Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??
Chương 41
Kiều Trang
15/02/2021
Vì cái lời nguyền quái gở kia của ma thú thượng cổ mà khiến cho Lục Sơn phái 1 ngày không yên được.
Sau khi cả Lăng Hải Minh và Tiêu Án đều hòa thì 1 lúc sau lại đánh nhau tiếp làm cho nơi vừa bị cháy sén lại bốc cháy tiếp và biến thành tro. Mọi người ở đây không ai lo cho cái điện đang bốc cháy kia mà chỉ lo cho 2 vị đứng đầu môn phái kia đang đấu nhau thôi. Trừ người của Hậu phong nhìn cái điện sụp đổ mà ai oán vô cùng, nó chứng minh cho việc từ ngày mai họ sẽ phải rất bận rộn để xây lại nó.
- Hải Minh, ngươi đủ chưa ? Đến khi nào ngươi mới chịu dừng lại hả ? __ Tiêu Án vừa đỡ đòn kiếm vừa gằn giọng
- Đánh khi nào ta hết giận thì thôi ! __ Lăng Hải Minh cũng vừa đâm kiếm vừa chửi thay cho câu trả lời.
Được rồi, biết 2 người thường ngày không có gì làm khi không lại thích chửi nhau mấy câu, khi không lại ôm ôm ấp ấp, hòa hòa ái ái làm mù mắt của mấy cấp dưới. Bây giờ thấy 2 người đánh nhau kịch liệt thì lại vác ghế ra bổ dưa ăn, cắn hạt dưa... Thái độ vừa ăn vừa xem kịch đang đến lúc kịch tính.
Lăng Xuyên định về rồi nhưng thấy lại đánh nhau tiếp nên vẫn tiếp tục ở lại chịu cơn buồn ngủ để xem tiếp kịch hay. Không biết y lôi đâu ra 1 túi dầu bên trong có chứa bỏng ngô ( này là tự làm nha ) đưa cho Cơ Hàn, Thanh Nhi và Cẩm Y mỗi người 1 túi vừa ngồi uống trà vừa xem phim...khụ...là xem đánh nhau.
( có đứa cháu vô tâm như này chắc thúc phụ thổ huyết quá )
Khung cảnh lúc này vô cùng phong phú, 1 bên đánh nhau kịch liệt không phân thắng bại. 1 bên là hội quần chúng ăn dưa, dưới đất không biết từ khi nào đã có rất nhiều vỏ dưa chất thành đống. Này thì chỉ khổ những người hậu cần thôi a.( thấy cũng tội mà thôi cũng kệ )
Bộ phim...khụ khụ...lại nhầm..... trận đấu công chiếu từ sáng đến chiều, đến khi mặt trời đang chuẩn bị đi ngủ vẫn không thấy dấu hiệu kết thúc. Lăng Xuyên mặc dù buồn bực muốn về nhà ngủ nhưng nhìn thấy mọi người hình như vấn còn rất hăng say xem hết bộ phim thì không muốn gây chú ý, vẫn giữa nguyên tư thế vắt chân, tay chống tay vịn nhìn về hướng kia nhưng đôi mắt đã bắt đầu lim dim như 1 chú mèo mướp muốn tìm ổ ngủ.
1 bên Cơ Hàn thu hết cảnh này vào mắt, hắn nhìn y như đáng yêu như vậy mà muốn cười ghê nhưng cũng sợ gây chú ý nên đành nhìn xuống. Hắn đã thử khuyên y về nhưng y không chịu đi nên đành chiều theo ý y vậy.
Trận đấu không end, Lăng Xuyên liền làm nó end. Y ra mặt chặn lại mọi đòn tấn công của 2 người, dùng tốc độc nhanh nhất đánh ngất vị thúc phụ chuyên gây rối của mình. Tiêu Án chỉ có thể thầm cảm thán mà vác Lăng Hải Minh đi chữa thương.
Có lẽ là do thời kì đầu lời nguyền bộc phát trên người của Lăng Xuyên nên rất nhẹ. Nhưng số lần càng tăng lên thì lời nguyền cũng mạnh lên, về tình trạng của Lăng Hải Minh đã là dấu hiệu rất mạnh của lời nguyền này rồi, không biết sau này sẽ còn là thảm trạng nào nữa đây, liệu lúc đó Lục Sơn phái có đổ sụp không nhỉ. Lăng Xuyên online chờ xem kịch hay còn ở phía sau.
