Chương 83: Một chiêu
Bát Lưỡng Thiêu Đao Tử
25/04/2016
"Ta cũng có một chút hứng thú đối với quả trứng đá này, không biết Lý
Tông chủ có thể hay không bỏ thứ yêu thích nhường lại cho ta?"
Nghe được câu nói này của Diệp Thần, không chỉ có Lý Binh sửng sốt, mà còn khiến tất cả mọi người nơi đây đều kỳ quái nhìn về phía Diệp Thần.
Đặc biệt là Liễu Công Minh cùng Dương Tiêu, cả hai đều là cực kỳ kinh nghi mà nhìn Diệp Thần, cảm giác tên Diệp Thần này căn bản là một tên điên.
Hắn lại dám nói câu đó với Lý Binh tại đây, không phải là gây hấn với Lý Binh sao?
Ngươi chỉ là tông chủ của một hạ phẩm tông môn, lại dám ngang nhiên đi khiêu khích môn chủ của trung phẩm tông môn, đây không phải là tự mình chuốc vạ sao?
Người khác đã có ý nghĩ như vậy, thì tự nhiên Lý Binh cũng cho là như vậy. Khi nãy hắn tranh bảo cùng Bùi Nguyên thì bị Bùi Nguyên đánh bại, hắn đã cảm thấy rất mất mặt rồi.
Bây giờ lại bị một tên tông chủ của hạ phẩm tông môn cũng dám đến trước mặt mình đắc ý gây hấn, thậm chí là muốn từ trong tay mình cướp đồ, chuyện này quả thật là làm hắn mất hết mặt mũi!
Lý Binh nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Diệp Thần, lồng ngực bỗng nhiên có một loại lửa giận vô hình bộc phát ra, cảm giác cực kỳ uất ức cùng phẫn nộ.
Khuôn mặt Lý Binh thiếu kiên nhẫn nhìn Diệp Thần rồi hắn gầm lên một tiếng "Cút! ! !".
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thần, nói: "Ngươi nếu như còn dám ở trước mặt bản tông vung tay múa chân làm càn, bản tông sẽ không nhân từ nữa mà trực tiếp đưa ngươi về cõi chết đấy."
Trong mắt Lý Binh, Diệp Thần căn bản chỉ là giun dế không đáng để hắn ra tay, căn bản chỉ là một tên tông chủ của một hạ phẩm tông môn hèn mọn, nếu như hắn muốn giẫm chết là có thể dễ dàng giẫm chết một mớ.
Diệp Thần ánh mắt lập tức lộ ra vẻ lạnh lẽo, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng xem thường.
Lý Tiêu Dao thấy vậy liền trực tiếp từ phía sau đi lên. Đi tới trước mặt Diệp Thần cung kính chào một cái, sau đó lãnh đạm quay về phía Lý Binh nói rằng: "Sỉ nhục tông chủ, chết!"
Chữ chết vừa thốt ra, mọi người phảng phất như là nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian.
Một tên tùy tùng của tông chủ hạ phẩm tông môn, lại dám mưu toan muốn tru diệt tông chủ của một trung phẩm tông môn, chuyện này quả thật chính là chuyện con kiến đang có ý định cắn chết con voi!
Tất cả mọi người thấy vậy liền lắc đầu thở dài liếc mắt nhìn về phía Diệp Thần, mọ người liền cảm giác được Diệp Thần lần này chắc chắn sẽ phải chết.
Trước đây Dương Tiêu cùng Liễu Công Minh đều hi vọng là Diệp Thần chết sớm lúc nào thì hay lúc ấy, thế nhưng bây giờ mọi chuyện đã diễn biến đến mức độ này, trái lại bọn họ lúc này lại hi vọng Diệp Thần có thể sống sót.
Bởi vì thêm một người, là thêm một phần chiến lực giúp bọn họ có cảm giác an toàn hơn một chút.
"Muốn chết!" Nghe được Lý Tiêu Dao lại dám đối với mình bất kính như thế, Lý Binh tự nhiên là triệt để bạo phát, tâm tình của hắn vốn dĩ đã buồn bực đến cực điểm, bây giờ lại còn bị người ta sỉ nhục như thế lập tức kích phát lửa giận trong lòng hắn.
"Một a miêu a cẩu ở đâu chui ra cũng dám leo lên đầu bản tông a, các ngươi thật sự nghĩ bản tông là người ăn chay sao?"
"Các ngươi đã muốn chết như thế, bản tông liền thành toàn cho các ngươi vậy! !"
