Chương 31: Vương giả mới - cũ
Bát Nguyệt Phi Ưng
12/08/2016
Mã Nhạc mỉm cười nhìn đám người Lam Văn Ngôn:
- Không xuống thác nước thì thôi, còn có thể chơi mấy ngày nha, mấy ngày này không chơi, mấy ngày nữa chơi không được rồi.
Hắn liếc nhìn Phí sư đệ, đối phương cúi đầu, hắn cười cười nhìn về phía Tư Không Tinh cùng Lam Văn Ngôn:
- Các ngươi có thể trở lại sơn môn mà đâm thọt, nhưng các ngươi muốn tố cáo ta cái gì đây? Tố cáo ta thúc giục sư đệ đồng môn tu luyện quá nghiêm khắc sao?
Lam Văn Ngôn trừng mắt nhìn hắn, hai mắt hầu như muốn phun ra lửa.
Mã Nhạc cũng không thèm nhìn tới Lam Văn Ngôn, tầm nhìn rơi vào trên mặt của Tư Không Tinh, cợt nhả (cười đùa) nói:
- Thế nào, muốn đánh với ta sao?
- Bọn họ đánh không lại ta, ngươi có tu vi cao hơn ta, ta không chủ động chọc giận ngươi, ngươi đánh ta là ngươi phạm môn quy.
Mã Nhạc cười ha hả, thân hình lui về phía sau:
- Ngươi xem, Tư Không sư muội, ta cũng không dám chọc giận ngươi, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, ngươi không cho Phí sư đệ xuống thác nước với ta, ta khẳng định không bắt buộc hắn, tất cả đều nghe theo ngươi.
- Không chỉ là ngày hôm nay, thời gian ngươi ở đây, tất cả đều nghe theo ngươi.
- Về phần sau khi ngươi đi, khà khà...
Mã Nhạc đang lui về phía sau, đột nhiên đụng vào một người.
Hắn cả kinh, xoay người nhìn lại, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán!
Hiện ra trước mặt hắn, rõ ràng là khuôn mặt của Hứa Xuyên!
Vẻ mặt của Hứa Xuyên bình tĩnh nhìn Mã Nhạc, trên mặt không có chút tức giận nào, nhưng càng làm cho Mã Nhạc hoảng sợ.
- Sau khi Tư Không sư điệt rời đi, rồi như thế nào?
Mã Nhạc cố lấy lại tinh thần:
- Hứa. . . Hứa trưởng lão, ngày đến đây từ lúc nào...
Hứa Xuyên nhàn nhạt nói:
- Tóm lại, chuyện nên biết thì đã biết.
Trước mắt Mã Nhạc nhất thời biến thành màu đen.
Hai chân của hắn nhũn ra, hầu như muốn quỳ rạp xuống đất.
Hứa Xuyên lắc đầu, vung tay lên, tuỳ tùng đi ra từ phía sau, trực tiếp đem Mã Nhạc đi.
- Hứa trưởng lão, gia gia của ta...
Mã Nhạc muốn nói, lại phát hiện mình đã bị chế trụ, trong miệng không thể phát ra âm thanh nào nữa.
Trong đầu hắn chỉ quanh quẩn một cái ý niệm:
"... xong rồi!"
- Sau này, hắn sẽ không xuất hiện ở Lâm Uyên Thành nữa, cũng không thể lấy ta ra mà cáo mượn oai hùm nữa.
Hứa Xuyên hướng đám người Tư Không Tinh hơi gật đầu, xoay người rời đi.
Không ai biết, vị Hứa trưởng lão kiêm chức Chấp Sự hai nơi Lâm Uyên Thành cùng Linh Phong Cốc này, lúc này sau lưng đã ra đầy mồ hôi lạnh tới giờ còn chưa khô:
"Nhờ có Yến thiếu nhắc nhở, bằng không sau này có tai hoạ lớn a!"
Đám người Lam Văn Ngôn hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều có chút nghĩ không ra.
- ... có thể là Yến sư huynh.