Mọi người khá ngạc nhiên khi 1 đứa trẻ 10 tuổi như Lăng Xuyên lại có thân thủ lợi hại như thế được. Cho dù tu vi có cao đi chăng nữa thì với 1 đứa trẻ như y thì làm sao luyện ra được 1 thân thủ nhanh nhẹn còn không thấy được cả bóng như y chứ. Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, mọi người vẫn không muốn để ý vì đây là ai chứ, cháu của chưởng môn, phong chủ nhỏ tuổi nhất của Lục Sơn phái. Nhưng có mấy người mới vào chưa từng gặp qua Lăng Xuyên nên không biết y là ai, đi hỏi mấy sư huynh sư tỷ lớn hơn mình thì mới biết đó là chủ của 1 phong nha, lại là cháu chưởng môn thì thách ai dám đụng chứ, chưa kể với tu vi của y thì 1 sợi tóc còn đụng không nổi nữa là.
Lăng Xuyên cuối cùng cũng có thể về phòng, vừa về phòng phát là lao đầu vô cái giường yêu thích của mình mà ngủ mặc kệ bên ngoài có xảy ra chuyện gì. Cơ Hàn nhìn thấy y đã ngủ nên cũng luyến tiếc mà phải rời khỏi phòng để cho y ngủ. Người ta thường nói trẻ con phải ngủ đủ 4 canh giờ ( 8 tiếng ) mà Lăng Xuyên hở tý là ngủ chẳng có giờ giấc gì luôn, người lớn như hắn cũng bất lực thật sự.
Sau khi Lăng Hải Minh bị Lăng Xuyên đánh bất tỉnh thì bị Tiêu Án vác về Kiếm phong của hắn vì nơi ở của y bây giờ biến thành tro rồi còn đâu ( khổ ghê cơ ).
Hắn đặt y trên giường chờ y tỉnh lại, sau nửa canh giờ ( 1 tiếng ) thì Lăng Hải Minh rốt cuộc cũng tỉnh.
Vì tác dụng của lời nguyền vẫn còn chưa hết nên khi tỉnh dậy vừa nhìn thấy Tiêu Án là y lại nổi giận phừng phừng đang định đưa móng vuốt sang chỗ của Tiêu Án đã bị hắn bắt được đè lại xuống giường rồi.
((TIẾP SAU ĐÂY CÓ H. AI DỊ ỨNG NHỚ LƯỚT NHA. ĐIỀU QUAN TRỌNG KHÔNG NHẮC LẠI 2 LẦN.))
- Ngươi làm gì ? __ Lăng Hải Minh dãy dụa muốn thoát ra khỏi tay của Tiêu Án.
- Không phải muốn phân thắng bại sao ? Vậy bây giờ liền phân ! __ Tiêu Án tức giận đè thật chặt con người đang cố dãy dụa bên dưới.
- Ngươi...vô sỉ... __ Đỏ mặt
- Cũng không phải là lần đầu tiên làm ! __ cười gian.
Hắn cúi xuống đặt môi mình lên môi y chặn lại những lời muốn chửi người của y.
- Ưm...
Hắn càng hôn càng sâu, sau khi nhâm nhi 2 vành môi của y khiến nó đỏ ửng căng mọng, hắn bắt đầu tách nó ra luồn lưỡi sâu vào bên trong. Bị quấy phá, lưỡi của y bị bắt phải làm theo tiết tấu lưỡi của hắn.
- Ưm... hưm ~
Sau 1 hồi, Tiêu Án mới buông tha cho đôi môi đáng thương của, còn luyến tiếc cắn cắn vài cái lôi ra 1 sợi chỉ bạc liên kết giữa 2 người.
- Ngươi buông ra ! __ Vừa được thở y đã bắt đầu hướng hắn mà mắng.
Chỉ là y càng như vậy hắn càng không muốn buông y ra. Tay bắt đầu cởi ra y phục của cả 2 khiến 2 cơ thể trần truồng bại lộ ra không khí.
- Không...ngươi không được...
