Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??
Chương 125
Kiều Trang
06/09/2022
Thất Sát ngồi lắt léo trên người Lăng Thịnh Nam bắt đầu cởi y phục của hai người.
- Ngươi… ngươi… đang làm cái gì ?
Lăng Thịnh Nam hốt hoảng muốn thoát ra, lấy tay níu y phục ở ngực lại không cho y toại nguyện. Nhưng sức lực của y lớn, hắn không tài nào thoát ra được, thậm chí áo bị giằng co đến nỗi nát thành từng mảnh vải.
- Làm cái gì… đương nhiên là việc mà nam sủng phải làm rồi ! Yên tâm, hài tử nhà ngươi chưa có kinh nghiệm thì để bổn tọa dạy cho, làm nhiều lần chắc chắn tay nghề sẽ được nâng cao.
Cái… cái gì ? Làm… làm nhiều lần…???
Lăng Thịnh Nam mặt đỏ như gấc chín, không dám nhìn thẳng vào người trước mặt.
Thất Sát dùng ngón trỏ vuốt ve cơ ngực non nớt nhưng lại săn chắc kia, híp mắt.
- Chậc chậc chậc… không ngờ thân hình lại hoàn mĩ như vậy, thật đẹp !
- Ân…’’ tiểu đệ đệ ‘’ cũng khá lớn, ta rất nghi ngờ không biết có phải ngươi vẫn còn là tiểu hài tử không.
Thất Sát thổi khí vào tai Lăng Thịnh Nam, nhìn thấy tai hắn đỏ lên, không nhịn được mà gặm gặm cắn cắn. Trong khi đó tay không ngừng vuốt ve cơ thể hắn.
- Ngươi… vô… vô liêm sỉ…
Trước những câu nói không đúng đắn của y, hắn không biết phản ứng thế nào. Vốn dĩ vốn từ của hắn rất nghèo, làm sao địch lại được ma tôn cứ luôn phiên miệng này chứ.
- Ưm… đừng… đừng sờ chỗ đó… ưm…
Thất Sát cúi xuống ngậm lấy miệng hắn, ngăn không cho hắn nói gì. Tay thì… không ngừng vuốt ve ‘’ tiểu đệ đệ ‘’ của hắn, làm hắn cứ như vậy mà cứng rồi.
Lăng Thịnh Nam mồ hôi chảy đầm đìa, mắt rưng rưng ánh nước như thiếu nữ nhà lành bị hái hoa tặc lăng nhục. Hắn tưởng cúc hoa của mình sắp xong đời rồi, nhưng không ngờ… y thế mà lại… vén quần lên… ngồi xuống…
Lăng Thịnh Nam : “…”
Lăng Thịnh Nam : " !!! "
- Aaa… ha…
Thất Sát vì đau mà rêи ɾỉ lên một tiếng, y bắt đầu thở hổn hển, mồ hôi chảy từ thái dương xuống làm từng sợi tóc bạc dính sát vào má y.
Lăng Thịnh Nam thừa nhận, từ nhỏ đến lớn chưa từng rung động trước một thứ gì, trước một người nào. Cũng chưa từng biết cái gì là đẹp, cái gì là xấu. Những thứ trong mắt hắn đều bình thường như nhau.
Nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy y lần đầu tiên, hắn đã biết cái gì là đẹp. Hiện tại cũng vậy, y ngồi trên người hắn, tóc buông xõa, cơ thể không một mảnh vải trắng nõn mịn màng không ngừng nhấp nhổm lên xuống.
Ngoại trừ gia đình, hắn lần đầu tiên muốn nắm giữ một thứ, muốn chiếm giữ một người của riêng mình.
Ma tôn thì sao, ma tôn không phải cũng đang cùng hắn thân mật à.
Dù sao cũng là người lần đầu khai trai, không hưởng thì phí.
Cha từng dạy hắn, chỉ cần có lợi cho mình thì không cần gì phải tránh né cả. Cái gì đến thì cứ đến, cứ chấp nhận vô điều kiện. Cho đến khi nào không còn lợi dụng được nữa thì… thôi.
Y đẹp như vậy, quyến rũ như vậy, câu nhân như vậy… làm sao hắn chịu được đây.
Từng tiếng thở dốc hòa trộn cùng tiếng rêи ɾỉ đứt quãng. Hắn nhìn thấy sự đau đớn trên gương kia chứ không phải sự suиɠ sướиɠ vốn có.
