Chương 3: Trò hay trình diễn
Bát Nguyệt Phi Ưng
21/07/2016
Ánh mắt Tư Không Tinh nhìn về phía Yến Triệu Ca, mang theo vài phần dò xét.
Trong nhận thức chung của mọi người, tiến về hung địa như Trấn Long Uyên, Yến Triệu Ca là người dẫn đội, nếu như làm khó Diệp Cảnh mà nói, Diệp Cảnh rất khó sống sót.
Những người khác nhìn về Yến Triệu Ca, cách nghĩ liền đơn giản hơn rất nhiều, có vài người mừng rỡ vì có sư huynh mạnh mẽ như vậy dẫn đội lịch lãm, có vài người ánh mắt nóng cháy nhìn về Yến Triệu Ca, có ý định thân thiết nịnh bợ.
Một vài người biết nội tình, ánh mắt nhìn về Diệp Cảnh có vài phần hàm xúc muốn xem kịch vui.
Diệp Cảnh liền chau mày, lúc nhập môn, hắn đã biết rất nhiều chuyện.
Tên thanh niên trước mắt này không lớn hơn mình mấy tuổi, tu vi cao cùng thực lực mạnh, lại có bối cảnh cực kì sâu trong tông môn.
Cha của Yến Triệu Ca, là một trong những Trưởng lão quyền cao chức trọng của Quảng Thừa Sơn, không nói đến võ lực bản thân mạnh mẽ, quyền thế ở toàn bộ tông môn cũng đứng ổn trước năm, là đệ tử thân truyền của đương đại lão Chưởng môn, người có thực lực mạnh trong cạnh tranh đời tiếp theo Chưởng môn.
Quả đấm của Diệp Cảnh dần siết chặc, ánh mắt không hề né tránh, nhìn thẳng Yến Triệu Ca.
"Đây là ánh mắt tràn ngập ngọn lửa bất khuất trong truyền thuyết?"
Yến Triệu Ca có chút dở khóc dở cười, tầm nhìn về phía cửa của thiền điện:
- Thôi Trưởng lão tốt.
Một lão giả tóc trắng xuất hiện ở cửa, đám người Diệp Cảnh nhìn thấy, đều vội vàng khom người hành lễ:
- Trưởng lão!
Giống như trung niên nam tử giao phó nhiệm vụ hôm qua, lão giả tóc trắng trước mắt, cũng là chấp sự Trưởng lão của Chấp Sự điện.
Đối với đám người Diệp Cảnh lúc này mà nói, vô luận là tu vi hay địa vị, không nghi ngời nào là một nhân vật lớn.
Lão giả cười híp mắt nhìn Yến Triệu Ca:
- Yến sư điệt đã đến? Tốt, tốt.
Yến Triệu Ca nói:
- Về việc Trấn Long Uyên lần này, xin Thôi Trưởng lão nói cho biết.
Thôi Trưởng lão nhìn Yến Triệu Ca cùng đám người Diệp Cảnh, Tư Không Tinh, mỉm cười nói:
- Trấn Long Uyên đột nhiên phát sinh sóng triều khác thường, bản địa đã xử lý trước, nhiệm vụ của các ngươi lần này, đó là mang theo nghi quỹ (la bàn?) mà tông môn chuyên dùng để thăm dò Trấn Long Uyên, tiến thêm một bước giúp đỡ thăm dò Trấn Long Uyên.
Hắn hơi dừng lại một chút, nhìn về phía Yến Triệu Ca:
- Trên nguyên tắc mà nói, nhiệm vụ này chỉ cần tra rõ tình hình, truyền lại tin tức là được.
- Bất quá nếu có chuyện cần quyết định thật nhanh, Yến sư điệt có thể tuỳ cơ ứng biến, lão hủ tin tưởng ngươi xử lý được.
Yến Triệu Ca cười:
- Thôi Trưởng lão nói đùa.
