Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký
Chương 17: Muối
Đại Thúc Vô Lương
24/11/2016
Zimmer, hôm nay ăn cái gì ?” Buku chú ý cách Tôn Chí Tân chế biến thức ăn không giống mọi hôm.
“Nấm thiêu thịt.” Tôn Chí Tân đáp.
Hôm nay miếng thịt nhận được nhiều mỡ, hắn mới xúc động sinh ra ý tưởng này.
Trước kia thịt nhà này chuẩn bị ăn cũng chỉ trước tùy tiện cạo cạo lông xong là vào bụng, đại bộ phận cọng lông thô đúng là được trừ đi, những vẫn còn lại vô số cọng nhỏ, gốc lông…Bọn họ có thể ăn, Tôn Chí Tân thì không thể. Hắn đầu tiên là cạo lông, rồi hơ phần bì trên lửa đến khi có màu nâu chay, loại bọ gốc lông, chuẩn bị cho bước tiếp theo. Tiếp theo là đem thịt ra sông rửa sạch, cắt thành miếng nhỏ. Qúa trình này không dễ dàng lắm, mấu chốt là ở công cụ cắt thái quá lạc hậu, dùng dao đá thật là vừa tốn công vừa tốn sức.
Bắt tay vào chiến đấu với miếng thịt mềm oặt không xương, Tôn Chí Tân vô cùng hoài niệm dao thái thời hiện đại. Cho dù là loại dao rẻ tiền cũng vạn lần tốt hơn cái dao đá này. Đây không phải ở cắt a ? căn bản chính là ghè, hoặc là cưa thì đúng hơn, dùng răng cắn xé còn hiệu quả hơn thế này.
Naaru ở trong lều đợi Tôn Chí Tân nửa ngày không thấy trở về, không khỏi trong lòng lo lắng. Đi ra ngoài tìm hắn thì thấy hắn đang nghiến răng nghiến lợi chiến đấu với miếng thịt, nhịn không được nở nụ cười, lấy dao đá cắt thành từng khối theo yêu cầu của Tôn Chí Tân. Naaru là vũ phu khổng võ hữu lực, dao đá cùn đến đâu cũng ko chịu được sức mạnh của hắn. Chí Tân nhìn mà vô cùng nhụt chí, khó trách mình luôn bị hắn áp, giá trị vũ lực không cùng một cấp a……
Trở về lều đem thịt cho nào nồi xao qua, xao đến khi mỡ chảy ra thì thêm chút muối, bỏ thêm vào vụn nầm để lấy mùi. Tiếp tục xao đến khi phần lớn mỡ chảy ramàu da biến thành vàng óng ánh đồng thới rút chặt lại. Lúc này mới cho thêm muối lần hai, đem nấm đã rửa sạch cho vào, thêm nước đến khi xâm xấp đồ ăn trong nồi mới tìm một cái lá lớn đậy nồi lại, để cho đồ bên trong từ từ chín.
Toàn bộ quá trình nấu nướng, hương vị toát ra khiến ba cha con nước miếng chảy ròng ròng. Cái mùi này khác với những mùi thường ngửi đến, là một cỗ mùi dầu rán nồng đặc, cùng với mùi thơm của nấm đã được xào qua mỡ béo, quả thực vừa thơm vừa nồng, làm cho người ta bắt đầu vô tận tưởng tượng hương vị chân chính của thứ trong nồi sau khi nấu xong ăn vào trong miệng.
Auge đối với thủ pháp nấu ăn của Tôn Chí Tân bội phục vô cùng, không dám trêu chọc hắn, chỉ sợ Zimmer giận không chịu nấu cơm, phải quay trở lạ ăn đồ ăn đáng sợ của Buku.
Buku thấy Tôn Chí Tân không bài xích cùng mình thân cận, tiếp tục ôm Cổ Tôn Chí Tân kêu Zimmer. Tôn Chí Tân đáng thương nghe không hiểu, liền kêu một tiếng ứng một tiếng, chỉ cho một loại xưng hô, càng thêm củng cố vị trí Zimmer.
