Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký
Chương 115
Đại Thúc Vô Lương
24/11/2016
Tôn Chí Tân im lặng nở nụ cười, càng cảm thấy nó rất khả ái , rơi xuống trong tay mình là nó vận khí tốt, hắn không định giết nó.
Ngẩng đầu lại nhìn bên kia vách núi, lại một lần nữa cảm thấy nó ngã xuống cư nhiên không bị ngã chết thật là may. tiểu tử kia không chừng có tổ tiên sói phù hộ nó, nếu như vậy cứu nó một mạng .
Tìm cành cây, trước đem cái chân gãy của nó phù chính, dùng nhánh cây làm thành bản cố định, dùng da thuộc tạm thời làm thành một cái túi da, đem tiểu tử kia bỏ vào đi, mang về doanh .
trên đường trở về doanh địa đi đến lúc tiểu tử kia tỉnh, bắt đầu ở lâm thời túi da lý ép buộc. Tôn Chí Tân không thể không bội phục sinh mệnh lực của động vật hoang dã tiền sử, nó từ vách núi ngã xuống, ngã thất điên bát đảo chỉ là chỉ gãychân sau không chết không nói, mới hai mươi phút liền từđầu óc choáng váng thức tỉnh, thể chất kia thật là quá tuyệt.
Tiểu tử kia ở trong túi da buồn chán , ước chừng là buồn quá hóa rồ, cũng có thể là hoàn cảnh xa lạ không rõ làm cho nó cảm giác được không an toàn, ở trong túi da dùng sức ép buộc, vừa cào vừa cắn không an phận .
Tôn Chí Tân giờ không có cách nào mở miệng nói chuyện, không thể quát nó, chỉ có thể vươn tay chụp một trận trên túi da, cảnh cáo nó an phận một chút.
Bất quá tựa hồ biện pháp này cũng không dùng được, vật nhỏ như cũ ở bên trong cào cấu , có vẻ tinh lực tràn đầy.
Trở lại lều trong doanh địa, Tôn Chí Tân cởi bỏ túi da đem nó phóng xuất. Vật nhỏ cũng không khách khí , có vẻ dã tính khó thuần, mới từ miệng túi da lộ ra nửa cái đầu, thình lình cắn một ngụm ngay trên mu bàn tay của Tôn Chí Tân.
Trên thực tế, nó mà cắn sẽ không chịu nhả ra, còn dùng động tác cắn xé của động vật hoang dã liều mạng lắc đầu, ý đồ làm kẻ thù thương nặng, hoặc cắn một khối thịt trên người kẻ thù.
Tôn Chí Tân đầu tiên là hoảng sợ, sau đó vui vẻ. Tiểu gia hỏa kia răng sữabản không có uy lực gì, nó cắn là cắn , khiến người ta cảm giác lại giống mát xa, khiến mu bàn tay Tôn Chí Tân ngưa ngứa .
Nhếch môi im lặng cười, vốn định đi lạp xả chân sau nó, thấy chân sau nó có thương tích, đành phải vươn tay đi qua ôm bụng kéo nó ra khỏi mu bàn tay mình.
Mới vừa buông tay, vật nhỏ kia lại bất khuất đi lên, lần này mục tiêu là thượng chỗ nhiều thịt trên bụng chân Tôn Chí Tân, vẫn là cắn sẽ không chịu nhả ra.
Thôi, ngươi thích cắn thì cắn đi, dù sao cũng không đau. Tôn Chí Tân lười đáp lại nó, tùy ý nó ở trên bụng chân mình tốn hơi thừa lời, chính mình một bên bắt đầu động thủ chế một chút thuốc giảm đau trị thương. Lần trước lúc bị bỏng Tiger là dùng thuốc này, cũng có thể dùng để bôi lên cái chân bị thương của tiểu tử kia. Còn có Arek này lão đầu nhi phơi nắng rất nhiều, dùng để hóa ứ giảm đau, xúc tiến khép lại chỗ xương gãy, có tác dụng không nhỏ.
Sói con rất ngoan cố , nhận định Tôn Chí Tân là kẻ thù muốn thương tổn mình, vẫn ý đồ đem thịt cẳng chân Tôn Chí Tân cắn một miếng. Nhưng răng sữa của nó thật sự không cho lực, cắn tới cắn lui kết quả ngoại trừ bụng chân Tôn Chí Tân bôi một tầng nước miếng bên ngoài, lông chân cũng không có cắn xuống một cái.
Đã thấy một quả cao su điếu ở trên thân cây chưa? nó cùng cẳng chân Tôn Chí Tân tổ hợp cùng nhau hoàn mỹ trình diễn này. Nhân vật chính là sói con mao nhung nhung, cẳng chân Tôn Chí Tân còn lại là thân cây.