Thôi Trưởng lão cũng cười cười, sau đó nhìn về phía ba người Diệp Cảnh:
- Phần thưởng Bảo binh cho các ngươi sau tiểu bỉ, ân cần chăm sóc như thế nào rồi?
Ba người Diệp Cảnh nghiêm túc đáp:
- Bảo binh mà đệ tử lấy được, đang dụng tâm tu luyện, ân cần chăm sóc, hôm nay có thể điều khiển cơ bản.
Ở thế giới này, binh khí bảo hộ phàm tục gọi là phàm binh, hướng lên trên, lần lượt là Chiến binh, Bảo binh, Linh binh thậm chí còn có Thánh binh, làm Võ giả như hổ thêm cánh.
Binh khí, hộ cụ cao cấp, bản thân liền có uy năng thông thiên triệt địa.
Tầm thường thợ rèn chỉ có thể chế tạo phàm tục binh khí, muốn luyện chế binh khí từ Chiến binh trở lên, chỉ có thể do võ giả tự mình làm, binh khí có phẩm cấp nhất định, cũng cần võ giả có tu vi thực lực đạt tới nhất định cảnh giới mới có thể luyện chế.
Tài liệu luyện chế có hạn, phương pháp Luyện khí gian nan khó hiểu, không phải người nào đều có thế nắm giữ được, cho nên cuối cùng mà nói, thế gian hiện nay, Chiến binh trở lên chính là binh khí tốt, nhưng số lượng so với Võ giả cùng tầng thứ thì quá ít.
Quảng Thừa Sơn là Thánh địa, của cải xa xỉ, có thể thưởng cho môn hạ vũ khí tốt.
Những tân đệ từ trước ba như Diệp Cảnh, liền được thưởng cho một kiện Bảo binh, làm những người khác trông thấy mà thèm.
Thôi Trưởng lão gật đầu:
- Bảo binh có linh tính, bình thường các ngươi không được xao lãng việc chăm sóc ân cần, mới có thể ở lúc gặp địch mà phát huy vài phần uy lực chân chính.
Ba người Diệp Cảnh liền vội vàng gật đầu, tuy rằng thưởng cho chỉ là Hạ phẩm Bảo binh, nhưng đối với bọn hắn bây giờ, đã là chí bảo có thể thay trời đổi đất.
Ở tu vi của bọn họ, kỳ thực chỉ có thể khống chế Chiến binh.
Binh khí tốt có hạn, nếu như không bái nhập Quảng Thừa Sơn môn hạ, có thể mò được Chiến binh đều phải cảm tạ trời đất.
Không biết bao nhiêu người cùng tu vị với bọn họ, chỉ có thể cầm Phàm binh mà đánh.
Ánh mắt Thôi Trưởng lão nhìn về tám người Tư Không Tinh còn lại nói:
- Tám người bọn họ đều là đệ tử mới, tuy rằng đều tiếp nhận nhiệm vụ lịch lãm, nhưng dù sao còn ít kinh nghiệm, tám người các ngươi, phải giúp đỡ họ nhiều hơn.
Tư Không Tinh lẳng lặng nói:
- Đệ tử tuân mệnh.
Bảy người kia cũng vội vã đáp ứng.
Thôi Trưởng lão nhìn mười sáu tên đệ tử trẻ tuổi trước mặt, vuốt vuốt chòm râu, con mắt đột nhiên rơi trên người Diệp Cảnh, tựa hồ có chút kinh ngạc:
- A, tu vi của ngươi. . . ngươi dĩ nhiên đã thành công mở ra Khí Hải Đan điền? !
- Lần tiểu bỉ trước thì không có đây, lúc này mới bao lâu liền tăng lên một cảnh giới?
Diệp Cảnh không kiêu ngạo không siểm nịnh, mỉm cười đáp:
- Vào sư môn, công pháp và tài nguyên đều so với ở gia tộc trước đây đều mạnh hơn.
Thôi Trưởng lão khen ngợi nói:
- Ngươi nhập môn mới bao lâu? Chủ yếu là thiên phú xuất chúng của chính ngươi a.
