Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??
Chương 48
Kiều Trang
15/02/2021
A.... máu...có máu...Bên dưới lầu, một người đàn ông trung niên vừa chạy ra khỏi phòng bừa hét toáng lên làm mọi người ai cũng chứ ý tới gã.
Gã ta chạy ra kêu như heo bị trọc tiết, ngồi bệt bên ngoài cửa run cầm cập, mặt tái mét như bị rút hết máu. Mọi người bên ngoài có hỏi gã ''có chuyện gì '' thì chỉ thấy gã chỉ tay vào phòng nói '' có máu ''.
Lúc này nhóm Lăng Xuyên cũng chú ý tới động tĩnh bên này. Cơ Hàn cùng Lăng Xuyên chen vào nhóm người kia, không đi vào.Khi nghe đến có vết máu là đã biết xảy ra chuyện gì rồi.
Lăng Xuyên cùng Cơ Hàn nhìn nhau mặt không cảm xúc. Sau đó giả ho quay mặt.
Mà cái vết máu đang nhỏ tỏng tỏng trong phòng kia chính là máu của Lăng Xuyên không chối vào đâu được. Đây là căn phòng ngay bên dưới phòng của y, máu chảy ra cả 1 vũng như thế, mà lại chảy ra sàn gỗ nên bọn máu phản chủ đi chơi chỗ khác.
Nói là nhỏ tỏng tỏng chỉ là nói quá vì nó có chút khô, dù sao cũng từ đêm qua mà. Những vết máu tách rời bên trong góc phòng kia đã khô, tạo thành căn phòng như vừa có án mạng.
Lăng Xuyên không xem nữa, chả có gì hay ho với lại phải quay về xử lí vết máu kia.
Cơ Hàn đêm qua sau khi chăm sóc cho y xong thì cũng quên béng luôn cái vũng máu kia. Mà bộ đồ dính máu của Lăng Xuyên hắn vẫn còn vứt đâu đó trong phòng vẫn chưa dọn.
Xong xuôi, một vài người đã tới phòng y để kiểm tra nhưng không hề thấy có dị tượng gì. Cái này lại làm cho cái gã phòng dưới lại thêm một phen bị thọc tiết lợn. Miệng cứ lẩm bà lẩm bẩm kêu '' có quỷ ''.
Nhóm Lăng Xuyên cũng không nán lại trong khách điếm này nữa, đang ra đến cửa thì nghe phố xá có chút náo nhiệt, tiếng nói từ xa lại gần xong dừng lại ngay trước khách điếm mà nhóm Lăng Xuyên ở trọ.
Xung quanh mọi người thì thà thì thầm, mặc dù rì rầm không rõ nhưng với thính lực của tu sĩ thì lại nghe rất rõ.
- Sao Khúc thành chủ lại đến đây ?
- Nghe bảo có người dám đánh con trai lão !
- Thật sao ? Ai lại to gan dám đụng vào tiểu tổ tông đó ?
- Hình như không phải người nơi này thì phải ?
- Thế thì toi, mấy người đó liệu có sống mà ra khỏi thành không ?
- Ta nghĩ chắc là không ! Khúc thành chủ đêm nhiều người đến thế kia cơ mà, ta nghĩ họ không bị bắt sống thì cũng bị đánh cho thoi thóp.
................
Nghe mà sao ê răng ghê.
Đừng nói là máy người kia, ngay cả khi thiên binh vạn mã đứng trước mặt thì cũng không thể làm gì được họ cả.
Nhóm người Lăng Xuyên không để ý đến mấy người kia, toan quay đầu định đi thì nghe phía Khúc thành chủ kia có tiếng nói.
- Xin dừng bước !
Gần như không tưởng tượng được người lên tiếng lại hạ thấp giọng, mọi người xung quanh không một ai lên tiếng. Cả một khu chợ náo nhiệt đột nhiên im bặt.