Naaru thì ngồi xem Tôn Chí Tân luyện chế muối, dùng hai ngón tay nhón lấy một ít vân vê, lại cho vào miệng nhấm nháp, xác nhận nó chính là muối. So với loại ban đầu dùng ăn, nó đã loáng thoáng có hình dạng tinh thể bột, tuy vì còn chứa tạp chất mà ố vàng, vẻ ngoài so với trước kia khả quan hơn rất nhiều, hơi lộ ra màu sắc vốn có của nó.Hơn nữa vị lại nồng đậm, không có vị tanh tao kì quái, hương vị thuần khiết hơn rất nhiều.
“Này vẫn là muối ?”
Tôn Chí Tân gật đầu:“Ta dùng phương pháp thẩm tách…… Ách, chính là dùng nước nấu, đổ nước muối ra, gạn hết cặn bùn, rồi lại đổ nước muối vào nấu lại, lặp đi lặp lại mấy lần liền thành ra như vậy. Hương vị của nó so với muối thô ban đầu tốt hơn nhiều lắm.”
Naaru đem muối trên tay thả ra, kinh ngạc nhìn Tôn Chí Tân:“Ngươi hiểu được thật nhiều.”
Tôn Chí Tân cười hắc hắc, không giải thích. Giải thích cũng không giải thích rõ được, là một người hiện đại, hắn đương nhiên biết rất nhiều.
Naaru lại nghĩ, hỏi:“có thể đem phương pháp này nói cho mọi người được ko?”
“Có thể.” Tôn Chí Tân chẳng hề để ý đáp.
Đối với sự vô tư của Tôn Chí Tân Naaru cực kỳ vui mừng, rất muốn vươn tay ra ôm Tôn Chí Tân, thấy hắn giống như con mối cảnh giác nhìn chằm chằm tay của mình, chỉ đành ngượng ngùng rút về.
Sao cứ thích tùy tiện nhào lên người khác như vậy? Quả thực chẳng khác gì đại hình khuyển. Tôn Chí Tân lắc đầu thở dài, lại nghĩ đến một chuyện, nói: “Muối không những có thể dùng nấu ăn, còn có thể hòa thành nước muối tẩy trừ miệng vết thương. Ngươi nhớ kỹ, về sau nếu có người bị thương, tận lực dùng nước muối nhanh chóng rửa sạch, nó có thể thanh độc…ừ, chính là có thể bảo vệ miệng vết thương, làm cho người ta càng dễ sống sót. Nhớ kỹ chưa?”
Naaru dụng tâm ghi tạc trong lòng, chợt nghe Tôn Chí Tân lại nói:“Đúng rồi. bảo vệ miệng vết thương, nó cũng có thể giữ cho thịt để rất lâu mà không bị hư thối.” Đột nhiên ánh mắt sáng lên:“Đúng ! phải tìm một lượng muối lớn! Các người về sau săn được thức ăn, có thể muối để lưu trữ, nói cách khác, chỉ cần có rất nhiều muối, ngày mai là có thể bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho mùa đông, mà không cần đợi thời tiết chuyển lạnh.”
“Thật sao ?” Naaru mừng rỡ, tuy rằng chưa từng có nghe nói qua phương pháp này, nhưng Tôn Chí Tân nói, hắn liền tin tưởng.
“Tin ta, đến lúc đó ta hướng dẫn mọi người cách muối thịt để ăn. Muốn làm thịt muối nhất định phải nhiều muối. Đúng rồi, muối trong tộc là lấy ở đâu thế?”
Naaru nói:“Bên kia núi có hải dương, là bộ tộc gần chỗ chúng ta nhất. Bộ tộc đó gọi là Gi ó Biển, bọn họ biết chế muối, cũng biết muối cá, chỉ là chưa bao giờ hướng dẫn bộ tộc khác cách làm. Trong bộ tộc vô luận nam nữ già trẻ đều rất giỏi, cá là món chính của bọn họ. Mà kĩ năng săn thú của bọn họ thua xa chúng ta, bờ biển cũng không có trái cây, bộ tộc chúng ta cần muối sẽ đổi da thú và thịt, còn mang theo trái cây đến đổi. Bởi vì bọn họ không tìm đâu ra trái cây, nên đổi được càng nhiều muối.”
