Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??
Chương 129
Kiều Trang
06/09/2022
100 năm qua đi, lại thêm mấy chục năm nữa vẫn qua đi.
Thất Sát ngày ngày ngồi trên điện Ma Thánh hờ hững nhìn một loạt ma nhân đang làm gì đó, họ nói gì y cũng chả bận tâm, họ làm gì y cũng chẳng thèm liếc. Nếu không thì bế quan, hay là ngồi thẫn thờ bên hồ sen đến mấy năm.
Dù sao năm tháng đối với tu sic mà nói cũng chẳng có gì, chớp mắt một cái là qua mấy năm. Với một người sống lâu năm như vậy, cuộc sống này đúng là quá vô vị.
Ma chủ đại nhân lần đầu biết tương tư.
Lần đầu tiên biết nhớ.
Lâng đầu tiên có tất cả các cảm xúc như một người bình thường.
Sống lâu quá nên y cũng quên mất, trước đây mình cũng là một con người có đủ mọi giác quan cảm xúc, cũng biết thương yêu mọi người.
Nhưng một sự cố sảy ra, cả tộc y bị bắt làm tù binh. Rồi sau đó biến mất dần biến mất dần chỉ còn có một mình y sống sót. Nhưng sống cũng khác nào chết đâu.
Thất Sát A Lạp Diễm là hậu duệ mang dòng máu cáo quý nhất trong Vu tộc, có nghĩa là đứa con của thần.
Vu tộc lấy thần làm tín ngưỡng của mình, họ là những hậu duệ gần với thần nhất, một số người có thể nghe thấy lời thần, truyền đạt lời của thần, từ đó đêm đến cho người trong tộc sức mạnh cũng như sức khỏe, nếp sống văn hóa hơn.
Thất Sát A Lạp Diễm được xem là đứa con của thần là vì ngày y sinh ra, mọi dị tượng trên thế gian đều hội tụ ngay trên nơi mà y được hạ sinh. Sao băng bay đầy trời, phượng hoàng biết bàn, tứ tượng hiện thế… thậm chí cả vầng cực quang hiếm thấy nơi băng giá lạnh lẽo cũng xuất hiện.
Đồng tộc cung kính quỳ bái vị con của thần mới được hạ sinh, sinh ra và lớn lên trong tín ngưỡng cùng hào hoa, từ sự tôn trọng cùng kính trọng của con dân, được hưởng thụ hết thảy những thứ mà người thường khó có thể có được. Họ dâng lên những sự thành kính cùng tín ngưỡng của mình lên y để y có thể mở lời với thần, ban cho họ một cuộc sống hòa bình êm đẹp, người người nhà nhà đều vui.
Họ vốn dĩ sinh sống trong trốn rừng sâu, rất khó có thể bị phát hiện.
Vậy mà không ngờ vì một lần y cứu được một ngoại tộc về, lại làm số phận của tộc y đi đến con đường diệt vong.
Tuy Vu tộc có trí thông minh khác thường, sức mạnh cũng phi thường nốt. Nhưng vì chưa từng tiếp xúc với người ngoài nên không biết lòng người.
Đã có tài thì thôi, ngay cả tài sản cùng báu vật của người Vu tộc, chỉ cần đem vã một cái vòng tay hết sức bình thường đối với họ đến chợ đen cũng đủ cho mọi người tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Ngoại tộc do y cứu về là một nữ nhân rất đẹp, y có ý muốn giữ cô lại, muốn kết tóc với cô. Y vậy mà lại bị lời dụ dỗ ngọt ngào của cô khiến y nói ra hết sự thật về tộc nhân của mình.
Điểm mạnh lẫn điểm yếu, bí mật cùng những thứ bí mật không thể tiết lộ. Lúc đó y chỉ nghĩ rằng, nếu đã muốn kết tóc với cô thì phải trung thủy, nói hết sự thật của mình cho cô biết.
Tộc nhân đã phản đối rất kịch liệt, nhưng y vẫn khăng khăng làm theo ý mình, nhất quyết muốn cưới cô làm vợ mình.
Nhưng đêm tân hôn, cô bỏ trốn. Y đã điên tiết lên mà đi tìm cô khắp nơi trong phạm vi của Vu tộc. Nhưng y không thể ra thế giới ngoài kia, y mà đi thì tộc nhân của y sẽ chịu sự phẫn nộ của thần mất.
Sau đó, cô ta quay lại. Y hết sức vui mừng, nhưng chả được lâu. Cô đem theo rất nhiều người, đều là tu sĩ có tu vi rất cao.
