Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký
Chương 27: Con trai cha dượng…
Đại Thúc Vô Lương
24/11/2016
Ăn cơm tối xong Tôn Chí Tân lấy cớ đi rửa nồi, Buku lấy cớ cùng Zimmer đi rửa nồi , hai người lén lút đi ra khỏi lều.
Buku rất tự giác mang theo nồi đi ra bờ sông, miệng nói:“Zimmer, ta đi rửa nồi. Ngươi đi đưa đồ ăn cho anh trai , ta rửa xong rồi cứ tới đây.”
Tôn Chí Tân bưng bát đá đi đến chỗ Auge , tiểu tử kia hôm nay ngay cả giáo đá cũng không mài, ủ rũ nằm trên mặt đất, ánh mắt kinh ngạc nhìn vào đỉnh lều, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Thấy Tôn Chí Tân tiến vào, Auge ngẩn ra. Tôn Chí Tân vội vàng dựng thẳng ngón tay:“Hư !”
Lập tức nghe thấy được mùi đồ ăn, lại thấy đồ ăn trong tay Tôn Chí Tân, Auge bỗng nhiên dựng người dậy, xoay người đưa lưng về phía Tôn Chí Tân.
Dưới váy da thú lộ ra cái mông tròn tròn của Auge, Tôn Chí Tân nhìn thấy đau mắt một trận. Hắc, mông của tiểu tử này, chặt chẽ rắn chắc ,dễ nhìn giống của cha hắn!
X ! suy nghĩ gì đây ? Tôn Chí Tân tự vấn một trận, nhỏ giọng nói:“Auge, đến ăn đi.” Không thể không nhỏ tiếng, lều của Naaru cách cũng không xa, lớn tiếng sẽ bị nghe được.
“Không ăn !” Auge rầu rĩ nói.
Hắc ! đứa trẻ chết tiệt này ! tính tình thật không được tự nhiên ! còn dỗi với cha hắn nữa.
“Ngoan, đến ăn.” Tôn Chí Tân nhỏ giọng dỗ:“Ta cùng Buku bí mật giữ cho ngươi đó -”
“Không ăn !”
“Đến ăn thôi ! chút nữa bị lạnh mỡ sẽ đóng lại, đến lúc đó sẽ khó ăn.”
“Không ăn ! cha nói qua, ta không có tư cách ăn.” Auge rầu rĩ nói.
Tôn Chí Tân vươn tay đem thân thể Auge kéo lại, người nọ thân mình chuyển lại, mặt vẫn như cũ chuyển hướng sang bên.
Di ? cảm xúc thật tốt ! làn da tràn đầy sự co dãn của tuổi trẻ, dưới da đều là những khối cơ bắp, só với cha hắn một thân da thô sờ rất thoải mái. Theo bản năng dùng sức sờ soạng thếm mấy cái, Tôn Chí Tân đồng học ăn bớt một chút cũng không có tự giác.
Sờ đến là thư thái Tôn Chí Tân mới buông bát, dựa lưng vào Auge, nói:“Vì cái gì không tư cách ăn ?”
Auge ông thanh ông khí nói:“Ta lúc săn thú không có làm tốt, đương nhiên không tư cách ăn. Cha……” Khẽ cắn môi, lại nói:“Đối với ta rất thất vọng, ta không đạt tới yêu cầu của hắn.”
Thật không được tự nhiên ! bất quá không được tự nhiên như vậy chính là xuất phát từ tự vấn không hài lòng, làm cho Tôn Chí Tân vừa bội phục vừa vui mừng. Đương nhiên một phần dỗi thì cũng có, Tôn Chí Tân thật đúng là không tin Auge thanh niên trẻ tuổi sẽ không nổi tính tình. Ai nha, thời kì nổi loạn, thật hạnh phúc…… Chính mình đã trải qua, thật sự là tuổi thanh xuân qua đi liền không trở lại nữa.
Nghĩ nghĩ, Tôn Chí Tân nói:“Naaru là tấm gương học tập của ngươi?”
“Phải.”
Tôn Chí Tân kéo dài thanh âm:“hình như…… tấm gương này cũng không ra sao a.”
Auge bỗng nhiên quay đầu, bản năng bảo hộ cha mình:“Ngươi nói bậy !”
“Không phải sao ? một tấm gương tốt nên làm gương tốt, dùng hành động của mình làm điển hình, để cho người khác học theo hắn mỗi tiếng nói cử động trở thành càng người vĩ đại. Mà không phải người khác làm việc không phù hợp với chuẩn tắc của mình liền đi trách cứ người khác.” Tôn Chí Tân cố ý thâu thiên hoán nhật trộm đổi lý niệm, Naaru là cha của Auge, tự nhiên là có chức trách giáo dục con trai, hình tượng của hắn đối với Auge mà nói không chỉ có một cái gọi là tấm gương như vậy.