Lăng Thịnh Nam cắn răng, không cam chịu nằm dưới. Hắn nắm lấy eo của y, đột ngột trở người làm y quay cuồng một lúc.
- Nếu ma tôn đại nhân đã ưu ái ta như vậy, thì ta phải hết lòng thỏa mãn người mới được.
…
Hôm sau, lần đầu tiên ma tôn đứng đầu phương Bắc không rời nổi giường.
Thất Sát mặc dù không phải lần đầu tiên làm chuyện này, nhưng lại là lần đầu tiên thảm nhất.
Y hối hận rồi, y không nên coi thường hài tử, đặc biệt là nam tử chưa khai trai.
Lúc trước làm gì có ai dám như hắn, y bảo bọn chúng nằm thì bọn chúng nằm, chưa bao giờ y phải chịu nỗi nhục nằm dưới cả.
Thế mà hắn lại… nhân lúc y không có sức phản kháng mà lật y như rán cá, làm y đến không khép nổi hai chân.
‘’ Mẹ kiếp… đây có được coi là quả báo không. ‘’ Thất Sát chửi thề trong lòng.
Bị một thằng nhóc mới 15 tuổi làm đến không khép nổi chân, nếu bị truyền ra ngoài thì ma uy của ma tôn để đâu, mặt mũi để đâu.
Thất Sát trừng trừng mắt nhìn gương mặt non nớt đang phóng đại trước mặt. Lăng Thịnh Nam lúc ngủ rất điềm tĩnh, gương mặt ôn nhu bẩm sinh khiến người khác không thể ghét được, mặc dù lúc tỉnh lại rất lạnh lùng. Đúng là hắn còn rất non nớt, nhưng ngũ quan không chê vào đâu được. Đặc biệt là lực eo… quả thực khiến y mở rộng tầm mắt.
Ôi, y phải giải thể hậu cung của mình rồi. Một đám nam nhân trưởng thành còn không bằng một phần của một hài tử.
Với lại… đêm qua y mới phát hiện, thể chất của hắn lại có thể kháng được lửa. Có nghĩa là có thể kháng được sức mạnh của hắn.
Thất Sát từ trước đến giờ vì bị phản phệ mà phải chịu một nỗi đau như xé hồn, mỗi lúc như vậy, y đều cảm thấy mình như bị Tam Muội chân hỏa thiêu đốt, không một thể nhiệt nào có thể kháng được.
Đúng lúc y lại phát hiện ra hắn, đêm qua đúng lúc Thất Sát đến thời gian bị ngọn lửa đó hành hạ, nhưng lại không dữ dội như mọi lần nên có thể giữ được tỉnh táo. Khi tiếp xúc với hắn quả thực rất thoải mái, cơ thể hắn như một khối băng vậy, lạnh nhưng không phải lạnh cóng. Quả thực là một loại dược liệu hiếm có khó tìm.
Lăng Thịnh Nam vẫn ngủ ngon lành mà không hay biết mình đang bị xem là dược liệu quý hiếm.
Khi tỉnh lại, hắn đã bị quăng về nơi ở của hắn từ lúc nào không hay.
Đêm qua vì quá phóng túng mà bây giờ chân có chút run run.
Lăng Thịnh Nam ngồi dậy, đi múc một ít nước rửa mặt. Nước giếng mát lạnh làm hắn có chút tỉnh táo.
Đêm qua như một giấc mộng vậy, quá hoang đường rồi. Lúc đầu là bị ép thì thôi đi, nhưng khi có cơ hội chạy thoát thì hắn lại không chạy, lại còn hùa theo y ‘’ làm ‘’ đến gần sáng.
Mình đúng là cầm thú mà. Vậy mà lại có thể làm như vậy.
Lăng Thịnh Nam nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong nước, sau đó tức giận hất chậu nước đi không thương tiếc.
Đúng lúc này thì cửa bị đạp đổ, bên ngoài tràn vào một đám người ăn mặc lòa loẹt, dạng người gì cũng có. Mà toàn là nam nhân tuấn tú xinh đẹp.
Lăng Thịnh Nam : " ??? "
Cái gì thế ?
Cái khí thế như muốn đánh nhau này là thế nào ?
- Nghe nói ngươi là người mới đến, đêm qua lại còn ngủ cả đêm trong phòng ma tôn sáng mới về đúng không ?
Lăng Thịnh Nam : Hả ???
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Tác giả có lời muốn nói :
Lăng Thịnh Nam : ‘’ Hình như ta cầm nhầm kịch bản cung đấu ?’’
