
Tên đệ tử Thương Mang Sơn tên Hầu Tường giận dữ:
- Người của Quảng Thừa Sơn ở trên địa bàn của bản môn lại lớn lối như vậy?
Yến Triệu Ca đang xua tan lửa cháy, cũng không quay đầu lại, lạnh nhạt nói:
- Người chết ở chỗ này, đều chết dưới vết đao kiếm, ngươi tay không, hiển nhiên không phải ngươi giết, cho nên ngươi yên tâm, ngươi không cần đền mạng.
Hầu Tường tức giận, cười lạnh nhìn Yến Triệu Ca nói:
- Ngày hôm nay thật đúng là thêm hiểu biết, cho tới bây giờ chưa thấy người nào đến cửa cầu giúp đỡ lại lớn lối như vậy!
- Ta biết ngươi là ai, cũng biết ngươi tới Sơn Vực chúng ta làm gì.
- Nhưng ngươi không rõ, nên hiểu một điểm, cho tới bây giờ là Quảng Thừa Sơn ngươi muốn cầu cạnh Thương Mang Sơn ta!
- Thái Âm Quan Miện vào tay của Đại Nhật Thánh Tông, Đông Lai Võ Thánh của Đại Nhật Thánh Tông không xuất quan, chỉ bằng hai kiện Thánh binh, cũng không phải Quảng Thừa Sơn ngươi có thể một mình ngăn cản!
Tuổi của Hầu Tường cũng không lớn lắm, nhìn qua chưa tới hai mươi, tu thành Nội Cương trung kỳ Tông Sư, rất khó có được.
Hơn nữa, nhìn thân thủ của hắn, giao thủ với Tư Không Tinh cũng không rơi xuống hạ phong, có công có thủ, có trật tự rõ ràng.
Hắn cười lạnh nhìn về phía Yến Triệu Ca:
- Các ngươi tới Thương Mang Sơn ta, nói một cách thẳng thắn, chính là cầu cứu binh, muốn bản môn cùng các ngươi chống đỡ áp lực từ Đại Nhật Thánh Tông.
- Trong trận chiến Đông Đường trước đây, nếu không phải bản môn đứng nhìn, mà giúp đỡ Đại Nhật Thánh Tông, cho dù các ngươi liên hợp cùng Bích Hải Thành, thắng bại còn chưa biết đây.
- Hiện tại cũng giống như vậy, Bích Hải Thành không có Thái Âm Quan Miện, lại bị Thiên Lôi Điện kiềm chế.
- Bản môn trợ giúp Quảng Thừa Sơn các ngươi, các ngươi không sợ Đại Nhật Thánh Tông, nếu bản môn trợ giúp Đại Nhật Thánh Tông, Quảng Thừa Sơn các ngươi liền xong đời!
Hai tay của Hầu Tường đan vào nhau, chấn lui kiếm của Tư Không Tinh, quát lên:
- Thông minh một chút, muốn cầu người khác phải có hình dạng của người cầu xin, đây không phải là địa phương các ngươi có thể dương oai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.