Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??
Chương 134: Đánh ghen
Kiều Trang
06/09/2022
Khi nghe quá khứ của cha mình, vốn dĩ Lăng Xuyên cũng chẳng cảm thấy thế nào, nhưng khi nghe đến những tác hại của vạn trùng độc thì ánh mắt y
có chút dao động.
Lúc đó y mới hiểu ra, thì ra không phải y có bệnh, mà là do cơ thể này đã trúng độc từ lúc còn là tế bào thai.
Vốn dĩ sinh ra cũng chỉ sống được mấy ngày, nhưng Lăng Thịnh Nam lại dùng cấm thuật truyền hết tu vi lại cho y, sau đó đem y đi ngủ đông hơn 300 năm mới có thể bình yên trưởng thành đến năm 21 tuổi.
Lăng Thịnh Nam nói, sau đó Thất Sât không biết mình có thai. Y vẫn mơ mơ hồ hồ sống chờ chết, nhưng mãi chả thấy mình chết, thậm chí cơ thể còn có chút khỏe lại.
Y có gặng hỏi nhưng Lăng Thịnh Nam không nói. Sau đó, vì để Thấy Sát không biết trong bụng mình đang có môtk hài tử thay mình hút hết chất độc, Lăng Thịnh Nam đã phải cho y uống mê hồn tán, khiến y mê mê hồ hồ, ám ám trầm trầm, sống như một cái xác rỗng không cười không nói.
Mê hồn tán vốn cũng không có hại gì nhiều, nhưng hắn lại dùng nhiều trên người y quá, cho đến khi y bụng to lên và sinh con mà vẫn không biết gì. Vì tác hại của việc sử dụng thuốc quá liều, Thất Sát đã rơi vào trạng thái ngủ đông không biết khi nào mới tỉnh dậy. Độc trong người y thì vẫn còn, không biết có thể đợi được hắc - bạch y nhân kia bao lâu. Hắn đành đem y về Ma giới, để y ngủ đó rồi phong ấn Ma giới lại.
Lăng Thịnh Nam cũng thương con mình, đem tu vi cả đời mình truyền lại cho con, sau đó vì muốn đợi được hai người kia quay lại giải độc, hắn mới bất đắc dĩ ôm con mình đi ngủ đông cùng chứ có chết méo đâu.
Nghe đến đây Lăng Hải Minh cực kì tức giận, trán nổi đầy gân xanh, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm huynh trưởng mình. Y gằn từng chữ.
- Vậy là trước kia đệ khóc vô ích à !
Lăng Thịnh Nam thở dài :
- Ài… ta cũng đâu có bảo đệ khóc đâu, lúc đó cũng định nói là huynh sẽ tỉnh lại nhưng thấy đệ khóc thương tâm quá nên thôi.
Lăng Hải Minh hận không thể đào cho mình một cái lỗ chui xuống. Y tức giận chửi ầm lên.
- Đ*o mẹ nhà huynh, huynh có còn lương tâm không. Huynh trêu đùa ta thế vui lắm hả ? Hả ? Làm ta tốn 3 ngày nước mắt, quay ra vẫn sống nhăn răng. Cái loại lừa bịp nhà huynh thảo nào ca phu suốt ngày xách kiếm rượt tới rượt lui.
Nói đến đây Lăng Thịnh Nam giật mình, không nhắc đến thì thôi. Nhắc rồi hắn mới nhớ, hắn đây là đang đi trốn vợ cơ mà.
Lăng Xuyên dểnh tai lên hóng drama, thấy cha mình không nói gì thì quay sang nhìn chằm chằm Lăng Hải Minh, ý tứ chính là " có chuyện gì vui hóng với "
Lăng Hải Minh thấy cháu mình có hứng thú, bèn hứng trí bừng bừng kể một lèo.
- Một tháng trước phụ thân của con tìm tới cửa, bắt phải giao cha con ra. Ta cùng với các phong chủ muốn chặn lại nhưng không được, y xông vào được hàn đàm động nơi cha con đang ngủ.