Thất Sát : " Ồ "
- Ngươi… ngươi… đang làm cái gì ?
Lăng Thịnh Nam hốt hoảng muốn thoát ra, lấy tay níu y phục ở ngực lại không cho y toại nguyện. Nhưng sức lực của y lớn, hắn không tài nào thoát ra được, thậm chí áo bị giằng co đến nỗi nát thành từng mảnh vải.
- Làm cái gì… đương nhiên là việc mà nam sủng phải làm rồi ! Yên tâm, hài tử nhà ngươi chưa có kinh nghiệm thì để bổn tọa dạy cho, làm nhiều lần chắc chắn tay nghề sẽ được nâng cao.
Cái… cái gì ? Làm… làm nhiều lần…???
Lăng Thịnh Nam mặt đỏ như gấc chín, không dám nhìn thẳng vào người trước mặt.
Thất Sát dùng ngón trỏ vuốt ve cơ ngực non nớt nhưng lại săn chắc kia, híp mắt.
- Chậc chậc chậc… không ngờ thân hình lại hoàn mĩ như vậy, thật đẹp !
- Ân…’’ tiểu đệ đệ ‘’ cũng khá lớn, ta rất nghi ngờ không biết có phải ngươi vẫn còn là tiểu hài tử không.
Thất Sát thổi khí vào tai Lăng Thịnh Nam, nhìn thấy tai hắn đỏ lên, không nhịn được mà gặm gặm cắn cắn. Trong khi đó tay không ngừng vuốt ve cơ thể hắn.
- Ngươi… vô… vô liêm sỉ…
Trước những câu nói không đúng đắn của y, hắn không biết phản ứng thế nào. Vốn dĩ vốn từ của hắn rất nghèo, làm sao địch lại được ma tôn cứ luôn phiên miệng này chứ.
- Ưm… đừng… đừng sờ chỗ đó… ưm…
Thất Sát cúi xuống ngậm lấy miệng hắn, ngăn không cho hắn nói gì. Tay thì… không ngừng vuốt ve ‘’ tiểu đệ đệ ‘’ của hắn, làm hắn cứ như vậy mà cứng rồi.
Lăng Thịnh Nam mồ hôi chảy đầm đìa, mắt rưng rưng ánh nước như thiếu nữ nhà lành bị hái hoa tặc lăng nhục. Hắn tưởng cúc hoa của mình sắp xong đời rồi, nhưng không ngờ… y thế mà lại… vén quần lên… ngồi xuống…
Lăng Thịnh Nam : “…”
Lăng Thịnh Nam : " !!! "
- Aaa… ha…
Thất Sát vì đau mà rêи ɾỉ lên một tiếng, y bắt đầu thở hổn hển, mồ hôi chảy từ thái dương xuống làm từng sợi tóc bạc dính sát vào má y.
Lăng Thịnh Nam thừa nhận, từ nhỏ đến lớn chưa từng rung động trước một thứ gì, trước một người nào. Cũng chưa từng biết cái gì là đẹp, cái gì là xấu. Những thứ trong mắt hắn đều bình thường như nhau.
Nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy y lần đầu tiên, hắn đã biết cái gì là đẹp. Hiện tại cũng vậy, y ngồi trên người hắn, tóc buông xõa, cơ thể không một mảnh vải trắng nõn mịn màng không ngừng nhấp nhổm lên xuống.
Ngoại trừ gia đình, hắn lần đầu tiên muốn nắm giữ một thứ, muốn chiếm giữ một người của riêng mình.
Ma tôn thì sao, ma tôn không phải cũng đang cùng hắn thân mật à.
Dù sao cũng là người lần đầu khai trai, không hưởng thì phí.
Cha từng dạy hắn, chỉ cần có lợi cho mình thì không cần gì phải tránh né cả. Cái gì đến thì cứ đến, cứ chấp nhận vô điều kiện. Cho đến khi nào không còn lợi dụng được nữa thì… thôi.
Y đẹp như vậy, quyến rũ như vậy, câu nhân như vậy… làm sao hắn chịu được đây.
Từng tiếng thở dốc hòa trộn cùng tiếng rêи ɾỉ đứt quãng. Hắn nhìn thấy sự đau đớn trên gương kia chứ không phải sự suиɠ sướиɠ vốn có.
Lăng Thịnh Nam cắn răng, không cam chịu nằm dưới. Hắn nắm lấy eo của y, đột ngột trở người làm y quay cuồng một lúc.
