Chương 163: Giết bọn họ
Bát Lưỡng Thiêu Đao Tử
29/07/2016
Diệp Thần trên mặt lộ ra vẻ đạm mạc, cứ lãnh khốc vô tình như vậy nhìn đối phương.
Tên đệ tử Phi Hạc Tông đó nổi giận, chưa từng có người nào dám ở địa bàn của Phi Hạc Tông làm càn như vậy, đơn giản là phát rồ.
Toàn bộ Thái Mâu Cương Vực, ngoại trừ Bắc Minh tông ra, chưa từng có ai dám không đem Phi Hạc Tông để vào trong mắt? Thậm chí coi như là Bắc Minh tông, cũng sẽ không hề kiêng kỵ mà đối đãi với Phi Hạc Tông như vậy.
"Làm càn! Cuồng vọng! !"
"Giết Tiên Hạc của Phi Hạc Tông ta, còn dám ngông cuồng bừa bãi như vậy, ngươi đây là muốn đi tìm chết mà, không người nào còn có thể cứu được ngươi nữa rồi!" Người đệ tử kia hai mắt phun hỏa, rất hiển nhiên là đã bị tức giận tới cực điểm, nhiều Tiên Hạc bị giết như vậy, hắn nhất định là sẽ bị trách phạt, hơn nữa là trách phạt nặng nề, cho nên lúc này hắn làm sao có thể không giận cho được?
Nhất là đối diện với cái tên tự xưng là Bản Tông kia, như vậy thì đúng là nhất tông chi chủ rồi. Ở toàn bộ Thái Mâu Cương Vực này, trừ phi là thiếu tông chủ của Bắc Minh tông, thì không phải ai cũng sẽ khiến cho Phi Hạc Tông kiêng kỵ.
Mà cốt nhục của Tông Chủ Bắc Minh Tông, cái đệ tử Phi Hạc Tông này mặc dù không có gặp qua, thế nhưng hắn cũng có xem qua bức họa của hắn, cho nên hắn biết người trẻ tuổi trước mặt này tuyệt đối không phải là thiếu tông chủ Bắc Minh Tông!
Nếu không phải là thiếu tông chủ của Bắc Minh tông, như vậy thì không có người nào đáng giá để Phi Hạc Tông bọn họ kiêng kỵ cả, cho dù là người của thượng phẩm tông môn khác, bởi vì không có Đồ Đằng Thần Thú, họ căn bản không ở cùng một tầng thứ cùng Phi Hạc Tông.
"Nội môn trưởng lão đã chạy tới, coi như là các ngươi muốn đào thoát, cũng không còn kịp nữa rồi, các ngươi hẳn là phải chết rồi!" Tên đệ tử này lần thứ hai nói ra ba chữ hẳn phải chết, để cho chân mày Diệp Thần lập tức cau lại, trên mặt lộ ra một tia phiền chán.
Bất quá tên đệ tử này ngược lại vẫn thức thời, biết mình không phải là đối thủ của người, cho nên nhất quyết đứng ở phía xa nói lại, cũng không dám ra tay xuất thủ. Mà là chờ nội môn trưởng lão tới.
Trùng thiên hạc bạo loạn, hắn đã trước thông tri cho trưởng lão rồi, sau đó mới tự mình đuổi theo, cho nên cước bộ của chúng trưởng lão khẳng định là đã đuổi theo mình rồi.
Hắn tin tưởng chỉ chốc lát nữa thôi, nội môn trưởng lão sẽ chạy tới.
Trùng thiên hạc sở dĩ bạo loạn. Cũng là bởi vì có một con tiên hạc bị bắt mất, cũng không biết nó là bị người nào to gan lớn mật bắt đi.
Một con Trùng Thiên Hạc bị bắt, đã khiến cho toàn bộ tông môn coi trọng rồi, đều là lôi đình giận dữ truy tầm tới.
Kết quả con Tiên Hạc kia còn không có tìm được, cư nhiên lại còn bị người ta giết thêm hơn mười con Tiên Hạc nữa, cái này là ý gì?
Chỉ là một con Tiên Hạc bị bắt. Cũng đã khiến cho Phi Hạc Tông gà bay chó sủa rồi, hôm nay hơn mười con Tiên Hạc lại bị người giết tiếp, hơn nữa hung thủ còn đang ở nơi này, đây quả thực là vô pháp vô thiên mà!
Đem những người này lăng trì xử tử, cũng không quá phận! !