- Con không biết lúc đó như thế nào đâu, ta cứ tưởng y nhìn thấy cha con đã chết sẽ phải thương tâm lắm, sẽ khóc lóc tang thương lắm nhưng ai mà ngờ y lại vung trường tiên lên đập bể cái quan tài của cha con.
- Ai dà làm ta sợ hết hồn, tưởng cha con bị quấy thành mấy khúc. Nhưng mà lúc đó ta cũng không ngờ là người đã chết đột nhiên đứng dậy né đông né tây, cái này càng làm ta sợ mất vía nè.
Lăng Hải Minh kể lại tình hình lúc đó, còn khoa tay múa chân như đang một mình hóa thánh mấy vai, sống động như thật. Điều đó càng làm cho câu chuyện kịch tính hơn.
- Lúc đó, ca phu vừa dùng trường tiên quất cha con sau đó mắng : " Tên khốn dám nɠɵạı ŧìиɦ dưới mí mắt ta, lại còn sinh con cùng con ả nào hả, khai mau, hôm nay cho dù có lục tung cả Lục Sơn lên ta cũng quyết tìm được con mụ hồ li kia ".
( 1 màn đánh ghen đi vào lòng đất đến từ vị trí nhạc mẫu đại nhân )))
- Cha con tránh đông tránh tay, vừa mới tỉnh dậy nên hoạt động chậm chạp, bị quất cho mấy roi nhừ tử ha ha…
Lăng Hải Minh cười trên nỗi đau của người khác, hừ hừ, ai bảo dám trêu trọc y chưa, cho tức chết.
Lăng Hải Minh còn làm mặt quỷ với Lăng Thịnh Nam, sau đó vì sợ hắn tuốt kiếm đập mình mà phải chốn chui chốn nhủi sau lưng cháu mình.
Đúng là gia môn bất hạnh.
Lúc này Lăng Xuyên mới chịu lên tiếng đánh vỡ cục diện.
- Thế sao hai người lại xuất hiện ở đây ? Còn đem con tới đây làm gì ?
Y có liên quan méo gì đâu mà phải lôi y đi chịu trận cùng vậy.
Lúc này Lăng Hải Minh ngồi xuống bàn, rót cho mình một tách trà uống " ực " một cái sau lại nói tiếp.
- Ta cũng không hiểu, huynh trốn vợ huynh thì trốn một mình đi, tự nhiên lôi đệ theo làm gì, làm bia đỡ đạn à. Còn chưa nói Xuyên nhi còn đang phải chăm con, sao huynh cũng lôi thằng bé vào chịu trận cùng thế.
Lăng Thịnh Nam vẻ mặt xoắn xuýt, ủ rũ nói.
- Ta nghĩ cả nhà chúng ta là phải cùng sát cánh bên nhau chứ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.
- Huynh thôi mẹ đi, ai thèm có phúc cùng hưởng có họa cùng chia với huynh. Từ đầu đến cuối cùng chỉ có mình huynh chọc giận người ta, bây giờ ca phu hiểu lầm huynh nɠɵạı ŧìиɦ rồi có con ngoài giá thú mà cũng kéo theo bọn đệ vào chết chung, huynh không thấy cân rứt lương tâm à !
- Không hề !
Lăng " con ngoài giá thú " Xuyên : …!!
Lăng Hải Minh : …!!
Thật muốn đập đầu đi chết quách cho rồi.
Lúc này tại hoàng cung Thánh quốc.
Cơ Hàn ngồi trên bàn trà, hắn vân vê tách trà còn nóng hôi hổi nhìn người đối diện.
Người đối diện vận hồng y diễm lệ, tóc trắng được phát quan cột gọn gàng, đặc biệt là dung mạo có 8 - 9 phần giống y hệt Lăng Xuyên.
Cơ Hàn nhíu mi nhìn người đối diện.
- Ngươi là ai ? Tại sao lại giống hoàng hậu của ta đến như vậy ?