- Nếu ma tôn đại nhân đã ưu ái ta như vậy, thì ta phải hết lòng thỏa mãn người mới được.
…
Hôm sau, lần đầu tiên ma tôn đứng đầu phương Bắc không rời nổi giường.
Thất Sát mặc dù không phải lần đầu tiên làm chuyện này, nhưng lại là lần đầu tiên thảm nhất.
Y hối hận rồi, y không nên coi thường hài tử, đặc biệt là nam tử chưa khai trai.
Lúc trước làm gì có ai dám như hắn, y bảo bọn chúng nằm thì bọn chúng nằm, chưa bao giờ y phải chịu nỗi nhục nằm dưới cả.
Thế mà hắn lại… nhân lúc y không có sức phản kháng mà lật y như rán cá, làm y đến không khép nổi hai chân.
‘’ Mẹ kiếp… đây có được coi là quả báo không. ‘’ Thất Sát chửi thề trong lòng.
Bị một thằng nhóc mới 15 tuổi làm đến không khép nổi chân, nếu bị truyền ra ngoài thì ma uy của ma tôn để đâu, mặt mũi để đâu.
Thất Sát trừng trừng mắt nhìn gương mặt non nớt đang phóng đại trước mặt. Lăng Thịnh Nam lúc ngủ rất điềm tĩnh, gương mặt ôn nhu bẩm sinh khiến người khác không thể ghét được, mặc dù lúc tỉnh lại rất lạnh lùng. Đúng là hắn còn rất non nớt, nhưng ngũ quan không chê vào đâu được. Đặc biệt là lực eo… quả thực khiến y mở rộng tầm mắt.
Ôi, y phải giải thể hậu cung của mình rồi. Một đám nam nhân trưởng thành còn không bằng một phần của một hài tử.
Với lại… đêm qua y mới phát hiện, thể chất của hắn lại có thể kháng được lửa. Có nghĩa là có thể kháng được sức mạnh của hắn.
Thất Sát từ trước đến giờ vì bị phản phệ mà phải chịu một nỗi đau như xé hồn, mỗi lúc như vậy, y đều cảm thấy mình như bị Tam Muội chân hỏa thiêu đốt, không một thể nhiệt nào có thể kháng được.
Đúng lúc y lại phát hiện ra hắn, đêm qua đúng lúc Thất Sát đến thời gian bị ngọn lửa đó hành hạ, nhưng lại không dữ dội như mọi lần nên có thể giữ được tỉnh táo. Khi tiếp xúc với hắn quả thực rất thoải mái, cơ thể hắn như một khối băng vậy, lạnh nhưng không phải lạnh cóng. Quả thực là một loại dược liệu hiếm có khó tìm.
Lăng Thịnh Nam vẫn ngủ ngon lành mà không hay biết mình đang bị xem là dược liệu quý hiếm.
Khi tỉnh lại, hắn đã bị quăng về nơi ở của hắn từ lúc nào không hay.
Đêm qua vì quá phóng túng mà bây giờ chân có chút run run.
Lăng Thịnh Nam ngồi dậy, đi múc một ít nước rửa mặt. Nước giếng mát lạnh làm hắn có chút tỉnh táo.
Đêm qua như một giấc mộng vậy, quá hoang đường rồi. Lúc đầu là bị ép thì thôi đi, nhưng khi có cơ hội chạy thoát thì hắn lại không chạy, lại còn hùa theo y ‘’ làm ‘’ đến gần sáng.
Mình đúng là cầm thú mà. Vậy mà lại có thể làm như vậy.
Lăng Thịnh Nam nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong nước, sau đó tức giận hất chậu nước đi không thương tiếc.
Đúng lúc này thì cửa bị đạp đổ, bên ngoài tràn vào một đám người ăn mặc lòa loẹt, dạng người gì cũng có. Mà toàn là nam nhân tuấn tú xinh đẹp.
Lăng Thịnh Nam : " ??? "
Cái gì thế ?
Cái khí thế như muốn đánh nhau này là thế nào ?
- Nghe nói ngươi là người mới đến, đêm qua lại còn ngủ cả đêm trong phòng ma tôn sáng mới về đúng không ?
Lăng Thịnh Nam : Hả ???
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Tác giả có lời muốn nói :
Lăng Thịnh Nam : ‘’ Hình như ta cầm nhầm kịch bản cung đấu ?’’
Thất Sát : " Ồ "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.