Mấy người trẻ tuổi khác cùng nhập môn với Diệp Cảnh, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng dần dần thay đổi: "Tiểu bỉ lần trước hắn là đệ nhất, trong thời gian ngắn như vậy liền tiến thêm một bước, vốn cho rằng có khả năng thu nhỏ chênh lệch, ai lại biết chênh lệch dĩ nhiên lớn hơn."
"Tuy rằng bối cảnh gia thế không bằng Yến sư huynh, nhưng đây. . . đây cũng là một nhân vật thiên tài a!"
Như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Thôi Trưởng lão hỏi tiếp:
- Lão phu nhớ tới, về hồ sơ cá nhân của ngươi. . . ngươi bắt đầu tu luyện Võ đạo, hẳn là vừa mới ba năm?
Diệp Cảnh đáp:
- Đúng vậy, Trưởng lão.
- Khi còn bé chỉ là rèn luyện khí lực, cường kiện thân thể, tiếp xúc chính thức với công pháp vũ kỹ, là khi đệ tử mười ba tuổi.
Thôi Trưởng lão cười đến đặc biệt hiền hoà:
- Tốt, tốt!
Yến Triệu Ca đứng ở một bên, nhìn một màn này, khóe miệng lại cổ quái rút lên.
"Ta đã nói sẽ không đơn giản như vậy, hoá ra đang chờ ta ở chỗ này đây." Yến Triệu Ca dường như cười mà không cười nhìn về phía Thôi Trưởng lão.
Những đệ tử trẻ khác, có người thần sắc đột nhiên khẽ động, lặng lẽ liếc nhìn Yến Triệu Ca.
Thôi Trưởng lão nhìn Yến Triệu Ca cùng Diệp Cảnh, hơi có chút vui mừng tán thán:
- Nếu nhớ không lầm, Yến sư điệt lúc trước, thời gian tu luyện cũng ba năm, thành công mở ra Đan điền Khí Hải. Trời thương Quảng Thừa Sơn ta, lại ra một thiên tài trong thiên tài!
Vẻ mặt của mọi người cũng dần dần trở nên vi diệu, tầm nhìn ở trênYến Triệu Ca cùng Diệp Cảnh đổi tới đổi lui.
- Lúc trước không biết tình huống của Diệp Cảnh, nguyên lai hắn chính thức tu luyện Võ đạo, dĩ nhiên vừa mới ba năm!
- Tên Diệp Cảnh này dĩ nhiên có thể so sánh cùng Yến sư huynh, thiên phú của hắn dĩ nhiên kinh khủng như vậy!
- Sai, Yến sư huynh từ nhỏ ở Quảng Thừa Sơn lớn lên, Yến Trưởng lão tự mình giáo dục, hoàn cảnh tu luyện, điều kiện, công pháp, tài nguyên, sư thừa, mặc kệ bên nào đều so với Diệp Cảnh ưu việt nhiều lắm!
- Nếu nói như thế, Diệp Cảnh chẳng phải là so với Yến sư huynh còn muốn. . . còn muốn…. Trời ạ, điều này làm sao có thể? !
Diệp Cảnh hít sâu một hơi, giương mắt bình tĩnh nhìn về phía Yến Triệu Ca, sống lưng càng thêm thẳng tắp, giống như trường thương muốn xé rách bầu trời vậy.
Nhưng Yến Triệu Ca không có nhìn hắn, mà hứng thú nhiều hơn nhìn Thôi Trưởng lão đang cười híp mắt.
Lai lịch của đối phương, những vãn bối đệ tử khác có thể không rõ ràng lắm, nhưng hắn như thế nào lại không biết?
Lão già trước mắt này, người đứng sau lưng, là Nhị sư bá của Yến Triệu Ca, cũng là người có hy vọng nhất để cùng Yến cha cạnh tranh đời tiếp theo Chưởng môn Quảng Thừa Sơn.