- Có gì không được ? Minh nhi muốn so thắng bại mà, vậy liền so đi !
- A... __ Hắn vừa nói xong câu này thì bên dưới hạ thân của Lăng Hải Minh đã có 1 thứ ấm nóng vừa cứng vừa to tiến vào bên trong khiến hạ thân y bây giờ không chịu nổi mà trướng đau vô cùng.
Gì thế này, còn không có cả đoạn mở màn đã làm tới cuối luôn rồi. Tiêu Án hắn có còn là con người không a.
Suy nghĩ trong đầu của Lăng Hải Minh bây giờ vô cùng hỗn loạn, hạ thân bên dưới truyền tới cảm giác đau đớn khiến y phải ngửa đầu cao lên để hít lấy không khí.
- A... a... ha...
Không để cho y thích ứng với ** *** to lớn kia, hạ thân của Tiêu Án đã bắt đầu luận động. Hắn rút ra lại mạnh mẽ thúc vào, động tác nhanh dần. Vì động tác của hắn mà tiếng rên rỉ của Lăng Hải Minh cũng theo từng tiết tấu ra vào.
- A.. ngươi chậm chút... hưm ~
Chỉ là, y càng nói, càng rên rỉ thì càng khiến hắn không thể kiềm chế được, động tác không chậm lại mà cứ nhanh dần nhanh dần, mỗi cú thúc như muốn xẻ đôi y làm 2 nửa. Vì là không chịu nổi tiếng rên trầm ngâm của y mà hắn đã cúi đầu xuống ngậm lấy miệng y ngăn chặn tất thảy âm thanh ái muội kia.
Nỗi đau tê têm liệt phế qua đi, thay vào đó là sự xung sướng như lên mây. Tiêu Án tìm được điểm mẫn cảm bên trong y mà cứ thúc mạnh vào đó khiến y xuất ra không biết bao lần, còn hắn thì chưa xuất lần nào. Dưới hạ thân thì luận động mạnh mẽ, bên trên thì 2 người hôn nhau triền miên không chịu dứt ra. Sau khi dứt ra khỏi cái miệng đáng ghét kia hắn lần xuống xương quai xanh, xuống 2 thỏa thù du mà bắt đầu cắn mút trêu đùa. Tay Tiêu Án cũng nắm lấy hạ thân đang cúi đầu của y mà luận động theo nhịp khiến nó ngẩng đầu. Xúc cảm dâng lên từ nhiều phía khiến Lăng Hải Minh lại xuất ra lần nữa, và lần này Tiêu Án cũng xuất ra bên trong cùng y. Chất lỏng ấm nóng màu trắng theo hậu huyệt của Lăng Hải Minh chảy ra hòa lẫn với máu thấm xuống tấm đệm bên dưới làm cho tấm đệm vốn trắng tự nhiên xuất hiện vài bông hoa.
Lăng Hải Minh thở hổn hển ôm chặt lấy cổ của Tiêu Án, mặt nóng bừng mà đỏ ửng, cả người đều tiết ra 1 tầng mồ hôi nhếp nháp.
Vẫn chưa dừng lại ở đó, Tiêu Án vẫn còn chưa rút vật kia của mình ra, vốn dĩ vừa giải phóng xong nó đã cúi đầu rồi nhưng vì hơi thở của Lăng Hải Minh phả vào tai của hắn nên khiến thứ kia lại ngẩng đầu tiếp và còn to ra. Nhận thấy thứ đó lại đang muốn tiếp tục, to ra bên trong hậu huyệt của mình. Lăng Hảo Minh hoảng loạn muốn đẩy người kia ra, bản thân muốn trốn nhưng không kịp nữa rồi.
Hắn lật người y lại, hạ thận vên trong xoay 1 vòng, ở tư thế này khiến nó càng sâu hơn.
- A... ngươi vẫn chưa đủ ?
- Với Minh nhi thì không bao giờ có thể đủ cả !
Hắn nắm chặt lấy eo y rồi từ đằng sau thúc mạnh vào. Căn phòng tỏa ra bốn phía mùi toàn vị ân ái, ám muội. 2 thân thể triền miên trên giường kia làm cho căn phòng càng lúc càng trở nên xinh động.