Chỉ là qua thời gian mấy hơi thở. Ngay thời điểm người đệ tử này nôn nóng bất an, trên bầu trời liền xuất hiện mấy cái bóng đen đang tức tốc bay tới.
Có thể ngự không phi hành, chí ít cũng phải là cường giả Thông Thần cảnh.
"Ai dám giết Tiên Hạc của Phi Hạc Tông ta! ! !" Không thấy thân ảnh, mà âm thanh đã vọng tới, những trưởng lão Phi Hạc Tông đó ngự không mà đến, ngược lại vừa đáp xuống đất liền thấy thi thể Tiên Hạc đầy đất, nhất thời kinh sợ nảy mình, mặt tái đi trông thấy.
Trên mặt đất. Lại có đủ hơn mười thi thể Tiên Hạc, điều này thật sự là để cho bọn họ giận điên lên rồi.
Phải biết rằng toàn bộ Phi Hạc Tông cũng bất quá chỉ có hơn một trăm con Trùng Thiên Hạc mà thôi, mỗi một con đều là báu vật quý giá. Tỉ mỉ chiếu cố, đãi ngộ đó quả thực so với đệ tử hạch tâm còn cao hơn rất nhiều.
Kết quả lần này lại chết hơn mười con, thật sự là hung hăng kích thích những trưởng lão Phi Hạc Tông này rồi, để cho bọn họ giận dữ không kềm lại được.
Kết quả phản ứng của bọn họ những trưởng lão này, cư nhiên cùng người đệ tử kia giống nhau như đúc, đều là giận dữ hét lớn: "Bất kể là ai giết những con Tiên Hạc này. Phải chết không nói nhiều, Phi Hạc Tông ta nhất định sẽ tương kì bầm thây vạn đoạn hắn! !"
Ở những trưởng lão này xem ra. Bất kể là ai giết những con Tiên Hạc này, nhất định là đã cao chạy xa bay rồi. Căn bản là không có khả năng còn ở tại chỗ này chờ chết nữa.
Cho nên bọn họ mới có thể bi thống rống to được như vậy, muốn phát tiết một chút cơn giận cuồng bạo trong lòng mình.
"Trưởng lão, hung thủ giết tiên hạc còn ở nơi này, các ngươi nhất định phải bắt hắn lại, để cho hắn sống không bằng chết!" Người đệ tử kia thấy trưởng lão Phi Hạc Tông xuất hiện, lập tức hưng phấn chỉ vào Diệp Thần gào to lên.
Mấy người trưởng lão Tiên Hạc Tông biến sắc, sau đó đó là bị sự tức giận bao trùm, bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới, những hung thủ sát hại Tiên Hạc này không chỉ có không trốn đi, mà lại còn quang minh chính đại đứng ở chỗ này.
Cái này so với trốn càng để cho bọn họ phẫn nộ hơn, bởi vì chạy trốn đại biểu cho bọn chúng còn sợ hãi Phi Hạc Tông, ngươi nếu như không chạy trốn đi mà còn đứng ở chỗ này, chính là đang miệt thị Phi Hạc Tông, thậm chí có thể nói là không thèm nhìn.
Toàn bộ Thái Mâu Cương Vực, ngoại trừ Bắc Minh tông ra, ai dám không nhìn Phi Hạc Tông?
Thậm chí coi như là Bắc Minh tông, cũng sẽ đối với Phi Hạc Tông kiêng kị vài phần, mà không phải là tuyển trạch không nhìn.
Cho nên bốn người trưởng lão đến đây đều hiện lên sự tức giận không ngừng, gầm thét đánh về phía Diệp Thần.
"Mặc kệ ngươi là ai, dám khi dễ Phi Hạc Tông ta như thế, chính là tử tội! Hôm nay trước chặt đứt tứ chi của ngươi, sau đó mang về tông môn thẩm vấn!"
Bách tính xung quanh Hạc Bích thành cũng là xa xa né tránh, Tiên Hạc bị giết nhiều như vậy, bọn họ biết sự tình đã muốn ồn ào tới cưc đại rồi, Phi Hạc Tông tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Rất lâu rồi, bách tính tuy rằng ngu muội, nhưng lại không ngốc. Trên thực tế không chỉ có không ngốc, bọn họ trái lại so với tu sĩ còn khôn khéo hơn rất nhiều.
Đã trải qua luân phiên đại chiến, Diệp Thần bọn họ sớm đã không phải là thái điểu nữa rồi, thậm chí so với thời điểm lúc trước ở Minh Khâu, đã mạnh hơn rất nhiều.