Bọn chúng vừa xông đến đã gϊếŧ người, phá nhà phá cửa của người dân. Già trẻ lớn bé không tha, cứ như vậy bị bọn chúng gϊếŧ. Ai mà đẹp bất phân nam nữ đều bị bọn chúng bắt về làm nô ɭệ, làm nhục.
Y mặc dù giận, nhưng cũng không quên mình cũng là tu sĩ. Công pháp mà y tu không phải loại công pháp bình thường. Đối với những người có tu vi cao kia, một mình y cũng có thể diệt được 10 tên một lúc.
Nhưng bọn chúng quá đông, cũng chỉ có mình y chống trả được.
Cái gì mà con của thần, cái gì mà đem đến phước lành cho tộc nhân. Tất cả dêud là giả dối hết. Y chỉ thấy mình đem về là tai họa, là nạn diệt vong khiến y suốt đời khắc cốt ghi tâm, không thể quên nổi.
Bọn họ hận y, căm ghét y, không ngừng nguyền rủa y trong miệng. Y cam chịu, là y liên lụy họ, là y đã quá ngây thơ, thờ ơ với thế giới con người.
Y không ngờ con người ngoài kia lại có thể giả dối cùng sảo quyệt đến vậy. Khi y đã kiệt sức, cố gắng chống kiếm để mình không bị gục ngã. Cô ta đi đến gần y và nói.
- Con của thần… ha ha… nực cười ! Trên đời này thần làm gì tồn tại, nếu thật sự tồn tại thì đã không trơ mắt nhìn tộc nhân của ngươi chết thảm dưới mũi đao của chúng ta rồi.
- Nhóc con ngây thơ vô tri, cái gì mà tạo hóa của thần, có được sức mạnh cùng trí thông minh siêu phàm… ta nhổ vào, con mẹ nó toàn một lũ ngu suẩn, bị ta quay như chong chóng mà cũng không biết gì.
- Vu tộc bí ẩn là vậy, cũng chỉ thường thôi !
Cô ta nói xong, cười một mạt cười khinh bỉ cùng đắc ý dạt dào rời đi. Cô ta lấy mất báu vật trấn tộc của tộc nhân y : Vu thần châu !
Vu thần châu, có sức mạnh cải tử hoàn sinh, mở ra kẽ hở thời không, có thể nhìn thấy tương lai hay phá hủy một đại lục một cách rất dễ dàng.
Thất Sát A Lạp Diễm không thể nhìn bảo vật mà tộc nhân vảo vệ mấy nghìn năm cứ như vậy bị lấy đi. Mặc kệ thân thể không còn sức lực, mắt y đỏ ngầu, vầng trán nổi lên một mạt áng sáng khiến toàn thân y như thư thoát hư ảnh, tất cả các miệng vết thương đều lành lặn nhanh đến nỗ mắt thường có thể nhìn thấy, tu vi cũng tăng lên hai bậc.
Y đây là đang thiêu đốt chính sinh mệnh của mình để mượn sức mạnh của thần.
Mỗi lần mượn loại lực lượng cường hãn này, tuổi thọ của y sẽ bị giảm đi 50 năm. Đây là lần đầu tiên y đi quá giới hạn, vì muốn lấy lại vảo vật, y đại chiến với đám người kia 3 ngày 3 đêm, đến ngày thứ 4 y rốt cuộc đuổi theo được và lấy lại được Vu thần châu.
Nhưng không may, trong lúc dằng co nó đã vỡ ra 4 mảnh, tương đương với 4 loại sức mạnh khác nhau của nó.
Với sức vỡ nát của nó, Vu thần châu đã bị văng mất 3 mảnh không biết đi đâu, y chỉ giữ lại được một mảnh.
Cho đến thời điểm hiện tại, Thất Sát vẫn còn giữ được nó. Y vẫn chưa biết mảnh ngọc này có công dụng là gì, cũng chẳng muốn tìm tòi nghiêm cứu. Chắc có lẽ cũng không cần dùng đến.
Đây là lần thứ hai y động tâm với một người. Hắn cũng giống cô ta, cũng bỏ đi. Liệu khi trở về cũng sẽ giống như cô ta, đem tới cho y một " kinh hỷ " hay không a.
Nếu như là thế thật, y nhất định sẽ gϊếŧ chết hắn, khiến hắn vĩnh viễn biến mất.
Nhưng cũng chẳng đợi y chờ lâu. Hắn không tới, nhưng lại có một đám " chó " đến trước ma cung của y sủa om sòm.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Tác giả có lời muốn nói :
Ân… Vu thần châu là ta bịa đó… ha ha
Nhưng không thể phủ nhận là sau này nó thực sự hĩu dụng a.