Thất Sát mỉm cười, đuôi mắt cong cong có phần kinh diễm hút hồn, nhưng chẳng mảy may động đến tầm mắt của Cơ Hàn.
- Nếu ta là hoàng hậu của ngươi thì sao nha ?
- Ngươi không phải y !
Thất Sát không ngạc nhiên gì mà " ồ " một tiếng sau đó không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Cơ Hàn.
- Giống thật đấy ?
Cơ Hàn ngước mắt lên khó hiểu nhìn y, hỏi lại.
- Cái gì giống ?
- Ngươi rất giống cha ngươi ! Không lệch một li nào !
Ánh mắt Cơ Hàn lay động, hắn nhìn y chằm chằm.
- Ngươi biết cha ta ? Ông ta đang ở đâu ?
- Ai mà biết, có thể mắc kẹp đâu đó, cũng có thể đã chết, mấy trăm năm rồi ta cũng chưa từng gặp. Không ngờ hắn ta lại có đứa con lớn từng này.
- Ngươi là ai ? Có quan hệ gì với ông ta ?
Thất Sát trầm ngâm trong chốc lát,
- Bằng hữu nha, bọn ta mỗi người cai quản một phương của Ma giới, thi thoảng cũng hay luận bàn uống rượu, quan hệ cũng khá tốt.
Người này không biết cha hắn ở đâu, hắn cũng chẳng buồn hỏi nữa. Hắn muốn biết mục đích người này đến đây là gì.
Cảnh giới của y ngang bằng hắn, nhưng xét về kinh nghiệm và tuổi tác thì y chỉ có hơn chứ không kém. Nếu người này hôm nay đến đây không có ý xấu, hắn cũng không muốn động thủ đâu.
Như nhìn ra suy nghĩ của hắn, Thất Sát rất ung dung cười nói.
- Ta đang tìm một người, mà người này cũng có liên quan khá mật thiết với hoàng hậu của ngươi. Có muốn bắt tay với ta bắt người về không ? Ngươi đem hoàng hậu của ngươi về, ta đem thằng chồng khốn nạn của ta về !
Lúc đó y mới hiểu ra, thì ra không phải y có bệnh, mà là do cơ thể này đã trúng độc từ lúc còn là tế bào thai.
Vốn dĩ sinh ra cũng chỉ sống được mấy ngày, nhưng Lăng Thịnh Nam lại dùng cấm thuật truyền hết tu vi lại cho y, sau đó đem y đi ngủ đông hơn 300 năm mới có thể bình yên trưởng thành đến năm 21 tuổi.
Lăng Thịnh Nam nói, sau đó Thất Sât không biết mình có thai. Y vẫn mơ mơ hồ hồ sống chờ chết, nhưng mãi chả thấy mình chết, thậm chí cơ thể còn có chút khỏe lại.
Y có gặng hỏi nhưng Lăng Thịnh Nam không nói. Sau đó, vì để Thấy Sát không biết trong bụng mình đang có môtk hài tử thay mình hút hết chất độc, Lăng Thịnh Nam đã phải cho y uống mê hồn tán, khiến y mê mê hồ hồ, ám ám trầm trầm, sống như một cái xác rỗng không cười không nói.
Mê hồn tán vốn cũng không có hại gì nhiều, nhưng hắn lại dùng nhiều trên người y quá, cho đến khi y bụng to lên và sinh con mà vẫn không biết gì. Vì tác hại của việc sử dụng thuốc quá liều, Thất Sát đã rơi vào trạng thái ngủ đông không biết khi nào mới tỉnh dậy. Độc trong người y thì vẫn còn, không biết có thể đợi được hắc - bạch y nhân kia bao lâu. Hắn đành đem y về Ma giới, để y ngủ đó rồi phong ấn Ma giới lại.