Dù sao thì đêm vẫn còn dài, mà thắng thua thì ngay từ đầu đã định là người nào thắng rồi.
Sau khi cả Lăng Hải Minh và Tiêu Án đều hòa thì 1 lúc sau lại đánh nhau tiếp làm cho nơi vừa bị cháy sén lại bốc cháy tiếp và biến thành tro. Mọi người ở đây không ai lo cho cái điện đang bốc cháy kia mà chỉ lo cho 2 vị đứng đầu môn phái kia đang đấu nhau thôi. Trừ người của Hậu phong nhìn cái điện sụp đổ mà ai oán vô cùng, nó chứng minh cho việc từ ngày mai họ sẽ phải rất bận rộn để xây lại nó.
- Hải Minh, ngươi đủ chưa ? Đến khi nào ngươi mới chịu dừng lại hả ? __ Tiêu Án vừa đỡ đòn kiếm vừa gằn giọng
- Đánh khi nào ta hết giận thì thôi ! __ Lăng Hải Minh cũng vừa đâm kiếm vừa chửi thay cho câu trả lời.
Được rồi, biết 2 người thường ngày không có gì làm khi không lại thích chửi nhau mấy câu, khi không lại ôm ôm ấp ấp, hòa hòa ái ái làm mù mắt của mấy cấp dưới. Bây giờ thấy 2 người đánh nhau kịch liệt thì lại vác ghế ra bổ dưa ăn, cắn hạt dưa... Thái độ vừa ăn vừa xem kịch đang đến lúc kịch tính.
Lăng Xuyên định về rồi nhưng thấy lại đánh nhau tiếp nên vẫn tiếp tục ở lại chịu cơn buồn ngủ để xem tiếp kịch hay. Không biết y lôi đâu ra 1 túi dầu bên trong có chứa bỏng ngô ( này là tự làm nha ) đưa cho Cơ Hàn, Thanh Nhi và Cẩm Y mỗi người 1 túi vừa ngồi uống trà vừa xem phim...khụ...là xem đánh nhau.
( có đứa cháu vô tâm như này chắc thúc phụ thổ huyết quá )
Khung cảnh lúc này vô cùng phong phú, 1 bên đánh nhau kịch liệt không phân thắng bại. 1 bên là hội quần chúng ăn dưa, dưới đất không biết từ khi nào đã có rất nhiều vỏ dưa chất thành đống. Này thì chỉ khổ những người hậu cần thôi a.( thấy cũng tội mà thôi cũng kệ )
Bộ phim...khụ khụ...lại nhầm..... trận đấu công chiếu từ sáng đến chiều, đến khi mặt trời đang chuẩn bị đi ngủ vẫn không thấy dấu hiệu kết thúc. Lăng Xuyên mặc dù buồn bực muốn về nhà ngủ nhưng nhìn thấy mọi người hình như vấn còn rất hăng say xem hết bộ phim thì không muốn gây chú ý, vẫn giữa nguyên tư thế vắt chân, tay chống tay vịn nhìn về hướng kia nhưng đôi mắt đã bắt đầu lim dim như 1 chú mèo mướp muốn tìm ổ ngủ.
1 bên Cơ Hàn thu hết cảnh này vào mắt, hắn nhìn y như đáng yêu như vậy mà muốn cười ghê nhưng cũng sợ gây chú ý nên đành nhìn xuống. Hắn đã thử khuyên y về nhưng y không chịu đi nên đành chiều theo ý y vậy.
Trận đấu không end, Lăng Xuyên liền làm nó end. Y ra mặt chặn lại mọi đòn tấn công của 2 người, dùng tốc độc nhanh nhất đánh ngất vị thúc phụ chuyên gây rối của mình. Tiêu Án chỉ có thể thầm cảm thán mà vác Lăng Hải Minh đi chữa thương.
Có lẽ là do thời kì đầu lời nguyền bộc phát trên người của Lăng Xuyên nên rất nhẹ. Nhưng số lần càng tăng lên thì lời nguyền cũng mạnh lên, về tình trạng của Lăng Hải Minh đã là dấu hiệu rất mạnh của lời nguyền này rồi, không biết sau này sẽ còn là thảm trạng nào nữa đây, liệu lúc đó Lục Sơn phái có đổ sụp không nhỉ. Lăng Xuyên online chờ xem kịch hay còn ở phía sau.
