Sư Tôn: Cái Này Hướng Sư Nghịch Đồ Mới Không Phải Thánh Tử
Chương 17: Đại Đế Cổ Đại Hóa Thân? Đến Chiến
Phong Thất Nguyệt
13/10/2023
Hai ngày sau, Thái Tố Thần Tháp tầng thứ 88.
Sở Hưu một quyền đem một tên Thần Kiều cảnh sơ kỳ nữ tử đánh xuyên lồng ngực. Máu tươi xen lẫn mảnh vỡ nội phun tung toé từ huyết động. Vung cánh tay lên một cái, đem thi thể quăng bay ra xa.
Hô ~
“Tầng 88, đối thủ là ba tên Thần Kiều sơ kỳ.”
Sở Hưu trong lòng âm trầm, bắt đầu dự đoán.
Tầng chín mươi trở lên, đối thủ chính là Thần Kiều trung kỳ, hậu kỳ, thậm chí là Thần Kiều đỉnh phong!
Tiến vào Thái Tố Thần Tháp sắp được một tuần thời gian. Hắn đối với chiến lực hiện tại của đã có chuẩn xác định vị.
Kiếm pháp + kinh nghiệm chiến đấu có thể giết Thần Kiều sơ kỳ.
Kiếm pháp + kinh nghiệm chiến đấu + Hoang Cổ Thánh Thể có thể giết Thần Kiều trung kỳ đỉnh phong
Kiếm pháp + kinh nghiệm chiến đấu + Hoang Cổ Thánh Thể + Thiên Sát kiếm ý, có thể trảm Thần Kiều hậu kỳ.
“Nếu gặp được Thần Kiều chín tầng đỉnh phong, chắc chắn sẽ là một cuộc ác chiến.”
Chiến lực kinh khủng như vậy nói ra chỉ sợ không ai sẽ tin tưởng.
[ Tầng 89 khảo nghiệm bắt đầu ]
Thái Tố quảng trường.
Đệ tử nhân số cũng không vì thời gian trôi qua mà ít đi, ngược lại càng ngày càng nhiều. Đại đa số người đều đang quan sát bia xếp hạng biến hóa. Một trong số đó chính là Sở Tiêu Nhiên.
Nàng biết Sở Hưu đã tại trong tháp. Chỉ là, trước khi hắn đi ra, bia xếp hạng sẽ không phát sinh biến hóa.
“Sở sư muội, ngươi cho rằng Sở Hưu kia có thể leo lên tầng 80, lấy được Đại Đế Ngân Sa?”
Một tên thanh niên mang áo bào màu vàng nhíu mày hỏi.
Sở Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn Luân Hải bia, thật lâu không nói. Sở Hưu phải chăng có thể lên 80 tầng, nàng cũng không thể nói chính xác.
Có lẽ có thể, có lẽ không có khả năng. Tâm lý mong muốn, đại khái chia năm năm.
Một tên nữ tu ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ, trên mặt mọc đầy nốt ruồi, giống như cười mà không phải cười.
“Tô Như Tuyết Luân Hải tầng chín đều chỉ có thể leo lên tầng 78, Sở Hưu mới Luân Hải bốn tầng đi? Hắn có thể leo lên tám mươi tầng?”
“Sở Tiêu Nhiên, ta cảm thấy ngươi có thể phải thất vọng.” Giọng nói của nàng hơi cười trên nỗi đau của người khác.
“Ở đây, muốn nói ai đối với Sở Hưu thực lực hiểu rõ nhất, hẳn là Nhậm Hồng Anh sư muội đi?”
Mấy người đưa mắt nhìn sang, Nhậm Hồng Anh một mực yên lặng không lên tiếng.
Nhậm Hồng Anh hôm nay vẫn như cũ thân mang hồng y, cau mày nói: “Thực lực của hắn, ta không rõ ràng.”
“Chỉ là Luân Hải cảnh mà thôi, không đáng ta chú ý.”