Bất quá Auge sao có thể so với sự giảo hoạt mà xã hội hiện đại mang đến, lúc này đã bị lệch phương hướng, thấp giọng nói:“Không phải như vậy. Là ta tự mình không làm tốt, làm cho hắn thất vọng.”
Biết chịu tự phê bình đều là người vĩ đại, Tôn Chí Tân luôn luôn cố chấp cho rằng như vậy. Lập tức vỗ vỗ tấm lưng trần của Auge, vừa an ủi cũng vừa thuận tay ăn bớt. Không có cách nào, tiểu tử này vuốt thật sự rất thoải mái…… Giống như một con bulldog vậy, bóng loáng trơn mịn, lại còn chắc nịch !
“Naaru thất vọng về ngươi, ngươi rất thương tâm ?”
Auge nắm chặt bàn tay, không lên tiếng.
Tiểu tử này là một người tâm cao khí ngạo, không phải sao, toàn để tâm vào chuyện vụn vặt. Tôn Chí Tân cười cười, nói:“Vì cái gì không đổi góc độ suy nghĩ? hắn vì thất vọng về ngươi? bởi vì hắn đối với ngươi có rất nhiều hy vọng, mà ngươi lại không đạt tới tiêu chuẩn của hắn, hắn mới thất vọng. Nếu hắn không thích ngươi, đối với ngươi không ôm hi vọng, làm sao lại thất vọng ?”
Auge thấp giọng nói:“Ngươi không hiểu.”
Tôn Chí Tân lắc đầu:“Ngươi nhầm rồi. Ta biết, còn hiểu so với ngươi tưởng tượng nhiều hơn nhiều.” Cười cười, lại nói:“Ta không phải từ đá sinh ra, ta cũng có cha. Mà cha ta lại không tốt như người cha Naaru của ngươi. Hắn luôn chỉ lo lý tưởng không thực tế của mình, muốn giàu có, muốn cường đại, muốn trở nên bất đồng, muốn trở nên nổi bật đạt được tôn trọng của người khác, muốn tất cả mọi người phải để mắt đến hắn. Mà không phải giống như Naaru, làm đến nơi đến chốn vì gia đình, vì tộc nhân bận rộn. Cha ta hắn không phải một người chịu chuyên chuyên cần cần làm việc, làm gì cũng chỉ tính bớt sức lực đi đường tắt. Con người sống một đời, vô luận việc lớn hay việc nhỏ, nào có đường tắt thật sự mà đi? Cuối cùng kết quả chỉ có thể là đi vào lối rẽ, hơn nữa càng đi càng xa, rốt cuộc không thể quay đầu.”
Auge nghe có chút nhập thần, hỏi:“Thật sao ? hắn cuối cùng làm sao ?”
một củ lạc liền của công an đem hắn đưa trở về với đất chứ sao, cũng không biết hiện tại có phải một lần nữa đầu thai hay không, hoặc là giống như mình xuyên qua đến nơi nào không biết . Tôn Chí Tân bĩu môi, tránh nặng tìm nhẹ nói:“Thì cứ thế thôi. Chuyện gì cũng có nhân quả, gieo hạt tốt thì có quả tốt, gieo hạt xấu thì phải nhận quả xấu. Mọi việc đều công bằng, mở đầu thế nào thì sẽ có kết cục tương ứng.”
“Vậy còn ngươi ?”
Tôn Chí Tân xuất thần tua lại hồi ức, nói:“Ta ? ta đương nhiên là vẫn đuổi theo sau lưng hắn. Cố gắng, cố gắng, lại cố gắng, hy vọng ánh mắt cha sẽ nhìn lại đây, đặt trên người ta. Ta vẫn mơ có một ngày hắn sẽ quay đầu lại nhìn ta, bỗng nhiên phát hiện con trai mình thực cố gắng ở làm một đứa con ngoan.”
Auge có chút khẩn trương:“Kết quả ?”
“Kết quả, hắn vẫn không chịu liếc mắt xem ta một cái, ý tưởng không thực tế chiếm cứ toàn bộ lực chú ý của hắn, không có thời gian quay đầu lại nhìn ta.”
Auge giật mình nhìn Tôn Chí Tân, muốn an ủi, lại không biết làm như thế nào, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.