Mọi người khá ngạc nhiên khi 1 đứa trẻ 10 tuổi như Lăng Xuyên lại có thân thủ lợi hại như thế được. Cho dù tu vi có cao đi chăng nữa thì với 1 đứa trẻ như y thì làm sao luyện ra được 1 thân thủ nhanh nhẹn còn không thấy được cả bóng như y chứ. Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, mọi người vẫn không muốn để ý vì đây là ai chứ, cháu của chưởng môn, phong chủ nhỏ tuổi nhất của Lục Sơn phái. Nhưng có mấy người mới vào chưa từng gặp qua Lăng Xuyên nên không biết y là ai, đi hỏi mấy sư huynh sư tỷ lớn hơn mình thì mới biết đó là chủ của 1 phong nha, lại là cháu chưởng môn thì thách ai dám đụng chứ, chưa kể với tu vi của y thì 1 sợi tóc còn đụng không nổi nữa là.
Lăng Xuyên cuối cùng cũng có thể về phòng, vừa về phòng phát là lao đầu vô cái giường yêu thích của mình mà ngủ mặc kệ bên ngoài có xảy ra chuyện gì. Cơ Hàn nhìn thấy y đã ngủ nên cũng luyến tiếc mà phải rời khỏi phòng để cho y ngủ. Người ta thường nói trẻ con phải ngủ đủ 4 canh giờ ( 8 tiếng ) mà Lăng Xuyên hở tý là ngủ chẳng có giờ giấc gì luôn, người lớn như hắn cũng bất lực thật sự.
Sau khi Lăng Hải Minh bị Lăng Xuyên đánh bất tỉnh thì bị Tiêu Án vác về Kiếm phong của hắn vì nơi ở của y bây giờ biến thành tro rồi còn đâu ( khổ ghê cơ ).
Hắn đặt y trên giường chờ y tỉnh lại, sau nửa canh giờ ( 1 tiếng ) thì Lăng Hải Minh rốt cuộc cũng tỉnh.
Vì tác dụng của lời nguyền vẫn còn chưa hết nên khi tỉnh dậy vừa nhìn thấy Tiêu Án là y lại nổi giận phừng phừng đang định đưa móng vuốt sang chỗ của Tiêu Án đã bị hắn bắt được đè lại xuống giường rồi.
((TIẾP SAU ĐÂY CÓ H. AI DỊ ỨNG NHỚ LƯỚT NHA. ĐIỀU QUAN TRỌNG KHÔNG NHẮC LẠI 2 LẦN.))
- Ngươi làm gì ? __ Lăng Hải Minh dãy dụa muốn thoát ra khỏi tay của Tiêu Án.
- Không phải muốn phân thắng bại sao ? Vậy bây giờ liền phân ! __ Tiêu Án tức giận đè thật chặt con người đang cố dãy dụa bên dưới.
- Ngươi...vô sỉ... __ Đỏ mặt
- Cũng không phải là lần đầu tiên làm ! __ cười gian.
Hắn cúi xuống đặt môi mình lên môi y chặn lại những lời muốn chửi người của y.
- Ưm...
Hắn càng hôn càng sâu, sau khi nhâm nhi 2 vành môi của y khiến nó đỏ ửng căng mọng, hắn bắt đầu tách nó ra luồn lưỡi sâu vào bên trong. Bị quấy phá, lưỡi của y bị bắt phải làm theo tiết tấu lưỡi của hắn.
- Ưm... hưm ~
Sau 1 hồi, Tiêu Án mới buông tha cho đôi môi đáng thương của, còn luyến tiếc cắn cắn vài cái lôi ra 1 sợi chỉ bạc liên kết giữa 2 người.
- Ngươi buông ra ! __ Vừa được thở y đã bắt đầu hướng hắn mà mắng.
Chỉ là y càng như vậy hắn càng không muốn buông y ra. Tay bắt đầu cởi ra y phục của cả 2 khiến 2 cơ thể trần truồng bại lộ ra không khí.
- Không...ngươi không được...
- Có gì không được ? Minh nhi muốn so thắng bại mà, vậy liền so đi !