Bộ lạc biết chế muối ? Tôn Chí Tân nghe xong thực hưng phấn, nói:“Mau chóng chuẩn bị người đi đổi nhiều muối, có thể đổi bao nhiêu liền đổi bấy nhiêu. Không bằng như vậy, lần sau đi đổi muối cho ta đi cùng !”
Naaru lập tức lắc đầu:“Ngươi không thể đi.”
“Vì cái gì ?”
Naaru sắc mặt ửng đỏ, do dự hồi lâu mới nói:“Ngươi nhớ rõ lúc ngươi tới không ?”
“Nhớ rõ.” Tôn Chí Tân gật đầu. Lúc ấy mình rơi xuống bị cả đám người vây quanh, chính giữa có hai nam nhân quyết đấu, trong đó một người là Naaru, một người trong giống hải tặc Viking. Ách, đúng rồi, mình còn đè chết nữ nhân kia mà. Cũng không biết bà chị béo kia có đầu thai không, hay là xuyên qua . Chỉ hy vọng nàng ta vô luận tồn tại như thế nào, nhất định phải rất tốt, như vậy chính mình mới an tâm chút.
Đột nhiên trong đầu đại động. Một đám nam nhân, hai người quyết đấu, một nữ nhân. Tôn Chí Tân trong đầu linh quang hiện lên, ngạc nhiên nói:“Không phải chứ ? các ngươi quyết đấu vì tranh đoạt nữ nhân kia ?”
Naaru nhăn nhó một trận, khuôn mặt dương cương tục tằng hiện lên biểu tình xấu hổ quẫn bách. Sau đó lập tức lại nghĩ đến cái gì, ngốc hướng Tôn Chí Tân giải thích:“Ta không thích nàng. Là trí giả an bài, ta có ngươi là đủ rồi. Trong tộc đã gả đi qua một nữ nhân bồi thường bọn họ , ngươi không cần lo lắng.”
X ! Lời Naaru nói Tôn Chí Tân căn bản không nghe vào, chỉ nghĩ quả nhiên là báo ứng, mình đè chết người thì phải thay thế người bị Naaru đè…Trong minh minh, quả nhiên là một báo trả một báo, chính là tiền định. Mặt Tôn Chí Tân chớp mắt liền đen, rất khó không nhớ lại tao ngộ đáng thương bị Naaru đè ở dưới thân của mình.
Naaru còn tiếp tục nói:“ nữ nhân kia đến từ một bộ tộc ở xa, trí giả nói kết hôn xa mới có thể làm cho người trong tộc càng thêm khỏe mạnh, mà vợ của ta đã mất, cần có vợ của tộc trưởng gánh vác nhiệm vụ của bộ tộc, cho nên…… Nhưng mà tên tộc trưởng của bộ tộc kia là tên tham lam vô sỉ, hắn thu cả cống phẩm của ta và bộ tộc Gi ó biển. Ta và bộ tộc gió biển đều không biết, lúc cưới đụng nhau, chỉ có thể dùng quyết đấu quyết định quyền sở hữu nàng.” Bỗng ngừng lại, nói:“Hoàn hảo nàng chết, để ta có ngươi. Hắc hắc, tù trưởng tộc gió biển không có đoạt được của ta.” Lại dùng mang theo may mắn khẩu khí nói:“may mà ra đoạt được, bằng không hối hận chết.” Naaru nói xong, trên mặt thần thái bay lên, hiển nhiên phi thường đắc ý.