Nhất là cùng Hóa Thần cảnh giới chính diện chém giết, đồng thời còn có thể giết được Hóa Thần cảnh, để cho trong lòng của Diệp Thần bọn họ đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Thông Thần cảnh, đã không phải là mục tiêu của bọn họ nữa rồi!
Cho nên thời điểm bốn tên Thông Thần cảnh này đánh tới, trên mặt Diệp Thần vẫn không có ba động chút nào.
Muốn giết người, liền phải làm cho tốt chuẩn bị bị người phản giết.
Đối với lại địch nhân của mình, Diệp Thần cho tới bây giờ cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.
Huống chi chuyện tình hôm nay, Diệp Thần cũng không có làm sai, đúng là phi hạc của Phi Hạc Tông ra tay với hắn trước, cho nên hắn mới bị bức ép phải phản kích.
Sau đó miệng đệ tử Phi Hạc Tông này ở xa nói bậy, Diệp Thần cũng không có xuất thủ. Thẳng đến khi Phi Hạc Tông trưởng lão đến, không hề cố kỵ giết về hướng mình, Diệp Thần mới làm ra quyết định như vậy.
"Giết bọn họ!" Diệp Thần thản nhiên nói.
Thời điểm ra lệnh, Diệp Thần cũng tự mình xuất thủ, đồng thời mục tiêu của hắn, đúng là tên tu sĩ Thông Thần trung kỳ duy nhất.
Thiên Toái đao rời vỏ, di thiên chân nguyên lập tức bạo phát, Ma Khí từ linh đài của hắn lập tức cuồn cuộn tuôn ra , hắn trực tiếp xử ra nhất thức Ma Đao chém xuống.
Ma Đạo Hoành Hành!
Một đao này khí phách nghiêm nghị. Sát cơ chấn động, tràn đầy một loại cuồng ý, bá ý, ma ý bễ nghễ thiên hạ, điên đảo âm dương.
"Ùng ùng ~~" trong hư không Ma Khí cuồn cuộn lên, Lôi Âm chấn động, phảng phất như là Ma Thần hướng phàm nhân hạ giới mài đao. Nhất là Ma Khí bốc lên này. Càng có một loại lực lượng nhiếp nhân tâm của thần.
Bách tính cùng tu sĩ bình thường trong Hạc Bích thành này, đều là tâm thần sợ hãi nhắm hai mắt lại, hai chân điên cuồng rung động, muốn lập tức chạy khỏi nơi này.
Bởi vì Diệp Thần chém ra một đao này, thật sự là vô cùng kinh khủng rồi, tựa hồ một đao này nơi nào nó đi qua đều biến nơi đó thành Ma Vực.
Lấy Thông Thần tiền kì đối đầu với Thông Thần hậu kỳ xuất thủ. Ngoại trừ phong tử ra, thì chính là cuồng đồ!
Mà Diệp Thần, chính là cái tên cuồng đồ bất chiết bất khấu đó, một khi chiến ý cùng sát ý sôi trào trong cơ thể hắn, hắn liền sẽ không ẩn dấu đi nữa.
Hắn hoàn toàn có thể để cho Nhiếp Phong cùng Bộ Kinh Vân xuất thủ. Đối phó đám trưởng lão Phi Hạc Tông này, nhưng mà hắn lại không làm vậy, hắn không có khả năng vĩnh viễn đứng sau lưng người khác như vậy.
Thân là người đứng đầu một tông, tối trọng yếu không phải là ngươi có khả năng ra lệnh, mà là ngươi có khả năng. . . một mình đảm đương một phía hay không!
Ra lệnh, động động mồm mép, ai cũng có thể làm. Mà muốn một mình đảm đương một phía, cần phải có đủ thực lực cùng trí lực.
"Chết!" Diệp Thần trừng nộ hai mắt, bỗng nhiên phát ra tiếng gầm giận dữ.
Thiên Toái đao bạo phát ra ánh đao sáng chói, phong mang vô cùng. Sát ý trùng tiêu.
Uy lực của Thượng Phẩm Đạo Khí, Diệp Thần lúc này khẳng định là vô pháp phát huy toàn bộ, nhưng mà phong mang của cái Thượng Phẩm Đạo Khí này, chắc chắn sẽ không cải biến, có khả năng để hắn thoải mái thi triển!