Bên trong tiếng hét phẫn nộ, chân khí toàn thân Lý Binh lập tức bạo phát ra, khí thế của cường giả thông thần cảnh triệt để bạo lộ ra, mang theo sát khí cuồn cuộn nộ phóng ra xung quanh.
Trong tay hắn không biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh trường kiếm, đây chính là một thanh trung phẩm linh khí, trên thân kiếm lúc này đang toát ra phong mang cuồn cuộn,uy lực cực kỳ kinh người.
Đồng dạng cũng là trung phẩm tông môn, thế nhưng trấn tông chi bảo của Huyền Tâm tông chính là thượng phẩm linh khí, còn tên Lý Binh này Chân Minh tông của hắn cũng chỉ có trung phẩm linh khí mà thôi, cái này cũng là một loại chênh lệch gốc rễ trong đó.
Nhìn thấy trên lưng Lý Tiêu Dao cũng dắt theo một thanh trường kiếm, Lý Binh lập tức phẫn nộ quát: "Vô Danh tiểu tử, mau mau rút kiếm lại đây nhận lấy cái chết!"
Lý Binh đầu tiên là bị Bùi Nguyên đánh bại, bây giờ lại bị một con sâu cái kiến hạ phẩm tông môn khiêu khích sỉ nhục như vậy, hắn tự nhiên là đã tức giận tới cực điểm rồi, sát cơ trên người hắn âm trầm mà lan tràn ra xung quanh khiến mọi người nơi đây liền cảm nhận được tầng tầng lạnh lẽo.
Lý Tiêu Dao mặt bình tĩnh như cũ, hắn chỉ nhẹ giọng mở miệng nói rằng: "Đối phó với ngươi, ta chẳng cần phải rút kiếm."
"Ngông cuồng! !" Nghe được lời nói cuồng vọng như thế, Lý Binh tự nhiên là nộ ý công tâm, rống lên một tiếng điên cuồng, sau đó lập tức nâng kiếm lên hướng về phía Lý Tiêu Dao mà chém tới.
Diệp Thần nhàn nhạt nhìn Lý Binh đang điên cuồng phóng tới, quay về phía Lý Tiêu Dao bên cạnh nói rằng: "Phế bỏ tu vị của hắn, lưu hắn lại không chết là được rồi!"
Lý Tiêu Dao cũng không hỏi tại sao, hắn chỉ gật gật đầu rồi sau trực tiếp bước lên, đón nhận thế tiến công dũng mãnh của Lý Binh.
Lý Binh ra tay không chút lưu tình, chân khí của hắn quán nhập vào thanh trường kiếm lập tức khiến nó rung động lên từng hồi, vô số ánh kiếm từ thân kiếm nổ tung bắn văng ra, cắt nát chân không, thế vô cùng sắc bén mà phóng tới.
Võ kỹ hoàng cấp thượng phẩm: Nhất Kiếm Chỉ Thiên!
Lý Binh vừa ra tay liền là tuyệt kỹ của Chân Minh tông, hắn muốn một đòn vừa ra đối phương liền phải chết.
Bởi vì hắn cảm giác mình đối phó với đám thấp hèn hạ phẩm tông môn này, mà còn phải ra kiếm thứ hai, liền đủ để nói rõ hắn là vô năng như thế nào.
Lý Tiêu Dao ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, không có chút gợn sóng nào, bộ pháp dưới chân lập tức thi triển ra.
Tiên Phong Vân Thể Thuật.
Đây là một loại thân pháp vũ kĩ, có thể để cho tốc độ của chính mình trong thời gian ngắn gia tăng lên gấp đôi, nhanh như quỷ mị.
Chiêu Tiên Phong Vân Thể Thuật này vừa ra, thân hình Lý Tiêu Dao nhất thời loé lên, biến thành một đạo tàn ảnh, khiến người ta không thể nào phỏng đoán được quỹ tích trong đó.
"Xèo! !" Trường kiếm trong tay Lý Binh chém ra, phong mang hoa lệ đến cực điểm, vẻn vẹn chỉ một chiêu kiếm liền chém Lý Tiêu Dao thành hai nửa.
Nhìn thấy tình cảnh này, Lý Binh lập tức hoảng hốt, bởi vì hắn biết một chiêu này của mình đã không chém chúng đối phương, mà chỉ chém trúng tàn ảnh mà đối phương lưu lại.