Tư Không Tinh nhìn bóng lưng của Hứa Xuyên đang rời đi, nhẹ giọng nói.
Tất cả một người đều bừng tỉnh, nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện ra Yến Triệu Ca ở xa xa.
Đoàn người liền vội vàng tiến lên hành lễ.
Nhìn dáng điệu ngập ngừng của mọi người, Yến Triệu Ca lắc đầu cười, nhìn về thiếu niên họ Phí nọ:
- Sau này hắn sẽ không làm khó người nữa.
- Nhưng mà, chăm chỉ nỗ lực tu luyện, bất cứ lúc nào cũng phải kiên trì, tự nhắc nhở bản thân nhiều hơn, người được lợi cuối cùng vẫn là bản thân ngươi.
- Nếu ngươi có tu vi và địa vị giống như Tư Không sư muội, thì không cần người khác đứng ra, hắn cũng không dám làm khó dễ ngươi.
Phí sư đệ môi run run, lo sợ và e dè hướng Yến Triệu Ca thi lễ:
- Vâng, ta nhất định sẽ nhớ kỹ lời chỉ bảo của Yến sư huynh.
Tâm tình của hắn kích động, muốn nói lời cảm tạ nhưng có chút không biết nên nói làm sao, Lam Văn Ngôn kéo tay áo của hắn một cái, thấp giọng nói:
- Nhớ ở trong lòng là tốt rồi, Yến sư huynh hoà nhã không chấp nhặt như Mã Nhạc đâu?
- Đúng.
Phí sư đệ liên tục gật đầu, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Yến Triệu Ca, tràn đầy cảm kích cùng ao ước.
Đám người Lam Văn Ngôn, cũng giống như vậy.
Yến Triệu Ca nói một câu, cũng sẽ không lặp lại cho đối phương, chỉ cười nhạt hỏi:
- Xem trang phục của các ngươi, là muốn xuất hành sao, chuẩn bị đi nơi nào?
Tư Không Tinh khẽ đáp:
- Ta dẫn các sư đệ sư muội, đi Lộc Liêu Sơn Mạch.
Yến Triệu Ca ừ hử nói:
- Ừ, ngươi từng có kinh nghiệm tiến vào trong đó, cẩn thận giúp đỡ bọn họ.
Tư Không Tinh đáp:
- Ta rõ.
Nếu là Yến Triệu Ca xuất thủ, mọi người sẽ không lo lắng Hứa Xuyên nói một đằng làm một nẻo, bởi vì chuyện Mã Nhạc vừa rồi mà sinh ra cảm giác không thoải mái, nhất thời đều tiêu tan thành mây khói, bầu không khí cũng biến thành nhẹ nhõm hơn.
Đột nhiên có đệ tử tò mò hướng Yến Triệu Ca hỏi:
- Yến sư huynh, người kể chuyện này, còn có người múa rối này, trong miệng nói "Đông tiên sinh", là Hám Thiên Tôn tổ sư của bản môn sao?
Vì Lâm Uyên Thành gần với Trấn Long Uyên, nên người ở chỗ này rất sôi nổi, phần lớn là Võ giả, bình dân bách tính rất ít, nhưng cũng có người mạo hiểm, tới nơi này để kiếm sống.
Bởi vì là phố chợ, nên trong thành cũng có chút náo nhiệt.
Lúc này ở ven đường, có rất nhiều hài đồng tụ tập, say mê nhìn múa rối.
Nghệ nhân múa rối điều khiển hai con rối, đang ở trước đài đánh tới đánh lui, còn mình thì trốn ở sau đài, nói văng cả nước miếng:
- Chỉ thấy Đông tiên sinh chém tới một đao, trời đất liền vỡ tan, biển rộng chia làm hai nửa, đem đầu của một Đại Viêm Ma Vương chém xuống!
- Viêm Ma dám vào Bát Cực Đại thế giới chúng ta, tàn sát bừa bãi làm xằng làm bậy, nhưng đụng tới Đông tiên sinh, dạy cho hắn đi không được!