Tôn Chí Tân thì đã bị sét đánh đùng đùng từ trong ra ngoài, cái nơi quỷ quái này thực sự có cả cướp người về áp trại? Ngay cả đàn ông cũng cướp? Thật sự là chay mặn không kị, nam nữ chẳng phân nha…
Bên tai nghe được Naaru lại nói:“Ngươi đè chết nữ nhân của ta, ấn quy củ ngươi nên thay thế thành đệ thân. Ha ha, ta giành trước hắn một bước, hắn cũng chỉ có buổi tối nằm một mình. Hắc hắc, nữ nhân rất khó tìm, kết đệ thân cũng không phải dễ dàng như vậy, không mấy nam nhân đồng ý làm. Vẫn là ta lợi hại, cướp được ngươi.”
Tôn Chí Tân sắc mặt đã muốn đen như đáy nồi, ủy khuất nghĩ, mẹ ta nếu đánh thắng được ngươi, còn có thể để ngươi cưỡi sao ? ngươi vênh váo cái gì ? khốn khiếp, được tiện nghi còn khoe mã.
Naaru lại hiểu sai ý, nói:“Ngươi yên tâm, có ta bảo hộ ngươi, hắn không dám tới đoạt ! bọn họ đến mùa đông cũng sẽ cần thịt để ăn dự trữ qua mùa đông, cùng lắm thì ta đổi thêm thịt lấy muối của họ.” Sắc mặt lại lạnh xuống, lộ ra chân chính dã nhân bàn hung tàn:“Xem như hắn là tộc truỏng bộ tộc gió biển, hắn dám đến cướp đoạt ngươi, ta sẽ giết hắn ! ngươi là đệ thân của ta,chỉ là của mình ta!”
Trong lời nói nồng đậm dục vọng chiếm hữu làm Tôn Chí Tân hoảng sợ. Không phải chứ…Mình một thân xương cứng thịt rắn, có cái gì tốt? Đàn ông thích đàn bà mềm mại mới là vương đạo đi, lại nghe khẩu khí Naaru rõ ràng là đã nhận định mình rồi. Không phải trong lòng không cảm thấy mừng thầm khi được người cần đến, còn có cái loại hư vinh khi được cho là rất quan trọng, chỉ là mông sẽ thực không hay ho a… Với tính tình dương cương dã tính của Naaru sẽ không đồng ý để người ta phản áp cưỡi trên người . Cùng hắn ở chung, chẳng phải là thành vạn năm tiểu thụ ? không được, vạn vạn không được ! nhất định phải phản kháng, đúng, phản kháng ! Thật sự không thể phản công thì đè ngược được một lần cũng tính là hòa nhau một ván.
Tôn Chí Tân không lên tiếng , trong lòng bắt đầu nghĩ chủ ý xấu. Chẳng qua nhất thời cũng nghĩ không ra cái gì tốt, ngoài miệng không hé răng, cúi đầu đầu nhìn chằm chằm nồi.
Naaru đoán không được Tôn Chí Tân suy nghĩ cái gì, nói:“Ngày mai ta sẽ cùng trí giả Esuike thương lượng chuyện này. Dù sao ngươi hướng dẫn mọi người hái nấm, lượng ăn thịt giảm bớt, dùng nó để đổi muối. Cứ như vậy.”
“Trên đường an toàn không ?”
“Qigeli biết một lối đi an toàn. Vừa lúc hắn không thể đi săn, để cho hắn dẫn đoàn đi đổi muối.”
Tôn Chí Tân cũng hiểu được an bài này rất thích hợp, gật đầu đồng ý.
Thịt nguyên sinh thái quả nhiên chất lượng phì nộn, không giống chất thịt súc vật do phương pháp nuôi dưỡng thúc ép của thời hiện đại tạo ra, chỉ cần một nửa thời gian là đã nấu được rồi. Tôn Chí Tân mở nắp lá, nhất thời một trận mùi thơm dầu nồng độc hữu của đồ hầm liền bốc lên, dẫn đến Buku hoan hô vui vẻ, kích động chạy đi cầm chén.
Một bữa ăn thịt làm cho ba người nhà Naaru hô to thống khoái, ăn xong ngay cả Auge cũng nhịn không được dùng ngón tay vét nước dầu dính ở cạnh nồi xuống đưa vào miệng, cùng Buku hai anh em quét một cái nồi sạch đến độ không cần mang đi rửa nữa.