Tôn Chí Tân phục hồi lại tinh thần, ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói:“Hải, không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta, sự vật đều có mặt xấu mặt tốt. Giống như ta, bởi vì thái độ cha của với ta, ta mới đạt được rất nhiều ưu việt. Ta không giống đứa trẻ khác ỷ lại cha và mẹ, ta trở nên độc lập, học xử lý hết thảy sự tình của bản thân. Ta sinh hoạt rất tốt, mọi sự vạn vật luôn như vậy, một cửa sổ đóng vào sẽ mở ra một cánh cửa khác.”
Cuối cùng Auge một câu nghe cũng không hiểu, Tôn Chí Tân chỉ đành dùng để ngôn ngữ bộ lạc để miêu tả. Câu nói kia đối một người tiền sử mà nói, không chỉ có lạ lẫm, còn một chút quá văn nghệ, quá triết học.
Thấy Auge vẻ mặt biểu tình liên tục thay đổi, không có khinh mạn kiêu ngạo như bình thường, còn có chút khả ái. Tôn Chí Tân liền nở nụ cười, lại nói:“Cha của ngươi cùng cha ta không giống nhau, ánh mắt hắn vẫn đều dừng lại trên người ngươi, đây là sự chú ý mà ta chưa từng có được, cho nên ngươi hạnh phúc hơn so với ta, đừng có phúc mà không biết hưởng. yêu cầu nghiêm khắc, đại biểu cho kỳ vọng rất cao. Ta muốn nói là, cha ngươi tốt hơn cha ta, nên biết quý trọng. Hắn đối với ngươi thất vọng ? phải, hắn đối với ngươi thất vọng. Mà thất vọng là bởi vì có hy vọng, cho nên ngươi phải hiểu được một chuyện, đó là cha ngươi rất yêu ngươi, đối với ngươi ôm hy vọng rất lớn. Hắn hy vọng vọng tử Thành Long…… Ân, chính là đối với ngươi rất chú ý, muốn nhìn thấy ngươi thành công vượt qua cả hắn.”
“Ta vượt qua hắn?” Auge cười nhạo:“Cha rất cường đại , ta không thể so với hắn”
“Chỉ là hiện tại !” Tôn Chí Tân rất khẳng định nói:“Tương lai ngươi tất nhiên sẽ vượt qua hắn.”
Auge kìm lòng không đậu trong mắt sáng lên:“Vì sao ?”
“vì ngươi còn rất trẻ; Bởi vì ngươi rất cố gắng; Bởi vì tính cách không chịu chịu thua của ngươi; Bởi vì ngươi là một đứa con có hiếu; Còn bởi vì ngươi có một người cha tốt , hắn là tấm gương ưu tú nhất! ngươi tất nhiên sẽ học theo con đường của hắn tiếp tục đi tới, chung quy sẽ có một ngày vượt qua hắn ! đi trên con đường của chính mình, sáng tạo vinh quang chỉ thuộc về mình!”
một khắc kia, Ánh mắt Tôn Chí Tân rất sáng, sáng như bảo thạch thôi xán nhất! Auge nhìn xem hoa mắt thần mê, lại ở trong mắt hắn thấy được thần thái tràn gập tin tưởng và chờ mong với mình, làm cho Auge nhịp tim không thể khống chế không ngừng bay lên. Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy toàn thân máu chảy cuồn cuộn, không thể kìm nén thấp giọng hỏi:“Ta có thể ?”
Tôn Chí Tân dùng ánh mắt ta xem trọng ngươi nghiêm túc nhìn hắn, thực khẳng định nói:“Có thể ! nhưng càng phải cố gắng, càng phải chăm chỉ, đồng thời càng phải khiêm tốn, càng phải chịu được suy sụp cũng như đả kích. Tóm lại một câu, thì là: Tuyệt không chịu thua !”
“Phải, ta sẽ như vậy !” Auge thề.
“Ta sẽ dõi theo ngươi !” Tôn Chí Tân cũng nói. Lập tức dùng khửu tay đỉnh đỉnh sau lưng Auge:“Ta nói, có nên vì thành công phía trước chúc mừng một chút trước?”
“Phải ?”
“Có thức ăn ngon đây, trước dùng tạm nó để chúc mừng, vì thành công về sau.”
“Không ăn !”
“Ngươi đứa trẻ chết tiệt này! sao lại không được tự nhiên như vậy ?”
khẩu khí này, Auge nghe được cực kỳ muốn cười, đả kích mà sự thất vọng của Naaru mang đến rốt cục bị Tôn Chí Tân bị xua tan không ít.