Ước chừng rốt cục biết kẻ thù cường đại này chính mình không làm gì được, lại có lẽ là thân thể quá nhỏ, cũng không có nhiều khí lực, hơn mười phút sau sau nó rốt cục hậm hực tiết khí, bắt đầu thông minh chuyển động con mắt, xem kĩ cửa lều định cướp đường mà chạy.
Cừ thật !
Đừng nhìn nó hình thể nhỏ, tốc độ chạy cư nhiên không chậm, Tôn Chí Tân không để tâm một cái, tiểu tử kia trực tiếp lùi đến bên lều, hiển nhiên sẽ chạy trốn ra ngoài.
Tôn Chí Tân tay mắt lanh lẹ giữ chặt cái đuôi nó, vật nhỏ linh hoạt quay lại, nhắm ngay mu bàn tay Tôn Chí Tân vừa vươn đến cắn một ngụm.
Đáng tiếc, răng sữa của nó vẫn như cũ không có lực, vẫn ngứa , ngay cả hồng ấn cũng không lưu lại.
Tôn Chí Tân túm đuôi nó tha trở về, toàn bộ quá trình nó luôn cùng Tôn Chí Tân phân cao thấp, hai chân trước ghì trên mặt đất lê ra vài đường vuốt. Nhưng kia thân thể và khí lực có một chút của nó, làm sao địch nổi Tôn Chí Tân ? dễ dàng đã đem nó lôi về.
Bất quá đuôi nó bị Tôn Chí Tân giữ chặt, bộ vị này ước chừng là lôi điểm hay yếu điểm gì của nó, khiến nó rũ lông , ngay cả giãy dụa chạy trốn đều dừng lại, nhắm ngay Tay Tôn Chí Tân vừa a ô a ô vừa thông suốt cắn cắn.
Thật là vật nhỏ cố thế lại không chịu chịu thua, tính tình thối kia cực kỳ giống Naaru. Tôn Chí Tân lắc đầu bật cười, đem vật kia nhỏ túm trở về, trước ở trên cổ nó buộc một sợi da thằng phòng ngừa nó chạy trốn, mới ôm lấy nó, đem bụng nó hướng lên trời nằm trên đùi mình, vươn tay cởi cái nẹp gỗ tạm thời trên đùi nó, tính làm một cái nẹp gỗ khác cho nó, bôi thuốc trị thương.
Vật nhỏ đương nhiên cực không chịu hợp tác, tứ chân ngắn nhỏ lăng ở không trung đạp loạn, xoay đến xoay đi một bên ý đồ cắn người, một bên ý đồ chạy trốn.
Bệnh nhân không chịu hợp tác luôn khiến người ta đau đầu, Tôn Chí Tân bực mình trói gô nó lại, thế này nó mới thành thật .
Ngẩng đầu lại nhìn bên kia vách núi, lại một lần nữa cảm thấy nó ngã xuống cư nhiên không bị ngã chết thật là may. tiểu tử kia không chừng có tổ tiên sói phù hộ nó, nếu như vậy cứu nó một mạng .
Tìm cành cây, trước đem cái chân gãy của nó phù chính, dùng nhánh cây làm thành bản cố định, dùng da thuộc tạm thời làm thành một cái túi da, đem tiểu tử kia bỏ vào đi, mang về doanh .
trên đường trở về doanh địa đi đến lúc tiểu tử kia tỉnh, bắt đầu ở lâm thời túi da lý ép buộc. Tôn Chí Tân không thể không bội phục sinh mệnh lực của động vật hoang dã tiền sử, nó từ vách núi ngã xuống, ngã thất điên bát đảo chỉ là chỉ gãychân sau không chết không nói, mới hai mươi phút liền từđầu óc choáng váng thức tỉnh, thể chất kia thật là quá tuyệt.
Tiểu tử kia ở trong túi da buồn chán , ước chừng là buồn quá hóa rồ, cũng có thể là hoàn cảnh xa lạ không rõ làm cho nó cảm giác được không an toàn, ở trong túi da dùng sức ép buộc, vừa cào vừa cắn không an phận .
Tôn Chí Tân giờ không có cách nào mở miệng nói chuyện, không thể quát nó, chỉ có thể vươn tay chụp một trận trên túi da, cảnh cáo nó an phận một chút.
Bất quá tựa hồ biện pháp này cũng không dùng được, vật nhỏ như cũ ở bên trong cào cấu , có vẻ tinh lực tràn đầy.
Trở lại lều trong doanh địa, Tôn Chí Tân cởi bỏ túi da đem nó phóng xuất. Vật nhỏ cũng không khách khí , có vẻ dã tính khó thuần, mới từ miệng túi da lộ ra nửa cái đầu, thình lình cắn một ngụm ngay trên mu bàn tay của Tôn Chí Tân.
Trên thực tế, nó mà cắn sẽ không chịu nhả ra, còn dùng động tác cắn xé của động vật hoang dã liều mạng lắc đầu, ý đồ làm kẻ thù thương nặng, hoặc cắn một khối thịt trên người kẻ thù.