“Nấm thiêu thịt.” Tôn Chí Tân đáp.
Hôm nay miếng thịt nhận được nhiều mỡ, hắn mới xúc động sinh ra ý tưởng này.
Trước kia thịt nhà này chuẩn bị ăn cũng chỉ trước tùy tiện cạo cạo lông xong là vào bụng, đại bộ phận cọng lông thô đúng là được trừ đi, những vẫn còn lại vô số cọng nhỏ, gốc lông…Bọn họ có thể ăn, Tôn Chí Tân thì không thể. Hắn đầu tiên là cạo lông, rồi hơ phần bì trên lửa đến khi có màu nâu chay, loại bọ gốc lông, chuẩn bị cho bước tiếp theo. Tiếp theo là đem thịt ra sông rửa sạch, cắt thành miếng nhỏ. Qúa trình này không dễ dàng lắm, mấu chốt là ở công cụ cắt thái quá lạc hậu, dùng dao đá thật là vừa tốn công vừa tốn sức.
Bắt tay vào chiến đấu với miếng thịt mềm oặt không xương, Tôn Chí Tân vô cùng hoài niệm dao thái thời hiện đại. Cho dù là loại dao rẻ tiền cũng vạn lần tốt hơn cái dao đá này. Đây không phải ở cắt a ? căn bản chính là ghè, hoặc là cưa thì đúng hơn, dùng răng cắn xé còn hiệu quả hơn thế này.
Naaru ở trong lều đợi Tôn Chí Tân nửa ngày không thấy trở về, không khỏi trong lòng lo lắng. Đi ra ngoài tìm hắn thì thấy hắn đang nghiến răng nghiến lợi chiến đấu với miếng thịt, nhịn không được nở nụ cười, lấy dao đá cắt thành từng khối theo yêu cầu của Tôn Chí Tân. Naaru là vũ phu khổng võ hữu lực, dao đá cùn đến đâu cũng ko chịu được sức mạnh của hắn. Chí Tân nhìn mà vô cùng nhụt chí, khó trách mình luôn bị hắn áp, giá trị vũ lực không cùng một cấp a……
Trở về lều đem thịt cho nào nồi xao qua, xao đến khi mỡ chảy ra thì thêm chút muối, bỏ thêm vào vụn nầm để lấy mùi. Tiếp tục xao đến khi phần lớn mỡ chảy ramàu da biến thành vàng óng ánh đồng thới rút chặt lại. Lúc này mới cho thêm muối lần hai, đem nấm đã rửa sạch cho vào, thêm nước đến khi xâm xấp đồ ăn trong nồi mới tìm một cái lá lớn đậy nồi lại, để cho đồ bên trong từ từ chín.
Toàn bộ quá trình nấu nướng, hương vị toát ra khiến ba cha con nước miếng chảy ròng ròng. Cái mùi này khác với những mùi thường ngửi đến, là một cỗ mùi dầu rán nồng đặc, cùng với mùi thơm của nấm đã được xào qua mỡ béo, quả thực vừa thơm vừa nồng, làm cho người ta bắt đầu vô tận tưởng tượng hương vị chân chính của thứ trong nồi sau khi nấu xong ăn vào trong miệng.
Auge đối với thủ pháp nấu ăn của Tôn Chí Tân bội phục vô cùng, không dám trêu chọc hắn, chỉ sợ Zimmer giận không chịu nấu cơm, phải quay trở lạ ăn đồ ăn đáng sợ của Buku.
Buku thấy Tôn Chí Tân không bài xích cùng mình thân cận, tiếp tục ôm Cổ Tôn Chí Tân kêu Zimmer. Tôn Chí Tân đáng thương nghe không hiểu, liền kêu một tiếng ứng một tiếng, chỉ cho một loại xưng hô, càng thêm củng cố vị trí Zimmer.