Tôn Chí Tân dùng nhéo một cái trên làn da trơn mịn của Auge mạt một bả, nói:“Ngươi tên khốn khiếp này dám can đảm không nghe lời ? ăn ! lão tử cùng Buku tân tân khổ khổ mới dấu được một chén như vậy, miễn bàn có bao nhiêu khổ cực ! cha ngươi kia cùng Cái ánh mắt hệt như dã thú của cha ngươi thật đúng là sắc bén, muốn làm chút động tác nhỏ quả không dễ dàng. Ngươi không ăn chính là không cho ta mặt mũi, lão tử hôm nay cho dù là tọng cũng phải bắt ngươi nuốt vào!”
“Cha sẽ biết .” Auge vẫn qua không được một cửa kia của chính mình, cảm thấy biểu hiện hôm nay không tốt, hẳn là nên trừng phạt.
“Mặc kệ tên đầu trâu kia. Ngươi lặng lẽ ăn, ai biết ? hơn nữa, không ăn ngày mai như thế nào có sức ? không có sức sẽ không có cách nào săn thú tốt . Không săn thú tốt sẽ không thể trưởng thành. Không trưởng thành sẽ không thể trở thành dũng sĩ vĩ đại vượt qua cha ngươi. Không trở thành dũng sĩ vĩ đại sẽ khiến cho cha ngươi thất vọng. Hiểu không ?”
Không rõ…… Auge đã sắp bị một tràng xoắn xuýt liên tiếp như nhiễu khẩu lệnh kia của Tôn Chí Tân làm cho đầu óc choáng váng, trong lòng hiểu được Zimmer này không giống mẹ của mình, rất khó ứng phó cũng rất khó đối phó, không ăn một chén kia, chỉ sợ cả đêm cũng không được yên tĩnh.
Thở dài, nói:“Ta ăn.”
“Ngoan ~” Tôn Chí Tân mị mắt cười.
Auge đảo mắt xem thường, thành thật bưng đồ lên bắt đầu ăn.
“Ta nói, ngươi khi ăn có thể nhỏ giọng một chút hay không? cha ngươi ở ngay bên kia, cẩn thận bị nghe thấy.” Quả thực chịu không nổi, thô lỗ cũng phải có hạn chứ, hực sự cần phải ăn cái gì cũng nhất định phải như heo tạp thế kia à? trước kia chỉ cảm thấy thô lỗ, nhưng là một nam nhân hào phóng, không phải không thể chịu được. Hiện tại thì bởi vì là ban đêm yên tĩnh, động tĩnh phóng đại gấp mười lần lên xong hiệu quả đúng là quá mức kinh tủng.
Không để ý, Auge tiếp tục ăn như heo. Không thể không nói, đồ ăn Zimmer làm khi bụng đói ăn vào càng ngon……
“Tiểu tân ?” Naaru ở trong lều đợi Tôn Chí Tân mãi không trở lại, theo bản năng gọi một tiếng.
Không có đáp lại, nhưng thật ra có mùi thức ăn quen thuộc theo gió đêm từ lều của Auge và Buku truyền đến.
toàn bộ doanh địa , có thể đem thức ăn làm ra loại hương vị này chỉ có Tôn Chí Tân. Naaru hít mũi, không biết làm thế nào cười khổ lắc đầu, trong lòng biết rõ ràng người này đi đâu.
Hắn thực sự cho là mình không phát hiện mấy động tác nhỏ của hắn sao? còn có Buku, nghĩ rằng cái thân thể nhỏ xíu kia thật sự có thể che chắn tầm mắt của mình? Mình chẳng qua là mở một mắt nhắm một mắt mà thôi.
Hắn quả thật không thể không dung túng Tôn Chí Tân, muốn sủng hắn che chở hắn, hắn muốn làm gì đều tùy hắn. Mặt khác Auge đói bụng hắn thật có thể không đau lòng ? mình là cha hắn, đứa trẻ kia và hắn có không thể cắt đứt liên hệ cốt nhục, đương nhiên đau lòng. Chỉ là đau lòng cũng không thể lộ ra, càng không thể không giữ lời, hắn phải ở trước mặt Auge làm một người cha nghiêm khắc. Đây là vì tốt cho hắn, tin tưởng một ngày nào đó hắn có thể hiểu được nỗi khổ của mình. Nhưng là…… Nếu là Tôn Chí Tân vụng trộm cho hắn ăn , tính chất liền hoàn toàn không giống . Không liên quan đến mình, đúng không ?