Lăng Thịnh Nam cũng thương con mình, đem tu vi cả đời mình truyền lại cho con, sau đó vì muốn đợi được hai người kia quay lại giải độc, hắn mới bất đắc dĩ ôm con mình đi ngủ đông cùng chứ có chết méo đâu.
Nghe đến đây Lăng Hải Minh cực kì tức giận, trán nổi đầy gân xanh, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm huynh trưởng mình. Y gằn từng chữ.
- Vậy là trước kia đệ khóc vô ích à !
Lăng Thịnh Nam thở dài :
- Ài… ta cũng đâu có bảo đệ khóc đâu, lúc đó cũng định nói là huynh sẽ tỉnh lại nhưng thấy đệ khóc thương tâm quá nên thôi.
Lăng Hải Minh hận không thể đào cho mình một cái lỗ chui xuống. Y tức giận chửi ầm lên.
- Đ*o mẹ nhà huynh, huynh có còn lương tâm không. Huynh trêu đùa ta thế vui lắm hả ? Hả ? Làm ta tốn 3 ngày nước mắt, quay ra vẫn sống nhăn răng. Cái loại lừa bịp nhà huynh thảo nào ca phu suốt ngày xách kiếm rượt tới rượt lui.
Nói đến đây Lăng Thịnh Nam giật mình, không nhắc đến thì thôi. Nhắc rồi hắn mới nhớ, hắn đây là đang đi trốn vợ cơ mà.
Lăng Xuyên dểnh tai lên hóng drama, thấy cha mình không nói gì thì quay sang nhìn chằm chằm Lăng Hải Minh, ý tứ chính là " có chuyện gì vui hóng với "
Lăng Hải Minh thấy cháu mình có hứng thú, bèn hứng trí bừng bừng kể một lèo.
- Một tháng trước phụ thân của con tìm tới cửa, bắt phải giao cha con ra. Ta cùng với các phong chủ muốn chặn lại nhưng không được, y xông vào được hàn đàm động nơi cha con đang ngủ.
- Con không biết lúc đó như thế nào đâu, ta cứ tưởng y nhìn thấy cha con đã chết sẽ phải thương tâm lắm, sẽ khóc lóc tang thương lắm nhưng ai mà ngờ y lại vung trường tiên lên đập bể cái quan tài của cha con.
- Ai dà làm ta sợ hết hồn, tưởng cha con bị quấy thành mấy khúc. Nhưng mà lúc đó ta cũng không ngờ là người đã chết đột nhiên đứng dậy né đông né tây, cái này càng làm ta sợ mất vía nè.
Lăng Hải Minh kể lại tình hình lúc đó, còn khoa tay múa chân như đang một mình hóa thánh mấy vai, sống động như thật. Điều đó càng làm cho câu chuyện kịch tính hơn.
- Lúc đó, ca phu vừa dùng trường tiên quất cha con sau đó mắng : " Tên khốn dám nɠɵạı ŧìиɦ dưới mí mắt ta, lại còn sinh con cùng con ả nào hả, khai mau, hôm nay cho dù có lục tung cả Lục Sơn lên ta cũng quyết tìm được con mụ hồ li kia ".
( 1 màn đánh ghen đi vào lòng đất đến từ vị trí nhạc mẫu đại nhân )))
- Cha con tránh đông tránh tay, vừa mới tỉnh dậy nên hoạt động chậm chạp, bị quất cho mấy roi nhừ tử ha ha…
Lăng Hải Minh cười trên nỗi đau của người khác, hừ hừ, ai bảo dám trêu trọc y chưa, cho tức chết.
Lăng Hải Minh còn làm mặt quỷ với Lăng Thịnh Nam, sau đó vì sợ hắn tuốt kiếm đập mình mà phải chốn chui chốn nhủi sau lưng cháu mình.
Đúng là gia môn bất hạnh.
Lúc này Lăng Xuyên mới chịu lên tiếng đánh vỡ cục diện.
- Thế sao hai người lại xuất hiện ở đây ? Còn đem con tới đây làm gì ?