"Tốc độ thật nhanh a!" Lý Binh trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, tốc độ như thế này quả thật là quá mức kinh người, vậy mà đối phương lại còn đang không ngừng tăng tốc lên.
Thiên hạ võ công, duy nhanh bất phá!
Nếu kẻ địch có tốc độ đã vượt qua ngươi gấp đôi, như vậy hắn đã đứng ở thế bất bại rồi, đây tuyệt đối là chênh lệch không thể bù đắp.
Bởi vì cho dù công kích của ngươi có mạnh cỡ nào đi chăng nữa, thì căn bản vẫn không thể nào đụng tới một sợi lông của đối phương, thế này thì còn đánh thế nào nữa.
Trừ phi, thực lực của ngươi vượt qua đối phương quá nhiều, đạt đến mức chỉ cần phất tay một cái là có thể ép chết đối thủ thì mới có thể đối phó được.
Ngay ở nháy mắt Lý Binh kinh hãi thất thần kia, thân ảnh Lý Tiêu Dao như có như không bất ngờ xuất hiện ở bên người hắn, sau đó liền vung một chưởng đánh về vị trí đan điền của Lý Binh.
Một âm thanh trầm thấp lập tức vang lên, chân nguyên ẩn chứa trong một chưởng này của Lý Tiêu Dao trực tiếp hung hăng đi vào đan điền của Lý Binh.
"Oanh ~~" Ánh mắt Lý Binh trong nháy mắt lập tức dại ra, bởi vì hắn cảm nhận được đan điền của chính mình đã bị phế bỏ, hắn đã triệt để bị biến thành phế nhân rồi.
Hắn lập tức liền hoảng sợ và hoang mang, thất thố hô lên: "Không thể nào, chuyện này là không thể nào xảy ra được! ! !"
Một con kiến hạ phẩm tông môn, hắn thậm chí còn chưa biết tên của đối phương, đan điền tu vị hắn cứ như vậy mà bị đối phương phế bỏ, hắn dù nghĩ nát óc cũng không nghĩ đến mình lại có kết cục bi thảm như thế?
Chuyện này quả thật chính là đang nằm mơ! Lý Binh thậm chí vẫn chưa tin tưởng được, nhưng vị trí dưới bụng hắn lúc này đang vô cùng đau đớn liền nói rõ cho hắn rằng, tất cả không phải là mộng ảo, mà đây chính là sự thật! !
Lý Tiêu Dao lãnh đạm xoay người lại, lần thứ hai trở lại bên người Diệp Thần.
Cùng tu sĩ trên Huyền Tinh đại lục tu luyện không giống, Lý Tiêu Dao tu luyện không phải là chân khí, mà là chân nguyên!
Uy lực của chân nguyên, tuy rằng không sánh được với linh lực của tu sĩ hóa linh cảnh, thế nhưng so với chân khí thì nó cường hãn hơn rất nhiều lần.
Diệp Thần tu luyện Di Thiên Thần Quyết, cũng có thể biến chân khí hóa thành chân nguyên, có điều bây giờ Diệp Thần vẫn chưa tu luyện ra được một tia chân nguyên nào.
"Trên thế giới này không có cái gì là không thể a." Diệp Thần liền thản nhiên nói: "Nếu Lý Tông chủ đã không muốn bỏ đi thứ yêu thích của mình như vậy, bản tông liền không thể làm gì khác hơn là tự thận tới lấy vậy."
Đang khi nói chuyện, Diệp Thần liền đi về phía trước, đem rương Huyền Thiết có chứa quả trứng đá cầm lên.
Tất cả mọi người lúc này dường như đã hóa đá mà nhìn Diệp Thần, bọn họ không cách nào tin tưởng được, Thiên Linh tông chỉ là một hạ phẩm tông môn mà thôi, làm sao lại có cao thủ cường hãn đến mức độ này như thế?
Không chỉ có là Dương Tiêu cùng Liễu Công Minh, mà tông chủ của các hạ phẩm tông môn tông còn lại cũng đang khiếp sợ vô cùng, ngay cả Bùi Nguyên lúc này cũng là đang kinh hãi ngây ngất mà đứng ở phía kia.
Thực lực Lý Binh tuy rằng so với hắn là kém hơn một chút, thế nhưng cũng chỉ là kém hơn một chút mà thôi, hai người lúc đầu đã phải giao chiến mấy chục hiệp, thì mới có thể phân được thắng bại.
Nhưng vừa rồi, đối phương lại chỉ dùng một chiêu liền có thể phế bỏ được Lý Binh!