Múa rối bên đường, hai con rối nhìn qua đều có chút cổ xưa, nhưng tay nghề có chút tinh xảo.
Một con rối là một trung niên nam tử, cầm một thanh trường đao trong tay, tướng mạo uy vũ khí phách.
Một con rối khác, toàn thân đỏ rực, tuỳ rằng nhìn giống hình người, nhưng mặt xanh nanh vàng, hung thần ác sát, giống như ác ma, đỉnh đầu có tóc, cũng bị tạo thành giống như hoả diễm.
Theo sự thao túng của nghệ nhân múa rối, trung niên nam tử một đao để trên cổ của Viêm Ma, con rối Viêm Ma nhất thời bay về phía sau.
Không chỉ bọn nhỏ cao hứng bừng bừng, đoàn người vây xem cũng hoan hô.
Yến Triệu Ca nhìn một màn này, nói:
- Không sai, vị "Đông tiên sinh" này, chính là Đông Các tổ sư của bản môn.
Hám Thiên Tôn Triển Đông Các, là đệ nhất cường giả trong lịch sử của Quảng Thừa Sơn, khi hắn đảm nhiệm Chưởng môn thì, Quảng Thừa Sơn đạt được thời kì thịnh nhất trong lịch sử.
Lúc Triển Đông Các ở thời kì đỉnh phong, là đệ nhất cường giả của Bát Cực Đại thế giới lúc đó, bễ nghễ quần hùng, Quảng Thừa Sơn lúc hắn chủ trì, xứng đáng là đệ nhất Thánh địa của Bát Cực Đại thế giới, nhìn xuống thiên hạ.
Đáng tiếc, đang lúc Triển Đông Các cùng Quảng Thừa Sơn cực thịnh, là lúc thiên hạ đại biến.
Trên đại dương mênh mông phía đông của Bát Cực Đại thế giới, màn trời đột nhiên mở rộng ra một cái khe.
Giữa Viêm Ma Đại thế giới, cùng Bát Cực Đại thế giới, xuất hiện thông đạo liên tiếp.
Chúa tể chiếm giữ Viêm Ma Đại thế giới, cũng không phải là nhân loại, mà là Viêm Ma, tiên thiên cường đại, tính tình bạo ngược.
Viêm Ma xâm lấn, Triển Đông Các cùng Quảng Thừa Sơn, suất lĩnh quần hùng thiên hạ, cùng nhau đối kháng.
Cường giả của Viêm Ma cường càng nhiều, chiến cuộc càng bất lợi cho Bát Cực Đại thế giới, cuối cùng Triển Đông Các lấy một địch năm, lấy sức một người chém giết đệ nhất cường giả của Viêm Ma là Đại Viêm Ma Vương, đồng thời chém giết hai cái Viêm Ma Vương khác, làm thương nặng hai cái Viêm Ma Vương, mới đem chiến cuộc nghịch chuyển.
Cuối cùng, Viêm Ma bộ tộc bị ép lui về Viêm Ma Đại thế giới, cường giả nhân tộc của Bát Cực Đại thế giới cũng tổn thất thảm trọng.
Hám Thiên Tôn Triển Đông Các một người giữ quan ải, thành quả chiến đấu huy hoàng, nhưng cuối bị thương nặng, dầu can đèn tắt mà chết, cường giả của Quảng Thừa Sơn đồng dạng cũng chết hơn phân nửa.
Cũng là lúc đó, những đại Thánh địa khác tuy rằng cũng bị tổn thương không nhẹ, nhưng đã có cơ hội đuổi kịp tổn thất nặng nhất Quảng Thừa Sơn, sau đó Đại Nhật Thánh Tông dần dần bộc lộ tài năng, trở thành đệ nhất Thánh địa mới.
Những năm gần đây, quan hệ giữa Quảng Thừa Sơn cùng Đại Nhật Thánh Tông cũng không thân, Vương giả mới cũ cũng nhìn nhau không vừa mắt, cũng là một trong những nguyên nhân.