Chân nguyên bạo phát, Tử Khí phụ gia. Hạn Bạt hỏa diễm nở rộ, Ma Khí Tung Hoành. Diệp Thần một đao này đã bạo phát ra toàn bộ lực lượng của bản thân mình.
Hắn muốn thử một lần, cực hạn của chính mình. Rốt cuộc là tới mức nào!
"Ca sát ! ! !" Âm thanh thân đao cắt vào da thịt lập tức truyền đến.
Sau đó Thiên Toái đao liền bị chặn lại, tựa hồ là va chạm phải vật cứng. Diệp Thần biết, cái này là đầu khớp xương của cơ thể con người.
Song chưởng hắn đột nhiên phát lực, Diệp Thần rít gào một tiếng, tay cầm đao nắm chặt nhấn xuống, bắp thịt trên cánh tay cũng gồ lên dữ tợn.
"Ca ~ xuy ~~~ "
Trường đao Vô Ngân, hoa phá trường không, thân đao liền lập tức chặt đôi thân hình tên tu sĩ Thông Thần trung kì kia.
Một đao, nhất tuyệt.
Cho đến lúc này, thời điểm Diệp Thần thu đao, trên thân đao thậm chí ngay cả một tia vết máu đều không nhiễm.
Một màn này, lập tức rung động mọi người, bất kể là người qua đường chung quanh hay là cái đệ tử Phi Hạc Tông vẫn đối với Diệp Thần rống giận đó, hoặc ba vị trưởng lão Phi Hạc Tông còn lại đang trợn mắt há hốc mồm kia.
Dĩ nhiên, rung động nhất, vẫn là mấy vị trưởng lão Thiên Linh Tông.
Bọn họ một đường đi theo Diệp Thần, chứng kiến từ một kẻ ngu si thông suốt biến thành người bình thường. Chứng kiến Diệp Thần từ một phàm nhân Luyện Thể cảnh giới, từng bước một vượt qua hàng rào, đạt tới cảnh giới ngày hôm nay.
Cho tới nay, Diệp Thần cũng rất ít xuất thủ.
Nhất là ở dưới những trưởng lão Thiên Linh Tông này xem ra, gặp phải chiến tranh, Tông Chủ đều sẽ để cho mấy người cao thủ không biết từ nơi nào mời tới này ra xuất chiến.
Những cao thủ này thực lực rất mạnh, bọn họ có rất nhiều thắm mắc tò mò Diệp Thần là từ đâu mời tới, nhưng mà Diệp Thần trước giờ vẫn chung thủy không nói ra chút nào.
Bởi vì Diệp Thần rất ít xuất thủ, cho nên bọn họ vẫn như trước suy nghĩ Diệp Thần không mạnh.
Cho dù là Diệp Thần xuất thủ lần trước, cũng bất quá là cùng mọi người liên thủ đối phó tu sĩ Hóa Thần cảnh, đây căn bản là nhìn không ra thực lực của Diệp Thần.
Hôm nay Diệp Thần một người xuất thủ, trực tiếp dứt khoát một đao chém giết tu sĩ Thông Thần hậu kỳ, màn này hiện ra thực sự là quá kinh người rồi!
Trên thực tế Diệp Thần tu luyện Di Thiên Thần Quyết, có khả năng tu luyện ra chân nguyên loại lực lượng chân khí siêu việt này, đã để cho hắn có thể so với Thông Thần trung kỳ rồi, hơn nữa trong cơ thể hắn còn có Ma Khí tông tại, hôm nay ỷ vào phong mang của Thượng Phẩm Đạo Khí Thiên Toái đao, chém giết Thông Thần hậu kỳ cũng không quá khó khăn.
Cũng chỉ có Thông Thần đỉnh phong, mới có thể cùng hắn chống lại một ... hai ....
"Hưu!" Một ngọn phi đao xẹt qua, trực tiếp cắm vào yết hầu của một trưởng lão Thông Thần trung kỳ Phi Hạc Tông.
Tiểu Lý Phi Đao, Lệ Bất Hư Phát, trí mạng, vô tình như vậy.
Đối phó Thông Thần hậu kỳ có thể còn có một chút độ khó, nhưng mà miểu sát Thông Thần trung kỳ tuyệt đối là dễ dàng.
Nhiếp Phong cùng Bộ Kinh Vân cũng dứt khoát chém giết một trưởng lão Phi Hạc Tông cảnh giới Thông Thần trung kỳ, đối với bọn hắn mà nói, hôm nay giết tu sĩ Thông Thần trung kỳ, đích thật là giống như giết gà làm thịt dê vậy.