Naaru thì ngồi xem Tôn Chí Tân luyện chế muối, dùng hai ngón tay nhón lấy một ít vân vê, lại cho vào miệng nhấm nháp, xác nhận nó chính là muối. So với loại ban đầu dùng ăn, nó đã loáng thoáng có hình dạng tinh thể bột, tuy vì còn chứa tạp chất mà ố vàng, vẻ ngoài so với trước kia khả quan hơn rất nhiều, hơi lộ ra màu sắc vốn có của nó.Hơn nữa vị lại nồng đậm, không có vị tanh tao kì quái, hương vị thuần khiết hơn rất nhiều.
“Này vẫn là muối ?”
Tôn Chí Tân gật đầu:“Ta dùng phương pháp thẩm tách…… Ách, chính là dùng nước nấu, đổ nước muối ra, gạn hết cặn bùn, rồi lại đổ nước muối vào nấu lại, lặp đi lặp lại mấy lần liền thành ra như vậy. Hương vị của nó so với muối thô ban đầu tốt hơn nhiều lắm.”
Naaru đem muối trên tay thả ra, kinh ngạc nhìn Tôn Chí Tân:“Ngươi hiểu được thật nhiều.”
Tôn Chí Tân cười hắc hắc, không giải thích. Giải thích cũng không giải thích rõ được, là một người hiện đại, hắn đương nhiên biết rất nhiều.
Naaru lại nghĩ, hỏi:“có thể đem phương pháp này nói cho mọi người được ko?”
“Có thể.” Tôn Chí Tân chẳng hề để ý đáp.
Đối với sự vô tư của Tôn Chí Tân Naaru cực kỳ vui mừng, rất muốn vươn tay ra ôm Tôn Chí Tân, thấy hắn giống như con mối cảnh giác nhìn chằm chằm tay của mình, chỉ đành ngượng ngùng rút về.
Sao cứ thích tùy tiện nhào lên người khác như vậy? Quả thực chẳng khác gì đại hình khuyển. Tôn Chí Tân lắc đầu thở dài, lại nghĩ đến một chuyện, nói: “Muối không những có thể dùng nấu ăn, còn có thể hòa thành nước muối tẩy trừ miệng vết thương. Ngươi nhớ kỹ, về sau nếu có người bị thương, tận lực dùng nước muối nhanh chóng rửa sạch, nó có thể thanh độc…ừ, chính là có thể bảo vệ miệng vết thương, làm cho người ta càng dễ sống sót. Nhớ kỹ chưa?”
Naaru dụng tâm ghi tạc trong lòng, chợt nghe Tôn Chí Tân lại nói:“Đúng rồi. bảo vệ miệng vết thương, nó cũng có thể giữ cho thịt để rất lâu mà không bị hư thối.” Đột nhiên ánh mắt sáng lên:“Đúng ! phải tìm một lượng muối lớn! Các người về sau săn được thức ăn, có thể muối để lưu trữ, nói cách khác, chỉ cần có rất nhiều muối, ngày mai là có thể bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho mùa đông, mà không cần đợi thời tiết chuyển lạnh.”
“Thật sao ?” Naaru mừng rỡ, tuy rằng chưa từng có nghe nói qua phương pháp này, nhưng Tôn Chí Tân nói, hắn liền tin tưởng.
“Tin ta, đến lúc đó ta hướng dẫn mọi người cách muối thịt để ăn. Muốn làm thịt muối nhất định phải nhiều muối. Đúng rồi, muối trong tộc là lấy ở đâu thế?”
Naaru nói:“Bên kia núi có hải dương, là bộ tộc gần chỗ chúng ta nhất. Bộ tộc đó gọi là Gi ó Biển, bọn họ biết chế muối, cũng biết muối cá, chỉ là chưa bao giờ hướng dẫn bộ tộc khác cách làm. Trong bộ tộc vô luận nam nữ già trẻ đều rất giỏi, cá là món chính của bọn họ. Mà kĩ năng săn thú của bọn họ thua xa chúng ta, bờ biển cũng không có trái cây, bộ tộc chúng ta cần muối sẽ đổi da thú và thịt, còn mang theo trái cây đến đổi. Bởi vì bọn họ không tìm đâu ra trái cây, nên đổi được càng nhiều muối.”