Nhóm Lăng Xuyên dừng bước, quay đầu lại nhìn.
- Xin các vị tiên nhân dừng bước ! Lão phu có chuyện muốn nói !
Khúc thành chủ chắp tay, cúi mình hướng phía Lăng Xuyên mà chào.
- Có chuyện gì. __ y nhíu mày hỏi.
Sau đó từ phía sau lão, 1 cái đầu gấu trúc và bị xưng tẫy vài chỗ ló ra. Tên này có vẻ ngại ngùng mà cúi mặt xuống không dám nhìn ai.
- Lão phu và tên nghịch tử này đến đây là để tạ lỗi với chư vị tiên quân. Cái thằng này có mắt không tròng mà đã động tay động chân với các vị. Lão phu hôm nay tạ lỗi thay tên tên nghịch tử này. Cũng mong các vị đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân như nó và lão phu mà bỏ qua cho nó.
Gã ta lúc nghe được tin con trai mình bị đánh đã rất giận. Song, chính con trai gã lại thừa nhận mình đánh người trước làm gã rất sững sờ.
Gã biết con trai mình từng làm những việc gì, biết hắn làm rất nhiều việc xấu, phá hủy mọi thứ nhưng gã không những không phạt mà còn dung túng cho hắn. Hắn mất mẹ từ nhỏ, mà gã chỉ có đứa con duy nhất là hắn nên mắt nhắm mắt mở bỏ qua hết, vô cùng sủng ái hắn.
Gã từng ỷ vào mình là chủ của nơi này mà dung túng hắn thích làm gì thì làm cái đó. Nhưng hôm nay gã thật sự hối hận. Chọc phải cường giả như vậy, không nhận lỗi ngay khéo mạng gã và con trai gã đi tong, thậm chí còn kéo theo cả người dân ở thành nữa.
Lăng Xuyên vốn dĩ không để ý đến mấy người đó. Dù sao những thành phần thích gây rối ở thời đại nào mà chả có.
Nhưng người ta đã dẫn con đến trước cửa tạ tội như thế rồi thì đành nhận đi vậy. Nhưng vẫn chưa kịp nói gì thì....
- Thàng nhãi đó là con trai ông đấy hả ? Đại lễ thì chúng ta xin nhận nhưng vẫn phải nói với ông một điều. Ông về dạy lại hắn ta cho tử tế vào, nếu như hôm nay người hắn ta chọc trúng không phải chúng ta thì hắn ta đã thăng thiên rồi. Nếu hắn ta mà cứ cái bản mặt vênh váo đó ra ngoài thì ông cứ sôi cơm chè làm gà khỏa thân đi là vừa.
Lôi Phong từ đằng sau Thanh Nhi ló đầu ra cùng đồng thanh lên tiếng, nói xong lại rụt đầu vào. Miệng thì nói là tha thứ nhưng thật ra đâu có dễ như thế. 2 đứa đã ghim ai thì kẻ đó dừng có hòng thoát được.
- A! Phải phải, ngài nói phải ! khi về lãi phu nhất định sẽ dạy lại nó cho đàng hoàng.
- Biết vậy thì tốt ! Vậy lấy dân chúng có mặt quanh đây làm chứng. Nếu sau này hắn ta còn làm điều sấu thì cứ nói với bọn ta... __ Lôi Phong lại ló đầu ra nói. Sau đó nghĩ nghĩ lại nói tiếp
- Chúng ta là đệ tử Lục Sơn phái, thuộc Vũ Nguyệt phong nha ! chớ có quên ! __ Lại rụt cổ vào.
Người ta thường nói trẻ con là loài sinh vật rất thật thà. Lúc đầu Lăng Xuyên không tin nhưng bây giờ y tin rồi. Đáng nhẽ ra lúc tạo ra chúng nên thiết lập cho chúng bảo mật thông tin chứ nhỉ. Chứ cứ thế này thì lộ hết cả thông tin rồi còn đâu.