Thất Sát ngày ngày ngồi trên điện Ma Thánh hờ hững nhìn một loạt ma nhân đang làm gì đó, họ nói gì y cũng chả bận tâm, họ làm gì y cũng chẳng thèm liếc. Nếu không thì bế quan, hay là ngồi thẫn thờ bên hồ sen đến mấy năm.
Dù sao năm tháng đối với tu sic mà nói cũng chẳng có gì, chớp mắt một cái là qua mấy năm. Với một người sống lâu năm như vậy, cuộc sống này đúng là quá vô vị.
Ma chủ đại nhân lần đầu biết tương tư.
Lần đầu tiên biết nhớ.
Lâng đầu tiên có tất cả các cảm xúc như một người bình thường.
Sống lâu quá nên y cũng quên mất, trước đây mình cũng là một con người có đủ mọi giác quan cảm xúc, cũng biết thương yêu mọi người.
Nhưng một sự cố sảy ra, cả tộc y bị bắt làm tù binh. Rồi sau đó biến mất dần biến mất dần chỉ còn có một mình y sống sót. Nhưng sống cũng khác nào chết đâu.
Thất Sát A Lạp Diễm là hậu duệ mang dòng máu cáo quý nhất trong Vu tộc, có nghĩa là đứa con của thần.
Vu tộc lấy thần làm tín ngưỡng của mình, họ là những hậu duệ gần với thần nhất, một số người có thể nghe thấy lời thần, truyền đạt lời của thần, từ đó đêm đến cho người trong tộc sức mạnh cũng như sức khỏe, nếp sống văn hóa hơn.
Thất Sát A Lạp Diễm được xem là đứa con của thần là vì ngày y sinh ra, mọi dị tượng trên thế gian đều hội tụ ngay trên nơi mà y được hạ sinh. Sao băng bay đầy trời, phượng hoàng biết bàn, tứ tượng hiện thế… thậm chí cả vầng cực quang hiếm thấy nơi băng giá lạnh lẽo cũng xuất hiện.
Đồng tộc cung kính quỳ bái vị con của thần mới được hạ sinh, sinh ra và lớn lên trong tín ngưỡng cùng hào hoa, từ sự tôn trọng cùng kính trọng của con dân, được hưởng thụ hết thảy những thứ mà người thường khó có thể có được. Họ dâng lên những sự thành kính cùng tín ngưỡng của mình lên y để y có thể mở lời với thần, ban cho họ một cuộc sống hòa bình êm đẹp, người người nhà nhà đều vui.
Họ vốn dĩ sinh sống trong trốn rừng sâu, rất khó có thể bị phát hiện.
Vậy mà không ngờ vì một lần y cứu được một ngoại tộc về, lại làm số phận của tộc y đi đến con đường diệt vong.
Tuy Vu tộc có trí thông minh khác thường, sức mạnh cũng phi thường nốt. Nhưng vì chưa từng tiếp xúc với người ngoài nên không biết lòng người.
Đã có tài thì thôi, ngay cả tài sản cùng báu vật của người Vu tộc, chỉ cần đem vã một cái vòng tay hết sức bình thường đối với họ đến chợ đen cũng đủ cho mọi người tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Ngoại tộc do y cứu về là một nữ nhân rất đẹp, y có ý muốn giữ cô lại, muốn kết tóc với cô. Y vậy mà lại bị lời dụ dỗ ngọt ngào của cô khiến y nói ra hết sự thật về tộc nhân của mình.
Điểm mạnh lẫn điểm yếu, bí mật cùng những thứ bí mật không thể tiết lộ. Lúc đó y chỉ nghĩ rằng, nếu đã muốn kết tóc với cô thì phải trung thủy, nói hết sự thật của mình cho cô biết.
Tộc nhân đã phản đối rất kịch liệt, nhưng y vẫn khăng khăng làm theo ý mình, nhất quyết muốn cưới cô làm vợ mình.
Nhưng đêm tân hôn, cô bỏ trốn. Y đã điên tiết lên mà đi tìm cô khắp nơi trong phạm vi của Vu tộc. Nhưng y không thể ra thế giới ngoài kia, y mà đi thì tộc nhân của y sẽ chịu sự phẫn nộ của thần mất.
Sau đó, cô ta quay lại. Y hết sức vui mừng, nhưng chả được lâu. Cô đem theo rất nhiều người, đều là tu sĩ có tu vi rất cao.