Bộ lạc biết chế muối ? Tôn Chí Tân nghe xong thực hưng phấn, nói:“Mau chóng chuẩn bị người đi đổi nhiều muối, có thể đổi bao nhiêu liền đổi bấy nhiêu. Không bằng như vậy, lần sau đi đổi muối cho ta đi cùng !”
Naaru lập tức lắc đầu:“Ngươi không thể đi.”
“Vì cái gì ?”
Naaru sắc mặt ửng đỏ, do dự hồi lâu mới nói:“Ngươi nhớ rõ lúc ngươi tới không ?”
“Nhớ rõ.” Tôn Chí Tân gật đầu. Lúc ấy mình rơi xuống bị cả đám người vây quanh, chính giữa có hai nam nhân quyết đấu, trong đó một người là Naaru, một người trong giống hải tặc Viking. Ách, đúng rồi, mình còn đè chết nữ nhân kia mà. Cũng không biết bà chị béo kia có đầu thai không, hay là xuyên qua . Chỉ hy vọng nàng ta vô luận tồn tại như thế nào, nhất định phải rất tốt, như vậy chính mình mới an tâm chút.
Đột nhiên trong đầu đại động. Một đám nam nhân, hai người quyết đấu, một nữ nhân. Tôn Chí Tân trong đầu linh quang hiện lên, ngạc nhiên nói:“Không phải chứ ? các ngươi quyết đấu vì tranh đoạt nữ nhân kia ?”
Naaru nhăn nhó một trận, khuôn mặt dương cương tục tằng hiện lên biểu tình xấu hổ quẫn bách. Sau đó lập tức lại nghĩ đến cái gì, ngốc hướng Tôn Chí Tân giải thích:“Ta không thích nàng. Là trí giả an bài, ta có ngươi là đủ rồi. Trong tộc đã gả đi qua một nữ nhân bồi thường bọn họ , ngươi không cần lo lắng.”
X ! Lời Naaru nói Tôn Chí Tân căn bản không nghe vào, chỉ nghĩ quả nhiên là báo ứng, mình đè chết người thì phải thay thế người bị Naaru đè…Trong minh minh, quả nhiên là một báo trả một báo, chính là tiền định. Mặt Tôn Chí Tân chớp mắt liền đen, rất khó không nhớ lại tao ngộ đáng thương bị Naaru đè ở dưới thân của mình.
Naaru còn tiếp tục nói:“ nữ nhân kia đến từ một bộ tộc ở xa, trí giả nói kết hôn xa mới có thể làm cho người trong tộc càng thêm khỏe mạnh, mà vợ của ta đã mất, cần có vợ của tộc trưởng gánh vác nhiệm vụ của bộ tộc, cho nên…… Nhưng mà tên tộc trưởng của bộ tộc kia là tên tham lam vô sỉ, hắn thu cả cống phẩm của ta và bộ tộc Gi ó biển. Ta và bộ tộc gió biển đều không biết, lúc cưới đụng nhau, chỉ có thể dùng quyết đấu quyết định quyền sở hữu nàng.” Bỗng ngừng lại, nói:“Hoàn hảo nàng chết, để ta có ngươi. Hắc hắc, tù trưởng tộc gió biển không có đoạt được của ta.” Lại dùng mang theo may mắn khẩu khí nói:“may mà ra đoạt được, bằng không hối hận chết.” Naaru nói xong, trên mặt thần thái bay lên, hiển nhiên phi thường đắc ý.
Tôn Chí Tân thì đã bị sét đánh đùng đùng từ trong ra ngoài, cái nơi quỷ quái này thực sự có cả cướp người về áp trại? Ngay cả đàn ông cũng cướp? Thật sự là chay mặn không kị, nam nữ chẳng phân nha…
Bên tai nghe được Naaru lại nói:“Ngươi đè chết nữ nhân của ta, ấn quy củ ngươi nên thay thế thành đệ thân. Ha ha, ta giành trước hắn một bước, hắn cũng chỉ có buổi tối nằm một mình. Hắc hắc, nữ nhân rất khó tìm, kết đệ thân cũng không phải dễ dàng như vậy, không mấy nam nhân đồng ý làm. Vẫn là ta lợi hại, cướp được ngươi.”