Auge, ngươi thật may mắn có một Zimmer và em trai tốt, khắp nơi đều giữ gìn bảo vệ ngươi.. Naaru nhìn bầu trời đêm ngoài lều im lặng nhếch miệng mỉm cười.
Buku rất tự giác mang theo nồi đi ra bờ sông, miệng nói:“Zimmer, ta đi rửa nồi. Ngươi đi đưa đồ ăn cho anh trai , ta rửa xong rồi cứ tới đây.”
Tôn Chí Tân bưng bát đá đi đến chỗ Auge , tiểu tử kia hôm nay ngay cả giáo đá cũng không mài, ủ rũ nằm trên mặt đất, ánh mắt kinh ngạc nhìn vào đỉnh lều, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Thấy Tôn Chí Tân tiến vào, Auge ngẩn ra. Tôn Chí Tân vội vàng dựng thẳng ngón tay:“Hư !”
Lập tức nghe thấy được mùi đồ ăn, lại thấy đồ ăn trong tay Tôn Chí Tân, Auge bỗng nhiên dựng người dậy, xoay người đưa lưng về phía Tôn Chí Tân.
Dưới váy da thú lộ ra cái mông tròn tròn của Auge, Tôn Chí Tân nhìn thấy đau mắt một trận. Hắc, mông của tiểu tử này, chặt chẽ rắn chắc ,dễ nhìn giống của cha hắn!
X ! suy nghĩ gì đây ? Tôn Chí Tân tự vấn một trận, nhỏ giọng nói:“Auge, đến ăn đi.” Không thể không nhỏ tiếng, lều của Naaru cách cũng không xa, lớn tiếng sẽ bị nghe được.
“Không ăn !” Auge rầu rĩ nói.
Hắc ! đứa trẻ chết tiệt này ! tính tình thật không được tự nhiên ! còn dỗi với cha hắn nữa.
“Ngoan, đến ăn.” Tôn Chí Tân nhỏ giọng dỗ:“Ta cùng Buku bí mật giữ cho ngươi đó -”
“Không ăn !”
“Đến ăn thôi ! chút nữa bị lạnh mỡ sẽ đóng lại, đến lúc đó sẽ khó ăn.”
“Không ăn ! cha nói qua, ta không có tư cách ăn.” Auge rầu rĩ nói.
Tôn Chí Tân vươn tay đem thân thể Auge kéo lại, người nọ thân mình chuyển lại, mặt vẫn như cũ chuyển hướng sang bên.
Di ? cảm xúc thật tốt ! làn da tràn đầy sự co dãn của tuổi trẻ, dưới da đều là những khối cơ bắp, só với cha hắn một thân da thô sờ rất thoải mái. Theo bản năng dùng sức sờ soạng thếm mấy cái, Tôn Chí Tân đồng học ăn bớt một chút cũng không có tự giác.
Sờ đến là thư thái Tôn Chí Tân mới buông bát, dựa lưng vào Auge, nói:“Vì cái gì không tư cách ăn ?”
Auge ông thanh ông khí nói:“Ta lúc săn thú không có làm tốt, đương nhiên không tư cách ăn. Cha……” Khẽ cắn môi, lại nói:“Đối với ta rất thất vọng, ta không đạt tới yêu cầu của hắn.”
Thật không được tự nhiên ! bất quá không được tự nhiên như vậy chính là xuất phát từ tự vấn không hài lòng, làm cho Tôn Chí Tân vừa bội phục vừa vui mừng. Đương nhiên một phần dỗi thì cũng có, Tôn Chí Tân thật đúng là không tin Auge thanh niên trẻ tuổi sẽ không nổi tính tình. Ai nha, thời kì nổi loạn, thật hạnh phúc…… Chính mình đã trải qua, thật sự là tuổi thanh xuân qua đi liền không trở lại nữa.
Nghĩ nghĩ, Tôn Chí Tân nói:“Naaru là tấm gương học tập của ngươi?”
“Phải.”
Tôn Chí Tân kéo dài thanh âm:“hình như…… tấm gương này cũng không ra sao a.”
Auge bỗng nhiên quay đầu, bản năng bảo hộ cha mình:“Ngươi nói bậy !”
“Không phải sao ? một tấm gương tốt nên làm gương tốt, dùng hành động của mình làm điển hình, để cho người khác học theo hắn mỗi tiếng nói cử động trở thành càng người vĩ đại. Mà không phải người khác làm việc không phù hợp với chuẩn tắc của mình liền đi trách cứ người khác.” Tôn Chí Tân cố ý thâu thiên hoán nhật trộm đổi lý niệm, Naaru là cha của Auge, tự nhiên là có chức trách giáo dục con trai, hình tượng của hắn đối với Auge mà nói không chỉ có một cái gọi là tấm gương như vậy.