- Lục...Lục Sơn ! Các vị là đệ tử của Lục Sơn ?!
'' Ông trời ơi, là Lục Sơn phái đấy. Họ chính là đệ tử của Lục Sơn đấy sao ? Không đùa được đâu, rốt cuộc con trai mình ăn phải gì mà đi chọc những vị tổ tông này vậy chứ. Cũng may người ta bị đánh nhưng không truy cứu, bằng không mạng già này đi đời nhà ma được rồi. ''
Lão ta nghĩ xong rồi lại nhìn nhóm người Lăng Xuyên một lượt rồi đánh giá.
'' Mà không hổ là môn phái đứng nhất nhì trong giới tu chân. Có thể đào tạo ra được nhiều thiên tài nhỏ tuổi như vậy thì chỉ có Lục Sơn thôi a. Nếu con trai ta mà... phi phi, môn phái lớn như thế mà lại đi nhận hạng người như con trai mình sao. Đúng là mơ tưởng mà. ''
Xem ra vị Khúc thành chủ này cũng là người biết thức thời. Lăng Xuyên có thể đọc được suy nghĩ của lão ta nên khi ý nghĩ của lão ta vừa tự bác bỏ đã cho y một cái nhìn tốt.
Phải biết những con người y từng gặp toàn là hạng người vì lợi ích của mình mà hy sinh tất cả, kể cả con ruột của mình. Những người này mặc kệ con mình muốn làm gì thì làm, nhìn ngoài cứ tưởng không quan tâm nhưng thực chất lại rất quan tâm, sủng ái, đặt con mình vào một vị trí quan trọng.
Dù sao làm người thì cũng sẽ thay đổi. Những người trong khách điếm nói hắn là người rất hống hách, không xem ai ra gì. Nhưng từ việc cha hắn và hắn đến tạ lỗi đã cho thấy hắn cũng không phải là không cứu chữa nổi.
- Nếu ông muốn hắn đến Lục Sơn thì cứ để hắn đến đi ! Nhưng vào được không thì phải xem năng lực của hắn rồi. __ Lăng Xuyên lên tiếng.
Khúc thành chủ kinh ngạc nhìn Lăng Xuyên. Ông không ngờ hài tử nhỏ bé có gương mặt nghiêm nghị này lại có thể đọc được suy nghĩ của mình.
- Cái này... có thể ư ? __ Khúc Điềm như không tin vào tai mình mà hỏi lại.
- Có thể ! __ Lại là 2 nhóc ôn con kia ló đầu ra.
He he, ở ngoài không xử được ngươi thì đến nhà chúng ta đi, nhất định sẽ cho ngươi chết không toàn thây.
Lăng Xuyên liếc nhìn 2 đứa nó làm chúng rụt ngay cổ ra đằng sau Thanh Nhi, không dám ngó nghiêng gì nữa hết.
- Vậy ta rất mong đợi !
Lăng Xuyên gật gật đầu. Sau đó xoay lại nói.
- Đi thôi !
Sau đó... cả nhóm ngay trước mặt bao nhiêu người mà...ngự kiếm đi mất hút.
------------------------
- Sư tôn, tại sao người lại muốn cho hắn tới Lục Sơn ?
- Ngươi nghe trong lời nói nào mà ta bảo cho hắn tới ! Ta là muốn xem khả năng của hắn có đủ trình độ để vào được Lục Sơn không thôi.
- Dù sao bây giờ để tuyển đệ tử, thúc phụ đã cải tạo các đề thi khó hơn rồi. Quá dễ sẽ thừa ra rất nhiều thành phần yêu kém, như vậy không tốt cho môn phái. Cải tạo rồi sẽ không dễ như 5 năm trước đâu.
- Ra là vậy ! Nhưng ta vẫn mong hắn vào hơn, vì... Lôi Phong rất mong hắn vào đấy ! Để trả thù ! hì hì !