“Ha ha ~”
Áo bào màu vàng thanh niên tên Tề Minh nhịn không được cười ra tiếng.
Ba năm trước đây, mẫu thân Sở Tiêu Nhiên trúng Minh Yêu Chi Độc của Yêu tộc, cần Đại Đế Ngân Sa mới có thể loại trừ. Mà Đại Đế Ngân Sa chỉ có tại Vô Tận Hỏa Vực bên trong Thái Tố Thần Tháp tầng 80 mới có thể lấy được.
Tề Minh một mực truy cầu Sở Tiêu Nhiên. Hắn muốn để một vị sư đệ thiên phú cực cao áp chế tu vi, không đột phá Thần Kiều cảnh, đợi Thái Tố Tháp mở ra giúp Sở Tiêu Nhiên lấy tới Ngân Sa.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Sở Tiêu Nhiên đáp ứng hắn truy cầu. Thế nhưng là Sở Tiêu Nhiên ba năm trước đây dứt khoát cự tuyệt. Nàng rất muốn vì mẫu thân khử độc nhưng nàng không tiếp thụ được Tề Minh uy hiếp cùng thái độ cao cao tại thượng.
Hôm nay, thẹn quá thành giận Tề Minh chính là đến xem Sở Tiêu Nhiên trò cười.
“Tề Minh sư huynh ~”
Nhậm Hồng Anh mỉm cười nói: “Gần nhất sư tôn đối với Sở Hưu đặc biệt quan tâm, đợi lát nữa Sở Hưu bị truyền tống đi ra, sư huynh không cần quá mức đùa cợt.”
“Miễn cho sư tôn sau khi nghe được sinh khí.”
Tề Minh nghe vậy, khoát khoát tay, cười nói:
“Hắn là chân truyền đại đệ tử của cô cô, cùng ta là sư huynh đệ.”
“Chúng ta đều là người một nhà, không đến mức...không đến mức....”
Không sai! Tề Minh chính là cháu ruột Tề Mộng Điệp.
Đạo cung cảnh trung kỳ Tề Minh có thể tại Thái Tố thánh địa đạt được địa vị siêu nhiên, nguyên nhân chủ yếu chính là cô cô của hắn là Tề Mộng Điệp, một vị sắp đột phá Đại Thánh trung kỳ cường giả.
“Hơn ba mươi năm đều không có đột phá Bỉ Ngạn cảnh.”
Thanh âm âm dương quái khí truyền đến.
Là Tiêu Nhất Phong, Vân Hà Phong thứ hai chân truyền, chẳng biết lúc nào đi tới mấy người bên cạnh.
Hắn chắp tay một cái: “Gặp qua Tề Minh sư huynh.”
Thần thông cảnh trung kỳ Tiêu Nhất Phong xưng hô Đạo Cung cảnh trung kỳ Tề Minh là sư huynh, không có cảm thấy có nửa điểm ngượng ngùng. Lộ ra như việc tự nhiên.
Tề Minh cười gật đầu: “Tiêu Nhất Phong! Ngươi cũng tới.”
Tiêu Nhất Phong cười lạnh: “Nghe nói cái tên sư huynh bất tranh khí của ta thế mà đến trèo lên Thái Tố Thần Tháp.”
“Ta tự nhiên muốn đến xem.”
“Ha ha ~”
“Gia hỏa này sec không phải cho rằng vận khí tốt, giết một cái Thần Kiều cảnh liền có cỡ nào ghê gớm đi!”
“Mất mặt xấu hổ đồ chơi.”
Giọng điệu này, hoàn toàn có thể nghe ra Tiêu Nhất Phong đối với Sở Hưu oán niệm sâu tới cỡ nào.
Nghĩ đến cũng đúng a!
Rõ ràng hắn mới là thiên tài, Thần Thông cảnh tầng năm còn phải gọi Luân Hải cảnh là sư huynh, ngẫm lại đều biệt khuất.