Thực lực như vậy, cũng để nội tâm Bùi Nguyên là run rẩy từng hồi.
Nghe được câu nói này của Diệp Thần, không chỉ có Lý Binh sửng sốt, mà còn khiến tất cả mọi người nơi đây đều kỳ quái nhìn về phía Diệp Thần.
Đặc biệt là Liễu Công Minh cùng Dương Tiêu, cả hai đều là cực kỳ kinh nghi mà nhìn Diệp Thần, cảm giác tên Diệp Thần này căn bản là một tên điên.
Hắn lại dám nói câu đó với Lý Binh tại đây, không phải là gây hấn với Lý Binh sao?
Ngươi chỉ là tông chủ của một hạ phẩm tông môn, lại dám ngang nhiên đi khiêu khích môn chủ của trung phẩm tông môn, đây không phải là tự mình chuốc vạ sao?
Người khác đã có ý nghĩ như vậy, thì tự nhiên Lý Binh cũng cho là như vậy. Khi nãy hắn tranh bảo cùng Bùi Nguyên thì bị Bùi Nguyên đánh bại, hắn đã cảm thấy rất mất mặt rồi.
Bây giờ lại bị một tên tông chủ của hạ phẩm tông môn cũng dám đến trước mặt mình đắc ý gây hấn, thậm chí là muốn từ trong tay mình cướp đồ, chuyện này quả thật là làm hắn mất hết mặt mũi!
Lý Binh nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Diệp Thần, lồng ngực bỗng nhiên có một loại lửa giận vô hình bộc phát ra, cảm giác cực kỳ uất ức cùng phẫn nộ.
Khuôn mặt Lý Binh thiếu kiên nhẫn nhìn Diệp Thần rồi hắn gầm lên một tiếng "Cút! ! !".
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thần, nói: "Ngươi nếu như còn dám ở trước mặt bản tông vung tay múa chân làm càn, bản tông sẽ không nhân từ nữa mà trực tiếp đưa ngươi về cõi chết đấy."
Trong mắt Lý Binh, Diệp Thần căn bản chỉ là giun dế không đáng để hắn ra tay, căn bản chỉ là một tên tông chủ của một hạ phẩm tông môn hèn mọn, nếu như hắn muốn giẫm chết là có thể dễ dàng giẫm chết một mớ.
Diệp Thần ánh mắt lập tức lộ ra vẻ lạnh lẽo, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng xem thường.
Lý Tiêu Dao thấy vậy liền trực tiếp từ phía sau đi lên. Đi tới trước mặt Diệp Thần cung kính chào một cái, sau đó lãnh đạm quay về phía Lý Binh nói rằng: "Sỉ nhục tông chủ, chết!"
Chữ chết vừa thốt ra, mọi người phảng phất như là nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian.
Một tên tùy tùng của tông chủ hạ phẩm tông môn, lại dám mưu toan muốn tru diệt tông chủ của một trung phẩm tông môn, chuyện này quả thật chính là chuyện con kiến đang có ý định cắn chết con voi!
Tất cả mọi người thấy vậy liền lắc đầu thở dài liếc mắt nhìn về phía Diệp Thần, mọ người liền cảm giác được Diệp Thần lần này chắc chắn sẽ phải chết.
Trước đây Dương Tiêu cùng Liễu Công Minh đều hi vọng là Diệp Thần chết sớm lúc nào thì hay lúc ấy, thế nhưng bây giờ mọi chuyện đã diễn biến đến mức độ này, trái lại bọn họ lúc này lại hi vọng Diệp Thần có thể sống sót.
Bởi vì thêm một người, là thêm một phần chiến lực giúp bọn họ có cảm giác an toàn hơn một chút.
"Muốn chết!" Nghe được Lý Tiêu Dao lại dám đối với mình bất kính như thế, Lý Binh tự nhiên là triệt để bạo phát, tâm tình của hắn vốn dĩ đã buồn bực đến cực điểm, bây giờ lại còn bị người ta sỉ nhục như thế lập tức kích phát lửa giận trong lòng hắn.
"Một a miêu a cẩu ở đâu chui ra cũng dám leo lên đầu bản tông a, các ngươi thật sự nghĩ bản tông là người ăn chay sao?"
"Các ngươi đã muốn chết như thế, bản tông liền thành toàn cho các ngươi vậy! !"