Con mắt Yến Triệu Ca hơi híp lại một chút, đột nhiên cười rộ lên.
Trong nhận thức chung của mọi người, tiến về hung địa như Trấn Long Uyên, Yến Triệu Ca là người dẫn đội, nếu như làm khó Diệp Cảnh mà nói, Diệp Cảnh rất khó sống sót.
Những người khác nhìn về Yến Triệu Ca, cách nghĩ liền đơn giản hơn rất nhiều, có vài người mừng rỡ vì có sư huynh mạnh mẽ như vậy dẫn đội lịch lãm, có vài người ánh mắt nóng cháy nhìn về Yến Triệu Ca, có ý định thân thiết nịnh bợ.
Một vài người biết nội tình, ánh mắt nhìn về Diệp Cảnh có vài phần hàm xúc muốn xem kịch vui.
Diệp Cảnh liền chau mày, lúc nhập môn, hắn đã biết rất nhiều chuyện.
Tên thanh niên trước mắt này không lớn hơn mình mấy tuổi, tu vi cao cùng thực lực mạnh, lại có bối cảnh cực kì sâu trong tông môn.
Cha của Yến Triệu Ca, là một trong những Trưởng lão quyền cao chức trọng của Quảng Thừa Sơn, không nói đến võ lực bản thân mạnh mẽ, quyền thế ở toàn bộ tông môn cũng đứng ổn trước năm, là đệ tử thân truyền của đương đại lão Chưởng môn, người có thực lực mạnh trong cạnh tranh đời tiếp theo Chưởng môn.
Quả đấm của Diệp Cảnh dần siết chặc, ánh mắt không hề né tránh, nhìn thẳng Yến Triệu Ca.
"Đây là ánh mắt tràn ngập ngọn lửa bất khuất trong truyền thuyết?"
Yến Triệu Ca có chút dở khóc dở cười, tầm nhìn về phía cửa của thiền điện:
- Thôi Trưởng lão tốt.
Một lão giả tóc trắng xuất hiện ở cửa, đám người Diệp Cảnh nhìn thấy, đều vội vàng khom người hành lễ:
- Trưởng lão!
Giống như trung niên nam tử giao phó nhiệm vụ hôm qua, lão giả tóc trắng trước mắt, cũng là chấp sự Trưởng lão của Chấp Sự điện.
Đối với đám người Diệp Cảnh lúc này mà nói, vô luận là tu vi hay địa vị, không nghi ngời nào là một nhân vật lớn.
Lão giả cười híp mắt nhìn Yến Triệu Ca:
- Yến sư điệt đã đến? Tốt, tốt.
Yến Triệu Ca nói:
- Về việc Trấn Long Uyên lần này, xin Thôi Trưởng lão nói cho biết.
Thôi Trưởng lão nhìn Yến Triệu Ca cùng đám người Diệp Cảnh, Tư Không Tinh, mỉm cười nói:
- Trấn Long Uyên đột nhiên phát sinh sóng triều khác thường, bản địa đã xử lý trước, nhiệm vụ của các ngươi lần này, đó là mang theo nghi quỹ (la bàn?) mà tông môn chuyên dùng để thăm dò Trấn Long Uyên, tiến thêm một bước giúp đỡ thăm dò Trấn Long Uyên.
Hắn hơi dừng lại một chút, nhìn về phía Yến Triệu Ca:
- Trên nguyên tắc mà nói, nhiệm vụ này chỉ cần tra rõ tình hình, truyền lại tin tức là được.
- Bất quá nếu có chuyện cần quyết định thật nhanh, Yến sư điệt có thể tuỳ cơ ứng biến, lão hủ tin tưởng ngươi xử lý được.
Yến Triệu Ca cười:
- Thôi Trưởng lão nói đùa.
Thôi Trưởng lão cũng cười cười, sau đó nhìn về phía ba người Diệp Cảnh:
- Phần thưởng Bảo binh cho các ngươi sau tiểu bỉ, ân cần chăm sóc như thế nào rồi?