Bất quá Auge sao có thể so với sự giảo hoạt mà xã hội hiện đại mang đến, lúc này đã bị lệch phương hướng, thấp giọng nói:“Không phải như vậy. Là ta tự mình không làm tốt, làm cho hắn thất vọng.”
Biết chịu tự phê bình đều là người vĩ đại, Tôn Chí Tân luôn luôn cố chấp cho rằng như vậy. Lập tức vỗ vỗ tấm lưng trần của Auge, vừa an ủi cũng vừa thuận tay ăn bớt. Không có cách nào, tiểu tử này vuốt thật sự rất thoải mái…… Giống như một con bulldog vậy, bóng loáng trơn mịn, lại còn chắc nịch !
“Naaru thất vọng về ngươi, ngươi rất thương tâm ?”
Auge nắm chặt bàn tay, không lên tiếng.
Tiểu tử này là một người tâm cao khí ngạo, không phải sao, toàn để tâm vào chuyện vụn vặt. Tôn Chí Tân cười cười, nói:“Vì cái gì không đổi góc độ suy nghĩ? hắn vì thất vọng về ngươi? bởi vì hắn đối với ngươi có rất nhiều hy vọng, mà ngươi lại không đạt tới tiêu chuẩn của hắn, hắn mới thất vọng. Nếu hắn không thích ngươi, đối với ngươi không ôm hi vọng, làm sao lại thất vọng ?”
Auge thấp giọng nói:“Ngươi không hiểu.”
Tôn Chí Tân lắc đầu:“Ngươi nhầm rồi. Ta biết, còn hiểu so với ngươi tưởng tượng nhiều hơn nhiều.” Cười cười, lại nói:“Ta không phải từ đá sinh ra, ta cũng có cha. Mà cha ta lại không tốt như người cha Naaru của ngươi. Hắn luôn chỉ lo lý tưởng không thực tế của mình, muốn giàu có, muốn cường đại, muốn trở nên bất đồng, muốn trở nên nổi bật đạt được tôn trọng của người khác, muốn tất cả mọi người phải để mắt đến hắn. Mà không phải giống như Naaru, làm đến nơi đến chốn vì gia đình, vì tộc nhân bận rộn. Cha ta hắn không phải một người chịu chuyên chuyên cần cần làm việc, làm gì cũng chỉ tính bớt sức lực đi đường tắt. Con người sống một đời, vô luận việc lớn hay việc nhỏ, nào có đường tắt thật sự mà đi? Cuối cùng kết quả chỉ có thể là đi vào lối rẽ, hơn nữa càng đi càng xa, rốt cuộc không thể quay đầu.”
Auge nghe có chút nhập thần, hỏi:“Thật sao ? hắn cuối cùng làm sao ?”
một củ lạc liền của công an đem hắn đưa trở về với đất chứ sao, cũng không biết hiện tại có phải một lần nữa đầu thai hay không, hoặc là giống như mình xuyên qua đến nơi nào không biết . Tôn Chí Tân bĩu môi, tránh nặng tìm nhẹ nói:“Thì cứ thế thôi. Chuyện gì cũng có nhân quả, gieo hạt tốt thì có quả tốt, gieo hạt xấu thì phải nhận quả xấu. Mọi việc đều công bằng, mở đầu thế nào thì sẽ có kết cục tương ứng.”
“Vậy còn ngươi ?”
Tôn Chí Tân xuất thần tua lại hồi ức, nói:“Ta ? ta đương nhiên là vẫn đuổi theo sau lưng hắn. Cố gắng, cố gắng, lại cố gắng, hy vọng ánh mắt cha sẽ nhìn lại đây, đặt trên người ta. Ta vẫn mơ có một ngày hắn sẽ quay đầu lại nhìn ta, bỗng nhiên phát hiện con trai mình thực cố gắng ở làm một đứa con ngoan.”
Auge có chút khẩn trương:“Kết quả ?”
“Kết quả, hắn vẫn không chịu liếc mắt xem ta một cái, ý tưởng không thực tế chiếm cứ toàn bộ lực chú ý của hắn, không có thời gian quay đầu lại nhìn ta.”
Auge giật mình nhìn Tôn Chí Tân, muốn an ủi, lại không biết làm như thế nào, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.