Tên đệ tử Phi Hạc Tông đó nổi giận, chưa từng có người nào dám ở địa bàn của Phi Hạc Tông làm càn như vậy, đơn giản là phát rồ.
Toàn bộ Thái Mâu Cương Vực, ngoại trừ Bắc Minh tông ra, chưa từng có ai dám không đem Phi Hạc Tông để vào trong mắt? Thậm chí coi như là Bắc Minh tông, cũng sẽ không hề kiêng kỵ mà đối đãi với Phi Hạc Tông như vậy.
"Làm càn! Cuồng vọng! !"
"Giết Tiên Hạc của Phi Hạc Tông ta, còn dám ngông cuồng bừa bãi như vậy, ngươi đây là muốn đi tìm chết mà, không người nào còn có thể cứu được ngươi nữa rồi!" Người đệ tử kia hai mắt phun hỏa, rất hiển nhiên là đã bị tức giận tới cực điểm, nhiều Tiên Hạc bị giết như vậy, hắn nhất định là sẽ bị trách phạt, hơn nữa là trách phạt nặng nề, cho nên lúc này hắn làm sao có thể không giận cho được?
Nhất là đối diện với cái tên tự xưng là Bản Tông kia, như vậy thì đúng là nhất tông chi chủ rồi. Ở toàn bộ Thái Mâu Cương Vực này, trừ phi là thiếu tông chủ của Bắc Minh tông, thì không phải ai cũng sẽ khiến cho Phi Hạc Tông kiêng kỵ.
Mà cốt nhục của Tông Chủ Bắc Minh Tông, cái đệ tử Phi Hạc Tông này mặc dù không có gặp qua, thế nhưng hắn cũng có xem qua bức họa của hắn, cho nên hắn biết người trẻ tuổi trước mặt này tuyệt đối không phải là thiếu tông chủ Bắc Minh Tông!
Nếu không phải là thiếu tông chủ của Bắc Minh tông, như vậy thì không có người nào đáng giá để Phi Hạc Tông bọn họ kiêng kỵ cả, cho dù là người của thượng phẩm tông môn khác, bởi vì không có Đồ Đằng Thần Thú, họ căn bản không ở cùng một tầng thứ cùng Phi Hạc Tông.
"Nội môn trưởng lão đã chạy tới, coi như là các ngươi muốn đào thoát, cũng không còn kịp nữa rồi, các ngươi hẳn là phải chết rồi!" Tên đệ tử này lần thứ hai nói ra ba chữ hẳn phải chết, để cho chân mày Diệp Thần lập tức cau lại, trên mặt lộ ra một tia phiền chán.
Bất quá tên đệ tử này ngược lại vẫn thức thời, biết mình không phải là đối thủ của người, cho nên nhất quyết đứng ở phía xa nói lại, cũng không dám ra tay xuất thủ. Mà là chờ nội môn trưởng lão tới.
Trùng thiên hạc bạo loạn, hắn đã trước thông tri cho trưởng lão rồi, sau đó mới tự mình đuổi theo, cho nên cước bộ của chúng trưởng lão khẳng định là đã đuổi theo mình rồi.
Hắn tin tưởng chỉ chốc lát nữa thôi, nội môn trưởng lão sẽ chạy tới.
Trùng thiên hạc sở dĩ bạo loạn. Cũng là bởi vì có một con tiên hạc bị bắt mất, cũng không biết nó là bị người nào to gan lớn mật bắt đi.
Một con Trùng Thiên Hạc bị bắt, đã khiến cho toàn bộ tông môn coi trọng rồi, đều là lôi đình giận dữ truy tầm tới.
Kết quả con Tiên Hạc kia còn không có tìm được, cư nhiên lại còn bị người ta giết thêm hơn mười con Tiên Hạc nữa, cái này là ý gì?
Chỉ là một con Tiên Hạc bị bắt. Cũng đã khiến cho Phi Hạc Tông gà bay chó sủa rồi, hôm nay hơn mười con Tiên Hạc lại bị người giết tiếp, hơn nữa hung thủ còn đang ở nơi này, đây quả thực là vô pháp vô thiên mà!
Đem những người này lăng trì xử tử, cũng không quá phận! !
Chỉ là qua thời gian mấy hơi thở. Ngay thời điểm người đệ tử này nôn nóng bất an, trên bầu trời liền xuất hiện mấy cái bóng đen đang tức tốc bay tới.