Thái Tố quảng trường, hết thảy việc phát sinh, Sở Hưu tự nhiên không thể nào biết. Hắn hiện tại đang tiếp nhận khảo hạch nghị lực tầng 95.
Một khối hàn băng to lớn đem cả thân thể hắn đông kết. Vô biên hàn ý xâm nhập. Sở Hưu nếu không phải Hoang Cổ Thánh Thể, chỉ sợ sớm đã không chịu nổi, bị truyền tống ra ngoài.
“Hàn ý này, một mực đang mạnh hơn.”
“Tối thiểu âm 500 độ a.”
Sở Hưu trong lòng tự nói.
Hoang Cổ Thánh Thể là thật đỉnh a.
Mặc dù ta vẫn như cũ cảm giác được rét lạnh nhưng thánh huyết trong thể nội không có nửa điểm bị đông cứng, trì trệ, ngược lại lưu động càng lúc càng nhanh.
Ta thậm chí có thể cảm giác được, Thánh Thể lại mạnh lên một tia...
Nếu là có thể ở lâu một chút liền tốt.
Sau một khắc, Sở Hưu biến mất....
Tiến vào tầng tiếp theo.
Nửa ngày sau, ngoại giới, bầu trời đêm, hai vòng trăng tròn trong sáng treo trên cao, tinh thần như bàn cờ trải rộng.
Rốt cục đến tầng 98.
Mảnh thế giới này nở đầy màu đỏ Bỉ Ngạn hoa. Chân trời treo một vòng huyết sắc tà dương.
Cảnh sắc thê mỹ, cô tịch.
Cách Sở Hưu 1000 mét có hơn, xuất hiện một vị nữ tử tóc bạc, váy trắng cầm trong tay kỳ dị băng tinh trường kiếm.
Ban đầu, hắn suy đoán đối thủ tầng 98 hơn phân nửa là Thần Kiều cảnh đỉnh phong, tuyệt đối không nghĩ tới là tu vi của đối phương vậy mà cùng hắn không khác nhau chút nào, cũng là Luân Hải tầng chín đỉnh phong.
Quỷ dị nhất là hắn không cách nào miêu tả dung mạo của đối phương, cũng vô pháp nhớ dung mạo của đối phương trong đầu. Chỉ cần ánh mắt từ trên thân nàng dời đi, thậm chí ngay cả sự tồn tại của người này đều sẽ quên.
Cái cảnh tượng kỳ dị này khiến cho trái tim Sở Hưu không khỏi gia tốc nhảy lên. Nhịn không được, cao giọng hỏi:
“Ngươi sẽ không phải là Thái Tố Đế Tôn đi!!!”
Nữ tử không có trả lời, chỉ là cầm kiếm đứng yên.
Tựa như cùng thiên địa tương dung.
“Ha ha ha ha ~”
Con ngươi yêu dị của Sở Hưu chớp động huyết mang, tràn ngập vô tận chiến ý, điên cuồng cùng hưng phấn...
Khóe miệng không tự giác giương lên. Hưng phấn đến toàn thân phát run.
“Đại đế cổ đại, ha ha ha, đại đế cổ đại....”
“Đại Đế, đến chiến ~”
Sở Hưu thét dài một tiếng.
Xoẹt~...
Bích Huyết Kiếm ra khỏi vỏ, Lưu Ảnh Niệm vận chuyển, nguyên lực bám vào hai chân, người nhẹ như yến, kéo ra bảy đạo tàn ảnh, sau lưng mang theo Bỉ Ngạn hoa bay lả tả, thê diễm, tuyệt mỹ...
Một vòng kiếm khí màu đỏ dường như từ trên trời giáng xuống, mang theo khí thế vô song thẳng đến cái cổ nữ tử váy trắng.
Hắn ưa thích chém đầu, thói quen này đã sâu đến tận xương tủy.