Tôn Chí Tân phục hồi lại tinh thần, ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói:“Hải, không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta, sự vật đều có mặt xấu mặt tốt. Giống như ta, bởi vì thái độ cha của với ta, ta mới đạt được rất nhiều ưu việt. Ta không giống đứa trẻ khác ỷ lại cha và mẹ, ta trở nên độc lập, học xử lý hết thảy sự tình của bản thân. Ta sinh hoạt rất tốt, mọi sự vạn vật luôn như vậy, một cửa sổ đóng vào sẽ mở ra một cánh cửa khác.”
Cuối cùng Auge một câu nghe cũng không hiểu, Tôn Chí Tân chỉ đành dùng để ngôn ngữ bộ lạc để miêu tả. Câu nói kia đối một người tiền sử mà nói, không chỉ có lạ lẫm, còn một chút quá văn nghệ, quá triết học.
Thấy Auge vẻ mặt biểu tình liên tục thay đổi, không có khinh mạn kiêu ngạo như bình thường, còn có chút khả ái. Tôn Chí Tân liền nở nụ cười, lại nói:“Cha của ngươi cùng cha ta không giống nhau, ánh mắt hắn vẫn đều dừng lại trên người ngươi, đây là sự chú ý mà ta chưa từng có được, cho nên ngươi hạnh phúc hơn so với ta, đừng có phúc mà không biết hưởng. yêu cầu nghiêm khắc, đại biểu cho kỳ vọng rất cao. Ta muốn nói là, cha ngươi tốt hơn cha ta, nên biết quý trọng. Hắn đối với ngươi thất vọng ? phải, hắn đối với ngươi thất vọng. Mà thất vọng là bởi vì có hy vọng, cho nên ngươi phải hiểu được một chuyện, đó là cha ngươi rất yêu ngươi, đối với ngươi ôm hy vọng rất lớn. Hắn hy vọng vọng tử Thành Long…… Ân, chính là đối với ngươi rất chú ý, muốn nhìn thấy ngươi thành công vượt qua cả hắn.”
“Ta vượt qua hắn?” Auge cười nhạo:“Cha rất cường đại , ta không thể so với hắn”
“Chỉ là hiện tại !” Tôn Chí Tân rất khẳng định nói:“Tương lai ngươi tất nhiên sẽ vượt qua hắn.”
Auge kìm lòng không đậu trong mắt sáng lên:“Vì sao ?”
“vì ngươi còn rất trẻ; Bởi vì ngươi rất cố gắng; Bởi vì tính cách không chịu chịu thua của ngươi; Bởi vì ngươi là một đứa con có hiếu; Còn bởi vì ngươi có một người cha tốt , hắn là tấm gương ưu tú nhất! ngươi tất nhiên sẽ học theo con đường của hắn tiếp tục đi tới, chung quy sẽ có một ngày vượt qua hắn ! đi trên con đường của chính mình, sáng tạo vinh quang chỉ thuộc về mình!”
một khắc kia, Ánh mắt Tôn Chí Tân rất sáng, sáng như bảo thạch thôi xán nhất! Auge nhìn xem hoa mắt thần mê, lại ở trong mắt hắn thấy được thần thái tràn gập tin tưởng và chờ mong với mình, làm cho Auge nhịp tim không thể khống chế không ngừng bay lên. Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy toàn thân máu chảy cuồn cuộn, không thể kìm nén thấp giọng hỏi:“Ta có thể ?”
Tôn Chí Tân dùng ánh mắt ta xem trọng ngươi nghiêm túc nhìn hắn, thực khẳng định nói:“Có thể ! nhưng càng phải cố gắng, càng phải chăm chỉ, đồng thời càng phải khiêm tốn, càng phải chịu được suy sụp cũng như đả kích. Tóm lại một câu, thì là: Tuyệt không chịu thua !”
“Phải, ta sẽ như vậy !” Auge thề.
“Ta sẽ dõi theo ngươi !” Tôn Chí Tân cũng nói. Lập tức dùng khửu tay đỉnh đỉnh sau lưng Auge:“Ta nói, có nên vì thành công phía trước chúc mừng một chút trước?”
“Phải ?”
“Có thức ăn ngon đây, trước dùng tạm nó để chúc mừng, vì thành công về sau.”
“Không ăn !”
“Ngươi đứa trẻ chết tiệt này! sao lại không được tự nhiên như vậy ?”
khẩu khí này, Auge nghe được cực kỳ muốn cười, đả kích mà sự thất vọng của Naaru mang đến rốt cục bị Tôn Chí Tân bị xua tan không ít.