Thông đạo giữa hai thế giới vẫn còn, tuy rằng Viêm Ma bị đánh lui, nhưng uy hiếp vẫn còn, hai bên trong những năm gần đây, vẫn đang có chiến sự liên miên.
Cũng chính là bởi vì có Viêm Ma tồn tại, cùng các đại Thánh địa hạn chế lẫn nhau, thế cục nội bộ của Bát Cực Đại thế giới hôm nay, miễn cưỡng coi như là hòa bình.
Người kể chuyện, nghệ nhân hí khúc, không dám trực tiếp xưng hô tục danh của Triển Đông Các, nên lấy tên gọi là "Đông tiên sinh" để thay thế, sự việc mà bọn họ biết đương niên có hạn, các loại suy diễn hôm nay, cũng phi thường ly kỳ, giống như thần tiên ma quái dị chí.
Đương nhiên, đối với bình dân mà nói, bản thân Triển Đông Các, quả thật là giống như nhân vật trong thần thoại vậy, cũng giống như chuyện thần thoại xa xưa.
Bởi vì có lợi cho việc tăng danh vọng của tông môn, ngưng tụ nhân tâm, cho nên Quảng Thừa Sơn đối với chuyện này cũng không có cấm hoàn toàn, mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi.
Một đám đệ tử của Quảng Thừa Sơn nhớ lại lịch sử ghi chép trong tông môn cùng trưởng bối kể lại, nhớ lại năm đó, trong lúc nhất thời đều có chút thổn thức:
- Bản môn năm đó...ôi...!
A Hổ đứng bên cạnh của Yến Triệu Ca, đột nhiên vẻ mặt hơi động, tầm mắt nhìn về một hướng khác.
Yến Triệu Ca cũng theo ánh mắt của hắn nhìn qua, chỉ thấy một bạch y nam tử có khuôn mặt râu ria xuất hiện.
Đối phương nhìn sân khấu kịch múa rối một chút, lại nhìn mọi người Quảng Thừa Sơn, lắc đầu nói:
- Những kẻ đáng thương chỉ biết sống trong ký ức, tự lừa dối mình.
- Không xuống thác nước thì thôi, còn có thể chơi mấy ngày nha, mấy ngày này không chơi, mấy ngày nữa chơi không được rồi.
Hắn liếc nhìn Phí sư đệ, đối phương cúi đầu, hắn cười cười nhìn về phía Tư Không Tinh cùng Lam Văn Ngôn:
- Các ngươi có thể trở lại sơn môn mà đâm thọt, nhưng các ngươi muốn tố cáo ta cái gì đây? Tố cáo ta thúc giục sư đệ đồng môn tu luyện quá nghiêm khắc sao?
Lam Văn Ngôn trừng mắt nhìn hắn, hai mắt hầu như muốn phun ra lửa.
Mã Nhạc cũng không thèm nhìn tới Lam Văn Ngôn, tầm nhìn rơi vào trên mặt của Tư Không Tinh, cợt nhả (cười đùa) nói:
- Thế nào, muốn đánh với ta sao?
- Bọn họ đánh không lại ta, ngươi có tu vi cao hơn ta, ta không chủ động chọc giận ngươi, ngươi đánh ta là ngươi phạm môn quy.
Mã Nhạc cười ha hả, thân hình lui về phía sau:
- Ngươi xem, Tư Không sư muội, ta cũng không dám chọc giận ngươi, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, ngươi không cho Phí sư đệ xuống thác nước với ta, ta khẳng định không bắt buộc hắn, tất cả đều nghe theo ngươi.
- Không chỉ là ngày hôm nay, thời gian ngươi ở đây, tất cả đều nghe theo ngươi.
- Về phần sau khi ngươi đi, khà khà...
Mã Nhạc đang lui về phía sau, đột nhiên đụng vào một người.
Hắn cả kinh, xoay người nhìn lại, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán!
Hiện ra trước mặt hắn, rõ ràng là khuôn mặt của Hứa Xuyên!