Tôn Chí Tân đầu tiên là hoảng sợ, sau đó vui vẻ. Tiểu gia hỏa kia răng sữabản không có uy lực gì, nó cắn là cắn , khiến người ta cảm giác lại giống mát xa, khiến mu bàn tay Tôn Chí Tân ngưa ngứa .
Nhếch môi im lặng cười, vốn định đi lạp xả chân sau nó, thấy chân sau nó có thương tích, đành phải vươn tay đi qua ôm bụng kéo nó ra khỏi mu bàn tay mình.
Mới vừa buông tay, vật nhỏ kia lại bất khuất đi lên, lần này mục tiêu là thượng chỗ nhiều thịt trên bụng chân Tôn Chí Tân, vẫn là cắn sẽ không chịu nhả ra.
Thôi, ngươi thích cắn thì cắn đi, dù sao cũng không đau. Tôn Chí Tân lười đáp lại nó, tùy ý nó ở trên bụng chân mình tốn hơi thừa lời, chính mình một bên bắt đầu động thủ chế một chút thuốc giảm đau trị thương. Lần trước lúc bị bỏng Tiger là dùng thuốc này, cũng có thể dùng để bôi lên cái chân bị thương của tiểu tử kia. Còn có Arek này lão đầu nhi phơi nắng rất nhiều, dùng để hóa ứ giảm đau, xúc tiến khép lại chỗ xương gãy, có tác dụng không nhỏ.
Sói con rất ngoan cố , nhận định Tôn Chí Tân là kẻ thù muốn thương tổn mình, vẫn ý đồ đem thịt cẳng chân Tôn Chí Tân cắn một miếng. Nhưng răng sữa của nó thật sự không cho lực, cắn tới cắn lui kết quả ngoại trừ bụng chân Tôn Chí Tân bôi một tầng nước miếng bên ngoài, lông chân cũng không có cắn xuống một cái.
Đã thấy một quả cao su điếu ở trên thân cây chưa? nó cùng cẳng chân Tôn Chí Tân tổ hợp cùng nhau hoàn mỹ trình diễn này. Nhân vật chính là sói con mao nhung nhung, cẳng chân Tôn Chí Tân còn lại là thân cây.
Ước chừng rốt cục biết kẻ thù cường đại này chính mình không làm gì được, lại có lẽ là thân thể quá nhỏ, cũng không có nhiều khí lực, hơn mười phút sau sau nó rốt cục hậm hực tiết khí, bắt đầu thông minh chuyển động con mắt, xem kĩ cửa lều định cướp đường mà chạy.
Cừ thật !
Đừng nhìn nó hình thể nhỏ, tốc độ chạy cư nhiên không chậm, Tôn Chí Tân không để tâm một cái, tiểu tử kia trực tiếp lùi đến bên lều, hiển nhiên sẽ chạy trốn ra ngoài.
Tôn Chí Tân tay mắt lanh lẹ giữ chặt cái đuôi nó, vật nhỏ linh hoạt quay lại, nhắm ngay mu bàn tay Tôn Chí Tân vừa vươn đến cắn một ngụm.
Đáng tiếc, răng sữa của nó vẫn như cũ không có lực, vẫn ngứa , ngay cả hồng ấn cũng không lưu lại.
Tôn Chí Tân túm đuôi nó tha trở về, toàn bộ quá trình nó luôn cùng Tôn Chí Tân phân cao thấp, hai chân trước ghì trên mặt đất lê ra vài đường vuốt. Nhưng kia thân thể và khí lực có một chút của nó, làm sao địch nổi Tôn Chí Tân ? dễ dàng đã đem nó lôi về.
Bất quá đuôi nó bị Tôn Chí Tân giữ chặt, bộ vị này ước chừng là lôi điểm hay yếu điểm gì của nó, khiến nó rũ lông , ngay cả giãy dụa chạy trốn đều dừng lại, nhắm ngay Tay Tôn Chí Tân vừa a ô a ô vừa thông suốt cắn cắn.
Thật là vật nhỏ cố thế lại không chịu chịu thua, tính tình thối kia cực kỳ giống Naaru. Tôn Chí Tân lắc đầu bật cười, đem vật kia nhỏ túm trở về, trước ở trên cổ nó buộc một sợi da thằng phòng ngừa nó chạy trốn, mới ôm lấy nó, đem bụng nó hướng lên trời nằm trên đùi mình, vươn tay cởi cái nẹp gỗ tạm thời trên đùi nó, tính làm một cái nẹp gỗ khác cho nó, bôi thuốc trị thương.
Vật nhỏ đương nhiên cực không chịu hợp tác, tứ chân ngắn nhỏ lăng ở không trung đạp loạn, xoay đến xoay đi một bên ý đồ cắn người, một bên ý đồ chạy trốn.
Bệnh nhân không chịu hợp tác luôn khiến người ta đau đầu, Tôn Chí Tân bực mình trói gô nó lại, thế này nó mới thành thật .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.