Nữ tử váy trắng chậm rãi nhấc kiếm. Động tác nhẹ nhàng, chậm chạp đến cực điểm nhưng ấn chứa trong đó vô số ý, vô số đạo....
Băng tinh kiếm sắc nhọn hời hợt chém tại kiếm khí màu máu đỏ ngòm của Sở Hưu.
Kengg ~
Xoạt xoạt ~
Kiếm khí vỡ vụn.
Giữa không trung, Sở Hưu con ngươi ngưng tụ.
Mượn lực thân thể, đùi phải nâng lên tựa như một đầu Huyết Long tạo thành, thét dài, gào thét, hướng nữ tu đầu lâu đánh tới, tạo nên vô số vòng âm bạo gợn sóng.
“Chết ~”
Như thế một cước trầm trọng, nếu là đạp trúng, đừng nói Luân Hải cảnh, dù đối thủ là Bỉ Ngạn cảnh cũng không chịu đựng nổi.
Nữ tử váy trắng nâng tay phải lên, một chưởng đối đầu.
Ầm ầm ~ Oành
Đáng sợ khí lãng trùng kích đem phương viên trong phạm vi trăm thước, tất cả Bỉ Ngạn hoa thổi bay, xoắn nát, liền ngay cả bùn đất dưới chân đều bị xé rách, bị chen đến ngoài trăm thước, hình thành một cái hố hình tròn to lớn.
Sở Hưu thân thể bay ngược mười mấy mét, lạch cạch rơi trên mặt đất.
Nữ tử váy trắng lùi lại nửa bước.
Nguyên bản con mắt vô thần phảng phất nhiều chút thần thái.
“Làm sao có thể ~”
Sở Hưu toàn thân đầy bùn đất từ dưới nhảy dựng lên, nhìn về phía nữ tu váy trắng, khắp khuôn mặt là kinh nghi bất định.
Hắn Sở Hưu, cực cảnh thăng hoa, Hoang Cổ Thánh Thể lại bị cùng gia hỏa cảnh giới lấy nhục thân chi lực tiện tay đánh bay ra ngoài?
Dù đối phương là Đại Đế cũng quá vô lý.
Sở Hưu một quyền đem một tên Thần Kiều cảnh sơ kỳ nữ tử đánh xuyên lồng ngực. Máu tươi xen lẫn mảnh vỡ nội phun tung toé từ huyết động. Vung cánh tay lên một cái, đem thi thể quăng bay ra xa.
Hô ~
“Tầng 88, đối thủ là ba tên Thần Kiều sơ kỳ.”
Sở Hưu trong lòng âm trầm, bắt đầu dự đoán.
Tầng chín mươi trở lên, đối thủ chính là Thần Kiều trung kỳ, hậu kỳ, thậm chí là Thần Kiều đỉnh phong!
Tiến vào Thái Tố Thần Tháp sắp được một tuần thời gian. Hắn đối với chiến lực hiện tại của đã có chuẩn xác định vị.
Kiếm pháp + kinh nghiệm chiến đấu có thể giết Thần Kiều sơ kỳ.
Kiếm pháp + kinh nghiệm chiến đấu + Hoang Cổ Thánh Thể có thể giết Thần Kiều trung kỳ đỉnh phong
Kiếm pháp + kinh nghiệm chiến đấu + Hoang Cổ Thánh Thể + Thiên Sát kiếm ý, có thể trảm Thần Kiều hậu kỳ.
“Nếu gặp được Thần Kiều chín tầng đỉnh phong, chắc chắn sẽ là một cuộc ác chiến.”
Chiến lực kinh khủng như vậy nói ra chỉ sợ không ai sẽ tin tưởng.
[ Tầng 89 khảo nghiệm bắt đầu ]
Thái Tố quảng trường.
Đệ tử nhân số cũng không vì thời gian trôi qua mà ít đi, ngược lại càng ngày càng nhiều. Đại đa số người đều đang quan sát bia xếp hạng biến hóa. Một trong số đó chính là Sở Tiêu Nhiên.