Tôn Chí Tân dùng nhéo một cái trên làn da trơn mịn của Auge mạt một bả, nói:“Ngươi tên khốn khiếp này dám can đảm không nghe lời ? ăn ! lão tử cùng Buku tân tân khổ khổ mới dấu được một chén như vậy, miễn bàn có bao nhiêu khổ cực ! cha ngươi kia cùng Cái ánh mắt hệt như dã thú của cha ngươi thật đúng là sắc bén, muốn làm chút động tác nhỏ quả không dễ dàng. Ngươi không ăn chính là không cho ta mặt mũi, lão tử hôm nay cho dù là tọng cũng phải bắt ngươi nuốt vào!”
“Cha sẽ biết .” Auge vẫn qua không được một cửa kia của chính mình, cảm thấy biểu hiện hôm nay không tốt, hẳn là nên trừng phạt.
“Mặc kệ tên đầu trâu kia. Ngươi lặng lẽ ăn, ai biết ? hơn nữa, không ăn ngày mai như thế nào có sức ? không có sức sẽ không có cách nào săn thú tốt . Không săn thú tốt sẽ không thể trưởng thành. Không trưởng thành sẽ không thể trở thành dũng sĩ vĩ đại vượt qua cha ngươi. Không trở thành dũng sĩ vĩ đại sẽ khiến cho cha ngươi thất vọng. Hiểu không ?”
Không rõ…… Auge đã sắp bị một tràng xoắn xuýt liên tiếp như nhiễu khẩu lệnh kia của Tôn Chí Tân làm cho đầu óc choáng váng, trong lòng hiểu được Zimmer này không giống mẹ của mình, rất khó ứng phó cũng rất khó đối phó, không ăn một chén kia, chỉ sợ cả đêm cũng không được yên tĩnh.
Thở dài, nói:“Ta ăn.”
“Ngoan ~” Tôn Chí Tân mị mắt cười.
Auge đảo mắt xem thường, thành thật bưng đồ lên bắt đầu ăn.
“Ta nói, ngươi khi ăn có thể nhỏ giọng một chút hay không? cha ngươi ở ngay bên kia, cẩn thận bị nghe thấy.” Quả thực chịu không nổi, thô lỗ cũng phải có hạn chứ, hực sự cần phải ăn cái gì cũng nhất định phải như heo tạp thế kia à? trước kia chỉ cảm thấy thô lỗ, nhưng là một nam nhân hào phóng, không phải không thể chịu được. Hiện tại thì bởi vì là ban đêm yên tĩnh, động tĩnh phóng đại gấp mười lần lên xong hiệu quả đúng là quá mức kinh tủng.
Không để ý, Auge tiếp tục ăn như heo. Không thể không nói, đồ ăn Zimmer làm khi bụng đói ăn vào càng ngon……
“Tiểu tân ?” Naaru ở trong lều đợi Tôn Chí Tân mãi không trở lại, theo bản năng gọi một tiếng.
Không có đáp lại, nhưng thật ra có mùi thức ăn quen thuộc theo gió đêm từ lều của Auge và Buku truyền đến.
toàn bộ doanh địa , có thể đem thức ăn làm ra loại hương vị này chỉ có Tôn Chí Tân. Naaru hít mũi, không biết làm thế nào cười khổ lắc đầu, trong lòng biết rõ ràng người này đi đâu.
Hắn thực sự cho là mình không phát hiện mấy động tác nhỏ của hắn sao? còn có Buku, nghĩ rằng cái thân thể nhỏ xíu kia thật sự có thể che chắn tầm mắt của mình? Mình chẳng qua là mở một mắt nhắm một mắt mà thôi.
Hắn quả thật không thể không dung túng Tôn Chí Tân, muốn sủng hắn che chở hắn, hắn muốn làm gì đều tùy hắn. Mặt khác Auge đói bụng hắn thật có thể không đau lòng ? mình là cha hắn, đứa trẻ kia và hắn có không thể cắt đứt liên hệ cốt nhục, đương nhiên đau lòng. Chỉ là đau lòng cũng không thể lộ ra, càng không thể không giữ lời, hắn phải ở trước mặt Auge làm một người cha nghiêm khắc. Đây là vì tốt cho hắn, tin tưởng một ngày nào đó hắn có thể hiểu được nỗi khổ của mình. Nhưng là…… Nếu là Tôn Chí Tân vụng trộm cho hắn ăn , tính chất liền hoàn toàn không giống . Không liên quan đến mình, đúng không ?
Auge, ngươi thật may mắn có một Zimmer và em trai tốt, khắp nơi đều giữ gìn bảo vệ ngươi.. Naaru nhìn bầu trời đêm ngoài lều im lặng nhếch miệng mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.