Có thể ngự không phi hành, chí ít cũng phải là cường giả Thông Thần cảnh.
"Ai dám giết Tiên Hạc của Phi Hạc Tông ta! ! !" Không thấy thân ảnh, mà âm thanh đã vọng tới, những trưởng lão Phi Hạc Tông đó ngự không mà đến, ngược lại vừa đáp xuống đất liền thấy thi thể Tiên Hạc đầy đất, nhất thời kinh sợ nảy mình, mặt tái đi trông thấy.
Trên mặt đất. Lại có đủ hơn mười thi thể Tiên Hạc, điều này thật sự là để cho bọn họ giận điên lên rồi.
Phải biết rằng toàn bộ Phi Hạc Tông cũng bất quá chỉ có hơn một trăm con Trùng Thiên Hạc mà thôi, mỗi một con đều là báu vật quý giá. Tỉ mỉ chiếu cố, đãi ngộ đó quả thực so với đệ tử hạch tâm còn cao hơn rất nhiều.
Kết quả lần này lại chết hơn mười con, thật sự là hung hăng kích thích những trưởng lão Phi Hạc Tông này rồi, để cho bọn họ giận dữ không kềm lại được.
Kết quả phản ứng của bọn họ những trưởng lão này, cư nhiên cùng người đệ tử kia giống nhau như đúc, đều là giận dữ hét lớn: "Bất kể là ai giết những con Tiên Hạc này. Phải chết không nói nhiều, Phi Hạc Tông ta nhất định sẽ tương kì bầm thây vạn đoạn hắn! !"
Ở những trưởng lão này xem ra. Bất kể là ai giết những con Tiên Hạc này, nhất định là đã cao chạy xa bay rồi. Căn bản là không có khả năng còn ở tại chỗ này chờ chết nữa.
Cho nên bọn họ mới có thể bi thống rống to được như vậy, muốn phát tiết một chút cơn giận cuồng bạo trong lòng mình.
"Trưởng lão, hung thủ giết tiên hạc còn ở nơi này, các ngươi nhất định phải bắt hắn lại, để cho hắn sống không bằng chết!" Người đệ tử kia thấy trưởng lão Phi Hạc Tông xuất hiện, lập tức hưng phấn chỉ vào Diệp Thần gào to lên.
Mấy người trưởng lão Tiên Hạc Tông biến sắc, sau đó đó là bị sự tức giận bao trùm, bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới, những hung thủ sát hại Tiên Hạc này không chỉ có không trốn đi, mà lại còn quang minh chính đại đứng ở chỗ này.
Cái này so với trốn càng để cho bọn họ phẫn nộ hơn, bởi vì chạy trốn đại biểu cho bọn chúng còn sợ hãi Phi Hạc Tông, ngươi nếu như không chạy trốn đi mà còn đứng ở chỗ này, chính là đang miệt thị Phi Hạc Tông, thậm chí có thể nói là không thèm nhìn.
Toàn bộ Thái Mâu Cương Vực, ngoại trừ Bắc Minh tông ra, ai dám không nhìn Phi Hạc Tông?
Thậm chí coi như là Bắc Minh tông, cũng sẽ đối với Phi Hạc Tông kiêng kị vài phần, mà không phải là tuyển trạch không nhìn.
Cho nên bốn người trưởng lão đến đây đều hiện lên sự tức giận không ngừng, gầm thét đánh về phía Diệp Thần.
"Mặc kệ ngươi là ai, dám khi dễ Phi Hạc Tông ta như thế, chính là tử tội! Hôm nay trước chặt đứt tứ chi của ngươi, sau đó mang về tông môn thẩm vấn!"
Bách tính xung quanh Hạc Bích thành cũng là xa xa né tránh, Tiên Hạc bị giết nhiều như vậy, bọn họ biết sự tình đã muốn ồn ào tới cưc đại rồi, Phi Hạc Tông tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Rất lâu rồi, bách tính tuy rằng ngu muội, nhưng lại không ngốc. Trên thực tế không chỉ có không ngốc, bọn họ trái lại so với tu sĩ còn khôn khéo hơn rất nhiều.
Đã trải qua luân phiên đại chiến, Diệp Thần bọn họ sớm đã không phải là thái điểu nữa rồi, thậm chí so với thời điểm lúc trước ở Minh Khâu, đã mạnh hơn rất nhiều.