Nàng biết Sở Hưu đã tại trong tháp. Chỉ là, trước khi hắn đi ra, bia xếp hạng sẽ không phát sinh biến hóa.
“Sở sư muội, ngươi cho rằng Sở Hưu kia có thể leo lên tầng 80, lấy được Đại Đế Ngân Sa?”
Một tên thanh niên mang áo bào màu vàng nhíu mày hỏi.
Sở Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn Luân Hải bia, thật lâu không nói. Sở Hưu phải chăng có thể lên 80 tầng, nàng cũng không thể nói chính xác.
Có lẽ có thể, có lẽ không có khả năng. Tâm lý mong muốn, đại khái chia năm năm.
Một tên nữ tu ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ, trên mặt mọc đầy nốt ruồi, giống như cười mà không phải cười.
“Tô Như Tuyết Luân Hải tầng chín đều chỉ có thể leo lên tầng 78, Sở Hưu mới Luân Hải bốn tầng đi? Hắn có thể leo lên tám mươi tầng?”
“Sở Tiêu Nhiên, ta cảm thấy ngươi có thể phải thất vọng.” Giọng nói của nàng hơi cười trên nỗi đau của người khác.
“Ở đây, muốn nói ai đối với Sở Hưu thực lực hiểu rõ nhất, hẳn là Nhậm Hồng Anh sư muội đi?”
Mấy người đưa mắt nhìn sang, Nhậm Hồng Anh một mực yên lặng không lên tiếng.
Nhậm Hồng Anh hôm nay vẫn như cũ thân mang hồng y, cau mày nói: “Thực lực của hắn, ta không rõ ràng.”
“Chỉ là Luân Hải cảnh mà thôi, không đáng ta chú ý.”
“Ha ha ~”
Áo bào màu vàng thanh niên tên Tề Minh nhịn không được cười ra tiếng.
Ba năm trước đây, mẫu thân Sở Tiêu Nhiên trúng Minh Yêu Chi Độc của Yêu tộc, cần Đại Đế Ngân Sa mới có thể loại trừ. Mà Đại Đế Ngân Sa chỉ có tại Vô Tận Hỏa Vực bên trong Thái Tố Thần Tháp tầng 80 mới có thể lấy được.
Tề Minh một mực truy cầu Sở Tiêu Nhiên. Hắn muốn để một vị sư đệ thiên phú cực cao áp chế tu vi, không đột phá Thần Kiều cảnh, đợi Thái Tố Tháp mở ra giúp Sở Tiêu Nhiên lấy tới Ngân Sa.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Sở Tiêu Nhiên đáp ứng hắn truy cầu. Thế nhưng là Sở Tiêu Nhiên ba năm trước đây dứt khoát cự tuyệt. Nàng rất muốn vì mẫu thân khử độc nhưng nàng không tiếp thụ được Tề Minh uy hiếp cùng thái độ cao cao tại thượng.
Hôm nay, thẹn quá thành giận Tề Minh chính là đến xem Sở Tiêu Nhiên trò cười.
“Tề Minh sư huynh ~”
Nhậm Hồng Anh mỉm cười nói: “Gần nhất sư tôn đối với Sở Hưu đặc biệt quan tâm, đợi lát nữa Sở Hưu bị truyền tống đi ra, sư huynh không cần quá mức đùa cợt.”
“Miễn cho sư tôn sau khi nghe được sinh khí.”
Tề Minh nghe vậy, khoát khoát tay, cười nói:
“Hắn là chân truyền đại đệ tử của cô cô, cùng ta là sư huynh đệ.”
“Chúng ta đều là người một nhà, không đến mức...không đến mức....”
Không sai! Tề Minh chính là cháu ruột Tề Mộng Điệp.