Vẻ mặt của Hứa Xuyên bình tĩnh nhìn Mã Nhạc, trên mặt không có chút tức giận nào, nhưng càng làm cho Mã Nhạc hoảng sợ.
- Sau khi Tư Không sư điệt rời đi, rồi như thế nào?
Mã Nhạc cố lấy lại tinh thần:
- Hứa. . . Hứa trưởng lão, ngày đến đây từ lúc nào...
Hứa Xuyên nhàn nhạt nói:
- Tóm lại, chuyện nên biết thì đã biết.
Trước mắt Mã Nhạc nhất thời biến thành màu đen.
Hai chân của hắn nhũn ra, hầu như muốn quỳ rạp xuống đất.
Hứa Xuyên lắc đầu, vung tay lên, tuỳ tùng đi ra từ phía sau, trực tiếp đem Mã Nhạc đi.
- Hứa trưởng lão, gia gia của ta...
Mã Nhạc muốn nói, lại phát hiện mình đã bị chế trụ, trong miệng không thể phát ra âm thanh nào nữa.
Trong đầu hắn chỉ quanh quẩn một cái ý niệm:
"... xong rồi!"
- Sau này, hắn sẽ không xuất hiện ở Lâm Uyên Thành nữa, cũng không thể lấy ta ra mà cáo mượn oai hùm nữa.
Hứa Xuyên hướng đám người Tư Không Tinh hơi gật đầu, xoay người rời đi.
Không ai biết, vị Hứa trưởng lão kiêm chức Chấp Sự hai nơi Lâm Uyên Thành cùng Linh Phong Cốc này, lúc này sau lưng đã ra đầy mồ hôi lạnh tới giờ còn chưa khô:
"Nhờ có Yến thiếu nhắc nhở, bằng không sau này có tai hoạ lớn a!"
Đám người Lam Văn Ngôn hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều có chút nghĩ không ra.
- ... có thể là Yến sư huynh.
Tư Không Tinh nhìn bóng lưng của Hứa Xuyên đang rời đi, nhẹ giọng nói.
Tất cả một người đều bừng tỉnh, nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện ra Yến Triệu Ca ở xa xa.
Đoàn người liền vội vàng tiến lên hành lễ.
Nhìn dáng điệu ngập ngừng của mọi người, Yến Triệu Ca lắc đầu cười, nhìn về thiếu niên họ Phí nọ:
- Sau này hắn sẽ không làm khó người nữa.
- Nhưng mà, chăm chỉ nỗ lực tu luyện, bất cứ lúc nào cũng phải kiên trì, tự nhắc nhở bản thân nhiều hơn, người được lợi cuối cùng vẫn là bản thân ngươi.
- Nếu ngươi có tu vi và địa vị giống như Tư Không sư muội, thì không cần người khác đứng ra, hắn cũng không dám làm khó dễ ngươi.
Phí sư đệ môi run run, lo sợ và e dè hướng Yến Triệu Ca thi lễ:
- Vâng, ta nhất định sẽ nhớ kỹ lời chỉ bảo của Yến sư huynh.
Tâm tình của hắn kích động, muốn nói lời cảm tạ nhưng có chút không biết nên nói làm sao, Lam Văn Ngôn kéo tay áo của hắn một cái, thấp giọng nói:
- Nhớ ở trong lòng là tốt rồi, Yến sư huynh hoà nhã không chấp nhặt như Mã Nhạc đâu?
- Đúng.
Phí sư đệ liên tục gật đầu, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Yến Triệu Ca, tràn đầy cảm kích cùng ao ước.
Đám người Lam Văn Ngôn, cũng giống như vậy.
Yến Triệu Ca nói một câu, cũng sẽ không lặp lại cho đối phương, chỉ cười nhạt hỏi:
- Xem trang phục của các ngươi, là muốn xuất hành sao, chuẩn bị đi nơi nào?
Tư Không Tinh khẽ đáp:
- Ta dẫn các sư đệ sư muội, đi Lộc Liêu Sơn Mạch.