Sắp tới về sẽ rất náo nhiệt cho mà xem.
Gã ta chạy ra kêu như heo bị trọc tiết, ngồi bệt bên ngoài cửa run cầm cập, mặt tái mét như bị rút hết máu. Mọi người bên ngoài có hỏi gã ''có chuyện gì '' thì chỉ thấy gã chỉ tay vào phòng nói '' có máu ''.
Lúc này nhóm Lăng Xuyên cũng chú ý tới động tĩnh bên này. Cơ Hàn cùng Lăng Xuyên chen vào nhóm người kia, không đi vào.Khi nghe đến có vết máu là đã biết xảy ra chuyện gì rồi.
Lăng Xuyên cùng Cơ Hàn nhìn nhau mặt không cảm xúc. Sau đó giả ho quay mặt.
Mà cái vết máu đang nhỏ tỏng tỏng trong phòng kia chính là máu của Lăng Xuyên không chối vào đâu được. Đây là căn phòng ngay bên dưới phòng của y, máu chảy ra cả 1 vũng như thế, mà lại chảy ra sàn gỗ nên bọn máu phản chủ đi chơi chỗ khác.
Nói là nhỏ tỏng tỏng chỉ là nói quá vì nó có chút khô, dù sao cũng từ đêm qua mà. Những vết máu tách rời bên trong góc phòng kia đã khô, tạo thành căn phòng như vừa có án mạng.
Lăng Xuyên không xem nữa, chả có gì hay ho với lại phải quay về xử lí vết máu kia.
Cơ Hàn đêm qua sau khi chăm sóc cho y xong thì cũng quên béng luôn cái vũng máu kia. Mà bộ đồ dính máu của Lăng Xuyên hắn vẫn còn vứt đâu đó trong phòng vẫn chưa dọn.
Xong xuôi, một vài người đã tới phòng y để kiểm tra nhưng không hề thấy có dị tượng gì. Cái này lại làm cho cái gã phòng dưới lại thêm một phen bị thọc tiết lợn. Miệng cứ lẩm bà lẩm bẩm kêu '' có quỷ ''.
Nhóm Lăng Xuyên cũng không nán lại trong khách điếm này nữa, đang ra đến cửa thì nghe phố xá có chút náo nhiệt, tiếng nói từ xa lại gần xong dừng lại ngay trước khách điếm mà nhóm Lăng Xuyên ở trọ.
Xung quanh mọi người thì thà thì thầm, mặc dù rì rầm không rõ nhưng với thính lực của tu sĩ thì lại nghe rất rõ.
- Sao Khúc thành chủ lại đến đây ?
- Nghe bảo có người dám đánh con trai lão !
- Thật sao ? Ai lại to gan dám đụng vào tiểu tổ tông đó ?
- Hình như không phải người nơi này thì phải ?
- Thế thì toi, mấy người đó liệu có sống mà ra khỏi thành không ?
- Ta nghĩ chắc là không ! Khúc thành chủ đêm nhiều người đến thế kia cơ mà, ta nghĩ họ không bị bắt sống thì cũng bị đánh cho thoi thóp.
................
Nghe mà sao ê răng ghê.
Đừng nói là máy người kia, ngay cả khi thiên binh vạn mã đứng trước mặt thì cũng không thể làm gì được họ cả.
Nhóm người Lăng Xuyên không để ý đến mấy người kia, toan quay đầu định đi thì nghe phía Khúc thành chủ kia có tiếng nói.
- Xin dừng bước !
Gần như không tưởng tượng được người lên tiếng lại hạ thấp giọng, mọi người xung quanh không một ai lên tiếng. Cả một khu chợ náo nhiệt đột nhiên im bặt.
Nhóm Lăng Xuyên dừng bước, quay đầu lại nhìn.
- Xin các vị tiên nhân dừng bước ! Lão phu có chuyện muốn nói !