Đạo cung cảnh trung kỳ Tề Minh có thể tại Thái Tố thánh địa đạt được địa vị siêu nhiên, nguyên nhân chủ yếu chính là cô cô của hắn là Tề Mộng Điệp, một vị sắp đột phá Đại Thánh trung kỳ cường giả.
“Hơn ba mươi năm đều không có đột phá Bỉ Ngạn cảnh.”
Thanh âm âm dương quái khí truyền đến.
Là Tiêu Nhất Phong, Vân Hà Phong thứ hai chân truyền, chẳng biết lúc nào đi tới mấy người bên cạnh.
Hắn chắp tay một cái: “Gặp qua Tề Minh sư huynh.”
Thần thông cảnh trung kỳ Tiêu Nhất Phong xưng hô Đạo Cung cảnh trung kỳ Tề Minh là sư huynh, không có cảm thấy có nửa điểm ngượng ngùng. Lộ ra như việc tự nhiên.
Tề Minh cười gật đầu: “Tiêu Nhất Phong! Ngươi cũng tới.”
Tiêu Nhất Phong cười lạnh: “Nghe nói cái tên sư huynh bất tranh khí của ta thế mà đến trèo lên Thái Tố Thần Tháp.”
“Ta tự nhiên muốn đến xem.”
“Ha ha ~”
“Gia hỏa này sec không phải cho rằng vận khí tốt, giết một cái Thần Kiều cảnh liền có cỡ nào ghê gớm đi!”
“Mất mặt xấu hổ đồ chơi.”
Giọng điệu này, hoàn toàn có thể nghe ra Tiêu Nhất Phong đối với Sở Hưu oán niệm sâu tới cỡ nào.
Nghĩ đến cũng đúng a!
Rõ ràng hắn mới là thiên tài, Thần Thông cảnh tầng năm còn phải gọi Luân Hải cảnh là sư huynh, ngẫm lại đều biệt khuất.
Thái Tố quảng trường, hết thảy việc phát sinh, Sở Hưu tự nhiên không thể nào biết. Hắn hiện tại đang tiếp nhận khảo hạch nghị lực tầng 95.
Một khối hàn băng to lớn đem cả thân thể hắn đông kết. Vô biên hàn ý xâm nhập. Sở Hưu nếu không phải Hoang Cổ Thánh Thể, chỉ sợ sớm đã không chịu nổi, bị truyền tống ra ngoài.
“Hàn ý này, một mực đang mạnh hơn.”
“Tối thiểu âm 500 độ a.”
Sở Hưu trong lòng tự nói.
Hoang Cổ Thánh Thể là thật đỉnh a.
Mặc dù ta vẫn như cũ cảm giác được rét lạnh nhưng thánh huyết trong thể nội không có nửa điểm bị đông cứng, trì trệ, ngược lại lưu động càng lúc càng nhanh.
Ta thậm chí có thể cảm giác được, Thánh Thể lại mạnh lên một tia...
Nếu là có thể ở lâu một chút liền tốt.
Sau một khắc, Sở Hưu biến mất....
Tiến vào tầng tiếp theo.
Nửa ngày sau, ngoại giới, bầu trời đêm, hai vòng trăng tròn trong sáng treo trên cao, tinh thần như bàn cờ trải rộng.
Rốt cục đến tầng 98.
Mảnh thế giới này nở đầy màu đỏ Bỉ Ngạn hoa. Chân trời treo một vòng huyết sắc tà dương.
Cảnh sắc thê mỹ, cô tịch.
Cách Sở Hưu 1000 mét có hơn, xuất hiện một vị nữ tử tóc bạc, váy trắng cầm trong tay kỳ dị băng tinh trường kiếm.
Ban đầu, hắn suy đoán đối thủ tầng 98 hơn phân nửa là Thần Kiều cảnh đỉnh phong, tuyệt đối không nghĩ tới là tu vi của đối phương vậy mà cùng hắn không khác nhau chút nào, cũng là Luân Hải tầng chín đỉnh phong.