Bọn chúng vừa xông đến đã gϊếŧ người, phá nhà phá cửa của người dân. Già trẻ lớn bé không tha, cứ như vậy bị bọn chúng gϊếŧ. Ai mà đẹp bất phân nam nữ đều bị bọn chúng bắt về làm nô ɭệ, làm nhục.
Y mặc dù giận, nhưng cũng không quên mình cũng là tu sĩ. Công pháp mà y tu không phải loại công pháp bình thường. Đối với những người có tu vi cao kia, một mình y cũng có thể diệt được 10 tên một lúc.
Nhưng bọn chúng quá đông, cũng chỉ có mình y chống trả được.
Cái gì mà con của thần, cái gì mà đem đến phước lành cho tộc nhân. Tất cả dêud là giả dối hết. Y chỉ thấy mình đem về là tai họa, là nạn diệt vong khiến y suốt đời khắc cốt ghi tâm, không thể quên nổi.
Bọn họ hận y, căm ghét y, không ngừng nguyền rủa y trong miệng. Y cam chịu, là y liên lụy họ, là y đã quá ngây thơ, thờ ơ với thế giới con người.
Y không ngờ con người ngoài kia lại có thể giả dối cùng sảo quyệt đến vậy. Khi y đã kiệt sức, cố gắng chống kiếm để mình không bị gục ngã. Cô ta đi đến gần y và nói.
- Con của thần… ha ha… nực cười ! Trên đời này thần làm gì tồn tại, nếu thật sự tồn tại thì đã không trơ mắt nhìn tộc nhân của ngươi chết thảm dưới mũi đao của chúng ta rồi.
- Nhóc con ngây thơ vô tri, cái gì mà tạo hóa của thần, có được sức mạnh cùng trí thông minh siêu phàm… ta nhổ vào, con mẹ nó toàn một lũ ngu suẩn, bị ta quay như chong chóng mà cũng không biết gì.
- Vu tộc bí ẩn là vậy, cũng chỉ thường thôi !
Cô ta nói xong, cười một mạt cười khinh bỉ cùng đắc ý dạt dào rời đi. Cô ta lấy mất báu vật trấn tộc của tộc nhân y : Vu thần châu !
Vu thần châu, có sức mạnh cải tử hoàn sinh, mở ra kẽ hở thời không, có thể nhìn thấy tương lai hay phá hủy một đại lục một cách rất dễ dàng.
Thất Sát A Lạp Diễm không thể nhìn bảo vật mà tộc nhân vảo vệ mấy nghìn năm cứ như vậy bị lấy đi. Mặc kệ thân thể không còn sức lực, mắt y đỏ ngầu, vầng trán nổi lên một mạt áng sáng khiến toàn thân y như thư thoát hư ảnh, tất cả các miệng vết thương đều lành lặn nhanh đến nỗ mắt thường có thể nhìn thấy, tu vi cũng tăng lên hai bậc.
Y đây là đang thiêu đốt chính sinh mệnh của mình để mượn sức mạnh của thần.
Mỗi lần mượn loại lực lượng cường hãn này, tuổi thọ của y sẽ bị giảm đi 50 năm. Đây là lần đầu tiên y đi quá giới hạn, vì muốn lấy lại vảo vật, y đại chiến với đám người kia 3 ngày 3 đêm, đến ngày thứ 4 y rốt cuộc đuổi theo được và lấy lại được Vu thần châu.
Nhưng không may, trong lúc dằng co nó đã vỡ ra 4 mảnh, tương đương với 4 loại sức mạnh khác nhau của nó.
Với sức vỡ nát của nó, Vu thần châu đã bị văng mất 3 mảnh không biết đi đâu, y chỉ giữ lại được một mảnh.
Cho đến thời điểm hiện tại, Thất Sát vẫn còn giữ được nó. Y vẫn chưa biết mảnh ngọc này có công dụng là gì, cũng chẳng muốn tìm tòi nghiêm cứu. Chắc có lẽ cũng không cần dùng đến.
Đây là lần thứ hai y động tâm với một người. Hắn cũng giống cô ta, cũng bỏ đi. Liệu khi trở về cũng sẽ giống như cô ta, đem tới cho y một " kinh hỷ " hay không a.
Nếu như là thế thật, y nhất định sẽ gϊếŧ chết hắn, khiến hắn vĩnh viễn biến mất.
Nhưng cũng chẳng đợi y chờ lâu. Hắn không tới, nhưng lại có một đám " chó " đến trước ma cung của y sủa om sòm.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Tác giả có lời muốn nói :
Ân… Vu thần châu là ta bịa đó… ha ha
Nhưng không thể phủ nhận là sau này nó thực sự hĩu dụng a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.