Y có liên quan méo gì đâu mà phải lôi y đi chịu trận cùng vậy.
Lúc này Lăng Hải Minh ngồi xuống bàn, rót cho mình một tách trà uống " ực " một cái sau lại nói tiếp.
- Ta cũng không hiểu, huynh trốn vợ huynh thì trốn một mình đi, tự nhiên lôi đệ theo làm gì, làm bia đỡ đạn à. Còn chưa nói Xuyên nhi còn đang phải chăm con, sao huynh cũng lôi thằng bé vào chịu trận cùng thế.
Lăng Thịnh Nam vẻ mặt xoắn xuýt, ủ rũ nói.
- Ta nghĩ cả nhà chúng ta là phải cùng sát cánh bên nhau chứ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.
- Huynh thôi mẹ đi, ai thèm có phúc cùng hưởng có họa cùng chia với huynh. Từ đầu đến cuối cùng chỉ có mình huynh chọc giận người ta, bây giờ ca phu hiểu lầm huynh nɠɵạı ŧìиɦ rồi có con ngoài giá thú mà cũng kéo theo bọn đệ vào chết chung, huynh không thấy cân rứt lương tâm à !
- Không hề !
Lăng " con ngoài giá thú " Xuyên : …!!
Lăng Hải Minh : …!!
Thật muốn đập đầu đi chết quách cho rồi.
Lúc này tại hoàng cung Thánh quốc.
Cơ Hàn ngồi trên bàn trà, hắn vân vê tách trà còn nóng hôi hổi nhìn người đối diện.
Người đối diện vận hồng y diễm lệ, tóc trắng được phát quan cột gọn gàng, đặc biệt là dung mạo có 8 - 9 phần giống y hệt Lăng Xuyên.
Cơ Hàn nhíu mi nhìn người đối diện.
- Ngươi là ai ? Tại sao lại giống hoàng hậu của ta đến như vậy ?
Thất Sát mỉm cười, đuôi mắt cong cong có phần kinh diễm hút hồn, nhưng chẳng mảy may động đến tầm mắt của Cơ Hàn.
- Nếu ta là hoàng hậu của ngươi thì sao nha ?
- Ngươi không phải y !
Thất Sát không ngạc nhiên gì mà " ồ " một tiếng sau đó không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Cơ Hàn.
- Giống thật đấy ?
Cơ Hàn ngước mắt lên khó hiểu nhìn y, hỏi lại.
- Cái gì giống ?
- Ngươi rất giống cha ngươi ! Không lệch một li nào !
Ánh mắt Cơ Hàn lay động, hắn nhìn y chằm chằm.
- Ngươi biết cha ta ? Ông ta đang ở đâu ?
- Ai mà biết, có thể mắc kẹp đâu đó, cũng có thể đã chết, mấy trăm năm rồi ta cũng chưa từng gặp. Không ngờ hắn ta lại có đứa con lớn từng này.
- Ngươi là ai ? Có quan hệ gì với ông ta ?
Thất Sát trầm ngâm trong chốc lát,
- Bằng hữu nha, bọn ta mỗi người cai quản một phương của Ma giới, thi thoảng cũng hay luận bàn uống rượu, quan hệ cũng khá tốt.
Người này không biết cha hắn ở đâu, hắn cũng chẳng buồn hỏi nữa. Hắn muốn biết mục đích người này đến đây là gì.
Cảnh giới của y ngang bằng hắn, nhưng xét về kinh nghiệm và tuổi tác thì y chỉ có hơn chứ không kém. Nếu người này hôm nay đến đây không có ý xấu, hắn cũng không muốn động thủ đâu.
Như nhìn ra suy nghĩ của hắn, Thất Sát rất ung dung cười nói.
- Ta đang tìm một người, mà người này cũng có liên quan khá mật thiết với hoàng hậu của ngươi. Có muốn bắt tay với ta bắt người về không ? Ngươi đem hoàng hậu của ngươi về, ta đem thằng chồng khốn nạn của ta về !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.