Bên trong tiếng hét phẫn nộ, chân khí toàn thân Lý Binh lập tức bạo phát ra, khí thế của cường giả thông thần cảnh triệt để bạo lộ ra, mang theo sát khí cuồn cuộn nộ phóng ra xung quanh.
Trong tay hắn không biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh trường kiếm, đây chính là một thanh trung phẩm linh khí, trên thân kiếm lúc này đang toát ra phong mang cuồn cuộn,uy lực cực kỳ kinh người.
Đồng dạng cũng là trung phẩm tông môn, thế nhưng trấn tông chi bảo của Huyền Tâm tông chính là thượng phẩm linh khí, còn tên Lý Binh này Chân Minh tông của hắn cũng chỉ có trung phẩm linh khí mà thôi, cái này cũng là một loại chênh lệch gốc rễ trong đó.
Nhìn thấy trên lưng Lý Tiêu Dao cũng dắt theo một thanh trường kiếm, Lý Binh lập tức phẫn nộ quát: "Vô Danh tiểu tử, mau mau rút kiếm lại đây nhận lấy cái chết!"
Lý Binh đầu tiên là bị Bùi Nguyên đánh bại, bây giờ lại bị một con sâu cái kiến hạ phẩm tông môn khiêu khích sỉ nhục như vậy, hắn tự nhiên là đã tức giận tới cực điểm rồi, sát cơ trên người hắn âm trầm mà lan tràn ra xung quanh khiến mọi người nơi đây liền cảm nhận được tầng tầng lạnh lẽo.
Lý Tiêu Dao mặt bình tĩnh như cũ, hắn chỉ nhẹ giọng mở miệng nói rằng: "Đối phó với ngươi, ta chẳng cần phải rút kiếm."
"Ngông cuồng! !" Nghe được lời nói cuồng vọng như thế, Lý Binh tự nhiên là nộ ý công tâm, rống lên một tiếng điên cuồng, sau đó lập tức nâng kiếm lên hướng về phía Lý Tiêu Dao mà chém tới.
Diệp Thần nhàn nhạt nhìn Lý Binh đang điên cuồng phóng tới, quay về phía Lý Tiêu Dao bên cạnh nói rằng: "Phế bỏ tu vị của hắn, lưu hắn lại không chết là được rồi!"
Lý Tiêu Dao cũng không hỏi tại sao, hắn chỉ gật gật đầu rồi sau trực tiếp bước lên, đón nhận thế tiến công dũng mãnh của Lý Binh.
Lý Binh ra tay không chút lưu tình, chân khí của hắn quán nhập vào thanh trường kiếm lập tức khiến nó rung động lên từng hồi, vô số ánh kiếm từ thân kiếm nổ tung bắn văng ra, cắt nát chân không, thế vô cùng sắc bén mà phóng tới.
Võ kỹ hoàng cấp thượng phẩm: Nhất Kiếm Chỉ Thiên!
Lý Binh vừa ra tay liền là tuyệt kỹ của Chân Minh tông, hắn muốn một đòn vừa ra đối phương liền phải chết.
Bởi vì hắn cảm giác mình đối phó với đám thấp hèn hạ phẩm tông môn này, mà còn phải ra kiếm thứ hai, liền đủ để nói rõ hắn là vô năng như thế nào.
Lý Tiêu Dao ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, không có chút gợn sóng nào, bộ pháp dưới chân lập tức thi triển ra.
Tiên Phong Vân Thể Thuật.
Đây là một loại thân pháp vũ kĩ, có thể để cho tốc độ của chính mình trong thời gian ngắn gia tăng lên gấp đôi, nhanh như quỷ mị.
Chiêu Tiên Phong Vân Thể Thuật này vừa ra, thân hình Lý Tiêu Dao nhất thời loé lên, biến thành một đạo tàn ảnh, khiến người ta không thể nào phỏng đoán được quỹ tích trong đó.
"Xèo! !" Trường kiếm trong tay Lý Binh chém ra, phong mang hoa lệ đến cực điểm, vẻn vẹn chỉ một chiêu kiếm liền chém Lý Tiêu Dao thành hai nửa.
Nhìn thấy tình cảnh này, Lý Binh lập tức hoảng hốt, bởi vì hắn biết một chiêu này của mình đã không chém chúng đối phương, mà chỉ chém trúng tàn ảnh mà đối phương lưu lại.
"Tốc độ thật nhanh a!" Lý Binh trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, tốc độ như thế này quả thật là quá mức kinh người, vậy mà đối phương lại còn đang không ngừng tăng tốc lên.