Ba người Diệp Cảnh nghiêm túc đáp:
- Bảo binh mà đệ tử lấy được, đang dụng tâm tu luyện, ân cần chăm sóc, hôm nay có thể điều khiển cơ bản.
Ở thế giới này, binh khí bảo hộ phàm tục gọi là phàm binh, hướng lên trên, lần lượt là Chiến binh, Bảo binh, Linh binh thậm chí còn có Thánh binh, làm Võ giả như hổ thêm cánh.
Binh khí, hộ cụ cao cấp, bản thân liền có uy năng thông thiên triệt địa.
Tầm thường thợ rèn chỉ có thể chế tạo phàm tục binh khí, muốn luyện chế binh khí từ Chiến binh trở lên, chỉ có thể do võ giả tự mình làm, binh khí có phẩm cấp nhất định, cũng cần võ giả có tu vi thực lực đạt tới nhất định cảnh giới mới có thể luyện chế.
Tài liệu luyện chế có hạn, phương pháp Luyện khí gian nan khó hiểu, không phải người nào đều có thế nắm giữ được, cho nên cuối cùng mà nói, thế gian hiện nay, Chiến binh trở lên chính là binh khí tốt, nhưng số lượng so với Võ giả cùng tầng thứ thì quá ít.
Quảng Thừa Sơn là Thánh địa, của cải xa xỉ, có thể thưởng cho môn hạ vũ khí tốt.
Những tân đệ từ trước ba như Diệp Cảnh, liền được thưởng cho một kiện Bảo binh, làm những người khác trông thấy mà thèm.
Thôi Trưởng lão gật đầu:
- Bảo binh có linh tính, bình thường các ngươi không được xao lãng việc chăm sóc ân cần, mới có thể ở lúc gặp địch mà phát huy vài phần uy lực chân chính.
Ba người Diệp Cảnh liền vội vàng gật đầu, tuy rằng thưởng cho chỉ là Hạ phẩm Bảo binh, nhưng đối với bọn hắn bây giờ, đã là chí bảo có thể thay trời đổi đất.
Ở tu vi của bọn họ, kỳ thực chỉ có thể khống chế Chiến binh.
Binh khí tốt có hạn, nếu như không bái nhập Quảng Thừa Sơn môn hạ, có thể mò được Chiến binh đều phải cảm tạ trời đất.
Không biết bao nhiêu người cùng tu vị với bọn họ, chỉ có thể cầm Phàm binh mà đánh.
Ánh mắt Thôi Trưởng lão nhìn về tám người Tư Không Tinh còn lại nói:
- Tám người bọn họ đều là đệ tử mới, tuy rằng đều tiếp nhận nhiệm vụ lịch lãm, nhưng dù sao còn ít kinh nghiệm, tám người các ngươi, phải giúp đỡ họ nhiều hơn.
Tư Không Tinh lẳng lặng nói:
- Đệ tử tuân mệnh.
Bảy người kia cũng vội vã đáp ứng.
Thôi Trưởng lão nhìn mười sáu tên đệ tử trẻ tuổi trước mặt, vuốt vuốt chòm râu, con mắt đột nhiên rơi trên người Diệp Cảnh, tựa hồ có chút kinh ngạc:
- A, tu vi của ngươi. . . ngươi dĩ nhiên đã thành công mở ra Khí Hải Đan điền? !
- Lần tiểu bỉ trước thì không có đây, lúc này mới bao lâu liền tăng lên một cảnh giới?
Diệp Cảnh không kiêu ngạo không siểm nịnh, mỉm cười đáp:
- Vào sư môn, công pháp và tài nguyên đều so với ở gia tộc trước đây đều mạnh hơn.
Thôi Trưởng lão khen ngợi nói:
- Ngươi nhập môn mới bao lâu? Chủ yếu là thiên phú xuất chúng của chính ngươi a.