Tôn Chí Tân sắc mặt đã muốn đen như đáy nồi, ủy khuất nghĩ, mẹ ta nếu đánh thắng được ngươi, còn có thể để ngươi cưỡi sao ? ngươi vênh váo cái gì ? khốn khiếp, được tiện nghi còn khoe mã.
Naaru lại hiểu sai ý, nói:“Ngươi yên tâm, có ta bảo hộ ngươi, hắn không dám tới đoạt ! bọn họ đến mùa đông cũng sẽ cần thịt để ăn dự trữ qua mùa đông, cùng lắm thì ta đổi thêm thịt lấy muối của họ.” Sắc mặt lại lạnh xuống, lộ ra chân chính dã nhân bàn hung tàn:“Xem như hắn là tộc truỏng bộ tộc gió biển, hắn dám đến cướp đoạt ngươi, ta sẽ giết hắn ! ngươi là đệ thân của ta,chỉ là của mình ta!”
Trong lời nói nồng đậm dục vọng chiếm hữu làm Tôn Chí Tân hoảng sợ. Không phải chứ…Mình một thân xương cứng thịt rắn, có cái gì tốt? Đàn ông thích đàn bà mềm mại mới là vương đạo đi, lại nghe khẩu khí Naaru rõ ràng là đã nhận định mình rồi. Không phải trong lòng không cảm thấy mừng thầm khi được người cần đến, còn có cái loại hư vinh khi được cho là rất quan trọng, chỉ là mông sẽ thực không hay ho a… Với tính tình dương cương dã tính của Naaru sẽ không đồng ý để người ta phản áp cưỡi trên người . Cùng hắn ở chung, chẳng phải là thành vạn năm tiểu thụ ? không được, vạn vạn không được ! nhất định phải phản kháng, đúng, phản kháng ! Thật sự không thể phản công thì đè ngược được một lần cũng tính là hòa nhau một ván.
Tôn Chí Tân không lên tiếng , trong lòng bắt đầu nghĩ chủ ý xấu. Chẳng qua nhất thời cũng nghĩ không ra cái gì tốt, ngoài miệng không hé răng, cúi đầu đầu nhìn chằm chằm nồi.
Naaru đoán không được Tôn Chí Tân suy nghĩ cái gì, nói:“Ngày mai ta sẽ cùng trí giả Esuike thương lượng chuyện này. Dù sao ngươi hướng dẫn mọi người hái nấm, lượng ăn thịt giảm bớt, dùng nó để đổi muối. Cứ như vậy.”
“Trên đường an toàn không ?”
“Qigeli biết một lối đi an toàn. Vừa lúc hắn không thể đi săn, để cho hắn dẫn đoàn đi đổi muối.”
Tôn Chí Tân cũng hiểu được an bài này rất thích hợp, gật đầu đồng ý.
Thịt nguyên sinh thái quả nhiên chất lượng phì nộn, không giống chất thịt súc vật do phương pháp nuôi dưỡng thúc ép của thời hiện đại tạo ra, chỉ cần một nửa thời gian là đã nấu được rồi. Tôn Chí Tân mở nắp lá, nhất thời một trận mùi thơm dầu nồng độc hữu của đồ hầm liền bốc lên, dẫn đến Buku hoan hô vui vẻ, kích động chạy đi cầm chén.
Một bữa ăn thịt làm cho ba người nhà Naaru hô to thống khoái, ăn xong ngay cả Auge cũng nhịn không được dùng ngón tay vét nước dầu dính ở cạnh nồi xuống đưa vào miệng, cùng Buku hai anh em quét một cái nồi sạch đến độ không cần mang đi rửa nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.