Thiên hạ võ công, duy nhanh bất phá!
Nếu kẻ địch có tốc độ đã vượt qua ngươi gấp đôi, như vậy hắn đã đứng ở thế bất bại rồi, đây tuyệt đối là chênh lệch không thể bù đắp.
Bởi vì cho dù công kích của ngươi có mạnh cỡ nào đi chăng nữa, thì căn bản vẫn không thể nào đụng tới một sợi lông của đối phương, thế này thì còn đánh thế nào nữa.
Trừ phi, thực lực của ngươi vượt qua đối phương quá nhiều, đạt đến mức chỉ cần phất tay một cái là có thể ép chết đối thủ thì mới có thể đối phó được.
Ngay ở nháy mắt Lý Binh kinh hãi thất thần kia, thân ảnh Lý Tiêu Dao như có như không bất ngờ xuất hiện ở bên người hắn, sau đó liền vung một chưởng đánh về vị trí đan điền của Lý Binh.
Một âm thanh trầm thấp lập tức vang lên, chân nguyên ẩn chứa trong một chưởng này của Lý Tiêu Dao trực tiếp hung hăng đi vào đan điền của Lý Binh.
"Oanh ~~" Ánh mắt Lý Binh trong nháy mắt lập tức dại ra, bởi vì hắn cảm nhận được đan điền của chính mình đã bị phế bỏ, hắn đã triệt để bị biến thành phế nhân rồi.
Hắn lập tức liền hoảng sợ và hoang mang, thất thố hô lên: "Không thể nào, chuyện này là không thể nào xảy ra được! ! !"
Một con kiến hạ phẩm tông môn, hắn thậm chí còn chưa biết tên của đối phương, đan điền tu vị hắn cứ như vậy mà bị đối phương phế bỏ, hắn dù nghĩ nát óc cũng không nghĩ đến mình lại có kết cục bi thảm như thế?
Chuyện này quả thật chính là đang nằm mơ! Lý Binh thậm chí vẫn chưa tin tưởng được, nhưng vị trí dưới bụng hắn lúc này đang vô cùng đau đớn liền nói rõ cho hắn rằng, tất cả không phải là mộng ảo, mà đây chính là sự thật! !
Lý Tiêu Dao lãnh đạm xoay người lại, lần thứ hai trở lại bên người Diệp Thần.
Cùng tu sĩ trên Huyền Tinh đại lục tu luyện không giống, Lý Tiêu Dao tu luyện không phải là chân khí, mà là chân nguyên!
Uy lực của chân nguyên, tuy rằng không sánh được với linh lực của tu sĩ hóa linh cảnh, thế nhưng so với chân khí thì nó cường hãn hơn rất nhiều lần.
Diệp Thần tu luyện Di Thiên Thần Quyết, cũng có thể biến chân khí hóa thành chân nguyên, có điều bây giờ Diệp Thần vẫn chưa tu luyện ra được một tia chân nguyên nào.
"Trên thế giới này không có cái gì là không thể a." Diệp Thần liền thản nhiên nói: "Nếu Lý Tông chủ đã không muốn bỏ đi thứ yêu thích của mình như vậy, bản tông liền không thể làm gì khác hơn là tự thận tới lấy vậy."
Đang khi nói chuyện, Diệp Thần liền đi về phía trước, đem rương Huyền Thiết có chứa quả trứng đá cầm lên.
Tất cả mọi người lúc này dường như đã hóa đá mà nhìn Diệp Thần, bọn họ không cách nào tin tưởng được, Thiên Linh tông chỉ là một hạ phẩm tông môn mà thôi, làm sao lại có cao thủ cường hãn đến mức độ này như thế?
Không chỉ có là Dương Tiêu cùng Liễu Công Minh, mà tông chủ của các hạ phẩm tông môn tông còn lại cũng đang khiếp sợ vô cùng, ngay cả Bùi Nguyên lúc này cũng là đang kinh hãi ngây ngất mà đứng ở phía kia.
Thực lực Lý Binh tuy rằng so với hắn là kém hơn một chút, thế nhưng cũng chỉ là kém hơn một chút mà thôi, hai người lúc đầu đã phải giao chiến mấy chục hiệp, thì mới có thể phân được thắng bại.
Nhưng vừa rồi, đối phương lại chỉ dùng một chiêu liền có thể phế bỏ được Lý Binh!
Thực lực như vậy, cũng để nội tâm Bùi Nguyên là run rẩy từng hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.