Yến Triệu Ca ừ hử nói:
- Ừ, ngươi từng có kinh nghiệm tiến vào trong đó, cẩn thận giúp đỡ bọn họ.
Tư Không Tinh đáp:
- Ta rõ.
Nếu là Yến Triệu Ca xuất thủ, mọi người sẽ không lo lắng Hứa Xuyên nói một đằng làm một nẻo, bởi vì chuyện Mã Nhạc vừa rồi mà sinh ra cảm giác không thoải mái, nhất thời đều tiêu tan thành mây khói, bầu không khí cũng biến thành nhẹ nhõm hơn.
Đột nhiên có đệ tử tò mò hướng Yến Triệu Ca hỏi:
- Yến sư huynh, người kể chuyện này, còn có người múa rối này, trong miệng nói "Đông tiên sinh", là Hám Thiên Tôn tổ sư của bản môn sao?
Vì Lâm Uyên Thành gần với Trấn Long Uyên, nên người ở chỗ này rất sôi nổi, phần lớn là Võ giả, bình dân bách tính rất ít, nhưng cũng có người mạo hiểm, tới nơi này để kiếm sống.
Bởi vì là phố chợ, nên trong thành cũng có chút náo nhiệt.
Lúc này ở ven đường, có rất nhiều hài đồng tụ tập, say mê nhìn múa rối.
Nghệ nhân múa rối điều khiển hai con rối, đang ở trước đài đánh tới đánh lui, còn mình thì trốn ở sau đài, nói văng cả nước miếng:
- Chỉ thấy Đông tiên sinh chém tới một đao, trời đất liền vỡ tan, biển rộng chia làm hai nửa, đem đầu của một Đại Viêm Ma Vương chém xuống!
- Viêm Ma dám vào Bát Cực Đại thế giới chúng ta, tàn sát bừa bãi làm xằng làm bậy, nhưng đụng tới Đông tiên sinh, dạy cho hắn đi không được!
Múa rối bên đường, hai con rối nhìn qua đều có chút cổ xưa, nhưng tay nghề có chút tinh xảo.
Một con rối là một trung niên nam tử, cầm một thanh trường đao trong tay, tướng mạo uy vũ khí phách.
Một con rối khác, toàn thân đỏ rực, tuỳ rằng nhìn giống hình người, nhưng mặt xanh nanh vàng, hung thần ác sát, giống như ác ma, đỉnh đầu có tóc, cũng bị tạo thành giống như hoả diễm.
Theo sự thao túng của nghệ nhân múa rối, trung niên nam tử một đao để trên cổ của Viêm Ma, con rối Viêm Ma nhất thời bay về phía sau.
Không chỉ bọn nhỏ cao hứng bừng bừng, đoàn người vây xem cũng hoan hô.
Yến Triệu Ca nhìn một màn này, nói:
- Không sai, vị "Đông tiên sinh" này, chính là Đông Các tổ sư của bản môn.
Hám Thiên Tôn Triển Đông Các, là đệ nhất cường giả trong lịch sử của Quảng Thừa Sơn, khi hắn đảm nhiệm Chưởng môn thì, Quảng Thừa Sơn đạt được thời kì thịnh nhất trong lịch sử.
Lúc Triển Đông Các ở thời kì đỉnh phong, là đệ nhất cường giả của Bát Cực Đại thế giới lúc đó, bễ nghễ quần hùng, Quảng Thừa Sơn lúc hắn chủ trì, xứng đáng là đệ nhất Thánh địa của Bát Cực Đại thế giới, nhìn xuống thiên hạ.
Đáng tiếc, đang lúc Triển Đông Các cùng Quảng Thừa Sơn cực thịnh, là lúc thiên hạ đại biến.
Trên đại dương mênh mông phía đông của Bát Cực Đại thế giới, màn trời đột nhiên mở rộng ra một cái khe.
Giữa Viêm Ma Đại thế giới, cùng Bát Cực Đại thế giới, xuất hiện thông đạo liên tiếp.