Nhất là cùng Hóa Thần cảnh giới chính diện chém giết, đồng thời còn có thể giết được Hóa Thần cảnh, để cho trong lòng của Diệp Thần bọn họ đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Thông Thần cảnh, đã không phải là mục tiêu của bọn họ nữa rồi!
Cho nên thời điểm bốn tên Thông Thần cảnh này đánh tới, trên mặt Diệp Thần vẫn không có ba động chút nào.
Muốn giết người, liền phải làm cho tốt chuẩn bị bị người phản giết.
Đối với lại địch nhân của mình, Diệp Thần cho tới bây giờ cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.
Huống chi chuyện tình hôm nay, Diệp Thần cũng không có làm sai, đúng là phi hạc của Phi Hạc Tông ra tay với hắn trước, cho nên hắn mới bị bức ép phải phản kích.
Sau đó miệng đệ tử Phi Hạc Tông này ở xa nói bậy, Diệp Thần cũng không có xuất thủ. Thẳng đến khi Phi Hạc Tông trưởng lão đến, không hề cố kỵ giết về hướng mình, Diệp Thần mới làm ra quyết định như vậy.
"Giết bọn họ!" Diệp Thần thản nhiên nói.
Thời điểm ra lệnh, Diệp Thần cũng tự mình xuất thủ, đồng thời mục tiêu của hắn, đúng là tên tu sĩ Thông Thần trung kỳ duy nhất.
Thiên Toái đao rời vỏ, di thiên chân nguyên lập tức bạo phát, Ma Khí từ linh đài của hắn lập tức cuồn cuộn tuôn ra , hắn trực tiếp xử ra nhất thức Ma Đao chém xuống.
Ma Đạo Hoành Hành!
Một đao này khí phách nghiêm nghị. Sát cơ chấn động, tràn đầy một loại cuồng ý, bá ý, ma ý bễ nghễ thiên hạ, điên đảo âm dương.
"Ùng ùng ~~" trong hư không Ma Khí cuồn cuộn lên, Lôi Âm chấn động, phảng phất như là Ma Thần hướng phàm nhân hạ giới mài đao. Nhất là Ma Khí bốc lên này. Càng có một loại lực lượng nhiếp nhân tâm của thần.
Bách tính cùng tu sĩ bình thường trong Hạc Bích thành này, đều là tâm thần sợ hãi nhắm hai mắt lại, hai chân điên cuồng rung động, muốn lập tức chạy khỏi nơi này.
Bởi vì Diệp Thần chém ra một đao này, thật sự là vô cùng kinh khủng rồi, tựa hồ một đao này nơi nào nó đi qua đều biến nơi đó thành Ma Vực.
Lấy Thông Thần tiền kì đối đầu với Thông Thần hậu kỳ xuất thủ. Ngoại trừ phong tử ra, thì chính là cuồng đồ!
Mà Diệp Thần, chính là cái tên cuồng đồ bất chiết bất khấu đó, một khi chiến ý cùng sát ý sôi trào trong cơ thể hắn, hắn liền sẽ không ẩn dấu đi nữa.
Hắn hoàn toàn có thể để cho Nhiếp Phong cùng Bộ Kinh Vân xuất thủ. Đối phó đám trưởng lão Phi Hạc Tông này, nhưng mà hắn lại không làm vậy, hắn không có khả năng vĩnh viễn đứng sau lưng người khác như vậy.
Thân là người đứng đầu một tông, tối trọng yếu không phải là ngươi có khả năng ra lệnh, mà là ngươi có khả năng. . . một mình đảm đương một phía hay không!
Ra lệnh, động động mồm mép, ai cũng có thể làm. Mà muốn một mình đảm đương một phía, cần phải có đủ thực lực cùng trí lực.
"Chết!" Diệp Thần trừng nộ hai mắt, bỗng nhiên phát ra tiếng gầm giận dữ.
Thiên Toái đao bạo phát ra ánh đao sáng chói, phong mang vô cùng. Sát ý trùng tiêu.
Uy lực của Thượng Phẩm Đạo Khí, Diệp Thần lúc này khẳng định là vô pháp phát huy toàn bộ, nhưng mà phong mang của cái Thượng Phẩm Đạo Khí này, chắc chắn sẽ không cải biến, có khả năng để hắn thoải mái thi triển!
Chân nguyên bạo phát, Tử Khí phụ gia. Hạn Bạt hỏa diễm nở rộ, Ma Khí Tung Hoành. Diệp Thần một đao này đã bạo phát ra toàn bộ lực lượng của bản thân mình.