Khúc thành chủ chắp tay, cúi mình hướng phía Lăng Xuyên mà chào.
- Có chuyện gì. __ y nhíu mày hỏi.
Sau đó từ phía sau lão, 1 cái đầu gấu trúc và bị xưng tẫy vài chỗ ló ra. Tên này có vẻ ngại ngùng mà cúi mặt xuống không dám nhìn ai.
- Lão phu và tên nghịch tử này đến đây là để tạ lỗi với chư vị tiên quân. Cái thằng này có mắt không tròng mà đã động tay động chân với các vị. Lão phu hôm nay tạ lỗi thay tên tên nghịch tử này. Cũng mong các vị đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân như nó và lão phu mà bỏ qua cho nó.
Gã ta lúc nghe được tin con trai mình bị đánh đã rất giận. Song, chính con trai gã lại thừa nhận mình đánh người trước làm gã rất sững sờ.
Gã biết con trai mình từng làm những việc gì, biết hắn làm rất nhiều việc xấu, phá hủy mọi thứ nhưng gã không những không phạt mà còn dung túng cho hắn. Hắn mất mẹ từ nhỏ, mà gã chỉ có đứa con duy nhất là hắn nên mắt nhắm mắt mở bỏ qua hết, vô cùng sủng ái hắn.
Gã từng ỷ vào mình là chủ của nơi này mà dung túng hắn thích làm gì thì làm cái đó. Nhưng hôm nay gã thật sự hối hận. Chọc phải cường giả như vậy, không nhận lỗi ngay khéo mạng gã và con trai gã đi tong, thậm chí còn kéo theo cả người dân ở thành nữa.
Lăng Xuyên vốn dĩ không để ý đến mấy người đó. Dù sao những thành phần thích gây rối ở thời đại nào mà chả có.
Nhưng người ta đã dẫn con đến trước cửa tạ tội như thế rồi thì đành nhận đi vậy. Nhưng vẫn chưa kịp nói gì thì....
- Thàng nhãi đó là con trai ông đấy hả ? Đại lễ thì chúng ta xin nhận nhưng vẫn phải nói với ông một điều. Ông về dạy lại hắn ta cho tử tế vào, nếu như hôm nay người hắn ta chọc trúng không phải chúng ta thì hắn ta đã thăng thiên rồi. Nếu hắn ta mà cứ cái bản mặt vênh váo đó ra ngoài thì ông cứ sôi cơm chè làm gà khỏa thân đi là vừa.
Lôi Phong từ đằng sau Thanh Nhi ló đầu ra cùng đồng thanh lên tiếng, nói xong lại rụt đầu vào. Miệng thì nói là tha thứ nhưng thật ra đâu có dễ như thế. 2 đứa đã ghim ai thì kẻ đó dừng có hòng thoát được.
- A! Phải phải, ngài nói phải ! khi về lãi phu nhất định sẽ dạy lại nó cho đàng hoàng.
- Biết vậy thì tốt ! Vậy lấy dân chúng có mặt quanh đây làm chứng. Nếu sau này hắn ta còn làm điều sấu thì cứ nói với bọn ta... __ Lôi Phong lại ló đầu ra nói. Sau đó nghĩ nghĩ lại nói tiếp
- Chúng ta là đệ tử Lục Sơn phái, thuộc Vũ Nguyệt phong nha ! chớ có quên ! __ Lại rụt cổ vào.
Người ta thường nói trẻ con là loài sinh vật rất thật thà. Lúc đầu Lăng Xuyên không tin nhưng bây giờ y tin rồi. Đáng nhẽ ra lúc tạo ra chúng nên thiết lập cho chúng bảo mật thông tin chứ nhỉ. Chứ cứ thế này thì lộ hết cả thông tin rồi còn đâu.
- Lục...Lục Sơn ! Các vị là đệ tử của Lục Sơn ?!