Mấy người trẻ tuổi khác cùng nhập môn với Diệp Cảnh, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng dần dần thay đổi: "Tiểu bỉ lần trước hắn là đệ nhất, trong thời gian ngắn như vậy liền tiến thêm một bước, vốn cho rằng có khả năng thu nhỏ chênh lệch, ai lại biết chênh lệch dĩ nhiên lớn hơn."
"Tuy rằng bối cảnh gia thế không bằng Yến sư huynh, nhưng đây. . . đây cũng là một nhân vật thiên tài a!"
Như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Thôi Trưởng lão hỏi tiếp:
- Lão phu nhớ tới, về hồ sơ cá nhân của ngươi. . . ngươi bắt đầu tu luyện Võ đạo, hẳn là vừa mới ba năm?
Diệp Cảnh đáp:
- Đúng vậy, Trưởng lão.
- Khi còn bé chỉ là rèn luyện khí lực, cường kiện thân thể, tiếp xúc chính thức với công pháp vũ kỹ, là khi đệ tử mười ba tuổi.
Thôi Trưởng lão cười đến đặc biệt hiền hoà:
- Tốt, tốt!
Yến Triệu Ca đứng ở một bên, nhìn một màn này, khóe miệng lại cổ quái rút lên.
"Ta đã nói sẽ không đơn giản như vậy, hoá ra đang chờ ta ở chỗ này đây." Yến Triệu Ca dường như cười mà không cười nhìn về phía Thôi Trưởng lão.
Những đệ tử trẻ khác, có người thần sắc đột nhiên khẽ động, lặng lẽ liếc nhìn Yến Triệu Ca.
Thôi Trưởng lão nhìn Yến Triệu Ca cùng Diệp Cảnh, hơi có chút vui mừng tán thán:
- Nếu nhớ không lầm, Yến sư điệt lúc trước, thời gian tu luyện cũng ba năm, thành công mở ra Đan điền Khí Hải. Trời thương Quảng Thừa Sơn ta, lại ra một thiên tài trong thiên tài!
Vẻ mặt của mọi người cũng dần dần trở nên vi diệu, tầm nhìn ở trênYến Triệu Ca cùng Diệp Cảnh đổi tới đổi lui.
- Lúc trước không biết tình huống của Diệp Cảnh, nguyên lai hắn chính thức tu luyện Võ đạo, dĩ nhiên vừa mới ba năm!
- Tên Diệp Cảnh này dĩ nhiên có thể so sánh cùng Yến sư huynh, thiên phú của hắn dĩ nhiên kinh khủng như vậy!
- Sai, Yến sư huynh từ nhỏ ở Quảng Thừa Sơn lớn lên, Yến Trưởng lão tự mình giáo dục, hoàn cảnh tu luyện, điều kiện, công pháp, tài nguyên, sư thừa, mặc kệ bên nào đều so với Diệp Cảnh ưu việt nhiều lắm!
- Nếu nói như thế, Diệp Cảnh chẳng phải là so với Yến sư huynh còn muốn. . . còn muốn…. Trời ạ, điều này làm sao có thể? !
Diệp Cảnh hít sâu một hơi, giương mắt bình tĩnh nhìn về phía Yến Triệu Ca, sống lưng càng thêm thẳng tắp, giống như trường thương muốn xé rách bầu trời vậy.
Nhưng Yến Triệu Ca không có nhìn hắn, mà hứng thú nhiều hơn nhìn Thôi Trưởng lão đang cười híp mắt.
Lai lịch của đối phương, những vãn bối đệ tử khác có thể không rõ ràng lắm, nhưng hắn như thế nào lại không biết?
Lão già trước mắt này, người đứng sau lưng, là Nhị sư bá của Yến Triệu Ca, cũng là người có hy vọng nhất để cùng Yến cha cạnh tranh đời tiếp theo Chưởng môn Quảng Thừa Sơn.
Con mắt Yến Triệu Ca hơi híp lại một chút, đột nhiên cười rộ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.