Hắn muốn thử một lần, cực hạn của chính mình. Rốt cuộc là tới mức nào!
"Ca sát ! ! !" Âm thanh thân đao cắt vào da thịt lập tức truyền đến.
Sau đó Thiên Toái đao liền bị chặn lại, tựa hồ là va chạm phải vật cứng. Diệp Thần biết, cái này là đầu khớp xương của cơ thể con người.
Song chưởng hắn đột nhiên phát lực, Diệp Thần rít gào một tiếng, tay cầm đao nắm chặt nhấn xuống, bắp thịt trên cánh tay cũng gồ lên dữ tợn.
"Ca ~ xuy ~~~ "
Trường đao Vô Ngân, hoa phá trường không, thân đao liền lập tức chặt đôi thân hình tên tu sĩ Thông Thần trung kì kia.
Một đao, nhất tuyệt.
Cho đến lúc này, thời điểm Diệp Thần thu đao, trên thân đao thậm chí ngay cả một tia vết máu đều không nhiễm.
Một màn này, lập tức rung động mọi người, bất kể là người qua đường chung quanh hay là cái đệ tử Phi Hạc Tông vẫn đối với Diệp Thần rống giận đó, hoặc ba vị trưởng lão Phi Hạc Tông còn lại đang trợn mắt há hốc mồm kia.
Dĩ nhiên, rung động nhất, vẫn là mấy vị trưởng lão Thiên Linh Tông.
Bọn họ một đường đi theo Diệp Thần, chứng kiến từ một kẻ ngu si thông suốt biến thành người bình thường. Chứng kiến Diệp Thần từ một phàm nhân Luyện Thể cảnh giới, từng bước một vượt qua hàng rào, đạt tới cảnh giới ngày hôm nay.
Cho tới nay, Diệp Thần cũng rất ít xuất thủ.
Nhất là ở dưới những trưởng lão Thiên Linh Tông này xem ra, gặp phải chiến tranh, Tông Chủ đều sẽ để cho mấy người cao thủ không biết từ nơi nào mời tới này ra xuất chiến.
Những cao thủ này thực lực rất mạnh, bọn họ có rất nhiều thắm mắc tò mò Diệp Thần là từ đâu mời tới, nhưng mà Diệp Thần trước giờ vẫn chung thủy không nói ra chút nào.
Bởi vì Diệp Thần rất ít xuất thủ, cho nên bọn họ vẫn như trước suy nghĩ Diệp Thần không mạnh.
Cho dù là Diệp Thần xuất thủ lần trước, cũng bất quá là cùng mọi người liên thủ đối phó tu sĩ Hóa Thần cảnh, đây căn bản là nhìn không ra thực lực của Diệp Thần.
Hôm nay Diệp Thần một người xuất thủ, trực tiếp dứt khoát một đao chém giết tu sĩ Thông Thần hậu kỳ, màn này hiện ra thực sự là quá kinh người rồi!
Trên thực tế Diệp Thần tu luyện Di Thiên Thần Quyết, có khả năng tu luyện ra chân nguyên loại lực lượng chân khí siêu việt này, đã để cho hắn có thể so với Thông Thần trung kỳ rồi, hơn nữa trong cơ thể hắn còn có Ma Khí tông tại, hôm nay ỷ vào phong mang của Thượng Phẩm Đạo Khí Thiên Toái đao, chém giết Thông Thần hậu kỳ cũng không quá khó khăn.
Cũng chỉ có Thông Thần đỉnh phong, mới có thể cùng hắn chống lại một ... hai ....
"Hưu!" Một ngọn phi đao xẹt qua, trực tiếp cắm vào yết hầu của một trưởng lão Thông Thần trung kỳ Phi Hạc Tông.
Tiểu Lý Phi Đao, Lệ Bất Hư Phát, trí mạng, vô tình như vậy.
Đối phó Thông Thần hậu kỳ có thể còn có một chút độ khó, nhưng mà miểu sát Thông Thần trung kỳ tuyệt đối là dễ dàng.
Nhiếp Phong cùng Bộ Kinh Vân cũng dứt khoát chém giết một trưởng lão Phi Hạc Tông cảnh giới Thông Thần trung kỳ, đối với bọn hắn mà nói, hôm nay giết tu sĩ Thông Thần trung kỳ, đích thật là giống như giết gà làm thịt dê vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.