Quỷ dị nhất là hắn không cách nào miêu tả dung mạo của đối phương, cũng vô pháp nhớ dung mạo của đối phương trong đầu. Chỉ cần ánh mắt từ trên thân nàng dời đi, thậm chí ngay cả sự tồn tại của người này đều sẽ quên.
Cái cảnh tượng kỳ dị này khiến cho trái tim Sở Hưu không khỏi gia tốc nhảy lên. Nhịn không được, cao giọng hỏi:
“Ngươi sẽ không phải là Thái Tố Đế Tôn đi!!!”
Nữ tử không có trả lời, chỉ là cầm kiếm đứng yên.
Tựa như cùng thiên địa tương dung.
“Ha ha ha ha ~”
Con ngươi yêu dị của Sở Hưu chớp động huyết mang, tràn ngập vô tận chiến ý, điên cuồng cùng hưng phấn...
Khóe miệng không tự giác giương lên. Hưng phấn đến toàn thân phát run.
“Đại đế cổ đại, ha ha ha, đại đế cổ đại....”
“Đại Đế, đến chiến ~”
Sở Hưu thét dài một tiếng.
Xoẹt~...
Bích Huyết Kiếm ra khỏi vỏ, Lưu Ảnh Niệm vận chuyển, nguyên lực bám vào hai chân, người nhẹ như yến, kéo ra bảy đạo tàn ảnh, sau lưng mang theo Bỉ Ngạn hoa bay lả tả, thê diễm, tuyệt mỹ...
Một vòng kiếm khí màu đỏ dường như từ trên trời giáng xuống, mang theo khí thế vô song thẳng đến cái cổ nữ tử váy trắng.
Hắn ưa thích chém đầu, thói quen này đã sâu đến tận xương tủy.
Nữ tử váy trắng chậm rãi nhấc kiếm. Động tác nhẹ nhàng, chậm chạp đến cực điểm nhưng ấn chứa trong đó vô số ý, vô số đạo....
Băng tinh kiếm sắc nhọn hời hợt chém tại kiếm khí màu máu đỏ ngòm của Sở Hưu.
Kengg ~
Xoạt xoạt ~
Kiếm khí vỡ vụn.
Giữa không trung, Sở Hưu con ngươi ngưng tụ.
Mượn lực thân thể, đùi phải nâng lên tựa như một đầu Huyết Long tạo thành, thét dài, gào thét, hướng nữ tu đầu lâu đánh tới, tạo nên vô số vòng âm bạo gợn sóng.
“Chết ~”
Như thế một cước trầm trọng, nếu là đạp trúng, đừng nói Luân Hải cảnh, dù đối thủ là Bỉ Ngạn cảnh cũng không chịu đựng nổi.
Nữ tử váy trắng nâng tay phải lên, một chưởng đối đầu.
Ầm ầm ~ Oành
Đáng sợ khí lãng trùng kích đem phương viên trong phạm vi trăm thước, tất cả Bỉ Ngạn hoa thổi bay, xoắn nát, liền ngay cả bùn đất dưới chân đều bị xé rách, bị chen đến ngoài trăm thước, hình thành một cái hố hình tròn to lớn.
Sở Hưu thân thể bay ngược mười mấy mét, lạch cạch rơi trên mặt đất.
Nữ tử váy trắng lùi lại nửa bước.
Nguyên bản con mắt vô thần phảng phất nhiều chút thần thái.
“Làm sao có thể ~”
Sở Hưu toàn thân đầy bùn đất từ dưới nhảy dựng lên, nhìn về phía nữ tu váy trắng, khắp khuôn mặt là kinh nghi bất định.
Hắn Sở Hưu, cực cảnh thăng hoa, Hoang Cổ Thánh Thể lại bị cùng gia hỏa cảnh giới lấy nhục thân chi lực tiện tay đánh bay ra ngoài?
Dù đối phương là Đại Đế cũng quá vô lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.