- A... __ Hắn vừa nói xong câu này thì bên dưới hạ thân của Lăng Hải Minh đã có 1 thứ ấm nóng vừa cứng vừa to tiến vào bên trong khiến hạ thân y bây giờ không chịu nổi mà trướng đau vô cùng.
Gì thế này, còn không có cả đoạn mở màn đã làm tới cuối luôn rồi. Tiêu Án hắn có còn là con người không a.
Suy nghĩ trong đầu của Lăng Hải Minh bây giờ vô cùng hỗn loạn, hạ thân bên dưới truyền tới cảm giác đau đớn khiến y phải ngửa đầu cao lên để hít lấy không khí.
- A... a... ha...
Không để cho y thích ứng với ** *** to lớn kia, hạ thân của Tiêu Án đã bắt đầu luận động. Hắn rút ra lại mạnh mẽ thúc vào, động tác nhanh dần. Vì động tác của hắn mà tiếng rên rỉ của Lăng Hải Minh cũng theo từng tiết tấu ra vào.
- A.. ngươi chậm chút... hưm ~
Chỉ là, y càng nói, càng rên rỉ thì càng khiến hắn không thể kiềm chế được, động tác không chậm lại mà cứ nhanh dần nhanh dần, mỗi cú thúc như muốn xẻ đôi y làm 2 nửa. Vì là không chịu nổi tiếng rên trầm ngâm của y mà hắn đã cúi đầu xuống ngậm lấy miệng y ngăn chặn tất thảy âm thanh ái muội kia.
Nỗi đau tê têm liệt phế qua đi, thay vào đó là sự xung sướng như lên mây. Tiêu Án tìm được điểm mẫn cảm bên trong y mà cứ thúc mạnh vào đó khiến y xuất ra không biết bao lần, còn hắn thì chưa xuất lần nào. Dưới hạ thân thì luận động mạnh mẽ, bên trên thì 2 người hôn nhau triền miên không chịu dứt ra. Sau khi dứt ra khỏi cái miệng đáng ghét kia hắn lần xuống xương quai xanh, xuống 2 thỏa thù du mà bắt đầu cắn mút trêu đùa. Tay Tiêu Án cũng nắm lấy hạ thân đang cúi đầu của y mà luận động theo nhịp khiến nó ngẩng đầu. Xúc cảm dâng lên từ nhiều phía khiến Lăng Hải Minh lại xuất ra lần nữa, và lần này Tiêu Án cũng xuất ra bên trong cùng y. Chất lỏng ấm nóng màu trắng theo hậu huyệt của Lăng Hải Minh chảy ra hòa lẫn với máu thấm xuống tấm đệm bên dưới làm cho tấm đệm vốn trắng tự nhiên xuất hiện vài bông hoa.
Lăng Hải Minh thở hổn hển ôm chặt lấy cổ của Tiêu Án, mặt nóng bừng mà đỏ ửng, cả người đều tiết ra 1 tầng mồ hôi nhếp nháp.
Vẫn chưa dừng lại ở đó, Tiêu Án vẫn còn chưa rút vật kia của mình ra, vốn dĩ vừa giải phóng xong nó đã cúi đầu rồi nhưng vì hơi thở của Lăng Hải Minh phả vào tai của hắn nên khiến thứ kia lại ngẩng đầu tiếp và còn to ra. Nhận thấy thứ đó lại đang muốn tiếp tục, to ra bên trong hậu huyệt của mình. Lăng Hảo Minh hoảng loạn muốn đẩy người kia ra, bản thân muốn trốn nhưng không kịp nữa rồi.
Hắn lật người y lại, hạ thận vên trong xoay 1 vòng, ở tư thế này khiến nó càng sâu hơn.
- A... ngươi vẫn chưa đủ ?
- Với Minh nhi thì không bao giờ có thể đủ cả !
Hắn nắm chặt lấy eo y rồi từ đằng sau thúc mạnh vào. Căn phòng tỏa ra bốn phía mùi toàn vị ân ái, ám muội. 2 thân thể triền miên trên giường kia làm cho căn phòng càng lúc càng trở nên xinh động.
Dù sao thì đêm vẫn còn dài, mà thắng thua thì ngay từ đầu đã định là người nào thắng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.