'' Ông trời ơi, là Lục Sơn phái đấy. Họ chính là đệ tử của Lục Sơn đấy sao ? Không đùa được đâu, rốt cuộc con trai mình ăn phải gì mà đi chọc những vị tổ tông này vậy chứ. Cũng may người ta bị đánh nhưng không truy cứu, bằng không mạng già này đi đời nhà ma được rồi. ''
Lão ta nghĩ xong rồi lại nhìn nhóm người Lăng Xuyên một lượt rồi đánh giá.
'' Mà không hổ là môn phái đứng nhất nhì trong giới tu chân. Có thể đào tạo ra được nhiều thiên tài nhỏ tuổi như vậy thì chỉ có Lục Sơn thôi a. Nếu con trai ta mà... phi phi, môn phái lớn như thế mà lại đi nhận hạng người như con trai mình sao. Đúng là mơ tưởng mà. ''
Xem ra vị Khúc thành chủ này cũng là người biết thức thời. Lăng Xuyên có thể đọc được suy nghĩ của lão ta nên khi ý nghĩ của lão ta vừa tự bác bỏ đã cho y một cái nhìn tốt.
Phải biết những con người y từng gặp toàn là hạng người vì lợi ích của mình mà hy sinh tất cả, kể cả con ruột của mình. Những người này mặc kệ con mình muốn làm gì thì làm, nhìn ngoài cứ tưởng không quan tâm nhưng thực chất lại rất quan tâm, sủng ái, đặt con mình vào một vị trí quan trọng.
Dù sao làm người thì cũng sẽ thay đổi. Những người trong khách điếm nói hắn là người rất hống hách, không xem ai ra gì. Nhưng từ việc cha hắn và hắn đến tạ lỗi đã cho thấy hắn cũng không phải là không cứu chữa nổi.
- Nếu ông muốn hắn đến Lục Sơn thì cứ để hắn đến đi ! Nhưng vào được không thì phải xem năng lực của hắn rồi. __ Lăng Xuyên lên tiếng.
Khúc thành chủ kinh ngạc nhìn Lăng Xuyên. Ông không ngờ hài tử nhỏ bé có gương mặt nghiêm nghị này lại có thể đọc được suy nghĩ của mình.
- Cái này... có thể ư ? __ Khúc Điềm như không tin vào tai mình mà hỏi lại.
- Có thể ! __ Lại là 2 nhóc ôn con kia ló đầu ra.
He he, ở ngoài không xử được ngươi thì đến nhà chúng ta đi, nhất định sẽ cho ngươi chết không toàn thây.
Lăng Xuyên liếc nhìn 2 đứa nó làm chúng rụt ngay cổ ra đằng sau Thanh Nhi, không dám ngó nghiêng gì nữa hết.
- Vậy ta rất mong đợi !
Lăng Xuyên gật gật đầu. Sau đó xoay lại nói.
- Đi thôi !
Sau đó... cả nhóm ngay trước mặt bao nhiêu người mà...ngự kiếm đi mất hút.
------------------------
- Sư tôn, tại sao người lại muốn cho hắn tới Lục Sơn ?
- Ngươi nghe trong lời nói nào mà ta bảo cho hắn tới ! Ta là muốn xem khả năng của hắn có đủ trình độ để vào được Lục Sơn không thôi.
- Dù sao bây giờ để tuyển đệ tử, thúc phụ đã cải tạo các đề thi khó hơn rồi. Quá dễ sẽ thừa ra rất nhiều thành phần yêu kém, như vậy không tốt cho môn phái. Cải tạo rồi sẽ không dễ như 5 năm trước đâu.
- Ra là vậy ! Nhưng ta vẫn mong hắn vào hơn, vì... Lôi Phong rất mong hắn vào đấy ! Để trả thù ! hì hì !
Sắp tới về sẽ rất náo nhiệt cho mà xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.