Chúa tể chiếm giữ Viêm Ma Đại thế giới, cũng không phải là nhân loại, mà là Viêm Ma, tiên thiên cường đại, tính tình bạo ngược.
Viêm Ma xâm lấn, Triển Đông Các cùng Quảng Thừa Sơn, suất lĩnh quần hùng thiên hạ, cùng nhau đối kháng.
Cường giả của Viêm Ma cường càng nhiều, chiến cuộc càng bất lợi cho Bát Cực Đại thế giới, cuối cùng Triển Đông Các lấy một địch năm, lấy sức một người chém giết đệ nhất cường giả của Viêm Ma là Đại Viêm Ma Vương, đồng thời chém giết hai cái Viêm Ma Vương khác, làm thương nặng hai cái Viêm Ma Vương, mới đem chiến cuộc nghịch chuyển.
Cuối cùng, Viêm Ma bộ tộc bị ép lui về Viêm Ma Đại thế giới, cường giả nhân tộc của Bát Cực Đại thế giới cũng tổn thất thảm trọng.
Hám Thiên Tôn Triển Đông Các một người giữ quan ải, thành quả chiến đấu huy hoàng, nhưng cuối bị thương nặng, dầu can đèn tắt mà chết, cường giả của Quảng Thừa Sơn đồng dạng cũng chết hơn phân nửa.
Cũng là lúc đó, những đại Thánh địa khác tuy rằng cũng bị tổn thương không nhẹ, nhưng đã có cơ hội đuổi kịp tổn thất nặng nhất Quảng Thừa Sơn, sau đó Đại Nhật Thánh Tông dần dần bộc lộ tài năng, trở thành đệ nhất Thánh địa mới.
Những năm gần đây, quan hệ giữa Quảng Thừa Sơn cùng Đại Nhật Thánh Tông cũng không thân, Vương giả mới cũ cũng nhìn nhau không vừa mắt, cũng là một trong những nguyên nhân.
Thông đạo giữa hai thế giới vẫn còn, tuy rằng Viêm Ma bị đánh lui, nhưng uy hiếp vẫn còn, hai bên trong những năm gần đây, vẫn đang có chiến sự liên miên.
Cũng chính là bởi vì có Viêm Ma tồn tại, cùng các đại Thánh địa hạn chế lẫn nhau, thế cục nội bộ của Bát Cực Đại thế giới hôm nay, miễn cưỡng coi như là hòa bình.
Người kể chuyện, nghệ nhân hí khúc, không dám trực tiếp xưng hô tục danh của Triển Đông Các, nên lấy tên gọi là "Đông tiên sinh" để thay thế, sự việc mà bọn họ biết đương niên có hạn, các loại suy diễn hôm nay, cũng phi thường ly kỳ, giống như thần tiên ma quái dị chí.
Đương nhiên, đối với bình dân mà nói, bản thân Triển Đông Các, quả thật là giống như nhân vật trong thần thoại vậy, cũng giống như chuyện thần thoại xa xưa.
Bởi vì có lợi cho việc tăng danh vọng của tông môn, ngưng tụ nhân tâm, cho nên Quảng Thừa Sơn đối với chuyện này cũng không có cấm hoàn toàn, mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi.
Một đám đệ tử của Quảng Thừa Sơn nhớ lại lịch sử ghi chép trong tông môn cùng trưởng bối kể lại, nhớ lại năm đó, trong lúc nhất thời đều có chút thổn thức:
- Bản môn năm đó...ôi...!
A Hổ đứng bên cạnh của Yến Triệu Ca, đột nhiên vẻ mặt hơi động, tầm mắt nhìn về một hướng khác.
Yến Triệu Ca cũng theo ánh mắt của hắn nhìn qua, chỉ thấy một bạch y nam tử có khuôn mặt râu ria xuất hiện.
Đối phương nhìn sân khấu kịch múa rối một chút, lại nhìn mọi người Quảng Thừa Sơn, lắc đầu nói:
- Những kẻ đáng thương chỉ biết sống trong ký ức, tự lừa dối mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.